1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 033: Đứa này từ lúc ra đời có duyên với bà

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki
      Lúc nha hoàn ở Ngân Hạnh Viên đến Tùng Viên bẩm báo, Ngụy Côn ở thư phòng dạy Ngụy La viết chữ, tay Ngụy La , cầm bút yên, dùng hết sức mới viết được. Ngụy Côn liền nắm tay nàng dạy nàng vẽ từng nét .

      Chữ “Tĩnh” mới vừa viết xong nửa, bên ngoài thư phòng liền có nha hoàn vội vã bẩm báo: ”Lão gia, lão gia, phu nhân muốn sinh!”

      Tay cầm bút của Ngụy Côn cứng đờ, nghiêng đầu nhìn về phía ngưỡng cửa.

      Nha hoàn tên Hồng Nha, thời gian này ở bên cạnh hầu hạ Đỗ Thị. giờ, bởi vì nàng ta sốt ruột, chạy thở hồng hộc, ngay cả quy củ cũng quan tâm

      Ngụy Côn nhíu mày, đặt bút lông cừu xuống hỏi:” phải chưa đến lúc sao?”

      Tháng ba Đỗ Thị được chẩn đoán mang thai tháng, tính ngày hẳn là cuối tháng mười lâm bồn, bây giờ mới là đầu tháng mười , sao sinh rồi?

      Hồng Nha giải thích:”Hôm qua tuyết rơi, phu nhân muốn ở trong viện lại chút, ai ngờ bậc thang trơn trượt, phu nhân cẩn thận té ngã”. Lúc đó nàng ta và Lục Y ở bên giếng giặt đồ, Ngân Hạnh Viên có người khác, mọi việc đều phải do bọn họ tự mình làm, trời lạnh như vậy bọn họ để ý tình huống của Đỗ Thị. Ai mà nghĩ rằng mới nháy mắt bà ta liền xảy ra chuyện!

      Hồng Nha và Lục Y bị buộc ở lại Ngân Hạnh Viên chịu phạt với Đỗ Thị, trong lòng sớm có bất mãn, bình thường hầu hạ cũng tận tâm. Nhưng Đỗ Thị vẫn là Ngũ phu nhân Phủ Quốc Công, nếu xảy ra chuyện, bọn họ đều tránh được bị phạt, bởi vậy lúc này mới kinh hãi như thế.

      Ngụy Côn hỏi: “Thỉnh bà đỡ tới chưa?”

      Hồng Nha cúi đầu: “Dạ chưa… việc quá đột ngột, chỉ kịp đỡ phu nhân vào trong phòng”.

      Huống gì Đỗ Thị mang tội, Ngũ lão gia giận bà ta, ai dám trước mặt ông đề cập tới chuyện Đỗ Thị? Mang thai đến lúc này, bên cạnh Đỗ Thị bà đỡ cũng có, hai mắt trợn trắng ở giường kêu gào khổ sở.

      Ngụy Côn suy nghĩ chút : “ mời bà đỡ mang tới Ngân Hạnh Viên, đem đứa sinh ra rồi sau”.

      Hồng Nha được lão gia phân phó, dám trì hoãn, vội vàng làm việc.

      Ngụy La từ trong ngực ông chui ra, nhìn theo hướng Hồng Nha rời , lúc lâu cũng gì.

      Đỗ Thị coi đứa bé này như bùa hộ mệnh, nếu sinh hạ nhi tử, Ngụy Côn có lẽ nể mặt đứa , đem bà ta đón ra khỏi Ngân Hạnh Viên. Như vậy sao được? Ngụy La tuyệt đối để chuyện này phát sinh! Nàng nghĩ lát, tiếng nào, chạy nhanh ra phía ngoài.

      Ngụy Côn gọi nàng lại: “A La, con đâu?”

      Ngụy La ngừng bước, trong đầu buồn bực chạy thẳng , đường va vào ít nha hoàn, cuối cùng vững vàng đứng trước cửa phòng Ngụy Thường Hoằng.

      Ngụy Côn đuổi theo nàng, thấy nàng đột nhiên khác thường, ông sợ có gì hay xảy ra, nghĩ nàng lại tới gặp Thường Hoằng. Ngụy Côn thở phào cái, cúi người nhìn bả vai của nàng : “Con muốn gặp Thường Hoằng cũng cần phải gấp như vậy…”

      được nửa, bỗng nhiên dừng lại.

      mặt tiểu nương toàn là nước mắt, nước mắt bị gió thổi qua, chảy lăn tăn. Nàng im lặng khóc, nước mắt cuồn cuộn rơi, có bao nhiêu thương tâm: “Phụ thân… phụ thân cần chúng con nữa, con khó chịu”.

      Ngụy Côn đau lòng dứt, cầm ống tay áo giúp nàng lau gương mặt nhắn, nhịn được giọng : “ bậy bạ gì đó? Phụ thân sao lại cần các con, phụ thân hiểu các con nhất”.

      Thanh nàng nghẹn ngào, thầm: “Phụ thân có hài tử, phụ thân thích , cần chúng con…”

      Ngụy Côn giật mình, nghĩ tới cái gì nàng cũng hiểu. Trực giác hài tử là chuẩn nhất, mặc dù đều gạt nàng, nhưng nàng vẫn như trước hiểu được. Hài tử như vậy, bình thường đều thiên chân hồn nhiên, nghĩ tới trong lòng lại nghĩ nhiều như vậy. Ngụy Côn hết sức tự trách, ngồi xổm xuống ôm lấy nàng vào lòng, vỗ lưng nàng trấn an: “ . A La đừng sợ. Cho dù phu nhân sinh hài tử, phụ thân cũng thương con nhất”.

      Thanh ngoài cửa kinh động Thường Hoằng ở trong phòng, đẩy cửa ra, thấy A La khóc sụt sùi, sắc mặt thay đổi :”A La?”

      Ngụy La cọ mặt vào áo Ngụy Côn lau nước mắt, hốc mắt hồng hồng nhìn về phía Thường Hoằng.

      “Tỷ khóc?” tiến lên hỏi.

      Ngụy La nghĩ để Thường Hoằng biết tại sao mình khóc, dù sao cũng là giả, chỉ là để gạt Ngụy Côn thôi. Nàng dụi dụi mắt: “Trời rất lạnh, tỷ là bị đông lạnh tới rơi nước mắt”.

      Thường Hoằng phải kẻ ngốc, miệng mếu máo : “ bậy, nước mắt vì bị lạnh mà rơi ra sao?”

      Ngụy La phải, là bộ dáng lý.

      Thường Hoằng mím môi nhìn nàng, gây gổ, chỉ có thể tùy nàng hươu vượn.

      *** *** ***​

      Trong Ngân Hạnh Viên, chưa tới gần có thể nghe tiếng kêu khản giọng ở bên trong.

      Ngụy Côn đứng ở ngoài viện, Tứ phu nhân nghe tin cũng chạy tới, Ngụy La khoác áo choàng đỏ thẫm thêu hoa văn mẫu đơn, cùng với Thường Hoằng ngồi xổm dưới cây tùng nặn tuyết. Hai người ngươi ném ta ta ném ngươi, tới lát người cả hai đều dính đầy đuyết. quả cầu tuyết rơi khỏi tay, vừa vặn nện ngay dưới chân Ngụy Côn.

      Ngụy Tranh đỏ mắt, nghiêng đầu trừng bọn họ, kéo tay áo Ngụy Côn :”Phụ thân, mẫu thân chết sao?”

      Ngụy Côn nhờ Tứ phu nhân để ý A La và Thường Hoằng, tiếp tục chơi như vậy, trong chốc lát cả hai đều cảm lạnh. Đối với vấn đề của Ngụy Tranh, ông suy nghĩ lát rồi : “ ”.

      Ngụy Tranh quả nhiên an tâm hơn nhiều, tiếp tục im lặng chờ đợi.

      Trong phòng tiếng kêu gào còn tiếp tục, từ sáng sớm cho tới chạng vạng, thanh lúc bắt đầu cao vút bén nhọn, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc. Lần này so với thai đầu còn muốn đau đớn hơn, bởi vì sinh non, có thể bình an ra đời là rất may mắn rồi. Màn đêm buông xuống, sao lốm đốm đầy trời, Ngân Hạnh Viên cuối cùng cũng truyền ra tiếng khóc nỉ non - -

      Tiếp theo là thanh vui mừng của bà đỡ: “Sinh, sinh!”

      Ngụy Côn và Tứ phu nhân nhìn nhau, trước sau cùng vào trong phòng.

      Ở nội thất, vòng qua bình phong bốn bức thêu chim khách liền cành, chỉ thấy Đỗ Thị suy yếu nằm giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cũng biết là còn tỉnh hay hôn mê. Bà đỡ thấy Ngụy Côn vào, cười híp mắt đem cái tả lót thêu chữ phúc chúc mừng ông: “Chúc mừng lão gia, là bé trai, lão gia phúc khí, ngài nhìn đứa …”

      tới nửa, bà đỡ thấy Ngụy Côn có chút phản ứng.

      Ngẩng đầu lên mới phát vị lão gia này giống mấy vị phụ thân khác. Ánh mắt ông ta nhìn hài tử có chút vui mừng, chỉ có tĩnh lặng và kiềm chế, phảng phất như mong đợi đứa này ra đời. Bà đỡ lập tức im lặng, ôm hài tử đứng nguyên tại chỗ, tay chân có chút luống cuống.

      Ngụy Côn qua bà đỡ hướng vào giường trong, đẩy màn che ra nhìn vào bên trong.

      Đỗ Thị lăn qua lăn lại ngày, lúc này trầm trầm hôn mê. Bà sinh hạ hài tử xong, cũng còn gì lo lắng, càng biết hài tử sinh ra như thế nào. Ngụy Côn thu hồi ánh mắt, nhìn Tứ phu nhân Tần Thị : ”Tứ tẩu, đứa này phiền tẩu chiếu cố!”

      Tần Thị từ trong tay bà đỡ ôm lấy đứa , khóe môi khẽ nhếch lên : “ gì vậy? Ngũ thúc cần cảm tạ ta, đứa sau này theo tẩu nhất định chịu khổ”.

      Bà đỡ cuối cùng cũng hiểu chuyện, sau đó kinh hãi, đứa này chẳng lẽ đưa cho Tứ phu nhân nuôi dưỡng? Vậy còn Ngũ phu nhân…

      Ngụy Côn sớm định liệu tốt rồi, chờ sau khi hài tử sinh ra, cho dù là nam hay nữ đều đưa cho Tần Thị nuôi dưỡng, sau năm tuổi liền ghi dưới tên của Tứ phu nhân làm con thừa tự. Đỗ Thị phẩm đức bại hoại, thích hợp nuôi dưỡng hài tử, đây coi như là loại trừng phạt. Lúc trước bà ta bán A La , hại ông thiếu chút nữa mất nữ nhi bảo bối, bây giờ ông cũng để bà nếm thử tư vị mất hài tử. Đỗ Thị cần dùng hài tử để uy hiếp ông, cũng cần nghĩ tới chuyện mẫu bằng tử quý. Đứa này từ khi ra đời có duyên với bà ta, chỉ là ở trong bụng Đỗ Thị đợi mười tháng, sau đó theo thời gian đem Tần Thị thành mẫu thân ruột thịt, sau đó nữa gọi Đỗ Thị tiếng Ngũ thẩm.

      Nha hoàn cho bà đỡ khoản tiền thù lao, mặt khác lại đưa chút tiền bịt miệng. Bà đỡ tuy tò mò, nhưng cũng biết cái gì nên hỏi cái gì nên hỏi, cầm tiền rồi liền an phận từ cửa hông rời .

      Tần Thị hỏi ông: “Nghĩ ra tên cho hài tử chưa? Tên gì tốt?”

      Phủ Quốc Công từ lứa của Thường Hoằng đều dùng chữ Thường. Ngụy Côn suy nghĩ chút, quyết định : “Kêu là Thường Di ”.

      Di có ý bổ sung, coi như đứa này là để đền bù cho sai lầm của Đỗ Thị

      Tần Thị được, bà thấy bên ngoài trời cũng tối rồi, liền ôm hài tử rời : “Thường Di sinh ra thiếu tháng, bây giờ còn yếu, tẩu đưa về Mai Viên hảo hảo nuôi dưỡng, Ngũ thúc cứ yên tâm”.

      Ngụy Côn gật gật đầu, giao cho Tần Thị ông rất yên tâm. Ba đứa của Tần Thị đều được giáo dưỡng rất khá, ngay cả đứa bướng bỉnh như Ngụy Thường Cung, lúc mấu chốt cũng biết cái gì quan trọng, cung kính khiêm nhường có hiểu biết. Ngụy Thường Di ở chỗ tẩu ấy, nhất định tốt hơn là sống với Đỗ Thị.

      Ngụy Côn nhìn Tần Thị rồi, cũng ở lâu, phân phó hai nha hoàn chăm sóc Đỗ Thị, liền dẫn Ngụy La và Thường Hoằng rời .

      Ngụy Tranh chịu rời , nhất định muốn ở bên cạnh Đỗ Thị, Ngụy Côn cũng liền thuận theo nàng ta

      *** *** ***​

      Hôm sau,

      Đỗ Thị tỉnh lại, toàn thân giống như bị xe ngựa nghiền qua, đau tới vô lực. Bà ta mở mắt ra, là sáng ngày thứ hai, trong phòng có bóng dáng ai, ngay cả nha hoàn hầu hạ phía trước cũng có.

      Đỗ Thị khàn giọng gọi gia nhân, lâu sau Hồng Nha từ bên ngoài chạy vào :”phu nhân, người tỉnh?”

      Đỗ Thị cảm thấy có chỗ nào đúng, suy nghĩ lòng vòng, cuối cùng cũng nhớ tới. Bà ta khó khăn ngồi dậy, chăm chú nhìn Hồng Nha hỏi: “Hài tử của ta đâu? Là nữ nhi hay nhi tử? đâu rồi?”

      Hồng Nha xoa xoa hai tay, nàng ta biết chuyện gì xảy ra. Ngụy Côn đều với bọn họ, kêu bọn họ lại với Đỗ Thị. Có điều bây giờ Đỗ Thị tỉnh rồi, nàng ta lại mở miệng được: “Là tiểu thiếu gia, phu nhân yên tâm, thiếu gia rất tốt…”

      Đỗ Thị thả lỏng người, nghe thấy là nhi tử, lập tức kìm được vui mừng, chỉ cảm thấy bản thân có hy vọng rồi: “Hài tử đâu? Mau ôm tới cho ta nhìn xem, ta còn chưa được nhìn thấy thế nào”.

      Chỉ sợ là nhìn thấy được…

      Hồng Nha đứng im tại chỗ, hồi lâu vẫn nhúc nhích, có chút khó xử.

      Đỗ Thị nhướng mày, bất mãn : ‘Ngươi còn đứng đần làm gì? nghe thấy ta sao?”

      Hồng Nha thấy lừa gạt được, chuẩn bị tư tưởng phen, : “sau khi phu nhân sinh tiểu thiếu gia xong, lão gia đặt tên là Thường Di, giao hài tử cho Tứ phu nhân nuôi dưỡng, chờ khi được 5 tuổi liền làm con thừa tự của Tứ phu nhân..” xong, nàng ta thấy sắc mặt Đỗ Thị trắng bệch, hít sâu hơi tiếp: “lão gia còn , phu nhân tiếp tục ở lại Ngân Hạnh Viên, nếu có chuyện gì, cần gặp tiểu thiếu gia…”

      Đỗ Thị cảm thấy bản thân như bị sét đánh, lỗ tai ong ong, sau đó Hồng Nha còn gì nữa bà ta nghe thấy, chỉ cảm thấy thể tưởng tượng nổi, khó mà tin được…

      Đó là con của bà, sao lại phải để cho Tứ phu nhân nuôi dưỡng?

      Vì sao để bà gặp con của mình!

      Ánh mắt Đỗ Thị hoảng loạn, hai tay run rẩy đến nhìn , ngay cả hài cũng mang, vén chăn đệm lên liền chạy ra ngoài.

      Hồng Nha ở phía sau đuổi theo :”Phu nhân, phu nhân, người chỗ nào…?”

      Cái gì Đỗ Thị cũng nghe thấy, bà ta chỉ muốn nhìn con của mình, hoặc là hỏi Ngụy Côn chuyện gì xảy ra. Bà hoài thai mười tháng mới sinh được đứa , ngay cả mặt mũi nó thế nào cũng chưa từng thấy qua, chẳng lẽ liền cứ thế đứa cho người khác? Ngụy Côn độc ác!

      Đỗ Thị lảo đảo chạy ra tới cửa Ngân Hạnh Viên, chưa bước ra khỏi sân được bước, liền bị hai thị vệ mặc thanh sam cầm đao ngăn lại.

      Thị vệ mặt đổi : “Mời phu nhân quay về, lão gia phân phó, thể để người ra khỏi Ngân Hạnh Viên bước”.

      Đỗ Thị cố gắng đẩy họ ra, đáng tiếc khí lực hai bên cách xa nhau, bà ta căn bản lay động được họ. Đầu óc Đỗ Thị tán loạn, bà chỉ mặc bộ trung y mỏng manh, con mắt đỏ lên, quan tâm xung quanh kêu lên: “Ta muốn gặp Ngụy Côn, ta muốn thấy nó… Ta muốn thấy con trai ta…”

      Thị vệ nhàn nhạt liếc bà ta cái :”lão gia Hàn Lâm Viện, chỉ sợ buổi tối mới về”.

      Đỗ Thị lảo đảo lui về sau hai bước, thất thần ngồi mặt đất. Rất lâu sau, bà ta ôm mặt khóc thành tiếng, lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

      Bà cho rằng sinh hạ nhi tử là có thể vãn hồi mọi chuyện, nghĩ Ngụy Côn lại tuyệt tình như vậy, cướp con của bà , ngay cả chút tưởng niệm cũng lưu lại!
      minhhanhng, Jin292, hamaxink64 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Đáng thương cho Đỗ thị. Song, kẻ đáng thương tất có chỗ đáng giận. Bà ta chịu báo ứng.
      lananhtran51, tart_trung, AChu2 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đây là báo ứng cho bà Đỗ thị cho những gì bà làm
      lananhtran51tart_trung thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 034: , tâm đáng sợ

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Tứ Phòng – Mai Viên,

      Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng cùng thăm đệ đệ danh nghĩa này.

      , Ngụy La đối với đứa bé này có chút hảo cảm nào. tới đời trước làm nhiều việc ác, phẩm đức bại hoại, chỉ cần là “nhi tử của Đỗ Thị” liền khiến nàng chán ghét rồi. Có điều cũng còn cách nào khác, Ngụy Côn bảo bọn họ tới thăm, bọn họ cũng phải có chút ý tứ tới thăm chút.

      Ngụy Thường Di còn , thân thể lại suy yếu, bởi vậy Tần Thị tạm thời để ở cùng gian phòng với bà.

      Bước qua ngưỡng cửa nhìn thấy cái nôi làm từ gỗ hoa lê để ở giữa phòng, Tần Thị ngồi bên chỉnh tả lót của Ngụy Thường Di, đứng phía sau còn có hai bà nhũ mẫu mặc áo tím. Ngụy La vào trước, nhón chân nhìn nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong có con khỉ đầy nếp nhăn, gương mặt đỏ rực, ngũ quan còn chưa mở, gầy teo, đẹp mắt chút nào.

      Tần Thị cười đẩy hai người tới phía trước, ôm lấy Thường Hoằng, để cho nhìn thấy tiểu hài tử, hỏi: “Thế nào? Bộ dáng đệ đệ xinh xắn ?”

      Hai tiểu gia hỏa trăm miệng lời: “Có và ”.

      Tần Thị nhịn được cười xì tiếng, xoa xoa đỉnh đầu hai người, kiên nhẫn giải thích: “Đệ đệ còn , hài tử vửa sinh đều như vậy, mấy ngày nữa liền dễ nhìn hơn”.

      Ngụy La lên tiếng, bất kể bộ dáng Ngụy Thường Di sau này thế nào, nàng cũng chào đón . mẫu thân tâm địa độc ác, cho dù có vô tội hay , đều nhất định thể khiến cho người ta thích.

      Hài tử quấn tả nghe được tiếng chuyện, ríu rít khóc lóc kể lể, bộ dáng xem ra tỉnh rồi. giơ hai nắm đấm lên dụi dụi má, từ từ mở mắt ra, cặp mắt kia giống Đỗ Thị bảy phần, lớn mà hẹp dài, sau này lớn lên có vẻ có chút cay nghiệt, cư xử khéo léo. Bây giờ tiểu tử này khóc hai tiếng, liền mở đôi mắt to đen lúng liếng nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại người Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng, tương đối tò mò.

      A La thích mắt , đưa tay chuẩn bị khép lại, lại hề báo trước cầm lấy ngón tay nàng, y y nha nha, chuẩn bị bỏ vào trong miệng!

      A La bất ngờ kịp phòng bị, ngón tay cái bị Ngụy Thường Di nắm lấy nhét vào trong miệng, nàng hoảng sợ trợn tròn hai mắt. Khoang miệng trẻ sơ sinh vừa mềm lại vừa ướt, đều là nước miếng, Ngụy La lập tức rút tay ra, ghét bỏ: “Y” tiếng, lắc lắc tay: “ buồn nôn…”

      Ngụy Thường Di hoàn toàn biết bản thân bị nàng ghét bỏ, hai con mắt nháy rồi lại nháy, tiếp tục nhìn nàng.

      Tần Thị bật cười, vừa cười vừa lấy khăn lụa lau tay cho Ngụy La: “Nhìn xem Thường Di hết sức thích A La, lần đầu tiên gặp mắt ngậm lấy tay con rồi…”

      Ngụy La bĩu môi, mặt tỏ vẻ vui. Đây đâu phải là thích, ràng là ác ý! Khiến tay nàng dính đầy nước miếng, bẩn chết.

      Tiểu gia hỏa này quả nhiên giống như Đỗ Thị, làm cho người ta chán ghét.

      Ngụy La lau tay sạch liền đứng lui sang bên, gương mặt bánh bao nhíu lại nhìn nhũ mẫu cho Ngụy Thường Di bú sữa. Thường Di mặc dù vừa gầy vừa , thời điểm mút sữa cũng hết sức nghiêm túc, chỉ thấy cả gương mặt của đều chôn trong ngực của nhũ mẫu, lớn tiếng đến mức Ngụy La cũng có thể nghe thấy. ăn nhiều, lại ăn no, nhũ mẫu đổi sang bên kia, uống thêm chút nữa mới xem như ăn no.

      có thể ăn.

      Ngụy La chống cằm, lặng yên nghĩ.

      Người cũng nhìn rồi, có chuyện gì của bọn họ nữa. A La dự định cùng Thường Hoằng trở về, ở cửa đột nhiên xông vào người. Người mặc áo đỏ thẫm, mang hài da hoẵng, mắt phượng hẹp dài – đúng là Ngụy Tranh

      Gương mặt Ngụy Tranh rất trắng, biết là bên ngoài gió tuyết đông lạnh đến thế nào. Nàng ta thở hồng hộc dừng ở cửa, ánh mắt dạo quanh vòng, rơi vào tả bọc trong lòng Tần Thị, hai lời liền lập tức xông lên. Tần Thị hỏi nàng ta chuyện gì, nàng ta mím môi, đưa tay muốn đoạt Ngụy Thường Di !

      Tần Thị cả kinh, theo bản năng ôm chặt hài tử. Nhưng Ngụy Tranh chịu dừng lại, Tần Thị lại lo lắng hai người tranh đoạt ngộ thương hài tử, đành phải tạm thời buông tay, giọng cũng nghiêm khắc hơn nhiều: “A Tranh, cháu muốn làm gì?”

      Ngụy Tranh cướp Ngụy Thường Di, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm người trong phòng: “Đây là đệ đệ của cháu, là hài tử của mẫu thân, phải của bá mẫu! Cháu muốn mang tìm nương!”

      Ngụy Tranh vẫn còn , còn chưa ôm qua hài tử, Ngụy Thường Di ở trong lòng nàng ta vô cùng thoải mái. Tiểu hài tử lúc thoải mái chỉ biết dùng phương thức để biểu đạt, đó chính là khóc. Ngụy Thường Di ở trong lòng Ngụy Tranh khóc lớn, oa oa ngừng, lớn tiếng khiến người khác đều đau lòng.

      Tần Thị cuống quýt đứng lên, tiến lên phía trước :”Thường Di khóc, mau đưa nó lại cho bá mẫu, A Tranh nghe lời. Đệ đệ còn , bị thương…”

      Ngụy Tranh lắc đầu, tiến lên phía trước : “Cháu ! Cháu trả lại cho bá mẫu, nương có đệ đệ thương tâm, nương khóc!”

      xong liền xoay người chạy ra ngoài. Ngụy Thường Di trong lòng nàng ta khóc đến kịp thở, đôi mắt trông mong nhìn Tần Thị, bộ dáng rất đáng thương. Tần Thị vội vàng kêu nha hoàn ở cửa ngăn nàng ta lại, nhưng thân thể Ngụy Tranh , hành động linh hoạt, cúi đầu liền chui qua đám nha hoàn.

      Mắt thấy Ngụy Tranh muốn chạy tới hành lang, Tần Thị sốt ruột tới nóng giận, chuẩn bị kêu người thông báo cho Ngụy Côn, lại thấy Ngụy Tranh đột nhiên dừng lại!

      Tần Thị nghi ngờ tiến lên, vòng qua trước mặt Ngụy Tranh, nhìn thấy mới biết chuyện gì xảy ra.

      ra Ngụy Thường Di vừa mới ăn sữa xong, lại bị nàng ta ôm thoải mái, hai bước liền ói. Tiểu gia hỏa này ói ra cả người Ngụy Tranh, đợi khi Tần Thị tới, vẫn còn khóc ô ô.

      Tần Thị ôm lấy Ngụy Thường Di, nhìn Ngụy Tranh toàn thân chật vật, bất đắc dĩ với nha hoàn: “Mang Ngũ tiểu thư thay y phục. Sau này Ngũ tiểu thư lại tới Mai Viên, nhớ báo trước cho ta tiếng”.

      Nha hoàn rối rít vâng dạ, dẫn Ngụy Tranh rời .

      Còn chưa xa, Ngụy La ở phía sau nhịn được bật cười. Nàng cười đến đau cả bụng, nụ cười sáng ngời, thanh thanh thúy dễ nghe.

      Ngụy Tranh quay đầu lại oán hận lườm nàng cái, vừa thẹn lại vừa giận.

      *** *** ***​

      Ngụy Côn từ Hàn Lâm Viện trở về là hoàng hôn. Ánh hoàng hôn lan tỏa, màu vỏ quýt chói lọi chiếu vào mái ngói lưu ly, toàn bộ Phủ Quốc Công đều được bao phủ trong khung cảnh trời quang mây tạnh.

      Ngụy Côn từ trong miệng hạ nhân nghe được chuyện ở Ngân Hạnh Viên, thay đồ xong, đội nón và mặc áo choàng lông cừu, Ngụy Côn quyết định tới đó xem chút.

      Ngân Hạnh Viên ồn ào ngày, lúc này cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Chỉ là yên tĩnh này có chút dị thường, hề có sinh khí, phảng phất như cả sân đều là cỗ tiêu điều.

      Ngụy Côn vào trong phòng, bước qua bình phong tứ cảnh liền thấy Đỗ Thị hồn bay phách lạc ngồi dưới đất. Tóc tai bà ta bù xù, xiêm y đơn bạc, chỉ phủ áo choàng bên ngoài trung y. Trời lúc này vào đông, cho dù trong phòng có đốt chậu than, ngồi dưới đất như vậy cũng lạnh vô cùng. Đỗ Thị hoàn toàn chưa phát giác ra, phảng phất như cả người mất năng lực suy nghĩ, nước mắt khô cạn, chỉ còn lại trống rỗng và tuyệt vọng.

      Đỗ Thị cúi đầu, trước mặt đột nhiên xuất đôi ủng màu tối thêu tơ vàng. Bà ta ngửa đầu, đáp lại ánh nhìn buồn vui của Ngụy Côn, nước mắt tưởng rằng chảy khô lại lần nữa tràn mi. Bà tới trước mặt Ngụy Côn, bắt lấy hai tay rũ xuống của ông khẩn cầu: “Lão gia, Thường Di là cốt nhục thiếp hoài thai mười tháng sinh hạ, Lão gia thể đối với thiếp như vậy… Tứ tẩu có ba nhi tử, Thường Di tới đó nhất định chịu thiệt. Van cầu lão gia trả lại cho thiếp, là nhi tử của thiếp… là nhi tử của thiếp…”

      Đỗ Thị đến lúc này vẫn còn tốt, căn bản nhận ra vấn đề là ở mình.

      Ngụy Côn rủ mắt liếc xéo bà, trong mắt phân cảm xúc: “Bà đau lòng cho Thường Di sao?”

      Đỗ Thị liên tục gật đầu, đó là nhi tử của nàng, nàng sao có thể đau lòng cho nó! Bây giờ ngày, phút giây nào bà nhớ tới nó, nó có sống tốt , có khóc , có nháo ? Tứ tẩu đối với nó có tốt , có cay nghiệt với nó ? Càng nghĩ bà càng thấy bất lực, càng nghĩ lại càng thấy thống khổ.

      Ngụy Côn gật đầu, hỏi tiếp: “Trước kia bà có nghĩ tới hay , lúc trước bà đem A La bán cho bọn buôn người, ta cũng đau lòng như vậy?”

      Đỗ Thị sững sờ, chợt bừng tỉnh đại ngộ. Ông muốn trả thù bà, muốn cho bà cũng nếm thử tư vị cốt nhục chia lìa. Đỗ Thị mở miệng muốn , biết lúc này nên nhận sai lầm, vậy mà lại nên lời…. Đỗ Thị sít sao cầm tay Ngụy Côn, hy vọng ông có thể nhớ tình cảm phu thê của hai người, tha thứ cho bà ta lúc này.

      Đáng tiếc có, Ngụy Côn bình tĩnh : “Tứ tẩu chăm sóc Thường Di rất khá, điểm này bà cần lo lắng. Bà yên tâm ở lại đây, cần nghĩ tới nó nữa, coi như mình vừa nằm mộng, chưa bao giờ sinh đứa này ra”.

      Đỗ Thị thất thần nhìn Ngụy Côn, trong nháy mắt quên hết mọi ngôn từ.

      Sao có thể quên được? Lúc bà bị nhốt ở Ngân Hạnh Viên cũng chỉ có Thường Di ở bên, bà ta có việc gì liền trò chuyện với Thường Di, nó là hy vọng duy nhất của bà! Bây giờ ngay cả chút hy vọng này cũng còn, bà sống còn bằng chết.

      Đỗ Thị cầu xin ông: ‘Để thiếp gặp nó lần, thiếp còn chưa gặp qua nó…”

      Ngụy Côn rút tay về, lui về sau bước, : “Trước mắt vẫn thể để bà thấy nó, thân thể Thường Di suy yếu, muốn nghỉ ngơi tốt. Chờ lúc nó đầy tháng ta lại an bài cho bà gặp nó lần”.

      Trước mặt Đỗ Thị bỗng tối sầm: “ tháng?”

      Ngụy Côn : “Nếu được bà cũng có thể gặp”

      Đỗ Thị vội vàng được, tháng liền tháng, chỉ cần có thể nhìn thấy hài tử, như thế nào cũng đều được.

      Sau khi Ngụy Côn rời , Đỗ Thị cuối cùng cũng tìm về được chút thần trí. Bà ta ngừng an ủi mình, tháng lâu lắm, nháy mắt cái liền qua , đến lúc đó bà có thể cùng Thường Di vui vẻ đoàn tụ. biết con trai bà thế nào? Có giống bà ? Bà nghĩ như vậy, vừa vui vẻ lại vừa chua xót, trong chốc lát nước mắt lại chảy ra.

      Đỗ Thị biết tình cảm của hài tử là trực tiếp nhất, Đỗ Thị tuy là mẹ đẻ của , nhưng tháng này Ngụy Thường Di lại sinh hoạt chung với Tần Thị, ngày đêm rời. tháng sau, Ngụy Thường Di căn bản biết bà ta, chỉ biết thân cận với Tần Thị.

      *** *** ***​

      Mùng mười ba tháng mười hai, Ngụy Thường Di đầy tháng, cũng là ngày sinh của Quốc Công Ngụy Trường Xuân.

      Năm nay đúng lúc đại thọ sáu mươi của Ngụy Trường Xuân, ông và Thái phu nhân La Thị thương lượng lát, quyết định bỏ yến tịch, cùng nhau ăn mừng đầy tháng của Ngụy Thường Di.

      Khung cảnh ngày này vô cùng náo nhiệt, Phủ Quốc Công mở tiệc chiêu đãi ít người, vừa có trọng thần của triều đình, vừa có các nhà giàu có huân quý, đều có quan hệ giao hảo tốt với Quốc Công. Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, trước Phủ Quốc Công liền có ít xe ngựa lộng lẫy dừng lại, vây trước cửa chật cả con phố.

      Tân khách được thị vệ dẫn tới phòng trước, nữ quyến lại dọc hành lang tới phòng khách hậu viện.

      Ước chừng buổi trưa, Quốc Công thấy khách khứa tới cũng đông đủ, chỉ có người vẫn chưa thấy tới. Ông vốn cho là tới, chuẩn bị khai yến, liền có hạ nhân vào bẩm báo: “Quốc Công Gia, Tĩnh Vương Điện Hạ tới”.

      -----------------------------------------------------

      Tác giả có lời muốn :

      Tĩnh cục cưng: Có cơ hội gặp nương tử, ta làm sao có thể đến
      Jin292, phuongtuhao, levuong54 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      1 bữa tiệc đầy tháng nho nhỏ mà Tĩnh Vương cũng cất công đến thì ko phải vừa đâu nha
      lananhtran51 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :