1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 88: Năm thứ ba tân hoàng khai hỏa
      Bị thái hậu trúng tâm tư, mặt hoàng hậu càng là xấu hổ "Mẫu hậu phải, là thần thiếp nghĩ cạn"

      Thái hậu nhìn mặt nàng còn trẻ "Ngươi cùng hoàng thượng mười mấy năm phu thê. Tình cảm đương nhiên bất đồng." thời Đại Thiên mưa thuận gió hòa. Trong hậu cung cũng là an an ổn ổn qua ngày. Ngồi ở vị trí như vậy, có những việc nên nhìn , nếu với bằng ấy thời gian, vừa tra tấn người vừa tra tấn mình.

      Cái gì có thể thái hậu đều , có chút chuyện cũng thể quá ràng, để tránh hạ mặt mũi của hoàng hậu.

      Rời khỏi Thọ Hòa cung, Triệu Nhị ngẩng đầu nhìn bầu trời u, lại là tháng mười hai. Gần như cười trào phúng, mười mấy năm phu thê? Hoàng thượng cùng Hiền phi cũng khoing phải là có tám năm tình cảm sao? Mười mấy năm tình cảm của nàng vẫn là đấu lại.

      Thái hậu nương nương sai. Qua năm nữa là tuyển tú. Thời gian trôi, già thể tránh. đám tân tú tiến vào, sủng ái của Chiêu Dương cung kia biết còn có thể duy trì hay ...

      Mùng tám tháng chạp, trong cung phân phát cháo các cung. Bên này Chiêu Dương cung sáng sớm Bình Ninh lôi kéo đệ đệ đến phòng Tương Như Nhân. Trời vừa sáng Tương Như Nhân hầu hạ hoàng thượng tế tổ trở về thay y phục để vào triều, vừa mở cửa thấy hai hài tử an vị tại kia, mỗi người nhìn chén cháo mồng tám tháng chạp.

      "Thế nào dậy sớm như vậy?" Bình Ninh và Dung nhi thỉnh an hoàng thượng sau ngồi xuống. Thanh Đông bưng thêm cháo và điểm tâm sáng lên.

      Bình Ninh cầm thìa lên thổi vù vù "Hôm nay là mồng tám tháng chạp, nhi thần muốn cùng phụ hoàng ăn sáng."

      Tô Khiêm Dương xem nàng vội ăn cười hỏi "Vì sao là hôm nay?"

      Bình Ninh buông thìa giải thích "Lão sư hằng năm mồng tám tháng chạp sau hiến tế còn có cháo mồng tám tháng chạp tặng cho thân bằng quyến hữu. Trong cung ban cho đại thần, cung nữ. Sau còn là cả nhà cùng nhau ăn."

      Đây là mấy ngày trước ở Thái học viện lão sư giải thích cho các nàng về ngày mồng tám tháng chạp.

      Cuối cùng, Bình Ninh nhìn bát của "Phụ hoàng nhưng đừng ăn hết, chừa hai muỗng, lưu lại sang năm ăn."

      Dung nhi ở bên cạnh khẽ huých nàng chút, giọng nhắc nhở "Là hàng năm có thừa." Bình Ninh vội sửa lời "Nhi thần nhầm, là hàng năm có thừa!"

      Tô Khiêm Dương nở nụ cười, ăn hơn nửa chén cháo, buông thìa trêu nàng "Có phải trẫm còn phải cho ngươi hồng bao hay ?"

      Bình Ninh nghiêng đầu suy nghĩ "Này lão sư chưa . Có điều nếu phụ hoàng muốn ban cho nhi thần, nhi thần trước tạ qua phụ hoàng." Dứt lời, đứng dậy qua trước mặt Tô Khiêm Dương hành cái lễ, ngẩng đầu cười, tiểu quỷ.

      thời người có gì để ban cho, nhưng kim khẩu nhất khai, thế nào cũng phải tỏ vẻ chút. Tô Khiêm Dương đưa tay sờ tới eo lưng, lấy khối ngọc bội đưa cho nàng bị Tương Như Nhân đưa tay cản đẩy lại "Phụ hoàng ngươi cùng ngươi ở đây ăn sáng là ban cho tốt nhất rồi."

      Bình Ninh ngoan ngoãn ngồi trở lại ăn cháo. Phía dưới bàn Tương Như Nhân vừa muốn rút tay về, bị trở tay bắt được. Lại còn là tay phải, Tương Như Nhân giãy giụa muốn rút ra, người nào đoa khí định thần nhàn bưng trà lên uống, chính là buông tay.

      Tương Như Nhân mặt hơi phiếm hồng.

      Dung nhi thấy nàng vẫn bất động, có chút kì quái "Mẫu phi, sao ngài ăn?"

      Tương Như Nhân cầm thia lên bằng tay trái, cười với "Mẫu phi đói bụng, các ngươi ăn xong trở về thay y phục, đừng đến trễ lớp học sớm."

      Hai hài tử cúi đầu ăn. Tô Khiêm Dương vẫn tay ăn cháo, tay ở dưới bàn giữ chặt tay nàng buông.

      Mãi đến lúc hai hài tử rời , Tương Như Nhân quay đầu trừng mắt nhìn "Hoàng thượng đây là cố ý muốn thần thiếp bị đói."

      Người trong phòng thức thời lui ra. Tô Khiêm Dương buông lỏng tay, có chút kinh ngạc "Trẫm nghĩ ngươi thích ngọc bội này. "

      "..." Tương Như Nhân muốn nghiến răng. Tô Khiêm Dương tiện đà đứng lên, đến phía sau nàng, sát vào tai nàng khẽ câu "Nàng tối qua phải ăn no sao?"

      Tương Như Nhân có quay đầu, sau lưng truyền đến tiếng bước chân rời . lâu sau, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua tay bị nắm có chút đỏ, mặt đỏ ửng vẫn chưa rút ...

      Lại năm nữa đầu xuân, tiên hoàng qua đời hai năm, tân hoàng đăng cơ chưa có thay đổi gì. Nhịn hai năm, nay bắt đầu có hành động.

      Có điều cái thứ nhất tân hoàng muốn đụng là tảng đá kiên cố. Chuẩn bị hai năm này, đầu xuân là cuộc chiến đầu tiên. Tháng hai, ở trong triều hoàng thượng tuyên bố về chuyện nâng thương.

      Này mở miệng cái tất nhiên là bị nhiều phản đối. Người làm quan, nhất là xuất thân từ thế gia, bản than cũng kinh doanh này nọ ít. Bằng dựa vào nhiêu đó bổng lộc thế nào nuôi nổi cả đại gia tộc. khi địa vị của thương nhân được nâng lên, áp chế được, lợi nhuận của gia tộc bị ảnh hưởng, thể vừa ý a.

      Tô Khiêm Dương cũng đoán trước được phản ứng như vậy. Trước đây nhắc qua với tiên hoàng đây là biện pháp tốt. Tuy nhiên khi thực là khó khăn trùng trùng. khối thế gia, muốn động vào bạc của họ, động vào căn cơ của họ, họ liền vừa ý. Còn muốn họ xuất ra bạc càng như cứa da cắt thịt họ. Hoàng thượng lúc ấy cũng có cách.

      Nhưng Tô Khiêm Dương vội, lại qua chuyện lập các điểm cứu tế ở địa phương.

      Ý tưởng này được đa số mọi người ủng hộ. Đều là vì dân thôi, hiền lương. Trong những người đồng ý có vài đại thần cũng đem vấn đề này phân tích ra cho . Điểm cứu tế là tốt, phân công quan viên cũng có vấn đề gì. Vấn đề là mỗi nơi đều lập điểm như vậy, lấy bạc ở đâu ra để chi?

      Hộ bộ thượng thư đứng ra tính toán này nọ, lắc đầu, gọn gàng dứt khoát , bạc trong quốc khố đủ.

      Tô Khiêm Dương nhìn qua mọi nguời. Hay . Vừa nghe bạc đủ đều rụt đầu, vài người ban đầu khen này khen nọ biện pháp Tô Khiêm Dương cũng đứng qua bên, xem mọi người thế nào.

      Tô Khiêm Dương cũng định ràng, cho cái ngày quy định, để mọi người trở về nghĩ cách.

      Ba ngày sau, bàn ở Thừa Kiền cung tấu chương của các quan viên chất đầy.

      Tô Khiêm Dương mới đọc đến bản thứ năm tức ít.

      Đọc đến bản thứ mười, Tô Khiêm Dương trực tiếp vứt thẳng bản tấu chương kia xuống đất, vẻ mặt giận dữ.

      Thái giám hầu hạ Trần Phụng vội nhặt tấu chương lên, trình cho "Thỉnh hoàng thượng bớt giận."

      Ngoài cửa kia truyền đến tiếng thông truyền "Hoàng thượng, Hiền phi nương nương tới, đứng đợi bên ngoài."

      Tô Khiêm Dương vẫy tay để người dẫn nàng vào.

      Tương Như Nhân tiến vào trong điện, cảm thấy khí ràng có chút áp lực. Liếc nhìn qua Trần Phụng, sắc mặt cũng được thoải mái, sai Thanh Đông để thực hộp xuống rồi ra bên ngoài chờ.

      Tô Khiêm Dương chỉ chỉ bên cạnh bản thân "Đến ngồi cạnh trẫm."

      Tương Như Nhân bước lên phía trước, nhìn thấy bàn toàn là tấu chương " tốt cho lắm, thần thiếp vẫn ở bên này bồi hoàng thượng uống canh ."

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng, vẻ mặt thể nghi ngờ. Tương Như Nhân vội đến bên cạnh . Này ghế dựa rộng lớn, Tương Như Nhân ngồi xuống cũng thoải mái, chỉ đặt nửa mông lên. Nơi này, mặc cho ai cũng có thể ngồi a.

      Tô Khiêm Dương phát động tâc này của nàng, tay ôm lấy thắt lưng nàng kéo vào trong "Nàng ngồi như vậy biết mệt?"

      Trần Phụng mở thực hộp mang canh qua đến. Đây là lúc Tương Như Nhân nhận được ý chỉ của Tô Khiêm Dương triệu nàng đến Thừa Kiền cung sai Thanh Đông chuẩn bị canh bổ nguyên khí. Tương Như Nhân khuyên "Hoàng thượng tranh thủ uống trước , để nguội vị có thể đúng nữa."

      Tô Khiêm Dương nhận chén canh Trần Phụng đưa lên, bản thân uống, chỉ vài tấu chương mở "Nàng đọc lên ."

      Tương Như Nhân sững sờ tại kia. Chuyện triều đình là hậu cung được can dự, huống hồ nàng còn là phi tần.

      Nửa ngày, bên tai truyền đến tiếng của "Thế nào chưa đọc?" Tương Như Nhân hít sâu hơi, cầm lấy quyển tấu chương kia đọc lên.

      Đọc xong quyển, nàng dựa theo lời Tô Khiêm Dương mà viết lời phê. Nàng có chút kinh ngạc là mấy lời bâng quơ nhàng của hoàng thượng này lại là những lời nặng a.

      Tấu chương này xem cũng đủ khiến nàng kinh tâm. Chẳng trách lúc màng tiến vào điện khí lại nặng nề như vậy. Hoàng thượng đây là tức giận ít.

      lâu sau, Tô Khiêm Dương hỏi "Còn bao nhiêu chưa đọc?

      "Còn có hơn mười bản." Tương Như Nhân mơ hồ nhìn lướt qua chồng tấu chương. Tô Khiêm Dương thả thìa xuống " xem nữa, đều để đó ."

      Tương Như Nhân buông bút. Nàng đọc lúc miệng cũng có chút khô.

      Trần Phụng thức thời bưng trà lên. Tương Như Nhân nhấp ngụm. Bên cạnh Tô Khiêm Dương nhìn lướt qua mấy bản tấu chương nàng viết lời phê "Hiền phi xem nhiều bản như vậy rồi có nhìn ra chút gì ?"

      "Hoàng thượng có phải đến chuyện điểm cứu tế ?" Tương Như Nhân quay đầu lại hỏi. Tô Khiêm Dương gật đầu, cười có chút châm biếm "Nhìn xem triều đình trung thần gì đó, nửa bước cũng nhún nhường, đến cuối còn muốn trẫm bỏ qua chuyện này, giờ thiên hạ thái bình rồi."

      Tô Khiêm Dương để cho bọn họ tìm biện pháp, này trong tấu chương trình lên. Cái đủ bạc, tại cũng rất tốt. Cáu bạc đủ vậy thiết lập số điểm ít lại, lượng sức mà . Còn có lảng tránh, tất cả ở trong này giả ngu, chuyện nâng thương nhắc lúc đầu ai đề cập tới.

      Bản thân trong tay mình chịu chi, cũng đồng ý cho người khác. Tấu chương như bốn năm người viết rồi trăm bản sửa sửa lại đưa lên, đều là ý tứ.

      "Cũng phải có tốt." Tương Như Nhân lật tìm chút mấy bản xếp bên kia, từ giữa lấy ra quyển đưa cho "Hoàng thượng, ngài xem đây phải có ý hỏi mượn bạc thương nhân?"

      "Nàng xem quan phẩm của " Tô Khiêm Dương nhắc nhở nàng. Tương Như Nhân xuống xem phần đề tên. Cũng im lặng theo, liền như vậy quan lục phẩm, mười cái như vậy cũng dùng được.

      Tô Khiêm Dương nhìn về phía nàng, ý vị thâm trường "Chuyện này cần có người đứng ra trước mới được."

      Tương Như Nhân bị gắn nhìn tim đập thình thịch. sai, cần phải có người đứng ra . Nhưng theo như ý trong lòng hoàng thượng, người đứng ra này phải có lực ảnh hưởng nhất định, ở triều uy vọng phải rất cao mới được.

      "Nhân Nhân, nàng xem trong triều tại ai là người phù hợp?" Tô Khiêm Dương thấy nàng gì, thuận tay vén chút tóc nàng.

      Này trong lòng hai người đều sớm có đáp án. Tô Khiêm Dương vì sao gọi nàng đến, phải vì nàng họ Tương sao?

      Tườn Như Nhân trong lòng khẽ hừ tiếng, miệng nở nụ cười theo "Người thích hợp ít, nguyên lão tam triều như Trịnh thái phó, Phong tấn hầu. thời còn có Triệu quốc công hay Diệp gia. Đều là nhân tuyển thích hợp."

      muốn nhắc chính nàng thỉnh Tương gia đứng ra gánh đầu này, nàng cũng vừa ý. Tổ phụ đến tuổi này, làm cho người ta tất cả đều nhìn đến cũng tốt.

      Tô Khiêm Dương lắc đầu, thẳng "Bọn họ được. Trẫm cảm thấy vẫn là Tương quốc công đảm đương là tốt nhất."

      Tương Như Nhân có cảm giác như kiểu tự lấy đá đập chân. Lúc ấy tuần cùng hoàng thượng, hỏi đến chuyện dân đói, cũng là nàng nhắc đến điểm cứu tế, sau còn chuyện nâng thương. Hay rồi, giờ hồi báo lại chính bản thân.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng mặt vẻ "Bị hố", bật cười "Thế nào, trẫm còn có thế nhường Tương gia bạch can được?"

      Tương Như Nhân lắc đầu, phải bạch can, phỏng chừng là cấp lại can. Tương gia cũng giống các thế gia khác, bản thân gia tộc cũng kinh doanh ít. Tuy rằng phần là tiến cống vào cung nhưng đa phần vẫn là bán cho dân chúng. Vừa nâng thương, tất chịu ít đả kích.

      "Đây đối vơi Tương gia ra là cơ hội." Tô Khiêm Dương dẫn dắt từng bước " thời trong triều đình đôi khi lại có tấu chương tham Tương gia về chuyện Định vương làm phản. Chuyện nâng thương này nếu thuận lợi được thực thi sau này triều còn ai dám tố Tương gia giúp đỡ Định vương. Cảm tạ Tương quốc công cũng phải chỉ mình trẫm."

      Thương hộ có địa vị, biết là Tương quốc công ra mặt, tất nhiên cảm kích Tương gia. Sinh ý của nhà khác có thể chịu ảnh hưởng nhưng Tương gia tuyệt đối . Có thể còn ngược lại ngày càng phát triển. Tô Khiêm Dương cười tủm tỉm nhìn Tương Như Nhân "Nhân Nhân, đây là cái cơ hội tốt.". . .
      lehanh, song ngư, tart_trung8 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 89: Tình tỷ muội giữa hậu cung
      (1)
      Hoàng thượng lời dễ nghe, chống lại muốn đẩy Tương gia ra làm bia đỡ đạn. Dù được thương hộ tôn trọng và chịu ơn là sai. Nhưng dưới trong triều, người phản đối đều là vì lợi ích bản thân. Tương gia đứng ra như vậy phải là tổn hại đến lợi ích của cả đoàn người sao.

      Tuy rằng nàng từng nghe tổ phụ qua ít về thời điểm tân chính ban bố gặp nhiều khó khăn, chỉ có thể tìm người ủng hộ mới có thể thực thi, làm người thần tử lúc này phải ủng hộ tân hoàng.


      Nhưng nghe là nghe như vậy, thời chính miệng hoàng thượng với nàng muốn Tương gia đầu, Tương Như Nhân liền cảm thấy có chút rầu rĩ "Hoàng thượng nếu cảm thấy đó là cơ hội tốt, có thể tự thân triệu kiến tổ phụ với ." Làm gì lại đến tìm nàng. Nàng ở trong thâm cung, cũng thể làm chủ.

      Nhìn ra cảm xúc nàng sa sút, Tô Khiêm Dương rút mấy quyển tấu chương ở chỗ khác đặt tới trước mặt nàng "Nhìn xem!"

      Tương Như Nhân mở ra, bên trong là liệt vài tội trạng của Tương gia. Trọng điểm vẫn là chuyện Định vương mưu phản. Tương gia là ngoại tổ gia của Định vương dù liên can cũng bị liên lụy. Tấn phi Nam Sơn tự thường bạn thanh đăng. Thế nào đích trưởng tôn nữ của Tương gia lại còn được ở giữa hậu cung phong làm Hiền phi, vị cao như thế chả lẽ sợ có hậu loạn sao?

      Tương Như Nhân sinh nam nữ. Dung nhi là tam hoàng tử, Tương gia gia thế hiển hách, thân mình thái tử suy nhược . Bóng ma mưu phản này, còn trực tiếp liên lụy đến nơi nàng.

      bản bản tấu chương tham đến đều tận lực lấy chuyện này đến chèn ép Tương gia. Nếu sau này Dung nhi có điều nổi bật, bọn họ thế nào cũng tham lợi hại hơn. Thậm chí có thể còn để ngừa vạn nhất muốn sớm tống xuất Dung nhi đất phong.


      Nghĩ đến đây, Tương Như Nhân sắc mặt tái nhợt vài phần. Thái tử càng lớn tuổi, bản tham như vậy ngày càng nhiều. Nhi tử của nàng dưỡng như thế rồi, vẫn có người nhìn chằm chằm tha.

      bàn tay nắm lấy tay nàng đặt ở đùi, Tô Khiêm Dương chậm rãi "Công lớn hơn quá, công năng giấu quá"

      Sở dĩ thể từ hoàng thượng tuyên Tương quốc công thương nghị, muốn Tương gia trực tiếp đứng ra, mặc dù là đứng mũi chịu sào, cũng phải cho thấy là Tương gia có hai lòng, vĩnh viễn đứng sau lưng hoàng thượng.

      lâu sau, Tương Như Nhân lòng có xúc động, ngẩng đầu "Thần thiếp minh bạch, viết thư chuyện này với tổ phụ, đa tạ hoàng thượng chỉ dẫn." Tương Như Nhân đứng dậy hành lễ với . Chuyện như vậy, nếu hoàng thượng , nàng với tổ phụ thể nào biết đến bản tấu chương như vậy, nhiều đến mức này.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng dáng vẻ cung kính, than tiếng, cuối cùng gì, đứng lên đỡ nàng "Chỉ đôn canh?"

      Tương Như Nhân nữa khắc hơn cũng chưa phản ứng kịp thay đổi của , đứng lên còn suy nghĩ chuyện xử lí bóng ma mưu phản này đâu, kinh ngạc nhìn "Ân?"

      Tô Khiêm Dương nhìn qua Trần Phụng, người sau lưu loát từ trong thực hộp lấy ra đĩa điểm tâm. Tương Như Nhân lúc này mới hiểu gì, bổ sung theo "Còn có điểm tâm." xong, có chút thẹn thùng.

      Trần Phụng bưng đĩa kia lên. Tô Khiêm Dương dùng hai miếng, còn lại để cho Tương Như Nhân. Nhưng nàng giờ này làm gì còn tâm trạng để ăn, chỉ nhất mực nghĩ xem nên chuyện này với tổ phụ như thế nào. Tô Khiêm Dương lại cố tình nhường nàng "Đánh khúc gì?"

      Để nàng đọc xong tấu chương lại để nàng đánh đàn. Tương Như Nhân đến nội điện, ngồi xuống vuốt huyền cầm, nghĩ nửa ngày ra nên đàn bài gì hay. Nhìn qua bên có nhạc phổ, đưa tay tuỳ ý lật ra bản, thế này mới bắt đầu đàn.

      Tô Khiêm Dương vẻ mặt so với vừa rồi thích ý rất nhiều. Trong phòng thoang thoàng mùi huân hương, tĩnh hạ tâm, Tương Như Nhân đàn xong khúc, trời cũng tối.

      Nàng thu tay đứng dậy chuẩn bị hồi Chiêu Dương cung. Tô Khiêm Dương tựa ở sạp mềm đối diện mở mắt "Buổi tối lưu lại đây."...

      Ngày hôm sau Tương Như Nhân còn chua hồi Chiêu Dương cung.

      Tin tức đêm qua Hiền phi nương nương ngủ lại Thừa Kiền cung dường như mọc cánh bay khắp hậu cung.


      Hầu hạ qua hoàng thượng vài người đều biết. Hoàng thượng tính tình đạm, vui nhất là công tư lẫn lỗn. Trước đây trong phủ thái tử, ở Phượng Dương các ai có thể ngủ lại. thời Hiền phi lại có thể ngủ lại Thừa Kiền cung. Hoàng thượng là đổi tính sao? Nhưng cũng gặp phi tử nào khác ngủ lại a. Lời giải thích duy nhất là Hoàng thượng cực sủng Hiền phi.


      Bên này Tương Như Nhân ra khỏi Thừa Kiền cung hồi Chiêu Dương cung, muốn Cảnh Nhân cung thỉnh an khẳng định thời gian đủ. May là nàng chỉ thay y phục rồi Cảnh Nhân cung thỉnh an luôn mà ăn sáng qua. Cũng xem là trễ, lúc nàng đến Đức phi cùng Diệp thục dung cũng mới bước vào.


      Hoàng hậu tất nhiên gì chuyện này. Hoàng thượng sủng hạnh ai, nguyện ý mang ai đâu là chuyện của hoàng thượng. Chuyện nàng phụ trách đó là quản lý hậu cung, phân phó vài công việc đầu xuân, còn lại là chuyện Tam công chúa chuẩn bị Thái học viện.

      Tam công chúa Lệ Đồng năm tuổi, theo lí mà năm trước nên Thái học viện. Diệp thục dung nàng sợ người lạ. Nữ hài tử trễ năm cũng có việc gì, liền kéo dài qua đầu xuân năm nay mới để nầng .

      Diệp thục dung nghe xong hoàng hậu phân phó, cười khanh khách nhìn Tương Như Nhân "Hiền phi nương nương. Đồng nhi còn hiểu chuyện, Bình Ninh làm tỷ tỷ nên rộng lòng tha thứ chút. nương gia da bạc thịt nộn, nếu lại thêm thương tránh khỏi sẹo a."


      "Diệp thục dung mới nên chú ý nhiều hơn chút. Tiểu hài tử gây gỗ nhặt là chuyện thường. Trong cũng nên chuẩn bị chút dược, để dùng sai lại mẫn cảm, Lệ Đồng mới này tuổi, chịu nổi đâu." Tương Như Nhân cười đáp trả. Diệp thục dung hừ tiếng. Đức phi bên cạnh tiếp lời " cũng đúng. Đầu xuân dễ sinh bệnh. Lệ Đồng da dẻ nhạy cảm, Diệp thục dung phải chú ý nhiều hơn."


      Hai vị nương nương khối thân thiết, Diệp thục dung đem lời nuốt xuống, cười ứng hạ " Đa tạ Đức phi quan tâm."

      Đức phi mỉm cười gật đầu, tiếp tục đoan trang ngồi tại kia. Này trong mắt mọi người nhìn xuống là bộ hậu cung hài hòa.


      Cũng phải có người nghĩ tới làm khó Hiền phi. Mà là làm nổi a. Diệp thục dung như vậy vài câu bị nhàng bâng quơ quăng trả lại. Hiền phi làm việc lại luôn biết chừng mực, đắn đo ra cái nhược điểm gì. Tìm ra làm thế nào đến a. . .
      lehanh, tart_trung, song ngư7 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      (2)
      Rời khỏi Cảnh Nhân cung, Tương Như Nhân nhanh chóng hồi Chiêu Dương cung ăn sáng.

      Qua canh giờ, bên này Chiêu Dương cung có khách đến.

      Là Cảnh Du cung, Giang tần cùng Hạ tần tới, đến chỗ nàng ngồi lúc.

      Hạ tần còn có thể chút. Giang tần chỉ có thể ngồi ở kia xấu hổ, nhắc tới nàng ngượng ngùng hai câu. nhắc tới cảm giác tồn tại cũng có.

      Tương Như Nhân cũng các nàng đây là đến lấy lòng, thu lễ của các nàng mang tới tất nhiên cũng có hồi đáp lại. Sai Thanh Thu lấy hai bộ mặt sức đây, đưa mỗi người bộ " cần khách khí. Đều là từ phủ thái tử vào, thời trong cung ít người, lại nhiều chút cũng tốt."

      Ngồi hồi, sai biệt lắm tầm nửa lâu (*lâu: vật tính thời gian), Hạ tần chào từ giã, Giang tần cũng nhanh hành lễ rời . Ra khỏi Chiêu Dương cung, Giang tần ha tiếng, nhìn về phía Hạ tần "Hạ tỷ tỷ, ngươi có thể chuyện a."

      Hạ tần quay đầu nhìn nàng cái "Toàn để ta , ngươi a. Kéo ngươi đến phải để ngươi ngồi "

      Giang tần ánh mắt hơi co lại " phải có tỷ rồi sao, ta cũng cần phải a." còn chưa dứt lời liền bị Hạ tần đánh cái " Lúc ra ta với ngươi thế nào, đến Chiêu Dương cung là để ngươi làm đầu gỗ sao?"

      Giang tần nhanh đỡ nàng, xin khoan dung "Hảo tỷ tỷ, là ta sai. Bất quá Hiền phi nương nương cũng khách khí, tặng chúng ta mỗi người bộ mặt sức. Lúc còn ở phủ thái tử Hứa tỷ tỷ nương nương khó ở chung là đúng a."

      Hạ tần bắt đắc dĩ nhéo khẽ mặt nàng "Ngươi a, lời họ Hứa kia cũng tin được. Ngươi thấy nàng ba ngày hai hồi muốn chèn ép Hiền pho nương nương sao? Nếu phải chuyện Thanh Huyền cung đợt trước, chừng vẫn còn ngôn."

      Hạ tần giọng tràn đầy ưa, cuối cùng có chút lo lắng nhìn Giang tần "Ta là lo lắng cho ngươi. Cảnh Du cung, chúng ta có lẽ trụ được lâu nữa."

      Giang tần thấy nàng thay đổi khẩu khí, có chút kì quái "Làm sao có thể?"


      "Thế nào lại ?" Hạ tần nhìn nàng vẫn là mặt ngốc nghếch ngây ngô, hận thể mở đầu nàng ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì, có phải toàn là bông vải "Đừng tới thừa sủng thăng phân vị. Sang năm tuyển tú là tổng tuyển cử. Hoàng thương đăng cơ giữ đạo hiếu ba năm. Giữa hậu cung chỉ có mấy người chúng ta. Sang năm tuyển tú liệu còn ít sao. Cảnh Du cung cũng thể để ba người chúng ta luôn luôn trụ lại, khẳng định phân ra ."

      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Giang tần nghe nàng vậy có chút sốt ruột. Ta cảm thấy ở Cảnh Du cung rất tốt" Hoàng thượng hay đến, nàng cảm thấy rất tự tại.

      "Ngươi nếu có thể đến Chiêu Dương cung tốt rồi." Hạ tần nắm chặt tay Giang tần, quay đầu nhìn Chiêu Dương cung ở phía xa "Hiền phi nương nương là người khoan dung, lấy tính tình ngươi, ở đó được nàng bảo hộ ngươi an ổn. Lại số lần hoàng thượng Chiêu Dương cung thường xuyên như vậy, ngươi cũng có thể chịu chút ân trạch."

      Giang tần cúi đầu, chiếp chiếp "Hoàng thường thường đến cũng tốt lắm."

      xong lại bị Hạ tần đánh cái " có tiền đồ!"

      Giang tần ngẩng đầu, hai mắt mang lệ "Hạ tỷ tỷ, đánh đau a."

      Hạ tần tức giận trừng nàng "Đánh đau mới đánh tỉnh được ngươi. Hoàng thượng thường đến cuộc sống ngươi trôi qua tốt hơn. Nếu luôn đến chỗ ngươi có khác gì lãnh cung. Chính là dù ngươi ở phân vị tần cũng bằng cái mỹ nhân được sủng ái. Ngươi nghĩ thế nào?"

      Giang tần rụt lui ánh mắt, giọng biện giải " Cũng phải, ngươi xem Trịnh tần lúc đầu cũng tốt, so với chúng ta đều hơn. Nhưng người mất hứng liền giam cầm nửa năm, ngươi cũng vậy. Còn có Hứa dung hoa, đều hơn ta rất nhiều. Hoàng thượng nếu mất hứng chúng ta bị phạt, vậy còn bằng ít đến hơn."

      "Trịnh tần đó là xứng đáng." Hạ tần khinh thường , sau đó ôn tồn nhìn Giang tần "Diệu nhi, tuân thủ cung quy, làm ra sai phạm gì chịu phạt. Đến lúc đó nếu muốn đổi cung, Chiêu Dương cung này là nơi tốt nhất."

      Giang tần cúi đầu, nàng thích hoàng thượng. Hạ tần thở dài "Thôi, có phúc kia, ta liền tranh được. đáp ứng ca ca, chăm sóc tốt cho ngươi."

      Cũng biết hoàng gia là tuyển tú kiểu gì. Kiểm tra qua thấy Diệu nhi là hồn nhiên đến kì quái sao. thời nếu muốn vạch trần để Diệu nhi hồi gia, chính là Giang gia phạm tội lừa gạt dưới. Nhìn vào kết cục thê thảm của Lam gia, Hạ tần thế nào cũng dám nếm thử. . .
      lehanh, tart_trung, song ngư6 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 90: Ai tốt hơn
      (*ed: tha thứ cho đoạn giảng giải đạo lí gì đấy nếu còn quá lờ mờ. cố hết sức và nhức cả đầu ạ :-( )
      Bên này Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân sai Tử Yên mở hộp gấm ra xem thử. mặt nàng cười như cười, Hạ tần cùng Giang tần xem ra bỏ vốn ít, hộp gấm mở ra là đôi minh châu Nam Hải giá trị xa xỉ.

      "Nương nương, các nàng bỗng nhiên tiến đến, giống như là có điều muốn cầu ngài." Tử Yên kiểm tra qua hộp gấm, đưa cho Thanh Thu cầm "Bình thường cũng thấy các nàng đến Chiêu Dương cung."

      Trong cung này, Tương Như Nhân cùng Đức phi quan hệ gần gũi ít, Nghiêm chiêu nghi cũng xem như có. Còn lại mấy người kia, các nàng đến nàng tất nhiên cũng đáp lời. Lúc còn ở phủ thái tử cũng như thế. Nay lại có tình huống này quả khiến người ta suy nghĩ.

      "Các nàng chưa , xem là có." Tương Như Nhân thản nhiên , có chút mệt mỏi. Hôm qua ở Thừa Kiền cung nàng ngủ cũng tốt.

      Tử Yên thay ly trà cho nàng "Sáng nay thỉnh an ở Cảnh Nhân cung, bên ngoài nương nương dễ chuyện. Diệp thục dung lời như vậy, nương nương cũng hề trách cứ nàng."

      Tương Như Nhân nhìn qua Tử Yên cái, tin tức truyền mau "Tử Yên, đừng quên bản cung là phong vị gì!" Hiền phi Hiền phi, phải hiền lương sao. Diệp thục dung hai câu dễ nghe, nàng nếu trách cứ là Hiền phi nương nương ngạo khí khó ở chung, lòng dạ hẹp hòi. Dù sao nàng địa vị cao, Diệp thục dung địa vị thấp, chuyện gì Tương Như Nhân trước muốn khoan dung chút, đem chữ "Hiền" này làm tận thiện tận mỹ.

      Nàng khoan dung. Còn giống như Diệp thục dung nhiều kia chỉ là ngựa non háu đá...

      Tương Như Nhân ngủ giấc, bữa trưa cũng chưa ăn. Qua buổi trưa mới tỉnh dậy. Thanh Đông đem đồ ăn nóng lên cho nàng, Tương Như đơn giản ăn vài miếng, vừa tỉnh ngủ cũng có khẩu vị gì.

      Ngoài phòng thời tiết tốt, vạn dặm trời quang, trong cung nơi nào cũng thấy cỏ xanh tràn đầy sức sống. Tương Như Nhân ở hành lang ngây người lúc rồi quay lại trong phòng, hai người dọn giấy bút mài mực, Tương Như Nhân chuẩn bị viết thư cho tổ phụ.

      Tương gia muốn đứng ra gánh đầu này, trước hết phải liên kết với vài nhà . Theo Tương Như Nhân xem thời các nhà có liên hệ với Tương gia mà có lời triều, Trình gia tính phần, Trương thượng thư gia cũng tính phần. Giao hảo tốt với tổ phụ - Phong tấn hầu nếu cunhx có thể đứng ra phần thắng lớn hơn chút, còn có Vương gia, rồi nhà mẹ đẻ mẫu thân là Lý gia. Càng nhiều người đứng phía sau càng tốt.

      Nghĩ xong, có ý tưởng, Tương Như Nhân viết cũng nhanh, nửa canh giờ trôi qua được năm sáu tờ giấy, bỏ vào bì thư, đóng ấn rồi đưa cho Tử Hạ " tại đem thư này Tương gia nếu tổ phụ kêu ngươi lưu lại ngày mai hẵng hồi cung."

      Mang theo lệnh bài xuất cung, Tử Hạ rời .

      bao lâu sau, Dung nhi trở lại.

      Tương Như Nhân thấy có mình , cười hỏi "Tỷ tỷ ngươi đâu?"

      Dung nhi ngồi xuống ghế "Tỷ tỷ còn chưa tan học, để ta về trước."

      Tương Như Nhân xoa đầu . Chỉ chớp mắt, lớn như vậy rồi.

      Lúc đứng cùng với Bình Ninh, hề nổi bật. Nhưng Tương Như Nhân biết, bất luận phương diện nào cũng nỗ lực hơn Bình Ninh. Chính là cho tới bây giờ đều luôn yên lặng, hy vọng mọi người biết xuất sắc.

      "Hôm nay học cái gì?" Thanh Thu bưng lên dĩa hoa quả gọt sẵn. Tương Như Nhân xắn tay áo cho , tiện hỏi.

      "Lão sư trị gia, cử bát nguyên, sử bố ngũ giáo cho tứ phương, phụ nghĩa, mẫu từ, huynh hữu, đệ cung, tử hiếu, nội bình ngoại thành". Dung nhi thuộc lòng đọc lanh lảnh. lớp lão sư đọc vài lần liền nhớ luôn. Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân "Mẫu phi, đại ca đối với chúng ta rất tốt, chúng ta cũng cung kính đại ca. Đây là huynh hữu đệ cung."

      " có sai, phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, đây là trị gia." Tương Như Nhân gật đầu, thấy minh bạch liền nhiều hơn chút "Phu phong hóa giả, từ làm gương cho dưới, từ trước làm gương cho sau. Phụ từ tất tử bất hiếu, huynh hữu tất đệ vô lễ, phu bất nghĩa tất phụ thuận. Phụ từ mà tử nghịch, huynh hữu mà đệ ngạo, phi nghĩa mà phụ lăng, hung dân phi huấn đạo để trời định, dựa vào hình lục nhiếp chi."

      Dung nhi ngửa đầu nghe, nửa ngày gật gật đầu "Ý mẫu phi là, nếu phụ thân từ ái, tử nữ hiếu thuận, ca ca hữu ái, đệ muội liền cung kính. Việc phong hóa, phải từ xuống dưới, từ trước ra sau."

      Nghe nhi tử lí giải vậy, Tương Như Nhân vui mừng "Đúng, phu bất nhân tất phụ bất nghĩa. Nhưng nếu phụ từ mà tử bất hiếu, huynh hữu mà đệ ngạo mạn. Những người này là trời sinh hung danh, huấn đạo cải biến xong bọn họ, chỉ có thể dựa vào hình lục nhiếp chi."

      Đến khúc này, Dung nhi có chút ngây ngô "Vì sao phụ thân từ ái mà tử nữ lại bất hiếu?"

      Tương Như Nhân thở dài "Đây là nhân tính. Ngươi nghĩ như vậy nhưng có nghĩa người khác cũng nghĩ thế. Tương lai người bên cạnh ngươi ngày càng nhiều, mẫu phi cũng thể thời khắc đều ở cạnh nhắc nhở ngươi, với ngươi họ như thế nào. Ngươi phải tự dùng mắt mình nhìn, để tâm xem họ là hay giả. Đối với người hay việc cũng phải cân nhắc, thể tự hạ thân phận."

      Dung nhi cái hiểu cái gật đầu "Nhi thần minh bạch." Tương Như Nhân kéo đến bên người "Ngươi tuyển Trình gia thiếu gia cùng Tiền gia làm thư đồng, ngươi ở chung với bọn thế nào?"

      "Nhi thần ở chung với bọn họ rất tốt. Mẫu phi, Tiền Chi Thịnh ăn rất hay. Trình Văn Lâm học thức so với nhi thần còn phong phú hơn". Tương Như Nhân cũng biết nhi tử chọn hai người kia nhân phẩm đều tốt, xem vui vẻ mặt , chơi với bạn cùng tuổi tất nhiên là vui nhất "Bọn họ sau này thời gian ở chung với ngươi còn lâu dài. Ngươi muốn chân thành nhưng có những lúc ngươi cần ràng thân phận hoàng tử của mình, biết ?"

      Lại thấy con mơ hồ, Tương Như Nhân nở nụ cười "Từ từ rồi ngươi minh bạch. Có gì hiểu có thể trở về hỏi mẫu phi."

      Nghe được nhiều như vậy, Dung nhi vẫn cố lí giải điều Tương Như Nhân "Mẫu phi nghĩ ngơi, nhi thần phải suy nghĩ kĩ thêm chút."

      Nhìn bộ dáng trịnh trọng lo nghĩ như vậy, Tương Như Nhân thấy đau lòng, tính đưa tay sờ sờ nhưng cuối cùng buông xuống, ôn nhu " , nếu mệt ngủ lúc. Bữa tối mẫu phi sai người gọi ngươi "

      Nhìn thân ảnh ra ngoài, ánh mắt Tương Như Nhân vài phần kiên định. Nhi tử của nàng, trước mặt mọi người xuất sắc, cũng thể cái gì cũng hiểu. Thái học viện dạy, tự nàng dạy .

      Tử Hạ là hôm sau mới trở về nhưng mang theo thư gì từ tổ phụ. Qua hai ngày, phí Tương gia vẫn có tin tức gì.

      Mà mấy ngày qua lúc hoàng thượng đến Chiêu Dương cung, có đôi kho đến chuyện điểm cứu tế với nàng. Mặc dù tại dưới triều đình đều lên tiếng phản đối nhưng lại như chắc chắn chuyện thành, còn hỏi nàng việc nâng thước lúc trước nàng cụ thể thực thế nào?

      Trong lòng Tương Như Nhân đại khái cũng chỉ có ý tưởng, thực thi ra sao nàng chưa hề nghĩ tới nên tất nhiên biết làm thế nào. Ở mấy ngày trước khi có lời đáp từ phía tổ phụ, hai người đến việc thực cụ thể chuyện nâng thương, bọn họ tán gẫu lại ra được cái kết cấu chính.

      Tương Như Nhân đưa ra ý sơ khai, hoàng thượng trau chuốt, đủ Tương Như Nhân lại thêm thắt vào. Hai người ăn ý, mãi cũng biết thời gian trôi qua nhanh.

      Tô Khiêm Dương cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới nữ tử lại có thể cùng mình bàn luận, nhất là phương diện này. Mà người trước mặt, mặc dù hiểu biết toàn diện nhưng nàng rất thông minh. Nàng có thể châm chỉ thiếu sót trong lời của , giống như hảo mưu thần, đem bản dự thảo lúc đầu cuối cùng hình thành bộ pháp lệnh.

      Tiếp xúc càng nhiều, hiểu biết càng sâu. Càng cảm thấy nơi nàng có rất nhiều thứ đợi tìm hiểu. Tô Khiêm Dương thích nàng, thưởng thức nàng, thậm chí cảm thấy thể thiếu nàng.

      Nhưng nàng cũng phải hoàn mĩ. Thỉnh thoảng lộ ra ít lỗ hổng, vẻ mặt thất thố, đôi khi ngây ngốc, biểu tình trong nháy mắt kia lại càng làm tò mò, sau bề ngoài nàng chống trọi này rốt cuộc là nội tâm gì...

      Lòng hiếu kì này là thể, Tô Khiêm Dương rất ràng. Nhưng dường như điểm cũng muốn ngăn cản, để nó lan tràn...

      Tháng ba tháng tư, Tương quốc công có động tĩnh gì. Trong triều cũng yên tĩnh ít. Ý tưởng của hoàng thượng người ủng hộ nên thể dùng. Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy. Chờ ít ngày nữa ý tưởng này của hoàng thượng phai nhạt là tốt rồi.

      Hoàng thượng cũng biểu ra muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Đến tháng năm, mọi người đều cho rằng chuyện này hoàng thượng nhất thời khơi lên, trôi qua liền thôi.


      Bỗng nhiên Tương quốc công cùng đám người Trình thái phó, Trương thượng thư, Vương thượng thư cùng với Phong tấn hầu liên danh thượng thư nguyện ý làm gương tốt đem chuyện nâng thương hoàng thượng đề cập thực thi xuống dưới. Điểm cứu tế đều là vì nước vì dân, có thể lung lạc dân tâm. Hoàng thượng có suy nghĩ này đây là phúc của Đại Thiên.

      Tương quốc công vừa bày ra trận này, khiến người phản đối kịch liệt lúc đầu trở tay kịp. Đoàn người Tương quốc công, văn thư tấu chương, thậm chí cả điểm cứu tế thiết lập như thế nào, hay quan viên chọn lựa phân phối ra sao cùng với nâng thương như thế nào để gom đủ ngân lượng, loạt biện pháp điều chỉnh cùng nhau trình lên hoàng thượng, chuẩn bị đầy đủ.

      Mặt rồng đại duyệt, triều hoàng thượng đại đại tán thưởng nhóm người Tương quốc công. Đầu tiên là khích lệ bọn họ biết nghĩ cho dân, lấy dân làm gốc. Ngoài ra chê ngược chính là biết nghĩ vì dân, chỉ biết đến lợi ích bản thân.

      Hoàng thượng làm việc ràng. Nếu đâm người Tương quốc công chuẩn bị đầy đủ, trước hết muốn đem chuyện nâng thương tiến hành. Bạc muốn đến cửa, cũng chuẩn bị tốt rồi, chỉ là pháp lệnh thôi, sớm cũng định xong, trực tiếp giao cho Hộ bộ Lễ bộ Công bộ xem xét. Sau khi xem xong, chân chính thực thi nảy ra vấn đề gì tiếp tục thương nghị.

      Công bộ thượng thư kia chính là Vương thượng thư, tất nhiên phải bàn. Hộ bộ ai cũng im lặng, vẻ mặt tương đối bình tĩnh. Chính là Lễ bộ thượng thư vẻ mặt như nuốt phải ruồi, khó khăn nhìn lướt qua đâm người Liên đại nhân. Loại việc khổ sai này, muốn làm sao.

      Ánh mắt trao đổi còn chưa được vài cái. Người long ỷ điểm tên "Tần đại nhân, đến lúc đó bàn việc cùng các thương hội, còn cần ngươi ra mặt." Trao đổi thân cận cái gì, Lễ bộ thượng thư là thích hợp nhất.

      Bên phía phản đối lần này lâm triều thể nào phản bác. có biện pháp! Đám người Tương quốc công chuẩn bị hết sức đầy đủ, thế tới rào rạt. hai ba câu đem việc định xong ngăn cản được, chỉ có thể bàn kĩ hơn a...


      Nhưng đợi bọn bên này bàn bạc kế sách, người bên kia gióng trống khua chiêng thực xuống dưới hết rồi. Tranh thủ chút sớm gom xong đầy đủ bạc, trước mùa thu hoạch vụ thu xây dựng điểm cứu tế, phân phó quan viên xuống rèn luyện. Do đó, nạn đói năm nay có thể tránh ít.

      Bọn người Triệu quốc công, Liên đại học sĩ thua bước ở vạch xuất phát, làm sao có thể theo kịp, người ta cũng chờ bọn . Cuối cùng chỉ có thể tìm đường vòng cứu nguy, Liên đại học sĩ tìm đến Diệp Hậu, cũng chính là phụ thân của Thái hậu nương nương.

      Thái hậu làm hoàng hậu bao năm, Diệp gia dù là làm việc điệu thấp nhưng bên trong chiếm ít chỗ tốt rồi. Này chuyện nhấc thương phải khẳng định là hao tổn lợi ích thế gia, đứng mũi chịu sào chính là nhóm người bọn họ. Diệp gia tốt xấu cũng là ngoại tổ gia của hoàng thượng, ra mặt phản đối, có thể ngăn cản được nhất thời, để thái hậu nương nương cùng hoàng thượng, thế nào cũng có tác dụng.


      Vấn đề là bọn người Triệu quốc công lúc này đây xem quyết tâm của hoàng thượng.


      Thái hậu nương nương khuyên can đơn giản là thời ngôi vị căn cơ đủ ổn. Nếu khiến quần thần phải đối, với hoàng thượng cũng có gì tốt. Mặc dù là muốn thực thi, cũng nên làm từ từ.

      Hoàng thượng cũng chỉ cho thái hậu câu . Thế gia nếu chịu xuất ra bạc này, pháp lệnh nâng thương tất ban bố. Dù sao cũng là vì chuyện ngân lượng, điểm cứu tế thiết lập có gì đúng, dân là căn cơ của quốc gia, hoàng thượng là làm rất tốt mà thôi.


      Nhưng để thế gia đem bạc như vậy giao ra, ai chịu a? Kia cho dù chi nhiêu đó còn biết có đủ hay . Vạn nhất dùng đến nửa chừng đủ còn muốn lấy thêm, đây còn phải vét sạch. So sánh qua lại, bộ phận thế gia tình nguyện ủng hộ chuyện nâng thương. Chẳng qua địa vị cao lên chút thôi, cũng phải đường sống chết. Nếu để hoàng gia trực tiếp lấy bạc của bọn họ, đó mới là đòi mạng.

      Đợi đến lúc ba bộ Hộ, Lễ, Công hoàn thiện pháp lệnh nâng thương trình lên hoàng thương, hai bên chiến tuyến lại gây gỗ.


      Đừng nhìn nhóm triều thần này thường ngày bộ nghiêm trang, gặp chuyện thực bản lãnh cũng . Ngoài điện ra sao, ở xa nhưng này trong điện Triệu quốc công, Liên đại nhân bên này tranh. Tương quốc công bên kia cãi, ầm ĩ túi bụi.

      Hoàng thượng ngồi ở cao nghe gì, chỉ thấy rất ầm ĩ. Đứng bên cạnh Trần Phụ đầu đầy mồ hôi nhìn vẻ mặt của hoàng thượng. đến mức này sao còn cười được a. Triệu quốc công mau bị tức nhất mất thôi, lại cứ như vậy đánh nhau cũng có khả năng.


      Ngay tại thời điểm Trần Phụng là cái thái giám mà nội tâm còn lo lắng vạn phần, ở cửa truyền đến tiến quát lớn. Chỉ thấy Bình vương Tô Khiêm Mặc dẫn theo đại đội thị vệ xuất trước mặt mọi người, hô lớn "Ai to gan như vậy? Lúc này nhiễu loạn triều cương. Bắt tất cả lại, mang !"
      lehanh, tart_trung, song ngư5 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 91: Tô Ngạn Hạo đáng
      Trong đại điện nhất thời mảnh yên lặng. Bình vương mặc chiến trang, thắt lưng giắt bảo kiếm vào trong điện, hướng hoàng thượng ngồi điện quỳ xuống "Thần nghe thấy có người nhiễu loạn triều cương, mong hoàng thượng phiền?"

      Tô Khiêm Dương phất phất tay, mấy người vừa nãy cãi nhau sớm lui về góc điện ngây ngốc, vài tên hung hăng ầm ĩ bên ngoài đều bị dẫn phạt roi.

      Bình vương đứng dậy, chắp tay thủ ở cửa đại điện, xem ai còn dám gây náo loạn!

      Tô Khiêm Dương nhìn nhóm người bên dưới, nét mặt vừa cười bây giờ nghiêm lại "Các ngươi ầm ĩ xong rồi? Ầm ĩ xong rồi đến trẫm ."

      Tô Khiêm Dương thanh rất lạnh "Đạo làm quan, là vì cái gì? Vì dân hay vì bản thân các ngươi? Muốn thiết lập điểm cứu tế các ngươi đồng ý. Muốn nâng thương quyên bạc các ngươi lại đồng ý. Thế nào? Nghĩ lại xem có phải bản thân các ngươi thèm để ý đến dân chúng thiên hạ hay ?"

      Muốn liệt này tội, chính là bản thân quá ích kỉ. muốn người khác chiếm tiện nghĩ, lại muốn bản thân bị hao tổn. Từ trong miệng Tô Khiêm Dương ra, mỗi câu đều liên quan đến dân chúng trong thiên hạ. Trong đại điện yên tĩnh cũng chỉ có thanh vô cùng đau xót của "Các vị làm quan lớn cũng vì dân mà suy nghĩ. tại còn ở trong đại điện này mà hướng nhau trách cứ, ra đây là muốn để người trong thiên hạ chê cười."

      "Các ngươi muốn đem luật pháp tổ tông ra trẫm phải ? Được. Hôm nay trẫm cùng các ngươi về luật pháp tổ tông. Tô tiên gầy dựng cơ nghiệp Đại Thiên ta khi xưa lập pháp, phàm làm qua kinh thương, phàm làm thương theo binh, hai cái tất bỏ ."

      Lời này của Tô Khiêm Dương mới là trọng điểm. Kia đều là chuyện của bao nhiêu năm trước, thời người đứng triều chỉ có tổ tông mới trải qua thời điểm lúc đó. Nếu muốn tìm lại luật pháp này phải về nhà lục tung lên, có khi còn thấy.

      Nhưng bọn người Liên đại học sĩ luôn miệng là Tiên hoàng tổ tiên đều hề có chuyện nâng thương. Tô Khiêm Dương liền lấy chuyện này ra áp chế bọn họ. ! Nếu muốn tuân thủ luật pháp tổ tiên xem, saoban đầu ấn theo như vậy. Thế gia các ngươi trong nhà có kinh doanh cái gì tất cả đều đóng. Tịch thu!

      Triệu quốc công vừa rồi tức ít, lúc Bình vương xuất lại bị dọa , lúc này lại bước ra hướng Tô Khiêm Dương "Hoàng thượng. Đây là luật pháp sơ khai, đến Nam Đình hoàng đế có thay đổi."

      Tô Khiêm Dương ánh mắt nhíu lại, có chút nguy hiểm "Thế nào? Ý Triệu quốc công là lời tổ tiên lúc đó là có thể coi trọng? Lời tổ tiên qua là cần tuân thủ"

      Triệu quốc công quỳ xuống "Thần tuyệt có ý này, thỉnh hoàng thượng thánh minh."

      "Trẫn cảm thấy trãm hết sức thánh minh. Ngươi còn chuyện thượng tấu, vô bãi triều . Pháp lệnh nâng thương, theo ý ban bố." Tô Khiêm Dương thấy khó , rất hài lòng đứng lên, phất tay áo rời , ai ngăn cản.

      Triệu quốc công vẫn là để Liên đại nhân đỡ dậy. Ầm ĩ trận này hại thân a! Tương quốc công kia lại vẫn thần thanh khí sảng, ràng là tuổi Tương quốc công lớn, đôi khi còn chẳng lưu loát, vậy mà đến thời điểm mấu chốt lại nổi .

      Triệu quốc công nghẹn khuất, chỉ chờ trừng Liên đại nhân phía sau, quát lớn "Tốt lắm, cái này ngươi vừa lòng!" bộ nét mặt già nua thua trận.

      Liên đại học sĩ nét mặt cũng có chỗ nào tốt. Hoàng thượng đều rồi. Bọn họ lưu lại làm gì, đều tự tan tác. Bước ra khỏi điện trong im lặng, Bình vương còn thủ ở cửa kia. Đến cửa cũng, ai nấy tự về nhà. phục tiếp tục nghĩ biện pháp, phía thắng lợi còn phải chuẩn bị cho việc kế tiếp...

      trận này đối với hoàng thượng mà là đánh đẹp mắt. Đây cũng là trận đánh mở màn hết sức đẹp mắt. Hôm nay nếu để người ta ngăn cả pháp lệnh này ban bố xuống. Ngày mai ý tưởng khác của cũng tiếp tục bị ngăn đón. Trái phải hồi có lần hai, lần ba.

      Đương nhiên trận thắng đẹp mắt như vậy. Trong đó thể thiếu công lao của Tương Như Nhân. Hoàng thượng cao hứng, Chiêu Dương cung có thưởng. Thưởng xong, buổi tối Tô Khiêm Dương còn Chiêu Dương cung, tâm tình vô cùng tốt.

      Tháng sáu đến tháng bảy, pháp lệnh nâng thương được ban bố. Đại Thiên người làm quan nhiều, có điều nhiều hơn kinh thương. Đối với quán tiệm bé , còn lấy ra bấy nhiêu ngân lương với thương nhân lớn mà , đơn giản tựa như chi càng cao thanh danh càng cao. tại triều đình cho, lại nhiều bạc, đương nhiên là cam tâm tình nguyện cống hiến.

      Thế giá là bao nhiêu trụ cột, hoàng thượng ràng lắm. Nhưng thương nhân Đại Thiên có bao nhiêu trụ cột, chờ đến lúc Hộ bộ thượng thư đem tấu chương trình lên, chính là những người lúc trước phản đối cũng hoàn toàn được gì.

      Các ngươi có thể xuất ra được nhiều bao như thế sao? thể a...

      Ngoài chuyện thiết lập điểm cứu tế tiêu hao phần ngân lượng, số còn lại cũng ít. Hoàng thượng đợi các bộ trình tấu xin phát bạc, nhanh chóng kêu Hộ bộ thượng thư kiểm kê ràng, thu vào quốc khố.

      Có đủ bạc, chuyện kế tiếp làm làm dễ rồi. Tháng tám triều đình phái người đến các nơi xây dựng. Tháng chín Hàn Lâm viện chờ nhận người rồi phân quan viên các điểm nhậm chứ. Những người này tuổi trẻ, có nhiệt tình, đủ nhiệt huyết. Nhiệm kì ngắn năm, dài khoing quá hai năm. Luân chuyển xong được về kinh nhậm chức. Thế gia đệ tử muốn ? chứ! Còn hơn giống như Triệu gia tam thiếu gia kia nới xa xôi gì đó ngây ngốc đến ba năm. Cũng coi như học hỏi phen, bằng vừa lên an ổn lại sinh chuyện xấu, làm sao sau này đảm nhiệm được trọng trách.

      Lý do đường đường chính chính gì đó, đều là người tự biên ra. Hoàng thượng cũng bảo toàn thanh danh tốt cho, triều cũng gì. Cũng phải ngu ngốc vô đạo, có cái gì mà ngăn.

      Tương gia cũng nhờ kiện này, hoàn toàn mang danh trung thần. Là người đầu tiên đứng ra làm bia như vậy, có nhiều dũng khí a. Trước mặt biết nhận bao nhiêu ánh mắt phi tới như dao, sau lưng còn chịu trăm chú ngàn hồi. Tương lão gia tử vừa đứng lên, chuyện này thành toàn. Lại có người đề cập chuyện Định vương kia chỉ là chuyện của người, liên can gì tới Tương gia. thể chỉ vì quan hệ ngoại tổ gia mà cắn riết trung thần buông.

      Đến tháng mười, quan viên nhậm chức đều thuận lợi khởi hành.

      Hoàng thượng có thể đoán được dù có địa phương muốn dối việc thu hoạch cũng đến mức lại đói chết nhiều dân chúng như vậy nữa. Chính là đứng ở bên trong hoàng thành, vẫn cảm nhận được khí vui mừng từ bốn phương tám hướng truyền tới.

      Đảo mắt đến tháng mười hai. Tân niên sắp tới, hai mươi bảy tháng giữ đạo hiếu chấm dứt. Năm nay là vui mừng.

      Các cung đều thay xuống y phục tố sắc. Ngay cả cung nữ thái giám cũng được phát lại mấy bộ. Trong Chiêu Dương cung, Hứa ma ma chỉ đạo người quét tước trong ngoài cung lần, thay đổi y phục sặc sỡ, mặt mọi người cũng vui vẻ nhiều hơn.

      Tương Như Nhân từ chỗ thái hoàng thái hậu trở về, bạc mừng hằng năm bên hoàng hậu cũng vừa đưa lại đây. Năm trước cung nhân đều lĩnh phần bạc, năm nay so với hai năm trước còn thêm ít.

      Nơi nơi đều là bầu khí vui sướng. Thẳng đến ba mươi, trong cung đãi tiệc. Hoàng thượng và thái tử cùng uống rượu mừng với quan viên. Ở hậu cung, các cáo mệnh phu nhân cùng thái hậu, hoàng hậu trải qua ngày ba mươi.

      Đến tối, bầu trời Lâm An thành đều sáng rực pháo hoa. Trầm tích ba năm, cũng là ba năm được náo nhiệt thế này.

      Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn pháo hoa đầy trời, phía dưới đều là các phu nhân quan lại. Tầm mắt thu lại chút, ánh mắt chạm phải ánh mắt Hứa dung hoa. Hứa dung hoa lập tức quay chuyện với người bên cạnh. Tương Như Nhân chợt nhớ đến người kia ở trong Thanh Huyền cung.

      Cũng ba năm. Năm đó tân hoàng đăng cơ đại xa thiên hạ cũng có phóng thích . Nay đạo hiếu giữ xong, vẫn ở tại kia, ngẩn ngơ, dự là như vậy cả đời.

      Nhóm hoàng tử công chúa trừ bỏ thái tử tuổi đều còn , nhìn thấy náo nhiệt như vậy cùng nhau chơi. Tiệc tối kết thúc, trong hoa viên đèn đuốc sáng ngời, giống như ban ngày, người lại trong hoa viên cũng thiếu.

      Đối điện tới hướng Tương Như Nhân là Bình vương phi. Hai người hiểu ý cười, về đình bên.

      Ngoài đình có thể nhìn thấy hồ cách đó xa, mặt hồ lấm tấm nhiều điểm đều là hoa đăng các cung nữ thả xuống. Tương Như Nhân cảm khái câu " nhiều năm thấy được cảnh này."

      Cố Ngân Hoan cười theo "Tỷ tỷ vẫn trẻ trung như thế!"

      Tương Như Nhân phốc tiếng cười vui vẻ, xong lại thở dài "Trẻ trung gì nữa, bao năm trôi qua." Tám năm, chín năm, thời gian chớp mắt phải cả quãng đời còn lại chỉ vài thập niên sao, mất , cả đời này liền kết thúc thôi.

      "Tuổi trẻ cũng phải hoàn toàn tốt." Cố Ngâm Hoan chỉ chỉ hoa đăng phía xa xa " Chỉ là khoảnh khắc nở rộ thôi, người người đều có. ít người cũng ăn năn chuyện khi còn trẻ. Đến tuổi nhấy định mới có thể đối diện với chuyện năm đó làm sai." Có những người khi còn trẻ là chỗ bẩn cả đời, thất bại hay thành công đôi khi chỉ có lần kia.

      "Các ngươi tán gẫu cái gì đấy?" Phía sau truyền đến thanh Trình Bích Nhi. Hai người quay đầu, Tương Như Nhân nhìn Cố Ngâm Hoan cười "Xem, vẫn là trẻ con xởi lởi như vậy. Xem ra có vài người a, cùng bộ dạng khi còn trẻ đều đổi a."

      Trình Bích Nhi vào đình nghe đưicj câu cuối như thế, đứng bên cạnh Tương Như Nhân, chế nhạo " thế nào ta cũng là nhị tẩu của ngươi, sao có thể như vậy?"

      "Khen ngươi thôi. ngươi giống như khi còn trẻ vẫn xinh đẹp như vậy" Cố Ngâm Hoan nhanh tiếp lời, che miệng cười.

      Trình Bích Nhi hừ tiếng "Các người đừng giễu cợt ta!" Sau đó nhìn thoáng qua hướng các nàng ngắm, buông lời cũng giống Tương Như Nhân " nhiều năm thấu được hồ đắng thế này!"

      tiếng này của nàng, biểu tình mặt ba người lại giống nhau.

      Yên tính bao lâu, cách đó xa liền truyền tới tiếng quát lớn. Tiểu thế tử Bình vương phủ Tô Ngạn Hạo vội vàng chạy về hướng này. Nhìn thấy mẫu phi ở trong đình, bước liền tiến vào. kịp hành lễ với Tương Như Nhân, vội vàng trốn sau lưng Cố Ngâm Hoan.

      Cố Ngâm Hoan cho tới giờ cũng chưa thấy con có bộ dạng này. Váy bị kéo chút, hướng Tương Như Nhân cùng Trình Bích Nhi nở nự cười bất đắc dĩ "Đứa này, lỗ mãng, liều lĩnh."

      thế này vừa vào đến, lại thân ảnh cách đó xa chạy đến. Bình Ninh nghi ngờ nhìn xung quanh. đúng, ràng nhìn thấy ở hướng này. Vừa nhìn vào đình, thấy được Tô Ngạn Hạo níu chặt váy Cố Ngâm Hoan, ánh mắt sáng lên: tìm thấy !

      Tương Như Nhân cúi đầu nhìn thấy người nọ trốn sau Cố Ngâm Hoan vẻ mặt khẩn trương, lại nhùn Bình Ninh vẻ mặt cao hứng tới. Đứa này, đem người ta dọa đến vậy.

      "Chúng ta cùng nhau chơi. Ngươi trốn làm gì?" Bình Ninh thích đường đệ này. Năm ngoái lúc nhìn thấy rất đáng , cách năm lại càng đáng , so với Dung nhi còn đáng hơn.

      Tô Ngạn Hạo chịu ra, làm nũng trong lòng Cố Ngâm Hoan. Tương Như Nhân liếc nhìn Bình Ninh cái "Bình Ninh, ngươi dọa đến Hạo nhi."

      Bình Ninh thè lưỡi. Lúc này bọn Dung nhi mới chạy đến kịp. Vài cái đứa đều đứng vào trong đình. Lớn chút Lệ Vân dắt tay chút là Lệ Đồng, đều nhìn Tô Ngạn Hạo tránh ở phía sau Cố Ngâm Hoan.

      có biện pháp. Đứa này rất đáng . Tô Ngạn Hạo nét mặt là giống Cố Ngâm Hoan nhiều hơn chút. Cố Ngâm Hoan lại có gương mặt trẻ mãi già. Gương mặt này đặt ở ngườ đứa chính là người gặp người thích, đều muốn tiến lên nhéo nhéo cái.

      Cố Ngâm Hoan biết nhi tử. Ở nhà đều là đứa yên tĩnh. Ngườ lớn như nàng còn thấy giống đứa bốn tuổi. thời đối diện với nhiều hoàng tử, công chúa như vậy lộ ra e ngại mới chp nàng chút cảm giác giống nhi tử của nàng. Đưa tay kéo bước ra, cười "Công chúa là thích ngươi. Sao có thể lễ phép như vậy?"

      Tô Ngạn Hạo tiếp nhận ánh nắt cực nóng từ phía Bình Ninh. Thích như vậy chịu nổi a. Mỗi người nựng mặt cái, trở về mặt sưng lên mất.

      Nhưng có ai để ý biết nội tâm oán thầm. Mẫu phi thế, chỉ có thể bước từng bước về hướng Bình Ninh, mặt vẫn là vẻ tình nguyện. Có điều trong mắt mọi người lại chính là kì quái đáng .

      Bình Ninh kéo tay chút, kéo nhàng, dỗ "Ngươi đừng sợ, chúng ta khi dễ ngươi. " Tô Ngạn Hạo hướng nàng cười cười. Cười này lại khiến tay Bình Ninh ngứa ngứa, kiềm được lại đưa lên nhéo má cái, mềm a.

      Trong đây Lệ Đồng là tuổi nhất, bước lên kéo tay . Tô Ngạn Hạo muốn tránh thoát nhưng nhìn nàng hai mắt rưng rưng lại đành lòng. Được rồi, vậy lôi kéo . Ở giữa vài cái tiểu la lị, áp lực.

      Bình Ninh thấy vậy, rất có phong phạm đại tỷ dẫn đầu, hướng Lệ Vân và Dung nhi "Chúng ta nhìn hồ đăng."

      Mấy đứa lại về phía bên hồ, phía sau đám cung nhân theo.

      Đứng xa xa nhìn các nàng rời , biết là ai lên tiếng trước "Này lại là năm!"

      Tương Như Nhân cười, đúng vậy, lại năm trôi qua. . .
      lehanh, tart_trung, song ngư5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :