1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại lần nữa ở tận thế - Lâm Y Dương (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 8: NO8 Cầu cứu tên đồ tể.

      Editor: Mai Tuyết Vân

      Khi tên đồ tể quay đầu lại, thấy người đàn bà dâm đãng đâu mà chỉ nhìn thấy với vết thương chồng chất quỳ gối trước mặt mình.

      " ơi, van xin , hãy cứu tôi với, hu hu. . . . ."

      Nhìn này như vậy, tên đồ tể ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì, việc này so với tưởng tượng của hoàn toàn khác nhau, trong suy nghĩ của này vừa vào đến nhà vội vã dùng thân xác đổi lấy thức ăn, nhưng bây giờ sao?

      ra nơi này là thôn quê chất phác, hoàn cảnh tên đồ tể lớn lên cũng thà như vậy, nội tâm luôn rất đơn thuần, đừng nhìn dáng vẻ cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt dữ tợn, nhưng lại là người lương thiện cũng bởi vì quá thà, vợ của ta mới coi thường , ta vào thành phố làm rồi bỏ trốn với người đàn ông khác.

      ". . . . . . . . ."

      Nghe thấy giọng lúng túng của tên đồ tể, Bạch Nhược Oánh hít thở sâu, vậy là lần đánh cuộc này thắng, thấy tên đồ tể phải là người xấu, nghĩ tới đây đột nhiên Bạch Nhược Oánh phát ra, khi mình đối mặt với tên đồ tể còn oán hận của đời trước.

      (Mai Tuyết Vân: Càng đọc càng thấy ba chấm hết sức, ._. vì mà mù quáng nên chết lần để tỉnh ngộ)

      " ơi, hu hu, tôi tên là Bạch Nhược Oánh, là bạn Lý Hiển Nghiêu, hu hu, Lý Hiển Nghiêu chính người đàn ông ban sáng đến đây mua thức ăn, tôi van xin , xin hãy cứu tôi với.’’ Lúc Bạch Nhược Oáng ngẩng đầu lên nhìn về phía khiến sợ hết hồn, mặt của này sao lại sưng to như vậy.

      " bé, trước tiên cứ đứng dậy , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tên đồ tể muốn đỡ trước mặt dậy, nhưng cảm thấy biết nên đặt tay mình ở đâu mới phải.

      "Xin , trước hết hãy đồng ý với tôi , nếu có chết tôi cũng đứng dậy."

      Nhìn kiên quyết trong đôi mắt của , tên đồ tể giống như bị xúc động mạnh gật đầu với .

      "Cám ơn ." xong, Bạch Nhược Oánh đứng lên, tới chiếc rồi ngồi xuống, “Hu hu, ban ngày khi bạn trai tôi tới tìm , nhất định chỉ điều tôi ngược đãi mẹ , còn quyến rũ cậu bé hàng xóm để làm tình? Hu hu. . .”

      ngạc nhiên khi thấy biết được những lời chàng trai hồi sáng , tên đồ tể để lộ vẻ mặt thể tin được.

      "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Nhìn cứ khóc lóc liên tục, cuối cùng tên đồ tể cũng nhịn được lên tiếng hỏi.

      "Tôi phải vậy đâu à, , tôi phải, hu hu, tôi phải người như thế mà, tôi có ngược đãi mẹ của , hu hu, nơi tôi sống xảy ra động đất tôi phải đến nương nhờ vào cha mẹ, trê đường gặp được mẹ con Lý Hiển Nghiêu, bọn họ còn tốt bụng chở tôi , tôi cho rằng mình mình gặp được người tốt, hu hu, nhưng. . nhưng. . ai ngờ được, ta lại mang tôi, mang tôi. . . hu hu. . .’’ đến chỗ này Bạch Nhược Oánh khóc lớn.

      "Nào, nào, đừng khóc, đừng khóc nữa nhé!" Nhìn thấy Bạch Nhược Oánh khóc lớn, tay chân gả đồ tể nhất thời luống cuống, chuyện này chưa từng nghĩ đến: “Cuối cùng xảy ra chuyện gì.”

      " ơi, huh u, mẹ con bọn họ cũng muốn nương nhờ họ hàng, nó rằng tôi là lại phương tiện lại rất nguy hiểm, muốn đưa tôi cùng , tôi. . .hu hu. . lúc đó nghĩ rằng bọn họ là người tốt, tôi đồng ý nhưng mà bọn họ lại lấy mất chứng minh nhân dân của tôi, còn. . còn. . .còn khống chế tôi, để tôi rời , đến nơi này còn muốn làm nhục tôi, vì muốn để tôi dùng thân thể đổi lấy tiền bạc và lương thực cho họ, cùng vì thế buổi sáng hôm nay sau khi Lý Hiển Nghiêu gặp xong hề mang thứ gì về, cần tôi ngủ ngới đêm, mới cho chúng tôi đồ ăn, nếu . . . hu hu, tôi van xin , hãy giúp tôi chút, tôi biết rằng là người tốt, mặc dù dáng vẻ của rất dữ tợn, nhưng nhìn đôi mắt của , tôi biết ngay người tốt, à, van xin , huh u, đừng làm tổn thương tôi mà hu hu. . . nhìn xem này. . .hu hu.. ." xong Bạch Nhược Oánh vén ống tay áo khoác lên, tên đồ tể cư như vậy nhìn thấy hết vết thương người Bạch Nhược Oánh.

      Nhìn bộ dạng Bạch Nhước Oánh khóc đến mức xé nát tim phổi ở trước mặt, trong lòng tên đồ tể biết nên tin ai, nhưng nhìn này giống như dối nhìn xem toàn thân đều bị thương.

      " ơi, tôi . . . có mà, tôi bạc đãi mẹ , huh u, tôi chỉ là yếu đuối còn ta, ta lại là người đàn ông, làm sao tôi có thể ngược đãi mẹ trước mắt được chứ, cẩn thận nghĩ lại xem sao, hu hu, sao tôi có được khả năng đó chứ.’’

      Nghe lời của Bạch Nhược Oánh, gả đồ tể suy nghĩ chút, này cũng sai, , yếu đuối, làm sao
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: NO9 Rời khỏi hai mẹ con đê tiện.

      Editor: Mai Tuyết Vân


      "Tiểu Oánh, là con sao, Tiểu Oánh, con làm sao vậy, có bị thương , nghe chỗ con ở xảy ra động đất, chúng ta làm thế nào cũng liên lạc được với con, ba và mẹ con đều rất lo lắng, con sao chứ, có bị dọa sợ hay . . . . "

      Nghe giọng vội vã của ba mình, những lời quan tâm từ miệng ba ra, nước mắt của Bạch Nhược Oánh nhịn được mà chảy xuống, ba vẫn luôn là người quan tâm nhất.

      "Ba ơi, con sao, mẹ đâu rồi ạ, bây giờ có khỏe ? "

      "Mẹ con khỏe vô cùng, nhưng vì lo lắng cho con mà mấy ngày nay chợp mắt được, đến giờ mới vừa nằm ngủ."

      "Vâng, vậy là được rồi, ba ơi, ba hãy nghe lời con , bắt đầu từ hôm nay ba hãy lấy tất cả tiền trong ngân hàng ra, sau đó mướn kho hàng mua nhiều thức ăn rồi bỏ vào, tốt nhất là phải đảm bảo thời hạn sử dụng còn dài, nhất định phải tích trữ nhiều chút, còn những thứ đồ dùng hằng ngày khác nữa, áo khóa ngoài này, phải rồi, áo lông, chăn bông nữa, và nhiều thứ khác nữa, liên quan đến cuộc sống sinh hoạt bình thường, ba đều phải mua số lượng lớn, sau đó chuyển hết vào kho hàng, còn nữa kho hàng phải ở nơi vắng vẻ chút, vùng lân cận cần có quá nhiều người, hơn hết kho hàng đó phải bền chắc. . .’’ còn chưa kịp xong lời của mình, ba của Bạch Nhược Oánh cắt ngang lời của .

      "Tiểu Oánh, con làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao ?" Nghe con của mình nhiều thứ như vậy, ông Bạch lo lắng hỏi.

      "Ba, ba phải tin con, ngày tận thế sắp đến rồi."

      "Cái gì, ngày tận thế? Tiểu Oánh, có phải con thấy khó chịu ở chỗ nào hay , làm sao con biết được chứ, cả tin tức cũng rằng trận động đất này chỉ là hoạt động kiến tạo của lớp vỏ trái đất mà thôi. "

      "Ba, ba phải tin con, con có nguồn tin riêng, trong lúc vô tình con biết được, tại có rất nhiều lãnh đạo cấp cao cũng yên lặng bắt đầu chuẩn bị lương thực rồi, ba, là ." Thấy ba tin, Bạch Nhược Oánh lo lắng .

      Nghe giọng lo lắng của con , ông Bạch vội vã , "Được được được, tất cả đều nghe theo con, chờ đến tám giờ, ba lập tức làm, nhưng mà Tiểu Oánh, còn con ở đâu, nếu như, nếu như con thích Lý Hiển Nghiêu, ba mẹ quyết định ngăn cản nữa mà tác thành cho hai đứa."

      Giọng điệu của ba vẫn cưng chiều như trước, nghe được lời thỏa hiệp của ban, nước mắt Bạch Nhược Oánh lại chảy ra, "Ba, ba đúng, Lý Hiển Nghiêu cũng phải con lòng, cũng chỉ là vì tiền của nhà chúng ta, chẳng qua ba à, ba cứ yên tâm, con chia tay với , con sớm đến tìm ba mẹ, bắt mẹ phải nấu đồ ăn ngon cho con đó, còn nữa ba phải nhớ, chuyện tích trữ đồ, nhất định phải bí mật tiến hành, ngoại trừ bạn bè thân thiết và người nhà còn lại ba cần với bất kỳ ai."

      Nghe giọng của con nghiêm túc khác thường, ông Bạch cũng biến sắc, ông nghĩ tới bạn bè thân nhất của mình, chuyện này, ông cũng muốn bàn bạc phân tích với người đó chút cho tốt.

      "Được, Tiểu Oánh, con phải cẩn thận, có muốn ba cho người đón con hay ? người con còn tiền ư?"

      " cần ba, ở chỗ con vẫn còn tiền, ba cần phải lo lắng, con đường về nhà, ba cần đến đón con, chú yếu bây giờ ba phải cố hết sức tích trữ đồ đạc, đúng rồi ba ơi, mười ngày nữa có mưa sao băng, nếu như con còn chưa về tới nhà, nhất định ba mẹ phải ở trong nhà, nên ra ngoài, có người nào gõ cửa cũng được mở, nếu có xảy ra chuyện người cắn người trước hết phải trốn, đừng tưởng rằng đó là bệnh chó dại được tới gần, cũng cần tốt bung đưa bọn họ đến bệnh viện, lại càng được để bị cắn, chờ con về nhà, được ?"

      "Sao vậy, Tiểu Oánh, những chuyện này làm sao con biết được, Tiểu Oánh, có phải con có chuyện gạt chúng ta hay ?"

      " có, ba à, con có nguồn tin riêng, chỉ là ba nhất định phải nghe con, được hả ba?"

      "Được rồi, con ngoan của ba, nhất định con phải trở về sớm chút, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho ba."

      "Được ạ, gặp lại ba sau, thay con chào mẹ nhé, còn nữa, ba à, xin lỗi." xong Bạch Nhược Oánh vừa khóc vừa cúp điện thoại.

      Nhìn điện thoại trong tay, ông Bạch kinh ngạc ngẩn người, mới vừa rồi Tiểu Oánh cái gì? xin lỗi ư, Tiểu Oánh xin lỗi, từ trước đến nay Tiểu Oánh chưa bao giờ đến ba chữ này, có phải xảy ra chuyện gì hay rồi chăng, lúc nãy lời Tiểu Oánh , được, ông phải tìm lão Hình, ông muốn cùng với vị cựu chiến hữu này thảo luận phân tích lời Tiểu Oánh chút.

      Nghĩ tới đây ông Bạch mặc quần áo chỉnh tề, với vợ tiếng nào vội vả rời khỏi nhà.

      Bạch Nhược Oánh lau khô nước mắt, nhìn điện thoại trong tay, rốt cuộc lấy sim điện thoại bên trong ra, ném xuống khe nước bên cạnh, còn về chiếc điện thoại lại tắt máy bỏ vào túi mình, sau đó trở lại xe rồi nằm xuống, nghĩ tới việc tiếp theo nên làm gì, nghĩ về con đường của sau này, nghĩ tới tương lai mạt thế, cũng biết bao lâu trôi qua, Lý Hiển Nghiên cũng tỉnh lại

      "A Oánh, sao em ngủ thêm chút nữa?" Lý Hiển Nghiêu tỉnh lại việc đầu tiên chính là quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Oánh chút, phát Bạch Nhược Oánh tỉnh , Lý Hiển Nghiêu gấp gáp hỏi.

      Nhìn vẻ măt của Lý Hiển Nghiêu, đời trước bị vẻ mặt này làm cho động tâm đến si mê, bây giờ nhìn lại rất ghê tởm.

      "A Nghiêu, em ngủ được, chúng ta vào thành phố , em muốn tắm rửa

      [​IMG]
      139thuyt thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 10: NO10 Kiếm khách ở bến xe.

      Editor : Mai Tuyết Vân

      Ngồi ở trạm xe công cộng, nghĩ đến việc lâu nữa đến tận thế, trong lòng Bạch Nhược Oánh có chút hỗn loạn, tưởng tượng là chuyện, nhưng xảy ra lại là chuyện khác, nếu như vậy lần này nên làm thế nào, chẳng lẽ còn bất lực hèn nhát giống như đời trước đến cuối cùng vẫn bị ném vào miệng zombie ư?

      , lần này thể, đời này nhất định phải sống cho tốt, còn phải phụng dưỡng ba mẹ mình, biết đời trước ba mẹ thế nào, chỉ là thôi vậy, đời trước bất hiếu đời này trả lại.

      Nhớ tới những thứ này, Bạch Nhược Oánh lại nghĩ đến những điều khác nữa, tận thế thiếu nhất là thứ gì?

      sai, chính là thức ăn, tận thế vừa bắt đầu có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy gì, nhưng càng về sau thức ăn càng ngày càng ít, cung đủ cầu sau đó lòng người đen tối lộ ra, lúc bấy giờ lòng người so với những thứ kia chỉ còn mục tiêu, ăn thịt người, như vậy còn đáng sợ hơn quái vật rất nhiều lần, nghĩ tới lời ba mình , cũng may ba cũng chuẩn bị tốt, . . .

      Hi vọng ba có thể chuẩn bị nhiều thứ hơn nữa, bởi vì trong tận thế đồ cần chuẩn bị quá nhiều.

      Về những thứ đồ ấy, Bạch Nhược Oánh biết nhà mình trừ kho hàng ba mướn, cũng có bất kỳ nơi nào dư ra để chứa đồ, mặc dù ở tận thế cũng có rất nhiều người có thể thức dị năng gian, nhưng Bạch Nhược Oánh tự mình biết trong rất nhiều người kia cũng bao gồm , nghĩ như vậy, Bạch Nhược Oánh rất hâm mộ những người có dị năng gian, cần mang đồ nặng nhọc chỉ cần gian đủ lớn, vung tay lên trực tiếp đặt vào trong gian rồi mang theo người, là vô cùng dễ dàng ấy vậy mà cũng chỉ có thể hâm mô mà thôi.

      ra vào tận thế có rất nhiều người thức tỉnh dị năng, ngay cả Lý Hiển Nghiêu cũng giống như vậy, nghĩ được di năng mà Lý Hiển Nghiêu thức tỉnh còn là dị năng thuộc hệ chữa khỏi, cho nên cuộc sống sau này của rất tốt.

      Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Oánh lại nhớ đến cái chết của mình, mối thù này nhất định báo.

      Thứ gì qua qua, ở đời này, tuyệt đối để cho bi kịch lặp lại, Bạch Nhược Oánh quyết định.

      Lại nhắc đến việc ấy, Bạch Nhược Oánh nghĩ đến việc da thịt của zombie ở thời tận thế rất dày và cứng, cho nên quyết định sau khi về nhà nhất định phải mua vài thanh đao.

      Bạch Nhược Oánh dang suy nghĩ vấn đề ấy, đột nhiên cảm thấy có người ngồi bên cạnh mình, người nọ quần áo quê mùa còn ngửi được mùi vị của bùn đất, Bạch Nhược Oánh khẽ liếc mắt nhìn qua, trong lòng chàng trai ấy lúc này ôm cái bọc thon dài, hình như dùng vải quấn quanh vật đó xem chừng cố gắng gói kín lại, chàng trai ngồi nghiêm chỉnh chỉ có tư thế của ta nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt, trời ơi, đây phải là tạo hình hiệp khách cổ đại ôm bảo kiếm trong ngực sao?

      Thấy được cảnh buồn cười vậy, Bạch Nhược Oánh cảm thấy giống như có mồ hôi chảy đầu trán, khóe miệng khẽ co giật xê dịch ra bên cạnh.

      Đúng lúc ấy, giữa và chàng trai kia có khoảng trống, người phụ nữ ăn mặc hợp mốt đến nhìn thấ chỗ này còn trống sau đó trực tiếp ngồi xuống.

      "Vị nương này, xin chào, tại hạ nhìn thấy ấn đường của mang dấu hiệu xấu.. .." đợi người thanh niên xong, hạ tay xuống “Bốp” tiếng cho người bạt tai, "Mẹ của mày mới có điềm xấu, đồ lưu manh." xong ta nâng mông lên lắc lắc vài cái rồi bỏ .

      Thấy như vậy, khóe miệng của Bạch Nhược Oánh co giật.

      "Haizz, thói đời bạc bẽo mà!" Người ngồi bên cạnh nhìn thấy màn như vậy lại giống như hành khách xem trò vui, lắc đầu cái rồi đưa ra kết luận.

      Bạch Nhược Oánh lại xê dịch qua bên cạnh.

      " nương, cần sợ, ta làm bị thương đâu." Nam nhân bên cạnh, thấy Bạch Nhược Oánh di chuyển sang bên cạnh, lập tức ngồi xuống, nghiêm túc .

      Nghe lời người thanh niên , Bạch Nhược Oánh ngượng ngùng lúng túng bặm môi tiếp tục di chuyển nữa.

      "Xin chào nương, tại hạ là đệ tử của Ngũ Đài Sơn Thanh Phong quán, tên là Lệnh Hồ Xung, lần này chính là lần đầu tiên tại hạ xuống núi, nếu như có đắc tội, xin đừng để trong lòng."

      Bạch Nhược Oánh nghe được lời này, nghĩ rằng có phải người đàn ông này rất hay đùa như vậy hay . “Ồ, sao, có việc gì.” Khóe miệng cứng ngắc miễn cưỡng, Bạch Nhược Oánh gật đầu cái.

      Sau khi người thanh niên giới thiệu bản thân ngồi yên tĩnh ở bên

      lúc Bạch Nhược Oánh cho rằng mình có thể yên lặng đợi đến khi chuyến xe tới, người thanh niên lại mở miệng chuyện.

      "Vị nương này, ta nhìn thấy ấn đường của mang điềm xấu, có thể có tai nạn xảy ra."


      Thấy người thanh niên mang bộ mặt tỉnh như ruồi xing, rồi lại nhìn ta bấm đầu ngón tay, nghĩ trong lòng rằng xem chừng ta nên từ xuống Ngũ Chỉ Sơn. để ý đến lời ta , Bạch Nhược Oánh chỉ mỉm cười, nhìn đồng hồ, còn 20' nữa xét vé.

      "Vị nương này, và ta hai người quen biết nhau ở chỗ này, lên rằng chúng ta rất có duyên, nếu như vậy ta cho biết bí mật, xem đây chính là vật quý giá nhất của bản môn do chính sư phụ ta truyền lại cho ta, ‘ Ỷ Thiên bảo kiếm ’, nương, xem ."

      xong, người thanh niên mở gói đồ trong ngực mình ra, nhìn vòng vải quấn bị mở ra, Bạch Nhược Oánh ho khan hai tiếng, nhiều bụi mà."Khụ khụ khụ."

      " nương, xem! ‘ Ỷ Thiên bảo kiếm ’"

      Lời của ta đưa đến chú ý của đám người vây xem, khi ta giơ thứ cầm trong tay lên, lập tức hứng chịu xem thường.

      "Biến thái!"

      "Bệnh thần kinh!"

      Tiếp theo đó tất cả đám người ấy đều giải tán, Bạch Nhược Oánh nhìn thứ đồ trong tay nam nhân đó, vậy là đó thanh kiếm, chẳng qua là đao "Ỷ Thiên bảo kiếm" đồ chơi làm bằng nhựa .

      " nương, xem , sao hả, có phải rất tốt hay , có phải ánh sáng bắn ra bốn phía hay ?"

      "Ồ, vâng, ồ." Nhìn "Bảo kiếm" này có có đèn phát sáng màu máu đào, Bạch Nhược Oánh cảm thấy khóe miệng của mình giật giật gân xanh. Mới vừa rồi Bạch Nhược Oánh còn tưởng rằng người đàn ông này giả bộ, nhưng mà bây giờ, Bạch Nhược Oánh nhìn thấy ta có vấn đề về tinh thần.

      Nghe được lời của Bạch Nhược Oánh, ta vui mừng quấn vải lại, đây là người đầu tiên đồng ý với ta.

      Lúc này, bên trong bến xe kia, "Vừa nhìn ngài hiểu được công việc này, đây chính là món đồ năm đó. . . . Lén lút cho ngài biết, đao này lại là hàng mới vừa được đào lên, nếu như đưa đến thị trường buôn đồ cổ trúng số rồi, nhưng hôm nay tôi và ngài có duyên gặp, nếu như ngài muốn mà . . .” Có người đàn ông khác muốn bán đồ cho người đàn ông kia, vật nọ cũng được vải bọc lại.

      Người thanh niên gói kỹ thanh kiếm của mình lại vẫn ngồi bên cạnh Bạch Nhược Oánh, nhìn ấy, phải, trẻ dễ dạy mà, đây là ý nghĩ của ta trong lúc này.

      "Qúy khách đến XX, mời đến cửa kiểm phiếu XX để xét vé. . . . . ."

      Trong lúc ấy giọng truyền đến từ đài phát thanh giống hệt như vị cứu tinh, nghe được tiếng , Bạch Nhược Oánh ư tiếng rồi lấy vé xe ra, tiếp tục để ý đến ta nữa, mà vội vàng chạy về cửa kiểm phiếu.

      ta nhìn thấy Bạch Nhược Oánh đứng dậy rời rồi, cũng nhanh chóng đứng dậy theo phía sau Bạch Nhược Oánh, " nương, nương, chờ ta chút , ta cảm thấy chúng ta rất có duyên, ta thu nhận làm đồ đệ."

      Cũng trong lúc đó, "Qúy khách, ngài đừng mà, nếu chịu giá này, ngài muốn giá như thế nào?"

      "Lý Tiểu Cường, chính là , đứng lại đừng cử động!"

      "Vương Xuân!"

      Cũng vừa lúc đó, ở hai bên bến xe có tới hai nhóm người chạy đến, nhóm là cảnh sát, nhóm là bác sĩ mặc áo Blouse trắng.

      Nghe thấy tiếng quát tháo, hai người đều chạy, nhất thời làm cho bên trong bến xe cũng rối loạn cả lên, hành khách va chạm đụng nhau, mà hai người đàn ông cầm hai bọc vải cũng đụng vào nhau, gói đồ tay rớt xuống.

      Người thanh niên vẫn theo Bạch Nhược Oánh nhìn thấy bảo kiếm của mình rơi mặt đất, nhanh chóng nhặt lên, nhìn đám người khoác áo Bluose trắng chạy về phía mình, ta cũng nhanh chóng đuổi theo Bạch Nhược Oánh, "Bắt đầu từ bây giờ, ta mang pháp bảo của bản môn là Ỷ Thiên Kiếm phó thác cho con, con chính là đại chưởng môn đời thứ hai mươi tám của Thanh Phong, người của Bạch liên giáo truy sát giết ta rồi, con nhất định phải báo thù cho ta!" xong gì thêm nữa, ta nhét vật cầm vào tay Bạch Nhược Oánh.

      "Lý Tiểu Cường, rốt cuộc cũng bắt được rồi!" lúc ấy , người khoác áo trắng cũng bắt được Lý Tiểu Cường tự xưng là Lệnh Hồ Xung.

      " xin lỗi, tiểu thư, người này là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần XX, ta say mê võ hiệp, mấy ngày trước lén lút trốn thoát từ bệnh viện tâm thần của chúng tôi, gây rắc rối cho rất xin lỗi. Lý Tiểu Cường mau trở về cùng với chúng ta."

      ", đồ nhi, con phải cứu ta, bọn người Bạch Liên giáo đều phải là người tốt, bọn họ nhất định cắt đứt gân tay, gân chân của ta, bọn họ phế bỏ nội lực của ta ." Lý Tiểu Cường giùng giằng kêu lên với Bạch Nhược Oánh.

      Nhìn đám người náo nhiệt vây xung quanh xem, bác sĩ khoác áo trắng thấy đứng ở cửa mãi cũng ý hay, “Rồi, rồi, Lệnh Hồ Xung, cần kêu nữa, Tiểu Long Nữ mà thích còn đợi còn , chúng tôi đến dẫn tìm ấy."

      " ? Lời ngươi ? Được, tìm sao, ha ha." Nghe người khoác áo ngoài như vậy, Lý Tiểu Cường phản kháng nữa, ta sảng khoái theo đám người áo trắng ra khỏi cửa.

      Mà đổi thành vừa rồi, "Người này tên đào trộm mộ, cầm tang vật của , theo chúng tôi chuyến" . . . . . .

      Cứ như vậy, màn, à , là hai màn kịch nhộn nhịp cuối cùng cũng kết thúc, nghe người soát vé thúc giục, Bạch Nhược Oánh nhanh về phía cửa kiểm phiếu, đồng thời cũng quên mất trong tay mình nắm chặt "Ỷ Thiên bảo kiếm" .

      Lên xe, Bạch Nhược Oánh tìm tới chỗ ngồi của mình, xe khởi động, mà bên cạnh có ai, lúc này, rốt cuộc mới chú ý tới đồ tay của mình, đây phải là"Ỷ Thiên bảo kiếm" của "Lệnh Hồ Xung" sao?

      Nghĩ đến chuyện mới vừa xảy ra, Bạch Nhược Oánh cảm thấy đầu toát đầy mồ hôi, lắc đầu cái, muốn vứt bỏ thứ đồ trong tay , đột nhiên, Bạch Nhược Oánh cảm thấy vật trong tay có trọng lượng đúng, nghĩ như vậy Bạch Nhược Oánh mới mở miếng vải rách bọc vật trong tay ra, tầng, tầng, lại tầng, đây là?

      Rốt cuộc, vật trong tay Bạch Nhược Oánh cũng ra ở trước mắt của .

      Đây là thanh kiếm, tính chất kim loại, mở vỏ kiếm ra, luồng khí lạnh lao đến chính diện, , đây phải là kiếm, mà là cây đao, giống tương tự kiếm mà thôi, nhưng là đao phải kiếm, cái này Bạch Nhược Oánh ở máy tính từng xem qua, đây là thanh đao thời Đường.

      Thân đao đỏ bừng, tỏa ra đừng đợt khí lạnh, còn thoang thoảng ngửi được mùi máu tươi, thanh đao này hoàn toàn hấp dẫn được chú ý của Bạch Nhược Oánh, này, đây mới thanh đao thời Đường? Nhưng mà ràng đây là thanh "Ỷ Thiên bảo kiếm" của Lý Tiểu Cường mà, làm thế nào biến thành đao nhà Đường được , lúc này, Bạch Nhược Oánh mới nhớ lại lúc cảnh sát xuất tại bến xe, bọn họ giống như bắt tên đào trộm mộ, sau đó trường hỗn loạn tưng bừng, Lý Tiểu Cường và người đàn ông đụng vào nhau, phải là khi đó, đồ của hai người bị đổi.

      Lúc này, nơi khác, người đàn ông bị bắt tống vào ngục vì tội danh đào trộm mộ cổ, tuy nhiên bọn họ lục soát tang vật cả trong lẫn ngoài rất nhiều lần, vẫn chỉ thấy thanh kiếm đồ chơi làm từ nhựa, mà khi thấy cũng nghi ngờ nghĩ rằng thanh đao của mình đâu rồi? Trong đầu chợt nhớ lại tình huống lúc ấy đụng phải người, phải rồi khi đó bị tráo đổi, haizz, thôi vậy, nếu bị lục soát tìm được đầy đủ tang vật hơn, ít thanh đao kia, còn có thể được xử ít năm, nghĩ như vậy, ngược lại còn cảm ơn kẻ đụng vào mình là Lý Tiểu Cường.

      Mà Lý Tiểu Cường đâu rồi, đương nhiên là trở lại với bệnh viện tâm thần của mình, tiêm thuốc uống dược, ruốt cuộc cũng trấn tĩnh lại.

      Chương 11: NO11 Lần đầu tiên ngược đãi gã đàn ông cặn bã.

      Editor: Mai Tuyết Vân

      Nhìn cây đao thời Đường trong tay, Bạch Nhược Oánh nghĩ thầm, thanh đao này làm sao người đàn ông kia có thể lọt qua được lớp kiểm tra để mang vào đây?

      Thanh Đường đao giống như phát ra thứ ánh sáng đỏ nhạt, hiểu vì sao loại cảm giác tránh được giống như bị cuốn hút, làm Bạch Nhược Oánh sững sờ vươn tay ra cẩn thận vuốt ve thanh Đường đao này.

      cầm thanh đao lên, nhàng cắt thử quai xách làm bằng kim loại cầm tay, rắc tiếng miếng quai xách kim loại bị cắt thủng lỗ! Nhìn cái lỗ thủng to ấy, Bạch Nhược Oánh rụt cổ cái, thấy chung quanh có ai nhìn chăm chú vào mình, mới thở phào nhõm.

      Nhìn cây đao sắc bén như vậy, đáy lòng của Bạch Nhược Oánh chuyển động, phần quai túi xách làm bằng kim loại cứng như thể mà cây đao này lại dễ dàng cắt được cả lỗ thủng to, vậy nếu dùng để chém giết zombie, đó phải là làm chơi mà ăn sao?

      Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Oánh cảm giác mình rất thích cây đao này, nhớ đến việc xe chạy ra xa như vậy, cũng cần thiết phải đưa thanh đao trả về nữa, nghĩ như vậy, tra thanh đao vào vỏ rồi dùng vải bao bọc lại đặt bên cạnh mình.

      Ngồi ở xe Bạch Nhược Oánh cảm giác gần đây rất mệt mỏi, cho nên lâu sau chìm vào trong giấc ngủ say.

      Mà tên đàn ông cặn bã kia? Phải nhà tên đàn ông cặn bả Lý Hiển Nghiêu kia.

      Khi rời , ta sợ nghĩ thông mà chạy tự sát, cho nên cũng hoảng sợ mà bỏ chạy, nhớ lại tất cả mọi việc đều là tay bày mưu tính kế, Lý Hiển Nghiêu sợ tội đưa mẹ của mình bỏ chạy.

      Hai người lái xe chạy về nơi có nhà của bà con, lần này có Bạch Nhược Oánh, Lý Hiển Nghiêu và bà Lý cảm thấy mấy ngày nay ngủ trong xe rất mệt, nghĩ như vậy hai người họ quyết định tìm nhà trọ để ở, so sánh giá tiền cuối cùng cũng quyết định chọn nhà trọ , hơn nữa còn hào phóng thuê hai phòng, tổng cộng tốn hết 80 tệ*.

      *tệ: Nguyên tác sử dụng “đồng bạc” và cũng giải thích gì thêm nên Vân xin phép được chuyển về đơn vị tiền tệ của TQ tại là “tệ”.

      Ban đêm, hai người mua cho mình mấy tô mỳ ăn liền, sau khi bà Lý ăn no nằm chiếc giường của mình, bắt đầu đánh giấc say.

      Còn Lý Hiển Nghiêu nhìn về phía quầy rượu, nhớ ra mình lâu được uống thứ này, suy nghĩ túy tiền bên thắt lưng mình chút, Lý Hiển Nghiêu mua chai rượu trắng, lại mua thêm túi đậu phộng , trực tiếp xách về phòng mình, đến cả cửa cũng thèm khóa kỹ, lập tức mở chai rượu trắng và gói đậu phông, uống cho đến khi trời đất quay cuồng, Lý Hiển Nghiêu nằm bất tỉnh nhân giường.

      Nhưng vào lúc này, Lý Hiển Nghiêu ngủ say biết rằng, cửa phòng của bị mở ra.

      Ánh đèn bàn mờ trong phòng hề tắt, xem ra là tên đàn ông say khướt, cân nặng tối thiểu phải hơn 180kg vào phòng.

      Trong ánh đèn mập mờ của gian phòng, người đàn ông xiêu vẹo bước đến, thân thịt béo mập đến màu sắc quần áo cũng nhìn ra, mùa hè nóng bức mồ hôi dầm dề, cách đó xa còn có thể ngửi được mùi hôi nách. Lúc này say khướt, đôi mắt đỏ trợn to vì uống rượu, gắt gao nhìn chăm chú người giường, sao thế này, hôm nay thứ đê tiện này lại có thể đợi ta mà cứ như vậy mình ngủ thiếp ư?

      Người đàn ông này là con quỷ rượu, đồng thời cũng rất giống Lý Hiển Nghiêu, bình thường có việc gì tốt đều uống chút rượu, chính là gã đàn ông này.

      ta kéo lê thân thể nặng hơn 180 kg của mình tức giận đến bên giường, người đàn ông này ở phòng 202 bởi vì nhà trọ này rất rẻ, ban ngày đánh nhau hay làm chút việc vặt còn ban đêm lại uống rượu, khi trong túi có vài ba đồng lẻ, lại mang làm đánh bạc, nhưng vì viêm màng túi mọi chuyện làm đều trở lại như cũ.

      Nhưng mà ngày hôm nay, mới vừa được phát tiền lương, vì thế tìm đến người cũ bảo ta đến trước nhà trọ chờ , lập tức đến ngay, bởi vì quen thuộc nên người kia đến nhà trọ cũng có thể thẳng vào phòng của , cho nên có gì phải lo lắng.

      Nhưng nghĩ rằng, khi trở về phòng, người cũ lại hề đợi , thân mình ngủ thiếp , điều này làm cho rất tức giận.

      uống quá nhiều rượu, mắt mờ nên ra sức nheo mắt lại, muốn nhìn người nằm giường, như vẫn cứ mờ ào như trước ngược lại lại nhìn thấy rất chai rượu và bịch đậu phộng đầu giường.

      "Mẹ kiếp, được lắm, còn uống. . . . uống xong rồi, . . . . . .cái đồ. . .đê tiện, nhất định tự mình hưởng thụ trước, mẹ nó, còn dám ghi nợ cho ông đây à, được lắm, . . . nhìn đây, hôm nay ông đây xử lý như thế nào, ông đây phải làm khóc, khóc lóc cầu xin ở phía dưới ông đây, cầu xin được tha thứ, nếu . . . Ông đây phải là đàn ông. ."

      xong, ta rút thắt lưng quần ra, trói tay Lý Hiển Nghiêu cột vào đầu giường, ba vòng hai nút thắt sau đó xé bỏ quần áo của Lý Hiển Nghiêu, nhào lên người gã ta.

      Lý Hiển Nghiêu ngủ say cảm thấy có mùi tanh hôi xộc vào mũi, nhưng cồn trong rượu lại làm ảnh hưởng đến thần trí của , Lý Hiển Nghiêu chỉ xê dịch vị trí.

      Phòng của Lý Hiển Ngiêu là 302, hôm nay người đàn ông béo mập uống quá nhiều rượu, hơn tầng phòng của mình mà biết, hơn nữa, Lý Hiển Nghiêu cũng đóng cửa kỹ, cho nên mới vào phòng dễ dàng như vậy

      Thân thể của dưới ánh đèn đập vào mắt của gã đàn ông mập mạp, đây là làn da nhăn nheo của người đây sao?

      thể , vóc người Lý Hiển Nghiêu rất tốt, mặc dù phải loại cơ bắp, nhưng cũng có phần nào là mập, cũng sợ gầy ốm, làn da trắng hồng, cả người sạch trơn bóng.

      Tên mập cảm thấy nước miếng của mình chả đầy người Lý Hiển Nghiêu , chẳng lẽ uống quá nhiều rượu, nên sinh ra ảo giác sau đó mặc kệ tiếp tục tách hai chân của Lý Hiển Nghiêu ra. . . .

      "Á!" tiếng hét thảm thiết, rốt cuộc Lý Hiển Nghiêu cũng tỉnh lại, khi tỉnh lại nhìn thấy người đàn ông, cả người tên này hôi thối tên mập gớm ghiếc, đè người của , mà vị trí nhạy cảm của . . . rất đau rát.

      "Con đàn bà đê tiện, hôm nay sao lại chặt như vậy, làm ông đây sướng chết, thoải mái lắm!"

      Lý Hiển Nghiêu nghe được lời , cho dù ngửu thôi mùi hôi thối cũng tràn ngập khoang mũi, rốt cuộc trong đầu Lý Hiển Nghiêu hiểu chuyện gì xảy ra.

      "Mày là ai, cút ngay!" Lý Hiển Nghiêu muốn cử động, nhưng với cân nặng hơn 180kg như thế này, cũng thể dùng sức được, chỉ biết rằng nỗi đau đớn trong càng sâu sắc thêm.

      "Rầm!" Phát người bên dưới muốn rời , ta giáng xuống cái tát, “Con đàn bà hèn hạ, muốn chạy à, có cửa đâu, đợi ông đây thoải mái !” Sau đó, ta mở rộng cái miệng tanh hôi cắn trực tiếp lên miệng Lý Hiển Nghiêu , mùi hôi thôi kia suýt chút nữa làm Lý Hiển Nghiêu chết nghẹt.

      Lý Hiển Nghiêu muốn đá văng gã đàn ông người mình, nhưng chân của bị kéo đến góc độ ngay cả cũng thể tưởng tượng nổi, còn có tay của Lý Hiển Nghiêu cũng biết bị trói lại từ bao giờ, cái thứ đó vẫn tiếp tục ra vào phía dưới người , giờ phút này mặt của Lý Hiển Nghiêu trắng bệch, phờ phạc.

      lắc đầu, muốn tránh thoát khỏi cái miệng hôi tanh của tên mập, tên mập phát ra ý đồ của Lý Hiển Nghiêu , lại tát cái đánh cho Lý Hiển Nghiêu hoa mắt.

      "Mẹ nó, muốn à, muốn cho ông đây hôn à, được rồi, vậy để hôn ông vậy." Tên mập tức giận, rút thứ đó của mình ra khỏi hạ theer của Lý Hiển Nghiêu, sau đó ấn vào mặt của Lý Hiển Nghiêu , Lý Hiển Nghiêu cảm thấy trong miệng của mình có những thứ thuộc về , luồng khí hôi thối nồng nặc trực tiếp khiến Lý Hiển Nghiêu ngất vì ngạt thở.

      Tên kia đợi lúc lâu cũng phát ra Lý Hiển Nghiêu có phản ứng gì, cúi đầu nhìn về phía ta phát ra hôn mê, tên mập quát to tiếng, bất chấp tât cả leo lên người Lý Hiển Nghiêu tiếp tục chuyện mới làm vừa rồi.

      Cũng biết trải qua bao lâu, trời rốt cuộc cũng sáng Lý Hiển Nghiêu từ từ tỉnh lại, say rượu nhức đầu khiến Lý Hiển Nghiêu cau mày môt hồi, đột nhiên, nghe thấy trong phòng mình thậm chí có cả tiếng ngáy, bèn nhìn về phía bên cạnh.

      thân hình mập mạp của gã đàn ông nằm bên cạnh , người tên mập mặc thứ gì, cái gì cũng có, ngay cả nơi đó cũng có gì, người đàn ông này bao lâu tắm? Lý Hiển Nghiêu cảm thấy gian phòng này của mình tràn ngập mùi hôi thối, sau đó lại thấy mãnh hỗn độn giường của mình, đột nhiên, loại đau đớn đâm xuyên qua tim từ dưới thân truyền lên, khiến Lý Hiển Nghiêu nhớ lại mọi chuyện xảy ra.

      Tay của biết được nới lỏng ra từ khi nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra vết trói như cũ, người còn những thứ nhơ nhớp dính dính, chỉ cần cử động phần thân dưới lại có cảm giác đau đớn chảy dọc khắp người, khuôn mặt của Lý Hiển Nghiêu tái nhợt hồi, nhìn người đàn ông bên người mình, Lý Hiển Nghiêu muốn lấy dao ra chém người này, nhưng suy nghĩ lại chút, dám, cũng dám có lá gan đó.

      được, chuyện này tuyệt đối thể để cho người khác biết!

      Nghĩ tới đây, Lý Hiển Nghiêu chịu đựng đau đớn, nhanh chân xuống đất, vội vã tắm rửa sạch , tới sát vách, gọi mẹ mình dậy mau chóng rời giường rồi vội vàng làm thủ tục trả phòng.

      "Con trai, con làm sao vậy?’’ Nhìn dáng vẻ con trai có phần nôn nóng, lại thấy tướng kỳ lạ của , hơn nữa khuôn mặt cũng tái nhợt, bà Lý lo lắng hỏi.

      " có việc gì, mẹ, có thể do người nóng mà con bị bệnh trĩ rồi, việc có gì lớn, chúng ta mau đến nhà của cậu ." xong Lý Hiển Nghiêu mang theo mẹ mình ngồi lên xe, khi mông của Lý Hiển Nghiêu chạm vào ghế ngồi tài xế, cảm giác đau xót xuyên tim truyền thẳng đến đại não, “Ư!”

      "Con trai, có cần đến hiệu thuốc mua ít thuốc , cái thuốc XX, nghe hiệu quả cũng tệ." Nhìn bộ dạng của Lý Hiển Nghiêu, bà Lý lo lắng .

      "Lát nữa rồi hãy !" xong, Lý Hiển Nghiêu cắn răng, nhịn đau, lái xe nhanh chóng rời khỏi đây.

      Mà lúc này, nhân viên quét dọn phòng vừa mới vào phòng số 302 thét lên tiếng “Á!’’ Làm người giường tỉnh lại.

      Tên mập mơ màng ngồi dậy, “Kêu cái gì mà kêu, có để co người ta ngủ hay !” Gã ta bất mãn kêu lên.

      Đột nhiên nhìn thấy mình mặc gì người, rồi lại nhiền chiếc giường bữa bãi, còn có căn phòng này lắp đặt các trang thiết bị cũng khác hoàn toàn so với phòng của , khuôn mặt trắng bệch, ký ức tối hôm qua trong nháy mắt trở lại trong đầu của , sau đó lại nghĩ đến thứ gì đó thích, đột nhiên cảm thấy thân thể của mình có chút khác thường, kéo khăn trải giường ra, đắp kín bộ phận quan trọng của mình, “Kêu la cái gì, chưa từng thấy đàn ông khỏa thân à, cút ra ngoài, đợi ông đây mặc quần áo tử tế rồi hãy vào!”

      Nhân viên phục vụ ra cửa , đột nhiên nhớ đến tư thế quái dị của vị tiên sinh mới trả phòng buổi sáng, suy nghĩ chút với tình huống mới thấy trong phòng, nhân viên phục vụ bĩu môi, “Trò chơi gì đây, còn cố khoe khoang, hơn nữa đàn ông như vậy vừa nhìn hợp ý, có nhân phẩm mà, may mắn thay vì mình thấy ta đẹp trai nên chụp hình, chuẩn bị YY luôn rồi, nhưng ngờ là tên đàn ông cặn bã, mình mang chuyện này tung lên mạng, dùng điều này bù đắp lại nội tâm bị thương của mình, đúng rồi, còn tên đàn ông béo đó nữa, tôi để các người ở cùng nhau!” xong, nhân viên phục vụ lấy điện thoại ra. .

      Chương 12: NO12 Bảo đao nhuốm máu

      Editor: Mai Tuyết Vân

      về truyện chính, chúng ta đưa ống kính trở về người Bạch Nhược Oánh, lúc này Bạch Nhược Oánh ngủ say chuyến xe đường dài.

      Khi ấy, “ đến trạm, đến trạm, mời xuống xe. . ., vui lòng kiểm tra lại tư trang của mình, tránh việc để rơi xe. . . .”

      Bạch Nhược Oánh mơ màng ngủ, hình như nghe được tiếng của tiếp viên, Bạch Nhược Oánh mở mắt ra, biết từ khi nào trời tối rồi, xe cũng ngừng lại, hành khách bên cạnh cũng đều lục đục xuống xe, Bạch Nhược Oánh cũng giống như vậy, cầm theo thanh đao kia theo dòng người xuống xe, ra khỏi bến đứng ở trước cửa bến xe, nhìn xung quanh cảm thấy quang cảnh rất xa lạ, Bạch Nhược Oánh cảm thấy cay đắng trong lòng.

      "Ở trọ , nghỉ trọ , , có muốn ở trọ , đêm 60 tệ, có thể lên mạng, còn được tắm rửa, lại là phòng đơn.’’ Lúc này người phụ nữ già nua cầm tấm bảng về phía Bạch Nhược Oánh.

      Nghe xung quanh mình có rất nhiều giọng hỏi thuê xe và ở trọ, lại nhìn người phụ nữ trước mặt mình chút, suy nghĩ đến tiền còn trong túi, Bạch Nhược Oánh gật đầu cái.

      "Được rồi, , theo tôi nào, nhà trọ của chúng tôi, tuy nhiều tiện nghi, nhưng cũng rất sạch . . . . . ." Nghe bà cụ suốt cả đường , cuối cùng Bạch Nhược Oánh cũng đến được nhà trọ trong lời bà cụ .

      Đây chỉ là gian hàng rất , nhưng lầu hai mới chính là chỗ trọ của nơi này, bên trong có rất nhiều những tấm vách ngăn cách, nghĩ tới việc mình từ ăn ngon mặc đẹp nhưng đời trước lại trôi giạt khắp nơi, Bạch Nhược Oánh cảm thấy cuộc sống của mình đúng là trò đùa lớn, có chút ghét bỏ nào, nhà trọ này so với hoàn cảnh đời trước của tốt hơn biết mấy trăm lần rồi, Bạch Nhược Oánh nghĩ như vậy rồi vào.

      Ban đầu khi bà cụ nhìn thấy Bạch Nhược Oánh dừng lại, cho là muốn rời .

      Chuyện như vậy, bà cũng trải qua biết bao nhiêu lần, mỗi lần vừa có khách trọ nhìn thấy quang cảnh nhà nghỉ của bà, lập tức chán ghét mà rời , bà vốn nghĩ rằng trẻ này cũng như vậy, nhưng mà ấy hề ghét bỏ hay rời , cũng những thứ khác chỉ với điều này thôi làm bà có hảo cảm với Bạch Nhược Oánh rồi.

      " , chỗ của chúng tôi cũng phải đăng ký phòng, tôi có thể xem thử chứng minh thư của chứ?" tới trước chiếc bàn, cụ bà nhìn về phía Bạch Nhược Oánh.

      Nghe được câu hỏi của bà cụ, rốt cuộc Bạch Nhược Oánh cũng nhớ ra, đúng là vậy, chứng minh thư của còn sau trận động đất, trước đây chỉ ở xe của hai người kia, cũng quên mất chuyện này, mua vé xe đường dài cũng vì có chứng minh thư, được xe lửa chỉ có thể mấy chuyến xe liền, bây giờ phải ở trọ, có chứng minh thư làm sao đây?

      Nhìn Bạch Nhược Oánh do dự, cụ bà cẩn thận nhìn trước mặt mình chút, mặt của ấy dù lành lại nhưng vẫn còn vết thương, cổ tay còn thoáng để lộ ra vết thương, chỉ thoáng qua nhưng vẫn có thể nhìn ra, này phải vì nóng nảy mà bỏ nhà ra , yếu đuối đứng trước mặt bà đây chỉ có thể là bị gia đình hành hạ mà thôi.

      thể , cụ bà là người chân thành.

      "Bà ơi, con xin lỗi, chứng minh thư của con mất rồi. " Bạch Nhược Oánh nhìn bà cụ rồi lời xin lỗi.

      nhìn ra hoàn cảnh của Bạch Nhược Oánh, trong lòng bà nhận định này , chỉ là thôi, “Thôi, có việc gì cả, trước tiên tôi làm thủ tục cho , nêu như có người kiểm tra, tôi là cháu tôi là được rồi, đây là của , chìa khóa căn phòng số 108, hôm nay cứ ở phòng này , trời cũng dần tối, mau nghỉ ngơi chút, nếu có chuyện gì cứ gọi tôi, bởi vì đó là chuyến xe cuối rồi, nên trạm xe cũng có ai đâu, tôi cũng thể đến bến xe được, nhưng nơi này có bán chút đồ ăn, nếu có đói bụng trực tiếp đến mua là được, rất rẻ so với siêu thị tiện lợi hơn rất nhiều.”

      "Bà à, con cám ơn bà." xong Bạch Nhược Oánh cầm lấy chìa khóa, cùng với cây Đường đao vô ý lấy được hồi sáng, lại mua thêm ly mỳ ăn liền, Bạch Nhược Oánh chạy về phía căn phòng bà cụ sắp xếp cho mình.

      Nhìn theo bóng dáng mỏng manh của kia, giống như chỉ cần cơn gió thổi ngã được vậy, bà than thở lắc đầu cái.

      Bởi vì nơi tắm rửa công cộng phải khóa chặt cửa, Bạch Nhược Oánh vội vã tắm rửa sạch , rồi trở về gian phòng của mình, căn phòng rất , chẳng qua rất gọn gàng, còn có chiếc máy tính, nhìn thấy máy vi tính, Bạch Nhược Oánh liền ngồi xuống trước màn hình vi tính.

      Bạch Nhược Oánh nghĩ nên lên mạng xem chút có chuyện gì xảy ra , đột nhiên tin tức đầu tin xem cái Internet, xem chút có chuyện gì xảy ra, đột nhiên Bạch Nhược Oánh thấy được tin tức đáng chú ý, nhưng tin tức này lại làm dấy lên thận trọng của : giờ, số nơi cả nước có loại cây làm con người bị thương, đây là loại cây gai chưa từng thấy trước đây, những sợi gai này rất kỳ quái có màu đỏ, vài người thử chặt đứt cây gai bên trong chứa chất lỏng màu đỏ, mà người bị cây gai làm bị thương cũng có tượng lên cơn sốt, tạm thời bệnh nhân . . .

      Tin tức lớn, cho nên cũng gây nên chú ý gì lớn, chẳng qua theo hai người tự xưng là chuyên gia phân tích do khí hậu bị ô nhiễm, môi trường có vấn đề nên mới chuyện thực vật vì muốn sinh tồn mà biến thành giống cây dị dạng, bởi vì thân gai đâm vào con người có thể làm bị thương người khác, do loại vi khuẩn theo miệng vết thương mà lây bệnh cho người, cho nên mới xuất trường hợp gây sốt, điều này hoàn toàn là tượng tự nhiên bình thường, cho nên mọi người cần phải vì chuyện nhặt này mà lo lắng.

      Nhìn thấy cái này, trong lòng Bạch Nhược Oánh chấn động, chẳng lẽ?

      Kiếp trước tận thể xảy ra khi giữa mùa hè, biết tại sao lại có rất nhiều người bị sốt, còn lúc diễn ra việc người cắn người là vào buổi tối nọ, khi mưa sao băng hiểu sao bay ngang qua bầu trời, sau khi có mưa sao băng việc người cắn người càng trở nên nghiêm trọng, bệnh viện chật cứng cả người, vậy mà biết bao lâu sau những người bị cắn kia cũng đều xảy ra biến dị.

      Nhưng lúc đó tất cả mọi người cho rằng có thể chỉ là bệnh cảm cúm thông thường phát tán, cho nên sốt lên là đưa đến bệnh viện, trong lúc nhất thời bệnh viện chật kín.

      Sau khi biết tới vi khuẩn (virus) biến dị, xuất quái vật zombie, mọi người mới bất ngờ nhận ra đó phải bệnh cảm.

      Đến cuối thời tận thế, các nhà khoa học mới tìm nguồn gốc của virus, đúng là thể nào nghĩ đến được, tất cả mọi người đều cho rằng do sao băng rơi xuống, vì khi thiên thạch va chạm với trái đất hình thành phóng xạ, nhưng lại chưa từng có ai nghĩ rằng vấn đề là ở cây sợi gai.

      phải là suy nghĩ nhiều chứ? Cũng có thể là do thiên thạch mà? Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Oánh mỉm cười, lo chuyện đâu rồi.

      Ăn xong ly mỳ ăn liền, Bạch Nhược Oánh thu dọn tất cả mọi thứ, lấy mảnh vải bọc thanh Đường đao ra, mở lớp vải cầm thanh đao ra ngoài.

      Bạch Nhược Oánh cầm thanh Đường đao, cẩn thận nhìn rồi tỉ mỉ vuốt ve nó, đột nhiên, Bạch Nhược Oánh cảm thấy tay mình lỡ trớn, lưỡi đao bắt đường ngón tay của , máu tươi nhất thời chả xuống, Bạch Nhược Oánh nhìn bàn tay của mình, kinh ngạc chút, lúc định để thanh đao xuống để băng bó vết thương, lại phát ra máu chảy xuống từ ngón tay của , theo lưỡi đao chảy xuống đất cũng nhìn thấy, bị thanh đao hấp thụ rồi sao?

      Đột nhiên ý nghĩ xuất trong đầu của Bạch Nhược Oánh.

      Đời trước tình cờ nghe được chuyện. Thời tận thế có rất nhiều người thức tỉnh dị năng gian, nhưng đó chỉ là gian chết, chẳng qua chút khí để duy trì sống trong đó, nhưng lại có , gian của ấy đến từ món đồ cổ gia truyền, mà gian kia có thể bỏ vật phẩm còn sống vào.

      Về phần tại sao lại biết được bí mật này nguyên nhân khi đó là, lúc đó có khả năng người nằm giường là đó, cuối cùng vật cổ gia truyền cũng bị đoạt đó cũng hương phai ngọc nát.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhược Oánh cảm thán, đời trước của đau khổ như thế đến cuối cùng cũng chết thảm. Đời này giống như vậy, ít nhất còn có thứ để mang theo.

      Bạch Nhược Oánh quyết định cầm máu từ vết thương nữa mà còn nặn máu ra, sợ vết thương quá nên mới tàn nhẫn với bản thân lấy lưỡi đao cắt vết thương rộng hơn chút, máu tươi tiếp tục chạy xuống rơi xuống thanh Đường đao.

      Quả nhiên, thanh Đường đao hút toàn bộ máu của Bạch Nhược Oánh vào trong thân mình.

      Bạch Nhược Oánh tò mò nhìn việc trước mặt, chẳng lẽ, là ?

      lại bôi máu lên thanh đao lần nữa, máu vẫn còn lúc này thân cây Đường đao lên mấy chữ, “Tặng bảo đao cho người có duyên, mở bảo đao bằng máu xử nử.”

      Khi mấy chữ vừa xuất thân đao càng lúc càng đỏ rực, Bạch Nhược Oánh kinh ngạc nhìn hình ảnh này, trong lúc sửng số Bạch Nhược Oánh cảm thấy đầu mình chóng váng sau đó lập tức mất ý thức.

      Mà lúc này, con trai của bà cụ nhớ đến Bạch Nhược Oánh, hôm nay khi mẹ của mang về chú ý đến ấy, mặc dù có chút lảo đảo vì mệt moi, nhưng vẫn thể che giấu được khuôn mặt xinh đẹp của , còn có quần áo rách rưới bên dưới, dáng người đầy đặn.

      Đêm khuya, nghĩ tới Bạch Nhược Oánh, gã đàn ông cảm thấy cả người nóng lên, nghĩ tới điệu bộ mềm yếu kia, nếu như ở phía dưới thế nào? Nghĩ đến đây khoái chí.

      Xung quanh có người, hôm nay vốn nhà nghỉ của có ai thuê phòng, nghĩ đến việc cũng chỉ có mình Bạch Nhược Oánh. ta lặng lẽ xuống giường, mở cửa phòng, lấy chìa khóa dự bị, mở cửa phòng Bạch Nhược Oánh.

      "Người đẹp bé , đến làm bạn với em."

      Mở cửa phòng ra, phát đèn phòng Bạch Nhược Oánh hề sáng, mà lúc này Bạch Nhược Oánh cứ như vậy nằm ở giường, bộ quần áo rách rưới được thay ra chỉ còn sót lại làn váy áo mỏng manh ôm lấy dáng người đầy đặn của .

      Thấy Bạch Nhược Oánh thế này, cảm thấy nơi đó của mình nhức nhối, lặng lẽ tiên về phía , đưa tay lên rồi đột nhiên lại sợ hết hồn, bởi vì lúc này, nhìn thấy thứ hình như là thanh kiếm nhàng ra, xoay lại chỉa về phía , lúc này cho dù có lòng xấu xa cũng có can đảm làm, thấy cảnh quỷ di trước mặt, thiếu chút nữa sợ đến mức tè ra quần, “Qủy, có quỷ!” ta hét to tiếng, vừa chạy vừa bò ra khỏi cửa phòng Bạch Nhược Oánh.

      Buổi tối bà cụ vệ sinh ở toilet phía ngoài, đột nhiên bà cụ nhìn thấy con trai cảu mình dáng vẻ đàng hoàng vội vã chạy ra ngoài từ phía, vừa định gọi lại nhưng chạy mất bóng.

      Cụ bà nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy cửa phòng của Bạch Nhược Oánh mở ra, trong phòng đèn vẫn sáng, hỏng bét, phải là con trai của bà làm chuyện gì với kia rồi chứ? Nghĩ tới cụ bà nhanh chóng đến gần gian phòng kia, nhìn thấy cảnh trong phòng, cụ bà trong lòng run sợ, bà lập tức lấy điện thoại ra, kêu xe cứu thương, mà đúng lúc này, cũng có ai nhìn thấy, thanh Đường đao mới vừa còn được Bạch Nhược Oánh giữ trong tay, cứ như vậy biến mất thấy.

      Chương 13: NO13 gian trong bảo đao

      Editor: Mai Tuyết Vân

      Xe cứu thương tới, Bạch Nhược Oánh được đưa vào bệnh viện, lúc này Bạch Nhược Oánh rơi vào trong vùng tăm tối, cái gì cũng biết.

      Bà cụ ở quán trọ đưa vào bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra rằng có gì đáng ngại, chẳng qua dinh dưỡng đầy đủ dẫn đến việc hạ huyết áp, cuối cùng bà cụ nộp tiền viện phí rồi để bác sĩ chăm sóc Bạch Nhược Oánh, thấy thế bà cụ mới an tâm được chút sau đó rời .

      Mà lúc này Bạch Nhược Oánh đắm mình giữa khung cảnh đẹp đẽ, nhắm mắt lại rồi tiếp nhận truyền thừa của bảo đao Thượng cổ.

      Thanh Đường đao này thanh bao đảo, được tạo thành từ sắt đen thời Thượng cổ, trải qua vô số lần chinh chiến nơi xa trường, thân đao nhuộm máu của vô số sinh linh, thậm chí dần dần còn có linh thức.

      Năm đó khi rèn bảo đao, khối sắt này là do Đoán Tạo sư* lúc bấy giờ vô tình có được, ông vốn tưởng rằng đây chỉ là khối sắt đen bình thường, cho nên ông rèn thành thanh Đường đao, khi Đường đao được đúc thành trong lò, lúc này ông ấy mới phát ra đó phải là khối sắt bình thường mà là sắt đen thời Thượng cổ. Dĩ nhiên Đoán Tạo sư rất vui mừng, chần chờ ông ta dùng máu tế bảo đao, nhưng khi ông tế đao sấm chớp cuồn cuộn, trong lúc nhất thời mây gió biến đổi, bạch đao đỏ lên, khoảnh khắc ấy ông biết chuyện thành, lại đột nhiên nhớ đến lời di huấn của tổ tiên, vội vàng lục lại bản chép tay của cha ông, nhìn vào bút tích của Tổ sư gia ghi lại, ông ngây người biết mình gây ra họa.

      *Đoán Tạo sư: người phụ trách chế tạo binh khí

      Cây đao này đúng là thanh bảo đao, nhưng di huấn tổ tiên dạy sắt đen này thể dùng máu tế đao, nếu như làm trái lời phải nung chảy binh khí lại như ban đầu, thế nhưng ông dùng máu của mình để tế đao từ đó thanh bảo đao này biến thành Ma đao, mặc dù Đoán Tạo sư cũng biết tại sao thanh đao ấy lại được xưng là Ma đao, nhưng khi nhìn thấy nó trong tay chỉ có thể bảo đao thần khí lợi hại làm ông thể bỏ được.

      ra ở thời Thượng cổ, đời trước thanh đao là bảo kiếm được đặt tên là Huyền Quang, và chủ nhân của nó là người con .

      Nàng ấy vốn là người tu tiên, vô dục vô cầu, nhưng ngờ đâu ngày kia nàng lại gặp phải nam nhân, nam tử này mang đến cho nàng vô số những cảm xúc giống nhau, đến ngày lòng của nàng cũng rung động.

      Ở cùng với nam tử kia, nàng cảm thấy mình chưa từng biết thế nào là vui vẻ, nàng dần dần có cảm xúc, hiểu thế nào là tươi cười, hiểu được thế nào là tình . Vậy mà đúng lúc này chuyện của nàng bị sư phụ phát , sư phụ của nàng muốn nàng rời xa nam nhân kia nhưng nàng lại muốn. Vì thế mà nàng bị sư phụ đánh trọng thương còn bị nhốt lại, nam tử nhận được tin tức mình xông đến Thiên Môn, cầu xin sư phụ của nàng thả nàng ra, tác thành cho hai người. Ngờ đâu sư phụ của nàng lại bày ra Thiên La Địa Võng bắt được nam tử đó.

      Lúc này nàng mới biết thân phận của lại là Ma Vương.

      Sư phụ của nàng với , chỉ cần lấy Ma Vương đan ra rồi hồn bay phách tán, ông ta chữa khỏi cho nàng và thả nàng ra.

      biến mất trước mắt của nàng, còn sư phụ của nàng mỉm cười bởi vì đến cùng ông ta chỉ muốn lấy nội đan của Ma Vương.

      Thấy cảnh tượng trước mắt, nàng như phát điên gọi Huyền Quang phá vỡ nhà tù, đại chiến với người trong môn phái mấy ngày mấy đêm, lần đó bảo kiếm Huyền Quang vốn thánh khiết lại dính vô số máu tươi.

      Rốt cuộc nàng liều chết đánh bại sư phụ của mình, đoạt lấy nội đan của người mình , nhưng lúc này nàng bị trọng thương nghiêm trọng có cách nào cứu chữa, trước khi chết nàng dung hòa nội đan của nam tử và bảo kiếm Huyền Quang, sau đó nàng ngã xuống.

      Sư phụ của nàng trong trận chiến lúc nãy chưa chết hẳn mà bị trọng thương, cho nên khi ấy ông ta nhìn thấy nàng dung hòa nội đan của Ma Vương và bảo kiếm Huyền Quang thành thể. Lúc nàng ngã xuống ông ta bèn nhặt lấy bảo kiếm Huyền Quang ném vào lò luyện đan, ông ta nghĩ rằng luyện được Ma Vương đan. Nhưng khi đó thương tích quá nặng Ma Vương đan luyện ra được mà bảo kiếm Huyền Quang cũng bị nung chảy, trong lúc sư phụ của nàng dưỡng thưỡng, bảo kiếm Huyền Quang hóa thành sắt đen lại bị phản đồ trong môn phái trộm mất, từ đó tung tích .

      Biết hơn nhiều năm qua, khối sắt lại đến được tay Đoán Tạo sư cho binh lính, ông mang sắt đen luyện thành thanh bảo kiếm. Vì bảo kiếm luyện xong mang theo tàn độc, cho nên ông đưa nó đến dâng cho vị Đại tướng quân nổi tiếng, Đại tướng quân có được bảo kiếm này chiến trường càng ra sức chém giết, máu chảy thành sông. Trong quá trình công thành Vạn Cốt, bảo kiếm lại lần nữa uống cạn vô số máu tươi, thân đao cũng ngày càng đỏ rực.

      Cuối cùng thắng trận, Đại tướng thu quân hồi triều, ông mang bảo kiếm đặt ở đại sảnh, vậy mà biết vì sao trong nhà vị Đại tướng quân ấy luôn được yên bình, cuối cùng ông thể mang bảo kiếm trả lại cho Đoán Tạo sư kia, từ đó nhà cửa mới được bình an.

      Đoán Tạo Sư thu hồi bảo kiếm, biết rằng bảo kiếm uống máu quá nhiều, chính là điềm may, cho nên nấu chảy nó ra rồi niêm phong cất , đợi đến khi sắc đỏ
      [​IMG]
      thuyt139 thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 14: NO14 Suối thánh chữa thương

      Nhìn bao quát gian, đáy lòng rất kích động, ngồi trong gian, hấp thụ linh khí cảm thấy toàn thân thoải mái, cứ như vậy mãi cho đến khi xe đến trạm Bạch Nhược Oánh vẫn chưa tỉnh lại.

      " đến trạm, xin các hành khách xuống xe.’’ Bạch Nhược Oánh nhắm mắt nghỉ ngơi lại nghe thấy giọng ấy, nhìn thấy xe cũng dừng lại cũng theo những hành khách bên cạnh xuống xe.

      "Tiểu Oánh, Tiểu Oánh." Đột nhiên nghe thấy giọng quen thuộc gọi tên mình, Bạch Nhược Oánh ngẩng đầu lên nhìn, có đôi vợ chồng trung niên đứng bên cạnh chiếc xe riêng, mà tiếng nghe được lại là của mẹ gọi.

      Bạch Nhược Oánh nhìn thấy mẹ mình, nước mắt từ khóe mi chợt trào ra, “Mẹ ơi.” chạy đến nhào vào lòng mẹ, nỗi đau sâu trong lòng và vui mừng khi còn có thể gặp lại người thân kích động , khi nhìn thấy người nhà của mình mọi cảm xúc hoàn toàn bộc phát.

      "Con ngoan, đừng khóc nữa, mẹ ở đây, từ nay về sau nhà ba người chúng ta tách rời nữa.’’ Nhìn con của mình khóc đến mức xé ruột cào gan, bà Bạch đau lòng ôm lấy con mình, còn ông Bạch bên gì nhưng đôi mắt của ông cũng đỏ lên.

      Quay đầu lại, Bạch Nhược Oánh ôm lấy ba , có thể nhìn thấy ba mẹ mình rất tốt, con bất hiếu, về sau nhất định chăm sóc cho hai người bọn họ tốt, cho dù là mạt thế cũng bảo vệ ba mẹ mình chu toàn, thể để họ tiếp tục chịu bất kỳ tổn thương nào.

      Về đến nhà, đầu tiên Bạch Nhược Oánh nhận lỗi với ba mẹ mình, cũng có nhắc đến việc tự cũng hiểu Lý Hiển Nghiêu theo đuổi mình chỉ vì tiền. Chỉ vì cắt đứt liên hệ với người nhà mà bản this của mới bại lộ, hai người chia tay nhau, chẳng qua Bạch Nhược Oánh cố gắng giấu thương tích người, sợ cha mẹ mình nhìn thấy rồi lo lắng.

      Ông bà Bạch thấy con mình gầy rất nhiều cũng tiếp tục hỏi nữa. Xót xa chuẩn bị thức ăn cho Bạch Nhược Oánh, muốn bồi bổ cho chút.

      "Ba, chuyện kia, ba với mẹ chưa?"

      Sau khi ăn cơm tối xong, Bạch Nhược Oánh tới thư phòng của ba mình.

      Ông Bạch nhìn thấy con nhìn như trưởng thành hơn nhiều rồi gật đầu cái, “Ba qua với mẹ con, còn có cả chú Hình của con, nhà ta họ hàng nhiều lắm cũng đều hết rồi, nhưng mà ngoại trừ chú Hình của con ra bọn họ đều tin ba, haizz.”Ông Bạch thở dài .

      "Ba à, ba cần phải tự làm khó mình, chuyện này bất luận là ai cũng dễ dàng tin ngay được, chúng ta cứ làm chuyện chúng ta nên làm thôi, những thứ khác sau này hẳng .’’ Nhìn dáng vẻ mất mát của của ba mình, an ủi xoa bả vai ông.

      Ông Bạch ngẩng đầu nhìn con , đúng là Tiểu Oánh lớn rồi, nếu là lúc trước chắc chắn Tiểu Oánh có tâm tư mà chú ý đến vẻ mặt của ông, cũng càng an ủi ông như vậy. Ông Bạch cho rằng vì chuyện tình cảm với Lý Hiển Nghiêu mà trưởng thành, ông biết rằng con mình đời trước đau khổ bao nhiêu.

      Bạch Nhược Oánh cũng những chuyện Lý Hiển Nghiêu làm cho ba mình biết, vì mối thù này muốn tự mình báo. Buổi tối, trò chuyện với mẹ, rất nhiều điều, việc này làm bà Bạch vui vẻ ngớt. Đêm khuya, Bạch Nhược Oánh về tới gian phòng của mình, khóa chặt cửa, tiến vào gian.

      Nhìn gian của mình, Bạch Nhược Oánh cảm thán, thấy nước chảy trong gian là con suối. Bạch Nhược Oánh nghĩ thầm, nước ở đây có thể uống ? Suy nghĩ chút, trở về phòng mình cầm theo ly nước. Đột nhiên, nhớ tới lúc mình còn , từng xem qua tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, lại nhìn suối nước trước mặt, biết có khả năng tẩy tủy nữa.

      Sau đó, lại nhìn cái ly trong tay mình, đây là thứ ra khỏi gian lấy vào, nếu như sau này đều như vậy, phải ra vào gian mới lấy được đồ, rất phiền phức. Nghĩ tới việc chiếc ly có thể ra khỏi gian hay , đột nhiên chiếc ly trong tay biến mất. ra khỏi gian, chiếc ly đặt ở vị trí cũ, lại nghĩ muốn chiếc ly vào trong gian, cái ly lại thấy đâu cả. Bạch Nhược Oánh trở vào gian lần nữa, thấy chiếc ly nằm trong gian, kết quả như thế làm Bạch Nhược Oánh thoải mái trong lòng. Như vậy sau này phải gặp phiền phức, mỗi lần muốn mang thứ gì đó ra vào gian chỉ cần sử dụng ý thức là được.

      Nước suối trong vắt dưới đáy hồ, Bạch Nhược Oánh múc lấy ly nước, “Ừng ực!” Sau khi uống vào, mùi vị ngọt ngào truyền đến. Rồi sao nữa đây? Phản ứng gì cũng có, ngoại trừ việc Bạch Nhược Oánh cảm thấy tinh thần của tốt hơn rất nhiều, cũng thay đổi gì khác nữa, cũng có cảnh tống thứ tạp chất trong cơ thể ra ngoài. Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Oánh mở mắt, mỉm cười
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :