1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      bây gờ phải gọi là nghiêm hồ ly mới phải cái tên nghiêm túc ko hợp chút nào cả
      Nhok_NjcoPhương Lăng thích bài này.

    2. Uki

      Uki Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      234
      TẬN XƯƠNG
      Chương 43.2: Chiếm giữ
      Edit: Uki


      Ngày đầu tiên Phương Châm đến Thâm Lam làm việc, tránh khỏi việc đụng mặt các đồng nghiệp cũ ở công ty vệ sinh.

      Mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn , trong lời đều thể hâm mộ đối với việc bỗng dưng “ bước lên trời”.

      chỉ riêng gì họ, kể cả những đồng nghiệp ở bộ phận tư vấn cũng thế, thái độ của mọi người đối với đều rất ám muội. Lúc nào cũng bàn tán sau lưng , nhưng khi nhìn thấy đều nở nụ cười thậm chí còn tươi hơn hoa. Phương Châm chỉ có thể diễn tả mối quan hệ đồng nghiệp thân thiết này bằng chữ thôi: Giả.

      Nhưng đến đây là để kiếm tiền, phải đến đấu đá với họ, vì vậy Phương Châm lúc nào cũng cố gắng duy trì vẻ mặt ôn hòa của mình, tốt xấu gì cũng phải vượt qua được nửa năm, như vậy mới có thể trả lại hết số tiền mà mượn Từ Mỹ Nghi.

      Công việc này đối với ngoại hình cầu tương đối cao, Phương Châm và những đồng nghiệp khác đều phải mặc những bộ đồng phục sẫm màu, tóc tai lúc nào cũng phải chải chuốt gọn gàng. Trong túi bao giờ cũng phải mang theo những vật dụng thiết yếu như hộp phấn, son môi,… để bất kì lúc nào cũng có thể chỉnh trang lại.

      Buổi trưa lúc ăn cơm Phương Châm lấy hộp phấn ra định trang điểm lại, cẩn thận tìm thấy trong túi chiếc kẹp tóc. Lấy ra nhìn nhận ra đây là do lần trước Nghiêm Túc tặng , màu đen đính thêm những viên đá trong suốt, tạo hình đơn giản nhưng trang nhã. Phương Châm nghĩ thầm: Người đàn ông này mắt nhìn cũng tệ lắm.

      Nhìn thấy kẹp tóc lại nhớ tới chuyện cái ô đen. Vốn là tìm ra được chuẩn bị trả lại cho ta, kết quả trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, tối mắt tối mũi lo xử lý mọi việc nên hoàn toàn quên chuyện này. Nghiêm Túc cũng nhắc gì với , sớm biết cái ô này chỉ là cái cớ. Đường đường là chủ tịch tập đoàn Thâm Lam, chỉ vì cái ô mà cuối năm phải chạy tới nhà người ta đòi lại, ra cũng khỏi quá khó coi.

      Phương Châm cầm kẹp tóc trầm tư lúc, lại tiếp tục dồn hết tinh thần và sức lực làm việc. Công việc này kỳ thực rất nhàn rỗi, so với công việc trước kia của thực trời dưới đất. Nghiêm Túc qua, nhân viên ở bộ phận này là bộ mặt của Thâm Lam, công việc cũng quá nhiều nhưng cần phải linh hoạt , nhạy bén xử lý các tình huống bất ngờ.

      Phương Châm làm nhân viên tư vấn được tuần, mỗi ngày việc xử lý nhiều nhất là chỉ đường cho khách hàng. Toàn bộ mọi ngóc ngách ở Thâm Lam đều nhớ , khi vừa mới bắt đầu còn chưa đường nên còn lắp bắp, sau quãng thời gian cũng thông thạo hết mọi thứ. Mặt khác, đúng như Nghiêm Túc , thỉnh thoảng có người nước ngoài đến đây tham quan, mua sắm và nhờ tư vấn số thứ.

      Mỗi lần như vậy, đồng nghiệp đều đẩy về phía Phương Châm, mọi người đột nhiên hiểu vì sao từ công nhân vệ sinh đùng cái trở thành nhân viên tiếp tân, hơn nữa còn rất có năng lực, chỉ cần nghe lưu loát phun ra tràng tiếng liền biết cũng có chút tài năng.

      Nhưng dù vậy trong lòng họ vẫn cảm thấy bất mãn. Ban đầu ở trước mặt họ chỉ là nhân viên vệ sinh suốt ngày quét rác, lau chùi nhưng tại lại cùng làm chung ở bộ phận tư vấn, hơn nữa khi vừa đến làm cấp liền ban ra lệnh “Cấm khẩu”, nghiêm cấm trao đổi chuyện tiền lương.

      Chuyện này quả thực mờ ám, tiền lương của Phương Châm khẳng định cao hơn so với bọn họ. này ràng có chút thủ đoạn, cho nên mới cần che dấu như vậy. Bọn họ sôi nổi bàn tán, đến cùng là nhân vật nào ở công ty này coi trọng Phương Châm - bé “thân thế ”*, ngại đưa tới đây mỗi ngày thầm quan sát.

      *Thân thế : yếu thế, có chỗ dựa

      "A, công nhân vệ sinh cũng có người coi trọng, thời đại bây giờ khẩu vị của đàn ông nặng."

      Lúc ăn cơm Phương Châm bị mấy người đồng nghiệp đem ra xì xào bàn tán.

      " đừng vậy, Phương ngoại hình cũng rất được, nghe bảo là tốt nghiệp đại học. Lại còn tiếng lưu loát như vậy, có thể được như vậy ?

      "Được hay khoan đến, ngược lại lai lịch của ta nhất định đơn giản. Này, mấy ngày nay các có để ý được ở phía văn phòng có người nào thường xuyên qua lại chỗ chúng ta ?”

      Mọi người vừa nghe vậy cẩn thận nhớ lại, dồn dập lắc đầu: " có, ở văn phòng nếu có việc đến chỗ chúng ta làm gì, vậy cũng quá dễ thấy."

      Tuy như vậy, nhưng từ lúc có người đưa ra vấn đề này, mọi người khi làm thỉnh thoảng đều nhìn Phương Châm chằm chằm, tò mò muốn nhìn chút cái gọi là “Kim Ốc Tàng Kiều” trong truyền thuyết, liệu có người nam nhân nào xuất hay .

      Phương Châm mỗi ngày đều chuyên tâm làm việc, hề để ý đến việc mọi người gì về mình. đối với công việc này thực rất hài lòng, quá mệt mỏi nhưng cũng quá nhàn , mỗi ngày làm nhiều việc vặt vừa có thể giết thời gian. Tiền lương lại nhiều, quan trọng là cả tuần vừa rồi làm, thấy Nghiêm Túc đến làm phiền .

      Nếu giống như , sau khi chấp nhận công việc này giữa liền thanh toán xong, từ giờ trở còn bất cứ mối liên hệ nào, đường ai nấy , Phương Châm thực là nằm mơ cũng muốn cười.

      Kết quả khi sáng nay vẫn cho là vậy, xế chiều hôm đó từ các đồng nghiệp khác mà biết được, Nghiêm Túc - chủ tịch tập đoàn Thâm Lam vừa xuất ngoại trở về. Chẳng trách liên tiếp mấy ngày nay thấy xuất , hóa ra là ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn.

      Biết được tin tức này tâm trạng Phương Châm liền chùng xuống, còn tưởng rằng đối phương nghĩ thông suốt buông tha , nghĩ tới...

      Quả nhiên vui mừng quá sớm.

      Phương Châm yên lặng bắt tay vào làm việc, thỉnh thoảng nghe được các đồng nghiệp thảo luận mọi tích về Nghiêm Túc. Từ ngoại hình cho tới sở thích cá nhân, lại từ bối cảnh xuất thân cho tới chuyện tình cảm, cuối cùng có người nghi ngờ : "Các có cảm thấy kỳ quái hay , chủ tịch của chúng ta giống như chưa bao giờ có bạn vậy. Các có ai từng thấy qua ở chung chỗ với nào bao giờ chưa?”

      Nghe vậy Phương Châm hơi hồi hộp chút, theo bản năng liền dựng thẳng lỗ tai. Mọi người đều có máu tám chuyện, cũng ngoại lệ.

      Liền nghe bọn họ nhao nhao : "Đúng là có, nghe nhiều lần tham gia mấy bữa tiệc cầu phải dẫn theo bạn , kết quả chủ tịch của chúng ta chỉ mình."

      "Chính là, tôi nghe trước giờ ngài ấy qua lại với phụ nữ, thực là quá kỳ quái."

      "Các xem, ông chủ của chúng có phải hay là cái đó?"

      "Cái nào cơ?"

      đồng nghiệp của Phương Châm - người vừa tới vấn đề này nhìn quanh bốn phía, giọng : "Là Gay đó."

      Lời này vừa tất cả mọi người đều đồng loạt “Ồ” lên tiếng, trường lập tức nổ tung: “ Sao có thể có chuyện đó được."

      "Đùa gì thế, thời đại này đàn ông tốt toàn tìm đàn ông hết rồi, vậy chúng ta phải làm sao đây?"

      "Tôi nghĩ đúng là vậy rồi. Tôi nhìn thấy chủ tịch cả ngày cùng thư ký Viên ở chung chỗ, từ sáng đến tối hai người đều như hình với bóng. Nghe lần này xuất ngoại thư ký Viên cũng theo nữa."

      "Ai, đến thư ký Viên ta đâu phải phụ nữ, chẳng lẽ ..."

      Phương Châm càng nghe càng muốn cười, thực sắp nhịn nổi. nghĩ tới vào làm việc ở Thâm Lam còn có lợi ích này, liên quan tới Nghiêm Túc - người mà ai cũng phải kính trọng nhưng thông qua mấy lời tám chuyện của mấy vị đồng nghiệp lại thành chuyện cười thế giới. Nếu sau này có cơ hội kể cho ta nghe, biết vẻ mặt của ta trông ra sao nữa.

      Nhưng nghĩ kỹ lại chút, vẫn là nên gặp ta. Vừa nghĩ tới việc gặp mặt Nghiêm Túc khắp toàn thân đều tỏa ra khí thế bức người, Phương Châm liền bất giác rùng mình.

      nhanh chóng lắc lắc đầu cái, đưa ý tưởng này vứt xa ra khỏi đầu.

      Sau đó từ đỉnh đầu nghe tiếng người hỏi: "Xin chào, tôi tới nhận lại bóp tiền."

      Phương Châm vừa ngẩng đầu, liền thấy người đàn ông trẻ tuổi đứng ở đó. Mới nhìn Phương Châm cảm thấy rất quen mặt, nhưng suy nghĩ hồi cũng nhớ ra là ai. Người đàn ông kia vừa nhìn thấy Phương Châm cũng sửng sốt chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại nét mặt, lặp lại vấn đề:" Ban nãy dạo tôi đánh rơi bóp tiền, nhân viên bảo tôi đến chỗ này nhận lại , có thể giúp tôi kiểm tra lại chút ? "

      "Ơ! Vâng! đợi tôi chút!" Sau khi sững sờ hai giây Phương Châm liền bắt đầu giúp người ta tìm. Ở nơi này kỳ thực các có nhiệm vụ giữ đồ bị thất lạc, thông thường đồ vật bị mất do khu vực bảo an chịu trách nhiệm. Nhưng người bình thường khi nhặt được đồ vật gì đều theo thói quen giao tới nơi này, vì vậy lúc trước các đều phải tốn công chuyển giao đồ vật đến khu bảo an.

      Nhưng cứ như vậy khi người bị mất đồ tìm đến, các lại phải liên hệ với khu bảo an, lại lại tốn nhiều thời gian. Vậy nên sau đó, cũng biết từ lúc nào, đồ vật đưa tới đây liền giữ lại, đến khi có người đến nhận trực tiếp đưa ra.

      Dần dần như vậy trở thành thói quen, cấp còn cố ý đưa cho nhân viên ở khu vực này danh sách ký nhận, xem như đem công việc này triệt để giao cho bộ phận tư vấn.

      Phương Châm đứng bên nghe người này miêu tả cụ thể đặc điểm bóp tiền, bên ghi chép tra tìm hồ sơ. hồi bóp tiền cụ thể đặc thù, bên phiên ghi chép tra tìm hồ sơ. Ở bên cạnh đó đám đồng nghiệp tụ lại chỗ tán gẫu thấy vậy cũng có vài người tới giả vờ giả vịt hỏi xem có chuyện gì, cũng có người tới giúp Phương Châm tìm chiếc bóp da.

      Chuyện này cũng có gì phiền phức, sau năm phút giải quyết xong. Người kia sau khi nhận lại bóp tiền liền kiểm tra lại số tiền bên trong, phát vẫn còn đầy đủ cảm ơn Phương Châm và mấy nhân viên khác rồi xoay người rời . Lúc rời cố ý nán lại nhìn kỹ đôi mắt của Phương Châm, ánh mắt kia quả thực khiến người ta có ấn tượng đặc biệt sâu sắc.

      Phương Châm càng cảm thấy từng gặp qua người đàn ông này ở nơi nào. nhìn theo ta rời khỏi trung tâm bách hóa, kết quả lại nghe tiếng đồng nghiệp đứng bên cạnh nhàng “A” lên tiếng: "Sao ở đây vẫn còn sót tấm thẻ căn cước, chừng là từ trong bóp tiền rơi ra, quên đưa cho ta rồi.”

      Phương Châm quay đầu nhìn lại, ở trong chiếc hộp đựng bóp tiền khi nãy quả nhiên có tấm thẻ căn cước, khuôn mặt bức ảnh ràng là người đàn ông khi nãy. Phương Châm nhìn tấm thẻ lại thấy tên ta là Hứa Minh Lượng, cỗ cảm giác quen thuộc trong lòng lại càng dâng lên mãnh liệt. suy nghĩ nhiều lập tức cầm tấm thẻ căn cước chủ động : “Tôi đuổi theo ta, vẫn chưa xa đâu.”

      xong Phương Châm liền chạy ra khỏi cửa, để lại mấy người đồng nghiệp đứng đó thầm: " ta cũng nhiệt tình , quả nhiên là người mới, vừa có cơ hội muốn thể . Người này đơn giản chút nào ."

      "Có thể từ công nhân làm vệ sinh nhảy một cái lên làm ở vị trí này, đương nhiên đơn giản.”

      Phương Châm nghe thấy mấy lời của bọn họ, lòng chỉ cố đuổi kịp Hứa Minh Lượng. chạy ra cửa lớn của trung tâm, nhìn quanh quảng trường, phát Hứa Minh Lượng đứng cách khoảng mười mấy mét, ngay lập tức kêu tên ta rồi chạy tới.

      Hứa Minh Lượng nghe được tiếng của dừng lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn . Phương Châm đưa thẻ căn cước cho ta: "Thẻ căn cước của , lúc cất giữ may bị rơi ra, ban nãy quên đưa cho .”

      "À, cảm ơn." Hứa Minh Lượng nhận lấy thẻ căn cước xong liền muốn , thấy Phương Châm còn do dự định gì đó, lại hỏi: "Còn có chuyện gì ? "

      "Cái kia..." Phương Châm suy nghĩ chút: "Tôi cảm thấy nhìn rất quen, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi ?"

      Vừa nghe vậy sắc mặt Hứa Minh Lượng trở nên buồn bã, lông mày hơi nhíu lại. tỉ mỉ quan sát Phương Châm vài lần, giống như cố nhớ lại gì đó. Phương Châm cũng nhân cơ hội nhìn kỹ người đàn ông này, cảm giác quen thuộc càng lúc càng trở nên sâu sắc, nhưng trước sau vẫn nhớ gặp ta ở đâu.

      Hai người đứng đối diện ở quảng trường Thâm Lam hồi lâu, cuối cùng Hứa Minh Lượng lắc lắc đầu, nhét bóp tiền vào trong túi áo: " ngại quá, tôi nghĩ chúng ta quen biết nhau."

      xong xoay người rời khỏi , bước chân cũng gia tăng tốc độ .
      Last edited: 13/7/16
      My Nam Anh, Chôm chôm, 190015 others thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      oh đây có phải là nam phụ thứ 2 ko cậu
      Uki thích bài này.

    4. Uki

      Uki Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      234
      TẬN XƯƠNG

      Chương 44.1: Điên cuồng theo đuổi

      Edit: Uki



      Nghiêm Túc tới hôm nay là mười ngày, vẫn thấy xuất trước mặt Phương Châm.


      Sau đó Phương Châm liền cảm giác mình có gì đó đúng. ràng nhìn thấy lúc nào cũng cảm thấy bất lực đồng thời khó chịu, nhưng khi gặp lại cảm thấy có chút … nhớ.


      Trong thời gian này thư ký riêng của Nghiêm Túc, cũng chính là thư ký Viên từng được mấy đồng nghiệp nữ kia nhắc đến có tới tìm lần, là Nghiêm tổng giao cho việc bồi thường lại cho Phương Châm chuyện xe đạp điện, hỏi Phương Châm có ý kiến gì .


      Lúc đó ta : "Vốn là Nghiêm tổng muốn tôi trực tiếp mua rồi đưa tới cho , nhưng tôi cảm thấy phương tiện này an toàn chút nào, hoàn toàn hợp với phái nữ. Lỡ xảy ra chuyện gì tỉ lệ thương vong rất cao.”


      Phương Châm ngồi đối diện , trong phòng làm việc trừ bọn họ ra có người khác. Phương Châm quan sát tỉ mỉ hồi liền nhớ tới trong truyền thuyết này ngoài Nghiêm Túc còn "Có chân" thư ký Viên, cảm thấy người này bề ngoài chính trực tin cậy, giống như cùng dạng người với Nghiêm Túc.


      Lúc nghĩ như vậy, đồng thời ở Mỹ Nghiêm Túc nhịn được hắt hơi cái, còn tưởng sau khi bay tới đây bị cảm lạnh.


      Phương Châm cảm thấy Viên Mộc có lý, liền tiếp nhận đề nghị này của . Vốn là mua xe điện vì làm ban đêm về khá thuận tiện, tại chỉ làm ca ngày nên chỉ cần tàu điện ngầm, vừa thuận tiện lại an toàn.


      Sau khi nghe Phương Châm Viên Mộc trực tiếp móc ra tờ chi phiếu đưa lên trước mặt : "Đây là tiền mua xe, tổng cộng bốn ngàn, tôi trực tiếp đưa tiền cho , nếu sau này đổi ý muốn mua có thể tự mình chọn.”

      " cần, tiền này tôi thể nhận."


      "Xe của là do Nghiêm tổng mới bị hỏng, mặc kệ giao tình giữa và Nghiêm tổng thế nào, chúng tôi vẫn nên bồi thường.”


      "Nhưng số tiền này cũng hơi nhiều rồi, chiếc xe điện tốn ngần ấy tiền đâu.”


      "Cái này là Nghiêm tổng bảo tôi đưa cho , nếu như cảm thấy số tiền này quá nhiều, sau này có thể đem tiền dư đưa lại cho ngài ấy."


      Thế là khi Phương Châm rời khỏi văn phòng của Viên Mộc, trong túi liền có thêm tờ chi phiếu bốn ngàn. Lúc đóng cửa văn phòng quay lưng ra ngoài, hề nhìn thấy nụ cười thỏa mãn gương mặt của đối phương.


      ra lúc đó Viên Mộc thầm nghĩ: "Lão Nghiêm, người làm em như tôi chỉ có thể giúp cậu đến mức này thôi!”


      Phương Châm tuy cầm chi phiếu tay nhưng vốn dĩ định mua xe, còn cách nào khác, đành chờ đến khi Nghiêm Túc trở về trả lại chi phiếu cho . Tuy rằng tại rất thiếu tiền, nhưng cũng đến mức tùy tiện nhận tiền của người khác. Chấp nhận lời đề nghị của Nghiêm Túc đến đây làm việc là vi phạm nguyên tắc của , nếu như bây giờ lại nhận tiền của quả thực lại càng thể.


      Nợ ân tình của người khác, đến cuối cùng chỉ có thể dùng ân tình để báo đáp lại. (câu này ta biết edit sao cho hợp nữa, cảm thấy đúng lắm 0.0)


      Sau khi tan ca, Phương Châm đón tàu điện ngầm về nhà nhưng trong đầu chỉ nghĩ về việc tấm chi phiếu. Nghĩ nghĩ lại nghĩ tới mức thất thần, suýt chút bị lỡ trạm dừng. Vừa xuống tàu điện ngầm theo dòng người về lối ra, dọc theo con đường quen thuộc chậm rãi trở về nhà.


      Đầu xuân nên trời thường tối rất sớm, chỉ mới sáu giờ rưỡi mà sắc trời hoàn toàn tối sầm lại. Khi vừa mới xuống trạm tàu điện ngầm xung quanh có rất nhiều người, nhưng đường về nhà mỗi lúc lại mỗi vắng, đến khi sắp về tới khu nhà trọ, xung quanh Phương Châm có lấy bóng người, chỉ còn lại mỗi mình .


      trận gió đêm thổi tới, luồn vào cổ khiến thấy hơi lạnh, khỏi nắm chặt ̉ áo, bất giác chân bước cũng nhanh hơn.


      Con đường này hàng ngày qua rất nhiều lần, trước giờ vẫn cảm thấy gì, nhưng mấy ngày nay mỗi lần tan làm về nhà đều cảm thấy yên tâm. mơ hồ cảm giác được có người theo dõi mình, nhưng mỗi lần quay đầu lại nhìn chẳng phát ra người nào.


      Phương Châm là người mẫn cảm, cuộc sống trong lao tù khiến tiếp xúc rất nhiều dạng người, thể loại hung ác nào cũng từng chứng kiến qua nên đối với an toàn của bản thân đặc biệt coi trọng. Nếu ban đầu còn cho rằng mình bị ảo giác, nhưng liên tiếp mấy ngày nay đều cảm thấy kì lạ, buộc lòng thể đề cao cảnh giác.


      Trực giác của phụ nữ đặc biệt rất linh, Phương Châm tin tưởng phán đoán của mình sai. Mặc kệ người kia là bạn hay thù, ta cả ngày theo dõi như vậy nhất định có mục đích tốt.


      Ngộ nhỡ ...


      Nghĩ tới đây Phương Châm lặng lẽ đưa túi xách ra phía trước, cẩn thận từng li từng tí kéo khóa kéo, thò tay tìm kiếm cây gậy chích điện. Đây là do lúc còn làm nhân viên vệ sinh ở Thâm Lam hay về muộn nên mua để đề phòng, cũng chưa có dùng qua. Tối hôm nay quyết định thử lần, xem có hiệu quả hay .


      Mặc kệ là người kia trong tối ở ngoài sáng, sớm muộn cũng ra tay với . Thay vì ngồi chờ chết chẳng bằng chủ động tấn công. Bình thường nhìn Phương Châm có vẻ rất nhu nhược, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại trở nên rất quyết đoán. dùng sức nắm chặt cây gậy chích điện trong tay, yên lặng tự cổ vũ chính mình.


      Sau đó hơi tăng tốc độ, chân bước nhanh về phía tòa nhà mà ở trọ. Tòa nhà này có cái khúc quanh, vừa đến chỗ ngoặt liền nhanh chóng nấp ngay dưới gốc cây đại thụ. Phương Châm nghĩ kỹ, lúc này nhìn thoáng qua có khoảng vài căn nhà bật đèn sáng, nếu như lát nữa gậy chích điện khống chế được người kia, chỉ cân la to lên. Mấy người hàng xóm ở đây biết rất , họ đều rất nhiệt tình.


      Sau khi lên kế hoạch chu đáo, Phương Châm ép sát vào gốc cây đại thụ chờ người kia tới. Trong khu nhà trọ đèn đường rất mờ, lại dám ló đầu ra nhiều để nhìn, chỉ có thể thấp thoáng thấy được bóng người cao to về phía , nhưng lại thể nhìn thấy hình dáng của người đó.


      mơ hồ cảm thấy người kia là đàn ông, trong lòng càng trở nên gấp gáp. Rất sợ sức mạnh của vượt xa dễ dàng đưa vào thế yếu.


      Sợ nhìn thấy mình, rụt đầu lại, gắng hít hơi sâu ổn định lại tinh thần. Khi vừa định ló đầu ra lần nữa, phía sau bỗng có người khe khẽ vỗ bờ vai của . Phương Châm lúc này hoàn toàn căng thẳng chút suy nghĩ lập tức sau người lại, gậy chích điện trong tay hướng về phái đối phương đâm thẳng tới.


      Trong đêm tối thanh "Đùng" "Đùng" tóe lửa nghe đặc biệt ràng, Phương Châm cũng đùng đùng run rẩy theo. Lúc đâm gậy chích điện vẫn chưa đâm trúng đối phương, nhưng ràng đối phương cũng có chút giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.


      Sau đó rất nhanh tay của Phương Châm bị nắm lại, đầu óc thậm chí kịp suy nghĩ gì nữa, vung chân đá lên cái. mang ủng da, nặng nề đá vào nơi nào đó, cảm giác được chỗ đó hơi mềm mềm, hẳn là đá trúng vị trí “nào đó” người rồi.


      Sau cú đá này, tay sức mạnh những giảm bớt, trái lại bị nắm càng chặt hơn. Phương Châm bị đau kêu lên tiếng, trong nháy mắt bị đối phương trực tiếp ôm trọn vào lòng.


      Nghiêm Túc ở đỉnh đầu của nghiến răng nghiến lợi : “ còn chưa có la đau, em la cái gì?” "


      hơi thở quen thuộc phả vào mặt, cái ôm ấm áp như muốn đem người khác hòa tan ra. Phương Châm bị Nghiêm Túc ôm sát vào lồng ngực chớp chớp mắt, ý thức được lần này mình phạm sai lầm.


      Cây gậy chích điện trong tay dễ dàng bị đối phương đoạt lại. Nghiêm Túc ôm chặt Phương Châm, khổ sở cắn răng nhịn đau chậm rãi hít vào thở ra hai cái, cuối cùng cũng coi như tỉnh táo lại. Người phụ nữ này có phải từng tập qua Taekwondo ? Làm thế nào có thể tàn nhẫn đá chuẩn như vậy, lỡ như bị tuyệt tử tuyệt tôn tính thế nào hả?



      Phương Châm nghĩ vừa nãy đá cái, lại thấy vẻ mặt đau đớn mà hít khí, khỏi quan tâm : " sao rồi, có đau lắm ?"


      " biết, dìu lên lầu kiểm tra chút. cho em biết, nếu như bị hỏng em nhất định phải phụ trách!”


      Phương Châm nghĩ thầm làm sao có thể phụ trách, cũng có cái vật đó, mà nếu có cũng đâu thể cắt mà gắn lên người được. (==”)


      Nhổ nước bọt nhổ nước bọt. Lắc lắc đầu, Phương Châm cố gắng nghĩ lung tung nữa. Phương Châm cảm thấy có lỗi, chủ động đỡ Nghiêm Túc lên lầu. Nghiêm Túc nhanh được, Phương Châm có chút lo sợ, lẽ đạp hỏng “nó” rồi sao.


      Sau khi vào nhà Phương Châm định dìu Nghiêm Túc ngồi lên ghế sofa, nhưng khoát tay cái : “ cần, em dìu lên giường nằm , nhân tiện giúp kiểm tra chút.”Vào nhà phía sau châm xin mời Nghiêm Túc tọa sô pha, Nghiêm Túc nhưng khoát tay cái : " cần, em đơn giản dìu ta giường, thuận tiện thay ta hảo hảo kiểm tra chút."


      "Kiểm tra? Làm sao kiểm tra?"


      "Đương nhiên là chậm rãi cởi quần ra kiểm tra. Từ hình dáng đến chức năng tất cả đều phải kiểm tra kỹ. Vừa nãy em dùng bao nhiêu sức lực đá cái chắc em cũng biết , có thể kiểm tra sao?


      Chuyện này quả chính là bị vô lại quấn lấy mà.(câu này ta để nguyên, biết chỉnh ntn)


      Phương Châm nhịn được mắt trợn trừng lên. Bình tĩnh xem xét lại. Cú đá hồi nãy của xác thực , khi còn ở tù cũng được dạy cho ít chiêu, cũng coi như đạt tới mức “Danh sư” chân truyền. Nhưng nếu là món đồ kia của Nghiêm Túc bị đạp hỏng thực tin. Nhìn dáng vẻ và sắc mặt của tại rất bình thường, hồi nữa khẳng định sao chứ đừng đến là vết thương trí mạng.


      Nghĩ vậy liền bĩu môi: " cần kiểm tra nữa, tôi đảm bảo bị sao cả?"


      "Làm sao em biết được? Dựa vào đâu, chỉ cần dựa vào hai con mắt của em sao? Đừng với là em có khả năng nhìn xuyên thấu, mặc quần mà em cũng có thể nhìn mồn ."


      Mặt Phương Châm đỏ lên, trong đầu bắt đầu mường tượng đến hình ảnh của “vật kia”. quay đầu sang bên, cau mày : "Thấy chuyện vẫn còn lớn tiếng như vậy, khẳng định có vấn đề gì đâu. Nếu yên tâm cứ đến bệnh viện kiểm tra, mọi chi phí tôi chịu trách nhiệm.”


      "Em bảo với bác sĩ thế nào đây? bị người phụ nữ thích đá đá, chỉ vì bị ấy nhầm thành kẻ háo sắc sao?”


      "Tôi có nhầm thành kẻ háo sắc." Phương Châm giọng thầm hai câu, đột nhiên sang chuyện khác: “Mà tại sao lại ở đây, chẳng phải xuất ngoại sao?”



      "Về rồi, mọi chuyện đều ổn, vừa mới đáp máy bay đến đây tìm em. còn chưa kịp gọi điện cho luật sư Khúc hỏi về tình hình của Phương Pháp nữa.”


      đến đây hai mắt Phương Châm sáng lên, mặt nở ra nụ cười: " có vấn đề gì lớn, luật sư Khúc gặp Phương Pháp. Chỉ cần chờ qua mấy tháng để mở phiên tòa là được. Luật sư Khúc cũng giúp Phương Pháp xin giấy đảm bảo trong thời gian chờ xét xử, tại nó được thả về nhà rồi. Luật sư Khúc khả năng được hưởng án treo rất lớn.”


      Nhìn thấy Phương Châm cao hứng như thế, Nghiêm Túc cảm thấy rất ấm áp. Việc Phương Phán được miễn án hay quan tâm, thậm chí đôi lúc còn nghĩ nên để cho tên nhóc này vào tù chịu khổ vài ngày mới đáng. Nhưng nghĩ tới vẻ mặt buồn phiền của Phương Châm lập tức mềm lòng, vẫn là nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của là tốt nhất.


      Từ đến lớn chịu nhiều cực khổ, Nghiêm Túc thực muốn khiến buồn thêm. Nếu việc Phương Pháp được miễn án có thể làm vui, cố gắng dốc hết khả năng để hoàn thành.


      đưa tay sờ sờ gò má của Phương Châm, khẽ mỉm cười: "Em cảm thấy vui là tốt rồi, luật sư Khúc là người rất có năng lực, hoàn toàn có thể tin tưởng vào lời của ta.”


      Nghiêm Túc nhàng mơn trớn làn da của Phương Châm, khiến cảm thấy ngứa. nhanh chóng lùi về sau bước, lúng túng : " ngồi , tôi pha trà cho .”


      " cần, muốn uống trà."


      "Vậy muốn ăn gì , tôi vẫn còn chưa nấu cơm?”


      " sao, chỉ cần nhìn thấy em ăn uống cũng quan trọng nữa.”


      Phương Châm đột nhiên cảm thấy căn phòng trọ này của có chút thích hợp lắm. Quá , hai người đứng mặt đối mặt trong gian hẹp như thế, bất kể như thế nào cũng trốn thoát được.


      Ánh mắt của Nghiêm Túc nóng bỏng đến mức như muốn đem nung chảy ra. cứ như vậy yên lặng nhìn Phương Châm, hồi lâu sau mới hỏi: “Lâu ngày gặp, có nhớ ?”

      -------------------------------------------------------------------------------
      My Nam Anh, 1900, seattle17 others thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      đọc tới chap này tôi mấy thấy đọ vô lại của nghiêm túc :yoyo64::yoyo64::yoyo64::yoyo64::yoyo64:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :