1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 337: Phá thành

      Tề Hoàn và thái hậu vào tẩm điện hoàng thượng, tại đại điện nhìn thấy Lục Hiền phi và các phi tần khác cũng ở trong này, mặt mỗi người đều mang theo thần sắc bất an hoảng sợ, căn bản biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhìn thấy thái hậu, giống như thấy người tâm phúc, vội vàng tiến lên hành lễ.

      đợi các nàng mở miệng, thái hậu đưa tay ngăn lại "Mọi người đợi chút, đừng sốt ruột, mà an tâm chờ đợi."

      Mộ Dung quý phi ở phía sau các nàng phát ra tiếng khinh thường giễu cợt "Thái hậu hổ là từng trải việc đời, đến nước này rồi mà còn có thể lãnh tĩnh như vậy."

      Thái hậu lạnh lùng "Ngươi rốt cuộc có mục đích gì, thẳng ."

      "Hoàng Thượng già, hơn nữa bệnh xuống giường được, cần phải đem giang sơn giao cho Tứ hoàng tử." Mộ Dung quý phi , đây là nàng lần đầu tiên ra lời này, gián tiếp thừa nhận rằng Mộ Dung gia bọn họ chính là muốn bức vua thoái vị.

      "Mộ Dung gia khỏi quá nóng lòng." Thái hậu .

      "Đó cũng là bị buộc." Mộ Dung quý phi , nếu như nàng phát Hoàng Thượng căn bản vô tình với Tứ hoàng tử vì thái tử, trong đầu có ý niệm chèn ép đối với Mộ Dung gia, nàng cũng muốn làm như vậy.

      Thái hậu ra hiệu Tề Hoàn đỡ bà ngồi xuống "Những thứ này đều quan hệ với người khác, vì sao phải bắt nữ nhi của Triệu Thiếu phu nhân? Ngươi cũng là vị mẫu thân, ngươi đem Bảo Nhi đến trước, nên làm khó Triệu Thiếu phu nhân."

      Mộ Dung quý phi nhìn vẻ mặt Tề Hoàn khẩn cầu nàng, nhàn nhạt nở nụ cười, trong lòng hồi khoái ý "Hài tử trong cung."

      sắc mặt Tề Hoàn càng trở nên xám trắng "Ngươi muốn làm gì nữ nhi của ta?"

      "Chỉ cần Triệu Ngôn Ngọc ngoan ngoãn nghe lời, nữ nhi cuả ngươi tự nhiên có việc gì." Mộ Dung quý phi , nhưng sau đó xoay người mang theo cung nữ rời .

      Tề Hoàn muốn đuổi theo, lại bị thị vệ đeo đao canh cửa ngăn cản.

      Các nàng là bị giam lỏng ở chỗ này.

      Ngoài cung, Tứ hoàng tử và Mộ Dung gia mang theo binh đánh vào trong thành, Dương Uy mang binh bảo vệ cửa thành, bất đắc dĩ trong thành sớm có Mộ Dung Lão tướng quân cùng Tứ hoàng tử nội ứng ngoại hợp, thủ vệ quân kinh đô đến hai canh giờ bị phá thành.

      Sau khi Tứ hoàng tử vào thành, lập tức hạ lệnh đóng cửa thành, cũng sai người đến các đại thần trong phủ. Đưa bọn họ đều mang vào trong cung, gặp người chịu hợp tác, giết chết tha.

      Kinh đô mảnh kêu đánh hô giết, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tràn ở giữa trung.

      Quan Lãng mang theo đại phu ở tiệm thuốc Quan gia tiến đến Triệu gia. Vừa vặn hôm nay phu thê Triệu Bỉnh Đức cùng nhau ra ngoài cũng trở lại, biết được Bảo Nhi bị đoạt, Triệu phu nhân lửa giận ngút trời, khiêng đại đao hướng đến trong cung .

      "Nhất định phải là người của thái hậu." Quan Lãng "Linh Nguyệt những người kia phải là người của Thọ Khang cung, xem tình hình hôm nay, chắc là do Mộ Dung quý phi phái tới. Tứ hoàng tử phá thành, Mộ Dung gia đây là muốn tạo phản."

      Triệu phu nhân giận đỏ tròng mắt, nghĩ tới tôn nữ bảo bối của nàng biết bị bắt đến địa phương nào, trong lòng nàng liền khó chịu, mắng to "Ta dựa vào mẹ nó muốn tạo phản quản Triệu gia chúng ta đánh rắm, tại sao muốn bắt Bảo Nhi ."

      "Là muốn uy hiếp lão Tam..." Quan Lãng giọng .

      Triệu Bỉnh Đức an ủi Triệu phu nhân "Hôm nay gấp cũng thể dùng. Nhanh tìm Bảo Nhi trở về quan trọng hơn."

      Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền đến hồi tiếng quát tháo, tiếp theo đội binh lính khí thế hung hăng đến. trước là Mộ Dung Uy "Triệu đại nhân, Tứ hoàng tử có lệnh, thỉnh ngươi theo chúng ta chuyến."

      " Tứ hoàng tử ở nơi nào?" Triệu phu nhân đứng ra hỏi.

      Mộ Dung Uy chỉ khinh thường quét Triệu phu nhân cái, với Triệu Bỉnh Đức "Triệu đại nhân, thỉnh."

      "Bảo Tứ hoàng tử trả tôn nữ của ta, nếu ta ở đâu cũng ." Triệu Bỉnh Đức ôm Triệu phu nhân, lạnh giọng với Mộ Dung Uy.

      "Triệu đại nhân, ngươi đây là muốn dùng an nguy của con dâu và tôn nữ làm tiền đặt cược sao?" Mộ Dung Uy cười uy hiếp .

      Triệu Bỉnh Đức biến sắc "Ngươi còn bắt con dâu của ta?"

      Mộ Dung uy cười cười, nghiêng người "Triệu đại nhân, thỉnh."

      thể cò kè mặc cả để có đường sống... Triệu Bỉnh Đức trấn an vỗ vỗ bả vai Triệu phu nhân, theo sau lưng Mộ Dung uy ra ngoài, Triệu phu nhân giữ chặt cánh tay của "Coi chừng."

      Triệu Bỉnh Đức ôn nhu cười với nàng tiếng, cúi đầu biết câu gì.

      Triệu phu nhân trong mắt lên tia kinh ngạc.

      Luôn nhẫn nhịn lên tiếng Quan Lãng đến bên cạnh Triệu phu nhân ", ta tìm Bảo Nhi."

      "Ngươi biết Bảo Nhi bị bắt nơi nào?" Triệu phu nhân hỏi.

      "Thái giám có thể nhận ra Linh Nguyệt nhất định là người trong cung, đó chính là người của Mộ Dung quý phi, con nghĩ Bảo Nhi bị bắt vào trong cung, hơn phân nửa là ở chỗ Tứ hoàng tử." Quan Lãng .

      Triệu phu nhân trầm giọng hỏi "Là vì uy hiếp Ngôn Ngọc?"

      "Hoàng Thượng sớm thầm ra mật lệnh lão Tam trở về kinh thành hộ giá, chỉ là nghĩ tới Tứ hoàng tử nhanh như vậy, lão Tam chắc sắp đến, con trước tìm Bảo Nhi." Quan Lãng .

      "Cẩn thận chút." Triệu phu nhân gật đầu.

      ...

      ...

      Lục hoàng tử được Ninh Triều Vân mang tới cái nhà .

      "Hoàng cung bị quân của Mộ Dung gia bao vây, lúc này ngươi vào chỉ là chịu chết, sau khi Tứ hoàng tử vào thành, chuyện đầu tiên nhất định là muốn giết ngươi, thừa dịp còn chưa vào thành, ngươi nhanh rời khỏi kinh đô." Ninh Triều Vân đưa cho Lục hoàng tử bộ xiêm y bằng vải thô "Triệu Ngôn Ngọc ở ngoài hai mươi dặm phía tây kinh thành, ngươi nhanh hội hợp lại với bọn họ."

      Lục hoàng tử trầm mặt "Ngươi sớm biết Tứ hoàng tử tự tiện rời quân doanh? Biết Mộ Dung gia muốn tạo phản?"

      "Ta cũng phải thần tiên, ta làm sao biết." Ninh Triều Vân "Thời gian trước Hoàng Thượng hạ lệnh muốn Triệu Ngôn Ngọc trở lại hộ giá, về phần tại sao, đại khái Hoàng Thượng sớm phát giác được bình thường."

      Mặc dù như vậy, nhưng Ninh Triều Vân lại cảm thấy Mộ Dung gia sở dĩ nhanh tạo phản như vậy, là Hoàng Thượng bức ra, kể từ sau khi Tống gia bị diệt môn, Hoàng Thượng như có như đánh vào Mộ Dung gia, thầm cắt giảm thế lực của Mộ Dung gia, cái này giống hệt lúc đối phó Tống gia.

      Trong khoảng thời gian bị cấm túc này rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Lục hoàng tử có rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc này để cho nghĩ nhiều, chỉ có thể vội vàng thay xiêm y do Ninh Triều Vân hỗ trợ che chở vào cửa thành.

      Chỉ cần ra khỏi kinh đô, là có thể đem binh đội trú ở ngoài thành của tập hợp, lại cùng Triệu Ngôn Ngọc tụ họp.

      rất lo lắng tình huống trong cung, phụ hoàng còn hôn mê bất tỉnh, A Hoàn cũng ở bên trong...

      Nghĩ đến Tề Hoàn, tâm Lục hoàng tử bỗng nhiên nhói cái.

      Cửa thành cũng sắp bị công phá, Lục hoàng tử và Ninh Triều Vân ở trong màn đêm nhìn xem ánh lửa dữ dội ở cửa thành, nghĩ tới Tứ hoàng tử thế nhưng tạo phản.

      "Giết - - "

      Kinh đô có mật đạo ra khỏi thành, chuyện này ngoại trừ Hoàng Thượng cũng chỉ có biết .

      Lục hoàng tử quay đầu lại nhìn xem tại mảnh trong ngọn lửa kinh đô, nghe từng đợt thanh gào thét thảm thiết truyền đến, nắm chặt quả đấm, môi mỏng kiên nghị mân quá đỗi, ánh mắt lộ ra tức giận mãnh liệt.

      Chỗ đó có thân nhân của cùng người trong lòng... nhất định phải bảo vệ bọn họ.

      nhất định trở lại.

      Lục hoàng tử cưỡi ngựa về phía Tây, Ninh Triều Vân mang theo lệnh bài quân doanh tìm thân binh của .

      Lúc này, Triệu Ngôn Ngọc từ phía Tây mang theo năm nghìn binh lính tinh nhuệ cuồn cuộn tới.
      tart_trung, susu, Genki11 others thích bài này.

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 338: Đến đây
      Tứ hoàng tử phá thành !

      Tin tức truyền đến trong cung, Lục Hiền phi phát ra tiếng cuồng tiếu, lúc này nàng mới hiểu, Thất hoàng tử của nàng phải bị Lục hoàng tử độc hại, mà là bị người khác biến thành quân cờ lợi dụng để hãm hại Lục hoàng tử.

      Là Mộ Dung Yên hại chết nhi tử của nàng.

      Những tần phi khác nghe được tin tức này, đều sợ hãi co rúm tại góc, mặt thấp thỏm lo âu.

      Trong lòng Tề Hoàn kinh hãi, nàng nhớ đời trước lúc Tứ hoàng tử bức vua thoái vị, là Dương Uy hộ giá, ngoại trừ binh lính của Mộ Dung gia, quân đội của Tứ hoàng tử đều bị ngăn cản phía ngoài kinh thành.

      Đời này giống vậy.

      "Thái hậu, sao hoàng cung có thể dễ dàng bị Mộ Dung quý phi khống chế như vậy? Dương Uy đâu?" Tề Hoàn giọng hỏi thái hậu.

      Thái hậu thở dài "Ông ta là thúc thúc của Tứ hoàng tử phi, làm sao yên tâm dùng ông ta."

      Tề Hoàn ngây ngẩn cả người, nàng đem tất cả hi vọng đều ký thác vào người Dương Uy, nhưng nghĩ qua bởi vì có quan hệ với Dương Quân Nhu, gián tiếp thay đổi tín nhiệm của Hoàng Thượng đối với Dương Uy.

      có Dương Uy, còn ai có thể cứu kinh đô?

      "Thái hậu, nô tì phải nghĩ biện pháp xuất cung." Tề Hoàn ra, nữ nhi của nàng sinh tử chưa biết tung tích , nàng nhất định phải ra ngoài tìm Bảo Nhi.

      "Ngươi muốn đâu?" Thần sắc Thái hậu khẽ biến, thấp giọng hỏi.

      Tề Hoàn nghẹn ngào "Nô tì muốn tìm Bảo Nhi, thái hậu, nữ nhi của nô tì bị bọn họ bắt... Nô tì muốn tìm nó."

      Lông mày Thái hậu khẽ giãn ra "Cấm vệ quân đều bị Mộ Dung gia khống chế, ngươi nghĩ mình ngươi ra cung dễ vậy sao, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai gia biết thế nào cùng tiểu Triệu đại nhân."

      Nếu như lúc này Tề Hoàn vẫn nguyên nhân vì sao thái hậu giữ nàng ở lại trong cung, để cho nàng cùng trở về với Lục hoàng tử, nàng sống hai đời người vô dụng rồi.

      Là muốn lợi dụng nàng kiềm chế Triệu Ngôn Ngọc.

      Bất kể là Hoàng Thượng hay thái hậu, đều lo lắng Triệu Ngôn Ngọc sắp đến kinh đô đột nhiên làm phản, nên mới lưu nàng lại, chỉ là tất cả mọi người đều nghĩ tới Mộ Dung quý phi ra tay với Bảo Nhi.

      Đêm nay Tứ hoàng tử công thành, chừng nằm trong kế hoạch của hoàng thượng, mà thái hậu tuyệt đối là cảm kích.

      Trái tim Tề Hoàn lạnh lẽo, bạc tình nhất là nhà đế vương. Quả nhiên sai.

      "Thái hậu, cầu xin ngài thành toàn, để nô tì ra ngoài tìm nữ nhi ." Nếu như tất cả đều nằm trong kế hoạch của mẫu tử này, thái hậu nhất định có biện pháp đưa nàng xuất cung.

      "Ngươi nghĩ tìm như thế nào? Bên ngoài bây giờ rất loạn. Khắp nơi tiếng giết nổi lên bốn phía, ngươi ra ngoài chẳng phải là chịu chết?" Thái hậu nhíu mày hỏi, thanh hơi cất cao chút.

      Lục Hiền phi nhìn lại, các phi tần khác bởi vì sợ ngược lại chú ý tới bên này.

      Thái hậu lạnh lùng quét Lục Hiền phi cái, tiếp tục khẽ với Tề Hoàn "Nữ nhi của ngươi có việc gì, Mộ Dung quý phi bắt nó vì muốn uy hiếp tiểu Triệu đại nhân. Tin tưởng tiểu Triệu đại nhân cứu nữ nhi ngươi."

      Thúi lắm! ở trong lòng Tề Hoàn mắng to, giữa giang sơn và nữ nhi của nàng, thái hậu làm sao có thể bận tâm chu toàn Bảo Nhi, nếu Mộ Dung quý phi dùng Bảo Nhi uy hiếp Triệu Ngôn Ngọc, thái hậu và Hoàng Thượng nhất định buộc Triệu Ngôn Ngọc buông tha Bảo Nhi.

      Nàng tuyệt đối cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Bảo Nhi.

      Tề Hoàn quỳ xuống, nghẹn ngào cầu xin "Thái hậu, van xin ngài. Cầu xin ngài giúp nô tì xuất cung , Bảo Nhi là mạng của nô tì."

      Bảo Nhi là mệnh của Tề Hoàn, mà Tề Hoàn lại càng là ranh giới cuối cùng của Triệu Ngôn Ngọc. Đáy mắt Thái hậu thoáng lên tia trầm, bà trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới gật "ngươi đứng lên trước, tất cả mọi người nhìn ngươi."

      "Tạ ơn thái hậu." Tề Hoàn cảm kích dập đầu, rưng rưng đứng lên, tầm mắt thoáng chạm với Lục Hiền phi.

      "Ngươi theo ta vào nhìn Hoàng Thượng chút." Thái hậu đứng lên đưa tay ề phía Tề Hoàn.

      Tề Hoàn tiến lên vịn lấy tay của bà.

      Trong tẩm điện, Hoàng Thượng ngủ say, bộ dạng phục tùng đứng ở bên của Lôi công công.

      " mình ngươi chạy ra khỏi cung ai gia yên tâm, cho Lôi công công cùng ngươi ." Thái hậu .

      Nghe như thế. Lôi công công ngẩng đầu lên, bộ dáng bây giờ và vẻ kinh sợ lúc trước khi đứng trước Lục hoàng tử hoàn toàn bất đồng, tựa như bả đại đao rỉ sắt trở nên sắc bén, tản mát ra khí thế run sợ.

      Tề Hoàn càng cảm thấy Lôi công công này đơn giản.

      Nếu Lôi công công đơn giản, vậy chứng minh Hoàng Thượng nằm ở giường càng đơn giản.

      "Vâng, thái hậu." Lôi công công đáp tiếng. Đưa mắt nhìn Tề Hoàn.

      Tề Hoàn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng.

      ...

      ...

      Sau khi Tứ hoàng tử vào thành, lập tức sai người thỉnh tất cả đại thần trong triều vào cung, đại điện, người mặc chiến giáp màu vàng kim, ánh mắt sắc bén, mặt mũi tràn đầy thô bạo, nhìn nguyên đám đại thần trong triều bị dẫn đến, khóe miệng của rốt cục giương cao thành nếp nhăn mặt khi cười.

      "Tứ hoàng tử, ngươi đây là ý gì?" Triệu Bỉnh Đức mắt lạnh nhìn mặt Tứ hoàng tử đứng ở trước ghế rồng, đè nén phẫn nộ trong lòng trầm giọng hỏi.

      "Bổn hoàng tử biết được bệnh tình nguy kịch của Hoàng Thượng, có người muốn nhân cơ hội mưu phản soán vị, cố ý trở về hộ giá gấp, tuyệt cho phép bất luận kẻ nào, hi vọng các vị đại nhân hiệp trợ bổn hoàng tử tru sát nghịch tặc, bảo vệ Đại Chu ta." hai tay Tứ hoàng tử đặt sau lưng, lớn tiếng .

      Quả thực chính là hưu vượn! Hoàng Thượng bệnh tình nguy kịch khi nào, lại có ai muốn mưu phản soán vị, nếu như là trở lại hộ giá, việc gì phải kêu đánh kêu giết phá thành mà vào?

      Triệu Bỉnh Đức phẫn nộ nhìn Tứ hoàng tử "người Lòng lang dạ thú là ngươi!"

      Tứ hoàng tử cười lạnh xem Triệu Bỉnh Đức "Triệu đại nhân, xem ra ngươi cũng biết hành vi việc làm của lệnh lang, chính thức khởi binh tạo phản chính là Triệu Ngôn Ngọc."

      điện mảnh ồn ào, ít người biết đối với đêm nay phát sinh hết thảy còn u mê, căn bản biết đến tột cùng là ai công thành là ai tạo phản.

      Triệu Bỉnh Đức cả giận "Ngươi có dám thỉnh thái hậu ra đối chất?"

      Tứ hoàng tử hừ tiếng "Thái hậu tuổi tác cao, cần quấy rầy Người."

      "Hoàng Thượng bệnh tình nguy kịch, thái hậu ru rú trong nhà sớm để ý tới chuyện đời, quốc thể trì hoãn, kính xin Tứ hoàng tử thay giám quốc, tru sát loạn thần tặc tử, hộ Đại Chu ta non sông." Đứng ở phía trước nhất Lưu tướng quốc quỳ xuống, lớn tiếng hô to.

      Trong điện đều biết người quỳ theo.

      Triệu Bỉnh Đức mắt lạnh nhìn những nanh vuốt của Mộ Dung gia này, thần sắc mặt càng ngày càng khó coi.

      "Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử và Triệu Ngôn Ngọc mang binhở ngoài thành chuẩn bị công thành." Khi Tứ hoàng tử nhìn càng ngày càng nhiều người quỳ trước mặt chịu thua thừa nhận thân phận giám quốc của , thuộc hạ của vội vàng tiến đến truyền báo.

      Sao Đức Thừa lại ở ngoài thành? Triệu Ngôn Ngọc ở đâu ra quân đội? trong lòng Tứ hoàng tử kinh nghi, lệnh Mộ Dung Uy đem bắt hết Triệu Bỉnh Đức và Diệp đại nhân cùng những người chịu theo , chính mình lên ngựa vào cửa thành.

      Lúc này sắp giờ dần, mặt trời phía Đông xuất hiệntia sáng, buổi sáng mùa thu xuất những cơn gió mát,cửa thành cao lớn nhất của toàn bộ kinh thành Đại Chu ở trong ánh lửa càng thêm vẻ hùng vĩ, lúc trước Tứ hoàng tử ngừng tấn công cũng tạo được bao nhiêu tổn thương với cửa thành này.

      Triệu Ngôn Ngọc mang theo năm nghìn tinh nhuệ ở ngoài thành giằng co cùng binh lính của Tứ hoàng tử.

      Tứ hoàng tử nhìn năm nghìn binh lính sau lưng Triệu Ngôn Ngọc, trong lòng khiếp sợ. Những binh lính này khí thế nhưcầu vồng*, dù chưa chính thức khai chiến, cũng có thể cảm giác được vẻ sát ý làm người ta cảm thấy lạnh lẽo này.

      *Khí thế như cầu vồng: ý "tinh thần cao cả, khí thế cực kỳ tráng thịnh, có thể vượt qua cả cầu vồng".

      Đây phải là binh lính Đại Chu!

      cho tới bây giờ chưa thấy qua những binh lính này, Triệu Ngôn Ngọc từ nơi nào tìm đến?

      "Mật chỉ Hoàng Thượng giao. Tứ hoàng tử lòng lang dạ thú, mưu đồ làm loạn, bản quan phụng mệnh bắt Tứ hoàng tử, các ngươi bị họ ép buộc tấn công thành, mau mở cửa thành ra đầu hàng, các ngươi mới có thể thoát tử tội." Triệu Ngôn Ngọc với binh sĩ thủ thành. Thanh lớn nhưng từng chữ cũng có thể ràng truyền tới trong tai tất cả mọi người.

      Nội lực hùng hậu! sắc mặt Tứ hoàng tử biến hóa, Triệu Ngôn Ngọc này quả nhiên là trở ngại lớn nhất của .

      "Triệu Ngôn Ngọc, người muốn tạo phản ràng là ngươi, ngươi còn dámđổi trắng thành đen, bổn hoàng tử hôm nay thay Hoàng Thượng đuổi bắt nghịch tặc." Tứ hoàng tử đứng ở tường thành, quan sát Triệu Ngôn Ngọc, trong lòng suy nghĩ hôm nay nhất định phải giết chết Triệu Ngôn Ngọc, nếu hậu hoạn vô cùng.

      Triệu Ngôn Ngọc mặc thiết giáp màu đen. Cưỡi tuấn mã màu đen, dáng người cao lớn đứng dưới tường thành lộ vẻ vô cùng bé, nhưng làm cho người nào có thể bỏ qua. Đặc biệt năm nghìn tinh nhuệ phía sau đều mặ thiết giápc màu đen, vẻ khí thế bức người này đủ để cho tất cả binh lính tường thành cảm thấy sợ hãi.

      ràng chỉ có mấy ngàn người, lại làm cho người ta có cảm giác mấy vạn người.

      "Mở cửa thành, tha cho ngươi cửa chết." Triệu Ngôn Ngọc lười phải nhảm với Tứ hoàng tử, với binh sĩ giữ cửa.

      mũi tên lửa bắn về phía .

      Trường kiếm trong tay Triệu Ngôn Ngọc giương lên, dễ dàng ngăn cản mũi tên nhọn kia, mắt lạnh của nhìn về phía Tứ hoàng tử.

      Tứ hoàng tử hạ lệnh "Nếu lấy được thủ cấp của Triệu Ngôn Ngọc, bổn hoàng tử có phần thưởng."

      "Giết - - "

      Như đầy sao loại hỏa tiễn từ tường thành bắn xuống tới.

      hàng binh lính sau lưng Triệu Ngôn Ngọc lập tức tiến lên, dùng hộ giáp thay Triệu Ngôn Ngọc cản tên. Triệu Ngôn Ngọc trầm giọng hạ lệnh "Công thành!"

      Mộ Dung Thêm đứng ở sau lưng Tứ hoàng tử, nhìn năm nghìn binh lính thiết giáp kia sợ hãi chút nào tiến về phía trước, giơ đao, chặt xuống, đem tất cả đối thủ ngăn cản trước mặt bọn họ giết chết.

      Đao dính máu tươi, thanh xương cốt bị chặt nghe có vẻ đặc biệt thanh thúy, khiến lòng người lạnh lẽo.

      "Tứ hoàng tử, những binh lính này là đáng sợ." Mộ Dung Thêm nhịn được , binh sĩ Mộ Dung gia bọn họ nổi danh cường hãn, hôm nay có thể chứng kiến năm nghìn thiết giáp này, quả thực phải là người.

      "Đây là binh lính của phụ hoàng!" Tứ hoàng tử trầm mặt ra, tâm đắc ý cả đêm cuối cùng có vài phần dự cảm bất an.

      "Cái gì?" Mộ Dung Thêm kinh hãi "Hoàng Thượng phải ở trong cung sao?"

      Tứ hoàng tử nắm chặt quả đấm "Lão bất tử kia vẫn luôn đề phòng Mộ Dung gia."

      "Hoàng Thượng có thể sớm dự liệu được hôm nay hay ..." Mộ Dung Thêm mồ hôi lạnh toát ra, tự đáy lòng cảm thấy sợ hãi đối với vị nam nhân cao cao tại thượng kia.

      " thể nào, ngay cả bổn hoàng tử cũng biết lúc nào đến kinh đô, lúc nào bức vua thoái vị, lão bất tử kia làm sao đoán được." Lần này tự mình rời quân doanh, đem bốn vạn binh lính xé chẵn lẻ ra núp hồi kinh, ngày trước mới quyết định bức vua thoái vị đoạt vị, lão bất tử kia hôn mê mấy ngày, sao biết trước an bài Triệu Ngôn Ngọc để đối phó ?

      "Tứ hoàng tử, xong, Lục hoàng tử mang binh bao vây cửa cung." Sau lưng, sắc mặt tiểu tướng kinh hoảng mặt đất đến bẩm lời .

      Tứ hoàng tử nghe vậy, vẻ mặt rùng mình "Lão Lục vào thành như thế nào?"

      "Nên làm gì bây giờ?" Mộ Dung thêm gấp giọng hỏi.

      Phía đông lóe ánh sáng, tầm mắt Tứ hoàng tử chống lại Triệu Ngôn Ngọc, đột nhiên cười lạnh tiếng "Nếu Triệu Ngôn Ngọc và Lục hoàng tử đều vội vàng muốn tìm chết, vậy đưa bọn họ vây hãm trong thành, bọn họ chỉ có mấy ngàn người, sao có thể đối đấu với mười vạn tinh binh của ta."

      Mộ Dung Thêm chấn kinh ra lời.

      "Huynh... Chẳng lẽ phụ thân và bá phụ đều trở về rồi?"

      Mộ Dung Viêm có năm vạn tinh binh ở Đại Nguyệt quốc, Mộ DungTùng ở Nam Cương tuần sát, nếu như bọn họ đều mang binh trở lại... biên cảnh Đại Chu làm sao bây giờ?
      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, susu, Genki11 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 339: Chạy ra khỏi cung
      Tề Hoàn theo sau lưng Lôi công công xuất cung, những người kia Mộ Dung quý phi nanh vuốt thế nhưng cũng ngăn trở , chỉ là để cho mang Tề Hoàn .

      Lôi công công biết gì đó, những người kia liền cho .

      trong lòng Tề Hoàn lúc này chỉ nhớ Bảo Nhi, có tâm tư suy nghĩ cuối cùng là thế nào, nàng cấp bách nghĩ muốn xuất cung.

      Dưới hướng dẫn của Lôi công công, bọn họ thẳng đến mặt đông cửa cung, chỉ là lúc bọn họ sắp thông qua những thủ vệ kia để có thể ra ngoài, thanh chỉnh tề dần dần truyền tới.

      "Lục hoàng tử đến đây." Lôi công công tại bên người nàng .

      Tề Hoàn mấp máy môi, thần sắc nhìn ra vui mừng, nàng trông cậy vào người trong hoàng gia có thể giúp nàng cứu Bảo Nhi, Bảo Nhi của nàng sở dĩ bị bắt, phải cũng là bởi vì những thủ đoạn buồn nôn trong hoàng cung này sao.

      "Lôi công công, ta muốn xuất cung tìm nữ nhi của ta." Rất sợ Lôi công công thả nàng ra ngoài, Tề Hoàn lần nữa kiên quyết .

      "Bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi nữ tử ra ngoài, chưa chắc có thể sống, cho dù Lục hoàng tử đến, cũng bảo hộ được ngươi." Lôi công công mặt thay đổi ra, thanh của lanh lảnh, giống như loại nhu thái giám.

      Đây là lời , trong nội cung Ngự Lâm quân bị Mộ Dung Lão tướng quân khống chế được, lúc này Lục hoàng tử mặc kệ mang bao nhiêu người đến đều phải đánh trận, bất luận kẻ nào đều có thể trở thành dưới đao hồn.

      "Ta muốn tìm nữ nhi của ta." Tề Hoàn lần nữa.

      Ánh mắt Lôi công công nâng lên, nhìn Tề Hoàn cái sâu, sau đó về hướng cửa cung.Tất cả thị vệ đều ngăn cản ông.

      chờ Tề Hoàn thấy ràng, mấy thị vệ có vẻ mặt thống khổ ngã mặt đất, thị vệ khác thấy, tất cả đều dâng lên.

      Lôi công công bảo hộ Tề Hoàn ở sau người, chính mình đánh nhau với những thị vệ kia.

      Tề Hoàn dùng sức mở cửa cung, nhưng nàng dùng hết khí lực, đều thể mở cửa cung ra đường, Tề Hoàn gấp muốn rơi nước mắt, chỉ cần nghĩ đến Bảo Nhi lúc này biết ở địa phương nào liền khóc lớn. Lòng của nàng thắt lại.

      "Coi chừng!" Lôi công công ngăn đao thị vệ đâm về phía Tề Hoàn, tay thay Tề Hoàn mở cửa cung "Mau ra."

      Tề Hoàn cảm kích nhìn ông.

      Xuất cung, mới phát bên ngoài sớm hỗn loạn. Binh sĩ Mộ Dung gia và binh lính Lục hoàng tử mang đến đánh nhau, Tề Hoàn phân được ai là người của Lục hoàng tử, ai là người Mộ Dung gia.

      Thị vệ trong cung đuổi theo ở phía sau bọn họ.

      Tiến được, lui về phía sau đường, Tề Hoàn cho tới bây giờ chưa từng tuyệt vọng như vậy.

      Cửa cung bên kia cũng truyền đến tiếng đánh nhau, nếu như Lục hoàng tử có thể thắng, tất cả mọi người trong hoàng cung kia được cứu. Chỉ là, Mộ Dung Lão tướng quân sao dễ dàng đối phó như thế ?

      Tề Hoàn hít sâu hơi, từ mặt đất nhặt được cây đao, nàng lao ra.

      Lôi công công nghĩ đến nữ tử này đối mặt với tình hình như vậy vẫn sợ hãi, đến tột cùng là cái gì làm nàng can đảm như vậy? Nên biết đao kiếm có mắt, chỉ cần nàng lên trước hai bước nữa, chừng chết vì biết đao kiếm của ai chém xuống.

      "Bảo Nhi! Bảo Nhi..." Tề Hoàn nắm đao, nước mắt cách nào khống chế rơi xuống. Nàng lần lại khắp nơi kêu Bảo Nhi, như vậy nàng mới có dũng khí xuất .

      Lôi công công nghe được nàng kêu tên nữ nhi của mình, trong lòng có chút xúc động.

      "Cút ngay! Cút ngay!" Có binh lính phát Tề Hoàn. Gặp nàng mặc người y phục thái giám, giơ lên trường mâu liền đâm về phía nàng, Tề Hoàn dùng đao ngăn, đao chém vào trước ngực người binh lính kia, máu tươi phun ở tay nàng.

      Tề Hoàn khóc lên tiếng.

      Ánh mắt Lôi công công khẽ nhúc nhích, bảo hộ chung quanh Tề Hoàn "Ngươi liều mạng như vậy có ích lợi gì, ngươi đâu biết nữ nhi của mình ở nơi nào?"

      "Chỉ cần tìm được Tứ hoàng tử, liền có thể tìm tới Bảo Nhi." Tề Hoàn kêu lên.

      " cửa thành, Tứ hoàng tử hẳn là ở đó." Lôi công công .

      Tề Hoàn dường như tràn đầy lực lượng. Chỉ muốn lập tức phi thân đến cửa thành.

      "Ta yểm trợ cho ngươi, ngươi nhanh xông ra." Lôi công công lần nữa, bất kể binh lính nào che ở trước mặt Tề Hoàn đều bị đánh ngã.

      "A Hoàn" Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng hô to.

      Lục hoàng tử nghĩ tới lại nhìn thấy Tề Hoàn ở chỗ này, sao nàng chạy đến đây? Chứng kiến nàng thiếu chút nữa bị binh sĩ dùng trường mâu đâm trúng, sắc mặt Lục hoàng tử bị dọa đến đột biến, phá tan vòng vây về phía Tề Hoàn.

      Nghe thấy thanh quen thuộc. Tề Hoàn cắn chặt răng, lau khuôn mặt bị máu tươi bắn ra.

      Lôi công công nhìn thấy Lục hoàng tử cưỡi ngựa tới trước mặt, vẻ mặt thu liễm, tránh ánh mắt sắc bén của Lục hoàng tử, nâng cánh tay Tề Hoàn đưa nàng lên lưng ngựa.

      "Lục hoàng tử, nô tài đem Triệu Thiếu phu nhân đến nơi này, nô tài còn trở về bên cạnh Hoàng thượng." Lôi công công với Lục hoàng tử, người ông biết là bị thương hay dính máu người khác, thoạt nhìn rất chật vật.

      Lục hoàng tử vốn có hoài nghi với Lôi công công, chỉ là đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng nghĩ thông suốt chút, ngược lại hoài nghi Lôi công công như trước, gật đầu "An nguy của Hoàng thượng giao cho ngươi."

      Tề Hoàn bị Lục hoàng tử ôm vào trong ngực, nhìn thấy mặt và người nàng đều là máu, tâm đau nhói "Nàng bị thương?"

      " phải là máu của ta, Lục hoàng tử, Bảo Nhi ở trong cung, khả năng ở chỗ của Tứ hoàng tử, ta muốn tìm nó." Tề Hoàn nghẹn ngào .

      Lục hoàng tử "Ta kêu Ninh Triều Vân tìm Bảo Nhi, nó ở Mộ Dung phủ."

      Ánh mắt Tề Hoàn sáng lên "Cứu được Bảo Nhi sao?"

      Lục hoàng tử trầm mặc.

      ...

      ...

      "Cái gì? Lục hoàng tử mang binh bao vây hoàng cung? ra khỏi thành như thế nào?" Mộ Dung quý phi nghe được thị vệ đáp lời, kinh ngạc hỏi.

      " bất quá có mấy ngàn người, ngươi sợ như vậy, Lục hoàng tử thực khiến ngươi sợ hãi như vậy?" Mộ Dung quý phi sau khi kinh ngạc, liền vui hỏi thị vệ.

      Thị vệ thần sắc hoảng sợ " phải mấy ngàn người, có ít nhất hai vạn..."

      Mộ Dung quý phi khinh thường "Cho dù hai vạn như thế nào? Chẳng lẽ cho rằng dựa vào hai vạn tiểu binh tiểu tướng là có thể đối nghịch với Mộ Dung gia?"

      "Còn có Triệu Ngôn Ngọc... Cũng mang binh ở ngoài thành, hơn nữa sắp công phá cửa thành, nương nương, Triệu Ngôn Ngọc mang đến thiết giáp lấy địch mười, Tứ hoàng tử phải là đối thủ của ."

      "Triệu Ngôn Ngọc quả nhiên đến đây." Mộ Dung quý phi cười lạnh, nàng muốn đến bước cuối cùng này " giao nữ nhi của Triệu Ngôn Ngọc cho Tứ hoàng tử, biết phải làm sao."

      Thị vệ kinh ngạc nhìn Mộ Dung quý phi, dùng đứa trẻ mới sinh uy hiếp Triệu Ngôn Ngọc, thủ đoạn này có phải quá bỉ ổi tàn nhẫn hay ? Đúng là dám hỏi ra, sau khi cúi đầu đáp tiếng vâng, lui ra ngoài.

      Mộ Dung quý phi đứng lên muốn ra cung điện, tới cửa lại quay trở về, lòng của nàng biết sao rất bất an, nàng biết Hoàng Thượng sớm hoài nghi nàng, Triệu Ngôn Ngọc là ông ta an bài tốt, nếu phải nàng tiên hạ thủ vi cường, hôm nay chính là tử kỳ của Mộ Dung gia...

      Đúng là, hoàng thượng an bài sít sao Triệu Ngôn Ngọc sao? Nam nhân kia cũng phải là người để đường lui cho người khác.

      chẳng lẽ muốn máu chảy thành sông, mới có thể có con đường sống?

      ...

      ...

      "Trước đây lâu, Bảo Nhi bị mang ." Lục hoàng tử hồi lâu sau mới trả lời Tề Hoàn.

      "Mộ Dung quý phi sai người bắt Bảo Nhi, là muốn dùng Bảo Nhi uy hiếp Triệu Ngôn Ngọc, Lục hoàng tử, ta muốn đến cửa thành." Tề Hoàn cưỡng bách bản thân phải tỉnh táo trấn định lại.

      Cái giang sơn này rơi vào trong tay ai liên quan gì đến nàng? Cuối cùng là Lục hoàng tử hay Tứ hoàng tử làm hoàng đế thế nào? Dựa vào cái gì muốn Bảo Nhi của nàng mạo hiểm?

      Nàng mới mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, nàng chỉ cần nữ nhi của mình bình an vô trở lại.

      "Ta mang ngươi ." Lục hoàng tử .

      lôi tuấn mã quay đầu, liền nhìn thấy Ninh Triều Vân cầm lấy trường kiếm giục ngựa đến "Điện hạ muốn đâu?"

      Ninh Triều Vân xong, con mắt rơi vào người trong ngực Lục hoàng tử, lúc thấy đó là người phương nào, mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc "A Hoàn, sao nàng..."

      Tề Hoàn muốn nhiều với Ninh Triều Vân, tay nắm chặt ống tay áo Lục hoàng tử.

      Lục hoàng tử trầm giọng "Nơi này giao cho ngươi, ta đến chỗ cửa thành."

      Ninh Triều Vân từ Lục hoàng tử biết được chuyện nữ nhi Tề Hoàn bị bắt, thời điểm Lục hoàng tử như vậy, là biết phải cửa thành làmgì.

      đau lòng mà thương tiếc nhìn Tề Hoàn.

      Hai mắt Tề Hoàn chỉ nhìn về phía trước.

      ...

      ...

      Cửa thành

      Vẻ mặt Tứ hoàng tử ngày càng đen, biết thân thủ Triệu Ngôn Ngọc tệ, nhưng ngờ lại có thể tốt đến lấy địch trăm, những binh lính kia căn bản thể đến gần thân thể của .

      thư sinh bình thường bộ dạng văn nhược, ra lại là thâm tàng bất lộ!

      "Tiểu Triệu đại nhân, có phải muốn phá cửa thành hay ?" Mắt thấy những binh lính Mộ Dung gia kia bị bọn họ đánh tan, cửa thành vẫn đóng chặt như cũ, binh lính thiết giáp đứng bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc hỏi .

      Triệu Ngôn Ngọc mở miệng, nhìn Tứ hoàng tử tường thành.

      Đúng vậy, binh sĩ Tứ hoàng tử căn bản phải là đối thủ của , nhưng vì cái gì Tứ hoàng tử chút cũng nóng nảy bọn họ phá thành mà vào? Ngược lại so với trước càng thêm bình tĩnh tỉnh táo, thậm chí còn có bộ dạng hi vọng bọn họ vào thành.

      "Tiểu Triệu đại nhân?"

      "Phá cửa thành." Triệu Ngôn Ngọc hạ lệnh.

      Rầm rầm - -

      Khi bọn họ sắp phá được cửa thành, mặt đất đột nhiên chấn động rất , xa xa tro bụi cuồn cuộn, phảng phất như có ngàn vạn binh mã xông đến.

      Sắc mặt Triệu Ngôn Ngọc trầm trọng, con mắt khẽ nheo lại nhìn phía sau.

      Tứ hoàng tử cười lớn.

      "Là Mộ Dung Viêm!" người bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc trầm giọng , đối mặt với binh mã đông lại hung hăng như vậy, năm nghìn thiết kỵ người nào lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, ngược lại càng thêm hưng phấn.

      Cửa thành bị phá.

      "Tiến vào thành hội hợp với Lục hoàng tử!" Triệu Ngôn Ngọc hạ lệnh .

      Mộ Dung Thêm khiếp sợ nhìn phương xa "Tứ hoàng tử, ngươi đây là... Cố ý để Triệu Ngôn Ngọc vào thành?"

      Tứ hoàng tử cười lạnh "Lão Lục cấu kết với Triệu Ngôn Ngọc có ý đồ bức vua thoái vị, Mộ Dung Viêm hộ giá mang binh bao vây kinh đô tru sát nghịch tặc, lý do như vậy phải là tốt hơn sao?"

      "Dân chúng trong thành làm sao bây giờ?" Mộ Dung Thêm hỏi.

      "Lòng dạ đàn bà!" Tứ hoàng tử hừ tiếng, xoay người xuống tường thành.

      Mà thị vệ chịu trách nhiệm mang Bảo Nhi đến bên cạnh Tứ hoàng tử rời khỏi Mộ Dung gia bao lâu, đột nhiên gặp được người đeo mặt nạ nhìn ra.

      Người nọ võ công cao cường, dễ dàng giết chết hơn mười người bọn họ, cũng mang Bảo Nhi .

      Thời điểm Lục hoàng tử và Tề Hoàn vào cửa thành, gặp được Triệu Ngôn Ngọc,
      tìm thấy Bảo Nhi, tiến đến hội hợp cùng Triệu Ngôn Ngọc và Quan Lãng.

      Vừa thấy Triệu Ngôn Ngọc, Tề Hoàn khống chế nổi bản thân liền gào khóc.
      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, susu, Genki12 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 340: Phụ tử
      Triệu Ngôn Ngọc nghĩ tới chính mình vừa vào thành gặp được Tề Hoàn, gặp nàng ở trong ngực Lục hoàng tử rất kinh ngạc, sau khắc lại thấy nàng gào khóc.

      xảy ra chuyện gì? Triệu Ngôn Ngọc kinh hãi, vội vàng xuống ngựa về phía Tề Hoàn.

      Lục hoàng tử đỡ Tề Hoàn xuống ngựa, Triệu Ngôn Ngọc tới bên người nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, đau lòng hỏi "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

      Tề Hoàn dùng sức đánh lồng ngực của , quan tâm xung quanh đều có người, nàng chỉ muốn đem phẫn nộ cùng sợ hãi trong lòng phát tiết ra "Khốn kiếp! Khốn kiếp!"

      Triệu Ngôn Ngọc cho tới bây giờ chưa thấy qua Tề Hoàn khóc thành như vậy, thấy nàng như vậy tim thắt lại "Đúng, là ta khốn kiếp, đừng khóc đừng khóc, cho ta biết xảy ra chuyện gì."

      "Bảo Nhi bị bọn họ bắt, Bảo Nhi thấy." Tề Hoàn vừa đến Bảo Nhi, khóc càng lớn tiếng hơn.

      "Cái gì?" Triệu Ngôn Ngọc kinh hãi "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tề Hoàn nức nở, chuyện ràng, Quan Lãng ở bên đem chuyện xảy ra cho Triệu Ngôn Ngọc "... Giả truyền ý chỉ thái hậu, cưỡng chế mang Bảo Nhi , ta tìm lâu cũng thấy, Mộ Dung gia cũng tìm, chỉ còn trong nội cung."

      "Bảo Nhi ở trong cung." Tề Hoàn khóc .

      Triệu Ngôn Ngọc trầm mặc nghe, đôi mắt tĩnh mịch phảng phất khoác lên tầng hàn băng ngàn năm, tản mát ra sát ý rét lạnh thấu xương, vỗ nhè lưng Tề Hoàn, thanh cứng nhắc, lại vẫn kìm chế vỗ "Ta đem Bảo Nhi mang về, tin tưởng ta."

      Lục hoàng tử đứng ở sau lưng Tề Hoàn, vẻ mặt trầm nhìn ra cái gì.

      "Còn có chuyện." Quan Lãng thấp giọng "Ngũ hoàng tử và Tam hoàng tử dường như cũng có liên quan đến chuyện hôm nay."

      Tề Hoàn kinh ngạc ngẩng đầu.

      Triệu Ngôn Ngọc và Lục hoàng tử lại có bất kỳ ngoài ý muốn, bọn họ lúc trước hoài nghi tới, Tam hoàng tử nhìn như ốm yếu, thực tế mực vì Tứ hoàng tử làm việc, về phần Ngũ hoàng tử...

      Ánh mắt Lục hoàng tử ảm đạm. luôn luôn cùng Ngũ hoàng tử giao hảo, nghĩ như thế nào đến ở sau lưng đâm mình đao.

      "Tiến cung ." Triệu Ngôn Ngọc dắt tay Tề Hoàn, trầm giọng với Lục hoàng tử.

      "Mộ Dung Viêm trở lại. Chúng ta chưa chắc..." Lục hoàng tử mở miệng.

      Triệu Ngôn Ngọc " có gì thể."

      Ở đây bất kể là ai, lúc này cũng có thể cảm nhận được ràng lửa giận và sát khí người Triệu Ngôn Ngọc. Nữ nhi của bây giờ tung tích sinh tử chưa biết, có thể lãnh tĩnh như vậy là rất dễ dàng.

      Ninh Triều Vân công phá phía Đông cửa cung. Mộ Dung Lão tướng quân biết sao lại thấy bóng dáng, mất tích khó hiểu, nếu Ninh Triều Vân thể nào dễ dàng tiến cung như vậy.

      Mộ Dung quý phi nghĩ tới cha của mình mất tích vào lúc quan trọng thế này, lúc nghe cấm vệ quân hoàng cung thua Ninh Triều Vân, nàng liền mang theo thị vệ vào tẩm điện của hoàng thượng, hôm nay nàng muốn sống sót, nhất định phải bắt Hoàng Thượng và thái hậu ở bên người.

      Hoàng Thượng tỉnh lại. Trợn tròn mắt ngồi ở đầu giường, lúc nhìn thấy Mộ Dung quý phi vào, vẻ mặt thay đổi, trong mắt phảng phất có tia thương cảm.

      Thái hậu cũng trầm mặc nhìn Mộ Dung quý phi đến trước mặt.

      "Thái hậu, Hoàng Thượng." Mộ Dung quý phi giọng mở miệng, vẫn là bộ dáng kiêu căng như cũ "Các ngươi người tuổi già còn người bệnh tật, vốn muốn kinh độngcác ngươi, có biện pháp..."

      "Mộ Dung Yên, Hạ gia ta đối với ngươi tệ. Vì sao phải tạo phản? Nếu như lúc này ngươi biết quay lại, ai gia còn có thể để Mộ Dung gia thoát tội chu di cửu tộc." Thái hậu nhìn Mộ Dung quý phi .

      Mộ Dung quý phi cười tiếng khinh thường "Thái hậu ngài lời này có phải quá muộn, cho dù Mộ Dung gia chúng ta tạo phản. Hoàng Thượng vẫn tha cho chúng ta, công cao hơn chủ là dạng kết cục gì, bản cung quá ràng."

      "Hoàng Thượng sớm muộn cũng đối đãi Mộ Dung gia chúng ta giống như đối phó với Tống gia, người ngay cả thái tử cũng có thể ám sát, chớ chi là Tứ hoàng tử, trong lòng của ngài, cũng chỉ có nhi tử của tiện nhân kia mới là nhi tử ngài."

      Thái hậu tức giận, đập chưởng lên ván giường "Mộ Dung Yên, ngươi bậy bạ gì đó, phế thái tử bất quá là cách chức làm thứ dân, khi nào bị ám sát, những năm này Hoàng Thượng coi trọng Tứ hoàng tử, tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, ngươi đến tột cùng còn muốn cưỡng cầu cái gì?"

      Mộ Dung quý phi nở nụ cười "Phế thái tử sớm chết, chẳng lẽ thái hậu chút đều biết chuyện? Hổ dữ ăn thịt con, Hoàng Thượng so với súc sinh còn ác độc."

      Lời này quả thực là đại nghịch bất đạo, thái hậu giận đến sắc mặt xanh mét.

      Hoàng Thượng lạnh lùng nhìn Mộ Dung quý phi, ánh mắt kia mang theo nửa điểm tình cảm, như nhìn người chết, Mộ Dung quý phi thấy thế liền sợ hãi.

      Người này là trượng phu của nàng, là nam nhân nàng cùng giường chung gối hơn hai mươi năm, là nam nhân nàng sâu hơn hai mươi năm, nàng đối với còn có kính sợ, hôm nay bị nhìn như vậy, lòng của nàng nhịn được run lên.

      tại sao có thể dùng loại ánh mắt cao cao tại thượng, bễ nghễ này nhìn nàng? ràng nàng mới là người nắm giữ sống chết của .

      "Đem bọn họ bắt lại, mang theo bọn họ xuất cung cùng chúng ta." thanh Mộ Dung quý phi khống chế nổicao vút lên.

      Lôi công công trở về vừa muốn động, nhưng khi thấy ánh mắt của hoàng thượng, bước ra nửa bước chân.

      Thái hậu phản kháng, chỉ là trong lòng thở dài tiếng, tùy những thị vệ sau lưng Mộ Dung quý phi kia dẫn bà ra ngoài, bố trí bà và Hoàng Thượng lên hai cỗ kiệu.

      Hoàng Thượng vẫn khôngnhúc nhích, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Mộ Dung quý phi.

      Mộ Dung quý phi càng ngày càng căm tức, tát xuống cái, chính mình lại rơi lệ đầy mặt " nên nhìn ta như vậy, nếu ta móc mắt ngươi."

      Thái hậu thương cảm "Ngươi hận Hoàng Thượng, lại khiến cả Mộ Dung gia chôn cùng."

      Mộ Dung quý phi kêu lên "Thắng bại chưa định, cần phải kết luận nhanh như vậy, Tứ hoàng tử đến tột cùng tốt chỗ nào, vì cái gì ngươi thể đem giang sơn giao cho ? là nhi tử ngươi, là nhi tử ngươi." Câu sau là hướng về phía Hoàng Thượng hỏi.

      Trả lời nàng, là Hoàng Thượng khinh thường lãnh phúng cười nhạt.

      ...

      ...

      Khi Mộ Dung quý phi bọn họ vào cửa cung, vừa vặn gặp được Ninh Triều Vân mang binh tiến cung.

      Bởi vì Hoàng Thượng và thái hậu bị kèm hai bên, Ninh Triều Vân dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn bọn Mộ Dung quý phi mang thái hậu và hoàng thượng lên kiệu từ từ ra cửa cung.

      Người của Ninh Triều Vân vây bọn họ thành vòng lớn.

      "Tránh ra." Mộ Dung quý phi lấy đao đặt ở cổ Hoàng Thượng, uy hiếp Ninh Triều Vân.

      "Mẫu phi!" Tứ hoàng tử chạy tới nhìn thấy màn này, lo lắng gọi tiếng, con mắt rơi ở người hoàng thượng.

      Ninh Triều Vân mở miệng "Tứ hoàng tử, Mộ Dung quý phi tạo phản, thân là hoàng tử, người trơ mắt nhìn Hoàng Thượng bị uy hiếp?"

      Tứ hoàng tử hướng về phía Ninh Triều Vân nổi giận hét lớn tiếng "Câm miệng, để cho mẫu phi ta . Nếu đừng trách chúng ta khách khí."

      "Nhường đường." Ninh Triều Vân biết tính tình Tứ hoàng tử tàn bạo bất nhân, biết có khả năng sai người giết Hoàng Thượng, lập tức ra lệnh nhường đường.

      Mộ Dung quý phi bắt giữ Hoàng Thượng và Thái hậu tới bên cạnh Tứ hoàng tử.

      Phía sau, Triệu Ngôn Ngọc và năm nghìn binh lính tinh nhuệ khí thế hào hùng xuất .

      Dân chúng cả kinh đô sớm trốn ở trong nhà, phố lớn ngõ mảnh yên lặng. Chỉ có gió thổi lá rụng, che giấu máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

      Ninh Triều Vân và Triệu Ngôn Ngọc bao vây đám người Tứ hoàng tử lại.

      Tứ hoàng tử chút cũng kinh hoảng, cầm lấy đao trong tay Mộ Dung quý phi đặt ở cổ hoàng thượng "Lại tiến lên bước, ta liền giết ông ta."

      Thái hậu cả giận "Súc sinh, ngươi lại dám đối đãi phụ hoàng ngươi như vậy."

      "Lão bất tử xem ta là nhi tử. Vì sao ta phải coi như phụ thân?" Tứ hoàng tử hỏi ngược lại "Ta làm nhiều như vậy cũng là vì Đại Chu, ngươi còn muốn tước đoạt binh lực sau lưng ta, nếu như phải chúng ta tiên hạ thủ vi cường, ta cũng có kết quả giống như thái tử phế vật kia."

      "Nếu ngươi có mưu đồ làm loạn, trẫm sao phải phòng ngươi?" Hoàng Thượng đột nhiên trầm giọng mở miệng, trong thanh khí thế mười phần, tuyệt giống như ngã bệnh, lại càng như bị hạ dược.

      Mộ Dung quý phi mặt liền biến sắc "ngươi có thể chuyện? ngươi vẫn luôn là giả bộ bệnh."

      Hoàng Thượng liếc nàng cái. "Trẫm chỉ thử dò xét ngươi."

      Tứ hoàng tử đè ép đao cổ hoàng thượng, máu tươi thấm ra "ngươi phải là thử dò xét chúng ta, ngươi căn bản chính là cố ý muốn để cho chúng ta tạo phản. Là ngươi bức chúng ta tạo phản."

      Làm phụ thân ngay cả nhi tử của mình đều phải phòng bị cũng như thăm dò,sao có thể làđạo lý chung sống mà phụ tử nên có? Tứ hoàng tử muốn giang sơn này, có thể vẫn còn chờ, chờ Hoàng Thượng giao giang sơn lại cho , kết quả chờ đến Hoàng Thượng ngầm vụng trộm điều tra cùng thiên vị Lục hoàng tử.

      Thái hậu kinh hãi "Đức Cẩn, dừng tay!"

      Hoàng Thượng nhíu mày nhìn thoáng qua Tứ hoàng tử, ánh mắt lạnh lùng nhiều vài phầnmất mát, dù sao cũng là phụ tử,sử dụng bạo lực là điều đáng tiếc.

      "Kêu bọn họ tránh ra!" Tứ hoàng tử hét lên với Hoàng Thượng.

      Hoàng Thượng lạnh giọng ra lệnh "Ai cũng cho thả tên nghịch tử này rời ."

      "Đừng ép ta giết ngươi!" Tứ hoàng tử quát.

      "Cẩn..." Mộ Dung quý phi thở , thủy chung đành lòng thấy phụ tử bọn họ tự giết lẫn nhau.

      Tứ hoàng tử nắm chặt chuôi đao, khí nhất thời giằng co.

      "Trẫm chưa bao giờ bị uy hiếp." Hoàng Thượng ra, cái tay đặt đao.

      Tứ hoàng tử chỉ cảm thấy cổ tay cầm đao trận tê dại đau nhói, còn chưa kịp phản ứng, đao còn trong tay mình.

      Hoàng Thượng đem mũi đao đối với ngực Tứ hoàng tử.

      Triệu Ngôn Ngọc liên tục mắt lạnh nhìn màn này, ôm sát Tề Hoàn vào trong ngực, rất muốn tóm Tứ hoàng tử đến lên tiếng hỏi nữ nhi của ở nơi nào, Hoàng Thượng trong tay , cái gì cũng thể làm, chỉ có thể nhìn như vậy.

      Lúc này, Mộ Dung Uy sau lưng Tứ hoàng tử đứng dậy, trong tay ôm đứa trẻ mới sinh, lớn tiếng với Triệu Ngôn Ngọc "Triệu Ngôn Ngọc, ngươi tránh ra, nếu nữ nhi ngươi khó giữ được cái mạng này."

      Tề Hoàn khẩn trương cầm lấy tay Triệu Ngôn Ngọc "Bảo Nhi..."

      Gương mặt tuấn lãng của Triệu Ngôn Ngọc chút thay đổi, ánh mắt lạnh như băng.

      "Đức Cẩn, dùng đứa trẻ mới sinh để uy hiếp đâu phải là chuyện nam tử hán đại trượng phu nên làm, ngươi cùng đường, mau bó tay chịu trói ." Lục hoàng tử nhìn về phía Tứ hoàng tử .

      Tứ hoàng tử cười to, nhìn Hoàng Thượng "Hôm nay phải là ta chết, chính là ngươi chết."

      " Giao hài tử cho trẫm!" Hoàng Thượng ra lệnh.

      Hai tay Mộ Dung Uy có chút run run, hôm nay Mộ Dung gia bọn họ là bất cứ giá nào, nếu như thành công, vậy cũng chỉ có thể xả thân.

      Rầm rầm - -

      Sau lưng, đại quân Mộ Dung Viêm rốt cục vào thành.

      Tứ hoàng tử lộ ra nụ cười đắc ý, thừa dịp trong nháy mắt hoàng đế kinh ngạc, đá văng đao của ông ra, ném thị vệ bên cạnh qua, tự mình thoát khỏi kiềm chế của hoàng đế.

      chờ tất cả mọi người lấy lại tinh thần, Tứ hoàng tử đoạt lấy đứa trẻ trong tay Mộ Dung Uy, mỉm cười tàn nhẫn với Triệu Ngôn Ngọc.

      Mộ Dung quý phi lúc này mới thấy bộ dáng trẻ mới sinh kia, khiếp sợ xanh tròn con mắt.

      Tứ hoàng tử nặng nề ném hài tử trong tay ra ngoài.

      " - -" thanh Mộ Dung quý phi kêu lên.
      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, susu, Genki15 others thích bài này.

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 341: Mất mà lại được
      Lúc hài tử mới sinh trong tay Tứ hoàng tử bị ném ra ngoài, Tề Hoàn cảm thấy mọi thứ tĩnh lặng, tất cả màu sắc và thanh chung quanh đều mất , trong mắt nàng chỉ thấy hài tử trong tay Tứ hoàng tử.

      Trái tim của nàng cơ hồ muốn ngừng đập, đau nhức giống như toàn thân đều tê dại, trong cổ họng chút
      thanh cũng phát ra nổi.

      Con ngươi của Triệu Ngôn Ngọc co rút, chút do dự bắn nhuyễn kiếm trong tay về phía Tứ hoàng tử.

      Nhuyễn kiếm giống như sao băng chọc thủng khí, chợt lóe lên tia sợ hãi.

      Mộ Dung quý phi lảo đảo nhào đến trước người Tứ hoàng tử, muốn ôm hài tử kia.

      Mặc cho hài tử mới sinh rơi xuống đất,
      thanh gì cũng có, mất tính mạng, Mộ Dung quý phi la hét thất thanh, hai mắt lại thấy hàn kiếm của Triệu Ngôn Ngọc bắn tới, liều mình che chắn trước mặt Tứ hoàng tử.

      kiếm này của Triệu Ngôn Ngọc tràn đầy phẫn nộ cùng đau lòng,
      xuyên qua ngực của Mộ Dung quý phi, máu đỏ thẫm chảy dọc theo mũi kiếm rơi xuống đất, phảng phất như hoa tường vi nở rộ.

      "Mẫu phi." Tứ hoàng tử đau xót kêu to, ôm lấy Mộ Dung quý phi yếu đuối.

      "Đó... phải là nữ nhi của Tề Hoàn." Khóe miệng Mộ Dung quý phi tràn ra tia máu, toàn thân co quắp, nhưng vẫn dùng hết khí lực câu sau cùng "Đó là... Đó là..."

      Tứ hoàng tử cực kỳ bi ai kêu to "Mẫu phi!"

      Tề Hoàn khí lực toàn thân đều biến mất, yếu đuối dựa vào trong ngực Triệu Ngôn Ngọc, hai mắt chỉ nhìn chăm chăm vào hài tử bị ngã mặt đất kia.

      Bảo Nhi... Bảo Nhi của nàng..

      Triệu Ngôn Ngọc ôm Tề Hoàn
      chặt, ngàn mong vạn niệm mới có nữ nhi, còn chưa từng gặp mặt Bảo Nhi ngày nhớ đêm mong thế nhưng cứ như vậy ở trước mặt ... người mỗi cái xương đều kêu gào lên, cho dù bầm thây vạn đoạn nghiền nát Tứ hoàng tử thành tro cũng đủ để tiêu mối hận trong lòng.
      Mộ Dung quý phi mạnh mẽ chống tay lên muốn hết câu sau cùng "Đó là... Đó là..."

      Ninh Triều Vân thừa dịp tất cả mọi người kinh ngạc,
      đánh ngã hai thị vệ kèm hai bên thái hậu, cứu thái hậu. Về phần hoàng đế, sớm cần bọn họ giải cứu.

      Đến cuối cùng, Mộ Dung quý phi vẫn thể nào ra câu trọn vẹn tắt thở, con mắt mở to. Giống như bộ dạng chết nhắm mắt.

      Tứ hoàng tử ôm nàng quát to tiếng, phẫn hận trừng mắt với hoàng đế.

      Hoàng đế nhìn cũng nhìn Mộ Dung quý phi cái, chỉ nói với Tứ hoàng tử. "Kêu huynh đệ Mộ Dung Viêm mang theo đại quân từ Đại Nguyệt quốc cùng Nam Cương trở lại, ngươi nghĩ Đông Hồ có thể nhân cơ hội xâm lấn? Ngươi muốn cái ngôi vị hoàng đế này. Ngươi có nghĩ qua muốn bảo vệ cái giang sơn này như thế nào ? Có từng nghĩ qua làm thế nào mới có thể mang đến cho dân chúng cuộc sống an cư lạc nghiệp?"

      "Chờ ta ngồi cái vị trí kia, ta tự nhiên nghĩ những vấn đề này." Tứ hoàng tử ôm thi thể Mộ Dung quý phi lên lưng ngựa, hai mắt đỏ hồng trả lời hoàng đế.

      "Ngươi tàn bạo bất nhân, lòng dạ mọn, căn bản phải đấng minh quân." Hoàng đế ra "Bốn năm trước khi ngươi ở dân gian tư tạo binh khí, mục đích là cái gì. cần trẫm ra trong lòng ngươi tự biết, muốn trẫm đem giang sơn này vào trong tay loại người thô bạo tàn khốc như ngươi, đối với huynh đệ hãm hại chém giết, đối với phụ thân vô tình phản bội súc sinh, đó là có khả năng."

      Tứ hoàng tử cười lạnh "Ông để cho ta, ta dĩ nhiên tự mình đoạt."

      Hoàng đế thất vọng lắc đầu, bế hài tử mất hơi thở mặt đất lên, nhìn về phía đôi mắt đỏ lên vì phẫn nộ giống như con sư tử của Triệu Ngôn Ngọc, lộ ra vẻ mặt áy náy.

      "Đây phải là Bảo Nhi!" Quan Lãng tiếp nhận hài tử từ trong tay hoàng đế. Lau máu tươi mặt hài tử, chứng kiến bộ dáng kia, kinh ngạc ngẩng đầu lên, khoé mắt của vẫn ướt át.

      Lời này tựa như lục bình sắp chìm trôi nổi đến bên cạnh Tề Hoàn. Ánh mắt của nàng mỉm cười rực sáng, lảo đảo xuống từ lưng ngựa, nhìn thấy hài tử trong ngực Quan Lãng, vừa cười vừa khóc lên "Đây phải là Bảo Nhi, vậy nữ nhi của ta đâu, nữ nhi của ta đâu?"

      Hoàng đế và Tứ hoàng tử đồng thời đều ngây ngẩn cả người.

      Tất cả mọi người nhìn về phía Mộ Dung Uy ôm hài tử xuất , nếu như đây phải là Bảo Nhi, kia sẽ là hài tử của ai?

      Mộ Dung Uy cũng hiểu ra sao, ra với Tứ hoàng tử "Là gã sai vặt trong nhà ôm tới, là nữ nhi Triệu Ngôn Ngọc, cũng , nữ nhi của trong nhà chúng ta."

      Lộc cộc - - lộc cộc - -

      Tiếng ngựa chậm rãi lại đều đặn từ phía sau mọi người truyền đến.

      ở đằng trước là người đeo mặt nạ cưỡi ngựa màu nâu, vóc người tính cao lớn, biết là nam hay nữ, phía sau theo mười mấy người mặc trang phục nữ tử.

      Trong lòng người kia còn ôm hài tử mới sinh.

      “Oa a - - oa a - -" hài tử mới sinh tiếng khóc nỉ non vang lên.

      Tề Hoàn lập tức rơi lệ ngừng, chạy về phía người nọ "Bảo Nhi, Bảo Nhi..."

      Người mang mặt nạ ôm hài tử xoay mình xuống ngựa, tay mở mặt nạ, lộ ra gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, mặt mày xinh đẹp như vẽ, lại nguyên lai là nữ tử.

      "Vệ U!" Ôm nữ nhi mất mà lại được, Tề Hoàn khóc thành tiếng, đối với Hoàn Nhan Vệ U có ra được cảm kích.

      "Biết người làm nhà ngươi đều tìm Bảo Nhi, ta cũng theo ra ngoài tìm người, tại phụ cận Mộ Dung gia thấy có mấy nam tử ôm đứa bé, ta liền đoạt lại, quả nhiên là Bảo Nhi." Vệ U cười , nhìn sau lưng Tề Hoàn cái "Nay Thiên Kinh đều là loạn."

      Triệu Ngôn Ngọc nhanh tới, ánh mắt của ửng đỏ, cổ họng giống như bị nhét vật gì đó, dám mở miệng chuyện, sợ vừa nghẹn ngào thành tiếng, ôm Tề Hoàn và Bảo Nhi vào trong ngực, may là, Bảo Nhi có việc gì.

      Nếu như Bảo Nhi ... Vậy mất chỉ là nữ nhi, ngay cả bảo bối cả đời này trân ái nhất cũng bị mất.

      Quan Lãng nhíu mày hỏi "Đứa này là của ai?"

      Tứ hoàng tử nhìn về phía Mộ Dung Uy, đồng dạng hỏi vấn đề này.

      Hoàn Nhan Vệ U nhìn Tứ hoàng tử cười lạnh " người tàn nhẫn, ngay cả nhi tử của mình cũng nhẫn tâm giết chết."

      Nhi tử của ? Tứ hoàng tử sững sờ.

      Mộ Dung Uy lại càng bị dọa trắng mặt.

      Biến cố bất thình lình này khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt, nhất là hoàng đế tỉnh táo trầm ổn nhất cũng kinh ngạc nhìn hài tử trong ngực Quan Lãng, cho dù Tứ hoàng tử tạo phản, nhưng hài tử vô tội, vẫn là huyết mạch Hạ gia ông, là tôn tử của ông.

      "Đứa này từ đâu tới đây ?" Tứ hoàng tử trừng mắt Mộ Dung Uy hỏi.

      "Là... Là gã sai vặt trong phủ ôm tới, là nữ nhi Triệu Ngôn Ngọc." Sao lại biến thành nhi tử của Tứ hoàng tử? Mộ Dung Uy lúc này rất muốn giết người.

      Hoàn Nhan Vệ U với Tứ hoàng tử "Đây là nhi tử của tiểu thiếp ngươi
      mới vừa sinh tháng trước, ngươi biết sao? A, đúng rồi, ngươi ngay cả nhi tử của mình cũng chưa từng thấy qua đâu, làm sao biết đây là cốt nhục ruột thịt của mình, nên trông cậy vào loại người máu lạnh tàn bạo hạ thủ lưu tình đối với hài tử vô tội, đây gọi là gì, tự gây nghiệt thể sống."

      Tứ hoàng tử tức giận đến trán nổi gân xanh, nếu Hoàn Nhan Vệ U đứng bên cạnh , khẳng định bị bóp chết.

      "Tứ hoàng tử, hai vị Mộ Dung tướng quân ở ngoài thành trúng mai phục, vào thành phải là bọn họ, là... Là Tề Chính Thanh." người mang tin tức khó khăn lớn tiếng .

      Cái gì? Tứ hoàng tử khiếp sợ nhìn về phía hoàng đế.

      Hoàng đế mặt thay đổi nhìn , ngàn nhẫn vạn nhẫn, vì giờ khắc này.

      phải sợ Tứ hoàng tử tự tạo binh khí, càng phải là sợ Mộ Dung gia tạo phản, hoàng đế kiêng kỵ chỉ có hai mươi vạn đại quân của huynh đệ Mộ Dung Viêm.

      Quân đội của Mộ Dung gia, là cái khúc mắc của hoàng đế và tiên đế, hôm nay cuối cùng có thể giải khai tâm kết.
      tart_trung, susu, Genki11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :