1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 92: Trong cung tuyển tú nữ
      Sau khi tân niên vô cùng náo nhiệt qua , đầu xuân cũng là thời điểm tuyển tú. Tân hoàng đăng cơ, lần đầu tiên tuyển tú khẳng định là tổng tuyển cử. Ra tháng , hậu cung bắt đầu chuẩn bị cho việc này.

      Hai vị Hiền phi và Đức phi giúp đỡ hoàng hậu cùng nhau sắp xếp chuyện tuyển tú, ngoại trừ trước đó tú nữ ở bên ngoài, từ sơ tuyển đến chung tuyển cần kiểm tra, tú nữ được chọn đều phải ở trong cung.

      thời trong cung phi tần nhiều lắm. Năm nay người tiến cung khẳng định là số lượng lớn. Xếp nơi ở, luận phẩm cấp, còn có chút việc khác cũng phải an bày xuống dưới.

      Các cung cũng có khả năng ở người, đến lúc đó tuyển định, mỗi nơi vài người chuyển vào, xem như được quản lí dưới chủ phi trong cung đó.

      Hôm nay thỉnh an xong, hoàng hậu giữ lại hai người Tương Như Nhân cùng Đức phi, chuyện Cảnh Du cung tại trụ ba vị tần "Chờ tuyển tú xong, các nàng khẳng định thể lại cùng trụ mãi ở đó. Vậy bằng tại đem chuyện các nàng giải quyết luôn. Miễn cho lúc đó người mới người cũ lẫn lộn, dễ loạn."

      Tương Như Nhân nhìn hoàng hậu, mấy ngày này chuyện phải bận đúng là nhiều.

      Đức phi vốn thẳng tính, vừa nghe phân ra ba vị ở Cảnh Du cung kia trực tiếp cự tuyệt hai người "Trịnh tần cùng Hạ tần đều có thể khối đánh nhau, người rắc rối như vậy, Nghi Hòa cung chứa nổi."

      Hoàng hậu cười "Cả hai người các nàng tất nhiên là thể ở cùng nơi. Trước đây ở phủ thái tử phải vẫn tường an vô đó sao. Ngoại trừ bản cung, các ngươi là hai người có tư lịch nhất, lại liệt phi vị. chỗ người khác sợ áp nổi các nàng, phân đến chỗ các ngươi là đỡ nhất." Vì hoàng hậu phân ưu giải nạn cũng là trức trách hàng đầu của phi tần a.

      Tương Như Nhân nhớ tới lúc đó Hạ tần cùng Giang tần đến chỗ nàng lần kia, lễ trọng như vậy có lẽ là vì chuyện phân cung này chăng?

      "Hậu cung này có nương nương ở đây mà các nàng còn náo loạn như vậy. Tóm lại thần thiếp muốn thu người như vậy. Các nàng thích ầm ĩ liền để các nàng ở chung chỗ , tránh gây họa cho người khác." Đức pho trả lời hề khách khí. Loại chuyện này, tìm người trước giờ yên tĩnh là tốt nhất. Đều theo vào từ phủ thái tử, quản kiểu gì, tốt xấu gì các nàng cũng là vị tần. Mặc kệ, mất công hai ngày ba lần nhìn nàng trong lòng bản thân cũng thoải mái. Nàng tình nguyện nhận người mới sau tuyển tú, trẻ trung xinh đẹp nàng sợ, quan trọng là phải dễ quản thúc chút.

      Hoàng hậu cũng lộ ra cái gì bất mãn, quay sang nhìn Tương Như Nhân, nàng trả lời còn hàm súc hơn "Dung thần thiếp trở về ngẫm lại."

      người nể mặt hoàng hậu, người sau cũng , kia là sượng mặt. Cảnh Du cung kia ba vị tần tiến cung cũng có chút năm. Từ lần Trịnh tần cùng Hạ tần đánh nhau, hoàng thượng rốt cuộc qua đó nữa, nếu phân chia ra, nơi đó chẳng khác gì tựu thành lãnh cung.

      Sau đó hoàng hậu vài chuyện khác, nửa canh giờ sau để các nàng trở về.

      Ra khỏi Cảnh Nhân cung, vẻ mặt Đức phi lại càng tốt, liếc nhìn người đứng ở cửa cung kia, hừ tiếng "Đây là chê chỗ chúng ta yên tĩnh nên muốn tìm đến hai cái gây náo nhiệt."

      Tương Như Nhân cười nhắc nhở nàng "Đây là thương lượng, muốn phân qua, cũng vậy."

      Sắc mặt Đức phi khẽ biến chút, cuối cùng là bất đắc dĩ, nhìn Tương Như Nhân ánh mắt có phần hâm mộ "Ngươi hay rồi, cái gì cũng lo."

      Tương Như Nhân hòa cùng nàng ''Thế nào cần lo." Chuyện nàng lo còn nhiều hơn, nhưng thể nào ra miệng.

      Đức phi lắc đầu "Nàng dám động đến ngươi."

      Hai người gì, ý tứ ra sao trong lòng đều ràng, cuối cùng Đức phi cười cười " Lúc ngươi mới vào phủ ta còn ganh tị vì ngươi được ở Linh Lung các, hôm nay sao..."

      Thế vô lường.

      tới trước Nghi Hòa cung, Đức phi xoay người vào, vài bước lại dừng, quay đầu với Tương Như Nhân câu "Đừng nhìn hoàng thượng thời như vậy. Người trong hoàng gia, kỳ thực đều cùng tính tình."

      Tương Như Nhân có chút hiểu ý lời này của nàng, nhưng chưa kịp hỏi, người vào trong...

      quá vài ngày, thời điểm thỉnh an buổi sáng hoàng hậu lại nhắc đến chuyện này. Lần này phải phải hỏi mà là định luận. Trịnh tần ở lại Cảnh Du cung, Hạ tần Chiêu Dương cung. Mà Giang tần kia lại phải Nghi Hòa cung của Đức phi, là Di Nhạc cung chỗ Diệp thục dung.

      Đức phi cùng Tương Như Nhân nhìn thoáng qua nhau. Diệp thục dung kia là hướng về Giang tần ngồi sau cười hiền lành "Giang muội muội, sau này ở chung tốt a."

      Giang tần ngẩng đầu, nhìn phải Diệp thục dung mà là Hạ tần, đáy mắt có chút hoảng loạn.

      Hoàng hậu giải thích "Diệp thục dung chủ động hướng bản cung muốn tiếp nhận Giang tần đến cùng nhau ở, cũng tốt có bạn. Trong cung mấy tủ muội nên chăm sóc nhau chút. Giang tần, mấy ngày này ngươi thu thập mói thứ rồi chuyển sang Di Nhạc cung ."

      Chủ động cầu? Lúc này mặt mọi người vẻ mặt đều giống nhau. Tâm tư này của Diệp thục dung là rất ràng. Giang tần cơ hồ là bị hoàng thượng xem . Người như vậy đưa vào trong cung rất an toàn, sợ nàng tranh thủ tình cảm.

      Có điều chuyện như vậy, ở đây đích cũng chỉ có Diệp thục dung mới có thể làm vậy. Đức phi nhìn thoáng qua Giang tần, cười như cười "Diệp thục dung đúng là sốt ruột. bằng tuyển cử xong hoàng hậu nương nương lại lưu tâm phân thêm vài người mới đến để Diệp thục dung chiếu cố. Nhất định có thể ở chung rất tốt."

      Vẻ mặt Diệp thục dung khẽ biến. Cốn dĩ kia là thành tâm thành ý cười, giờ lại có vẻ gượng ép. Đức phi cũng đâu thèm quan tâm nàng là thực vui hay giả vui. Giang tần cung nào, nàng cùng Hiền phi cần, nhưng là nên chỗ Nghiêm chiêu nghi. Chủ động cầu tính sao, xem người ta dễ khi dễ nên vội vã mang về để bị uy hiếp sao.

      Tương Như Nhân đảo mắt qua Hạ tần cùng Giang tần, lo lắng, kích động. Nàng tiếp lời Đức phi, nhưng là hướng hoàng hậu "Đúng vậy, ra xấu hổ. Chuyện này vốn nên là thần thiếp đề xuất, lại để Diệp thục dung trước cùng nương nương. Xem ra tương lai Di Nhạc cung cung hài hòa a."

      Cuối cùng là như vậy. Giang tần vài ngày sau lập tức chuyển sang Di Nhạc cung. Mà Hạ tần ở giữa tháng hai mới chuyển đến Chiêu Dương cung. Đầu tháng ba tú nữ tiến cung. Cảnh Du cung kia thi dọn sạch , tại chỉ ở mình Trịnh tần.

      Hạ tần vào Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân xếp cho nàng ở tây sương. Mỗi ngày thỉnh an, từ Hạ tần đến chỗ nàng, rồi lại từ nàng mang theo Cảnh Nhân cung.

      tiếp xúc, Tương Như Nhân mới biết Hạ tần này cùng trong lời đồn quá giống nhau. Nàng cùng Trịnh tần đánh nhau là , nhưng làm người coi như ngay thẳng, là người chủ động gây nhưng cũng thích vòng vo, dễ đắc tội với người. Theo Tương Như Nhân mà , ở chung cần là ngươi đa tâm.

      Hoàng thượng là mấy ngày sau mới biết có người như vậy tiến vào. Sau đó gì, cũng tính Hạ tần ngồi lúc, ngủ lại chỗ Tương Như Nhân, mai lại vào triều sớm. . .

      Rất nhanh đến đầu tháng ba, trong cung tổng tuyển cử.

      Trước sơ tuyển còn có các phần kiểm tra, dạy ít cung quy cơ bản rồi mới sơ tuyển.

      Ngày mồng chín tháng ba, trước Ngọc Minh điện là mảng xinh đẹp. Tương Như Nhân cùng Đức phi đều đến, ngồi ở dưới hoàng thượng, hoàng hậu. Lát sau có cung nhân đưa tập tới, Tương Như Nhân vừa mở ra, tính lên số người đúng là ít.

      Những người này theo từng nhóm hai mươi người được dẫn vào trong điện, xếp thành hai hàng ngang, đầu thể ngẩng lên, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thẳng, ở tầm bậc thang mà thôi. Thái giám đứng bên cạnh báo danh. Trước báo chức quan của người trong nhà, sau báo tên tuổi.

      Này oanh oanh yến yến nhìn hồi liền dễ dàng hoa mắt. Tương Như Nhân nhìn bọn họ, thái giám điểm tên, trong đó có người phúc thân cái. Cứ thế cho đến hết nhóm hai mươi người lại qua.

      bên Đức phi thấp giọng "Nhập phủ sớm xem ra được chỗ tốt, phải chịu phần khổ này."

      Sơ tuyển, phục tuyển, chung tuyển. Đây là ba lượt hoàng thượng đều có mặt, trong đó còn có để các tú nữ thi thố, trong ba lượt người bị loại phải có, thời gian hơn tháng, xem như chịu tội.

      Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, tuyển này cũng tùy tính. Hoàng thượng điểm phía dưới, bên cạnh Trần Phụng cầm danh sách ứng tên đó khoanh vòng. canh giờ trôi qua, cũng nhìn quá nửa.

      Ngồi hồi như vậy, Tương Như Nhân xem đến mệt. Này đám như hoa như ngọc, xem đến cuối cùng lại nhanh thành giống nhau. Đức phi ở bên cạnh xem cũng còn thú vị. Qua hai canh giờ, hoàng thượng đảo mắt qua lượt, giữ lại gần trăm người.

      Buổi tối hoàng thượng lại đây, Tương Như Nhân hỏi ban ngày nhiều tú nữ như vậy có ấn tượng với ai. Hoàng thượng đến cái tên cũng nên lời. Tương Như Nhân lột cho quả cam, cười "Vậy hoàng thượng là tuyển như thế nào?"

      Tô Khiêm Dương há miệng nhận miếng cam nàng đút "Nhìn xem thuận mắt!"

      Phục tuyển là ở nửa tháng sau. Tromg nửa tháng này, lục tục đưa đến phần bình về các tú nữ. Cầm kì thư họa cần bình, thi thư lễ nghi cũng cần bình, còn có trù nghệ ca kỹ. Chỗ Tương Như Nhân thu được ít thứ. Nhubgw nàng có khả năng nhận định người nào cùng với tên trong danh sách. là nhớ nổi, trong đầu lướt qua đều là cùng gương mặt.

      Nửa tháng sau phục tuyển, Tương Như Nhân bị bệnh . Phục tuyển so sơ tuyển phức tạp hơn nhiều, thời gian cũng lâu. Thực ba ngày tả hữu công phu, ngày thứ năm Đức phi đến chỗ nàng, xem nàng triệu chứng gì cũng có, ngồi sạp nhìn ra, sau khi ngồi xuống có chút hối hận "Ta sao lại nghĩ ra giả bệnh, ôi mệt chết ta!"

      Nhìn mấy ngày, thị giác của Đức phi mệt nhọc.

      Tương Như Nhân buông sách, đến hưng trí "Phục tuyển so cái gì?"

      "Tài nghệ a." Đức phi cầm chén trà Thanh Đông bưng lên nhấp ngụm. "Đề là lấy hết chiêu thức cả người ra, có vài cái lá gan lớn, khiêu vũ còn trực tiếp nhảy đến trước mặt hoàng thượng. Ngươi biết , kia sa tay áo huơ gạt, trực tiếp mơn trớn mặt, ngoái đầu nhìn lại cười, người xem đều phải nhìn." Tương Như Nhân nghe nàng hình dung, nở nụ cười "Qua phục tuyển, nếu được tuyển lên ở trong cung là cung nữ, có thể toàn lực ứng phó sao?"

      Đức phi hừ tiếng "Nửa tháng trước thời gian phục tuyển còn có mấy người mơ hảo muốn tranh thủ, vụng trộm chạy ra khỏi Trữ Tú cung bị tóm trở về. có thể cho rằng đường gặp được hoàng thượng sao?" Mà mấy người này, cơ hội phục tuyển cũng còn.

      Tương Như Nhân cười . Ba nữ nhân thành đài diễn. trăm người, chỉ cần mỗi người câu cũng đủ ầm ĩ. Nửa tháng trong Trữ Tú cung thế nào có tranh chấp đâu. Tôn ma ma với nàng, trước đây trong cung tuyển tú có người bị hủy dung, câm điếc, bị thương... thậm chí có người ngoài ý muốn mất mạng là đếm xuể. Từ lúc bắt đầu tuyển tú là cãi, trừ bỏ tất cả người đối địch lại có khả năng uy hiếp. Chờ đến lúc được phong phân vị cũng trong tối ngoài sáng tranh thủ tình cảm, nhiều biết bao nhiêu.

      Cuối cùng Tương Như Nhân đanha giá bốn chữ "Thấy nhưng thể trách"

      "Ngươi cũng tránh khỏi chung tuyển, vẫn phải ." Đức phi dứt lời có chút phiền muộn, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ "Chỗ này của ngươi sắp xếp tốt hơn chỗ ta... Nhoáng lên cái, mười lăm năm."

      Thu hồi tầm mắt, Đức phi sờ sờ mặt mình, rồi lại nhìn tay mình, cười nhạo "Ta so với mấy tú nữ kia, ước chừng tuổi còn lớn gấp đôi. Đổi lại nhà bách tính bình thường, đứa của ta có khi cũng từng ấy tuổi." Nhưng thời nhi tử của nàng mới bốn tuổi.

      "Cảm khái chuyện này để làm gì? Cũng phải trải qua nhiều năm nữa, các nàng còn phải già sao?"

      Đức phi nhìn bộ dáng thích ý mặt nàng, nở nụ cười "Ta a, liền thích chuyện với ngươi."

      Tương Như Nhân hé miệng cười, tầm mắt đảo qua cái chén cầm tay. Thời gian a, thèm nghĩ đến nữa, biết bản thân già . . .

      Đầu tháng tư chung tuyển chỉ còn lại sáu mươi mấy người. Cho dù cuối cùng chỉ để lại nửa ba mươi mấy người này tiến vào hậu cung cũng con số khổng lồ. Tương Như Nhân nhìn từng người từng người cố gắng phô bày bản thân. Lại nhìn về hướng hoàng thượng ngồi ở . Đây là nhìn lần thứ ba, ấn tượng của đậm hơn chăng?

      Tô Khiêm Dương cảm nhận được ánh mắt nàng, nhìn qua, khóe miệng giơ lên chút cười lơ đãng. Tương Như Nhân nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Ý cười của Tô Khiêm Dương lại càng thêm vài phần. Tú nữ phía trước vừa vặn tiến đến trước mặt . Tô Khiêm Dương có chút cảm thấy xem nàng thuận mắt hơn, cũng chưa nhớ kĩ diện mạo người ta ra sao, đợi nàng biểu diễn xong rồi Trần Phụng lưu lại tên.

      Hai ngày trôi quá, cuối cùng trong mấy người còn lại có vài người được tứ hôn, vài người được quan viên trong triều chủ động vì con cháu trong nhà thỉnh hôn. Chân chính nhét vào hậu cung, có hai mươi ba vị.

      Phân vị của hai mươi ba người này cũng phải tất cả đều do hoàng thượng định đoạt. Tú nữ cũng có liên quan đến triều đình. Nữ nhi nhà ai thân phận cao, có mấy cái đều định sẵn, tuyển tú bất quá chỉ là hình thức mà thôi.

      thời hoàng thượng ngày ở triều còn nhiều hơn ở hậu cung. qua thời tuổi trẻ khí thịnh. Hai mươi ba người này, cuối cùng có mấy người có năng lực được lâm hạnh đây...

      ----------------------------------------------------
      Up bù ngày mai nha :-*
      Mai coi Đức đá thể nào cũng ngủ bù, rồi tối lại chơi nên giờ rảnh cong đít edit cho kịp up luôn cho các bợn đọc haha
      lehanh, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Cám ơn nàng chăm chỉ
      Hue Khanh thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 93: Nhận thức tiến triển
      Đến giữa tháng tư, tú nữ loại ở sơ tuyển đều về nhà. Hai mươi ba vị tú nữ trúng tuyển được ban phân vị và đưa vào ở các cung.

      Trong đó cao nhất là phương nghi, kế tiếp là tần, bốn người phong lương đệ và tiểu nghi, còn lại đều là quý nhân, mĩ nhân, thấp nhất là bảy tám người ban thải nữ.

      Bên này Tương Như Nhân tất nhiên là xem được phân vị của hai mươi ba người này. Mở ra giản lược nhìn thoáng qua, tầm mắt dừng ở năm người đứng đầu.

      Nhìn tới dòng họ đều có thể hiểu được chút ít. Phong tần là liên gia, Triệu gia vị lương đệ, Diệp gia vị tiểu nghi. Vài người tiến cung này là vì cố sủng. Còn lại cái kia phân vị cao nhất Nhậm phương nghi, nghe là hoàng thượng khâm điểm, Nhậm gia ở sau lưng tựa hồ có liên quan.

      Chiêu Dương cung nơi này ngoại trừ Hạ tần lại thêm hai người mới, đây đều là hoàng hậu an bày.

      Trong cung cũng bởi vì những người này đến mà khí phảng phất thêm phần sức sống...

      Ngay sau hôm chuyển vào, Tương Như Nhân thấy được các nàng.

      Hai người phân đến Chiêu Dương cung đều là quý nhân. Sáng sớm Tương Như Nhân vừa dậy các nàng chờ ở bên ngoài. Tương Như Nhân ăn sáng xong để các nàng tiến vào. Theo sau lưng Hạ tần chính là hai vị quý nhân.

      Bộ dáng xấu hổ xấu hổ chính là người vừa tiến cung mới có. Đối với hậu cung bày tràn đầy tò mò. Đối với vị cao cao tại thượng kia tràn ngập mong đợi. Hướng Tương Như Nhân hành lễ, quy củ ngồi xuống, trà để bên cũng dám uống.

      "Người háo thắng, ưa dối gạt, Chiêu Dương cung nơi này chào đón. Bản cung biết các ngươi có thể ở đây bao lâu, nhưng trong thời gian ở tại đây, ngoại trừ cung quy còn có quy củ của Chiêu Dương cung. Nơi này của bản cung quy củ lớn nhưng nên tuân thủ, cái đều thể quên." Hai mĩ nhân kia gật gật đầu, còn có chút e ngại. Tương Như Nhiên nhìn qua Hạ tần " thôi, theo bản cung Cảnh Nhân cung thỉnh an."

      Người bước ra từ các cung hướng về Cảnh Nhân cung thỉnh an có chút đông đúc. loạt cung đều phân hai ba người mới vào, nhiều là bốn người, hơn nữa còn có cung nữ thái giám theo, đúng là ít.

      Đến Cảnh Nhân cung, bộ phận người phải ngồi ở bên ngoài điện, còn lại mới ngồi ở bên trong. Trong số người mới chỉ có duy nhất Nhậm phương nghi và Liên tần là được ngồi bên trong.

      Tất nhiên, ánh mắt hướng đến người các nàng là ít.

      "Đây là Nhậm phương nghi . là tuổi trẻ mĩ mạo a." Diệp thục dung nhìn Nhậm phương nghi ngồi đối diện, liền chọn nàng khen đầu tiên.

      thực tế Nhậm phương nghi bộ dáng cũng xinh đẹp nhất, khí chất cũng xuất chúng nhất. Lúc trước thời điểm tổng truyển cử thi thố tài nghệ cũng xem như tốt nhất. Nhưng nàng quả được hoàng thượng khâm điểm làm phương nghi. Đừng Diệp thục dung, trong lòng hoàng hậu cũng có nghi hoặc. Trong triều đình, hoàng thượng đối với Nhâm đại nhân cũng có phá lệ thân thiết a. Hoàng thượng tại sao lại khâm điểm người có liên quan gì làm phương nghi?

      Nhậm phương nghi cười hàm súc. Diệp thục dung khen xong cũng nữa. Rốt cuộc trong lòng nàng vẫn có chút thoải mái. Người Diệp gia đưa vào chỉ được phong tiểu nghi, lại còn ở tại Nghi Hòa cung. Dựa theo suy nghĩ của nầng lúc trước phải là Chiêu Dương cung phân sủng của Hiền phi mới phải. thời lại còn có Nhâm phương nghi được hoàng thượng khâm điểm. Này muốn xuất đầu lộ diện cũng nhanh như vậy.

      Hoàng hậu ít những thứ nên chú ý ở trong cung, sau đó cho mọi người giải tán. Buổi tối hoàng thượng lật thẻ bài, theo lý mà , chính là phân vị mới được phong cao nhất Nhậm phương nghi thừa sủng trước...

      Đến đêm hoàng thượng Cảnh Nhân cung trước, đến chỗ hoàng hậu. Trong phòng sáng trưng. Lệ Viện ghé vào bàn chơi xếp gỗ. Nhìn thấy hoàng thượng tiến vào, vội vàng tuột khỏi ghế chạy tới, giữ chặt tay hề buông lỏng "Phụ hoàng sao lại đến thăm Viện nhi. Phụ hoàng có phải chỉ nhớ Nhị tỷ."

      Lệ Viện tuổi còn nhớ rất phụ hoàng thường xuyên nhất chính là Chiêu Dương cung, đến Cảnh Nhân cung thăm bản thân. Mà trong Chiêu Dương cung có ai, trong Chiêu Dương cung có nhị tỷ tỷ. Nàng trực tiếp nhận định hoàng thượng chỉ đối tốt với nhị tỷ tỷ, cần nàng.

      Tô Khiêm Dương dẫn nàng đến ngồi cạnh bàn, nhìn nàng đáp lên xếp gỗ, cười dỗ nàng "Phụ hoàng tất nhiên nhớ tới ngươi."

      Đứa bốn tuổi có thể nhận biết ít thị phi, đối với lời hoàng thượng có nhớ tới, lại thấy thường đến, mở miệng phản bác "Ta tin. Ngài gạt người!" xong muốn vùng khỏi tay .

      "Viện nhi!" Hoàng hậu ngăn nàng lại " được vô lễ với phụ hoàng."

      Lệ Viện hừ tiếng, thân mình lại xê dịch lại gần Tô Khiêm Dương, giữ chặt tay , vẫn là sợ .

      "Hoàng thượng có dùng bữa ? Thần thiếp sai người làm chút điểm tâm." Triệu Nhị tiến lên thoát aoa ngoài cho . Thay đổi đồ xong, qua cái canh giờ, chỗ Nhậm phương nghi kia ở lại qua đêm.

      " cần. Trẫm ăn qua." Tô Khiêm Dương ngồi hồi, bồi nữ nhi chút chuyện, lát sau phải chỗ Nhậm phương nghi.

      Lệ Viện vẫn bỏ được, lôi kéo tay hoàng thượng cho . Mâm ở phía sau kéo nàng lại. Lệ Viện thấy phụ hoàng rồi, liền xoay người vừa khóc vừa đấm đá ma ma kia "Ai cho ngươi lôi kéo ta! Ai cho ngươi lôi kéo ta!"

      Đá xong chạy về hướng hoàng hậu, lôi kéo nàng muốn tìm phụ hoàng trở về "Mẫu hậu, ta chán ghét nhị tủ, ta cũng thích đại tỷ. Ngài mang ta tìm phụ hoàng trở về."

      Triệu Nhị bất đắc dĩ ôm nữ nhi vào lòng ngồi lại tháp, lau nước mắt cho nàng "Viện nhi ngoan, về sau được gặp phụ hoàng nhiều hơn, ngoan."

      Lệ Viện ngẩng đầu nhìn nàng, khóc lên án "Mẫu hậu ngài gạt người. Ngài cùng đại ca đều gạt người. Mỗi lần đều là như thế, phụ hoàng cũng đến. Vì sao đến?"

      xong, nhào vào trong lòng nàng, khóc nức nở "Phụ khoàng vì sao thích nhị tỷ tỷ?"

      Triệu Nhị nhàng vuốt tóc nàng, trong ánh mắt thêm phần lạnh lùng "Phụ hoàng đương nhiên thích ngươi nhất. Ngươi phải luôn nhớ ngươi mới là hoàng gia công chúa con đích mẫu, ngươi mới là tôn quý nhất."...

      Tháng năm tháng sáu, Tương Như Nhân cho rằng hoàng thượng còn bận rộn sủng hạnh phi tần mới vào cung, đến chỗ nàng, phải tầm hơn hai mươi mấy ngày. Nhưng Tô Khiêm Dương vẫn là có chút thời gian đến Chiêu Dương cung.

      Có lẽ quá cái tuổi kia. Có lễ là đối với mấy phi tử kia quá ham thích. Tô Khiêm Dương vẫn cứ cảm thấy ở chỗ nàng là thoải mái nhất. Tương Như Nhân biết sở thích của . Hai người chuyện, nàng cũng có thể ăn nhịp với . phần cảm giác thoải mái này, nơi nào cũng tìm thấy.

      Ở trong phòng, Tương Như Nhân ngồi tháp mềm bên cửa sổ. Tô Khiêm Dương nằm gối đầu lên đùi nàng, mặt khác Tương Như Nhân còn bóc thịt trái vải cho ăn, vui thích biết bao.

      Tâm tình Tô Khiêm Dương cũng tệ. Năm trước hồi tân chính mang về nhiều bạc cho ngân khố. Năm nay thương hộ lại tiếp tục quyên tặng ngân lượng. Đối với những kẻ nhiều bạc mà , bọn họ muốn chính là địa vị. Đơn giản cho bọn chút địa vị, thương hộ bị áp chết rất nhiều năm liền vô cùng cảm kích triều đình.

      Tuy rằng như vậy lợi ích của thế gia ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Nhưng bọn họ bá vương nhiều năm như vậy rồi. Nếu cảnh cáo chút, cứ thế chỉ tăng chứ có giảm.

      Mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy cằm nàng, lên chút là miệng nhắn, làn môi hồng nhạt, căng bóng như lóe lên chút ánh sáng. Tầm mắt tiếp tục hướng lên , gương mặt quen thuộc, đôi mắt quen thuộc, con ngươi mang theo chút ý cười. Vừa lấy trái vải từ trong đĩa, cúi đầu thấy nhìn mình, khóe miệng cũng khẽ cười "Như thế nào?"

      "Năm nay tuần. Nàng hãy cùng với trẫm. " Tô Khiêm Dương động đậy chút, tìm góc thoải mái để nhìn nàng "Tháng tám xuất phát. Tháng mười trở về. thuyền theo sông xuống phía nam. tuần ít đia phương, lại là lần đầu nên thời gian hơi dài chút."

      Tương Như Nhân cuối đầu nhìn . bàn tay tùy ý đặt vai , tay còn lại bị nắm giữ ngực, tóc dài buông xõa bên phớt qua gương mặt Tô Khiêm Dương. Miệng nàng nhàn nhạt cười, toàn bộ đều xinh đẹp. màn này lạc vào mắt , hình ảnh như dừng tại đó mãi mãi.

      Xung quanh khí yên tĩnh, ngẫu nhiên mới có tiếng nến tánh cái giá cắm bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau.

      "Được."

      lâu sau, Tương Như Nhân nhàng đáp ứng. Tô Khiêm Dương nhịn được đưa tay lên chạm vào mặt nàng, giọng hơi khàn khàn "Làm sao bây giờ?"

      Tương Như Nhân nao nao, ý tứ của . Bàn tay to lớn của Tô Khiêm Dương chậm rãi theo đường mày mi mắt của nàng mơn trớn, mê muội nhìn nàng "Nhân Nhân, trẫm nhập ma chướng."

      Đầu ngón tay ấm nóng kia chạm đến môi nàng, trong lòng Tương Như Nhân khẽ run. Nhìn vào đôi mắt của , kia như đại dương mênh mông. Tương Như Nhân bị cuốn vào trở tay kịp, rất nhanh liền bị bao phủ.

      Bên tai còn vang lên tiếng của "Nhân Nhân, nàng bây giờ làm sao cho tốt đây? "

      Tương Như Nhân ngây tại kia biết trả lời thế nào. Tô Khiêm Dương vẫn lặp lại vài chữ kia, như là cho nàng, mà cũng như cho chính mình. Nửa ngày, Tương Như Nhân đưa bàn tay vai kia nhàng phủ lên mắt , ôn nhu "Hoàng thượng, bây giờ biết làm sao cần nhìn tới nữa. Chỉ cần hai mắt nhìn, dễ dàng mê tâm, càng biết suy nghĩ trong lòng."

      Quanh mình đều là hơi thở của nàng. Tô Khiêm Dương như đứng bên ngoài tầng cuối cùng của mê đắm, vẫn là biết nên tiến hay lùi. . .

      Mùa hạ đến, các cung đều oi bức. Vào cung năm thứ tư, hoàng hậu xử lý cung vụ cũng thành thạo. Hai mươi mấy người tuy nhiều nhưng tới mới vào chưa bao lâu nên vẫn còn yên tĩnh. Nhất là tại trong số đó được sủng hạnh còn chưa được đến mười người.

      Mấy ngàu này, ngoại trừ tới chỗ những người mới, số ngày hoàng thượng Chiêu Dương cung vẫn là nhiều nhất. Điều này khiến cho phi tần mới tiến cung rất nhanh nhận thức giữa hậu cung này, ai mới là người đặc biệt nhất trong lòng hoàng thượng.

      Hai vị mĩ nhân ở Chiêu Dương cung cũng cao hứng. Cũng chính vì ở Chiêu Dương cung nên mới có thể là hai trong số ít người được sủng hạnh kia. Tuy rằng số lần đếm đầu ngón tay. Nhưng đối với các nàng mà thăng vị sau khi thừa ân mới là quan trọng. Hiền phi nương nương được sủng ái các nàng mới có tuệ trạch. Đương nhiên là mong nương nương càng được sủng ái càng tốt.

      Đến tháng tám khí trời bớt nóng chút. Tầm canh chiều, trong ngự hoa viên người tản bộ cũng nhiều. Tương Như Nhân dẫn theo Bình Ninh dạo hậu hoa viên. Vừa mới bước tới cửa hoa viên, cách đó xa liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi, trong đó còn lẫn tiếng mèo kêu.

      "Mẫu phi, giống như Đại tỷ tỷ ở bên đó." Bình Ninh quay đầu . Tương Như Nhân nhìn thoáng qua bên kia "Chúng ta qua xem ."

      Vòng qua sơn giả, ngay tại tiểu đình gần đó Tương Như Nhân nhìn thấy Diệp thục dung vừa mới hổn hển xong cái gì, phía sau là Giang tần và ba vị phi tần mới được phân vào Di Nhạc cung.

      Đối diện Diệp thục dung đúng là Đại công chúa Lệ Vân. Trong lòng nàng ôm thứ gì đó, mà Diệp thục dung chính là trừng mắt nhìn nó.

      Có người thấy được Tương Như Nhân, cung nữ quỳ xuống, phi tần hành lễ "Hiền phi nương nương cát tường."

      "Đứng lên ". Tương Như Nhân nhìn Lệ Vân trong mắt còn mang lệ, trong lòng ôm khối lông xù, có vẻ là con mèo. Vì thế Tương Như Nhân hỏi ma ma hầu hạ bên cạnh Đại công chúa "Sao lại thế này?"

      Bình Ninh qua kéo tỷ tỷ lại gần. Lúc này ma ma kia liền đem việc kể lại lần.

      Lệ Vân ôm mèo cưng mới nuôi ra ngoài dạo. Bởi vì nuôi chưa bao lâu nên mèo ở trong lòng nàng an phận, vào hoa viên liền nhảy ra chạy . Lệ Vân đuổi theo tìm nó, ngờ lại gặp đoàn người của Diệp thục dung. Con mèo kia biết sao lại như vậy, từ trong bụi cỏ nhảy ra lao thẳng tới người Diệp thục dung. Diệp thục dung né được đành lấy tay ra cản. Y phục mùa hè mỏng, tay liền bị mèo trảo xước.

      Diệp thục dung tức giận muốn đánh chết con mèo này. Lệ Vân chạy tới ôm mèo vào lòng tất nhiên chịu. Tiếp theo chính là Tương Như Nhân và Bình Ninh nghe được, Diệp thục dung cái miệng, trách móc Lệ Vân thường ngày vẫn ngoan ngoãn đến phát khóc.

      "Cái gì mà ngoài ý muốn. Đây chính là cố ý. Bản cung vừa lại nó liền nhào tới đây. phải nhằm vào bản cung là cái gì?" Diệp thục dung vén tay áo, vài vết cào nhìn thấy ràng nhưng sâu, dù sao mèo nuôi đều được mài dũa móng vuốt.

      Tương Như Nhân liếc nhìn Diệp thục dung cái. Tầm mắt dừng ở y phục của nàng. phía tà áo có lủng lẳng vài cái quả cầu vải thế kia, còn là hồng hồng vàng vàng nhìn rất bắt mắt.

      "Diệp thục dung hôm nay thân y phục quả tệ." Tương Như Nhân lại nhìn qua con mèo bị dọa sợ kia, mỉm cười, trách ngươi nhào tới a.

      Diệp thục dung cúi đầu vừa thấy, biến sắc. Cũng thấy được mấy quả cầu vải, mèo phải thích chơi cầu vải nhất sao, cho nên nó mới lao về phía bản thân.

      Này phải là tai bay vạ gió sao.

      Hôm nay Diệp thục dung đặc biệt dẫn mấy người trong Di Nhạc cung ra ngoài tản bộ. Này ngoài tản bộ, dĩ nhiên là muốn lập uy cho bản thân, đển các nàng đều hướng về mình. Phút cuối lại ra chuyện như vậy, thế nào cũng phải tìm lại chút mặt mũi.

      Vì vậy nàng chỉ mào mèo con trong lòng Lệ Vân, hừ "Hôm nay là va chạm bản cung, ngày nào đó nếu lỡ va chạm vào phi tần mang thai, dọa đến người sao. Mèo biết nghe lời như vậy nên ném ."

      Lệ Vân càng ôm chặt lấy mèo con trong lòng. Mèo kia dường như cũng cảm thấy uy hiếp từ Diệp thục dung, meo tiếng kêu ủy khuất.

      Trong hoa viên lúc này người tản bộ cũng nhiều, bao lâu Diệp tiểu nghi ở Nghi Hòa cung cũng lại đây, thấy nhiều người vây quanh như vậy. lên phía trước thấy được Diệp thục dung và Tương Như Nhân, hành lễ xong tựa hồ cảm nhận được khí quái dị lúc đó, nhìn thấy mèo con trong lòng Lệ Vân, cười khen "Mèo đáng a."

      Tương Như Nhân nhìn nàng cái, đều là người Diệp gia, tỷ tỷ bị thương, muội muội còn khen kẻ gây họa là đáng a.

      "Hồi còn thiếp thân cũng từng nuôi con mèo như vầy. Có điều phải màu trắng." Nghe ra giọng nàng nuối tiếc, Tương Như Nhân nhìn vẻ mặt Diệp thục dung càng chìm xuống, cười hỏi "Là màu đen?"

      Ánh mắt Diệp tiểu nghi chợt sáng lên, rồi lại ảm đạm xuống "Hiền phi nương nương đúng, là màu đen. Đó là ca ca mua về cho thiếp thân, nghe là giống quý. Đáng tiếc nuôi chưa bao lâu thấy tăm hơi đâu."...
      lehanh, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 94: Hiền phi uống say
      Thời điểm ở phủ thái tử phát sinh ra mấy chuyện kia. Kim lương nhân vì sao có thai lại bị giam cầm, còn có hắc miêu hung hăng ở Dao Hoa các, Tương Như Nhân đều nhớ được. Vì thế Tương Như Nhân ôn hòa cười nhìn Diệp tiểu nghi "Khi nào thấy? Còn nhớ ?"

      Diệp tiểu nghi nghĩ nghĩ, hướng về phía Tương Như Nhân cười có chút ngượng ngùng "Là chuyện lúc thiếp thân năm tuổi a, nhớ được khá ràng. Là đại ca mua con mèo đó về cho thiếp thân vào mùa hè. Nuôi được hai tháng lại thấy nó đâu nữa. Nó rất xinh đẹp, thân đen tuyền. Tới bây giờ thiếp thân vẫn còn nhớ rất ."

      Tương Như Nhân nhìn lướt qua Diệp thục dung, thấy vẻ mặt nàng tái nhợt vài phần, tựa hồ đối với lời Diệp tiểu nghi có điều kiêng kị, vội vàng quay mặt cúi đầu, che giấu đáy mắt có chút hoảng loạn.

      Chuyện mười năm trước, quả quá xa. Tương Như Nhân khi đó vừa vào phủ bao lâu.

      Lúc ấy đối với hắc miêu nàng cũng cực kì có ấn tượng. bộ dáng kiêu căng nhìn thế nào cũng ra mèo hoang. Mà sau đó lại bị độc chết cách ly kỳ, trở thành chuyện ngoài ý muốn dọa người, giải quyết được gì. tại nghe được Diệp tiểu nghi thế, khỏi nghĩ nhiều thêm vài phần.

      Nửa ngày, Tương Như Nhân mở miệng "Kia đúng là đáng tiếc." Đáng tiếc tại dù muốn tìm bằng chứng gì đó, mèo kia cũng hóa thành bộ xương."

      chuyến ra ngoài này của Diệp thục dung là xuất môn bất lợi. Đầu tiên là bị mèo cào, lại còn gặp đường muội của mình như vậy, vốn chột dạ, nghe Hiền phi câu đáng tiếc, sắc mặt càng là khó coi.

      bao lâu Nghiêm chiêu nghi tới đây, thấy nhiều người như vậy, hỏi qua nguyên do. Sau đó vẫn là hướng Diệp thục dung mềm, nào là do mèo Đại công chúa gây chuyện, nào là chuyện vô ý đáng tiếc.

      Bởi vì xuất của Diệp tiểu nghi. Tâm muốn truy cứu trách nhiệm của Diệp thục dung cũng phai nhạt. Nàng phải vừa chột dạ vừa bị thương sao, thế là vội vã dắt đám người hồi Di Nhạc cung.

      Cũng là Bình Ninh lớn mật, hướng về phía lưng Diệp thục dung làm cái mặt quỷ. Khi bắt gặp ánh mắt Tương Như Nhân nhìn qua nhanh cúi đầu sờ con mèo trong lòng Đại công chúa.

      Tương Như Nhân nhìn Giang tần theo sát phía sau Diệp thục dung, từ đầu tới cuối đều gì, nỗ lực giảm thấp cảm giâc tồn tại của phi tần. Khó trách Hạ tần luôn lo lắng cho nàng. Trong chốn thâm cung này, tính tình Giang tần như vậy chính là dễ bị xem thường.

      Sau khi lời từ biệt với Nghiêm chiêu nghi, Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh hồi Chiêu Dương cung. Lúc này Dung nhi cũng vừa từ Thái học viện trở về. Tương Như Nhân gọi cả hai vào trong phòng, nhìn thoáng qua Bình Ninh, lại nhìn Dung nhi "Qua vài ngày mẫu phi theo phụ hoàng các ngươi tuần."

      xong Tương Như Nhân liền lẳng lặng nhìn bọn họ.

      Dung nhi ngẩng đầu "Mẫu phi ngài yên tâm. Ta cùng tỷ tỷ tự chăm sóc tốt cho bản thân."

      Dung nhi xong, Bình Ninh cũng vội tiếp lời "Đúng vậy mẫu phi. Ngài hãy yên tâm cùng phụ hoàng. Ta chăm sóc tốt đệ đệ."

      "Ngươi có thể thành thành chăm sóc tốt bản thân là ta an tâm rồi." Tương Như Nhân khách khí thẳng nàng, Tương Như Nhân vừa , trong Chiêu Dương cung có người quản nàng, nàng còn phá.

      Bình Ninh cười cười đến cạnh nàng "Mẫu phi, ngài an tâm dí. Ta nhata định hảo hảo ngốc, gây chuyện."

      Tương Như Nhân khẽ chỉ cái trán của nàng " được làm được."

      Bình Ninh vội gật đầu. Tương Như Nhân nhìn về phía Dung nhi "Có chuyện gì có thể Nghi Hòa cung tìm Đức phi." Tỉ mỉ dặn xong, Tương Như Nhân gọi Tôn ma ma vào phân phó số việc.

      Bên kia mấy người Thanb Thu đem tất cả những thứ cần mang theo chuẩn bị thỏa đáng...

      Mười bốn tháng tám, Tương Như Nhân ngồi xe ngựa ra khỏi cung đến bên tàu. Chuyến này ít người. Tính cả Tương Như Nhân là phi tần có năm, trong đó ba vị là người mới đợt tuyển tú năm nay vào. Khiến Tương Như Nhân ngạc nhiên đó là người cuối cùng lại chính là Giang tần ở Di Nhạc cung.

      Đều ở thuyền phía sau. lát sau hoàng thượng và vài quan viên cùng tiến lên thuyền chính phía trước. Tầm sau nén nhang, thuyền bắt đầu di chuyển.

      Phòng Tương Như Nhân ở phía trước, phòng rộng nhất, mở cửa là có thể thẳng ra sàn thuyền. Tử Hạ mở ô cạnh nàng, đến gần mạn thuyền, nhìn xuống dưới là sóng nước cuồn cuộn do thuyền đẩy ra, nước sông trong suốt liên tục dập dềnh.

      Sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất . Tương Như Nhân quay đầu, Giang tần dẫn theo cung nữ đứng ở kia. mặt Giang tần là ít kích động, gấp gáp hành lễ với Tương Như Nhân "Thiếp thân bái kiến Hiền phi nương nương"

      Tương Như Nhân cười ôn hòa " cần đa lễ, trời nắng, tại sao lại mang theo ô?" xong nhìn về phía cung nữ phía sau Giang tần. Cung nữ kia cúi đầu, Giang tần lắc đầu " sao, thiếp thân biết là nắng."

      "Giang tần, cùng ra kia ngồi lúc ." Tương Như Nhân thấy nàng nhút nhát, chỉ chỉ mái che phái đuôi thuyền. Giang tần gật đầu. Vài người qua, Thanh Đông ở đó dọn xong bàn điểm tâm và hoa trà.

      Giang tần chờ Tương Như Nhân ngồi xuống xong mới phúc thân ngồi xuống. Tay cầm chén trà mân mê miệng chén, cũng dám nhìn thẳng Tương Như Nhân. Bộ dáng sợ hãi nỗ lực giảm thấp cảm giác tồn tại của bản thân.

      Tính tình như vậy, làm sao có thể được tuyển ra theo tuần.

      "Là hoàng hậu nương nương phân phó ngươi theo tuần sao?" Tương Như Nhân để Thanh Đông đưa điểm tâm đến trước mặt Giang tần. Nhìn sang cung nữ phía sau Giang tần liếc mắt cái, thản nhiên "Đuôi thuyền gió lớn. Ngươi cứ như vậy nhìn chủ tử các ngươi nhiễm lạnh sao. Còn mau lấy thêm áo choàng đến!" Cung nữ kia liếc nhanh nhìn Giang tần cái rồi rời . Tử Hạ theo phân phó của Tương Như Nhân rời theo cung nữ kia.

      Cung nữ kia vừa , Tương Như Nhân lập tức cảm giác thân mình Giang tần liền thả lỏng. Nàng cầm lấy miếng điểm tâm trước mặt, ăn ngụm, ý cười thay thế sợ hãi lên khắp khuôn mặt, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân "Ăn ngon !"

      Tương Như Nhân cười, rốt cuộc biết cảm thấy khác thường chỗ nào. Biểu của Giang tần, thế nào giống như đứa trẻ.

      Lấy thời gian Giang tần vào cung, thời cũng hai mươi. nữ tử hai mươi tuổi lại điểm tâm này ăn ngon sao, chắc chắn là .

      Thích thú trong mắt nàng lộ ra rất ràng, cũng giống như ý sợ vậy. Thời điểm lần đầu tiền đến Chiêu Dương cung thỉnh an còn chưa ràng như vậy. Ở Di Nhạc cung thời gian, nàng lại càng ngày càng nhát gan.

      Thanh Đông ở bên cạnh rót cho nàng ly hoa trà. Giang tần ngượng ngùng nhìn nàng cười cười "Cám ơn." Thanh Đông khẽ giật mình, bất động thanh sắc hành lễ, thối lui đến bên.

      Tương Như Nhân đợi nàng ăn xong, lại hỏi nàng "Là ai phân phó ngươi tuần?"

      "Thiếp thân cũng là ở mấy ngày trước khi xuất phát mới biết được, là hoàng hậu nương nương phái người đến với thiếp thân. Giang tần nghĩ nghĩ "Thiếp thân cũng nghĩ hoàng hậu nương nương thêm thiếp thân vào. "

      Những người theo tuần này đều là trước đó sắp xếp xong. Tương Như Nhân từ tháng sáu biết. Làm sao có thể trước mấy ngày mới thông tri. Tương Như Nhân nhìn bộ dáng nàng chút nghi nhờ, nghi hoặc trong lòng càng sâu.

      Vì thế Tương Như Nhân tận lực hỏi về quan hệ giữa nàng và Hạ tần, lại hỏi thêm chút việc. Giang tần đối với Tương Như Nhân cũng hề cảnh giác. Mãi cho đến khi cung nữ kia quay trở về, Giang tần lại .

      Ngồi ở đuôi thuyền hồi, Tương Như Nhân quay về trong phòng, nhìn sang Thanh Đông "Giang tần này, thế nào cứ giống như đứa ." Mà cung nữ kia giống như người xem chừng nàng.

      "Nương nương, nô tì cũng cảm thấy kì quái. Nô tì làm điểm tâm, chỉ có công chúa ăn mới có thể như vậy." cách khác, chỉ có tuổi mới thiên chân như thế.

      Quay lại chút suy nghĩ. Hạ tần lúc nào cũng đối với Giang tần rất chăm sóc, lo lắng. phải càng chứng minh Giang tần khác thường.

      " thời cũng tiện tra. Trở về rồi tra chút chuyện Giang gia và Hạ gia!" Tương Như Nhaab trong lòng có chút đoán. Tử Hạ đến "Nương nương, bên cạnh Giang tần theo ma ma và hai cung nữ. Ma ma và cung nữ vừa rồi là từ lúc tiến cung Giang tần mang theo vào. Còn cái cung nữ là của Di Nhạc cung."

      Tương Như Nhân gật gật đầu, ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi hồi. Đến xế chiều, thuyền cập bến.

      Thuyền của các nàng là ở cạnh bên thuyền chính. Buổi tối, có người đến mời Tương Như Nhân qua. Lúc này bọn quan viên đều lên bờ. Trần Phụng đưa nàng đến cửa khoang thuyền. Tử Hạ đưa cho Trần Phụng cái hồng bao " Làm phiền Trần công công."

      Tương Như Nhân vào trong, hai bên trái phải đều có bàn, ở giữa là cái bàn rất to, ngoài đại sảnh có ai.

      thêm vài bước vào bên trong, trong sảnh này hai bên đều có sương phòng. Tương Như Nhân nhìn đến cửa sương phòng bên trái, thấy hoàng thượng ra phúc thân hành lễ.

      "Đến đây, bồi trẫm dùng bữa." Tô Khiêm Dương tự nhiên dắt nàng vào. Bên trong phòng sớm bày bàn ăn, còn có bình rượu và hai cái chén.

      Tương Như Nhân cười "Hoàng thượng hưng trí." Ngồi xuống xong cầm bình rượu rót cho ly, vừa muốn đặt xuống, Tô Khi Dương đưa tay đỡ bình rượu đưa đến cái chén trước mặt nàng "Nàng cũng uống ít."

      "Hoàng thượng, tửu lượng thần thiếp rất kém." Tương Như Nhân từ chối, chén rượu kia đầy.

      Hương rượu nhàn nhạt thoảng lên, Tương Như Nhân do dự cầm lấy cái chén. Tô Khiêm Dương chạm chén của vào chén nàng "Uống!"


      Mị mị ánh mắt, Tương Như Nhân xem hoàng thượng ngụm cạn chén. Nàng cũng cầm cái chén theo uống hơi hết sạch.

      Tô Khiêm Dương vốn định nàng cứ chậm rãi uống, vội. Nào ngờ đâu nàng uống hết, lúc buông cái chén xuống biểu tình tốt, cau mày, mặt rối rắm.

      Tô Khiêm Dương bật cười "Sao lại uống nhanh như vậy?"

      Yết hầu Tương Như Nhân như bị lửa thiêu, trực tiếp sặc chảy nước mắt. Nàng làm sao biết rượu này lại mạnh như vậy a.

      hồi sau, mặt nàng ửng đỏ. Tiếp đó lan đến cổ. Rất nhanh Tương Như Nhân cảm thấy cả người đều nóng. Thân mình nàng khẽ lung lay, nhìn hoàng thượng trước mặt. Nàng đưa tay nâng bình rượu rót cho hoàng thượng, sau đó lại tự nhiên cũng rót vào chén trước mặt mình, chỉ vào hoàng thượng "Hoàng thượng, ngài thế nào đung đưa?"

      Tương Như Nhân trước mắt Tô Khiêm Dương bộ lơ ngơ, bĩu môi hài lòng trừng mắt nhìn . Trong tay nàng còn quên cái chén, đưa lên miệng uống ngụm, mặt cau mày, mặt còn kêu "Hảo tửu."

      Sao lại có thể say nhanh như vậy. Mới có ly a.

      Tương Như Nhân rốt cuộc cảm thấy thích hợp, buông cái chén "Hoàng thượng, có phải gió thổi nên sóng mạnh hay ?" xong đưa tay đẩy cửa sổ, đẩy vài cái ván kiavẫn ra "Thế nào thần thiếp thấy thuyền này có chút lắc lư?"

      Tô Khiêm Dương rốt cuộc cười lên tiếng. Tương Như Nhân tay nâng mặt giương mắt nhìn , xì tiếng cũng cười theo "Ha ha, hoàng thương thế nào lại biến thành vài người. Bốn, năm, đúng, là sáu người. Hoàng thượng sao ngài cứ lắc lư dữ dội, khiến thần thiếp nhìn mà chóng mặt?"

      Tô Khiêm Dương bất đắc dĩ đứng dậy đến cạnh nàng. Xem ra đêm nay là ăn xong.

      Vừa nắm lấy tay nàng. Tương Như Nhân liền giống như bạch tuộc bám chặt vào , miệng than thở ngừng "Thần thiếp nổi gió, thuyền cứ luôn lắc lư dữ dội, lắc đến người muốn hôn mê."

      Vốn muốn gọi thái y tiến vào khai hai chén canh giải rượu. Tô Khiêm Dương nhìn nàng mềm yếu tựa vào người mình, mặt chống để bản thân tuột xuống, mặt lại cứ tuột xuống. Đáy mắt thêm phần thú vị, nâng nàng dậy.

      Tương Như Nhân rốt cuộc có thể trườn lên ôm lấy cổ , dưới thân ngã ra đem kéo dài đến sạp, áp lên người nàng.

      Trời xoay đất chuyển.

      Tương Như Nhân lại cảm thấy nóng đầu choáng váng. Quan trọng nhất là thế nào nàng lại thấy người trước mặt cứ như có phép thuật biến ra thành vài cái, nhìn mà hoa cả mắt khiến đầu càng mê loạn.

      Đưa tay kéo kéo cổ áo, Tương Như Nhân kiên nhẫn hô tiếng nóng.

      Trong lúc quơ tay chạm đến mặt , có chút lạnh lạnh thích, vươn hai ray trực tiếp hướng cổ áo Tô Khiêm Dương cởi ra.

      cũng bị hết hồn lúc, hoàn hồn phát người say ngờ nghệch dưới thân cố gắng cởi y phục của nhưng tay yếu nên mãi gỡ được. Vì thế, nàng phát giận.

      Tô Khiêm Dương ôm thẳng nàng lên giường. Tiếp xúc đến mặt chiếu lành lạnh. Tương Như nhân cả người đều nằm xấp xuống, thoải mái ~~

      Tô Khiêm Dương gỡ nút cổ áo. Nhìn nàng bộ dáng này còn có ý thức gì. Tự mình đến bên chậu nước, xắn tay áo, dùng nước lạnh rửa mặt và lau qua cánh tay, lấy vải ướt lau cổ.

      Trở về bên giường, Tương Như Nhân nằm sấp có hình tượng gì. Đó là tư thế đời này chưa từng có, nhưng vẻ mặt là vô cùng hưởng thụ.

      Tô Khiêm Dương đưa tay sờ mặt nàng chút. Tương Như Nhân mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn . Đưa tay ra chộp lấy tay , lạnh lạnh thoải mái, kéo tới áp mặt mình.

      Chờ tới lên giường, Tương Như Nhân cảm thấy cánh tay cũng mát mẻ, mặt cũng mát mẻ, cổ cũng mát mẻ. Vì thế, toàn bộ thân mình lại lần nữa bò lên .

      Tô Khiêm Dương cảm thấy cảm giác này cũng tệ. Phỏng chừng đời này cũng chỉ có duy nhất cơ hội này nhìn đến nàng như vậy, cười nhìn Tương Như Nhân say ngủ ở trong lòng . Đưa tay giúp nàng dời dời tóc. Nàng cứ thể ngủ, mặt trang điểm chưa rửa, tóc cũng chưa gỡ. Sáng mai tỉnh dậy biết nàng phản ứng ra sao.

      Nghĩ đến đây, Tô Khiêm Dương càng nghĩ đến gọi người vào thay y phục, sắp xêp chăn mền ở bên cho nàng nằm. Ngủ , buổi sáng ngày mai liền có thể biết.
      lehanh, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 95: tuần trở về
      Kì thực nửa đêm Tương Như Nhân có tỉnh dậy nhưng mơ mơ màng màng chỉ biết mình phải nằm ở trong khoang thuyền của mình, sau đó lại tiếp tục ngủ.

      Sáng hôm sau tỉnh lại, trời sáng hẳn. Tương Như Nhân mở mắt, muốn ngẩng đầu nhưng nặng, đưa tay lên đỡ mới phát trâm cài đầu đều chưa tháo, búi tóc cũng chưa gỡ.

      màn tối hôm qua lập tức tái lại trong đầu, nhưng đến chỗ bản thân uống xong chén rượu kia và bắt đầu cảm thấy mơ hồ khó chịu sau đó có chuyện gì nàng đều nhớ được.

      Tương Như Nhân vịn theo giường ngồi dậy, vừa nhìn bốn phía phát vẫn ở chỗ của hoàng thượng. Cúi đầu lại thấy, a, y phục cũng chưa thay, tối qua nàng cứ như vậy mà ngủ?

      Nhìn qua bên kia có gương lớn, Tương Như Nhân xuống giường, chống thân mình còn có chút choáng váng tới trước gương. Nhìn mình trong gương, Tương Như Nhân chôn chân tại kia.

      Tóc tai rối loạn , ngủ qua đêm trâm cài đều thay đổi vị trí. mặt chưa tẩy trang, trước mắt lem vòng tròn kì quái, đưa tay sờ lên, chính là bột kẻ mí mắt a.

      Nàng lấy bộ dáng này cùng hoàng thượng ngủ buổi tối a.

      Tương Như Nhân có lòng muốn chết a.

      cái bàn bên cạnh mọi thứ cũng chưa được dọn dẹp, vẫn còn nguyên rượu và thức ăn hôm qua. Có điều có thêm hai thố. Tương Như Nhân mở ra, thố là cháo, thố là canh giải rượu.

      Lại lần nữa nỗ lực nhớ lại tình cảnh tối qua, vẫn là nhớ nổi. Loáng thoáng chỉ thấy hình ảnh nàng quấn lấy hoàng thượng. Tương Như Nhân càng nghĩ càng kinh tâm. Vốn tửu lượng nàng tốn, bụng rỗng lại ly rượu mạnh vào, càng là mau say. Thảm rồi, biết tối qua lộ bao nhiêu xấu mặt.

      Ở đại sảnh phía ngoài có tiếng động lớn, Tương Như Nhân bộ dáng này cũng thể ra ngoài. Nàng trước ngồi xuống uống canh giải rượu, lại tới gương đồng gỡ trâm cài và tóc xuống.

      Nước trong phòng đủ để tẩy hết mấy thứ mặt nàng. Tương Như Nhân cầm khăn chấm nước, chậm rãi lau hai cái vòng tròn màu kia mắt. Chỉnh trang lại phít y phục, nhìn qua còn chật vật như trước.

      Xoay người nhìn đến giường, tối hôm qua hoàng thường cùng nàng như vậy ngủ sao?

      Tô Khiêm Dương cùng mấy đại thần bàn xong việc, đẩy cửa vào thấy Tương Như Nhân ngồi bên cửa sổ, tóc rối tung, ngây người ở đó.

      Nghe tiếng mở cửa, Tương Như Nhân quay đầu, nhìn đến hoàng thượng, đứng dậy thỉnh an "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng." Cuối cùng, có chút xấu hổ.

      "Ái phi hảo tửu lượng." Tối hôm qua Tô Khiêm Dương là được lần thưởng thức bộ dáng say của nàng. Hiền phi thường ngày bình tĩnh còn có mặt thú vị như vậy.

      Tương Như Nhân nhất thởi vẻ mặt thẹn thùng vài phần, mấu chốt là nhớ , nhìn hoàng thượng ngồi xuống đối diện bản thân, thành khẩn nhận sai "Hoàng thượng, tối qua thần thiếp thất thố."

      Tô Khiêm Dương thấy nàng trầm ổn như vậy, khỏi có chút nhớ bộ dáng Hiền phi khờ khạo ngày hôm qua, cười có chút trêu chọc "Trẫm là lần đầu tiên được nhìn thấy ái phi như thế. Hồi cung sau biết còn có cơ hội tái kiến hay ?"

      Tương Như Nhân đỏ mặt cúi đầu. Còn có lần sau? Đời này có cơ hội lần thứ hai đâu.

      Tô Khiêm Dương tiếp tục trêu nàng, để cung nữ chờ ở bên ngoài tiến vào, bản thân dẫn theo Trần phụng ra khoang ngoài.

      Tương Như Nhân đứng dậy. Vài cung nữ mang nước vào đổ đầy thùng. Tương Như Nhân tắm rửa đơn giản xong, đổi qua y phục, để Tử Hạ trang điểm cho nàng.

      Tranh điểm tinh xảo, y phục cùng mặc sức đều tương đối đẹp đẽ quý giá, Tương Như Nhân nhìn thoáng qua gương đồng "Hôm nay xuất hành sao?"

      Tử Hạ gật đầu "Đúng vậy nương nương. Thuyền lưu lại đây hai ngày. Hôm nay ngài bồi hoàng thượng xuất hành."

      Tương Như Nhân quay lại xem xét dây lưng phía sau "Tốt rồi, chúng ta ra ngoài thôi."

      Đến sàn tàu, phía sau hoàng thượng đứng tầm mười quan viên. bến tàu đứng tất cả quan viên ở châu này. Tương Như Nhân đến phía sau , mặt duy trì nụ cười nhàn nhạt, thong dong theo xuống thuyền.

      Quan viên bến tàu nhất tề quỳ xuống dập đầu, xa xa còn có dân chúng đứng nhìn. Lên xe ngựa, bọn họ là muốn nông trang trong châu này xem việc thu hoạch.

      Giữa tháng tám, đồng ruộng vàng óng ánh vẫn chưa bằng tháng chín, ít địa phương vẫn còn hơi xanh. Có điều mùi hương dân dã thổi đến là nồng đậm.

      Tương Như Nhân ngồi xe cùng hoạng thượng. Nàng cũng tự tại, vén mành nhìn ra ngoài cửa sổ, tinh thần hơn ít.

      Xe ngựa dừng lại cửa trang viên . Vào trang viên đường sau đều là trải thảm đỏ long trọng, có chút khoe khoang. Mấy người bên trong đều mặc y phục màu, Tương Như Nhân nhìn vào trong mắt đều có vẻ quá độ.

      Hoàng thượng cái gì cũng chưa , thẳng về nơi thu hoạch phía sau.

      mấy cái bàn lớn bày từng cái sàng, bên trong sàng là ít thứu được thu hoạch. Tương Như Nhân bước lên trước, tính để hoàng thượng và quan viên xem gì đó. Trần Phụng tới, là hoàng thượng thỉnh nàng qua cùng xem.

      Tương Như Nhân đành phải đến cạnh hoàng thượng. cúi đầu xem mấy thứ trong sàng. nửa là thóc, nửa là ngũ cốc. Bên cạnh còn có cái bình, trong đó là gạo xay xát qua.

      Tô Khiêm Dương cầm lấy mấy hạt ở trong tay mân mân, lại cầm đến mấy củ quả kia, đều tròn trịa như nhau, giống như là được tinh chọn qua.

      Thóc như thế, khoai lang rồi ngô ở bên cạnh cũng là như thế, chọn đều là tốt nhất, bộ dáng thu hoạch rất tốt.

      Quan địa phương ước chừng là hoàng thượng tự mình vào trong vườn xem, nơi đó nhiều bẩn.

      Hoàng thượng quả tự xem. để thị vệ bên người theo hai vị quan trẻ tuổi vào trong kiểm tra, thuận tiện mang ít trở ra, này so sánh, những thứ ban đầu đặt ở kia có vẻ giả chút.

      Hoàng thượng trước khi rời liền để lại bốn chữ "Có hoa quả."

      Lúc trở về Tương Như Nhân cùng xe với . Tô Khiêm Dương nhắc đến chuyện thu hoạch, Tương Như Nhân mở lời ít "Hoàng thượng, đây cũng phải họ có tâm lừa gạt. Ngài tuần, đây là trạm thứ nhấy, nếu lấy ra những thứ tốt nhất cho ngài xem khác nào quản châu tốt." Mặt mũi công phu đều muốn vậy. Rốt cuộc hàng năm thu hoạch như thế nào, lên đến triều đình đều là tận lực báo những cái gì tốt đẹp nhất.

      "Vậy trẫm tuần thế này còn ý nghĩa gì?" Tô Khiêm Dương sau khi lên xe sắc mặt liền khó xem. Đây là địa phương nhiều năm bị lên án. Trời cao hoàng đế xa, cứ vậy chuyện hàng giả cũng phải lần đầu tiên, mỗi lần tuần đều bắt ra được "vấn đề", cũng phải chỉ có nơi này. Vì thế Tô Khiêm Dương quyết định giết gà dọa khỉ, để những châu tiếp theo sớm biết chút cũng tốt, tránh cho càng xuống lại càng chân thực...

      Trước khi thuyền rời , hoàng thượng liền trừng trị vài tên quan viên, định tội lừa gạt, vài tên bị hàng chức vài tên phạt bổng lộc. bao lâu, tin tức này liền được truyền .

      Biện pháp này của hoàng thượng cũng hữu hiệu. Đợi đến châu kế tiếp, mọi thứ có vẻ chân hơn. Thảm đỏ cũng dẹp . Những gì mang lên có lớn có , có tốt có bình thường.

      Trước khi rời , châu này thưởng phạt.

      Bọn quan viên này đó người người cũng khôn khéo, nhìn ra được bí quyết trong đó. Đến vài châu sau, người biết tổ chức hơn, trực tiếp dẫn hoàng thượng vào thăm vườn, nghỉ ngơi ngay tại bên bờ ruộng. Lúc mày là cuối tháng chín, đồng ruộng mảnh vàng óng, hiển sinh cơ. Muốn nhìn thu hoạch thế nào cũng là trực tiếp nhìn, quá đủ chân , điểm cũng giả.

      Hoàng thượng xem hài lòng, thưởng!

      Tương Như Nhân đến mỗi nơi đều là nhìn thấy khác nhau như vậy, nhìn được nhiều hơn cũng cảm thấy thú vị. Đây phải là chiến tích quan viên được viết trình tấu lên mà là hoàng thượng trực tiếp tuần. Thông minh nắm được cơ hội này, khiến hoàng thượng vừa lòng, chiến tích này có thể có ích đến vài năm.

      Có điều cũng có kẻ ngốc.

      Lúc đến châu cuối cùng, vì nơi này địa thế cao hơn chút nên thổ nhưỡng phì nhiêu. Quan viên nơi này nghe được đường phía trước thực ra sao. Suy nghĩ xong, quyết định trước khi hoàng thượng đến tu chỉnh qua lần. Bọn họ đắp laik đất đai chỗ đến thăm, trồng cây thu hoạch vào đó.

      Nhưng bản thân cây lớn lên ở đất đó hay khác biệt, làm sao lại nhìn ra. Tương Như Nhân lần này , chỉ nghe lúc đoa mặt hoàng thượng đen lại.

      Gặp qua người ngốc, nhưng chưa thấy ai ngu ngốc như vậy a.
      Trừng phạt là hiển nhiên...

      Giữa tháng mười, đội ngũ tuần bắt đầu hồi trình.

      Ít dừng chân nên tốc độ trở về cũng nhanh hơn. Đến giữa tháng mười là về đến Lâm An thành, lúc này Lâm An thành vào cuối thu.

      Ra khỏi khoang thuyền, Tương Như Nhân thân khoác thêm áo choàng, nhìn bến tàu ở xa có thể nhìn thấy đứng rất nhiều người, đều là nghênh đón hoàng thượng.

      ra ngoài ba tháng, cách cái mùa.

      Về tới Chiêu Dương cung, hết thảy đều quen thuộc. Tương Như Nhân vừa ngồi xuống bao lâu nghe tiếng Bình Ninh ngoài cửa, đảo mắt ra cửa thấy thân ảnh của nàng "Mẫu phi, ngài trở về."

      Bình Ninh chạy đến bên cạnh nàng, vô cùng thân thiết dụi vào nàn, mặt toàn là nhớ nhung.

      Tương Như Nhân sờ sờ đầu, canh giờ này, nhất định là nàng từ Thái học viện trốn ra "Vội vã trở về như vậy, có phải sợ ai cáo trạng ngươi hay ?"

      "Làm sao có thể, ta trong khoảng thời gian này rất ngoan." Bình Ninh reo lên, có chút bất mãn, "Sao mẫu phi cứ luôn ta gây chuyện. Diệp thục dung kia mới là người hay gây chuyện, nàng giết chết mèo của đại tỷ tỷ."

      Tương Như Nhan vỗ trán nàng cái " cái gì đâu. có bằng chứng."

      Bình Ninh hừ tiếng "Tuy rằng mẫu phi rằng làm việc phải có chứng cớ. Nhưng mèo của đại tỷ tỷ tự nhiên thấy. Hai ngày sau lại thấy chết trước cửa Di Nhạc cung. đáng thương, đầu cùng chân đều có, máu chảy đầm đìa." xong trong mắt Bình Ninh rưng rưng nước mắt "Con mèo kia đều chưa đắc tội qua với ai, chỉ có từng làm bị thương Diệp thục dung. phải nàng còn ai."

      Tương Như Nhân kéo nàng đến trước mặt "Ngươi chính mắt thấy Diệp thục dung mang con mèo kia ?"

      Bình Ninh lắc đầu.

      "Vậy ngươi có năng lực xác định mèo kia là Diệp thục dung sai người giết chết đặt tại của Di Nhạc cung hay ?"

      Bình Ninh tiếp tục lắc đầu, tính mở miệng phản bác nhưng lại bị ánh mắt Tương Như Nhân làm nghẹn trở về.

      " có bằng chứng làm sao có thể khẳng định Diệp thục dung sai người bắt giết mèo của Đại công chúa vứt ở cửa Di Nhạc cung đây?"

      "Nhưng là !" Bình Ninh dậm chân cam lòng "Ngoại trừ nàng còn có ai. Tiểu Ngoan chính là cẩn thận cào bị thương Diệp thục dung. Còn lại chưa hề gây họa gì. Sao lại có người nhẫn tâm đem nó biến thành như vậy được chứ!"

      "Ngươi có thấy qua Tiểu Ngoan khi chết ?"

      Bình Ninh lắc đầu "Nghiêm chiêu nghi cho ta xem, sợ dọa đến ta."

      Tương Như Nhân nhắc nhở nàng " có bằng chứng chỉ là hoài nghi. Mà chuyện hoài nghi thể nơi nơi . Bởi vì có chứng cứ nên ngươi chính là vu khống cho người khác. Tiểu Ngoan chết. Nghiêm chiêu nghi tra. Nhưng ngươi thể thẳng là Diệp thục dung làm như vậy. Hiểu chưa?"

      "Ta cũng chỉ cùng mẫu phi và đệ đệ." Bình Ninh gật gật đầu.

      Tương Như Nhân để Bình Ninh trở về, nhìn nàng ra khỏi cửa, vẻ mặt khẽ ngưng đọng "Thanh Đông, gọi Tôn ma ma tới đây. Bản cung có chuyện muốn hỏi nàng."
      lehanh, tart_trung, song ngư5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :