1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hậu cung Như Ý truyện - Lưu Liễm Tử (1.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HẬU CUNG NHƯ Ý TRUYỆN


      Tác giả: Lưu Liễm Tử


      Convert: Tàng thư viện + Wattpad


      Editor: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết


      Lịch post: tuần chương


      Thể loại: Cung đấu


      Nhân vật chính: Ô Lạp Na Lạp Thanh --> Như Ý; Ái Tân Giác La Hoằng Lịch
      Nhân vật phụ: Lăng Vân Triệt, Phú Sát Lang Hoa, Cao Giai Hi Nguyệt, Kha Lí Diệp Đặc Hải Lan, Ngụy Yến Uyển và vô số những nữ nhân trong hậu cung khác http://***************.com/images/smilies/icon_bighug.gif

      Giới thiệu


      Quyển 1. Hậu cung nghìn trùng sóng gió, quyền lực có cao hay thấp, tất cả đều dựa vào ân sủng của Hoàng đế. Phi tần tranh đấu gay gắt, lòng người rét lạnh thâm sâu. Tứ gia Hoằng Lịch đăng cơ, hậu cung quyền thế đại biến. Nàng, Ô Lạp Na Lạp Thanh , địa vị trắc phúc tấn tôn quý, vinh quang vô thượng ngày nào, vô tình biến nàng trở thành mũi nhọn chốn hoàng cung. Ngày tháng ở Tiềm để tôn quý xiết bao, hóa ra chỉ là ân sủng nhất thời; bao nghi ngờ cùng ủy khuất chỉ có thể chôn chặt tận đáy lòng nơi thâm cung vô hạn. Vì bảo vệ chính mình, Thanh cầu xin Thái hậu đổi tên "Như Ý". Như Ý, Như Ý... ngụ ý "mĩ hảo an tĩnh", cũng là chữ "Nhẫn" cho nàng, nhẫn giữa chốn hậu cung luôn chực chờ những cơn sóng dữ...

      Đây là truyện kế tiếp của Hậu Cung Chân Hoàn truyện, phỏng theo thời Thanh, có thể là phần kế tiếp của phim. Ta làm tiếp văn án quyển 2 sau khi hoàn thành quyển 1. Vì chương rất dài nên edit hơi lâu. Các nàng ủng hộ truyện mới này nhé. Bên nhà Thiên Bích khóa pass rồi, ta thích quá nên tìm raw làm luôn. Nếu câu văn có lủng củng, các nàng góp ý cho ta với nhé. Hoan nghênh các nàng vào hố mới của ta ^^









    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1 (1) Tiên đế băng hà

      Tiếng gõ kẻng vang lên ngừng, tiếng khóc thương nổi lên bốn phía. Tựa như có vầng mây nặng trĩu treo đỉnh đầu, bầu khí khiến người ta vừa buồn bã vừa cảm thấy kính sợ.

      Quốc tang. Thiên hạ đều biết.

      Thanh theo mọi người cúi xuống, dập đầu, rồi lại đứng dậy, sau đó cúi người, dập đầu. Nước mắt chảy dài gò má, tựa như nước suối mùa xuân bao giờ cạn, nhưng chẳng có giọt nào là đau lòng.

      Đối với người nằm trong quan tài bằng vàng kia, ta dù có sống hay chết, Thanh cũng hề quan tâm. Có điều, chính là phụ thân của phu quân nàng, là tiên đế của vương triều Đại Chu, cũng là nam nhân vứt bỏ biểu của nàng.

      Nghĩ đến đây, Thanh chợt rùng mình cái. Nàng phát mình có hơi chút vui mừng. Vương phủ trở thành Tiềm long phủ đệ*, phu quân nàng quân lâm thiên hạ, tất thảy đều do người nam nhân kia ban tặng. Ý nghĩ trong đầu vừa lóe lên, Thanh lặng lẽ liếc mắt, nhìn khắp lượt thê thiếp cách cách* - , phải gọi họ là phi tần, chẳng qua là danh phận chưa được định ra mà thôi.
      *Tiềm long phủ đệ: Nơi ở của thân vương triều Thanh trước khi trở thành Hoàng đế.
      *Cách cách: Được phiên từ tiếng của người Mãn, dịch thành tiếng Hán, có nghĩa là tiểu thư, tỷ tỷ, nương. Dưới triều nhà Thanh, tước hiệu Cách cách đôi khi được dùng để tôn xưng địa vị cao quý của nữ nhân nào đó, nhưng cũng dùng để gọi thiếp thất của thân vương, địa vị cao.


      Thanh lại rùng mình cái. Nàng ngoan ngoãn quỳ gối lặng yên phía sau Phúc tấn phía trước. Đằng sau nàng chính là Cao Hi Nguyệt cùng ngang bối phận. Cả hai đều mặc áo trắng, khóc đến hoa lê đẫm mưa, thấy mà bi thương.

      Bất thình lình, có thị nữ khẽ hét lên, “Chủ tử nương nương ngất rồi!”

      Thanh ngay lập tức lê gối tiến đến phía trước, cùng mọi người đỡ lấy Phú Sát thị ngất xỉu. Cao Hi Nguyệt cũng hoảng theo, nàng ta , “Chủ tử nương nương quỳ đêm, e rằng mệt mỏi. Các ngươi mau thông báo cho Hoàng thượng và Thái hậu!”

      Lúc này, Hoàng thượng và Thái hậu đều rất mệt, sớm về cung nghỉ ngơi. Thanh liếc mắt nhìn Hi Nguyệt cái rồi cao giọng, với đám người, “Chủ tử nương nương quá đỗi đau lòng, mau đỡ nàng về thiên điện nghỉ ngơi. Tố Tâm, ngươi là người bên cạnh chủ tử nương nương. Mau thông báo tiếng, rằng bên này có chúng ta hầu hạ, cần phiền đến Hoàng thượng và Thái hậu.”

      Hi Nguyệt liếc Thanh cái, nhiều lời thêm. Thanh cũng lười tranh cãi với nàng ta. Nàng đỡ Phú Sát thị, đợi cho đến khi tên tiểu thái giám tay chân mau lẹ mang kiệu đến; sau đó, tất cả mọi người đều đưa Phú Sát thị quay về thiên điện.

      Hi Nguyệt có ý muốn vào hầu hạ. Thanh bước vụt lên , nghiêng người chặn nàng ta lại, thấp giọng , “Nơi này thể có người chủ trì, Thái hậu và các Thái phi đều nghỉ cả, tỷ tỷ* lại là Trắc phúc tấn có vị phân cao nhất, chính ta vào cùng chủ tử nương nương.”
      *Tỷ tỷ là do Thanh tự xưng hô mình với Hi Nguyệt, chứ gọi Hi Nguyệt là tỷ tỷ.

      Sóng mắt Hi Nguyệt khẽ gợn. Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Thanh , trong cái nhìn dịu dàng của nàng ta thoáng lên tia bất tuân. Hi Nguyệt nhàng , “Muội muội và ta đều là Trắc phúc tấn, ta làm sao dám vào hầu hạ chủ tử nương nương?” Nàng ta ngừng lại chút, “Hơn nữa, chủ tử nương nương tỉnh dậy, chưa chắc muốn nhìn thấy mặt muội muội.”



      Thanh hờ hững, “Tỷ tỷ dĩ nhiên hiểu.”

      Hi Nguyệt nghe vậy hơi cắn môi, “Ta hy vọng muội muội hiểu được.”

      Nàng ta xong lui ra hai bước, quỳ xuống, hướng về quan tài bằng vàng của tiên đế mà khóc. Tiếng khóc như mưa, thanh nghẹn ngào, vô cùng thảm thiết.

      Thanh liếc mắt nhìn qua Hi Nguyệt, trong lòng khỏi khen ngợi nàng ta. Sao đời lại tồn tại nữ nhân như vậy? Mềm mại uyển chuyển tựa như khói sương vờn quanh mây, ngay cả lúc đau lòng cũng đẹp đến mức khiến người ta thể rời mắt.

      Thanh bước vào trong thiên điện. Tố Tâm và Liêm Tâm đỡ Phú Sát thị lên giường nằm, mỗi người bên quạt cho nàng ta. Thanh liền phân phó thái giám theo hầu, “Mau mang nước ấm đến đây. Đừng để chủ tử nương nương bị lạnh. Liêm Tâm, ngươi hầu hạ chủ tử nương nương uống chút nước ấm, cẩn thận kẻo nóng.” Vừa dứt lời, nàng lại phân phó thị nữ của mình, “Nhị Tâm, ngươi mở cửa sổ cho thoáng khí. Ở đây nhiều người như vậy, ta sợ nương nương khó chịu. mời Thái y đến chưa?”

      Nhị Tâm vội vàng trả lời, “ lặng lẽ phái người mời rồi ạ.”

      Tố Tâm vừa nghe, hai hàng lông mày nhất thời nhíu lại, “Thân mình chủ tử nương nương khỏe, tại sao mời Thái y mà phải lén lút?”

      Thanh lập tức mỉm cười, “ nương biết. phải lén lút, mà là do vừa rồi Nguyệt phúc tấn sai.”

      Tố Tâm cảm thấy khó hiểu, đâm ra nghi ngờ, “ sai?”

      Thanh muốn cùng nàng ta nhiều lời. Nàng tiến lên phía trước, nhìn bọn thái giám bưng nước ấm vào. Nhị Tâm nghiêng người về phía Tố Tâm, giọng ôn hòa mà vẫn có chừng mực, “Mới vừa rồi, Nguyệt phúc tấn , chủ tử nương nương té xỉu là vì mệt nhọc...”

      Tố Tâm còn định hỏi lại, Phú Sát thị tỉnh dậy. Nàng ta ho tiếng khinh thường, “Hồ đồ!”

      Liêm Tâm vui mừng ra mặt, vỗ vỗ ngực cho chủ tử, , “Chủ tử nương nương có muốn uống chút nước ? Người khóc đêm, cổ họng cũng khan cả rồi.”

      Phú Sát thị chậm rãi uống hớp nước. Nàng ta dù khó chịu trong người cũng để đầu tóc rối loạn. Vuốt qua cái, Phú Sát thị ngồi thẳng người lên, quát lớn, “Hồ đồ! Còn mau mời Trắc phúc tấn ngồi xuống?”

      Thanh cúi đầu, đứng ở bên, cung kính , “Chủ tử nương nương tỉnh rồi.”

      Phú Sát thị cười cười, “Chủ tử nương nương? Kiểu xưng hô này chỉ dành cho Hoàng hậu, Hoàng thượng còn chưa có sắc phong, gọi như vậy có phải sớm quá hay ?”

      Thanh kiêu ngạo siểm nịnh, ra, “Chủ tử nương nương minh giám. Hoàng thượng ở trước linh tiền đăng cơ, dù chưa có cử hành lễ sắc phong, nhưng chủ tử nương nương và Hoàng thượng là phu thê kết tóc, người dĩ nhiên danh chính ngôn thuận là Hoàng hậu. Nếu xưng Phúc tấn chỉ e ổn, gọi thẳng Hoàng hậu khi chưa có ý chỉ cũng được, nên tạm gọi là chủ tử nương nương.”

      Phú Sát thị cũng kêu nàng đứng lên, thở dài tiếng rồi , “ như vậy, ta còn gọi ngươi là Trắc phúc tấn, cũng ủy khuất ngươi rồi.”

      Thanh cúi đầu, “Trắc phúc tấn và các cách cách được phong phi tần đều do chủ tử nương nương đứng đầu lục cung ban thưởng. Thiếp thân bây giờ vẫn là Trắc phúc tấn, chủ tử nương nương hề ủy khuất thiếp thân.”

      Phú Sát thị nở nụ cười, đánh giá tinh tế Thanh , “Ngươi cẩn thận như vậy, ngay cả chút sai sót cũng có hay sao?”

      Thanh càng cúi đầu thấp hơn, dịu giọng cất tiếng, “Thiếp thân chưa từng phạm sai, tất cả đều nhờ ơn dạy dỗ của chủ tử nương nương.”

      Phú Sát thị trầm ngâm hồi rồi , “Đứng lên .” Nàng ta lại hỏi, “Tố Tâm, có phải Nguyệt phúc tấn chờ ở bên ngoài hay ?”

      Tố Tâm liền trả lời, “Dạ phải.”









      Chương 1 (2) Tiên đế băng hà

      Phú Sát thị quét mắt khắp điện cái rồi thở dài, “Là Thanh Phúc tấn an bài phải ? Làm rất thỏa đáng.” Nàng ta thấy Tố Tâm tỏ vẻ phục liền quay sang Thanh , , “Ngươi làm tốt lắm. Nguyệt Phúc tấn rằng ta mệt mỏi... Ta đường đường là mệnh phụ phải làm gương ở hậu cung này, sao có thể vì chút mỏi mệt mà ngất xỉu trước mặt mọi người? Đám tiểu nhân vin vào đó mà gây sóng gió, sau lưng này nọ rằng ta bất kính với tiên đế. Đến khi gặp mặt Thái hậu và Hoàng thượng rồi, ta làm sao dám tha thứ cho chính mình?”

      Thanh vuốt cằm, đáp lại, “Thiếp thân hiểu. Chủ tử nương nương là vì quá đau lòng nên mới ngất . Nguyệt Phúc tấn lo lắng cho người, nhất thời lỡ miệng.”

      Phú Sát thị thở ra hơi nhàng, “Rốt cuộc, chỉ còn ngươi hiểu được lý lẽ.” Ánh mắt nàng ta nhìn Thanh càng lúc càng sâu, “Có điều, ngươi nhất định phải xử cẩn thận đến mức này sao?”

      Thanh thấp giọng, , “Thiếp thân hầu hạ chủ tử, dám tận tâm.”

      Phú Sát thị khen mà như khen, “Quả nhiên là người của Ô Lạp Na Lạp thị, rất tinh tế và chu đáo.”

      Thanh mơ hồ hiểu được ý của Phú Sát thị, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Nàng dám thêm lời.

      Phú Sát thị nhìn nàng, cũng gì nữa. Thanh vô cùng khổ sở. Cứ im hơi lặng tiếng như vậy, so với khi còn ở Tiềm long phủ đệ, mấy thê thiếp thỉnh thoảng minh tranh ám đấu càng khó hơn.

      Bầu khí ngưng đọng hồi lâu. Liêm Tâm lúc này chợt bưng lên chén canh, “Chủ tử uống chút canh cho tỉnh táo, Thái y cũng sắp đến rồi.”

      Phú Sát thị đón lấy chén canh, dùng muỗng bạc thử qua xem có độc , thần sắc vững vàng tựa núi Thái Sơn, “Bây giờ vào cung, dù gì cũng là người nhà, ngươi đến Cảnh Nhân cung* thăm vị kia sao?”
      *Cảnh Nhân cung Hoàng hậu Ô Lạp Na Lạp Nghi Tu, bị Tiên đế giam lỏng vì hại chết Thuần Nguyên Hoàng hậu.

      Thanh , “Tiên đế băng hà, Thái hậu có hạ chỉ để Cảnh Nhân cung nương nương dự tang lễ, thiếp thân dĩ nhiên cũng thể gặp.”

      Phú Sát thị mỉm cười, đặt chén canh xuống, “Có duyên tất gặp thôi.”

      Thanh nghe vậy, càng dám trả lời. Phú Sát thị chưa từng thấy thái độ này của nàng, trong lòng nàng ta có hơi đắc ý, khí sắc mặt cũng tốt hơn chút.

      Hai người tiếp tục im lặng như vậy. Bất thình lình, bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay liên tục của thái giám. Đó là ám hiệu nhắc nhở nhóm cung nhân nhanh chóng chuẩn bị, Hoàng đế sắp vào chỗ này.

      Phú Sát thị cúi đầu, hơi thở yếu ớt, “Hoàng thượng...”

      Thanh vội hành lễ, “Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

      Hoàng đế có nhìn nàng, chỉ đưa tay lên, thuận miệng , “Đứng dậy .”

      Thanh lùi bước đến ngoài cửa, hơi hất hất mặt. Đám cung nữ thái giám nhanh chóng theo nàng ra ngoài.

      Hoàng đế bước nhanh đến sát giường, cầm lấy tay của Phú Sát thị, “Lang, vất vả cho nàng rồi.”

      Trong mắt Phú Sát thị chứa mấy giọt lệ, giọng dịu dàng, trầm ấm, “Đều tại nô tì bất tài, khiến Hoàng thượng lo lắng.”

      Hoàng đế rất ôn hòa, “Nàng từ sau khi sinh Vĩnh Liễn, thân mình vẫn luôn yếu như vậy. Nay lại phải chủ trì nghi lễ, lại thêm quản lý vụ hậu cung, thực làm nàng mệt mỏi.”

      Phú Sát thị cúi đầu, , “Hai vị muội muội Hi Nguyệt và Thanh đều giúp đỡ cho nô tì.”

      Hoàng đế vỗ vỗ lưng nàng ta, “Vậy tốt rồi.” chỉ ngón tay về phía sau, “Trẫm nghe nàng được khỏe liền chạy đến đây, vừa đúng lúc cũng gọi Thái y qua để xem cho nàng chút.”

      Phú Sát thị , “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.”

      Thanh đứng hầu ở bên ngoài, nhất thời dám đâu xa. Thầm nghĩ đến bộ dáng của Hoàng đế mà lúc nãy chính mình lén nhìn, giờ phút này, nàng ghi nhớ hình ảnh ấy ràng rành mạch ở trong đầu.

      Bởi vì còn để tang, Hoàng đế vẫn chưa thể cạo râu, hai mắt hằn lên vô số tia máu, có lẽ là vì ngủ ngon. Nghĩ đến đây, Thanh cảm thấy đau lòng. Nàng thầm với Nhị Tâm, “Hoàng thượng mệt nhọc, chỉ sợ là nóng trong người. Ngươi hầm chút canh hạt sen nấm tuyết, mỗi ngày đưa đến chỗ của Hoàng thượng. Nhớ kỹ, làm phải lặng lẽ, kín đáo.”

      Nhị Tâm vâng mệnh rồi lui ra. Trùng hợp ngay lúc ấy, Hoàng đế dẫn người ra ngoài. Thanh vừa vặn hành lễ, “Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an.”

      Hoàng đế liếc nhìn đám cung nhân theo hầu cái. Đám người này toàn kẻ thông minh, lập tức đứng im tại chỗ như tượng gỗ bất động. Hoàng đế bước tới hai bước, Thanh vừa vặn theo kịp. Bộ dạng đầy vẻ âu lo, hỏi nàng, “Có phải trẫm trông rất khó coi ?”

      Thanh rất muốn cười nhưng dám lên tiếng, đành cắn môi chặt để nhịn. Hai người nhìn nhau, nàng , “Hoàng thượng bảo trọng.”

      Hoàng đế cũng , “Thanh , nàng bảo trọng.”

      Trong lòng Thanh chợt động, nàng si ngốc nhìn Hoàng đế. quay đầu, giọng vẫn ôn hòa như trước, “Trẫm trước, nàng đừng để bản thân mình mệt mỏi.”

      Thanh đáp, “Dạ.” Hoàng đế rời xa, ngự giá theo hầu cũng đuổi kịp. Nàng nở nụ cười, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 2 (1)

      Ánh trăng nhạt nhòa, sắc trời ảm đạm. Thanh cúi đầu, : “E là trời sắp mưa.”

      Nhị Tâm nghe vậy lo lắng, “Tiểu chủ đến dưới mái hiên tránh . Ngộ nhỡ mưa rơi ướt áo, người bị lạnh.”

      Đúng lúc đó, Tố Tâm tiễn Thái y ra ngoài. Thái y thấy Thanh , vội vàng hành lễ, “Thỉnh an Tiểu chủ.”

      Thanh gật đầu, , “Đứng lên . Phượng thể của chủ tử nương nương có việc gì chứ?”

      Thái y vội đáp, “Chủ tử nương nương vạn an. Chỉ là mấy ngày qua, người phải lo lắng tang vất vả, lại thêm đau thương quá độ nên mới ngất . Tĩnh dưỡng vài ngày khỏe hơn thôi.”

      Thanh khách khí , “Làm phiền Thái y.”

      Tố Tâm vội vàng chen vào, “Thái y, chúng ta mau thôi. Nương nương chờ thuốc của ngài.”

      Thái y đáp dạ tiếng. Tố Tâm quay sang Thanh , bộ dáng vô cùng khách khí hơn trước, , “Hồi Tiểu chủ, chủ tử nương nương muốn nghỉ ngơi chút, e là tối ngay thể chủ trì nghi lễ. Chủ tử nương nương có , hết thảy làm phiền Tiểu chủ rồi.”

      Thanh nghe nàng ta vậy liền hiểu ngay Phú Sát thị trọng dụng Hi Nguyệt, mọi thứ đều giao cho nàng ứng phó đáp, “Xin Chủ tử nương nương an tâm tĩnh dưỡng.”


      Thanh quay trở lại nơi chủ trì nghi lễ. Cả điện vận toàn đồ trắng, tiếng khóc bớt thổn thức hơn rất nhiều. Ai nấy đều mỏi mệt rã rời. Nàng phân phó đám cung nữ đứng bên ngoài, “Các Phúc tấn tuổi cao e rằng thức đêm mệt, ngươi đến Ngự thiện phòng lấy vài bát canh rồi mời họ ăn chút. Nếu có ai chịu được nữa, mời người đó đến thiên điện nghỉ tạm, giờ Tý lại gọi họ.”

      Đám cung nữ tuân mệnh rời . Hi Nguyệt nhìn thấy, mặt thoáng lộ vẻ bực mình. Thanh bước vào bên trong, với nàng ta, “Lúc nãy muội muội thay Chủ tử nương nương chủ trì hết thảy, vất vả cho muội muội rồi.”

      Hi Nguyệt thản nhiên, , “Ngươi cứ câu muội muội hai câu muội muội, kỳ thực, ta đây còn lớn hơn ngươi bảy tuổi.”

      Thanh biết nàng ta ngầm bất mãn. Ở Tiềm để, nàng ta lớn tuổi hơn nàng, nhưng nàng lại là Trắc Phúc tấn đứng đầu, vị phân ràng. Nàng cũng thèm để ý tới nàng ta, chỉ khẽ , “Vậy à?”

      Hi Nguyệt thấy nàng hờ hững vô cùng bực bội, quay mặt qua chỗ khác, thèm chuyện.

      canh giờ nữa trôi qua, đến thời điểm khóc lớn. Bầu khí vô cùng yên tĩnh. Ai nấy đều cố gắng giữ tâm trạng đau khổ, họ sợ khóc ra tiếng bị khép vào tội “Bất kính với Tiên đế”. Nội giám chấp lễ lúc này cất cao giọng, hô, “Khóc tang!” Tất cả phi tần đồng loạt quỳ xuống, khóc đến hoa lê đẫm mưa.

      Vì Phú Sát thị có mặt, Thanh bắt đầu nức nở, chuẩn bị là người quỳ xuống trước tiên. Bất thình lình, Hi Nguyệt đứng ngang với nàng quỳ “phịch” xuống cái, khóc òa lên, giành vị trí tiên phong.

      Giọng của Hi Nguyệt vốn dịu dàng, nay tiếng khóc càng thêm du dương, uyển chuyển, ba phần than thở, mười phần bi thương. Ngay cả đám thái giám đứng hầu bên ngoài nghe nàng ta khóc cũng nhịn được mà thấy chua xót cả lòng.

      Dựa theo thứ tự vị phân ở Tiềm để, Hi Nguyệt thấp hơn Thanh . Vậy mà lúc này, nàng ta lại là người cất tiếng khóc đầu tiên. Mọi người nhất thời sững sờ, đứng ngây cả ra.

      Chương 2 (2)

      Cách cách* Tô Lục Quân cảm thấy líu cả lưỡi. Nàng ta nhịn được mà thấp giọng , “Nguyệt Phúc tấn à... thứ tự của Thanh Phúc tấn ở người mà.”
      *Cách cách: Dưới Đích Phúc tấn và Trắc phúc tấn, ngang hàng với thị thiếp, chứ phải cách cách có thân phận tôn quý trong vương phủ.

      Hi Nguyệt mặc kệ lời của Tô Cách cách, cứ quỳ ở đó mà gào khóc.

      Trước mặt mọi người phải chịu nỗi nhục nhã này, Thanh thầm giận trong lòng nhưng cố nín nhịn. Sắc mặt Nhị Tâm tốt, còn định tiến lên vài lời bị nàng ngăn lại. Thanh khẽ liếc Tô Lục Quân cái rồi chậm rãi quỳ xuống.

      Lục Quân hiểu ý liền quỳ xuống theo, sau đó mới đến lượt nhóm Cách cách còn lại. Kế đến là các Phúc tấn trong hoàng thân quốc thích, rồi Cáo mệnh Phu nhân, cung nữ thái giám, thấy Hi Nguyệt giơ tay phải lên cúi rạp người xuống hành lễ, sau đó cùng nhau khóc nức nở.

      Giữa những thanh bi thương, Thanh chú ý đến cổ tay của Hi Nguyệt. Cổ tay của nàng ta nhắn, mềm mại, lộ ra trong ống tay áo màu trắng là chiếc vòng hạt Phỉ Thúy điểm hoa sen vàng, lấp lánh trong ánh nến tựa như mặt nước mùa xuân sáng rỡ. Mắt Thanh chợt cảm thấy nhói đau vì thứ ánh sáng đó. Theo nghi lễ, phải cúi thấp đầu xuống, nàng hững hờ nhìn chiếc vòng y hệt cổ tay của mình, bất giác cắn môi.

      Nghi lễ qua khi giờ Tý trôi quá nửa. Hi Nguyệt đứng dậy, nhìn lướt qua mọi người rồi , “Hôm nay chúng ta tạm nghỉ. Ngày mai hành lễ, mong các vị đến đúng giờ.” Mọi người nhanh chóng lui ra ngoài. Thanh cố đứng dậy, chịu đựng nhức nhối ở hai đầu gối. Nhị Tâm vội tiến tới đỡ nàng, nàng lời nào liền ra ngoài.

      Cách cách Tô Lục Quân trước giờ là người nhát gan, luôn sợ phiền phức. Nàng ta lặng lẽ gạt tay ra khỏi thị tỳ, chạy vội theo Thanh .

      Thanh còn tức giận trong người, ngay cả kiệu nàng cũng thèm ngồi. Bước chân càng lúc càng nhanh, cứ thế mà thẳng tới hành lang rộng dài, sâu thẳm. Nhị Tâm rốt cuộc nhịn được mà kêu lên, “Tiểu chủ! Tiểu chủ! Người nghỉ chân chút !”

      Thanh từ từ dừng lại nghỉ chân, cảm thấy hai chân đau nhức vô cùng. Nàng vừa quay đầu lại, thấy Tô Lục Quân đầu tóc rối bời, hơi thở gấp gáp chạy tới mới nhận ra ban nãy mình nhanh đến chừng nào, ngay cả Lục Quân theo sau mà nàng cũng phát .

      Thanh chợt cười khổ, dịu giọng , “Ngươi vừa mới sinh hạ Tam A ca hơn ba tháng, cứ như vậy chạy gấp theo ta, lỡ như làm thương tổn thân thể phải làm sao?” Nàng nhìn dáng người nàng ta gầy yếu, càng thêm đành lòng, “Cũng do ta tốt, phát ngươi chạy theo ta tới chỗ này.”

      Lục Quân sợ hãi, , “Trắc Phúc tấn quá lời rồi. Thân thể của ta có đáng gì... Nhưng mà hôm nay, Cao tỷ tỷ thất lễ như vậy cũng được sao?”

      Thanh định chuyện, thấy kiệu của Cách Cách Kim Ngọc Nghiên nhàng tiến đến.

      Kim Ngọc Nghiên xuống kiệu, tay dựa vào thị nữ. Nàng ta cười tràng rồi , “Thế nào là được? Từ trước tới nay, đại luôn do Hoàng thượng và Chủ tử nương nương chủ trì, huống hồ còn có Thái hậu. Trắc Phúc tấn hôm nay chịu ủy khuất lớn như vậy, chẳng lẽ còn thể báo thù sao?”

      Thanh hòa hoãn , “Đều là tỷ muội nhà, cần gì phải hai chữ báo thù? Ngọc Nghiên muội muội quá lời rồi.”

      Kim Ngọc Nghiên vén áo thi lễ với nàng, lại cùng Tô Lục Quân bình lễ. Nàng ta với giọng chán ghét, “Muội muội cũng thấy kỳ lạ. Cao tỷ tỷ trước giờ rất dịu dàng, tuy rằng lúc trước cũng từng cãi nhau với Trắc Phúc tấn, nhưng nào có đến nỗi này? Chẳng lẽ vào cung rồi, tính tình liền trở nên nóng nảy hay sao?”

      Lục Quân vội hỏi, “Ai trở nên nóng nảy? Ngọc Nghiên muội muội được Hoàng thượng sủng ái, có thể thuận miệng đùa, nhưng chúng ta tuyệt đối dám.”

      Ngọc Nghiên có đôi mắt rất đẹp. Nàng ta lại tiếp, “Tỷ tỷ càng tới hai chữ sủng ái, muội muội lại càng cảm thấy thua kém. Còn chưa bằng được Trắc Phúc tấn đâu, Hoàng thượng đối với Trắc Phúc tấn mới gọi là muôn vàn sủng ái”, rồi chợt ra vẻ trầm ngâm hồi, “Ai nha! Chẳng lẽ Cao tỷ tỷ cho rằng, sau khi vào Tử Cấm thành rồi, Trắc Phúc tấn đoàn tụ với vị ở Cảnh Nhân cung* kia, khiến cho Hoàng thượng và Thái hậu cảm thấy kém may mắn, nên mới tỏ ra bất kính như vậy?”
      *Phim Hậu cung Chân Hoàn truyện, ám chỉ Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp Nghi Tu.

      Thanh nghiêm mặt, “Tiên đế vừa mới băng hà, đây là thời điểm cần phải tỏ lòng hiếu thuận. Ai lại nhắc tới sủng ái này nọ?!”

      Lục Quân thu lại vẻ mặt, khom người đứng qua bên. Ngọc Nghiên vuốt bên má, cười khanh khách, , “Trắc Phúc tấn tức giận như vậy, chính là cái khí thế này. Nếu mà vừa nãy Cao tỷ tỷ bị khí thế của người dọa cho phát hoảng, nàng ta chừng biết lợi hại.” Nàng ta xong quỳ xuống, “Đêm dài lắm mộng. Mới vào cung có trò hay, ngày sau sợ là còn thiếu hay sao? Muội muội xin cáo từ trước, dưỡng cho tinh thần khỏe khoắn để xem kịch.”

      Ngọc Nghiên cứ như vậy mà nghênh ngang rời . Tô Lục Quân thấy nàng ta như vậy, bất giác nhíu mày.

      Thanh khuyên nhủ Tô Lục Quân, “Thôi . Ngươi đâu phải biết tính tình của Ngọc Nghiên. Tuy rằng đều là Cách cách, nhưng lai lịch của ngươi và nàng ta giống. Nàng ta là con trong hoàng tộc Cao Ly*, được chính Tiên đế ban cho Hoàng thượng. Chúng ta đối với nàng ta còn phải thêm mấy phần khách khí, ngươi cần tức giận làm gì.”
      *Triều Tiên

      Lục Quân mặt ủ mày chau, , “Tỷ tỷ vậy, ta làm sao mà hiểu chứ? Hoàng thượng vì muốn để thân phận nàng ta dễ nghe chút mà hạ chỉ, để cho Thượng Tứ viện Tam Bảo đại nhân làm nghĩa phụ của nàng ta, khó trách nàng ta ngày càng quá phận.”

      Thanh giọng an ủi, “Ta biết ngươi ở chung chỗ với nàng ta, khó tránh khỏi đôi bên hài lòng. Đợi sau khi Hoàng thượng sắc phong lục cung, sớm hay muộn rồi an bài các ngươi ở nơi khác tốt hơn. Ngươi yên tâm. Ngươi mới hạ sinh Tam A ca, nàng ta thể hơn ngươi được.”

      Lục Quân nhìn Thanh đầy lo lắng, “Nguyệt Phúc tấn luôn ở trước mặt Hoàng thượng là người hiền lành, dịu dàng lại khéo hiểu người lòng người. Bây giờ vào cung, ngay cả nàng ta cũng thay đổi tính tình, còn chuyện gì mà thể chứ?” Lục Quân chán nản, đưa mắt nhìn hàng lang sâu hun hút, tường đỏ cao vời vợi, nhất thời giọng, “Người ta , Tử Cấm Thành đầy những oan hồn nấp, ngày đêm quấy phá. Chẳng lẽ ngay cả lòng dạ con người cũng bị ảnh hưởng lợi hại đến như vậy sao?”

      Đêm đen tịch mịch, thấy ánh sáng của vầng trăng, thậm chí cho đến ngay cả chấm sao bầu trời cũng chẳng có. Tử Cấm Thành này toàn những cung điện nối tiếp tựa như núi non trùng điệp, nghiêng nghiêng ngả ngả, lại thêm khắp nơi trong cung đốt đèn lồng bằng giấy trắng để tang, nếu lại thêm mấy đốm lửa, kết hợp với áo trắng thông thường, gợi cho người ta cảm giác lạnh lẽo, thê lương sao kể xiết.

      Thanh cầm tay Lục Quân, dịu dàng , “Ngươi so ra còn lớn hơn ta mấy tuổi, sao lại mấy lời làm ta sợ như vậy? Huống chi, Cao Hi Nguyệt chỉ dịu dàng đối với Hoàng thượng, chứ đâu có đối với chúng ta.”

      Lục Quân tuy nghe hiểu nhưng cũng có mỉm cười.

      Thanh nhìn cả Tử Cấm Thành xa lạ, chợt thốt ra lời lạnh lùng, “Mặc dù ta và ngươi đều là con dâu của hoàng thất, ngày ngày tiến cung thỉnh an, cũng từng qua nơi này, nhưng cuối cùng vẫn quá lạ lẫm. Về phần oan hồn nấp gì đó, ta nghĩ, lòng người có khi còn đáng sợ hơn cả quỷ ma.”

      Dù sao cũng lao lực cả ngày, hai người thêm vài câu rồi tự giải tán.

      Hi Nguyệt vừa trở về cung, thấy buồn ngủ đến chịu nổi. Nàng ta tựa vào chiếc bàn làm bằng gỗ lê mà ngồi xuống. Ngay lập tức, cung nữ mang tới cho nàng ta chén tổ yến táo đỏ, cung kính , “Tiểu chủ mệt rồi, hay là ăn chút gì .”

      Hi Nguyệt phất phất tay, ý bảo cung nữ lui xuống. Nàng ta rút mấy cây trâm bạc tóc rồi đưa cho thị tỳ tâm phúc là Mạt Tâm, lầm bà lầm bầm, “Đúng là đồ bỏ! Vừa u vừa nặng nề, khiến ta đau hết cả đầu!” Dứt lời, Hi Nguyệt vuốt vuốt chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy điểm hoa sen vàng cổ tay, “Cũng may là còn có cái này do chủ tử nương nương thưởng cho, bằng bảo ta suốt ngày nhìn mấy bộ mặt bi thương ảm đạm đó, chắc ta tức đến chết mất.”

      Mạt Tâm cất trâm vào hộp trang sức, rồi thay Hi Nguyệt gỡ khỏi tóc nào là hoa lụa trắng, trân châu, sau đó mới , “Tiểu chủ trời sinh đẹp đẽ, cho dù có cài trâm làm từ gỗ mun cũng như cài hoa thơm cỏ lạ. Huống hồ, tuy rằng hai người đều có vòng tay y hệt nhau, nhưng tiểu chủ đeo vào lại đẹp hơn cả Thanh Phúc tấn.”

      Hi Nguyệt liếc Mạt Tâm cái rồi cười vang, “Đúng là dẻo miệng. Cái gì mà hoa thơm cỏ lạ chứ? phải Hoàng thượng vốn rất sủng ái Kim Ngọc Nghiên xinh đẹp tuyệt trần đó sao?”

      Mạt Tâm , “Dung mạo dù có xinh đẹp đến mấy, nàng ta cũng chỉ là tiện nữ của nước , đáng gì chứ? Chủ tử nương nương thân mình khỏe, Tô Lục Quân tính tình nhút nhát, mấy cách cách thị thiếp kia càng cần người để mắt tới, chỉ là có duy nhất người, cùng ngồi cùng ăn với tiểu chủ - Ô Lạt Na Lạp Thanh . Hôm nay tiểu chủ ra oai rồi, để xem nàng ta còn có thể đắc ý được bao lâu?!”

      Hi Nguyệt ăn hai miếng tổ yến rồi , “Trước đây, nàng ta ỷ mình là cháu họ của Hiếu Kính Hoàng hậu và Cảnh Nhân cung Hoàng hậu, lại thêm là Trắc Phúc tấn do đích thân Tiên đế ban hôn, sớm đắc ý quá mức. Bây giờ Thái hậu đạt được quyền thế, Tiên đế và Hiếu Kính Hoàng hậu đều băng hà, vị ở Cảnh Nhân cung kia lại thành sợi dây trói buộc nàng ta. Ta nghĩ, Thái hậu và Hoàng thượng làm qua loa chuyện này.”

      “Còn phải sao? Nô tỳ thấy Chủ tử nương nương còn muốn nhìn mặt nàng ta.”

      Hi Nguyệt thở dài, “Tuy rằng đều là Trắc Phúc tấn, ta lớn tuổi hơn cả nàng ta, nhưng mà lúc nhập phủ, ta lại chỉ là Cách cách. Đến khi được phong Trắc Phúc tấn rồi, trong mắt mọi người ta vẫn bằng được nàng ta, hỏi sao ta giận cho được? Ngay cả vòng tay này, vốn là cùng đôi, cũng phải chia ra đôi bên chiếc, đơn chiếc bóng, thể làm cặp.”

      Mạt Tâm nghĩ đến tiền đồ của chủ tử mình, liền cảm thấy trong lòng sảng khoái, “Cổ tay của tiểu chủ trắng mịn, rất thích hợp để đeo Phỉ Thúy. Cũng tại nàng ta ngày trước đắc ý, hôm nay cho nàng ta đòn ra oai phủ đầu coi như nhắc nhở. Trắc Phúc tấn có cái gì hơn người chứ? Quan trọng là vị phân sau khi tiến cung và sủng ái của Hoàng thượng.”

      Hi Nguyệt cười đến dịu dàng, ánh mắt tràn đầy khen ngợi đối với Mạt Tâm. Nàng ta có hơi lo lắng, “Hôm nay ta mạo hiểm như vậy, quả là có hơi... Tin tức của ngươi có ?”

      Mạt Tâm cười, , “Tiểu chủ đừng quá lo lắng. Chính miệng Liêm Tâm ở bên cạnh Chủ tử nương nương đến cho nô tỳ biết, nàng ta là nghe được Hoàng thượng bàn với Chủ tử nương nương. Có cho Liêm Tâm vạn lá gan, nàng ta cũng dám bậy đâu!”

      Hi Nguyệt nhắm lại đôi mắt phượng hẹp dài, xinh đẹp rạng ngời. “Vậy cũng tốt.”
      nghecon_2812 thích bài này.

    4. lamngoc555

      lamngoc555 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      cảm ơn bạn edit truyện này, tớ theo dõi bộ này từ bên thiên bích, nhưng về sau bị khóa pass mà có nhà nào dịch truyện này. Thanks bạn vô cùng :-*:-*:-*

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :