1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc Sư Đại Nhân, Bần Ni Có Thai - Nguyên Tử Nhất Sa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      lâu lắm mới lại đc đọc chương mới, hay quá thôi

    2. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 93: Hạ gia!
      Edit: Hà

      "Tô Thanh Mạt!" Ly Thanh gắt gao trừng mắt nhưng người kia vẫn quay đầu lại liếc cái, cắn răng gọi tên của nàng, sau đó liền chuyển hướng đứng ở bên cạnh.

      Giọng của đều tràn ngập lửa giận, nhưng thần sắc mặt cùng trong đôi mắt sâu kín đều là nỗi lo lắng và thương tiếc.

      Đương nhiên lúc này Tô Thanh Mạt nhìn thấy được biểu tình ở mặt , sau cùng nàng cố gắng chống đỡ hít thở hơi dài, tay xoay ngược bắt lấy cây châm sau lưng, cắn răng hít sâu hơi dùng sức rút châm ra ngoài.

      Trong nháy mắt khi cây châm được rút khỏi, tia máu màu đen trực tiếp từ trong lỗ kim phun ra ngoài, văng xa ước chừng đến mét, nếu như khi nãy Ly Thanh nghe lời Tô Thanh Mạt đứng sang bên cạnh, chừng lúc này bị máu độc phun đầy người.

      Sau khi máu độc phun ra, ngay sau đó máu đỏ tươi liền theo chỗ lỗ kim từ từ chảy ra ngoài.

      Ly Thanh thấy vậy nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn trong tay chuẩn bị từ lâu bước tới đỡ lấy.

      "Máu độc ra hết chưa?"

      Nghe giọng suy yếu của Tô Thanh Mạt, trong mắt Ly Thanh phiếm hồng, vội vàng gật đầu: "Sạch rồi, sạch rồi, máu chảy là màu đỏ."

      "Vậy... là tốt rồi..." Tô Thanh Mạt phun ra tiết cuối cùng, sau đó liền chậm rãi khép hai mắt lại, bàn tay vẫn nắm chặt tấm trải giường cũng buông ra theo.

      Dư quang trong mắt Ly Thanh nhìn thấy, nhưng vẫn cúi thấp đầu như cũ cẩn thận giúp nàng lau chùi máu chỗ lỗ kim lưng, giọng nhàng hơn: "Nàng đừng nữa, trước tiên nghỉ ngơi tốt , bổn cung sai người gọi lão đầu kia đến rồi, lâu nữa lão đầu kia nhanh tới đây thôi." Sau đó lại dùng cái khăn tay đặt chỗ lỗ kim sưng đỏ, giúp nàng nằm ngửa ra, để nàng được ngủ thoải mái chút.

      Nhìn tóc nàng ướt dính hết vào trán, giọt lệ trong suốt trong đôi mắt tiếng động chảy xuống.

      nhếch khóe môi , ánh mắt u tối nhìn nàng càng ngày càng phức tạp: "Tô Thanh Mạt, đời trước nhất định là nàng còn thiếu nợ bổn cung gì đó vẫn chưa trả, cho nên bây giờ mới để đời này nàng gặp bổn cung để trả nợ cho kiếp trước."

      Giơ tay gạt tóc qua hai bên giúp nàng, lại cầm chiếc khăn tay cẩm vân trắng như tuyết từ trong tay áo ra, động tác nhàng dịu dàng giúp nàng lau mồ hôi ở hai bên trán.

      Sau đó lại giúp nàng mặc y phục vừa cởi vào, cũng muốn khi lão đầu kia vào nhìn thấy dáng vẻ giờ của nàng, bộ dáng giờ của nàng đời này cũng chỉ có mới có thể nhìn.

      "Chủ nhân..."

      Ngoài cửa truyền đến giọng của , Ly Thanh liền trực tiếp lên tiếng ngắt lời: "Vào ."

      lúc sau, lão đầu râu bạc đột nhiên buông tay thăm dò mạch cho Tô Thanh Mạt ra, hai mắt phóng ra tia sáng kỳ dị.

      Chỉ thấy lão nhanh chóng dứng dậy phát bắt được ngay tay Ly Thanh: "Tiểu tử, ngươi mau, vừa nãy ngươi làm gì với nàng?"

      Mới vừa xong liền bị Ly Thanh trực tiếp dùng sức đẩy cái khiến lão ngã nhào xuống đất, trừng mắt nhìn người ngã ở đất, hai mắt trầm, giọng lạnh lẽo: "Lão đầu kia, ngươi muốn chết đúng ? Ai cho phép ngươi chạm vào bổn cung!"

      Lão đầu râu bạc cũng tức giận, lấy tay chống xuống đất đẩy cái, cả người liền từ mặt đất nảy lên, nhìn động tác gọn gàng này của lão chút tương xứng với vẻ bề ngoài chút nào.

      Lão lại lần nữa lộc cộc chạy đến trước mặt Ly Thanh, kích động vung vẩy hai tay: "Ôi, phải là do ta quá quá kích động thôi sao, trong lúc nhất thời quên mất quy củ của ngươi. Ngươi nhanh cho ta biết , vừa nãy ngươi làm gì với nàng mà có thể khiến cho độc tố bên trong thân thể nàng sạch nhanh như vậy?"

      hoàn toàn sạch rồi sao?

      Mắt Ly Thanh hơi lóe lên cái, quay đầu nhìn về phía người sắc mặt vẫn tái nhợt vẫn nằm giường: "Hài tử trong bụng nàng sao rồi? Có giữ lại được ?"

      Lão đầu nhấc tay vừa vuốt chòm râu dê của mình vừa đáp: "Loại độc này tuy rằng hung tàn, nhưng bởi vì ngươi kịp thời dùng định kim hoàn cho nàng cùng với phương thuốc khi nãy của lão phu, hơn nữa vừa rồi ngươi còn nhanh chóng giúp nàng đem độc tố trong người thải ra khỏi cơ thể, lúc này độc tố tồn tại trong thân thể nàng trước sau cũng quá ba canh giờ, tự nhiên đối với hài tử cũng có ảnh hưởng gì lớn. Chỉ là..."

      Ly Thanh nhìn dáng vẻ lão đột nhiên trở nên nghiêm túc, tay tự giác nắm chặt lại, khỏi nhíu mày theo: "Chỉ là cái gì?"

      Ai dè trong lúc mấu chốt lão đầu đột nhiên giống như trộm cướp nhanh chóng xông tới phía trước cười : "Chỉ là, Ly đại quốc sư, xin hỏi đến khi nào ngài mới cho ta biết dùng bí pháp gì đem độc trong người nàng bức ra ngoài vậy? Ngươi có thể cho lão phu được ? Lão phu đảm bảo với ngươi, chắc chắn để người thứ hai biết!"

      Khóe miệng Ly Thanh lại cong lên cái cao: "Đến ngươi còn đó là bí pháp, bổn cung sao có thể dễ dàng cho ngươi được?"

      "Ai... Ly đại quốc sư, lời tuy là vậy nhưng bí pháp này của ngươi chừng có thể tạo phúc cho rất nhiều người. Chúng ta làm nghề y phải chính là để trợ giúp giải cứu bệnh nhân trong thiên hạ này trong lúc dầu sôi lửa bỏng sao? Cớ sao có mà làm đúng ? Lão phu cho ngươi biết, ngài thân là thầy thuốc thể làm như vậy đâu, tuy cho cùng cái bí pháp kia rất quan trọng với ngài, nhưng độc tố của nàng sở dĩ có thể lập tức bài trừ sạch như vậy, điều này cũng có quan hệ với phương thuốc kia của lão phu đó, nếu ngài cứ như vậy phải là hành vi của quân tử đâu."

      Lại thấy Ly đại quốc sư trực tiếp cho lão ánh mắt lạnh như băng, biểu cao ngạo, ngữ khí ngông cuồng hét lên tiếng: "Bổn cung chính là người độc ác như vậy đó, có lúc nào bổn cung ở trước mặt ngài tự xưng là quân tử chưa?"

      "Chuyện này..." Lão đầu bị như vậy khiến cho sắc mặt lập tức cứng lại, nhất thời gì.

      "Đừng nhảm nữa, vừa nãy nàng mất máu quá nhiều, ngươi mau mau viết phương thuốc bổ máu lại đây."

      "Vậy ngươi có thể..."

      Ly Thanh đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt lão, vẻ mặt chút cảm xúc : "Ngài muốn biết đúng ?"

      Lão đầu bị bộ dáng chút cảm xúc này của dọa cho sợ hãi, sợ đến mức phải nhanh chóng dời đề tài, cố gắng kéo khóe miệng cười ha ha : "Cái kia... Dĩ nhiên đó là bí pháp của ngươi, tiện tiết lộ đúng , ha ha, vậy bây giờ lão phu viết cho nương tử ngươi cái phương thuốc, mất máu quá nhiều đúng ? Lại về phương thuốc bổ máu này chính là sở trường của lão phu, ngươi... Ngươi yên tâm , lão phu bảo đảm nương tử nhà ngươi chỉ cần dùng phương thuốc này liên tục ba ngày cư nhiên thân thể của nàng có thể khôi phục lại như ban đầu, tay đánh chết con trâu cũng là chuyện , ha ha, nếu như nàng đánh chết con trâu ta..."

      bên nhìn sắc mặt chủ nhân càng ngày càng khó coi, khiến cái trán cũng gấp gáp đổ mồ hôi theo, lão đầu này lại vẫn sợ chết như vậy, cứ ở đây lời vô nghĩa, thổi phồng y thuật của mình, lẽ nào đúng là lão ấy sợ chết sao?

      muốn vì chuyện này dẫn đến chết người, đành giơ tay trực tiếp kéo lão đầu ngồi xuống ghế, nhét cây bút vào trong tay , thấp giọng cảnh cáo : "Nếu lão vẫn cứ dài dòng nữa, có tin chủ nhân ta chỉ cần đầu ngón tay liền có thể đánh chết lão ?"

      Lão đầu vừa nghe, thân thể nhất thời cứng đờ, sắc mặt hơi đổi chút, nhanh chóng vùi đầu bắt đầu viết phương thuốc, trong lòng ngừng hy vọng nương tử của vị tổ tông kia sớm khôi phục chút, lão cũng sớm thoát khỏi khống chế của .

      Ngày ngày phải theo bên người tên biến thái này, trái tim của lão bị dọa tới mức thể sinh bệnh rồi.

      Phương thuốc vừa được viết xong, liền đem phương thuốc đưa cho Ly Thanh xem, Ly Thanh nhìn lướt qua, xác định dược liệu viết trong này phát sinh tình huống dược tính xung đột lẫn nhau, liền để sắc thuốc.

      Đương nhiên, lúc rời cũng quên người, vài bước tới trước người lão đầu, để ý lời kháng nghị của lão, lần thứ hai giơ tay lên nhấc lão theo ra bên ngoài.

      Sau khi bọn họ khỏi, trong phòng cũng khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.

      Thân thể Ly Thanh cũng suy yếu theo, bổ nhào người Tô Thanh Mạt, giọng khàn khàn lướt : "Tô Thanh Mạt, nàng có nghe , hài tử của chúng ta sao rồi, sao rồi..."

      Lại lát sau, giọng của lại khàn thêm mấy phần, tâm trạng hơi khống chế được, nghe như mơ hồ còn mang theo ý khóc: "Tô Thanh Mạt, cảm ơn nàng, rất cảm ơn nàng vì hài tử của chúng ta mà nỗ lực như vậy. Bổn cung hứa hẹn với nàng từ đây về sau, bổn cung nhất định đối xử tốt với nàng, cả đời đều tốt với nàng, , đời sau bổn cung cũng vi phạm lời hứa này, chung, bất kể thế nào, bổn cung cũng phụ nàng, nàng... Nàng tin bổn cung, nàng hãy tin tưởng bổn cung có được ?" Dù biết lúc này nàng tiến vào trạng thái hôn mê, hoàn toàn thể nghe được những lời của mình, nhưng trong giọng của vẫn để lộ ra tia căng thẳng.

      Vốn dĩ cứ tưởng cả đời này biết hai chữ hứa hẹn là gì, bởi vì dưới cái nhìn của , hai chữ đầu môi này đều thiết thực, những nữ tử có thể bị lời ngon tiếng ngọt của nam tử lừa đều là những người có đầu óc lớn lên.

      Nhưng ngờ tới giờ khắc này, càng hi vọng nàng có thể tin tưởng những lời này của mình.

      Nửa khắc đồng hồ sau, gõ cửa đưa vào chén thuốc, chỉ là chén thuốc lần này khác nhau so với lúc trước.

      Lúc trước là để giải độc, lần này là bổ dưỡng.

      Ly Thanh tiếp nhận chén thuốc, có chút ý gì gọi Tô Thanh Mạt tỉnh dậy, trực tiếp theo phương thức lúc trước lấy miệng đút thuốc cho Tô Thanh Mạt.

      Có thể là do mùi thuốc rất đắng rất quái lạ, dù cho Tô Thanh Mạt tiến sâu vào hôn mê, giờ khắc này cũng vô ý thức nhíu mày, thỉnh thoảng nghiêng đầu tránh khỏi miệng Ly Thanh.

      Đút thuốc xong, Ly Thanh lại để cho đưa vào chậu nước nóng, cẩn thận chà lau thân thể cho Tô Thanh Mạt. Sau cùng lấy chiếc khăn bỏ vào trong nước nóng lâu chút lúc, vắt khô nước rồi đặt cố định chỗ lỗ kim sau lưng nàng, giúp nàng thay bộ y phục khác.

      Sau khi chờ thu dọn hết thảy, lúc này mới tắm rửa cho mình, cuối cùng mặc áo lót tiến vào bên trong giường nằm cạnh nàng, giơ tay kéo nàng vào trong lòng, lúc này mới nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.

      Ngày thứ hai khi sắc trời còn chưa sáng hẳn, Ly Thanh tỉnh lại rất sớm, nhắn nhìn người vùi đầu làm ổ ở trước ngực mình, khóe miệng lộ ra ý cười thỏa mãn.

      Rón rén xuống giường, thu thập chút rồi ra ngoài .

      Sau nửa canh giờ, tay bưng thêm cái khay vào phòng bên tới giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, có chút đành lòng đánh thức nàng.

      Nhưng chén thuốc uống liền nguội, chỉ còn cách giơ tay đẩy nàng, kết quả đẩy liền mấy cái cũng thấy Tô Thanh Mạt có phản ứng gì.

      Sắc mặt của bắt đầu có chút lo lắng, phải sao rồi sao? Vậy sao đẩy nàng như vậy cũng thấy nàng tỉnh lại?

      Nhanh bước tới dò xét mạch tượng tay nàng, thế mới biết cho dù nàng nghỉ ngơi buổi tối nhưng lúc này thân thể vẫn còn rất suy yếu, hầu như là hoàn toàn tiêu hao hết sức lực.

      Ly Thanh vừa đau lòng vừa có chút vui vẻ. Đau lòng là vì nàng gặp những đau khổ này.

      Mà cảm thấy vui vẻ chính là lúc này nàng suy yếu, vậy cũng cần phải lo lắng chính mình dùng miệng đút thuốc cho nàng nàng đột nhiên tỉnh lại .

      Lúc này Ly Thanh chưa hề nghĩ tới phương thức này của chính là chiếm tiện nghi của nàng, chẳng qua chỉ cảm thấy phương thức này rất thích hợp để tăng cảm tình lẫn nhau.

      Từ khi tối hôm qua làm như vậy với nàng, có cảm giác tâm mình cùng nàng tựa hồ lại gần gũi nhau thêm ít.

      Mà thái độ của nàng đối với mình giống như cũng có chút chuyển biến, lúc trước nàng để cho cởi y phục cho nàng, nhưng tối hôm qua ngay cả áo lót nàng cũng để cho cởi, chuyện này phải là mình ở trong lòng của nàng chỗ nhất định sao?

      Ngay khi lấy miệng mớm thuốc, ngoài cửa truyền đến giọng của ba người Thanh Nhất, Thanh Tam cùng Thanh Cửu.

      "Chủ nhân."

      Lúc này Ly Thanh dùng miệng mớm thuốc cho Tô Thanh Mạt, nghe thấy tiếng hô này, động tác liền cứng đờ, trong lúc nhất thời bị sặc, ho khan vài tiếng mới hòa hoãn lại. Chỉ là miệng thuốc chưa kịp mớm cho nàng trong quá trình ho khan tiến vào trong bụng .

      Qua lúc sau, mới từ trong nhà ra. Nhìn thân ảnh ba người quỳ trước mặt, sắc mặt vẫn nhàng lập tức chuyển thành trầm: " , các ngươi đều tra được gì?"

      Ba người liếc mắt nhìn nhau chút, cuối cùng vẫn là Thanh Nhất mở miệng trước: "Chủ nhân, chuyện này liên lụy tới cục diện rất lớn." Trước tiên cần phải vậy cho chủ nhân dự phòng trước.

      Ly Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn , khẽ mở miệng: "."

      "Kết quả tra được cho thấy, nơi này ngoại trừ có thân ảnh của Hạ gia, còn có thân ảnh ám vệ hoàng thượng tự mình bồi dưỡng, thậm chí ngay cả Tiêu gia tựa hồ cũng tham dự ở bên trong. Nhưng mà theo như bọn nô tài điều tra, kiện lần này chủ mưu là Hạ gia."

      " tại Bổn cung chỉ muốn biết người dùng độc là nhà nào?"

      Thanh Cửu cúi đầu trả lời: "Bẩm chủ nhân, là Hạ gia."

      "Hạ gia..." Ly Thanh thấp giọng lặp lại lần nữa, hai mắt nhìn phía chân trời lộ ra thiên quang, hai tay sau lưng chậm rãi nắm chặt, phát ra thanh xương cốt đụng vào nhau.
      Heoiues, AELITA, nhimxu21 others thích bài này.

    3. Minh Hồng

      Minh Hồng Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      76
      Hay vãi cả linh hồn :ex10::ex10::ex10:
      đọc đã quá, cảm ơn editor ....
      :2one::2one::2one:

    4. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 94: ta muốn nàng chết!
      Edit: Hà

      lát sau, Ly Thanh thu hồi ánh mắt nhìn phía xa, quay đầu lại nhìn Thanh Cửu : "Bắt đầu từ bây giờ, phủ nội vụ ngừng cung cấp tất cả mọi thứ cho Tuyết Nguyệt điện."

      "Thuộc hạ muốn biết, tất cả mọi thứ là chỉ..." Thế nào cũng phải có thứ ngoại trừ chứ.

      Ly Thanh lạnh lùng nhìn nàng cái, hề trả lời, trực tiếp xoay người vào nhà .

      Thanh Tam đứng bên cạnh chỉ tiếc mài sắt thành thép nhìn Thanh Cửu: "Muội đó, thông minh đời vậy mà hồ đồ khắc. Thậm chí ngay cả điều đơn giản như vậy mà cũng lý giải được. Chủ nhân nhắc tới phủ nội vụ, vậy khẳng định chính là những thứ như ăn, mặc, ở, phương diện lại này nọ. Bà ta ở Tuyết Nguyệt điện, là trong phạm vi của hoàng cung, điểm ấy chúng ta cần phải động tay, vậy chỉ còn lại cơm áo gạo tiền thôi, muốn chặn đường tất cả các loại này tất nhiên quá khó." xong Thanh Tam lại nhịn được bật cười thành tiếng: "Ha ha... Lão tử sớm nhìn cái kia lão bà kia rất hợp mắt rồi, lần này cuối cùng cũng coi như có thể thở phào hơi. Tiểu Cửu, lần này chủ nhân ra lệnh đình chỉ cung cấp tất cả cho Tuyết Nguyệt điện, muội nhất định phải giám sát tốt đó nha."

      Thấy Thanh Cửu trừng mắt nhìn mình, Thanh Tam tỏ vẻ rất vừa lòng: "Ánh mắt này của muội có ý gì đây? Lẽ nào muội vẫn còn thích lão bà kia hay sao?"

      "Ta thích bà ta hồi nào?" Thanh Cửu sâu liếc , oán hận : "Ta tình nguyện thích con lợn cũng thích bà ta." xong liền tỏ vẻ kiêu ngạo xoay người làm việc, nàng muốn cùng con lợn này chuyện.

      Thanh Tam đồng ý, bĩu môi nhìn bóng lưng nàng rời khỏi, quay đầu lại nhìn Thanh Nhất bên cạnh : "Lão đại, huynh xem vẻ mặt đó của muội ấy là gì đây? phải lần này chủ nhân chỉ là truyền đạt cho nàng nhiệm vụ thôi sao? Muội ấy đắc ý cái gì chứ?"

      Thanh Nhất liếc mắt nhìn , khinh thường nhướn mày thản nhiên : "Ta cho rằng ngươi nên chú ý hai chữ đồ con lợn xuất mặt ngươi ."

      Thanh Tam nghe vậy bật cười: "Haha... Lão đại, huynh đùa đấy à? Hai chữ đồ con lợn này có liên quan gì tới đệ chứ? Dù sao lời muội ấy cũng nhất định phải là đệ." xong, lại phất tay lau vết mồ hôi trán, vuốt ve lọn tóc đen như mực dài tới ngực, tỏ vẻ tự tin tiếp: "Hơn nữa, đệ cũng phong lưu phóng khoáng giống như Thanh Tam vậy, ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, là mỹ nam tử mị lực vô biên, như vậy làm sao có khả năng cùng hai chữ đồ con lợn thấp kém này dính líu quan hệ chứ?"

      Thanh Nhất quay đầu nhìn về phía , trùng nhíu mày: "Ngươi cũng cho rằng chữ đó cùng với có quan hệ gì sao?" Tiểu Cửu đối với Lão Tam có tình ý, bọn họ biết nhưng vẫn luôn để ở trong lòng. Duy chỉ có vị đồ con lợn trước mắt này vẫn nhận ra được.

      xoay chuyển tầm mắt qua lại giữa hai người vòng, sau đó mặt chút cảm xúc xoay người bước nhưng vẫn để lại câu khiến hai người này nghe xong trực tiếp muốn thổ huyết ngất : "Có quan hệ hay là với các ngươi, còn ta có quan hệ." theo chủ nhân bận việc đến nỗi buổi tối được nghỉ ngơi đầy đủ, tại phải bù đắp tốt để bồi bổ dung nhan mới được.

      "..." Thanh Tam cùng Thanh Nhất hai người liếc mắt nhìn nhau, như là quan sát đến cùng ai mới giống đồ con lợn hơn.

      Kết quả hai bên giống như là kẻ thù trừng mắt nhìn kĩ lẫn nhau, sau mấy giây lại lập tức dời tầm mắt, từng người xoay theo hướng khác rời .

      Tuyết Nguyệt điện.

      Người của phủ nội vụ vừa truyền đạt xong mệnh lệnh của Quốc sư đại nhân liền rời khỏi, ngay sau đó, bên trong Tuyết Nguyệt điện liền vang lên tiếng rống giận dữ cuồng loạn của Hạ Liên Vân.

      "A! A! A! Tại sao có thể đối xử với ta như vậy? phải chỉ là nữ nhân thôi sao? Sao có thể đối với ta như vậy!"

      "Thái hậu nương nương bớt giận, thái hậu nương nương bớt giận..." Bên trong đại điện, cung nữ nội thị từng người đều quỳ mặt đất nơm nớp lo sợ khuyên bảo.

      "Bớt giận sao? Ha ha ha... Chỉ vì cái đồ ni khó coi kia, vậy mà cư nhiên có thể đối với ai gia nhẫn tâm tuyệt tình như vậy, điều này làm sao có thể khiến cho ai gia phẫn nộ được chứ?" Khuôn mặt Hạ Liên Vân tràn đầy vẻ tàn bạo, nàng vung tay hướng về chén trà cùng mâm hoa quả đặt ở bàn hất xuống, đồ sứ rơi mặt đất phát ra trận đinh vang lên giòn giã.

      Nhóm cung nữ cùng nội thị quỳ đất thấy vậy đều sợ hãi đến run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.

      "Ha ha... cho rằng cắt mất chi phí ăn mặc của ai gia ở trong cung có thể làm khó được ai gia sao, muốn để ai gia ở trong cung nửa bước cũng khó , ở trước mặt những nữ nhân kia mất mặt sao? Ha ha... A Thanh, ngươi biết ta những năm này, nhưng ngươi còn chưa đủ hiểu Hạ Liên Vân ta đâu." Nụ cười mặt của Hạ Liên Vân có chút khó coi, nhưng nàng ta vẫn gắng gượng cười càng lúc càng lớn, hai mắt nhìn chằm chằm sâu lòng bàn tay vừa nãy cẩn thận bị mảnh vỡ đồ sứ cắt vết dài.

      Áp chế tức giận ngập trời, hai mắt nàng nhìn dòng máu ở lòng bàn tay chảy xuống, cánh tay chậm rãi giơ lên phía môi, vừa le lưỡi liếm dòng máu đỏ tươi vừa : "A Thanh, vốn là ai gia còn chưa hề nghĩ tới muốn đưa nữ nhân kia vào chỗ chết, chỉ cần ngươi đồng ý tới đây cúi thấp đầu trước ai gia vài câu dịu dàng, giải dược của nàng ta tự nhiên ai gia cho ngươi. Nhưng tại ..." Móng vuốt thon dài bảo vệ ngón tay đẹp đẽ tinh xảo đột nhiên xoạch tiếng liền bị gãy thành hai đoạn, nàng đem móng vuốt của ngón út lấy ra ném xuống đất, trong đôi mắt sâu kín đầy vẻ dữ tợn, khóe môi ý cười càng uy nghiêm đáng sợ: "Ngươi vậy mà lại khẩn trương lo lắng cho nữ nhân kia như vậy, có thể thấy được lần này ngươi tâm đối với nàng, vậy ta phải làm sao bây giờ mới tốt đây? Nhu tình cùng tâm tư của ngươi vốn phải thuộc về Hạ Liên Vân ta, vậy mà tất cả thể thuộc về ta, vậy ta cũng tuyệt đối thể để cho nữ nhân khác giữ lấy tất cả của ngươi! Ta tuyệt đối cho phép!"

      Hạ Liên Vân ngẩng đầu nhìn tâm phúc hầu hạ vẫn luôn theo bên mình phân phó: "Bây giờ ngươi tới Dưỡng Tâm điện tìm Tô công công, để chuyển lời cho hoàng thượng, gần đây khí trời lạnh giá, thỉnh hoàng thượng bảo trọng long thể, ai gia thân là mẫu hậu , muốn tận tâm làm cho bộ y phục ấm áp, nhưng lại biết thân hình hoàng thượng dài ngắn ra sao, vậy hôm nay bất luận hoàng thượng bận bịu đến mấy cũng nên bớt chút thời gian tới Tuyết Nguyệt điện chuyến."

      "Vâng." Vị kia cung nữ kia đáp tiếng lập tức xoay người ra ngoài .

      Sau nửa canh giờ, cung nữ trở về .

      Hạ Liên Vân thấy chỉ có mình nàng trở về, khỏi nhíu mày: "Hoàng thượng thế nào?" Theo lý thuyết, giờ khắc này nên rất lo lắng mới đúng.

      "Hồi thái hậu nương nương, hoàng thượng ngài ấy..." Vẻ mặt cung nữ tỏ ra khó khăn.

      "Sao?"

      "Hoàng thượng lúc này ngài ấy bận rộn chính , có thời gian tới chỗ của nương nương, ngài ấy còn ..."

      " còn cái gì?" Khóe miệng Hạ Liên Vân tỏ ra châm biếm, bây giờ Minh Thần Hạo mới nghĩ tới chuyện muốn rũ sạch quan hệ với nàng cảm thấy quá chậm rồi sao?

      Cung nữ hơi rụt cổ lại sau đó tiếp: "Ngài ấy , tất cả y vật của ngài đều có chuyên gia phủ nội vụ may, dám làm phiền thái hậu nương nương, thái hậu nương nương chỉ cần chờ ở Tuyết Nguyệt điện, an tâm bảo dưỡng tuổi thọ là được rồi."

      "Bảo dưỡng tuổi thọ sao? Ha ha... Ý của tại tuổi tác của ai gia đến mức cần phải bảo dưỡng tuổi thọ sao? Tốt lắm Minh Thần Hạo, ngươi cho rằng làm như vậy để cho thấy thái độ của ngươi, để lấy lòng , đem những chuyện mà ngươi từng làm quên hết sao? Đúng là nằm mơ!"

      Quay đầu lần thứ hai nhìn về phía cung nữ tâm phúc bên người, lấy ra khối bài tử từ trong ống tay áo đưa cho nàng: "Ngươi lại qua bên đó chuyến, đem vật này đưa cho Tô công công xem. Ai gia tin lần này chỉ cần nhìn vật này nhất định theo ngươi tới ôn chuyện cùng ai gia."

      Nếu vẫn đến, vậy cùng nàng xuống địa ngục . Nàng thể sống dễ chịu, há lại có thể để cho dễ chịu sao?

      ngây thơ nghĩ đế vị mình ngồi rất ổn chứ? Vậy từng nghĩ tới, nam nhân kia có thể dìu ngươi thượng vị, tự nhiên cũng có thể kéo ngươi xuống ngựa, nếu như chống đỡ, chỉ có Minh Thần Hạo , mà ngay cả toàn bộ xã tắc Thiên triều tràn ngập nguy cơ!

      Lại qua nửa canh giờ, quả nhiên Minh Thần Hạo như lời Hạ Liên Vân dự liệu tới đây thăm nàng .

      Nhìn thân ảnh sắc vàng tới, Hạ Liên Vân như thường ngày dùng khuôn mặt tươi cười đứng dậy chào đón, mà là ngồi ngay ngắn tại chỗ nàng vẫn ngồi, trong tay bưng chén trà chậm rãi : "Chao ôi, hôm nay khí trời bên trong Tuyết Nguyệt điện này của ai gia cũng tốt, có thể khiến cho hoàng thượng đại giá quang lâm."

      Giờ khắc này sắc mặt Minh Thần Hạo có chút khó coi, nhìn lướt qua mấy vị cung nữ cùng nội thị đứng trong phòng, Hạ Liên Vân theo tầm mắt của liếc nhìn, dặn dò câu với bọn họ: "Các ngươi đều lui ra , ai gia muốn trò chuyện cùng hoàng thượng."

      "Vâng." Mấy người cùng nhau đáp tiếng, liền cúi đầu lui ra .

      Hạ Liên Vân thấy có ý muốn ngồi xuống, nàng cúi đầu nhấp miếng trà mở miệng : "Ngồi , cũng phải lần đầu tiên hoàng thượng đến Tuyết Nguyệt điện của ai gia, hà tất phải khách khí như vậy. Tuy phủ nội vụ huỷ bỏ chi phí cung cấp ăn mặc đối với ai gia, nhưng tốt xấu gì trong Tuyết Nguyệt điện vẫn là do ai gia làm chủ."

      Nàng lấy khẩu khí của chủ nhân tự xưng với , Minh Thần Hạo nghe xong hai mắt tự giác híp lại, trong lòng có chút thoải mái. Trong hoàng cung này tất cả đều là của , ở trong cung này từ khi nào có người lại dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với đây.

      Ngay cả hoàng tổ mẫu nhìn thấy cũng còn phải kính cẩn, còn về phần Hạ Liên Vân trước mắt này, lúc trước đồng ý duy trì ở trước mặt mọi người thân phận nàng ta là do nể mặt của A Thanh, bây giờ A Thanh mặc kệ sống chết của nàng, nàng sao còn có tư cách ở trước mặt tiếp tục thái độ kiêu ngạo lớn lối như thế?

      "Ngươi tức giận sao? Vì lúc trước trẫm từ chối đến đây sao?" Minh Thần Hạo thản nhiên .

      Hạ Liên Vân hiển nhiên chú ý tới cách xưng hô của , hai mắt nàng nhiễm tầng u, haha, rất tốt, bây giờ ngay cả ngoài mặt còn muốn duy trì sao?

      mặt nàng xuất trào phúng cười: "Tức giận? Tại sao ta phải tức giận? Chỉ bởi vì ra tay với ta ? Ha ha... Hoàng thượng, ngươi phải quên chứ, chuyện này từ đầu tới đuôi đều là do ngươi khởi đầu trước tiên, mà ngươi cũng tham dự vào. phải là đình chỉ đối với tất cả cung cấp của Tuyết Nguyệt điện sao? Cùng lắm sau này chi phí ăn mặc Tuyết Nguyệt điện, toàn bộ đều tự ta dùng tiền của mình. Nhưng mà, so với chuyện chúng ta ra tay, chuyện xử phạt này hình như cũng quá đáng, phải sao?"

      Minh Thần Hạo nhíu mày, có cần khen ngợi tâm tư tự lừa dối mình thái quá của nàng ?

      Thân là thái hậu Thiên triều, chi phí ăn mặc phải lấy từ hầu bao của mình, này chuyện này truyền ra ngoài, riêng mặt mũi thái hậu là nàng mất hết, mà còn là Hạ thị trong mấy đại gia tộc lớn nhất kinh thành, khôngg chừng cũng còn thể diện ra ngoài gặp người .

      "Hoàng thượng cần suy nghĩ nhiều, đây là xử phạt đối với ta, tất nhiên ta phải đồng ý đón nhận. phải chỉ là nhục nhã thôi sao sao? tại thế đạo như vậy, ai còn nhìn được hay há có thể từ bên ngoài nhìn thấy. Cũng có thể bởi vì chuyện này mà ta còn có thể có thêm danh tiếng tốt. Nhưng hoàng thượng giống như vậy, chuyện này thế nào chủ đạo cũng là do ngươi cầm đầu, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là tòng phạm, mà ngươi mới chính là thủ phạm chính. A Thanh căm ghét nhất là bị người khác phản bội, hoàng thượng nhận được xử phạt gì, ta vẫn rất mong chờ."

      "Trẫm chính là vua của nước, cho dù tức giận cũng ..."

      Hạ Liên Vân cười lạnh tiếng ngắt lời , tràn ngập trào phúng nhìn thẳng vào mắt : " cái gì? khai đao với vua Thiên triều sao? Haha, hoàng thượng, cho cùng ngươi còn chưa đủ hiểu đâu."

      Minh Thần Hạo nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo, châm chọc phản kích: "Ngươi ngươi hiểu , vậy tại sao lại còn rơi vào tình cảnh như hôm nay?"

      Hạ Liên Vân sắc mặt lạnh lẽo, đem chén trà trong tay hướng về bên người ném cái rầm: "Xem ra hoàng thượng vẫn chưa nhận tình thế chính mình nay, nếu như vậy, hoàng thượng có thể trở về Dưỡng Tâm điện của ngươi rồi, Tuyết Nguyệt điện này của ta quá , dung nối vị đại phật như ngài." xong phất ống tay áo mạnh, che khuôn mặt nhìn nữa.

      Minh Thần Hạo thấy vậy trong mắt chợt lên tinh quang, tự nhiên tình thế nay của mình, vốn vẫn có thể ngồi chờ ngư ông đắc lợi, nhưng ai ngờ nữ nhân trước mắt này lại vẫn có thủ đoạn với , tấm lệnh bài kia là mỗi lần ra lệnh cho ám vệ bằng lệnh bài, cõi đời này cũng chỉ có ba khối, mà toàn bộ đều nằm ở trong tay , chuyện này cũng chỉ có A Thanh biết.

      Nếu nàng đem khối bài này cho A Thanh, vậy nỗ lực trước kia làm toàn bộ đều uổng phí rồi.

      Vừa nãy tới đây chỉ là muốn xem nàng nắm chứng cứ gì tham dự vào, lúc này lại quyết định xem chút nàng ta lại muốn giở chiêu trò gì. Đương nhiên lúc này cũng là thể dễ dàng để nàng chọc tức.

      Minh Thần Hạo nghĩ ràng những điểm này, liền cất bước tới ghế ngồi xuống: " , ngươi muốn thế nào?"

      Hạ Liên Vân nghe vậy nhịn được xì cười tiếng, nhưng ý cười đạt tới đáy mắt, giương mắt đối diện với ánh mắt Minh Thần Hạo: "Hoàng thượng ngài sai rồi, hẳn là ngài định dự định như thế nào mới đúng? Quyền quyết định vẫn luôn nắm ở trong tay ngài phải sao?"

      Minh Thần Hạo cau mày: " chút, trẫm có nhiều thời gian như cùng ngươi chơi trò diễn xiếc vòng vèo."

      Hàn ý uy nghiêm đáng sợ trong mắt Hạ Liên Vân lại xuất : "Rất đơn giản, ta muốn nàng chết!"

      "Lẽ nào nàng ta còn chưa có chết sao?" Minh Thần Hạo kinh ngạc, độc kia phải rất khó giải sao? Nữ nhân kia làm sao có khả năng bất tử?

      "Hừ! Ngươi xem hành động của A Thanh , nếu nữ nhân kia chết rồi, chừng chỉ là đơn giản đình chỉ cung cấp chi phí ăn mặc của Tuyết Nguyệt điện như vậy."

      Cũng biết Minh Thần Hạo nghe được lời nàng, trong lòng lại thở phào nhõm, hòa hoãn hồi mới : " cầu này của ngươi, trẫm thể đáp ứng, dĩ nhiên hành động thất bại, vậy cũng nên ngừng tay ."

      Chuyện như vậy, chỉ có cơ hội xuất thủ.

      Dĩ nhiên thất bại cũng coi như thôi, tuyệt đối thể có lần thứ hai, cũng muốn đem quan hệ của mình cùng A Thanh tới mức độ như người dưng nước lã.

      "Ngươi đồng ý sao? Ha ha..." Hạ Liên Vân nhìn chằm chằm Minh Thần Hạo cười càng càn rỡ, nàng nghĩ tới nam nhân này đến bây giờ vẫn còn mộng tưởng có ngày có thể nắm giữ được A Thanh.

      "Hoàng thượng, ngươi có lựa chọn nào khác. Hoặc là thay ta giết chết kia nữ nhân, hoặc là chờ ta đem chân tướng chuyện này đưa tới trước mặt , nhìn xem khoan dung đối với ngươi như thế nào."

      Minh Thần Hạo nghe như thế, sắc mặt lập tức liền đen kịt lại, nghiến răng nghiến lợi : "Ngươi đúng là gian xảo chết!"

      Ánh mắt lãnh của Hạ Liên Vân khóa chặt chén trà trong tay mình, khóe miệng phác hoạ ra ý cười khát máu, diễm độc ác: "Hừ, nếu nàng chết, vậy những ủy khuất mà hôm nay Hạ Liên Vân ta nhận đáng giá rồi đúng ?"

      "Thắng làm vua, thua làm giắc, đến khi nào ngươi mới có khí phách nhận thua đây!"

      Hạ Liên Vân cười gằn: "Khí phách? Ha ha... Vậy xin hỏi hoàng thượng ngày đó thời điểm ngươi đến Tuyết Nguyệt điện tìm ta, khí phách ngài thả ở nơi nào rồi?"

      "Ngươi..." Minh Thần Hạo bị nàng sắc mặt cứng lại, càng thể phản bác.

      sai, ngày đó bị chuyện A Thanh cầu hôn làm sợ hãi phen dẫn đến tức giận, lúc này mới có chuyện... Nhưng bây giờ phải biết thu tay lại rồi sao.

      "Hoàng thượng, ngươi cùng ta có thể coi là cùng người cùng con đường, từ sau khi trong bụng mẹ sinh ra thể làm Bồ Tát, ngươi cần gì ở trước mặt ta giả mù sa mưa duy trì hiền lành đây?"

      Minh Thần Hạo bị nàng có chút thẹn quá thành giận, phẫn nộ vỗ bàn cái mạnh đứng lên, hai mắt gắt gao trừng nàng lạnh lùng : "Hạ Liên Vân! Ngươi có tin tại bổn cung biếm người vào lãnh cung hay ?"

      "Lãnh cung? Ha... Bắt đầu từ lúc phụ thân ngươi bị ngươi bức tử, Hạ Liên Vân ta cũng thành quả phụ trẻ trung nhất trong hoàng cung, tình cảnh này so với lãnh cung có gì khác biệt sao? Ngươi có biết, Tuyết Nguyệt điện này trong ngoài nhìn quý khí phồn hoa, nhưng duy chỉ thiếu người nam nhân có thể vì ta đỉnh thiên lập địa."

      "Ngươi, đúng là loại nữ nhân biết xấu hổ!”

      Hạ Liên Vân ánh mắt lạnh lẽo, trong mắt chứa trào phúng, trong giọng cũng mang theo châm chọc: "Xấu hổ? Thời điểm mỗi đêm hoàng thượng cùng các vị phi tử màn trướng ấm áp, có xấu hổ ? Luân lý như thế, mỗi người đều là trời sinh."
      AELITA, nhimxu, Mẹ Mìn19 others thích bài này.

    5. tramanh

      tramanh New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      gần 1 tháng r. hix. lần trước mình cũng đọc xong ngưng cả tháng.
      mong là lần này đừng như vậy.
      editor ơi, cố lên nàng!!
      misainbeibe thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :