1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sư phụ, mời lên giường - Nhất Đạo Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sư phụ, mời lên giường

      Tên gốc: 师父,床上请

      Tác giả: Nhất Đạo Phong

      Editor: Ngọc Giao

      Thể loại: Cổ đại, sư đồ luyến, sủng

      Độ dài: 62 chương

      Rating: [T]

      Link raw:http://www.lwxiaoshuo.com/23/23738/index.html


      [​IMG]

      Giới thiệu:

      Cái gọi là ánh mắt quyết định cả đời, Phương Trạch Cần vốn tin, nhưng sau khi thấy tiểu đồ đệ ê a học ấy thể tin, đồ nhi thông tuệ hơn người, săn sóc đáng , khiến y thể buông tay, cách buông lòng, cái gì là nối dõi tông đường, cưới vợ sinh con, đều qua bên hết , y chỉ muốn chuyên tâm nuôi dạy tiểu đồ đệ nên người.

      Nhìn tiểu đồ đệ ngày lớn lên, y vui mừng tuy nhiên trong lòng khỏi vì tương lai của nó mà bận lòng, lớn gả chồng, chung quy cũng phải tìm cho nó người có thể phó thác cả đời để bầu bạn, nhưng y phát ra, đồ nhi càng lớn càng khó đoán, đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện trong đêm liền thay đổi, tự dưng lại hờn giận vô cớ, lẽ nào là tới thời kỳ nổi loạn?

      lâu sau khi chia giường ngủ riêng, có ngày, tiểu đồ nhi đột nhiên ngoắc ngoắc y, :
      “Sư phụ, trời quang bỗng nổi sét ì đùng, ầm ầm khiến giường lung lay, đồ nhi trong lòng sợ lắm, muốn sư phụ dỗ cho ngủ, đến đây !

      … Sư phụ đầu đẫm mồ hôi.

      *Tác giả: Truyện dưỡng thành hệ, ấm áp, có ngược nhiều, có ngược tâm, chủ yếu là viết về chuyện đồ nhi theo sư phụ đường du ngoạn giang hồ hành y cứu người, cảm tình như “tế thủy trường lưu” (1), bởi sớm chiều kề cận mà dần dần sâu đậm …

      (1)Tế thủy trường lưu: Nước chảy ít mà dài lâu, ý chầm chậm mà bền chắc
      Phong Vũ Yên, Trâu, Chris2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Tỉnh Oa (1)

      Tác giả: Nhất Đạo Phong

      Editor: Ngọc Giao


      I.


      Nghe dưới chân núi ngoài cửa thành Tây của Long Giang phủ, có quả phụ họ Liễu, tên Nguyên Xuân, hái thuốc kiếm sống, sinh ra con , chưa từng đặt tên, bởi vì từ sống trong giếng cạn, nên gọi là "Tỉnh Oa".

      (1) Tỉnh Oa: "tỉnh" là giếng, "oa" là đứa bé, nếu chuyển thành bé Giếng hơi kỳ nên Giao giữ nguyên danh từ Hán Việt

      Tỉnh Oa đến khi lên bảy vẫn biết , chỉ biết y a, hàng ngày theo mẫu thân trông coi ruộng thuốc, sửa sang dược liệu, thế nên tinh thông dược tính, nhiều năm mưa dầm thấm đất, vậy mà có thể nhận biết trăm loại dược liệu.

      Sau giờ Ngọ (2), Tỉnh Oa theo lệ thường đeo gùi trúc vào thành, đến giữa thôn, chợt nghe tiếng đọc sách lanh lảnh truyền tới:

      "Trưởng hô nhân, tức đại khiếu, nhân bất tại, kỷ tức đáo, xưng tôn trưởng, vật hô danh, đối tôn trưởng, vật kiến năng ..." (3)

      (2) Khoảng 11 - 13h

      (3) Trích "Đệ tử quy", nghĩa là: Người lớn gọi, giúp gọi giùm, nếu có, liền cho hay, kính người lớn, gọi tên, trước người lớn, khoe tài

      Tỉnh Oa lần theo tiếng tới, trông thấy ở cửa thôn có gian nhà, ngoài nhà có vòng rào, trước là đường lớn, sau dựa núi xanh, tiếng đọc sách truyền từ nhà này mà ra. Tỉnh Oa vòng qua cửa sổ bên hông nhà để nhìn vào, chỉ thấy trong nhà rộng rãi sáng sủa, dãy bàn sắp xếp ngay ngắn, phu tử trẻ tuổi mặc trường bào màu xám cầm sách đọc ở gian chính, mười mấy đứa bé ngồi trước bàn ngâm đọc thành tiếng.

      Tỉnh Oa nhìn đến thất thần, bất giác phát ra tiếng a a, thanh như muỗi kêu, nào ngờ vị phu tử trẻ tuổi ngẩng đầu trông lại, Tỉnh Oa hoảng sợ bỏ chạy. Bởi Liễu Nguyên Xuân kia trời sinh tính tình quái gở, thích qua lại với láng giềng, đứa con này cũng rất ít giao thiệp với người khác, vừa bị nhìn liền hoảng hốt, lại thấy ánh mắt của vị phu tử nọ thấu suốt, lộ ra mấy phần sắc bén, sợ là muốn trách mắng mình nhìn trộm, liền quay người chạy .

      Sau khi vào thành theo hướng Bắc, thẳng đến tiệm thuốc bên đường lớn, chỉ thấy phố thị sầm uất, các cửa hàng đông đúc, cảnh tưởng phồn hoa náo nhiệt. Tỉnh Oa băng qua đường rẽ vào con hẻm , đến hàng thuốc có bảng hiệu là "Sửu Bà sơn viện", chưởng quỹ chính là bà lão xấu xí như tên hiệu, bà vừa thấy Tỉnh Oa liền đứng dậy hỏi:

      "Ôi, đây phải con bé nhà họ Liễu sao? Hôm nay đến sớm thế."

      Tỉnh Oa "a" tiếng, thở hổn hển nâng tay lau mồ hôi, tháo gùi thuốc xuống mang đến góc trong hiệu thuốc, đoạn trở lại trước bàn, lấy từ trong ngực ra đơn thuốc, kiễng chân, khẽ đặt lên quầy, ngẩng đầu :

      "Y! A!"

      Bà lão xấu xí mở nắp trà, rót nước cho bé, cầm danh sách đối chiếu với thuốc, xem xét từng thứ từng thứ , xem xét xong liền bảo người làm khiêng , lau chùi bàn tính, gảy hạt châu lách cách, báo giá, hỏi:

      "Nha đầu Liễu gia, có phải giá này ?"

      Tỉnh Oa gật đầu, sau đó bà lão xấu xí lại hỏi thêm ba lần nữa, nhấc bút vẽ vòng tròn lên đơn thuốc, ở tâm vòng tròn chấm cái, lại trả lại đơn thuốc cho con bé, Tỉnh Oa nhận lấy đơn thuốc khẽ liếc cái, đoạn gấp ngay ngắn nhét vào trong vạt áo, cúi người chào bà lão, đeo gùi lên dợm bước .

      Bà lão xấu xí liền "chờ chút", quay người lấy hai cái bánh hoa sen trong giỏ ra, gói lại trong giấy dầu đưa cho Tỉnh Oa, cười híp mắt bảo:

      "Bánh nhân hoa sen mỡ dê này là ngon nhất Long Giang đấy, Vương Nhị xếp hàng từ sáng sớm mới được năm miếng, vừa mang xuống bếp lâu, còn nóng, cầm ăn ."

      Tỉnh Oa dám nhận, bà lão xấu xí liền nhét gói giấy dầu vào tay nó, bóp bóp cánh tay khẳng khiu của con bé, chậc lưỡi :

      "Xem con cả người gầy nhom, gió thổi cái là bay, ăn cho khỏe mạnh chút mới chạy việc cho lão bà ta được chứ."

      Tỉnh Oa "a a" kêu to hai tiếng với bà lão, cẩn thận ôm bánh ra hiệu thuốc, đường qua cửa hàng ăn, thấy hai gã bồi bàn xua đuổi đứa bé ăn xin quần áo lam lũ, gã trong đó tức giận mắng:

      "Đứa ăn xin thối tha! Dám ăn trộm trong cửa hàng của chúng ta hả? Bánh bao trắng thượng hạng này là để cho mi ăn ư?"

      Đứa bé ăn xin ước chừng hơn mười tuổi, mặc cái áo vải rách bươm, đầu tóc rối bù, mặt dính đầy bụi đất, nó bị mắng cũng giận, cười hì hì bảo:

      "Bánh bao của các ngươi rơi mặt đất ta nhặt được bánh bao bẩn sao lại là trộm? cho ta nhặt, chẳng lẽ muốn đem bánh bao lấm lem kia bán cho khách ăn sao?"

      Gã bồi bàn giận dữ, ra quyền đánh đứa bé ăn xin, khiến nó ngã nhào đất, có vị thư sinh trẻ tuổi tiến lên khuyên can:

      "Có gì từ từ , đừng động tay chân, so đo với đứa bé làm gì?"

      Gã bồi bàn bảo:

      "Khách quan chắc là từ nơi khác tới, đứa ăn xin này chính là kẻ chuyên trộm cắp, cửa hàng trong cả con đường này của chúng ta đều từng bị nó nhòm ngó, trộm ăn trộm tiền, giải nó lên quan là may cho nó rồi."

      Bên cạnh cũng có những người khách từng bị trộm tiền lên tiếng phụ hoa, thư sinh kia giọng lẩm bẩm câu "hóa ra là tên trộm vặt", liền lắc đầu, thầm trở về chỗ.

      Gã bồi bàn chống nạnh quát đứa bé ăn xin:

      "Bánh bao trong tiệm của chúng ta, cho dù ném xuống hầm xí cũng cho đứa ăn trộm như mi, còn cút !"

      Đứa bé ăn xin vẫn giận, ngẩng lên khuôn mặt sưng vù cợt nhã :
      "Được, ta đây đợi các người ném bánh bao bẩn kia xuống hầm xí lại nhặt lên, ngươi được xen vào nữa đấy!"

      Nó lồm cồm bò dậy, cũng xa, ngồi bên đường chờ, bọn tiểu nhị cũng làm gì được nó, ai nấy trở vào trong tiệm.

      Tỉnh Oa vào thành thường gặp đứa bé ăn xin này nhàn nhã dạo phố, hai người bọn họ dù chưa từng chuyện, tuy nhiên cũng quen biết nhau, Tỉnh Oa nhìn gói giấy dầu trong tay, lại xem gò má sưng húp của đứa bé ăn xin, liền chạy tới đem gói giấy dầu đặt ở bên chân nó, "a" cái.

      Đứa bé ăn xin trừng con bé, nhấc chân đá gói giấy dầu ra bên, nhe răng hung tợn :

      "Làm gì thế? Cho chó ăn hả? Ta cần đứa bé câm điếc nhà mi thương hại!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Tỉnh Oa (1)

      Tác giả: Nhất Đạo Phong

      Editor: Ngọc Giao

      II.



      Tỉnh Oa lắc đầu, chỉ về hướng đứa bé ăn xin, lại chỉ vào mình, vẽ vòng trước người, lại làm động tác bắt tay, khoa tay múa chân y a :

      "A ... Ai ai! Y ..."

      "Đứa bé ăn xin vừa nhìn tay bé ra dấu liền hiểu, nhếch miệng hỏi:

      "Mi muốn kết giao bằng hữu với ta à?"

      Tỉnh Oa gật đầu, nhặt lên gói giấy dầu phủi bụi, mở ra, cầm lấy bánh nhân hoa sen cắn cái, lại đem cái còn lại đưa cho đứa bé ăn xin, giục:

      "A ... Ô ô."

      Đứa bé ăn xin nghe thấy mùi bánh rán mỡ dê, nhất thời thèm dãi, dứt khoát nhấc cái bánh lên, đưa vào miệng ăn ngấu nghiến, mấy ngụm ăn xong, bụng lại vẫn còn "rồn rột" kêu. Tỉnh Oa lại đem chiếc bánh mới cắn ngụm tay đưa ra, nó cũng khách khí, cầm lấy bỏ vào miệng.

      Đứa bé ăn xin ăn bánh xong, liếm mười đầu ngón tay dính đầy dầu mỡ cái, vỗ vỗ bụng, nhoẻn miệng cười:

      "Bé câm, nếu mi mỗi ngày có thể cho ta bánh ăn, ta liền nhận mi làm bạn."

      Tỉnh Oa có tiền mua bánh, mỗi tháng tính tiền xong nhất định phải giao cho Liễu Nguyên Xuân thiếu đồng, thế nên bé lắc đầu, đứng dậy vô vỗ quần áo, quay người .

      Đứa bé ăn xin gọi với theo bóng lưng của con bé:

      "Này! Này ... Bé câm, lời còn chưa xong mà! vội muốn rồi à?"

      Tỉnh Oa xoay người lại, chỉ về mảng ráng chiều phía chân trời, :

      "A ... Đánh ..."

      bé vẫy vẫy tay với đứa bé ăn xin, cũng quay đầu tiếp tục ra khỏi thành.

      Vừa tới cửa thôn, chỉ thấy ba đứa bé trai cầm nhành liễu tới, đứa cầm đầu ước chừng mười , mười hai tuổi, người mặc áo tơ tằm dính đầy bùn đất, chân hài màu xanh, chính là công tử nhà Nam viên ngoại phú hộ trong thành, tên là Nam Hướng Thiên, người ta gọi là "Tiểu thái tuế", là thủ lĩnh của đám lưu manh gần đây. theo phía sau là hai đứa bé con của người làm trong nhà, đứa béo tên là Vương Tam Lang, còn đứa cao gầy gọi là Quách Bảo Đa.

      Tỉnh Oa từng bị bắt nạt, vừa thấy bọn chúng quay người bỏ chạy. Nam Hướng Thiên hét lớn đuổi theo ngăn bé lại, Tỉnh Oa quay đầu muốn tiếp tục chạy, lại bị Vương Tam Lang với Quách Bảo Đa chặn đường lui, ba đứa vây bé vào trong, kéo tai nắm mũi rồi cười vang :

      "Bé câm nhà bà phù thủy lại tới rồi kìa, mau xem xem trong gùi có giấu trẻ con béo tốt !"

      đoạn lại đoạt lấy cái gùi trúc trống , ba người theo ba hướng chạy , đem gùi trúc ném từ đầu này qua đầu kia, vừa ném vừa chạy vào thôn.

      Tỉnh Oa còn bé chân ngắn, bắt được gùi trúc, cuống quýt đuổi theo phía sau kêu to a a. ầm ĩ ngớt, lại thấy đứa bé ăn xin từ ngoài thôn chạy vào, bấy giờ Vương Tam Lang ném gùi trúc cho Quách Bảo Đa, còn chưa bắt tới tay, đứa bé ăn xin liền xông lên trước, nhảy lên chụp lấy sợi dây gùi trúc, xoay người đáp xuống đất, giơ tay lên, cái gùi "bịch" cái va vào đầu của Quách Bảo Đam khiến con khỉ gầy nhom đó ngã phịch xuống đất, mặt chúi xuống miệng gặm đầy cát đất.


      Vương Tam Lang ưỡn cái bụng béo, la hớt hải chạy đến bên cạnh Quách Bảo Đa để đỡ dậy, lại thấy miệng bị chảy máu, "òa" lên khóc lớn, Quách Bảo Đa giơ tay lên gõ hai cái vào cái đầu heo của , trợn mắt mắng:

      "Ta còn chưa khóc, mi khóc cha à, có tiền đồ!"

      Nam Hướng Thiên nhận ra đứa bé ăn xin, nhếch lên chân mày :

      "Đồ ăn mày thối tha! Mi xin, chạy tới đây làm gì?"

      Đứa bé ăn xin cười hì hì :

      " biết xấu hổ, ba đứa con trai bắt nạt đứa bé có bản lĩnh gì? Bọn mi có biết xấu hổ !"

      đoạn, kéo mi mắt xuống làm mặt quỷ, rồi đem gùi trúc trả lại cho Tỉnh Oa, với bé:
      "Bé câm, nể mặt hai cái bánh, ta liền giúp mi lần này, cầm lấy! Mấy tên biết xấu hổ kia, bọn mi muốn lên lên ! Quả đấm của ông ngứa, còn lo tìm được bao gạo để đánh đây này!"

      Đứa bé ăn xin này từ khi mới sinh ra theo ông lão ăn xin lăn lộn ngoài đường, chạy nhảy nhanh nhẹn, có sức mạnh, dù đánh lại người lớn, nhưng đối phó với những đứa bé cùng tuổi cũng vẫn thừa sức.
      Phong Vũ Yên, Trâu, Chris2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Tỉnh Oa (2)

      Tác giả: Nhất Đạo Phong

      Editor: Ngọc Giao


      I.


      Nam Hướng Thiên từng bắt nạt lần nhưng được, trái lại còn bị đánh cho trận, nên bấy giờ dám tùy tiện ra tay, vung cành liễu kêu vún vút, hung hăng :

      "Này! Tên ăn mày thối, mi đừng có xen vào chuyện của người khác! Đứa bé câm này đứng bên ngoài học đường trong thôn nhìn trộm phu tử dạy đọc sách! Nè, ta cho mi biết nhé, trường học trong thôn là do nhà ta xây, phải muốn vào vào, muốn ra ra, nhìn trộm cái phải trả ba văn tiền, bé câm, ta tính cho mi rồi, mi trộm nhìn ba cái, cộng lại ... cộng lại ... là bảy văn tiền, nhanh, giao ra đây rồi mới được !"

      Con khỉ gầy Quách Bảo Đa kéo kéo Nam Hướng Thiên cái, giọng :

      "Thiếu gia, là chín văn tiền mà."

      Nam Hương Thiên hung dữ trừng mắt nhìn nó cái, lập tức sửa lời:

      "Chín văn tiền, văn cũng thể thiếu, nhanh ! Giao ra tiền qua đường, nếu ta giữ lại cái gùi của mi làm vật thế chấp!"

      Tỉnh Oa ôm chặt lấy gùi trúc lắc đầu, đứa bé ăn xin vén tay áo lên, để lộ cánh tay đen như củi khô. Nam Hướng Thiên sai Vương Tam Lang rỏ hai hàng nước mũi với Quách Bảo Đa chặn đường lại, ra vẻ hung ác :

      "Tên ăn mày thối, lần trước là ta thua trong tay mi, lần này thêm hai huynh đệ của ta nữa, ba người chúng ta tin đánh lại mình ngươi!"

      Đứa bé ăn xin "hừ hừ" cười nhạt, giơ lên nắm đấm, ba tên nhóc đối diện cũng bày ra thế trung bình tấn, thủ thế chiến đấu, đương khi thấy trận ác đấu là thể tránh, bấy giờ, ngoài cửa thôn đến hai người, trước là chàng trai trẻ tuổi, diện mạo tuấn dật, thân hình cao lớn, vận bộ trường sam màu nâu xanh, vai đeo rương thuốc bằng gỗ lim khảm đồng cao độ nửa người, chính là phu tử trẻ tuổi dạy ở lớp học, người này họ Phương tên Trạch Cần, tự là Thiếu An, kỳ thực là du y (1). Nam viên ngoại với Phương Trạch Cần có quan hệ khá tốt, biết y là vị tiên sinh uyên bác, lúc lớp học trong thôn mới mở chưa mời được thầy dạy, liền nhờ y đến dạy dỗ học sinh giúp.

      (1) Du y: đại phu lang bạt khắp nơi, có chỗ cố định

      sau Phương Trạch Cần là Tào thôn trưởng thôn Trung Bào, tuổi hơn bốn mươi, dáng vẻ eo gấu lưng hổ, gương mặt đen giận mà tự uy nghiêm.

      Tào thôn trưởng vừa thấy ba người Nam Hướng Thiên liền nhếch mày, cao giọng :

      "Đây phải là tiểu công tử nhà Nam viên ngoại sao? trễ thế này sao còn lang thang bên ngoài, có phải lại muốn gây chuyện khắp nơi ?"

      Nam Hướng Thiên sợ nhất là vị Tào thôn trưởng bao giờ nể tình ai này, hung hăng trợn mặt nhìn đứa bé ăn xin cùng với Tỉnh Oa cái, mới hạ giọng :

      "Bọn mi hãy đợi đấy!"

      Tay khẽ vẫy, liền mang theo hai người hầu gầy béo ra ngoài thôn.

      Tào thôn trưởng ha ha cười tiếng, liếc nhìn Tỉnh Oa với đứa bé ăn xin cái, bảo:

      "Trời cũng tối rồi, các con nhanh về ."

      Tỉnh Oa "a" tiếng, mang lên gùi trúc toan rời , Phương Trạch Cần lại bước lên trước, cản đường Tỉnh Oa, Tỉnh Oa hoảng sợ lui về sau nửa bước, cho rằng phu tử này còn giận chuyện bé đừng ngoài lớp học nhìn trộm, vội vàng cúi đầu khom lưng nhận lỗi, cuống quýt kêu lên:

      "Ai! A ... ô!"

      Phương Trạch Cần ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào bé, ân cần hỏi:

      "Đừng sợ, con tên là gì?"

      Đứa bé ăn xin chen vào:

      "Nó bị câm, biết chuyện, thúc hỏi cũng bằng ."

      Tào thôn trưởng bảo:

      "Đứa bé này là con nhà quả phụ họ Liễu trồng thuốc, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, ở dưới chân núi, Liễu quả phụ trời sinh tính cổ quái, thường ngày rất ít giao thiệp với người khác, ai biết nha đầu này tên là gì, hỏi nó cũng được, mọi người thấy nó thường lại trong núi, liền gọi nó là "đứa bé trong núi"."

      Phương Trạch Cần vuốt cằm cái, lại hỏi:

      "Liễu nương, có thể nghe thấy lời ta ?"

      Tỉnh Oa sợ hãi gật đầu, nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, biết phải làm sao.

      Phương Trạch Cần giọng hỏi:

      "Cho ta xem xem."

      đoạn, y liền dùng ngón cái ấn vào giữa cổ vào xương quai xanh của bé.

      Tỉnh Oa nhịn được ho lên, kêu tiếng a, hoảng sợ nhảy ra xa, che lại cái cổ, lộ ra vẻ sợ hãi, đôi mắt đen lay láy mở to như chiếc chuông đồng .

      Phương Trạch Cần trầm ngâm chốc, dịu dàng hỏi:

      "Hôm nay thấy con đứng nhìn ở bên ngoài lớp học, con muốn học sao?"

      Tỉnh Oa nghe giọng y ôn hòa, có vẻ tức giận, liền buông xuống cảnh giác, thành gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, xòe ra tay trái, ngón trỏ tay phải vẽ vòng tay trái, lại lắc đầu :

      "Y! ... a!"

      Người lớn xem hiểu ngôn ngữ tay chân, đứa bé ăn xin lại vừa thấy hiểu, giải thích thay bé:

      "Phu tử, bé câm rằng bản thân nó có bạc để trả cho người đấy!"

      Phương Trạch Cần hơi ngẩn ra, :

      " thu tiền, chỉ cần tới là được."

      Đứa bé ăn xin nghe vậy hai mắt lóe sáng, nhảy lên trước hỏi:

      "Ta đây cũng có thể tới học chứ?"

      Phương Trạch Cần hỏi:

      "Con tên là gì?"

      Đứa bé ăn xin dùng ngón tay sờ sờ cái mũi, dõng dạc tên:

      "Ta tên là Lý Xuân Hoa, "Xuân Hoa" trong xuân về hoa nở!"

      Tào thôn trưởng sửng sốt, chậc lưỡi hít hà :

      "Vậy mà lại là nha đầu à?"

      Phương Trạch Cần cũng thấy lạ, y vừa nhìn nhận ra Lý Xuân Hoa là bé, chỉ vuốt cằm bảo:

      "Con đến học cùng với Liễu nương ."
      Trâu, Tuyết LiênChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Tỉnh Oa (2)

      Tác giả: Nhất Đạo Phong

      Editor: Ngọc Giao

      II.



      Mắt thấy sắc trời còn sớm, Tỉnh Oa cúi đầu chào Phương Trạch Cần và mọi người cái, vẫy vẫy tay với Lý Xuân Hoa, đoạn liền vội vội vàng vàng chạy về. Sau khi hai bé đều rời , Tào thôn trưởng mới thở dài :
      "Phương đại phu là người có lòng, trong thôn của ta cũng chẳng có nhà nào chịu để tâm tới con như vậy."

      Phương Trạch Cần chỉ cười mà , tuy y có lòng hành y tế thế, nhưng cũng tự hiểu năng lực có hạn, dám tự cho mình là Đại La Kim Tiên, chỉ có thể dốc toàn tâm toàn lực cứu chữa người bệnh, cũng hay xen vào chuyện thị phi. Nhưng mà từ khi thoáng nhìn trong nội đường, đôi mắt to trắng đen ràng ấy liền để lại cho y ấn tượng sâu đậm, lại nghe tiếng trẻ con non nớt ê a học , trong lòng càng thêm khó nén xúc động, cách nào phớt lờ khát vọng trong mắt của Tỉnh Oa.

      __________


      Sau khi ra khỏi thôn, Tỉnh Oa dám ngừng bước, chạy thẳng lên núi, đến khi tới trước cửa nhà, ánh trăng lưỡi liềm lên đến ngọn cây, Liễu Nguyên Xuân đứng trước ruộng thuốc chờ sẵn, trông thấy con trở về, liền tức giận quát:
      "Tỉnh Oa! Qua đây!"

      Tỉnh Oa bị dọa cả người nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới, thở hồng hộc lấy ra đơn thuốc trong ngực đưa lên.

      Liễu Nguyên Xuân nhận lấy đơn thuốc, liền trở tay tát Tỉnh Oa bạt tai, lớn tiếng hỏi:
      "Sao trễ thế mới về hả? phải ta rằng dọc đường thể la cà sao? Có phải chạy đâu chơi !?"

      Tỉnh Oa dám che mặt, hoảng sợ mở to mắt ra sức lắc đầu, Liễu Nguyên Xuân cúi người ngửi ngửi người bé, đột nhiên cau mày đứng dậy, the thé giọng :
      "Còn dám lừa ta! ngươi ngươi là mùi gì đây? Ai cho ngươi ăn thức ăn bên ngoài?"

      đoạn, liền vung tay lên, lại cái tát nữa, đánh cho Tỉnh Oa ngã xuống đất, khóe miệng ứa máu.

      Liễu Nguyên Xuân nghiến răng nghiến lợi mắng:
      " thể ăn đồ ăn bên ngoài, thể chơi thân với người bên ngoài, đưa thuốc xong liền trở về ngay, những điều này chẳng phải sớm bảo ngươi rồi sao? Vi nương ngươi còn nhớ ?"

      Tỉnh Oa gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, chỉ chỉ hướng trong thôn, tháo gùi xuống vứt , cất tiếng :
      "Y ... A a ..."

      bé muốn kể chuyện bị Nam Hướng Thiên bắt nạt cho mẫu thân biết.
      Liễu Nguyên Xuân cầm gùi trúc đánh lên đầu Tỉnh Oa, hét lớn:
      "Câm miệng! Ngươi còn muốn tìm cớ? Còn định ngụy biện hả! Bảo ngươi làm thế nào phải làm vậy! Nghe chưa!?"

      Tỉnh Oa ôm lấy đầu, gắt gao cắn chặt môi dưới, dám thốt lên nửa tiếng nữa. Liễu Nguyên Xuân trút giận xong liền túm lỗ tai của Tỉnh Oa kéo tới sau nhà, đến trước cái giếng cạn, như thường lệ để cho Tỉnh Oa ngồi trong cái sọt, dùng dây thừng treo ngược đưa bé xuống đáy giếng, lạnh lùng :
      "Ngươi nếu ăn bên ngoài rồi, cơm tối hôm nay cũng miễn , cho ngươi nhớ kỹ!"

      Dứt lời, liền dùng đá đậy lại miệng giếng, chỉ chừa cái lỗ để thở.
      Đáy giếng ngột ngạt ẩm ướt, Tỉnh Oa lại sớm quen cuộc sống mịt mù tăm tối này, co ro đệm vải, bên tai vang lên tiếng đọc bài trong trẻo: "Trưởng hô nhân, tức đại khiếu, nhân bất tại, kỷ tức đáo, xưng tôn trưởng, vật hô danh, đối tôn trưởng, vật kiến năng ..."

      Tỉnh Oa hé miệng lên tiếng đọc:
      "Ương... ô ..."

      Dù cho câu văn ghi tạc trong lòng, lại biết làm sao đọc lên chính xác, bé lặp lặp lại mấy cái đơn , đọc đọc lại liền mơ màng thiếp .

      Ngủ đến nửa đêm, trong bụng đói chịu được, Tỉnh Oa bị đói quá mà phải thức dậy, vừa mở mắt liền phát phía trước có cái giỏ bằng trúc, bé đứng dậy nhìn, trong giỏ chứa hai cái bánh bao cùng với cái nồi đá sắc thuốc, mở nắp ra, mùi thơm ấm áp liền xông vào mũi, hẳn đây là bát cháo an thần nấu bằng cách đem Phục Linh, Bán Hạ với nhân sâm đun cùng với nhau mà ra.

      Tỉnh Oa xoa gò má nóng hổi, khẽ mỉm cười, nâng lên nồi đá múc cháo ăn, hạt gạo mềm nhuyễn tơi mịn, chỉ có dùng hết tâm tư để nấu mới có thể nấu ra cháo thuốc thơm ngon như vậy. Liễu Nguyên Xuân dù vô cùng nghiêm khắc với Tỉnh Oa, hơi tí là động tay động chân, nhưng lại chịu lấy dược liệu tốt nhất để hầm canh nấu cháo cho bé, về ăc mặc cũng khắt khe, khi tâm trạng tốt cũng giống như bao người mẫu thân bình thường hỏi han ân cần với con , nhưng phàm là có chút hài lòng, tính tình liền thể kiềm chế được, đem con làm nơi trút giận, thương tiếc chút nào mà đánh mắng.

      Tính tình thay đổi thất thường của bà khiến Tỉnh Oa biết phải làm thế nào, vừa sợ lại vừa mong nhận được thương quan tâm từ người mẫu thân như vậy.
      Chris, Tuyết LiênCố Huân Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :