[Truyện dài - Teen] Cuộc Chiến Oan Gia! - Sư Tử Dễ Thương [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sư Tử Dễ Thương

      Sư Tử Dễ Thương New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      1
      Chương 5: Lại chạm mặt


      "Ting... Ting..."

      "Nhi... Nhi, mở cửa..."

      "Ting... Ting... Ting..." Lại hồi chuông dồn dập cho thấy nôn nóng của người kia.

      "Hoàng Yến Nhi! Mày mở cửa ra cho tao! Có 'phi vụ' mới nè, nhanh coi con quỷ!" Đến nỗi phải lôi cả họ tên ra để chứng minh tầm quan trọng của 'phi vụ' kia.

      ...

      giờ Nhi giấc mộng còn cả tuyệt vời!! phiêu du nơi 'miền cực lạc', í lộn... phải gọi là 'bến đỗ của hạnh phúc mới đúng'! biết phải 'múa bút thành văn' như thế nào để diễn tả hết được vẻ đẹp của nơi đây!? À... có thể là núi non hùng vĩ, ừm... 'giang sơn như họa'... có chút hơi quá nhỉ! tóm lại nơi đây đúng là bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian nha! Chỉ thấy trước mắt tại là khung trời của 'võ hiệp cổ trang Trung Quốc', giống như những bộ phim coi ti vi vậy!

      Cảnh sắc tuyệt đẹp với khí thoáng đãng, núi non trùng điệp trước mắt, thác nước trong veo chảy rất xiết về phía đầu nguồn. Cây cối tươi mát, từng đàn chim tự do bay lượn bầu trời trong xanh, cộng thêm những làn sương mù mịt làm Yến Nhi cảm thấy mình như lọt thỏm vào 'tiên cảnh' chân vậy. Mặc dù gian tuyệt đẹp, những thứ khác cũng rất tuyệt vời, nhưng hấp dẫn ánh mắt vẫn là... chiếc bàn ăn dài khoảng trăm mét với hàng trăm món ngon vật lạ trước mắt như bàn tiệc cung đình thời xa xưa vậy. Nào là tổ yến, nhân sâm, bào ngư vi cá, vân vân và mây mây. Nhi đánh ực cái nhìn cao lương mĩ vị trước mắt, định nhào vô làm thịt 'con mồi' đột nhiên thanh rất quen tai luồn lách vào màng nhĩ của với lượng '' đến thể ''hơn được nữa!

      Nhi mở bừng hai mắt, bật người dậy như con rô bốt trong thời kì 'tiền mãn teen', ngoáy ngoáy hai cái lỗ tai bé, đáng thương của mình. bực bội, dằn vặt tâm lí xem thử có nên cho con kia trận để nó biết điều lần sau đừng làm phiền 'bữa ăn' của nữa hay tiếng chuông cửa cộng với cái tiếng đinh tai nhức óc kia lại lần nữa vang lên. Phiền toái ! Ngày nghỉ mà cũng tha nữa!

      "Ra liền! Đợi tao chút!" gắt gỏng lên tiếng.

      "Mày làm gì mà mới sáng sớm đến la hét ầm ĩ nhà người ta thế hả?! Có bị động kinh vậy?! sớm để tao biết mà đưa mày tới bệnh viện." Vừa mở cửa ra, cái khuôn mặt nham nhở, cười toe toét của Bảo Lam đập ngay vào mắt . Những lúc bình thường thấy cười rất là dễ thương, nhưng lúc này, rất muốn đấm cái mạnh vào trong cái bản mặt đó của bởi vì rất là 'gai mắt'.

      Nhịn! Nhịn! Hoàng Yến Nhi, nên nhớ mày là tốt bụng, thiện lương nhất trần đời. nên vì chuyện ' nhặt' mà ngày mai được lên báo với dòng tít vô cùng 'hoành tráng': học sinh lớp 11 trong lúc tức giận vì bị đánh thức mà ra tay 'thủ tiêu' bạn thân nhất của mình. Đây là nhân vật nguy hiểm, mong các bạn hãy liên hệ với 'khu bảo tồn động vật quý hiếm' đến đây để bắt giữ 'con thú' xổng chuồng này.

      nên! Rất nên! Nghĩ như vậy, tâm lí của Yến Nhi nhanh chóng ổn định lại, lườm nguýt con đứng trước mặt mình cái rồi ngoảnh mặt làm ngơ, vào trong nhà.

      "Thôi mà, đừng giận tao nữa mà! Hôm nay tao có chuyện gấp, rất gấp nên mới qua đây rủ mày chung!" Lam tại giống như con cún lẽo đẽo theo sau lưng chủ vậy. biết con này mỗi khi bị làm phiền trong lúc ngủ giống như 'ác ma' vậy, thế mà nó vẫn chưa giết may mắn lắm rồi. Nếu như bây giờ mà còn dùng giọng điệu 'bề ' chuyện với nó coi như xong đời, nên chuẩn bị sẵn hòm để nằm là vừa rồi! Nghĩ vậy, dùng thanh cho là ngọt ngào nhất quả đất để 'đàm phán' với con 'sư tử vừa thức giấc' này!

      "?! đâu cơ! Mới sáng sớm 'tinh mơ' như vậy mà mày đòi dẫn tao đâu? Có hâm đấy?!" Nhi trợn trừng mắt lên với Lam, đánh thức còn chưa đủ? Còn muốn 'thỉnh' chung nó mà chả biết đâu?!

      "Tinh mơ cái đầu mày ấy, mười giờ rồi con kia. Vào trong thay đồ lẹ rồi ra đây. Chuyện hệ trọng, liên quan đến tính mạng của 'nhân loại' đấy! Vì thế nên, đừng có ở đây mà càm ràm với tao giống mấy bà già tám mươi kia nữa! Nhanh nhanh dùm tao !" Lam hối thúc, đưa tay đẩy đẩy Nhi vào trong phòng.

      "Từ từ! Đừng đẩy, đợi tao chút! Chờ !" Khi nghe liên quan đến tính mạng của nhân loại, Nhi cấp tốc sửa soạn. Gì chứ 'buôn chuyện' là thể nào vắng mặt được. Khà khà! Có chuyện vui rồi đây!

      ____________________________

      Nửa tiếng đồng hồ sau.

      Nụ cười thường trực môi Yến Nhi từ nãy giờ mất tích còn chút dấu vết nào và thay vào đó là vẻ tức giận ngút trời. Bởi vì... tại và Bảo Lam đứng trước trung tâm mua sắm lớn nhất cái thành phố Hà Nội này, cái bảng hiệu to đùng nhấp nháy nhiều màu trước cửa lớn kia ghi là: Trung tâm mua sắm Thịnh Thế.

      Nhi quay cái gương mặt đen kịt của mình qua nhìn cái con hớn hở cười bên cạnh, gằn giọng qua kẽ răng rít lên:

      "Cái này gọi là 'liên quan đến tính mạng của nhân loại' mà mày đấy hả? Tốt nhất là mày nên cho tao câu giải thích ràng, nếu ... chuẩn bị tinh thần đợi tao tới làm thịt nhá!"

      Bảo Lam tần ngần đứng ngắm nhìn Thịnh Thế với mơ ước ' nhoi' đó là vơ vét hết tất cả hàng hiệu trong đó. định xách dép vào để 'chiến đấu' nghe được giọng sắp sửa bùng phát của Yến Nhi làm giật bắn! Xém chút quên mất nó, haizz...giải thích sao đây?! Thôi, liều ! Nếu nó giết dùng chiêu cũ vậy, còn nếu nó cấu xé để trút cơn giận đành phải chịu trận thôi, ai biểu người sai là chứ!

      "Ấy! Bình tĩnh mà! Để tao giải thích rồi mày muốn làm gì làm ha! Nhưng đừng giết tao trong khi tao còn trong giai đoạn phơi phới thế này là được rồi." Lam nài nỉ.

      ...

      Sau khi nghe xong màn khóc lóc ỉ ôi của Lam, Nhi càng muốn tá hỏa. ra con này mới quen được chàng nào đó ở mạng, hai người thân thiết với nhau hơn qua vài lần trò chuyện, nên hôm nay cả hai quyết định gặp mặt để chuẩn bị được tới được lui. Và thế là con người vô tội đắm chìm trong mộng đẹp vào những ngày nghỉ hiếm hoi như đây rất xui xẻo bị con bạn thân dựng đầu dậy từ 'sáng sớm' để đến đây lựa đồ với nó. Còn chuyện 'liên quan đến mạng sống nhân loại' đó Lam có câu giải thích rất tuyệt vời là nếu theo Lam hồi hộp đến mức thể chọn đồ được, như vậy nàng mất điểm trong mắt người ấy, nó buồn tình dẫn đến việc mất hi vọng vào tình , nếu thế nghĩ quẩn mà quyết định ở giá, mà ở giá thể có con. Và cuối cùng kết luận câu... việc nghe lời nó đến đây là nguyên nhân gián tiếp ngăn cản ra đời của đứa bé vô tội chưa thành hình mà cũng hẳn là nó có con nữa. Oan uổng! Oan uổng quá mà!

      "Cái lí do nát bét như vậy mà mày cũng nghĩ ta được hả?! Đầu mày chứa cái thứ gì bên trong vậy?" Nhi lừ mắt nhìn Lam khúm núm bên cạnh mình, quăng câu châm chọc.

      "Thôi mà! Tao biết lỗi rồi, lần này thôi, lần sau tao tái phạm nữa! Dù sao cũng tới đây rồi, lẽ bây giờ về tay ? Lâu rồi tao với mày mới mua sắm, vào trong , ha!" Lam lắc lắc cánh tay Nhi, nũng nịu.

      "Đồ có trai quên bạn, hừ!" xong Nhi bỏ thẳng vào cửa trung tâm Thịnh Thế, Lam thấy vậy nở nụ cười chiến thắng rồi cũng nối gót theo sau.

      ...

      Công cuộc 'chạy sô' từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, từ tầng này đến tầng kia trong trung tâm sắm của hai nàng đến lúc dừng chân.

      Yến Nhi và Bảo Lam tại ngồi nghỉ ngơi hồi sức sau hồi vận động từ cơ thể cho đến đầu óc tại chiếc ghế dài bằng nhựa ở tầng ba của Thịnh Thế.

      Để cơ thể mềm oặt của mình rơi tự do ghế, Nhi lấy tay quạt lấy quạt để những giọt mồ hôi nhễ nhại gương mặt của mình, quay sang nhìn vẻ thỏa mãn của con ngồi bên cạnh, trêu tức:

      "Có cần phải háo hức đến vậy ?"

      Nghe được giọng Nhi, Lam nhanh chóng thoát khỏi những hình ảnh tưởng tượng của mình về cuộc gặp mặt định mệnh. Đôi mắt lập lòe sáng, quay phắt qua:

      "Đương nhiên rồi! Mày có biết rằng đây là lần đầu tiên tao gặp mặt bạn trai ? Tao rất là hồi hộp đây này. Hay là..." đến đây, ngập ngừng, liếc liếc Nhi giống như nàng có chuyện gì đó rất khó .

      Rồi! Hiểu luôn! Con này lại muốn xin xỏ chuyện gì đó?! Chắc chắn ' chăm phần chăm con bò cười'. Chỉ cần nhìn vào cái ánh mắt 'đen tối' đó Nhi có thể đoán trật li nào, trước giờ đều là vậy!

      "Có gì mày thẳng , đừng nhìn tao bằng ánh mắt như vậy, tao nghĩ mày thầm thương trộm nhớ tao đấy!" Nhi móc.

      "Tối nay, mày... chung với tao đến đó được ?" rồi, Lam còn khoa trương lấy hai bàn tay bịt kín cái lỗ tai của mình lại. quá hiểu cái tính của con bạn mình, biểu nó làm mấy cái chuyện đâu vào đâu như vậy chắc chắn nó la hét đến ầm nhà ầm cửa, vậy nên phải chuẩn bị sẵn tư thế để 'chết trận'.

      Và đúng như vậy, giây sau khi phân tích xong 'hàm ý' trong lời của Lam, hai mắt Nhi trợn trừng lên, cái miệng banh rộng ra, rít gào:

      "MÀY MỚI VỪA CÁI GÌ?!"

      Ngay sau đó, Nhi rất vinh dự trở thành đối tượng được người người chú ý cái tầng ba rộng thênh thang này. Nghe xong tiếng thét kinh người kia mọi ánh nhìn đều tập trung vào với cái khuôn mặt xinh xắn và cái miệng nhắn nhưng phát ra thanh đầy lực sát thương là Nhi với khuôn mặt cảm thán: Đúng là ' mà có võ'!

      Dường như cũng ý thức được hớ hênh của mình, Yến Nhi chỉ biết ngượng ngùng cười trừ thay cho lời xin lỗi, đợi đến khi mọi người bắt đầu tản . gườm gườm 'đầu sỏ' gây ra tất cả mọi việc ngồi bịt tai bên cạnh mình:

      "Con chết tiệt, chỉ tại mày hết!"

      "Sao lại tại tao? Tao chỉ đóng góp phần nào đó thôi, còn lại là nhờ sức công phá tuyệt cú mèo từ cổ họng của mày đấy chứ!" Lam cười hề hề phủi sạch mọi tội lỗi của mình. Ngay lập tức nhận được án tử hình bằng ánh mắt ghê gớm của Nhi khiến nàng lập tức ngậm miệng.

      "Lúc nãy mày cái gì?!"

      "À... là... tao..."

      "Đừng có à, , là, mà gì cả, mau !"

      "Tao... tao muốn tối nay mày cùng với tao đến chỗ hẹn." Lam cắn răng .

      "Này, tao thích làm bóng đèn hay là kì đà gì đâu nhá!" Rút kinh nghiệm từ lần trước, Nhi chỉ gầm nhưng cũng đủ để thể bực tức của lúc này.

      ", ấy với tao có thể cùng bạn bè nếu như muốn mà. Tao nghĩ ấy cũng dẫn theo những chàng khác, nếu vậy tao lẻ loi, đơn độc. Hu hu, Nhi xinh đẹp ơi, lẽ mày muốn bạn thân của mày phải bẽ mặt trong lần đầu tiên hẹn hò như vậy à?! Giúp tao mà, năn nỉ đó!" Lam vừa mếu máo vừa lắc lắc cánh tay Nhi để cầu mong đồng tình. biết đây là cách hữu hiệu nhất đối với nó, mỗi lần sử dụng chiêu này là nó chỉ có nước giơ tay đầu hàng mặc dù nó biết rằng giả vờ. Quả nhiên, vài giây sau...

      "Haizz... Cũng tại tao để lộ điểm yếu cho mày nên mày cứ được nước lấn tới như vậy. Chịu thôi, ai bảo ta có bạn hám trai là mày chứ! Thôi được rồi, coi như tao làm phúc tích đức cho con cháu đời sau vậy!" Nhi thiểu não.

      Nghe Nhi xong Lam cười rạng rỡ đánh cái chụt vào má Nhi.

      "Tao biết mày thương tao nhất mà! Lần sau tao đãi mày ăn mì tôm ha?!"

      "Cái đó mà gọi là đãi à, nếu vậy mày ăn mình luôn con quỷ!"

      "Hì hì, tao giỡn mà! Mày thích cái gì tao đãi cái đó, oke?!"

      "Vậy còn được!"

      "Ọt... ọt..."

      thanh gì đó rất dễ nghe lọt vào tai hai nàng. Lam nhăn nhó xoa xoa cái bụng biểu tình nhiệt liệt của mình rồi nhìn đồng hồ tay, thấy quá mười hai giờ Lam quay sang Nhi:

      " kiếm gì ăn , tao đói bụng rồi!"

      "Ừ, tao cũng vậy! thôi!" Nhi gật đầu.

      Sau đó cả hai đều nghe theo tiếng gọi từ bác bao tử thân bắt đầu cuộc hành trình 'chuyển nhượng thực phẩm' gian nan của họ.

      ...

      Đánh chén no nê, Yến Nhi đưa hai tay đặt lên cái bụng tròn vo vì no căng của mình rồi rất thục nữ ợ hai tiếng to, còn cười đến thỏa mãn nhìn Bảo Lam ngồi đối diện:

      "No quá , tao đứng dậy nổi nữa rồi!"

      "Tao cũng chả hơn gì mày!" Lam lười biếng đáp.

      Vừa Lam vừa phóng ánh mắt nghi hoặc đến nơi nào đó trong trung tâm mua sắm, khi chắc chắn suy nghĩ của mình, khều khều Nhi:

      "Hình như tao thấy Việt Quân mày ạ!"

      Nghe xong, Nhi híp híp mắt cách nguy hiểm:

      "Phan Việt Quân?! ta ở đây làm gì?"

      "Sao tao biết được?!"

      "Để tao coi."

      Yến Nhi chồm người tới chỗ cửa kính gần chỗ Lam, theo ánh mắt của nhìn ra ngoài thấy được bóng người quen quen. Đúng là Quân! Dáng người cao ráo, điển trai với mái tóc màu nâu được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt hoàn mĩ có chỗ chê. bộ đồ đúng chất playboy chính hiệu với quần jean rách là mốt và áo thun màu đen có cả cái hình đầu lâu nổi bật phía trước. Nhìn cái bộ dạng thong dong, hai tay xỏ vào túi quần, cái bộ mặt kiêu ngạo vểnh lên của Quân mà Yến Nhi thấy tức kinh khủng. Sao lúc nào ta cũng mang cái bộ dáng khinh khỉnh đáng ghét đó chứ?! vậy tới đâu cũng là trung tâm chú ý của đám động vật giống cái tầm thường kia. Như tại cũng ngoại lệ, mấy đứa con trong trung tâm cứ rần rần chạy theo chân rời, còn lôi cả máy ảnh ra chụp lấy chụp để như thể là minh tinh điện ảnh vậy! Đúng là bực mình mà!

      than vãn nỗi bực tức của mình bỗng nhiên Nhi thấy bên cạnh Quân hình như có người cùng phải?! Nhìn kĩ hơn nữa, Nhi nhận ra đó là nàng rất xinh đẹp. bộ váy ngắn hở hang ôm lấy dáng người thon thả, bốc lửa với ba vòng chuẩn cần chỉnh, làn da trắng nõn như trứng gà bóc vậy! Mái tóc màu hạt dẻ dài, uốn xoăn xõa ngang sóng lưng, khuôn mặt tinh xảo với đôi môi đỏ chót, cái mũi cao cao và đôi mắt tinh tế. Woa! Mĩ nữ thời đại là đây! Đẹp quá!

      "Này Nhi, mày có thấy cái chị cùng Quân . Chị ấy đẹp nhỉ?!"

      Nhi còn đắm chìm trong mô tả của mình về kia nghe được tiếng Lam, ngơ ngác quay đầu sang nhìn :

      "Ờ, cứ như tiên nữ vậy!"

      "Nếu tao nhớ nhầm hình như chị ấy là hoa khôi nổi tiếng nhất của trường Hồng Ánh - Lê Hà Phương học lớp 12 phải!" Lam nghiền ngẫm suy nghĩ rồi bật thốt.

      "Lê Hà Phương?! Hoa khôi trường Hồng Ánh?!" Nhi ngạc nhiên.

      "Đúng vậy! Tao nghe bà chị này thích Quân đến ba năm lận đấy, theo đuổi ảnh từ đó đến giờ mà nghe đâu là thành công. Mày đừng nhìn bề ngoài đẹp đẽ vậy mà đánh giá, tao có quen mấy con bên trường đó, bọn nó chị ta ỷ vào mình là hoa khôi được bọn con trai trong trường thích nên rất là hống hách, luôn tỏ vẻ ta đây, kênh kiệu. Nó còn ba của chị ta là tổng giám đốc của tập đoàn lớn nào đó bỏ ra số tiền cho trường nên chị ta được các thầy đặc biệt ưu ái, dám nặng vì thế đứa nào mà làm chị ta phật ý cũng được kết cục tốt, bị đàn em của chị ta cho bài học, còn nặng trực tiếp bị tống cổ khỏi trường. Vì thế nên có thể chị ta là nữ hoàng của trường Hồng Ánh!" Lam lôi cả 'tiểu sử' của Lê Hà Phương mà biết ra để nhắc nhở cái con ngơ ngác ngắm đẹp là Yến Nhi để nó khỏi mơ mộng.

      " sao?!" Nhi khó tin hỏi.

      "Trăm phần trăm." Lam gật đầu cái rụp.

      Vỡ mộng! biết vì sao nhưng Yến Nhi rất ghét con trai nhất là trai đẹp nhưng trái lại rất thích con đẹp. Đừng nghĩ là thuộc 'thế giới thứ ba' nhá, chỉ là có ấn tượng tốt đối với giống cái mà thôi. Như nàng cùng Quân chẳng hạn, mới nhìn qua rất thích, nhưng khi nghe xong tình về chị ta hoàn toàn vỡ mộng! Đẹp mà tính tình như vậy cũng chả ra gì, uổng công ngắm từ nãy tới giờ! Đúng là 'hoa đẹp là hoa có gai' mà!

      " lẽ chị ta cưa đổ được Quân rồi?! Mày có nghĩ vậy ?" Lam nhìn thấy Hà Phương thân mật khoác tay Việt Quân đứng trước cửa hàng trang sức nhịn được hỏi.

      "Có lẽ là vậy! Cá mè lứa mà, quen nhau bình thường thôi. Chẳng có gì ngạc nhiên." Nhi bình thản đáp.

      "Ừm, có khi công sức ba năm chị ta bỏ ra được đền đáp."

      "Xì! Mày làm quá!" xong, Nhi nghĩ ngợi gì đó rồi quay sang Lam nháy mắt tinh nghịch.

      "Này, mày có muốn phá bĩnh hai người đó ? Tao nghĩ ra được trò này thú vị lắm!"

      "Trò gì?!" Lam hiếu kì, mặc dù có chút lo lắng nhưng 'chơi' lát chắc cũng sao đâu. Nghĩ vậy, nàng nhanh chóng lấy được hứng thú.

      Nhi ngoắc ngoắc tay ý bảo Lam ghé sát vào, cái gì đó rồi cả hai cùng nhìn nhau cười cách nham hiểm. Sắp có trò hay rồi đây!!

      ______________________________

    2. Sư Tử Dễ Thương

      Sư Tử Dễ Thương New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      1
      Chương 6: Hotboy thành trò cười!


      Bước ra từ cửa tiệm bán tóc giả, Lam lo lắng vào tai Nhi:

      “Mày có chắc là bị phát ?”

      “Chắc chắn mà! Yên tâm !” Nhi vỗ vỗ ngực bảo đảm.

      Nghe vậy, Lam thở hắt ra hơi nhõm, nhìn Nhi gật gật đầu rồi sau đó cả hai nhanh chóng thực công cuộc ‘lột xác’ hoàn mĩ của mình trong nhà vệ sinh nữ gần đó.

      ...

      Nhìn hình ảnh phản chiếu trời vực của mình trong gương, Yến Nhi chặc chặc lưỡi:

      “ Công nhận tài hóa trang của tao ‘cao thâm’ thiệt! Mày nhìn thử coi có nhận ra tao ?”

      Nghe tiếng Nhi, Lam quay đầu nhìn về bên cạnh mình. nhìn thôi chứ nhìn rồi Lam hoàn toàn kinh ngạc tới nỗi mắt chữ a mồm chữ o giống như là có chuyện gì đó kinh thiên động địa vừa xảy ra vậy!

      Trước mắt Lam giờ là con người hoàn toàn khác với bộ tóc giả ngắn tới cổ tóc còn gắn thêm cái nơ, đôi mắt to tròn giờ bị che khuất bởi cặp kính cận siêu ‘mỏng’. Hai bên má phúng phính được điểm thêm vài cái chấm tượng trưng cho tàn nhang. Làn da trắng nõn bị người nào đó ‘tàn phá’ tới rám nắng. vậy còn mang bộ đồ đúng chất thục nữ ngoan hiền với áo sơ mi dài tay màu hồng và chiếc váy dài tới đầu gối. Điển hình thiếu nữ trong trắng như ánh nắng ban mai là đây! màn hóa thân siêu ‘dữ dội’!

      “Mày là đứa nào? Trả con bạn thân Yến Nhi lại cho tao !” Lam mếu máo oán trách.

      “Mày bị khùng hả con kia?!” Nhìn biểu tình của con bạn Nhi dở khóc dở cười. lẽ tay nghề của đẳng cấp tới mức nhận ra luôn sao? Ái chà, bội phục mình quá!

      “Tao nghĩ sau này mày nên theo đuổi nghiệp hóa trang Nhi ạ? Nhìn khác hoàn toàn luôn ấy, siêu !” Lam tặng cho Nhi ngón tay cái.

      “Hê hê, Hoàng Yến Nhi này có gì mà làm được. Lần này thằng cha mắc dịch kia chết chắc rồi!” Nhi ‘phúc hậu’ .

      Lam nhìn con bạn thân của mình mà nghĩ: Dù nó có giả trang thành thiếu nữ ngoan hiền nữa cái bản chất xấu xa kia vẫn cứ lồ lộ ra ngoài. Uầy, sao cứ thấy lành lạnh thế này!

      Nhi đá mắt sang cái người co rúm nhìn mình bên cạnh. Bĩu bĩu môi nhắc nhở:

      “Cứ theo kế hoạch mà làm, đừng có sai sót đấy! Mày mà làm mọi chuyện đổ bể đừng trách sao tao ‘nương tay’ với mày.”

      Da gà da vịt da heo cứ lần lượt mọc lên người Lam sau câu và ánh mắt giết người của Nhi, đứng thẳng người, đưa tay phải lên trán thực động tác của quân đội đáp lời:

      “Dạ , tao cố gắng!”

      “Tốt, kế hoạch bắt đầu!” Nhi vừa lòng nhìn Lam rồi phát ‘hiệu lệnh’.

      Xong, cả hai nhanh chóng thoát li khỏi nhà vệ sinh và đến địa điểm bàn sẵn.



      An bài xong tất cả, Nhi đưa ngón tay ra dấu sẵn sàng với Lam, nhận được ‘tín hiệu’ đáp trả Nhi mới sửa sang lại mọi thứ người mình. Hoàn hảo! thôi nào, cho cái tên Phan Việt Quân kia bài học nhớ đời để biết được lợi hại của Hoàng Yến Nhi đây!!

      Bước từng bước ‘hiên ngang lẫm liệt’ nhất trong cuộc đời chỉnh người của mình. Nhi đánh giá tình hình trước mắt, còn vài bước nữa thôi là chính thức đối mặt với cái tên oan gia chết tiệt kia rồi. Nhưng sao mà xung quanh đông quá vậy?! Có khi nào chưa kịp chỉnh bị đè bẹp dí như con chí rồi ? thầm rủa cái bọn con chết tiệt, thấy trai đẹp là sáng mắt này. Hừ! Đẹp có ăn được đâu mà háo hức như vậy trong khi ta còn bên cạnh bà chằn hoa khôi kia nữa chứ? Tức chết mà!

      “Á á… kia đẹp trai quá mày ơi!” với người bên cạnh mình.

      “Đúng vậy, còn hơn cả minh tinh nữa đấy!” bạn kia mắt hình trái tim đáp lại.

      “Ngầu quá ! Ước gì mình có thể hẹn hò với ấy chỉ ngày thôi cũng được.”

      “Nằm mơ, thấy cái bên cạnh ấy hả? Người ta đẹp như vậy chúng ta có cửa đâu.”

      “Ừ nhỉ! Tiếc quá !”

      ơi, nhìn sang đây ..”

      …”

      Sau đó là nối tiếp những tiếng hò hét đinh tai nhức óc vang lên.

      Yến Nhi thương tiếc ngoáy ngoáy hai cái lỗ tai tội nghiệp vì bị tra tấn của mình. Nhìn cục diện trước mắt tự nhủ mình được mất bình tĩnh đến nỗi muốn dùng thanh được gọi là ‘vũ khí sinh học’ của mình để giải tán cái đám đông ồn ào này. Nhi lấy hết dũng khí, hít sâu vào. Hòa cái thân thể bé vào dòng người kia...

      chen… chen… chen…

      lấn… lấn… lấn…

      Phù! Tới rồi!

      Xua tan mệt mỏi vì cơ thể đau nhức của mình, Nhi nhìn những người bực tức liếc mình vì bị chen lấn kia bằng ánh mắt xin lỗi rồi quay ngoắc đầu qua vị trí của ‘đối tượng sắp bị chỉnh’ nào đó. Thấy khoảng cách tại đúng ý, Nhi cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc và biểu cảm gương mặt của mình, bình tĩnh, nhăn nhó, tức giận, phẫn nộ. Tốt! Chuẩn rồi! Bắt đầu thôi!

      “PHAN VIỆT QUÂN! TÊN KHỐN KIẾP KIA!”

      tiếng hét sở trường của Yến Nhi vừa vang lên lập tức là trung tâm chú ý của tất cả những người có mặt tại đó. Những lúc nãy còn ‘vo ve’ như con muỗi kia giờ im bặt còn nhao nhao lên nữa.

      Việt Quân còn xỏ tay vào túi quần đứng giữa đám đông cùng với Hà Phương cũng bị hấp dẫn bởi tiếng hét đó. Ngoái đầu lại thấy con ‘nhà quê’ với phong cách ăn mặc của thiếu nữ vào mấy thập niên trước, mà quan trọng nhất là biết con này là ai, sao ta biết tên nhỉ?! Vốn dĩ phiền chán bởi cái người cứ kè kè theo bên cạnh đây cộng với đám đông ồn ào phía trước mặc dù biết đó là vì phong độ và sắc đẹp của , vậy mà giờ còn lòi ra thêm con lạ huơ lạ hoắc từ trời rớt xuống với khuôn mặt phẫn nộ bừng bừng đứng đây gào thét tên nữa. Chuyện gì xảy ra vậy nè?! Bực bội!

      là ai?!” Nghĩ mau chóng giải quyết cho xong chuyện, Quân thờ ơ hỏi người đứng trước mặt.

      ta nhận ra mình, khà khà, tốt lắm! Bước thành công, vậy tiếp tục thôi! Nhi đắc ý ngẫm nghĩ rồi chỉ tay vào mặt Quân lên tiếng:

      còn dám hỏi tôi là ai! Tôi là bà nội đấy, hôm nay tôi tới đây để dạy bài học thay cho bạn tôi.” xong còn bày ra bộ mặt đỏ dừ vì tức giận và ức chế mà xông thẳng tới nắm cổ áo Quân nhưng vì chiều cao thua người ta nên nhìn nguy hiểm nào cả. Nhi thầm nghĩ trong lòng: cao như vậy để làm gì chứ?!

      Còn Quân tại tức giận ngập trời. Lần đầu tiên trong đời có người dám nắm cổ áo và nhất là ở trước đám đông như vậy. cảm thấy từ khi gặp cái con sao chổi Hoàng Yến Nhi kia những cái ‘lần đầu tiên’ của đều bị phá vỡ hết rồi. Lần đầu tiên có người nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của ngất ngây con gà tây. Lần đầu tiên có đứa con dám chửi là đồ đàn bà. Lần đầu tiên phải nhục nhã trước lớp vì mang theo sách. Và lần đầu tiên bị bẽ mặt trước đám đông người hâm mộ của trong cảnh tượng bị con nắm cổ áo mà con này lại là con gà mái xấu xí. Chết tiệt! Hình tượng hot boy xây dựng lâu nay đổ bể hết rồi. Phải cố gắng bình tĩnh… bình tĩnh… được đánh mất phong độ nữa. tự nhủ vậy nhưng mắt vẫn hình viên đạn nhìn cái con người thấp bé nắm cổ áo mình:

      “Này , có việc gì cho ràng, tôi biết bạn là ai và tại sao phải xử tôi?” tới câu cuối, giọng cao lên giống như rít qua kẽ răng.

      biết bạn tôi là ai?! nghe hay nhỉ, vậy có muốn biết , tôi cho biết!” Nhi thả áo Quân ra, bất mãn trừng mắt với .

      Chưa đợi Quân trả lời, Hà Phương vẫn im lặng đứng bên cạnh Quân nãy giờ tự nhiên nhảy bổ ra, hung dữ nhìn Nhi:

      là ai mà đứng đây tầm bậy tầm bạ vậy hả?!” ức chế từ lúc con này xuất rồi, nó là ai mà dám đứng ở đây lớn tiếng với Quân của chứ? Còn dám nắm áo ấy nữa, nó muốn chết đây mà!

      phải chuyện của , đừng xen vào!” Nhi liếc mắt nhìn cái ‘bà chằn’ mang vẻ ngoài xinh đẹp kia. Sao lúc nãy lại thấy chị ta đẹp nhỉ?! lẽ mắt tới thời kì lão hóa rồi?

      Thấy Yến Nhi để ý đến mình, Hà Phương căm tức nhìn chăm chăm vào như muốn chọc thủng người vậy.

      “Tại sao liên quan? Hừ, đứng ở đây lớn tiếng chỉ trỏ bạn trai tôi mà bảo là liên quan à?”

      Mặc dù biết trước nhưng Nhi vẫn giả bộ tỏ ra ngạc nhiên, khinh bỉ:

      ra là vậy! là con hồ li tinh dám dụ dỗ bạn trai của người khác mà còn ra vẻ kiêu ngạo như vậy. Đúng là da mặt dày còn hơn bức tường mà! Khâm phục!”

      Lời vừa ra, đám đông vẫn im lặng đứng coi phim miễn phí từ nãy giờ lập tức xì xào bàn tán.

      ta là kẻ thứ ba câu dẫn đàn ông trong ‘truyền thuyết’ hả? vậy còn làm vẻ đương nhiên nữa!”

      “Chuyện nhục nhã như vậy mà cũng làm được.”

      “Đúng là được mở rộng tầm mắt mà!”



      Thấy hiệu quả như vậy, Yến Nhi cười rất chi là khoái trá trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn có biểu gì. Còn nàng ‘hồ li tinh’ kia khói bốc lên đỉnh đầu rồi. Grừ! Bọn dân đen chết tiệt! biết chuyện gì mà cứ thích chĩa mỏ vào! được! Trong những tình huống như thế này phải giả bộ mềm yếu để lấy được tin tưởng của người khác chứ!

      “Này ! Tôi làm gì mà gọi tôi là hồ li tinh? Tôi dụ dỗ bạn trai của ai hả? Tại sao lại vu oan cho tôi như vậy?!” Hà Phương vừa còn vừa đưa tay lên xoa xoa hai mắt sớm ươn ướt của mình để tăng thêm hiệu suất nữa.

      Qủa nhiên, đám đông lúc nãy còn chĩa mũi khinh bỉ, dành những lời lẽ khó nghe cho Hà Phương bây giờ thấy nàng mếu máo như vậy bắt đầu ‘lung lay’, quay sang chỉ trỏ Yến Nhi đổ oan cho người khác mà có chứng cứ.

      … hai… ba… bốn… năm… sáu… bảy cái đuôi!

      Nhìn cái người giả tạo đứng đứng đổ nước mắt cá sấu kia, Yến Nhi thầm cười lạnh. Mới chỉ tu được có bảy cái đuôi thôi mà đòi đấu với à?! Hừ! Có mà tu thành chánh quả cũng chừa cho đường về nữa chứ đừng là hồ li bảy đuôi? Nhãi nhép mà thôi!

      Nghĩ vậy, hai mắt nhanh chóng đỏ au lên, nức nở giống như cố kìm nén mà :

      “Tôi cầu xin , xin đừng có bám lấy ta nữa! Trả ta lại cho bạn tôi , giờ ấy rất là đau khổ đến nỗi muốn sống nữa kìa!”

      để cho người ta kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cũng để cho ai đáp lời, Nhi vẫn tiếp tục khóc thương càng lúc càng thảm thiết:

      “Hai tháng trước, ta còn là người của bạn tôi. Lúc đó, cả hai rất là tình tứ, mặn nồng đến nỗi ai nhìn vào cũng phải ghen tị! Vậy mà hai tuần trước, con đến khóc lóc ỉ ôi với tôi, hỏi ra mới biết ra là nó có thai tháng. Nó vừa mới điện thoại thông báo cho ta ta ngay lập tức ngắt máy, điện lại cũng bắt, đến nhà cũng gặp! Ba mẹ nó biết chuyện, tức tới nỗi đuổi nó ra khỏi nhà! nó buồn đến mức muốn tự tử cũng ngay lúc đó gặp lại ta, tưởng rằng nhận được an ủi, ai ngờ ta còn ném cho nó số tiền bảo phá thai ngay lập tức rồi bỏ mất tăm. Đến bây giờ gặp lại thấy ta tay trong tay cười với người con khác, thử hỏi có ai mà tức chứ!”

      nguyên tràng dài ngừng nghỉ, Yến Nhi sụt sùi lấy tay dụi mắt, qua kẽ tay nhìn phản ứng của mọi người xung quanh. Thấy tình hình thuận lợi đúng với suy nghĩ của mình, cảm thấy rất là uổng công với mấy cái nhéo lúc nãy. cũng ngờ, chỉ nhéo mấy cái để mau khóc được thôi mà lỡ lố tay làm đau đến líu lưỡi. Nhưng sao, vậy càng chân hơn, dễ lấy được thương cảm hơn! Đúng là trong cái rủi có cái may! thầm xoa xoa cái chỗ vừa bị nhéo của mình vừa than: còn hơi đau, vậy có tính là lỗ nhỉ?

      Còn mọi người xung quanh vừa nghe xong lời thái độ thay đổi ngay lập tức, vừa dùng ánh mắt đồng tình nhìn cái người khóc đến thương tâm là đây vừa phẫn nộ lên án hành vi súc vật… à , súc sinh của đôi ‘gian phu dâm phụ’ mặt xanh mét đứng đó. Vì bên này động tĩnh khá lớn nên hấp dẫn phần lớn những người thích xem phim có mặt tại trung tâm Thịnh Thế đến để ‘góp vui’. Vậy nên có thể Việt Quân và Hà Phương tại phải hứng chịu ‘nước miếng’ của bàn dân thiên hạ. Những tiếng mắng chửi cứ liên tiếp vang lên ngừng:

      đời này sao lại có người vô trách nhiệm đến vậy chứ?” Người dưng A.

      “Đúng là cặn bã cũng bằng mà!” Người dưng B.

      “Còn trẻ như vậy mà hư hỏng rồi! Ai làm cha mẹ chắc cũng xui mấy kiếp mới đẻ ra được đứa con như vậy!” Người dưng C.

      “Làm con nhà người ta có thai rồi lại vứt! Hừ! Nếu mà là con tôi tôi đánh chết từ lâu rồi!” Người dưng D.

      bé kia tội nghiệp! Thương bạn đến nỗi khóc bù lu bù loa lên vậy!”

      “Haizz! Tuổi trẻ thời nay đúng là hết nổi!”



      Những tiếng chửi mắng, chê bai cứ như sóng biển ào ạt hết cơn này đến cơn khác lấn tới muốn nhấn chìm Việt Quân và Hà Phương vậy! Còn bạn đáng thương là Yến Nhi - thủ phạm đứng sau màn được mọi người khen ngợi hết lời! Đúng là trái ngang mà!

      Còn chàng hot boy người người ngắm nhìn kia giờ đơ ra như ma nơ canh rồi! Chuyện gì xảy ra vậy nè?! Con đó là đứa nào mà dám vu oan cho như vậy chứ?! tự nhận có tính trăng hoa, sai! Nhưng cái chuyện mà để con mang theo cái ‘của nợ’ đó bao giờ, mỗi lần đều dùng biện pháp an toàn, thể nào sai sót được! Mà nếu như vậy cái con vịt quê mùa đó ở đây nhăng cuội cái gì vậy?! Nhận nhầm người?! Cũng phải, lúc nãy con đó còn hét lên cả họ tên của luôn mà! Nhưng mà bây giờ phải lúc suy nghĩ nhiều. Phải tìm cách để gỡ rối tình cảnh này cái ! Hừ, cũng đâu phải dạng dễ chơi!

      Mau chóng lấy lại tự tin thường ngày, Quân quắc mắc lên nhìn cái người vẫn còn thút thít rơi lệ kia, cố ý lớn lên:

      “Này, bạn tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Học trường nào?”

      À há, tên này cũng đầu đất như tưởng! Còn não nhỉ?! Nhi ngẩng cái khuôn mặt đầy nước mắt lên, trừng trừng nhìn Quân:

      quen nhiều đến nỗi nhớ được tên của họ luôn nhỉ? Đúng là cái thứ xấu xa mà! Nhưng nếu muốn tôi cho biết. Bạn của tôi tên là Trang,...” Vừa , Nhi vừa đưa tay vào túi váy, bấm cái nút gửi tin nhắn soạn sẵn lúc trước. Chưa đầy hai giây sau, thấy điện thoại đổ chuông, vì cố ý chỉnh người nên cài tiếng chuông to đến mức những người có mặt tại đó đều nghe được. Nhìn vào màn hình lát, giả bộ sửng sốt rồi nhanh chóng bắt máy, còn cố ý bật loa ngoài to hết cỡ, hô lên cái tên hư cấu mà tụi đặt trước đó.

      “Alô, Trang à!”

      “Linh, mày ở đâu vậy?” Tiếng có vẻ mỏng manh, yếu ớt vang lên từ đầu giây kia.

      Vì nghe kêu tên Trang nên cả đám người kia thừa biết đó là nhân vật chính trong câu chuyện vừa rồi, muốn tiếp tục hóng hớt nên cả trăm người rất ăn ý im thin thít tiếng .

      Thấy vậy, Nhi rất vừa lòng, dùng giọng bực tức đáp trả:

      “Tao gặp được cái gã chết tiệt bỏ rơi mày rồi, ta còn tay trong tay thân mật với đứa con khác nữa. Tao nghĩ tốt nhất mày nên quên cái thứ bội bạc ấy !”

      Im lặng chút, đầu giây bên kia vang lên tiếng nức nở:

      “Tao… tao quên ấy mà, mày yên tâm! Nếu mày thương tao… đừng làm khó ấy… nha!”

      “Đồ ngốc này! Mày ngốc đó! Tao biết rồi... tao tha cho ta vậy! Giờ mày ở đâu?” Nhi cũng bắt đầu rươm rướm nước mắt.

      Những người lắng nghe cũng nhịn được mà chảy nước mắt đồng cảm vì tình bạn cao cả của hai người và cả thiện lương của nàng kia. Người ta làm tổn thương mình như vậy nhưng cũng nỡ làm hại người ta. nhân hậu!

      ...

      Tại góc khuất của quán cà phê gần đó.

      Lam vừa ngó ra cửa kính theo dõi tình hình vừa điều chỉnh giọng của mình như thế nào để cho nó yếu ớt và mỏng manh. Con kia giao cho nhiệm vụ khó đây mà! Ngồi đây đợi tin nhắn của nó rồi điện thoại cho nó giả bộ khóc lóc giống hệt như người vừa bị bạn trai bỏ rơi vậy! Nghặt cái bị bạn trai bỏ rơi lần nào đâu mà biết cảm giác đó chứ! Và thế là nó rất thản nhiên nhả cho câu: Mày cứ tưởng tượng rằng ba mẹ của mày vừa bị tai nạn giao thông hoặc mày vừa bị té giếng chẳng hạn. Con bạn khốn kiếp, dám trù ẻo cả nhà ! Nhưng mà thấy cũng có lí, vậy nên ngồi đây liên tưởng đến những chuyện đau buồn nhưng vẫn dám nghĩ đến mấy cái ví dụ nó cho kia.

      Nghe thấy Nhi hỏi ở đâu, dựa theo kịch bản hạ giọng ngập ngừng, trả lời:

      “Tao… tao… tao ở… bệnh viện.”



      Trở lại bên Yến Nhi.

      Vừa nghe bạn của mình ở bệnh viện, Nhi kinh hãi thét lên:

      “Tại sao mày lại ở bệnh viện? Mày bị đau ở đâu à? Hay là…” đến câu sau, Nhi làm ra vẻ đau lòng bụm miệng lại run rẩy ngừng.

      Những người kia nghe vậy cũng nghĩ đến chuyện, càng làm họ thương cảm cho số phận của nàng hơn nữa. Nhưng trong số đó có hai nhân vật đóng vai phản diện là Quân và con hồ li bảy đuôi kia. chàng Quân tức muốn thét rầm trời, còn chút xíu nữa nghe được tên tuổi của con ‘của nợ’ kia để về điều tra cho ra lẽ chuyện này rồi! Nhưng ngay lúc đó cái điện thoại biết điều cũng giống chủ nhân của nó vậy, rất đúng lúc vang lên giống như là sắp đặt trước. Hay là mấy đứa ghen ăn tức ở với bày ra mấy cái trò này để xấu mặt?! Nhưng mà đứa nào rãnh rỗi dữ vậy trời?

      Còn nàng ‘hoa hôi’ kia đơ từ lúc nãy rồi! lẽ Quân của mình là cái loại người đó? Nghĩ tới đây, vỗ vỗ vào đầu mình vài cái. phải đâu! Quân phải tệ hại như vậy, nhất định phải tin tưởng Quân! Ừ, đúng vậy! phải lấy lại tinh thần tiếp tục theo dõi diễn biến câu chuyện, phải tìm ra sơ hở của con chết tiệt kia để minh oan cho Quân!

      Bảo Lam ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục ngập ngừng, cuối cùng là giọng gần như vỡ òa:

      “Tao… tao thể giữ đứa này lại được! Hu hu… tao là người mẹ tồi tệ! Hic… hic… đứa trẻ mà có cha đáng thương đến mức nào? Tao vẫn… còn trẻ mà, tao muốn con tao phải nhận lấy khinh bỉ của mọi người… mày hiểu ? Quân cho tao tiền rồi… nếu tao mà bỏ đứa bé này người ta là tao muốn níu kéo ảnh… họ con tao là con hoang… tao muốn… muốn như vậy… Hu hu hu!”

      Nghe xong giọng từ đầu giây bên kia, mọi người đều khóc nức lên. Còn Nhi nước mắt như mưa khuôn mặt đỏ bừng. căm tức liếc về cái người vừa là thủ phạm của câu chuyện cũng là nạn nhân trong trò chơi này là Quân. Khinh bỉ, hung hãn, muốn lột da nấu cháo ăn,... Sau đó, đau đớn hướng cái điện thoại trong tay mình hét lên:

      “Mày đừng dại dột, Trang à… đợi tao tới rồi tính sau… được ? Đừng có làm chuyện gì cả… tao xin mày!”

      xong, cúp điện thoại, quay đầu hướng vòng ngoài của đám đông phóng . Đám người kia cũng rất biết điều, biết tình hình nguy cấp nên cũng tự động tách ra chừa cho lối . Còn hai cái nhân vật phản diện kia cũng muốn bu theo đầu tàu là Yến Nhi để chạy thoát nhưng rất may mắn là lối ra bị bít lại bởi phẫn nộ của người dưng. Giỡn gì chứ! Chửi chưa miệng mà muốn chạy là sao, nằm mơ à?! Vậy là ‘đôi bạn ’ của chúng ta rất vinh dự được miệng lưỡi của ‘xã hội’ bào mòn cái ‘nhân phẩm’ rách nát.

      Về phần Yến Nhi, sau khi thoát ra khỏi đám đông, thừa dịp mọi người chú ý xông thẳng vào nhà vệ sinh hơi xa chút để hóa trang lại.

      Nhìn khuôn mặt khô ráo còn tí nước mắt nào ở trong gương, Nhi nhoẻn nụ cười chiến thắng. Khà khà, thành công ngoài mong đợi! Sau này có nên làm diễn viên nhỉ? Đóng y như !

      Tự kỉ xong, Nhi thu dọn đồ đạc gọn gàng rồi rời khỏi nhà vệ sinh, thong dong vừa vừa hát tới quán cà phê mà Lam ngồi.

      Vừa đặt mông xuống nghe thấy tiếng oán than của con bạn ngồi đối diện:

      “Này Nhi! Lúc trước mày có học khóa diễn xuất vậy?”

      “Tài năng thiên bẩm đấy! Siêu ?”

      “Xì! Mày chỉ được cái đóng kịch lừa người khác là giỏi!” Lam bĩu bĩu môi.

      “Mà Lam này, lúc nãy mày có làm theo lời tao mà giọng mày giống như đau khổ vậy?!” Nhi hứng thú hỏi.

      “Làm theo cái đầu mày ấy! Tao chỉ nghĩ đến những chuyện đau buồn thôi chứ có trù ẻo như mày!”

      “Ờ, sao cũng được! Kết quả tốt là được rồi!” Vừa Nhi vừa đá mắt về phía đám đông vẫn chưa tản qua ô cửa kính của quán cà phê.

      Lam cũng nhìn theo ánh mắt Nhi. Thấy đám người kia vẫn ngừng chửi rủa Việt Quân và Hà Phương có đôi chút lo lắng, quay sang Nhi hỏi:

      “Mày nghĩ có khi nào chúng ta bị phát ? Nếu vậy chúng ta bị Quân lột da hả? Nhục nhã đến vậy kia mà!”

      “Sao mày nhát quá vậy? đến bước này rồi mà, với lại sau này nếu ta tra ra mình cứ phủ nhận thôi!” Nhi nhìn Lam, triết lí cho cái người lo sợ kia.

      Có lí! Lam gật gật đầu tỏ ý hiểu.



      Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, biết vì lí do mỏi miệng hay mỏi chân mà đám đông bắt đầu tản , mười phút nữa còn bóng người nào cả. Lam và Nhi vẫn theo dõi tình hình từ xa thấy được hai bóng dáng nhếch nhác của Quân và Phương.

      Quân mặt đen lại như đít nồi. Lần đầu tiên trong cuộc đời phải rước lấy nhục nhã to lớn đến như vậy! Cũng may là nhiều người lắm chứ nếu cái bộ mặt này của cũng vứt luôn là vừa rồi! Hừ, hai con chết tiệt hại ra nông nỗi này hãy đợi đó! Chạy nhanh quá nên kịp trở tay, nếu mà bắt được … Vừa nghĩ, bàn tay của Quân nắm lại chặc đến nỗi kêu răng rắc, hai con mắt đỏ ngầu như muốn lóc xương của hai con đó vậy!

      Nhi và Lam nhìn từ xa cũng nhịn được mà rùng mình, da gà thi nhau nổi hết lên. Cả hai đều nhất trí trong đầu: chuyện này tuyệt đối được để ta biết nếu như còn muốn trải qua cuộc sống tươi đẹp mà phải là ngồi sau nải chuối ngắm gà khỏa thân!

      Còn Hà Phương đến mức tệ hại như Quân bởi vì nàng phải nhân vật chính của câu chuyện, nhưng vì chịu ảnh hưởng từ Quân nên nhìn qua cũng có chút thảm hại, mất cả hình tượng hoa khôi.

      Nhìn đến ta, Nhi và Lam cũng cười trộm trận, đáng đời!

      Thấy chuyện xong, hai nàng cũng muốn ở lại lâu, Lam còn phải bận rộn sửa soạn cho buổi gặp mặt chiều nay, còn Nhi phải về để tiếp tục… giấc ngủ!

      Quay đầu ra khỏi quán, hai nàng hồn nhiên hay biết ánh mắt của Quân bắn đến đây từ lúc nào. Lúc nãy cứ thấy có người nhìn mình, nghi hoặc nhìn về phía đó thấy cái con sao chổi cùng với bạn của ta. Sao ta lại ở đây trùng hợp như vậy? Hừ, phải chuyện vừa rồi là do ta gây ra đấy chứ?! Càng nghĩ càng thấy có lí, tức tới mức muốn bùng nổ!

      HOÀNG YẾN NHI! TÔI MÀ LÀM CHUYỆN NÀY LÀ DO CHẾT VỚI TÔI!

      Nhi vô tư hay biết nguy hiểm gần kề mà vẫn đánh giấc ngon lành đến chiều khi về tới nhà.
      ____________________________

    3. Sư Tử Dễ Thương

      Sư Tử Dễ Thương New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      1
      Chương 7: Buổi gặp mặt sóng gió

      Khoảng năm giờ chiều, tại nhà Nhi.

      “Nhi… dậy , trễ rồi! Nhi…”


      tại Lam nhận nhiệm vụ rất chi là cao cả, đó là đánh thức Nhi dậy. Thực ra buổi hẹn của là vào bảy giờ tối nhưng tại vì quá hồi hộp và háo hức nên mới ba giờ sửa soạn quần áo rồi. Ngồi mình thấy chán quá nên định qua đây chơi với con bạn. Ai dè, vừa vào phòng thấy cảnh tượng nó nằm lăn lốc ra đó mà ngủ. Hết nổi với nó, giờ này vẫn còn ngủ được?! Đành phải kêu nó dậy, nhưng mà cái con này bị đánh thức nhào vào ăn thịt đấy chứ? đâu, chỉ làm vì mình mà còn làm vì được mẹ Nhi ở dưới nhà ủy thác nữa đấy!

      Nghĩ vậy, tự tin hơn, nâng cao độ giọng lên nữa:

      “Con kia, dậy mau!”

      Thấy Nhi vẫn im lìm như chết, Lam bực quá đành phải sử dụng chiêu cuối, đưa miệng ghé sát vào lỗ tai Nhi với lượng vừa đủ:

      “Nhi à, mama của mày định xuất tuyệt chiêu ‘sư tử hống’ kìa!”

      Ấy vậy mà hiệu quả! Vừa nghe như thế, cái con người mà nãy giờ giống như pho tượng nằm ở đó ngay lập tức bật dậy như có gắn lò xo vậy!

      Mở to hai mắt nhìn xung quanh, Nhi thấp thỏm:

      “Mama tao đâu?!”

      “Phụt… Ha ha ha!” Thấy cái biểu cảm phong phú mặt Nhi, Lam ôm bụng cười ngặt nghẽo. Chiêu này tốt, giữ lại bữa sau dùng!

      Và thế là bạn Yến Nhi của chúng ta thừa sức thông minh để hiểu ra việc, biết Lam phá mình, Nhi bực tức xông tới đưa hai tay ra tóm lấy cổ Lam, hơi dùng sức:

      “Tao bóp cổ cho mày chết, con khốn kiếp, làm tao sợ hết hồn!”

      “Ặc ặc! ...ỏ ...ao ...a!” (Bỏ tao ra). Lam nghẹt thở.

      Nhi bỏ tay ra khỏi cổ Lam, nàng nào đó như được đặc xá, hít lấy hít để phần oxy bị thiếu lúc nãy để bổ xung cho hệ hô hấp. Tưởng như vậy là xong chuyện, ai dè thấy Nhi trưng ra cái khuôn mặt nguy hiểm, tay cầm cái gối lên, Nhi đánh túi bụi vào người Lam, vừa đánh vừa răn đe:

      “Cho chừa cái tật lúc tao ngủ mà dám phá.”

      “Chết nè!”

      “Còn lần sau nữa tao xé xác mày.”


      Lam bị đánh đến nỗi kịp thở, loay hoay dằn cái gối trong tay Nhi lại. Trời ơi, công sức sửa soạn cả buổi chiều, còn đâu là nhan sắc nữa, hu hu!

      “Dừng lại coi! Tao nhận ủy thác của mama mày gọi mày dậy. Vậy mà mày đánh tao túi bụi làm nhan sắc tao chuẩn bị hư hết rồi. Còn buổi gặp mặt của tao làm sao đây? Tao bắt đền mày đó!” Lam mếu máo .

      Nhìn con bạn mình như vậy, Nhi hơi cảm thấy có lỗi. Tại cái tật của là vậy, lúc ngủ mà bị làm phiền rất bực bội, nên trút giận vào cái tên thủ phạm đó. Mà bây giờ, thủ phạm lại là mama đại nhân chứ phải Lam, mà lỡ làm ảnh hưởng đến khuôn mặt được trang điểm kĩ càng của nó rồi. Làm sao đây? Tối nay nó còn phải gặp mặt nữa!


      “Tao xin lỗi mà. Giờ còn sớm, mày sửa soạn lại nha!” Nhi an ủi.

      “Mày là đồ chết tiệt!” xong, Lam bay ngay tới cái bàn trang điểm để tân trang lại nhan sắc của mình. Còn Nhi cắm đầu xông thẳng vào nhà vệ sinh với tinh thần trốn tránh trách nhiệm.

      Mười phút sau.

      Nhi bước ra mang theo khuôn mặt tươi tắn được rửa sạch, mái tóc mượt mà được trau chuốt cột lên cao. chiếc áo pull nhí nhảnh màu xanh và chiếc quần jean mộc mạc tôn lên vóc dáng nhắn của . Trông tại giống thiếu nữ ngoan hiền nhưng bản chất của có đúng như vậy hay ? Đó còn là số!

      Nhi nhìn xung quanh phòng, thấy có ai. Chắc Lam xuống dưới nhà rồi. Nghĩ vậy, nàng nhanh chân hướng tới cầu thang bước xuống. Chưa tới nơi mà Nhi nghe được hương thơm nức mũi từ dưới bếp rồi. Ôi! Đây là món sườn xào chua ngọt thích nhất đây mà. Chỉ mới ngửi thôi mà thấy bụng cồn cào rồi. Phải ăn cho mới được!

      Hí hửng xuống bếp, thấy mama và papa ngồi bàn ăn, bên cạnh còn có Lam nữa. Nhi chẳng nể nang ai mà xông nhanh tới, ngồi vào bên cạnh Lam, cái miệng nhanh nhảu :

      “Mời cả nhà dùng bữa.”

      Sau đó, đợi ai động đũa, gắp liền tay mấy miếng sườn bỏ vào chén mình ăn cách ngon lành. Ba người kia cùng nhìn nhau thở dài tiếng, rồi cũng bắt đầu ăn.

      Dùng xong bữa cũng khoảng sáu giờ. Sau khi dọn dẹp chén bát gọn gàng, cả nhà kéo nhau ra phòng khách để xem tivi. Ngồi được lát cái người vẫn cứ hồi hộp, thấp thỏm từ nãy đến giờ là Lam cứ kéo kéo tay áo Nhi, nhắc nhở:

      “Đến giờ rồi! thôi!”

      Nghe tiếng con bạn, Nhi ngước mắt nhìn lên cái đồng hồ nằm tường, thấy tại sáu giờ ba mươi phút, Nhi gật đầu, quay sang papa và mama đánh cái chụt má hai người rồi đứng dậy:

      “Con đây!”

      Hai ông bà cũng chỉ biết cười hiền hòa, ngầm cho phép.



      Lam và Nhi tại lon ton chiếc Honda màu xanh được ba mẹ Nhi mua sẵn để dành cho lên đại học. Nhi lái xe, nghĩ tới cái gì đó rồi với Lam:

      “Ê! Mày hẹn ở đâu sao nãy giờ mà để tao chạy như con khùng vậy?”

      “À, tao quên! Ở Lotte ấy!”

      “Xì, có vậy mà cũng quên!”

      mày cũng quên hỏi tao đấy thôi!”

      Nhi câm nín.


      Dừng xe lại trước biển hiệu Lotte Coffee màu hồng xinh xắn. Cửa hàng được thiết kế theo phong cách đại với bốn mặt đều là cửa kính có thể nhìn từ ngoài vào, màu chủ đạo là màu xanh và màu hồng. Cửa ra vào là cửa kính trong suốt có thể đẩy từ bên trong và bên ngoài. Trước cửa hàng còn có khoảng trống để cho khách đậu xe.

      Nhi nhìn địa điểm trước mắt, quay sang con bạn cười cách mờ ám:


      “Cũng biết chọn chỗ ghê nhỉ?”

      Nghe Nhi , Lam đỏ bừng hai má, lườm nguýt Nhi mấy cái.

      “Mà này, mày có biết mặt ta vậy?”

      “Tao biết!”

      Nhận được câu trả lời hết sức ‘lãng nhách’, Nhi trợn mắt nhìn Lam, còn định gì đó nhưng bị ai đó cướp mất khi còn ở trong ‘trứng nước’.


      “Nhưng tao có cách nhận ra!”


      “Cách gì?!” Nhi ngạc nhiên.


      “Rồi mày biết.”


      rồi, Lam vui vẻ đẩy cửa bước vào trong tiệm. Thấy vậy, Nhi cũng lẽo đẽo theo sau. Vào đến bên trong là khung cảnh hoàn toàn khác với các bức tường được tô điểm bằng màu xanh chấm bi, những bộ bàn ghế với nhiều kiểu dáng khác nhau hết sức dễ thương, còn có quầy bar nhắn mà trang nhã. Trong khung cảnh lãng mạn còn có thêm vài điệu nhạc nhàng, êm tai làm tăng thêm mĩ cảm. Khung cảnh này có thể là nơi dừng chân hợp lí cho những cặp tình nhân trẻ ngọt ngào. Chính vì vậy nên phần lớn khách hàng có mặt tại đây đều là hai người bàn. vậy đủ hiểu!


      Nhìn mấy con người cứ ‘ , em em’, mặn nồng thái quá kia, Yến Nhi cảm thấy buồn nôn hết mức. chúa ghét những nơi như thế này nhưng vì lỡ hứa với Lam nên mới phải miễn cưỡng mà đến. Cố gắng nghĩ rằng bọn họ là những con ruồi cứ vo ve qua lại chứ phải con người là được! Cứ vậy !

      Còn Lam vừa bước vào tiệm dáo dác nhìn ngó xung quanh, chàng kia giao hẹn là vào buổi gặp mặt ta ngồi bàn ngoài cùng và tay cầm bông hồng màu tím. Vì bông hồng tím rất đắt và hiếm nên ít có người có thể mua được, nhưng chàng kia cam đoan rằng ta có thể mua nên mọi việc cứ thế mà quyết định.




      Tại bàn ngoài cùng của Lotte Coffee.

      chàng trai với khuôn điển trai mang theo nét trẻ con tay cầm bông hoa hồng màu tím, mỉm cười nhìn nhìn hai đồng bọn ngồi bên cạnh, mũi hơi hếch lên chế giễu:


      “Em trai nhất tại gặp mặt rồi, còn hai ông đây định đợi tới khi nào?”

      Hai người kia nhìn nhìn nhau chút, sau đó chàng trai mang khuôn mặt tuấn tú, hòa nhã giơ tay cốc lên đầu của cái người vừa phát ngôn:


      “Bảo à, nên nhớ đây chỉ là gặp mặt chứ phải là quen chính thức đâu nhé! Chưa gì mà hống hách như vậy rồi, nếu người ta thích cậu lúc đó hai ông đây ngồi cười đấy!”

      Huy à, nghĩ rằng có người con nào gặp em rồi mà thích ?” chàng Bảo bắt chước điệu bộ của chàng tên Huy đó đáp trả.


      “Nên nhớ rằng bên cạnh cậu đây còn ông này nhé! ta bị vẻ đẹp trai rạng ngời của làm mê mẩn thôi!” chàng vẫn im lặng từ nãy đến giờ tự mãn lên tiếng.

      Hai người kia nhìn nhau, trong mắt lên vẻ tức cười, rồi sau đó bắt đầu chuyển đề tài:

      “Thôi bỏ ! kia khi nào tới vậy?” Huy hỏi.

      “Chắc là sắp rồi!” Bảo vừa đáp vừa nhìn nhìn xung quanh.



      Về phía Lam, sau khi thấy được người cầm tay bông hồng màu tím là chàng Hotboy dễ thương mừng đến muốn phát điên. Ôi! Cuộc đời cuối cùng cũng nở hoa rồi, gặp được hoàng tử đẹp trai như vậy còn gì bằng nữa chứ.


      Nghĩ vậy, tức tốc lôi kéo cái con vẫn đứng ngẩn ngơ sau lưng mình hướng chiếc bàn chứa toàn ‘tài tử’ kia xông tới.

      Dừng chân lại, Lam bày ra dáng vẻ thục nữ giống như cái người với cặp mắt như hổ đói nhìn chằm chằm chàng đẹp trai kia như muốn ăn tươi nuốt sống người ta lúc nãy phải là vậy! Dùng giọng cho là ngọt ngào nhất của mình với cậu chàng cầm bông hoa màu tím:

      “Xin lỗi, cho hỏi cậu có phải là Nguyễn Chí Bảo với nickname Bảo Đẹp Trai mạng phải ?”

      Nghe được giọng , Bảo ngẩng đầu lên nhìn Lam. nàng dễ thương với mái tóc uốn xoăn nhàng, khuôn mặt nhìn vào khiến người ta có cảm giác mến, mặc người bộ váy màu tím nhạt càng làm tăng thêm kiều. tệ, này rất hợp với ý . Nghĩ vậy, đứng lên cầm bông hoa đưa đến trước mặt Lam:

      “Đúng vậy, còn em là Trần Bảo Lam, phải ?”

      Lam e thẹn nhận lấy bông hoa màu tím, ngại ngùng đáp lời:

      “Vâng.”

      Yến Nhi đứng bên cạnh nhìn cái khuôn mặt ‘giả tạo’ của Lam mà rất muốn bay tới đá song phi vào cái mặt của nó để nó lộ bản chất . Mặc dù nghĩ vậy nhưng cũng ác đến nỗi làm nó mất mặt trước người khác nhất là hôm nay. Nhàm chán, Nhi đưa ánh mắt chỗ khác đánh giá hai chàng trai còn lại vẫn ngồi ghế.

      chàng điển trai với vẻ đẹp dịu dàng rất lãng tử, màu tóc màu đen tuyền rất hợp ý nha, ngũ quan khuôn mặt rất hoàn hảo, ánh mắt trong veo như hồ nước vậy. Mặc người chiếc áo pull cổ bẻ và chiếc quần dài màu xám làm tăng lên cá tính. chàng này trông rất được, nhưng sao mà cái ánh mắt đó cứ nhìn chằm chằm vào vậy?!

      Nhi muốn nghĩ nhiều, quay sang đánh giá chàng trai còn lại. bóng dáng lười nhác, uể oải đập vào mắt . ta ngồi cúi đầu xuống nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại tay mình mà quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh. Nhưng sao nhìn ta có vẻ gì đó rất quen mắt nhỉ?! Vừa đúng lúc, hình như nhìn rất chăm chú làm ta khó chịu, ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt vừa chạm nhau, cả hai đều ngẩn người giây lát, sau đó chàng trai đứng phắt lên:

      “Hoàng Yến Nhi/ Phan Việt Quân! Tại sao lại là / ?” Cả hai đồng thanh.

      “Tại sao thể là tôi?” Đồng thanh tập hai.

      Cả ba người kia thấy họ gầm gừ nhau như vậy cũng ngạc nhiên, Lam nhìn thấy Quân có chút sờ sợ, sợ biết chuyện bọn vừa làm lúc ở trung tâm mua sắm. Nghĩ muốn làm dịu bầu khí căng thẳng, Lam lên tiếng:

      “Giới thiệu với mọi người, đây là Hoàng Yến Nhi, bạn thân của em.”

      Bảo và Huy vừa nghe tên Nhi lập tức hiểu ra lí do tại sao Quân lại giãy nảy lên như vậy. Cả hai nhìn Quân quăng cho nụ cười mờ ám khiến tức đến mức muốn xông lên đánh người, nhưng Bảo cho Quân cơ hội đó, cười cười giới thiệu:

      “Đây là Huy và Quân, là đàn thân thiết của .”

      Huy cười dịu dàng với Lam, nhưng khi nhìn đến Nhi ánh mắt có chút gì đó khang khác, đứng dậy, đưa tay ra:


      “Chào em, là Trần Nhật Huy.”

      Câu của Huy làm cả Quân và Bảo đều phải sửng sốt. Người khác biết nhưng hai người rất ràng, Huy ngoài mặt luôn thể mình là con người dịu dàng và dễ gần nhưng thực tế cậu ta luôn bài xích những người lạ, chưa bao giờ cậu ấy chủ động tiếp xúc người nào cả, ngay đến cả hai người họ cũng là mất khoảng thời gian mới có thể khiến cậu ấy tin tưởng và gần gũi đến vậy. Nhưng tình cảnh bây giờ là thế nào đây?! Cậu ấy chủ động chào hỏi , còn bắt tay nữa!! Giỡn hay thiệt vậy?!

      Còn Yến Nhi vẫn vô tư như trẻ thơ, chỉ nghĩ ta vì phép lịch nên mới chào hỏi mình, vì thế cũng lễ phép đưa tay ra nắm lấy tay Huy:

      “Em là Hoàng Yến Nhi.”

      Nghe được thanh trong trẻo ấy, Huy biết cảm giác của mình bây giờ là như thế nào nữa. Lần đầu tiên thấy mình bối rối đến vậy, từ lúc nhìn thấy thể rời mắt được mà cứ nhìn chằm chằm vào như kẻ khiếm nhã vậy, còn chủ động chào hỏi nữa. Khi tay chạm vào tay , cảm giác như có dòng điện xẹt qua người, giọng của khiến thấy mình cứ lâng lâng như mây. rất muốn nắm bàn tay bé của mãi nhưng muốn nghĩ kẻ kì lạ. Đây có phải là ‘tiếng sét ái tình’ trong truyền thuyết nhỉ???

      Cả năm người đều ngồi xuống bàn với những suy nghĩ phức tạp khác nhau nhưng trong đó bao gồm bạn Yến Nhi hồn nhiên quá mức kia. Bởi vì trong đầu Nhi giờ là những suy nghĩ như: ‘ở đây có món gì ngon ta?’, ‘mình kêu ra nhiều đồ ăn rồi ai trả tiền?!’, ‘hôm nay Lam và Bảo gặp mặt, mình ngồi bên thổi lửa cho hai người họ thành cặp, mình là người có công nên họ đãi mình chầu này?! Vậy chắc quá đáng lắm đâu nhỉ?!’, ‘nếu dùng chiêu ba mươi sáu kế, ‘tẩu’ là thượng sách! Cứ vậy !’


      Cảm thấy mình lạc quan hơn nhiều, Nhi rất tự nhiên cầm lên thực đơn bàn, rất có tình người mà kêu đống món ăn khiến chị phục vụ đứng bên phải ghi chép đến mỏi tay, nhìn con bạn mình Lam xấu hổ che mặt lại, Quân và Bảo nhìn nàng như nhìn động vật sắp bị tuyệt chủng, còn Huy cười cười nghĩ: ‘ ấy là dễ thương!’ Bó tay!

      Đợi chị phục vụ thất thiểu rời , Quân trợn mắt với Nhi:

      là ‘trư’ đấy à?!”

      mới là trư ấy!”

      mình ăn bằng sức ăn của năm người đấy!”

      “Tôi kêu thức ăn cho tất cả mọi người mà.” Nhi lấp liếm, vậy thôi chứ những món kêu toàn là món khoái khẩu của .

      “Đâu ai nhờ chứ.” Quân khinh thường cái lí do đó.

      “Tôi là tốt bụng.” Nhi hếch mũi lên khiêu khích.

      “Tốt bụng?! tốt bụng ném cặp vào đầu tôi rồi tôi là đồ đàn bà?! tốt bụng đổ tất cả xác gián lên đầu tôi khiến tôi mất mặt với cả lớp, sau đó còn vứt cặp của tôi vào thùng rác?! tốt bụng đến mức dùng keo dán tất cả sách vở của tôi vào học bàn để tôi bị phạt?! Thậm chí… tóm lại nếu mà tốt bụng thế giới này có người nào xấu bụng cả!” Quân hậm hực kể lèo về tích của Nhi, định về cái vụ ở trung tâm mua sắm nhưng có chứng cứ lấy gì mà ?! Cũng may biết dừng lại đúng lúc, nếu ta nghi ngờ, khi đó ta chối đây đẩy cho coi. Hừ, đợi đến lúc moi được thông tin ta chết chắc!

      Yến Nhi hoài nghi nhìn Quân, ‘thậm chí’ cái gì? ta định gì đó nhưng lại dừng lại. lẽ, ta biết vụ ở trung tâm mua sắm rồi sao?! Thông minh đến vậy kia à?! Nhưng sao lại bị lộ tẩy, làm việc rất cẩn thận kia mà! Phải tìm hiểu kĩ càng mới được!


      “Tôi như vậy sao? cũng đâu có kém gì tôi! Tôi chỉ lỡ tay ném cặp vào đầu cứ kì kèo buông giống như đàn bà! Tôi vậy có gì sai?! muốn trả thù tôi bằng cái trò rẻ tiền bỏ xác gián vào học bàn, tôi hoảng sợ nên ‘vô tình’ đổ hết mấy cái thứ thứ gớm ghiếc đó lên người , tôi sai chỗ nào?! Còn vứt cặp vào thùng rác do tôi nhất thời nóng nảy nên mới vậy. Nhưng cũng trả thù bằng cách ‘thỉnh’ ‘quái thú’ đến để chỉnh tôi gần tiếng đồng hồ rồi còn gì?! Còn chuyện sách vở của tôi chỉ là vì tốt bụng nên mới làm vậy,...” Chưa kịp hết câu bị ai đó nhảy vào.

      “Tốt bụng?!”

      Nhi nhướng nhướng mắt lên nhìn Quân, Bảo và Huy cũng tò mò lắng nghe. Còn Lam khinh bỉ nghĩ: ‘con này nhiều lí do nhỉ, biết ngượng miệng.’

      “Đúng vậy, vì tôi thấy mang theo sách vở lên trường cũng chả để làm gì cả, thế nên tôi rất tốt bụng ban cho bọn chúng mấy lớp keo siêu dính để chúng nằm yên trong học bàn, khỏi mất công ngày nào cũng nặng cặp mang theo cả đống sách vở như vậy. Tôi rất tốt bụng còn gì?!” Nhi tự đắc kể về cái ‘tốt bụng’ của mình. Hoàng Yến Nhi, sao mày lại có thể thông minh đến mức chừa phần cho người khác như vậy chứ!! Lí do hết sức thuyết phục như vậy mà cũng nghĩ ra được, bội phục mình quá !

      Nghe xong câu của Nhi, bốn người kia thực rất muốn ngẩng đầu lên hỏi ông trời câu: đĩa bay của con này nằm ở đâu vậy? Làm ơn phóng cho nó bay về nơi nó được sinh ra !

      Đúng lúc đó, chị phục vụ mang đồ ăn lên. Nhi nhìn đống đồ ăn đầy ắp ở bàn, rất tự nhiên gắp hết món này đến món khác mặc cho những khuôn mặt ngơ ngác nhìn mình chằm chằm kia. Quân nghĩ nghĩ gì đó rồi quay sang cười cười với Lam hỏi:

      “Trưa nay em có đến trung tâm mua sắm Thịnh Thế đúng ?” Moi tin tức từ Lam chắc được nhỉ, nhìn này ngây thơ hơn cái con sao chổi kia nhiều!

      “Sặc.” uống ly nước ngọt, Lam nghe Quân hỏi bỗng nhiên ho sặc sụa. Nhi thấy tình hình ổn, đưa chân giẫm vào chân Lam nhắc nhở. Lam hiểu ý gật gật đầu, cười nhìn Quân trả lời:

      “Đúng vậy, lúc trưa em và Nhi có đến đó để mua vài thứ.”

      “Nhưng ngờ còn được xem phim miễn phí nữa đó nha!” Nhi chen vô câu làm Quân đen mặt. rất muốn hét lớn vào mặt con đáng ghét kia. Nếu phải tại ta làm gì ra nông nổi đó chứ? Còn ở đây bêu rếu nữa, chết tiệt! Phải nhịn, nhịn, vì tương lai con em chúng ta, phải nhịn để moi bằng được tin tức.

      “Lúc trưa cũng đến đó, tình cờ thấy hai người trong quán cà phê rất giống em và Nhi nhưng chắc chắn lắm nên muốn hỏi lại thôi.”

      “Ồ, vậy ư? Bọn em nhìn thấy !” Lam cười gượng.

      chỉ mình đến đó giải sầu lát rồi về thôi, nên thấy là phải rồi!” Quân dối chớp mắt.


      Lam ngạc nhiên, quan tâm đến cái giẫm chân đau điếng của Nhi dưới gầm bàn mà thốt lên:

      phải cùng Lê Hà Phương sao?”

      Tiêu rồi, cái con ngốc nghếch này! Ngốc đến thế là cùng, sao chưa đánh mà khai như vậy chứ? Phải chuồn thôi! Nhi nghĩ thầm. Móc cái điện thoại ở trong túi ra, Nhi bấm nhanh bài nhạc chuông của mình rồi giả vờ như vừa có cuộc điện thoại, vội xin lỗi mọi người rồi đứng lên ra khỏi tiệm trong ánh mắt nghi ngờ của người nào đó.

      Quân thấy Lam lộ ra sơ hở mừng muốn chết, chưa kịp bắt bẻ thấy Nhi ra ngoài nghe điện thoại. đúng lúc như vậy chứ?! Ánh mắt dõi theo thấy ta vẫn đứng đó, yên tâm hơn, tiếp tục quay sang Lam dò hỏi:


      “Sao em biết cùng với ai?! Em bảo là nhìn thấy mà?”

      Lam biết mình hớ buồn bực muốn chết, sao có thể ngốc như vậy chứ?! Lộ tẩy hết rồi, làm sao đây? Hay là khai ra?

      “Em… em…” Ngập ngừng cả buổi vẫn biết nên như thế nào.

      “Có phải em và ta bày trò hại tại trung tâm mua sắm phải ?” Quân thay Lam tiếp lời.

      “...” Im lặng.

      Huy và Bảo cũng vỡ lẽ, ra là vậy! Lúc nghe Quân kể về chuyện ở trung tâm mua sắm, hai người cười đến chết sống lại, còn bội phục cái người bày ra trò cao thâm đó nữa chứ! Ai ngờ, ra chính là hai bạn trước mắt này nha!! Càng nghĩ lại càng thấy nàng Yến Nhi kia lắm chiêu !

      Lam im lặng chứng minh tất cả, Quân tức lộn ruột nhìn ra phía cửa ra vào. Trống ! ta đâu rồi? tức tốc chạy nhanh ra ngoài nhìn ngó bốn phía, có ai cả. Chết tiệt, lại để ta trốn mất lần nữa!

      “HOÀNG YẾN NHI! TRỐN RỒI ĐỪNG CÓ LÓ MẶT RA ĐẤY! NẾU , CHẾT CHẮC!”

      Những người trong quán cà phê và những người đường nghe tiếng thét khủng khiếp đó cũng phải nổi da gà thay cho cái người tên Yến Nhi kia. bạn Yến Nhi đáng thương lấp ló bên đường cũng giật mình nghĩ: haizz, kiểu này lại phải tìm cách chơi khăm nữa rồi!
      ___________________________________

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @Sư Tử Dễ Thương ơi, em cố gắng post hoàn truyện nha, sau tuần thấy em hồi chị ban nick hoặc trừ ruby cho phần truyện này nhé.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :