1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Chưa thế nào thấy cưa cưa hái xong rồi :)))
      Khổ thân cái Trứng ngốc thư viện ghê, hôm trước là phu tử, hôm sau là học sinh, bị lôi ra hái hết :)))
      Người trốn dạy, kẻ lại trốn học, cứ thế này còn đâu cái thư viện nữa :))))))))))
      Cảm ơn bạn edit nhaaaaaa~
      Sa Mịch Nhikimlien thích bài này.

    2. Hoaithao

      Hoaithao Member

      Bài viết:
      47
      Được thích:
      52
      Cũng mừng cho Tư mã đại nhân:062: có điều hình như là ngài sắp bị ngược tâm phải :061:
      Sa Mịch Nhi thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 49
      Editor: Ếch

      Lúc này là quãng thời gian nóng nhất trong mùa hè, kể cả ở phương Bắc cũng nóng đến khó chịu, nên Trữ Kình Phong mang theo Nhược Ngu đến suối Thanh Diệp ngoại thành Mạc Hà. Suối Thanh Diệp bắt nguồn từ núi Thanh Diệp, chảy xuống chân núi tạo nên một cái đầm. Đầm nước sâu vừa đủ để tắm, hơn nữa Long Hương còn mang theo cả mấy con thuyền đồ chơi của Nhược Ngu, nếu là bình thường Nhược Ngu có thể chơi vui đến quên trời đất. Nhưng hôm nay, nàng lại ngồi tảng đá phía xa trốn Trữ Kình Phong, ngẩn người nhúng chân vào nước. Tư Mã đại nhân ́ bắt chuyện với nàng nhưng đều bị làm lơ, về sau hắn cũng tự làm mình mất mặt nữa, mặt mày u ám đứng dậy đâu biết.

      Bên bờ đầm có dựng một cái lều nhỏ, nếu mệt có thể vào nghỉ ngơi. Nhược Ngu ngâm chân một hồi, tự chủ ngẩng đầu nhìn quanh theo thói quen tìm bóng dáng cao lớn của nam nhân kia. Mỗi khi đến chỗ lạ quen, nàng luôn có phản xạ tìm hắn, đây là thói quen khống chế được. Vì vậy, nàng đứng dậy guốc gỗ, mò mẫm vào rừng tìm hắn.

      To Tú cùng Long Hương biết hai vị chủ nhân chiến tranh lạnh, muốn ở cạnh nhau nên theo sát phía sau Nhược Ngu. Mờ mịt một lúc, nàng nhìn thấy Trữ Kình Phong nằm ở một tảng đá sườn núi, uống từng ngụm từng ngụm rượu.

      Trong ấn tượng của nàng, Trữ ca ca tựa hồ uống rượu, họa hoằn lắm mới uống rượu bên ngoài nhưng cũng chờ mùi rượu tan hết mới về gặp nàng. Trước đây nàng hiểu, sau lại mới biết lúc uống rượu đồng tử mắt Trữ ca ca sẽ biến thành màu đỏ, vì biết sẽ dọa nàng sợ nên hắn ́ uống ít rượu. Nhược Ngu tiếp nữa mà ngồi lại cách tảng đá kia rất xa. mặt tảng đá ngổn ngang mấy vò rượu rỗng, nàng thế mới biết Trữ ca ca là người uống rất được.

      Kỳ thực, học chung với các bạn trong thư viện lâu như vậy, nàng tất nhiên hiểu thêm chút ít chuyện chung sống giữa vợ chồng. Ví như cha Triệu Thanh Nhi là ma men, lúc bình thường thì sao, nhưng nếu lúc buôn bán khó khăn thì luôn uống rượu, còn đánh cả mẹ , nam tử chất phác đàng hoàng khi đó đáng sợ biết bao nhiêu. Cha Thương Nguyệt Nương bán quan tài trong chợ là lão keo kiệt, môt văn tiền cũng chia làm hai để xài. Bời vì mẹ Thương Nguyệt Nương bán một đôi vòng tay trong của hồi môn lấy tiền cho học mà cha lại đến tận thư viện đòi lại tiền, cuối cùng bị Tư Mã phái thị vệ ra rút đao hù nên mới thôi, nhưng mỗi lần Nguyệt Nương đến trường đều bắt phải nhét đầy cặp giấy vệ sinh trường về cho lão dùng đóng sổ để bù vào tiền bị mất. Nghe Tô Tiểu Hàn nói như vậy còn tốt chán. Có lần cha xử một vụ: Vợ của nhà nọ sinh được, mà nhà đó lại nghèo nạp được thiếp nên mẹ chồng ỷ vào con dâu quê mùa, dám bán con dâu cho bên môi giới, rồi cưới cho con trai một vợ mới biết sinh biết đẻ. Sau lại, trai đằng gái biết tin chịu cho qua mà báo quan….

      Mỗi lần nghe xong, Nhược Ngu đều thầm may mắn phu quân Trữ ca ca của mình xấu như vậy, nhưng hiện tại lại phát hiện bản thân cũng hiểu hắn nhiều. Lúc ra cửa, Long Hương thấy nàng rầu rĩ vui, liền vụng trộm khuyên nàng, nói Tư Mã đại nhân đã nhường nhịn nàng đủ đường, từ lúc thành thân đến nay đã nửa năm mới viên phòng là đã nhẫn nhiều lắm rồi, nếu trong nhà có ba vợ bốn nàng hầu thì có gì đáng nói, nhưng trong phủ lại thanh tịnh. Liễu Hạ Huệ trong truyền thuyết hiện thế có mấy mống, đánh giá người trong giai thoại được lưu truyền này có lẽ cũng mắc bệnh khó nói nào đó nên tâm mới có thể loạn được. Cuối cùng, Long Hương chốt: nàng phải đối xử với Tư Mã thật tốt, lòng người cần được sưởi ấm, tuổi của hắn vốn lớn hơn nàng, mỗi ngày bên ngoài lo đủ thứ chuyện, tối về còn phải quan tâm chuyện nàng ăn uống hàng ngày, nếu thời gian ngắn thì còn chịu được, nhưng nếu cứ kéo dài mãi ai cũng nản lòng.

      Lời Long Hương nói nàng hiểu được. Nàng biết Trữ ca ca đối với mình rất tốt, mỗi lần nàng gây họa, hắn có trừng mắt lớn cỡ nào cũng sẽ đánh, phạt nàng. Nhưng người nàng cho là tốt nhất đời đêm qua chợt biến thành người khác, nàng quen cũng thấy khó chịu. Nếu nói là đau bừng nói nàng hoang mang: Thì ra mình biết rõ hắn. Nhất là sau khi nghe Long Hương nói, nàng ́ gắng tự hỏi ca ca thích gì? Thích ăn gì? Nhưng trong đầu nàng rỗng tuếch, mờ mịt. Việc này hình như Tô Tú cũng từng nhắc nàng, giống như đừng để Tư Mã xem công văn quá muộn, đưa hoa quả cho Tư Mã ăn…

      Trong ấn tượng của nàng, nàng thích ăn gì thì hắn ăn nấy. Mẫu thân trước lúc thành thân đã dặn mình phải hầu hạ phu quân, nghe lời phu quân nhưng mà trước giờ mình đều chưa làm được. Vì đầu óc nàng bình thường, mọi thứ đều phải có người quan tâm, ước độ đến lúc làm vợ người cũng phải là nữ nhân thông tuệ biết ăn nói. Trước kia, nàng yên tâm thoải mái nhận mọi sự quan tâm từ hắn. Thế nhưng tất cả đều có giá của nó… Trữ ca ca giờ một mình một bầu rượu, có phải chán nản vì đã cưới phải một vợ ngu si… Nhược Ngu càng nghĩ càng khổ sở, vì bản thân nàng, cũng vì Trữ ca ca… Nghĩ vậy, nàng xoa xoa vành mắt đã đỏ lên mũi cũng cay cay, nhỏ giọng thút thít.

      Thính lực Trữ Kình Phong trước nay vốn tốt, cần quay đầu lại cũng biết có người tới. Người trước nay vốn giống cánh bướm nhào tới, ghé đầu vào đầu gối hắn chớp chớp mắt hỏi: “Trữ ca ca, ca ca uống gì, Nhược Ngu cũng muốn nếm thử.” Nhưng bây giờ người đó lại trốn phía sau gốc cây, bao giờ bằng lòng… trở lại. Hắn trước đó đắm chìm trong thỏa mãn cùng vui sướng, hiện tại thấy nàng ghét bỏ bản thân trong lòng có vô vàn chán nản nói ra được. Tên Triệu Dần Đường đã biết còn cầm gậy ngoáy hố phân, nếu hắn nghe theo tên kia chả lẽ muốn ép nữ nhân của mình tha hương sao? Lần phản tỉnh này làm hắn thấy bản thân ngu như heo mới nghe theo Triệu Dần Đường.

      Đúng lúc này, tiếng khóc thút thít nương theo tiếng gió truyền lại, giống tiếng gào khóc mọi khi mà là tiếng nức nở nghẹn trong mũi. Thanh kia nghẹn trong cổ nàng cũng nghẹn trong cổ hắn, đúng là lúc phiền muộn lại càng thêm bực mà. Vung tay, hắn ném bình rượu trong tay vào vách núi phía xa, làm bình rượu vỡ nát. Có lẽ bị thanh này làm sợ, tiếng thút thít im bặt. Trữ Kình Phong hơi lảo đảo đứng dậy, lấy khăn lau mồ hôi bằng sa mỏng che hai mắt lại, sau đó quay ra nói với người trốn sau thân cây: “Chốc nữa theo nhóm Tô Tú hồi phủ, tối nay ngủ sớm , cần lo ta vào phòng ngươi… từ hôm nay trở … Ta sẽ ngủ ở quân doanh, về phủ…”

      Hắn nói xong liền ra phía bìa rừng. Thế nhưng chưa được mấy bước, tiếng khóc vốn bị đè nén chỉ có nghẹn ngào lại chợt như đê vỡ, thiếu nữ trốn sau gốc cây tựa như trẻ con giận dỗi ngồi bệt dưới đất khóc rống lên. Trữ Kình Phong thử mấy bước thì phát hiện chân như bị trói lại, tài nào cất bước nổi. Hắn hít sâu một hơi, xoay người lại hỏi: “Sao vẫn khóc? Muốn ta cách xa thêm nữa hả?”

      Thiếu nữ khóc rống sợ hãi ló gương mặt ướt nhẹp ra từ phía sau gốc cây, vành mắt đỏ hồng, đến lông mi dài cũng ướt. Trữ Kình Phong thấy dù nàng có khóc đến chảy nước mũi cũng đều đẹp, chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà hôn lên đôi mắt ngập nước kia. Con ngươi màu máu của Tư Mã đại nhân vừa hiểu nữ sắc như bị điều khiển, mất hết ̣nh lực. Hắn nhanh chóng cảm thấy bụng dưới căng nóng, trong đầu toàn thanh kêu gào hắn bắt con thỏ tinh câu dẫn người lại, tìm một chỗ ẩn núp ăn thịt nó. Hắn thấy nếu còn tiếp tục ở chung với nàng thì có thể sẽ làm ra chuyện khiến mình hối hận, nên liền xoay người . Nhưng con thỏ tinh đáng giận kia lại đột nhiên vọt ra từ chỗ ẩn thân nhào vào trong ngực hắn: “Trữ ca ca, ca ca cần Nhược Ngu nữa sao? Muốn đem Nhược Ngu bán sao?”

      Trữ Kình Phong nâng tay lên giữa chừng, ́ nén dục niệm muốn ăn nàng lại, đầu óc hỗn độn nỗ lực đuổi kịp những gì thiếu nữ nói.

      “Bán?”

      Nhược Ngu nghe ra hắn thắc mắc, nghĩ hắn đã có quyết ̣nh, trong lòng càng sợ hãi. Nàng ôm chặt hông hắn, khóc ròng: “Đừng, ca ca. Nhược Ngu sẽ nghe lời, mỗi ngày đều giặt quần áo nấu cơm cho ca ca, rửa chân đấm bóp cho ca ca, cũng sẽ ́ gắng tiết kiệm tiền lãng phí bạc lung tung… Còn, còn sinh con cho ca ca, đừng bán Nhược Ngu! Nhược Ngu, Nhược Ngu muốn xa ca ca!”

      Nếu như mấy câu này phải do thiếu nữ khóc lóc nức nở nói ra, đây quả là giấc mơ của mỗi người đàn ông về người vợ hiền thảo, nhưng nàng lại sợ hãi nói thế, biết vừa rồi lại nghĩ miên man đến đâu. Trữ Kình Phong ôm chặt nàng, cảm nhận từng cơn run rẩy từ người nàng truyền tới, cuối cùng hiểu: Hóa ra nàng tưởng mình cần nàng nữa nên muốn bán nàng. Cho dù mượn rượu làm tê trái tim, Trữ Kình Phong cũng thấy đau lòng. Hắn biết nàng bị hành động lỗ mãng của mình làm mất cảm giác an toàn. Hắn càng ý thức được người mình ôm trong lòng còn là nữ thuyền vương ngồi boong tàu uống rượu chè chén, tự do như gió khó có thể nắm bắt. Người hiện ấm ức khóc là thiếu nữ nhỏ xinh đẹp của hắn, là người phải cẩn thận che chở, là nụ hoa chịu được một chút thô lỗ nào.

      Nhịn ôm nàng vào lòng, hắn kéo nàng thật sát vào người, dán mặt hắn vào gương mặt ướt nhẹp của nàng, nói ra câu đã bị đè nén suốt một ngày một đêm dưới đáy lòng: “Là ca ca tốt, nên làm như vậy với Nhược Ngu. Nhược Ngu muốn phạt ca ca thế nào cũng được, nhưng đừng khóc nữa, nàng là nữ chủ nhân của phủ Tư Mã, kể cả thiên vương lão tử cũng dám bán nàng.”

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 50
      Editor: Ếch

      Long Hương với Tô Tú lo lắng canh ngoài rừng, đến khi nhìn thấy Tư Mã đại nhân ôm tiểu phu nhân ra trong lòng mới nhẹ nhõm thở phào. Các nàng làm hạ nhân, gia ̀nh chủ tử cơm lành canh ngọt bọn làm chuyện gì cũng thuận lợi.

      Tư Mã để Nhược Ngu vào lều nghỉ tạm, còn mình thì ra đầm tắm cho bay bớt mùi rượu, sau đó soi trong nước thấy màu mắt đã trở về bình thường hắn mới ra khỏi nước, thay quần áo sạch, trước khi hắn đứng tảng đá lớn bên bờ đầm, lấy hứng một chậu nước rồi mới về lều. Vì cảm thấy áy náy với tiểu nương tử, đến rửa mặt hắn cũng tự tay làm. Trữ Kình Phong sờ đầu NHược Ngu nằm giường mây, trước tiên nhúng ướt khăn lau mặt cho nàng, rồi lau đôi chân lấm bẩn vì suýt rơi guốc của nàng.

      Nhược Ngu còn nhớ rõ bản thân vừa mới nói lúc nãy, đã nói muốn làm nương tử tốt giúp tướng công rửa chân giờ ngược lại Trữ ca ca rửa lau mặt rửa chân cho mình, nàng có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Nghĩ vậy, nàng trượt xuống giường mây muốn thay hắn lau. Nhưng Trữ Kình Phong vừa tắm rửa xong đâu có việc gì cho nàng làm, hắn ôm nàng vào ngực, nói: “Thừa dịp hiện tại mát mẻ, ngủ một giấc được ?”

      Gào khóc một hồi, lại thêm đêm qua ngủ ngon, kỳ thực Nhược Ngu cũng rã rời. Trữ ca ca mới tắm xong, cả người mát lạnh, nàng nương theo vạt áo khép hờ của hắn, thầm luồn tay nhỏ dán lên ngực hắn, thật sự rất thoải mái. Nhược Ngu vẫn có vài thói quen của trẻ con, ví như trước khi ngủ thích sờ người, phải là kiểu sờ khiêu khích giường mà là một biện pháp tìm khiếm cảm giác an toàn, giống như hiện tại, mấy ngón tay nàng vuốt ve chỗ thịt mềm mại bên trong cánh tay, sờ sờ, sờ sờ,…

      Trữ Kình Phong nghiêm mặt nhìn bóng cây đại thụ rậm rạp in xuống nóc lều, nhẹ nhàng hít vào rồi lại thở ra, im lặng nhìn quyển binh pháp mới, nỗ lực dẹp đám lửa nhảy loạn trong bụng. bao lâu sau, kích thích truyền từ tay hắn cũng ngừng, bên tai vọng lại tiếng thở sâu ngọt ngào, Trữ Kình Phong lúc này mới xoay nhẹ người, nhích thân thể lại gần thiếu nữ, nới lỏng trường bào, cọ nhẹ người vào chỗ mềm mại…

      Đây là nữ tử duy nhất trong cuộc đời này khiến hắn động tâm, ngờ hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh khó xử: thể đụng, thể hôn. Nếu biết vị còn tốt, đằng này lại vừa khai trai, hưởng vị rồi… Trữ Kình Phong cảm thấy bản thân sắp ứng nghiệm câu nói: Ngày nghẹn chết cách xa.

      Nhược Ngu trước giờ buồn lâu, lên núi nghỉ hè tránh nóng, thoải mái ngủ cả buổi chiều, sau khi tỉnh lại phiền não đã tan thành mây khói. Đầu tiên, nàng yên lặng tự nghịch đầu ngón tay, sau vùi vào lòng Trữ ca ca, lấy cái miệng nhỏ cắn cằm hắn. Trữ Kình Phong hôm nay cạo râu. Lúc gặm nhám nhám, Nhược Ngu gặm hăng say, cuối cùng ngay cả môi cũng tha. Tư Mã đại nhân dĩ nhiên làm từ gỗ, lập tức mở mắt đảo khách thành chủ, ngậm cái miệng nhỏ nhắn lỗ mãng, dây dưa với nàng, chỉ chốc lát sau đã đổi chiến trường xuống ̉ rồi xương quai xanh. Nhược Ngu lúc đầu cười khanh khách, thế nhưng rất nhanh cách quần áo cảm thấy người dưới cọ vào vật rắn, lập tức chịu tiếp tục, càu nhàu bò dậy, trong miệng lẩm bẩm: “ chơi…”Lúc Tư Mã đại nhân ra khỏi lều, vẻ mặt lạnh lùng khó có khi xuất hiện thương cảm, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.

      Từ núi Thanh Diệp trở về, đoàn xe Tư Mã đại nhân ngang qua ngoại ô thì thấy một thiếu niên mang theo lão bộc đứng đường. Thị vệ mở đường phía trước vừa nhìn liền nhận ra đây là thứ đệ Trữ Kình Phong: Trữ Vong. núi Thanh Diệp tất phải qua con đường ngoại thành, nên lúc đoàn xe Trữ Kình Phong qua Trữ Vong cũng biết tin huynh trưởng qua đây. Trữ Vong luôn đọc tứ thư ngũ kinh, là một nho sinh chính ́ng, nên đạo lý ‘ đệ phụng dưỡng huynh trưởng’ luôn ghi khắc trong lòng. Hắn vẫn luôn hối hận vì lớn lên bên người phụ thân, thể tẫn hiếu với phụ thân, giờ chỉ còn lại một người càng phải coi huynh trưởng như cha. Trước kia, Trữ Kình Phong ra lệnh miễn hắn thỉnh an mỗi tháng, nay hiếm khi ca ca ngang qua đây tất nhiên bản thân nên dâng một ly trà. Vì thế, hắn đặt bàn nhỏ bên đường, đốt lò nấu nước pha trà, lại lo lắng huynh trưởng khó chịu vì trời nóng bức nên chuẩn bị sẵn quả mơ phơi khô nấu nước ô mai, tuy trong nhà có hầm băng cũng ngâm nước giếng mát lạnh, sau đó thay một bộ khăn áo chỉnh tề đứng đợi bên đường.

      Nhưng lần đợi này bắt đầu từ sáng đến lúc mặt trời lặn, ấm đun nước đã chêm cả thùng nước to, đến cả than cũng bảo lão bộc về nhà lấy thêm thì mới nghe thấy tiếng vó ngựa. Trữ Vong vui mừng sửa sang mũ áo, chắp tay đợi đoàn xe qua.

      Nghe thị vệ bẩm báo Trữ Vong muốn dâng trà, Trữ Kình Phong vén rèm lên, nhìn bàn trà đơn sơ phía xa, rồi nhìn thiếu niên đứng dưới nắng vọng lại, thì hơi nhăn lông mày nói: “Nói với hắn, bản tọa xe mệt mỏi đã ngủ rồi, cảm ơn hắn lần này, bảo hắn mau về .”

      Thị vệ thuật lại lời này cho Trữ Vong, ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên kia lập tức suy sụp, luống cuống xoa tay nói: “Vậy… Trữ Vong cung tiễn đại ca.”

      Nhược Ngu cũng nghe thị vệ nói, nằm úp sấp trong xe cách màn nhìn ra ngoài, tự nhiên nhìn thấy dáng vẻ đơn của Trữ Vong, đôi mắt giống Trữ ca ca dường như muốn khóc. Thấy xe xe lăn bánh, Nhược Ngu đột nhiên hô: “Dừng xe”

      Trữ Kình Phong ngạc nhiên nhìn nàng. Nàng kéo ống tay áo hắn năn nỉ: “Nhược Ngu khát nước, muốn uống trà tiểu thúc pha.”

      Trữ Kình Phong vui nói: “Nếu nàng khát, xe có sẵn nước lê, trà lạnh, cái gì cũng thiếu, kêu Tô Tú chuẩn bị là được.”

      Nhược Ngu phồng má: “Trữ ca ca, ca ca hung dữ với đệ đệ của mình mà lại đối tốt với thái tử, chẳng lẽ chỉ có thứ xấu xa mới là huynh đệ của ca ca?”

      Lần lên án này chính là chọc chỗ chột dạ trong lòng Tư Mã đại nhân, hắn biết hình ảnh bản thân trong mắt Nhược Ngu là tên ác đồ đệ nhất, nếu nhanh chóng tẩy trắng thì hậu họa vô cùng. Hắn suy nghĩ một chút, liền hướng phía mã xa vung tay nói: “Dừng lại.”

      Trữ Vong vốn lã chã chực khóc, chờ đoàn xe rời , ngờ xe ngựa mới lại dừng, chốc lát sau thị vệ lúc nãy gọi Trữ Vong thiếu gia lại nói chuyện. Hắn thấp thỏm tới xe ngựa liền nghe Tư Mã đại nhân nói: “Tẩu tử của ngươi dạ dày tốt, ăn được thức ăn ngoài phủ, tâm ý của ngươi ta nhận, hôm nay nếu đã ngang qua chi bằng tới nhà ngươi ngồi một chút.”

      Lời này vừa nói ra, mặt Trữ Vong ửng hồng hưng phấn, tay chân luống cuống nói: “… Trữ Vong dẫn đường cho ca ca.”

      Vì thế, hắn với lão bộc bước dài bước ngắn phía trước, vừa vừa dặn lão bộc về trước vẩy nước quét sân, sửa sang lau dọn bàn, chuẩn bị trái cây trà bánh..

      Đây là lần đầu Trữ Kình Phong đến biệt viện phụ thân bố trí. Phụ thân thích thiếp thất xuất thân kém cỏi, ít lui tới, người thiếp cũng an phận, luôn ở trong viện nuôi con. Có lẽ bà ta tự ti với xuất thân của mình, bỏ công sức cho con học. Tiền phát cho bà hàng tháng nhiều, bà đều nhịn ăn nhịn tiêu cho con học thư viện tốt nhất. Có người nói học vấn Trữ Vong kém, thế nhưng có người tiến cử hiền tài sao có được công danh? Đến huynh trưởng cũng để ý thì con tiểu thiếp càng khó nổi danh. Người thiếp thân thể tốt, nghe đồn năm trước mất vì bệnh, lúc đó Trữ Kình Phong nghe xong cũng quên, tựa hồ có sai người tặng bạc. Hiện giờ trong biệt viện ngoại thành này chỉ còn Trữ Vong và lão bộc Thuận bá.

      Nhược Ngu được đỡ xuống xe ngựa, tò mò nhìn quanh căn nhà, lần thứ hai khẳng định Trữ ca ca đối xử tốt với đệ đệ. Tường viện này làm từ đất vàng, hai gian nhà ngói tuy quét tước sạch sẽ nhưng vẫn thấy rõ đã cũ nát, bên nhà là một đống củi cao, trong nhà nuôi mấy con gà mái chắc để lấy trứng làm phụ thu, còn có thêm một con chó con liếm cái mũi đen, bị đám người tràn vào trong sân làm hoảng sợ, cụp đuôi chui vào ổ gà, chỉ ló ra đôi mắt tò mò hỏi đâu ra nhiều khách vậy.

      Trữ Vong ngờ đại ca tâm huyết trào dâng đại giá quang lâm, kịp chuẩn bị gì, nhìn thân hình to lớn của đại ca ngồi chiếc ghế ọp ẹp, làm cái ghế kêu cót két, nhất thời tự thấy mặc cảm muốn xin lỗi đại ca xuất thân cao quý. Hắn nên lường trước được điều này, mượn bộ bàn ghế bằng gỗ lim của quản thôn phía đông Bạch tiên sinh mới phải, hiện tại cũng chỉ đành chuẩn bị chu đáo bữa cơm, nên nhanh chóng lệnh cho lão bộc nhanh chóng làm thịt con gà mái đãi đại ca hiếm khi tới chơi.

      Trong lòng Trữ Kình Phong có đệ đệ tàng hình này, đường đệ, biểu đệ bên cạnh hắn ai xuất thân danh môn vọng tộc? Xuất thân cùng khí chất vô tình đã quyết ̣nh bạn bè kết giao, người kém quá xa dù muốn thân cận nhưng dần cũng thành xa. Hắn với Trữ Vong tuy cùng cha nhưng hai người lớn lên cùng nhau, đệ đệ tuy thông minh nhưng lớn lên ở nông thôn, mỗi lần thấy hắn đều lo lắng sợ hãi, tự nhiên hắn thân thiết. Nhưng hôm nay, vì Nhược Ngu nên vào biệt viện này, hắn nhịn được nhíu mi, cho dù là thứ đệ nhưng cũng là đệ đệ Trữ Kình Phong, chỗ này…. Quá nghèo túng!

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :