1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương58


      câu kia của Diệp tiểu gia, Định Thân Vương thiếu chút nữa bất tỉnh nhân , giơ tay lên chỉ , cả người cũng run rẩy, cả buổi mới phun ra: "Nghịch tử nghịch tử."


      Vương phi thấy khuôn mặt vương gia tức giận còn chút máu, sợ tức giận quá tốt, vội vàng tới đỡ Định Thân Vương và với Diệp Trì: " bậy bạ gì đó, nhà kia có bao nhiêu phúc, dám để ngươi đến làm gia, có chuyện gì sao cho đàng hoàng, gấp gáp nóng nảy như vậy làm cái gì."


      Diệp Trì lại : "Nếu phải vợ ta dặn dò cho ta nóng nảy, ta còn có thể bình tĩnh chuyện như vậy sao, tóm lại chỉ câu, đời này ta chỉ muốn mình nàng thôi, người nào cũng muốn, các ngươi cho ta lấy, ta liền ở rể, phải nàng lấy."


      Nghe xong câu này, Định Thân Vương ngược lại biết trong lòng mình là tư vị gì, ngờ, làm cha như ông cái gì cũng đều vô dụng, tiểu tử này câu cũng nghe, nhưng nha đầu kia tùy tiện câu, tiểu tử này coi như thánh chỉ, còn mở miệng một tiếng nàng dâu, Định Thân Vương nghe cũng ê răng.


      Lại nghe câu này của , ngược lại đè xuống lửa giận, tỉnh táo suy nghĩ lại chuyện này, Trạng Nguyên Lang đối với vị hôn thê đính hôn từ thuở , tình cảm vô cùng sâu đậm, cái này ông hơn người khác, vì Thời Gia nương, từ chối nhân duyên với Cửu công chúa, thà rằng công danh, cũng phải về quê đón dâu, phần thâm tình này sao có thể đơn giản buông tay, nhưng Diệp Trì tiểu tử này vì say mê nha đầu kia, bản thân ông cũng được chứng kiến, bằng , lúc trước cũng đến mức dùng phương pháp hạ dược hạ lưu này, bắt nhốt trong phủ.


      Định Thân Vương biết tính tình của tiểu tử này, tuy biết như vậy, nhưng Định Thân Vương lúc ấy suy nghĩ, người ta sắp thành hôn rồi, tiểu tử này cam lòng thế nào, nhưng ông lại quên mất, tiểu tử này từ chính là bá vương, nhìn trúng vật gì, có chuyện lấy được tới tay, giờ đổi thành nữ nhân, càng thần kì hơn nữa.

      Chuyện cho tới tình trạng ngày hôm nay, Định Thân Vương cần nghĩ cũng biết, nhất định là con mình giở trò quỷ, cho dù hoả hoạn ở Thời Gia là do cữu cữu của Minh Chương làm, chuyện này Thời Gia nha đầu làm sao mà biết được, Minh Chương có tra ra cái gì, tất nhiên là phải giấu giếm, làm sao dám rêu rao khắp nơi, mà tiểu tử Diệp Trì này khẳng định hiểu, chỉ cần đem chuyện này chọc ra, cho dù Trạng Nguyên Lang và Thời Gia nương lưỡng tình tương duyệt thế nào, chuyện hôn nhân cũng phải huỷ bỏ.


      Vì vậy, khó đoán ra hết thảy đều do nghịch tử của ông ở phía sau giật dây, nghĩ như vậy, Định Thân Vương chợt thấy có chút vui mừng, nhìn từng bước từng bước, có chút tiến bộ rồi, nếu dùng ở chỗ đứng đắn, ông cũng cần cả ngày buồn rầu, vì Thời Gia nha đầu, tiểu tử này lại trưởng thành có tiền đồ.


      Chợt nghe lời vừa , trong lòng Định Thân Vương liền ngăn được chua xót, ông quản được tiểu tử này, nhưng lại có người có thể quản, cái gì tiểu tử này cũng nghe.


      Nghĩ đến đây, Định Thân Vương hừ tiếng: "Ngươi biết nghe lời, cha ngươi bao nhiêu câu, cũng có lọt tai, nha đầu kia câu cũng thành thánh chỉ, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi muốn lấy, nha đầu kia nguyện gả sao, theo ta thấy, tình cảm của nàng và Minh Chương, cho dù thể thành thân, cũng có khả năng gả cho ngươi."

      Diệp Trì nghe xong lời này, trong lòng rốt cuộc cũng là cha mình, mặc dù rất thích Hứa Minh Chương mặt trắng kia, sao cũng sánh bằng phụ tử ruột thịt, liền cũng vội, còn qua tiếp tay của mẹ , đỡ cha ngồi xuống.


      Định Thân Vương tức giận trừng mắt liếc cái : "Sớm muộn gì bị ngươi làm tức chết, còn đỡ ta làm cái gì, sớm gọi người khiêng vô quan tài là hợp lý nhất."


      Trong miệng như vậy, cuối cùng cũng hất Diệp Trì ra, Diệp Trì cũng liền hếch mũi lên mặt mà : "Nghe người xong lời này, ta thấy có ai làm cha như người , làm người tức chết sao, người đâu cũng tìm được người thứ hai như ta đâu, huống hồ, người còn chưa có ôm được tôn tử mà, ngày nào đó ta lấy nàng dâu về nhà, sinh cho người tôn tử mập mạp, tùy người dạy đọc sách tốt, con trai của ngài có thành tựu, nhưng tôn tử của ngài đầy bụng kinh luân, gia gia như người lúc ấy phải rạng ngời sao."


      câu làm lão vương phi vui vẻ, chỉ vào và vương phi : " Trì Ca mà mở miệng, người chết đều có thể thành người sống, nàng dâu kia còn chưa cưới về nhà, ngược lại bán con mình trước rồi, nếu như vậy, lỡ tằng tôn của ta bị cha nó hù doạ, dám tới đầu thai sao."


      câu khiến mọi người trong phòng đều cười theo, nụ cười này cũng thuận lý thành chương phá vỡ bầu khí căng thẳng, lão vương phi vẫy tay Diệp Trì gọi tới, đưa tay kéo tay của : "Trì ca, cha ngươi tuy dễ nghe, nhưng có câu ngược lại rất có lý đấy, chờ ngươi cưới vợ, nhưng tổ mẫu đợi nhiều năm lắm rồi, ngươi cũng đúng, ba thế hệ trước, chúng ta bất quá cũng chỉ là gia đình chăn bò chăn dê mà thôi, vì vậy dòng dõi này, tổ mẫu cũng chọn lựa, tình cảm phải là ngươi tình ta nguyện, trắng ra là, chính là trong lòng người ta phải có ngươi, ngươi đây gánh cạo đầu đầu gánh nóng*, thành hôn rồi, cũng sống vui vẻ gì, ngươi với tổ mẫu, trong lòng nàng có ngươi sao?"

      *[*] Gánh cạo đầu đầu gánh nóng: Ngày xưa, các thợ cắt tóc thường dùng gánh để cắt tóc rong, đầu để dụng cụ cắt tóc, đầu kia đặt bếp lò nóng. Câu này dùng để người tình nguyện dâng hiến tất cả, còn người kia lại dửng dưng.

      Ánh sáng trong mắt Diệp Trì bỗng chốc tối phân nửa, cố tình gắng gượng có, nhưng lời này bản thân đều ra miệng, chỉ đành phải : "Dù sao ta chỉ cần lấy nàng, có nàng, Tôn nhi sống cũng có ý nghĩa."


      Lời này vừa ra, lão vương phi và Định Thân Vương hai người đều lặng người, lão vương phi thở dài : "Ngươi nghĩ kỹ , nếu như trong lòng nàng có ngươi, cho dù lấy về làm vợ ngươi, cũng nhất định lòng với ngươi, nhất là trong lòng nàng nếu như có người khác, càng hỏng mất, trong lòng có người khác chiếm mất, ngươi có đối tốt với nàng, cũng thể vào lòng nàng, như vậy ngươi cũng thể vui vẻ ."


      Diệp Trì chút lựa chọn gật gật đầu: " ra ta cảm thấy được, trong lòng nàng cũng phải có ta, nhưng có bao nhiêu ta biết, huống hồ, trước kia ta nghĩ kỹ, cho dù trong lòng nàng chút cũng có ta, cũng sao, ta cũng nàng, đối nàng tốt là đủ rồi, lúc đầu nàng thèm phản ứng đến ta, bây giờ có thể ở cùng chỗ chuyện vui vẻ với ta, Tôn nhi cầu cái khác, chỉ cầu nàng có thể cười với Tôn nhi, Tôn nhi thấy mãn nguyện rồi."


      Những lời này từ trong miệng Diệp Trì ra, thực làm cả lão vương phi và Định Thân Vương trấn trụ, biết qua bao lâu, lão vương phi mới : "Nếu như thế, chúng ta còn ngăn cản làm cái gì, nghĩ cách lo liệu ,vchuyện này còn phải hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ, ngươi và Hoàng Thượng được rồi, tổ mẫu nhiều chuyện, tự ngươi trêu chọc Hoàng Thượng ."

      Diệp Trì nghe xong cao hứng suýt tý nữa nhảy dựng lên, bịch quỳ mặt đất tùng tùng dập đầu lạy ba cái: "Tôn nhi tạ tổ mẫu thành toàn, người có thể cứu tính mệnh của Tôn nhi rồi."


      Lão Vương phi khoát tay cái : "Được rồi, bớt giả bộ ở trước mặt tổ mẫu , đây là tổ mẫu đồng ý, nếu tổ mẫu đồng ý, biết ngươi có lật trời , ồn ào làm tổ mẫu đau đầu rồi, nhanh cút ra ngoài, để cho ta hảo hảo thanh tĩnh thanh tĩnh chút."


      Ý nguyện Diệp Trì đạt được, quả thực đợi được nữa, hận thể chạy tới chỗ vợ báo tin vui, ba tháo hai chạy ra, chờ thấy nữa, vương phi lúc này mới : "Lão tổ tông sao lại đồng ý với , nương kia lai lịch ra sao, tính tình thế nào, còn chưa hiểu , liều lĩnh cưới vào sợ thỏa đáng."

      Lão Vương phi : "Ta cũng gạt hai người các ngươi, hôm nay ta gặp nha đầu kia, dáng vẻ tính tình đều có gì để xoi mói, là đứa bé ngoan, nếu ổn, chính là hôn của Trạng Nguyên Lang mà cha Trì Ca , chuyện này lúc đầu vốn ta biết, vừa nghe thấy cha Trì Ca , trong lòng cũng thấy tốt, nhân phẩm của Trì Ca, chodù chọn tiên nữ cũng xứng đôi, làm cái gì phải tìm người có hôn , nhưng ngươi nghe Trì Ca vừa những lời kia sao, từ sinh ra đến nay hơn hai mươi năm, có từng nghe thấy qua như vậy , ta vừa nghe những lời kia của , trong lòng cũng khó chịu theo, từ xưa chữ tình là nan giải nhất, ta nghĩ nha đầu kia và Trì Ca ta, nếu phải là duyên phận kiếp trước, chúng ta ngăn cũng ngăn được, chẳng bằng theo , là tốt hay xấu, nhìn tạo hóa sau này của bọn chúng thôi."

      lời làm hai vợ chồng Định Thân Vương thốt nên lời, con mình mình còn biết sao, tính tình tựa như bá vương, hôm nay những lời kia, mọi người nghe mà xót cả lòng.


      Ra khỏi viện của lão vương phi, vương phi với Định Thân Vương: "Lão tổ tông đồng ý cho Trì Ca, nàng dâu này xem như định rồi, ta ông cũng đừng nhìn Trì Ca bằng vẻ mặt đó nữa, nàng dâu sắp vào cửa rồi, ông và Trì Ca cứ như vậy, con dâu thấy thế nào."


      Định Thân Vương hừ tiếng: "Nghe lời này của bà, ra con của bà làm nên chuyện lớn, ngược lại là ta phải, bản thân ta cũng nhìn thấu, ngày nào đó bị tiểu tử này làm tức chết mới yên tĩnh được, cũng tránh khỏi nhìn thấy cho bực bội."


      xong vung tay cái trước bước, vương phi sửng sốt chút, lầm bầm câu: "Con của ta, làm như phải chuyện của ông vậy..."

      hai vợ chồng khôi hài này nữa, tới Diệp Trì, từ trong phủ ra, vốn muốn chạy tới phố Tỉnh Thủy, nhưng nhớ tới lão vương phi , suy nghĩ bằng trước vào cung xin Hoàng Thượng thánh chỉ tứ hôn, chuyện này ván đóng thuyền rồi.


      Nghĩ như vậy quay đầu ngựa lại về hướng cửa cung, Sùng Nhân đế hôm nay vừa thấy Diệp Trì đầu liền đau, tiểu tử này chính là trùm gây hoạ, lúc đầu đại náo Thị Lang phủ, đoạt vợ trạng nguyên, dễ dàng gì.


      Thành cũng lạ, Hứa Minh Chương và tiểu tử này theo lý là tình địch, đánh nhau trận kia, mặc dù tận mắt chứng kiến, nhưng nhìn vết thương của hai người này, cũng biết hai ngươi này nhất định ngươi chết ta sống.

      ra trong lòng Sùng Nhân đế cảm thấy đặc biệt mới mẻ, cho cùng, chỉ nữ nhân mà thôi, coi như là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, bất quá cũng chỉ là hồng phấn khô lâu, đâu đến mỗi phải giày vò chết sống như vậy .


      Nhớ tới ngày đó, tiểu tử này gây khó dễ uy hiếp bắt tứ hôn, Sùng Nhân đế sợ lại đến, vì vậy vừa thấy , Sùng Nhân đế đánh đòn phủ đầu : "Nếu chuyện tứ hôn, sớm hãy câm miệng, nàng dâu đó Trạng Nguyên Lang sắp lấy về nhà rồi, ngươi cái gì cũng muộn rồi."


      Diệp Trì lại : "Cái gì sắp lấy về nhà, sớm huỷ bỏ rồi, Hoàng Thượng biết đâu, Trạng Nguyên Lang này có người cậu ruột, tham lam muốn lấy mấy bức họa tổ truyền trong nhà vợ ta, liền nổi lên ý xấu xa, đốt nhà vợ ta, mẹ vợ ta đau buồn quá nên bệnh chết, cha vợ ta bị hun khói thành bệnh phổi, khó khăn lắm mới chữa khỏi, người thâm cừu đại hận như thế, vợ ta còn có thể gả cho sao."


      Sùng Nhân đế bị câu vợ làm cho choáng váng, cả buổi mới vuốt thuận, nàng dâu trong miệng tiểu tử này, chính là vị hôn thê của Trạng Nguyên Lang, những chuyện này ngược chưa từng nghe , nếu quả như thế, hôn này của Trạng Nguyên Lang coi như thất bại.


      Hơi suy nghĩ chút còn có cái gì hiểu, xác định là tiểu tử này sau lưng dùng ám chiêu mà, nghĩ đến đây, Sùng Nhân đế : "Ngươi tới phải muốn với trẫm những điều này chứ."


      Diệp Trì hì hì cười : "Tất nhiên phải, thần đệ là muốn xin vạn tuế gia tứ hôn, chỗ lão vương phi nhà ta cũng gật đầu rồi, chỉ cần người hạ chỉ, thần đệ liền có thể cưới nàng dâu về nhà rồi."


      Sùng Nhân đế sợ lại lừa gạt mình, nhưng nghĩ nếu thoả mãn , tiểu tử này biết quấy rầy thế nào nữa, quả thực rảnh đánh thái cực với tiểu tử này, vả lại, chuyện tứ hôn này cũng thể ban thưởng liền ban thưởng.


      Nghĩ vậy, liền với : "Chuyện này ta nhớ kỹ rồi, ngày mai ngươi gọi cha ngươi tới, nếu đúng như vậy, liền đồng ý với ngươi, trẫm hạ chỉ, nếu như ngươi lừa gạt trẫm, cẩn thận tội khi quân là phải rơi đầu đấy."


      Dỗ dành lẫn hù doạ đuổi Diệp Trì , Diệp Trì chân trước ra khỏi ngự thư phòng đầy lát, Lưu Hải liền vào : "Vạn tuế gia, Cửu công chúa đến..."

    2. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      K biết còn chuyện gì nữa k Trì ca yên ổn ôm vợ về nhà.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương59

      Bên Sùng Nhân đế còn có tám ca ca, bởi vì chuyện tranh đoạt hoàng quyền năm ấy mà chết chết nhốt nhốt, cuối cùng người cũng còn, mặc dù dưới gối tiên đế còn có mười công chúa, nuôi sống lớn cũng chỉ có bốn người, ba tỷ tỷ gả xa, qua nhiều năm cũng hồi kinh, trong cung còn sót lại chính là Cửu công chúa do thái phi sinh ra.


      Đối với em này, Sùng Nhân đế lúc đầu có ấn tượng gì, khi đó bên có tám huynh trưởng, luận sở trường, luận tài đức, ngôi vị hoàng đế đều có khả năng rơi xuống đầu , vì vậy phi ngựa bắn tên hung hãn chơi vài năm, trong cung chưa trao chìa khóa quyết định trở lại, phần lớn thời gian đều ở Định thân vương phủ, theo Diệp Trì tiểu tử kia chơi cùng chỗ.


      Khi trở về cung, hoàng tử công chúa cũng hiếm khi gặp mặt lần, cũng thân cận nhiều, lúc này Lưu Hải Cửu công chúa đến, Sùng Nhân đế vẫn còn buồn bực, yên lành sao nàng lại chạy đến đây, đến rồi, cũng thể gặp, liền bảo Lưu Hải gọi nàng vào.


      Lưu Hải ra cười híp mắt : "Vạn tuế gia bảo công chúa vào." Rồi lại giống như vô ý câu: "Tiểu vương gia mới ở đây đâu rồi, nếu như công chúa đến sớm chút nữa, có thể vừa vặn gặp mặt."


      Mắt Cửu công chúa loe lóe ánh sáng, nàng làm sao biết, nếu phải ở ngự hoa viên gặp Diệp Trì nàng đến ngự thư phòng làm cái gì, những ngày gần đây bởi vì chuyện kén phò mã, quả bị đè nén, nàng cũng biết mình càng ngày càng lớn tuổi, chung thân đại cần phải sớm định đoạt, nhưng lúc đầu mẫu phi tìm cho nàng mấy nhà, nàng cũng nhìn trúng, khó khăn lắm mới nhìn trúng tân khoa trạng nguyên, lại nghe định thân từ thuở .


      Cho dù như thế sao chứ, định thân nhưng chưa thành lễ, lui là được mà, nàng là công chúa cao quý cành vàng lá ngọc, chẳng lẽ còn so được với nha đầu nông thôn ở quê .

      Vốn chuyện làm mai thành, ngờ tới Hứa Minh Chương vậy mà khước từ, lòng muốn lấy nha đầu dân gian, ngược lại phụ phen ý tốt của nàng, Cửu công chúa tâm tình phiền muộn, khỏi than thở, mẫu phi nàng nhìn thấy, liền bảo nàng hoa viên giải sầu, ngờ đụng phải Diệp Trì.


      Vốn hai người coi là quen thuộc lắm, bất quá cũng chào hỏi nhau, nhưng Diệp Trì lại tán gẫu với nàng về Trạng Nguyên Lang, hôn của trạng nguyên thành, còn , vạn tuế gia lúc này rảnh rỗi.


      Câu đầu tiên thành công xúi giục Cửu công chúa đến chỗ Sùng Nhân đế, Lưu Hải cũng phải thiên lý nhãn, nhưng Cửu công chúa lúc nào tới ngự thư phòng a, quy củ của vạn tuế gia lớn, đám nương nương hậu cung người nào dám tới trước mặt, Cửu công chúa này cũng thấy tới, hôm nay yên lành lại chạy tới, trước sau liên hệ lại, Lưu Hải hiểu, nhất định là chuyện xấu của tiểu vương gia.

      Cửu công chúa nhìn trúng Tân Khoa Trạng Nguyên lang phải là chuyện gì mới, cả triều Văn võ đại thần hầu như ai cũng biết, mà vở kịch đoạt vợ của tiểu vương gia và Trạng Nguyên Lang kia, nhìn lắm mà, bất kể dùng ám chiêu gì, vừa tới chính là xin vạn tuế gia tứ hôn, chỉ bằng tâm tư này của tiểu vương gia, gặp coi như xong, còn đụng phải Cửu công chúa, nhất định phải đem chuyện này tiết lộ ra.


      Đoán chừng Cửu công chúa nghe hôn của Trạng Nguyên Lang thất bại, lúc này mới tới tìm vạn tuế gia, nếu Trạng Nguyên Lang trở thành phò mã gia, nàng dâu này của tiểu vương gia liền an tâm lấy rồi, nhưng, lúc này ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, biết còn phải xảy ra chuyện gì đây.


      Lưu Hải nghĩ cái gì, chỉ Cửu công chúa, vào ngự thư phòng thấy Sùng Nhân đế, mới thấy mình tới có chút ổn, nhưng vừa nghe Diệp Trì liền nhịn được tới ngay.


      Tuy là huynh muội, Cửu công chúa vẫn còn có chút sợ Sùng Nhân đế, từ đến lớn, liền thích khuôn mặt cứng nhắc, nàng chưa hề thấy cười qua, về sau đăng cơ đại vị liền càng uy nghiêm, có đôi khi, ở chỗ thái hậu thấy, nàng cũng dám cùng chuyện, lúc này, vừa cau mày nhìn mình, trong lòng Cửu công chúa lập tức gõ trống đùng đùng.


      Sau nửa ngày mới định thần lại, trước thỉnh an với Sùng Nhân đế, Sùng Nhân đế đưa tay lên: " Cửu muội đến ngự thư phòng này của trẫm, vội vàng như vậy là có chuyện gì gấp sao?"


      câu Cửu công chúa liền biết, hoàng thượng đây là cảnh cáo nàng, nhưng nàng hôm nay cũng bất chấp, đến rồi, liền quẹt mặt vòng, nhắm mắt : "Hoàng đế ca ca suốt ngày bề bộn nhiều việc triều chính, muội muội vốn nên đến quấy rầy, lại nghe thấy chuyện này của Trạng Nguyên Lang, biết giả, trong lòng quýnh lên liền tới đây."


      Sùng Nhân đế chau chau mày, trong lòng lời này mặc dù , cũng gần giống như rồi, nhất định là chuyện của tiểu tử Diệp Trì kia, nghĩ đến đây, Sùng Nhân đế tức giận hỏi câu: "Nghe ? Nghe ai ?"


      Cửu công chúa ngại hoàng thượng biết được câu chuyện này, lúng túng trong chốc lát, cuối cùng khai ra Diệp Trì, thấy Sùng Nhân đế sắc mặt được tốt, lại gồm cả hôn nhân đại , nữ nhi như nàng chung quy thể thẳng ra được, truyền chẳng phải bị chê cười sao, úp úp mở mở hai câu, liền tìm lý do trở về.


      Nàng vừa mới , Sùng Nhân đế liền gọi Lưu Hải vào, cắn răng : ", gọi tiểu tử kia tới cho ta, giúp trẫm phân ưu thôi , chỉ toàn kiếm chuyện cho trẫm làm."


      Lưu Hải vừa muốn , Sùng Nhân đế lại : "Được rồi, chớ , lúc này tiểu tử kia chừng chạy đến chỗ vợ báo tin vui rồi, đúng rồi, ngươi gặp vị Thời gia nương kia chưa?"


      Lưu Hải lắc đầu: "Chưa từng gặp qua, có lẽ nhất định là tiên nữ, bằng tiểu vương gia cũng thể ồn ào như vậy, nô tài suy nghĩ, vương phủ nhất định bị tiểu vương gia náo loạn túi bụi, mới bất đắc dĩ đồng ý hôn này, Thành , dòng dõi này có chút kém xa."


      Sùng Nhân đế : "Tiểu tử này quản dòng dõi gì chứ, từ chính là bá vương rồi, nhìn trúng chính là của , loại người hồ đồ đạo lý mà, nhưng là đàn ông đích thực chí tình chí nghĩa , Thời nương ngược lại có chút may mắn."


      Lưu Hải nghe xong lời này, đôi mắt cũng thẳng thắn, trong lòng tâm ý này của là đủ thiên vị, tiểu vương gia bá vương kia, bị nhìn trúng có thể có cuộc sống yên tĩnh gì chứ, cộng thêm thanh danh lúc trước của vị tiểu gia này, tựa như hôm nay thành chút ít, chừng ham mới lạ, đợi nhiệt tình qua , còn biết thế nào, nếu mình có khuê nữ, thà rằng gả cho hán tử nghèo hiền lành, cũng muốn dính vào tiểu vương gia, tuy nhiên là thái giám cũng thể có khuê nữ.


      tình cảnh ở ngự thư phòng ra sao, lại Cửu công chúa, từ nơi này ra ngoài, trở về trong cung mẫu phi, vừa thấy nương nàng, liền chuyện của Hứa Minh Chương, thái phi nghe xong, hơi nhíu nhíu mày : "Lúc đầu biết tốt xấu cự tuyệt hảo ý của ngươi, là chính bản thân có may mắn, trở về mẫu phi tìm cho ngươi phò mã khác hơn gấp trăm lần, so cái gì mạnh hơn, còn nhớ thương làm cái gì."


      Cửu công chúa nghe xong liền buồn bực: "lời này của nương là dỗ dành ta sao, nhân tài như vậy, chỗ nào có thể tìm được người hơn gấp trăm lần, mẫu phi tìm được, ta cũng cần, ta phải gả cho , mẫu phi nếu như thuận theo ta, ta cắt tóc làm ni , đời này cũng lấy chồng."


      Thái phi bị nàng ồn ào có cách nào khác, đành phải đáp: "Được, được, được, mẫu phi chỗ thái hậu, ngươi chính là oan gia của mẫu phi mà."


      Thái hậu lão phật gia hôm nay lớn tuổi, thích nhất là làm mai mối chỉ hôn cho người ta, nhìn thấy vợ chồng son có đôi có cặp, trong lòng liền khỏi cao hứng, lúc trước chuyện của Cửu công chúa chưa thành, lão phật gia còn bực bội khó chịu hai ngày, nhưng Định Thân Vương cũng có lý, chung quy có thứ tự trước sau, bên kia từ đính hôn, bên này nếu kén phò mã, liền vội vàng từ hôn, há phải là trần thế mỹ à.


      Hứa Minh Chương cứ như vậy, càng được lòng lão phật gia, lúc này vừa nghe , hôn bên ngoài được, cũng có lòng thành toàn cho Cửu công chúa, liền mở miệng đồng ý, vừa vặn sai người truyền Trạng Nguyên Lang vào, tự mình hỏi chút, lại nương Trạng Nguyên Lang chết rồi, xin phép nghỉ về nhà chịu tang , đành phải an ủi thái phi: "Ngươi yên tâm, chờ vừa về đến truyền vào, đồng ý cũng phải đồng ý." Thái phi lúc này mới trở về.


      Trở lại đến Diệp Trì, từ trong cung ra, trong lòng khỏi phải thoải mái đến nhường nào, tựa như tâm bệnh, tính tình Cửu công chúa điêu ngoa, biết nhất, làm cho nàng nhớ thương nhất định chạy được, đến lúc đó thánh chỉ tứ hôn ban xuống, thần tiên cũng có cách, cho dù Hứa Minh Chương mặt trắng kia kiên cường, mình tin dám kháng chỉ bất tuân, giờ chỉ cần chờ xem náo nhiệt thôi.


      Từ trong cung ra đường chạy đến phố Tỉnh Thủy, vừa quẹo vào, chỉ thấy cha vợ , ở phía trước ba bước thành bước, Diệp Trì gấp rút hai bước chạy tới, hành lễ, khẽ vươn tay nhận cái làn trong tay Thời cha, thân mật nhiệt tình : "Cha mới vừa về sao, mệt , đợi vào trong ta bưng trà cho người." dáng vẻ cam tâm tình nguyện thấp bé kia, Định Thân Vương mà nhìn thấy thể hộc máu.


      Lão nhân này cũng thích miệng ngọt cần cù chịu khó, tuy Minh Chương cũng kém, nhưng trong lòng Thời cha vẫn thích Diệp Trì, vừa thấy , trong lòng liền cao hứng, mặc đỡ mình bước vào đại tạp viện.


      Vừa vào viện, Thời Tiêu nhìn thấy Diệp Trì hai mắt trừng trừng, tức giận: "Làm sao ngươi lại tới nữa?"


      Diệp Trì hì hì cười cười: "Lời này, giống như ta thể tới vậy."


      Thời cha vui, với khuê nữ : "Nha đầu kia gì đó, càng lớn càng hiểu chuyện, Diệp Trì tới tốt lắm, chính là chuyện với cha mà."


      Thời Tiêu bị cha nàng dạy dỗ hai câu, bĩu môi trừng Diệp Trì, vào chuẩn bị cơm tối, chỉ lát sau liền mang lên.







      Quyên Tử hôm nay trong cửa hàng bận rộn, buổi tối tụ tập trong cửa hàng ăn luôn, Thời Tiêu sáng sớm bảo Cẩu Tử đem cơm đưa qua, vì vậy, tối hôm nay chỉ có mấy người bọn họ.


      Thời Tiêu và Diệp Trì cùng cha nàng liền ngồi bàn , vừa gẩy cơm trong bát cơm, vừa liếc trộm Diệp Trì, thấy cũng ngại mình làm đồ ăn ngon, bưng bát từng ngụm từng ngụm ăn ngon lành, chỉ lát sau, chén cơm liền thấy đáy.


      Thời cha cười : " là trẻ tuổi có thể ăn, Niếp Niếp, bới cho chén đầy."


      Thời Tiêu còn chưa có đứng lên, Diệp Trì đứng lên : "Ta tự mình tới." xong vào giả bộ bới chén, ăn liên tục ba chén lớn, mới coi là no, sờ sờ bụng, thỏa mãn thở dài.


      Làm cho Thời Tiêu phải : " biết, còn tưởng là ngươi tám bữa chưa ăn cơm, chẳng lẽ nhà của ngươi cho ngươi ăn cơm."


      Diệp Trì cười : "Nhà ta cơm ngược lại là có rất nhiều, chỉ thiếu cái nàng dâu, có nàng dâu, ta liền miếng cũng ăn trôi." câu làm mặt Thời Tiêu phiếm hồng.


      Thời cha nhìn thấy ý tứ này của hai người, chính mình cũng thấy ganh tỵ, tìm cái cớ vào nhà , mấy tên tiểu tử cũng dỗ dành chạy , bao lâu, trong nội viện chỉ còn lại hai người bọn họ.


      Thời Tiêu thu thập bát đũa ra, chỉ thấy Diệp Trì ngồi ghế đẩu trong sân, hướng nàng hắc hắc cười ngây ngô, nhịn được liếc cái : "Cơm cũng ăn rồi, còn quay về?"


      Diệp Trì chỉ chỉ bầu trời : "Nàng dâu nhìn kìa, hôm nay ánh trăng tròn, mọi người trăng tròn người tròn, Nàng lại nhẫn tâm đuổi ta ."


      Lời này đáng thương vô cùng, Thời Tiêu khỏi ngẩng đầu nhìn, vòng trăng rằm treo trung, ánh trăng sáng tỏ chót vót, toàn bộ sân viện kể cả Diệp Trì, cũng dường như gắn vào vầng sáng mông lung, đẹp thể tả.


      Đuổi hắn ra miệng được, nhưng Diệp Trì tới đưa tay dắt nàng, Thời Tiêu tránh được, nghiêng người ngồi ở bên cạnh , Diệp Trì cũng buồn bực, mà cùng nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng.


      Nhìn lát, Diệp Trì chợt hỏi: "Nàng dâu, nàng ánh trăng này sáng như cái gì?"


      Thời Tiêu ngẩn người: " biết như cái gì?"


      Lại nghe Diệp Trì : "Như bánh nướng, nàng xem tròn tròn, giống lắm, làm cho người ta hận thể cắn cái."


      Thời Tiêu nhịn được, phù tiếng bật cười, Diệp Trì nhìn nàng chằm chằm cả buổi, nhìn đến Thời Tiêu xấu hổ liếc cái quát: "Nhìn cái gì?"


      Diệp Trì giọng : "Nàng dâu, đây là đúng ? Nàng biết ngay lúc này, ta cũng cảm thấy tựa như nằm mơ, nàng đồng ý gả cho ta đúng ?"


      Diệp Trì Như vậy bất luận cái gì đều giống , nhưng cực kỳ động lòng người, động lòng người đến mức Thời Tiêu nhịn được đáp tiếng vâng, sau đó trái tim Diệp tiểu gia chúng ta rốt cuộc rơi xuống, hết sức vui mừng : "Nàng vừa đồng ý có đúng hay ?"


      Thời Tiêu chợt giật mình, khuôn mặt đỏ bừng, quay mặt : "Ai đồng ý với ngươi, ngươi nghe lầm rồi."


      Nhưng Diệp Trì tiến đến trước mặt nàng : " có nghe nhầm, ta ràng mà, cho nàng đổi ý."


      Thời Tiêu đẩy chút: "thời gian còn sớm, trở về , ta muốn ngủ."


      Diệp Trì vốn cam lòng rời , thấy vợ có chút ủ rũ, cũng chỉ có thể rời , đến ngoài cửa viện, Thời Tiêu ra đóng cửa, trong tích tắc đóng cửa , với : "Ngươi yên tâm, ta đổi ý." Sau đó ầm đóng cửa lại.


      Diệp tiểu gia sửng sốt cả buổi mới trở lại bình thường, hồi sau, lập tức nhảy lên ba thước, hướng về phía phố trống trơn, ồn ào la câu: " Tiểu gia đây muốn cưới vợ."
      little_chicken, Dion, huyetsacthiensu12 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 60


      Đắc Lộc suy nghĩ mình có nên cách gia nhà xa chút hay , mất thể diện, đường cái sao mà ồn ào dữ vậy, cũng may vào lúc này, chứ để người ta nghe thấy, còn tưởng muốn cưới vợ đến điên rồi.


      nghĩ ngợi, viện bên cạnh két tiếng mở ra cánh cửa, cái đầu thò ra, liếc mắt nhìn nhìn, liền đóng cửa lại, chắc là nhận ra tiểu gia nhà .


      Đắc Lộc thầm nghĩ, được rồi, tiểu gia nhà ồn ào, người phố này ai cũng biết tiểu gia nhà muốn cưới vợ, vội vàng dẫn ngựa tới, đợi tiểu gia nhà vừa lên ngựa, liền dắt ngựa chạy.


      Diệp Trì cũng chú ý tới bên cạnh, đường về nhà vui vẻ đến mức khóe miệng cũng cong lên, buổi tối nằm mơ đều là chuyện cưới vợ, phía trước náo nhiệt ra sao, trong mộng nhoáng cái trôi qua, cuối cùng dừng ở đêm động phòng hoa chúc, làm tiểu gia quá sức phấn khởi.


      Nến đỏ đốt cao, màn gấm mông lung, vợ ngồi phía sau màn trướng, vội vàng đẩy khăn voan đỏ ra, giữ cái cằm xinh xắn của vợ , khuôn mặt nhắn trắng nõn động lòng người, ở ngay trước mắt mình, đôi mắt thủy linh ngượng ngùng nhìn mình, còn có đôi môi nhắn oánh nhuận đỏ tươi, tựa như quả đào đầu cành vừa hái xuống, phong cảnh như vậy vừa nhìn thấy thèm ăn.

      Sau đó, Diệp Trì liền hôn lên, hương mềm mại, ngọt ngào, tư vị kia khỏi phải mất hồn ra sao, hôn xong còn nhịn được chẹp chẹp miệng, vừa muốn tiếp tục, chợt nghe tiếng cười : "Ta ca ca này, tướng ngủ này của ngài cũng được đó chứ, ôm cái gối đầu mà cũng có thể gặm hăng hái như vậy."

      Diệp Trì mạnh mẽ mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt đáng ghét của Hồ Quân, mà trong lòng ngực của mình ôm chặt là gối đầu của , góc gối đầu là vết tích mảng lớn ẩm ướt, Diệp Trì vội vàng vứt gối đầu qua bên, càu nhàu đứng lên, trừng Hồ Quân: "Mới sáng sớm ngươi ở nhà ngủ, chạy tới chỗ này của ta náo loạn cái gì hả?"

      Diệp Trì có tinh thần rời giường, cho là cái tên này đã cắt đứt chuyện tốt, tức giận, vốn khó khăn lắm mới mơ thấy động phòng hoa chúc, mắt nhìn chuyện sắp thành, lại bị tiểu tử này quấy rối.

      Hồ Quân vừa thấy sắc mặt Diệp Trì tốt, vội vàng cười hì hì lùi về sau : "Ta đây phải vội vàng sớm tới báo tin vui cho ca ca sao, thuận tiện thay Cẩm Thành truyền lời, hôm nay thương nhân bán ngọc thạch đến chỗ , là nước Myanmar gì đó, trong tay còn có ít thứ quý hiếm, ở Nhạn Lai Lâu, bảo ta tới hỏi ca ca chút, nếu muốn mua nhanh chóng qua, qua hôm nay có nữa đâu."

      Diệp Trì nghe xong, vội vàng nhảy xuống giường, gọi người vào rửa mặt thay y phục, nhanh nhẹn nhiệt tình khỏi phải , hai ba cái liền thu thập thỏa đáng, túm Hồ Quân liền ra khỏi vương phủ.

      Hồ Quân bị kéo đường phi nước đại, đến cửa ra vào Nhạn Lai Lâu , Hồ Quân níu Diệp Trì lại chút, thở dốc hơi : "Ta ca ca này, ta đây cũng phải vội về chịu tang, cần gì gấp gáp như vậy, làm ta mệt chết được."

      Diệp Trì trừng mắt liếc cái: "Cũng phải chính ngươi , ngồi ở ngựa ngươi mệt cái gì, mau , ta phải đặt mua đồ cưới cho vợ ta, chậm chỉ sợ có thứ tốt."

      Hồ Quân nghe xong sững sờ, tiếp theo nở nụ cười: " ngờ ngươi vậy mà lại là cha ruột của vợ ngươi, ngay cả đặt mua đồ cưới cũng quản."

      "Ít nhảm, ta thương vợ ta được sao."

      "Được, được chứ, ai dám được đâu."


      Hai người đấu võ mồm lên lầu, vừa lên lầu liền thấy cảnh tượng náo nhiệt, bốn rương lớn châu báu ngọc thạch, đều mở ra, bày ra bàn linh tinh, ngay giữa ban ngày mà sáng ngời đau cả mắt, hai người Cẩm Thành và Tả Hoành vây quanh nhìn cây san hô lớn lâu năm.

      Thấy Diệp Trì đến, Cẩm Thành trêu ghẹo : "Hiển nhiên là có nàng dâu liền biết tính toán, ngủ như heo vậy, nếu phải ta kêu Hồ Quân tìm ngươi, chờ Đắc Lộctiểu tử kia cho ngươi, biết lúc nào nữa, ngươi nhanh tới xem chút, nhìn trúng cái gì mang , vừa vặn cho vợ ngươi thêm trang sức."


      Diệp Trì nhìn trái nhìn phải cái, cầm cái này lên nhìn thấy tốt tốt, cầm cái kia lên thấy cũng kém, ngược lại khó có thể quyết định, Cẩm Thành ở bên thấy buồn cười, chỉ chỉ ít hộp trước mặt : "Ta thấy trong cái hộp này, mấy khối ngọc lạnh trong suốt màu phỉ hồng*, cho vợ của ngươi khảm đồ trang sức, mang ra ngoài hay mang trong nhà đều được, dù sao thứ tốt giấu ở chỗ lão vương phi lưu lại cho vợ ngươi, cái này bình thường đeo cũng được, chỉ sợ ngươi nhìn vào mắt."

      [​IMG]

      Diệp Trì nghe xong, cũng nhìn đồ vật trong hộp này, gật đầu : "Rốt cuộc ánh mắt Cẩm Thành tốt”, liền mở miệng hỏi giá, Tả Hoành nhận : "Hỏi giá bao nhiêu, những vật này Cẩm Thành cũng lưu lại, muốn mở cửa hàng trang sức, thợ thủ công, người làm, cửa hiệu mặt tiền đều tìm đủ hết rồi, có những thứ này, dự đoán nửa tháng có thể khai trương."

      Diệp Trì ngược lại hơi có chút ngoài ý muốn, tuy cửa hàng trong tay Cẩm Thành nhiều, đều có thể sinh ý lớn, cửa hàng trang sức này sinh lợi rất ít, Cẩm Thành có thể nhìn ở trong mắt sao?


      Dường như biết nghĩ cái gì, ánh mắt Cẩm Thành nhàng : "Nghe Tả Hoành sao, tuy là mở cửa hàng, cũng phải vì mấy người chúng ta thuận tiện mới mở, ngươi đây sắp cưới nàng dâu, ta cũng vậy, Tả Hoành đính hôn, Hồ Quân cũng phải có nàng dâu, mấy thứ này chung quy tránh được, những vật bên ngoài đường phố kia, quả thực lên được mặt bàn, đúng lúc đùng thương nhân mấy nước Myanmar buôn bán ngọc thạch, dứt khoát mở cửa hàng, cũng càng thuận tiện hơn chút ít, những thứ này cũng phải vô ích, cầm bao nhiêu từ mấy người các ngươi khấu trừ hoa hồng bấy nhiêu là được."


      Diệp Trì khỏi nhìn chút nữa, đột nhiên : "Xem ra nàng dâu tương lai nhà Cẩm Thành, rất là vừa ý nha."

      câu làm Cẩm Thành có chút được tự nhiên: " so sánh được ngươi có thể giày vò, tuy là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, rốt cuộc có chút duyên cớ ở bên trong."

      Tính tình Cẩm Thành, mấy người cũng ràng, đừng nhìn câu nhàng như vậy, ý tứ kia tương đối ràng, vị Kê gia tiểu thư kia, tất nhiên rất được lòng của , tính tình luôn luôn lạnh nhạt, vậy mà vì nàng dâu tương lai, mở ra cửa hàng trang sức, có thể thấy được trong lòng rất thích.


      Tả Hoành cầm chiếc vòng tay vuốt ve hồi, nghĩ tới vòng tay màu đỏ này nếu như đeo vào cổ tay trắng sáng, hợp đến mức nào, liền hỏi Cẩm Thành: "Đây là cái gì? Nhìn giống mã não san hô, lại có màu đỏ trong suốt."

      Cẩm Thành : "Đó là huyết ngọc, tỉ lệ như vậy cũng là cực hiếm."

      Diệp Trì vừa muốn qua ngó ngó, Tả Hoành trước bước nhét vào trong tay áo : "Cái này ta muốn."


      Mấy người nghĩ là cho nương Mạc gia, liền cũng để bụng.

      Diệp Trì muốn hộp Phỉ Thúy này, lại muốn chút ít bên cạnh, gọi người làm lên kỹ càng ghi nợ, cho người trước đưa đến biệt viện để đó, trở về chuẩn bị ổn thỏa, lại đưa qua cho vợ , đợi đến ngày đưa gả, nở mày nở mặt, ai cũng đừng hòng coi thường vợ .

      Vừa nghĩ tới thành thân, Diệp tiểu gia toét miệng, Cẩm Thành khỏi : "Ngươi cũng đừng vui mừng choáng váng, chỗ Trạng Nguyên Lang ta thấy cũng dễ dàng dừng tay đâu, vợ của ngươi và lại có tình cảm thanh mai trúc mã, chưa cưới vào nhà của ngươi, cũng nhất định là vợ của ngươi."


      Diệp Trì nghe xong ánh mắt lóe lên: "Yên tâm , ta có cách đối phó với mặt trắng kia rồi, hôm qua trong cung đụng phải Cửu công chúa rồi."

      nhắc tới làm Phong Cẩm Thành khỏi nở nụ cười, chỉ vào : "Như thế mà cách cái gì, nhưng nương Hứa Minh Chương vừa mới chết, bên người ba năm áo đại tang, mượn lý do này, từ chối sợ cũng khó."

      Diệp Trì lại : "Đúng là như thế mới tốt, Cửu công chúa qua năm 18 rồi, tính tình này của nàng nhìn trúng ai, giành tới tay nhất định bỏ qua, Hứa Minh Chương dùng áo đại tang ba năm từ chối sợ cái gì, Cửu công chúa cam tâm tình nguyện dây dưa với , thánh chỉ vạn tuế gia hạ xuống, phò mã Hứa Minh Chương liền quyết định, ta chính là muốn trơ mắt ra nhìn, ta và vợ ta trong mật thêm dầu, chọc tức chết."

      Lời này nghe có chút ngây thơ, Phong Cẩm Thành nhíu nhíu mày, có phần thâm ý : "Đừng đến lúc đó ngươi đem chuyện tốt biến thành chuyện xấu là được, được rồi, việc đến nước này, tùy ngươi giày vò , tốt xấu gì người là của ngươi, chuyện cũng là của ngươi, đều giống nhau thôi, ta phải nhắc nhở ngươi, có chuyện gì xảy ra cũng được nóng nảy, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có tính khí này, khi nóng nảy liền quan tâm gì hết, người khác sao, cùng lắm đùa bỡn là xong, nhưng vợ của ngươi, ta nghe Tả Hoành , cũng phải là loại người nhẫn nhục chịu đựng, lỡ như chọc giận , xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ngươi hối hận muộn rồi."

      Diệp Trì lúc này nào nghe lọt những thứ này, trong lòng tràn đầy đều là chuyện cưới vợ, vả lại, cảm thấy Cẩm Thành lúc này hoàn toàn là buồn lo vô cớ, mình móc tim móc phổi đối tốt với nàng dâu, vợ cũng đồng ý hảo hảo sống qua ngày với , còn có cái gì lo lắng đâu, sau này chỉ toàn chuyện vui vẻ thôi.





      Nghĩ như vậy, càng nhớ vợ , suy nghĩ còn có chút chuyện phải hỏi hỏi ý vợ , liền cũng chẳng quan tâm tới mấy người Cẩm Thành uống rượu, liền ra tìm Thời Tiêu .

      Lúc Diệp Trì đến, Thời Tiêu ở dưới bóng cây hòe trong sân thêu hoa, nhưng là thêu giá y của nàng, có khi ngẫm lại, Thời Tiêu cảm thấy thế đổi thay, tạo hóa trêu người, giá y của nàng chưa thêu xong, lang quân gả cũng đổi người.

      ra trong lòng Thời Tiêu cũng hiểu , gả cho Diệp Trì, những thứ giá y này liền cần, nhưng nàng hay là vẫn muốn thêu cho xong, coi như là cho nàng và Minh Chương cái kết.

      Minh Chương mấy ngày nay cũng thấy, vốn sợ bỏ xuống được, gả cho Diệp Trì cũng coi như đoạn đường lui của hai người, đỡ phải liên quan nhau nữa, hôm nay nghĩ đến, ngược lại là mình quá lo lắng.

      Nhớ tới Diệp Trì, Thời Tiêu nhịn được ngừng kim thêu trong tay lại, trong lòng quanh quẩn từng chút áy náy, đối với nàng tốt lắm, tiểu vương gia Định thân vương phủ, nhìn trúng nha đầu nghèo túng huỷ hôn như nàng, nghĩ như thế nào, cũng là vận mệnh của mình, huống chi, còn dốc hết sức thuyết phục nhà .


      Mặc dù dễ dàng như vậy, nhưng Thời Tiêu hiểu, biết khó khăn như thế nào, nàng cũng cho gấp, cho nóng nảy, lúc này nghĩ đến, cũng có chút cố ý làm khó , trong lòng tự hỏi, nàng phải muốn gả cho , chợt nhớ tới ánh trăng sáng đêm qua, trong cửa nghe được tiếng hoan hô nhảy nhót, khắc này, trong lòng nàng cũng có chút vui mừng.

      Nhưng cũng phát sầu, gả liền gả, dễ dàng như thế, thực tế gả vào Định thân vương phủ, chính mình thân mộc mạc, gả vào như thế nào? Bản thân nàng quan tâm người bên ngoài cái gì, bên còn có cha mẹ chồng, bên cha mẹ chồng còn có lão vương phi, càng khỏi cần , với tư cách tiểu vương phi Định thân vương phủ, chỉ sợ còn phải tiến cung.

      Nhớ tới những thứ này, Thời Tiêu lại nhịn được sợ hãi, nếu như tại đổi ý, còn có kịp hay , xoắn xuýt, chỉ nghe thấy thanh Diệp Trì từ ngoài cửa truyền vào:"Nàng dâu, mở cửa. . ."

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 61


      Thời Tiêu nghe ra là tiếng của Diệp Trì, khuôn mặt khỏi có chút nóng lên, chỉ sợ bị hàng xóm nghe được chê cười, vội vàng vứt bỏ việc trong tay, mở cửa cho vào.


      Thời điểm Diệp Trì mới từ Nhạn Lai Lâu ra, liền bị ba người kia rót rượu, bằng , hết ngày cũng thả ra, Diệp Trì sáng sớm thức dậy cơm cũng chưa ăn cùng Hồ Quân ra, vừa muốn ăn cơm trưa, lại muốn đến thăm vợ , cơm cũng ăn, chảy ngược vài chén rượu, cho dù tửu lượng cao, bụng rỗng uống rượu cũng ổn, dù say khướt cũng có vài phần say rượu.

      Thời Tiêu vừa mở cửa, liền nghe thấy mùi rượu xông vào mũi, khỏi nhíu nhíu mày : "Giữa ban ngày sao uống rượu rồi?"

      Lời này mặc dù trách cứ, nhưng cũng thân thiết, trong lòng Diệp tiểu gia nóng lên, nhìn nàng ôn nhu giải thích: "Ở Nhạn Lai Lâu gặp mấy người Cẩm Thành, trong lòng ta nhớ nàng, liền muốn ra, nhưng mấy người cho, cứng rắn ép ta uống vài chén rượu, bởi vì sáng sớm chưa ăn, vì vậy có chút chịu nổi."

      Thời Tiêu nghe xong sắc mặt hòa hoãn: "Bụng rỗng uống rượu vô cùng tổn hại sức khoẻ, ngươi trước qua bên kia ngồi , buổi trưa ta gói sủi cảo, còn có chút, nấu cho ngươi ăn ngược lại vừa vặn."

      Diệp Trì nghe xong, trong lòng càng vui mừng, đặt mông ngồi ở ghế trước mặt vợ , mắt nhìn thấy nàng dâu, nhịn được hỏi câu: "Nàng dâu ơi có phải nàng cố ý giữ ta lại hay ?"

      câu làm Thời Tiêu có chút được tự nhiên, liếc cái : "Ai biết ngươi tới, giữ cái gì, tất nhiên là buổi trưa còn dư lại." xong vội vàng vào nhà bếp.

      Diệp Trì nhìn qua vợ thân ảnh , ha ha nở nụ cười hai tiếng, thầm nghĩ, vợ chính là da mặt mỏng, thú nhận nhớ kỹ cũng có sao đâu, dù sao cũng sắp thành thân rồi mà.

      Nhớ tới thành thân, trong lòng Diệp Trì càng vui mừng, nhưng nghiêng qua bên, nhìn thấy giá y bàn bên cạnh, chợt thấy chậu nước lạnh tưới xuống, phải Diệp Trì lòng dạ hẹp hòi suy nghĩ nhiều, giá y này, vừa nhìn liền là biết giá y trước kia muốn gả cho Hứa Minh Chương, chuyện chung thân của nàng và , mới định ra vài ngày, tay vợ có nhanh đến chừng nào, cũng thể trong vòng vài ngày liền may được kiện giá y, huống hồ. . .


      Diệp Trì cầm lấy giá y cẩn thận nhìn, thấy làm rất tinh tế, thực tế hồng sam này thêu quả dưa bằng tơ vàng* nhìn chướng mắt, thời gian mới mười ngày nửa tháng, nhất định thể thêu được như vậy.
      [​IMG]


      Nghĩ đến nàng mặc dù trong miệng đồng ý gả cho , nhưng trong lòng còn băn khoăn Hứa Minh Chương mặt trắng kia, nếu , lúc này sao còn làm cái này, sớm nên bỏ qua mới phải.

      Nhớ tới mình sáng sớm thức dậy liền vội vàng chọn trang sức khảm ngọc thạch cho nàng, lại làm phiền Cẩm Thành giúp đỡ mua mấy thứ khác, còn cố ý dặn dò, câu nệ bao nhiêu tiền bạc, chỉ cần tốt liền mua lại, hao tâm tổn trí phí công như vậy, còn phải là sợ lúc nàng về nhà chồng, bởi vì đồ cưới phong phú, bị người ta coi thường sao.

      Mình toàn tâm toàn ý vì nàng như thế, nàng lại còn băn khoăn mặt trắng kia, trong lòng khỏi sinh ra vài phần phiền muộn, đợi Thời Tiêu bưng Sủi Cảo ra, nếu như Thời Tiêu giải thích với , có lẽ Diệp Trì còn có thể cân bằng chút ít, nhưng nàng chỉ là liếc mắt giá y trong tay , đưa tay cầm lấy, tìm cái ghế khác ngồi xuống, tiếp tục kim đường mà may, căn bản để ý Diệp Trì nghĩ như thế nào.

      Trong lòng Diệp tiểu gia tốt, cộng thêm uống rượu, vốn là có chút ít nóng nảy, nhìn thấy nàng cúi thấp đầu may giá y trong tay, đầu ngón tay cầm kim thêu, phải đâm vào giá y, ràng đâm vào ngực của , tính nết Diệp tiểu gia trổi dậy, từ từ đứng lên, khẽ vươn tay kéo giá y trong tay nàng : "Đến lúc này mà trong lòng nàng còn nghĩ đến ."


      Thời Tiêu sững sờ, ngẩng đầu lên, thấy mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn mình, Thời Tiêu liền biết hiểu lầm, cần giải thích, nhưng cũng biết nên há miệng như thế nào, liền sững sờ nhìn .

      Thời Tiêu sống mười tám năm, chưa từng nghĩ tới nàng gả cho người như Diệp Trì, thực tế, từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện, trong sinh mệnh chỉ có mình Minh Chương.

      Tính tình Minh Chương và Diệp Trì hoàn toàn bất đồng, lúc bọn họ cùng chỗ, chưa bao giờ giải thích cái gì, nàng biết Minh Chương, Minh Chương cũng hiểu nàng, mặc dù chia tay cắt đứt quan hệ, hai bên cũng đỏ mặt tía tai cãi nhau, cho nên, đối mặt với tức giận của Diệp Trì, Thời Tiêu nhất thời có chút chân tay luống cuống.

      Nhưng nàng luống cuống, ở trong mắt Diệp Trì thuận lý thành chương nguyên nhân là đoán đúng, trong đầu nàng chính là nhớ nhung Hứa Minh Chương.

      Vừa nghĩ tới trong lòng nàng còn muốn lấy người khác, Diệp tiểu gia ghen tuông lồng lộn, xen lẫn lửa giận bộc phát, hận thể bóp chết nàng, nhưng cuối cùng nỡ ra tay, nắm chặt nắm đấm, quyền nện ở bàn.

      Diệp tiểu gia nổi giận lực tay hạ xuống, bàn này làm sao chịu nổi, lập tức cắt thành hai đoạn, sủi cảo bàn Thời Tiêu vừa nấu xong cho , chút cũng ăn, ngay cả chén đĩa cũng lăn rơi mặt đất.

      Thời Tiêu lại càng hoảng sợ, đầu tiên là có chút hoảng sợ, qua sau đó nhạt bớt, nhìn , sau nửa ngày mới : "Lúc đầu chúng ta vốn rồi mà. . ." xong dừng chút, cuối cùng câu thích ra, chỉ : "Nếu như ngươi hối hận cũng sao, bỏ qua chuyện này , ngươi tìm thê tử môn đăng hộ đối, nên đến chỗ này của ta dây dưa, ngược lại còn thanh tịnh cho cả hai bên, hà tất phải náo thành như vậy, càng có ý nghĩa." xong đứng lên, xoay người lại muốn vào phòng.


      Diệp tiểu gia nổi nóng rồi, nếu như nàng hai câu mềm mại, chừng ổn rồi, nàng ngược lại, trực tiếp thành hai bên thanh tịnh, còn ước gì hôn này thất bại, làm sao chịu làm cho nàng , khẽ vươn tay bắt lấy cổ tay của nàng oán hận : "Ta biết trong lòng nàng ước gì gia đến đây dây dưa, đáng tiếc đánh lầm phương pháp rồi, tiểu gia hôm nay liền cho , hôn này, đồng ý thể cho nàng đổi ý, cho dù trong lòng nàng nhớ thương người khác, sau này cũng là tức phụ của tiểu gia, vả lại, nàng bất hiếu, quên kẻ thù giết mẹ, Hứa Minh Chương này tương lai là phò mã gia, hoàng gia cao quý, tiền đồ như gấm, lúc đó còn nhớ nàng là ai đâu, sớm nên dẹp cái tâm tư đó của nàng ."

      Thời Tiêu bình tĩnh nhìn : "Cho dù Định thân vương phủ thế lớn, tiểu dân chúng chúng ta đắc tội được, cùng lắm chết thôi, nếu như ta đồng ý, ngươi dùng sức mạnh cũng vô dụng."

      Lời này đúng là ống thông đến phổi của tiểu gia, Diệp tiểu gia lý giải chính là, nàng thà chết cũng tình nguyện gả cho , thấy nàng kiên quyết như thế, có chút hòa hoãn nào, trong lòng sớm có vài phần hối hận, nhưng những lời này với nàng, bất kể như thế nào cũng thể cúi đầu được, cho nên lời kia càng nghe xuôi tai.


      Diệp Trì cười lạnh tiếng, trầm : "Cho dù có chết, khắc bia mộ cũng là Diệp môn Thời thị, cùng với Hứa Minh Chương nửa điểm liên quan cũng , có bản lĩnh nàng chết thử xem, chết rồi, tiểu gia ôm linh bài của nàng cũng phải vào cửa Diệp gia ta ."

      Thời Tiêu sắc mặt trắng nhợt, hàm răng dùng sức cắn môi, cắn đến chảy máu, Diệp Trì thấy, càng hối hận vô cùng, ràng trong lòng phải nghĩ như vậy, nhưng đến bên miệng lại thốt ra lời khác nhau như thế, tiếp tục như vậy, sao mà kết thúc đây.

      lúc này, cửa viện đẩy ra, Quyên Tử đến, chút quét tình hình trong viện, liền : "Ai ôi!!!, sắp thành hôn rồi, sao lại thành mắt gà quạ rồi, vợ chồng hai người hát tuồng đó hả."

      Diệp Trì vừa thấy Quyên Tử, trong lòng thầm nhàng thở ra, vừa vặn gặp được bậc thang, đáp lại hai câu, cũng dám nhìn vợ , buông Thời Tiêu ra quay đầu chạy.

      Quyên Tử ngược lại sững sờ chút, tiếp theo : "Mới vừa như hán tử uy phong lẫm liệt, sao liền trở thành con chuột hoang vậy, đụng chuyện là chạy mất, Tiêu Tiêu với tỷ tỷ chút, đừng là hai ngươi cãi nhau nha."


      Thời Tiêu cười cười: "Quyên Tử tỷ, ta nên đồng ý với đúng , hôm nay ngược lại đâm lao phải theo lao rồi."

      Quyên Tử nhướng mày: " khi dễ ngươi hả?"

      Thời Tiêu lắc đầu, vừa cảm thấy chuyện lớn lao, lúc này nhớ tới nhưng nghi ngờ có chút lông gà vỏ tỏi, chỉ vì kiện giá y mà náo thành như vậy, quả thực nên lời.

      Ánh mắt Quyên Tử rơi vào giá y trong tay nàng, lập tức liền hiểu đại khái, kéo tay nàng : "Ngày thường ngươi thông minh hơn ta, sao đến những chuyện này lại hồ đồ, tuy cũng đúng, nhưng vì để trong lòng mới như vậy, ngươi suy nghĩ chút nếu như đổi lại là , nhìn thấy thê tử tương lai của mình may giá y với người khác, trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, nếu như thèm để ý quản ngươi làm cái gì, trong lòng ganh tị tự nhiên ghen ghét, ta biết tính tình nha đầu ngươi, gặp chuyện chính là cái hồ lô cưa miệng, thèm cãi lại, nhưng chuyện khác sao, nhưng đây là chuyện nam nữ, nếu như ngươi ràng, nghi ngờ lung tung vô căn cứ, chừng nghĩ trong lòng ngươi còn nhớ nhung Trạng Nguyên Lang."


      đến đây, Quyên Tử lại hỏi câu: "Chớ phải là đoán đúng, trong lòng ngươi vẫn còn muốn lấy Hứa Minh Chương?"

      Thời Tiêu lắc đầu: "Mấy ngày nay ta sớm nghĩ thông, với Minh Chương hữu duyên vô phận, nên bỏ xuống, giá y này bất quá cũng chỉ là chấm dứt mà thôi."

      Quyên Tử nghe xong, thở phào nhỏm : "Lúc này thuận tiện, ra trong lòng ta hi vọng ngươi gả vào Định thân vương phủ, phải gia môn hiển hách, là tính tình này của , nghe Tả Hoành , từ chính là bá vương, Đương Kim hoàng thượng cũng bị đánh, ngươi đồ khốn nạn như vậy, nếu ngây ngô phạm vào, biết muốn ồn ào ra bao nhiêu chuyện nữa, tỷ tỷ chỉ sợ ngươi bị khi dễ, đúng rồi, cho ngươi chuyện, nghe Hứa gia xảy ra chuyện rồi, nương Hứa Minh Chương treo cổ chết rồi, trước khi chết còn thả cây đuốc, mặc dù lửa dập tắt rồi, nhưng người đều chết hết, năm ấy bà ta nổi lên lòng dạ ác độc như vậy, sai khiến đệ đệ của bà ta phóng hỏa nhà của ngươi, cuối cùng, chính bà cũng chết ở đây ." Có thể thấy được người này làm chuyện xấu, cuối cùng cũng có kết cục tốt, ngược lại là báo ứng thiện ác hữu báo sai."


      Thấy Thời Tiêu nghe xong cũng có vẻ mặt ngạc nhiên, liền : "Sao ngươi lại giống như sớm biết vậy."

      Thời Tiêu : "Nếu nghĩ cho Minh Chương, cũng chỉ có chết , giấu diếm chuyện này , nếu như chuyện này truyền ra ngoài, tiền đồ Minh Chương liền hủy, bà ấy chỉ là hận ta hận nương ta, nhưng Minh Chương là cốt nhục ruột thịt của bà."

      Quyên Tử gật gật đầu: "Bà ấy vừa chết ngược lại giải thoát, nhưng lưu lại cục diện rối rắm như vậy, hai nhà các ngươi còn quan hệ họ hàng, sau này. . ." , chợt nghe cửa viện bịch tiếng từ bên ngoài đẩy ra, Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn qua, thấy Diệp Trì mới vừa lại trở về. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :