1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông phu - Hoa Hòa Hoa Ảnh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 61 Đoạt nam nhân của ngươi


      Hội thưởng hoa nhà Trương Thanh Thạch thuận lợi bắt đầu rồi, mà Mai Hương toàn người đầy bụi đất trở về nhà, vừa tới cửa nhà gặp được Lan Tâm.

      Lan Tâm nhìn bùn đất người Mai Hương nhịn cười được, hỏi: "Đại Đường tỷ, ngươi đây là lăn nơi nào? Xem chút bùn người của ngươi ! phải là muốn lập gia đình muốn điên rồi, cho nên ở bên ngoài bắt được nam nhân nhìn vừa mắt liền bổ nhào qua ? Vậy ngươi phải nhìn cho đúng, tuyệt đối đừng vì bộ quần áo tốt người mà trong nhà nghèo rớt mồng tơi, còn thiếu khoản nợ, chờ cưới nàng dâu có tiền về bù lỗ thủng! Dù sao lúc trước con mắt ngươi đặc biệt dùng được mới vừa ý người như vậy, phải do ta lo lắng ngươi a! Ngươi cũng đừng trách ta nghĩ nhiều."

      Mai Hương tức giận đến cắn răng, nàng ta mấy năm này vẫn muốn lại gả cho hảo nhân gia, cho nên sau thời gian ngắn ở nhà kìm nén tình cờ ra ngoài chuyến, muốn dựa vào bản lãnh của mình tìm nam nhân tốt để gả cho, nàng ta cảm thấy chỉ bằng dung mạo, khí chất của mình chỉ cần chịu hạ mình có cơ hội, có điều nàng ta có tật xấu, chính là cái đẹp, chỉ nàng ta thích đẹp, nàng ta cũng muốn gả cho nam nhân xấu xí, vì vậy mà cơ hội của nàng ta bị giảm rất nhiều, cuối cùng nàng ta cũng coi trọng được người, nào biết chỉ là cái gối thêu hoa, đừng nhìn bề ngoài cũng tệ lắm, bên trong là bao cỏ nát, chẳng những bản thân là cái phế vật, trong nhà còn nghèo đến ngay cả chuột cũng thèm vào. Người nọ biết trước trong nhà nàng ta có tiền, trước khi buông tha cho nàng ta còn chạy đến trong nhà nàng ta vơ vét tài sản phen, cái gì mà danh tiếng Mai Hương đủ hư, nếu như đem chuyện nàng ta quyến rũ ra, đến lúc đó Mai Hương cũng đừng nghĩ lập gia đình. kiện kia cuối cùng trong nhà phải ra 5 lượng bạc mới được giải quyết.

      kiện kia là lần thứ hai Mai Hương đời này cảm thấy sỉ nhục nhất, chuyện đầu tiên đương nhiên là bị Triệu gia từ hôn.

      Lan Tâm thích đem chuyện này kích thích Mai Hương, vốn dĩ Mai Hương là nương phong quang nhất trong nhà, lúc trước cũng bởi vì nàng ta khiến cho đầy tớ của Triệu gia giúp đỡ người trong thôn làm ít việc, bị người trong nhà trách nàng ta, về sau còn đem trách nhiệm Mai Hương bị từ hôn trách đến đầu nàng ta, Lan Tâm trong lòng hận.

      "Lan Tâm! Ngươi chớ đắc ý! Ngươi cho rằng ngươi về sau tốt hơn được bao nhiêu so với ta!" Mai Hương vừa vỗ bùn đất y phục vừa rồi thấy được, bên đánh trả Lan Tâm."Ta chỉ cần cố gắng, ít nhất ta còn có hi vọng, danh tiếng ta dù kém làm sao? Chỉ cần ta cố gắng còn có thể gả gia đình tồi, chỉ bằng nhân phẩm tướng mạo của ta, còn sợ ngày qua tốt? Ngươi được, dung mạo ngươi xấu!"

      "Ta xấu!"

      Lan Tâm thét chói tai, nàng ta lớn lên chỉ là bình thường mà thôi, làm gì đến mức xấu? Mai Hương đáng chết này hươu vượn!

      "Ngươi xấu vậy ngươi tức giận như vậy làm cái gì? Hừ, tự mình xấu thừa nhận , chừng tâm bình khí hòa còn có thể thay đổi đẹp mắt chút!"

      Mai Hương lại đâm Lan Tâm câu, sau đó liền vào cửa nhà, sau đó đùng tiếng đóng cửa lại.

      Lan Tâm sít sao siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

      Mai Hương, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta tuyệt đối làm cho ngươi sống tốt! Lan Tâm trong lòng phẫn nộ nghĩ, nàng ta nghĩ mấy người Đại Hoa sống tốt hơn so với nàng ta, nàng ta có cách nào so với các nàng, nhưng Mai Hương thể tốt hơn so với nàng ta, nàng ta tuyệt thể trở thành trong những nữ hài tử ở Trương gia trôi qua kém nhất.

      Lan Tâm chạy về nhà tìm Đỗ Quyên Hồng, cáo trạng với Đỗ Quyên Hồng Mai Hương mắng nàng ta xấu, mặc dù trong lòng nàng ta cũng oán Đỗ Quyên Hồng ban đầu lúc mình bị trách cứ có bảo vệ mình, cũng oán Đỗ Quyên Hồng chọc giận cữu cữu làm hại nàng ta được ăn mặc đẹp, nhưng cho cùng Đỗ Quyên Hồng là thân nương nàng ta, bị ủy khuất vẫn là phải tìm Đỗ Quyên Hồng.

      Đỗ Quyên Hồng mấy năm này trôi qua cũng như ý, có ăn mặc sáng như những năm trước đây, thị ta cũng trở thành thôn phụ hết sức bình thường, tính tình mặt cũng thay đổi rất nhiều, ít nhất ngoài mặt kiêu ngạo, cay nghiệt như trong quá khứ, có điều trong lòng thị ta vẫn còn là Đỗ Quyên Hồng trước đây.

      "Mai Hương kia là thích ăn đòn! Lại dám ngươi xấu? Tuy ngươi lớn lên đẹp lắm, nhưng danh tiếng lại tốt hơn nàng ta nhiều, nàng ta dựa vào cái gì xem thường ngươi? Thực cho là mình lớn lên đẹp chút là ngon rồi sao? Cái loại tướng mạo đó đưa đến trấn làm nha hoàn cho người ta cũng ai muốn! Tuổi cũng sắp thành lỡ , về sau dù có thể gả ra ngoài cũng gả tốt, chừng gả cho nam nhân có lão bà chết!"

      Đỗ Quyên Hồng mắng trận, thị ta cũng phải là thay Lan Tâm mắng, là trong lòng thị thoải mái, cho nên mới mắng Mai Hương trút giận, chờ mắng xong Mai Hương thị ta liền bắt đầu quở trách Lan Tâm.

      "Ngươi ngươi vì sao lại lớn lên giống ta? Nếu như ngươi có chút tư sắc như ta còn có chút cơ hội tìm gia có tiền, tại với tướng mạo này của ngươi chẳng lẽ còn để cho ta giúp đỡ ngươi hạ dược người ta hay sao? Ai, xem ra chắc phải làm như vậy." Đỗ Quyên Hồng trong lòng suy nghĩ Lan Tâm còn , mình còn có vài năm thời gian tìm mấy người có thể giúp Lan Tâm hạ dược.

      "Vậy làm phiền nương rồi!" Lan Tâm tức giận , "Nương, ngươi giúp ta trút giận? Mắng nàng ta có ích lợi gì?"

      "Làm sao trút giận? Xả được cơn tức này có ích lợi gì? Ta còn mong nàng ta thực xoay người lại tìm con rể có tiền đây, dù thế nào nàng ta có gương mặt coi như cũng dễ coi, lại có đầu óc, chừng có thể lại làm cho nàng ta tìm được hảo nhân gia, đến lúc đó ta cũng có thể thơm lây."

      Đỗ Quyên Hồng , những năm này thị ta dựa vào được nhà mẹ đẻ, tính tình thu liễm rất nhiều, Trương Thanh Mộc có thể mang theo Trương Thanh Ngọc ra ngoài tìm việc làm, Trương Hoa cũng ở trấn làm tiểu nhị, thị ta còn muốn cầu xin Trương Hoa tìm việc cho Trương Tráng, Trương Khởi được Trương Hoa giới thiệu ra ngoài làm công, tại tiền công Trương Hoa, Trương Khởi hai huynh đệ có thể để cho trong nhà Trương Thanh Mộc trôi qua cũng tệ lắm, mạnh hơn so với nhà thị ta nhiều, thị ta nịnh bợ được nhà Trương Thanh Thạch, cũng thể lại mất trợ lực của nhà Trương Thanh Mộc, lại Trương Bà Tử vẫn ở cùng nhà Trương Thanh Mộc, thị ta muốn đắc tội nhà Trương Thanh Mộc, đến lúc đó chọc giận Trương Bà Tử, chiếm được tài sản trong tay Trương Bà Tử thiệt thòi quá!

      Lan Tâm mất hứng : "Nương, ta phải là khuê nữ ngài a?"

      "Ngươi đương nhiên là khuê nữ ta, nhưng ta cũng thể bởi vì ngươi và Mai Hương có chút mâu thuẫn liền thu thập nàng ta, ngươi muốn về sau dính phong quang của nàng ta, nhưng ta còn muốn đây." Đỗ Quyên Hồng sờ sờ mặt của mình, thở dài, "Nương muốn trải qua ngày tốt lành, cơ hội gì đều thể bỏ qua a!"

      "Vậy ngươi tìm cửa hôn cho Mai Hương a, lúc trước ngươi phải là còn muốn làm mai cho mấy người Đại Hoa sao? Những người đó đều phải là người trong sạch ? Đến lúc đó ngươi đem Mai Hương cho nhà người như vậy, vừa giúp ta xả giận lại có thể đạt được chỗ tốt, phải rất tốt sao?"

      "Ta biết những người kia nhà cũng chỉ tốt hơn so với nhà bình thường chút, đến lúc đó chiếm tiện nghi cũng chỉ chiếm được lần, còn đắc tội đại bá phụ của ngươi, ta mới làm. Ngươi đừng có ra mấy chủ ý xấu cho ta, đừng cho là ta biết chút lòng dạ hẹp hòi của ngươi!" Đỗ Quyên Hồng đâm ót Lan Tâm cái, dùng hết sức, chọc đến ót Lan Tâm hồng lên.

      Lan Tâm hết hy vọng, nàng ta nghĩ trông cậy vào ai cũng bằng trông cậy vào chính mình, người nhà của nàng ta căn bản đáng tin cậy, tất cả đều là quỷ ích kỷ!

      Có điều bởi vì Đỗ Quyên Hồng coi trọng Mai Hương, Lan Tâm lại càng chán ghét Mai Hương, nàng ta nghĩ nương mình coi trọng Mai Hương như vậy còn bởi vì Mai Hương có gương mặt đẹp sao? Mai Hương cũng bởi vì có khuôn mặt như vậy mà đắc ý, còn dám mắng nàng ta xấu! Hừ, vậy nàng ta nếu là có gương mặt đó sao?

      Lan Tâm trong lòng động khởi ý niệm ác độc trong đầu.

      Mai Hương lúc này thay y phục người mình, quần áo dính đầy bùn đất. Tôn Xảo vẫn còn ở bên tai Mai Hương càu nhàu, Mai Hương nhíu lại lông mày nghe, vừa rồi nàng ta bị Trương Bà Tử quở trách phen, bây giờ còn phải tiếp tục nghe nương càu nhàu, là phiền muốn chết.

      "Nương, ngươi có thể để cho ta thanh tĩnh hay ?"

      "Ta chỉ trò chuyện ngươi thấy chán? Ngươi phiền cũng phải nghe! Về sau ngươi nếu là gả cho người, bà bà chừng còn phiền hơn so với ta! Ngươi ngươi a, ra ngoài chuyến chỉ đến được nhà nhị thúc phụ ngươi, còn đem y phục bẩn như vậy trở lại, biết còn tưởng rằng ngươi lăn vào cái cống nào!"

      "Nương!"

      Mai Hương vừa nghe lời này liền tức giận, vừa rồi Lan Tâm lời tương tự đến nhục nhã nàng ta.

      Mai Hương đem lý do mình bị thân đất , "Lý quả phụ kia tại đúng là trôi qua hảo, đeo vàng đội bạc, có điều vẫn đáng ghét như trước!"

      Tôn Xảo hừ tiếng, "Ngươi nếu là kén cá chọn canh chừng sớm trải qua cuộc sống như vậy."

      "Ta chọn diện mạo làm sao? Ta nhất định chọn người vừa đẹp vừa có gia cảnh tốt gả cho!" Mai Hương , nghĩ tới hôm nay nhìn thấy nam nhân tuấn kia trong xe ngựa, nàng ta nghĩ mình nếu gả phải gả cho nam nhân như vậy, vừa biết dỗ thê tử, vừa có tiền còn tuấn. Nàng ta với Tôn Xảo hôm nay đồng hành cùng Lý quả phụ còn có đôi vợ chồng trẻ tuổi, nam tướng mạo tuấn, nữ giống nàng ta đến tám phần."Nương, ta nếu có thể gả cho người nam nhân kia tốt rồi!"

      Tôn Xảo cảm giác khuê nữ nằm mơ.

      Mai Hương nghĩ giấc mơ trở thành , nàng ta nghĩ tới thử chút làm sao biết, lúc đường trở về nàng ta nghĩ đến biện pháp, chính là ra tay từ Phượng Đoan, nếu như nhị thúc phụ để ý đại nữ nhi, muốn vì Đại Hoa bảo trụ con rể này, vậy phải giúp nàng ta tìm việc hôn nhân tốt, có Trương Thanh Thạch hỗ trợ, còn sợ thành? Trước nàng ta còn đối với việc mình phải gả cho người nào còn chưa có mục tiêu, nghĩ tới để cho Trương Thanh Thạch tìm vài người tới cho nàng ta nghe chút lại chọn , tại nàng ta có mục tiêu, chính là nam nhân họ Hoa!

      Mai Hương nghĩ mình và thê tử của nam nhân họ Hoa lớn lên giống như vậy, đến lúc đó muốn chiếm vị trí thê tử của cũng dễ dàng chút. Nghĩ đến dáng vẻ nữ nhân kia lớn lối, Mai Hương trong lòng liền cười lạnh, ai ngươi đắc tội ta, ngươi xem thường ta, ta đoạt nam nhân của ngươi!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 62 Thân thế Bích Ngọc


      Sắp tới giờ hợi, Tuyết nương rửa mặt xong rồi, thay đồ ngủ ngồi ở giường, dưới ánh đèn sáng ngời khâu đế giày. Tuy tại nhà có tiền, nhưng Tuyết nương vẫn thích tự mình làm y phục làm hài, hài trong tay nàng chính là làm cho Trương Thanh Thạch. Nàng bên làm việc, bên cùng Trương Thanh Thạch chuyện, nhìn Trương Thanh Thạch ngay ngắn ở bàn cầm lấy bút viết gì gì đó, cười đến ôn nhu.

      " có nghĩ đến Hoa công tử này gầy xuống thế nhưng lớn lên cao cường như vậy, có điều mi mắt cười vẫn giống như trước, tính tình cũng hòa khí như vậy, lão thiên gia quả nhiên là hậu đãi người tốt."

      " trước kia cũng chỉ là béo chút, lão thiên gia đối với cũng rất tốt."

      Trương Thanh Thạch cười , đem bút trong tay để xuống, nhìn Tuyết nương, nghĩ làn da Tuyết nương kể từ khi dùng ngọc tuyết cao mua được hình như càng thêm trắng sáng, xem ra hiệu quả sai, chờ lần sau thị trấn lại mua chút cho nàng. Đại Hoa dùng là bột hoa đào hình như tồi, có điều phấn son kia tốt lắm, phải đổi. Nhị Hoa thích hương lộ, mua thêm cho nàng mấy loại mùi thơm, nàng nhất định thích. Tiểu Hoa dùng là thạch sương tồi, làm cho khuôn mặt nhắn của nàng thanh nhuận trong trắng lộ hồng (mới có 6 tuổi thôi a!). Nghĩ như vậy, hình như thực nên chuyến lên thị trấn, muốn mua gì đó ít. Lại mua chút ít vải vóc trở lại , nên làm quần áo mùa hè rồi.

      Tuyết nương cười gật gật đầu, nghĩ Hoa Thế Vinh rất có phúc khí, với nông dân bọn họ béo chút ít mới xem là có phúc khí, mặc dù có thể hơi khó coi, nhưng là trôi qua hảo, trôi qua hảo so với cái gì cũng đều làm cho người hâm mộ.

      Tuyết nương còn : "Thê tử Hoa công tử tồi, bộ dạng xinh xắn, tính tình cũng tốt, biết ăn , chẳng những mấy thái thái lớn tuổi chút ưa thích nàng, ngay cả tiểu nữ oa cũng đều xoay chung quanh nàng, khó trách được Hoa công tử thích. Ta nghe Trụ tử nương nàng vốn chỉ là nha hoàn bên trong Hoa phủ, có bản lãnh như vậy, khó trách có thể được thiếu gia cưới vì chính thê."

      Trụ tử nương cũng vốn là Lý quả phụ, bây giờ là Cổ phu nhân.

      Cổ phu nhân đem chuyện này lặng lẽ cho Tuyết nương là đề điểm Tuyết nương, miễn cho Tuyết nương dưới tình huống biết gì gì đó làm cho người mất hứng.

      "Chỉ là có chút tốt, lớn lên làm sao lại giống Mai Hương như vậy? Có đôi khi đúng là có chút cảm giác giật mình."

      Tuyết nương nghĩ đến gương mặt đó của Bích Ngọc, nghĩ thầm Bích Ngọc và Mai Hương vừa nhìn thấy có tám phần giống nhau, nhìn kỹ lại lại cảm thấy hai người chênh lệch rất lớn, dù sao người chỉ là tiểu thôn nông thôn, mà người khác lại là phu nhân nhà giàu. Chẳng qua nếu như từ mặt bên nhìn sang, là càng giống Mai Hương, chợt nhìn thấy đúng là làm cho người quen thuộc Mai Hương sững sờ.

      Nụ cười mặt Trương Thanh Thạch phai nhạt chút ít, tự nhiên cũng nhìn ra Bích Ngọc lớn lên giống Mai Hương, có điều là nam nhân, cũng thể nhìn chằm chằm vào mặt nữ nhân, cho nên dù Tuyết nương phiền não, cũng có gì. Chỉ là phát giác Bích Ngọc nữ nhân này có cái gì đúng, nàng hình như lặng lẽ nhìn lén mình, cái loại ánh mắt đó rất quái. có thể xác định Bích Ngọc nhìn mình cũng phải là bởi vì đối với mình có ý nghĩ xấu xa, ánh mắt của nàng hết sức trong trẻo, hơn nữa nàng và Hoa Thế Vinh hết sức ân ái, cái này nhìn cái có thể nhìn ra. Trương Thanh Thạch hết sức tin tưởng ánh mắt của mình. Nhưng là nàng vì cái gì cứ nhìn lén đây? Chỉ cần mình vừa phát ánh mắt của nàng, nàng liền lập tức tránh ra, sau đó nàng hình như phát giác phát nàng, nên cũng có nhìn lén nữa. Trương Thanh Thạch đợi đến lúc đưa người cũng hiểu được ánh mắt của nàng đến cùng là tình huống nào.

      Quên , nghĩ nữa.

      Trương Thanh Thạch nghĩ chỉ cần Bích Ngọc có ý xấu, hết thảy đều tốt , dù sao còn nhiều thời gian, hơn nữa nàng rồi cũng rời , quấy rầy cuộc sống và người nhà là được.

      Bích Ngọc lúc này tâm tình cũng rất tốt, Hoa Thế Vinh tâm tình tốt hơn.

      "Nương tử, nàng hôm nay nhiệt tình." Hoa Thế Vinh ôm thân thể mềm mại của Bích Ngọc, ngửi mùi thơm nhàn nhạt người Bích Ngọc, hận thể đem nàng vân vê vào trong thân thể, nhưng lại sợ bị thương nàng. Thê tử hôm nay rất nhiệt tình, cảm thấy hạnh phúc."Có phải hay hôm nay ở nhà Trương đại ca chơi được cao hứng? Vậy ta lại dẫn nàng chơi a?"

      Bích Ngọc hôm nay xác thực cao hứng, nàng phát Nhị ca Nhị tẩu vẫn giống như trước thiện lương như vậy, nàng cuối cùng vẫn có thân nhân, ở nơi cố hương này nơi mà nàng muốn trở về, nàng cuối cùng là có trở lại chuyến công.

      Bích Ngọc kỳ chính là muội muội Trương Thanh Thúy của Trương Thanh Thạch mất tích cách đây hơn mười năm, năm đó nàng căn bản phải tự lạc, mà là bị cha nàng Trương Hữu Lương mang đến trấn bán, nàng nhìn tận mắt cha nàng tiếp tiền, sau đó nàng liền bị mang . Nàng bị bán trao tay đến mấy lần, bị vô số khổ, có lần thiếu chút nữa bị bán vào nơi bẩn thỉu, là chính nàng cào nát mặt mình, này mới tránh thoát kiếp, cho đến cuối cùng vào Hoa gia, cuộc sống của nàng mới lại tốt lên, nhưng gia đình giàu có nào đâu phải dễ dàng sinh tồn như vậy? Nàng cửu tử nhất sinh, cuối cùng mới được làm thê tử Hoa Thế Vinh, có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.

      Bích Ngọc vĩnh viễn cũng quên được nàng nhìn bóng lưng cha mình tiếp nhận tiền rời , khi đó nàng còn biết mình là bị bán, nhưng là bản năng cảm thấy sợ hãi. Chờ nha nhân chính miệng cho nàng biết nàng bị bán, nàng vừa khóc vừa nháo cuối cùng bị hung hăng mắng cho trận, còn bị đói bụng ngày. Khi đó nàng liền bắt đầu hận cha nàng. Về sau trưởng thành, nàng ý thức được người nàng nên hận còn có nương nàng, bởi vì nếu như nương nàng đồng ý cha nàng cũng bán nàng. Nàng nhớ tới trước khi bị bán ngày, ban đêm nàng nghe được cha và nương chuyện, hình như chính là chuyện muốn bán nàng, lúc ấy nàng ngủ được mơ mơ màng màng, cũng có nghĩ nhiều. Nhưng là chờ sau khi lớn lên những lời kia lại được nàng nghĩ lại.

      Bích Ngọc hận cha nương của nàng, nàng muốn trở về nơi làm cho nàng thống hận, nhưng là nàng trở lại cam lòng, nàng nghĩ muốn trở về xem xem cha mẹ nàng sau khi bán nàng có thể trải qua ngày như thế nào. Nhất là sau khi từ trong miệng Hoa Thế Vinh nghe được tên Nhị ca, Bích Ngọc càng cảm thấy được đây là ông trời có đoạn duyên thân nhân của nàng, có lẽ nàng vẫn nên trở lại nhìn chút.

      Trương Thanh Thạch bởi vì làm lạc mất muội muội, làm hại Trương Hữu Lương lúc tìm kiếm nữ nhi hồn bay phách lạc bị xe đụng chết, cuối cùng bị người trong nhà trách cứ làm trâu làm ngựa mười năm. Về sau bởi vì phen hiểu lầm bị người trong nhà lừa gạt phân ra ngoài, lại dựa vào bản lãnh của mình trải qua ngày tốt lành. Những chuyện này Bích Ngọc đều là từ trong miệng Hoa Thế Vinh nghe được. Bích Ngọc nghĩ Nhị ca là quá oan uổng, ràng phải lỗi của , ràng là cha nàng bán đứng nàng, nương nàng là biết , nhưng bà ta còn trách Nhị ca, Nhị ca là vì nàng mà hiếu thuận như vậy? là quá đáng.

      Bích Ngọc trong lòng cảm thấy rất xin lỗi Nhị ca, cũng bởi vì nàng mất tích làm hại bị khổ nhiều năm như vậy, cho dù cũng phải là nàng nguyện ý, cho dù nàng cũng là người bị hại, nàng cũng cảm thấy có lỗi. Nhất là nàng biết Nhị ca còn muốn tìm nàng, sau khi có tiền liền liên tục phái người tìm nàng. Nàng hôm nay chứng kiến người nhà Nhị ca, muốn cùng bọn họ quen biết nhau, nhưng là nàng lại sợ hãi, có thể là cận hương tình khiếp* , nghĩ đến đường gặp phải nương kia tướng mạo quá giống nàng, Bích Ngọc cũng có chút do dự đối với việc cùng người thân quen biết nhau.

      * cận hương tình khiếp: chỉ những cảm xúc phức tạp của người xa quê nhiều năm, khi trở về gần tâm trạng bình tĩnh hơn, nhớ nhưng sợ nghe về những thay đổi của quê hương.

      "Thế Vinh, ta có chuyện liên tục gạt chàng."

      Bích Ngọc nghĩ chuyện này vẫn là cho tướng công , cho đến giúp nàng phân tích chút, xem xem nàng có nên nhận thân hay .

      Hoa Thế Vinh hôn mặt Bích Ngọc cái, : "Nương tử, nàng gạt ta cái gì a? Mặc kệ chuyện tốt chuyện xấu ta đều nghe, đương nhiên nếu như nàng đối với ta kỳ nàng liên tục ta muốn chết, ta càng vui vẻ hơn."

      Bích Ngọc khóe miệng rụt rụt, duỗi tay nhàng ngắt cái, "Chàng da mặt còn có thể dầy hơn . Chàng đứng đắn chút, ta và chàng là chính !"

      Hoa Thế Vinh nhe răng, vội vàng : "Hảo, ta nghe, nương tử nàng ."

      Bích Ngọc đến gần Hoa Thế Vinh, giọng : "Kỳ ta chính là muội muội Trương đại ca tìm kiếm kia - Trương Thanh Thúy."

      "Cái gì?! Nàng là Trương Thanh Thúy?!" Hoa Thế Vinh lập tức dùng cánh tay chống người ngồi dậy, kết quả chăn mền nhấc lên, lộ ra mảng lớn da tuyết trắng của thê tử, vội vã nằm xuống, đắp kín cho thê tử, nếu phải là Bích Ngọc mới vừa lời quá kinh người, muốn thân mật phen cùng thê tử, thê tử là ăn quá ngon, kể từ khi có thê tử, liền gầy.

      "Nương tử, đây rốt cuộc là thế nào a? Nàng chút cho ta! Nàng nếu như thực là muội muội của Trương đại ca, vậy ta có thể là muội phu của Trương đại ca! Ha ha ha, vậy chúng ta đúng là quá có duyên phận! Nàng nhanh lên!"

      "Vậy ta từ từ , chàng hảo hảo nghe, đến lúc đó cho ta chủ ý."

      Bích Ngọc liền đem kinh nghiệm của mình từ từ cho Hoa Thế Vinh nghe, lại đem ý tưởng bây giờ cho Hoa Thế Vinh.

      Hoa Thế Vinh nghe xong mắng: "Cha nàng làm sao lại hư hỏng như vậy a? Ông ta coi như là tự thực ác quả*. Chỉ đáng thương nàng và Trương đại ca, người ở bên ngoài chịu khổ, người ở nhà chịu khổ. Có điều ông trời có mắt, các ngươi tại cũng trải qua ngày tốt lành, ngược lại là thân nhân các ngươi qua được khá. Nàng và Trương đại ca nhận nhau , đem chân tướng nàng là bị cha nàng bán cho Trương đại ca, để cho cần ở trong lòng cảm thấy xin lỗi cha nàng, về sau lại lúc đối mặt nương nàng cũng càng có sức hơn. Nàng phải là muốn cùng nương nàng quen biết nhau sao? Dựa vào cái gì cùng bà ta nhận lại nhau a? Bà ta cũng xứng! Lại nàng Trương đại ca bọn họ , có ai biết? Nàng thực muốn thấy bà ta, chúng ta thấy bà ta, dù sao chúng ta lại ở chỗ này lâu. Nếu như nàng muốn xả giận, vậy đem chân tướng cho tất cả mọi người, đến lúc đó bà ta còn mặt mũi, bà ta dù ngụy biện cũng vô dụng. Nàng cũng cần lo bà ta quấn lên nàng, nàng tại là thê tử của ta, ta cho phép, bọn họ ngay cả nghĩ gặp mặt nàng cũng đừng nghĩ gặp!"

      * thiện duyên khả đắc, nghiệt duyên mạc cầu, như nhược cường cầu, tự thực ác quả." = có được duyên may có thể đạt được, còn duyên oan nghiệt thể cầu, bằng như cố gắng mưu cầu, tự ăn phải quả đắng.

      Bích Ngọc nghe Hoa Thế Vinh trong lòng cảm thấy rộng thoáng rất nhiều, nàng cũng là nghĩ như vậy, chỉ là mới vừa rồi còn chút khúc mắc.

      "Vậy ta tìm cơ hội nhận lại ca ca ." Bích Ngọc , này lời vừa ra, vui sướng trong lòng nàng đột nhiên liền xuất , nàng cuối cùng lại có thân nhân, còn là người có nhà mẹ đẻ, tốt a! Nữ nhân chính là như vậy, cho dù trượng phu có thương, cũng vẫn hy vọng có thể có người nhà mẹ đẻ.

      Hoa Thế Vinh suy nghĩ chút : "Sắp tới chính là sinh thần Trương đại ca, bằng khi đó cho biết , cấp cái kinh hỉ lớn!"

      "Hảo!" Bích Ngọc cười híp mắt đáp ứng.

      "Nương tử, chúng ta lại cố gắng, tranh thủ để cho Trương đại ca lên làm cữu cữu, nhất định ngạc nhiên mừng rỡ."

      "Chàng đừng mang của ta ra làm cớ!"

      Bích Ngọc lại nhàng ngắt Hoa Thế Vinh cái, đến cùng bị Hoa Thế Vinh dây dưa lại âu yếm phen, đợi đến lúc nàng ngủ mặt đều là mang theo tươi cười.

      Trương gia hơn nửa đêm lại truyền đến tiếng thét chói tai, đánh thức cả nhà, nghe được là thanh từ phòng Trương Bà Tử, Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo đều chạy tới.

      "Nương, nương, ngài làm sao vậy?"

      Trương Thanh Mộc đứng ở cửa chưa tiến vào, mặc dù là mẹ , nhưng là hơn nửa đêm cũng nên xông vào gian phòng lão nương, nên đứng ở ngoài cửa kêu. muốn gọi Tôn Xảo vào, nhưng Tôn Xảo muốn, mặc đẩy hai cái cũng động. Thị ta chạy đến quá vội vàng, ngay cả đèn cũng thắp, thị ta sợ tiến vào lại bị Trương Bà Tử hù dọa.

      Giọng Trương Bà Tử hữu khí vô lực vang lên: "Ta sao, chỉ là giấc mộng, các ngươi ngủ ."

      "A, vậy ngài nếu có việc bảo chúng ta a."

      Trương Thanh Mộc cảm thấy rất mệt, nghe Trương Bà Tử có việc gì, cũng tận tâm ý, liền kéo thê tử trở về ngủ.

      Trở về đến trong nhà nằm xuống, Tôn Xảo giọng : "Nương đúng là có khí lực, nằm mơ cũng có thể gọi lớn tiếng như vậy, là làm ta sợ muốn chết. Cũng biết bà ta mơ tới cái gì, chuyện gì đáng sợ như vậy? phải là mơ tới quỷ ?"

      "Ngươi đừng bậy! Còn muốn ngủ hay ? Coi chừng ngươi mơ thấy quỷ bây giờ!"

      "Ngươi đừng rủa ta!"

      Tôn Xảo hừ tiếng, lật thân để ý tới Trương Thanh Mộc.

      Trương Thanh Mộc rất mệt, nhắm mắt lại liền ngủ mất, khò khè ngáy rung trời vang lên.

      Tôn Xảo lúc ngủ thiếp , lập tức nghiến răng.

      Trương Bà Tử lại ngủ được, bà ta vừa rồi nằm mơ, mơ tới tiểu nữ nhi, nàng thảm, là bà ta hại chết nàng, muốn hướng bà ta lấy mạng. Trương Bà Tử sở dĩ mơ tới tiểu nữ nhi, là vì ban ngày nghe được Mai Hương nữ nhân lớn lên giống nàng, Trương Bà Tử liền nghĩ đến tiểu nữ nhi của mình, bà ta sở dĩ nhìn Mai Hương bằng con mắt khác, kỳ cũng là bởi vì Mai Hương lớn lên có chút giống tiểu nữ nhi.

      Năm đó Trương Bà Tử và trượng phu thương lượng đem tiểu nữ nhi bán, kết quả trượng phu chết thảm, trượng phu trước khi chết đây là báo ứng, bà ta cũng run như cầy sấy, cho nên lúc phát Mai Hương lớn lên giống tiểu nữ nhi, bà ta liền đối với Mai Hương coi như thương. Có thể là cảm thấy thương Mai Hương chính là đền bù tổn thất cho tiểu nữ nhi, có thể là ngày lâu sợ hãi trong lòng liền tản . Trương Bà Tử những năm này đều qua bình an, cơn ác mộng cũng có. nghĩ tới Mai Hương hôm nay nhắc tới, bà ta ban ngày nghe có sợ hãi, buổi tối thế nhưng gặp ác mộng!

      "Nha đầu chết tiệt kia, mặc kệ ngươi sống hay chết, cũng đạo lý trách ta, ta chính là nương ngươi, bán ngươi thế nào? Ngươi là ta sinh, ta muốn bán bán, ngươi chết ngươi sống đều là mệnh của ngươi! Lại dám để cho ta gặp ác mộng làm ta sợ, ngươi sao có chút bản lãnh như phu nhân giàu có mà Mai Hương kia trở lại nhìn ta? Ngươi có bản lãnh đừng trách ta! Ta sợ!"

      Trương Bà Tử vừa vừa niệm phật, nhưng đêm này cũng ngủ lại được.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 63 Mai Hương bị thương

      hồi mưa xuân xuống, bầu trời xanh thẳm, làm cho người nhìn tâm tình khoái trá, nhất là ở nông thôn, mưa xuân trong mắt người làm ruộng trân quý giống như vàng, nhìn trận mưa xuân này rơi xuống, tưới nhuần hoa màu ruộng, tất cả mọi người cao hứng, Tiểu Pha thôn đồng hương môn mặt tất cả đều là tươi cười.

      Trương Thanh Thạch lại nhíu mày, dựa theo đời trước phát triển, năm nay thế mà là năm úng lụt lớn, đừng xem mùa xuân này mưa nhiều lắm, nhưng là chờ vừa đến cuối tháng năm mưa bắt đầu rơi liên tu bất tận, khiến cho lúa mạch chín nổi, lúc thu hoạch lúa mạch trời vẫn cứ mưa, đợi đến vất vả đem lúa mạch thu về, trận mưa lớn xuống, lúa mạch vất vả thu lại có hơn phân nửa phát nấm mốc! Sau đó năm lúa cũng xảy ra nạn sâu bệnh, mỗi mẫu thu lương thực còn bằng ba thành năm trước! Ngay cả thuế đều giao đủ, năm ấy ngô, cao lương v.v.. cũng thu đủ, lão thiên gia giống như là thích làm khó xử dân chúng trồng trọt, trồng cái gì cũng thu hoạch được.

      năm kia, Đại Hoa chết thảm, năm kia, Trương Thanh Thạch tự bán mình, rời khỏi nhà.

      tại Trương Thanh Thạch trùng sinh, đại nữ nhi có sớm chút bị đưa làm con dâu nuôi từ bé, cũng có bởi vì sớm chút sinh con mà chết. lại cũng rời khỏi nhà, bảo vệ được người nhà, nhưng là tai họa ngăn cản được. Mưa rơi cứ rơi, sâu đến cứ đến!

      Có điều, trời mưa lớn hơn nữa, có thể làm cho người tu sửa kênh mương thoát nước, sâu dù có xuất , cũng biết làm sao diệt loại trùng đó! Trương Thanh Thạch tin tưởng đời này chỉ có thể trôi qua hảo, Tiểu Pha thôn đồng hương môn cũng có thể tránh được kiếp, có thể liên tục tránh được vài năm thiên tai.

      Đời trước, năm nay là năm tai nạn bắt đầu, năm thứ hai lúc dân chúng cho rằng có thể đến lúc bình tĩnh trở lại, lại gặp được nạn hạn hán, chờ sau nạn hạn hán lại là nạn úng, bởi vậy là ba năm tai họa liên tiếp, nhiều nhà giàu có đều chống nổi, ngay cả người nhà Triệu địa chủ còn bị cướp, huống chi nhà dân chúng bình thường? Mặc dù Trương Thanh Thạch có ở đây, nhưng lại biết khi đó phải là tháng ngày mà người có thể sống, vợ và nữ nhi của chết trong những năm thiên tai đó.

      Trương Thanh Thạch ngẫm lại những ngày như vậy trong lòng lạnh cả người. tại vợ và nữ nhi của đều ở dưới bảo vệ của an toàn mà sống sót, vậy đồng hương môn sao? làm sao có thể nhìn bọn họ sống thống khổ như vậy? Chạy nạn? Chết đói? Bán nhi bán nữ? Bị lưu dân chạy nạn giết chết? Những thứ tình cảnh này cũng muốn chứng kiến, cũng muốn thê tử nữ nhi của mình bởi vì những chuyện này thương tâm sợ hãi. muốn dùng ký ức đời trước cứu vớt mọi người, có thể cứu bao nhiêu người là bấy nhiêu người, thẹn với lương tâm là tốt rồi!

      Tuyết nương nhìn Trương Thanh Thạch nhìn vài cọng cỏ đầu tường mà nhíu mày, cười hỏi: " suy nghĩ gì a?"

      Trương Thanh Thạch đương nhiên suy nghĩ gì với Tuyết nương, cười : "Ta suy nghĩ trận mưa này cực kỳ kịp thời, ta vốn là nghĩ tới Dã Tây dốc hái chút bắp cải nhọn, nghĩ tới trời mưa lớn như vậy, đường kia nhất định hết sức trơn, khắp nơi đều là nước, là thể ."

      Rau dại khắp nơi đều có, có điều Dã Tây dốc rau dại đặc biệt tươi mới, nhất là có loại gọi là bắp cải nhọn, Trương Thanh Thạch nhất ăn loại rau đó, cái loại rau dại đó chỉ ở mùa xuân lúc này mới có, nhưng rất nhanh già, sau năm mới có lại.

      Tuyết nương cười tiếng, : "Chàng a, dù kiếm được nhiều bạc cũng đổi được thói quen thích ăn rau dại."

      "Nàng sao? Trong nhà kiếm tiền dù nhiều, nàng còn phải là thích tự mình làm xiêm y làm hài? Nhìn con mắt có chút hồng, nhất định là ngày hôm qua thêu thùa may vá làm quá muộn mới như vậy, phạt nàng trong vòng tháng được phép thêu thùa may vá."

      "Nào có a? Ta là vừa rồi phòng bếp, bị khói hun chút, căn bản phải thêu thùa may vá mệt nhọc. tháng được phép thêu thùa may vá? Như vậy sao được? Trong tay ta còn có mấy bộ y phục và hai cặp hài chưa có làm đâu!"

      Tuyết nương sẵng giọng, mặc dù Trương Thanh Thạch thương nàng nàng cao hứng, nhưng là bắt nàng tháng dính may vá vậy cũng được, trong tay nàng có hai kiện quần áo mùa hè là làm cho Trương Thanh Thạch, nàng còn muốn mau mau làm cho mặc vào cho nàng xem chút đây, đến hai ba năm nay nàng thích nhất chính là làm y phục làm hài cho trượng phu nữ nhi, cho dù là bọn họ có y phục mặc, nàng vẫn nguyện ý làm thêm cho bọn họ vài món, nhìn trượng phu nữ nhi ăn mặc sạch đẹp mắt còn cao hứng hơn so với mình ăn mặc sạch đẹp mắt.

      Trương Thanh Thạch : "Để đó , làm cũng hỏng."

      Tuyết nương nhìn vẻ mặt kiên quyết của Trương Thanh Thạch, lui nhường bước : "Ta về sau thêu thùa may vá muộn nữa, ban ngày làm, đừng cái gì tháng được phép thêu thùa may vá ? Được ?"

      Trương Thanh Thạch như suy nghĩ chút, mới giống như hết sức miễn cưỡng gật gật đầu

      Vợ chồng hai người ấm áp sóng vai đứng chung chỗ nhìn trung, chỉ là đứng chung chỗ như vậy, cái gì cũng cái gì cũng làm, hai người đều cảm thấy rất hạnh phúc. Tuyết nương nghĩ đây là cuộc sống hạnh phúc từ trước đến nay nàng tưởng tượng qua, cứ muốn tiếp tục như vậy. Trương Thanh Thạch nghĩ tới tai họa đời trước, trong lòng nghĩ nhất định phải ngăn cản, vì có thể cùng thê tử tiếp tục cuộc sống an bình ấm áp, phải ngăn cản!

      Đại Hoa ở chỗ xa nhìn bóng lưng cha mẹ, khóe miệng ngậm cười, trong lòng rất là hâm mộ, nàng nghĩ sau này mình nhất định cũng phải cùng Phượng Đoan Ca ân ái như thế.

      Nhị Hoa nghĩ ra cha muốn ăn bắp cải nhọn sao? Nàng hái cho cha là được, phải là đường trơn sao? Nàng mới quan tâm, gọi Hổ Tử ca cùng nàng.

      Hổ Tử vừa nghe Nhị Hoa gọi cùng Dã Tây dốc, lập tức đáp ứng, tại mặc dù rất bận, nhưng là thời gian cùng Nhị Hoa chơi trong chốc lát vẫn phải có.

      Hổ Tử và Nhị Hoa cao hứng đổi hài cũ, mặc y phục cũ, lại choàng tầng vải dầu để phòng ngừa nước mưa dính đến thân, sau đó liền lên Dã Tây dốc. Hai người đều là hài tử từ ở Dã Tây dốc chạy quen, tự nhiên biết nơi nào có bắp cải nhọn, ở đâu bắp cải nhọn mọc tốt nhất, đến thẳng chỗ bọn họ cần đến. Bởi vì mới vừa đổ mưa qua, người núi nhiều lắm, hai người hết sức dễ dàng tìm được ít bắp cải nhọn, tay chân lanh lẹ hái ít. Chờ hái hết rau dại hai người cũng vội mà , ngươi kéo ta ta kéo ngươi về phía dưới sườn núi, vừa vừa chuyện, tiếng hoan hô cười so với chim hót trong rừng nghe còn hay hơn. Loại tình cảnh khoan khoái này bị tiếng thét chói tai cắt đứt.

      "Là ai gọi?!" Nhị Hoa gan lớn, nhưng là đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai vẫn là bị làm cho hoảng sợ, "Là nữ nhân, phải là ngã ? Chúng ta qua ngó ngó , nếu là té chúng ta cũng giúp tay."

      "Hảo, ngươi đừng vội, đừng để mình bị té."

      Hổ Tử dắt tay Nhị Hoa, mới mặc kệ người khác có ngã hay , chỉ quan tâm Nhị Hoa.

      Hai người theo hướng thanh mới vừa nghe được tìm qua, kinh ngạc phát Phượng Đoan và Lô gia phụ tử.

      Nhị Hoa kêu lên: "Phượng Đoan Ca, ca tại sao lại ở chỗ này a?! Vừa rồi có người thét chói tai, ca có nghe thấy ?"

      Phượng Đoan sắc mặt khó coi, mặt cứng ngắc, khẽ gật gật đầu.

      Nhị Hoa nghĩ đến tiếng thét chói tai vừa rồi chính là của nữ nhân, hơn nữa nghe thanh như nữ nhân tuổi lớn lắm, trong lòng nàng liền lên ý tưởng tốt, sắc mặt cũng có chút khó coi. Nhưng là tình còn chưa làm , nàng tự với mình nên suy nghĩ nhiều, thể nghĩ xấu về người khác. Lại còn có Lô gia phụ tử ở chỗ này đây, có thể có chuyện gì?

      "Lô bá, các ngươi ở đây a, ngày này mới vừa đổ mưa qua, các ngươi lên núi là tới làm cái gì? Chúng ta là đến hái bắp cải nhọn, chẳng lẽ các ngươi cũng vậy?" Nhị Hoa cười cùng Lô gia phụ tử chào hỏi.

      "Ừ đúng vậy! Chúng ta chính là đến hái bắp cải nhọn, nhìn này, hái được sọt lớn!" Lô bá cười hơ hớ , bởi vì Trương Thanh Thạch lúc trước mua nhà của bọn họ, để cho bọn họ cần làm hàng xóm cùng Quách gia, bọn họ tại ngày trôi qua thư thái, rất cảm kích Trương Thanh Thạch, hơn nữa Trương Thanh Thạch những năm này phát tài, mang theo người trong thôn đều kiếm lời chút ít tiền, kể cả nhà , tự nhiên cũng rất nhiệt tình với Nhị Hoa, "Ngươi hái bắp cải nhọn là do cha ngươi thích ăn ? Khẩu vị cha ngươi đúng là có thay đổi! Ngươi cũng là hảo khuê nữ, trơn như vậy mà ngươi còn chạy ra giúp cha hái rau dại, thực hiếu thuận! Cha mẹ ngươi về sau có thể được hưởng phúc rồi!"

      Trước kia người trong thôn đều cảm thấy Trương Thanh Thạch có con trai là tuyệt hậu, nhưng mấy năm này Trương Thanh Thạch phát tài, thương ba khuê nữ như bảo bối, chút cũng sốt ruột vì có con trai, còn có ba nữ nhi, trong nhà lại có tiền, đến lúc đó dù già rồi cũng sợ, có người chiếu cố, nữ nhi lại thường về nhà để xem chút, nên cái gì cũng thiếu. Về phần ném chậu* gì đó, đến lúc đó để cho ngoại tôn tử đến là được. Trương Thanh Thạch lạc quan làm cho nhiều người trong thôn từ từ cảm thấy có đạo lý. Người chính là như vậy, lúc ngươi có năng lực ngươi lời dù có đạo lý bọn họ cũng cảm thấy có đạo lý, chờ năng lực của ngươi cường ngạnh áp chế bọn họ, ngươi chữ bọn họ đều cảm thấy có đạo lý.

      tại Đại Hoa và Phượng Đoan sắp đính hôn, Nhị Hoa và Hổ Tử cũng là đôi thanh mai trúc mã, ngay cả Tiểu Hoa nho cũng làm cho người nhìn ra về sau chín mươi chín phần trăm là gả cho nhà lý chính. Người trong thôn nghĩ tới ba con rể này người nào cũng hiếu thuận, Trương Thanh Thạch và Tuyết nương dù có con trai cũng buồn. Thậm chí nhà có con trai đều hâm mộ Trương Thanh Thạch và Tuyết nương.

      Lô bá cũng có chút hâm mộ Trương Thanh Thạch, lời khen ngợi Nhị Hoa đều hết sức chân thành.

      Nhị Hoa cười đến sáng lạn, nàng đời này để ý nhất đúng là người khác nhà nàng chỉ có nữ nhi có con trai là tuyệt hậu, nàng phải làm cho người biết có con trai, chỉ có nữ nhi, nhà bọn họ cũng có thể trôi qua làm cho người hâm mộ!

      Hổ Tử nhìn Nhị Hoa, khẽ mỉm cười, thích Nhị Hoa cười như vậy.

      Nhị Hoa sau khi đắc ý lập tức lại đem chú ý chuyển dời về thanh nữ nhân thét chói tai vừa rồi, hỏi Lô bá: "Lô bá, vừa rồi các ngươi cũng ở nơi đây, có biết người nào vừa thét chói tai ? Cách mấy người ở đây còn xa sao? Chúng ta tìm xem , lúc này, người bị ngã nhất định là người trong thôn, chúng ta xem chút có thể giúp tay hay ."

      Nhị Hoa nhìn thoáng qua Phượng Đoan, lại nhìn Lô bá phụ tử, phát Phượng Đoan vẫn là mặt lạnh băng, mà vẻ mặt Lô bá phụ tử trở nên hết sức lúng túng, trong ánh mắt còn mang theo khinh thường, tim nàng khỏi nhảy dựng. muốn hỏi lại cái gì, liền nghe đến ở dốc phía dưới truyền đến tiếng Lan Tâm.

      "Phượng Đoan Ca! Lô bá! Lô đại ca, các ngươi mau tới hỗ trợ a, Đại Đường tỷ chảy là nhiều máu!"

      "Lan Tâm và Mai Hương?"

      Nhị Hoa nhíu mày, nghĩ đến tiếng thét chói tai vừa rồi, hồi tưởng lại hình như là Mai Hương, như vậy mới vừa rồi là nàng ta té xuống hét to. Nhìn lại vẻ mặt Phượng Đoan, phải là Mai Hương muốn gả người muốn điên rồi đánh chủ ý lên tỷ phu tương lai của nàng chứ? Nếu như thực là như thế này nàng ta ngã đáng!

      Lô bá vừa nhìn Nhị Hoa nhíu mày xem Phượng Đoan, lập tức : "Nhị Hoa, việc này có quan hệ gì với Phượng Đoan, chúng ta lúc ấy thấy được, là Mai Hương nàng ta trang nghiêm, Phượng Đoan trốn nàng ta, nàng ta mới té xuống. Phượng Đoan ngón tay cũng đụng phải nàng ta!"

      Con trai Lô bá cũng liền vội vàng gật đầu, : "Ta xem Mai Hương chính là hận thể ôm Phượng Đoan cùng nhau lăn xuống , chắc là muốn gả người muốn điên rồi, dự định gài Phượng Đoan cùng nàng ta ôm cùng chỗ để cưỡng bách Phượng Đoan cưới nàng ta a? Nhị Hoa các ngươi ngàn vạn đừng hiểu lầm."

      Nhị Hoa nhướn mày : "Ta làm sao có thể? Nhân phẩm Phượng Đoan Ca ta còn tin được sao? Ca ấy vừa ý ai cũng coi trọng Đại Đường tỷ ta. Lại , có đại tỷ ta người tốt như vậy, Phượng Đoan Ca còn có có thể vừa ý nương khác sao? Có phải hay a? Phượng Đoan Ca?"

      Phượng Đoan sắc mặt dễ nhìn chút, với Nhị Hoa: "Lời ngươi ."

      Phượng Đoan cảm giác mình hôm nay là xúi quẩy, chẳng qua là lên núi hái chút hoa thảo dược sau cơn mưa, tính toán làm cho Đại Hoa cái túi thơm thảo dược, kết quả là đụng phải Mai Hương, Lan Tâm hai người thích này, Mai Hương cũng biết nổi điên cái gì, lại dám có ý đồ với , xem là ngốc tử ? Nàng ta té xuống đều là nàng ta đáng đời, đổ máu? Nàng ta dù có chết cũng đồng tình nàng ta, đời này tại sao có thể có nữ tử làm cho người chán ghét như vậy? Lại còn là Đường tỷ Đại Hoa, là vũ nhục Đại Hoa.

      (*ném chậu: là tục lệ truyền thống của người Trung Quốc để tỏ lòng tôn kính với người khuất, cái chậu này bằng sành hay sứ, trước khi khiêng quan tài cho con trai trưởng hoặc cháu đích tôn ( chung là người gần với người chết nhất) bưng cái chậu đó lên rồi đập (ném), đập càng vỡ nhiều càng tốt. Cái chậu này tượng trưng cho cái nồi (xoong, thau, chậu) của người chết, đập/ ném vỡ tức là người chết dễ đem theo (để đựng/ lấy tiền khi con cháu hóa cho họ), đập xong mới được khiêng quan tài chôn.
      Chậu này còn được gọi là “ dương bồn”, “tang bồn tử” hoặc còn có tên là “bồn cát tường”)
      Achita, Phong Vũ Yên, thuyt3 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 64 Miệng vết thương, hãm hại

      Mặc kệ trong lòng chán ghét bao nhiêu, người vẫn phải cứu, Nhị Hoa để cho Phượng Đoan trước, miễn cho đến lúc đó ràng, phải là nàng lòng tiểu nhân, có lòng tin đối với mấy người Mai Hương, vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn là đem Phượng Đoan trước tránh ra ngoài.

      Phượng Đoan hành cái lễ với Lô gia phụ tử, cầu xin bọn giúp đỡ Nhị Hoa và Hổ Tử cứu người.

      Lô bá : "Phượng Đoan ngươi nhanh , ngươi yên tâm, việc hôm nay chúng ta đều chứng kiến, cùng ngươi chút quan hệ cũng có!"

      Phượng Đoan tạ ơn Lô bá phụ tử, sau đó , có về nhà, trực tiếp đến nhà Trương Thanh Thạch, phải đem chuyện này chút, bởi vì trong lòng luôn có dự cảm tốt, cảm thấy chuyện ngày hôm nay dễ dàng chấm dứt. Mai Hương vừa rồi ràng cố ý hướng người dựa vào, tại nàng ta lại bị thương, nàng ta có thể bỏ qua sao? Đối với mấy người nhà cũ Trương gia mức độ dày của da mặt và đen của tâm cực kỳ hiểu , Phượng Đoan cảm thấy Mai Hương tám phần bỏ qua. sợ bị Mai Hương giội nước bẩn, dù sao có người làm chứng cho , nhưng vẫn nên ràng trước khi tình nháo lên cùng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai còn có Đại Hoa, miễn cho dẫn tới hiểu lầm.

      Sau khi Phượng Đoan , Nhị Hoa Hổ Tử và Lô gia phụ tử liền từng bước từng bước dè dặt bò xuống phía dưới sườn núi, bởi vì mới vừa mưa xong, dốc toàn là lá vụn rêu xanh, đất hết sức trơn trợt, dù bốn người đều có chuẩn bị, từng bước từng bước nắm nhánh cây thân cây còn có dây leo v.v.., vẫn suýt bị ngã xuống. trách được Mai Hương bị trượt xuống, này là đủ trơn, Mai Hương ngã oan. Nhị Hoa cảm thấy Mai Hương chọn lúc như vậy tính kế Phượng Đoan đúng là biết tìm thời điểm, nàng ta sợ ngã chết sao?

      "Lô bá, Lô đại ca, Đại Đường tỷ chảy là nhiều máu, làm ta sợ muốn chết! Các ngươi mau cứu nàng!" Lan Tâm thấy Lô gia phụ tử xuống, nàng ta khóc sướt mướt chuyện, sau khi thấy được Nhị Hoa và Hổ Tử tiếng khóc khỏi ngừng, "Nhị Hoa, Hổ Tử ca? Các ngươi làm sao lại đến đây?"

      Nhị Hoa : "Chúng ta làm sao thể tới? Các ngươi có thể đến, chúng ta đương nhiên cũng có thể đến. Uy, ngươi cứ nhìn Hổ Tử ca làm cái gì? Mau lau mặt của ngươi , đều là bùn, khó coi chết được!"

      Nhị Hoa là cố ý, tuổi càng lớn, tình cảm Nhị Hoa và Hổ Tử càng ngày càng sâu, tiểu nương khác nhìn lén Hổ Tử nàng còn có thể nhẫn, dù sao Hổ Tử bộ dạng tuấn tú, nhìn vài lần cũng rơi khối thịt nào. Nhưng Lan Tâm nhìn chằm chằm Hổ Tử nàng mất hứng, trước kia Lan Tâm lúc nào cũng đoạt đồ của nàng, bây giờ còn muốn cướp Hổ Tử ca, quả thực chính là khiêu chiến mức độ dễ dàng tha thứ của nàng.

      Lan Tâm vừa nghe Nhị Hoa mặt mình bẩn, nàng ta lập tức móc ra cái khăn tay lau mặt.

      Nhị Hoa còn : "Ngươi có khăn tay tại sao để cầm máu cho Đại Đường tỷ? Gào thét như vậy làm gì, sau khi nhìn thấy chúng ta liền ngừng khóc, chỉ lo mặt của ngươi, biết ngươi là thương tâm hay là thương tâm, kỳ ngươi chút cũng nóng nảy ?"

      "Ngươi bậy!"

      Lan Tâm tức chết rồi, nghĩ Nhị Hoa chút mặt mũi cũng lưu cho nàng ta, nàng ấy (NH) là cố ý!

      Nhị Hoa vừa đến bên cạnh Mai Hương vừa : " tại đừng tranh luận ta bậy hay bậy, cứu người trước quan trọng hơn, cùng ta khắc khẩu trọng yếu hơn, hay là Đại Đường tỷ trọng yếu hơn? Nha, thương này a!"

      Nhị Hoa nhìn đến tình cảnh của Mai Hương sắc mặt liền nghiêm túc, cho dù nàng thích Mai Hương, lúc này cũng bắt đầu đồng tình Mai Hương.

      Chỉ thấy Mai Hương nằm ngửa mặt đất, mặt bị cắt cái lỗ hổng lớn sâu, chảy máu nhiều, nửa gương mặt đều bị nhiễm đỏ, đất cũng có ít máu. Mai Hương sít sao nhắm mắt lại, trán của nàng cũng bị thương, đoán chừng là vừa rồi lúc té xuống ngã chạm vào chỗ nào, mà nàng hết sức xúi quẩy mặt chạm đất trước, mặt đụng ở mảnh đá nhọn. Bên cạnh Mai Hương có rất nhiều tảng đá nhọn dính máu.

      Lô gia phụ tử thấy được cũng sợ hết hồn, bọn họ nghĩ tới chỉ là từ dốc té xuống mà bị thành như vậy.

      "Ai da, thương thế kia a! Còn thương ở mặt, vết thương lớn như vậy dễ dàng trị, về sau chắc là lưu sẹo, là đáng tiếc."

      Lô bá than thở lắc đầu, Mai Hương còn chưa có gả, vốn là mấy năm này cũng bởi vì danh tiếng hư mà có gả ra ngoài, nhưng dựa vào gương mặt này cùng đôi tay khéo kia, chỉ cần đừng ra điều kiện cao, vẫn có thể tìm được nhà chồng. Nếu là mặt mũi này bị phá hủy, tìm nhà chồng khó hơn, hơn nữa phỏng đoán ngay cả nhà chồng cũng tìm được.

      Hổ Tử hỏi Lan Tâm: "Ngươi , chúng ta là đem Đại Đường tỷ cõng trở về hay tìm người nhà các ngươi đến cõng nàng trở về? Đừng chúng ta cõng người trở về có cái gì hay xảy ra ngươi lại đổ thừa đến đầu chúng ta."

      Lan Tâm nước mắt ròng ròng nhìn Hổ Tử, "Hổ Tử ca, ta cũng biết, ta tại hoảng hốt cực kỳ! Ngươi làm sao bây giờ? Ta tất cả nghe theo ngươi."

      Hổ Tử nhíu mày, nghĩ Lan Tâm là càng ngày càng ra gì, tỷ tỷ nàng ta bây giờ còn nằm mặt đất, nàng ta lại ở chỗ này nháy mắt đá lông nheo với mình, là quá đáng.

      "Ngươi tự mình quyết định , ngươi nếu là , chúng ta ngay bây giờ."

      "Vậy hay là mau cõng Đại Đường tỷ về nhà ! Cứ ở chỗ này nằm cũng tốt!"

      Lan Tâm vội vàng dùng khăn tay của mình lau máu mặt Mai Hương, động tác rất nhàng, bên lau bên khóc, giống như nàng ta rất quan tâm Mai Hương.

      Nhị Hoa lại : " thể cõng, nàng ta bị thương đầu, vạn nhất trong đầu có huyết khối, đến lúc đó cõng lên lưng chừng bị thương nghiêm trọng hơn. Hổ Tử ca, ca gọi người đến, mới Phượng thúc phụ đến, còn có gọi cả người trong nhà bọn họ đến, đem cáng mang đến, đến lúc đó tiện nâng người xuống."

      Hổ Tử đáp ứng tiếng, sau đó cực nhanh, mặc dù trơn, nhưng là từ quen loại đường dốc này, đối với Dã Tây dốc cũng quen thuộc cực kỳ, biết ở đâu được, cho nên rất nhanh xuống dốc, cực nhanh chạy về trong thôn.

      Nhị Hoa đem vải dầu áo choàng người cởi ra trải đất, để cho Lô gia phụ tử giúp đỡ đặt Mai Hương lên, miễn cho nàng trực tiếp nằm ở mặt đất ẩm ướt.

      Lô gia phụ tử cũng rối rít đem vải dầu áo choàng người cởi ra, người cũng đem áo choàng trải đất, người khác đắp người Mai Hương.

      Lan Tâm ở bên cạnh khóc sướt mướt, nhưng lại có tháo áo tơi của mình, nàng ta mới thoát đâu, nếu như thoát đến lúc đó bị thân nước, vừa khó chịu vừa lạnh.

      Phượng lang trung rất nhanh chạy tới, ở đường gặp được con trai của mình, tự nhiên biết việc này cùng con trai của mình có quan hệ, để cho Phượng Đoan về nhà. Theo ở phía sau chạy tới là Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo cũng nhìn thấy Phượng Đoan, Trương Thanh Mộc thấy Phượng Đoan từ trong nhà Trương Thanh Thạch ra, trong lòng mặt lo lắng nữ nhi, mặt còn có tâm tư ghen tị, nghĩ Nhị đệ chẳng những phát tài, còn tìm được Phượng Đoan con rể tốt như vậy, đúng là phương diện nào cũng mạnh hơn mình, là người so với người làm người ta tức chết a! Tôn Xảo lại phen nắm chặt Phượng Đoan.

      "Phượng Đoan! Ngươi chạy cái gì? Ngươi làm hại khuê nữ ta bị thương, ngươi còn dám chạy?!"

      Tiếng rống to này của Tôn Xảo làm cho phụ tử Phượng lang trung đều nhíu mi, Trương Thanh Mộc trừng to mắt, nghĩ đây là có chuyện gì? Làm sao Mai Hương bị thương lại có quan hệ với Phượng Đoan a? vội vã hỏi Tôn Xảo là ai cho thị biết. Đằng sau mấy thôn dân cùng đến giúp chút cũng hỏi đây là có chuyện gì. Phượng Đoan là niềm kiêu ngạo của thôn bọn họ, tuổi lớn lắm là học trò , còn sắp phải thi tú tài, còn là con rể tương lai của Trương Thanh Thạch, làm sao tại lại dính dáng đến chuyện Mai Hương bị thương? Đây chính là đại , tất cả mọi người đều hiếu kỳ.

      Hổ Tử lớn tiếng : "Trương đại nương, làm sao ngươi biết việc này cùng Phượng Đoan Ca có quan hệ?!"

      Phượng Đoan hé mắt, hỏi: "Đúng vậy, làm sao ngươi biết? phải là ngươi và con của ngươi sớm thương lượng xong?"

      Tôn Xảo hoảng hốt, thị ta nghĩ chính mình đây là thế nào? Đúng, thị ta và khuê nữ thương lượng rất kỹ từ lúc Mai Hương lên núi tính kế Phượng Đoan, nhưng cũng có người với thị, con thị bị thương là có quan hệ với Phượng Đoan! chừng có lẽ là khuê nữ thị tự mình ngã từ dốc xuống, thị làm sao vừa nhìn thấy Phượng Đoan đầu óc bị giật dây đây?!

      "Là ngươi ! Hổ Tử ngươi đừng có thừa nhận, chính là ngươi !"

      Tôn Xảo hoặc là làm, làm làm cho xong, dứt khoát liền vu vạ Hổ Tử, thị ta nghĩ mặc kệ cùng Phượng Đoan có quan hệ hay , mặc kệ lúc ấy bên cạnh có người nào đó, dù sao cứ vu hết vào Phượng Đoan và Hổ Tử là được rồi, đến lúc đó mặc kệ có người làm chứng hay , đều mực là vì nịnh bợ Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung mà láo, này được sao? Dù sao thị ta phải tìm hảo quy túc cho nữ nhi, nếu vẫn được lấy chút ít bạc, đến lúc đó bất kể là Mai Hương xuất giá hay là làm cái gì khác, trong tay có tiền, như vậy cũng an tâm!

      Hổ Tử bị tức gương mặt tuấn tú trướng hồng, sớm biết những người này biết xấu hổ, nghĩ tới còn có thể biết xấu hổ như thế!

      "Ngươi hươu vượn! Ta căn bản chưa !"

      "Ngươi !"

      Tôn Xảo trừng mắt, với Trương Thanh Mộc: "Đương gia, Hổ Tử là trước mặt ta. tại thừa nhận nhất định là bởi vì có thông đồng với Phượng lang trung! Chúng ta phải làm chủ cho khuê nữ!"

      Trương Thanh Mộc ngốc, còn có thể hiểu biết thê tử sao? trực giác cũng có thể cảm giác được đây là thê tử hươu vượn, nhưng tại cảm thấy vẫn là theo lời của thị làm việc sai. Hôn Mai Hương là chuyện đau đầu nhất của , nếu như mượn chuyện này có thể giải quyết thể tốt hơn a! Nghĩ đến vừa rồi còn hâm mộ Nhị đệ có Phượng Đoan con rể tốt như vậy đây, nếu như Phượng Đoan có thể thành con rể của mình tốt quá!

      Trương Thanh Mộc lập tức : "Việc này nếu là có quan hệ với Phượng Đoan, ta khẳng định làm chủ cho khuê nữ ta!"

      Phượng lang trung bị Tôn Xảo thông đồng cùng Hổ Tử, cũng rất tức giận, nhưng vẫn : "Việc này ai đúng ai sai trước, trước cứu người!"

      Tôn Xảo tử kéo Phượng Đoan, để cho cùng .

      Hổ Tử qua vươn tay lên liền đem tay Tôn Xảo gỡ ra.

      Tôn Xảo lập tức la to Hổ Tử đánh người.

      Trương Thanh Mộc lớn tiếng trách cứ Hổ Tử.

      Hổ Tử lạnh lùng nhìn bọn họ, : "Các ngươi cũng đừng tìm mất mặt xấu hổ! Đồng hương môn mới nghe các ngươi hồ ngôn loạn ngữ, nhớ ngày đó là ai vì ở riêng muốn đạt được nhiều đồ mà lừa Thanh Thạch thúc? Là các ngươi! tại các ngươi lại muốn lừa Phượng gia, lương tâm các ngươi đâu? Phượng bá phụ là lang trung trong thôn chúng ta, phẩm hạnh ông ấy tốt bao nhiêu mọi người đều biết! Còn có Phượng Đoan Ca, từ đến lớn ca ấy đều là hậu bối ưu tú nhất trong thôn chúng ta, nếu ca ấy hại con của ngươi có thể trốn sao? thể! ràng chính là các ngươi tìm cách để lừa . Các ngươi bẽ mặt hay a?!"

      Thôn dân theo đằng sau rối rít gật đầu, Hổ Tử đều là , trong chuyện này nếu như thực có sai chỉ có bên sai, nhất định là mấy người nhà cũ Trương gia có sai, nhân phẩm nhà bọn họ là quá kém.

      Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, còn muốn ầm ĩ, lại bị Phượng lang trung ngăn lại.

      Phượng lang trung mặc dù tức người nhà Mai Hương, nhưng đến cùng là người lang trung, nghĩ tới trước cứu người quan trọng hơn, cho nên cũng muốn để cho Tôn Xảo lại ầm ĩ, kêu Phượng Đoan cùng chung chỗ.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 65 Hủy dung

      đám người rất nhanh đến nơi Mai Hương gặp chuyện may, Tôn Xảo vừa nhìn thấy thảm trạng của Mai Hương lập tức liền sợ ngây người, sau đó gào tiếng liền bổ nhào vào Mai Hương bắt đầu khóc gào.

      "Nữ nhi số khổ của ta a! Ngươi vì sao bị thương thành như vậy a?! Khó trách người đả thương ngươi chạy được nhanh như vậy a, đây là sợ a! Nữ nhi đáng thương của ta a, ngươi yên tâm, nương làm chủ cho ngươi, nương dù liều mạng cũng bắt chịu trách nhiệm với ngươi!"

      "Uy! Đại bá nương, ngươi cái gì đó? ràng chính là Đại Đường tỷ tự mình cẩn thận từ dốc trợt xuống. Ngươi muốn cho người nào chịu trách nhiệm a? Đừng bắt được người liền tha, ngươi cũng phải đạo lý chút chứ!"

      Nhị Hoa nghe thấy Tôn Xảo gào mất hứng, Hổ Tử chạy tới với nàng chuyện Tôn Xảo vu hãm Phượng Đoan rồi. tại những lời này của Tôn Xảo chính là những lời đen tối, tính toán đem Mai Hương kín đáo đưa cho Phượng Đoan Ca sao? đúng là nghĩ hay lắm! Muốn cướp tỷ phu nàng cũng phải xem thị ta có bản lãnh kia hay !

      Tôn Xảo thoáng cái ngẩng đầu lên, trừng mắt Nhị Hoa : "Nhị Hoa! Ngươi còn định giúp Phượng Đoan gạt?! Thương thế kia chính là của Đại Đường tỷ ngươi! Ngươi thể bởi vì Phượng Đoan người nam nhân mà mờ ám lương tâm!"

      Nhị Hoa tức giận đến lông mày dựng đứng, "Đại bá nương, miệng ngươi có đem cửa ? cái gì vậy? Phượng Đoan là cùng tỷ ta đính thân!"

      Người ngoài nghe cũng cảm thấy lời này của Tôn Xảo quá dễ nghe, nhưng nhìn lỗ hổng lớn mặt Mai Hương, cảm thấy Tôn Xảo khả năng là bị làm cho choáng váng, thị ta bình thường cũng phải người chuyện như vậy.

      Trương Thanh Mộc la ầm lên với Tôn Xảo : "Ngươi tránh ra! Trước hết để cho Phượng lang trung xem chút thương thế của Mai Hương! Ngươi che ở đó khóc , mắng có thể có ích lợi gì?!"

      Trương Thanh Mộc nhìn mặt Mai Hương trong lòng gào thét "Xong rồi", trong lòng mảnh lạnh buốt a, nhớ ngày đó nữ nhi này là niềm kiêu ngạo của , trong thôn này ai có khuê nữ tốt, nhất là lúc trước còn có cửa hôn với Triệu gia, là làm cho phong quang lâu. Về sau hôn Triệu gia còn, danh tiếng Mai Hương dễ nghe bằng trước kia, nhưng Mai Hương còn có khuôn mặt và đôi tay khéo, cảm thấy dù thế nào cũng có thể gả nàng ra ngoài. Kết quả tại mặt Mai Hương thành như vậy, nếu là lưu lại sẹo, nàng ta xong rồi!

      Tôn Xảo vội vàng trốn qua bên, để cho Phượng lang trung xem thương cho Mai Hương, còn ở bên : "Phượng lang trung a, ngươi phải nhìn kỹ, đây chính là con trai của ngươi làm khuê nữ ta bị thương thành như vậy, ngươi thể tận tâm!"

      "Phượng bá phụ kể từ khi làm nghề y tới nay chưa từng có người qua y đức của ông tốt, nhân phẩm của ông đừng thôn chúng ta, chính là mười dặm tám thôn cũng người tốt! Trương đại nương ngươi lời này có ý gì?" Hổ Tử bất mãn , thân thể gia gia thời gian qua tốt, trước kia nhà nghèo, Phượng lang trung miễn phí xem bệnh cho gia gia , thậm chí còn cho nhà thuốc, Hổ Tử rất là tôn kính Phượng lang trung, tự nhiên bảo vệ ông ấy.

      Người ngoài cũng rối rít phụ họa Hổ Tử.

      Trương Thanh Mộc quát lớn Tôn Xảo , "Ngươi gấp cái gì?! Phượng lang trung tự nhiên hảo hảo mà xem thương cho khuê nữ ta, đến lúc đó cũng cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng!"

      Trương Thanh Mộc nghĩ thông suốt, nghĩ cứ làm theo lời của Tôn Xảo , mặc kệ thương thế của Mai Hương có phải bị Phượng Đoan làm hại hay , cũng phải đổ thừa đến người Phượng Đoan, nếu Mai Hương chín mươi chín phần trăm là gả được người trong sạch. Nếu như đổ thừa đến người Phượng Đoan, chín mươi chín phần trăm là có thể gả được cho Phượng gia, Phượng gia tại cũng coi như gia đình giàu có, Phượng Đoan lại là người có tiền đồ, nếu như Mai Hương gả cho , vậy là kiếm được rồi! Lúc này cũng bất chấp đoạt con rể Trương Thanh Thạch có thể đắc tội Trương Thanh Thạch hay . nghĩ dù sao mấy năm này Trương Thanh Thạch cũng biểu ra chút ý tứ muốn hòa hoãn quan hệ cùng với bọn , vậy bằng để cho khuê nữ mình gả cho hảo nhân gia.

      Phượng lang trung nhìn Trương Thanh Mộc cái, để ý ta, nhìn nhìn miệng vết thương của Mai Hương, nhíu nhíu mày, sau đó lại bắt mạch cho Mai Hương. lát sau Mai Hương có nguy hiểm tính mạng, để cho người nâng nàng đến cáng.

      Tôn Xảo liền vội vàng hỏi thương mặt Mai Hương có thể hay lưu sẹo, đây mới là điều thị ta quan tâm nhất.

      Phượng lang trung phải xem tình huống khôi phục, bản thân am hiểu phương diện này, phải lang trung trấn xem. Kỳ trong lòng Phượng lang trung còn coi trọng vết thương của Mai Hương nữa rồi.

      Tôn Xảo lại khóc lớn lên, lớn tiếng Mai Hương có nhiều đáng thương, Phượng Đoan có nhiều đáng hận, dù sao thị ta hạ quyết tâm nhất định phải đem chuyện nữ nhi bị thương quan hệ đến Phượng Đoan. Vốn dĩ thị ta thương lượng với Mai Hương là bắt được nhược điểm của Phượng Đoan, đến lúc đó Phượng gia và Trương Thanh Thạch nếu là muốn để cho hôn của Đại Hoa và Phượng Đoan bị hủy phải giúp đỡ Mai Hương tìm việc hôn nhân tốt, còn phải cho Mai Hương khoản đồ cưới phong phú, Trương Thanh Thạch tại có nhân mạch lại có tiền tài, việc này đối với chính là tiện tay mà thôi. tại thị ta nhìn mặt của nữ nhi, biết kế hoạch kia là thể thực được, có nhà người nào có tiền nguyện ý muốn nàng dâu mặt có vết sẹo a? Cho nên hoặc là làm, làm làm đến cùng! Nhất định tha cho Phượng Đoan!

      Lô gia phụ tử vội vàng ra mặt giúp đỡ Phượng Đoan giải thích, Mai Hương bị thương căn bản có quan hệ với Phượng Đoan, Phượng Đoan cũng đụng phải nàng ta, là chính nàng ta người mạnh mẽ dựa vào Phượng Đoan, Phượng Đoan trốn, Mai Hương có thấy dưới lòng bàn chân, lúc này mới rớt xuống phía dưới dốc. Bọn họ cũng có thể thay Phượng Đoan làm chứng.

      Vài người theo tới rối rít khinh bỉ nhìn Mai Hương cáng, nghĩ Mai Hương đây cũng quá biết xấu hổ, nàng ta muốn lập gia đình muốn điên rồi ? Lại dám có ý đồ với Phượng Đoan, cũng nhìn chút nàng ta xứng hay xứng với Phượng Đoan! Hơn nữa Phượng Đoan còn là vị hôn phu tương lai của Đại Hoa, đây chính là muội phu của nàng ta, nàng ta cũng thực quá mất mặt! Cũng phải, cha mẹ nãi nãi nàng ta tốt với Trương Thanh Thạch, tại Mai Hương tốt với Đại Hoa, đó chính là từ truyền xuống!

      Sắc mặt Trương Thanh Mộc khó coi.

      Tôn Xảo lớn tiếng Lô gia phụ tử bị mua chuộc, làm cho Lô gia phụ tử tức giận đến phát hung, nguyền rủa thề bọn họ chữ láo.

      "Hừ! Dù sao các ngươi cái gì ta cũng tin!"

      "Được rồi! Đừng gào nữa, chúng ta mang theo khuê nữ về nhà trước !"

      Trương Thanh Mộc Lôi kéo Tôn Xảo , tới nâng lên đầu cáng. Tôn Xảo vội vàng đuổi theo ở bên cạnh, giúp đỡ đỡ cáng, bên nhìn mặt Mai Hương vừa mắng lão thiên gia đui mù.

      Hổ Tử giọng với Phượng Đoan: "Phượng Đoan Ca, vậy phải làm sao bây giờ? Ta xem bọn họ là muốn đổ thừa đến cùng! Chúng ta cũng thể cứ như vậy ngồi chờ bọn họ giội nước bẩn, phải nghĩ cái kế hoạch a!"

      Nhị Hoa : "Nghĩ kế hoạch gì? Ca bình thường chủ ý nhiều nhất, ca mau nghĩ!"

      Hổ Tử : "Ta dù chủ ý nhiều, nhưng là lúc này cũng nghĩ ra chủ ý gì a. Ta cảm thấy được dù sao Phượng Đoan Ca chết thừa nhận, lại có chúng ta và Lô bá bọn họ làm chứng, bọn họ gây nữa cũng vô dụng. Ta chỉ là sợ bọn họ cứ làm ầm ĩ vậy đối với danh tiếng Phượng Đoan Ca có trướng ngại, Phượng Đoan Ca lập tức phải thi viện thử, đến lúc đó quấy rầy Phượng Đoan Ca thi tú tài phiền toái."

      Nhị Hoa bĩu môi, : "Vậy ca mau nghĩ biện pháp, dù sao thể để cho mưu của bọn họ thực được!"

      Phượng Đoan được rất nhanh, nhìn những người phía trước kia, đột nhiên : "Nếu như Lan Tâm sao?"

      "Ồ? Đúng vậy! Nếu như Lan Tâm chuyện này có quan hệ gì với Phượng Đoan Ca, vậy mọi người đều tin tưởng là Mai Hương tự làm tự chịu! Lan Tâm là người của bọn họ!" Nhị Hoa nhàng vỗ tay cái, trừng mắt liếc Hổ Tử, "Vẫn là Phượng Đoan Ca thông minh, khẳng định là bởi vì ca ấy đọc sách nhiều, Hổ Tử ca, ca cũng phải đọc sách nhiều a!"

      Hổ Tử cười tiếng, : "Ta đọc đây! Gần đây ta học bài thơ, ta niệm cho muội nghe a. Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!"

      "Ai da! Ca sao lại như vậy a? Khi ta hiểu sao? Coi quyền!"

      Nhị Hoa mặt hồng, ngay trước mặt Phượng Đoan nàng liền đuổi theo đánh Hổ Tử.

      Phượng Đoan nhìn Hổ Tử và Nhị Hoa đùa giỡn, vốn là bởi vì chuyện của Mai Hương mà tâm tình có chút trầm cuối cùng xuất tia ánh mặt trời.

      Mai Hương cần đưa đến trấn xem thương, phải ngồi xe, xe bò quá chậm, Trương Thanh Thạch liền đem xe ngựa nhà mình đánh ra ngoài. Bất kể là xuất phát từ phương diện nào, Mai Hương bị thương cũng phải hết sức hỗ trợ. Đến khi nghe được Nhị Hoa cho biết hai vợ chồng Trương Thanh Mộc dự định để cho Phượng Đoan gánh cái nồi đen này, liền nhíu mi, cần người khác , lập tức nghĩ đến nếu như Mai Hương mặt thực lưu sẹo, bọn họ nhất định là tính toán để cho Phượng Đoan cưới Mai Hương. Đời trước chuyện như vậy cũng phải là chưa thấy qua, hơn nữa lần này vốn chính là Mai Hương muốn dựa vào vu hãm Phượng Đoan để đạt được số mục đích, tại càng biết thời biết thế.

      Trương Thanh Thạch tuyệt để cho hôn ước Đại Hoa bị phá hư, Đại Hoa đời này phải hạnh phúc cùng nam nhân nàng thích và cũng thích nàng, thành thân sinh con, tuyệt thể bị người khác quấy rối!

      Trong tiếng khóc mắng của Trương Bà Tử và tiếng ồn ào của đôi vợ chồng Trương Thanh Ngọc vừa trở về từ ruộng, Trương Thanh Thạch đánh xe ngựa đưa Mai Hương trấn .

      đường, Tôn Xảo vẫn còn gào thét, gần xa Phượng Đoan hại Mai Hương, phải làm cho Phượng Đoan gánh nhận trách nhiệm. Thị ta với Trương Thanh Thạch thể bởi vì Phượng Đoan là con rể tương lai mà che chở , nếu như Trương Thanh Thạch che chở Phượng Đoan vậy quá ăn cây táo, rào cây sung, quá vô tình. Còn nếu như Trương Thanh Thạch niệm thân tình, thị ta liều mạng cũng phải làm rối lên chuyện chung thân Đại Hoa, ngay cả Nhị Hoa và Tiểu Hoa cũng buông tha. Trương Thanh Mộc liên tục lên tiếng, ràng chính là đứng về phía Tôn Xảo .

      Trương Thanh Thạch sớm còn tồn hy vọng với người đại ca này, đối với Tôn Xảo lại càng là chán ghét hơn.

      Lang trung trấn nhìn thương thế của Mai Hương, mặt Mai Hương lưu sẹo, bởi vì miệng vết thương quá sâu, hơn nữa rất dài, hình dáng kia phải là bị cắt, mà là bị tảng đá đầu nhọn đâm vào, loại miệng vết thương này còn khó xử lý hơn so với miệng vết thương bị cắt.

      Vợ chồng Trương Thanh Mộc triệt để tuyệt vọng, đồng thời, hai người bọn họ cũng hạ quyết tâm bắt Phượng Đoan cưới Mai Hương.

      Mai Hương tỉnh, biết mình từ dốc té xuống mặt bị tảng đá đâm vào, nàng ta chịu nổi kêu to lên, hỏi lang trung mặt của nàng ta có thể lưu sẹo hay . Lang trung tự nhiên với nàng ta để lại sẹo, nhưng cũng nhất định lưu, chỉ để cho nàng ta hảo hảo mà bôi thuốc, bảo trì tâm tình thoải mái, như vậy miệng vết thương mới có thể rất nhanh liền chút. là rất đồng tình với Mai Hương, nương tốt, này còn chưa có gả cho người đây, thế nhưng mặt hủy dung, về sau gả cho nhà chồng như thế nào đây? Cho dù định nhà chồng phỏng đoán tám phần cũng bị từ hôn. Có điều đợi đến khi nghe được Tôn Xảo với Trương Thanh Thạch nhất định phải để cho Phượng Đoan chịu trách nhiệm cưới Mai Hương, lại nghe đến Trương Thanh Thạch chuyện này vẫn thể xác định chính là trách nhiệm của Phượng Đoan. lập tức còn đồng tình với Mai Hương. biết Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung, cũng biết Phượng Đoan, Phượng Đoan đây chính là hậu sinh tốt, thế nào lại là người như trong miệng Tôn Xảo như vậy đây?

      Mai Hương vừa thấy sắc mặt lang trung nhìn tốt, nàng ta chỉ cho là bởi vì vết thương của mình có cách nào khác trị, lập tức càng khóc được lợi hại hơn, nàng ta trong lòng suy nghĩ mình nhất định phải gả cho Phượng Đoan, hại mình thành như vậy, phải cưới nàng ta!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :