1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông phu - Hoa Hòa Hoa Ảnh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 52 Hành trình lên miếu

      Tết Trung thu, người nhà Trương Thanh Thạch cuối cùng làm xong sốt thịt và điểm tâm, bởi vì quan hệ, cho nên số lượng những thứ này càng lớn, trấn , ngay cả thôn bọn họ và nhà số người ở thôn phụ cận đều chạy tới mua. Việc buôn bán của bọn họ miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt, cũng làm người nhà gấp mệt muốn chết, nhưng là bọn họ dù mệt mỏi vẫn cao hứng, bởi vì kiếm tiền a!

      Trương Thanh Thạch từ lúc trong tay có tiền mỗi tháng cho chúng nữ nhi tiền tiêu vặt, mỗi người mỗi tháng đều có năm mươi văn tiền tiêu vặt, ngay cả Tiểu Hoa cũng ngoại lệ. Số tiền này theo Trương Thanh Thạch cũng nhiều, nhưng với Đại Hoa các nàng rất nhiều, trong thôn có mấy nữ hài tử có thể giống như các nàng mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt nhiều như vậy đâu? Ngay cả nam hài cũng có! Hơn nữa cha các nàng còn là cho ba người các nàng lúc! Cộng lại trăm năm mươi văn, ở trong thôn bọn họ rất nhiều người ở riêng, con trai được phân ra mỗi tháng cấp tiền cho lão nhân cũng chỉ được có thế!

      tại qua trung thu, Trương Thanh Thạch cho tiền tiêu vặt gấp bội, mỗi người cho trăm văn, làm cho ba nữ nhi cao hứng muốn hư.

      Tuyết nương với các nàng: "Tiền này các con phải thu cẩn thận, đừng phung phí."

      Trương Thanh Thạch kéo tay của nàng : "Được rồi, nếu cho các nàng để cho các nàng tự mình làm chủ, chúng ta cần lo. Ta cũng phải học tiêu tiền, nếu ta cố gắng kiếm tiền là vì cái gì? Nàng xem nàng, qua lễ, nàng sao vẫn còn mặc trắng trong thuần khiết như vậy? Y phục màu hồng đào nàng mặc đẹp mắt, còn có cây trâm hoa kia nàng cài đẹp mắt nhất. Nàng cứ cài , nếu đủ ta mua trâm vàng cho nàng."

      Tuyết nương đỏ mặt, thoát ra tay Trương Thanh Thạch bước nhanh ra ngoài.

      Trương Thanh Thạch cười cười, với ba nữ nhi mở to hai mắt nhìn : "Nhìn cái gì a? Tính tiền của các con ! Lúc ra tiền còn bắt nương các con trả, để cho nàng đau lòng cha trừ tiền tiêu vặt của các con!"

      Trương Thanh Thạch cũng ra ngoài, lưu ba khuê nữ mắt to trừng mắt trong chốc lát, Đại Hoa và Nhị Hoa khanh khách cười rộ lên, Tiểu Hoa hiểu xảy ra chuyện gì, có điều cũng theo khanh khách cười rộ lên, bên trong phòng trận cười vui thanh.

      Tuyết nương vỗ Trương Thanh Thạch cái, lại có từ trong lòng Trương Thanh Thạch thoát ra ngoài, hai người rúc vào với nhau, nhìn đại thụ trong sân, trong lòng mảnh an bình hạnh phúc.

      Tiểu Hoa ngồi ở giường đem chuỗi đồng tiền cầm ở trong tay đếm chơi, bé tại vừa mới bắt đầu học đếm, bé thích nhất là lấy đồng tiền ra đếm.
      Nhị Hoa giống như tiểu tham tiền đem tiền giữ trong tay, cười híp mắt : " tốt quá, trong tay muội có hai trăm đồng tiền!"

      Đại Hoa cười : "Trong nhà cũng thiếu ăn thiếu uống của muội, muội sao cứ thích tích góp tiền như vậy? Muội tiết kiệm tiền về sau muốn mua cái gì sao? Tỷ đem tiền của tỷ cũng cho muội dùng."

      Nhị Hoa tiến đến bên tai Đại Hoa : "Muội nghĩ lúc miếu quyên thêm chút ít tiền dầu vừng, đến lúc đó cầu xin Bồ Tát để cho cha mẹ sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn tốt giống như bây giờ, đừng trở lại như trước!"

      Đại Hoa sững sờ, nhìn con mắt Nhị Hoa lấp lánh tỏa sáng, nghĩ muội muội đây là từ trong lòng thích cuộc sống bây giờ, sợ hãi loại cuộc sống này biến mất ? Đừng Nhị Hoa, ngay cả nàng cũng sợ hãi. Cha trước kia là quá hiếu thuận, cho nên nhà bọn họ ngày cũng dễ chịu. Cha lao dịch, bị thương trở lại, sau đó liền thay đổi tốt hơn, còn chủ động nghĩ biện pháp phân ra gia, các nàng đều cảm thấy giống như nằm mơ, thực sợ đây chỉ là giấc mộng đẹp, tỉnh mộng lại làm trâu làm ngựa cho nãi nãi.

      "Đến lúc đó tỷ cũng quyên!"

      "Vậy chúng ta lặng lẽ quyên, đừng để cho cha biết ."

      " cần lặng lẽ quyên, chỉ cần là cầu phúc cho bọn họ là được, đến lúc đó tâm nguyện của chúng ta lặng lẽ với Bồ Tát là được."

      "Cũng được, có điều muội chỉ sợ chúng ta quyên quá nhiều nương đau lòng. Đến lúc đó chúng ta phải nhiều để nương cảm động."

      "Vạn nhất nương cảm động cũng cúng nhiều sao? Còn đau lòng chết muội tiểu tham tiền này?"

      "Phải ha!"

      Đại Hoa nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp của muội muội rối rắm nhịn được che miệng cười, khiến cho Nhị Hoa nhìn chằm chằm. Hai tỷ muội lặng lẽ thương lượng tốt, sau đó liền cầu xin Trương Thanh Thạch mang mấy nàng thắp hương trong miếu.

      Phụ cận Tiểu Pha thôn có miếu, nếu như muốn thắp hương phải Bạch vân tự cách xa thị trấn, chỗ đó có núi, mặc dù cũng cao, nhưng vẫn cao hơn so với Dã Tây dốc, núi có đủ loại thanh trúc, tòa miếu tự lớn thấp thoáng trong đó. Bởi vì đây là chùa miếu duy nhất trong khu phụ cận, cho nên hương khói vẫn rất tràn đầy. Người Tiểu Pha thôn cũng thường thường , dù có nghèo người ta cũng xá thượng hai văn tiền dầu vừng, sau đó cầu xin Bồ Tát phù hộ bọn họ năm bình an.

      Mấy người Trương Thanh Thạch trước kia cũng rất ít , bởi vì người Trương gia luôn luôn là mấy người Trương Bà Tử, bọn họ đại biểu người cả nhà. Sau khi ở riêng, Trương Thanh Thạch mang theo thê tử chúng nữ nhi qua hai lần, các nàng đều hết sức thích thắp hương. Trương Thanh Thạch bởi vì là trùng sinh sống lại, cho nên đối với những thứ này cũng hết sức tin tưởng, cho dù đời trước Bồ Tát căn bản cũng có phù hộ người nhà của . chỉ cầu xin Bồ Tát đời này có thể phù hộ , để cho tiếp tục hạnh phúc sống với người trong nhà.

      Đại Hoa Nhị Hoa nhắc tới, Trương Thanh Thạch lập tức liền đồng ý, đối với cầu của thê tử chúng nữ nhi, chỉ cần thương hại đến các nàng, đều đồng ý.

      Trung thu ngày này người nhà ăn bữa điểm tâm mỹ vị xong, đánh xe bò Bạch vân tự, đồng hành còn có người nhà Phượng lang trung.

      Đến Bạch vân tự, người hai nhà đốt hương cầu nguyện, sau đó vòng vo trong chùa miểu, cuối cùng ra phía sau miếu tự xem hoa quế. Hoa quế Bạch vân tự rất nổi danh, mỗi khi đến mùa thu cũng hấp dẫn đến ít người thưởng lãm hoa quế, để cho hương khói càng tăng lên chút.

      Mấy người Đại Hoa theo sau lưng người lớn tới, bởi vì Tiểu Hoa được Trương Thanh Thạch ôm, cho nên mấy người Đại Hoa rất nhàng, cần trông hài tử, bọn họ cũng có thể tự do tự tại hết nhìn đông tới nhìn tây. Nhị Hoa chính là người hết nhìn đông tới nhìn tây, mà Đại Hoa nghe Phượng Đoan ít tích của Bạch vân tự.

      "Các ngươi cũng tới a? đúng là đúng dịp." Trương Bà Tử đột nhiên xuất ở phía trước, bà hôm nay mặc tệ, nhìn như lão phu nhân trong nhà giàu có, hai cái vòng ngân nhĩ lớn dưới ánh mặt trời hết sức ràng, cổ tay còn đeo cái vòng bạc lớn, nhìn cũng rất nặng. Ánh mắt của bà quét qua mặt Trương Thanh Thạch và Tuyết nương, lại rơi xuống mặt người nhà Phượng lang trung, trong lòng nghĩ bọn họ được cũng gần, hừ, chuyện ban đầu chừng chính là bọn họ liên khởi lừa gạt bà.

      Trương Thanh Thạch gọi tiếng nương, Tuyết nương cung kính hành lễ, Phượng lang trung và Viên Ngọc Nương chỉ là gật gật đầu kêu tiếng thẩm tử, Phượng Đoan và Đại Hoa mấy người kêu bà nội, gọi Trương nãi nãi. Vốn là tình cảnh rất náo nhiệt, nhưng lúc bọn họ tiến lên chào, lại có vẻ rất quạnh quẽ, mặt mỗi người đều có nụ cười.

      Bên cạnh Trương Bà Tử là Tôn Xảo và Mai Hương, hai người cũng mặc kém, nhất là Mai Hương, sắc áo thu hương, váy màu xanh biếc, cách ăn mặc thanh nhã nhưng lại mất rực rỡ, đầu đóa hoa lụa hồng nhạt, cây trâm mạ vàng, lỗ tai là kim đinh hương nho , bôi phấn son nước bột, che tàn nhang mặt nàng ta, cả người có vẻ dễ nhìn vài phần. Chỉ là nàng ta dù có đẹp hơn cũng đẹp bằng đôi tỷ muội Đại Hoa Nhị Hoa.

      Đại Hoa hôm nay mặc áo nguyệt bạch sắc, váy màu lam hồ, đầu có hai đóa hoa màu lam. Nhị Hoa là áo màu hồng đào, váy màu chàm, đầu ngay cả đóa hoa cũng có, chỉ dùng lụa đỏ tết tóc. Cách ăn mặc của hai người hết sức trắng trong thuần khiết, đều là trắng tinh sạch , người ôn nhu thanh tú, người thanh tú xinh xắn, đứng ở nơi đó như hai nụ hoa chớm nở.

      Về mặt tướng mạo, Mai Hương căn bản sánh bằng Đại Hoa và Nhị Hoa, nàng ta có thể hơn được Đại Hoa Nhị Hoa đó là bởi vì nàng mặc được tốt hơn so với Đại Hoa Nhị Hoa, tại thể được, Đại Hoa Nhị Hoa mặc cũng kém so với nàng ta. Cho nên Đại Hoa Nhị Hoa thoáng cái đè nàng ta xuống.

      Mai Hương trong lòng mất hứng, lôi kéo tay áo Tôn Xảo , nghĩ vẫn là nhanh tách ra với những người này thôi, nàng ta cũng muốn bị người so sánh sau đó rơi xuống hạ phong!

      Tôn Xảo vỗ vỗ tay của nữ nhi, ý bảo nàng nên gấp gáp. Thị ta cũng thấy được Đại Hoa Nhị Hoa xinh đẹp, thị ta cũng cao hứng khuê nữ mình bị so sánh hạ thấp , có điều thị nghĩ tới khuê nữ mình gả cho hảo nhân gia, lại lớn hơn so với mấy nàng, khá hơn cũng phải là chỉ , hai phần, cho nên có vội vã rời giống như nữ nhi. Thị thấy Đại Hoa và Nhị Hoa xinh đẹp, trong lòng nghĩ hai nha đầu này lớn lên tệ, nếu là chưa có ở riêng có thể đem các nàng gả cho nhà tốt, đến lúc đó trong nhà cũng được tiện nghi, tại có chút khó. Bởi vì ở riêng, lại huyên náo vui với cả nhà Trương Thanh Thạch, Tôn Xảo chỉ ngóng trông các nàng gả được cho người tốt, bằng được như nhà mình.

      Trương Bà Tử với Trương Thanh Thạch: "Các ngươi là đánh xe đến a? Như vậy , chúng ta cùng nhau trở về !"

      Trương Thanh Thạch : "Xe của chúng ta đầy."

      "Chen lấn chút là được."

      Trương Bà Tử , nhìn thoáng qua Phượng lang trung, ánh mắt kia ràng "Các ngươi nếu là thức thời tự mình các ngươi ngồi xe ".

      Phượng lang trung mới , nếu như Trương Bà Tử và Trương Thanh Thạch quan hệ tốt, tự nhiên cảm thấy được, dù sao bọn họ là mẹ con mà nhà người mình chỉ là người ngoài, nhưng là quan hệ mẹ con bọn họ kém đến mức muốn đoạn thân, để cho toàn gia Trương Thanh Thạch được tự nhiên. Cho nên đem mặt quay , giả bộ thấy được ánh mắt Trương Bà Tử, và Viên Ngọc Nương giọng chuyện với nhau.

      Nhị Hoa : "Nãi nãi, Tiểu hoàng nhà chúng ta cũng thể mệt chết được, đây chính là tốn ít tiền mua được! Mấy người như thế nào đến trở về như thế ! Ta nghĩ mấy người nhất định cầm đủ tiền."

      Trương Bà Tử mất hứng : "Nhị Hoa, có đứa cháu nào chuyện như vậy với nãi nãi sao? Cho chúng ta nhờ đoạn đường thế nào? Cái đó cùng tiền có quan hệ gì? Đây là hiếu đạo!"

      Trương Thanh Thạch đợi Nhị Hoa chuyện, liền : "Ta cảm thấy được ta rất hiếu thuận, ta cho mấy mẫu đất và tiền phụng dưỡng rồi! Đúng rồi, vừa rồi ta nhìn thấy Triệu gia Nhị thiếu gia, các ngươi có gặp ? Nếu như có gặp, ta giúp các ngươi tìm chút, cho đến bình luận phân xử."

      "Triệu gia Nhị thiếu gia cũng tới?!" Tôn Xảo hết sức kinh ngạc, thị ta mới vừa rồi có thấy! Đây chính là con rể tương lai a! Cũng thể để cho nhìn đến bản thân bà bà khó xử Trương Thanh Thạch, nhà bọn họ bởi vì ở riêng dùng mưu bị gièm pha, Triệu gia cũng biết, mặc dù Triệu gia có vì chuyện này từ hôn Mai Hương, nhưng là bọn họ cũng bị dọa sợ. Cũng thể lại để cho danh tiếng nhà bọn họ liên lụy hôn Mai Hương."Nương, chúng ta thôi, nhị thúc bọn họ mới đến, chúng ta dạo xong, nên quấy rầy bọn họ, chúng ta cũng nhanh về nhà !"

      Mai Hương cũng gấp rút ở bên cạnh khuyên bảo: "Nãi nãi, ca ca tách ra với chúng ta hồi lâu, chúng ta hay là tìm ! Đừng để cho tìm chúng ta mà nóng nảy!"

      Trương Bà Tử bị Trương Thanh Thạch uy hiếp chọc tức ràng như vậy, nhưng cũng thể phát hỏa, bà cũng lo lắng như mẹ con Tôn Xảo . Thấy con dâu và cháu cho bậc thang, bà lập tức theo bậc thang mà xuống.

      Thấy ba người , Viên Ngọc Nương cười : "Cửa hôn này kết được đúng là sai."

      Viên Ngọc Nương ý là Mai Hương sau khi kết thân, đám người Trương Bà Tử ngược lại bắt đầu chú ý danh tiếng, động chút là tới quấy rầy nhà Trương Thanh Thạch, còn có thể đem Triệu gia dọa bọn họ.

      Tuyết nương cười gật đầu, : "Còn phải sao! Ta chỉ trông mong bọn họ qua tốt!"

      Tuyết nương nghĩ tới mấy người Trương Bà Tử sống tốt hơn cũng lại tới quấy rầy nhà cuộc sống an tĩnh của nhà bọn họ, nàng cũng phải là người bởi vì oán hận mà ngóng trông người khác qua tốt, nàng chỉ là phụ nhân bình thường, chỉ muốn nhà mình trải qua cuộc sống hạnh phúc, an bình là tốt rồi, dù cho bảo nàng oán hận người trôi qua tốt hơn so với nàng, nàng cũng cam lòng.

      Viên Ngọc Nương thích tính cách Tuyết nương như vậy, nàng kéo tay Tuyết nương, hai người cười cười về phía trước.

      Trương Thanh Thạch ôm Tiểu Hoa và Phượng lang trung đối mặt cười tiếng, lắc đầu, hai người cũng theo sau lưng thê tử tới.

      Nhị Hoa chạy tới hỏi Trương Thanh Thạch: "Cha, cha thực thấy Triệu gia Nhị thiếu gia? Tại nơi nào a? Con muốn xem, Đại Đường tỷ nhất định tìm !"

      Đại Hoa kéo nàng : "Có cái gì mà xem? Muội thành chút ít !"

      Nhị Hoa cười hì hì : "Muội chỉ xem chút!"

      Nhị Hoa nghĩ mấy người Đại Đường tỷ nếu là nhìn thấy Triệu gia Nhị thiếu gia nhất định là dáng vẻ nịnh bợ, nàng muốn xem xem bộ dáng kia của bọn họ, nhất định rất thú vị. Đến lúc đó nếu là có khả năng nàng liền tiến lên dạo vòng, dọa mấy người nãi nãi, để cho bọn họ lại tìm đến nhà mình phiền toái!

      Trương Thanh Thạch bất đắc dĩ cười tiếng, nghĩ nhị khuê nữ của mình tính tình là nghịch ngợm, có điều cũng ngăn cản, khuê nữ nhà mình như vậy rất tốt. đồng ý Nhị Hoa tự mình chơi, để cho Đại Hoa và Phượng Đoan cùng theo lúc, như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau. nghĩ bọn cũng lớn, vẫn là muốn theo mấy người lớn bọn họ.

      Nhị Hoa giọng hoan hô tiếng, tay kéo Đại Hoa, bên kêu Phượng Đoan nhanh lên đuổi kịp các nàng, lập tức chạy mất tăm hơi.

      Tiểu Hoa cũng muốn cùng , có điều Trương Thanh Thạch có đồng ý, sợ Đại Hoa bọn họ chiếu cố tốt Tiểu Hoa, lúc này người bên trong miếu tự rất nhiều, vạn nhất đem con lạc mất phiền toái, năm đó lạc mất muội muội là thống khổ đời này của , thể lại làm lạc mất nữ nhi.

      Lần này tới miếu dâng hương, Trương Thanh Thạch cũng dâng hương cho phụ thân và muội muội, hơn nữa cầu xin quẻ xâm, là vì muội muội cầu xin , ký văn hết sức may mắn, là quẻ tốt nhất, lão hòa thượng giải đoán xâm muội muội của nhất định còn sống đời, hơn nữa từ ký văn đến xem rất có thể trùng phùng.

      Trương Thanh Thạch cao hứng, sống hai đời đều cảm thấy đối với cha và muội muội mình hết sức đau lòng, cha chết rồi, là cứu trở lại, đời trước cũng vì người trong nhà có kết cục như vậy, đời này mặc dù vẫn cảm thấy xin lỗi cha , nhưng lại vì người trong nhà ra sức bán mạng. chỉ nghĩ có thể tìm được muội muội, chỉ phải tìm được nàng, nhìn xem nàng sống có tốt , cha dưới lòng đất có thể hài lòng mà nhắm mắt buông tay?
      tart_trung, Phương Lăng, thuyt3 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 53 Khuyên nhủ A Kiều


      Đến phía sau miếu tự, cây hoa quế nhiều lên, lúc này đúng là lúc hoa quế nở rộ, hoa quế phiêu hương, làm cho người sảng khoái tinh thần, phàm là người đến ngắm hoa đều khen dứt miệng.

      Trương Thanh Thạch ôm Tiểu Hoa và Tuyết nương cùng chỗ, còn lại là Phượng lang trung và Viên Ngọc nương cùng chỗ, hai đôi vợ chồng trong chốc lát cùng chỗ, trong chốc lát lại tách ra, rất là thản nhiên thích ý.

      Đột nhiên, Trương Thanh Thạch thấy được Trương Hoa và A Kiều, hai người bọn họ đứng ở xó xỉnh hết sức hẻo lánh, nếu như phải là Tiểu Hoa chỉ chim thân cây muốn thấy ràng, Trương Thanh Thạch cũng biết đến chỗ này, cũng nhìn thấy Trương Hoa và A Kiều đứng ở chỗ kia. Hai người kia đúng là biết tìm chỗ.

      Trương Hoa gì đó với A Kiều, A Kiều cúi đầu vẻ mặt lắm, sau đó đột nhiên Trương Hoa kéo tay A Kiều.

      Trương Thanh Thạch nhướng mày, nghĩ mình nhắc nhở qua người nhà A Kiều, tại A Kiều vẫn cùng với Trương Hoa sao? Nếu như là như vậy, vậy cũng muốn quản, chỉ có điều lại nghĩ tới Đại Hoa có hảo cảm với A Kiều, trong lòng lại thầm mắng tiếng, nặng nề ho khan tiếng, A Kiều giống như con thỏ bị kinh hãi lập tức buông tay Trương Hoa, mà Trương Hoa cũng sợ hết hồn lui về phía sau hai ba bước, cuối cùng ngay cả đầu cũng quay lại, bỏ chạy rồi.

      "Đây là người nào a? Gặp được chút chuyện đem nương bỏ lại còn chính chạy! có đảm đương!"

      Trương Thanh Thạch trong lòng mắng, Trương Hoa là đại chất tử của đấy, nghĩ đến có đại chất tử như vậy là cảm thấy mất mặt xấu hổ.

      A Kiều thấy Trương Hoa vội vàng, nàng sững sờ tại nguyên chỗ trừng to mắt, giống như bị choáng váng.

      Trương Thanh Thạch bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ Trương Hoa nên qua đó, kết quả thấy ánh mắt A Kiều nhìn lại. A Kiều nhìn thấy , Trương Thanh Thạch có thể xác định. Nếu thấy được, bây giờ rời ngược lại tốt lắm. Nghĩ như vậy, Trương Thanh Thạch gật đầu với A Kiều.

      A Kiều mặt sung huyết đỏ bừng, nàng nghĩ tới ở chỗ này gặp mặt Trương Hoa, chuyện Trương Hoa kéo tay của nàng lại bị người khác chứng kiến, người chứng kiến còn là người quen biết! là quá xấu hổ! Đặc biệt là người quen biết này còn là thúc phụ của Trương Hoa, nếu như mình thực muốn gả cho Trương Hoa, vậy sau này mình đối mặt với thúc phụ như thế nào a? Nam nữ chưa lập gia đình mặc dù cùng chỗ ở thời đại này cũng bị người chỉ chỏ, nhưng nắm tay được, bị người đoan trang. Để cho trưởng bối của Trương Hoa cho rằng mình là nữ tử đoan trang, vậy đối với cuộc sống sau này của mình có bất kỳ chỗ tốt! May mà nàng và nữ nhi Trương Thanh Thạch quan hệ cũng tệ lắm, hy vọng vị Trương nhị thúc này có thể mở mặt lưới cho mình.

      A Kiều dám chạy trốn, nàng vô cùng thẹn thùng về phía Trương Thanh Thạch.

      Trương Thanh Thạch nghĩ tới A Kiều đến, nhìn nàng hồng thông thông mặt, nghĩ nàng đến vốn định cái gì sao? Vừa vặn nghe chút nàng là nghĩ như thế nào, cứu mạng người là đại đại chuyện tốt, cũng là vì Đại Hoa, mình vẫn là giúp cho nha đầu này !

      A Kiều hành lễ với Trương Thanh Thạch và Tuyết nương, hỏi mấy người Đại Hoa cũng đến đây sao, nàng ta rất nhớ Đại Hoa, vốn là nghĩ tới Tiểu Pha thôn vấn an nàng, nhưng là gần đây trong nhà bề bộn nhiều việc, cho nên liên tục , nếu ở chỗ này gặp được, nàng muốn cùng mấy người Đại Hoa cùng nhau ngắm hoa du ngoạn.

      Tuyết nương cười : "Các nàng tuổi còn , tự mình chơi, ngươi nếu là tìm chút có lẽ rất nhanh có thể tìm thấy, nếu như ngại phiền toái cùng chúng ta cùng chỗ, các nàng phỏng đoán mau trở lại. Ngươi là cùng cha mẹ ngươi cùng sao? Bọn họ ở nơi nào? Làm sao chỉ có mình ngươi?"

      A Kiều cười duyên : "Ta tách ra với cha mẹ ta, có điều chúng ta nếu là tản sau đó gặp ở đại điện, cho nên ta cũng sợ hãi."

      Trương Thanh Thạch : "Ta vẫn là trước đưa ngươi đại điện trước gặp cha nương của ngươi , nếu bọn họ gấp. Ngươi là hòn ngọc quý tay bọn họ, cho dù trong chốc lát thấy cũng sốt ruột nóng giận. Tuyết nương, nàng mang theo Tiểu Hoa và mấy người Phượng đại ca trước ngắm hoa, ta đem Chu nương đưa gặp cha nương của nàng ấy."

      Tuyết nương gật đầu, nàng cũng cảm thấy tiểu nương như hoa như ngọc ở trong chùa miểu lại lại tốt lắm, mặc dù nơi này là miếu tự, nhưng ở đây hán tử nhàn rỗi vô lại vẫn có nhiều, lỡ như gặp phải bị chiếm tiện nghi tốt. Nàng vừa rồi cũng nhìn thấy Trương Hoa và A Kiều cùng chỗ, nếu như thấy được cũng biết A Kiều bị sờ soạng tay, phỏng đoán gấp hơn để cho Trương Thanh Thạch đưa người giao cho vợ chồng Chu thị.

      "Trương nhị thúc, chuyện mới vừa rồi kính xin thúc đừng cho cha mẹ ta. Bọn họ biết rất tức giận." A Kiều bên cạnh Trương Thanh Thạch, khẽ cúi đầu, trong thanh mang theo chán nản, "Cha mẹ ta cho phép ta gặp Trương Hoa."

      "A? Là nguyên nhân gì?" Trương Thanh Thạch hỏi.

      "Bọn họ người nhà Trương Hoa tốt." A Kiều ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Thạch, nghĩ đến lời cha mẹ, nàng nhịn lại nhịn, vẫn hỏi, "Trương nhị thúc, người nhà Trương Hoa lừa thúc sao?"

      Trương Thanh Thạch gật gật đầu, chuyện này chưa bao giờ giấu giếm thay mấy người Trương Bà Tử, càng đối với A Kiều, chuyện này quan hệ đến mạng của tiểu nương.

      A Kiều ánh mắt ảm đạm, hồi lâu mới lầm bầm : "Nhưng Trương Hoa và người nhà của cùng dạng chứ? với ta liên tục ở trấn làm giúp, cũng biết tình trong nhà. cũng hết sức đồng tình thúc, nhưng là vãn bối, nên cũng có cách nào thay đổi chuyện của các người. Trương nhị thúc, Trương Hoa có phải là có làm qua chuyện có lỗi với thúc và người nhà thúc? Nếu như ta và thành thân, nhà các ngươi có oán ta ? Ta, ta thích Đại Hoa Nhị Hoa và Tiểu Hoa, ta cũng tôn kính thúc và thẩm tử, ta muốn các ngươi oán ta."

      Trương Thanh Thạch trong lòng thở dài tiếng, nghĩ này nương ngốc, khó trách đời trước lại bị Trương Hoa lừa gạt. Nàng ta chẳng lẽ hiểu nữ nhân gả cho người, chỉ là gả cho người nam nhân, mà còn là gả cho cả gia tộc của người nam nhân kia sao? Chỉ cần nàng gả cho Trương Hoa, như vậy nàng thành người của Trương gia, biết người nhà này phẩm hạnh là như vậy còn muốn gả , còn muốn chịu ảnh hưởng của bọn họ, tiếp tục hữu hảo ở chung với mấy người Đại Hoa, nào có dễ dàng như vậy?

      "A Kiều, Trương Hoa xác thực chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với chúng ta, nhưng là cũng chưa từng có trợ giúp qua chúng ta. là vãn bối, nhưng cũng phải là hề năng lực. với ngươi đồng tình chúng ta, nhưng là lại chưa từng có bất luận hành động gì. Ngươi có nghĩ tới hay ngươi gả cho , lúc ngươi cần nâng đỡ cũng là như thế này?"

      Trương Thanh Thạch ràng tới như thế cũng là muốn tinh tường biểu đạt lập trường của mình. như vậy, cha nương của nàng cũng phản đối cửa hôn này, nếu như A Kiều còn khăng khăng muốn gả cho Trương Hoa, như vậy cũng lại xen vào việc của người khác. với Đại Hoa chuyện này, ít nhất Đại Hoa về sau quá thương tâm. Cũng để cho A Kiều hiểu nếu như nàng muốn gả cho Trương Hoa như vậy cần lui tới với bọn họ, bởi vì bọn họ tuyệt lui tới mật thiết với mấy người Trương Bà Tử.

      A Kiều á khẩu trả lời được.

      Trương Thanh Thạch đưa A Kiều đến bên người cha mẹ nàng ta, cũng cho cha mẹ A Kiều chuyện nàng ta và Trương Hoa gặp mặt, để cho A Kiểu trở về hảo hảo mà ngẫm lại , nếu như nàng ta còn biết thay đổi, như vậy chính là mệnh của nàng ta! Cha nương của nàng ta nếu như sau này ngăn được nàng ta, lúc này có nữa cũng vô dụng.

      Trương Thanh Thạch chuẩn bị trở về với thê tử, hoàn cảnh tốt như vậy vẫn là bồi tiếp thân nhân trọng yếu nhất. Nửa đường gặp được mấy người Đại Hoa, ba người được rất gấp, nhất là Nhị Hoa, nàng chạy trước tiên, khuôn mặt bởi vì mặt đỏ ửng mà tỏ ra càng thêm rực rỡ. Trương Thanh Thạch chỉ nhìn nàng cái liền nhịn được biết, nghĩ nha đầu kia khẳng định chứng kiến chuyện thú vị, nếu có ánh mắt hưng phấn như thế.

      Nhị Hoa thấy Trương Thanh Thạch con mắt sáng lên, giống như con bướm bay tới, kéo ống tay áo Trương Thanh Thạch mang khuôn mặt nhắn : "Cha! Mới vừa rồi có chuyện vui a! Đại Đường tỷ lần này xem như ném mặt to a!"

      Trương Thanh Thạch nhướng mí mắt, nghĩ quả nhiên là chuyện có quan hệ với Mai Hương.

      "Chuyện gì xảy ra a? nghe chút."

      "Là có chuyện như vậy..."

      Nhị Hoa cái miệng nhắn chậc chậc việc qua, vừa bên cười, may mà nàng còn nhớ , nếu thu hút rất nhiều người bên cạnh.

      Đại Hoa và Phượng Đoan ở bên nghe, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đứng ở sau lưng Nhị Hoa, sau khi Nhị Hoa xong ngươi câu ta câu giúp đỡ bổ sung chỗ Nhị Hoa bỏ sót.

      Trương Thanh Thạch nghe xong nghĩ khó trách Nhị Hoa hưng phấn như thế, ngay cả Đại Hoa ôn nhu như thế, Phượng Đoan hài tử ổn trọng như vậy, lại giống như tiểu hài tử nhìn vở kịch hay khoe với người lớn, giải thích cho nghe.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 54 Từ hôn


      Trương Thanh Thạch kỳ nhìn thấy Triệu Thiên Tứ, thấy được Triệu Thiên Tứ chỉ là lừa gạt mấy người Trương Bà Tử, dùng Triệu Thiên Tứ dọa bọn họ sợ chạy mất, hiệu quả vô cùng tốt. Cũng chính bởi vì biết mình dối, cho nên Nhị Hoa muốn xem náo nhiệt cũng có ngăn đón, nếu chắc chắn để cho hai nữ nhi đến gần chỗ Triệu Thiên Tứ dù chỉ bước. Triệu Thiên Tứ ở trong lòng của chính là người đáng ghét, người tư thông với tẩu tử, vì dẹp yên cơn giận của huynh trưởng mà lừa gạt cưới nữ tử đàng hoàng cho ca ca vũ nhục, nam nhân như vậy có thể là “vật” gì tốt? Trương Thanh Thạch muốn khuê nữ bảo bối của mình gặp được đồ bỉ ổi này. nghĩ tới Triệu Thiên Tứ đúng là đến đây, hơn nữa còn làm cho mấy người Trương Bà Tử tìm được rồi!

      Triệu Thiên Tứ đúng là có gánh uổng cái tên "đồ bỉ ổi" mà Trương Thanh Thạch trong nội tâm đánh giá , lúc mấy người Trương Bà Tử tìm được Triệu Thiên Tứ ôm nương.

      Trương Bà Tử ba người vừa nhìn mặt đều xanh, đây chính là con rể và cháu rể Trương gia quan tâm nhất đắc ý nhất, kết quả chẳng những cùng nương khác ấp ấp ôm ôm, còn là tại nơi miếu tự này! Cái này cũng chưa tính là cái gì, dù sao Triệu Thiên Tứ trong nhà có tiền, nam nhân có tiền ai lại phong lưu? Bọn họ có thể giả vờ biết! Nhưng vì sao lại để cho bọn họ đúng lúc đụng phải? Hơn nữa nương mà Triệu Thiên Tứ ôm kia bọn họ cũng biết!

      Hoàn Tử, lại là Hoàn Tử!

      Triệu bà tử lập tức chỉ mũi Hoàn Tử mà mắng, mắng Hoàn Tử là hạ lưu tiểu, bỉ ổi, tiện nhân, biết Triệu Thiên Tứ là vị hôn phu tương lai của Mai Hương còn quyến rũ , nàng ta có hảo ý.

      Tôn Xảo trực tiếp xông tới lôi kéo Hoàn Tử, cái tay cầm lấy cánh tay Hoàn Tử, cái tay liền hung hăng đánh mặt Hoàn Tử. Trong miệng cũng là mắng ngừng.

      "Nha đầu chết tiệt kia! phải là thấy Mai Hương chúng ta gả cho hảo nhân gia nên đỏ mắt sao? Lại dám đánh chủ ý này! Nhìn ta bắt nát mặt của ngươi! Nhìn ngươi tiểu tinh này còn ăn mặc loè loẹt quyến rũ nam nhân người khác! Ngươi tiểu bỉ ổi, tiện nhân! Đánh chết ngươi!"

      Tôn Xảo bình thường ở trong thôn mặc dù thể được xưng tụng số số hai hiền lành đoan trang, nhưng cũng tuyệt xưng được là người đàn bà chanh chua, người khác vừa nhắc tới Tôn Xảo ấn tượng đầu tiên chính là phụ nhân này chững chạc khôn khéo. Nhưng hôm nay gặp được hôn khuê nữ có nguy cơ bị người đào góc tường, thị trong lúc nhất thời có kiềm hãm được tính tình của mình. Có thể thị bây giờ mới là thị, đừng xem thị bình thường mà xem thường những người đàn bà chanh chua kia, kỳ bản tính thị cũng sai biệt lắm.

      Hoàn Tử tự nhiên cũng để mình bị đánh, bên kêu khóc bên đánh trả bên trốn bên người Triệu Thiên Tứ, trong miệng mạnh mẽ hô "Ta là oan uổng, phải là các ngươi như vậy, các ngươi oan uổng ta có thể, vì sao lại oan uổng Triệu Nhị thiếu gia? là chính nhân quân tử! Chúng ta đều là oan uổng..."

      Triệu Thiên Tứ đều sợ ngây người, nghĩ tới tình huống phát triển thành như vậy, ràng và Hoàn Tử chỉ là đứng chung chỗ trò chuyện, kết quả đột nhiên từ phía sau người xông qua, hung hăng đụng phải chút, làm hại đụng phải Hoàn Tử, hai người lăn đến bên cạnh núi đá giả mới có ngã xuống. còn chưa có đứng vững, nghe tiếng thét chói tai phía sau, vị hôn thê và mẫu thân, bà nội của nàng cùng lúc xuất . Sau đó lời nào liền nhào tới đánh Hoàn Tử, chẳng những đánh Hoàn Tử, quyền cước kia cũng có mắt, còn đánh hai cái. Đây hết thảy hợp thành đoàn, làm cho kinh ngạc đến ngây người, có chút phản ứng kịp.

      Tiếng thét chói tai của Hoàn Tử kinh động hai gã sai vặt của Triệu Thiên Tứ gác ở bên cách đó xa, hai người chạy tới, vừa nhìn tình cảnh này cũng ngây ngốc chút, sau đó chạy tới che chở Triệu Thiên Tứ.

      Triệu Thiên Tứ tức giận : "Được rồi! Đừng đánh nữa! Còn ra thể thống gì?!"

      Tôn Xảo nghe được Triệu Thiên Tứ giận dữ mắng mỏ, bèn ngừng tay, thị cũng phục hồi tinh thần lại, trong lòng thầm kêu tốt, mình ra cái dạng này đâu còn có dáng vẻ của nhạc mẫu? Này con rể về sau làm sao tôn trọng chính mình? Thị vội vã che mắt khóc lên, châm chước chuyện, thị dám Triệu Thiên Tứ ở bên ngoài phong lưu, chỉ Hoàn Tử có hảo tâm quyến rũ . Để cho cần lo lắng, bọn họ đều tin tưởng nhân phẩm của , chỉ là Hoàn Tử này nhất định phải dạy dỗ, nếu như dạy dỗ về sau chừng còn vu oan trong sạch của Triệu gia và Trương gia.

      Triệu Thiên Tứ nghe những lời này của Tôn Xảo chẳng những cảm kích may mắn ngược lại trong lòng bực bội thích, nghĩ nhạc mẫu tương lai chẳng những hung hãn hơn nữa còn giảo hoạt, này phải là nhạc mẫu muốn. Còn có Trương Bà Tử bên cạnh liên tục mắng cũng phù hợp cầu của .

      Triệu Thiên Tứ muốn là Nhạc gia thành , bởi vì muốn kết hôn thê tử nhất định là chịu ủy khuất, nếu như người nhà mẹ đẻ thê tử lợi hại, đến lúc đó giúp đỡ nàng, Triệu gia bọn họ phải có phiền toái sao? Lúc trước nghe người nhà này tham tiền, mặc dù khinh thường hành vi của bọn họ, nhưng lại cũng mãn ý bọn họ tham tiền, bởi vì chỉ cần tham tiền là tốt rồi trấn an, chỉ cần cho tiền, người Trương gia cũng cam lòng buông tha cho cửa hôn này. Bọn họ lúc ấy nghĩ chính là bọn dù tham tiền cũng chỉ là tiểu hộ nhân gia. tại vừa nhìn người nhà này mặc dù là tiểu hộ nhân gia, nhưng từng người từng người vừa ngang tàng vừa giảo hoạt! Vốn là bởi vì chuyện thu lúa mà có bất mãn đối với Trương gia, Triệu Thiên Tứ tại càng thêm hài lòng đối với cửa hôn này.

      Hoàn Tử ở bên khóc, mặc dù vừa rồi Tôn Xảo đánh nàng, nhưng nàng cố gắng che chở chính mình, bởi vậy ngoại trừ đầu tóc tán loạn, người cũng trúng ít, khóe miệng bị đánh khối xanh, mặt lại có bị thương gì. Tôn Xảo móng tay căn bản là có thi triển mặt của nàng. Có điều đầu tóc nàng rối loạn, nàng lại đem máu khóe miệng lau vài cái ở mặt, này vừa nhìn là đủ thảm, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.

      Hoàn Tử trong miệng mình là oan uổng, Triệu Thiên Tứ là oan uổng, "Các ngươi như vậy oan uổng ta nương gia, ta muốn sống!"

      "Hoàn Tử, Hoàn Tử, ngươi làm sao vậy?"

      Mẹ Hoàn Tử lúc này chạy tới, bà vừa rồi gặp được tỷ muội nhà mẹ đẻ cho nên qua chuyện trong chốc lát, khuê nữ bên cạnh, bà cũng có ngăn cản. Kết quả tại lại thành như vậy, hù chết bà. đến bà mặc dù có trai , nhưng là bà và chồng bà đều chỉ đau khuê nữ, bởi vì khuê nữ khôn khéo đáng hơn so với con trai, hơn nữa vì chuyện hôn con trai mà bị nhục, giống như phế nhân, nên khuê nữ bọn họ gần đây là càng ngày càng tốt xem, còn nhất định gả cho hảo nhân gia làm cho trong nhà trải qua ngày tốt lành, tất cả hy vọng của bọn họ đều gửi gắm người khuê nữ. tại khuê nữ nếu là có mệnh hệ gì bà cũng muốn sống!

      Mẹ Hoàn Tử thấy đầu tóc khuê nữ rối bời, mặt còn có máu, đau lòng đến run cầm cập, vừa nhìn Triệu Thiên Tứ ở bên cạnh, Tôn Xảo cũng ở bên cạnh, cách đó xa là Mai Hương nước mắt như mưa cùng vẻ mặt hung tướng của Trương Bà Tử, bà mơ hồ có chút hiểu phát sinh chuyện gì. đợi bà hỏi, Hoàn Tử liền cho bà biết. Nghe được khuê nữ nàng ở chỗ này ngẫu nhiên gặp Triệu Nhị thiếu gia, kết quả bị người Trương gia hoài nghi nàng quyến rũ Triệu Nhị thiếu gia, đánh nàng thành như vậy. Hoàn Tử nương cơn tức dâng lên, nhưng bà căn bản có biện pháp xông lên đánh nhau với Tôn Xảo vì nữ nhi trút giận, bởi vì Hoàn Tử sít sao ôm bà, ở bên tai của bà bà khóc.

      Hoàn Tử nghĩ lúc này mẹ con các nàng phải giả vờ yếu ớt, như vậy Triệu Thiên Tứ khẳng định đồng tình mẹ con các nàng.

      Triệu Thiên Tứ xác thực là đồng tình với mẹ con Hoàn Tử, đối lập với người Trương gia, hai mẹ con này quả thực nhu nhược như con cừu .

      "Hừ! tin cách làm người của ta như vậy, như vậy cửa hôn này kết cũng được!"

      Ánh mắt Triệu Thiên Tứ quét qua Trương Bà Tử, Tôn Xảo và Mai Hương, u ra những lời này, phất tay áo cái, xoay người với gã sai vặt bảo ta ngăn đón ba người Trương gia, để cho gã sai vặt khác mang theo mẹ con Hoàn Tử với .

      Tổ tôn ba người Trương Bà Tử tất cả đều choáng váng, câu kia của Triệu Thiên Tứ ý là muốn từ hôn sao? Bọn họ bắt đầu nóng nảy, nghĩ đuổi theo giải thích với Triệu Thiên Tứ, nhưng lại bị gã sai vặt Triệu gia cản lại, chỉ có thể mắt nhìn Triệu Thiên Tứ mang theo mẹ con Hoàn Tử càng càng xa, cuối cùng biến mất thấy tăm hơi.

      "Chuyện xảy ra cứ như vậy." Trong đôi mắt to của Nhị Hoa tất cả đều là hưng phấn sau khi xem vở kịch hay, "Cha, cha nghĩ tới ? Triệu Nhị thiếu gia thế nhưng đề ra từ hôn!"

      Nhị Hoa nhìn có chút hả hê, nàng tuổi còn , mặc dù cũng nghe qua cha mẹ mấy người Đại bá phụ có mối hôn tốt với Triệu gia như vậy sống tốt, sau đó cũng tới quấy rầy cuộc sống nhà nàng, nhưng là nàng vẫn nhìn quen dáng vẻ mấy người Đại bá phụ vênh váo tự đắc. tại mấy người Đại bá phụ mất cửa quan hệ thông gia này, Nhị Hoa tự nhiên cảm thấy rất hết giận.

      Trương Thanh Thạch đưa ngón tay bắn ót Nhị Hoa cái, : "Ở trước mặt người nhà mình, bộ dạng này của con coi như xong, ở nơi khác phải thu liễm!"

      Phượng Đoan nghe được Trương Thanh Thạch đem mình cũng quy kết thành người nhà, trong lòng cao hứng, nhìn Đại Hoa chút, cười sờ sờ mũi.

      Nhị Hoa xoa xoa ót, chút cũng thèm để ý, : "Biết rồi! Cha, Triệu Nhị thiếu gia thoái hôn chứ? Nếu như từ hôn Đại Đường tỷ, vậy Đại Đường tỷ thảm!"

      Nhị Hoa sau khi hưng phấn cũng có chút đồng tình Mai Hương, nếu như bị Triệu gia lui thân, trước mất việc hôn nhân tốt, từ hôn đối với danh tiếng nhà cũng nên, về sau muốn lại tìm nhà khá giả rất khó khăn! Đại Đường tỷ mặc dù phải hết sức thiện lương, nhưng cũng có làm qua chuyện gì người người oán trách, cứ như vậy bị lui thân, hình như cũng có chút đáng thương.

      Trương Thanh Thạch nghĩ thầm Mai Hương chút cũng thể thương, nàng ta nếu quả bị lui thân xem như may mắn, dù về sau hôn khó hơn nữa, cũng tốt hơn so với nhảy đến hố lửa nhà Triệu gia a! Chẳng qua nếu như Mai Hương bị lui thân, có phải hay nương đời trước lại chịu tội? Hoặc là, Hoàn Tử gả Triệu gia?

      Trương Thanh Thạch nghĩ đến vừa rồi nghe mấy người Nhị Hoa biểu của Hoàn Tử, cảm thấy tình có lẽ cũng phải là trùng hợp như vậy, có lẽ, đây hết thảy đều là bởi vì an bài? Trương Thanh Thạch nghĩ đến Hoàn Tử đời trước tình nguyện đến phương xa làm kế thất cho người ta cũng gả cho nhà bình thường, cùng đời này cứ chạy đến nhà thăm dò phương pháp làm món ăn, cảm thấy Triệu gia Nhị thiếu gia và ba người Trương Bà Tử khả năng đều bị Hoàn Tử tính kế.

      Đối với việc có phải Hoàn Tử chủ mưu hay , Trương Thanh Thạch cũng rối rắm, cái này cũng liên quan a. Mai Hương nếu như bị Triệu gia từ hôn kia là vạn hạnh trong bất hạnh, mặc dù trừ ra tất cả mọi người nghĩ như vậy, nhưng là như thế. Hoàn Tử dù gả tiến Triệu gia, nhảy vào cái hố lửa kia, Trương Thanh Thạch cũng thể thương nàng ta, đó là nàng ta tự chuốc phiền, hơn nữa cảm thấy chỉ bằng dã tâm của Hoàn Tử, dù biết là hố lửa, nàng ta cũng nhảy. Cho nên vận mệnh của người khác để cho người khác làm , chỉ phải quản lý tốt người mình để ý là tốt rồi.

      Chờ nhìn thấy Tuyết nương và mấy người Phượng lang trung, Nhị Hoa lại đem chuyện này lại cho bọn họ nghe, lại dẫn tới phen kinh ngạc thảo luận.

      Ở trong chùa miểu, ăn bữa cơm bố thí, người hai nhà lúc này mới vừa lòng thỏa mãn chạy về.

      Buổi chiều chính là người nhà cùng nhau làm món ăn ngon, đến buổi tối, người nhà Phượng lang trung cũng tới, bọn họ mang thức ăn làm sẵn đến nhà bọn họ, người hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó lại cùng nhau ngắm trăng. Những người lớn giảng về chuyện xưa trăng sáng, đám nữ hài tử hát ca về trăng sáng, Phượng Đoan ngâm thơ về trăng sáng. Còn uống chung rượu hoa quế của Trương Thanh Thạch, liên tục nháo đến rất khuya, người nhà Phượng lang trung mới .

      Trong nhà Trương Bà Tử nhưng là mảnh mây sầu sương thảm, đừng thể hạnh phúc vui vẻ như nhà Trương Thanh Thạch, ngay cả bất kỳ gia đình nào trong thôn cũng kém hơn.

      Trương Bà Tử hung hăng mắng chửi người nhà Hoàn Tử, nếu như phải là người trong nhà ngăn đón bà muốn chạy đến trong nhà Hoàn Tử đập nồi.

      Trương Thanh Mộc cũng rất vội, cũng hận thể nhà Hoàn Tử đập trận, nhưng lại lo lắng chuyến này nháo nhà Hoàn Tử, bọn họ lại tìm Triệu gia cáo trạng bọn . chừng Triệu Thiên Tứ từ hôn chỉ là nhất thời nhảm, ta căn bản có ý định từ hôn sao? Nếu như lại nháo lên thành thực còn chỗ để khóc.

      Người của Trương gia cũng hy vọng giống như Trương Thanh Mộc vậy, đáng tiếc bọn họ nhất định thất vọng rồi.

      Triệu Thiên Tứ thấy được tính cách chân của người Trương gia, muốn kết thân cùng bọn họ, chút lưu tình lui cửa hôn này, mặc kệ Trương gia muốn như thế nào, bọn họ cũng quyết định chủ ý.

      Triệu gia sau khi lui hôn với Mai Hương, lập tức liền cầu hôn Hoàn Tử.

      Cha mẹ Hoàn Tử đáp ứng.

      Thiên hạ có tường nào gió lọt qua được, Triệu gia vì cái gì lui hôn Mai Hương mà đổi thành Hoàn Tử rất nhanh truyền ra, mọi người biết chuyện ở Bạch Vân Tự, đều cảm thấy người của Trương gia đáng đời, trải qua chuyện như vậy, danh tiếng Trương gia càng xong, ngẫm lại a, ngay cả Triệu gia đều chịu nổi thân gia, nhà ai có thể chịu được đây?

      Sau khi Hoàn Tử định hôn với Triệu gia, nhà Hoàn Tử rất nhanh dùng tiền Triệu gia cho vì Thiết Tử mối hôn , đối phương là nương cũng rất có hiền danh, tướng mạo cũng đoan chính. Thiết Tử bởi vì muội muội bị người của Trương gia oan uổng, còn tâm tư đối với Mai Hương, dù Mai Hương tại bị lui thân, cũng còn muốn cùng với Mai Hương, cho nên liền đồng ý đính hôn.

      Nhà Hoàn Tử hoan hoan hỉ hỉ, nhà Trương Bà Tử thê thê thảm thảm, là phong thủy luân chuyển.

      Lý quả phụ tiếp nhận lòng biết ơn của Hoàn Tử, cho nàng ấy biết Triệu gia thích người đàng hoàng, để cho nàng ấy về sau thanh thản ổn định đợi gả, chỉ cần gả tới Triệu gia cái gì cũng có, cần tự mình kiếm tiền. Nàng ta đây là muốn đoạn tâm tư Hoàn Tử với tay nghề nhà Trương Thanh Thạch. Nhìn Hoàn Tử chấp nhận gật đầu, nàng ta hài lòng.

      Trương Thanh Thạch lúc trấn mang theo Đại Hoa Nhị Hoa chuyến nhà A Kiều, làm bộ vô tình nhắc tới Trương Hoa, nghe cha A Kiều muốn A Kiều gả cho Trương Hoa, làm mai cho A Kiều, trong lòng khẽ thở phào nhõm, có thể chứng kiến nương mỹ hảo niên hoa tránh được kiếp cũng là việc làm cho người vui vẻ.

      Nhìn khuôn mặt tươi cười, sáng lạn của Đại Hoa Nhị Hoa, Trương Thanh Thạch nghĩ chúng nữ nhi vĩnh viễn cũng lớn lên tốt rồi, như vậy cũng cần vì chuyện chung thân của các nàng mà rầu rĩ, cần lo lắng các nàng bị người khi dễ, nhưng biết này là thể nào, các nàng vẫn lớn lên, cho nên có thể làm chính là cố gắng kiếm tiền, cố gắng trở thành người cha có thể vì các nàng che gió che mưa.
      tart_trung, Carol, Phương Lăng5 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 55 Ba năm sau

      Xuân xuân tới, xuân tới xuân , thời gian phảng phất trôi qua rất chậm, nhưng là chờ qua mới phát thời gian giống như trong chớp mắt, cách Trương Thanh Thạch trùng sinh trở về qua ba năm.

      Ba năm nay nhà Trương Thanh Thạch biến hóa thể bảo là lớn, đầu tiên là người nhà cơ hồ bị Trương Bà Tử từ trong nhà đuổi sạch, phân ra, sau đó dựa vào bản lãnh của mình đắp nhà ngói, gạch xanh, lại buôn bán kiếm lời đống tiền, cuối cùng chẳng những ở trấn mua cửa hàng phòng ở còn mua ít đầy tớ, người nhà trải qua cuộc sống khiến cho người ta hâm mộ.

      Trương Thanh Thạch vốn là bán phong lan đủ ở trấn mua cửa hàng có hậu viện, nhưng đột nhiên phất nhanh lúc nào cũng làm cho người đỏ mắt, sau đó đưa tới phiền toái, vì suy nghĩ cho thê tử trong nhà, phải cẩn thận chút, cho nên tính toán dựa vào làm sốt thịt và điểm tâm đánh yểm trợ, chờ lợi nhuận chút ít tiền đến trấn sinh sống. Nhưng là kế hoạch biến hóa khó lường, mặc dù Trương Thanh Thạch ở trấn mua cửa hàng, nhưng cuối cùng vẫn còn cùng người nhà lưu ở Tiểu Pha thôn, bởi vì sản nghiệp nhà bọn họ kiếm tiền nhiều nhất là ở Tiểu Pha thôn, bỏ được nhân thủ a.

      Trương thị sốt thịt và Trương thị điểm tâm thời xa gần lừng danh, chẳng những ở phụ cận từng thôn từng trấn bán rất khá, ngay cả thị trấn và phụ cận thị trấn đều hết sức nổi danh. Thậm chí bán được đến kinh thành.

      Trương Thanh Thạch lúc mới bắt đầu mua vài hạ nhân, đều là người nhà ký văn tự bán đứt, hơn nữa trải qua khảo tra đều là người thành trung hậu, sau đó để cho bọn họ làm sốt thịt, như vậy có thể mở tay ra làm cái khác lại kiếm tiền làm ăn. Nếu như chỉ là như vậy đương nhiên thể đem sốt thịt và điểm tâm bán được tại kinh thành, có thể làm đến nước này còn nhờ vị công tử tham ăn Hoa Thế Vinh.

      Hoa Thế Vinh sau khi ăn sốt thịt và điểm tâm Trương Thanh Thạch làm, liên tục nhớ mãi quên, vốn là cho rằng thứ này sau khi nếm qua cho dù ngon về sau gặp được đồ ngon hơn cũng nhớ kỹ, lại sốt thịt mà, cũng tin cố gắng tìm kiếm mà tìm được. Kết quả tìm hơn nửa năm cũng tìm được sốt thịt làm tốt hơn so với Trương Thanh Thạch, càng ăn được như muốn, về sau rốt cục là nhịn được từ kinh thành xa chạy về đến Tiểu Pha thôn, đề nghị Trương Thanh Thạch bán phương pháp làm sốt thịt và điểm tâm, cho giá tiền quả thực xa xỉ.

      Trương Thanh Thạch đề ra hợp tác, ra phương pháp, Hoa Thế Vinh xuất tiền, chỉ lấy bốn thành, Hoa Thế Vinh lấy sáu thành, hết thảy kinh doanh cũng quản, chỉ để ý thu tiền.

      Hoa Thế Vinh lúc biết Trương Thanh Thạch còn có mấy thứ ăn ngon khác ngay lập tức liền đồng ý.

      Gía cả ở kinh thành tự nhiên thể so sánh với nơi Trương Thanh Thạch ở, huống chi Hoa Thế Vinh làm buôn bán chính là con đường cao cấp, những thứ sốt thịt và điểm tâm kia bán giá tiền cao gấp mấy lần so với Trương Thanh Thạch ở đây bán được. Về sau chẳng những bán tại kinh thành, chỉ cần là nơi nhà Hoa Thế Vinh có tửu lâu, cửa hàng đều bán. Tiền kia là như nước chảy ào ào vào túi.

      Phía bên Trương Thanh Thạch tự mình làm sốt thịt và điểm tâm cũng đủ để cho có thể trải qua cuộc sống giàu có, Hoa Thế Vinh bên kia đưa tới tiền bạc hơn gấp mấy lần bên này, làm cho cảm giác ngân phiếu giống như bông tuyết bay vào túi mình.

      Có điều sốt thịt và điểm tâm cũng phải là cách Trương Thanh Thạch kiếm tiền nhiều nhất, kiếm tiền nhiều nhất vẫn là ở Tiểu Pha thôn.

      Trương Thanh Thạch vào ba năm trước bắt đầu làm miến để bán, năm đó để cho nhà Tống Đại thu khoai tây khoai lang chính là vì chuyện này.

      Lúc Trương Thanh Thạch trùng sinh vẫn chưa có miến, miến là đời trước, lúc sắp ngoài ý muốn bỏ mình trước mấy tháng mới xuất , khi đó trong lúc vô tình ở trong nhà hộ tá điền phát miến, cảm giác vô cùng mới lạ, tính toán lấy ra kiếm tiền, chỉ là còn chưa kịp hành động chết, mà trước khi chết, nhà lão tá điền có con cái cũng bị mồi lửa đốt sạch.

      Đời này Trương Thanh Thạch phải dựa vào thủ nghệ này để phát tài, sau khi có tiền, tìm cơ hội tìm nhà tá điền kia, đời trước mặc dù cho tiền gia đình này, nhưng đời này vẫn chưa cho, hơn nữa còn muốn mua lại phương pháp làm miến của gia đình, miễn cho lưu lạc đến tay người khác. biết kỹ thuật làm miến sớm muộn lưu truyền ra ngoài, nhưng có thể muộn hồi hồi, để cho trước đem tiền kiếm đủ rồi sau. Lúc tìm tới gia đình đó, lão nhân bị bệnh, Trương Thanh Thạch giúp đỡ ra tiền, khiến cho lão phu thê vạn phần cảm kích.

      Trương Thanh Thạch mang đôi lão phu thê kia về đến Tiểu Pha thôn, chỉ có như vậy có thể yên tâm, coi như là cảm tạ đời trước bọn họ đem phương pháp bán cho mình, để cho đời này có thể dựa vào phương tử này phát đại tài.

      Trương Thanh Thạch dựa vào miến kiếm tiền, nên phải có nơi làm miến, làm cái này còn cần thu rất nhiều khoai lang khoai tây, nếu như trấn cần gian quá lớn, người đến người đưa khoai tây khoai lang cũng cảm thấy tiện. Cuối cùng sau khi người nhà thương lượng liền quyết định mua lại mảnh đất bên cạnh tây cống ở Tiểu Pha thôn, tại đó đắp phòng ở, sau đó dùng tường đất cao cao đem mảnh đất kia vây lại. Cả nhà bọn họ ở tại đó, ngay cả xưởng làm miến cũng tại đó.

      Trong nhà lại mua vài hạ nhân, còn là người nhà, đôi phu thê mang theo hai trai hai , người nhà này cũng họ Trương, nam nhân gọi Trương Lão Thực, nữ nhân Lưu Thúy, cũng là nhà thành . Hai nữ nhi người gọi Đại Nha người gọi Nhị Nha, hai đứa con trai người gọi Đại Căn người gọi Nhị Căn. Trương Lão Thực quản việc vặt trong nhà, vợ mang theo hai nữ nhi nấu cơm, sau đó chính là quét dọn. Con lớn nhất giúp đỡ Trương Thanh Thạch quản việc vặt trong xưởng, là chiếu theo phương hướng quản mà bồi dưỡng. Tiểu nhi tử còn lại là chân chạy làm việc vặt trong sân, cả ngày như tiểu hài tử chạy tới chạy lui, nhưng lại phá lệ cơ trí, tương lai cũng rất có tiền đồ. Người nhà đối với đương gia là Trương Thanh Thạch miễn bàn có bao nhiêu hài lòng, mặc dù có làm hạ nhân, nhưng là hai năm qua có thể là điển phạm trung bộc, chỉ giúp đỡ nhà Trương Thanh Thạch đem trong nhà dưới quản được thỏa đáng, thu thập sạch , mà ngay cả bên trong xưởng có người muốn trộm kỹ thuật cũng bị bọn họ bắt ra được mấy người.

      Người trộm kỹ thuật khẳng định chỉ vài người, có thể là rất nhiều, bởi vì buôn bán miến là quá kiếm tiền!

      Trong nhà Trương Thanh Thạch dựa vào cái này làm ăn kiếm lời bao nhiêu bạc có người biết , nhưng là chỉ cần người có con mắt cũng có thể chứng kiến nhà Trương Thanh Thạch, miến là xe xe hướng bên ngoài kéo, ngày lễ ngày tết luôn có người chạy tới tặng lễ, mà ngay cả bình thường cũng xe đến xe , những người kia đều là ngồi xe ngựa to, người người lăng la tơ lụa, đều là tới bái phỏng Trương Thanh Thạch. Có rất nhiều người muốn buôn bán với Trương Thanh Thạch, thuần túy bởi vì Trương Thanh Thạch có tiền, người có tiền đương nhiên muốn cùng với người có tiền làm bằng hữu.

      Người Tiểu Pha thôn ngày ngày xem xe ngựa này đến cỗ kiệu kia , dần dần đều chết lặng, nhưng mặt chết lặng, trong lòng là hâm mộ ghen ghét như lửa thiêu lửa đốt a! ràng ba năm trước đây nhà Trương Thanh Thạch trôi qua còn bằng bọn họ đâu, vì sao lúc này mới ba năm người ta trải qua cuộc sống người rồi? Mắt Lão Thiên đúng là thiên vị a! Muốn đến nhà người khác chỉ hâm mộ ghen tị, chưa tới hận, có thể có gia đình nhất định là hận đến cắn răng nghiến lợi, chính là nhà mấy người Trương Bà Tử.

      Trương Bà Tử tại là hối hận muốn chết, làm sao lại đem nhà Trương Thanh Thạch cấp phân ra? Cực kỳ làm cho bà hối hận là bà chẳng những đem nhà Trương Thanh Thạch phân ra, về sau còn viết văn thư cho Trương Thanh Thạch, văn thư viết lúc trước vốn dĩ đất và tiền nên là phân cho Trương Thanh Thạch cho bà làm tiền dưỡng lão, cho nên Trương Thanh Thạch về sau cần cho bà tiền dưỡng lão! Lúc trước cảm thấy ký cái văn thư kia là chiếm đại tiện nghi, nhưng bây giờ cảm thấy ký cái văn thư kia là bị tổn thất nặng! Nếu như Trương Thanh Thạch qua được khá, kia bà chắc chắn hối hận, nhưng bây giờ Trương Thanh Thạch chính là tòa kim sơn! , là kim sơn nhân biết kiếm tiền!

      Trương Bà Tử nghĩ tới nếu như có ở riêng, số tiền kia toàn bộ là của bà a. Cho dù phân ra gia, chỉ cần có ký văn thư kia, vậy bà ít nhất cũng có thể bắt tòa kim sơn ra tiền!

      tại là thể nào!

      Trương Bà Tử cũng phải là nghĩ tới ỷ vào mình là thân nương Trương Thanh Thạch mà chơi xấu, nhưng là đợi bà hành động, bị Lý chính nương tử tới nhà chuyện phiếm giội nước lạnh. Lý chính nương tử gần xa Trương Thanh Thạch còn là Trương Thanh Thạch lúc trước, có tiền, hơn nữa biết người có tiền có thế cũng nhiều, tương đương chỉ là người có tiền, còn có thế lực. Đừng lúc trước Trương Thanh Thạch ở riêng chiếm lý, trong tay còn nắm phần văn thư kia, dù có phần văn thư kia, chỉ cần Trương Thanh Thạch nguyện ý, Trương Bà Tử thân nương này cũng đòi đến chỗ tốt gì.

      Trương Bà Tử vốn phục, kết quả Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo cản bà lại, nữ nhi của bọn họ Mai Hương bị hủy, ba năm qua cũng gả được cho hảo nhân gia, con trai cũng thể lại bị hủy. Trương Hoa tại ở thôn trang tơ lụa trấn làm được cũng tệ lắm, Đông gia nhà này biết Trương Hoa là đại chất tử Trương Thanh Thạch, cho dù biết quan hệ bọn họ phải là đặc biệt tốt, nhưng vẫn giữ lại Trương Hoa, chính là nghĩ tới thân cốt nhục này, lại ầm ĩ gây nữa cũng là người nhà, còn nghĩ về sau quan hệ bọn họ về sau lại tốt có thể từ chỗ Trương Hoa leo lên quan hệ với Trương Thanh Thạch. Nếu như Trương Bà Tử tìm Trương Thanh Thạch nháo, đem quan hệ huyên náo lại cương, vậy tiền đồ Trương Hoa xong đời!

      "Nương, chúng ta tại chỉ có thể mềm dẻo với nhị thúc, cũng thể mạnh bạo a! Nhị thúc còn là nhị thúc trước kia, phải là nhị thúc nghe lời trước đây nữa!"

      Tôn Xảo than thở , thị cũng hối hận chính mình lúc trước đồng ý ở riêng, ràng dù lúc trước ở riêng thị cũng có thể giả trang người tốt, làm sao cuối cùng bị “lộ hàng” đây? Dù lộ ra rồi, khi Mai Hương leo lên mối hôn tốt kia nếu như thị có thể đứng ở chỗ cao ban phát ít, nhà Trương Thanh Thạch có lẽ có thể tha thứ bọn họ, vậy cũng có thể hòa hoãn quan hệ a, nhưng thị lúc ấy vì sao lại làm như vậy? tại phong thủy luân chuyển, là hối hận a!

      Trương Thanh Mộc cũng gật đầu đồng ý lời của vợ, nghĩ mình vẫn chưa triệt để vạch mặt cùng Nhị đệ, mặc dù mấy năm này Nhị đệ có tha thứ , đối với rất là lạnh nhạt, nhưng bọn họ vẫn có thể vài lời, chỉ cần tiếp tục như vậy, cũng tin Nhị đệ niệm tình tay chân. cũng thể để cho mẹ lại làm loạn thêm, đương nhiên, còn là tôn kính Trương Bà Tử, dù sao Trương Bà Tử là thân nương Nhị đệ!

      Trương Bà Tử đàng hoàng, nghĩ tới nên mềm mỏng, liền ngày ngày có cái cái gì tốt, ăn ngon, chơi dùng tốt đều để cho người đưa nhà Trương Thanh Thạch, mặc kệ nhà Trương Thanh Thạch có thu hay , dù sao bà phải làm ra vẻ, để cho người trong thôn biết bà là mẹ Trương Thanh Thạch, bà sửa đổi. Mặc dù thể diện khó coi, nhưng chỉ cần thời gian dài, Trương Thanh Thạch nếu tha thứ bà, cũng tin người trong thôn .

      tại người của Trương gia ngoài mặt đồng ý Trương Bà Tử làm như vậy, cũng đều học Trương Bà Tử nịnh nọt người nhà Trương Thanh Thạch, chỉ có người ngoại lệ, đó chính là Lan Tâm.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 56 Hôn của Lan Tâm và Mai Hương

      Ba năm qua , Lan Tâm vẫn còn là tiểu nha đầu, nhưng từ tiểu nha đầu đến tám tuổi trở thành tiểu nha đầu sắp mười tuổi. Mười tuổi, nghe giống như lớn, nhưng ở trong thôn có ít tiểu nha đầu mười tuổi bắt đầu nghĩ tới lập gia đình, thời đại này mười bốn mười lăm tuổi có thể lập gia đình, đây là hết sức bình thường, Lan Tâm cũng ngoại lệ. Lan Tâm điên cuồng nghĩ phải lập gia đình, hơn nữa phải gả cho hảo nhân gia.

      Ba năm trước đây, Lan Tâm bởi vì nhiều câu mà làm cho đầy tớ nhà Triệu địa chủ chỉ có thể giúp đỡ người trong thôn thu lúa, người trong nhà ràng mặt hết sức vẻ vang lại lo lắng ảnh hưởng hôn Mai Hương, nên trách mắng nàng ta, cuối cùng còn nhốt nàng ta lại. Nàng ta rất tức giận, sau đó liền ngã bệnh, trận bệnh này bệnh cực kỳ nghiêm trọng, nàng ta về sau mặc dù tốt lên, nhưng lại cảm thấy thân thể của mình giống như trước. Về sau Mai Hương bị lui thân, người trong nhà trách đến trách , cuối cùng lại trách đến đầu của nàng ta, vì bắt người của Triệu gia giúp đỡ làm việc nên làm cho Triệu gia mất hứng, cũng là trong những nguyên nhân mà Mai Hương bị từ hôn. Người trong nhà đều trách nàng ta, ngay cả cha mẹ đều trách nàng ta nhiều lần. Đỗ Quyên Hồng bởi vì chuyện Lý quả phụ mà bị cữu cữu trấn từ chối ngoài cửa, kể từ đó thể từ trấn cầm đồ trở lại, tính tình càng ngày càng tệ, dám cùng cha nàng ta gây gổ, nương nàng ta bèn phát hỏa về phía nàng ta. Nàng ta cũng thể như quá khứ mặc y phục mang cài hoa đẹp mắt, nương nàng ta còn dung mạo nàng ta đẹp mắt mang cái kia cũng vô dụng, còn đều là vì nàng ta mới làm mất hôn của Mai Hương, mới có thể có tiền. Khi dễ nàng ta biết sao? ràng là nương nàng ta đắc tội cữu cữu, ngày tốt lành mới còn. Về phần chuyện của Mai Hương? Vậy khẳng định là lúc mấy người nãi nãi dâng hương đắc tội Triệu Thiên Tứ, liên quan gì tới nàng ta?

      Lan Tâm cũng vì chính mình tranh luận, nhưng cuối cùng lại bị đánh, trong lòng nàng ta rất tức giận, nghĩ người lớn muốn tự trách, cho nên toàn bộ đều đổ lên đầu nàng ta, thực là đám người xấu.

      Lan Tâm trong lòng oán hận với người trong nhà càng ngày càng sâu, nàng ta chỉ muốn mau chút ít gả ra ngoài, gả cho hảo nhân gia, khiến cho mọi người hối hận!

      Lan Tâm cũng hết sức ghen tị Đại Hoa Nhị Hoa Tiểu Hoa, các nàng vốn dĩ trôi qua thê thảm hơn so với nàng ta nhiều, nhưng bây giờ các nàng trôi qua còn hạnh phúc hơn nương nhà có tiền mà nàng ta biết, các nàng ngày ngày đổi xiêm y xinh đẹp, đầu trâm vòng, hoa cài lúc nào cũng đổi, có căn phòng lớn để ở, lúc ra cửa còn có thể ngồi xe ngựa mang theo người! Nàng ta nghĩ nếu như cuộc sống như vậy là của mình tốt rồi, nếu như nàng ta trải qua cuộc sống như vậy, cho dù chính mình khó coi, có phải hay Hổ Tử ca cũng xoay chung quanh nàng ta? Còn có Trọng Cử, có phải hay cũng thích nàng ta.

      Hổ Tử và Trọng Cử tại đều trưởng thành rồi, Hổ Tử mười ba tuổi, Trọng Cử mười tuổi.

      Hổ Tử so với trước càng thêm tuấn tú, mới mười ba tuổi vóc dáng cao cao, giúp Trương Thanh Thạch quản làm ăn, sốt thịt, điểm tâm và miến cũng có thể tham dự, người trong thôn đều Trương Thanh Thạch có con trai đây là muốn đem tiểu Hổ Tử làm con rể bồi dưỡng, mảnh gia nghiệp này của Trương Thanh Thạch đến lúc đó cũng thuộc về Hổ Tử.

      Trọng Cử từ sáu tuổi bắt đầu học bài, bây giờ còn trấn đọc sách, còn tuổi thử thi tú tài, qua thi huyện có qua phủ thử, mặc dù thể trở thành học trò càng thể thi tú tài, nhưng còn tuổi như vậy cũng hết sức rất giỏi, lần này cũng căn bản muốn khảo trúng, chỉ là thử lần, hiểu chút tình huống, lần sau lại thi, đến lúc đó khảo trúng khả năng cũng rất lớn.

      Lan Tâm ba năm trước đây thích Hổ Tử, nhưng nương nàng ta để cho nàng ta thích Hổ Tử, để cho nàng ta tiếp xúc nhiều với Trọng Cử. tại Lan Tâm còn thích Hổ Tử, cũng muốn cùng Trọng Cử tiếp xúc. Chỉ là Hổ Tử và Trọng Cử đều thích nàng ta, bọn họ người thích Nhị Hoa, người thích Tiểu Hoa tiểu nha đầu mới hơn sáu tuổi kia!

      Trọng Cử thích Tiểu Hoa, từ ba năm trước biểu ra, Trọng Cử bởi vì còn tuổi phải học bài, cho nên người mặc dù lại có vẻ hết sức chững chạc, mà Tiểu Hoa lúc mấy người Trương Thanh Thạch ở riêng từ từ vui tươi hơn, vẫn còn mang theo chút mềm mại yếu ớt, gọi Trọng Cử ca ca, quả thực chính là tiểu nữ oa hoàn mỹ, mềm mại nhất trong nội tâm Trọng Cử, cho nên Trọng Cử rất thích Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng thích cùng đọc sách, chơi với Trọng Cử. Hai đứa bé thanh mai trúc mã, mặc dù tuổi còn cũng hiểu cái gì tình nam nữ, nhưng ở trong mắt người khác tình cảm kia chính là bình thường a.

      Ba năm qua, nhà lý chính động tâm tư, cảm giác con trai mình nếu là cứ như vậy thích Tiểu Hoa, đến lúc đó có thể cùng Trương Thanh Thạch làm thân gia tồi, tại nhà Trương Thanh Thạch cũng phải là gia đình nông dân bình thường trước đây, cho dù con trai về sau đường thi đậu, cũng coi như môn đăng hộ đối.

      Lý chính nương tử vốn thích ba nương nhà Trương Thanh Thạch, tại càng thích, nhất là Tiểu Hoa, tiểu nha đầu này cơ hồ là nàng nhìn thấy lớn lên, giống như thân khuê nữ của nàng, nàng cũng ngóng trông có phúc khí kia có thể kết thành thân gia. Vì con dâu tương lai, lý chính nương tử chạy đến nhà Trương Thanh Thạch rất nhiều lần, chính là vì liên lạc tình cảm, có biện pháp a, Tiểu Hoa còn quá , trọng trách nặng mà đường xa, nàng phải nhìn chòng chọc!

      Lan Tâm cũng phải là người mù, chuyện người trong thôn đều nhìn ra được nàng ta cũng nhìn ra được, trong lòng nàng ta vô cùng tức giận, nghĩ Hổ Tử bị Nhị Hoa đoạt , ngay cả Trọng Cử cũng bị Tiểu Hoa đoạt , có tiền đúng là rất giỏi! Này càng thêm khơi dậy tín niệm nàng ta muốn gả cho người có tiền.

      Lan Tâm con mắt giống như là sói đói tìm thịt tìm kiếm mục tiêu nàng ta có thể gả khắp nơi, nàng ta nghĩ mình tuổi còn , còn có thời gian chuẩn bị, nàng ta phải tìm chọn thêm mấy người thích hợp, sau đó lúc nàng ta chuẩn bị tốt nhào tới!

      Mai Hương còn ý chí chiến đấu giống như Lan Tâm, nàng ta bị từ hôn ba năm, ba năm nay thời gian đem nương bề ngoài ôn nhu nội tại ngạo khí mất ánh sáng rực rỡ ban đầu, trong nội tâm nàng ta vẫn cam lòng, nhưng dần dần bắt đầu khuất phục vận mệnh.

      Ba năm nay cũng phải là có người cầu hôn Mai Hương, chỉ là trước có chuyện nhà bọn họ lừa gạt Trương Thanh Thạch, sau lại có chuyện bị Triệu gia từ hôn, Mai Hương muốn lại gả cho hảo nhân gia có chút khó khăn. Vốn là còn có nhà gia cảnh tiểu phú chút tới cầu hôn, nhưng mỗi người đều có thiếu sót, về sau bởi vì tai tiếng Mai Hương kén cá chọn canh truyền ra ngoài, người đến cầu hôn ít lại càng ít, điều kiện người sau bằng người trước, thời Mai Hương sắp mười bảy, hôn này vẫn chưa có tin tức, nàng ta bắt đầu sợ, nàng ta sợ tuổi của mình lớn lại ai thèm lấy.

      Kỳ hôn Mai Hương nhấp nhô như vậy còn có phần công lao của Hoàn Tử, Hoàn Tử vốn oán hận Mai Hương muốn gả cho ca ca của mình mà leo lên cửa hôn Triệu gia, ý muốn đoạt hôn Mai Hương, vốn là nàng ta rất hả giận, nhưng là về sau nàng ta đến Triệu gia, biết cuộc hôn nhân này chính là cái hố lửa che hoa tươi tơ lụa, nàng ta hối hận cũng còn kịp rồi, nàng ta liền triệt để oán Mai Hương, nghĩ đều do Mai Hương, nếu như phải là nàng ấy, mình làm sao lại muốn đoạt cửa hôn này? Làm sao lại nhảy vào trong hố lửa này? Chính bởi vì ý nghĩ này, nàng ta muốn Mai Hương trôi qua hảo, để cho người truyền danh tiếng xấu của Trương gia bốn phía, để cho danh tiếng Mai Hương khó nghe hơn, cho dù có người tệ lắm cầu hôn Mai Hương, Hoàn Tử cũng cho người phá hư.

      Mai Hương cũng biết những chuyện này, nàng ta nếu là biết khẳng định lại hận Hoàn Tử.

      "Mai Hương, nghe nhị thúc phụ ngươi trong nhà lại sắp làm hội thưởng hoa, đến lúc đó thỉnh ít người có tiền đến. Ngươi chú ý cách ăn mặc chút, chừng có thể gặp được người tốt!"

      Tôn Xảo vào phòng Mai Hương, nhìn khuê nữ cạnh cửa sổ làm việc thêu thùa, trong lòng nghĩ khuê nữ mình tốt như vậy cũng tin ai thèm lấy!

      Mai Hương ngẩng đầu nhìn Tôn Xảo , : "Nương, ta vẫn là đừng bêu xấu ? Mấy năm này chuyện như vậy cũng làm qua, căn bản thành, còn làm cho người chê cười."

      Phải ngay từ đầu người trong thôn cũng đồng tình Mai Hương, dù sao chuyện ở Bạch vân tự, người Tiểu pha thôn cũng thấy được, hơn nữa thời gian qua danh tiếng Mai Hương cũng tệ lắm, vừa ôn nhu vừa khéo tay, mọi người cảm thấy dù cho là người của Trương gia chọc giận Triệu Thiên Tứ cũng phải là Mai Hương chọc giận, nhất định là mấy người Trương Bà Tử làm liên lụy tới Mai Hương. Bởi vì ý nghĩ này, cho nên ngay từ đầu mọi người đều đồng tình Mai Hương. Chỉ là về sau Mai Hương ngẫu nhiên nhiều lần gặp những khách nhân đến nhà của Trương Thanh Thạch ở phía tây thôn, người trong thôn cũng hoàn toàn là ngốc tử, tự nhiên hiểu dụng ý Mai Hương, thái độ đối với Mai Hương liền thay đổi.

      Mai Hương nghĩ đến nàng ta nhiều lần như vậy cũng hấp dẫn được nam nhân có tiền, còn bị người trong thôn cười nhạo, nàng ta cũng nản chí.

      Tôn Xảo chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Ngươi phải làm sao? Ở nhà ngồi cũng có hữu hảo nhân duyên!"

      Mai Hương nghe Tôn Xảo ác thanh ác khí , vành mắt ửng hồng.

      Tôn Xảo lập tức : "Được rồi! Là nương sai! Nương đây phải là gấp thay ngươi sao? Nếu ngươi lại lần, nếu là được nữa, nương tình nguyện đem bạc trong tay dù xài hết cũng để cho bà mối tìm cho ngươi người thành . Ta cầu đại phú đại quý, nhưng cầu xin ngươi đừng thành lỡ !"

      "Ta ! Ta nhất định phải gả cho hảo nhân gia!"

      Mai Hương vừa nghe lời này vốn là hồng vành mắt lập tức tràn đầy nước mắt, nàng ta vẫn cam lòng. Ở điểm này nàng ta và Lan Tâm giống nhau, Lan Tâm muốn gả người trong sạch đó là bị ép, Lan Tâm ngay từ đầu cũng là thích tiểu tử nghèo tiểu Hổ Tử, mà Mai Hương lại là từ muốn gả được hảo, chấp niệm của nàng ta so với Lan Tâm mạnh hơn.

      Tôn Xảo trong lòng thở phào nhõm, thị cũng muốn để cho khuê nữ gả cho hảo nhân gia, nhưng bây giờ tình huống nữ nhi như thế tốt gả a, cao cao tới, thấp xong, buồn chết thị! Thị xem mặt nữ nhi, do dự nửa ngày mới : "Nếu đến lúc đó để cho ca ca ngươi giúp đỡ ngươi tìm chút?"

      Mai Hương vừa nghe lời này lập tức liền đỏ bừng mặt, bởi vì Trương Hoa tìm người cho nàng ta là vô cùng tín nhiệm! Có lần đem nàng ta cho hộ thương gia làm tiểu thiếp, còn cái gì nhà này chủ mẫu sinh con, nàng ta gả chỉ cần sinh hài tử đến lúc đó gia sản còn hoàn toàn rơi xuống tay của nàng ta, hừ, tưởng nàng ta ngốc a, làm thiếp tốt như vậy sao? chừng sinh xong hài tử mất mạng, hoặc là bị đuổi về nhà, nàng ta cũng phải là chưa từng nghe qua chuyện như vậy! Còn định gả nàng ta cho gia đình ở thị trấn làm kế thất, người nhà thị trấn, nghe rất tốt, nhưng là nàng ta mất tín nhiệm với Trương Hoa, ngay cả Trương Khởi cũng tin được, nàng ta cầm tiền để Trương Tráng hỏi thăm, kết quả hỏi thăm ra hai lão bà trước của nam nhân kia người thắt cổ người uống thuốc! Đây quả thực là sợ nàng ta chết a, thèm đếm xỉa đến mệnh thân muội tử, nguyên nhân cũng rất đơn giản, cũng bởi vì người nam nhân kia và huyện nha đầu mục bắt người là hảo huynh đệ!

      Tôn Xảo vừa nhìn sắc mặt Mai Hương lập tức ra khỏi phòng của nàng ta.

      Mai Hương tức giận đến quăng may vá trong tay, nghĩ tới hay là tự mình thôn phía tây dạo, giống như nương nàng ta , ngồi ở nhà hảo nhân duyên rớt đến đầu của nàng ta!
      tart_trung, Phương Lăng, thuyt4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :