1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh - Lạc Vân Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 8: Sống lại

      Đau! Đau rát vùng bụng! Đây là cảm giác của lúc này!

      Cố gắng mở hai hàng mi nặng trịch ra nhưng dường như là việc khó khăn, chỉ sau khoảng hai ba lần cố gắng mới mở được đôi mắt ra!

      màu trắng toát đập vào mắt Nguyễn Trọng Nam! Đây là đâu?! phải ở công trường xây dựng sao?! lẽ do công trình có vấn đề nên được nhân viên đưa vào đây?! Nhưng đây giống cảnh của thành phố Bạch Trì, còn ở Las Vegas mà !

      Mà đau nhất cơ thể phải là đầu sao?! Sao bây giờ đau nhất của lại là vùng bụng?!

      Dùng tay giở áo bệnh nhân ra, quả nhiên là vùng bụng được băng bó lại nhiều lớp vải, nhưng vẫn có chút máu lộ ra, chứng tỏ vết thương này hề !

      vội vàng sờ lên cổ, đâu rồi?! Chiếc đồng hồ có hình vợ cùng tro cốt của đâu?! Đâu rồi!? Hẳn nhân viên của biết đây là vật bất ly thân của , ai đụng vào chắc chắn yên!

      vội vàng đeo dép lê đặt dưới giường vào, tìm y tá gần nhất hỏi:

      - ơi, ban nãy có ai tháo đồng hồ cổ tôi ra ?!

      -, chúng tôi thấy đồng hồ gì cả, chúng tôi chỉ thay cho bộ quần áo bệnh nhân thôi! Còn xe và tiền bạc của vẫn giữ nguyên, do bên ngoài giữ!

      Cảm thấy đúng là quá kỳ lạ! khỏi mở miệng hỏi thêm:

      - ơi, cho tôi hỏi tý tôi ở đâu đây?! Và bây giờ là ngày mấy, tháng mấy?!

      Thấy chàng điển trai nhưng lại hỏi những câu vớ vẩn như vậy y tá kia khỏi bật cười:

      - ở bệnh viện Bạch Trì. Hôm nay là thứ bảy, ngày 16/08/2015!

      2015! 2015! Chẳng phải là mười lăm năm trước hay sao?! Chẳng phải lúc này còn là thầy giáo công tác ở trường trung học phổ thông chuyên Lam Sơn sao?!

      Và điều quan trọng là đây chẳng phải là thời gian vợ , Lạc Mẫn vẫn còn sống sao?! Vậy là … trở lại mười lăm năm trước!

      Nghĩ đến đây, khóe môi cong lên độ cong thấy , hay đúng hơn cười tươi đến nỗi y tá đứng bên cạnh cũng cảm thấy cực kỳ ấm áp.

      Vậy “ ” đưa đến đây là ai?! muốn gặp ấy ngay!

      Vội hỏi đường đến phòng hồi sức, tâm trạng của vừa vui mừng, vừa hồi hộp! bao nhiêu năm chưa bao giờ biết đến niềm vui là gì rồi! Mười năm, mười năm chờ người, mười năm dùng để chuộc lại lỗi lầm năm xưa! Nhưng hôm nay, lẽ ông trời nghe lời thỉnh cầu của ! Đúng ra nghĩ bản thân mơ, nghĩ là bản thân do uống quá nhiều thuốc ổn định tâm thần mà sinh ra ảo giác, nhưng cái đau ở vết thương, cái bỏng rát của cơ thể do da thịt bị khâu lại nhắc nhở đây là … Đây là được … sống lại lần nữa! được sống lại! Và quan nhất là lúc này vợ bé của vẫn còn đó!!!

      quả nhiên thấy lại hình bóng năm xưa.

      Vợ ! Đúng rồi, đúng là Lạc Mẫn mà! Đúng là em rồi!

      chạy vội đến chiếc giường có thân thể tròn trĩnh cuộn mình lại! Nhưng đến rồi bỗng bàn tay bỗng run khi đứng trước Lạc Mẫn. Bàn tay to nắm chặt rồi lại buông ra, cứ như thế gần chục lần vẫn dám đụng vào người .

      Cuối cùng vẫn thoát được khao khát sờ lên mái tóc được buộc lại lỏng lẻo che khuôn mặt bầu bĩnh đáng !

      biết, kiếp trước là ngu! Là có mắt có tròng mới thương tổn em, mới ngoại tình cùng người khác! Lúc ấy chỉ cảm thấy bản thân mình mới là kẻ đáng thương, vì dù sao bản thân vẻ ngoài cũng được xem là điển trai thêm gia sản của cũng thuộc dạng giàu có nức tiếng trong nước. Nhưng lại bị ép phải lấy bà vợ mập mạp, chẳng có điểm gì ưu tú hơn người, cảm thấy là mất mặt! Trả thù , chẳng buồn để ý đến hai chữ “hôn nhân”, vì dù sao cũng đâu phải là loại người coi trọng mấy cái thứ khuôn phép lễ nghi ấy!

      Nhưng khi Lạc Mẫn bị tai nạn mất , lòng bỗng dưng cảm thấy trống vắng! Càng đau hơn khi biết mang bào thai hai tháng! Phải chi lúc ấy đuổi theo… Phải chi lúc ấy bỏ thư ký xinh đẹp kia ra để chạy theo vợ… Dù dỗ dành, ngọt ngào chắc hẳn Lạc Mẫn tuyệt vọng đến mức bỏ giữa trời đem giông bão!

      mất , giọt nước mắt cũng rơi nổi! Vì sao ư?! Vì trái tim chết lặng tự lúc nào rồi! Khốn nạn thay, lúc này mới nhận ra ! gương mặt tròn trĩnh cười đẹp dưới ánh mặt trời khi tiễn làm! cả thân hình nộn nộn thịt đầy vòng tay ! cả những hành động thục nữ, thiện lương của ! ra cả con người Lạc Mẫn! quá ! Dường như hai tiếng “Lạc Mẫn” ăn sâu vào tâm trí cách vô thức!

      buồn về nhà! Vì về nhà là hình bóng lại lẩn quẩn trong tâm trí ! Vì về nhà là lại muốn chết quách cho xong! Sao lại có thể khốn nạn như thế chứ?!

      Lúc ấy, mới nhận ra, phải là Lạc Mẫn xứng với mà là xứng với ! thằng tồi! thằng đàn ông ích kỷ! Có ngọc quý trong tay mà chỉ biết ấp ôm loài hoa dại! đúng là ngu muội!

      Sau đó gần như vì đứa con của và Lạc Hy, phải tiếp tục sống, nhưng tuyệt rước ta vào cửa! Vì đời này người vợ của – Nguyễn Trọng Nam danh chính ngôn thuận chỉ mình Lạc Mẫn mà thôi! Sống vì cha mẹ , sống vì con trai , sống vì trách nhiệm! Nhưng sống còn khó chịu hơn là chết! Vì trái tim của dường như còn đập nữa. sống mỗi ngày chỉ vì công việc, vì tương lai con , vì kỳ vọng của cha !

      nhớ Lạc Mẫn, nhưng chẳng để lại gì cho cả, trừ tấm ảnh bàn thờ… Còn chứ, để lại cho tro cốt của ! đem phần tro cốt bỏ vào trong chiếc đồng hồ quả quýt , cùng với tấm hình tươi cười của ! Dường như coi trọng chiếc đồng hồ đặc chế ấy hơn cả mạng sống của mình…

      Nhưng giờ ở trước mặt , vẫn nét mặt như xưa, vẫn thanh tú đáng như ngày nào! làm kiềm chế nổi mà muốn rước ngay về nhà!
      Nhưng thể vội! vì lúc này vẫn chỉ là bé 17 tuổi và điều quan trọng là lúc này tha thiết!

      Ông trời xem như còn thương ! Xem như mười năm chờ đợi, thủy chung của cũng uổng phí! cho trở về ngày vợ còn say đắm!

      Nghĩ vậy, cảm thấy lòng. Lúc này, chỉ cần chờ đợi bà xã của đeo bám , kiếp này ngoan ngoãn theo . Chỉ chờ đến sinh nhật 18 tuổi của , lại như xưa lôi kéo lên giường! Lần này hai tay dâng bản thân lên mặc Lạc Mẫn “chà đạp”, còn phối hợp nhuần nhuyễn làm cho gạo nấu thành cơm, chính thức rước vào Nguyễn gia, thương cho tới già!

      Nhưng bây giờ vẫn là nên chờ cá cắn câu, vội vã quá e là hóa vụng! Nên chỉ cúi đầu hôn nhàng lên đôi má bầu bĩnh ngủ say kia! Hôn xong bên má còn cảm thấy dường như chưa đủ, vội hôn bên má còn lại rồi nhanh về giường bệnh.

      Nằm giường bệnh nhàng sờ lại lên đôi môi mỏng thể khép lại kia! Da thịt ấm nóng, trơn mịn kia là của vợ ! Cả mùi hương sữa tắm đó cũng chẳng có gì thay đổi!

      Mười năm rồi! chờ mười năm rồi, mới có thể có được cảm giác chân này! gấp đến độ muốn ẵm về nhà ngay, rồi đem giấu trong nhà, ngày nào cũng tha hồ lăn qua lộn lại cho đỡ nhung chán nhớ!

      Nghĩ đến tương lai tươi đẹp phía trước cùng bà xã mủm mỉm, đáng chìm vào giấc ngủ tự lúc nào! giấc ngủ đúng nghĩa sau mười năm dài dằng dặc, giấc ngủ yên bình có những cơn ác mộng vây quanh và gương mặt điển trai che giấu nổi niềm hạnh phúc ngay cả khia chìm vào mộng!

      Nhưng mọi việc có đơn giản như Nguyễn Trọng Nam nghĩ?! Lòng vẫn như xưa nhưng lòng của Lạc Mẫn có còn như xưa?!

      Chắc chỉ có thời gian và số mệnh mới có thể giúp hai con người này trả lời những câu hỏi trong tương lai!
      Nhược Vân, milktruyenky, ly sắc10 others thích bài này.

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 9: Mừng hụt

      Khi kim giờ đồng hồ vừa chỉ đến năm giờ hai mắt người giường mở mắt thức dậy! Đồng hồ sinh học người quả nhiên vẫn luôn chính xác như vậy!

      Vừa mở mắt, tâm trí ràng, bỗng đưa tay sờ lên cổ tìm chiếc đồng hồ kia…

      Bỗng nhìn lên trần nhà, từng giọt mồ hôi trán ngừng rơi, dùng tay kéo mạnh tấm rèm mới dám khẳng định bản thân mơ!

      trong tâm trí rất lo, rất sợ!!! Sợ rằng cái cảm giác được nhìn người mình thương, được hôn lên má là điều mơ ước, là ảo mộng xa vời! rất sợ cái cảm giác mình nơi căn phòng màu đen lạnh lẽo với gối chăn lạnh lùng kia! Ai chỉ có phụ nữ mới sợ lạnh lẽo, quạnh hiu, bây giờ hiểu đàn ông cũng sợ! kẻ bất cần đời như cũng biết sợ… Sợ mỗi lần con trai nhìn vào chén cơm đặt bàn mà hỏi: “Cơm đó dành cho ai vậy ba?!” Sợ mỗi khi đứng những tòa nhà cao, sang trọng thiếu người bên cười tâm , rất sợ! sợ là bản thân mình đêm qua là giấc mơ, giấc mơ đương nhiên tỉnh… Nếu đêm qua là mơ … muốn sống mãi trong mơ… Vì trong cơn mê ấy còn có người , còn có gia đình hạnh phúc của tương lai…

      Nhớ đến bản thân trở về mười lăm năm trước, cảm thấy vui sướng khó tả, tự chống tay lên trán mà nở nụ cười ngốc nghếch! Lạc Mẫn bằng xương bằng thịt của ngày ngày cùng ân ân ái ái, chứ phải là tro cốt cùng bức ảnh vô tri kia nữa!

      Mẫn Mẫn à, kiếp này dù có chuyện gì cũng buông tay em ra! Dù có chết!!!

      biết giờ này tiểu bảo bối của thức dậy chưa?! rất muốn bước đến xem thử?!

      Nhưng theo trí nhớ lầm bà xã nhà thích ngủ dậy rất trễ. Nên chỉ dám đứng từ xa nhìn thôi, sợ làm tỉnh giấc. Lúc này do Lạc Mẫn xoay người mới thấy vết thương được băng lại của . Lòng bỗng đau vô cùng, bỏ quên mất người còn có vết may ở bụng chưa liền mũi, chạy kiếm bác sĩ điều trị cho hỏi thăm tình hình của .

      ra đêm qua bị mất máu quá nhiều nên cần người truyền máu. Chính Lạc Mẫn giúp truyền máu…

      Nghe đến đây, tâm vừa đau vừa vui mừng!

      Quả nhiên là bà xã của là tốt nhất!

      Nhìn ánh mắt ngây dại rồi cái cười khó hiểu nhưng ngập tràn hạnh phúc kia của Trọng Nam vị bác sĩ già kia khỏi chặc lưỡi!

      ___

      Nhưng mọi việc nằm ngoài dự đoán của . quay về phòng đợi đến độ giữa trưa cũng chẳng thấy bóng ai đến thăm. Tất nhiên những kẻ xã giao đến thăm ít, nhưng cần và cũng chẳng muốn tiếp nên tiện tay đóng sầm cửa bảo bản thân khó chịu!

      Nhưng tại sao vợ bé của còn chưa đến thăm?! Ngủ đến giờ này phải là quá rồi chứ?!

      Nếu biết đường chê Lạc Mẫn ngốc quá ! Dù cho được xinh đẹp tuyệt thế nhưng quả quyết bảo bối nhà rất thông minh à nha! Còn ngay cả phòng VIP cũng dám đổi, sợ tìm kiếm mất công! Ngay cả lão già nhà điện hỏi thăm cũng lười nhiều, chỉ chờ có Lạc Mẫn đến thăm thiếu tý nữa là phát điên!

      Cốc! Cốc!

      -Em vào được ?!

      Quả nhiên tới! được nôn nóng! được nôn nóng! Phải đếm từ tới ba rồi mới lên tiếng!

      … Ba…

      -Vào !

      Bước vào vẫn tà áo nữ sinh, vẫn là xinh đẹp, nhưng phải là người mà chờ, mà là em của ấy, Lạc Hy!

      Mẹ kiếp! Ông đây đúng là mừng hụt!

      cũng ngờ từ khi sống lại đến giờ mình lại nóng tính đến như vậy!

      Nghĩ vậy, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng, tùy tiện hỏi vài câu giả lả:

      -Em đến đây có việc gì sao, Lạc Hy?!

      -Dạ, em nghe thầy bị tai nạn nên đến thăm ạ.

      -Vậy còn Mẫn Mẫn đâu, nghe em ấy đưa thầy vào đây, tại sao thấy em ấy đến thăm thầy!

      Chưa đầy hai câu, nhịn nổi hỏi Lạc Hy. Có lẽ Lạc Hy tuổi còn nhận ra ánh mắt khác thường của khi hỏi về chị mình. Trong đó có chờ mong, có thương và kém hơn nhiều phần chiếm hữu cùng dục vọng! Và quan trọng là gọi thẳng họ và tên như Lạc Mẫn mà lại kêu thân thiết là Mẫn Mẫn!

      -Dạ, chị ấy về nhà rồi ạ. Chị ấy nhờ em tới thăm thầy!

      Trong mắt Nguyễn Trọng Nam khỏi lóe lên tia kinh hách làm đôi mày kiếm khẽ chau lại! ấy bỏ về sao?! Làm sao có thể?! bị thương, đúng ra phải lo lắng, phải quấn quýt lấy hỏi thăm chứ?! Đây phải là thời điểm tốt để ghi điểm trước mặt sao?!

      Lạc Hy thích ! Lạc Mẫn phải biết chứ! Tại sao lại để ta gần chứ?!

      Gần như cả đống câu hỏi tại sao nhảy loạn lên trong suy nghĩ của Nguyễn Trọng Nam. Đầu óc rất tốt mà! phải đây là thời gian vợ thích vô cùng sao?! Tuy chưa dám tỏ lời nhưng với con người quan tâm, chăm sóc như ấy nhất định là …

      Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của , vội với nhóc ngơ ngẩn nhìn :

      -Em về trước , Lạc Hy! Cho thầy gởi lời cám ơn hai chị em nhé! Xuất viện thầy đến thăm cả gia đình!

      Và sẵn thăm luôn vợ của nữa! Xem ấy vì cái gì hay là vì ai mà dám bỏ rơi như thế này!

      quan tâm đến gương mặt xinh đẹp kia hẹn mà có nhiều hơn nỗi thất vọng! Nghe tin bị thương do lũ côn đồ gây ra từ miệng chị hai, Lạc Hy bỏ cả buổi học để đến thăm , nhưng đổi lại chỉ dường như hề bận tâm, chỉ đổi lại gương mặt lạnh như băng cùng vài câu có cũng như !

      Khi cánh cửa phòng bệnh vừa đóng lại, liền nghe điện thoại, quả nhiên sai, là lão Đường, yên lặng chờ nghe giọng đầu dây máy kia:

      -Nguyễn thiếu, bọn đánh cậu được cảnh sát đưa nhập viện, giờ lão gia hỏi thương tích cậu thế nào?! Và… Cậu định xử lý bọn thế nào?!

      -Cứ để pháp luật xử lý bọn chúng! Đừng để chuyện này làm phiền tôi!

      Mấy chữ “để pháp luật xử lý” xem như nhân từ với đám nhóc đó lắm rồi! Vì tuy bọn chó đó làm bị thương, nhưng cũng nhờ vết thương này mà linh hồn mới quay lại được bên bà xã, lại còn ngay lúc ban đầu nữa chứ! Nên thôi! Chứ nếu để tự tay “xử” tụi nó … Chỉ e tương lai tụi nó chỉ biết có hai chữ “kết thúc”!

      Tiếng gõ cửa bỗng làm lại dừng lại cuộc chuyện:

      -Ai?!

      -Dạ, em Lạc Mẫn ạ!

      Chỉ đơn giản vậy thôi, nhanh chóng tắt ngay điện thoại với lão quản gia mà có lời tạm biệt.

      Vừa mở cửa đập vào là ánh mắt của Nguyễn Trọng Nam dán chặt lên người . hiểu sao hôm nay cảm thấy ánh mắt rất đáng sợ. Phải sao cho đúng nhỉ?! Ánh mắt ấy là nóng bỏng, cứ như xuyên qua cả cơ thể để nhìn thấu đến tận tâm hồn , cứ như kiểu … ăn tươi nuốt sống ngay vậy! Bình thường chẳng phải ánh mắt nhìn rất điềm đạm, trầm tĩnh sao?! Hay tại vì hôm nay đeo mắt kiếng nên khi nhìn thẳng vào đôi mắt ưng kia, khó lòng … e dè!

      Thấy vẫn chậm chạp cầm giỏ trái cây cùng cà mên đứng ngưỡng cửa phòng bệnh. nhịn nổi mà lên tiếng:

      -Em vào !

      Cảm thấy bản thân luống cuống quá mức, nhanh chóng “Dạ!” rồi bước lẹ vào phòng!

      Đóng cánh cửa phòng bệnh lại, cảm thấy bản thân dường như bị soi xét đến từng chi tiết! Có cần nhìn chằm chằm như vậy ?!

      , nếu vì cha dượng kêu mang ít trái cây cùng canh gà mới nấu đến biếu đến đây! Mà phải đúng hơn là nếu mà em Lạc Hy của phải vội đến mức tức tốc ngay mà quên luôn cả hai thứ này có chết cũng muốn mình ở gần kẻ như ! Quá nguy hiểm! Quá áp lực!

      Cha dượng nghe lời Lạc Hy nên luôn luôn bảo phải cư xử sao cho lễ phép! Thầy Nam là cây đại thụ lớn như vậy, tương lai có gì còn có thể giúp cho cả nhà nhiều! Nhà của Lạc Mẫn ra là trong những hộ dân cư nằm trong vùng quy hoạch của nhà nước. Ai biết quy hoạch tiền đền bù được bao nhiêu?! Nhưng nếu được là hộ nghèo hay có công với nhà nước khác! có đền bù thỏa đáng hơn! Nên ông ta mong là có thể lân la mối quan hệ này càng lâu càng tốt! Nếu làm được ân tình cho tương lai có thể nhờ đỡ với cục trưởng giúp cho ông có giấy chứng nhận hộ nghèo. Còn nếu chờ Lạc Hy tương lai lớn rồi gả cho ! Dù sao con bé thầm là chuyện ai trong nhà biết!

      “Quả nhiên là tính toán khéo!”_ Lạc Mẫn thể thốt ra khi hiểu cách suy nghĩ trục lợi của người mà kêu bằng “dượng”. Nhưng ông ta cần lo, vì vài năm nữa thôi, Lạc Hy thông minh, xinh đẹp hơn người! cản trở biết đâu còn trở thành Nguyễn phu nhân!

      Cũng vì xem trọng như thế nên đêm qua cả đêm về, nhưng về lại mang theo giấy chứng nhận bệnh viện của bệnh nhân viết to tướng ba chữ “Nguyễn Trọng Nam” lão cũng hề la mắng câu! Sau khi thêm giúp hiến máu ông ta còn lộ vẻ vui mừng! Còn vội vàng tăng tiền tiêu vạt tháng này cho ! Đúng là máu đáng giá nhỉ?!

      “Vậy là ân tình rồi!” _ chậc lưỡi nghĩ lại dáng vẻ của ông ta mà đoán rằng ông ta nhất định câu này!

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 10: Em có thích ai chưa?!

      Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Lạc Mẫn khỏi chau mày!

      bị người ta đâm chém thành ra thế này mà còn có thể đứng đó, trong mắt tia lo lắng, có phải là quá mức vô tình ?!

      Thấy ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm, tự động mở miệng:

      -Dạ, em để trái cây ở đây rồi. Chiều nay em có tiết ạ, cho em và gia đình chúc thầy mau hồi phục ạ!

      Nhiêu đó là đủ rồi! Chuồn sớm vẫn là an lành cho bản thân nhất!

      Đôi chân nhắn mập mạp chưa kịp bước đến bước thứ ba, lên tiếng:

      -Thầy cho phép em về chưa?! lẽ đây là cách gia đình em bảo em thăm tôi?!

      -Nhưng chiều nay… em … em … có tiết! _ lí nhí trả lời, dường như sợ ăn sâu vào tâm trí của !

      Ở bên bao nhiêu năm, dường như quen với việc nghe lời rồi, “thói quen”!

      Nhìn bước chân Lạc Mẫn dời thêm bước nào làm khẽ cười, giọng ấm áp lên tầng ôn nhu:

      -Em lại đây ngồi với thầy tý! Khoảng nửa tiếng thôi, được ?!_ Giọng khỏi nhàng, mềm mỏng!

      Sống lại lần, hiểu vợ là để thương, để dịu dàng chiều chuộng chứ phải là người hầu mà tùy ý quát la nên giọng khỏi có phần nài nỉ.

      được?! Được sao?! là giáo viên của . Về tình thầy trò cũng được. Thêm nữa dạy môn dốt nhất, nếu khéo lần sau chấm bài hay trả bài lớp nương tay chỉ e là… cái học bổng của mất toi! Vả lại cha dượng cũng “phân tích” lợi ích cho nghe, cần gì mà làm việc hại người hại mình chứ?! Nửa tiếng thôi mà! Đổi lại đẹp lòng vừa dạ của kẻ có tiền như Nguyễn Trọng Nam cũng đáng lắm chứ!

      Nên đôi chân tình nguyện mà bước lại gần giường bệnh.

      Nhưng bàn tay đặt có gì sai sai… Tại sao có hai ba cái ghế kia nhìn, bàn tay lại vỗ vỗ giường nằm cơ chứ?! vậy còn nhích người qua bên, ý phải là ngồi gần sao?!

      Nhìn thấy do dự từng động tác của , làm tâm bỗng nhốn nháo làm mày kiếm khẽ chau lại! Ngồi gần sao chứ?! năm năm vợ chồng, có bao giờ đeo bám muốn bên đâu chứ?! Sao bây giờ… cứ cảm thấy… Lạc Mẫn muốn tránh xa ! Từ ánh mắt cho đến từng cử động, đều mang tia do dự khi đến gần ! Chẳng lẽ còn thích … như kiếp trước…

      Bước đến, lôi cái ghế inox gần đó, Lạc Mẫn thẹn thùng ngồi lại.

      Bầu khí im lặng…

      nhàng thở dài, bà xã lên tiếng đành lên tiếng vậy:

      -Hôm qua là em cứu tôi à?!

      -Dạ.

      -Vậy em cũng hiến máu cho tôi sao?! _ xong còn quên liếc mắt nhìn về cánh tay mủm mỉm trắng nõn nổi bật là miếng băng cá nhân.

      Nhìn như vậy thử hỏi Lạc Mẫn sao dám dối, đương nhiên là: “Dạ.” Với lại với chẳng phải với như vậy chẳng phải là có ân tình thôi sao?! ân tình sao này gia đình có xin xỏ cái gì … cũng có cái để ỉ ôi!

      , đôi khi kiếp trước cảm thấy khinh thường những việc tư lợi của cha dượng. Nhưng sống lại hiểu ra tư lợi cũng chẳng phải điều gì quá xấu, nếu bản thân mình hại ai! Ví như bây giờ, chỉ thừa nhận những việc tốt mình làm mà thôi, thêm cũng bớt! Với lại phải lại nếu như cha dượng được nhờ vào có được số tiền bồi thường chẳng phải cũng được hưởng lợi sao?! Vậy ngu gì làm?!

      Tâm trí của bay theo ý nghĩ làm sao có được hai chữ “ân tình” kia làm sao còn quan tâm đến ánh mắt nhuốm tần đau lòng. ra cần hai chữ “ân tình” kia cả đời này người giường bệnh kia định quyết ngưng dây dưa cùng , Lạc Mẫn!

      Nhìn thấy bàn tay mủm mỉm có vết của kim tiêm kia, đau lòng thay, bàn tay to tự chủ mà vươn đến bên bàn tay kia…

      Người xoắn hai ngón tay vào nhau bỗng quay sang thấy gương mặt chăm chú vươn tay đến bên người mình, bỗng hiểu ý ra, cười cái tươi.

      -Thầy đói ạ, thầy muốn ăn canh gà ạ, canh gà mẹ em nấu ngon lắm cơ!

      Đôi mắt to mở lớn, nụ cười cánh môi tươi, bỗng thấy mình quá vội vàng, gương mặt điển trai khỏi quay sang nơi khác, miệng “A… Ừm..” cho qua chuyện…

      Nhìn xuống đủng quần bệnh nhân bỗng chào thua, phản ứng sinh lý cơ thể đáng xấu hổ mà!

      Lạc Mẫn ngây thơ đâu nhận ra xấu xa của người giường, cứ vô tư mà múc ra bát canh gà đầy, còn vội vàng hít hà.

      -Thơm quá! Mời thầy dùng, canh còn nóng ạ!

      -…

      Thầy sao vậy, cảm thấy kỳ lạ bèn xoay người sang, thấy mặt cứ che , khó hiểu, bèn vòng qua bên kia giường, mới hay mặt của thầy Nam đỏ gay!

      -Thầy bị sốt rồi ạ?! Vậy để em gọi bác sĩ, nếu bị sốt là vết thươngchuyển biến tốt đâu ạ.

      vừa bỏ chén canh xuống, nhanh tay bắt lấy cánh tay ấy, bàn tay nóng hổi chứng tỏ cả cơ thể phải nóng tầm thường à nha…

      -Thầy …

      -Tôi đói rồi. có gì đâu. Em đừng lo!

      Để gọi bác sĩ đến chẳng phải mất mặt sao.

      Nghe lời cũng quay về ghế ban nãy ngồi, tay còn cầm chén canh nóng hổi, đưa đến bên tay , nhưng chả mảy may đụng đến chỉ nhìn chằm chằm! Rồi đôi mắt đen lại quay về nhìn nơi vết thương mình.

      Như vậy chẳng phải ràng sao, người ta đến thế này chẳng lẽ còn làm lơ được sao, bèn tình nguyện mà đưa muỗng canh lên bên môi thổi nhè , sau đó đưa đến miệng ai. quá phối hợp, đôi môi mỏng cứ đóng mở theo từng muỗng đưa đến, chỉ cần rơi giọt liền tự động liếm vào!

      muỗng, hai muỗng rồi lại ba muỗng, cứ thế chén canh dần vơi.

      Thấy chén canh gần hết, cũng mở miệng chuyện:

      -Canh có ngon thầy?!

      Gương mặt người mong nhớ mười năm, nụ cười dịu dàng quan tâm, mùi sữa tắm mát lành dịu , cơ thể trắng mịn sau lớp váy nữ sinh…

      còn nhớ rất lúc trước mỗi lần ân ái cùng vợ đều tự kiêu tắt đèn, điều đó làm tổn thương Mẫn Mẫn vô cùng! Chính lúc đó tưởng đâu đạt thành ước nguyện, nhưng giờ có hối hận cũng là quá khứ! Mà tương lai tuyệt đối đối quan tâm, mến nhiều, nhiều.

      theo xúc giác vẫn còn nhớ cơ thể đầy đặn kia, mềm nhẵn, cứ tưởng động mạnh vỡ ngay nhưng lại đàn hồi đáng ! Da thịt trắng như trứng gà bóc, đôi gò bồng do mập mạp nên cũng đầy đặn hơn người, gương mặt khả ái đáng với đôi môi mọng đỏ luôn rầm rì điều gì

      Nghĩ đến bao nhiêu đó bỗng thốt ra lời đầu môi:

      -Ngon, rất ngọt!

      “Ngọt!” Cái gì ngọt?!

      ràng ban nãy trước cửa phòng bệnh len lén nếm thử ít rồi, ràng lạt lắm mà, chỉ thơm mùi gà thôi, béo ngậy luôn! Hay là vị giác của có vấn đề?!

      -Cám ơn em! Tôi là nợ em nhân tình lớn rồi! Nếu có em biết giờ tôi có nằm đây , hay mất mạng trong đêm mưa gió ấy rồi!

      xong hai tiếng “cảm ơn” rất lòng, còn hướng về ánh mắt nhu tình, nếu là Lạc Mẫn kiếp trước hẳn hồn lạc phách xiêu, nhưng kiếp này khác, hồn vía theo hộp kem sữa bàn mất rồi!

      Liếc mắt thấy nhìn về phía hộp kem sữa của Pháp kia ban nãy được cả đống người tặng cả đống đồ tẩm bổ chẳng của ai, nhưng vẫn cố nén đau ở bụng vươn tay lấy đưa đến trước mặt .

      Ánh mắt to ngước dậy đầy vẻ e ngại, nhưng tiếng “ọt!ọt!” phát ra từ bụng ai quá xấu hổ!

      Nếu là lúc trước hẳn là khinh bỉ mập mạp trước mặt này, mỉa mai ngu ngốc, có hình tượng, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy đáng , chân !

      Vì sáng sớm về nhà sau cả đêm, ăn ít chửi ! Chỉ khi chìa tờ giấy bệnh viện mới được yên thôi! Nhưng sau đó giờ cơm trưa cũng có ai quan tâm đâu! Đều hối hả bảo đem đưa trái cây và cà mên canh vào bệnh viện cho nhanh, nếu kịp còn tạo được cơ hội cho em cùng thầy Nam luôn! Mẹ xót lòng, biết con thể trạng cũng chẳng tốt gì thêm gần nửa ngày có gì vào bụng nhưng cũng dám cãi lại cha dượng , sợ gia đình xào xáo, nên đành dúi vào tay ít tiền bảo muốn gì ăn ăn! Nhưng đến đây cho mau theo lời cha dượng tạo cơ hội cho em làm sao ăn được gì cơ chứ! Bất quá chỉ lén uống có ba ngụm canh thôi mà! Lén uống thôi, làm sao no được! Nên … Bây giơ mất mặt thế này!

      Người đàn ông trước mắt này hẳn khinh bỉ lắm, chẳng phải luôn thích những quý lịch , tao nhã, thân hình quyến rũ sao?! Trong mắt chẳng khác gì cái bao cát mập lùn, vậy còn thô lỗ, ngu ngốc! Nghĩ lại kiếp trước phải là biết mình, mà là mù quáng! Mù quáng, cố chấp người ta thôi! Nghĩ cũng tại mình ngu thôi, đâu ai ép mình cơ chứ!

      Người trước mắt là kẻ nguy hiểm, như là người hai mặt, mặt nạ dịu dàng có thể ném ra đến lúc bạn bị đối xử tàn nhẫn cùng lăng nhục cũng còn gì để tránh hay phản kháng! Nên thôi, hãy tự biết điều mà quay về vị trí của mình!
      Cứu , xem như có tình người lắm rồi, chỉ cầu mong việc này có lợi cho Lạc gia !

      còn có Tiểu Ngũ! Đúng vậy, tiểu Ngũ, dù chưa nhận lời nhưng cũng thầm xem như bạn trai tương lai. Tuy biết cả hai với nhau được đến đâu, nhưng có thể đảm bảo là thảm cảnh như cùng sánh duyên với Nguyễn Trọng Nam!

      Nghĩ vậy, Lạc Mẫn lễ phép đứng dậy, nhàng đặt bát canh lại bàn, thu xếp mọi thứ ổn rồi, lễ phép cúi người:

      -Dạ, thầy dùng canh xong, em xin phép về trước, thầy nghỉ ngơi cho tốt ạ! Canh còn lại thầy có thể hâm lại dùng cho buổi tối ạ, nó rất tốt cho sức khỏe.

      vậy cho phải phép, chứ biết làm gì mà lại hâm lại đồ ăn thừa. Đại thiếu gia nhà người ta làm gì xem trọng món ăn tầm thường này, bất quá đói quá ăn quàng!

      Bàn tay cầm hộp sữa với ý tốt đẹp của ai bỗng hụt hẫng giữa gian. Làm sao vậy?! làm gì sai sao?! Tại sao thái độ của ấy lại vội vàng rời như vậy. cũng đâu phải là hồng thủy hay dã thú!

      Tức giận vì chẳng hiểu bản thân làm gì, đói ràng còn chú ý quan sát thấy nhìn vào hộp sữa kia nên tiện tay giúp đem qua. Tại sao chứ?!

      Bản tính thiếu gia trong người Nguyễn Trọng Nam nổi dậy, từ trước đến nay ai lại dám xem thường như vậy chứ, thấp giọng năn nỉ ở lại với nửa giờ, mà bây giờ sao chưa đầy mười lăm phút vội vã rời , muốn ném mạnh hộp sữa cho mập mạp ngốc nghếch này biết cảm nhận của lúc này!

      Nhưng nghĩ lại, biết mà làm thế Mẫn Mẫn của sợ, có thể khóc, vì em ấy rất ...nhát gan! Nên dám… Kiếp trước làm cho khóc quá nhiều, tạo quá nhiều đau khổ cho người vợ nên kiếp này cố gắng kiềm chế tính khí của bản thân. Bảo bối mất rồi có lại được đời người phải biết quý trọng!

      -A… Ah… Đau… Đau quá!

      Dường như sợ chưa đủ tính thuyết phục, còn quặn người xuống, hít lấy vài ngụm khí để hơi thở thêm phần nặng nề!

      Quả nhiên, Lạc Mẫn nghe kêu đau bèn quay lại ngay, bản tính vốn thiện lương nên đâu thấy được ánh mắt sắc bén kia gương mặt kia hề mang tý đau đớn.



      Hù dọa cho nàng Lạc Mẫn chạy kêu bác sĩ gần mười phút mới “khỏi đau”. Và giờ dường như sức kiệt hơi hết nên đành ngậm chiếc ống hút kia mà hút hơi sữa lấy tinh thần cho tiết buổi chiều.

      ra lúc này lớp 10 chuẩn bị nghỉ hè rồi, cánh hoa phượng vĩ báo hiệu điều đó! Nhưng đối với lớp chuyên như Lạc Mẫn phải chạy trước chương trình, để vào lớp 12 có nền tảng vững chắc, nên dường như phải học thêm tháng nữa, chỉ còn nghỉ được tháng rưỡi mà thôi!

      Rột rột! Ngon quá!

      Nghĩ lại sao lại phải trốn như giặc chứ! Tương lai sớm muộn gì cũng có thể thành em rể mình mà. Với lại đâu phải giữ hình tượng gì với kẻ thích mình! Uống xong no bụng rồi . Cũng vì chịu đủ khổ cả ngày rồi… Sữa nguyên kem ngon quá! Ngọt ngọt! Béo béo! Lại thanh mát nữa! Sữa đắt tiền có khác nhỉ...

      Gương mặt vợ vẫn như xưa, vẫn đôi mắt to, đôi môi chúm chím, hai má phúng phính bầu bĩnh. Chỉ có điều đôi mắt ấy lúc này mang vẻ u buồn mà là sức sống, gương mặt phất nét u buồn mà là nét thanh xuân của nữ sinh tuổi mười bảy.

      Giờ mới nhận ra vợ đẹp như vậy, đẹp cái đẹp của dịu dàng hiền ngoan và đẹp cả bởi tấm lòng nhân hậu nữa! ra trước đối xử quá tàn nhẫn với , với cả chính bản thân mình. Trái tim đau quá… Đau quá…

      Nhìn bây giờ bỗng nhịn nổi mà :

      -Mẫn Mẫn, em có thích ai chưa?!

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 11: Nhìn thấy

      Câu đó ra mới biết bản thân quá mức! Nhưng lời lỡ thốt ra làm sao thu lại!

      Lúc này gương mặt chuyên tâm hút sữa kia mới ngẩng lên! Đôi mắt to mở lớn hết cỡ. Câu này của thầy Nam … là có phần quá phần! Dù có là giáo viên của cũng đâu có quyền hỏi câu hỏi riêng tư như thế chứ! Điều này thể qua đôi mày khẽ chau lại.

      Nhưng câu hỏi này đôi khi cũng phải tự đặt cho mình, và hình bóng sau câu đó là câu thanh niên chân tay thô lỗ, miệng tiếng “đồ mập ú”, hai tiếng lại “đồ ngốc” hay “Ăn cái gì mà cậu ngốc được như thế vậy, Lạc Mẫn?!” nhưng luôn quan tâm, chăm sóc ! Và nhất là hình ảnh cậu chở về trong buổi chiều mưa đó! Nó đẹp, rất đẹp trong lòng Lạc Mẫn!

      Lại nhìn về người mới vừa câu vừa rồi. hoàn toàn gương mặt lạnh lùng, câu ban nãy xem như là lời bâng quơ… Làm cho lòng Lạc Mẫn cũng bớt lo lắng, cứ cho là mình suy nghĩ nhiều !

      , cảm giác từ lúc gặp lại Nguyễn Trọng Nam trong bệnh viện, ánh mắt nhìn rất khác! Rất nóng bỏng, rất kỳ lạ, ….

      Nhưng… biết giải thích nó khác thế nào?!

      -Dạ, em còn tuổi, em chỉ nghĩ đến việc học thôi ạ! Với lại tương lai em còn muốn du học nên em cố gắng ạ!

      Câu trả lời này làm cho khỏi thất vọng! phải là phải thích sao?! mở cửa sao bước vào?! Đúng là đồ ngốc!

      Nhưng sao, e thẹn như vậy mới là vợ !

      Để ý đến Tiểu Ngũ nhưng Lạc Mẫn càng để ý tương lai hơn! Cả hai đứa hoàn cảnh gia đình đều nghèo khó, mà tương lai Tiểu Ngũ lại vào quân đội, cũng chẳng giàu có gì! Muốn giảm bớt áp lực ít nhất cũng phải có tiền, có tiền mới có thể thoát khỏi cha dượng, mới có thể có áp lực khi đối diện với người giàu có, cảm thấy bản thân tự ti hay lo sợ, ví như khi đối diện Nguyễn Trọng Nam chẳng hạn… Nên dù muốn dù vẫn từ bỏ ước mơ du học đâu!

      -Tiểu Mẫn càng ngày càng hiểu chuyện!

      Chỉ tiếng ngắn gọn, nhưng trong lòng hoàn toàn đối lập! Học hành đối với vợ cần sao?! có thể đảm bảo tương lai vợ cần làm vẫn sung sướng! Vợ cần mình là đủ rồi!

      bé kia đâu biết ý tưởng điên cuồng này trong tâm hồn người đàn ông ngồi kia, chỉ thẹn thùng cười vì lời khen của , dù sao tâm tư cũng hãnh diện tý!
      Dường như Lạc Mẫn ngây thơ quá, đến mức quên kẻ giường bệnh kia kiếp trước đáng sợ đến mức nào!

      chỉ ung dung nghĩ rằng cứu mạng lần, lại có cảm giác tốt với mình hơn, tương lai rước Lạc Hy về cũng xử tệ với chị vợ như !
      lại tiếp tục cuộc trò chuyện:

      -Thành phố Bạch Trì cũng có rất nhiều trường đại học tốt, sao em lại muốn du học?!

      nhanh nhảu đáp, dường như sau khi có “ân tình” với cũng bớt sợ con người này hơn:

      -Dạ, thầy đúng, nhưng mà em thấy nếu được ra nước ngoài du học em có được những trải nghiệm thực tế ạ!

      xong còn cười tươi.

      Sao cứ cảm thấy bồn chồn trong dạ, cứ cảm thấy này tuy vẫn là gương mặt ngây thơ đó, vẫn là thân hình mập mạp đó, tính cách vẫn nhút nhát như xưa… Nhưng có nét gì đó phải là biết trong tâm khảm.

      Dường như muốn du học chỉ là phát triển cho bản thân, mà dường như muốn … trốn tránh !

      Linh cảm của cho biết như vậy!

      ___

      Dù cho có muốn níu kéo với Lạc Mẫn đến đâu cũng biết thể quá mức! Rốt cuộc cũng đến lúc rời

      tự giác cố gắng gượng đau đứng dậy, lấy tay kéo rèm trắng ra trông chờ nhìn theo hình bóng .

      Đứng lặng người bên cửa sổ khoảng nửa giờ mới thấy được cái bóng dáng mập mạp kia.

      Nhưng sánh đôi với là ai?!

      Thằng nhãi kia cũng mặc áo đồng phục nam sinh Lam Sơn.

      Lúc này hàng trăm câu hỏi ngổn ngang trong đầu !!!

      Tên đó có quan hệ gì với Lạc Mẫn?!

      Tại sao gần nửa giờ mới rời cùng thằng đó?! Nửa giờ đó cả hai làm gì?!

      Tại sao thích ai mà?! Vả lại phải là tuýp người sống nội tâm, nhút nhát với người khác giới vô cùng!

      Sao lại vui vẻ cười đùa cùng thằng nhãi kia?!

      ___
      -Cậu là đồ heo mập, ham ăn, mau theo tớ về ăn trưa rồi còn học buổi chiều nữa!

      Tiếng “ọt!ọt!” từ bụng bán đứng thêm lần nữa trước Tiểu Ngũ!

      gì chỉ đánh bồm bộp vào bờ vai rộng của !

      -Cậu mới mập! Cả nhà cậu mới mập, đồ ngốc!

      Lâu lâu cũng biết phản bác ấy chứ!

      Lời phản bác ấy đáng làm sao trong mắt cậu trai trẻ! Cậu chỉ cười tủm tỉm, lên xe đạp ngồi vào tư thế chuẩn bị chạy rồi quay sang với nhóc kia:

      -Lên xe , đánh nữa tôi quẳng lại ở đây, đừng có khóc nhè đó!

      -Xí!

      rồi, cả thân hình tròn trĩnh vội leo lên chiếc xe đạp thể thao của Trương Ngũ, do xe hơi cao nên với chiều cao 160 cm leo lên cũng hơi mệt nhọc à nha!
      Ngồi chỉnh chu rồi mới vững vàng đạp xe.

      Cảnh tượng đó hài hòa trong buổi trưa mát dịu của mùa mưa, nhưng đập vào mắt kẻ chứng kiến từ cửa sổ kia là chướng mắt!

      Bốp!

      tự chủ mà đánh mạnh phát vào bức tường cạnh cửa sổ! Làm bàn tay phải của ửng đỏ do các mạch máu vỡ ra dưới lớp da màu đồng khỏe khoắn!

      Cử động mạnh còn làm động đến vết mổ ở bụng, nhưng lại quan tâm mà chỉ kéo mạnh rèm xuống! biết để tránh ánh nắng ban trưa hay để hạn chế tâm tình rất tốt của mình!

      Mẹ kiếp!

      Nào là còn , nào là chỉ lo việc học, giỏi lắm, Lạc Mẫn em dám gạt tôi!

      biết vì lý do gì, nhưng tôi tuyệt chấp nhận em dám dối! Chuyện này tôi làm cho ra!

      Em cả đời này chỉ có thể là vợ Nguyễn Trọng Nam tôi!

      nhanh chóng quay về giường, cầm điện thoại gọi dãy số mang tên “Vũ Trạch”

      -Điều tra giúp tôi vài chuyện!



      “Trái chưa chín, ép hái tất ngọt!” Đạo lý này phải nhớ!
      rất nhớ , vô cùng nhớ, bản thân trải qua kiếp sống, ngờ mình lại nóng vội như vậy! Nhưng là kiểm soát bản thân trước báu vật mất có lại được phải dễ chịu như nghĩ!

      Nhìn căn phòng trống vắng, cũng trống vắng! ra kiếp nào cũng thế, thiếu Lạc Mẫn đời đều trống vắng.

      Bàn tay tự giác mà cầm chiếc hộp sữa ban nãy chạm môi.

      Nhớ lại đôi môi đỏ hồng mở ra hút từng hồi, sữa trắng chảy ra làm ướt hai khóe miệng, mê người!

      tự chủ đưa chiếc ống hút đó đến, mở môi ngậm vào.

      cứ tưởng tượng bản thân hôn , gián tiếp hôn lên cánh môi đỏ mọng tự nhiên thơm mát của ! Thoang thoảng mùi sữa, cùng với cảm giác như đụng vào môi người . Cảm giác cứ lâng lâng.

      ngọt, ngọt từ đầu lưỡi đến tâm hồn…

      Nhưng trái tim cũng đau, đau từ trái tim lan ra toàn cơ thể…

      Mẫn Mẫn, lẽ kiếp này tôi phải xa em sao?!

      !!!! bao giờ!!!!

      Đôi mắt mở ra, trong ánh mắt đen xua tan dục vọng ban nãy mà có nét mạnh mẽ, kiên định!

      Bàn tay bóp mạnh hộp sữa, dứt khoát vứt vào thùng rác!

      chỉ nhìn vào trung mà mỉm cười, khẽ hai tiếng: “Lạc Mẫn…”
      Nhược Vân, milktruyenky, ly sắc13 others thích bài này.

    5. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      chậc, mình chỉ muốn lạc mẫn theo bạn trương ngũ thôi còn thằng cha kia kệ
      Mong bạn mau ra chap mới

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :