123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 72 bị thương


      Editor: Hàn Ngọc


      Bên ngoài hành lang được treo đèn lồng, ánh sáng cũng gọi là có thể miễn cưỡng chiếu vào trong phòng. Trong ánh sáng le lói đó lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng của Giang Hành, mặc bộ cẩm bào, xem ra là vừa từ bên ngoài trở về, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay.


      Đào Cẩn lau nước mắt, mang theo thanh mềm mại khóc nức nở: "Ngụy vương cữu cữu tại sao lại tới đây?"


      Giang Hành đốt ngọn đèn bàn con, lần nữa lại ngồi xuống đầu giường, "Ta nghe hạ nhân ngươi bị bệnh, nên đến thăm ngươi chút."


      quả vừa từ trong doanh trại trở về, ban ngày bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, nửa đêm trở về cũng chưa kịp ăn uống gì, liền nghe thấy hạ nhân nàng sinh bệnh, nên vội vàng chạy đến thăm nàng. Nha hoàn thiếp thân hầu hạ nàng nàng bị bệnh hai ngày, cái nương ngốc này, sinh bệnh cũng biết cho sao!


      Nha hoàn nàng ngủ lại, vốn định tiến vào nhìn nàng cái rồi , nhưng vừa vào thấy nàng cúi đầu khóc. Tựa như con thú rên rỉ, mang theo nỗi bất lực cùng độc, khiến cho người nghe tan nát cõi lòng.


      Thông qua ánh nến lờ mờ, Giang Hành thấy khuôn mặt nhắn của nàng ướt nhẹp nước mắt, liền suy nghĩ nhiều, đưa tay dùng ngón cái lau hai hàng lệ của nàng, "Tại sao lại khóc? người có chỗ nào thoải mái sao?"


      Nàng lắc lắc đầu, chớp mắt, giọt lệ vừa vặn dừng lại mu bàn tay . Dường như rơi thẳng vào đầu quả tim của , mang đến những cơn đau đớn, muốn trấn an nàng nghe thấy nàng giọng : "Trước kia mỗi khi ta sinh bệnh, mẫu thân luôn canh giữ bên cạnh ta, bón cho ta uống thuốc, vỗ lưng ta. có nương ở đây ta ngủ được."


      Giang Hành nghe ra điểm khác trong lời của nàng, chau mày lại hỏi: "Ngươi chưa uống thuốc sao?"


      Nàng lại ở chăn cọ cọ, "Chưa uống..."


      Ngay cả lúc sinh bệnh cũng quên làm nũng, thanh kia uyển chuyển mềm mại, mang theo giọng điệu làn điệu, làm người khác nghe thấy tâm can đều như run lên, làm sao còn trách móc nặng nề nàng được? Bất quá tiểu bất điểm này làm cho người khác bớt lo được, ngã bệnh còn chịu uống thuốc, khó trách trận bệnh như vậy lại kéo hai ngày cũng thấy khá hơn.


      Giang Hành gọi nha hoàn của nàng tới, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Quận chúa chịu uống thuốc, các ngươi cũng biết khuyên nàng sao?"


      Tối nay là Kim Hà Hàn Quang trực, hai người quỳ xuống đất, buồn rầu đưa mắt nhìn về phía giường, "Hồi bẩm Ngụy vương, chúng nô tỳ đều khuyên qua, nhưng tiểu thư chính là chịu uống. Tiểu thư mắc bệnh nặng, chỉ cần chịu đựng hai ngày liền khỏe lại, nhưng mà cho tới bây giờ tiểu thư vẫn chưa hạ sốt, vạn nhất tiết tục sốt như thế này làm sao? Xin Ngụy vương khuyên nhủ tiểu thư, để tiểu thư chịu uống thuốc."


      Lúc trước là do Đào Cẩn ngăn cản, các nàng dám cầu Ngụy vương, nay Ngụy vương tự mình tới cửa, các nàng liền đem hy vọng duy nhất đều đặt lên . Hi vọng có thể khuyên được Đào Cẩn.


      Kim Hà đến phòng bếp mang thuốc lên lần nữa, thuốc được sắc từ khi chạng vạng tối, nhưng do Đào Cẩn chịu uống, để lâu thuốc cũng còn hữu dụng. Mấy ngày gần đây thuốc vẫn được đổ vào trong góc bồn hoa, chỉ cần đến gần liền có thể ngửi thấy vị thuốc nồng nồng.


      Sau nửa canh giờ nàng liền quay lại, bưng khay tới giường, "Tiểu thư..."


      Đào Cẩn đem đầu dấu vào trong chăn, im lặng kháng cự.


      Giang Hành bảo nàng đem chén thuốc đặt tại bàn con cạnh đầu giường, lay Đào Cẩn trốn trong chăn, "Khiếu Khiếu, nghe lời, uống thuốc."


      Kêu hai tiếng mà vẫn có phản ứng gì, dứt khoát luồn tay vào nách nàng đem nàng từ giường nhấc lên, ở sau lưng nàng kê cái gối. Đào Cẩn bị động tác của làm cho hoảng sợ, muốn phản kháng nhưng chậm, bị vô cùng dễ dàng lôi ra khỏi chăn. đôi tay hữu lực chế trụ nàng, làm cho nàng hề chống được.


      Đặc biệt nàng còn sợ ngứa, uốn éo trái phải, "Ngài làm gì đó!"


      Giang Hành hợp thời rút tay về, mặt đổi sắc : "Ngươi nghe lời, bản vương chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cường ngạnh."


      xong đem chén thuốc bưng lên đến, múc thìa lên thổi thổi, đưa đến bên miệng nàng."Uống thuốc."


      Chớ thấy bình thường dễ chuyện, nhưng khi nghiêm túc làm cho người khác sợ hãi, rét mà run. Đặc biệt tại, trong phòng ánh nến chiếu rọi nửa khuôn mặt , mơ mơ hồ hồ nhìn quá ràng, nhưng là thái độ uy nghi, cả người đều lộ ra thái độ được xía vào.

      Đào Cẩn biết tránh khỏi, đành nhận mệnh há mồm uống thuốc, nhất thời ăn khổ khuôn mặt nhăn nhó cố nở nụ cười, "Tại sao người lại bón cho ta? Ta có tay, có thể tự uống được."


      Tuy là như thế, nhưng nàng hề có ý muốn tiếp chén thuốc. tiểu nha đầu khẩu thị tâm phi, vừa yếu ớt lại ngoan cố, vừa buồn cười lại vừa chọc người ta thương tiếc.


      Giang Hành đưa mắt nhìn nàng, "Ngươi phải sợ ngã bệnh có ai ở bên cạnh, ai đút ngươi uống thuốc sao? Bản vương tự mình đút cho ngươi, tâm tình có tốt hơn chút nào ?"

      Nàng hạ lông mi, thẳng thắn thành khẩn ừ tiếng, "Tốt lên chút."


      Lúc đầu cũng có chút tức giận, nhưng lại bị bộ dáng tội nghiệp của nàng chọc cười, Giang Hành đút nàng uống thuốc xong, liền đưa miếng mứt táo đến bên miệng nàng, "Ngậm hồi liền đắng nữa."


      Đôi môi mềm mại chạm vào ngón tay , dính chút thuốc đắng lên tay .


      Nàng chép chép miệng, vừa ăn mứt táo vừa hỏi: "Ngụy vương cữu cữu vừa trở về sao? Người dùng cơm tối chưa?"


      Giang Hành cầm chén giao cho Kim Hà "Vừa hồi phủ ta liền đến ngay nơi này, còn chưa kịp ăn cơm."


      Nàng a tiếng, vừa cảm kích vừa áy náy, đẩy ra ngoài, "Người mau trở về ăn cơm , nếu để bụng rỗng tốt đâu. Ta cũng uống rồi, người cần lo lắng nữa, ta ngồi thêm lúc rồi nghỉ ngơi."


      Giang Hành vẫn nhúc nhích, chút lực đạo kia của nàng căn bản đủ để lay động được , " có vấn đề gì, chút nữa ta ."


      Mặc cho Đào Cẩn như thế nào, cũng . Cuối cùng bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, đại khái là ngại nàng dông dài, "Ngươi mau ngủ , ngươi ngủ rồi ta về."


      Đào Cẩn lay chuyển được , hiểu tại sao lại khăng khăng muốn ở lại, vì thế thở phì phò lật người, lưu lại cái ót cho nhìn, "Ta liền ngủ."


      Bên giường có động tĩnh gì, xem ra Giang Hành có mắc mưu.
      NganPhuong214, HoanHoan, Pe Mick52 others thích bài này.

    2. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Ah Ngụy vương giả vờ trắng trợn quá :nosepick::nosepick:

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      Đào Cẩn lại bị lừa, a Ngụy này gian sảo
      Nyanko129Hàn Ngọc thích bài này.

    4. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Gian xao moi lua duoc vo ve tay chu
      Hàn NgọcNyanko129 thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Bực mình quá. suy nghĩ có nên đổi mạng . Mạng mèo gì mà tuần hỏng 2 lần. Haiz.
      Phải ké máy để đăng chương nên mọi người soát lỗi giùm mình nhé!

      Chương 73 luận võ


      Editor: Hàn Ngọc


      Hạ nhân đứng gác ở cửa Chiêm Vân viện nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ tiến lên tiếp ứng.


      Đào Cẩn yên lòng nên theo phía sau bọn họ vào trong viện. Bỗng giật mình nghĩ tới chuyện, liền xoay người phân phó Hàn Quang đứng ngây người bên cạnh, "Nhanh mời đại phu trong phủ tới đây!"


      Nhìn dáng vẻ của Giang Hành bây giờ hẳn là vết thương còn chưa được băng bó, mang toàn thân toàn máu trở về, cũng biết vết thương có sâu lắm , bị thương có nặng hay ?


      Vừa nghĩ vừa bước vào phòng, người hầu trong phòng đều biết y thuật, nên dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám lấy khăn ướt lau vết máu quanh vết thương cho . Đào Cẩn nhìn thấy vậy luôn cảm thấy chân tay của bọn họ vụng về, vì thế tiến lên đoạt lấy khăn, "Để ta làm."


      Miệng vết thương vẫn ngừng chảy máu, trước khi trở về chỉ làm vài sơ cứu đơn giản để cầm máu, nhưng do vừa rồi lại nhiều nên vết lại nứt ra. Miệng vết thương dài hơn hai tấc, da thịt đều hở hết ra ngoài, nhìn cũng cảm thấy đau. Đào Cẩn cẩn thận cởi nhuyễn giáp của ra, lại dùng kéo cắt quần áo chung quanh vết thương của , cầm khăn nhàng xử lý miệng vết thương cho .


      Giang Hành mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt khẩn trương đầy lo lắng của nàng, nhịn được cười cười, " phải vết thương gì nặng, đợi đại phu đến băng bó chút tốt rồi."


      phải vết thương nặng, vậy vừa rồi còn lung lay như sắp ngã vào người nàng là sao?


      gì Đào Cẩn cũng tin, cũng may đại phu trong phủ đến. Cầm máu ở miệng vết thương rồi khâu lại, lại dùng lụa trắng băng bó từng vòng từng vòng, đại phu vân đạm phong khinh : "Mấy ngày nay vương gia được để người mệt nhọc, phải ở lại phủ dưỡng thương tốt, nhớ được để miệng vết thương rách ra. Mỗi ngày thay băng 3 lần, sau ba ngày đổi loại thuốc khác, sau tầm 5 ngày nữa vết thương có gì đáng ngại ."


      Giang Hành ngồi ở giường, ngày thường dáng vẻ đầy uy phong lẫm liệt, bỗng nhiên trở lên suy yếu, làm cho mọi có chút quen. vuốt cằm : "Làm phiền đại phu."


      Đại phu kia mặt khác phân phó nha hoàn ở Chiêm Vân viện, chú ý ăn uống mấy ngày nay của Ngụy vương, thể ăn thức ăn cay, lấy thức ăn thanh đạm làm chủ. Nha hoàn đều nhất nhất ghi nhớ, liên tiếp gật đầu.


      Tiễn đại phu xong, nha hoàn liền xuống, Đào Cẩn đến trước giường nhìn nhìn, "Ngụy vương cữu cữu còn đau ?"


      Dáng vẻ vừa rồi của như vậy làm nàng hoảng sợ. Trong ấn tượng của nàng vẫn là bất khả sâm phạm, có gì có thể gây tổn thương cho , kỳ nàng hoàn toàn tưởng tượng được cũng giống như người thường, bị thương, có lẽ cũng có lúc cần có người chiếu cố chăm sóc. Đặc biệt lúc thiếu chút nữa ngã xuống đất Đào Cẩn bỗng nhiên cảm thấy đau lòng cho , cảm thấy sống cũng dễ dàng.


      Từ 15 tuổi phải lẻ loi mình đến Tùng Châu, vượt mọi chông gai, tự mình phải qua con đường đầy máu, mới có thành tựu của ngày hôm nay.


      có lúc nào cảm thấy yếu ớt độc hay ?


      Chắc cũng có , chỉ là chưa từng thể racho ai nhìn thấy.


      Vài ngày nay vì chuyện sơn tặc mà bận rộn, nhưng lại chưa từng ở trước mặt nàng qua câu, nàng là được biết qua miệng của Kim Hà. Ngay cả chuyện lớn như hôm nay, nàng cũng hoàn toàn biết, mãi sau khi đem những người kia lưới bắt hết xong, mới xuất trước mặt nàng.


      Nghĩ như vậy mũi Đào Cẩn bỗng nhiên có chút phát cay cay, "Những người đó đều bắt được sao? Từ nay về sau có phải trong thành được thái bình?"


      Hai mắt tiểu bất điểm đẫm lệ, cũng khiến cho Giang Hành có chút trở tay kịp. định mượn cơ hội này thân cận với nàng hơn chút, cũng nghĩ chọc nàng khóc, vì thế nâng cánh tay còn lại lau khóe mắt nàng, "Ta đau, tình cảnh vừa rồi có phải dọa đến ngươi? Những người đó đều bắt được hết, kẻ nào thoát được, sau này nếu ngươi muốn ra đường chơi, ta cũng ngăn cấm ngươi." Dứt lời dừng chút, thêm câu: "Nhưng phải mang theo người hầu."


      Đào Cẩn tin, nếu như đao kia chém vào người nàng, nàng khẳng định đau đến chịu nổi, "Ngươi vừa rồi đều thiếu chút nữa té xỉu! Chẳng lẽ phải vì đau sao?"


      Giang Hành mỉm cười, chẳng nhẽ làm như thế là vì muốn để cho nàng đỡ?


      Như vậy tốt, tự đào hố cho mình nhảy, có miệng mà thể . đơn giản thẳng thắn thừa nhận: "Mới vừa rồi rất đau, nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi."


      Đào Cẩn nghiêm trang theo dõi , nhìn chằm chằm khiến cả người cảm thấy sợ hãi, khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"


      Nàng tâm ý : "Bị thương người cứ , ta chê cười người."


      Nghiễm nhiên là bộ khẩu khí của bà cụ non.


      Giang Hành nghẹn họng, có cách nào phản bác.


      Vừa lúc nha hoàn sắc xong thuốc bưng chén thuốc màu đen tuyền lên, Đào Cẩn ngửi thấy vị thuốc đông y trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, liền hoảng sợ lui lui về phía sau vài bước.


      Giang Hành mặt đổi sắc uống hơi hết chén thuốc xong, nàng liền cảm thấy rất bội phục, thậm chí ngay cả mứt táo cũng cần ăn.


      Trong phòng còn chuyện của nàng, nàng liền đến trước mặt Giang Hành cáo từ, "Ngụy vương cữu cữu nghỉ ngơi , ngày mai ta lại đến thăm người."


      Giang Hành buông chén thuốc, "Được."



      *


      Gần đây chính là đến mùa cam đường, Đào Cẩn mỗi khi rãnh rỗi liền ngồi ở dưới hành lang ăn cam. Có đôi khi nhàn hạ, liềnvừa hóng mát vừa để cho Bạch Nhụy hầu hạ, ngay cả tay nàng cũng muốn động chút, trong miệng tràn đầy nước quả ngọt ngào, thanh mát ngon miệng.


      Thời tiết càng ngày càng nóng, ngay cả Tướng Quân cũng chỉ nằm mặt đất chịu động đậy. Mùa hạ ở Tùng Châu nóng lực ẩm ướt, ở Trường An là khô nóng, thời tiết hơi khác nhau chút, thế nhưng mức độ nóng phân cao thấp.


      Bạch Nhụy làm xong nước lê, cố ý còn dùng khối băng ướp, đưa tới trước mặt Đào Cẩn: "Tiểu thư có muốn dùng nước lê ướp lạnh."


      Băng ở Tùng Châu rất hiếm, là những tảng băng lúc mùa đông để ở sâu dưới đất. Nên cũng có bao nhiêu, tất cả đều được đưa tới phủ Ngụy vương, Đào Cẩn biết Giang Hành có thói quen, mỗi ngày đều uống nước lê, nước ô mai hoặc là nước táo chua đều dùng khối băng ướp qua. Kể từ đó, mỗi khi uống tiêu trừ ít khí nóng.


      Giang Hành đối với nàng rất hào phóng, nàng muốn có ý ít băng, lại nàng muốn dùng bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu.


      Nhớ tới Giang Hành, Đào Cẩn uống từng ngụm từng ngụm nước lê , "Vết thương của Ngụy vương cữu cữu như thế nào rồi?"


      Ngày hôm qua nàng đến Chiêm Vân viện chuyến, nha hoàn Giang Hành đến hậu viện. là người chịu ngồi yên, lúc trước bận rộn như vậy, đột nhiên lại trở lên thanh nhàn, nhất định cảm thấy quen.


      Đào Cẩn ở lâu, chỉ hỏi nha hoàn vài câu rồi liền trở về.


      Bạch Nhụy cầm quạt tròn lên quạt cho nàng, khổ sở : "Tiểu thư hỏi nô tỳ cái này, nô tỳ trả lời được. Nếu người quan tâm đến Ngụy vương, sao trực tiếp Chiêm Vân viện thăm ngài ấy?"


      Đào Cẩn từ tháp nhảy xuống, "Ngươi chuẩn bị chén nước lê Thang Hòa chén nước táo chua, ta đưa cho cữu cữu, nhớ muốn ướp lạnh."


      Bạch Nhụy vâng rồi xuống bố trí.


      Mọi người đều biết Ngụy vương thích ăn ngọt, nên Đào Cẩn cố ý dặn nàng đừng bỏ đường, cứ để nguyên vị là tốt nhất.


      Đào Cẩn lần nữa trở về phòng thay đổi quần áo, nàng ở trong viện của mình luôn ăn mặc đơn giản thoải mái, dù sao ở trong viện cũng có người ngoài, hạ nhân đều ở ngoài viện canh chừng. Nàng chỉ mặc chiếc La sam đơn bạc, bên trong mặc chiếc áo lót cùng quần, còn lại mặc cái gì khác. Với bộ dáng này đương nhiên thể ra ngoài, nàng về phòng thay đổi bộ quần áo màu xanh nhạt nhìn rất cảnh đẹp ý vui, trong ngày hè nóng bức nhìn màu xanh mát như vậy dễ chịu.


      bao lâu sau Bạch Nhụy bưng nước lê Thang Hòa và nước táo chua vào, nàng ở phía trước : "Cẩn thận chút, đừng làm đổ."


      Chiêm Vân viện cùng Đỗ Hoành Uyển cách nhau rất gần, chỉ vài chục bước liền đến nơi, khi vào trong viện nội, liền thấy Giang Hành ở sân trong tập võ. bị thương ở vai phải, nên liền dùng tay trái cầm trường côn, giằng co cùng Lý Hồng Lý Thái.


      Lý Hồng Lý Thái trước sau công kích, nhưng dù như thế nào vẫn bị đánh đến thể chống đỡ lai, cả hai đều đồng thời lui về sau mấy bước, đều lắc đầu dám tiến lên nữa.


      Giang Hành nhíu mày, bắt cho bọn họ tiếp tục, " cần nhường ta."


      Lý Hồng ai oán: "Vương gia, chúng ta xuất ra bản lãnh ."


      Ai ngờ cho dù bị thương, lại còn dùng tay trái, mà vẫn có thể dễ dàng giải quyết hai người bọn họ. Như vậy còn để cho người khác sống như thế nào, mặt mũi bọn họ đặt ở đâu?


      Giang Hành vừa lúc đứng trước mặt Đào Cẩn, nghe vậy cười : "Các ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi?"


      Chiêu khích tướng này quả hiệu quả, Lý Thái cầm côn xông lên phía trước, sau khi đánh cùng hai chiêu, Lý Thái bị đánh rớt vũ khí, lấy trường côn chống đỡ ngực. Lý Thái tâm phục khẩu phục, cung kính ôm quyền: "Vương gia oai dũng, thuộc hạ phải là đối thủ của ngài."


      Giang Hành đem trường côn ném tới người , cất bước vào nhà, "Hôm nay tới đây thôi."


      quay người bước , Đào Cẩn vừa rồi bị người che khuất, nay vừa cử động, Lý Thái đúng lúc nhìn thấy người đứng phía sau liền giật mình: "Vương gia, quận chúa đến thăm ngài ."


      Giang Hành nghe vậy, dừng bước quay người, quả nhiên thấy Đào Cẩn đứng ở trước ảnh bích bên cạnh, có phản ứng gì nhìn .


      "Khiếu Khiếu? Tại sao tới mà lên tiếng?" Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, đao thương có mắt, nếu như sơ ý là bị thương nàng làm thế nào?


      Đào Cẩn bước vài bước tiến lên, bước lên bậc thang xem xét vết thương vai , "Vết thương của Ngụy vương cữu cữu khỏi rồi sao sao? Mới đó mà đấu đấu đá đá. Vạn nhất miệng vết thương bị vỡ ra làm thế nào, như thế có thể làm vết thương sinh mủ nhiễm trùng?"


      Tập trung nhìn vào vết thương, quả nhiên thấy mặt băng gạc thấm ra vài chấm máu li ti, nhất thời nàng càng thêm tức giận, bực biết chiếu chăn sóc thân thể của mình. Vừa rồi lúc nàng tiến vào, trường côn của Lý Thái suýt chút nữa đánh vào vết thương của , cũng may tránh được. Đào Cẩn nhìn thấy mà tim gan đều run sợ, chưa thấy người nào coi trọng thân thể của mình như vậy.


      Giang Hành bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng chấn trụ, nửa ngày mới lấy lại tinh thần : " có vấn đề gì, lát nữa đổi thuốc là tốt rồi."


      Nàng dựng lông mày lên, "Như thế nào là có vấn đề gì? Người tại sao để cho người khác bớt lo chút!"


      Từ sau khi Giang Hành được 15 tuổi, lâu rồi có người nào chuyện với như vậy. Nay nghe được những câu như vậy từ miệng tiểu nương 13 tuổi, có loại cảm giác hơi kỳ dị, cười lên tiếng: "Khiếu Khiếu, ngươi giống bà quản gia ."


      Nàng là quan tâm , thế nhưng lại nàng như vậy!


      Đào Cẩn phồng má, "Vậy từ nay về sau ta mặc kệ ngươi, cho dù Ngụy vương cữu cữu bị thương nặng hơn nữa, ta cũng quản."


      Tại sao lại thành như vậy? Quản đương nhiên muốn được quản, vừa rồi Giang Hành bất quá chỉ là đùa nàng mà thôi. Bàn tay thò qua, tại hai gò má nàng véo chút, "Cữu cữu chỉ đùa với ngươi chút, được tức giận."


      Khuôn mặt nhắn của nàng liền nằm ở trong tay , nàng vất vả với tránh khỏi, ghét bỏ lấy tay áo xoa xoa mặt, " tay cữu cữu đều là mồ hôi, được đụng vào ta."


      Giang Hành nghẹn lời, cất bước vào phòng.


      Nha hoàn sớm chuẩn bị nước ấm, tùy ý lau thân thể lần, đổi sang bộ trường bào sạch , rồi chuẩn bị thay thuốc. Mấy ngày nay thay thuốc đều tự thân tự lực, để cho hạ nhân hỗ trợ, vì cảm thấy bọn họ tay chân vụng về, còn bằng tự mình ra tay còn tiện hơn.


      Đào Cẩn thấy gọi nha hoàn vào, khỏi buồn bực, " mình người làm được ?"


      Giang Hành cân nhắc chốc lát, "Ngươi vào giúp ta chút."


      Nàng nghĩ nhiều, theo vào nội thất, mặt bàn trà bày vài loại thuốc, trong đó có bình sứ trắng đựng thuốc thoa ngoài da. Giang Hành ngồi tháp cởi bỏ áo, lộ ra vải băng vai phải, đưa tay tóm lại lực bất tòng tâm, Đào Cẩn thấy động tác ngốc nghếch của , có chút nhìn được, liền tiến lên giúp tháo băng.
      HoanHoan, NganPhuong214, Pe Mick51 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :