1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Lời dịch của bài hát mượn từ bạn "oliver ben" youtube:

      Tận trung báo quốc

    2. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      rốt cục là mình cũng kb là bạn nữ 9 hát hay hay là dở nữa. Nếu hay thái sư k biểu như hồi lần đàu mói gặp, nếu dở cũng k đúng cho lắm
      TiffanyT thích bài này.

    3. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      @Abby : theo như mình thấy lúc đầu nu9 hát bài thứ nhất (trang 8, trước chương 20) nó giống rap, mà thời đại đó người ta lại chưa từng nghe bao giờ nên có vẻ lập dị. Còn bài thứ 2 nu9 hát theo tông hùng hồn, cộng thêm nội dung đánh vào lòng binh sĩ, nên mọi người nghe thấy hay.
      => Mà nhìn chung chị ý hát ko hay, vì người hát hay hát gì cũng hay~
      Last edited: 5/7/16
      Abby thích bài này.

    4. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 34: Tỳ bà tinh lại bị dạy bảo

      Editor: Tiffany’s sister - Heo​


      Bạch Ngọc Khuyết yên lặng theo dõi cái con Viễn Cổ thần thú uy mãnh, nhưng lại chút khí chất nào chơi vui tới điên rồi ---Kỳ Lân Xấu Xí kia, lòng nàng lẩm bẩm, nỗ lực động viên trái tim bị kích thích của mình.

      Bạch Ngọc Khuyết ơi, bình tĩnh, phải bình tĩnh! Phải tin tưởng vào con mắt của mình! Cái sinh vật vui chơi đến mất hết hình tượng kia chính là Viễn Cổ thần thú! Tuyệt đối! Chắc chắn phải là tiểu miêu tiểu cẩu xấu xa của người nào lạc!


      Hắc Kỳ Lân chưa hề nhận ra được nó bị nhìn trộm, chỉ hứng thú bừng bừng ngậm lấy vật đen kia, bước nhàng nước hướng về hồ nước bên này, vì lần này, nó đưa mặt về phía Bạch Ngọc Khuyết, nên khi nàng ngưng mắt nhìn kĩ lại trong nháy mắt, nhìn rõ ràng vật kia đến cùng là thứ gì!


      Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc đến ngây người! Cái kia... Cái kia... Cái đồ vật bị Hắc Kỳ Lân coi như hòn đá mà tùy ý chơi đùa, phải là chí bảo của tộc các nàng ---Phạm Thiên, lại là cái gì!


      Thực là cái con thần thú phung phí của trời! Bạch Ngọc Khuyết tặc lưỡi liên tục, bảo bối mạnh mẽ như vậy, mà nó dám tùy tùy tiện tiện dùng để chơi đùa à! ra ở chiến trường hôm nay, Kỳ Lân Xấu Xí chỉ thừa dịp hỗn loạn chôm chỉa Phạm Thiên, mà còn dám gạt Văn Trọng, đem món bảo vật này chiếm làm của riêng, thực quá gian trá rồi!


      Con mắt Bạch Ngọc Khuyết hơi chuyển động, nảy ra kế, nàng lặng lẽ niệm ra cái công kích thuật, chậm rãi chậm rãi tính toán đánh lén Hắc Kỳ Lân khi nó đường trở về cho bõ ghét.


      Hắc Kỳ Lân còn vui sướng tạo dáng “Lâm Ba tiên tử đạp Thủy Vô Ngân” mặt nước, bất thình lình trước mắt của nó có cái gì đánh tới cái, làm nó lung lay, hơi lảo đảo cái, hai cái móng chân trước bị dính chút nước.


      Biết mình bị ám hại, kẻ từ chưa từng bị ức hiếp như Hắc Kỳ Lân giận dữ, đôi mắt lồi tròn vo của nó thoáng xoay cái, toàn thân nó nhanh như tia chớp, “vèo” cái, trong khoảnh khắc, nó quỷ dị đứng ở trước mắt Bạch Ngọc Khuyết.


      Đánh lén thất bại, ban đầu Bạch Ngọc Khuyết muốn lén lút trốn, ngờ lại bị "nạn nhân" tóm gọn. Nàng khỏi có chút ngượng ngùng. Tuy nhiên, nhớ tới trước đây con Kỳ Lân Xấu Xí này bắt nạt mình trước mặt mọi người, làm nàng có chút cam lòng, khí huyết sôi lên, nàng chống eo, thẳng lưng hùng trừng mắt lại:


      "Ồ? Ngươi muốn gì đêy, nhìn cái gì, người ta đứng đây ngắm trăng ngắm sao, ngắm phong cảnh, mắc mớ gì đến ngươi nha? có chuyện gì lê cái thân “lợn” ra, đừng có cản trở người ta ngắm trăng.”


      Hắc Kỳ Lân hất cái đầu, Phạm Thiên ngậm trong miệng biết bị nó giấu chỗ nào.


      Lúc này, thân hình khổng lồ uy phong lẫm lẫm cùng với cái đầu bự của nó, chậm chậm tiến sát Bạch Ngọc Khuyết, lúc này nó mạnh mẽ há to miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn.


      Hơi thở quen thuộc này nhanh chóng khơi dậy ký ức lâu đây của nàng, mà cảnh tượng kinh khủng này lại càng quen thuộc? Lòng của Bạch Ngọc Khuyết run lên, nhưng mặt lại cố gắng chống đỡ, lộ ra sợ hãi :


      "Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Kon pà nó ——đến cùng ngươi có lí hay , làm con vạn năm thần thú, phải có phong thái thần thú, ngươi có thể hay đừng thô lỗ như thế, động chút đòi đánh đòi giết? Nhìn chút chủ nhân của ngươi , người ta là vị hùng cái thế đẹp trai, còn ngươi, làm ơn tới cái hồ kia mà soi cái mặt của mình giùm cái, lớn lên xấu ói đành, tâm địa cũng xấu cùng cấp độ lun, động chút giả làm “bạch liên hoa” để bắt nạt người khác, ngươi nhìn bộ dáng này của ngươi cái, có gì có thể xứng với vị chủ nhân đẹp như trích tiên của ngươi”.


      Hắc Kỳ Lân nghe Bạch Ngọc Khuyết chà đạp lòng tự trọng của nó, nhất thời giận dữ, cổ họng trầm thấp kêu "Ố Ố" tiếng, đôi mắt lồi tròn vo đầy ác ý nhìn nhìn Bạch Ngọc Khuyết.


      Bạch Ngọc Khuyết hơi co lại thân thể, thầm lấy dũng khí. Vừa tỏ vẻ như chỉ tiếc mài sắt thành thép mà dạy bảo Hắc Kỳ Lân, vừa dấu vết né ra cái mặt to dữ tợn của nó. Sau đó nàng còn mò vào sợi lông dài ở dưới cổ của nó, ở góc độ mà Hắc Kỳ Lân nhìn thấy, nàng mạnh mẽ nắm trong tay giựt giựt mấy lần, rồi cúi đầu giả vờ giả vịt quan sát cọng long nửa ngày, "Chà chà, thôi rồi" thở dài :


      "Ai, ta ngươi nha, nhìn cái thân đầy lông của ngươi, thực vừa đen vừa bẩn, còn nữa…… a , kinh quá……. lông còn bị vón cục nữa nè! Trời ạ! Ngươi nghĩ kỹ lại nha, thường ngày, khi chủ nhân ngươi có thể bộ liền tuyệt đối cưỡi ngươi phải ? Giờ, cuối cùng ngươi cũng coi như biết tại sao rồi nha?"


      Thấy Hắc Kỳ Lân há hốc mồm, rơi vào trạng thái dại ra, Bạch Ngọc Khuyết cười thầm, được voi đòi tiên, đánh liều vươn tay, sờ sờ hàm răng sắc nhọn của Hắc Kỳ Lân, tiếp tục ghét bỏ :


      "Còn có... Ngươi xem chút răng của ngươi nè, ái chà chà, lâu rồi chưa đánh phải ! Theo ta thấy, sau này, khi ngươi theo Văn Trọng đánh giặc, cần triển khai phép thuật làm chi, chỉ cần mở miệng, hà hơi cái, thế nào cũng làm cho thiên quân vạn mã đều bị “hum” chết vì thúi nha!"


      Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng rút ra ngón tay của mình khỏi bộ răng của nó, cau mày làm bộ khinh bỉ chà chà vào áo mạnh, lớn tiếng :


      "Ai da, thối chết ta rồi, thảo nào lần trước trong tiệc mừng thọ của Trụ vương, ngay cả Dương Tiễn còn mang theo Hao Thiên Khuyển của mà long trọng tham gia, nhưng còn ngươi, ta hề thấy ngươi nha, ta đoán, nhất định chủ nhân của ngươi chê ngươi quá xấu, cho nên sợ mất mặt dẫn ngươi !"


      câu này xong, ác ý của Bạch Ngọc Khuyết phơi bày ràng, nhưng ý đồ của nàng là chọc con Kỳ Lân Xấu Xí này, ai bảo trước đây nó dám “” mình đây? Khà khà khà!


      Đôi mắt lồi đen láy của Hắc Kỳ Lân nhô lên thoáng rồi ngừng lại: Ách... Bình thường dường như chủ nhân rất ít khi cưỡi mình, chẳng lẽ vì bộ lông của mình có chút... ?


      Còn có... tiệc mừng thọ của Đại vương? Nó còn nhớ buổi tối mấy tháng trước, bởi vì buồn chán, nó liền giở trò đùa dai, dọa sợ tên lính quèn trong phủ, bị chủ nhân giận dữ giam lại ba ngày, sau đó nó nghe ở cách vách tường , A Vũ cùng A Thành cái kia hai cái tiểu tử gác ở hậu viện, nóng bỏng thảo luận việc chủ nhân tham gia tiệc mừng thọ của đại vương, còn mặc huyền sam tuấn cỡ nào!


      ra... có chuyện này sao~~~? Hừ, nghe Hao Thiên Khuyển bất quá chỉ là con tiên sủng bình thường, còn nó, đường đường là viễn cổ thần thú, chủ nhân càng phải mang theo nó để khoe khoang chứ~~~~!!!!!!!!!!!!


      Hắc Kỳ Lân nhíu nhíu cặp lông mày mà trời sinh tồn tại của nó, rồi hoàn toàn rơi vào chứng u buồn... Nhưng, hổ sống vạn năm Phúc Hắc thần thú, lâu lắm, nó liền hiểu ra, tiểu này quái nhất định cố ý muốn chọc giận mình...


      Bị hố?? ? Trong cơn tức giận, Hắc Kỳ Lân lại kịp nhớ lời dặn của chủ nhân: " được đụng tới tiểu này", nó đột nhiên phun ra hơi "Ha", nhất thời, luồng Lam sắc hỏa diễm bao vây lấy mái tóc dài xỏa xuống của Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Ngọc Khuyết còn kịp phản ứng, nhanh chóng bị luồng nhiệt khí vây quanh.


      Đoàn hỏa diễm bị Hắc Kỳ Lân thao túng , dường như có linh tính, chỉ vây quanh thiêu đốt tóc Bạch Ngọc Khuyết, y phục của nàng lại tổn thương chút nào. Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc giây, nhất thời phục hồi tinh thần lại, dưới tình thế cấp bách, nàng quên mất mình cũng biết phép thuật, chạy như bay đến hồ , rồi phi thân lặn xuống nước!


      Hắc Kỳ Lân nhìn thấy Bạch Ngọc Khuyết chật vật đau khổ như vậy, rốt cục hết giận, đắc ý đứng tại chỗ, đôi mắt lồi tròn vo vo như tiểu nhân đắc ý nhìn qua, đột nhiên mới nhớ, nếu bị chủ nhân bắt gặp, mình chết chắc, cho nên sau khi nhanh chóng phi tang chứng cứ, “Vèo”, nó như làn khói biến mất còn tăm hơi.


      Bên trong cái hồ , lửa ở tóc Bạch Ngọc Khuyết rốt cục được dập tắt, nàng còn kịp cao hứng, đột nhiên sợ hãi phát chuyện khác... nàng... hình như biết bơi? !


      Bạch Ngọc Khuyết cả kinh, kịch liệt ngoi lên khỏi đáy nước. Trong hoảng loạn, nàng tựa hồ nghe như có người ở cách đó xa trầm thấp gọi tên của mình: "Này! Ngọc Tỳ Bà! Ngươi làm gì? Nhanh lên đây, ta có việc quan trọng thông báo cho ngươi!"


      Bạch ngọc nghi hoặc ngẩn đầu lên xem xét, nhất thời đen mặt, này này chuyện này…. Ai có thể cho nàng, sao cái hồ nước này chỉ sâu tới phần eo của nàng, vậy nãy giờ nàng mất hình tượng giãy đành đạch như sắp chết là vì đâu thế này... quá mất mặt, khà khà, may mà, vị trí của nơi này hẻo lánh, có ai nhìn thấy, ke ke ke!


      Bạch Ngọc Khuyết nhìn lại mái tóc bị Hắc Kỳ Lân thiêu tới cháy khét của mình, vội vàng kéo tóc từ phía sau lưng ra trước mặt để kiểm tra, nhất thời, nàng đau thúi ruột đứt lòng, mái tóc ban đầu dài tới eo, bây giờ bị thiêu hủy hơn nửa, lổm cha lổm chổm, bên cao bên thấp đáng thương, trong khoảnh khắc, căm hận trong lòng Bạch Ngọc Khuyết dâng lên, nàng phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn lên bờ, nhưng lúc này làm gì còn bóng dáng của Hắc Kỳ Lân nữa!


      Bạch Ngọc Khuyết chấp nhận thương đau, xem ra, nếu sau này gặp phải con Kỳ Lân Xấu Xí này, thôi kiếm đường khác vậy, aizzz, đối phó với lão quái vật vạn năm như nó, đạo hạnh bé như mình chọc nổi...


      Nàng còn đứng dưới hồ ăn năn hối hận, chợt nghe thanh thiếu kiên nhẫn : "Ngọc Tỳ Bà, ngươi có nghe vậy! Ta có thông báo quan trọng cho ngươi!" Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên: Lúc này nàng nghe lầm, hình như có người chuyện với mình,


      Lúc này, con sói lén lén lút lút trốn ở sau cây, chỉ lặng lẽ nhô đầu ra. Sói kia vừa cảnh giác nhìn quanh bốn phía, vừa mất kiên nhẫn trừng Bạch Ngọc Khuyết.


      Nhận ra này sói trong những tâm phúc của Xích Miểu, Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, nhịn được hơi lùi về sau nửa bước: " Sao ngươi lại ở đây?"


      Sói nhìn Bạch Ngọc Khuyết khinh bỉ : "Ngọc Tỳ Bà, Lang Vương bảo ta báo cho ngươi, rạng đông ngày mai, ngươi phải trộm được Kim Long tiên củaVăn Trọng, đưa tới doanh trại của chúng ta. Lang Vương , nếu tới lúc đó, ngươi còn mang Kim Long tiên tới, cha mẹ và đệ muội của ngươi, lập tức hồn phi phách tán!"


      Bạch Ngọc Khuyết nhất thời cuống lên, nhanh chóng tìm đối sách, câu giờ : "Chuyện này... là quá gấp rút? Các ngươi cũng biết Văn Trọng rất khó đối phó, chỉ đêm đủ! Vị đại ca ngày, ngài có thể hay cầu tình Lang Vương cho ta giùm cái, thư thả cho ta mấy ngày?"


      Sói chắc như đinh đóng cột : " được! cho ngươi biết , chỗ đóng trại của chúng ta bị Văn Trọng phát , tránh cho đêm dài lắm mộng, Lang Vương quyết định sáng sớm ngày mai, chờ ngươi trộm được Kim Long tiên, mang theo tộc nhân về Hiên Viên Mộ. Hiểu ? Cho nên, ngươi được kéo dài thời gian, nếu muốn người nhà của ngươi bình an, tốt nhất ngươi nên an phận cướp về Kim Long tiên!"


      xong, sói thèm để ý Bạch Ngọc Khuyết nữa, nhanh chóng biến mất thấy tăm hơi. Bạch Ngọc Khuyết lòng như lửa đốt leo lên bờ, giũ giũ y phục của mình, cau mày trầm tư nửa ngày, nhưng nghĩ ra cách nào mà có thể trong buổi tối ngắn ngủi mà có thể cứu được mấy cái sinh mệnh vô tội từ bọn quái. Lẽ nào, phải cướp... ?


      Đêm khuya , ánh trăng sáng bị đụm mây che lấp, Bạch Ngọc Khuyết bước chân nặng nề vén lên rèm, dừng chút, nàng rón rén vào soái trướng của Văn Trọng.


      Nương theo ánh trăng mờ ảo, nàng mơ hồ nhìn thấy bên giản giường, Văn Trọng mặc luôn ngoại bào mà ngủ, tướng ngủ nghiêm túc, giống nàng lúc ngủ ngã chỏng vó lên trời có chút hình tượng nào.


      Bạch Ngọc Khuyết rón ra rón rén tới gần, nhìn càng hơn, tựa hồ thương thế của Văn Trọng rất nghiêm trọng, cho dù ngủ, đôi mày tuấn cũng nhíu chặt, đôi môi bình thường có chút mỏng mím lại, tựa hồ dù ngủ, cũng cực lực chịu đựng đau đớn.


      Nhìn nhìn, trong đầu Bạch Ngọc Khuyết tự dưng trầm trọng, sắp thở thông: Làm sao bây giờ? ... Muốn làm như vậy sao? , nàng có thể thành công trộm Kim Long tiên từ tay Văn Trọng hay . Cho dù trộm được, lương tâm nàng cũng bất an, Văn Trọng nhiều lần cứu mạng nàng, sao nàng có thể phản bội như vậy... ?


      Nhưng... tính mạng của Bạch gia phải làm sao bây giờ? Đặc biệt nghĩ đến vẻ non nớt đáng của Bạch Tiểu Giác, nó toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng có thể cứu lại tính mạng người nhà, sao nàng có thể nhẫn tâm để hài tử đơn thuần như vậy tuyệt vọng?

    5. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438

      Chương 35: Kế hoạch thất bại nhưng phấn hồng lại bay đầy trời

      Editor: Tiffany’s sister - Heo​


      Bạch Ngọc Khuyết cứ vậy mà yên lặng đứng bên giường của Văn Trọng, tựa hồ dài như cả thế kỷ, nàng chợt quyết định—— tình huống bây giờ, nàng phải giải quyết khó khăn trước mắt cái , những chuyện khác sau này tính tiếp.


      khi cứu được người nhà của mình, dù đánh cược cái mạng già èo uột này, nàng cũng dùng mọi biện pháp giành lại Kim Long Tiên từ tay của Xích Miểu cho Văn Trọng. có chủ ý, Bạch Ngọc Khuyết liếc nhìn ánh trăng dần ngả về trời tây ở ngoài soái trướng báo hiệu bình minh sắp ló dạng, nhíu nhíu mày, thời gian còn nhiều nữa.


      Nàng sợ Văn Trọng ngủ sâu, lặng lẽ ngắt cái rồi niệm "Ngủ say quyết ", Bạch Ngọc Khuyết nín thở nhìn chút, thấy Văn Trọng có bât kỳ động tỉnh gì, vẫn yên lặng ngủ say.


      Khác với trong quá khứ, bây giờ nàng tự tin dạt dào với pháp thuật của mình, khi dùng "Ngủ say quyết" này, dù là người tươi phơi phới như hoa cũng lập tức ỉu xìu mà ngủ, huống chi là người bị trọng thương như Văn Trọng, rốt cục nàng cũng triệt để yên lòng.


      Lúc này, Bạch Ngọc Khuyết run run rẩy rẩy đưa tay ra, nhớ tới lần trước ở chiến trường, khi Văn Trọng đưa tay tới trước ngực, Kim Long tiên liền đột nhiên xuất tay của . Theo logic này, Kim Long tiên nhất định bị giấu ở trong ngực của .


      Nhìn từ bên ngoài, nàng nhìn ra trong ngực Văn Trọng có giấu bất cứ gì cả, tuy nhiên, thế giới Phong Thần từ lâu vượt qua sức tưởng tượng của con người, có thể Văn Trọng dùng pháp thuật, biến Kim Long tiên thành cây kim rồi giấu ở trước ngực cũng chừng.


      Bạch Ngọc Khuyết lấy hết can đảm, bình tĩnh nhàng ngồi xuống mép giường, vì giảm bớt cảm giác tội lỗi tày trời kia của mình, Bạch Ngọc Khuyết quyết tâm dùng toàn lực chú ý vào ngực của Văn Trọng, cố sức bỏ qua khuôn mặt tuấn mĩ, nhu hòa hờ hững ngủ say kia của .


      Trong miệng lẩm bẩm : "Văn Trọng, xin lỗi, thế nhưng, ngài yên tâm, chỉ cần qua ngày mai, dù liều cả tính mạng, ta cũng nhất định đoạt về Kim Long tiên cách hoàn hảo sứt mẻ, đưa cho ngài!"


      Làm xong công tác tư tưởng trong lòng, Bạch Ngọc Khuyết run rẩy vươn tay, vụng về gập ghềnh trắc trở cởi ra huyền bào đai lưng của Văn Trọng, run run luồng tay vào trong nội bào màu trắng của , chậm rãi mằn mò.


      "Bình thường nhìn cao lêu khêu như que củi, như sao giờ sờ vào có vẻ chắc nịch, có bắp có cơ thế này? A ~" Cách tầng mỏng manh áo sơ mi, tay của Bạch Ngọc Khuyết lưu luyến rời mân mê lồng ngực rắn chắc to lớn của Văn Trọng, tuy nhiên, mò mẩn nhiều lần, cái roi mao cũng tìm được, ngược lại đem tay của mình khinh bạc người ta, Bạch Ngọc Khuyết khỏi có chút nhụt chí.


      Ồ? Mùi gì đây? Tại sao lại hơi... tanh tanh? Bạch Ngọc Khuyết sững sờ nửa ngày, mới chợt nhận ra, tay mình dính thứ gì nhơm nhớp, căn bản phải là mồ hôi, mà là vết thương trước ngực Văn Trọng bị vỡ, nên chảy máu!


      Tim của nàng đột nhiên trầm xuống, cũng nhớ nhung tìm cái gì roi, hay cái gì nam nữ thụ thụ bất thân , luống cuống tay chân xốc lên áo sơ mi của Văn Trọng, để sát mặt vào nhìn, nàng khiếp sợ phát , ngực phải củaVăn Trọng có vết thương lớn, vừa nhìn biết là do bị pháp thuật cao cường thiêu đốt, vết thương lớn cỡ bàn tay của em bé, bởi vì huyết nhục ngưng tụ, nên thể thấy được sâu bao nhiêu.


      Tuy nhiên, vì da thịt bị tổn thương, tầng ngoài của vết thương nguyên bản ngưng chảy máu nay có vài chỗ bị nứt ra đẫm máu do bị nàng đụng vào, nhìn doạ người!


      Tim Bạch Ngọc Khuyết như bị kim đâm đau đớn, đột nhiên hối hận! Đưa tay lên vết thương, muốn triển khai "Chữa trị thuật" vốn thấp kém của nàng, nhưng đến nửa đường, nàng lại rụt tay về.


      Bạch Ngọc Khuyết cũng phải đứa ngốc, Văn Trọng có phép thuật cao cường như vậy, còn thể trị liệu cho bản thân, tu vi mèo quào của nàng, càng nên tùy tiện động cái vết thương quỷ dị này.


      Vậy phải làm sao bây giờ? Bạch Ngọc Khuyết suy nghĩ lúc lâu, nhưng nghĩ được phương pháp gì, chỉ có thể cúi đầu, vừa cắn môi gắt gao nhìn vết thương kia, vừa đưa tay phải ra, vô vọng che lại vết thương để nó đừng chảy thêm máu ra nữa, nhưng mà, nhưng hiệu quả chút nào!


      Bạch Ngọc Khuyết nhịn nửa ngày, rốt cục cũng nhịn được nữa, giọt nhiệt nóng "Đùng" tiếng, thoát ly viền mắt nỗ lực trợn to của nàng, từng giọt từng giọt xuống lồng ngực của Văn Trọng. Ở góc độ mà Bạch Ngọc Khuyết khóc tới mơ hồ nước mắt chú ý tới, cái lồng ngực rộng lớn kia bỗng dưng run lên cái.


      "Ngươi còn muốn sờ mó tới khi nào?" Đầu tiên là tiếng như có như thở dài, sau đó là thanh lạnh như băng quen thuộc, mang theo tia kỳ dị ám ách, bỗng dưng trầm thấp vang lên ở bên tai của Bạch Ngọc Khuyết, làm nàng sợ hết hồn!


      Bạch Ngọc Khuyết chợt ngẩng đầu lên, thấy chẳng biết lúc nào Văn Trọng, mở mắt ra, cặp lãnh mâu kia, biết vì sao, lại nhiễm tia ràng, cùng phức tạp tâm tư, bình tĩnh nhìn kỹ nàng.


      Lần đầu tiên trong đời quyết định làm tiểu tặc, mà còn bị chính chủ bắt quả tang tại chỗ nhanh như vậy, cả người Bạch Ngọc Khuyết đều suýt chút nữa nhảy lên! Nàng khịt khịt mũi, lắp bắp : "Ngài... Ngài tỉnh lại lúc nào vậy?"


      Văn Trọng trầm mặc nửa ngày, nhàn nhạt : "Ta vẫn chưa từng ngủ."

      Cái...cái gì? ! Bạch Ngọc Khuyết nhất thời ngây người, Éc, chuyện này... như vậy, lúc nãy nàng vừa mò mẫm ngực của người ta, còn còn... Còn bỉ ổi khen nhân gia dáng người có nạc có mỡ, ... Đều biết ? ! Trời…. ơi... mât mặt! ! Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Khuyết kích động muốn nảy hố “tự bạo” cho rồi!


      Văn Trọng ngừng chút, tư thế có chút cứng ngắc, ngồi dậy nghiêng người dựa vào giường nhỏ, phen động tác này làm cho máu càng chảy ra nhanh hơn từ ngực , Bạch Ngọc Khuyết nhìn thấy cảnh này, nhất thời nhịn xuống lúng túng, luống cuống đưa tay ra, muốn dùng lại trò cũ, giúp giữ lại miệng vết thương; nhưng khi tay của nàng mới vừa giơ lên giữa trung, liền hậu tri hậu giác phát , khi vị kia còn tỉnh táo như vậy, mình lại làm như thế hoàn toàn thích hợp!


      Ngay lập tức, nàng rụt tay về. Tuy nhiên, bởi vì hổ thẹn kèm theo ràng đau lòng, đáy mắt từ lâu ngưng tụ lại nước mắt của nàng lại bắt đầu chảy. còn cách nào khác, nàng chỉ có thể thoáng buông mắt xuống, miễn cưỡng che khuất những giọt nước mắt bị mất khống chế kia.


      Ở góc độ nàng nhìn thấy, đáy mắt hàn quang lạnh lẽo của Văn Trọng từ lâu tan mất, yên lặng mà duỗi ra ngón trỏ thon dài, nhàng lau giọt nước mắt nóng bỏng lồng ngực. Mặt cảm xúc nhìn kỹ đầu ngón tay của mình nửa ngày, chỉ cảm thấy những giọt nước mắt dính ngón tay kia đột nhiên nặng tựa ngàn cân. Nửa ngày, mới kéo lại áo sơ mi vừa mới bị tiểu quái coi trời bằng vung này kéo tới lung ta lung tung.

      Nhìn bên trong áo sơ mi là đoàn hỗn loạn, Văn Trọng quả thực có chút biết nên làm vẻ mặt gì, cả đời của , bởi vì thiên phú tuyệt cao, lại thêm ở địa vị cao, còn chưa từng chật vật giống như bây giờ.


      Tựa hồ... Từ cái đêm ở Bắc Mang sơn gặp phải tiểu kỳ quái này, trong lúc vô tình, cuộc sống của bị thay đổi ... con ngươi từ trước đến giờ luôn mang theo lạnh lẽo quyết tuyệt của Văn Trọng, lúc này lại lơ đãng lóe qua tia mê man.


      Bạch Ngọc Khuyết xoắn xuýt nửa ngày, biết làm sao giải thích với Văn Trọng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng nàng chỉ có thể trầm giọng : "Xin lỗi."


      Nhìn cái khuôn mặt đầy vẻ áy náy của tiểu quái, Văn Trọng im lặng thở dài, nhàn nhạt : "Nếu muốn đến trộm, tội gì còn muốn miễn cưỡng mình, rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra?"


      Nếu Văn Trọng giống như ngày thường lạnh lùng răn dạy, thậm chí đánh nàng trận, Lương tâm bé của Bạch Ngọc Khuyết còn có thể cân bằng chút, đằng này, bản thân là người bị hại, còn những lời này, Bạch Ngọc Khuyết lập tức chịu được.


      Bao nhiêu oan ức đột nhiên như đại hồng thủy trong khoảnh khắc bạo phát ra, nàng bỗng đâm đầu vào trong lồng ngực của Văn Trọng, chôn mặt bên vai bị thương của , òa khóc :


      " phải... Ta muốn trộm chút nào! Nhưng Xích Miểu! ... bắt được cha mẹ cùng đệ muội của ta, còn phái người cho ta... Nếu rạng đông ngày mai, ta còn đem được Kim Long tiên về, ... làm cho cả nhà của ta hồn phi phách tán! Ô ô ô, Văn Trọng, người ta cố ý, nhưng ta muốn bọn họ chết ... Ô ô ô..."


      Bạch Ngọc Khuyết đem bí mật chôn ở trong lòng mấy ngày nay hơi xong, cả người bỗng dưng nhõm, dừng nửa ngày, nàng tiện ngẩng đầu lên nhìn Văn Trọng, chùi cái mũi chút, ỉu xìu : "Cho nên... Ta có nỗi khổ tâm, ngài.. ngài đừng tức giận có được hay ?"


      Văn Trọng gì, chỉ dùng cánh tay phải vỗ vỗ Bạch Ngọc Khuyết ở trong lồng ngực của mình, đáy mắt nhàn nhạt như trầm tư cái gì. Bạch Ngọc Khuyết còn muốn nặng thêm nước mắt cầu được lượng giải, ngờ, bàn tay lớn thon dài xẹt qua trước mặt của nàng, rồi mò lên mái tóc bị Hắc Kỳ Lân thiêu chênh lệch đồng đều, loạn như tổ quạ của nàng. Bạch Ngọc Khuyết cả kinh, liền nghe thanh trầm thấp của Văn Trọng : "Tóc của ngươi bị sao vậy?"


      Bạch Ngọc Khuyết ngẩn ngơ, hiểu được Văn Trọng muốn gì nhưng cũng đàng hoàng trả lời: "Ta mới chơi đùa cùng Hắc Kỳ Lân, lỡ chọc giận nó, nên bị nó phun lửa đốt thành như vậy."


      Văn Trọng gì thu tay về, vuốt vuốt trán, trầm thấp khiển trách: "Sau này ngươi đừng chọc ghẹo Hắc Kỳ Lân nữa, tính tình nó rất xấu, đến lúc đó thiệt thòi vẫn ngươi."


      Bạch Ngọc Khuyết phục, đột nhiên nghĩ tới chuyện, nàng chuyển động con ngươi, ý đồ xấu đâm thọc Hắc Kỳ Lân trước mặt Văn Trọng : "Biết rồi biết rồi, tuy nhiên, có điều này ngài còn biết? hôm nay Hắc Kỳ cướp được Phạm Thiên từ Xích Miểu, nhưng lại cho ngươi biết, Kỳ Lân Xấu Xí này dám tư tàng pháp bảo quý trọng như vậy, Văn Trọng, ngài nhất định phải trừng phạt nó nặng!"


      nhìn thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Khuyết lên mấy chữ "Ý đồ xấu, muốn gây xích mích ly gián", Văn Trọng nhíu nhíu mày: "Hắc Kỳ Lân thực hồ đồ, Phạm Thiên là trấn tộc chi bảo của tộc, linh mạch của tộc đều dựa vào nó mà phát huy, khi mất Phạm Thiên, hậu quả thể tưởng tượng được."


      Nghe ra thái độ đồng ý của Văn Trọng, Bạch Ngọc Khuyết ngẩn ngơ, hiểu chút nào : " phải ngài thích tộc sao?"


      Văn Trọng im lặng nửa ngày, nhàn nhạt : "Ta nhớ có người từng với ta, phải tất cả mọi quái đều xấu, thực vậy, trời sinh thành chủng tộc gì, họ thể lựa chọn, vì thế, nếu tinh hại người, thể tiêu diệt vô tội vạ được.”


      Bạch Ngọc Khuyết ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Văn Trọng mà rối tinh rối mù, mạnh mẽ nhéo nhéo tay của mình, lẩm bẩm nhìn trời : "Ðát Kỷ, tỷ tỷ nghe chưa nghe chưa? Muội từng với tỷ, Văn Trọng quay đầu là bờ, tỷ nhìn coi, ... nghĩ thông rồi... ! ! Ha ha ha!"


      Thấy tiểu này lại nổi điên, Văn Trọng giật giật khóe miệng, thèm để ý tới nàng, chỉ chậm rãi ngồi dậy, đem toàn thân thanh lý chút, hướng về Bạch Ngọc Khuyết còn trong tình trạng mê man nhìn , : " thôi."


      Bạch Ngọc Khuyết chớp chớp mắt to: " đâu?" Văn Trọng ung dung thong thả kéo lại vạt áo của mình, mặt thay đổi : " phải Ngươi rằng, người nhà của ngươi đều bị Xích Miểu giam giữ sao?"


      Con mắt Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng sáng ngời, cả người đều vui mừng lên, nàng thể tin nổi : "Văn Trọng, ngài… Ngài đùa chứ? Ngài ... Đồng ý cứu nhà của ta sao?"


      Văn Trọng đáp lại, đứng thẳng người lên, vén rèm ra ngoài, Bạch Ngọc Khuyết còn ở lại: sững sờ nửa ngày, như mới vừa tỉnh ngủ bình thường, vô cùng lo lắng theo.

      --------------------------------------------------

      P/S: chap sau đổi xưng hô của nv chính thành chàng/ nàng/ ta

      Heo: chap sau, Hắc Kỳ Lân tút lại vẻ đệp
      Last edited: 5/7/16
      quỳnhpinky, midori84, LạcLạc9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :