1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ - Kim Đại (27.2/106c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Nam thừa nữ thiếu đáng sợ

      Tác giả: Kim Đại

      Số chương: 106 chương

      Convert + Raw: ngocquynh520

      Editor: Bồ CôngAnh


      [​IMG]


      Ác trị văn ~ nữ chủ xông nhầm vào Dị Thế, sau đó xảy ra các loại chuyện xưa lừa bịp ~~

      Đoạn ngắn đặc sắc 1:

      Vũ Mị rất nhanh mua được vé, Lưu Diệp đầu óc choáng váng theo Vũ Mị, đồ bày biện bên trong bảo tàng đều vô cùng bình thường, cái gì mà lược từng được phụ nữ dùng...

      Để tránh cho có người làm hỏng, bên cái lược đó còn đậy cái lồng thủy tinh.

      Lưu Diệp nhìn qua cũng thấy có cái gì kỳ lạ, phần lớn đều là thứ tiếp xúc từ đến lớn, ngược lại Vũ Mị bên cạnh ở đó ngừng ngừng hưng phấn hô to gọi : "Kia kìa, đó là băng vệ sinh, biết !? biết ?"

      Lưu Diệp chán ốm xoay mặt , trời ạ, có thể biết sao, qua hai ngày nữa tới cái đó rồi, vì chuyện này mà phát ốm cả lên, ngờ ở nơi này thấy được băng vệ sinh lâu gặp... biết lấy từ chỗ nào, đồ chơi này tiến vào viện bảo tàng rồi...

      Đoạn ngắn đặc sắc 2:

      Đội ngũ xếp hàng đến chỗ Lưu Diệp bọn họ, lúc này Lưu Diệp mới vội vàng cúi đầu, nhìn dáng dấp lai lịch của người phụ nữ bên trong giới thiệu vừa rồi, lập tức thấy khó hiểu, nếu như có biện pháp rồi, tại sao tiểu tử Vũ Mị kia còn thể chứ...

      Chỉ là đợi lúc theo đám người vào bên trong nữa, nhìn thấy ở hai bên đường treo tấm bảng dùng dùng chữ cực lớn cực bắt mắt viết: "Cấm thủ, dâm!! Người vi phạm bị truy cứu trách nhiệm hình !!!"

      -----------------

      Chương 1:

      Editor: Bồ CôngAnh


      Đến mức này Lưu Diệp cũng còn gì để nữa, nhìn bên trái chút, lại nhìn bên phải chút, cuối cùng cắn răng từ từ nhắm hai mắt lại liền cởi áo ra.

      Nếu như tình hình, chỉ nhìn bề ngoài, bây giờ Lưu Diệp giống như đặt mình trong phòng tắm nữ, chỉ là phần lớn mọi người ở nơi này đều quấn khăn tắm ở eo.

      Chỉ là nước dính vào mặt khăn tắm, xuyên qua khăn tắm, vẫn có thể thấp thoáng thấy đường cong làm cho người ta mơ màng.

      Nhưng Lưu Diệp biết, nơi này chính là phòng ngụy nương...

      cũng biết tại sao mình lại xui xẻo như vậy, phải chỉ phỉ nhổ vài câu trọng nam khinh nữ, cộng thêm lúc cãi nhau với mẹ thầm hai câu, nếu tất cả mọi người thích sinh con trai như vậy, về sau đều là nam là được rồi ~
      Bồ.Công..di.ễ..n.đ.à.n.lê.q.u.ý.đô.n

      Sau đó liền cầm túi chạy , vốn muốn tìm bạn tốt dạo phố, cũng biết cua quẹo thế nào, bỗng nhiên phát đường phố giống với trước kia.

      còn tưởng rằng những người thuộc bộ phận xây dựng thành phố lại bắt đầu Đông phá Tây sửa chứ, giữa lúc vừa thầm vừa vài bước nhìn xem chút, kết quả rất nhanh bị cảnh tượng trước mắt trấn áp!!

      Cừ , quá xa hoa truỵ lạc mà, chẳng khác gì đến phố Đèn Đỏ*, càng làm cho giật mình thôi chính là, lớn như vậy, mặc dù biết trong thành phố có phố Đèn Đỏ, lại chưa từng thấy qua địa phương ngợp trong vàng son như vậy, cũng chưa từng thấy điên cuồng ngang ngược như vậy, giữa ban ngày ban mặt lại dám ở đường cái kiếm khách...

      *Phố đèn đỏ: Ở vài nơi mà mại dâm được cấp phép và nộp thuế môn bài, họ hay treo đèn lồng màu đỏ trước cửa cho khách biết mà vào (đàng hoàng), lâu dần thành tên.

      Sau đó...

      Sau đó chẳng biết tại sao lại bị người ta cứng rắn kéo vào trong tiệm tên là "Phụ Nữ Nhất"...

      Ở trong oanh thanh yến ngữ, Lưu Diệp thế mới biết mình tới địa phương khó lường!!

      May là năm đó cha mẹ của muốn con trai đến điên rồi, coi như nửa con trai mà nuôi, nhưng cũng nghĩ tới bản thân có thể lầm lỡ xông vào thế giới song song như vậy...

      Nhắc tới cái thế giới này đều là đàn ông còn chưa tính, vì sao đàn ông trong thế giới này, mấy tên đàn ông này còn muốn phụ nữ chứ?!

      Cái này khoa học mà! Ngã!!

      Lưu Diệp đến đây được vài ngày, thông qua quan sát của , cuộc sống của thế giới này so với nơi sinh hoạt trước kia của , có rất nhiều tập quán sinh hoạt giống nhau, ví dụ như lái xe đường bên ngoài này, còn có mấy thứ như đèn xanh đèn đỏ, đều y chang khác, chỉ là tên địa danh đều chưa từng nghe thấy, còn có nhìn quần áo mọi người cũng khác gì lắm với thời đại của , chỉ là lúc những người đó chuyện thỉnh thoảng lại nhảy ra mấy từ Quý tộc hay huyết thống rất quái lạ…
      Bồ.Công..di.ễ..n.đ.à.n.lê.q.u.ý.đô.n

      vừa mới đến, , nếu phải bị người môi giới đánh bậy đánh bạ giới thiệu đến nơi gọi là "Phụ Nữ Nhất" này, khéo lập tức bị người phát ra rồi...

      Bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ.

      Chỉ là tình huống lúc này cũng tốt ở chỗ nào...

      Bây giờ nơi ở này, đúng là phố Đèn Đỏ, chỉ là nơi này cũng chưa tính là nơi phồn hoa nhất, đẳng cấp của cửa hàng xung quanh cũng cao, theo thứ tự đều là hàng nhái nào là Phụ Nữ Nhất này, Phụ Nữ này... Phụ Nữ Mềm Mại này…

      Đẳng cấp da thịt cũng phải tốt như vậy, bằng ban đầu lúc vào tiệm cũng bị dọa ra thân mồ hôi lạnh.

      Đặc biệt cao lớn thô kệch cũng thôi , đặc biệt cao lớn thô kệch còn giơ lan hoa chỉ* cũng thôi , đặc biệt cao lớn thô kệch lại còn mặc váy tô son trát phấn lại uốn a uốn éo, còn xếp thành hàng...

      *Lan hoa chỉ: Ngón tay xếp thành hình hoa lan

      Cảnh tượng ấy bây giờ nhớ lại, tại Lưu Diệp cũng muốn phun sạch bữa cơm đêm qua...

      Chuyện xảy ra sau đó, mặc dù miễn cưỡng có chỗ đặt chân, nhưng dù sao vẫn lòng muốn về nhà, vì việc này mà mấy lần chạy đến nơi trước kia lượn vòng quanh, nhưng mặc kệ bao xa nghiêm túc bao nhiêu, nhiều cỡ nào, đến cuối cùng bàn chân cũng đau, nhưng cảnh vật xung quanh từ đầu đến cuối cũng phát sinh biến hóa.

      vừa xả nước vừa ngẩn người, chợt cảm thấy có người dùng sức vỗ xuống bả vai , sau khi người nọ vỗ xong còn tiện tay, nhéo bộ ngực của cái.

      Vốn cũng muốn cởi sạch áo để tắm, mà ở thế giới đều là đàn ông, khi bị người phát là phụ nữ hàng giá ...


      Rùng mình, đoán chừng chuyện xảy ra phía sau, ngay cả Thượng Đế cũng có thể ghê tởm đến phát ói...

      Cho nên dù bị người ta thấy hết trơn bộ ngực, dưới loại tình huống vừa rồi kia, cũng chỉ có thể liều mạng.

      Chỉ là ngờ núp ở góc kín như vậy, vẫn tránh khỏi bàn tay quấy rối.

      lập tức bị dọa sợ thở cũng dám thở mạnh tiếng... Rất sợ mình bị người ta phát ra manh mối... Dù sao hàng tuyệt đối thể giả được...

      Kết quả rất nhanh lại nghe được giọng ghét bỏ vang lên: "Cậu làm phẫu thuật nâng ngực ở đâu vậy, nếu là tôi tôi trả tiền cho , ai lại lừa người như vậy, cái này cũng chẳng khác gì có..."

      xong người nọ còn dán tới, đôi mắt khôn khéo ở đó chớp chớp nhìn Lưu Diệp, giọng khuyến khích: "Tôi biết người chuyên làm phẫu thuật nâng ngực, tuyệt đối 3C giảm giá, , cậu phải nắm chắc thời gian mà làm, bằng như cậu vậy, ảnh hưởng đến bộ mặt làm ăn buôn bán..."
      Last edited: 7/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2:

      Editor: Bồ CôngAnh


      Ở lại cái nơi ma quỷ quái này, ba hồn của con người dễ bị bay mất hai.

      Lưu Diệp luôn cảm thấy mình giống như nằm mơ, ví dụ như bây giờ ở trung tâm huấn luyện phụ nữ này, rất dễ làm nhớ tới trung tâm giảm béo năm đó cùng đồng nghiệp.

      Chẳng qua khi đó chỗ kia chính xác là phụ nữ như nước, bây giờ ...

      yên lặng nhìn gì, kiểu gì cũng có cách che giấu lương tâm mà những món kia là phụ nữ...

      Quá cao lớn thô kệch, cho dù giảm cân chỉnh hình, nhưng , vóc người đàn ông và phụ nữ phải dựa vào giảm cân và uống kích thích tố là có thể làm ra.

      cũng muốn chia người, ngay cả Lý Quỳ dùng bất cứ giá nào luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, vậy cũng tuyệt đối là hán tử...

      Aizzz...

      Nhìn mấy lão gia nhe răng nhếch miệng tẩy lông kia, Lưu Diệp cũng chỉ có thể khiêm tốn bôi cái thứ thuốc mỡ tẩy lông gì gì đó.

      ở chỗ "Phụ Nữ Nhất" ngược lại các loại phúc lợi đều có, mặc kệ là tắm rửa hay giai đoạn sau rèn luyện đào tạo, tuyệt đối là công ty có lương tâm.

      Mẹ Tang là người gầy giọng khàn khàn, tất cả mọi người đều gọi là Nhu Nhu (Mềm mại) tỷ muội~~

      Lúc Lưu Diệp bắt đầu gọi, nghiến răng nghiến lợi chua xót hít hơi, về sau nghĩ quanh co, phát mỗi lần chỉ cần lúc gọi người, nhìn mặt của đối phương, vẫn có thể tiếng trống làm tinh thần hăng hái gọi ra.

      Ví dụ như mấy người đồng nghiệp kia, cái gì mà Vũ Mị (Vũ Mị) cái gì mà Kiều Tu (Thẹn thùng)...

      Ở loại địa phương này, làm phụ nữ có chút nghệ danh là điều tránh khỏi, ông trời có mắt, Lưu Diệp ngay cả tên nghiêm chỉnh của mình cũng quá nữ tính hóa, để cho nâng như hoa gì đó, bằng trực tiếp tìm sợi dây treo cổ cho rồi...

      Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, may là còn có cái tên Tiểu Tiểu ai muốn, gặp phải Lưu Diệp đúng là bên trong thấp bé, cũng vội vàng chiếm lấy cái tên này...

      Tuy rằng vẫn liên tục bị tên Vũ Mị kia khuyến khích sửa thành Hoa Kiều...

      Chờ tẩy lông xong phải luyện hình thể, mấy ngày nay Lưu Diệp sớm bị đả kích đến phân biệt Đông Tây Nam Bắc, cho là sức chịu đựng của mình đủ mạnh mẽ, chỉ là chờ đến khi thấy nhóm thầy giáo dạy bọn họ vừa xoay hông vừa vểnh ngón tay lên, vẫn ôm dạ dày khó chịu nửa ngày...

      ngờ khi có phụ nữ, bọn họ có thể chút kiêng kỵ giày xéo phụ nữ như vậy...

      lớn như vậy, sao lại biết phụ nữ bước như thế chứ...

      Nếu có người phụ nữ nào dám kiểu đấy đường cái, đoán chừng những người nhìn thấy đều đồng loạt rầm rầm té xỉu, bệnh viên tâm thần cũng tuyệt đối ai oán cấp bập bằng!!
      di..e.n.d.a.nle.q.u.y..d...on~Bồ.Công.

      Nhưng học được, cái công ty có lương tâm kia còn muốn kiểm tra đánh giá thành tích của bọn họ, đặc biệt ngày ba bữa cơm đều phải ấn theo thành tích học tập.

      Lưu Diệp còn chưa biết mình được đào tạo xong, gặp phải loại chuyện phải của mình gì, nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là giữ được bát cơm trước, trắng ra là, cái phố Đèn Đỏ này cũng an toàn giống như bề ngoài, hơn nữa lạ nước lạ cái, tại địa phương như vậy, bên trong nơi ngụy phụ nữ này vẫn an toàn hơn...

      Lưu Diệp cố nén xoay chân vặn đùi mấy cái, mỗi lần có lui về phía sau tuyệt đối tiến gần phía trước, có thể sang bên đứng giữa, nhưng như vậy, vẫn bị huấn luyện viên nể tình kéo ra.

      Người kia vô cùng nghiêm khắc răn dạy: "Cậu đúng, phụ nữ phải như thế..."

      Lưu Diệp dám trợn trắng mắt, nhưng Thảo Nê Mã bắt đầu chạy...

      nỗ lực dùng sức mạnh luyện yoga năm đó lắc lư xương hông, ngón tay vểnh lên tất nhiên thể lý tưởng rồi, biên độ vểnh ngón tay của dù sao cũng lớn, hơn nữa thường quên, bây giờ hai cái ghép lại với nhau, vừa phải xoay hông vừa phải vểnh ngón tay lên...

      Nếu Lưu Diệp sớm biết có ngày như vậy, năm đó nên lạy hai cái ghế vi sư sát vách rồi...

      may là đối phương cũng làm khó , dù sao cố gắng của bày ra đó, ngu dốt là trời sinh có biện pháp.

      Cho nên ở trong nhiều ánh mắt đồng tình, Lưu Diệp coi như bị bỏ qua.

      yên lặng lui về phía sau, có người cùng chỗ với , chính là người tên "Vũ Mị" khuyến khích nâng ngực lại gần, giọng an ủi : "Tiểu Tiểu, đừng khó chịu, Nhu Nhu tỷ muội rồi, mặc dù điều kiện bẩm sinh của cậu tốt, nhưng cậu lùn mà, nghe có khách đặc biệt thích khoản này, biết Dale nổi tiếng nhất ở đây ?"

      Lưu Diệp đần độn lắc đầu, bây giờ hai mắt đen thui, đừng Dell, ngay cả quả táo cũng quên mất.

      "Thẻ đỏ ‘Liễu yếu thiên tơ’, dựa vào khéo léo đẹp đẽ, nghe làm ăn tốt khủng khiếp, nếu muốn gặp mặt đều phải hẹn trước."

      Lưu Diệp ồ tiếng, vẫn cố gắng gạt bỏ mấy cái tin tức bán mình kia, chủ yếu là lượng tin tức quá lớn gánh được mà!!!!

      Nhưng mắt thấy khóa đào tạo sắp hoàn thành, đến lúc này, nên làm cái gì đây!!!!

      Chờ sau khi khóa học kết thúc, những người trong "Phụ Nữ Nhất" đều lần lượt rời , thời gian trước chỉ cần Lưu Diệp rãnh rỗi đều tìm đường về nhà, cho nên vẫn quen mình, những người đó ngược lại cũng sao cả hỏi , liền dặn dò nhớ chú ý an toàn.

      ra cũng là người nhát gan, mấy ngày gần đây, cũng chỉ dám ở phụ cận "Phụ Nữ Nhất" chút, tại bởi vì sắp phải về cương vị, xem tình huống chút, xem mình có thể sống độc lập được hay , ví dụ như chạy trốn vân vân.

      Chỉ là đối với , dám loạn khắp nơi, may là gần đây có quan hệ tốt với "Vũ Mị", người này à...


      Nếu ở trong thế giới trước kia, tuyệt đối phỉ nhổ vạn lần, nhưng mà bây giờ... So với những người có chút lực sát thương, mặc dù Vũ Mị xảo quyệt láu cá chút, chỉ là... Cũng may mẹ thiên nhiên tinh khiết... chọc người ta chán ghét.

      Người bên trong "Phụ Nữ Nhất" xem Lưu Diệp đến từ nông thôn, ra căn bản Lưu Diệp cũng biết ở nông thôn có dạng gì, nhưng mà nếu có thể giải thích việc bản thân cái gì cũng hiểu, cũng lập tức đồng ý.

      tại Vũ Mị đảm đương nhiệm việc dẫn đường, vừa mang dạo vừa với kiến trúc xung quanh là cái gì.

      Nhìn kiến trúc bốn phía, ngược lại rất giống với chỗ ở trước kia của , cửa hàng xung quanh, cửa hàng bánh ngọt này, còn có tiệm cà phê này, tất cả đều tương tự, mùi vị bánh ngọt cũng kém, có thể thoang thoảng ngửi được hương vị ngọt ngấy, là hoài niệm mà, chỉ là mới vừa vào xem thử, liền xuyên qua tủ kính nhìn thấy bên trong có mấy tên đàn ông cao lớn thôi kệch, mặc váy vểnh lan hoa chỉ lên, vừa cười vừa ...

      yên lặng gì xoay đầu ...

      đường ngược lại rất xuôn sẻ, chỉ là bọn họ bao lâu, liền gặp được trạm kiểm soát.

      Cái trạm kiểm soát đó, Lưu Diệp thấy rất giống trạm thu phí đường cao tốc ở thế giới của , có lan can, lại có người chuyên ghi chép và giữ gìn trật tự, mặc kệ là người hay xe đều tách ra.

      vừa mới muốn qua, liền bị Vũ Mị phát ngăn cản, Vu Mị vốn còn hi hi ha ha, vẻ mặt vụt cái trở nên nghiêm túc, ở đó cảnh cáo : "Này này, cậu mò mẫm xông xáo cái gì, cẩn thận bị Hiến Binh bắt lại đấy."

      Lưu Diệp lại càng hoảng sợ, nhanh hỏi: "Bị bắt lại, vì sao?"

      thấy nơi đấy có gì quái dị mà...

      "Đó là khu nhà giàu đấy?!" Vẻ mặt Vũ Mị khoa trương giơ cổ tay lên lắc lắc.

      Lưu Diệp buồn bực, cổ tay của và Vũ Mị đều có vòng chứng nhận thân phận, tác dụng của vật kia giống như giấy phép tạm trú, mặt còn có mã vạch, chính là vì bất cứ khi nào cần bị người quét xuống làm ghi chép, ra cũng tựa như chứng minh thư trước kia của .

      tại thấy Vũ Mị giơ đồ chơi kia lên như vậy, Lưu Diệp nhíu chặt mày lại.

      Vũ Mị có biện pháp, gặp phải loại Hai Lúa này chính là có kiên nhẫn, dằn lại tính tình với : "Chúng ta là người nghèo có được hay , biết cái gì là người nghèo , chính là người sống lại cũng thể, cho nên chúng ta chỉ có chứng minh thư tạm thời, căn bản ngay cả hộ tịch cũng có..."

      Thấy Lưu Diệp vẫn mang vẻ mặt kia, Vũ Mị bất đắc dĩ thở dài, người này ngốc đến mức nào chứ: "Cái việc sống lại ấy biết ? Chính là người giàu đến độ tuổi, có thể thông qua hình thức nộp thuế mua được danh ngạch, sau đó thông qua công trình gien clone* bản thân."

      *Clone: Bản sao

      Clone?

      Cuối cùng Lưu Diệp cũng hiểu được ràng thế giới này đều là đàn ông... Sao lại có thể tồn tại được, lúc trước cảm thấy buồn bực, nếu như đều là đàn ông mà , thế nào những người này cũng bị diệt chủng...

      ra còn có clone à...

      suy nghĩ cân nhắc, liền nghe Vũ Mị tiếp tục ở đó hỏi: "Dù sao cậu cũng nên biết mãi mãi sinh ra chứ?"

      Thấy Lưu Diệp ngu ngốc lắc đầu, Vũ Mị haizzz tiếng, thể tiếp tục giải thích: "Người bất tử càng đáng sợ, những người kia chỉ có tiền, còn là Quý tộc, chính là vượt qua thập đại cũng siêu cấp có tiền, có tiền đến mức có thể ảnh hưởng tới giới quân đội, giới chính trị, thậm chí mấy đại gia tộc đó có thể điều khiển cuộc tuyển cử Tổng Thống, mấy người đó mới là tồn tại của thần thoại, hơn nữa gien của bọn họ cũng siêu cấp tốt, trong quá trình sống lại, bọn họ chỉ clone bản thân, còn ngừng ưu hóa gien của mình, theo như luật pháp hành, chỉ có nhân tài làm ra cống hiến đặc biệt mới có thể ưu hóa gien... ra chính sách này chính là đặc biệt xây dựng cho những đại gia tộc kia, chỉ là trăm năm gần đây biết như thế nào, liên tục có mấy người của gia tộc bắt đầu cự tuyệt clone bản thân... Trong đó nổi danh nhất là gia tộc ‘Hà Hứa’ nghe nhân khẩu rất ít..."

      Thấy biểu cảm bộ nghe xong muốn ngất của Lưu Diệp, Vũ Mị có biện pháp, đành phải gõ đầu cái, vẻ mặt ý vị sâu xa : “Aizzz, cậu cái tên này, nhiều như vậy, chính là tôi muốn cho cậu, khu vực hoạt động của người nghèo chúng ta rất hạn chế, còn có chúng ta nhất định nhất định phải cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, như vậy chỉ cần lúc chúng ta già gom đủ tiền sống lại, chúng ta có thể biến thành người có hộ tịch, biết ..."



      Chương 3:

      Editor: Bồ CôngAnh


      , Lưu Diệp nghe hết nửa buổi vẫn cảm thấy giống như nằm mơ, cái gì mà gien cái gì mà sống lại, đùa gì vậy.

      Dù sao những cảnh tượng nhìn thấy gần đây đều là nhà cửa, xe buýt rất bình thường mà, cảm thấy chẳng khác gì thế giới trước kia của , ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn thấy ở trời có mấy phi thuyền tạo hình khoa trương, giống trái đất như đúc.

      Chỉ là có lẽ Vu Mị được mở máy hát, tiểu tử này cũng nhiều hơn, hiển nhiên là bộ cái người này sao lại ngu ngốc như vậy, bộ dáng ta đây giúp phổ cập khoa học.

      Chỉ là sau khi nghe những lời đó, Lưu Diệp chợt có nghi vấn, mặc dù là sinh viên khoa văn thuần chủng, nhưng mà nếu gien còn có thể ưu hóa gì gì đó, vậy tại sao thông qua gien mà tạo ra phụ nữ chứ.

      Vũ Mị mang vẻ mặt ngóc, ở đó phổ cập khoa học: "Cậu biết gien ngăn chặn làm giả sao? Chính là vào rất lâu rất lâu trước kia, lúc ấy thế giới còn có rất nhiều rất nhiều phụ nữ, cũng biết tại sao lúc ấy người ta chỉ thích sinh con trai, thậm chí gia đình hơi cực đoan dìm chết bé được sinh ra, dưới tình huống như vậy, có người nữ bác sĩ tên là Karina, làm ra loại thuốc viên sinh con gì đó, phụ nữ mang thai vào giai đoạn đầu uống loại thuốc này vào nhất định có thể sinh ra con trai, mặc dù lúc ấy tính an toàn của loại thuốc này vẫn chưa có nhận định, lại vẫn có rất nhiều người muốn thông qua loại phương thức giá rẻ đơn giản này sinh hạ con trai..."
      d.i..ễ.n.đà.n.l.êq..úy.đô.n~Bồ.Công.

      Lời này rất nhanh gợi lên hồi ức của Lưu Diệp, nếu như có thứ đồ chơi mà , cho dù biết có tác dụng phụ, đoán chừng cha mẹ của cũng nhất định uống ~ hơn nữa đoán chừng riêng cha mẹ của mà còn bao gồm cả mấy họ em họ của nữa... Dù sao tất cả mọi người đều nghĩ, nhà ta có con trai là được, nhà người ta chắc gì giống nhà chúng ta... Hơn nữa cho dù sinh con cũng chẳng khác gì sinh... Như vậy ít nhất còn có con trai...

      Vũ Mị tới chỗ này thở dài: "Nhưng ra tất cả mọi người đều bị Karina tính kế, Karina bị cha mẹ ngược đãi từ đối với thế giới trọng nam khinh nữ chán ghét tới tột cùng, có tình kết tự mình hủy diệt rất sâu, sau khi mở rộng viên thuốc sinh con, ở trong nhà tự sát chết, sau đó lại qua thời gian rất dài, mới có người ý thức được huyền cơ trong viên thuốc sinh con, đứa bé ra đời thông qua viên thuốc sinh con, đời sau cũng chỉ sinh ra con trai, đến lúc đó tỷ lệ nam nữ đạt đến con số vô cùng khủng bố, rất nhanh viên thuốc sinh con trở thành thuốc cấm, nhưng vẫn có rất nhiều người cho là thuốc ấy rất tốt, chỉ sinh ra ảnh hưởng tốt gì đối với con người, ngược lại có thể bảo đảm gia tộc đời đời đều xuất nam đinh, cho nên thứ thuốc này rất thịnh hành bên trong chợ đen... Chờ đến khi tỷ lệ càng thêm trở nên kinh khủng, mọi người mới ý thức tới tình huống đáng sợ... Nhưng tình huống lúc đó, muốn tìm được bé trai ra đời thông qua phương thức sinh sản tự nhiên rất khó, phần lớn bé trai đều thông qua chặn người ra đời... Vì vậy ngay lúc đó mấy quốc gia vì kéo dài nhân loại, khẩn cấp triệu tập tổ chức hội nghị chặn người, hi vọng tập hợp lại những bé có hạn kia và bé trai bị nhiễm chặn người lại với nhau, thông qua phương thức sinh sản tự nhiên bảo tồn gien của nhân loại, nhưng rất nhanh đại chiến thế giới lần thứ năm bùng nổ, chờ đón chính là chiến tranh phá hủy tất cả..."

      Lưu Diệp nghe mà trợn mắt há mồm, ngờ chuyện nam thừa nữ thiếu này đúng là đứa trẻ có mẹ rất dài dòng.

      Chỉ là hai người vừa chuyện vừa đường, ngược lại tới nơi giống như quảng trường.

      Tức ánh mắt Vũ Mị sáng ngời, vội vàng lôi kéo Lưu Diệp : "Này, Tiểu Tiểu, nhanh, chúng ta đến thế giới phụ nữ, cậu có 50 đồng , có chúng ta vào trong xem chút ? Cũng cho con báo hoa* cậu mở mang ánh mắt, để biết cái gì gọi là phụ nữ ..."

      *Nguyên văn là 土豹子 - Thổ báo tử hay báo hoa mai Amur: Dùng để ám chỉ người nhà quê, nhìn thấy những khía cạnh chủ yếu của xã hội.

      Lưu Diệp giải thích được cùng qua, quảng trường này cực kỳ lớn, chỉ là hoa cỏ bên trong rất kỳ quái, biết nơi người nghèo ở cũng coi như đẹp mắt, nhưng tỉ lệ xanh hóa rất thấp, rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ nhìn qua thấy xinh đẹp nhưng ra đều là đồ nhân tạo, nhưng mà tất cả hoa cỏ ở quảng trường này đều là .

      Bút tích này có thể quá lớn, hơn nữa ở bên cạnh quảng trường còn xây dựng bảo tàng vô cùng khí thế.

      Vũ Mị rất nhanh mua được vé, Lưu Diệp đầu óc choáng váng theo Vũ Mị, bảo tàng được xây dựng ngược lại có gì đặc biệt, chỉ là đồ bày biện bên trong đều vô cùng bình thường, cái gì mà lược phụ nữ từng dùng...


      Để tránh cho có người làm hỏng, bên cái lược đó còn đậy cái lồng thủy tinh.

      Còn có cái gì mà bàn trang điểm nữa...

      Lưu Diệp nhìn qua cũng thấy có cái gì kỳ lạ, phần lớn đều là thứ tiếp xúc từ đến lớn, ngược lại Vũ Mị bên cạnh ở đó ngừng ngừng hưng phấn hô to gọi : "Kia kìa, đó là băng vệ sinh, cậu biết !? Cậu biết ?"

      Lưu Diệp chán ốm xoay mặt , trời ạ, có thể biết sao, qua hai ngày nữa tới cái đó rồi, vì chuyện này mà phát ốm cả lên, ngờ ở nơi này thấy được băng vệ sinh lâu gặp... biết lấy từ chỗ nào, đồ chơi này tiến vào viện bảo tàng rồi...

      Đây là châm chọc hay vẫn là châm chọc đây? ~

      Vòng tới vòng lui trong viên bảo tàng này, Lưu Diệp nửa ngày cũng nhìn ra thứ gì tốt, nhưng mà lúc đến cửa, Vũ Mị bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc, còn đặc biệt tốn mười đồng mua cành hoa hồng màu đỏ.

      Lúc Lưu Diệp theo người ta xếp hàng vào trong, liền cảm thấy vô cùng quái lạ, quả nhiên lúc xếp hàng được nửa, nhìn thấy giới thiệu màn huỳnh quang rồi.

      Phía dùng các loại huyền diệu khó giải thích gì đó miêu tả lộ tình trăm cay nghìn đắng tìm kiếm phụ nữ, thời kỳ đại chiến, những phụ nữ còn sót lại trở thành tài nguyên quý giá, bị mấy phe thế lực cướp đoạt, chỉ là rất đáng tiếc, những phụ nữ kia trong lần ngoài ý muốn toàn bộ đều chết hết, sau đó chính là thời kỳ hắc ám của loài người, may là người của gia tộc ‘Hà Hứa’ thông qua công trình gien bắt đầu hành động tái sinh sinh mệnh, sinh mệnh mới có thể kéo dài, sau đó lại qua ngấn ấy năm, chính phủ các nơi từ từ khôi phục trật tự bắt đầu khắp nơi tìm kiếm phụ nữ, cho dù là thi thể mục nát, cho dù là sợi tóc... Đều mang đầy gien của phụ nữ, vô số người mong mỏi chờ đợi, ở núi tuyết hay dưới đáy biển, ở tất cả địa phương bị nhiễm phóng xạ... Nhưng lần tìm kiếm là lần thất vọng... Cứ như vậy lại trải qua hơn trăm năm, cuối cùng thông qua tiến bộ của công trình gien, thông qua cố gắng của vô số người, cuối cùng có người phát biện pháp phá giải đoạn giả, chỉ là biện pháp này còn chưa thành thục, nhân viên công tác nôn nóng kềm chế được kích động bắt đầu thử nghiệm tạo ra hợp chất phụ nữ... Vì vậy Eve xuất ..."


      Đội ngũ xếp hàng đến chỗ Lưu Diệp bọn họ, lúc này Lưu Diệp mới vội vàng cúi đầu, nhìn dáng dấp lai lịch của người phụ nữ bên trong giới thiệu vừa rồi, chỉ là lập tức thấy khó hiểu, nếu như có biện pháp rồi, tại sao tiểu tử Vũ Mị kia còn thể chứ...

      Chỉ là đợi lúc theo đám người vào bên trong nữa, nhìn thấy ở hai bên đường treo tấm bảng dùng dùng chữ cực lớn cực bắt mắt viết: "Cấm thủ, dâm!! Người vi phạm bị truy cứu trách nhiệm hình !!!"

      Dường như sợ lời nhắc nhở có tác dụng, tấm bảng kia cách vài bước xuất lần, chỉ là nhiều như vậy, lúc Lưu Diệp vào đại sảnh, vẫn có mấy thằng cha quần nửa tụt bị mấy Hiến Binh đẩy ra ngoài, người nọ lại còn có thể vừa bị đẩy vừa giống như bị thần kinh, lắc lắc đầu, tay chân khoa trương ra dấu, ngừng cao giọng kêu: "Eve, em!!! Em là nữ thần của !!!!"

      Lưu Diệp bị dọa dùng cánh tay ôm lấy mình, da gà gai ốc cũng tranh nhau hoảng sợ chạy ra.

      Cuối cùng đẩy đến giữa đại sảnh, ngay từ lúc trước Lưu Diệp mơ hồ thấy được hình dáng vật kia, vật kia giống như là quan tài bằng kính, đợi lúc tới, mới nhìn người trưng bày bên trong.

      Đó là phụ nữ làn da tái nhợt, dung mạo , bởi vì làn da của đối phương quá trắng bệch, cộng thêm nhắm mắt, cũng được người phụ nữ này xinh đẹp hay xinh đẹp...

      Chẳng qua đây ràng là thất bại sản phẩm thôi, giống như con cừu Dori năm đó TV điên cuồng đưa tin.

      Lưu Diệp tập trung tinh thần nhìn.

      Ngược lại Vũ Mị bên cạnh , ở đó vô cùng tiếc hận : "Nếu như chúng ta có thể tới sớm vài năm, được nhìn thấy Eve ** rồi... Chỉ là nghe lúc ấy xuất bạo động vô cùng hỗn loạn, cho nên bây giờ Eve bị mặc quần áo vào..."

      (** là tác giả để, cơ mà theo ngữ cảnh chắc là lõa thể rồi )

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4:

      Editor: Bồ CôngAnh


      Lưu Diệp ngồi trước ti vi, bên cạnh là mặt tường thủy tinh trong suốt, chỉ cần vào trong "Phụ Nữ Nhất", nhất định chú ý tới bức tường thủy tinh được ánh sáng mềm mại chiếu vào này, cũng nhất định thấy các loại "Phụ nữ" chờ mua bán bên trong.

      Mà ngay tại mỗi ghế tựa của "Phụ nữ" đều có bảng tên bắt mắt, vì vậy khi có khách tiến vào, thấy hợp mắt trực tiếp cho trưởng ca.

      Rất nhanh người đó cũng bị đưa vào trong ghế lô tiếp đón khách.

      Đây là nơi phong nguyệt hàng giá , cả người Lưu Diệp cuộn tròn, dì cả của tới từ tối hôm qua, biết là do cảm xúc khẩn trương thái quá hay sao, mà dì cả lần này so với bình thường còn đau hơn rất nhiều, tay chân lạnh lẽo cầm chén nước ấm.

      Dáng vẻ mặt ủ mày ê kia, rất nhanh bị đồng nghiệp xung quanh đọc thành đau khổ vì được nhìn ngó tới.

      Đúng, liên tục hai ngày rồi, Lưu Diệp cũng biết mình gặp phải vận cứt chó gì, lại có thể từ lúc bắt đầu vào cương vị, vẫn bị khách nào chấm.

      Dáng vẻ cau mày của , trông vô cùng rầu rĩ, vì vậy rất nhiều người bắt đầu cùng nhau khuyên , ở đó an ủi : "Cậu cứ thoải mái, khẩu vị của khách vô cùng kỳ quặc, chắc chắn có người thích cậu."

      Người có số tuổi lớn tư lịch sâu, cũng khó tránh khỏi việc lấy thân phận của người từng trải chỉ bảo hồi: "Rảnh rỗi vẫn nên làm lại ngực , chúng ta chính là bán ngực, như cậu sao khách có thể chấm cậu chứ?"

      Vốn Vũ Mị cho rằng bản thân là người buôn bán tốt, nghĩ tới bây giờ Lưu Diệp so với còn thê thảm hơn, cũng làm hai ngày rồi, đừng có khách chọn, ngay cả mẹ Tang Nhu Nhu muốn cứng rắn nhét cho khách cũng có ai muốn...

      Đến bước này, Vu Mị cũng liền giọng với Lưu Diệp: "Tiểu Tiểu à, được cậu hỏi chị Nhu Nhu chút, xem có thể để cậu khiêu vũ hay , nghe chỗ kia cũng cực kì kiếm ra tiền."

      Lưu Diệp buồn bã ỉu xìu nâng mí mắt, cái gọi là khiêu vũ chính là múa cột ở đài xa kia, đó là loại hình ngành nghề cần kĩ thuật, bản thân lại còn mông ngực, Lưu Diệp đau bụng lười chuyện, lấy tay chỉ chỉ cái hông của mình.

      Đường cong của nhất định là phụ nữ, phải đường cong này cũng thể đẹp.

      Nhưng Vũ Mị nhìn cái liền hiểu ý của , cái mông Thái Bình.

      Vũ Mị cũng bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục như vậy nữa Tiểu Tiểu bị sa thải, đuổi việc coi như xong, theo như các điều khoản ban đầu bọn họ ký kết, Tiểu Tiểu phải bổ sung phí đào tạo, đây đúng là khoản tiền đấy.

      Lưu Diệp sao có thể biết, lại cái ngày chính thức vào cương vị đó, mới hiểu được cái gọi là tiếp khách là gì, vẫn là thuần khiết tiếp rượu mà thôi, tuy rằng đàn ông mà uống nhiều nhất định cũng chấm mút chút đỉnh, nhưng dù sao đàn ông bình thường với cũng bài xích với người cùng giới, cho nên cái chỗ này của bọn họ, trắng ra chính là nơi đám đàn ông dùng phụ nữ giả dỗ bản thân vui vẻ, nhưng muốn đối phương cởi quần xảy ra chút gì, loại tình huống đó thể có, nhưng cũng dễ xảy ra.
      Bồ.Công.~Diễ.n..đ.à.n.lê.q.úy.đ.ôn

      Đây có thể coi là tốt hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu của rồi.

      Ít nhất ở chỗ này thông minh lanh lợi chút, giả mạo ngày ba bữa vẫn vấn đề đấy, chỉ là nơi như vậy cũng dễ ở lại.

      cũng biết vấn đề của mình ở chỗ nào nữa, muốn đủ mềm mại, đủ phụ nữ, nhưng bây giờ dì cả đến đau đớn mặt cũng trắng bệch, còn có thể đủ mềm mại?!

      vừa rộn lòng, vừa nhàm chán xem chương trình ti vi.

      TV cũng có gì lý thú, phần lớn đều chiếu mấy đám chính trị gia kia, các loại diễn thuyết diễn giảng, các phái tranh chấp làm nhìn mà cũng thấy đầu óc choáng váng.

      Chỉ là cũng có chút chuyện rất lý thú, mỗi lần lúc đưa tin về khu nhà giàu, những hình ảnh này chẳng khác gì bộ phim khoa học viễn tưởng trước kia từng xem, xe hơi bay tới bay lui, còn có màn hình tầng lầu cao như vậy.

      Chỉ là Vũ Mị cái đó phải màn ảnh , chỉ là hình ảnh toàn bộ tin tức mà thôi.

      Dù sao ở trong miệng Vũ Mị, đây đều là những thứ bọn họ nỗ lực thế nào cũng hưởng thụ được.

      Ngược lại Lưu Diệp có quá nhiều cảm xúc gì, dù sao thế giới trước kia của cũng tựa như vậy, nếu như thực để đến nơi ô tô bay đầy trời đấy, đoán chừng còn thoải mái bằng ở đây đâu.

      Ngược lại Vũ Mị bị đề tài này dấy lên thương cảm , ở đó cười khổ mà : "Báo hoa mai, biết chúng ta đều tới thế nào ?"

      Dừng lại, Vũ Mị cố ý bán cái nút* : "Lúc sớm nhất, các quốc gia vì phát triển thực lực của nước, ngừng clone Sinh Mệnh Thể, nhưng theo cục diện ổn định chính trí, mọi người chợt phát tài nguyên biến đổi mạnh mẽ... Hơn nữa trị an xã hội cũng xuất vấn đề... Vì vậy chính sách mới công khai, cần dựa vào cống hiến với xã hội để quyết định người này có quyền lợi sống lại hay ... Người nộp đủ các khoản thuế sống lại, lúc lớn tuổi lập tức biến thành số ... Nhưng rất nhiều năm sau sau khi làm như vậy, nhân khẩu lại ngừng giảm mạnh... Vì vậy chúng ta cũng giống như đám cừu, lại bị giao cho thân phận mới... Người phá sản... Chúng ta đều là những người giàu phá sản sống lại, hiểu chưa, lúc trước chúng ta luân hồi đều là người thất bại, tại bởi vì chính sách mới, lại bị xem như khu giảm xóc, nếu như có năng lực, lần nữa liều mạng lẫn vào tầng lớp người giàu có, nếu như có năng lực... cái gì cũng có..."

      *Khi kể câu chuyện dài, đến các nút thắt quan trọng cố ý dừng lại để thu hút người nghe.
      Có vài người muốn lạc vào cảnh giới kỳ lạ mới có thể cảm thấy được, Lưu Diệp cũng ở thế giới này lâu sau, mới dần dần hiểu được thiếu sót của thế giới này, có phụ nữ, cũng có nghĩa là cái duy trì quan hệ của mọi người chỉ có vài thứ gien kia...

      có cha mẹ, cái gọi là thân thích, chỉ là người có thêm đoạn gien giống nhau mà thôi... Hơn nữa theo đời đời sống lại, duy trì quan hệ huyết thống của mọi người sớm nhạt hết...

      Làm người đơn độc, cái loại cảm giác độc đó tự nhiên cần phải có.

      Hai người trầm mặc, Lưu Diệp cũng biết nên gì khuyên nhủ Vũ Mị, người đàn ông này tuy lấy tên làm người ta buồn nôn chút, chẳng qua người cũng tệ, chỉ là hơi quá trơn tru, cái gì cũng hướng về phía trước.

      Bây giờ vừa nghe như thế, ít nhiều cũng hiểu chút.

      Nhưng mà đứng giữa cái sống và cái chết, vẫn thấy vô cùng thông suốt, có thể bởi vì thế giới mà sinh sống từ , mọi người đều trôi qua như vậy, người già khẳng định sinh bệnh mà chết, ai có thể ngoại lệ, tự nhiên cũng hiểu được cảm giác của mấy người Vũ Mị...
      Bồ.Công.~Diễ.n..đ.à.n.lê.q.úy.đ.ôn

      Hình ảnh ti vi dần dần nhiều hơn, hơn nữa ngoại trừ mấy người kia, vài gia tộc cổ xưa cũng bị thêm vào đối tượng đưa tin, khoảng thời gian tin tức mỗi ngày gần như nửa đều là về hướng của những gia tộc này, chỉ là gia tộc bị vô số người chú ý vây xem này, Lưu Diệp biết là bản thân nhìn sót hay sao, dù sao ở trong TV, chính khách của các quốc gia trông như thế nào đều thấy được, nhưng duy chỉ người của mấy gia tộc này là chưa từng thấy.

      Lưu Diệp cũng buột miệng hỏi Vũ Mị câu.

      Kết quả rất nhanh lại bị Vũ Mị cười nhạo, Vũ Mị ở đó : "Những người đó lộ diện, những người đó ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử, bất cứ biểu cảm, câu đều sinh ra phản ứng dây chuyền, nghe năm đó tộc trưởng Mạch Cơ và gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc tranh đoạt quyền khai thác quặng sao Cốc Thần, người của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc liền vận dụng hơn vạn nhà phân tích để phân tích Mạch Cơ..."

      Mỗi lần Lưu Diệp nghe đến mấy cái này cũng cảm thấy mình ở trong mảng lớn khoa học viễn tưởng nào đấy.

      Hai người trò chuyện, chợt nghe thấy đinh tiếng, đây là thanh nhắc nhở những người ngồi ở bên trong tường thủy tinh chú ý hình tượng, bởi vì khách sắp đến.

      Vũ Mị phản ứng rất nhanh, nhưng mà lần này hiển nhiên là muốn chăm sóc cho Tiểu Tiểu, cái tên này, nếu còn tiếp tục có khách phải hủy bỏ hợp đồng rồi.

      cũng liền quay mặt về phía trong tường, ngừng sử dụng ánh mắt ra hiệu với Lưu Diệp : "Nhanh, cười cái, ngồi thành dáng cong hình chữ S, ưỡn ngực..."

      Chỉ là bên trong tường thủy tinh cũng có tấm gương, tuy rằng mặt Vũ Mị quay vào bên trong, nhưng vẫn có thể nhìn được người tới là dạng gì.

      Khách tới rất nhanh, có điều thân hình hơi gầy gò, sắc mặt cũng được tốt lắm, thậm chí mặt còn đeo mắt kính đen.

      Nhưng mà tướng mạo ngược lại vô cùng lịch , thậm chí có thể coi như là soái ca khó gặp đấy.

      Chẳng qua trong lòng Vũ Mị ràng, loại khách này bình thường đều được hoan nghênh, ở đây dựa vào mặt là có thể biết được giàu nghèo, người dáng dấp càng tốt, càng có nghĩa thu nhập cao, chỉ có người có thực lực kinh tế nhất định ở thời điểm cải tạo gene, mới tiêu tiền vào thứ có giá trị nhất là bề ngoài.

      Nhưng nếu là kẻ có tiền giống vậy, bình thường đến loại địa phương này tiêu phí, loại địa phương giá cả phải chăng này của bọn họ, chỉ thích hợp với vài người giàu có khó khăn lắm, còn có những người nghèo có chút tiền dư hoan nghênh, khi ngày nào đó trong tiệm tới vị như vậy, cũng có nghĩa đây là tên xui xẻo sắp phá sản, đối với loại khách có tiền có muốn mua say này, bình thường trong tiệm đều thể nào chào đón.

      Bởi vì bọn họ thường chọn loại rượu tiện nghi nhất, còn ở đây lải nhải ngừng.

      Vũ Mị muốn bảo Tiểu Tiểu đừng để ý đến vị khách này.

      Lưu Diệp lại từ ghế đứng lên.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5:

      Editor: Bồ CôngAnh


      ra phải tự Lưu Diệp muốn đứng lên, mà là sau khi người kia vào, giống như là ruồi đầu, đối với trưởng ca chỉ về phía , Lưu Diệp đoán chừng đối phương ngay cả chính mình có bộ dáng gì cũng nhìn .

      Quả nhiên chờ đến khi Lưu Diệp theo trưởng ca qua, chỉ thấy người nọ gọi rượu.

      Chẳng qua là, ngoại trừ chai rượu giá rẻ ra, ngay cả món đồ nhậu cũng có.

      Trong thời gian được đài tạo, Lưu Diệp cũng biết thu nhập cao nhất của tiệm chính là chút đồ nhắm chỉ được cái mẽ ngoài này.

      Chỉ là lúc ban đầu vừa biết trong tiệm phải mấy món đồ ngọt đó còn buồn bực, nhưng mà sau này liền suy nghĩ cẩn thận, đàn ông thông thường đoán chừng uống rượu cùng với hạt dưa và đĩa trái cây cực kỳ ít chứ?

      đoán nếu phải trong tiệm có quy định, nhất định phải có nhân viên phục vụ tiếp khách, người này đoán chừng ngay cả bọn cũng giảm bớt.

      Lưu Diệp vui vẻ vì vừa có thể khai trương vừa có thể miễn phải bị người sỗ sàng, cũng tìm vị trí bên cạnh ngồi xuống, bởi vì bụng vẫn còn đau, cũng cuộn người lại, nắm tay cuộn chặt lại ấn ấn bụng.

      Kết quả động tác quá lớn, biết sao lại làm rơi túi trang sức trong tay xuống đất, rất nhanh mấy thứ linh tinh vụn vặt trong túi đều tung tóe ra ngoài, nào là son môi rồi phấn thơm lại còn có đồ lưu niệm mua ở bảo tàng — băng vệ sinh...

      có biện pháp là lúc quan trọng, cho dù là đồ lưu niệm giá tiền biến thái, cũng chỉ có thể chịu bị thịt.

      Chẳng qua tại địa phương đặc biệt này, lại có thể ở chỗ này rơi ra ngoài, vội vàng xoay người lại thu dọn, có điều hiển nhiên là bị vị khách kia thấy được.

      Người nọ nhìn lướt qua túi đồ kia, vị khách vẫn luon im lặng, bỗng nhiên mở máy hát ra, ở đó giọng : "Tôi từng công tác tại phòng thí nghiệm Eve."

      Lưu Diệp à tiếng, vội vàng cất băng vệ sinh mang theo ký hiệu Eve vào trong túi xách.

      Người kia ngược lại nghĩ đến cái gì đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Lưu Diệp qua ngồi.

      Lưu Diệp đành phải nhắm mắt qua, còn chuyên nghiệp rót đầy rượu cho đối phương, đồng thời cũng cho tự rót cho mình ly.

      ra nếu chỉ nhìn bề ngoài, cũng ghét người này, hơn nữa, kể từ khi biết xảy ra quan hệ thực chất gì, đối với mấy vị "Khách làng chơi" này, chính là cảm giác vừa 囧 vừa đồng tình, luôn cảm thấy những người này khi ở đây làm chuyện điên cuồng, còn lộ ra bộ dáng tội nghiệp.


      Hơn nữa sau khi Lưu Diệp thấy bề ngoại vị khách này, có chút trái phép lẩm bẩm, bởi vì người này, rất giống hot boy đại học của bọn họ năm đó, sau này vừa tốt nghiệp liền ra nước ngoài, rất ngại ngùng rất lịch , trắng trẻo nõn nà có cách nào liên hệ người như vậy với khách làng chơi với nhau.

      khó nghe cũng tại cái nơi xui xẻo này, nếu đổi thành thế giới ở, người trước mắt này, biết làm bao nhiêu ta mà đánh vỡ đầu đâu.

      Lưu Diệp cũng khẩn trương, những thứ được đào tạo trước kia đều ném vào bụng chó rồi, lúc này do dự, mình rốt cuộc nên nhiệt tình chút tốt, hay là cứ như vậy ngồi với khách là được rồi.

      Thời gian do dự, đoán chừng là rượu chất lượng kém có tác dụng, vị khách kia bỗng nhiên bắt đầu nhiều lời, cúi đầu buồn bã ỉu xìu, thanh chuyện cũng lớn, hơn nữa lời cũng ăn khớp, hình như là nghĩ cái gì cái đó, quả chẳng khác gì độc thoại...

      Lưu Diệp khó hiểu nghe lát, chợt nghe người nọ lẩm bẩm về mấy chuyện trong phòng thí nghiệm Eve, ngày đêm ngừng nỗ lực, lại vẫn thất vọng ngừng, tài chính thiếu hụt, liên tục bị người giảm bớt kinh phí, có tiền lương cũng vẫn kiên trì...

      Lưu Diệp đoán người này bình thường đè nén quá nhiều, mới có thể tìm nơi như vậy bày tỏ, bởi vì tất cả mọi người đều biết, cũng cần phải xấu hổ gì, hơn nữa ra khỏi cửa ai biết đối phương là ai chứ...

      "Biết , tại những người phía cho rằng thay vì tiêu tiền vào những thứ chút tiến triển nào, còn bằng thúc đẩy kế hoạch người may mắn."

      Kế hoạch người may mắn đó, Lưu Diệp ngược lại sớm nghe đám người Vũ Mị đến.

      Lại cũng rất châm chọc, ở thế giới của nhóm đồng tính luyến ái vì quyền lợi mà nghĩ tới phương pháp biểu tình thị uy, nếu cũng giấu giếm định hướng tình dục...

      Ở trong thế giới này, là phong thủy luân chuyển, bỗng nhiên đồng tính luyến ái trở thành người may mắn rồi.

      So sánh với đám lưu manh cưới được vợ, nhóm đồng tính luyến ái đúng là quần thể ổn định cỡ nào, đến bọn họ có thể tạo thành gia đình ổn định, dù cho □ cũng phải có khả năng.

      tại có căn cứ chuyên thu dưỡng tái sinh, chính vì muốn thiết lập cơ cấu phu phu đồng tính, chỉ cần phu phu đồng tính cùng người tái sinh hai bên hài lòng đối phương, mà có thể ký hiệp nghị, như vậy chờ khi người tái sinh sống lại thành trẻ con, phu phu đồng tính có thể thuận nước đẩy thuyền làm cha nuôi chăm sóc cuộc sống người kia.
      Bồ.Công..d..iễ.n..đà..n.l.ê.q.u.ý.đ..ôn

      đến những thứ này đều thành chế độ hóa, chỉ đến liên hệ giữa bọn họ, cũng so với trực nam trước càng thân thiết hơn rất nhiều.

      Cho nên càng ngày càng nhiều phu phu đồng tính tạo thành xu hướng chính của xã hội.

      "Nhưng kế hoạch người may mắn hoàn mỹ, ở thời điểm sống lại thông qua thay đổi đoạn gien, đến tu thành định hướng tình dục, nhìn như rất hoàn mỹ, nhưng thực tế phòng thí nghiệm hoàn mỹ có người chuyên môn làm điều tra, cái loại tác dụng sửa đổi đó chỉ có tỷ số 13%, hơn nữa coi như có tác dụng cũng đều nghiêng về khuynh hướng yếu kém nhất... ra loại sửa đổi này tương đương với người bị thiến... Hơn nữa rất nhiều người có khuynh hướng nữ tính hóa đoạn gien sửa chữa, cũng phá hỏng cân bằng người may mắn nay..."

      Lưu Diệp nghe mà đầu óc choáng váng, cuối cùng cũng hiểu khác biệt giữa những dân nghèo như Vũ Mị và giới nhà giàu.

      ra sớm có loại cảm giác này, những đồng nghiệp mà tiếp xúc, lúc sinh hoạt cùng với những người đó hề có chút thích ứng nào, giống như vẫn còn ở thế giới trước kia, mọi người mặc kệ là lối suy nghĩ hay lời việc làm đều kém là bao nhiêu.

      Ngay cả về mặt chỉ số thông minh cũng cảm thấy bản thân bị đối phương hạ thấp.

      Nhưng người này ràng cũng uống say, nhưng lúc chuyện, nội dung trong đó, ngay cả số liệu trích dẫn bên trong có chỗ nào giống người say rượu đâu chứ.

      điều chỉnh sắc mặt, ở giữa thỉnh thoảng rót rượu cho người nọ, chỉ là người này uống cũng quá mãnh liệt rồi, quả giống như muốn say đến chết vậy.

      "Hôm nay phòng thí nghiệm của chúng tôi có người tự sát, kinh phí bị giảm bớt sân bãi bị chiếm dụng, toàn bộ những thứ chúng tôi tạo ra đều bị bác bỏ cũng sao, nhưng bây giờ chúng tôi đều vây hãm ở trong mê cung rồi... có đường ra... Tôi biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, cuộc sống mỗi ngày tựa như lên dây cót, ngừng lặp lại... Nhưng phía trước cái gì cũng có..."

      Lưu Diệp chưa từng gặp phải loại chuyện này, lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tirn có đấng mày râu phơi bày bộ mặt yếu ớt của mình trước mặt , lòng của cũng phải làm bằng đá, nhìn người xui xẻo chán chường như vậy, cảm thấy bản thân ít nhiều cũng phải chút gì đó.

      Nhưng trong lúc nhất thời cũng biết nên tốt.

      Hơn nữa người này trong mười câu chín câu thể nhắc tới phụ nữ phụ nữ, cũng thấy chột dạ...

      phải nghĩ tới làm chúa cứu thế gì đó, chủ yếu bản thân nghĩ thế nào cũng là giống cái quý hiếm đúng , cho nên nàng cũng nghĩ tới, ngộ nhỡ mà về nhà được, chỉ bằng quý giá như vậy, cầu làm phụ nữ đầu tiên của thế giới gì đó, nhưng thoải mái hồ đồ ở chỗ này dù sao vẫn có thể chứ, đến lúc đó trông cậy vào chính phủ bảo vệ tựa như bảo vệ gấu trúc là được rồi.

      Mà lúc này trong lòng cực kỳ bồn chồn, Eve trước kia chết đều bị cởi hết bị người luân phiên nhìn ngắm, ai biết đến lúc đó bản thân gặp phải chuyện gì chứ?

      Hơn nữa sau khi cùng mấy đồng nghiệp xa gần tán gẫu, mọi người đều thống nhất cách là, ôi mẹ nó nếu như có phụ nữ chắc chắn xảy ra đại chiến thế giới, trước mấy phe thế lực tranh đoạt...
      Bồ.Công..d..iễ.n..đà..n.l.ê.q.u.ý.đ..ôn

      Thậm chí, còn có lời chen vào, đến lúc đó khẳng định kí thêm hiệp định chia sẻ, cũng biết có giống như Eve để cho người ta thăm quan , nếu thực mở triển lãm mà , bao nhiêu tiền cũng bằng lòng...

      Cuối cùng Lưu Diệp cũng ra lời khuyên gì, nhưng mà nếu là khách, vậy cứ dựa theo phương thức đcư xử với khách ứng phó , cũng mở Karaoke gì đó, định bảo khách ca hát phát tiết chút, kết quả đợi khi xoay người lại, phát vị khách này sớm say khướt ngã mặt đất rồi, trong miệng vẫn còn như niệm chú niệm phụ nữ phụ nữ gì đó.

      Lưu Diệp cũng biết mình may mắn như vậy.

      Đợi khi thở hổn hển cùng Vũ Mị mang khách ra ngoài, Vũ Mị tức giận miệng thở hổn hển, Lưu Diệp cũng mệt đứng nổi, ràng sử dụng hết toàn bộ sức mạnh từ khi còn bú sữa, nhưng vẫn bị Vũ Mị mắng ra sức lực.

      Hơn nữa Vũ Mị còn ở đằng kia lớn tiếng dạy dỗ : "Loại khách này quản làm gì, trực tiếp ném cho bảo an, để bọn họ ném ra là được rồi, mang có 300 tệ mà còn dám ra đây chơi? Làm như chúng ta đều là nhà từ thiện bằng?"

      "Có khỏe ." Lưu Diệp cảm thấy vị khách này coi như đàng hoàng..., ít nhất ép uống rượu cũng động tay động chân, nếu như để cho người ta ném ra, cứ thế ở nơi tam giáo cửu lưu như vậy, xảy ra án mang đấy.

      cũng bởi vì vị khách này đôi câu hữu ích, nhưng mà vừa ra lời này, Vũ Mị liền nhíu mày cái, ở đó hoài nghi hỏi : "Aizzz, tôi cái tên tiểu tử này phải thích đàn ông chứ?"

      đúng là thích đàn ông, chỉ là cái này với cái kia tuyệt đối hề có chút quan hệ, Lưu Diệp cũng tức giận lườm cái: "Tôi có may mắn như vậy à, tôi là người may mắn mà tôi phải ở chỗ này xin cơm ăn chắc?"

      Vũ Mị nghĩ cũng phải, nếu có số may như vậy, còn cần gì phải chạy đến loại địa phương này chịu tội chứ.

      "Có điều tiểu tử này có phải họ Mậu ?" Vũ Mị dường như lại chợt nghĩ đến cái gì đó.

      Vừa rồi lúc hai người tính tiền có lục ví tiền của người này, mặc dù chỗ này rất nhiều chữ giống như chữ hán, chỉ là tên người này có cách viết lại rất kỳ quái, ở bên cạnh tên còn có bức vẽ tựa như trang bị gì đó.

      Sau khi Lưu Diệp nhớ tới, vội hỏi tiếng.

      "Ôi trời, cậu đúng là báo hoa mai, đó là gia huy của Mậu gia, tôi vừa rồi thấy họ Mậu, xem tiểu tử này vẫn còn rất có lai lịch."

      Nghe Vũ Mị như vậy, Lưu Diệp chợt nhớ tới trước đó người này có đến phòng làm việc Eve gì đó, liền vội vàng thuật lại lần.

      Vũ Mị nghe xong chân mày cũng nhíu lại, tiếp theo ở đó than thở : "Thảo nào, ra có đôi khi người như bọn họ sống còn chưa chắc vui vẻ như người nghèo chúng ta đâu, ít nhất chúng ta còn có thể vì còn sống vì sau này vì tương lai mà lăn qua lăn lại, tốt xấu cũng coi là có mục tiêu, cậu bọn họ muốn vật chất hay là muốn tiền đố chứ, mặc kệ được cái gì, cuối cùng còn phải đều trở thành già đơn độc sao... Nhân khẩu những người trong gia tộc đó ngừng tàn lụi, tôi đoán chừng những người càng đứng đầu, sống lại càng mạnh mẽ..."
      Last edited: 28/8/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6:
      Editor: Bồ CôngAnh


      Hai người Lưu Diệp và Vũ Mị phí hết sức lực mới kéo được tên Mậu Thần nặng trịch này về nơi ở của bọn họ.

      Lưu Diệp thấy nếu gọi kí túc xá của bọn họ là chuồng heo, chẳng khác nào sỉ nhục chỗ heo ở, trước kia tuy Lưu Diệp biết ký túc xá nam sinh đủ loại lôi thôi lếch thếch, nhưng cũng tuyệt đối thể tưởng tượng được lôi thôi nghịch thiên như thế.

      Bên trong tỏa ra mùi hương phải người có thể làm ra.

      Trước kia cũng cảm thấy mình chịu khó bao nhiêu, nhưng bây giờ so với chỗ ở của đám đàn ông giả phụ nữ cái nào là bít tất, cái nào là mỳ sợi cũng phân biệt nổi, cảm thấy mình quả cần mẫn như nàng tiên Ốc vậy.

      Càng chán ốm hơn chính là, ở cùng với những Đại lão gia này, có chuyện gì chịu chút kích thích, bắt đầu cho rằng ở cùng những người này nhất định an toàn hơn rất nhiều, dù sao bọn họ liều mạng để bắt chước phụ nữ đúng ?

      Nhưng khi người nào đó mua con búp bê thổi khí, ném con búp bê lên ghế sa lon để mọi người tùy tiện chơi, mới biết mình sai nhiều bao nhiêu.

      Hơn nữa trong khi tất cả mọi người xoa ngực sờ chân con búp bê đó, lại chỉ lo thân mình trốn trong phòng ngủ dường như cũng rất kỳ quặc.

      Vì cái này còn cố gắng nén ghê tởm, buộc chính mình cố gắng sờ soạng con búp bê vào cái.

      Lúc này Lưu Diệp vừa đặt người xuống, vừa lau mồ hôi đầu, vừa chạy mở cửa sổ, trong phòng này có hỗn hợp mùi chân thối và mùi mồ hôi lẫn lộn với nhau, quả có thể hun chết người.

      Ngược lại Vũ Mị đưa người đến nơi, cũng liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

      Cái này Lưu Diệp có chút lén lút thầm, cho lá gan to hơn nữa cũng dám ngủ cùng người xa lạ, cho dù có thể tách ra cũng rất nguy hiểm.

      Chỗ của vốn phải là nơi có tỉ lệ án x cao, mà là án x nhất định xảy ra.


      Cách duy nhất để bảo vệ mình là đừng để lộ.

      cũng mở TV tường ra, xem chút để giết thời gian, dù sao bây giờ là hai giờ sáng rồi, chờ trời sáng, có thể đuổi người này .

      TV có chương trình gì hay cả, thỉnh thoảng có phim truyền hình cũng có gì đáng xem, Lưu Diệp liền phân tích, phải lịch sử cố gắng của đàn ông cũng là lịch sử cố gắng của đàn ông...

      Phần lớn đều là mở rộng lãnh thổ thế nào lại ép buộc phát triển ra sao, tình tiết chuyện xưa xem nhiều đễn nỗi có thể thuộc lòng, đều là nhân vật chính vì ngoài ý muốn mà bị người khác hãm hại mất tất cả, sau đó thông qua nỗ lực mà mở bàn tay vàng gì đó nhất thống thiên hạ.


      Có điều lợi hại nhất vẫn là bộ phim điện ảnh lớn phát sóng hôm trước, rất có bối cảnh khoa học viễn tưởng, khoa học kỹ thuật bên trong được làm đẹp mắt gần chết.

      Bộ phim Avatar từng xem trước kia so với nó cũng chỉ là trò trẻ con, chẳng qua nội dung làm cho người ta hết ý kiến.

      Cái gì mà nhà khoa học nghịch thiên phá tan nhìn nan vạn hiểm, cửu tử nhất sinh cuối cùng cũng nghiên cứu ra phụ nữ, lúc chuyện xưa kết thúc, hàng nghìn hàng vạn tên đàn ông còn chưa cạo sạch râu ria, mặc váy từ trời giáng xuống, làm dáng vẻ như hoa trạng cùng với nhân vật chính nhìn về tương lai khắp thế giới đều là phụ nữ, sau đó tất cả mọi người lệ nóng doanh tròng, khúc hát ca ngợi trung thành cất lên...

      Xem loại phim này dễ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, ngược lại mấy tiết mục văn nghệ còn coi như có chút ý nghĩa, có phần có thể lấy mấy người phụ nữ giả lấy giả loạn ở phía ca hát nhảy múa, đúng là rất sai .

      Chỉ là bất kể cố gắng thế nào, giọng của những người đó cũng giống như bị mắc kẹt, phải the thé là quá .

      Lưu Diệp câu được câu nhìn hàng rào bảo vệ, liên tục ngáp năm, sáu tiếng, cái tên Mậu Thần đó rốt cuộc mới tỉnh lại, chẳng qua sau khi người kia mở mắt cũng lập tức nhận ra nơi mình ở.

      Lưu Diệp ngáp cái to giải thích cho : "Ngày hôm qua ở trong quán say rất lợi hại, tôi liền dẫn về đây."

      " ngài quá." Cái người tên là Mậu Thần này ra vô cùng khách sáo, sau khi ngồi dậy còn cẩn thận nhìn chút.

      Lưu Diệp đêm đánh răng rửa mặt, đoán chừng dáng vẻ này của mình nhìn được, có điều cũng thèm để ý.

      Ở đó vẫy vẫy tay, mệt mỏi mở nổi mắt rồi, cũng liền thẳng: "Vậy có chuyện gì có thể được chưa, hôm qua tôi nhường giường cho , bây giờ còn chưa được ngủ đấy."

      xong liền mơ mơ màng màng ngủ, giấc này ngủ thẳng đến hơn hai giờ chiều mới tỉnh.

      Sau đó cũng quên luôn chuyện này, trong tiệm người đến người , cũng còn nghe thấy khách nào lại cùng nhân viên nào xảy ra chuyện xưa.

      Ít nhất ba ngày sau, vị khách kia lại đến tiệm của , hơn nữa lần này người bên trong tường thủy tinh cũng ít đâu, vị khách kia giống như đặc biệt tới vì , rất nhanh lại chỉ tên .


      giải thích được vào phòng riêng với người này, kết quả người nọ cũng đặc biệt bày tỏ gì, lại khó chịu uống rượu như cũ.

      Ở giữa mặc kệ rót rượu cho đối phương hay hát cho ta nghe, ta cũng có phản ứng gì quá lớn, cứ buồn bực ngồi ở đó.

      Lưu Diệp lẩm bẩm thầm trong lòng, chẳng qua có người cổ vũ bao giờ cũng tốt hơn là ai, hơn nữa đối phương uống rượu lịch như vậy, cũng chấm mút, ước gì mấy vị khách như vậy tới nhiều hơn vài ngươi.

      Giống như nghĩ đến cái gì đó, dần dần tên Mậu Thần này đến mình mà còn dẫn theo đồng nghiệp và bạn bè.

      Mặc dù vẫn gọi rượu có nhãn hiệu như trước, trích phần trăm cũng ít đến thảm thương, nhưng cảm giác ở cùng những người này giống nhau.

      Đó là loại cảm giác rất tinh , Lưu Diệp ở cùng những người thân bên kia lâu, tan hun đầu nhiễm thu hút số thứ cùng dạng.

      Trước kia lúc ở cùng với đám Vũ Mị, mỗi lần hỏi người như họ có còn phương thức sinh tồn nào khác , nhất định đám Vũ Mị cười nhạo , suy nghĩ của kỳ lạ, người như bọn họ cái gì cũng là xong, chỉ có thể làm cái này.

      Nhưng bây giờ nghe những người đó , Lưu Diệp có loại cảm giác được mở mang tầm mắt, ra còn có nhiều nghề nghiệp khác có thể làm, cho dù là rửa bát đĩa trong ngành dịch vụ cũng có thể mà, dần dần Lưu Diệp cũng động tâm tư, muốn hỏi thăm xem có việc gì thích hợp với mình hay .

      Chỉ là tên Mậu Thần này tới cũng quá thường xuyên, mỗi lần lại chỉ chọn , Lưu Diệp mơ hồ nghĩ, có phải mặt nữ tính của mình mê hoặc đối phương hay ...

      Mặc dù đối phương còn biết mình là phụ nữ, nhưng mà... Dù sao cũng là phụ nữ đích đấy, khẳng định có rất nhiều ưu thế tự nhiên hơn những tên phụ nữ giả kia, ví dụ như dịu dàng này, ví dụ như rất khéo hiểu lòng người này...

      Cho nên đối phương động lòng... TV trong tiểu thuyết tất cả đều diễn như vậy viết như vậy mà... Vai nam chính còn phải xoắn xuýt trận xem định hướng giới tính của bản thân có bình thường hay ...

      Quả nhiên ngày đó sau khi Mậu Thần tới, lại giống thường ngày trò chuyện với mấy người bạn chút chuyện thí nghiệm.

      Chờ khi Lưu Diệp qua rót rượu cho ta, lại lần nữa bắt được ánh mắt muốn lại thôi của Mậu Thần.

      Ánh mắt kia nhiều lần thấy được, mỗi khi rót rượu cho bọn họ, Mậu Thần lại dùng ánh mắt như vậy nhìn .

      nhanh chóng cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh mắt của đối phương, ở đó thấp thỏm suy nghĩ, ôi trời, nhìn gì vậy chứ... Giống như có lời gì muốn với lại ngượng ngùng dám... Cái này phải là đối phương có ý gì với mình chứ?

      Mặc dù dáng dấp tệ, nhân phẩm nhìn tạm được... Nhưng tôi lại có khả năng mạo hiểm…

      Lưu Diệp cứ thấp thỏm như vậy qua đoạn thời gian, phát ánh mắt Mậu Thần nhìn mình càng ngày càng có thâm ý, bất kể là qua rót rượu hay mở rượu cho bọn họ.


      Chỉ cần qua là Mậu Thần dùng ánh mắt như thế nhìn lần.

      Lưu Diệp cũng rất lo lắng, kết quả nghìn sợ vạn sợ cũng tránh được.

      Ngày đó tiệm vừa mới mở cửa, Mậu Thần tới rồi, bộ dáng kia quả là đặc biệt tìm chuyện.

      Vẻ mặt vẫn nghiêm túc chưa bao giờ có.

      Hai người yên lặng gì đợi lát, Mậu Thần do dự nhìn .

      Ánh mắt kia quả hù chết .

      khẩn trương đến mức hai tay cũng chà xát lại với nhau, cần khủng bố như vậy chứ, rất nỗ lực kiềm chế mặt nữ tính của mình rồi...

      buồn bực, cuối cùng chợt nghe Mậu Thần vô cùng ngượng ngùng : " xin lỗi, Tiểu Tiểu, ra tôi vẫn luôn bài xích cái nghề này của các cậu... Gần đây là nơi uống rượu quá ít, nơi này của các cậu lại tương đối rẻ hơn nên tôi mới tới... Chọn cậu cũng bởi vì trông cậu rất yên tĩnh, cũng nữ tính như vậy, ở cùng với cậu quá khó chịu, cho nên có thể phiền cậu duy trì nguyên dạng được ... Còn có đừng thường xuyên rót rượu cho chúng tôi như vậy nữa..."


      Chương 7
      Editor: Bồ CôngAnh


      Lưu Diệp muốn hộc máu, có điều ngược lại sau đó quyết định được chủ ý, nên suy nghĩ tìm việc làm khác để sống, bằng cứ làm tiểu thư ghế sofa như vậy, cho dù bán thân cũng phải chuyện tốt.

      Chỉ là vừa mới nhắc tới ý niệm này với Vũ Mị, Vũ Mị liền khuyên , ý vị sâu xa : "Tiểu Tiểu, có thể chịu đựng được cứ cố chịu đựng , cậu có biết loại công việc đó vất vả bao nhiêu , tiền kiếm lại ít, hơn nữa những người như chúng ta, cậu cho rằng đổi nghề dễ dàng như vậy à, cậu có biết là phải chịu bao nhiêu xem thường ?"

      Nhưng cũng thể dựa vào việc bị người ta chấm mút mà sống qua ngày chứ, Lưu Diệp cũng ương bướng cắt đứt đường lui của mình, nghĩ rất tốt, chủ động mà đưa ra điều kiện hủy bỏ hợp đồng là đền tiền vi pham hợp đồng, dù sao bây giờ cũng có buôn bán gì, bằng buổi tối nhãn hạ ngủ sau tường thủy tinh, ban ngày ra ngoài tìm việc.

      Hơn nữa sau khi có ý định tìm việc, chợt phát công việc cũng khó tìm như trong tưởng tượng, có nhiều việc làm thích hợp với mình cho lựa chọn như vậy, chẳng hạn như nhà trẻ này, lúc nhìn thấy thông báo tuyển dụng, trong đầu lập tức nghĩ tới cảnh tượng rất nhiều bé trai mập mạp đáng , sau đó là mềm nhũn như bánh bao , tuy rằng đây đều là nơi chăm sóc người tái sinh, có điều đều là trẻ con thôi có thể có gì khác biệt chứ.

      Hơn nữa cũng chuẩn bị tâm lý tốt rồi, chăm sóc rất nhiều đứa bé có vất vả chút, nhưng đâu là công việc kiếm sống có thể tin cậy được, kiểu gì cũng mạnh hơn sofa.

      cũng quyết định chạy tới nộp đơn.

      Sau khi đến địa phương đó, có người lờ đờ uể oải ngồi ở chỗ thông báo tuyển dụng, nhìn thấy qua ngay cả mí mắt cũng thèm nâng lên chút liền đưa tờ kê khai cho , còn tưởng rằng mình phải vượt ngũ quan trảm lục tướng* chứ, kết quả là chỉ điền đơn, lập tức có người dẫn qua công tác.


      *Vượt ngũ quan trảm lục tướng: Trong tam quốc diễn nghĩa, Quan Vân Trường vượt năm ải chém sáu tướng.

      Càng làm cho tưởng tượng được lại là ngày kết tiền lương của chỗ này, cái này nhìn đứa bé cũng có thể tìm việc tạm thời à?

      chợt cảm thấy đúng lắm, quả nhiên vào trong nữa, giống như dây chuyền sản xuất, liền thấy trong cái nơi gọi là Dục Nhi lâu này được chia thành vô số khu vực, nào là khu tắm rửa, nào là khu cho ăn cơm.


      mơ mơ màng màng vào trong, người dẫn trực tiếp sắp xếp vào khu tắm rửa, chỗ này ý nghĩa như tên là nơi tắm cho bọn trẻ.

      hít sâu cái, có chút khẩn trương, chưa từng chăm sóc trẻ con, trước kia cũng chỉ từng tắm giúp cho đứa bé nhà họ hàng.

      Chẳng qua kiên nhẫn và tình khẳng định vẫn có.

      Chỉ là khi cửa lớn mở ra, cảnh tượng nhìn thấy chẳng khác nào trong tiệm vịt quay.

      Hàng loạt những đứa bé trần truồng bị treo ngược, sau đó mấy nhân viên công tác phờ phạc rã rượi cầm vòi nước, phun loạn xạ về phía những đứa bé bốn năm tuổi kia, nước từ đầu của đứa bé tí tách chảy xuống...

      Cái này...

      bị dọa phải lùi lại bước, người dẫn tới có kiên nhẫn thúc giục : "Mau vào , tiền lương được tính theo giờ, thời gian cậu để lỡ đều là của mình."

      Da đầu Lưu Diệp như bị bỏ nắm trấu vào.

      Tuy Dục Nhi lâu này đều nuôi dưỡng và dậy dỗ người nghèo, nhưng cũng là sinh mạng sống sờ sờ mà...

      dựa theo dáng vẻ những người đó cầm vòi nước lên, hiển nhiên đứa bé bị treo ngược cảm thấy thoải mái, có tiếng khóc lóc rất lớn, cũng có nức nở, nhưng nhiều hơn là dáng vẻ như chết lặng, vẻ mặt đờ đẫn ở đó đợi dòng nước phun vào thân thể.

      ràng vòi nước trong tay rất , nhưng lại giống như cầm thứ gì đó rất nặng vậy, khi loạt những đứa trẻ trần truồng bị băng chuyền đưa tới, làm sao cũng nâng nổi cánh tay .

      Đợi sau khi gần như chạy trối chết khỏi chỗ đó, vẫn còn cảm thấy trong lòng đặc biệt khó chịu.

      Lúc trở về, khó tránh khỏi bị những đồng nghiệp quen thuộc kia phỉ nhổ phen.

      Kết quả phản ứng của mọi người đều rất bình tĩnh, ở đó sao cả : "Đều là như vậy đó..."

      Lưu Diệp cảm thấy chuyện này thể tưởng tượng nổi, vốn cho rằng chỉ có người nghèo mới bị đối xử như thế chứ, mà lúc này nhìn vẻ mặt theo lý thường nên là vậy của mọi người, nhịn được liền bật hỏi: "Vậy... Khi người giàu còn cũng như vậy à? Lúc bọn họ sống lại..."

      "Giống nhau chứ... Có phải phải cậu làm người nghèo đến ngốc rồi hay , mọi người đều tới như vậy đấy."

      Lưu Diệp nghe vậy nhíu chặt mày, suy nghĩ lâu mới chợt thấy buồn bực, ra nên sớm nghĩ tới mới phải, lúc lên tiểu học, mẹ ngã bệnh, ba vì để cho mẹ yên tâm dưỡng bệnh mới bề ngoài chăm sóc tốt đứa , kết quả đừng là chăm sóc, khoảng thời gian đó thiếu chút nữa là bị ba làm cho chết đói...

      Cho nên đời chỉ có mẹ là tốt, đứa bé theo cha giống như cọng cỏ...

      Cái thế giới đặc biệt này chỉ thiếu vợ, mà còn thiếu mẹ nữa...

      Lưu Diệp rất mặc dù mình có lòng thương người gì, nhưng thích trẻ con đúng là trời sinh, mặc dù đến mức nhìn thấy bé con xinh đẹp là muốn chạy theo, nhưng ít nhất nhìn đứa bé bị treo ngược vẫn thấy trong lòng thoải mái.

      Mà lúc này đồng tiền xấu đuổi đồng tiền lương thiện, tình bao la của lại hết lần này tới lần khác có nơi dụng võ, bị loạt đứa trẻ treo ngược kia hù chạy.

      có biện pháp, Lưu Diệp đành phải nghĩ cách khác, trước kia cũng từng có công việc, tuy rằng vẫn còn trong kỳ thực tập, nhưng những thao tác văn phòng căn bản đều biết, thế nhưng đừng là những công việc phần mềm ở thế giới này, ngay cả mấy cái máy vi tính kia cũng biết dùng...

      sớm chiều cũng học ra được, phóng tầm mắt nhìn, liền thấy vài thông báo tuyển phục vụ.

      cân nhắc có lẽ cái này có thể được.

      cũng liền đánh bạo nộp đơn.

      Kết quả phải đối phương thèm nhìn , mà là trực tiếp cho cái liếc mắt.

      Lần này cuối cùng cũng hiểu lời của đám Vũ Mị rồi, quả nhiên là khi làm "Phụ nữ giả" cả đời là "Phụ nữ giả", người xem thường "Phụ nữ giả" cái thế giới này cố tình chính là đàn ông...

      Vì vậy rất nhanh Lưu Diệp liền phát , muốn làm sofa rồi, những vị khách kia cảm thấy đủ nữ tính, chuẩn bị muốn làm đàn ông, những người đó, lại chọn chọn lựa lựa với , ghét bỏ quá nữ tính...

      Ngày đó lim dim ngủ sau tường thủy tinh, tên Mậu Thần kia tới thời gian lại tới nữa.

      Chỉ là ban ngày Lưu Diệp vội vàng tìm việc làm nên lúc ở trong phòng bao liền ngáp liên tục, chờ đến lúc đám Mậu Thần , có lẽ là cảm thấy có lỗi với lời lần trước của mình, Mậu Thần hiếm khi chủ động hỏi tiếng: "Gần đây nhìn cậu rất có tinh thần?"

      "Ừ." Lưu Diệp ỉu xìu trả lời: "Tôi tìm công việc vào ban ngày..."

      Mậu Thần buồn bực nhìn cái, mang theo chút ngoài ý muốn : "Cậu muốn đổi công tác."

      "Ừ." Lưu Diệp gật đầu cái, hiểu sao hôm nay Mậu Thần lại nhiều lời như vậy.

      Mậu Thần chần chừ lúc, lại liếc mắt cái nghiêm túc hỏi: "Là bởi vì lời lúc trước của tôi sao?"

      Lưu Diệp buồn ngủ, lấy tay che ngáp cái, là lười phải xã giao, cũng liền thuận miệng : "Là tôi làm ăn vẫn tốt, nghĩ tới đổi nghề."

      "Như vậy..." Mậu Thần hiểu ra gật đầu cái, khích lệ : "Cậu thích hợp làm nghề này, vậy cậu có muốn làm gì , có lẽ tôi có thể giới thiệu gúp cậu."

      Lưu Diệp thoáng cái còn thấy buồn ngủ, nếu có người giới thiệu công việc còn gì tốt hơn nữa rồi, lại Mậu Thần là người giàu, kiể gì cũng giao thiệp rộng hơn .

      cũng tràn đầy mong đợi nhìn Mậu Thần.

      Ngược lại Mậu Thần lấy ra thứ giống như điện thoại di động từ người, ở đó lấy tay ấn.

      Lưu Diệp cũng hiểu cái đó, chỉ biết đó là thứ tương tự với máy vi tính, nghe có thể làm rất nhiều việc đấy, chỉ là giá tiền cũng là rất đắt.

      Rất nhanh Mậu Thần chọn ra chương trình, với Lưu Diệp: "Đây là nhóm đề trắc nghiệm, có thể kiểm tra chỉ số IQ của con người, nơi tôi muốn giới thiệu cậu đến có cầu chỉ số IQ, làm phiền cậu đo lường chút, nếu đạt tiêu chuẩn tôi giúp cậu tiến cử."

      Nhìn bộ dáng lo lắng của Lưu Diệp, Mậu Thần vội trấn an : "Rất đơn giản, chỉ cần phải nhược trí có thể thông qua kiểm tra, cậu đừng khẩn trương."

      Lưu Diệp hít sâu cái, có thể khẩn trương sao, ai biết đây đều là những đề trắc nghiệm gì chứ, lại học qua cơ sở giáo dục ở đây, nếu hỏi tinh hệ này tinh hệ kia tên là gì, có thể biết mới là lạ.

      Đợi khi nhìn qua, chỉ thấy đề trắc nghiệm kia đều là mô hình tam giác tứ giác gì đó, vô số điểm...

      lập tức suýt xoa tiếng, đây đều là đề logic của công chức...

      có lối tư duy tính chất phát tán điển hình, lúc thi phải là mấy thứ đồ chơi này, kiên trì thi nhân viên công chức rồi, bây giờ lại gặp phải loại cố đề này, cái loại cảm giác bị vận mệnh chọc ghẹo đó ~ Quả làm cho chân mày cũng vặn ở chỗ rồi.

      rộn lòng điền loạn đáp án, trong đầu vẫn còn như bột nhão, càng trộn càng đặc.

      Cuối cùng cũng điền xong đề cuối cùng, vẫn còn tồn tia hi vọng, nhất là thấy được 60 điểm, nhịn được mang theo mong đợi hỏi "Cái này... Có phải xem như tôi đạt tiêu chuẩn rồi ..."

      Cũng tận 60 điểm đấy...

      Mậu Thần nhìn , đành lòng trả lời: "Giới hạn đạt tiêu chuẩn là 160 điểm... Nếu cậu hãy thử làm công việc thể lực xem...”

      Last edited: 28/8/16
      Phong Vũ Yên, Hale205, ly sắc2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :