1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh - Lạc Vân Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      mập mạp trọng sinh

      Tác giả: Lạc Vân Phi

      Thể loại: Trùng sinh, nữ tiểu bạch , nam cường, cường thủ hào đoạt.



      Giới thiệu:

      thứ tình cảm tên là cố chấp, có loại đàn ông mang tên là bạc tình. Dù cho bản thân có đánh đổi vì bao nhiêu nữa đổi lại vẫn chỉ là ánh mắt lạnh lùng.

      Ba năm , thầy giáo của . Năm năm hôn nhân, học được chỉ có lạnh lùng đối xử, hờ hững để sống và đau khổ để làm vợ!

      Buông xuôi số mệnh, ông trời lại cho trở về năm mười sáu tuổi, khi chỉ còn đơn thuần là mối quan hệ thầy và trò.

      thay đổi, lạnh nhạt, có người mình thích.

      Tưởng có thể bắt đầu lại kiếp! Ai ngờ từ sau tai nạn lần đó, dùng mọi thủ đoạn, từ dịu dàng, săn sóc cho đến ti bỉ, hạ lưu vẫn dây dưa dứt!
      Chương 1: Cuộc sống của Lạc Mẫn (1)

      Ring! Ring!

      bóng dáng nho , tròn tròn trong bếp vội vàng chùi đôi tay còn dính bột lẫn mùi dầu mỡ để nghe điện thoại ầm ĩ ngoài phòng khách.

      -Tôi muốn ăn bánh gato và cơm trưa. mang hai phần cho tôi được ?!

      -Dạ! Dạ được ạ!

      Giọng đầu dây tuy lạnh nhạt, chút gì thương trìu mến nhưng gương mặt trắng hồng bắt máy lại vui sướng thể tả.

      muốn mang cơm cho ! muốn mang cơm cho !” Trong đầu lúc này vẫn chỉ quanh quẩn ý nghĩ này!

      hề đặt ra câu hỏi: “Hai phần cơm là dành cho ai?!”

      biết nên trách Mẫn Mẫn là ngu hay là ngốc?! Kết hôn năm năm, gần gũi quá hai lần tháng, điều đặn! Và dường như chuyện vợ chồng chỉ là do chủ động, dường như chỉ là người phối hợp trong bóng tối mà thôi, vì khi làm với , phải tắt đèn!

      ngốc, biết! Nhưng chấp nhận! Hôn nhân này do , do giả vờ mang thai gạt lấy ! Nhưng sau đó sao?! đứa con cũng có cho Nguyễn gia!

      vậy, với chiều cao 1m6 mà nặng 68 kg của đối với chắc là cơn ác mộng! Nghĩ tới bản thân chỉ cười trong đau lòng, rồi khẽ khàng cởi bỏ chiếc tạp dề quen thuộc.

      Từ hồi học đến giờ, ai mến bảo mủm mĩm, đáng ! Còn ai ưa gọi là gì phải phải là nghe. Là “con mập xấu xí”, “con heo biết tiếng người”!!! Nhưng sao… Chỉ cần vui vẻ, hiền lành, hòa đồng mọi người sớm nhận ra thân hình béo béo của cũng tốt mà thôi! Chồng cũng như vậy mà! Rồi ấy quý , thương thôi mà! Rồi gia đình hạnh phúc thôi!

      Với tâm trạng đó Lạc Mẫn đứng dưới tòa nhà cao ốc nhất nhì của thành phố Bạch Trì. Trước khi bước vào quên mỉm cười cái tươi để lấy lại tinh thần và vuốt mái tóc rối được búi lên đúng chuẩn bà nội trợ.

      Bước vào tòa cao ốc, có những nhân viên còn biết là ai. Đến cái gật đầu chào đúng phép với phu nhân tổng giám đốc công ty. Nhưng sao… chỉ cần Nguyễn Trọng Nam– chồng biết là vợ ấy là được rồi!
      Nhưng liệu có biết bản thân có vợ?!

      thuận lợi bước đến căn phòng của chồng , ai ngăn cản! Chính bản thân cũng cảm thấy lạ, lẽ thư ký của chồng đâu rồi?!

      Đến khi bước đến gần cánh cửa kia mới , ta đâu, mà là ở bên trong! Ở bên trong với chồng !

      -Người ta muốn ăn bánh mà! Sao bây giờ mụ vợ béo của vẫn chưa đến nữa?!

      -Chắc tại béo quá nên lăn chưa đến đó mà!

      - hiểu sao người đẹp trai như lại chịu lấy mụ béo ấy!?

      -Đúng ra phải lấy người đẹp như em phải , tiểu tinh?!

      -… Ưm… xấu quá hà, giám đốc!

      tiếng nam nhân , tiếng nữ nhân đáp, từng tiếng từng tiếng như đánh vào trái tim của người ngoài cửa! Nhưng vẫn tin! Vẫn tin người kia là người chồng trầm lặng ít từng , mà hết mực tôn trọng. Nhưng đến khi dùng tay đẩy cánh cửa kia, bắt buộc phải chấp nhận, mọi thứ là !!! Là !!! Chồng ôm ấp thư ký xinh đẹp kia, để ta ngồi đùi mình, bàn tay cả hai dạo quanh cơ thể của nhau… nhục nhã, nhục nhã cho bản thân mình…

      Sao có thể những lời như vậy?! ! biết! Nhưng có cần sỉ nhục với người ngoài ?! Tại sao?! Tại sao?! Tại sao trái tim lại đau như vậy?! Tại sao nước mắt cứ rơi mãi dừng nhưng lại thể nào phát ra bất cứ tiếng động nào?!...

      có lỗi khi ép phải cưới , nhưng bao năm qua, để bù đắp lỗi lầm làm biết bao nhiêu là thứ! Vừa trở thành nồi cơm điện đa năng, vừa trở thành hầu công cho chồng! Vì tất cả những thứ này mà từ bỏ giấc mơ trở thành giáo, từ bỏ giấc mơ giảng đường! Nhưng hôm nay, đổi lại cho cố gắng của chỉ là phản bội, lạnh lùng và khinh bỉ!

      Hóa ra hôm nay Lạc Mẫn mới biết đến cái câu si tâm vọng tưởng là như thế nào?! ra nó đau như vậy!!!

      phải từ xưa đến giờ đau! Mà là bây giờ mới chân chính chấp nhận thực tại! Chấp nhận rằng ta ! ta chỉ xem như công cụ trả thù cho hành động ngu ngốc năm xưa của thôi!!!

      Đúng ra phải xông vào cho hai người trận tơi bời hay làm ầm chuyện này lên… Nhưng bản tính nhịn nhục dường như ăn mòn vào trong tâm trí nên hai chân chỉ đứng vững thôi là điều khó khăn lúc này. Với lại nếu vào người mất mặt ?! Hay là hai người bọn họ?!

      Chính bản thân còn biết… Chỉ biết trái tim rất đau… Chỉ biết nước mắt cứ liên tục trào ra… chỉ biết bao nhiêu đó… mà thôi….

      Hai phần cơm và phần bánh mang đến rớt tự lúc nào. Tiếng động phát ra làm hai người ân ân ái ái trong phòng phải giật mình.

      Nhưng đến khi bước ra chỉ còn lại là thức ăn vương vãi mặt sàn đá đắt tiền cùng hơi ấm người con mang tên “mụ béo” kia để lại!
      Last edited by a moderator: 15/7/16
      Nhược Vân, milktruyenky, hoadaoanh9 others thích bài này.

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 2: Cuộc sống của Lạc Mẫn (2)

      Đường phố Bạch Trì lúc 12h đêm vắng vẻ, nhưng lại càng buồn bã hơn khi cơn mưa giữa mùa xuân đến.

      Trái tim của cũng vậy, Lạc Mẫn cũng vô cùng vắng vẻ.

      Kết hôn năm năm, dày công vun đắp cho cuộc sống vợ chồng. Biết bản thân xấu xí, cố gắng giảm cân, nhưng chẳng hiểu tại sao thân hình vẫn mập ra! Biết chồng chán ghét thân hình mình, cố gắng học nấu ăn. Vì người ta “tình nhanh nhất là bằng dạ dày” nhưng ăn món nấu năm năm nhưng tình cảm vẫn chỉ là con số ! Biết muốn có người nối dõi, cố gắng uống thuốc Đông y, cố gắng tìm cách gần gũi nhưng sao chứ?! Có ý nghĩa sao?! Buồn cười thay cho công sức của . Vì người mang thai hộ chồng những có mà còn có hai! những là thư ký Trương Hồng Tiệp xinh đẹp kia mà còn là em ruột của !

      Lúc chiều, sau khi nhìn chồng cùng người khác âu âu yếm yếm trái tim như vỡ vụn, nhưng phải đâu đây?! chỉ có duy nhất mái nhà cùng người chồng kia! Nhưng nay thể về được nữa, hay đúng hơn là có can đảm để quay về! Nên quyết định về nhà mẹ đẻ, nhưng nếu được mong bản thân mình đừng trở về nơi ấy!

      Vì cả nhà họ đến em , đến đứa con trong bụng em ! Và em , Lạc Hy rằng đứa con ấy là của chồng !!!

      Ha ha! Vậy ra những ngày đưa về quê ngoại chơi là những ngày cùng em lăn lộn chiếc giường nhà ! Ha ha! ra chỉ có ngu, chỉ có ngốc mới tin thay đổi được trái tim !

      Nụ cười của Lạc Mẫn vang lên nhưng lại kèm theo vị chua, vị mặn của những dòng nước mắt, của những đau khổ chất chứa. Nụ cười ấy khó coi hơn cả khóc!

      sai rồi! sai rồi! Trái tim suốt đời bao giờ kẻ như có thể thay dổi được! Vì nó làm bằng sắt! Hay đơn giản hơn là vì nó chưa bao giờ đập nhịp đập vì kẻ xấu xí lại ngu si như !

      Lạc Mẫn đúng là kiếp trước tạo nghiệt! Nên kiếp này phải trả giá quá đắt, quá đắt mà!

      Lúc còn bé, cha qua đời sớm, để nuôi được ăn học, mẹ buộc phải tái giá. Nhưng tủi thân thay bên nhà cha dượng có ai thương đứa con cùng chung máu huyết lại xấu xí như ?! Khi Lạc Hy ra đời còn khổ hơn gấp bội. Mọi người từ cha dượng, mẹ ruột hay cả là thầy giáo, họ hàng và cả hàng xóm đều bắt đầu so sánh, bắt đầu chê bai ! Vì dù thành tích của có giỏi, có cao tới đâu nhưng bề ngoài béo ú, chậm chạp thử hỏi ai thích chứ?! Có thích thích nhưng so với đứa em học tập bình thường nhưng xinh như hoa như ngọc

      Nhưng vẫn mạnh mẽ để sống, để vươn lên. Đến ngày gặp được – Nguyễn Trọng Nam mới biết được người là ra sao! Nên dù cho biết Lạc Hy cũng thích , nhưng vẫn nhất quyết buông tay!

      “Đúng là người tính bằng trời tính!” _ Lạc Mẫn như mất hồn tự lẩm bẩm với bản thân.

      Mưa từng đợt từng đợt cứ bắn lên khuôn mặt tròn trĩnh kia, nhưng mãi gột rửa được cái đau sâu tận trong

      “Mày đúng là đồ ngu! Lạc Mẫn! Mày có mắt sao biết nhìn người!” _ gào khóc giữa màn đêm u tối. Bao nhiêu u uất trong lòng như theo tiếng thét kia trôi theo dòng nước mưa xối mạnh lên người ...Nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió đêm xuyên qua những tán cây lớn nơi phố thị, kèm theo từng đợt mưa xối mạnh xuống mặt đường xi măng.

      lê từng bước chân dài trong đêm, bất chấp trời mưa như xối, bất chấp cái lạnh run làm cho người ngừng từng đợt run rẩy, bất chấp ánh mắt người ta nhìn như quái vật, vì dù sao cả đời làm quái vật rồi…

      -Cẩn thận!

      Khi tiếng la kia của ai đó đường cắt đứt dòng suy nghĩ của nhận ra mình đứng giữa lòng đường xe chạy là quá muộn!

      Nhưng sao! hề né tránh hay chạy trốn chiếc xe tải lao nhanh kia mà là thanh thản nhắm hai mắt lại, từ từ đón nhận…

      ….

      Trong đêm **/**/**** giữa đường Lê Hoạch, thành phố Bạch Trì có nạn nhân tử vong do tai nạn xe. Đó là trẻ, theo khám nghiệm tử thi mang thai được hai tháng. người mang theo giấy tờ tùy thân, nhưng có đặc điểm nhận dạng là mặc người chiếc áo màu lam, cùng chiếc váy nâu đơn giản. Nếu ai là thân nhân hãy đến liên lạc số ********** để nhận xác nạn nhân.

      Đây là dòng tin ngắn của ngày hôm sau, nhưng liệu người còn sống nhớ đến người khuất?! có ai đến nhận xác Lạc Mẫn?! Câu trả lời chắc chỉ có thời gian và lương tâm của những kẻ mang hai tiếng “người thân” kia!
      Nhược Vân, milktruyenky, sanone21129 others thích bài này.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 3: Cuộc sống tuổi mười sáu

      Trong con hẻm , bóng dáng mập mạp cưỡi lên con ngựa sắt màu hồng phấn nhạt làm tung bay chiếc váy nữ sinh.

      Gương mặt mủm mĩm che dấu nổi nụ cười hồn nhiên nở rộ khóe môi.

      Hôm nay là trong những ngày cuối năm lớp 11 của Lạc Mẫn. Cũng là nửa năm Lạc Mẫn sống lại. Đây chính là sống lại, vì từ cõi chết quay về. Chính bản thân cũng ngờ bản thân mình còn có thể vui vẻ sống lại lần nữa.

      mộng lớn như người khác, nếu ông trời cho sống lại lần nữa, thù oán gì cả! thể phủ nhận trước lúc chết rất oán hận. Oán hận người chồng bạc tình mà dùng cả tám năm thương! Oán hận đứa em xinh đẹp nhưng lại quá nhẫn tâm! Oán hận cha dượng ích kỷ! Oán hận mẹ nhu nhược!

      Nhưng oán hận nhất vẫn là bản thân! Giận cố chấp đến ngu muội của mình. Thế gian này đâu phải chỉ mình Nguyễn Trọng Nam là đàn ông?! Mắc gì phải vì người đàn ông mà đau khổ đến cả hai đời?!

      đáng! hề xứng đáng! Nên thay vì hận , tìm cách trả thù lại vui vẻ, vui vẻ mà sống và còn vui vẻ để lo cho tương lai của bản thân và mẹ mình nữa. Theo trí nhớ của kiếp trước, lão cha dượng của sớm muộn cũng chán ghét hai mẹ con thôi, nên trước lúc đó phải đưa mẹ rời xa căn nhà đáng sợ đó xa… xa!

      biết trời sinh bản thân mập lùn – xinh đẹp, nhưng có nghĩa là ông trời cho trí tuệ. Vì vậy sao tự lực cố gắng để tạo cho mình mái nhà?! Cho bản thân chỗ dựa?!

      Với suy nghĩ lạc quan, rũ bỏ hết quá khứ ấy lại cảm thấy cả người nhõm. Hận người rồi làm gì?! Giảm cân rồi quyến rũ , thầy giáo của , để trả thù sao?! Hì hì! Đó chỉ là trong mơ thôi hà, giống phim truyền hình hay truyện đó hả?! mơ! chỉ mơ tương lai làm giáo, rồi có ông chồng hiền lành, dễ thương, cùng đám con mập mạp giống mình là được!

      Khẽ giơ bàn tay tròn tròn của mình lên, đón ánh nắng mặt trời rồi cười cái tươi, khẽ vào trong nắng sớm: “Lạc Mẫn sống lại nửa năm rồi đó nha!” Sau đó như sợ ai nghe thấy tặc lưỡi cái rồi cố gắng đạp nhanh tới trường.
      ___

      Tại trường trung học phổ thông chuyên Lam Sơn.

      Bóng dáng be bé ban nãy cuối cùng cũng đến nơi, vội vội vàng vàng dắt xe vào sân trường. Bỗng đôi chân mang giày thể thao đá chặn lại bánh trước của , lớn tiếng quát:

      -Sao giờ này cậu mới vô vậy, biết hôm nay là ngày gì hả Lạc Mẫn?!

      Kẻ điên trước mắt này ai xa lạ mà là là Trương Ngũ, là hàng xóm của . Nhưng tên ngốc, tên ngốc chính hiệu, chỉ được cái tay chân là phát triển mà thôi. Tính cách trẻ con của làm thể nhịn mà phải lên tiếng:

      -Bỏ cái chân cậu xuống ra khỏi xe đạp của tôi ngay!

      -Nếu ?! Cậu làm được gì được tôi hả, bé mập?!

      xong, thằng nhóc này còn ngả ngớn lấy chân đá đá vào sườn xe đạp của .

      -Bốp!

      Lạc Mẫn do dự đá mạnh vào chân . Đá xong còn bình thản :

      -Trương Ngũ, tôi cho cậu biết, cậu mà còn kiếm chuyện vô cớ đừng trách tôi mách với mẹ cậu!

      Ôm cái chân bị đau nhưng ai để ý gương mặt thằng nhóc này vui vẻ thấy , nhưng miệng vẫn quát ra vẻ hung dữ:

      -Cậu chờ đó , Lạc Mẫn. Nếu ngày cậu còn làm lớp trưởng hay là tôi ra trường rồi cậu biết tay tôi!

      “Đồ điên! Cậu ra trường hẳn là tôi lấy được học bổng du học rồi!”_ Đây là những lời Lạc Mẫn tự với bản thân từ khi sống dậy. ráng học tốt, để lấy được học bổng của các nhà tài trợ, dù chỉ là học bổng nửa phần thôi cũng được, cố gắng làm việc thêm ở nước đó để có đủ tiền học phí! đến nơi nào đó lập nghiệp, quên quá khứ ngày xưa, quên luôn cả tình ngây ngốc kia! bắt đầu từ đầu! Nhất định thế!

      thèm trả lời lấy tiếng mà thẳng tiến dẫn chiếc xe vào bãi rồi lên thẳng lớp. đâu hiểu được tâm trạng của chàng trai trẻ ngốc nghếch kia.

      Trương Ngũ đứng nhìn Lạc Mẫn rất xa. Thân hình nhắn, tròn trịa kia biến mất vẫn còn thẩn người ở đó. Suy nghĩ điều gì rồi sờ sờ vào chân vừa bị đá kia mà cười cười khó hiểu.

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 4: Gặp lại

      Mưa, cơn mưa đầu mùa xuân bắt đầu rơi.

      Nhưng dường như uy lực của tiếng chuông tan trường vẫn bình thường, tiếng chuông vừa dứt học sinh lại ùa ra kín cả sân trường Lam Sơn.

      Lạc Mẫn cũng trong hàng học sinh chen chúc về kia.

      Nhưng xe đạp của … hôm nay… sao lại

      -Cho tôi ké với!

      Lại là Trương Ngũ, thằng nhóc này biết có vấn đề thần kinh gì nữ! tới thể ngưng nhớ tới thâm thù đại hận lúc trước. Những trò tinh nghịch như đâm bể bánh xe, hại Lạc Mẫn lê bộ cả mấy cây số, sau đó còn giả làm người tốt cho quá giang xe, như trét kẹo cao su nhai lên ghế Lạc Mẫn đầu tuần thể nhắc tới Trương Ngũ.

      Lạc Mẫn là lớp trưởng A13, lớp chuyên văn đa phần là các bạn nữ ngoan hiền, thêm nữa Lạc Mẫn cũng hiền lành, dễ mến lại học giỏi nên thường rất ít người ghét. tới người thường xuyên quấy phá Lạc Mẫn ai ai cũng biết là thằng nhóc Trương Ngũ lớp bên cạnh!

      Hay tồi tệ hơn là thời gian gần đây, Lạc Mẫn cùng bọn con trong lớp thích sâu bông, chẳng hiểu lỗ tai thằng nhóc này nghe sao, ngày hôm sau nào là chỗ ngồi, nào là trong rổ xe, đều là sâu lông. Mẹ ơi, kinh khiếp! vấn đề thằng nhóc này … phải là vô số!

      Nhưng chắc có bí mật mà cả đời này Lạc Mẫn ngờ, đó là kiếp trước vì cái chết của gần như phát điên, từ quân đội xa xôi nơi ngoại thành xin phép trở về chỉ mong được nhìn thấy xác lần cuối!

      -! Cậu biến !

      xong, Lạc Mẫn dứt khoát lôi xe ra đường làm cho Trương Ngũ ngẩn tò te. Nhưng chưa được ít phút sau Trương Ngũ lại lẽo đẽo la lên:

      -Chở tôi mà, phải là lúc xe cậu bể bánh tôi cũng cho cậu quá giang mà! Cậu mà xấu tính thế, coi chừng trời cao có mắt cho cậu ú nụ luôn bây giờ!
      Lãi nhãi… Lãi nhãi…

      Ai từ mập có thể Lạc Mẫn còn cảm thấy dị ứng, nhưng tên nhóc này mặc ! Dù sao “miệng chó mọc được ngà voi”!

      -Ai ui! lẽ mỡ lấn lên não cậu luôn rồi hả, Lạc Mẫn?!

      Lạc Mẫn bỗng dừng chiếc xe đạp lại đột ngột làm cho Trương Ngũ bị đụng đau kêu oai oái.

      Đôi mắt to tròn dưới chiếc áo mưa màu xanh nhìn theo bóng dáng ai mà tim khẽ chùng nhịp.

      Nguyễn Trọng Nam! Đúng rồi! Chính là !

      Vẫn gương mặt điển trai đó, góc cạnh ràng, đôi mắt thâm sâu, sắc bén kèm bá khí bức người được che lại tốt dưới lớp kính có độ kia, đúng là lừa người! Vóc dáng cao to khoác chiếc sơ mi trắng điềm đạm mở chiếc lamborghini veneno. Chỉ là giáo viên dạy cấp ba, lại siêu xe, quả nhiên là biết hai chữ “khiêm tốn” viết như thế nào! Nhưng do học sinh Lam Sơn đều quen với tình cảnh trước mắt nên cũng chẳng ai ngạc nhiên!

      Thầy Nam là người như thế nào mà lại có người dám chọc! có cha là cục trưởng ở trung ương, cây cao chắn gió cho đứa con trai độc nhất! Còn bản thân cũng chẳng tình nguyện gì mà dạy ở Lam Sơn nhưng vì có vài lý do kinh doanh Bạch Trì nên cha ra lệnh cho nên công tác ở nơi này để cho thuận tiện. Lúc thích hợp đảm bảo cho hồ sơ tốt đẹp! Mà bằng cấp của là thạc sĩ du học từ quốc về nên đương nhiên dạy ở Lam Sơn là hạ mình!

      Đúng là nghĩ lại cũng thấy bản thân mình si dại.

      tên đàn ông chăm chút cho bản thân từng thứ như vậy từng có ai chưa?! Lạc Mẫn nghĩ là chưa hề! người xinh đẹp như Trương Hồng Tiệp cũng chưa bao giờ! Và cả Lạc Hy cũng vậy! Bọn họ đều cao hơn bậc, nhưng lại đều chung sai lầm là kẻ tim, phổi!

      Giọt mưa lặng lẽ rơi xuống che giấu giọt nước mắt biết vô tình hay hữu ý chảy dài đôi má phúng phính của Lạc Mẫn.

      Trương Ngũ chạy theo, thấy cứ nhìn mãi về phía thầy Nam khỏi tặc lưỡi.
      Nhưng khi vượt lên nắm lấy tay lái xe mới phát Lạc Mẫn cư nhiên …hình như… … khóc!

      Bàn tay vô thức đưa lên gạt giọt nước , giọng:

      -Cậu sao vậy, tiểu Mẫn?!

      Tiếng kêu đó đánh thức tâm trạng chạy dài theo quá khứ trở về thực tại!

      -Buông tay lái ra chứ!

      Đúng rồi! Mày nên buông tay rồi, Lạc Mẫn à!

      Tỉnh rồi, mới thấy Trương Ngũ nhìn chằm chằm trông mất mặt! làm gì thế này! Xấu hổ chết được!

      Giựt mạnh tay lái xe của mình, Lạc Mẫn mới phát thằng nhóc Trương Ngũ này cao hơn mình đến cái đầu lận cơ đấy! Cơ bắp chưa nở nang như trưởng thành nhưng cũng hứa hẹn tương lai thân hình rắn chắc. Nếu nhớ lầm sau này trở thành quân nhân phục vụ cho quân đội thụ phải! Chuyện đời đúng là khó ngờ!

      -Cậu mệt để tôi đưa cậu về!

      hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Lạc Mẫn leo lên xe cho đèo về.

      Ngồi đằng sau, mới thấy tội cho Trương Ngũ, ràng chỉ khoác lên mình chiếc áo mưa bằng nylon nhưng lại chắn cơn mưa ngày to cho , trong khi mặc cả chiếc áo mưa dày cộm.

      vậy còn đèo khối thịt hơn nửa tạ này nữa!

      -Cậu mệt lắm , để tôi chở cho! _ Hiếm khi Lạc Mẫn mới là người mở lời trước cái thằng nhóc Trương Ngũ này.

      -…

      Nhưng đáp lại chỉ là tiếng xe cộ cùng với làn gió lùa qua từng hàng cây cao mà thôi!

      -Đồ ngốc!

      Rất lâu sau, Lạc Mẫn mới nghe được tiếng chửi thầm này từ thằng nhóc chở mình, nhưng hỏi lại vẫn là im lặng. Đến mức bản thân cũng tưởng bản thân mình chắc nghe lầm!

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 5: Tớ thích cậu!

      Kể từ ngày mưa đưa về ấy, thằng nhóc tên Trương Ngũ này ngày nào cũng đứng dưới nhà , điện thoại um lên. Bảo xuống rồi hai đứa cùng đến trường.
      là phiền phức mà! Tỷ như lúc này chẳng hạn, trong phòng giáo viên lúc giờ về, điện thoại lại rung lên liên tục.

      Hôm nay, đến đây để xin chữ ký của Nguyễn Trọng Nam trong giờ văn, do vội quá chưa xin được ý kiến cho lớp.

      Đứng trước , vẫn e dè, lo sợ như xưa. Chỉ khác có cái là ánh mắt nhìn thôi còn mê đắm.

      -Cám ơn thầy Nam! Em xin phép về trước!

      chỉ “ừm” mà thôi. Đôi mắt sắc bén cũng lười nhác ngước lên nhìn .

      Nhưng khi bước đến cánh cửa giọng trầm ấm kia lại vang lên:

      -Mấy hôm nay hai bác sao rồi?! Lạc Hy học hành tốt ?

      -Dạ, ba mẹ em buôn bán vẫn ổn. Còn Lạc Hy học hành vẫn tốt ạ. Có thể năm sau em ấy thi vào Lam Sơn, mong có gì thầy Nam chiếu cố giúp ạ!

      xong, Lạc Mẫn dứt khoát bước ra khỏi cửa, mạnh mẽ và kiên quyết!

      Thành công rồi, trái tim còn loạn nhịp khi đứng trước nữa. Và nó càng đau khi hỏi về khác! Thậm chí, còn có phần trông mong tương lai có thể gọi bằng … em rể!

      Hay đúng hơn trái tim còn e dè vì thương nữa rồi, có chăng chỉ là e dè vì sợ sệt ánh mắt cùng lời mặn nhạt kia mà thôi. Hay đúng hơn, việc bị ức hiếp, bị thao túng cả kiếp ăn vào trong máu rồi! Khó mà thay đổi!

      Vừa bước ra khỏi cửa lại gặp Trương Ngũ, thằng nhóc này bám dai còn hơn cả đĩa!

      -Cái gì nữa đây, Trương Ngũ?! Sao ngày nào cậu cũng bám theo kiếm chuyện với tôi vậy?! Ghét tôi cậu chọc phá tôi bao nhiêu đó đủ rồi! Tôi chọc phá cậu?! Sao cậu lại bám tôi hoài vậy?! Nếu cậu còn như thế nữa từ nay về sau tôi bao giờ chuyện với cậu nữa!!!

      Mấy câu “ bao giờ chuyện với cậu nữa” vừa dứt Trương Ngũ ôm chầm lấy Lạc Mẫn, lắp ba lắp bắp:

      -Đừng mà, Mẫn Mẫn!... Tớ… Tớ …thích cậu!

      “Tớ thích cậu! Tớ thích cậu! Tớ thích cậu!”. Ba chữ này cứ lẩn quẩn trong đầu Lạc Mẫn. ngờ thằng nhóc này lại thích mình ?! Nhưng … Nhưng…
      Lạc Mẫn thân người vốn tròn trĩnh, kèm theo cặp mắt kính độ nữa bị tên nhóc to con này ôm chầm, muốn rớt cả mắt kính, thêm trước cửa là phòng giáo viên, tâm khỏi như lửa nóng, nếu ai ngang qua đúng là chết ! Nghĩ vậy, càng vùng vẫy dữ dội hơn, tiếng gầm :

      -Bỏ tôi ra ngay, Trương Ngũ!!!

      Trương Ngũ chẳng những buông mà còn ghì chặt hơn đến mức Lạc Mẫn tưởng rằng mình sắp chết ngạt! Cậu ta còn to hơn ban nãy:

      -Tớ thích Lạc Mẫn, cậu thể ghét tớ, càng thể chuyện với tớ!

      Sức lực làm sao so nổi thằng nhóc như bò tót này nên Lạc Mẫn ậm ừ hứa cho qua. Quả nhiên chỉ cần hứa ghét , nghỉ chơi cuối cùng cũng chịu im lặng theo ra về!

      ___

      Mấy ngày nay, cũng có lúc phiền lòng bởi câu của Trương Ngũ. ràng kiếp trước đâu nhớ thằng nhóc này có tỏ tình với ! Mà thôi, chắc vì lúc trước suốt ngày chỉ đeo bám theo Nguyễn Trọng Nam nên làm gì có thời gian cho đồ ngốc ấy chứ!

      Nhưng phải là Trương Ngũ đích thị là chàng trai tốt, tuy có hơi ngờ nghệch chút nhưng quả là chàng thiệt thà, chân chất.

      Mấy hôm nay, từ ngày dám ôm chầm , ngày nào cậu ấy cũng đợi ra về chung. Lúc nào cũng trốn giờ ra chơi ra ngoài trường mua cho cả đống đồ ăn vặt thích như bánh bông lan phô mai hay ly trà sữa góc đường kia. vậy, còn ngoan ngoãn dám về vấn đề thích , chỉ là tặng cả đống thứ linh tinh mà thôi.

      Và dĩ nhiên là Lạc Mẫn có muốn cũng phải nhận! Nếu lại tiếp tục réo gọi "Mẫn Mẫn! Nhận mà! Nhận mà! tiểu Ngũ giận bây giờ!"

      -Tởm lợn! _ Miệng thế chứ nhớ đến vẻ mặt ngây ngô khi thẹn thùng nhìn như vậy khó mà nín cười được, và đành mềm lòng mà rinh hết đống đó về hay ăn hết cho vui!

      Nếu Lạc Mẫn ngây thơ là đúng vậy! Kiếp trước mãi lo theo đuổi người lớn tuổi hơn mình, với lại là đại công tử độc nhất, từ giàu sang ai cũng phải cúi đầu! Thêm lớn lên nghiệp vững chắc làm gì có thời gian lo cho những sở thích ngây ngô của !

      ra với thân hình mập mạp như mà có bạn trai như Trương Ngũ cũng xem như là điển trai rồi! Mày còn suy nghĩ gì nữa, chọn cậu ấy . Dù sao có lấy về cũng dễ sai xử”_ Suy nghĩ bên là như vậy.

      Còn bên lại đấu tranh đến cùng: “Nhưng tương lai mày còn muốn du học. Lúc đó bỏ ở lại đây cũng như Nguyễn Trọng Nam, cũng xinh đẹp khác mà quên lãng mày thôi!”

      Hai bên giằng co mãi làm cho đầu óc Lạc Mẫn muốn nổ tung, nhưng riêng cảm thấy Trương Ngũ rất … đáng !

      Nhưng ý nghĩ giằng co đó giúp gì được cho hai hàng mi nặng trịch của Lạc Mẫn. Thân hình béo tròn đó lại lăn ru ngủ tự lúc nào chẳng hay, bỏ lại tất cả muộn phiền sau lưng.

      Chắc đây là lý do vì sao nàng Lạc Mẫn này bao giờ giảm cân được?!
      Nhược Vân, PhongVy, vanlactamviem10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :