1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh - Lạc Vân Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Mau ra chap mới nha. Thanks editor

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 12: Bình yên trước cơn bão

      Công viên trò chơi Lê Thi Minh

      -Lạc Mẫn, sao cậu ngốc thế?!

      rồi, chàng trai đánh lên cái nón lưỡi trai của kế bên.

      Hừ, tại sao vậy?! Tại sao bắn gần cả chục lần vẫn trúng được con gấu kia chứ?! Chỉ có tiền xu mất thôi...

      -Cậu ngốc, bắn cho tôi coi !

      dứt câu, đem cây súng tay đặt vào bàn tay đầy vết chai của kẻ chê cười kia!

      -Được!

      Quẹt mũi cái, ra dáng thanh niên tinh nghịch xong cậu đặt súng lên bên mắt trái, nheo con mắt phải lại. Sau đó… Đoàng! Đoàng! Đoàng!

      Ba phát liên tục, là trúng! Nhưng phải là con gấu bự! Hu hu! Tại sao lại bắn trúng con heo chứ?!



      Lạc Mẫn vốn thân hình mập mạp, tay chân tròn lẳng cầm bên là cây kẹo trái cây, cầm bên là con heo bông ban nãy! Trông vô cùng đáng ! cạnh Trương Ngũ hề đẹp đôi tý nào! Mà là cực kỳ đáng !!!! Điều này thể qua ánh mắt như biết cười, biết của những người đường.

      liếm liếm que kem, tranh thủ ngốn luôn phần trái cây trong kem, rồi kéo kéo áo Trương Ngũ, hỏi :

      -Nè, cậu có thấy mọi nguời đều nhìn tôi ?!

      vô tư hỏi rốt cuộc đổi lại cái bóp mũi đau à nha!

      -Tại vì họ ngạc nhiên khi thấy chàng đẹp trai như tôi lại chung với đồ heo ú như cậu á!

      -Đau! Đau! Cậu mới là heo ú! Cậu là … là … lợn giống!

      Bị bóp cái mũi đến đỏ ửng mà thể làm được gì, thêm nữa là bị kêu là “heo ú” ai mà giận chứ! ràng ú! ú nga! Nên tùy tay chân mà đánh đánh đấm đấm liên hồi vào bàn tay nhéo mũi mình ban nãy! Lời cũng kiềm chế mà tuột ra hai chữ “lợn giống” kia luôn!

      ràng là Trương Ngũ đứng hình lúc, sau đó lại bật cười ha hả, phải cười như điên!

      Sau đó ghì chặt thân hình chưa đứng đến vai mình, ghì chặt cho nàng Lạc Mẫn chạy thoát rồi mới thầm vào tai ấy:

      -Đúng! Cậu đúng! Tôi là lợn giống nên phải được phối giống cùng lợn mẹ như cậu chứ!

      xong nhìn thân hình cứng đờ của người trong lòng, ánh mắt e ngại, thẹn thùng của Lạc Mẫn! ngại ngùng hay xấu hổ mang tai cùng với hai gò má vun cao kia đỏ bừng bừng như trái cà chua chín, nên rất khó giấu tâm tư của mình!

      cứ càng ngày càng nhanh, trốn tránh lời đùa quá mức của cậu bạn bên cạnh hay vì trái tim nàng lộn mất mấy nhịp rồi…

      -Nè, Lạc Mẫn, cậu chạy đâu vậy?!



      Hết tất cả các trò chơi, nào là vòng quay siêu tốc, nào là tàu bay, nào là đua xe điện, … chung tiếc nuối lớn nhất của Lạc Mẫn có lẽ là trò chơi vòng quay ngựa gỗ, vì chưa được chơi!!! Tại sao ư?! Vì tối trò đó mới mở! Mà hứa là xế chiều về nhà phụ bán rồi!

      Kết thúc gần ngày toàn là nụ cười, Lạc Mẫn đến giờ gương mặt vẫn là nụ cười tươi rói! Hai má ửng hồng cả, phúm phím trông đáng vô cùng, làm người ta nhịn được mà muốn cắn cái!

      Nhưng Trương Ngũ tuyệt đối dám cắn đâu! nhóc mập mạp này khóc đó nha!

      Hì hì, nhưng béo cái chắc sao?!

      Dường như biết được giơ tay lên béo mặt mình, Lạc Mẫn tranh thủ há miệng cắn vào tay cái!

      -Ai ui!

      -Đáng đời cậu lắm, ai bảo định béo má tôi?! Định béo chùa hả?! Cắn cái coi như huề!

      xong, nàng mập mạp nhà ta còn hứ cái!

      Bây giờ Trương Ngũ hiểu tại sao mình lại thích bé mập mạp này rồi! Đúng là xinh đẹp, thân hình đủ chuẩn chữ S nhưng rất đáng ! đẹp nhưng dễ thương, rạng rỡ nhưng tốt bụng, quyến rũ nhưng thà, chất phát! cao sang nhưng nghịch ngợm, ngây thơ!

      cũng hiểu tại sao mỗi khi nhìn vào gương mặt mủm mĩm, chỉ được cái thanh tú này mà tim lại đập nhanh rồi!

      Trương Ngũ kéo tay Lạc Mẫn lại, mạnh mẽ ôm . trong lòng thanh niên cao to thu hút ít ánh mắt của người dạo nha!

      Nếu là lúc trước người ưa ngại ngùng như Lạc Mẫn cố gắng thoát khỏi thành trung tâm chú ý. Nhưng qua kiếp, cứ ngại ngùng mà sống, luôn chui rúc dưới cái bóng to lớn của ông chồng vĩ đại, đủ chịu đựng rồi! được sống lại, đúng lúc tuổi thanh xuân tại sao thử thoải mái bản thân chứ?!

      Với lại cảm giác có người ôm cũng tốt lắm nha! Ấm lắm nha!

      Khoảng chốc lát sau, người ngại ngùng buông ra trước lại là Trương Ngũ nha! chàng này nhanh chóng sải bước kéo Lạc Mẫn cười tủm tỉm đến bãi xe.



      Cạch! Cạch!

      Tiếng xe đạp lạch cạch lạch cạch chạy, ngồi ngẩn ngơ đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa đến ngày lĩnh lương ở tiệm coffee làm thêm bỗng …

      Thắng gấp!!!!

      -Cậu điên hả?! Muốn tôi té chết sao?!

      Bỗng phía chỉ có tiếng cười phía của Tiểu Ngũ, nhàng xoay đầu lại, cười tươi rồi :

      -Nè, xuống xe tý bé mập! Có quà cho cậu nè!

      -Xùy! Quà gì chả biết!

      rồi hậm hực buông đôi chân mủm mỉm tình nguyện leo xuống.
      Trương Ngũ lôi trong túi quần ra chiếc hộp nhung đỏ hơi phai màu, rồi mở chiếc hộp, trong hộp là đôi bông tai phỉ thúy!

      Đôi bông tai nhuốm màu của thời gian trông thấy , chiếc bông làm bằng phỉ thúy xanh ngọc hình đồng tiền, phần khoen cài được làm bằng vàng, rất mảnh.

      -Đây là bông tai của mẹ tớ. Bà ấy bảo khi nào tớ gặp được người vừa ý hãy tặng cho ấy!

      -Tớ…

      Trương Ngũ nhanh miệng hơn cướp lời Lạc Mẫn:

      -Tớ là đứa khéo ăn khéo ! Cũng học giỏi hay đẹp trai ngời ngời! chung luận về gia thế hay ngoại hình tớ đều bằng phần mười thầy Nam, người mà cậu ngưỡng mộ từ lâu! Nhưng… Tớ vẫn muốn lần được nắm tay cậu tiếp! Dù cho hai đứa có thể thể … thể… Nhưng… Nhưng … tôi hứa đối xử với cậu tốt nhất có thể! … chân thành với cậu hết lòng! Đến ngày cậu cần tớ nữa thôi!

      Câu cuối như tiếng muỗi kêu!

      Lời ngắt quãng, ý tứ tự ti, lời lẽ thô kệch! Nhưng… nhưng sao nước mắt Lạc Mẫn cứ tuôn mãi vậy?! Ai giải thích giúp được ?!

      Đời trước đúng là quá mù quáng! ra bên cạnh có kẻ chân thành như vậy, có kẻ khờ dại như vậy, lại ngu ngốc nhận ra! Thôi, nếu sống lại rồi trân trọng người bên cạnh, đối xử tốt với Trương Ngũ, xem như bù đắp cho bản thân tiểu tử ngốc này, và cũng xem như là cho bản thân thêm cơ hội, thử , thử tin vào màu hồng hạnh phúc do nam nhân trước mắt này vẽ ra!

      nhào vào lòng , ôm chặt, miệng ầm ừ mấy tiếng:

      -Tớ biết rồi, đồ ngốc nhà cậu! Tớ nhận! Cậu đừng tự hạ thấp bản thân mình nữa! Tớ thích thầy Nam, tớ chỉ là… chỉ là thấy người đẹp, tài giỏi tùy tiện ngắm thôi! Tớ có ý nghĩ xa vời gì cả! Với lại cậu nhìn , tớ như thế này, ai lại thích chứ?! Cậu phải cố lên, phải cố học giỏi, phải cố đậu đại học rồi hai đứa mình có tương lai tốt thôi!

      Thấy “ừm” , mới thở hắt ra, lấy tay gạt quoa loa nước mắt, nhưng lại vô tình làm nước mắt lem nhòa cả mặt, nhưng quan tâm, tiếp:

      -… Hức… Hức… Cậu phải ráng lên! Nếu được hai đứa mình cùng học tiếp lên đại học nha!

      -Ừm, nhưng tớ sợ …

      dùng ngón tay thô to gạt lệ cho , đôi tay còn thuận tiện sờ qua sờ lại lên đôi má mịn màng căng thịt!

      muốn nhóc này buồn, nín bặt hai chữ “ được” lại nơi đáy lòng, cảm giác cứ nghen nghẹn! Vì cha mẹ rồi, chỉ cần tốt nghiệp cấp ba cho vào quân ngũ ngay! Gia đình đủ điều kiện nên vào quân đội đỡ tốn kém khoảng do nhà nước chi trả! Thêm em còn để tiền cho nó theo học ngành sửa xe của cha. Nhưng … muốn Lạc Mẫn biết! Sợ thất vọng! Sợ chê chí hướng thấp kém! … Nên thôi!!!

      -Đừng tương lai xa vời, giờ cậu nhận để tớ đeo cho!

      -Nhưng… Cái này quý như vậy… Tớ…

      Ngón tay chặn ở môi , rồi cười khẽ:

      -Cậu nhận được mà, tin tớ , Mẫn Mẫn!

      Ngón tay khẽ đeo vào đôi tay của Lạc Mẫn!

      là người con truyền thống sai! Dù cho kiếp trước từng trải qua chuyện thân mật nhất đời người cùng Nguyễn Trọng Nam rồi, nhưng … vẫn rất ngại! Hay đúng hơn chỉ là da thịt va chạm mà thôi, chứ chưa hề có âu yếm hay dạo đầu gì giống mấy quyển sách giới tính kia !

      Còn bây giờ Trương Ngũ đụng chạm vào vành tai , nơi nhạy cảm nhất nha! Nhột à nha!! cảm nhận được bàn tay nham nhám lướt qua da thịt mình, thêm hơi thở nhè cứ phả vào mặt, cảm giác rất dễ nổi lên tầng da gà nha!



      -Xong!

      Đeo giúp xong vội kéo dãn khoảng cách ra, nhìn ngắm kỹ rồi cười tươi, :

      -Lạc Mẫn nhà ta đẹp !

      mặc chiếc quần bò, áo thun phùng phình hình Mickey, đeo đôi bông theo lối cổ xưa nhìn hợp gì cả!

      Nhưng chẳng hiểu sao trông mắt cậu lúc này Lạc Mẫn đẹp ! Đẹp đến chói cả mắt!

      ___

      Chia tay Trương Ngũ xong Lạc Mẫn mới bộ dần dần về nhà, trong ánh ráng chiều thấy bóng dáng quen thuộc của chiếc lamborghini veneno đen bóng. vậy theo sau còn có chiếc xe du lịch mang bản số xanh đặc trưng của quân đội.

      Chẳng lẽ nhà có khách?!

      Quả sai, trong nhà có khách lớn, mà người kia ai xa lạ, chính là Nguyễn Trọng Nam!!

      Vừa bước vào nghe tiếng cười luyên thuyên của cha dượng , còn bàn là đống đồ to đồ đựng trong các giỏ giấy mang tên nước ngoài khó đọc, ắt hẳn đắt tiền lắm đây! Đây chẳng phải là “đại lễ” sao?!

      Lạc Mẫn vừa cất tiếng chào cả nhà ánh mắt dán chặt lên người !
      Đúng là xinh tươi nhỉ?! Tay còn cầm cả heo bông nữa cơ đấy!!! Em giỏi lắm Lạc Mẫn!

      Hôm đó rời , chịu nổi mà buột miệng hỏi: “Em có định đến nữa ?”. ấy mau mắn trả lời: “Dạ, khi rảnh em đến thăm thầy ạ!”

      Rốt cuộc cái rảnh kia là cả tháng trời, đến khi vết thương liền lại, đến khi ngống đợi muốn dài cả cổ, bóng dáng đó cũng chưa hề bước đến phòng bệnh của thêm lần nữa!

      Hôm nay, vừa xuất viện nhịn nổi mà đến tận nơi! Vậy mà nghe chơi đến giờ này mới về! Đúng là ngoan ngoãn nhỉ?!

      Lần này, tôi bình phục, em đừng hòng thoát khỏi tôi, Lạc Mẫn!!!
      milktruyenky, ly sắc, Carol10 others thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Ngược chết n9...yeah yeah!!! Thanks editor

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Ái muội

      Trốn tránh ánh mắt như dao cùng cái nhếch môi khó hiểu của Nguyễn Trọng Nam, Lạc Mẫn vội chào hỏi tất cả mọi người, sau đó mới lách người lên thang lầu:

      -Dạ, con xin phép thay đồ ạ.

      Tiếng của như vậy, êm tai như vậy, nếu mỗi ngày thức dậy đều nghe tốt biết mấy!

      Cha dượng – Lạc Thổ Trọng vội vàng cười to hào sảng:

      -Ờ, con ! Thay đồ xong nhớ xuống bếp phụ mẹ bây gọt trái cây tiếp thầy Nam nha! À, kêu Lạc Hy về nhà sớm nha con!

      -Dạ!

      ___

      Thay đồ xong, vừa bước vào phòng, liền ôm thơm lên con heo bông kia cái, rồi cười ngẩn người.

      Bàn tay trắng mịn sờ lên hai đôi bông tai được Tiểu Ngũ đeo vào! Lòng bỗng vui sướng khó tả! ra Lạc Mẫn cũng có ngày có được chân tình như thế này! ra còn có người thích !

      cầm con heo bông lên rồi hôn thêm cái nữa kêu, rồi với tay tắt chiếc đèn ngủ màu hồng phấn xinh xắn, :

      -Chị xuống tiếp “ôn thần” tý! Em ngoan nha! Ngủ ngoan nha, trư trư của chị!

      , lúc này còn thấy con heo bông là bản sao của mình cơ đấy!

      ___

      Làm xong nhiệm vụ gọi điện cho Lạc Hy xong, đúng hơn chỉ kịp mấy câu như: “Thầy Nam đến nhà chơi kìa, cha kêu em …” Chưa dứt hết câu bên kia ngắt máy rồi.

      Hết ! Haizzzz…

      ngoan ngoãn theo lời cha dượng vào phòng bếp, nhìn xung quanh thấy mấy miếng dưa hấu được mẹ cắt tinh xảo thành hình con phượng rồi, còn sắp xếp các lát dưa thành so le, cho dễ ăn và tăng tính cảm quan cơ đấy!

      Nhìn chúng cắt dở, thuận tay xếp lại cho chỉnh chu tý!

      “Chắc mẹ bận ra tiếp đó mà!” _ Đây là ý nghĩ duy nhất của lúc này. Nên hề hay biết có người bước vào gian phòng bếp hẹp này!

      Bàn tay mập mạp còn tranh thủ ăn mấy miếng dưa vụn do trang trí nữa, còn chấp miệng “chẹp chẹp”.

      Sau đó, nhanh nhẹn lau khóe môi dính nước dưa hấu, xoay người kiếm con dao để cắt quả thơm kế bên kia.

      Bỗng con dao xuất trước mặt nha!

      Chắc là mẹ rồi! Hì hì! Đúng là mẹ hiểu nhất nha!

      Bàn tay thoăn thoắt để quả thơm lên thớt, nhàng cắt bỏ hết mắt nha! Vì mắt thơm ăn rất đắng!

      Tiếp Nguyễn Trọng Nam bằng trái cây tuyệt đối phải loại bỏ thơm nha! Đây là loại trái cây ưa gì cả! Năm năm vợ chồng, nhớ là thế, nhưng chưa lần dám hỏi! Vì quan sát được trong các món ăn có thơm, tuyệt đối động đũa. Nhưng kẻ làm “vợ” như chỉ lẳng lặng dọn dẹp mà thôi! Hoặc tồi tệ hơn là vào bàn ăn thấy màu vàng tươi của những lát thơm thẳng thừng bấm dãy số gọi thức ăn nhanh! Đúng là trêu người, công sức của cả buổi chiều hôm ấy coi như đổ sông đổ biển!

      Nên thích, tuyệt đối đụng tới đâu… Vậy… ăn vụng tý sao đâu nhỉ?!

      Cười khì rồi bỏ miếng thơm vừa được cắt xong vào miệng.

      Chua chua, ngọt ngọt! Ngon quá hà! Thơm này chắc là thơm nữ hoàng rồi! Lâu rồi, từ ngày trọng sinh đến giờ mới được nếm lại loại quả này!

      -Em ở đây ăn vụng, ngon nhỉ?!

      -Khục… Khục… Thầy… Thầy Nam, sao… sao… thầy ở đây?!

      ho khan liên tục, miếng thơm vừa chua vừa ngọt vào họng giờ muốn nghẹn lại, còn miếng thơm được cắn cái bỗng run run theo đôi tay chủ nhân cầm nó!

      -Tại sao tôi thể ở đây, hửm?!

      rồi, sán cả thân thể cao to của mình, ép nàng cầm miếng thơm lắp ba lắp bắp kia vào hõm bếp. Nơi đây diện tích hẹp nhưng dường như đủ cho cả hai thân thể dính chặt vào nhau!

      dường như cảm nhận được gương mặt điển trai kia càng ngày càng phóng đại, chiếc mũi cao còn ngừng phả hơi thở vào bên tai

      Ghê quá! Cảm giác như bản thân sắp bị bóp nghẹt, bản thân bị giam cầm trong gian chỉ của riêng ! muốn…. muốn gần người đàn ông kinh tởm này tí nào?!

      hiểu sao cảm giác kiếp trước cứ lởn vởn trong đầu Lạc Mẫn! Hình ảnh ấp ôm thư ký hôm nọ cứ về, làm cho cảm thấy … dơ bẩn!

      Bàn tay tự chủ đặt lên người , đẩy mạnh ra, nhưng người trước mắt còn cứng hơn cả mấy cái bao gạo khiêng nữa! Đẩy hoài ra nha!
      Còn vô sỉ cười lộ ra hàm răng trắng, tiếp:

      -… Tôi ở trong nhà em, sao lại thể ở trong bếp, hở?! những ở đây ... Mà… tôi còn bắt gặp em ăn vụng trái cây sắp đem ra tiếp khách! lẽ…

      dừng lại hơi, sau đó dán vào tai nàng mập mạp làm cho da gà ngừng dựng lên cả:

      -… Đây là cách ba mẹ em kêu em làm sao?! biết, nếu với ba mẹ em ra sao nhỉ?! Khó nghĩ quá nhỉ, Mẫn Mẫn?!

      Hai tay đặt trong túi quần bây giờ lặng lẽ bỏ ra! Bàn tay trái giơ lên vuốt lên cái má mịn màng chuyển sang đỏ lự, mồ hôi chảy xuống càng ngày càng nhiều!

      Sợ sao, em can đảm dối tôi, bây giờ biết sợ sao?! Đây chỉ là bắt đầu thôi!

      run run, miếng thơm vừa ăn chưa kịp lau miệng muốn rớt xuống!

      làm cái gì vậy?!

      vậy, nghĩa là sao?! Nghĩa là muốn với cha mẹ sao?! Mẹ là người hiền dịu, nhưng cha dượng phải đâu! Lão ta vốn chẳng ưa gì , nhưng do tính tình ngoan ngoãn nên dù chướng mắt bất quá dưới che chở của mẹ nên bất quá cũng chỉ là sai ba cái chuyện lặt vặt mà thôi! Hôm nay, có khách quý đến mà dưới bếp ăn vụng! Nhất định… cũng lớn chuyện!

      Ký ức kiếp trước bỗng chạy về trong người Lạc Mẫn, đêm đó! Đêm ép người đàn ông trước mắt này lên giường cùng đổi lấy lời lẽ vô tình của : “Đây là tự biên tự diễn, tôi chịu trách nhiệm!” trước mặt cả gia đình ! Lúc đó em bên cười nhạo ngu ngốc, cha dượng ngừng dùng dây nịt quất vào ! Ông ta ngu si, làm mất thể diện gia đình, lẳng lơ, vô liêm sỉ! xứng họ Lạc!... Cái đau đó, đau đến tận xương tủy! Từng roi, từng roi mạnh mẽ cứ quất xuống, chẳng có ai can cho cả! Vì lúc đó mẹ mất mặt quá ngất tự lúc nào rồi…

      Tiếng đóng sầm cửa phòng bếp làm cho tâm trí của Lạc Mẫn như quay về thực tế!
      muốn ăn dây da, nhưng lại càng muốn dây dưa cùng người đàn ông nguy hiểm trước mắt này! Miệng lắp ba lắp bắp vẫn cố gắng lấy hết can đảm:

      -Dạ… Dạ… vì miếng thơm này bị sâu, nên em mới…

      -Mới thử dùm tôi hả, em là “tốt bụng” nha! Để tôi công trạng này cho cha dượng em nghe nha!

      Hai tiếng “tốt bụng” và “cha dượng” như nhấn mạnh thêm hai ba phần, làm ngừng run, nhớ lại làn mưa roi đó, cơ thể tự động run run, đôi mắt mở to phiếm hồng, đôi môi tự chủ được mà nài nỉ:

      -Thầy, thầy đừng , em xin lỗi! Em xin lỗi mà! Em hứa dám như vậy nữa! Thầy đừng với cha em! ...Đừng ! ...Đừng mà!... Ông ấy ... đánh em chết... Hức... Hức...

      lấy cánh tay bị dính nước thơm với lấy cánh tay làm loạn ! Còn lúc lắc ngừng!

      sợ lắm! sợ bị đau lắm! muốn mà…

      Nhìn bị mình hù đến mức này! cười thỏa mãn, nhưng trong tâm sao lại nhoi nhói lên thế này?! lẽ trong lòng đê tiện như vậy sao?! nhẫn tâm hại bị đánh, vui sao?!

      Kiếp trước, , nên nhìn bị đánh, lòng tự dưng biết đau! Nhưng giờ nếu cảnh ấy tái trước mắt lần nữa… chỉ sợ bản thân kiềm chế nổi mà đánh chết kẻ làm tổn thương quá! sai!!! có thể khóc, có thể bị hù dọa, nhưng kẻ làm điều đó chỉ có thể là !!! Nhưng cũng tuyệt muốn làm tổn thương !

      Tâm tư nỡ làm cho nàng nhát gan này khóc, chỉ cười khẽ gật đầu, xem như ân xá cho việc ôm tay !

      -Xem em sau này còn dám dối tôi nữa ?!

      biết câu hỏi này là cho việc ăn vụng hay là việc đến thăm ! Chính cũng cảm thấy bản thân ấu trĩ! Có thể nào hù cái mà thỏa mãn được tháng đợi tháng chờ cơ chứ?!

      Lạc Mẫn hồn vía đều theo cái gật đầu ân xá ban nãy mất rồi! Làm gì còn tâm tình mà nghe chuyện chứ!

      Nhưng… Nhìn run run, nhìn ngước đôi mắt to sợ hãi… , lòng mềm nhũn!

      tự chủ lắc đầu, ngậm ngừ “… Dạ… Dạ…” cho qua chuyện, vòng áp sát của ai kia mới chậm rãi thả lỏng ra!

      chưa kịp thở phào nhõm, cánh tay mập mạp cầm miếng thơm bị tay Nguyễn Trọng Nam mạnh mẽ nắm đưa lên môi, cắn ngay phát ở chỗ vừa ăn dở!

      Ăn xong, nuốt xuống trôi, cảm thấy dư vị còn lại tệ, lại cầm tay ai đút thêm cái nữa. Dường như ăn miếng thơm chưa đủ đôi môi mỏng còn như có như liếm lên đầu ngón tay Lạc Mẫn, khiến khỏi rùng mình!

      -Thầy Nam... Thầy…

      -Coi như trả công cho tôi vì im lặng giúp em !

      rồi, còn liếm đôi môi mỏng, bắn mị tình ra khóe mắt câu hồn!

      phải ghét thơm sao?! phải là người ưa sạch sao?! Sao lại ăn thơm rồi còn kinh tởm là ăn miếng vừa cắn dở cơ chứ?! “ kinh tởm, dơ bẩn! ngại, nhưng ngại!”_ Nhưng ý nghĩ này dường như bị chặn lại nơi cổ họng, do nỗi sợ còn đọng lại nơi đáy lòng, do việc làn mưa roi uy hiếp kia tác dụng còn !

      -Mẫn nhi, con có trong bếp , sao lại khóa trái cửa thế này?!

      Tiếng kêu quen thuộc của mẹ càng làm Lạc Mẫn thêm lo sợ! Nếu mẹ vào đây bắt gặp áp người lên làm sao?! Giải thích thế nào?! Dường như gương mặt cùng cách nhau có vài cm, sao đây?!

      Nguyễn Trọng Nam thấy như vậy, càng cười sâu hơn, làm cho đồng điếu bên má trái của như như :

      -Sao?! Sợ tôi mách mẹ em à?! Hay sợ biết cách nào giải thích?!

      cuồng loạn lắc đầu, miệng ngừng cuống quýt, giọng ép hết sức có thể:

      -Đừng! Đừng mà thầy… Em … Em… Em … dám nữa!

      Lời của lúc này như chú thỏ run rẩy, chỉ muốn nhanh chóng áp xuống mà chà đạp! Nhưng biết, chuyện này hôm nay đủ rồi, hôm nay là ở nhà , nếu mẹ biết chuyện tương lai cũng khó khăn kém nên cũng thu liễm ít! Người mẹ này Mẫn Mẫn hết mình! Hôm đám tang của , ai cũng bảo bà điên!!! Nhưng biết bà điên! Bà rất tỉnh táo! Tỉnh táo đến mức tát thẳng vào mặt hai bạt tai! Tỉnh táo đến mức : “Con tao điên rồi mới mà nằng nặc đòi lấy thứ cầm thú như mày! Trả con lại cho tao! Trả nó lại cho tao!!! Trả Mẫn Mẫn lại cho tao… Hu hu…”

      Tâm trạng hỗn loạn nhưng bàn tay kiềm nổi mà vuốt mái tóc lộn xộn do giãy dụa nãy giờ của , rồi ôn tồn :

      -Ngoan! Sau này được dối thầy! Hứa ?!

      Lúc này, lời này chẳng khác gì ân xá cho Lạc Mẫn, sợ mẹ vào gần chết, kịp ầm ự gì mà chỉ gần đầu như giã tỏi, đôi mắt long lanh còn sợ đủ tính thuyết phục mà mở to, trong lòng lớn: “Sau này em hứa bao giờ ăn vụng thức ăn của thầy nữa!”

      Giờ mới biết tên chồng cũ của những xấu tính mà còn mọn! Chỉ có mấy miếng thức ăn cũng tính toán dữ !

      Thấy ngoan ngoãn rụt vào góc bếp, mới thả ra! Sửa sang quần áo lại của cả hai rồi mới luồn vào nhà vệ sinh, làm cho Lạc Mẫn mừng kịp!

      Nhưng … Cảm giác có gì đúng!

      Đây chẳng phải là lần đầu đến nhà sao?! Sao … Sao lại biết đường tắt từ phòng bếp vào nhà vệ sinh cơ chứ?!

      Với lại thêm nữa, chẳng phải cầu nhà vệ sinh cao lắm sao?! Chỉ riêng nhà vệ sinh của Nguyễn gia cũng bằng cả căn nhà cả gia đình sống rồi! đến nhà hình như trong năm năm kết hôn đếm cũng quá bàn tay!!

      Bao nhiêu thứ thắc mắc, nhưng tiếng mẹ kêu ngoài cửa nhanh chóng phủi bay tất cả, nhanh chóng sửa soạn lại đàng hoàng, tay bưng đĩa trái cây kia rồi vội ra mở cửa, nhoẻn miệng cười với mẹ:

      -Dạ, con vô ý khóa cửa! Mẹ đừng lo! Mẹ xem, con cắt thơm có đẹp nè!
      Bà nhìn đĩa trái cây rồi mỉm cười, tay vỗ đầu con cưng:

      -Giỏi! Con Mẫn Mẫn của mẹ làm gì chẳng giỏi nè!

      Nhìn bóng mẹ ra phòng khách, trái tim đập liên hồi của mới nhàng đập lại! Đúng là điên rồi! Loạn rồi! Chuyện gì vừa xảy ra vậy!!!

      muốn!!! Hãy coi như ác mộng! Đúng! Chỉ là phút trêu đùa thôi! Chỉ là trêu đùa vô ý thôi! có gì đâu, Lạc Mẫn!!! Mày phải bình tĩnh…

      ___

      -Dạ, cám ơn hai bác!

      vẫn điềm đạm, lễ phép như lúc đầu, dùng chiếc nĩa nhàng ăn miếng dưa hấu được đem ra xem như là phải lễ, sau đó lại tiếp:

      -Lần này, con đến đây là xin hai bác cho phép Lạc Mẫn chuyển đến nhà con, con giúp em ấy ôn tập để thi vào trường đại học tốt của nước ta! Vì con xem qua kết quả học tập môn ngoại ngữ của em ấy được xuất sắc lắm! Nhưng con kèm em ấy mà cần học phí, xem như cám ơn việc Lạc Mẫn giúp con vừa rồi! Sẵn nhà con cũng có ít công việc soạn văn bản, hay giáo án gì đó, xem như là việc làm thêm cho em ấy đỡ buồn chán! Mỗi tháng cháu gởi năm triệu vào tài khoản bác trai xem như là lương cho em ấy giúp cháu!

      Lời phải phép, ý tứ ràng!

      ra đối với Lạc Mẫn mà , học thêm là điều xa xỉ! Hầu như mọi môn đều tự mình giải quyết! May nhờ siêng năng, chăm chỉ nên năm nào cũng được loại giỏi! Nhưng mấy năm nay, văn càng ngày càng khó! lại có khiếu nên thành tích cao là lẽ thường tình!

      Thầy Nam là người học từ về, lại đạt được mấy giải thưởng quốc tế về các cuộc thi vấn đáp kinh tế ngoại quốc, nên dĩ nhiên tài năng thế nào khỏi bàn cãi! Thêm nữa là được thầy ấy dạy thêm lấy tiền còn được lãnh năm triệu… tháng năm triệu, chín tháng cũng bốn mươi lăm triệu rồi, trong khi con bé bưng quán coffee gì gì đó mỗi tháng cũng chỉ có triệu mấy… lời lỗ trước mắt rồi còn gì?!

      Cái gì?! chuyển đến nhà sống?! !!!! !!!! Như vậy khác nào ở tù chứ?! Ở tù nhà nước còn sướng hơn?! chịu!!! Càng muốn!!!
      Chuyện ban nãy trong nhà bếp vẫn còn chưa quên!!! đây muốn gì, biết!!! Nhưng biết muốn gì!!! biết!!! muốn gần tên đàn ông nguy hiểm này!

      Từ ngày trong bệnh viện tưởng bản thân nhìn lầm! Nhưng hôm nay tuyệt đối lầm, trong ánh mắt ấy có điều … ái muội! Hơn nữa, ở chung nhà ai có thể quá khứ lặp lại chứ! !!! Kiếp này biết bản thân có thể là vợ Trương Ngũ hay , nhưng tuyệt phải là vợ của kẻ bạc tình như Nguyễn Trọng Nam !!! !!! Khôngbao giờ!!!
      Nhược Vân, milktruyenky, ly sắc10 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Quyết định

      muốn lần nữa sống trong nhà quạnh vắng, muốn lần nữa có người chồng thương mình! Càng muốn phải chết lần nữa! Chết trong đau đớn, tủi nhục!!!! muốn!!! Tuyệt muốn!!!”

      Ý nghĩ đó như tiếp thêm sức mạnh cho len lén nghe chuyện nơi cánh cửa kia bay thẳng vào mà :

      -! Con muốn! Con thể đến ở nhà thầy Nam cả tuần được! Như vậy rất… rất…

      Cha dượng cao hứng tính toán bỗng nghe như vậy, gương mặt mập mạp vui cười bỗng xệ ra ít:

      -Lạc Mẫn, chỗ người lớn chuyện, con mau ra chỗ khác chơi!

      -Con…

      chỉ biết ậm ừ, đôi mắt to mở láo liên tìm viện minh sang mẹ!

      Mẹ thấy thế kéo tay lại, kéo lại ngồi gần mình, vuốt tóc mai của con mẹ từ tốn:

      -Sao vậy, thầy Nam có ý tốt như vậy, sao con lại chịu hả, Mẫn Mẫn của mẹ?!

      biết làm sao đây, rất đáng sợ, ban nãy bên trong bếp… , nhưng biết sao đây!

      -Ôi trời, cái con bé này, đúng thiệt là chiều riết đâm hư! Thầy Nam là người nào mà mày muốn hả, con bé này!

      xong, lão định giơ tay lên, Lạc Mẫn tự động rụt người lại!

      Tâm Nguyễn Trọng Nam cả kinh, kiềm chế được mà suýt nhảy dựng đứng dậy!

      Bỗng tiếng nhàng của ai ngoài cửa vọng vào:

      -Dạ, con chào cả nhà!

      Bước vào ai xa lạ mà là Lạc Hy, em !

      Con bé đúng xinh đẹp! Mái tóc dài chấm vai được tết lại thành bím sau lưng, trông xinh xắn vô cùng, vóc người lại nhắn, trông rất cần được che chở nâng niu! Làn da giống mẹ , trắng mịn, đôi chân dài trong bộ váy nữ sinh càng tôn thêm dáng vẻ hoa lệ của tương lai!

      Nhìn lại mình, Lạc Mẫn chỉ biết cười trừ! ra kiếp trước quá ngốc, quá khờ mới đem bản thân mà so sánh với con bé! Đúng là ngu ngốc! Đàn ông ai chẳng chân dài dáng đẹp! Nhất là loại đàn ông xã giao nhiều như Nguyễn Trọng Nam! Thử hỏi dẫn thướt tha dự tiệc chẳng phải tốt hơn nàng mập lùn chỉ biết việc bếp thôi sao?! người toàn là hương dầu thơm hàng hiệu, miệng đỏ mọng son môi chẳng phải tốt hơn người toàn thân mỡ với chả dầu còn kèm theo thân hình béo béo tròn tròn ?!

      Nhưng… Có ai giúp chuyện ban nãy ?! Tại sao bây giờ kẻ có mắt cũng trông thấy được giữa hai chị em, đẹp bằng Lạc Hy, xinh bằng con bé, muốn dây dưa phải dây dưa với con bé chứ!!! Dây dưa với làm chi?!
      Lạc Mẫn nhìn Lạc Hy bỗng nảy ra sáng kiến:

      -Mẹ ơi, con lớn rồi, có thể tự học! Năm sau Hy Hy cũng phải chuyển cấp, phải ước mơ của em ấy là được vào Lam Sơn sao ạ, nên con nghĩ thầy Nam dạy cho em ấy tốt hơn. Với lại con cũng có công việc làm thêm rồi, con cảm thấy em ấy thông minh lại hoạt bát! Rất hợp để học hỏi ạ!

      Mấy chữ cuối như muỗi kêu vì ít nhiều cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa của Nguyễn Trọng Nam nhìn . chỉ biết cúi đầu nhìn xuống bàn chân mập mạp co co, dùng mấy ngón chân đan đan vào nhau mới có can đảm để ra vài lời đúng ý mình.

      Mẹ cười cười, lòng bàn tay xoa nắn bàn tay nộn thịt của con rồi quay sang với Lạc Hy ngơ ngác đằng kia:

      -Thầy Nam vì muốn cám ơn chị con hôm trước nên định dạy kèm cho con bé, nhưng con bé bản thân ổn. Vậy giờ Hy Hy thấy sao nếu học thêm thầy Nam?!

      Dù sao con bà đứa nào cũng còn , việc sống ở nhà người khác là điều hơi quá! Dù cho có là giáo viên nữa, nhưng tâm tư của người mẹ bà vẫn an tâm…Nên tự nhiên bỏ việc chuyển đến nhà sống!

      Lạc Hy vừa nghe đến nhà thầy Nam học thêm gương mặt xinh đẹp khỏi giấu được nụ cười e thẹn! học thêm dường như chỉ cần được gặp là tốt rồi! đẹp trai như vậy, giàu có như vậy, tương lai mà là bạn của thôi cũng xứng với danh hot girl toàn khối của Lạc Hy rồi! Với lại chẳng phải người đàn ông này tuy là giáo viên nhưng chưa bao giờ mở lớp dạy thêm nào sao?! Đơn giản vì thích ồn ào sau giờ lên lớp, với lại kiếm tiền cũng chẳng hứng thú! Nếu phải chị cứu chắc ngỏ lời mời vừa kỳ lạ vừa tốt đẹp như vậy đâu!

      Lạc Hy hề do dự, nhưng chỉ e lệ nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi đối diện trầm tư sau cặp mắt kính kia thôi:

      -Dạ, con … Sao cũng được! Chỉ cần thầy Nam thấy thấy phiền là được ạ!
      rồi quên xem biểu cảm của mình qua ánh mắt người đàn ông trưởng thành kia, nhưng đổi lại chỉ là cặp mắt kính vô hồn.

      Lạc Thổ Trọng quả nhiên cười hề hề với lời quá “phải phép” của tiểu công chúa nhà mình:

      -Thầy Nam hay dạy cho Hy Hy , dù sao con bé năm sau cũng có kỳ thi chuyển cấp quan trọng. Với lại thêm Lạc Mẫn chẳng phải rất phiền cho thầy sao?! Với con bé cũng thích tự học hơn để mau trưởng thành, làm chị cả phải chịu thiệt thòi tý!

      biết thêm lời nào, bây giờ mà công khai được chẳng phải là thể có ý định với con lớn nhà người ta sao?!

      Lạc Mẫn nhanh nhẹn đáp ứng ngay, đầu cũng lễ phép gật gù:

      -Dạ, con tự học được! Thầy Nam bận rộn nhiều việc, với lại nhà mình còn nhiều chuyện cần con phụ giúp, với lại chị chủ quán coffee cũng thiếu người ạ! Con … Con có thể tự học ạ!

      Giỏi lắm, Lạc Mẫn!!! Tôi cho em con đường tốt em ! Tôi tự có biện pháp cho em phải đến nhà tôi!!! Em sớm muộn cũng là của tôi!

      ___

      Rốt cuộc mọi việc cũng được thu xếp ổn thỏa! Rốt cuộc nhà nhận được những quà tặng đắt tiền kia rồi, làm cha dượng dĩ nhiên cười tít mắt. Còn về việc dạy thêm cần , là Lạc Hy học! Còn … tự học được mà! Vả lại có chết cũng muốn tuần ngày nào cũng phải được “chạm mặt” !

      Chỉ riêng việc làm thêm cái giá đưa ra quá hấp dẫn, năm triệu tháng, chỉ cần cuối tuần đến dọn dẹp ít giáo án này kia trong tòa chung cư cao cấp kia cho thôi. Cha dượng nỡ từ chối miếng thịt béo bở kia được. Lão ta hào phóng đáp ứng ngay!!! Mẹ ậm ừ cho qua vì vui vẻ cả nhà! Với lại nhìn dáng vẻ thư sinh nho nhã của , lời đứng đắn đàng hoàng, thêm vào đó là người có gia thế hiển hách lại còn là giáo viên Lam Sơn, ít nhất cũng quen biết , vẫn tốt hơn là người xa lại , nên cũng ít lo sợ khi cho !

      khóc bao nhiêu đều bị mẹ chặn lại bằng cái giọng mềm mềm êm êm ấy hết! Ví như lúc này chẳng hạn:

      -Ngoan, con ! Chỉ làm thêm thôi sao lại đến sống chết ở đây hả?! Mẫn Mẫn của mẹ từ bé đến giờ nổi tiếng can đảm mà, phải ?! Thầy Nam lại hết lời muốn con đến nhà thầy ấy giúp đỡ, vì nhà người ta giàu nên mới sợ người xấu đó con, có nghĩa người ta tin con lắm! Đừng có nghĩ quá mà, Mẫn Mẫn!

      chịu! sợ người xấu! Nhưng sợ ! trong mắt kém người xấu bao nhiêu cả! Với lại ai có thể giúp ?! càng ngày càng cảm thấy việc quá xa rồi! Việc ban chiều giờ nghĩ lại da gà da óc còn thi nhau nổi lên này! muốn mà! Ai biết cuối tuần có ở nhà , ai biết có làm trò quái dị gì như chiều hôm nay ?!

      -Hức… Hức… Con muốn mà mẹ, con… con sợ thầy Nam lắm! Mẹ bảo Lạc Hy giúp thầy ấy ! Con muốn! muốn đâu! Tay chân con vụng về, với lại con sợ lắm, lỡ làm gì thầy vừa ý, con… Con tốt nghiệp được! Con chết mất! Hức… Hức…

      Tiếng khóc của bị cha dượng cắt đứt:

      -Tối ngày chỉ biết khóc với lóc! Mày nghe Lạc Hy à, nhà thầy Nam có chó đấy! Là giống chó săn của Đức đó! Lạc Hy rất sợ, chỉ vì phải tốt nghiệp nên con bé mới cố gắng đến để học thêm thôi! Với lại thầy ấy bảo nếu được đến quán nước gần đây dạy nó! Còn cuối tuần mày rảnh rỗi mà, ở nhà cũng chỉ nằm chơi thôi, phải sao?!

      đúng hơn là lão muốn con cưng của mình chịu cực! Dù sao con bé mập này chẳng phải làm vẫn tốt hơn con lão sao?! Tuy chung dòng máu nhưng chỉ là chung mẹ thôi, con lão thông minh, xinh đẹp như vậy! Tương lai chỉ cần học lực vừa vừa sau đó lấy đại gia, hưởng lạc cả đời chẳng phải khỏe sao?! Cuối tuần con lão phải ở nhà nghỉ ngơi!

      Bị lão như vậy còn gì để nữa, Lạc Mẫn buồn bã quay về phòng. Mẹ chỉ biết thở dài cho đứa con !

      Vừa bước vào căn phòng cũng chẳng buồn bật đèn, chỉ đứng lẳng lặng khóc!

      Cực khổ để , vui vẻ Lạc Hy! Cuộc đời này quá mức bất công! lẽ chỉ vì xấu xí, mập mạp mà đối xử với vậy sao?! Chẳng phải rất ngoan rồi sao?! Cái gì cũng nghe theo, nhưng sao chẳng ai chịu nghe dù chỉ lần cơ chứ…

      Cũng may ban nãy việc Nguyễn Trọng Nam sàm sỡ , bằng trừ mẹ trong nhà này ai cũng nghĩ bị điên, bị ảo tưởng cơ đấy! Đời nào người lịch , đẹp trai lại giỏi giang như thèm nhìn đến cái thân đầy mỡ này của !

      Quá đáng! quá đáng mà!

      Bật tung cửa sổ cho làn gió lạnh đánh vào từng đợt, cho những giọt nước mắt khuôn mặt mềm mịn dần trôi , mới nhìn lên bầu trời thầm cầu nguyện, đời này mong sao cho Lạc Mẫn con được toại nguyện! Được hạnh phúc an nhàn và sống bên cạnh người chồng hiền lành đến trọn đời!

      Ngước nhìn xuống…

      Trời ơi! Đúng là ông trời thương mà! Kẻ trăm tránh ngàn tránh vẫn còn đứng dưới nhà !!!!

      vậy ánh mắt đen còn ngẩng đầu lên nhìn vào cửa sổ phòng ! Đôi mắt đen sáng quắc gỡ bỏ lớp mắt kính trông nguy hiểm thêm vạn phần! Vừa to vừa lạnh cùng nụ cười ngả ngớn luôn bên môi…

      nhanh chóng cụp đầu xuống, trốn được lúc nào trốn! rất là sợ ! cứ tưởng đâu chạy trốn khỏi ký ức kiếp trước bản thân liền sợ, nhưng sai rồi!!! vẫn rất sợ! Dù kiếp trước cũng chưa hề thượng cẳng tay hạ cẳng chân với , nhưng uy hiếp cùng lời cử chỉ tuyệt tình, quyết liệt cùng vẫn làm ám ảnh thôi!!!

      muốn dây dưa cùng !!! Tuyệt đối !!!

      thà làm rùa rụt đầu cũng muốn nhìn thấy , muốn!!!

      Nghĩ vậy dám thọt đầu ra đóng cửa sổ lại mà ngủ, rèm của chỉ phủ xuống thôi!

      Tâm trạng hoàn toàn khác hẳn người đàn ông đứng dưới lầu kia!

      rất vui! Vui đến khó tả! Từ lúc trong bệnh viện đến giờ hôm nay mới lại được gần vợ như vậy!

      rất nhớ , rất nhớ mùi hương sữa thoang thoảng của , rất nhớ cơ thể đầy đặn nộn nộn thịt trắng mềm của , rất muốn ôm vào lòng mà thương ! Rất muốn đưa rời khỏi căn nhà chật hẹp cùng người cha dượng ích kỷ kia! Nếu được, kiếp này sẵn sàng chở che cho hai mẹ con !

      Nhưng… Hình như hôm nay trong mắt rất đáng sợ! Trong ánh mắt non mềm ấy dường như có cái gì … rất khác với Lạc Mẫn! Nhưng … đó là Lạc Mẫn của mà! Tại sao lại quay phắt từ đến say đắm sang sợ hãi, trốn chạy như vậy! hoàn toàn nhớ trước khi sống dậy bản thân làm gì tổn thương!

      Thương nhớ người ra cảm giác như vậy, trong tim như xa như vắng, trong hồn như thiếu thiếu thứ gì đó, đầu óc cứ như ngốc hẳn ra, gặp được ấy tâm trạng bỗng buồn nhớ kỳ dị! Đến nỗi gần mười giờ mà vẫn còn thầm đứng dưới lầu nhà người ta! Ngước mắt lên chỉ mong nhìn thấy người ấy lần, dù là sợ hãi, dù là trốn tránh mới vui vẻ mà quay xe ra về!

      Lạc Mẫn, kiếp trước là em dây dưa ngừng, là em trói chặt cả trái tim và linh hồn tôi lại, kiếp này em phải chịu trách nhiệm! Dù chết tôi cũng phải chết cùng em!

      Khi tiếng rít gió của chiếc xe đua lao nhanh rồi biến mất trong màn đêm, Lạc Mẫn mới dám thò đầu đứng dậy!

      rồi, cuối cùng cũng rồi!”_ chỉ biết ôm trái tim của mình mà tự trấn an…

      Nhớ lại nụ cười gian xảo cùng cách ăn miếng thơm mà “ngọt lắm” của tim khỏi đập thình thịch! Đập phải vì lúng túng như thiếu nữ vì vẻ đẹp trai choáng ngộp hơi thở bá đạo của , mà đập vì lo sợ! Sống kiếp rồi, trải qua kiếp làm vợ, làm người phụ nữ của , nhưng vẻ mặt đó đến lúc chết vẫn thấy! Nhưng hôm nay dáng vẻ ngả ngớn đó thấy tận hai lần! Ban nãy là lần thứ hai, những cười tươi lộ ra hàm răng trắng bóng như ma quỷ trong đêm còn vẫy tay với cơ đấy!

      lo sợ cho , lo sợ cho Trương Ngũ, lo sợ cho tương lai hai đứa được êm xuôi mà thôi!

      Bỗng tiếng run điện thoại làm hồn vía bé của hù suýt hét lên!
      Nhìn xuống mới thấy cái tên “Đại ngốc”

      Dòng chữ: “Ngủ chưa, heo con?!” làm ngây ngốc hồi, sau đó cười tủm tỉm mình! Bàn tay bất giác đưa lên tim mình, sao! vẫn còn có Tiểu Ngũ mà! Dù có đối mặt với số phận nghiệt ngã lần nữa cũng sợ, vì có “đại ngốc” ở bên rồi! phải mình đối diện nữa,

      Ấn lên phím trả lời bằng gương mặt lè lưỡi cười vui mới an lòng mà lên giường! Bàn tay trắng còn quên cầm chú heo bông ôm chặt vào lòng như tìm điểm tựa an ủi, từ từ an ổn vào giấc ngủ trong đêm dài.
      Nhược Vân, milktruyenky, ly sắc9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :