1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu tỳ trùng sinh - Vãn Tĩnh Quy (Ful- Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 40

      Vân Dương quận chúa ném xuống con gà rừng màu sắc diễm lệ, hai con thỏ, đắc ý nhìn Bùi Hành vừa vặn đuổi tới, "Quỳ xuống dập đầu ." Thời gian ngắn như vậy, nàng tin Bùi Hành có thể săn được nhiều hơn nàng.

      Bùi Hành hướng nàng cười tiếng, hai con huơu bào* to mọng rơi xuống đất, còn có hai con chim trĩ, xuống ngựa : "Nên là quận chúa dập đầu cho ta mới đúng."

      * Hươu bào, hay còn gọi là hoẵng Siberia, mọi người GG là ra.

      Vân Dương quận chúa đen mặt, nhất thời xuống đài được.

      Động tĩnh bên này của hai người bọn họ hấp dẫn số người đến xem, vương thế tử cũng tới, nghe được cái gì mà quỳ quỳ, lập tức đoán được tính tình điêu ngoa của muội muội lại phát tác, cười lớn vỗ vỗ vai Bùi Hành, : "Tử Trọng tài bắn cung tốt, khó được văn võ toàn tài, , theo giúp ta uống chén..."

      Bùi Hành cũng thể thực bắt hoàng thất quận chúa ở trước công chúng dập đầu với , có tội bất kính, cười cười mượn bậc thang của vương thế tử mà xuống, theo vương thế tử mà .

      Vân Dương quận chúa tức giận đến quăng roi, nhìn chằm chằm Bùi Hành dậm chân cái, hồi lâu mới thở phì phì hướng nữ quyến bên này mà đến.

      Nàng vừa đến, các nãi nãi trẻ tuổi và các tiểu thư rối rít đứng lên chào, lại có người quen biết dẫn kiến giới thiệu cho nàng, giới thiệu đến Nguyệt Thược, nàng khỏi nhìn kỹ chút.

      Mà Nguyệt Thược bị xem cũng buồn bực, vị Vân Dương quận chúa...Tại sao nhìn như có chút quen mắt.

      Nguyệt Thược nghĩ tới, sau hôm nay, Vân Dương quận chúa trở thành khách quen Hầu phủ.

      Chỉ là nàng phải là tới tìm Bùi Huyên, mà là tìm Bùi Hành đấu võ.

      Trong mắt vị Vân Dương quận chúa này, dường như căn bản biết cái gì gọi là nam nữ hữu biệt, cũng biết người khác khách khí cự tuyệt ra sao, Bùi Hành là nam tốt cùng nữ đấu, hai là địa vị tôn ti, mỗi lần bất đắc dĩ bị kéo đến võ trường, hoặc là đua ngựa ở ngoại thành.

      Kể từ đó, cũng làm cho Nguyệt Thược thành trò cười ở hầu phủ.

      Nguyệt Thược thậm chí cẩn thận nghe được Thạch Lựu vì bảo vệ nàng mà theo người gây gổ, còn có dáng vẻ Tước nhi thường thường tức giận bất bình.

      lần, Nhị nãi nãi Điền thị còn cười : "Tứ thúc chúng ta là nhân vật phong lưu tuấn mỹ, trách người khác thích."

      Người khác trộm dò xét sắc mặt Nguyệt Thược, Nguyệt Thược tiếp lời, học theo Điền thị cười dài, khiến cho người xem náo nhiệt bất giác cảm thấy vô vị.

      Nguyệt Thược tin tưởng tính tình của Bùi Hành, hôn phu của Vân Dương quận chúa mặc dù bệnh tật, nhưng đều là có vợ có chồng, vốn cũng phải là người trêu hoa ghẹo nguyệt, làm sao có thể có gì đó với Vân Dương quận chúa, chỉ sợ trong lòng còn nhìn trúng Vân Dương quận chúa "Lẳng lơ ong bướm", biết kiểm điểm đây.

      Quả nhiên nàng liệu sai, Bùi Hành đến cửa cầu kiến vương thế tử Lý Đức Hải, Lý Đức Hải nay năm ba mươi bảy tuổi, tính ôn thuần nhân hậu, chiêu hiền đãi sĩ, rất là thích người đọc sách có tài năng.

      Bùi Hành bồi Lý Đức Hải hạ bàn cờ, lại thấy con lớn nhất của Lý Đức Hải thế tôn của vương, nhất thời linh cơ nhất động, mới hàm súc ám hiệu chuyện của Vân Dương quận chúa đến cửa.

      "... Quận chúa ưu ái, học sinh hổ thẹn, nhưng thời chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân, thực phải là lúc vui đùa..."

      Sắc mặt Lý Đức Hải biến hóa, phải giận Bùi Hành biết cân nhắc trạng cáo đích thân muội tử của , mà là muội tử này chọc ra chuyện như vậy.

      Bọn họ là ở trong rừng trúc tán gẫu, ở con đường mòn vừa vừa , chạm mặt hai vị ăn mặc như quan văn, nhìn thấy hai người vội lên trước liền chắp tay hành lễ, "Hạ quan gặp qua vương thế tử, Phúc Yên quận vương."

      Thái giám bên cạnh Lý Đức Hải gấp rút quát lớn: "Vị này là con thứ tư của Bùi gia, tại sao lại loạn nhận thức thành quận vương."

      Hai người kia nghe vậy gấp rút nhận lỗi.

      Lý Đức Hải cười ngăn cản thái giám hỏi tội, : "Chuyện mà thôi."

      Lý Đức Hải tính tình tốt, cho thái giám đưa Bùi Hành , còn hiếu kỳ hỏi hai người vì sao lại nhận sai.

      người trong đó gan lớn chút, thấy vương thế tử ôn hòa, hồi đáp: "Rất xa nhìn sang, vị học sinh kia và thế tử có sáu bảy phần giống nhau, liền cho rằng là quận vương..."

      Lý Đức Hải ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới bản thân ngày đầu tiên gặp Bùi Hành, cảm thấy người này quen mặt, cực có cảm tình, ra đúng là giống với mình?

      Thứ đệ Phúc Yên quận vương Lý Đức Giang lớn lên giống chút nào, ngoại nhân liên can ngược lại lại giống, quả nhiên là hiếm thấy.

      Bùi Hành sau khi trở về Hầu phủ, tâm tình thoải mái khoái trá, an tâm đọc sách trong thư phòng.

      Tháng ngày bình ổn, hai tháng lại trôi qua.

      Vân Dương quận chúa tới cửa nữa, Nguyệt Thược bất động thanh sắc giao hảo cùng tỷ muội Bùi Trân, Bùi Huyên, thỉnh thoảng cũng đến gặp Hầu phu nhân.

      Lễ mừng năm mới ở Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, duy nhất có thể chỉ là Bùi Hành có thể tham dự từ đường tế bái, sau khi trở lại có chút rầu rĩ.

      Ngày thường mặc dù vẫn được gọi Tứ gia, tất cả đãi ngộ giống như nhị gia, tam gia, những thứ này vô hình trung làm cho Bùi Hành cho là mình còn là người Bùi gia. Nhưng đến lúc mấu chốt nào đó, mới giật mình vì bản thân là người có gốc rễ, ngay cả người để tế bái cũng có.

      Tỷ như sân của những người khác đều ở trong Hầu phủ, chỉ sân của bọn họ ở góc đông bắc, cơ hồ là phần của Hầu phủ phân ra, bên cạnh còn có hai nhà họ Bùi dựa vào Hầu phủ kiếm sống.

      Như thế càng mong đợi hài tử trong bụng Nguyệt Thược xuất thế, đọc sách mệt mỏi qua sờ sờ bụng Nguyệt Thược, tự giác cười.

      Bùi Hành hiếm khi có dáng vẻ ngu si như thế, Nguyệt Thược vì có thể nhìn thêm vài lần, cố ý làm bộ như có chú ý tới.

      Mùng chín tháng hai, Bùi Hành vào trường thi.

      Bụng Nguyệt Thược khẽ nổi lên, lòng nàng mặc dù vương vấn Bùi Hành, nhưng lại bởi vì chuyện Hầu phủ chọn con cháu, sinh lòng cấp bách. Nên biết thời tất cả mọi người cảm thấy người được chọn chọn từ hai người Bùi Lâm, Bùi Trạm, dường như là chắc chắn, Nguyệt Thược thực sợ Bùi hầu làm ra quyết định, nếu như vậy cái gì cũng muộn. Bởi vậy ngày hôm đó dùng chút cháo, lại dẫn Thạch Lựu Tước nhi hướng thượng phòng chính viện tới hỏi an, tùy thời tìm cơ hội.

      ngày kia, Nguyệt Thược làm bộ như lơ đãng hỏi Bùi Trân: "Trân tỷ tỷ, tháng này mười sáu là sinh nhật ngươi sao?"

      Bùi Huyên cười : "Ngươi nghe ai mò, đại tỷ sinh tháng ba."

      Làm sao , nàng phải là mười sáu tháng hai sinh mới đúng, còn là đứa bé sinh đủ tháng, chẳng lẽ Bùi Trân năm nay phải là hai mươi bốn, Bùi nhị tiểu thư chưa gặp mặt mới là hai mươi bốn tuổi.

      Nguyệt Thược trong nội tâm khó hiểu, hỏi thăm : "Trân tỷ tỷ năm nay là qua hai mươi bốn tuổi sao?"

      Bùi Trân gật đầu.

      Nguyệt Thược trong lòng lo lắng, cảm thấy có số việc ngoài dự liệu của nàng, lại hỏi: "Trong nhà còn có tỷ tỷ nào cùng tuổi với Trân tỷ tỷ, sinh nhật vào mười sáu tháng này ?"

      Lời này có chút lỗ mãng, khiến cho Bùi Huyên vui, Bùi hầu người thiếp thị cũng , nhà nàng ba tỷ muội đều là con vợ cả, giọng điệu đáp lời kém , "Tứ tẩu hôm nay là kỳ quái, chẳng lẽ nhà ta nhất định phải có người sinh ngày mười sáu tháng này? Có cái gì đặc biệt, ra ta nghe chút, khẩn yếu như vậy, hỏi chút bọn nha hoàn trong nhà, nhiều người như vậy, chừng có thể tìm ra người cho ngươi."

      Mà ba ngày sau, Bùi Hành từ trường thi trở lại, vương phủ vì Vân Dương quận chúa đưa thiệp mời sinh nhật tới.

      Đúng là mười sáu tháng này.

      *****

      Trong chiếc xe ngựa vào kinh thành có hai người ngồi, thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi, thiếu niên tuấn mỹ mười * tuổi.

      Thiếu nữ gì nhìn ngoài cửa sổ, thiếu niên con mắt hồng hồng, đầy cõi lòng áy náy, thỉnh thoảng bưng trà đưa nước.

      "Tố Tố, ngươi nửa ngày ăn cái gì, uống chén nước giải khát."

      Tố Tố cười lạnh tiếng, tay gạt ly trà tay của thiếu niên, ngữ điệu u, "Tạ Vân Đình, ngươi muốn mang ta đâu?"

      Lạnh lùng như vậy cùng cừu hận, từng chút từng chút đâm vào trong lòng Tạ Vân Đình, ra lời.

      Tố Tố : "Dẫn ta trở về Tạ gia, lại bị nương ngươi hại thêm lần?" Nàng cười , "Lúc này đây nương ngươi có phải trực tiếp muốn mạng của ta hay ?"

      Tạ Vân Đình gì.

      lâu, mới mở miệng, " trở về Tạ gia, Tố Tố, ta dẫn ngươi Phổ Huệ am, am chủ Tịnh Ngữ thiền sư thời gian qua cũng quen biết ngươi, nhất định thu lưu ngươi."

      Tố Tố yếu ớt sâu xa : "Được Tịnh Ngữ thiền sư thu lưu như thế nào, cả đời ta bị nương ngươi phá hủy, dù là quy y xuất gia, cũng còn mặt mũi gặp Phật tổ."
      Last edited by a moderator: 23/7/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 41

      Trước khi yết bảng, Lý Đức Hải cho người kêu Bùi Hành đến đánh cờ.

      Lý Đức Hải hỏi : "Nếu là trúng, muốn địa phương rèn luyện phen, hay là lưu Hàn lâm viện?"

      Tuy Bùi Hành đối với mình có lòng tin, nhưng là Lý Đức Hải cơ hồ chỉ tin trúng cử, khiến mừng rỡ thôi, cười : "Tất nhiên là do triều đình an bài."

      Lý Đức Hải cười, lại hạ xuống con cờ.

      Hai người lẳng lặng gì, đều suy nghĩ ván cờ.

      Ván này Lý Đức Hải thắng ba con cờ, Bùi Hành chắp tay nhận thua : "Thế tử hảo kỳ nghệ."

      Lý Đức Hải cười ha ha, "Kỳ phùng địch thủ, cùng ngươi đánh cờ, cực kỳ thống khoái."

      uống trà xem hát Nhị Nhân Chuyển*, Lý Đức Hải hỏi tuổi Bùi Hành, Bùi Hành trả lời: "Qua mười sáu tháng này, là tròn hai mươi bốn tuổi."

      * Nhị nhân chuyển ( loại kịch của Trung Quốc, khi diễn, các nghệ sĩ mặc trang phục có màu sắc sặc sỡ, tay cầm quạt, khăn tay, vừa vừa múa hát).

      Lý Đức Hải vừa nghe, cực kỳ kinh ngạc, "Ngươi lại cùng tuổi với Vân Dương cùng ngày cùng tháng..."

      Chúng nữ quyến Bùi gia nhận được thiệp mời sinh nhật của Vân Dương quận chúa, Bùi Hành sớm biết chuyện này, cũng muốn nhiều lời, liền cười cười đáp.

      Buổi trưa Bùi Hành rời khỏi vương phủ, Lý Đức Hải như có điều suy nghĩ, ngón tay gõ cái bàn.

      Cùng ngày sinh với Vân Dương, lớn lên lại có nét giống , quả thực trùng hợp làm người ta kinh hãi.

      Lý Đức Hải gọi thái giám tâm phúc, " tra chút, năm đó người hầu hạ vương phi lúc tị nạn..."

      Bùi Hành đậu Tiến sĩ nhị giáp đệ cửu, tâm tình người Bùi gia miễn bàn có bao nhiêu phức tạp, đứa con nuôi, lại xuất sắc hơn so với mấy người con ruột, làm cho lòng người sao mà thoải mái được. Thực cao hứng, cũng chỉ có Bùi Nhị lão gia và Bùi Tâm Tuệ.

      Hầu phủ làm tiệc mừng trúng cử cho Bùi Hành, khí náo nhiệt vui mừng, Phương Ngọc Dung tuy là cũng trong khí đó, nhưng tâm tình tốt, ngày thứ hai mang theo Châu nhi đến nữ am dâng hương, tránh để thanh tịnh.

      Ngày hôm đó dâng hương xong lại tản bộ ở rừng đào sau núi, Châu nhi đột nhiên chỉ phía trước gọi: "Đây phải là tứ nãi nãi sao, nàng tại sao lại ở đây?"

      Tiệc mừng phải tổ chức ba ngày, nàng thân là nữ chủ nhân, làm sao có thể chạy tới nữ am.

      Phương Ngọc Dung nhìn sang, chú ý tới bụng của nàng kia bằng phẳng. Lại cẩn thận coi trộm chút, người này và Nguyệt Thược có chút khác biệt, lông mày hình như cao hơn hai phần, mặt hơi khác phần.

      Phương Ngọc Dung lên phía trước, nàng kia liếc nàng cái, cũng để ý.

      đời có người giống như vậy, nếu phải người quen, sợ căn bản nhận ra, nàng khỏi thầm kinh hãi. Châu nhi lúc này cũng thấy được bình thường, tứ nãi nãi làm sao có thể mặc tăng bào áo xanh.

      Phương Ngọc Dung hành lễ, hỏi: "Tiểu nữ có chút lạc đường, xin hỏi thức ăn chay bố trí ở nơi nào?"

      Người này đúng là Tố Tố, nàng ta lạnh nhạt đáp lễ lại, chỉ chỉ phương hướng, "Bên kia." Lại lời nào, mình lui về phía sau núi mà .

      *****

      Bùi Hành thi đậu thứ cát sĩ lưu ở Hàn lâm viện làm biên tu, cái này cùng kiếp trước hơi có chút khớp.

      Nguyệt Thược kể từ khi biết sinh nhật Bùi Trân và Bùi Hành khác biệt, trong lòng liền lo lắng thôi, trong ngày cân nhắc là sai lầm ở đâu? Nàng kiếp trước biết, kỳ đều là từ chỗ nhị phu nhân và Phương Ngọc Dung. Nhưng nếu bọn họ nhận sai, nên làm cái gì bây giờ?

      tại nàng bụng lớn, hành động bất tiện, chỉ có thể tĩnh dưỡng ở nhà.

      Cũng may tâm tình Bùi Hành rất tốt, nhiều năm đọc sách, cuối cùng đến ngày kia (trúng cử), dù là cuộc sống có chút như ý, cũng tính cái gì.

      ngày kia nàng đứng lên thấy uể oải mệt mỏi, bụng nặng nằm xuống lại thoải mái, cuối cùng để cho Thạch Lựu đỡ ở trong sân qua lại.

      Chỉ là Thạch Lựu có chút yên lòng, Nguyệt Thược hỏi nàng: "Ngươi làm sao vậy, hôm nay còn có tinh thần hơn so với ta."

      Thạch Lựu cười lớn, "Phải , ước chừng hôm qua mưa lớn, ầm ĩ chút, ngủ ngon."

      Nguyệt Thược kỳ quái nhìn nàng cái.

      Thạch Lựu cúi đầu xuống.

      thích hợp của Thạch Lựu thể ở rất nhiều chỗ, ngay cả Tước nhi cũng oán hận: "Thạch Lựu tỷ tỷ gần nhất làm sao vậy, đem thuốc dưỡng thai của nãi nãi nấu khô queo."

      Nguyệt Thược hỏi nàng ta: "Nàng ấy gần đây có phải gặp chuyện gì hay ?"

      Tước nhi : " có a." Đến lúc nàng ta lại nấu khô thuốc lần hai, nàng ấy đột nhiên nghĩ đến, mấy ngày trước đây lúc lấy dược liệu đụng phải vị Tạ công tử, Thạch Lựu tỷ tỷ lúc ấy bị hù dọa mặt mũi trắng bệch, Tạ công tử kia còn đuổi theo gọi Thạch Lựu.

      Vị công tử kia...Chắc là biết Thạch Lựu tỷ tỷ.

      Có điều chuyện này quan trọng sao... có quan hệ gì.

      Suy nghĩ chút, Tước nhi đem ném đến sau đầu, yên tĩnh sắc thuốc.

      Mùng tám tháng tư, ngày Phật đản.

      Nữ quyến Bùi gia dâng hương, Nguyệt Thược thân thể nặng , Thạch Lựu tự động xin thắp hương cầu phúc thay, Nguyệt Thược đáp ứng.

      Nguyệt Thược vốn tưởng rằng Thạch Lựu chuyến chùa miếu tốt chút, ai biết được nàng sau khi trở lại ngược lại càng thêm tâm thần hoảng hốt.

      Mùng ba tháng sáu, Nguyệt Thược sinh hạ nữ nhi.

      Thạch Lựu trong lúc này, ngày đêm tận tâm hầu hạ, làm cho Nguyệt Thược trong lòng tồn vài phần cảm kích.

      Đến giữa tháng bảy, Nguyệt Thược kiêng cữ xong, Thạch Lựu cười với Nguyệt Thược: "Nãi nãi, ngày đó vì khẩn cầu ngài bình an sinh con, nô tỳ tự mình hứa nguyện với Bồ Tát, tại, nãi nãi có phải nên tự mình miếu lễ tạ thần, tạ ơn Bồ Tát phù hộ hay ."

      Nguyệt Thược sao cũng được, lòng đều đặt người nữ nhi mềm mại phấn nộn, con mắt mở ra nhìn người.

      Thạch Lựu sau đó lại ra hai lần, Nguyệt Thược kỳ quái, Thạch Lựu gấp rút ngừng miệng, lại dám đề cập đến.

      ngày kia, Tước nhi bị gọi , * ôm tỷ muội ngủ (chắc là bà vú ôm con NT ngủ), Thạch Lựu rót ly trà cho Nguyệt Thược, uống xong trà biết như thế nào, lại toàn thân vô lực, quay đầu nhìn Thạch Lựu, "Thạch Lựu..."

      Thạch Lựu tay phát run, hàm răng cắn môi, nhìn nàng, dáng vẻ sắp khóc.

      Nguyệt Thược có dự cảm chẳng lành, "Trà này..." Nhưng là chống đỡ nổi, trước mặt bỗng tối sầm, ngã sấp ở bàn, mê man.

      Thanh Thạch Lựu run rẩy, vỡ vụn cơ hồ nghe được, "Thực xin lỗi, tứ nãi nãi... Cầu xin tha thứ ta..."

      người đẩy cửa vào, tra xét Nguyệt Thược hôn mê, quay đầu nhìn Thạch Lựu, cười lạnh tiếng, : "Làm sao, lúc này hối hận?"

      Người này đúng là Phương Ngọc Dung.

      Thạch Lựu chân mềm đứng vững, quỳ ngồi dưới đất, cúi đầu lời nào.

      "Hối hận vẫn còn kịp, cho chủ tử cũ của ngươi, để nàng từ đâu tới về nơi đó được sao?" Phương Ngọc Dung , phát ra tiếng cười, : "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến."

      Châu nhi đỡ nữ tử che khăn lụa tiến vào, hai người cũng nhảm, lên vội vàng cởi y phục và đồ trang sức của Nguyệt Thược.

      Phương Ngọc Dung đánh giá Tố Tố phen, khỏi lại sợ hãi than lần nữa, " là giống, mặc thân này lại càng giống..."

      Tố Tố mặt mày vắng lạnh, liếc qua Thạch Lựu.

      Thạch Lựu nhìn thấy Tố Tố, tự động lau khô nước mắt, yên lặng hầu hạ nàng thay đổi quần áo.

      Làm xong hết thảy, mọi người hợp lực đem Nguyệt Thược mang ra cửa sau.

      Góc sân này vốn có cửa độc lập mở thông lui về ngõ hẻm phía sau, bà tử giữ cửa bị Thạch Lựu phái . chiếc xe ngựa bên ngoài, Nguyệt Thược bị đặt ở xe ngựa, phu xe lập tức đánh xe rời .

      Phương Ngọc Dung nhìn qua xe ngựa xa, trong lòng vừa hả giận vừa hư .

      Vốn chỉ là nha đầu, để nàng trở về bản vị là đúng, chỉ tiếc có thấy vẻ hối hận này của nàng...

      Mà Tố Tố, vừa thấp thỏm bất an, vừa kích động mừng rỡ.

      Làm sao kích động mừng rỡ, đây là cuộc sống mới của nàng, bắt đầu từ hôm nay, nàng còn là Diệp Tố Tố lưng đeo vết nhơ luân lạc thanh lâu, mà là Lâm Nguyệt Thược có vị hôn phu tiến sĩ, gia đình mỹ mãn.

      *****

      Bùi Hành sau khi biết được tin Nguyệt Thược té từ núi giả trong hoa viên bị thương, vội vàng trở về gấp. Đúng lúc gặp đại phu, Thạch Lựu mắt đỏ quỳ xuống đất khóc: "Đều do nô tỳ hầu hạ tốt, tứ nãi nãi nghe hoa núi giả trong vườn hoa đẹp, ai biết chỗ đó đổ mưa, đất trơn, cẩn thận nên ngã xuống."

      Bùi Hành kịp trách cứ, vội vàng nâng màn thăm người, chỉ thấy Nguyệt Thược nửa bên mặt đều trầy da, thoa dầy tầng thuốc mỡ màu xanh thẫm.

      Bùi Hành khỏi đau lòng, hỏi nàng: "Thương như thế nào, có đau hay ?"

      thấy Nguyệt Thược đáp lời, ánh mắt kỳ dị, giống như chưa từng thấy qua quan sát , càng thêm đau lòng, cho rằng nàng chấn kinh quá độ.

      Chừng mười ngày qua, mặt Nguyệt Thược thủy chung thấy khá, giọng cũng như bị tổn thương, thanh chuyện hơi có chút khàn khàn, Bùi Hành vì thế từ chối rất nhiều bữa tiệc, về nhà với nàng.

      lần, về nhà sớm, trông thấy bà vú ôm hài tử từ phòng Nguyệt Thược ra, Tước nhi ở dưới mái hiên thầm: "Nãi nãi làm sao vậy, trước kia ngày ngày nhìn tỷ muội, sợ khắc có thấy tỷ muội ở đâu thoải mái, thời nghe bà vú hồi báo cũng kiên nhẫn, bị lần thương, tính tình cũng đổi."

      Bùi Hành trong nội tâm sinh ra cảm giác quái dị.

      Nguyệt Thược nàng gần đây... Có chút thích hợp.

      Là vì mặt thương chậm chạp thấy khá, tâm tình hậm hực sao?
      Last edited by a moderator: 23/7/16
      thuyt, Phong Vũ Yên, thienbinh23883 others thích bài này.

    3. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      A bui hanh oi mau phat hien su that di

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      uầy.cái tr này wá nhìu trùg hợp.t chả thíc.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 42 Tình thế

      Nguyệt Thược bị đói bụng ba ngày, mỗi ngày chỉ có thể uống chén nước.

      Bởi vì nàng chạy thoát hai lần, lần thứ hai bị bọn buôn người cầm roi quất trận.

      Những nương bên cạnh từng người từng người dọc đường bị bán , chỉ có nàng, bị mang theo đường xuôi nam, rời kinh càng ngày càng xa.

      Miệng của nàng bị chận lại.

      Bởi vì mấy lần trước nàng giả vờ ngoan ngoãn, dọc đường tiếng động, chờ xe ngựa đến nơi đông đúc, lập tức la to, nhiều lần khiến cho quan sai hỏi thăm, đều bị bọn buôn người đút bạc mà qua.

      Nguyệt Thược cơ hồ tuyệt vọng.

      chẳng lẽ trốn thoát được.

      Vì cái gì Tứ gia đến cứu nàng, Tứ gia chẳng lẽ có phát nàng mất tích sao?

      Còn có Thạch Lựu, nàng đâu có lỗi với nàng ta, tại sao phải đối với nàng như vậy!

      đường đến Vũ Châu, bọn buôn người mang nàng đến từng lầu viện và số đại gia đình để bán, cuối cùng được nhà họ Miêu mua nàng.

      Miêu gia có bốn miệng ăn, sáu người sai vặt, Nguyệt Thược vừa được tự do, bí mật tìm cơ hội, nhắm ngay Miêu phu nhân nhìn có vẻ mặt mũi hiền lành thân thế của mình, "... Ta là bị lừa bán, vị hôn phu là biên tu ở Hàn lâm viện, phu nhân từ bi, nếu là chịu thả ta trở về, trong nhà nhất định có hậu tạ."

      Miêu phu nhân khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, chải búi tóc tròn vo, mặt mày ôn hòa, nhếch miệng lên, lúc nào cũng cười dịu dàng, bà ta khẽ nhếch mày, "A, như vậy ngươi là quan gia phu nhân?"

      Nguyệt Thược cắn cắn môi dưới, gật đầu lên tiếng, trong lòng cảm giác mình tìm nhầm người, lỗ mãng rồi...

      Quả nhiên, Miêu phu nhân sau khắc liền trở mặt, để cho người trói nàng ném vào phòng chứa củi.

      " phải là người an phận thành , bỏ đói nàng vài bữa, quan gia phu nhân... Nghĩ cũng đẹp, quan gia phu nhân nào bên cạnh có vài người hầu hạ , bị lừa bán? dối như ."

      Nguyệt Thược lại bị đói bụng vài ngày, thân thể cơ hồ suy yếu cách nào hô hấp.

      Nàng biết thể tiếp tục như vậy nữa. Nàng mới vừa sinh hài tử bao lâu, vốn là nên tỉ mỉ điều dưỡng, nhưng chịu tội như vậy, vừa đói vừa bị đánh, để lại bệnh căn, về sau trở lại bên cạnh Tứ gia, cũng cả đời hối tiếc.

      Nàng cắn răng, hạ quyết tâm.

      Ngày thứ ba được thả ra, nàng ngoan ngoãn dựa theo phân phó làm việc, sụp mi thuận mắt.

      Miêu phu nhân hết sức cẩn thận, tuyệt cho Nguyệt Thược có chút cơ hội chạy , lúc làm việc nhất định phải có người theo, hoặc là lúc ngủ, Miêu phu nhân khóa trái phòng của nàng, cửa sổ dán kín.

      Chỉ là kỳ quái là, ngoại trừ những việc thông thường, Miêu phu nhân còn đơn độc huấn luyện nàng các loại quy củ của đại gia đình.

      Loại chuyện cổ quái này, ở trong lòng nàng mơ hồ có điềm xấu.

      Hai tháng khổ ải như thế trôi qua, Miêu phu nhân nhìn Nguyệt Thược cực kỳ nhu thuận, dám phản kháng, trong lòng có dự định.

      Bà ta ném bộ quần áo màu hồng đào cho Nguyệt Thược, để cho nàng mặc chỉnh tề, lại dẫn nàng đến bàn trang điểm, phân phó nàng dùng chút phấn son bột nước.

      Nguyệt Thược thừa dịp bà ta chú ý, cầm bút kẻ lông mày dùng sức vẽ ở lòng bàn tay, vẽ ra được chút bột phấn, sau đó trộn vào trong phấn, thoa lên mặt.

      Như thế màu da mặt nàng tối ít.

      Miêu phu nhân thấy, khỏi hồ nghi, nhìn thời gian sai biệt lắm, dẫn nàng ra xe ngựa.

      Xe ngựa gần nửa canh giờ, đến cái cửa bên yên tĩnh, dẫn đón chính là tiểu tỳ áo xanh, cười cùng Miêu phu nhân hành lễ vấn an: "Miêu mụ mụ tới, phu nhân nhắc đến ngài."

      Miêu phu nhân đáp lời, quay đầu lại thấp giọng phân phó Nguyệt Thược: "Theo sát ta, nhà này cũng phải là nơi ngươi có thể tùy tiện giương oai, thấy người được phép ngẩng đầu, hỏi ngươi cho , nhớ kỹ chưa?"

      Nguyệt Thược nhu thuận mà giọng trả lời: "Nhớ kỹ." Trong bụng nàng thất kinh, nguyên lai vị "Miêu phu nhân" này là đầy tớ.

      Nhà này quả nhiên rất lớn.

      Đình đài lầu các, hòn non bộ, giả sơn nối nhau liên tiếp, hành lang xuyên sơn và gấp khúc nối liền khắp nơi, nghi môn ở mọi chỗ, và vô số nha hoàn, tức phụ cẩm y hoa phục.

      Hầu phủ đem ra so sánh, lại trở thành nhà nghèo.

      Nguyệt Thược trong lòng ước đoán, có thể có khí thế như vậy, ngoại trừ vương phủ, thể là phủ đệ nào khác.

      Chỉ là biết là phủ đệ của vị vương gia nào.

      Nhưng hoàn cảnh tại của nàng, lại làm sao có thể thấy được vương gia để khiếu nại. Nhưng lại, chuyện của nàng, cũng cần vương gia đến làm chủ. Bất luận vị nào có địa vị cao hơn Miêu phu nhân, có thể ép được Miêu phu nhân cũng có thể giúp nàng thoát khỏi lao tù vây hãm.

      Lướt qua khóm hoa, tiểu tỳ mang theo Miêu phu nhân cùng nàng tiến vào sân tường màu trắng. Trong sân, chính viện năm gian, hai bên sương phòng mỗi cái ba gian, dưới hành lang treo mấy cái lồng chim, đủ loại chim mỏ hồng đuôi xanh chiêm chiếp kêu to.

      Mấy tiểu nha đầu tắm rửa cho chim chóc ăn, nhìn thấy Miêu phu nhân, rối rít cười gọi "Mụ mụ".

      Có vẻ rất quen thân.

      Có nha đầu trước thông báo, Miêu phu nhân dẫn Nguyệt Thược vào.

      vào trước, Nguyệt Thược nghe Miêu phu nhân thấp giọng cảnh cáo nàng: " được phép ngẩng đầu nhìn, vào theo quy củ của ta, làm sai chút, về nhà ta cho ngươi biết tay."

      Nguyệt Thược có ý định chọc giận Miêu phu nhân, nàng theo quỳ xuống hành lễ, ngẩng đầu lên cũng làm động tác dư thừa.

      "Thỉnh an phu nhân."

      Có giọng nữ phía bên : "Đứng lên , lấy ghế cho Miêu mụ mụ ngồi."

      Lúc Miêu phu nhân đứng lên, Nguyệt Thược theo đứng lên, Miêu phu nhân ngồi ở tú đôn, nàng là sụp mi thuận mắt đứng ở phía sau.

      Miêu phu nhân cười hỏi, "Phu nhân có khỏe , thời gian trước nghe thoải mái, ta ở nhà đều an lòng, muốn đến thăm, lại sợ quấy rầy ngài tĩnh dưỡng."

      Vị phu nhân biết họ này cười, "Khá hơn nhiều." Tầm mắt của bà ta rơi người Nguyệt Thược, quan sát rất lâu, "Đây là người ngươi tìm?"

      Miêu phu nhân : "Dạ, hôm nay cố ý mang đến cho ngài xem chút."

      Nguyệt Thược cảm giác được ánh mắt kia rơi vào người, trong lòng trận tê dại.

      Chỉ thấy phu nhân nhìn hồi lâu, : " tệ, tệ." Trong lời lộ ra hài lòng.

      Phu nhân phân phó đầy tớ: "Mang nàng uống chút trà ăn điểm tâm, ta và Miêu mụ mụ chuyện, các ngươi cũng xuống ."

      nha đầu đến trước mặt Nguyệt Thược làm tư thế mời, cười cười dẫn nàng đến gian phòng ngồi, vài người là tại bên ngoài ăn điểm tâm chuyện.

      Nguyệt Thược nghiêng tai nghe lén.

      Bọn nha đầu thuận miệng tán gẫu, ví dụ như hoa trong vườn nào nở đẹp, mèo ở đâu nghịch ngợm làm đổ gốc cây sơn trà quý báu, trong phòng bếp đổi đầu bếp v,v...

      Nàng tính tình nhẫn nại, bọn nha đầu nhiều, quả nhiên bắt đầu hàn huyên tới chút đề tài khác.

      "...Phu nhân mới của trưởng sử* đẹp."

      "Nghe trước từng có chồng."

      "Ta cũng nghe , chồng trước chết rồi mới về nhà, mới gả cho trưởng sử quan."

      Các nàng tán gẫu náo nhiệt, đột nhiên giọng sợ hãi xen vào.

      "... Các ngươi có cảm giác được hay , mặt mày trưởng sử phu nhân có vài phần giống với quận chúa?"

      Lời này vừa ra, bên ngoài lặng im mảnh.

      hồi lâu, các nàng rối rít mở miệng khiển trách nha đầu kia.

      Trong chính phòng ở phòng khách.

      Thái phu nhân thở dài, với Miêu mụ mụ: "Cái đồ chịu thua kém, chỉ cần vừa ý ai, ta đều tìm về cho , hết lần này tới lần khác lại thích phu nhân mới cưới của trưởng sử..."

      Miêu mụ mụ an ủi bà ta: " trách quận vương, chỉ trách nàng kia lớn lên xinh đẹp, người nam nhân nào thấy mà thèm ăn."

      Con trai của mình, Thái phu nhân tự nhiên thiên vị, lời này của Miêu mụ mụ hợp ý bà ta, trong lòng thư thái ít, gật đầu : "Ngươi tìm người này cũng tệ lắm, lại □□ phen, qua hồi đưa đến cho quận vương, miễn cho thèm thuồng vợ người ta."

      Miêu mụ mụ đáp ứng.

      Lại thương lượng chuyện nhà trong chốc lát, Thái phu nhân : "Ta gặp phu nhân kia của trưởng sử, trong lòng biết như thế nào, phù phù phù phù tim đập thình thịch, bộ dạng nàng đúng là..." Đằng sau bà ta cũng dám ra khỏi miệng.

      Miêu mụ mụ hiểu ý, lại trấn an : " sao, người có người giống nhau, phu nhân nên nghĩ nhiều như vậy."

      Thái phu nhân gật đầu.

      Miêu mụ mụ mặc dù an ủi Thái phu nhân, bản thân lại tâm thần bất an, sau khi dẫn Nguyệt Thược về nhà, kéo chủ nhà vào phòng .

      *****

      Sau giờ ngọ, trong sân yên tĩnh.

      Tố Tố ngồi ở trước bàn trang điểm, dùng khăn tay lau thuốc dán mặt, thuốc dán trôi , lộ ra khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, toàn bộ có chút vết thương.

      Thạch Lựu tiến vào thấy được, gấp rút đóng cửa lại, : "Tiểu thư, tại sao ngài lại lau dược, vạn nhất gia trở lại thấy được..."

      Tố Tố nhìn bóng hình xinh đẹp trong gương đồng, : "Các ngươi phải ta và nàng giống nhau như đúc sao, nếu như thế, cần gì mỗi ngày lau thuốc này."

      Thạch Lựu lên xuất ra chai thuốc mỡ mới, đổ ở lòng bàn tay vẽ loạn lên mặt Tố Tố, : "Tiểu thư, các người dù giống nhau, ngoại nhân tự nhiên nhìn ra. Nhưng gia cùng nàng là vợ chồng, chúng ta nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa."

      Tố Tố nhíu mày, "Chẳng lẽ ta cứ phải bôi thuốc mỡ này? Để lâu dài dù tốt cũng kỳ quái..."

      Thạch Lựu bôi xong thuốc, dọn cái bình, : "Chờ mấy ngày nữa, chúng ta tìm lý do đến miếu trai giới, đợi qua đoạn thời gian, ngươi đến lúc đó ăn béo chút, hoặc đói gầy chút, như thế nhìn giống, cũng để cho người ta hiềm nghi."

      Tố Tố gật đầu.

      Nàng đứng dậy đến phía tây gian thư phòng, chỗ đó có cây đàn, Bùi Hành nhàn rỗi đánh khúc.

      Tố Tố quỳ ngồi xuống trước đàn, bàn tay nhàng khẽ vỗ, thanh "Boong boong" vang lên.

      Nàng nhớ tới ngày đó ở thanh lâu biết được nương nhị đẳng Hương Điệp kia, nghe nàng ta thao thao bất tuyệt chuyện "Nguyệt Thược", lúc ấy nàng khịt mũi coi thường, hoàn toàn có hứng thú nghe.

      Khi đó nàng, còn đắm chìm trong tuyệt vọng tức giận.

      Cha mẹ chết sớm, nàng được phó thác có hôn ước với Tạ gia. Phu nhân Tạ gia thích nàng, nàng biết . Nhưng là ngoài Tạ gia, con đường sống nàng cũng có, này đây nàng chỉ giả vờ hiểu, kiên trì hôn với Tạ Vân Đình.

      nghĩ tới Tạ phu nhân ác như vậy...

      May mà, ông trời từ bi. Quanh co, nàng vô tình gặp gỡ Phương Ngọc Dung, nhìn thấy Thạch Lựu, lần nữa trong sạch sống cuộc sống của phu nhân Quan gia.

      Bùi Hành, mặc dù là xứng với thân phận trước kia của nàng, vậy là đủ rồi.

      Nghĩ đến nam nhân ôn hòa tuấn mỹ kia, Tố Tố khỏi thoáng đỏ mặt.

      So sánh với Tạ Vân Đình, cùng lắm chỉ là mao đầu tiểu tử, vừa bất lực nhịn, lại đảm đương, chỉ biết nghe lời mẹ. Vụng trộm chuộc thân cho nàng, cũng dám mang nàng quang minh chính đại trở về Tạ gia, huống chi sắp lấy vợ, muốn cho nàng làm ngoại thất... Tố Tố nghĩ đến, cười lạnh.

      biết lúc Tạ Vân Đình phát nàng có ở trong am, là phản ứng gì?

      Có khi nào bỏ xuống kiều thê mới cưới, lại trời nam biển bắc tìm lung tung hồi.

      * Trưởng sử quan hay trường sử quan, ta GG chức quan này làm trong vương phủ hay còn gọi là thuộc quan, nhiệm vụ là giám sát việc học hành của các hoàng tử để báo cáo cho vua (thực chất là giám thị của vua với các hoàng tử).

      ☆, chương 43 được cứu

      Bùi Hành đứng ở cửa, đứng yên lâu, tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.

      Quả thế, ra vẻ thích hợp này lại đến từ đây.

      Hai người đối thoại, như lớp dầu sôi tưới vào trong lòng , rồi như chậu nước lạnh đổ xuống sau đó, đau giống như lửa thiêu, lạnh giống như băng hàn.

      Thạch Lựu ra múc nước giặt khăn, vừa mở cửa, chỉ thấy Bùi Hành đứng yên trợn mắt như tượng, bị hù dọa đổ chậu nước tay, sắc mặt trắng bệch, "Tứ... Tứ gia..."

      Bùi Hành vào nội thất, đến gian phía tây.

      Tố Tố nghe được tiếng bước chân, cũng quay đầu lại phân phó: "Thạch Lựu, thân đàn này nên bảo dưỡng, ngươi cho người ở khố phòng mang thoa tầng dầu..."

      Nàng nghe thấy tiếng trả lời, bất giác thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn.

      Này vừa nhìn, suýt chút là hồn phi phách tán, tay chân luống cuống chạm vào đàn, loạt tạp lộn xộn mạnh mẽ vang lên.

      Bùi Hành tay tóm lấy nàng, cắn răng hỏi: "Nguyệt Thược đâu?"

      Tố Tố sợ đến ra lời.

      Bùi Hành lại hỏi lần, Tố Tố hồi thần, cưỡng chế e ngại, sắc mặt cứng ngắc cười, trả lời: "Tứ gia cái gì, ta chính là Nguyệt Thược, phải ở trước mắt chàng sao."

      Bùi Hành tay quăng nàng ta ra ngoài, Tố Tố "A " tiếng, thân thể đụng vào kệ đàn, vừa đau vừa sợ.

      Thạch Lựu chạy vào, nàng ta quỳ gối trước mặt Bùi Hành, "Tứ gia, cầu xin ngài tha cho tiểu thư của chúng ta, đây đều là chủ ý của ta..."

      Tố Tố nghe vậy, nhanh chóng hô to: "Thạch Lựu, ngươi bậy bạ gì đó!"

      Bùi Hành đến trước mặt Thạch Lựu, chỉ chữ, "!"

      Thạch Lựu chảy nước mắt, nằm úp sấp mặt đất, đem chuyện kia như tảng đá đè nặng trong lòng ra, làm sao nhìn thấy chủ nhân cũ trước kia, làm sao nổi lên cái ý nghĩ này, làm sao đem Nguyệt Thược mê choáng đưa ... Trong lúc tự thuật, cũng tới Phương Ngọc Dung, thậm chí hoàn toàn phủi bỏ trách nhiệm của Tố Tố, tất cả đều là do nàng bị ma quỷ ám ảnh làm ra chuyện sai.

      Bùi Hành hít sâu lại hít sâu, nhưng là tim đập vẫn thể ức chế gia tốc.

      nghĩ đến Nguyệt Thược mấy tháng này phải chịu tổn thương, sợ đến tay chân phát run.

      mang theo chán ghét tận xương tủy và ánh mắt căm hận quét qua Tố Tố và Thạch Lựu, : "Các ngươi tốt nhất ăn chay niệm phật phù hộ Nguyệt Thược an toàn trở lại..."

      Tìm được Nguyệt Thược trước, còn cần Tố Tố này tồn tại, nếu vỡ lở ra để người biết được Nguyệt Thược mất tích, nàng trở về rồi, có cách nào qua được cuộc sống an tĩnh.

      *****

      Nguyệt Thược lần thứ hai vào phủ, là Miêu phu nhân dự định đem nàng chính thức đưa vào phủ của Phúc Yên quận vương. Bởi vì vị Thái phu nhân này ở trong hoa viên, lúc Miêu phu nhân lên chuyện, nàng tìm được cơ hội ở gần đó lại lại, chỉ là thể thoát khỏi tầm mắt của bọn nha hoàn, càng thể đến gần nghi môn.

      Nàng nghe được phía sau núi giả có tiếng người, hình như còn là giọng quen thuộc, khỏi dừng lại động.

      Người đó : "Thái phu nhân gần đây có khỏe ?"

      Người trả lời : "Rất tốt." Lại hỏi, "Hàn phu nhân, gần đây trường Sử đại nhân có nhận được thư kinh sư gởi ?"

      Vị Hàn phu nhân đáp: "Nhà tôi làm việc trong vương phủ, ta cũng biết ."

      ...

      Bọn họ chuyển qua hòn non bộ, Nguyệt Thược nhìn thấy người.

      Qủa nhiên là Lý Diệu Quỳnh!

      Lý Diệu Quỳnh vẫn kiều diễm xinh đẹp như trước kia.

      ra nàng chính là vị kế thất mới cưới của Trường Sử đại nhân được nghị luận rối rít trong vương phủ, làm cho Phúc Yên quận vương nhìn mà luống cuống.

      Lý Diệu Quỳnh cũng nhìn thấy Nguyệt Thược, bật thốt ra: "Ngươi... Ngươi làm sao lại ở đây."

      Người dẫn đường nhìn Nguyệt Thược chút, lại nhìn Lý Diệu Quỳnh chút khỏi nhíu mày.

      Nguyệt Thược hận Lý Diệu Quỳnh, cũng biết Lý Diệu Quỳnh cũng căm hận nàng, nhưng là thân rơi vào nơi đây, dù là đường sinh cơ cũng phải nắm. Mà hôm nay nàng bị đưa vào vương phủ, vốn là hạ quyết tâm làm ồn ào, kéo dài thời gian. Này đây nàng chút do dự, chào đón kéo Lý Diệu Quỳnh : "Ta bị lừa bán đến đây, ngươi thông báo Tứ gia, ta..." Nàng nghĩ nếu Lý Diệu Quỳnh chịu làm như thế, về sau quên hết ân oán giữa hai người, nàng trả thù nữa.

      Nhưng là Lý Diệu Quỳnh làm sao tiếp nhận như vậy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Nguyệt Thược để xuống tư thái phải là lần lần hai, "... Ta tận toàn lực báo đáp ngươi!"

      Lý Diệu Quỳnh trong nháy mắt hiểu tình cảnh của nàng, vốn là lông mày nhíu lại thoáng cái thả lỏng, nhịn được "Ha ha ha ha" bật cười, ức chế được, cả người như kiều hoa loạn chiến.

      Nguyệt Thược tâm như bỏ chì, nặng nề rơi xuống.

      Đúng vậy, nàng ta làm sao có thể giúp nàng, bỏ đá xuống giếng là may.

      Lý Diệu Quỳnh dễ dàng ngừng cười, : "Ngươi bị bán nhập nơi đây, quả nhiên ngươi chính là mệnh nha hoàn... Hảo, hảo, biết ngươi như thế, ta cũng còn gì để tiếc."

      Nàng xong, mụ mụ dẫn đường đè xuống khó hiểu trong lòng, bồi cười hỏi Lý Diệu Quỳnh: "Hàn phu nhân biết nha đầu kia?"

      Lý Diệu Quỳnh mặt còn mang theo cười, có chút hăng hái quan sát Nguyệt Thược, trong miệng lại : " biết, lần đầu gặp."

      Vị mụ mụ kia hỏi nhiều Lý Diệu Quỳnh, chỉ chất vấn Nguyệt Thược: "Ngươi là người phòng nào, dám ở trước mặt Hàn phu nhân hươu vượn, còn mau xuống."

      Bên kia nha hoàn trông coi Nguyệt Thược nâng váy vội vàng gấp rút xông qua, trước bồi tội với Lý Diệu Quỳnh, rồi sau đó dùng sức kéo Nguyệt Thược rời .

      Mặc dù thể áp chế thất vọng, nhưng là ít nhất, trì hoãn thời gian nhập phủ. Sau khi nha hoàn hồi báo với Thái phu nhân, Miêu phu nhân bị hù dọa gấp rút quỳ xuống bồi tội, rồi sau đó mang theo Nguyệt Thược hồi phủ, ấn Thái phu nhân phân phó "Dạy dỗ thêm rồi đưa vào phủ".

      Lần này trở về Miêu gia, Nguyệt Thược lại bị đối xử nghiêm khắc hơn.

      chút tự do mà nàng có được do trước đây đàng hoàng bị mất , buổi tối ngủ, cửa lại bị Miêu mụ mụ khoá trái.

      Hơn tháng trôi qua.

      Đêm hôm đó, Nguyệt Thược bị hồi huyên náo rất làm cho bừng tỉnh.

      Trong bóng tối, nàng dám đốt đèn, lặng lẽ xuống giường tới cửa, dán lỗ tai vách nghe lén.

      Chỉ nghe tiếng nam sinh xa lạ quát khẽ, còn có tiếng khóc Miêu mụ mụ, thình lình, còn có tiếng rên rỉ thê thảm.

      Nàng muốn nghe cẩn thận chút, nhưng là người hỏi dụng tâm hạ thấp giọng, người trả lời lại sợ đến , nàng chỉ nghe được "Vương phi" "Bà đỡ" "Hài tử" mà trợn tròn hai mắt.

      Nàng trong nháy mắt liền nghĩ đến việc xấu xa ngấm ngầm trong hậu trạch, Miêu mụ mụ nhất định là làm chuyện gì đó, thời bị tra đến đầu.

      Trận tra tấn lén lút này liên tục đến gần hừng đông, Nguyệt Thược rất kỳ quái vì cái gì những người khác trong sân có bị đánh thức, nghi vấn này đến ngày thứ hai mới được cởi bỏ.

      Nàng bị khoá trái trong phòng hơn nửa ngày, mới có người tới mở cửa, ra tất cả mọi người bị mê hôn mê, chỉ có gian phòng của nàng là khoá trái, người đến thể tưởng được bên trong có người, nàng mới tránh được kiếp.

      Nguyệt Thược bị kêu lên chiếu cố Miêu phu nhân, phát bà ta bị đánh cho mặt tím bầm, mất hồn mất vía, duỗi tay ra, bất ngờ thiếu đầu ngón tay.

      Nguyệt Thược hít hơi khí lạnh.

      Hết lần này tới lần khác Miêu phu nhân vẫn cho báo quan, gắt gao giữ chặt con trai bà ta, cho cho bất luận kẻ nào, nhất là Thái phu nhân.

      Miêu phu nhân dưỡng hai tháng mới tốt, bà ta quá lâu có vào phủ gặp Thái phu nhân, trong thời gian đó có người ba lượt tới cửa ân cần thăm hỏi, đến ngày kia cuối cùng có thể đứng dậy, kết quả đám quan binh hung thần ác sát xông vào, lời, còng tất cả mọi người lôi .

      Miêu phu nhân bị hù dọa xụi lơ, lúc bị lôi kéo hô to: "Các ngươi có biết ta là ai hay , ta là người vương phủ..."

      Đầu lĩnh giễu cợt, "Bắt ngươi, đúng là vương điện hạ."

      Bọn họ bị bắt vào nhà tù của vương phủ, nam nữ mỗi người gian.

      Đợi ngày đêm, có người mang Miêu phu nhân đến hỏi chuyện, sau đó là Miêu quản , tiếp theo là con trai Miêu phu nhân, cuối cùng mới đến phiên Nguyệt Thược.

      Trong phòng tra tấn, ngồi ở cao chính là nam tử mặt mày ôn hòa lại lộ ra uy nghiêm bén nhọn, người áp giải Nguyệt Thược đẩy nàng cái, quát khẽ: "Còn quỳ xuống, hành lễ với vương thế tử."

      Nguyệt Thược ngẩng đầu nhìn, con mắt mở lớn... Vị vương thế tử này, nàng gặp qua ở khu vực săn bắn.

      Nàng đột nhiên ý thức được đây là cơ hội tốt để ra thân phận, dù xấu cũng bằng trở thành đầy tớ Miêu phu nhân bị nhốt ở trong tù.

      "Vương thế tử, ta là thê tử của Bùi Hành biên tu Hàn lâm viện, bị người lừa bán đến đây, cầu xin vương thế tử cứu."

      Quản ngục đằng sau kịp ngăn Nguyệt Thược, vội vàng ngăn cản, "Quý nhân trước mặt, ai dám làm càn."

      Lý Đức Hải đưa tay, quản ngục kia vốn muốn kéo Nguyệt Thược, dừng lại động tác, lui về phía sau.

      Ánh mắt Lý Đức Hải thâm trầm quan sát Nguyệt Thược, nàng nếu là nô tỳ bình thường, làm sao có thể gọi được tên Bùi Hành. Mà lúc ở kinh sư, cũng xác thực nhận được tin tức, Bùi Hành bí mật tìm tiêu cục miệng nghiêm cẩn để tìm người, chỉ là lại có được tin tức thê tử Bùi Hành mất tích.

      Nghĩ đến Bùi Hành, Lý Đức Hải nhìn Nguyệt Thược cũng cảm thấy thân thiết hơn phần, nếu như có được chứng cứ sai, Bùi Hành chính là thân đệ đệ của ...
      Last edited by a moderator: 23/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :