1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      (1) Các bạn nên chỉ đổ thừa cho gen họ ngoại của Hoàng thượng, tấm gương tiên hoàng hoang dâm, đường ca định thịt cả đường muội, các bạn quên rồi à? Nhắc đến mới thấy Hoàng thượng là kết tinh của... hai họ háo sắc, bảo sao mà xuất sắc!
      (2) Chả hiểu tác giả tả Thái phó đẹp trai, cộng thêm vết sẹo tà mị, tự nhiên nhét cái gậy vào tay Thái phó... Làm mình tưởng tương ra ông tiên chống gậy, râu tóc bạc phơ, hoặc là ông lão nhãn của hộp sữa ông thọ. như ông thọ chớ lại còn nhìn thấy tài tử giai nhân tặng hoa tặng tranh, tuổi trẻ ngời ngời... thế này làm sao ông thọ chịu được!
      Từ (1) và (2) các bạn có thể thấy là: Nếu Hoàng thượng và Thái phó có đời sau: (chúng) nó là kết tinh của háo sắc và sợ già. Tôi bày tỏ quan ngại về thế hệ vương tử vương tôn đại Nguỵ sống gấp, cực gấp...
      Juliah, TieuLinh8359, Thùy Dương9523 others thích bài này.

    2. Yến Tử

      Yến Tử New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      13
      :yoyo60::yoyo60::yoyo60:Vệ quý phi lớn tuổi nay lại còn bị "hủy dung" . Cảm thấy đáng lo thay cho Giao khuyển đại nhân!!!!!:yoyo30::yoyo30::yoyo30:
      TieuLinh8359, lananhtran51, tart_trung3 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Trong lòng khỏi quýnh lên, vội vàng đuổi theo. Nhưng nghĩ tới nhị vị giai nhân vừa tới cầu thang liền dừng lại. Chỉ thấy phía dưới chân cầu thang có vị nam tử đứng, tay cầm quải trượng bằng ngọc thạch, đầu trượng có đầu hổ nhe nanh, người mặc bộ áo dài bằng gấm sang trọng, càng tôn lên đôi mày rậm mắt phượng của nam tử này. người vị nam tử này xuất sát khí, làm khí vui tươi chung quanh biến mất gần như còn. Có lẽ do bên má của vết sẹo dài, giống như con giao long chiếm cứ, làm cho vẻ tuấn mỹ khuôn mặt càng tăng thêm phần tà khí.

      Niếp Thanh Lân hoàn toàn nghĩ người nào đó xuất ở nơi này, sau mấy tháng trời xa cách, đột ngột lại xuất ở Phiên Mặc lâu, nhưng mặt của …. Sao lại thế này?

      “Sao ngươi lại tới đây, mặt của ngươi......”

      Thái Phó nghe vậy, mắt phượng trầm, đem bên mặt hơi nghiêng nghiêng giống như muốn lãng tránh ánh mắt của nàng: “Bị thương ngoài ý muốn thôi, sao...... lúc hào hứng như thế, tiểu thư lại muốn sao?”


      Nhìn tình hình của ràng là đến được lúc, chỉ biết đoạn bốn mắt nhìn nhau vừa rồi của mình cùng vị thiếu niên kia có bị bắt gặp hay .

      Hai người đứng nhìn nhau, đúng là có chút xấu hổ. Đứng phía sau Lỗ Dự Đạt cùng Thiết Hoa vừa thấy, muốn thi lễ với Thái Phó. Nhưng Vệ Lãnh Hầu lại mở miệng “Tiểu thư vội chắc là có việc bận, tại hạ cũng muốn tặng nàng đóa hoa, thỉnh tiểu thư dừng bước, nán lại trong giây lát.”

      xong thuận tay cầm lấy chiếc đèn lồng được giắt ở bên cạnh. Đèn lồng này vốn là của các vị thư sinh đợi sau khi tỉ thí xong, bọn họ cùng nhau tô màu sau đó tới tối dùng làm vật trang trí trước cửa nhà.

      Nhưng Vệ hầu lại thuận tay cầm lấy coi nó như tờ giấy trắng dùng để vẽ tranh. thèm sử dụng bút, chỉ vươn ngón tay, chấm vào mực sau đó chiếc đèn lồng xuất đóa Hàn Mai Ngọa Tuyết vươn mình đón gió.

      Vẽ hoa đăng khác rất xa so với vẽ giấy trắng. Bởi vì mặt hoa đăng uốn gấp gập ghềnh, khá khảo nghiệm bản lĩnh của người họa. Thái Phó chỉ dùng ngón tay hơi hơi điểm , họa lên đó gốc hàn mai lớn .

      Gốc hoa mai đó, thoạt nhìn cực kì bình thường có gì đặc sắc, nhưng sau đó, rất nhanh mọi người cũng phát được điểm kỳ diệu trong đó, hoa mai kia bởi vì góc độ khác hẳn với giấy, nên khi nhìn kỹ thấy được lạ thường. Từ hướng bên cạnh nhìn qua, nụ hoa chưa nở, nhưng nếu nhìn trực diện, lại là đóa hoa nở rộ. Bản lĩnh tính toán kết cấu, góc độ như thế này, bất kì người nào có chút hiểu biết về thi họa đều cũng khen mãi thôi.

      Điều này làm cả đám người lập tức sôi trào, tán thưởng thủ pháp tuyệt vời của họa sĩ, sau khi nhìn bức Hàn Mai này xong, khi quay lại nhìn ngắm những bức họa khác được treo trong Phiên Mặc lâu, nhất là bức Thủy Tiên đồ vừa treo lên, cảm thấy so hai bút tích chẳng khác nào đem so trẻ con và người lớn.

      Nhất là Tùy Khinh Trần, cảm thấy có chút đả kích. dốc hết sức học theo nét vẽ của Chấn Lâm tiên sinh, làm sao nhận ra đây mới chính là bút tích của danh họa ấy? Vốn dĩ thấy danh họa mà mình luôn hâm mộ trong lòng nên tràn đầy vui mừng. Nhưng lại nghĩ tới muốn cùng mình tranh đoạt giai nhân, niềm vui đó tan thành mây khói.

      Vị Chấn Lâm tiên sinh này tuy có chút tài hoa, nhưng mới vừa rồi khi vươn tay lấy chiếc đèn lồng bước chân vững, chính là người què! Hơn nữa, khuôn mặt kia tuy tuấn mỹ, nhưng bên má lại có vết sẹo đáng sợ, như vậy tuy rằng có tài hoa, nhưng rốt cuộc vẫn xứng với tuyệt sắc giai nhân!

      Nghĩ vậy Tùy Khinh Trần nhất thời tự tin tràn đầy, đem vừa chấn động khi mới vừa nhận ra bút tích của Chấn Lâm tiên sinh giảm ít.

      Như thế xem ra, còn có cơ hội!

      Niếp Thanh Lân chậm rãi tiếp nhận đèn lồng, xem như nể mặt mũi của Thái Phó, sau đó lách người rời khỏi Phiên Mặc lâu. Tùy Khinh Trần muốn ngăn lại để hỏi phương danh củagiai nhân, nhưng lập tức bị hắc y nam tử trầm lạnh lẽo kia ngăn lại, bị trừng mắt, trong lòng cảm thấy luồng sát khí cực mạnh ập đến, trong lúc nhất thời kinh sợ đến cử động cũng dám, đợi tới khi phục hồi lại tinh thần, bên cạnh còn bóng người....

      Niếp Thanh Lân xuống lầu liền lên xe ngựa, Thiệu Dương công chúa hỏi hắc y nam tử vừa rồi là ai, Niếp Thanh Lân bình thản : “Là ôn thần, thể trêu vào, lại tránh được.”

      Khi xe ngựa trở về biệt quán, vị ‘Ôn thần’ kia về trước, khuôn mặt tối sầm như mực. Phất tay đuổi hết hạ nhân ra ngoài.

      Niếp Thanh Lân chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, vẫn là nhịn được nhìn về phía gò má có vết sẹp và chiếc gậy trong tay : “Thái Phó lâu ngày gặp, vẫn khỏe chứ?”

      Thái Phó hé mở đôi môi mỏng, lạnh giọng : “Xem ra có bản hầu, công chúa cũng vẫn ‘rất khỏe’, hôm nay nếu bản hầu trình diện, chẳng phải công chúa cùng đứa con nít miệng còn hôi sữa kia, diễn tuồng tài tử giai nhân?”

      Niếp Thanh Lân thu hồi ánh mắt, buông mi xuống : “Có giai thoại Thái Phó chuyên sủng công chúa Hung Nô phía trước, những câu chuyện còn lại đều trở nên thô tục, sao dám so sánh? Chỉ là biết Thái Phó đến đây, có chuyện gì cần làm sao?”

      Vệ Hầu cau mày: “Nàng lại nghe mấy chuyện linh tinh này ở đâu vậy, bản hầu khi nào chuyên sủng công chúa Hung Nô?”

      Niếp Thanh Lân kinh ngạc ngẩng đầu: “Bệnh hay quên của Thái Phó nặng quá rồi chăng, chẳng lẽ công chúa Cách Nhĩ Phiên mới tới đây có mấy tháng ngắn ngủi mà bị thất sủng?”

      Vệ Lãnh Hầu hơi nhướng mày, có chút giật mình: “Còn vì sao mấy tháng nay nàng hề gửi cho bản hầu phong thư, ra là mang theo giận dỗi khi rời kinh, công chúa Cách Nhĩ Phiên sớm gả cho trưởng tử của An Bang Hầu, hai người trai tài sắc trở thành giai thoại đẹp, chẳng lẽ trong mắt công chúa, bản hầu lại là hạng người ăn tạp như vậy?”

      Nghe vậy, Niếp Thanh lân sửng sốt trong chốc lát, khuôn mặt nhắn chậm rãi giãn ra, Thái Phó thấy thế liền vừa lòng, biết là tiểu nữ tử biết sai rồi, mới giọng, dang tay ra : “Đúng là bình giấm chua tối ngày ghen bậy bạ, còn đến chỗ bản hầu, để bản hầu xem trứng gà của ta có bị gầy chút nào hay ?”

      Niếp Thanh Lân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng biểu tình mặt lại hề xấu hổ ngượng ngùng như vẫn nghĩ: “ ra là như vậy, may mà có trưởng tử của An Bang Hầu đứng ra chia sẻ phân ưu cùng Thái Phó, nhưng quốc vất vả, nếu Thái Phó còn chuyện gì khác, thỉnh ngài mau chóng trở lại kinh thần, miễn cho quốc bị chậm trễ.” xong, liền lập tức đứng dậy muốn rời .

      “Đứng lại!” Thái Phó rốt cuộc thể kiềm được cơn giận, lập tức nổ tung. ngày đêm, để có thể nhanh chóng đến được Giang Nam, trong lòng tràn đầy mong đợi đến thời điểm gặp được giai nhân mềm mại săn sóc, chạy vào lòng, an ủi cho nỗi khổ tương tư nhớ nhung của mấy tháng trời xa cách. Nhưng làm sao nghĩ đến, men theo hành trình của nàng, hào hứng chạy đến Phiên Mặc lâu, đập vào mắt là hình ảnh giai nhân mỉm cười e thẹn, liếc mắt đưa tình với tên nhóc miệng còn hôi sữa. Nên lập tức vung tay vẽ ra bức hoạ, cắt đứt si tâm vọng tưởng của tên nhóc lông còn chưa kịp mọc đủ dám đến dụ dỗ nữ nhân của Vệ Lãnh Hầu !

      Tiếng hét này cực kì vang dội, cho dù là nam nhân cao to vạm vỡ cũng bị dọa đến mềm cả chân, nhưng tiểu nữ nhân kia vẫn vững vàng ra ngoài như cũ. Vệ Lãnh Hầu tức giận đứng lên, chống quải trượng bước tới trước mặt nàng, giữ nàng trong tay : “Công chúa ở Giang Nam nên dưỡng mập lá gan? Nếu là hiểu lầm, vì sao còn sinh hờn dỗi?”

      Niếp Thanh Lân cười khổ : “Thanh Lân tài, thế, sao dám sinh hờn dỗi với Thái Phó, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt, vì sao bản thân mình luôn lo được lo mất, Thái Phó là tài xuất chúng, nữ tử thế gian này, luôn chen nhau đến để tranh giành. Là tướng tài dũng mãnh, sang quý, Thanh Lân đủ tài đức để giữ lại. Thay vì cứ nơm nớp lo sợ mỗi ngày rằng biết khi nào bị mất , chi bằng cứ xem như chưa bao giờ từng có được. Mấy tháng chia lìa đủ chứng minh, Thái Phó cũng phải là thể có Thanh Lân.... Thanh Lân và ngài từ khi quen biết nhau cho đến tận hôm nay, trải qua bao hiểu lầm sóng gió, Thanh Lân cũng cảm nhận được tấm chân tình của Thái Phó, Thanh Lân cũng vì đó mà cảm động, động chân tình, nhưng thế gian này, tình nồng mấy cũng có khi phai nhạt, Thanh Lân cũng chỉ là nữ tử tầm thường, nếu đến ngày đó, nhất định chịu nổi đau khổ dày vò khi mất , nên hi vọng Thái Phó thương tiếc, lúc tình còn chưa phai nhạt, buông tay để Thanh Lân có thể định cư luôn ở Giang Nam, tránh đau khổ về sau….”

      Thái Phó nghe xong, tức giận đến mức gân xanh muốn nổi hết lên, tiểu nữ tử này luôn miệng thương mình, nhưng xoay người lại bảo mình buông tay, gương mặt đẫm nước mắt đau lòng trước kia khi nghe tin mình bị thương đến tận nay vẫn còn chưa quên được, nhưng chỉ chớp mắt thôi, có thể lạnh lùng xoay người chẳng chút quan tâm.

      Lòng dạ độc ác đến bực nào đây? Uổng cho cứ mãi lo lắng, sợ khi nàng biết được, nhất định đau lòng đến mức cơm ăn vô, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. tại theo thấy, trong lòng nàng giờ trông ngóng cho chết sớm, để có thể tự do cùng đám trẻ con miệng còn hôi sữa kia mắt mày lại. Loại nữ tử biết tuân thủ nữ tắc đến bực này, cho dù có nhốt vào lồng heo thả trôi sông cũng giải hận!

      Đúng lúc này, ngoài sảnh đột nhiên truyền đến tiếng sợ hãi: “Muội muội cứu ta!”

      Niếp Thanh Lân nghe thấy tiếng đúng là của Bát hoàng tỷ, nàng vội vàng đẩy Thái Phó ra, bước nhanh ra ngoài, chỉ thấy ngoài đình viện có nam tử cao to sừng sững như ngọn núi, vẻ mặt kích động đem Thiệu Dương công chúa ôm vào lòng, miệng ngừng : “Thiệu Dương của ta, nàng chết? Ta biết ta nhất định tìm được nàng mà!”

      Thiệu Dương công chúa sau khi từ Phiên Mặc lâu trở về, mắt thấy muội muội bị ôn thần thẩm vấn, trong lòng lo lắng, rốt cuộcvẫn là tỉ muội tình thâm, cho dù thể nhớ hết những tình cảm của trước kia, vẫn theo bản năng thấy lo lắng, cho nên sau khi xuống xe ngựa, nàng cũng vội vã trở về phòng mà loanh quanh chờ ở ngoài vườn.

      Nhưng mà nghĩ tới, hồi sau, tự nhiên có nam tử dị thường cao lớn như con gấu chạy vọt tới, nhìn thấy nàng, hai tròng mắt xanh thẳm quỷ dị chứa đầy nước mắt, vươn tay ôm lấy nàng. Mình đụng phải gấu vào giữa ban ngày? Làm Thiệu Dương công chúa sợ tới mức hét lên tiếng chói tai, sau hé răng đem cổ Hưu Đồ Hoành cắn cho máu tươi đầm đìa.

      Trường hợp hỗn loạn đến rối tung cả lên như thế này làm cho người ta nhìn mà đau đầu, đợi cho vất vả mới tách được 2 người ra, đều tự tách ra, trấn an lẫn nhau.

      Hưu Đồ Hoành mở cổ áo cho thị nữ bôi thuốc, vẻ mặt đơn ngồi cạnh Vệ Lãnh Hầu : “Làm sao bây giờ, nàng ấy đúng là quên mất ta!”

      Vệ Lãnh Hầu mặt mày nặng nề như đá, vết sẹo giao long bên má hơi hơi ửng đỏ lạ thường, nghiến răng ra từng chữ: “Thà là quên, còn tốt hơn loại người lòng gang dạ sắt, cố ý muốn quên… Nữ nhân! Đúng là ai tốt cả!”
      Kimanh1257, conlu124, Iluvkiwi103 others thích bài này.

    4. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      ai gio. sao vẫn chưa thấy thịt đâu? mừng hụt

    5. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      - Cụ Thái phó biết tổ chức tiệc lên lão chưa, mở miệng câu chê người ta trẻ con, hai câu chê các sủng phi tương lai trẻ trâu thế này.
      - Thấy Thái phó đau chân chống gậy tự nhiên lại nghĩ đến bài thơ:
      "Ông bị đau chân
      Nó sưng nó tấy
      phải chống gậy
      Khập khiễng khập khà"
      (Thái phó, tôi chỉ đọc thơ, có ý đâm chọc vào tuổi tác và vấn đề ở chân.)
      - Mà Thái phó chả hiểu ăn ở thế nào tự nhiên vừa bị què, vừa bị rạch mặt, chưa hết, Thái phó vừa bị người đá. Chả biết gì an ủi , chỉ biết cảm thán: "Hoạ vô đơn chí, chó cắn áo rách. có đen đen mình thôi, đứng tránh xa tôi ra, tôi muốn bị lây."
      PS: Đấy, Thái phó xuất phát là đầu tôi đầy Thái phó, cái gì Lân cái gì Gấu là mặc kệ hết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :