1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thứ ba : Tình bạn còn có tình

      Chương 54 : Thay đổi



      Dễ nhận ra là công việc của Blaise càng ngày càng thành công, nhờ khả năng của , căn nhà cũ nát được thay đổi rất nhiều.

      Lúc trước là toàn bộ đồ đạc mua ở chợ đồ cũ được thay đổi, tuy rằng vẫn là đồ cũ nhưng nhìn lại càng giống đồ cổ. Tôi vuốt ve đồ gỗ cũ đoán rằng chúng có lẽ quý hơn cả đồ mới mua.

      Chúng phối hợp với mành vải rất dày làm tôi có cảm giác căn phòng có phong cách Slytherin, cũ kỹ, bảo thủ nhưng tao nhã. Tôi hoài nghi đồ dùng gia đình cùng với vật trang trí là được đưa trực tiếp từ Slytherin đến.

      Điều này làm cho tôi cảm thấy mới mẻ, Blaise trong tôi là người ngọt ngào nhàng nhưng tại có cuộc đời mới phơi phới. còn vội vàng tan làm lập tức về nhà nữa. nay ngoại trừ làm cũng thường xuyên ra ngoài sau đó vui vẻ trở về.

      Tôi có chút mất mát nhưng nhiều hơn là vui mừng. Tôi chiếm quá nhiều chú ý của , nay vẫn còn trẻ, cũng nên giống như những người phụ nữ khác cũng nên có vài người bạn thân cùng shopping, dạo phố…

      Nghỉ hè tôi thường xuyên đến Hẻm Xéo, mua chút sách hoặc các thứ tôi cảm thấy thích thú, còn có vật dụng phép thuật.

      Có lúc Blaise cũng cùng tôi, cũng có hứng thú đối với Hẻm Xéo, thậm chí còn mua áo choàng để mặc. Mặc nó ai nhận ra Muggle khi ở Hẻm Xéo.

      Đồ dùng phép thuật mà tôi nghiên cứu để lại cho Blaise dùng, Blaise cũng thường xuyên xem sách pháp . Trong nhà chúng tôi có rất nhiều đồ vật… như tiệm của phu nhân Srilanka bán những cái chảo dùng xong tự tẩy rửa, sau đó tất cả mỡ biến mất khi sử dụng thuốc loại bỏ dầu mỡ, cái chổi có thể tự quét nhà nhưng thể bay, cái khăn lau thích sạch - sàn nhà nếu có sợi tóc tức giận bay qua chà lau hồi.

      " Mẹ phát ra rằng thể cho người khác vào nhà được, bọn họ bị dọa mất. " Blaise cười hì hì : " Con , nhà chúng ta càng ngày càng giống gia đình phù thủy. "

      " Đương nhiên. " Tôi bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, " Con mẹ là phù thủy đó. "

      nhìn tôi rồi tiến lại gần định xoa đầu tôi, tôi ngăn ngay lập tức.
      tức giận : " Sylvia, con thay đổi rồi, lúc trước con đều ngoan ngoãn cho mẹ xoa đầu cơ mà. "

      Tôi giật mình, cười : " Blaise(*), con người luôn thay đổi. "

      " Mẹ ngạc nhiên khi con thế. " Blaise ôm tôi vào lòng, cằm gác vai tôi, " Trước khi con luôn con vĩnh viễn thay đổi. Con trưởng thành rồi - là ở trường học đạt được cái gì à ? "

      Tôi do dự : " Con phát , Slytherin có xấu xí nhưng con vẫn nghĩ - thực tế là nó đáng . "

      " Đương nhiên, đương nhiên. " Blaise cười rộ lên, " Vĩnh viễn đều có thuần túy tà ác, kể cả người đáng ghét cũng có ưu điểm, đúng ? "

      " Đúng vậy. " Tôi

      " Mở lòng ra hưởng thụ cuộc sống vườn trường , " , " Nó vĩnh viễn đều tình cảm mãnh liệt hơn con nghĩ đấy. Lâu đài cổ ngàn năm thần bí, vô số đường hầm, hành lang lúc ban đêm - tưởng tượng chút mẹ thấy thích thú rồi ! "

      " Blaise. " Tôi nhăn mặt kêu lên, " Con cũng phải là Gryffindor. "
      Blaise đúng, tôi thay đổi.

      Cho dù tôi sống ba mươi năm ở kiếp trước, đó là tôi có ai để kết giao, mười năm xuyên qua lại theo Blaise lang thang khắp nơi, chưa từng có người bạn.

      Khi còn trẻ, tôi cẩn thận thử tham gia hòa nhập vào vòng luẩn quẩn của những người bạn cùng lứa. Sau đó tôi phát cho dù tôi làm thế nào cũng vĩnh viễn thể tham gia hòa nhập vào đó. Tất cả mọi người đều tốt, trách là trách dung mạo của tôi làm mọi người thể bỏ qua.

      Tự ti cùng đề phòng là bản tính của tôi, kiếp trước tính cách lạnh nhạt là do bị từ chối đến chết lặng sau đó chỉ còn lại bất đắc dĩ thôi. Tôi sống hèn mọn cùng thỏa mãn, mong muốn cả thế giới đều quên tôi còn tồn tại.

      Blaise, là người đầu tiên lòng thương thôi, coi tôi là bảo vật trân quý nhất thế giới. dạy tôi học , tự tay dìu tôi , chẳng sợ ngày ngày khó khăn cũng để tôi bị đói. Tôi là tồn tại đặc biệt đối với , nguyện ý sống chết vì tôi.

      Lần đầu tiên có người đối xử với tôi như thế, tôi chân thành tha thiết cùng nóng ấm, còn con đường nào khác, tôi bị hòa tan. Trái tim tôi bao giờ đề phòng , tồn tại đặc biệt đối với tôi, là người duy nhất thế giới này đồng ý tôi, là người có khả năng tôi.

      Tôi luôn mê luyến dịu dàng của . Cho dù tôi có thể hiểu được tuổi trẻ của nên có vướng bận, nhưng tôi vẫn thầm ghen tị với những người giành được chú ý của .

      Nhưng tôi phát , tôi còn là con người trước kia, hoàn cảnh tôi sống cũng còn là hoàn cảnh lúc trước.

      Slytherin tôn sùng lực lượng rất thích hợp với tôi.

      Chỉ cần tôi cố gắng mạnh hơn, tôi có thể hòa nhập với mọi người, đạt được tôn trọng và cả tình bạn nữa.

      Thậm chí… tôi có lòng tham… có lẽ có người giống như Blaise đối xử với tôi.

      Slytherin làm cho tôi càng ngày càng tự tin tiến lên.

      ----
      (*): trong bản raw ghi là Sylvia nhưng mình nghĩ là Blaise đúng hơn nên m sửa lại.

      Chương 55 : Tiệm sách


      lần cùng Blaise Hẻm Xéo, muốn mua con cú mèo.

      Tôi do dự lúc, trong trường học con cú mèo có thể thuê vài đồng Knuts để chúng gửi thư cho, tôi cũng phải là thích thú cưng của mình là con cú mèo. Tôi thích con mèo hơn.

      Blaise nhìn thấy do dự của tôi, cười : " À, phải là đưa con. Con nghĩ là mẹ cũng cần nó sao ? "

      Đúng thế, Blaise phải là phù thủy, dùng được bưu chính cú mèo, như vậy ràng là mình có con càng tiện lợi.

      Tôi chọn cho con cú lợn , nó mềm mại, bộ lông màu rám nắng tròn tròn, luôn mồm kêu. Blaise gọi nó là Gadda, thích nó vô cùng.

      Sau đó công việc của Blaise nhiều hơn, còn thời gian rảnh cùng tôi dạo mọi nơi nữa. Vì thế tôi cảm thấy may mắn - tội phạm nguy hiểm vượt ngục Azkaban, lệnh truy nã dán đầy Hẻm Xéo. Nếu Blaise nhìn thấy, nhất định lo lắng khi tôi ra ngoài.

      Người đường ở Hẻm Xéo cảm thấy an toàn, nhưng tôi cảm thấy, tên tội phạm đó đến nơi phồn thịnh nhất thế giới phù thủy này.

      Tháng tám, tôi gặp Harry ở Hẻm Xéo.

      " Khỏe bạn ? " Cậu ta do dự nhìn tôi, như là chắc chắn tôi trả lời cậu ta ấy.

      Cậu ta hình như làm bài tập bên ngoài cửa hiệu cafe dưới cái ô màu sắc rực rỡ, sách giáo khoa cùng sách bài tập hỗn độn bàn đặt tại vỉa hè.

      Tôi nhìn xung quanh, may mắn là mọi người đều phát cậu ta chính là Harry Potter, cậu bé sống sót.

      Tôi về phía cậu ta : " A, xin chào. Cậu làm bài tập trong này à. "

      “Đúng vậy.” Cậu ta cười , “Tôi ở quán Cái vạc lủng.”

      Tôi tiếc nuối nhìn cậu ta, tôi nhớ vào năm nhất cậu ta thường xuyên có vẻ mặt kinh ngạc và hưng phấn đối với thế giới phù thủy, có chút tự tin và hay ngại ngùng, giống chú cún lo lắng bị vứt bỏ.

      tại những vẻ mặt này càng ngày càng ít.

      “Vì sao ở nhà?”

      chút lo lắng mặt cậu ta, cậu ta mơ hồ : “À, có chút nguyên nhân…”

      Tôi hiểu rồi gật đầu, nếu cậu ta muốn , tôi đương nhiên hỏi nữa, từng gia đình đều có tình huống riêng.

      Tôi cầm cốc café, ngồi đối diện cậu ta.

      ra, hôm nay tôi chuẩn bị mua sách giáo khoa.”

      “Tớ cũng định như thế.” Potter tò mò hỏi, “Cậu chọn môn học nào?”

      “À… Số học, Tiên tri, Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, Nghiên cứu Ngôn ngữ Cổ đại.”

      “À, mình chọn Tiên tri và Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.”

      Tôi cùng Potter mua sách giáo khoa.

      Khi nhìn vào cửa sổ trưng bày của tiệm sách, Harry rất ngạc nhiên. Thay vì trưng bày những cuốn sách bùa chú chạm vàng to bằng phiến gạch lát đường như thông thường, lại bày cái lồng sắt lớn sau lớp cửa kính, bên trong lồng chứa hàng trăm cuốn “Quái Thư Về Quái Vật”. Bị khóa chặt trong lồng sắt, lũ sách kỳ quái ấy ngừng hung hăng cắn xé táp ngoạm nhau trong những cuộc đấu vật triền miên bất phân thắng bại, làm cho những trang sách rách bay tơi tả khắp nơi.

      “Hogwart hả?” Chủ tiệm sách chào đón, “Đến mua sách mới hả?”

      “Vâng.” Potter .

      “Tránh ra.” Ông quản lý nóng nảy bảo, đẩy Potter sang bên. Rút đôi găng tay dày đeo vào tay, rồi cầm cây gậy tổ chảng có mấu sần sùi, tới cánh cửa có cái lồng sắt đựng bọn sách “Quái Thư Về Quái Vật.”

      “Khoan ,” Potter vội vàng, “Cháu có cuốn đó rồi.”

      có à?” Vẻ mặt nhõm giãn ra gương mặt ông quản lý. “Cám ơn trời đất. Trong buổi sáng hôm nay tôi bị lũ quái thư ấy cắn đến năm lần rồi.”

      Tôi nghi ngờ nhìn đám sách quái thư hung hăng, bình tĩnh : “À… cháu cần quyển.”

      “Ôi, Merlin ơi!” Ông quản lý lớn tiếng tức giận. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng xé toạc trong trung: hai quyển “Quái Thư Về Quái Vật” bắt được quyển thứ ba và ra sức xé đôi nó.

      “Dừng lại! Dừng lại!” Ông quản lý tiệm sách lại gào lên, mở lồng sắt, dùng cây gậy đem mấy cuốn sách này mở ra. Nhưng có quyển sách hung hăng nhảy lên, cắn tay ông ta. “Ối! Tôi bao giờ trữ lũ sách này nữa! bao giờ! là ồn ào thể gỡ ra nổi! Tôi tưởng hồi tôi mua hai trăm quyển “ Thư Về Tàng Hình” là điều tồi tệ nhất rồi chứ!...”

      Ông ta kéo tay lại, bao tay còn có quyển sách kia. Ông ta cố sức khép quyển sách lại, dùng dây lưng trói chúng lại, đưa cho tôi.

      Tôi lo lắng cầm lấy, : “Sao ông trói toàn bộ chúng lại?”

      “Sao tôi lại chứ?” Ông quản lý tức giận , “Lúc tôi… chú ý, Nagin chết tiệt mở toàn bộ sách ra!”

      Tôi áy náy lùi về phía giá sách phía sau nhân viên tiệm sách nhìn, ” Cháu nghĩ là bây giờ trói chúng lại cũng muộn, ít nhất có thể làm ông giảm thiệt hại.”

      “Đúng vậy! Nagin, ngươi tới trói toàn bộ chúng lại!”

      Nhân viên tiệm sách với biểu tình tuyệt vọng tới, tiếp nhận cây gậy và cái bao tay.

      Ông quản lý quay đầu lại: “À… Các cậu còn mua gì nữa?”

      “Cảm ơn, tôi , “cháu có thể tự tìm.”
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, ly sắc2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55 : Tiệm sách


      lần cùng Blaise Hẻm Xéo, muốn mua con cú mèo.

      Tôi do dự lúc, trong trường học con cú mèo có thể thuê vài đồng Knuts để chúng gửi thư cho, tôi cũng phải là thích thú cưng của mình là con cú mèo. Tôi thích con mèo hơn.

      Blaise nhìn thấy do dự của tôi, cười : " À, phải là đưa con. Con nghĩ là mẹ cũng cần nó sao ? "

      Đúng thế, Blaise phải là phù thủy, dùng được bưu chính cú mèo, như vậy ràng là mình có con càng tiện lợi.

      Tôi chọn cho con cú lợn , nó mềm mại, bộ lông màu rám nắng tròn tròn, luôn mồm kêu. Blaise gọi nó là Gadda, thích nó vô cùng.

      Sau đó công việc của Blaise nhiều hơn, còn thời gian rảnh cùng tôi dạo mọi nơi nữa. Vì thế tôi cảm thấy may mắn - tội phạm nguy hiểm vượt ngục Azkaban, lệnh truy nã dán đầy Hẻm Xéo. Nếu Blaise nhìn thấy, nhất định lo lắng khi tôi ra ngoài.

      Người đường ở Hẻm Xéo cảm thấy an toàn, nhưng tôi cảm thấy, tên tội phạm đó đến nơi phồn thịnh nhất thế giới phù thủy này.

      Tháng tám, tôi gặp Harry ở Hẻm Xéo.

      " Khỏe bạn ? " Cậu ta do dự nhìn tôi, như là chắc chắn tôi trả lời cậu ta ấy.

      Cậu ta hình như làm bài tập bên ngoài cửa hiệu cafe dưới cái ô màu sắc rực rỡ, sách giáo khoa cùng sách bài tập hỗn độn bàn đặt tại vỉa hè.

      Tôi nhìn xung quanh, may mắn là mọi người đều phát cậu ta chính là Harry Potter, cậu bé sống sót.

      Tôi về phía cậu ta : " A, xin chào. Cậu làm bài tập trong này à. "

      “Đúng vậy.” Cậu ta cười , “Tôi ở quán Cái vạc lủng.”

      Tôi tiếc nuối nhìn cậu ta, tôi nhớ vào năm nhất cậu ta thường xuyên có vẻ mặt kinh ngạc và hưng phấn đối với thế giới phù thủy, có chút tự tin và hay ngại ngùng, giống chú cún lo lắng bị vứt bỏ.

      tại những vẻ mặt này càng ngày càng ít.

      “Vì sao ở nhà?”

      chút lo lắng mặt cậu ta, cậu ta mơ hồ : “À, có chút nguyên nhân…”

      Tôi hiểu rồi gật đầu, nếu cậu ta muốn , tôi đương nhiên hỏi nữa, từng gia đình đều có tình huống riêng.

      Tôi cầm cốc café, ngồi đối diện cậu ta.

      ra, hôm nay tôi chuẩn bị mua sách giáo khoa.”

      “Tớ cũng định như thế.” Potter tò mò hỏi, “Cậu chọn môn học nào?”

      “À… Số học, Tiên tri, Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, Nghiên cứu Ngôn ngữ Cổ đại.”

      “À, mình chọn Tiên tri và Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.”

      Tôi cùng Potter mua sách giáo khoa.

      Khi nhìn vào cửa sổ trưng bày của tiệm sách, Harry rất ngạc nhiên. Thay vì trưng bày những cuốn sách bùa chú chạm vàng to bằng phiến gạch lát đường như thông thường, lại bày cái lồng sắt lớn sau lớp cửa kính, bên trong lồng chứa hàng trăm cuốn “Quái Thư Về Quái Vật”. Bị khóa chặt trong lồng sắt, lũ sách kỳ quái ấy ngừng hung hăng cắn xé táp ngoạm nhau trong những cuộc đấu vật triền miên bất phân thắng bại, làm cho những trang sách rách bay tơi tả khắp nơi.

      “Hogwart hả?” Chủ tiệm sách chào đón, “Đến mua sách mới hả?”

      “Vâng.” Potter .

      “Tránh ra.” Ông quản lý nóng nảy bảo, đẩy Potter sang bên. Rút đôi găng tay dày đeo vào tay, rồi cầm cây gậy tổ chảng có mấu sần sùi, tới cánh cửa có cái lồng sắt đựng bọn sách “Quái Thư Về Quái Vật.”

      “Khoan ,” Potter vội vàng, “Cháu có cuốn đó rồi.”

      có à?” Vẻ mặt nhõm giãn ra gương mặt ông quản lý. “Cám ơn trời đất. Trong buổi sáng hôm nay tôi bị lũ quái thư ấy cắn đến năm lần rồi.”

      Tôi nghi ngờ nhìn đám sách quái thư hung hăng, bình tĩnh : “À… cháu cần quyển.”

      “Ôi, Merlin ơi!” Ông quản lý lớn tiếng tức giận. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng xé toạc trong trung: hai quyển “Quái Thư Về Quái Vật” bắt được quyển thứ ba và ra sức xé đôi nó.

      “Dừng lại! Dừng lại!” Ông quản lý tiệm sách lại gào lên, mở lồng sắt, dùng cây gậy đem mấy cuốn sách này mở ra. Nhưng có quyển sách hung hăng nhảy lên, cắn tay ông ta. “Ối! Tôi bao giờ trữ lũ sách này nữa! bao giờ! là ồn ào thể gỡ ra nổi! Tôi tưởng hồi tôi mua hai trăm quyển “ Thư Về Tàng Hình” là điều tồi tệ nhất rồi chứ!...”

      Ông ta kéo tay lại, bao tay còn có quyển sách kia. Ông ta cố sức khép quyển sách lại, dùng dây lưng trói chúng lại, đưa cho tôi.

      Tôi lo lắng cầm lấy, : “Sao ông trói toàn bộ chúng lại?”

      “Sao tôi lại chứ?” Ông quản lý tức giận , “Lúc tôi… chú ý, Nagin chết tiệt mở toàn bộ sách ra!”

      Tôi áy náy lùi về phía giá sách phía sau nhân viên tiệm sách nhìn, ” Cháu nghĩ là bây giờ trói chúng lại cũng muộn, ít nhất có thể làm ông giảm thiệt hại.”

      “Đúng vậy! Nagin, ngươi tới trói toàn bộ chúng lại!”

      Nhân viên tiệm sách với biểu tình tuyệt vọng tới, tiếp nhận cây gậy và cái bao tay.

      Ông quản lý quay đầu lại: “À… Các cậu còn mua gì nữa?”

      “Cảm ơn, tôi , “cháu có thể tự tìm.”
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56: Quái Thư Về Quái Vật


      Lúc tôi trở lại, tôi gặp Potter nhìn chăm chú vào quyển sách.
      Tôi nhìn qua là sách “Những Điềm Báo Chết ", bìa sách là con chó đen lớn.

      “Sao thế?” Tôi hỏi.

      , có gì.” Potter , sau đó cầm các quyển sách giáo khoa khác cùng tôi rời khỏi tiệm sách.

      “Xin lỗi,” Cậu ta hỗn loạn , “Mình cần phải trở về.”

      Tôi nhìn cậu ta, đúng là cậu ta có vẻ mặt cần phải nghỉ ngơi.

      “Được rồi.” Tôi

      Chúng tôi tạm biệt nhau, nhưng lúc tôi chuẩn bị tránh ra, cậu ta gọi từ phía sau lưng tôi:

      “Hopper!”

      Tôi nghi ngờ xoay người lại, thấy cậu ta thở hồng hộc chạy tới.

      “Cái đó… cậu có tin tưởng những điềm báo chết? Tớ muốn … tớ nhìn thấy con chó đen.” Cậu ta rất lo sợ.

      .” Tôi kinh ngạc , “Mình nghĩ chó đen là động vật bình thường.”

      “Có lẽ thế,” Cậu ta phiền lòng , “Nhưng mình xem quyển sách kia, nó cùng với những con chó khác giống. Nó lớn, cùng quyển sách “Những Điềm Báo Chết” giống nhau như đúc.”

      “Được rồi, mình biết rốt cuộc cậu thấy con chó đen như thế nào mà cậu lại cảm thấy lo lắng, có lẽ kiêng kị của phù thủy giống người thường”, tôi thở dài , “Nhưng tớ có thể cho cậu biết, ở chỗ mình chó đen là có thể trừ tà.”

      sao?” Potter .

      “Đúng thế.” Tôi khẳng định.

      Cậu ta được an ủi chút chút.

      “Được rồi, cảm ơn lời cậu nhé, nó làm mình cũng đỡ lo lắng rồi.”

      Chúng tôi gật đầu, tạm biệt nhau.

      Tôi hiểu được lo lắng của Potter, nhưng tôi hiểu sâu sắc nỗi buồn của ông quản lý hiệu sách.

      Quyển “Quái Thư Về Quái Vật” của tôi bị Blaise tò mò mở ra, nó dùng khí thế thể ngăn cản cắn xé điên cuồng các sách giáo khoa khác sàn nhà, tạo ra rất nhiều mảnh vụn. Chiếc khăn lau mắc bệnh sạch - nếu nó có thể phát ra thanh, nhất định thét chói tai - nó vì sạch , bi tráng cùng “Quái Thư Về Quái Vật” đánh nhau, sau đó bị thương mà tránh ra.

      Blaise cười rũ rượi, đến khi Quái thư bắt đầu cắn những gia cụ tỉ mỉ chọn lựa.

      ---

      Ngày mùng tháng chín, tôi cất giấy đồng ý làng Hogsmeade, ở Ngã Tư Vua chào tạm biệt Blaise. Ngày nghỉ đông tôi ở lại trường học, tôi hi vọng lúc đó có thể vui vẻ chút tại Hogsmeade - Blaise ngày Lễ Giáng sinh có công việc, chỉ sợ thể cùng tôi; tôi hỏi đó là công việc gì nhưng lại cười .

      Tôi bước lên tàu tốc hành Hogwarts. Việc này cũng thích thú gì, Gadda được Blaise cưng chiều tạo tính tình xấu, nó cố gắng tìm chỗ có thể giấu nó, nó muốn theo tôi đến Hogwarts. Tôi tiến vào sân ga Chín ba phần tư mới bỏ nó ra khỏi mũ của mình.

      Tuy rằng tôi đến hơi muộn, nhưng vẫn dễ dàng tìm được chỗ ngồi - cho dù chỗ ngồi phân theo nhà nhưng học sinh nhà khác lại thích ngồi chung với học sinh nhà Slytherin, điều này làm cho chỗ ngồi nhà Slytherin có vẻ tương đối thoải mái.

      Tôi chọn khoang ở giữa ngồi vào, bên trong có người - Ocil Gourde, còn có hai học sinh năm nhất khác mà tôi nhận ra. Cậu ta thấy tôi tiến vào, khuôn mặt có vẻ gì là vui mừng, giật giật.

      “À… xin chào Ocil, cùng mọi người.” Tôi dùng bùa trôi nổi đem hòm của tôi đưa lên chỗ để hành lý, ngồi vào phía đối diện cậu ta, sau đó cười cười với hai người khác.

      Hai học sinh năm nhất cẩn thận nhìn vẻ mặt của Gourde, hàm hồ : “Xin chào.”

      Ocil Gourde nghiêm mặt lạnh lẽo, sau lúc lâu châm chọc : “Có lẽ là quan hệ của chúng ta tốt để có thể xưng hô tên thánh, Hopper.”

      “À, tôi cho rằng gọi tên thánh của cậu có thể bày ra đầy đủ… thân thiết của đàn chị.” Tôi mỉm cười, “Nếu cậu ngại, tôi đồng ý cho cậu gọi Sylvia.”

      cần,” cậu ta quay đầu sang chỗ khác, mặt thay đổi nhìn trừng trừng cửa kính xe, “Tôi nghĩ tôi cũng cần.”

      Tôi cười cười, lấy ra quyển sách để đọc.



      Chương 57: Giám ngục


      Xe lửa lung lay lảo đảo, gió gào thét ngoài cửa sổ, hạt mưa rơi vào cửa kính kêu lộp cộp.

      Trời hoàn toàn tối đen.

      Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, phát xe lửa dần dần chậm lại.

      Ocil hừ tiếng, mơ màng hỏi: “Chúng ta tới rồi?”

      Tôi nhìn đồng hồ: “Sợ rằng phải thế.”

      Cậu ta còn buồn ngủ, xoa xoa con mắt, đứng lên, mở cửa nhìn ra bên ngoài.

      “Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi

      Cậu ta tình nguyện với tôi nhưng mà vẫn : “ biết. hành lang đâu đâu cũng là người.”

      Xe lửa rung chút, phát ra thanh kẹt kẹt, hành lý rơi bình bịch xuống dưới, hành lý còn rơi trúng hai học sinh năm nhất ngủ say. Bọn họ kêu lên tiếng, tỉnh ngủ hoàn toàn.

      “Có chuyện gì vậy?” người .

      Người túm chặt quần áo, : “Lạnh quá.”

      Đúng là rất lạnh, tôi cũng rùng mình.

      Ocil chỉ vào cửa kính xe: “Mọi người nhìn này.”

      Chúng tôi nhìn cửa kính xe, thấy nước mưa cửa kính chậm rãi ngưng kết thành bông hoa tuyết xinh đẹp.

      Bây giờ mới là tháng chín thôi mà… Chúng tôi ngạc nhiên quay ra nhìn nhau.

      Rùng mình toàn thân. Còn lạnh hơn lúc trước, giống như là lạnh từ linh hồn vậy.

      Đột nhiên chỗ đuôi xe có tiếng thét chói tai. Học sinh năm nhất dồn đống vào với nhau, răng kêu lập cập, tôi cũng theo bản năng hướng tới sát cửa sổ, cách cửa khoang chút.

      biết qua bao lâu, đèn lại sáng, tàu tốc hành Hogwarts lung lay lại bắt đầu gia tăng tốc độ.

      người chúng tôi ấm lại, cái lạnh vừa rồi cứ như là giấc mộng.

      có chuyện gì chứ?” Cửa khoang bị mở ra, Luther Strong đến. ta là huynh trưởng mới thay thế cho huynh trường Hugh Coffey năm nay là năm thứ bảy, nhận bất kỳ chức vụ gì.

      “Vâng.” Tôi , “Chuyện vừa rồi là?”

      Huynh trưởng Strong sắc mặt nhìn tốt lắm.

      giám ngục.” ta , “Đến từ Azkaban, nó đến kiểm tra xem Sirius Black có được giấu đoàn tàu hay .”

      Ocil co rúm người lại, tôi trợn mắt há hốc mồm.

      Azkaban được coi là tồn tại đáng sợ nhất tàn ác nhất của thế giới phù thủy, bởi vì có tồn tại của giám ngục. Chúng trông coi Azkaban, mọi người đều chúng hấp thụ vui vẻ của người khác để sống thậm chí có thể hút linh hồn, khiến người đó trở thành cái xác hồn, có thể làm bọn trẻ ở thế giới phù thủy ngưng khóc ngay lập tức.

      Huynh trưởng Strong gật đầu với chúng tôi: “Còn có mười phút nữa đến noi, Hopper, em nên thay đồ . Tôi đến các khoang khác kiểm tra.”

      Chúng tôi nhìn ta đóng cửa khoang.

      lâu sau, Ocil : “Ồ, mặc kệ chuyện gì, tôi bắt đầu bội phục Sirius Black.”

      Sirius Black, bị giam ở Azkaban mười hai năm, tội phạm duy nhất thành công vượt ngục.

      Chỉ có giám ngục đứng từ xa xa cũng đủ làm cho cả nhóm phát run, tôi dám tưởng tượng người sống giữa đàn giám ngục có cảm giác như thế nào.

      Tôi đem áo choàng ra bên ngoài, đoàn tàu sắp đến trạm dừng.

      Sân ga nho muốn kết băng, mưa lạnh ào ào, tôi làm vài cái bùa giữ ấm, cũng tiếp tục hắt xì mấy ngày liền.

      Khi tiến vào lâu đài Hogwarts ấm áp, tôi thoải mái đến mức khóe mắt như sắp trào nước mắt, mọi người xung quanh hình như cũng có tinh thần hơn.

      Tiếp theo là nghi thức phân nhà, nhìn đám củ cải đỏ, tôi lại bùi ngùi xúc động.

      Năm nay giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thể nghi ngờ là thay đổi, nghe khi kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy xin dạy môn này, từng nguyền rủa môn học này, thế nên ai có thể làm đủ năm, cũng biết có phải nữa.

      Nhìn giáo sư Snape bên cạnh, chỗ từ trước đến nay là chỗ ngồi của giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có người ngồi, nhìn qua sắc mặt tiều tụy, khuôn mặt có màu sắc của người bệnh, áo choàng bị giặt đến trắng bệch lại còn có mụn vá. Tôi cảm thấy giáo sư Snape luôn mặc rất mộc mạc, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, ông ấy quả thực gọn gàng vô cùng.
      Last edited: 13/7/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Giáo sư mới


      Sau nghi thức phân nhà, cụ Dumbledor đứng lên, ngọn nến chiếu lên bộ râu bạc của cụ sáng lấp lánh.

      “Chào mừng năm học mới tại Hogwarts!” cụ , “ta có mấy câu muốn với mọi người. Trước mắt trường chúng ta tiếp đón các giám ngục Azkaban, chúng tới đây là để thực nhiệm vụ của Bộ Pháp thuật.”

      Cả sảnh đường vang lên những thanh khe khẽ. Nhưng cụ Dumbledor để ý đến, tiếp: “Trong khi bọn họ lưu lại đây, tôi phải là, bất kỳ ai mà được phép được ra khỏi trường học. Các giám ngục bị lừa bởi các động tác võ thuật đẹp mắt hoặc ngụy trang. Bởi vậy tôi cảnh cáo tất cả mọi người: để cho họ có cớ làm thương tổn mọi người. Bất kỳ học sinh nào cũng muốn xung đột cùng với các giám ngục.”

      Tôi nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt hoảng sợ cùng tuyệt vọng của các học sinh.

      “Có việc làm chúng ta cao hứng đó là,” cụ Dumbledor tiếp tục , “Năm nay, tôi vui mừng chào đón hai vị giáo sư mới đến trường chúng ta. Thứ nhất là giáo sư Lupin, ấy đồng ý lấp chỗ trống ở bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.”

      Giáo sư Lupin với bộ quần áo rách rưới hiển nhiên làm cho các học sinh có gì mong đợi, trong sảnh đường vang lên rất ít tiếng vỗ tay.

      Khi cụ Dumbledor , khuôn mặt giáo sư Snape đầy thù hận. Nhóm Slytherin mẫn cảm nhận thấy thù hận thề che dấu, ánh mắt đầy thù địch hướng tới giáo sư Lupin.

      Danh tiếng của giáo sư Snape cũng tốt trong trường Hogwarts, mọi người ông ấy rất độc ác, đầy mỡ, bất công lại hẹp hòi, là Tử Thần Thực tử. Học sinh Slytherin cũng rất sợ lạnh lẽo của ông nhưng cũng đồng thời vô cùng ngưỡng mộ và tôn kính, ai có thể nghi ngờ mạnh mẽ, uy nghiêm, cơ trí cùng bác học của ông. Là chủ nhiệm nhà, học sinh Slytherin nào ông ấy làm tốt. Là Slytherin, cách chuyện cùng cử chỉ của ông được nhóm con rắn coi là kiểu mẫu để học tập.

      Ông ấy là giáo sư duy nhất có khuynh hướng Slytherin (và có che dấu chút nào), nhóm Slytherin và ông ấy có cùng chung mối thù.

      “Và chúng ta bổ nhiệm vị giáo sư thứ hai,” cụ Dumbledor tiếp tục , “môn học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí giáo sư Kettleburn nghỉ hưu vào cuối năm trước… ông Rubeus Hagrid đồng ý nhận thêm nhiệm vụ mới này bên cạnh nhiệm vụ giữ khóa của trường Hogwarts chúng ta.”

      Cái này cần giáo sư Snape tỏ thái độ, rất nhiều học sinh dãy bàn Slytherin có biểu tình chán ghét, phẩm chất của vị giữ khóa này hiển nhiên là đại đa số Slytherin dám đồng ý; dãy bàn Gryffindor vỗ tay nhiệt liệt.

      Sau khi lễ phân nhà kết thúc, nhóm huynh trưởng mang học sinh về ký túc xá. Huynh trưởng Strong mới nhậm chức đứng ở giữa phòng sinh hoạt chung, giống như huynh trưởng Coffey tiền nhiệm, tuyên bố với nhóm học sinh mới về những vẻ vang của Slytherin.

      Tôi bùi ngùi nhìn nhóm học sinh mới có biểu lo lắng, do dự hoặc kiêu ngạo cùng vinh quang, vào ký túc xá của mình.

      Hành lý được đưa đến, tôi mở hành lý thu xếp quần áo. Sau khi xong hết tất cả, tôi thay áo ngủ, chuẩn bị tắm lại bị chiếc gương to hấp dẫn.

      Tôi nhìn vào đó, trước kia tôi rất ít khi chú ý tới diện mạo của mình.

      Mái tóc đen quăn dài đến lưng, ánh mắt màu xám rất thâm thúy. giống khuôn mặt tròn của Blaise, khuôn mặt tôi các đường cong nhìn cứng hơn, diện mạo này có lẽ càng thích hợp với thành thục, cao gầy, cơ thể đầy đặn.

      Blaise đầy đặn mượt mà, mà tôi…

      Tôi buồn bực nhìn bộ ngực của mình. Dáng người tôi cao hơn năm ngoái nhiều, tại tôi còn cao hơn cả Potter, cao hơn nhiều các học sinh nam cùng năm khác, kỳ sinh lý cũng đến. Nhưng cơ thể tôi vẫn rất gầy, bộ ngực của tôi có thể bỏ qua.

      Tôi đoán cho dù tôi mặc áo vòng ở bên ngoài, cũng chẳng có ai phát tôi là con cả.

      hwa ta k post đc vì mải xem phim. sr nha mn
      Ai thích xem phim hành động ? phim Warcraft cũng xem đc đấy.


      Chương 59: tranh chấp tại Thư viện


      Ngày hôm sau tại sảnh đường lúc ăn cơm, Malfoy hết sức phấn khởi kể lại cho chúng tôi rằng Potter sợ giám ngục đến ngất xỉu. Cậu ta cực kỳ vui vẻ, sinh động giống như cậu ta tận mắt trông thấy vậy. Lúc nhóm ba người Potter qua cậu ta càng cao hứng hơn, thậm chí còn làm bộ dáng muốn ngất xỉu, cực kỳ quý tộc.

      Sắc mặt của Potter tốt lắm, mặt cậu ta chút thay đổi, nhanh qua dãy bàn Slytherin.

      Buổi sáng, tiết học Biến hình của giáo sư McGonagall, khi tôi tiến vào lớp học phát khí lớp học rất kỳ cục, rất nhiều người lén lút nhìn Potter. Tất cả mọi người đều có vẻ tập trung.

      Tôi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó Granger giải đáp thắc mắc cho tôi. ấy giơ tay lên: “Giáo sư, chúng em mới học xong môn Tiên tri, chúng em học bài bói lá trà, hơn nữa… giáo sư Trelawney Potter chết.”

      Nhà Slytherin cười vang, nhưng giáo sư McGonagall nghiêm khắc liếc mắt nhìn chúng tôi, tiếng cười giảm .

      “Từ khi giáo sư Trelawney đến trường này, mỗi năm ấy đều tiên đoán cái chết của học sinh. Đến tận bây giờ, có ai trong số đó chết cả.” Giáo sư McGonagall cực kỳ bình tĩnh , “Tôi thấy cơ thể trò cực kỳ khỏe mạnh, Potter à, cho nên con bỏ quá cho nếu tha cho con phần bài tập hôm nay. cam đoan là nếu con chết con mới cần nộp bài cho .”

      Potter cảm thấy khá hơn. Nhưng sau tiết học, Malfoy đến cạnh cậu ta, cùng với Crabbe và Goyle lớn tiếng cười nhạo cậu ấy, vì thế mặt cậu ta lại càng đen.

      Sau bữa trưa tôi gặp bọn họ ở Thư viện, bọn họ kịch liệt thảo luận cái gì đó.

      “Xin chào, Potter, Granger.” Tôi gật đầu chào họ, ngồi ở cái bài bên cạnh. Nhưng Ron Weasley đứng lê, chĩa đũa phép vào tôi. Cậu ta trừng mắt với tôi : “Mày muốn cái gì? Hả? Slytherin ghê tởm…” Cậu nhóc đáng thương, có lẽ ký ức chiến đấu giữa tôi và cậu ta trong năm học trước vẫn còn mới mẻ.

      Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, cười to: “Tôi nghĩ điều này rất ràng mà, tôi muốn đọc sách.”

      Potter xấu hổ kéo áo choàng cậu ta, Granger nghiêm khắc : “Ngồi xuống!

      Ron!” Nhưng ấy cũng nghi ngờ nhìn tôi.

      Tôi nhún nhún vai : “Cậu vẫn nên ngồi xuống Weasley. Khi ở cùng với những học sinh Slytherin khác, tôi có hứng thú làm gì cậu.”

      “Đúng thế.” Potter kiên nhẫn khuyên Weasley, “Ron, Hopper khác với những học sinh Slytherin khác. Cậu quên à, ấy cũng có xuất thân từ Muggle.”

      Weasley ngồi xuống, miệng vẫn ngừng lẩm bẩm: “Cho dù ấy có xuất thân từ Muggle, ai biết lão biên bức đầu đầy mỡ dạy ra cái dạng gì…”

      “Ron!” Granger nghiêm khắc .

      Tôi khó chịu nhìn chằm chằm Weasley : " Ông ấy là giáo sư Độc dược đủ tư cách, tôi thấy cậu nên gọi ông ấy là giáo sư Snape. "

      " Đúng vậy! " Weasley châm chọc , " Các ngươi là Slytherin nên cảm thấy ông ấy tốt, ông ta là chủ nhiệm nhà của các ngươi, bảo vệ các ngươi đến thế cơ mà! "

      " Ở thời điểm nhà Slytherin bị các nhà khác lập, " tôi bĩu môi, khinh miệt nhìn cậu ta, " Nếu ông ấy bảo vệ chúng tôi, chúng tôi có thể trông cậy vào ai khác sao ? "

      " Bị lập phải do các ngươi tự chuốc lấy sao ? " Weasley trả lời bằng giọng mỉa mai, " Các ngươi phải đáng ghét lại độc ác sao ? Thủ đoạn ghê tởm của các ngươi, các ngươi dám thừa nhận à ? "

      " Có thể, " tôi , " Nhưng các ngươi có thừa nhận, tất cả mọi người, ngay từ đầu đều có thành kiến với Slytherin sao ? Trước khi nhập học, các ngươi hoàn toàn tiếp xúc với những điểm đáng ghét của Slytherin, nhưng các ngươi có dám rằng khi đó có ấn tượng là ‘Slytherin là nơi đào tạo ra phù thủy Hắc ám’ ? "

      " Điều này đúng à ? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là học từ Slytherin, đấy là chưa tới các Tử Thần Thực Tử! " Weasley đỏ mặt tía tay hét vào tôi.

      " Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy có thể đại diện cho những người khác sao ? Tử Thần Thực Tử có người nào là từ các nhà khác sao ? " Tôi tức giận nở nụ cười, " Như vậy trước Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ? Các nhà khác gạt nhà Slytherin ra từ trước khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy học ở đây! "

      Granger suy nghĩ, nhưng Weasley kiên định : " Có thế nào! Đó là bởi vì các ngươi ác độc! "

      Tôi tức giận cả người phát run, thu thập sách vở quay đầu ra khỏi phòng sách. Tranh luận vấn đề với Gryffindor có não phẳng, có khả năng suy nghĩ theo logic, tôi là ngu ngốc!



      Chương 60 : Tiết học đầu tiên môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí

      Edit: Linh Trần & Khuyên

      Beta: Khuyên


      Sau khi bình tĩnh, tôi xài hết thời gian nghỉ trưa tại phòng sinh hoạt chung.

      Buổi chiều là tiết học Chăm sóc sinh vật huyền bí của Giáo sư Hagrid, môn học này được học ở ngoài trời.

      Tôi ra khỏi tòa lâu đài, men theo con đường dốc đến căn chòi gỗ của lão Hagrid. Cơn mưa của ngày hôm qua rốt cục cũng tạnh, bầu trời trong xanh, khí se se lạnh và ẩm ướt, mang theo vị đất tanh nồng.

      Khi tôi tới, Hagrid đứng chờ và xung quanh ít những bạn học.

      Tôi thấy bên kia tổ ba người - Ron Weasley với mái tóc đỏ rực bắt mắt giống cây cột cảnh báo. tôi ngay lập tức phát tiết học này lại học chung với nhà Gryffindor!

      Hagrid trông có vẻ khẩn trương, gấp gáp : “Nhanh lên nào, mau đến đây! Ta chiêu đãi các trò bữa ra hồn! Nhất định đây là bữa học thống khoái nhất! có mặt đông đủ chưa? Được rồi, theo tôi.”

      Lão dẫn chúng tôi đến khu Rừng cấm, tôi nghĩ rằng lão đưa chúng tôi vào cánh rừng được phép vào kia Nhưng lão lại theo dọc bên cạnh cánh rừng mà , năm phút trôi qua chúng tôi đến khu săn bắn hoang vắng, trống .

      “Được rồi các trò tập trung ở bên này. Bây giờ các trò mở sách giáo khoa ra” Lão Hagrid vừa lấy cuốn Quái Thư Về Quái Vật ra vừa .

      Tôi do dự lấy cuốn sách ra, toàn thân nó là dây thừng cùng dây nịt quấn quanh, cái miệng hung hăng cắn xé giẫy dụa hòng trốn thoát – mấy ngày nay đồ đạc trong nhà muốn tanh bành vì nó, nó làm tôi đổi ba lượt sách giáo khoa mới sau đó tôi cũng đánh nó ít. Căn cứ vào khả năng phá hoại đáng sợ của nó, tôi nghĩ nó nên được bầy ở khu vực Sách cấm của Thư viện

      " Làm sao mà mở sách ra được chứ ? " Draco Malfoy lạnh nhạt .

      ai có thể mở được sách ra sao ?” lão Hagrid tiu nghỉu .

      «Các trò phải vuốt ve chúng. Coi nè… " Hagrid vừa vừa làm mẫu, giống như đây là điều hiển nhiên nhất thế giới.

      " Ôi, lũ chúng mình mới ngu ngốc làm sao! " Malfoy lạnh lùng chế nhạo, " Lẽ ra chúng mình phải vuốt ve chúng! Sao mà chúng mình đoán ra được nhỉ! "

      “Câm mồm! Malfoy!” Potter quát. Malfoy lạnh lùng nhìn lại.

      Lão Hagrid đáng thương như chịu đả kích nặng nề, lão năng cách lộn xộn: “Vậy … Vậy các trò ai cũng có quyển hết đúng ?...À….. tại các trò cần là Sinh vật Huyền bí. Phải. Đợi tôi bắt chúng lại. Chờ chút… "

      Lão hai lời liền tức tốc vào sâu cánh rừng.

      Tôi nhìn cuốn sách trong tay mình mà tò mò….. Cẩn thận tránh hàm răng bén nhọn của nó, ở gáy sách vuốt nhàng từ xuống dưới….

      Nó run run, sau đó mở ra, im lặng nằm trong tay tôi. Trong mấy ngày gần đây, đây là lần đầu tôi thấy bộ dáng “ngoan ngoãn” này của nó.

      Tôi e dè trông chừng nó, sợ nó bất ngờ cắn phập cổ tay tôi.

      Đột nhiên xung quanh có tiếng rú lên, tôi ngước đầu nhìn lên phía trước—

      Mười hai sinh vật lạ kì bước đến chỗ chúng tôi, chúng có thân, đuôi và chân của ngựa, nhưng chân trước và đầu là của con gì đó giống như con đại bàng khổng lồ, nhìn qua giống như có kết hợp của ngựa và đại bàng, cường tráng, to lớn, vô cùng kỳ lạ, bởi vì phần kỳ lạ này lại vô cùng mê người --- dĩ nhiên là những con Bằng-mã.

      Tôi rung động nhìn những sinh vật này. Theo những gì tôi được đọc trong sách -- chúng được liệt vào loài sinh vật quý hiếm. Nhưng giờ phút này trước mặt tôi lại có những mười hai con!

      Nếu bây giờ trước mặt tôi phải là hàng rào gỗ thấp bé, mà là chấn song sắt trong vườn bách thú, tôi nhất định rất kích động mà hò hét.

      “Bằng- mã…… Chúng nó rất kiêu hãnh.” Hagrid , " Nếu các trò xúc phạm chúng hãy liệu hồn. Các trò phải lịch - các trò phải cúi chào, sau đó các trò đợi. Nếu chúng cũng cúi chào trò, khi đó trò có thể chạm vào chúng. Nếu chúng cúi chào, vậy nhanh chóng mà rời khỏi nó, mấy cái móng vuốt của chúng gây thương tích đau đớn lắm đó. "

      “Tuyệt nhỉ” Tôi nghe Malfoy ở bên cạnh tôi châm chọc “Đường đường là phù thủy mà phải cúi chào lịch trước bọn sinh vật thấp kém có đầu óc này ư! Cúi chào ư, nằm mơ!”

      " Vậy, ai muốn xung phong nào ? " Hagrid nhiệt tình , đám Bằng-mã bên cạnh lão lại an phận, hất đầu, duỗi đôi cánh, hai chân trước sắc bén tưởng chừng như có thể vồ lấy chúng tôi bất cứ lúc nào.

      Mọi người sợ hãi thụt lùi ra sau, nhưng Harry Potter : “Con làm”

      " Giỏi lắm, Harry! " Hagrid vui mừng la lớn, lão đem con đến đây " Để coi trò làm ăn ra sao với con Buckbeak. "

      Tôi sợ hãi nhìn Potter dũng cảm hiên ngang tiến tới, đứng đối diện con Bằng-mã Buckbeak rồi nhàng cúi chào nó.

      Mặc kệ như thế nào, tôi cũng bắt đầu bội phục dũng cảm của cậu ấy, tôi nghĩ chắc mình bao giờ có cái gan như Potter đối mặt với con quái thú hung tợn và dũng mãnh như vậy.

      Buckbeak nhìn chằm chằm Potter, sau đó nó khuỵu chân trước xuống, nhún mình cúi chào.

      “Tốt lắm” Hagrid nhiệt tình “Trò có thể cưỡi nó dạo trời hồi”

      Potter thoáng chần chừ rồi cũng leo lên lưng con Buckbeak.

      Sau đó Buckbeak đột nhiên dang rộng hai cái cánh khổng lồ, phi thẳng lên trung.

      “Aha! Thế nào Harry?” Hagrid đứng dưới mặt đất cao hứng vui vẻ quẫy tay với Potter và buckbeak cao . “Rất tuyệt! Đúng ?”

      Tôi ngửa đầu nhìn lên, trông thấy con bằng-mã ngừng lượn quanh bãi săn, cảm thấy có chút hưng phấn và cực kỳ hâm mộ.Đúng vậy, quả rất tuyệt vời!!!

      Rồi Buckbeak nhanh chóng chở Potter đáp xuống mặt đất.

      “Vậy có ai muốn thử lần ?” Hagrid .

      Có Potter làm mẫu, tất cả mọi người có chút hưng phấn, tôi cũng nóng lòng muốn thử liền tiến về phía trước.

      Malfoy nhàng phóng qua hàng rào, tiến thẳng về phía Buckbeak: “Nếu Potter có thể làm được, ta nghĩ việc này cũng dễ dàng thôi. Có phải ?” Cậu ta đứng trước con vật khinh miệt , “Con cục súc bự cồ xấu xí?”

      --- rất khinh suất, thế cho nên Hagrid kịp thời ngăn cản hành vi của nó (Buckbeak)

      Buckbeak phẫn nộ rít gào tiếng, phóng thẳng đến chỗ Malfoy, vung cặp móng vuốt hướng tới Malfoy.

      Tôi rút đũa phép nhanh như chớp, phóng về phía trước Malfoy: “Cản lại.”

      Đầu của con Buckbeak tông mạnh vào bùa cản lại, nó bị choáng chút, lắc lắc đầu, dễ dàng phá tan chướng ngại vô hình, dùng cước quất Malfoy ra … Rồi phóng như điên về phía tôi.

      Tôi sững sờ khi nhìn thấy nó nâng thân của mình, hai chân màu xám đè nhấn tôi, tôi có nghi ngờ rằng hai móng vuốt này thậm chí còn sắc bén hơn so với thép.

      là, mẹ nó quá xui xẻo.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Phanh ngực


      Khi tôi… tỉnh lại, nhìn thấy trần nhà màu trắng của Bệnh thất.

      “Thầy sao lại làm thế --- “Bà Pomfrey tức giận chua ngoa , “Thầy sao có thể đem sinh vật nguy hiểm như thế lên lớp cơ chứ! Nó suýt nữa lấy mạng trò ấy!”
      Hagrid ủ rũ trong góc Bệnh thất, vô cùng chán nản co cơ thể to lớn thành hình cầu.

      Đau đớn làm tôi rên rỉ ra tiếng.

      “Ôi. bé đáng thương, trò tỉnh.”

      Bà Pomfrey rất nhanh về phía tôi, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Trò cảm thấy thế nào rồi?”

      “Đau.” Tôi , “Em làm sao thế ạ?”

      “À --- vấn đề nho thôi. Chỉ có ngực của trò bị con vật xé nát, may mà có Zabini Blaise mang thuốc cầm máu cao cấp bên người. Trò nên cảm ơn cậu ta.” Ánh mắt của bà nhìn về phía ngực tôi, “May mắn là Hagrid đưa trò đến đúng lúc.”

      --- Tôi nhớ ra rồi, Buckbeak bị chọc giận bởi tôi phóng bùa vào nó, sau đó trước mặt bao người phanh ngực tôi thảm thiết, sau đó tôi vừa sợ vừa đau hôn mê bất tỉnh.

      Nhìn theo ánh mắt của bà về phía ngực tôi, nó được băng bó tốt lắm, vòng lại vòng băng trắng biến tôi giống như xác ướp, áo choàng nửa thân dưới còn nguyên vẹn treo bên hông tôi.

      Tôi cử động, đau đớn dữ dội làm tôi kêu lên.

      “Ồ, đừng nhúc nhích, bây giờ tốt nhất là nên cử động.” Bà Pomfrey ngăn cản động tác của tôi, cẩn thận đem đầu của tôi đặt gối, “Đừng quá lo lắng, trò nhanh khỏi thôi.”

      Đúng vậy, tôi nhanh khỏi thôi, chỉ sợ tất cả học sinh - có thể các học sinh đường từ khu săn bắn đến bệnh thất - đều nhìn thấy bộ ngực gầy gò của tôi. Tôi tin Hagrid thô lỗ ngu ngốc kia dưới tình trạng thảm thiết còn quan tâm đến khu vực nhạy cảm của .

      Tôi chỉ phóng cái bùa cản trở thôi, nó thậm chí còn phải là bùa tấn công.

      Vừa đau vừa tủi thân, tôi suýt nữa khóc thành tiếng. Nhưng giường bên cạnh phát ra tiếng khóc còn to hơn, làm bà Pomfrey bực dọc : “Ôi, im lặng, trò Parkinson!”

      Pansy Parkinson?

      Tôi lúc này mới nhớ ra: “Malfoy… cậu ấy thế nào rồi?”

      “Cậu ta vẫn tốt,” Bà Pomfrey , “Ít ra tốt hơn trò, chỉ bị gãy mấy cái xương sườn.”

      Tôi có chút an ủi.

      Cửa bệnh thất được mở ra, nghe tiếng bước chân tôi đoán là giáo sư Snape, chỉ có bước chân của ông ấy luôn luôn là nhanh nhẹn và mạnh mẽ.

      “Bobby”. Giáo sư Snape , “Dược tề của bà.”

      “A, cuối cùng thầy tới.” Bà Pomfrey vui mừng , “trò Hopper tỉnh.”

      Mái tóc đen của giáo sư Snape xuất trước mặt tôi, ông ấy giận dữ và lạnh lẽo nhìn tôi, ác độc phun thuốc độc vào tôi: “ mừng là trò tỉnh lại, trò Hopper. Trò bị bọn quái vật khổng lồ nhà Gryffindor lây bệnh lỗ mãng cùng có não.”

      Tôi co rúm người lại. Làm động đến vết thương, tôi nhịn được rên rỉ.

      “Này, Severus, lạy Merlin ở trời, vết thương của trò ấy còn chưa tốt.” Bà Pomfrey kêu lên; lúc này tôi rất cảm kích bà ấy, mãi cho đến khi bà ấy cho tôi uống thuốc mà giáo sư Snape mang đến.

      Tôi khổ sở nuốt thuốc xuống, nước thuốc màu trắng lại có vị tanh hôi, giống mùi nội tạng bị hư thối lâu ngày vậy. Tôi thề, đợi tôi khỏi hẳn tôi nghiên cứu thay đổi mùi vị của dược tề.

      Bên kia có tiếng nôn khan. Tôi xoay đầu về phía đó, thấy Malfoy tái nhợt nhăn mày lại đầy thống khổ, vậy là cậu ta cũng vừa uống cái nước thuốc kinh tởm kia. Parkinson ngồi bên giường cậu ta vừa cảm động vừa thắm thiết cùng nắm tay nhau.

      Tôi thực hâm mộ cậu ta còn có sức mà nôn khan.

      Bà Pomfrey cầm bình thuốc đứng ở bên cạnh giường, khách khí : “Được rồi, người bệnh cần nghỉ ngơi, trò Parkinson, Hagrid, các ngươi ra ngoài .”

      Parkinson kháng nghị : “Ôi, !”

      Nhưng giáo sư Snape uy hiếp giọng kéo dài ra, thanh giống con rắn trắng mịn: “Trò Parkinson.”

      Pansy Parkinson sợ hãi nhìn ông ấy, tình nguyện với Malfoy: “Mình xuống thăm cậu nhé.” Sau đó giống như có bị quái vật truy đuổi nhanh chóng rời khỏi bệnh thất.

      Hagrid đứng lên, bộ tóc rối tung giống con gấu vừa ngủ đông, cũng có mùi của con gấu mới ngủ đông xong. Lão đứng ở đầu gường tôi: “ xin lỗi.”

      Lão khổ sở nhìn tôi, từ trong túi tiền lấy ra cái gì đó đen đen, cái khăn tay lớn, tiếng xì mũi vang dội.

      Lông mày giáo sư Snape nhíu vào ngay lập tức.

      Tôi ậm ờ : “À… đây phải là lỗi của thầy.”

      Sau đó lão cũng bị bà Pomfrey đuổi ra khỏi bệnh thất.

      “Bobby, cần gì hãy với tôi.” Giáo sư Snape gật đầu với bà Pomfrey. Bà Pomfrey ra khỏi bệnh thất ngay sau đó.

      Vì vậy, bệnh thất chỉ còn tôi nằm giường thể nhúc nhích được, và Malfoy cũng thể nhúc nhích nằm giường.


      Chương 62: chuyện


      Bệnh thất vắng vẻ, càng thêm yên tĩnh.

      “Khụ…” Malfoy hắng giọng cái, được tự nhiên : “Cậu… cảm thấy thế nào?”

      Tôi quay đầu về phía cậu ta, thấy cậu ta nhìn trần nhà. Nếu phải bây giờ bệnh thất chỉ có hai chúng tôi, tôi nhất định cho rằng cậu ta chuyện với ai đó.

      “Cũng ổn.” Tôi cẩn thận .

      Hiển nhiên đáp án của tôi là nằm ngoài dự đoán của cậu ta, cậu ta quay đầu nhìn tôi, nhìn đến ánh mắt của tôi. Cậu ta lại quay đầu .

      “Chắc là rất đau?” Cậu ta .

      Câu hỏi quan tâm làm tôi thể tin được đó là cậu ta . Tôi ngạc nhiên nhìn gáy cậu ta, phát lỗ tai của cậu ta chậm chạp hồng lên.

      Trước khi cậu ta thẹn quá hóa giận tôi vội vàng trả lời : « chút. " Rồi lại bổ sung câu : " Tôi có thể chịu được. "

      Cậu ta rầu rĩ hừ tiếng, chuyện.

      Sau đó chúng tôi biết gì.

      Sau khi với nhau mấy câu, bệnh thất yên tĩnh càng làm khí có chút xấu hổ. Hiển nhiên là cậu ta cũng nghĩ như vậy, cậu ta lo lắng động chút.

      " Vậy… ", cậu ta , " Vì sao lại cứu tôi ? "

      " Tôi cũng muốn như thế, " Tôi thẳng, " Tôi chỉ làm theo bản năng thôi. "

      Tôi có dũng khí trực tiếp đè con vật đó, lúc đấy chỉ nghĩ ngăn trở nó chút để Malfoy có thể chạy trốn. Nếu tôi biết cái bùa cản trở nho có thể chọc giận nó, tôi chỉ sợ… làm như vậy.

      " , Malfoy, cậu so với Potter còn lỗ mãng hơn. "

      Cậu ta tức giận quay đầu nhìn tôi, nhưng hiển nhiên là động tác mạnh này làm ảnh hưởng đến vết thương, tôi nhìn khuôn mặt cậu ta hồng lên vì tức giận lập tức trắng hơn.

      Khuôn mặt tái nhợt nghiêm túc cẩn thận quay lại, : " Draco. "

      Tôi hỏi lại : " Sao ? "

      " Cậu có thể gọi mình là Draco. " Cậu ta kiên nhẫn .

      " À… được. " Vì tình huống ràng… tôi dùng tai nạn bị phanh ngực thảm thiết đổi lấy tình bạn của Malfoy. Tôi do dự , "…Draco. Cậu cũng có thể gọi mình là Sylvia. "

      Cậu ta hừ tiếng. Tôi đoán có lẽ cậu ta gọi tên tôi.

      Tôi bất đắc dĩ bĩu môi, nếu tôi còn có thể cử động, tôi nhún vai.

      Sau lúc yên lặng, cậu ta : " Được rồi, Sylvia. "

      Tôi buồn ngủ, nước thuốc vừa uống nhất định có tác dụng gây buồn ngủ.

      Tôi mơ màng nhìn về phía cậu ta, chỉ nhìn thấy mái tóc bạch kim và cái gáy cao ngạo, cái lỗ tai màu hồng cùng cái cổ ngoan cố.

      " A ? Gọi mình cái gì? " Tôi mơ màng hỏi.

      Cậu ta tức giận nhưng tôi rất mệt, tôi có sức để hỏi vì sao cậu ta tức giận nữa…

      … Tôi ngủ say.

      Khi tôi tỉnh lại là buổi tối, các ngọn nến trong bệnh thất đều được thắp sáng, bên ngoài cửa sổ tối đen.

      Tôi cố gắng chớp mắt, cảm giác thể xoa mắt tệ hại. Tôi nhìn về cái giường khác thấy Draco nhàm chán nhìn cánh cửa bệnh thất.

      “A… chào Draco.” Tôi cố gắng mỉm cười với cậu ta.

      “Chào” cậu ta dừng lại, “Sylvia.”

      Ở Hogwarts, đây là người đầu tiên gọi tôi là Sylvia. Nhưng tôi lại nghĩ tới người đầu tiên gọi tên tôi lại chính là cậu ta.

      Tôi lòng cười rạng rỡ. Cậu ta còn có chút cam lòng nhưng mà ngay lập tức khuôn mặt cậu ta khi nghĩ tới cái gì đó mà vặn vẹo.

      " Cậu ngáy! " Draco nhìn tôi ghét bỏ.

      Tôi hơi ngại ngùng, Blaise chưa bao giờ với tôi là tôi ngủ lại ngáy. Ngay sau đó tôi lại tối tăm hơn --- bị toàn bộ học sinh nhìn thấy bộ ngực thi việc ngáy có còn làm tôi xấu hổ nữa sao ?

      " Đúng thế. " Tôi u ám , " Ngáy cũng có việc gì, có lẽ bình thường cậu cũng ngáy. "

      " Tớ có. " Draco nổi giận đùng, giống như bị xúc phạm vậy.

      " Cái đó cũng chắc chắn, " Tôi kiên trì, giống như việc để cậu ta thừa nhận việc ngủ ngáy có thể làm cho tôi quên việc bộ ngực bị người khác nhìn thấy, «Có lẽ cậu cũng thế, cậu phải biết rằng mình ngủ ngáy, trừ khi người khác với cậu. Nếu cậu cho mình biết, mình cũng biết là mình ngủ ngáy. "

      Cậu ta á khẩu trả lời được, hoài nghi nhìn tôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :