1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ - Sói Hú Trên Đồi Cát

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 6:
      Tiếng bước chân ngày càng gần .nhịp tim Hạ Nghi cũng tăng, bất ngờ bóng đen nắm lấy xe lăn đẩy nhanh vào vào căn phòng gần đó . Hạ Nghi thở hắt từng hơi nhưng nhìn đến người đẩy mình, thấy chân tay lạnh …

      “ Mày muốn chết sao ? Mày làm gì ở đó giờ này ?” .Hạ Hoàng Lãnh cáu gắt quát khẽ

      , sao lại ở đây” . Hạ Nghi nhíu mày nhìn

      “ Im miệng ! Tao hỏi mày trả lời”

      “ Em … ra cũng nghe đúng , tiếng khóc ấy” . Hạ Nghi nghi ngờ nhìn Hạ Hoàng Lãnh tuy biết vì sao Hạ Hoàng Lãnh lại giúp mình có lẽ cũng nghe thấy tiếng khóc ấy nếu tại sao lại ở đây vào giờ này .

      “ Ừ … Tao có nghe nhưng mà mày cũng nên lang thang ở đây vào giờ này , mày biết sau mười hai giờ là giờ giới nghiêm của trang viên sao . Nếu quản gia biết mày ở trong phòng này giờ này mày chết chắc”

      “ Vậy sao ! cũng đâu có ở trong phòng”

      “ Im miệng ! Mày dám trả treo với tao? Lúc nãy mày tìm thấy gì , tao thấy mày cắm cúi lấy thứ gì đó chỗ mấy bình hòa , đưa tao xem”

      “ Đây ! Lúc nãy đèn pin rớt xuống em có thấy ở góc bên phải bức tranh có thứ này lòi ra nên em xé” . Hạ Nghi xòe tay đưa mẫu giấy hoàng phù lúc nãy trong lúc gấp gáp xé được , ở góc còn khá nguyên vẹn có vài vết mực chu sa màu đỏ .

      “ Đây là thứ gì ?” . Hạ Hoàng Lãnh hiếu kỳ cầm tờ giây lên nghiên cứu , ánh trăng len qua cửa sổ chiếu lên mẫu giấy làm nó càng thêm ma mị

      Hạ Nghi ngẩn người nhìn bàn tay Hạ Hoàng Lãnh , bàn tay trắng trẻo thon dài với các khớp xương ràng khiến ký ức mơ hồ của quen thuộc khó tả .

      “ Này ! Mày nghe tao hỏi ? Đây là thứ gì” . Hạ Hoàng Lãnh đẩy đẩy Hạ Nghi ngẩn người nhìn mình , khi ngẩn người lơ lời của khiến rất bực bội

      “ Là giấy viết phù chú mà đạo sĩ hay dùng”

      Hạ Nghi cúi mắt che bối rối của mình , có lẽ nghĩ nhiều , sao có thể thấy bàn tay của Hạ hoàng Lãnh thân thuộc chứ , mới gặp thằng nhóc này chưa đầy tháng kia mà , lắc đầu từ giễu

      “ Phù chú ? Tại sao tranh của ông nội lại dán mấy thứ này”

      “ Em biết , em vô tình thấy nó được dán sau bức tranh”

      “Kỳ lạ ! …”

      , đây là phòng sách sao?”
      Hạ Nghi quan sát căn phòng mình ngồi, xung quanh đều là sách , các quyển sách được xếp kệ ngăn nắp sạch , phòng được thiết kế cửa sổ lớn để lấy ánh sáng bên ngoài

      “ Ừ, là phòng sách trước kia của ông nội nhưng từ khi ông mất ai vào đây , tuy nhiên quản gia vẫn thường xuyên quét dọn ” . Hạ Hoàng Lãnh đứng dậy đẩy Hạ Nghi quanh phòng sách .

      , kia có phải là cái ghế trong bức tranh ?” . Hạ Nghi chỉ tay về cái ghế bành kiểu châu âu phía xa

      “ Ừ, tranh vẽ ngoài kia là lấy phong cảnh trong phòng này , lúc trước vì hai chân tiện lại nên ngoài phòng ngủ ông nội chỉ thích ở đây” . Đẩy Hạ Nghi đến gần chiếc ghế Hạ Hoàng Lãnh ngồi lên nó

      “ Thôi để tao đưa mày về phòng , nếu để quản gia biết được cả hai đều ở trong phòng tao với mày gặp rắc rối to ”

      Khi cả hai định ra ngoài tiếng khóc lại vang lên , tiếng khóc ré ré mà bi thương lần này ràng hơn những lần trước . Hạ Hoàng Lãnh nắm chặt lấy tay đẩy xe Hạ Nghi dám nhúc nhích

      Hạ Nghi ngẩng đầu nhìn Hạ Hoàng Lãnh , nhờ ánh trăng thấy mặt bây
      giờ trắng như tờ giấy rồi . Hạ Nghi thở dài , bây giờ biết ai đưa ai về phòng nữa đây

      Hạ Nghi nắm chặt tay Hạ Hoàng Lãnh trấn an , cúi đầu nhìn bàn tay bé nắm tay mình , bàn tay mềm mại , ấm áp giúp với bớt sợ hãi trong lòng

      Hạ Hoàng Lãnh đảo tay nắm lấy tay bé của Hạ Nghi , hít hơi sâu rồi nhàng đẩy ra khỏi phòng , đưa Hạ Nghi về phòng cũng mất chín trâu hai hổ mới đủ can đảm chạy về phòng mình

      Hạ Nghi nhìn gương mặt hiên ngang bất khuất như chiến sĩ của Hạ Hoàng Lãnh bật cười trong lòng … “ Thằng nhóc này cũng đến nổi đáng ghét …”
      kiện đêm qua khiến mối quan hệ căng thẳng giữa Hạ Nghi và Hạ Hoàng Lãnh giảm bớt áp suất chán ghét nhau , Hạ Hoàng Lãnh cũng còn thái độ gay gắt khi đưa đến trường .

      Trường tư thục Tư Hoa là trong những trường tư thục nổi tiếng cả nước dành cho giới nhà giàu , đào tạo lớp từ mẫu giáo đến đại học , chất lượng giáo dục thuộc tầm đại học quốc gia tuy nhiên phải bạn cứ giàu là bạn được vào học , dù cho bạn có là con em quyền quý bạn vẫn phải theo lệ thi trường vì lẽ đó Tư Hoa nghiễm nhiên trở thành trường hàng đầu cả nước .

      Hạ Hoàng Lãnh và Hạ Nghi đều trải qua cuộc sát hạch gắt gao để có thể vào ngôi trường danh giá này , dù nhà họ Hạ có giàu nhất tỉnh H cũng có ngoại lệ

      Hạ Hoàng Lãnh đưa Hạ Nghi đến khu mẫu giáo trở về lớp của mình , dù quan hệ giảm bớt phần nào căng thẳng cũng nghĩa vụ phải quan tâm chăm sóc Hạ Nghi , đưa đến lớp là nhân từ lắm rồi

      Hạ Nghi học lớp lá ban trường Tư Hoa ,vào lớp Hạ Nghi tròn mắt nhìn trang thiết bị trong lớp , thầm than trường quý tộc đúng là trường quý tộc , dù khối mẫu giáo mọi thứ vẫn được trang bị tốt nhất , nhìn xem bức tường được vẽ 3D kia xem , quá sinh động .

      Vì đôi chân Hạ Nghi tiện lại nên được xếp ở gần cửa ra vào để tiện cho việc di chuyển, ngoài ra bàn học cũng được thiết kế riêng biệt để phù hợp với xe lăn của . Tuy rằng được đối xử đặc biệt nhưng Hạ Nghi cũng vui vẻ hưởng thụ, ai lại vui vẻ khi mình vốn bình thường mà bây giờ lại bị đối xử như người khuyết tật kia

      Giờ ra chơi các bạn tung tăng vui vẻ ra sân , Hạ Nghi lặng lẽ đẩy xe ra góc vắng vẻ mát mẻ của sân ngồi nhìn bọn nhóc chơi đùa . ra Hạ Nghi cảm thấy như vậy cũng rất tốt , tuy thân thể này chỉ năm tuổi nhưng linh hồn là của bà thím trung niên vậy nên rất vui lòng ngồi yên chỗ tận hưởng khí trong lành yên tĩnh của mình còn hơn phải lăn lộn chơi đùa với đám nhóc kia .

      Hạ Nghi lấy trái cây và sữa chua sáng nay quản gia chuẩn bị cho ra ăn , từ lúc chui vào thân thể tiểu Hạ Nghiên , Hạ Nghi luôn bị quản gia nhồi nhét các thứ giàu vitamin và chất béo , tuy rằng thích nhưng thể phản kháng trước dâm uy của quản gia

      Hạ Nghi mơ mơ muốn ngủ bị tiếng ồn làm giật mình , nhíu mày nhìn đến , đám nhóc vây quanh trêu chọc cậu bé ngồi xổm đất nhặt đồ , vài đứa đưa tay nắm tóc hoặc hất đồ mỗi khi cậu nhặt lên

      Hạ Nghi nheo mắt nhìn đám nhóc bắt nạt hư hỏng này, lăn xe lại gần hắng giọng hét to “ ơi ! Đằng này có bạn bị đánh nè ơi”

      Đám nhóc hoảng hốt quay trừng Hạ Nghi rồi tán chạy, Hạ Nghi cúi người nhặt đồ giúp cậu bé , cậu bé rất đáng ,là con lai nên đôi mắt có màu xanh đại dương rất đẹp

      “ Cám ơn” . Cậu bé đỏ mặt nhìn Hạ Nghi rồi co dò chạy mất

      Hạ Nghi trố mắt nhìn cậu nhóc mình vừa giúp đỡ chạy như ma đuổi , giơ tay sờ mặt … “ chẳng lẽ mình đáng sợ đến vậy” .lấy gương trong túi áo ra săm soi mặt mình “ đâu có , vẫn rất xinh đẹp đáng mà” .

      Cúi người nhặt chiếc kẹp tóc bị cậu nhóc đánh rơi cất vào túi , Hạ Nghi định bụng khi nào gặp lại trả nó , gãi cằm “ Kỳ lạ , con trai lại đem kẹp tóc con , thằng nhóc này phải đồ đồng bóng đấy chứ ??

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 7
      ba tuần trôi qua kể từ ngày Hạ Nghi xé được mảnh giấy , quản gia có vẻ biết được có người thầm điều tra tra bức tranh , ông ấy cho người ráp camera quanh khu hành lang và bức tranh , Hạ Nghi và Hạ Hoàng Lãnh tìm cách tiếp cận bức tranh nhưng mọi thứ đều vô nghĩ vì quản gia luôn nhìn chằm chằm vào nó

      Cứ khi Hạ Nghi và Hạ Hoàng Lãnh lại gần thể nào quản gia đường hoàng xuất ngăn cản bọn họ với mọi lý do dù ngày hay đêm, Hạ Nghi cũng rất đau đầu vì quản gia , ông ấy cần ngủ nghỉ vệ sinh hay sao mà luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ

      Có lần Hạ Nghi đề nghị canh chừng quản gia trong lúc ông ấy vệ sinh còn Hạ Hoàng Lãnh mau chóng chạy đến khu vực bức tranh xé nốt mảnh giấy còn lại đằng sau nó , mảnh giấy đủ để biết nó là loại phù chú gì nên cần có tờ giấy nguyên vẹn mới có thể kết luận

      Nhưng khi Hạ Hoàng Lãnh gần xé được quản gia lại thần biết quỉ hai xuất sau lưng còn lôi ra hoa viên la mắng hồi . Hạ Nghi lé mắt nhìn quản gia, ràng canh trước cửa nhà vệ sinh của ông ấy , làm thế quái nào mà ông ấy xuất sau lưng Hạ Hoàng Lãnh cách thần kỳ như thế

      Hạ Nghi bị Hạ Hoàng Lãnh cho trận vì tội tắc trách , rất oan uổng mà , ràng nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh của quản gia , ai biết ông ấy làm cách nào trốn thoát bắt

      Đêm nay cũng như mọi đêm Hạ Nghi lại bị tiếng khóc ma quỉ ấy tra tấn ,vì nó mà ba tuần rồi chưa đêm nào ngủ trước hai giờ , Hạ Hoàng Lãnh bên kia cũng chẳng khá hơn bao nhiêu

      Hạ Nghi mơ ngủ có người lay dậy, dù rất muốn nhưng với tần suất lay động như chơi tàu Viking thế này nếu còn dậy dám chắc đối phương ngại lắc văng óc . Tiếng thều thào như sắp tắt thở ngừng gọi Hạ Nghi

      “Hạ Nghi tỷ , dậy sao ngủ như chết thế”

      “ Bố khỉ , đứa nào dám đánh thức bà” ….

      “……”

      “ sao cậu lại ở đây ?” . Nhìn gương mặt trắng toát như thạch cao của Bạch Vô Thường ngạc nhiên hỏi

      “Hạ Nghi tỷ ! Cảnh trưởng kêu đệ đưa ký ức mệnh cách kiếp này của Hạ Nghiên cho tỷ , lúc tỷ đầu thai cảnh trưởng quên mất phải đưa cho tỷ” . Bạch Vô Thường uất ức ngồi vẽ vòng tròn ở chân giường

      “ Hử !!!!! …. phải tôi thay Hạ Nghiên viết lại mệnh cách sao ? Sao lại có ký ức là thế quái nào” . Hạ Nghi bạo phát lườm Bạch Vô Thường thu người trồng nấm

      “Hạ Nghi tỷ , ra là tỷ sống trong ký ức của Hạ Nghiên, cảnh trưởng cho tỷ quay lại quá khứ để tỷ giúp ấy tránh tai họa mà Ti Mệnh Tinh Quân viết cho ấy”

      “Vậy tại sao bây giờ cậu mới tới”

      “ Đệ bận công tác giờ mới có thời gian lên đây để đưa cho tỷ”

      “ Xì … ngụy biện , đại do các cậu ham chơi bời ” . Nhìn nụ cười ngốc nghếch của Bạch Vô Thường, Hạ Nghi muốn cho lên đó vài dấu giày

      Bạch Vô Thường niệm chú, vòng tròn sáng xanh lượn lờ ngón tay nhàng len lỏi vào mắt Hạ Nghi , thấy được nhân sinh kiếp này mà tiểu Hạ Nghiên trải qua , nó như cuộn phim cuộc sống diễn ra trước mắt

      Hạ Nghiên Hạ Hoàng Lãnh , Hạ Hoàng Lãnh Dào Đình Đình mối tình đầu của . Hạ Nghiên căm ghét Dào Đình Dình nên ngừng tìm cách để hạ bệ ta , Dao Đình Dình rời bỏ Hạ Hoàng Lãnh Mỹ , Hạ Hoàng Lãnh trút mọi oán hận lên Hạ Nghiên nhưng vẫn chịu đựng vì cổ rất

      Bốn năm sau Dao Đình Đình trở về nhưng ta trở thành người của Hạ Hoàng Cảnh , em trai cùng mẹ khác cha của Hạ Nghiên . Hạ Hoàng Lãnh và Hạ Hoàng Cảnh bắt đầu đấu đá nhau , Hạ Nghiên hãm hại Dào Đình Đình để ta thể có được ai trong hai người đàn ông điều đó càng khiến Hạ Hoàng Lãnh thêm hận

      Khi Hạ Quốc Bắc chết , ông để lại tài sản với cầu trong hai người phải cưới Hạ Nghiên , đây cũng coi như là đền bù ông dành cho Hạ Nghiên , Hạ Hoàng Lãnh đồng ý cưới Hạ Nghiên với điều kiện phải giúp lấy toàn bộ cổ phần trong tay Hạ Hoàng Cảnh

      Hạ Nghiên mặt giúp Hạ Hoàng Lãnh, mặt khác bán cổ phần của mình để giúp Hạ Hoàng Cảnh mở công ty riêng , sau đó thầm giúp Hạ Hoàng Cảnh đoạt lấy những mối làm ăn lớn của Hạ Thị

      Biết được việc Hạ Hoàng Lãnh và Dào Đình Đình cùng nhau hợp tác dồn ép Hạ Nghiên , trong ngày cưới Hạ Hoàng Lãnh công khai tăm tối của Hạ Nghiên với bên ngoài khiến nhục nhã nhảy lầu tự sát ,sau khi chết Hạ Hoàng Lãnh tiếp tay với báo giới lăng nhục , khiến cái chết Hạ Nghiên trở thành sỉ nhục của nhà họ Hạ và Hạ Hoàng Cảnh

      Có thể trong suốt cuộc đời này của Hạ Nghiên, hi sinh nhiều cho hai người đàn ông mà thương nhưng với họ vĩnh viễn chỉ là kẻ qua đường , là nữ phụ trong cuộc đời họ .

      Hạ Nghi đau lòng nhìn chuyện qua của Hạ Nghiên , biết khi ai cũng có thể đánh mất chính mình . Hạ Nghiên chính là điền hình , vì tình

      đánh mất bản tính lương thiện của mình khi cho người cưỡng hiếp Dao Đình Dình chỉ vì muốn Hạ Hoàng Cảnh bỏ rơi ta đến với mình

      Vì tình thân rẻ bán thân thể mình cho ma quỉ chỉ để giúp Hạ Hoàng Cảnh mở rộng công ty , để rồi sau tất cả thứ nhận được là cái chết và khinh rẻ của người đời

      Hạ Nghi cúi mắt nhìn mọi chuyện , biết Hạ Nghiên , nàng xinh đẹp như tiên nữ nhưng ánh mắt luôn vô hồn trống rỗng, chính Hạ Nghi là người chứng kiến cái chết của Hạ Nghiên và dẫn dắt giúp đỡ ấy lúc mới chết

      Chiếc váy cưới sẫm màu máu ấy hóa ra là kỉ vật Hạ Hoàng Lãnh , kể cả lúc chết Hạ Nghiên vẫn muốn mặc nó chỉ vì nó là thứ duy nhất Hạ Hoàng Lãnh tặng cho ấy , Hạ Nghi muốn cho Hạ Nghiên vài đao vào đầu để nàng ấy tỉnh ra , người ta hại mình thê thảm như thế mà vẫn mực thương .

      Khép lại ký ức , mọi tâm tình của Hạ Nghi chỉ có thể gói gọn trong tiếng thở dài . Bây giờ biết vì sao Mạnh Bà lại kiên quyết kiện Ti Mệnh Tinh Quân tới cùng , kịch bản máu chó thiên lôi như thế mà ông ta cũng viết ra được , bị kiện là đáng .

      Bạch Vô Thường cẩn thận quan sát sắc mặt Hạ Nghi , quen cũng vài chục năm nên chỉ cần vài hành động có thể biết suy nghĩ gì , tại tâm tình của Hạ Nghi tốt nếu lỡ may có nhầm mồm coi như tạch luôn .

      Đừng thắc mắc tại sao lại sợ Hạ Nghi , cả địa phủ ai mà sợ ấy ,chẳng qua họ ra thôi , đến Cảnh Trưởng còn nể nang ấy vài phần huống gì Bạch Vô Thường .

      tại quả tâm trạng Hạ Nghi tốt tí nào , và Hạ Nghiên cũng tính là bạn bè nhưng dù gì cũng là đàn em mình dẫn dắt tuy chỉ có vài ngày nhưng Hạ Nghi là người bao che khuyết điểm nên thấy thể dễ chịu gì khi có người khi dễ Hạ Nghiên cho dù nàng này có não cũng được

      Nghĩ đến thằng nhóc Hạ Hoàng Lãnh ngây thơ kia , thể tin rằng cùng với Hạ Hoàng Lãnh trong ký ức Hạ Nghiên là cùng người . Là hoàn cảnh tạo nên tính cách con người hay do bản tính của họ vốn là như thế

      Như “ký ức” Hạ Hoàng Lãnh bắt đầu thay đổi từ khi Hạ Hoàng Cảnh ra đời ,trước đó dưới Hạ gia đều xem Hạ Hoàng Lãnh là viên ngọc quý tay mà nâng niu chiều chuộng , sau khi Hạ Hoàng Cảnh ra đời mọi thứ đều thay đổi , Hạ Quốc Bắc rất chiều Trịnh Bình vậy nên với ông Hạ Hoàng Cảnh mới là đứa con ông thương nhất

      Theo như lời của người làm trong nhà Trịnh Bình là người gián tiếp hại chết mẹ Hạ Hoàng Lãnh , nàng tiểu tam Trịnh bình này hề thổ thẹn với gương mặt hại nước hại dân của mình khi từ vũ nữ trong quán bar trở thành bà Hạ danh giá như tại

      Hạ Nghi vỗ vỗ trán đau đầu với người mẹ của nguyên chủ, thấy Hạ Hoàng Lãnh chỉ làm gãy chân của tiểu Hạ Nghiên rất nhân từ rồi, là cho con bé chết bất đắc kỳ tử rồi chừng

      người ma cứ chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình , Hạ Nghi giật mình nghe tiếng khóc quái dị kia càng ngày càng có xu hướng khếch đại , nhíu chặt đôi mày .Hôm nay tiếng khóc ấy có vẻ đau thương hơn mọi hôm , nó như muốn cào xé phá hủy mọi thứ , giống con dã thú bị kìm hãm lâu ngày,nó kêu gào muốn giải thoát

      Hạ Nghi nhìn Bạch Vô Thương ngu ngơ sợ sệt nhìn mình , bật cười trong lòng … “Tên nhóc này đáng quá , mình chỉ vô tình đá xuống sông vong xuyên lần mà tới giờ vẫn sợ”

      Bạch Vô Thường thấy Hạ Nghi nghiền ngẫm nhìn mình trong lòng run rẩy trận , phải bà này muốn trị vì tội chậm trễ đấy chứ , ràng chỉ trễ có chút xíu thôi mà ~>_<~

      Hạ Nghi ngoắc ngoắc Bạch Vô Thường “ Lại đây , tôi có chút chuyện nhờ cậu giúp”

      “ Dạ , đại tỷ có gì cứ phân phó , tiểu đệ quyết từ núi đao biển lửa .. bla ..bla ( tĩnh lược vài ngàn từ)”

      “Cậu im miệng” . Hạ Nghi đau đầu quát khẽ

      “…….” . Bạch Vô Thường làm động tác kéo khóa miệng vô cùng đáng

      “ Bây giờ cậu có nghe thấy tiếng gì

      “ Dạ có , là tiếng khóc của nữ quỷ”

      “ Nữ quỷ … o_0”

      “ Dạ , Hạ Nghi tỷ ! Tỷ chỉ mới làm người có vài tháng sao mà ngày cả tiếng khóc của nữ quỷ cũng phân biệt được thế”

      “ Khụ , do mới làm người vài hôm nên đầu óc chưa hoạt động tốt lắm” . quá mất mặt, từ hôm làm người đến nay đầu óc hoạt động được tốt lắm về mấy thứ tâm linh này

      “Kỳ lạ , lúc trước phải tỷ chuyên bắt quỷ sao?”

      “ Thôi vấn đề này khó quá , chúng ta bỏ qua , cậu lạc đề đó biết

      “ Dạ …”

      “ Bây giờ tôi làm người có vài thứ thể như ngày trước , bây giờ cậu giúp tôi điều tra xem tiếng khóc đó là của ai , đến từ đâu , vì sao lại khóc , nếu được bắt nó đến cho tôi, mấy tháng nay nó làm tôi đau đầu quá , đêm nào cũng khóc làm cho tôi mới thích ứng được với giấc ngủ bị chứng mất ngủ trầm trọng”

      “Quá lắm rồi , nữ quỷ này chán sống rồi dám dụng đến Hạ Nghi tỷ của đệ , tỷ yên tâm đệ lôi nó đến cho tỷ thẩm tra” .

      Nhìn Bạch Vô Thường vỗ vỗ cái ngực kẹp lép của cậu ta , chứng đau đầu của Hạ Nghi lại có xu hướng tái phát , Bạch Vô Thường này cái gì cũng tốt chỉ có duy nhất cái tính hậu đậu của cậu ta là quá ba chấm , Hạ Nghi nhớ ngày đầu tiên cậu ta câu hồn khóc lóc chạy đến méc với rằng cậu ta bị chính linh hồn mình câu đánh cho thành đầu heo , câu ai câu lại câu nhầm sát thủ bị đánh hồn phi phách tán may phước rồi

      Nhìn Bạch Vô Thường hừng hực khí thế bay khỏi phòng , Hạ Nghi thầm cầu nguyện cho cậu ta đừng để bị nữ quỷ ấy đánh, theo tiếng khóc này
      phải là người hiền lành gì cho cam .

      Mười phút chờ đợi trong hồi hộp , Hạ Nghi có thể diện kiến tiếng khóc kinh thiên địa kia , trước mắt xuất bóng trắng , váy trắng dài dấm đất , mái tóc dài bù xù che mất nửa gương mặt , nửa còn lại nhăn nheo sần sùi như vỏ cây ngừng rỉ máu , trang trí đó là con mắt đỏ ngầu như máu chỉ có duy nhất chấm màu trắng giữa mắt . Con mắt ấy trợn trừng nhìn chằm chăm

      Nhìn tạo hình mấy thân thiện của nữ quỷ , Hạ Nghi ngừng run rẩy trong lòng , cảm thấy từ khi mình làm người đến nay cái gan vốn mấy to của mình càng ngày càng có xu hướng teo tóp .

      Cố gắng kìm chế nôn mửa , Hạ Nghi dùng phong thái mà các thầy tu vẫn dùng “ nhiễm bụi trần” hỏi nữ quỷ

      là ai ! Vì sao lại ở nhà họ Hạ”

      Nữ quỷ vẫn im lặng trừng Hạ Nghi , Hạ Nghi cảm giác như chỉ vài giây nữa thôi ta nhào tới ăn tươi nuốt sống mình

      “ Này , Hạ Nghi tỷ hỏi sao ngươi trả lời , muốn chết sao” . Bạch Vô Thường xuất phía sau nữ quỷ dùng roi xích hồn quất vào ta , nữ quỷ bị ăn đau thét lên , máu từ trong con mắt trào ra chảy xuống cái váy vốn chẳng sạch gì khiến cho ta càng thêm đáng sợ

      “Tiện nhân , ngươi là con của tiện nhân ngươi cũng là tiện nhân” . Giọng chất chứa hận thù vang lên , lệ khí quanh người ta làm cho cả căn phòng càng thêm lạnh lẽo trầm

      “ Ta hỏi ngươi là ai” . Hạ Nghi vẫn duy trì thái độ hỏi

      “ Ta là vợ của Hạ Quốc Bắc , mẹ của Hạ Hoàng Lãnh” . Nữ Quỷ u oán

      “ Sao ngươi lại thành ra như vậy” . Hạ Nghi xoa xoa cằm nhìn ta

      “ Chính mẹ ngươi , con tiện nhân đó làm ta ra như vậy”

      “ Ý ngươi là Trịnh Bình khiến người thành ra như vậy”

      “ Phải , con đàn bà đó cho người tập thể hãm hiếp ta ,còn dùng axit hủy gương mặt ta , ả sợ ta quay về trả thù nên cho thầy pháp niêm phong linh hồn ta trong căn phòng bẩn thỉu đó rồi cho người xây lại sau đó phóng to bức tranh cha chồng ta treo lên để tránh Hạ Quốc Bắc nghi ngờ” .

      Càng lệ khí trong mắt nữ quỉ càng tăng , khí trong phòng càng ngày càng áp bách , thân thể tại của Hạ Nghi chỉ là bé năm tuổi vốn thể chịu đựng được lệ khí quá lớn , hô hấp khó khăn khiến cả gương mặt thoáng chốc trắng bệch tím tái

      Bạch Vô Thường vội vàng niệm chú trấn áp nữ quỉ khiến ta thét lên đau đớn , căn phòng trở về nhiệt độ bình thường , Hạ Nghi thở ra hơi ,xém tí nữa phải theo Bạch Vô Thường phục mệnh với Cảnh trưởng rồi .

      dối ! Khi đó Trịnh Bình chỉ là vũ nữ rẻ mạt mà ngươi lại là bà Hạ cao quý lúc nào cũng có vệ sĩ làm sao bà ta có thể hãm hại ngươi”

      Hạ Nghi đánh gãy lời của nữ quỷ , cảm thấy điều này quá vô lý , giữa vũ nữ thấp hèn và bà Hạ cao quý nhìn sơ là biết thể

      “ Nếu là trước kia có thể là được nhưng từ sau khi Hạ Quốc Bắc say mê con đàn bà đó , còn coi ta là vợ nữa , cắt bỏ mọi quyền hạn của ta , bắt ta tới trang viên vắng vẻ này sinh sống , còn đe dọa ta nếu dám với bên ngoài tước bỏ quyền thừa kế của con ta”

      “ Vậy sao quản gia lại phải bảo vệ bức tranh đó , chẳng lẽ ông ta cũng tiếp tay trong chuyện này”

      , ông ấy biết chuyện mà con đàn bà kia làm , ông ấy chỉ cho rằng ta là bà nội quá cố của Hạ Hoàng Lãnh , ra cũng thực nực cười hai cha con bọn họ đối xử với hai người vợ chính của mình rất giống nhau đều bỏ rơi bọn ta rồi để cho tình nhân của mình giết chết vợ mình”

      “ Bà nội của Hạ Hoàng Lãnh cũng chết trong căn phòng sau bức tranh?”

      “ Phải , bà ấy cũng giống ta , cũng bị chồng ruồng bỏ rồi bị tình nhân của chồng thiếu sống trong căn phòng đó , nhưng bà ấy may mắn hơn ta ít nhất bà ấy siêu thoát , còn ta , ta bị giam cầm đau đớn trong mấy năm qua , mỗi đêm chỉ có thể khóc để tự an ủi nỗi đau của mình”

      “ Pháp sư kia dùng thứ gì để trấn áp bà , tôi giúp bà gỡ bỏ nó” . Hạ Nghi thương tiếc nhìn nữ quỷ , nghĩ đến Hạ Nghiên chết kia , càng thêm thương tiếc cho bà ta

      “ Ta biết , sau khi ta chết Trịnh Bình dùng axit hủy gương mặt ta ,sau đó đốt xác ta thành tro rồi đem đâu ta biết , chỉ là mỗi đêm ta rất đau đớn , linh hồn ta càng thêm đau đớn vào mỗi ngày trăng tròn”

      Hạ Nghi nhìn ánh trăng tròn sáng bên ngoài cửa sổ , biết vì sao đêm nay tiếng khóc đêm nay càng thêm quỷ dị , nhìn Bạch Vô Thường ngồi chơi Ipad ghế .

      “ Cậu biết việc này sao Bạch Vô Thường”

      “ Đệ biết , thường nếu có người chết được cập nhật trong hệ thống của Địa phủ ,đệ lên xem nhưng hệ thống có ghi nhận về cái chết của bà ta”

      “ Cậu hãy mail cho Cảnh Trưởng về việc này ,có kẻ dám quấy rối hệ thống của địa phủ nếu để bên biết rất rắc rối”

      “ Đệ mail rồi , Cảnh Trưởng nếu tỷ biết việc này giải quyết giúp ngài ấy luôn , tại ở dưới đều rất bận thể cử ai lên truy xét được” . Bạch Vô Thường dè dặt , nhìn gương mặt càng ngày càng đen của Hạ
      Nghi muốn chạy nhanh về địa phủ

      “ Lão già khốn khiếp , ông được lắm …” . Hạ Nghi nghiến răng rủa trong lòng

      “Hạ Nghi tỷ , việc của đệ xong rồi , đệ nhé” . Bạch Vô Thường chỉ muốn mau mau rời khỏi đây , nếu chậm chân để Hạ Nghi bắt ở lại làm chân sai vặt nguy to

      “ Khoan , trước khi cậu niệm cho bà ta trấn hồn thuật để bà ấy giảm bớt đau đớn , tôi nghĩ kẻ làm phép kia dùng xích hồn trận để trấn áp linh hồn bà ấy như vậy mấy đêm sắp tới rất đau đớn”

      “ Dạ …” . Bạch Vô Thường lên tiếng

      “ Bà tạm thời chịu đau thêm thời gian nữa , tôi tìm ra tro cốt của bà, giúp bà siêu thoát” . Hạ Nghi an ủi nữ quỷ

      “ Tại sao lại giúp ta , ngươi là con của ả theo lý ngươi hả hê khi thấy ta như thế”

      “ Trước kia phải bây giờ , chỉ có thân xác của ta và bà ta là có quan hệ , còn tâm trí và linh hồn ta

      “ Cám ơn ngươi , ngươi có thể giúp ta chuyện ?”

      “ Bà

      “ Ta muốn nhìn thấy con trai ta , lâu rồi ta thấy nó , chỉ cần người đưa nó đến bức tranh , ta có thể nhìn thấy nó” .

      “ được , ngày mai tôi đưa ta đến gặp bà” .

      Nữ quỷ nhìn Hạ Nghi chốc lát sau đó theo Bạch Vô Thường ra khỏi phòng , Bạch Vô Thường sau khi đưa nữ quỷ quay trở lại , đưa cho Hạ

      Nghi chiếc vòng ngọc màu đen bóng , chất ngọc đen tuyền mát lạnh .

      “Hạ Nghi tỷ , Cảnh Trưởng vì chuyện lần này có thể liên quan đến nhiều người nên có chút rắc rối , tỷ đeo cái này vào bất kỳ ma quỷ nào cũng thể chạm vào tỷ, nó giúp tỷ thuận lợi hơn trong việc giao tiếp với linh hồn người chết”

      “ Đây là cái gì ?” . Nhìn vòng ngọc tỏa ra ánh sáng vàng nhạt Hạ Nghi ngạc nhiên hỏi

      “ Ngọc linh hồn , nó vốn là viên đá dưới sông vong xuyên , có cơ duyên được Địa Tạng Bồ Tát đem theo bên người , mỗi ngày đều nghe ngài niệm kinh siêu độ nên nhiễm được linh khí của phật gia , Cảnh Trưởng xin Địa Tạng Bồ Tát cho tỷ”

      Vuốt vòng ngọc tay , Hạ Nghi thầm than đúng là hàng tốt , chất liệu ngọc sáng loáng mát mịn , vòng ngọc dưới ánh trắng tỏa ra hơi thở phật gia linh thiêng … “ Xem như lão biết điều nếu đợi đến khi trở lại róc da lão”.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 8 :

      “ Ring …. Ring …”
      Chuông tan lớp vừa dứt , lũ trẻ mau chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà ăn . Hạ Nghi thong thả thu dọn đồ của mình rồi lăn xe , đoạn lên dốc nhìn nó mà choáng váng , dồn hết sức vào bàn tay yếu của mình , lấy đà từ xa lao đến

      Hạ Nghi cảm thấy mình giống như vận động viên đua xe khuyết tật , bỗng xe phanh thắng bất ngờ , lực mạnh giữ chặt xe từ phía sau . Hạ Nghi kinh ngạc quay đầu , cậu nhóc với đôi mắt đại dương chứa đầy ý cười nhìn , đôi bàn tay vì giữ chặt xe mà đỏ ửng

      “ Để đẩy em lên nhé, chạy như thế rất nguy hiểm” . Cậu nhóc từ tốn đẩy Hạ Nghi lên con dốc đến nhà ăn

      “Vậy còn cậu , người khác chạy ngon trớn nhảy ra phanh xe nguy hiểm ,cậu sợ đau tay nhưng tôi sợ mình té cắm đầu đấy ”

      Hạ Nghi lé mắt nhìn gương mặt hớn hở của mắt xanh ( thầm đặt biệt danh cho thằng nhóc) . Đẩy xe lăn vui vậy sao? thấy mỗi lần thằng nhóc Hạ Hoàng Lãnh đẩy xe cho đều than ngắn thở dài hô mệt trong khi đó cũng phải to gấp đôi cậu nhóc này .

      Mùi thức ăn thơm phức , tiếng ồn ào huyên náo , dòng người tấp nập xếp hàng là khí chung của các nhà ăn trường học , dù là trường danh tiếng cũng ngoại lệ . Bước vào nhà ăn , Hạ Nghi kêu mắt xanh đẩy mình đến quầy xếp hàng lấy cơm

      “ Yo … Đây phải đứa em tàn tật của Hạ Hoàng Lãnh sao , chân tiện đứng ngồi yên chỗ , lăn tăn đến đây làm gì cho chật chỗ người khác” . Giọng nam giễu cợt đầy châm chọc vang lên phía sau Hạ Nghi và mắt xanh

      “Này mọi người , đến xem người bị què chân ” . Giọng khác phụ họa theo

      Tiếng cười ồ ạt của đám người khiến Hạ Nghi khó chịu quay đầu nhìn, đám nam thanh nữ tú vui vẻ nhìn rồi khiêu khích nhìn hướng xa xa , Hạ Nghi nhìn theo bọn chúng thấy Hạ Hoàng Lãnh ngồi cùng bé xinh đẹp như búp bê ở phía gần cửa sổ nhà ăn .

      bé , em được hãy yên thân ở nhà , làm học gì cho mệt nhọc” . khá xinh xắn với mái tóc dài màu nâu uốn lượn sóng , gương mặt trang điểm lòe loẹt bám dính lấy chàng khá nam tính bên cạnh , đám người sau lưng hô rối rít phụ họa

      “ Chuyện của tôi khi nào tới lượt chị quản” . Hạ Nghi lạnh nhạt , thấy đám nít ranh này quá rảnh rỗi mới trêu chọc người tàn tật như

      “ Mày …” . tức giận chỉ vào Hạ Nghi , sau đó nũng nịu quay sang hờn dỗi “ Lâm Úc , xem nó kìa”

      “ Hừ ! Đồ con Hoang mà cũng bày đặt vênh váo” . Lâm Úc nhéo nhéo gương mặt , ngả ngớn hôn lên đó

      “ Tôi có là con hoang mắc gì tới , bộ tôi thứ con hoang như tôi lật bàn thờ nhà à , đám người lớn ở đây châm chọc đứa con nít năm tuổi , mấy người mất mặt nhưng tôi thấy mất mặt , làm ơn đừng có đứng gần tôi ,ảnh hưởng đến trí thông minh của tôi hay đâu”

      Hạ Nghi khều tay kêu mắt xanh đẩy mình, tránh xa đám người Lâm Úc . Lâm Úc trợn mặt nhìn con bé chút kiêng nể khinh bỉ mình , bàn tay ôm eo mỹ nhân siết chặt khiến ta đau đớn kêu lên .

      “ Mày đứng lại đó , ai cho phép mày ” . Lâm Úc đẩy mạnh mỹ nhân trong ngực ra , nhanh đến chỗ Hạ Nghi

      lấy quyền hạn gì ra lệnh cho tôi , nực cười …” . quan tâm đến Lâm Úc , Hạ Nghi lăn xe đến bàn ăn , mắt xanh lấy xong thức ăn cho

      Hạ Nghi vui vẻ ngồi vào bàn ăn , hôm nay có món gà chiên thích ăn nhất .Nếu nhanh tay lấy hết mất , cầm cánh gà hí hửng đưa lên miệng “ Xoảng …” , toàn bộ đồ ăn bàn của vinh quang hinh sinh nằm dưới đất , mà kẻ đầu sỏ hất nó hả hê nhìn

      “ Phì ….” . Hạ Nghi bật cười , cũng may kịp cầm cánh gà lên nếu nó cũng tuẫn táng cùng đồng bọn

      “ Đường đường là cậu chủ Lâm gia , lại hất đồ ăn của đứa bé , nếu chuyện này được đăng lên mạng xã hội biết nhà họ Lâm nghĩ gì nhỉ ? . À , phải là toàn bộ cả nước này nghĩ gì , ‘học sinh cấp 3 trường Tư Hoa danh tiếng bắt bắt nạt đàn em mẫu giáo’ hay ‘ Đại thiếu nhà họ Lâm bắt nạt trẻ em khuyết tật’ , nghĩ tiêu đề nào thu hút hơn” . Hạ Nghi chọn mi nhìn Lâm Úc

      “Mày dám , mày nghĩ họ tin sao đứa con hoang ?”

      “ Có thể tôi họ tin nhưng chắc có thêm đoạn clip làm bằng chứng chắc họ thể tin đâu nhỉ ” .

      Hạ Nghi híp mắt vẫy vẫy tay với mắt xanh , mắt xanh vui vẻ đưa điện thoại qua cho . Hạ Nghi lường trước được việc Lâm Úc dễ gì tha cho nên thầm dặn mắt xanh quay lại .

      Vui vẻ mở đoạn clip ghi lại toàn bộ quá trình Lâm Úc hất đổ bàn ăn của mình , Hạ Nghi huơ huơ điện thoại chọc tức Lâm Úc , đừng hỏi tại sao biết mắt xanh có điện thoại , cũng chỉ hỏi bừa thôi ai dè cậu nhóc này có thiệt

      Nên lúc nãy khi thấy Lâm Úc lại , nháy mắt với mắt xanh kêu nhóc tìm góc kín đáo để quay tuy biết Lâm Úc làm gì mình nhưng vẫn muốn ghi lại bằng chứng , nghĩ thử xem cãi nhau suông với người ta cãi thế nào quái chả được , quan trọng là phải có bằng chứng hiểu ? Huống chi cái tên Lâm Úc này quả rất quá quắt

      Ai đời lớn to đầu lại so đo với trẻ con mà còn là người què . Quan trọng hơn là làm cho mối quan hệ hai nhà Hạ , Lâm Hạ càng thêm căng thẳng , dù chỉ là con nuôi của Hạ Quốc Bắc nhưng với người bao che như ông ta khẳng định dễ dàng gì bỏ qua chuyện này . Lâm Úc ơi là Lâm Úc để xem cậu về bị trị như thế nào

      Chỉ nghĩ thôi khiến Hạ Nghi cười khép miệng được . Lâm Úc nghiến răng trừng mắt nhìn điện thoại trong tay Hạ Nghi , lao đến giật lấy nó ném mạnh xuống đất

      “ Khỏi hủy làm gì , lúc nãy tôi gửi đoạn clip cha của tôi rồi, biết đấy nay quan hệ hai nhà Lâm Hạ vốn chẳng tốt đẹp gì , nếu để cho cha tôi biết làm thế với tôi biết ông ấy thế nào nhỉ? ”

      “ Cha sao ? Mày biết xấu hổ mà gọi cha sao , chỉ bằng con nuôi như mày mà muốn Hạ Quốc Bắc ra mặt cho mày , ảo tưởng” . Lâm Úc phì cười châm chọc

      “ Sao mày biết ông ấy giúp con bé” . Hạ Hoàng Lãnh đen mặt đứng sau lưng Lâm Úc lên tiếng

      Hạ Nghi cười ngọt ngào nhìn Hạ Hoàng Lãnh , biết thằng nhóc này rất giống cha , thích bao che khuyết điểm . Dù ưa gì nhưng chắc chắn để cho Lâm Úc lên mặt

      “ Mày !!! … à há biết thiếu gia nhà họ Hạ từ bao giờ lại thương đứa con hoang này thế , nếu tao nhớ lầm chân của nó phải do mày làm sao ” . Lâm Úc khoanh tay khiêu khích nhìn Hạ Hoàng Lãnh

      “ Chuyện của tao cần mày quản , mày lo thân cho thân mình trước ” . Hạ Hoàng Lãnh quan tâm điều Lâm Úc , hất cằm ra hiệu cho Lâm Úc nhìn phía sau

      Từ phía cửa nhà ăn , Hạ Nghi nhìn thấy Hạ Quốc Bắc , Trịnh Bình và hai người đàn ông trung niên đến . Nhìn đoàn người đến mặt Lâm Úc thoắt cái trắng nhợt , siết chặt bàn tay nổi đầy gân xanh

      Hạ Nghi phì cười trong lòng “ Ngu dốt….” . Ai chẳng biết đại thiếu gia nhà họ Lâm là người dài não ngắn , vì thế mà trong nhà họ Lâm vốn chẳng được coi trọng bao nhiêu trái ngược với Hạ Hoàng Lãnh ,viên ngọc quý của nhà họ Hạ tuy rằng sau này bị Hạ Hoàng Cảnh đè ép nhưng so với Lâm Úc còn có địa vị chán

      “ Cha , dì , Hiệu Trưởng , bác Lâm , mọi người sao lại tới đây ạ” . Hạ Hoàng Cảnh ra vẻ con ngoan lễ phép chào hỏi .

      “ A Cảnh , đoạn clip vừa gửi là sao ? chẳng phải cha dặn con chăm sóc tốt cho tiểu Nghiên còn gì ? Sao lại để cho người khác bắt nạt nó” . Hạ Quốc Bắc vừa vừa tà tà liếc Lâm Hạo bên cạnh

      “ Con nghĩ rằng Lâm Úc làm như vậy , là con sơ sót” . Hạ Hoàng Lãnh xoa xoa đầu Hạ Nghi ra vẻ hối lỗi

      “ Tiểu Nghiên , con có bị thương ? là độc ác quá , con bé yếu ớt mà còn có người bắt nạt nó như thế , ông xã nhất định phải làm chủ cho con , nếu có người nghĩ người họ Hạ chúng ta hèn nhát, quá đáng ” .

      Trịnh Bình nũng nịu níu cánh tay Hạ Quốc Bắc oán trách , Hạ Nghi biết bà ấy vốn chẳng lo lắng gì cho mình nhưng nhìn đến cảnh kẻ xướng người hát , Hạ Nghi biết hai người ngầm diễn kịch để chèn ép Lâm Hạo

      Dạo gần đây Lâm Hạ hai nhà đấu thầu dự án xuất khẩu trà cho Đức , nhà họ Lâm tuy kinh doanh trà lâu năm như nhà họ Họ Hạ nhưng cũng là nhà sản xuất trà có tiếng ở tỉnh H . Vậy nên việc hai nhà đấu đá nhau là chuyện thể tránh khỏi

      Lâm Úc tuy sinh ra trong nhà giàu có nhưng với mớ chất xám bé xíu của mình làm sao hiểu được chuyện đấu đá tàn khốc trong thương trường , ngạo mạn của tạo ra lý do cho nhà họ Hạ chèn ép mình

      Chuyện Lâm Úc bắt nạt Hạ Nghi lần này cho nhà họ Hạ cơ hội, nó tuy lớn lớn nhưng tuyệt đối , ít nhất với Hạ Quốc Bắc lý do này đủ để ông ta hạ bệ nhà họ Lâm . Hạ Quốc Bắc ra vẻ đau lòng , cúi người ôm Hạ Nghi

      “ Con ! việc gì phải sợ , có cha ở đây kẻ nào dám bắt nạt con” . Ông lạnh lùng quét mắt toàn bộ nhà ăn , khi nhìn đến Lâm Úc ông cười khẩy “ Lâm tổng , xem ra ông biết dạy con nha”

      Lâm Hạo nhìn đến thái độ của Hạ Quốc Bắc gương mặt đen như đít nồi bây giờ lại nghe ông ta chế giễu chuyển sang xanh mét

      “ Khốn kiếp ! Ai dạy mày như thế hả ?” . Ném cái chén gần đó lên người Lâm Úc , Lâm Hạo quay lại tức giận trừng mắt nhìn Hạ Quốc Bắc

      “Ông trừng tôi làm gì , con trai ông đánh con tôi , ông nghĩ tôi bỏ qua dễ dàng như vậy , ông cứ chờ mà nhận thư của tòa , nhân chứng vật chứng đầy đủ ,tôi xem lần này ông lấy gì chống chế” . Hạ Quốc Bắc lớn tiếng quát

      biết Hạ tổng muốn sao mới bỏ qua chuyện này” . Đè nén tức giận Lâm Hạo giọng hỏi

      “ Ông hỏi tôi luôn , chỉ cần ông rút khỏi dự án xuất khẩu trà lần này , tôi coi như có chuyện gì xảy ra”

      “ Hoang đường …” . Lâm Hạo mắt phun lửa nhìn Hạ Quốc Bắc , mặc dù biết trước Hạ Quốc Bắc như thế nhưng khi nghe được chính miệng ông ta còn ức chế hơn nghĩ rất nhiều

      “ Vậy tùy ông , chúng ta gặp nhau ở tòa” . Hạ Quốc Bắc hất cằm định bế Hạ Nghi

      Hạ Nghi nằm vai Hạ Quốc Bắc híp mắt nhìn cha con Lâm Hạo và Lâm Úc kiềm chế tức giận , thấy mình quả là thần may mắn với nhà họ Hạ , nhìn , chỉ mới mấy ngày thôi mà giúp nhà họ giật được mối làm ăn lớn từ đối thủ đáng gờm này rồi.

      “ Khoan … được ! Tôi làm như ông nhưng với điều kiện ông phải đảm bảo rằng đoạn clip đó được tung ra ngoài nếu dù có tán gia bại sản tôi cũng đấu với ông” . Lâm Hạo cắn răng với Hạ Quốc Bắc

      “ Tất nhiên rồi , Lâm tổng cần lo , trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường ấy mà , được rồi ! Người lớn chúng ta tìm chỗ khác chuyện nào , đừng làm gián đoạn bữa ăn của lũ trẻ” . Hạ Quốc Bắc cười lớn, giao Hạ Nghi vào lòng Hạ Hoàng Lãnh rồi mang cả đám người .

      Hạ Quốc Bắc là thương gia giỏi , ông ta biết thương nhân cần nhất là thứ gì , danh tiếng phải là thứ có thể dùng tiền để đánh đổi , nếu vì chuyện lần này nhà họ Lâm làm mất danh tiếng cả đời họ cũng bao giờ ngóc đầu lên được

      Trong thương trường danh tiếng và tiền tài luôn song hành cùng nhau nên chỉ cần mất trong hai đều có tổn thất lớn . Hạ Quốc Bắc tin chắc rằng Lâm Hạo để cho nhà họ Lâm mang tai tiếng , huống chi người đời luôn dành thương cảm đặc biệt với những người khiếm khuyết .

      Chuyện Lâm Úc gây ra hôm nay giáng mạnh cho nhà họ Lâm đòn đau đồng thời cho nhà họ Hạ có lý do hất cẳng họ ra khỏi dự án. Hạ Nghi nằm trong lòng Hạ Hoàng Lãnh thầm thương hai cho hai cha con nhà họ Hạ , dụng ai đụng , đụng ngay con hồ ly Hạ Quốc Bắc . Chỉ cần lý do như mắt muỗi ông ta cũng có cách khiến cho nó to như cái thùng phi

      Hạ Hoàng Lãnh ôm thân thể mềm mại ấm áp vào lòng mình , có cảm giác con bé này rất khác so với trước đây . Trước kia chỉ cần nhìn đến cậu thôi nó sợ sệt đến nước mắt lưng tròng , còn chưa đến gần run như cầy sấy chứ gì nằm thoải mái vai ngáp ngắn ngáp dài .

      Dao Đình Dình nhìn Hạ Nghi trong lòng Hạ Hoàng Lãnh rất thích , ta biết con bé này , nó con nuôi của nhà họ Hạ . Trước đây ta chưa từng nhìn thấy nó nên chỉ nghĩ con bé chắc giống mấy đứa bé trong nhi viện , gầy còm xấu xí nhưng nhìn đến bé xinh xắn đáng như thiên thần trước mắt ta thích thôi

      Dao Đình Đình lại gần nựng má Hạ Nghi, mỉm cười ngọt ngào “ Tiểu Nghiên đáng , chị bế em chút được ? ”

      Hạ Hoàng Lãnh lạnh nhạt nhìn Dao Đình Đình , quan tâm ta dang tay muốn bế Hạ Nghi mà lướt qua thẳng đến xe lăn của của Hạ Nghi để lên rồi thẳng khỏi nhà ăn . Dao Đình Đình cứng ngắc trước hành động lạnh nhạt của Hạ Hoàng Lãnh , ta giả vờ cười dịu dàng với mọi người rồi nhanh chóng đuổi theo .

      Hạ Hoàng Lãnh đẩy Hạ Nghi dạo quanh khuôn viên trường , ra muốn đẩy về lớp nhưng biết vì sao lại thích như thế . Mỗi lần nhìn đến Hạ Nghi , trong lòng luôn có hai luồng suy nghĩ đối lập

      vừa muốn ở gần lại vừa muốn tránh xa , suy nghĩ rối rắm đó cứ hễ thấy Hạ Nghi là lại nổi lên khiến rất khó chịu . Vì thế mà luôn tìm cách trốn tránh nhưng càng trốn tránh càng muốn gần hơn . Hạ Hoàng Lãnh thở dài suy tư

      Hạ Nghi nhìn Hạ Hoàng Lãnh cứ chốc chốc lại nhìn thở dài … “Thằng nhóc này hôm nay lại làm sao thế , phải trong thời kỳ dậy , hoocmôn có vấn đề nên sinh ra những hành động quái dị đó chứ”

      Hạ Nghi vừa gặm cánh gà ăn dở vừa híp mắt suy nghĩ , Hạ Hoàng Lãnh cúi đầu nhìn Hạ Nghi hăng say gặm cánh gà ... "hành động này đáng , nếu có thêm tai và đuôi chắc hẳn rất giống mấy con sóc trong tivi". Hạ Hoàng Lãnh bật cười vì suy nghĩ quái dị của mình

      Trong khi đó , sau khi Hạ Nghi rời khỏi nhà ăn mọi người bắt đầu quay lại quỹ đạo vốn có của mình , họ đều là con nhà quyền quý , thể giống như tầng lớp bình dân thích soi mói chuyện của người khác mà nếu muốn soi đợi tối về lên mạng mở nhóm mà soi với nhau còn ở đây được .

      Mắt xanh trầm nhìn Hạ Hoàng Lãnh đẩy Hạ Nghi , trong đôi mắt màu xanh đại dương đẹp đẽ lóe lên vài tia sáng bất định , cậu quay người lặng lẽ rời khỏi nhà ăn. Dao Đình Đình đuổi theo Hạ Hoàng Lãnh nhưng do quá nhanh nên khi đuổi ra tới cửa thấy bóng dáng đâu , ta tức tối dẫm nát bụi hoa bên đường

      Đẩy Hạ Nghi dạo hai vòng quanh trường tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa cũng vang lên , Hạ Hoàng Lãnh đẩy Hạ Nghi về lớp sau đó trở về khối của mình . Cả ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện tiêu tốn nhiều năng lượng của Hạ Nghi nên khi về tới nhà vội vàng leo lên giường ngủ bù .

      Mai là ngày nghỉ nên Hạ Nghi đinh định bụng điều tra tro cốt của bà Hạ , kể từ hôm gặp bà ta tới giờ Hạ Nghi vẫn chưa thể điều tra được gì, những manh mối bà Hạ cung cấp đều rất mơ hồ , Hạ Nghi nghĩ có lẽ nên bắt đầu điều tra từ khu rừng phía sau biệt thự ,chỗ ấy khá gần với căn phòng nơi bà Hạ bị giết

      Ở nơi tối tăm , vắng người rất thích hợp để phi tang chứng cứ .nhìn đôi chân mình rồi đến nghĩ đến cánh rừng phía sau biệt thự chứng đau đầu của lại có dấu hiệu tái phát , cứ đà này chắc bị ung thư não mất

      Rủ Hạ Hoàng Lãnh theo ? Thôi cho xin , còn chưa muốn mình thành cái xác thứ hai nằm trong đó đâu , chặc … Khó nghĩ quá. Mắt xanh sao nhỉ? Bóng đèn đầu Hạ Nghi lóe sáng . Thằng nhóc ấy tuy còn bé nhưng sao chẳng phải có lão như còn sợ lạc

      Huống hồ cánh rừng nằm trong trang viên nên tương đối an toàn , hai đứa trẻ lang thang trong rừng ít nghi ngờ hơn , nếu xui xẻo bị phát cứ giả nai là lạc , dẫu sao trẻ con lạc là chuyện bình thường thôi .

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 9
      Theo như tình tiết trong nguyên tác ,vài ngày nữa Trịnh Bình được chuẩn đoán mang thai , dưới Hạ gia đều rất vui mừng . Chỉ duy nhất Hạ Hoàng Lãnh cảm thấy vui vẻ như bề ngoài thể

      Khi Trịnh Bình mang thai , Hạ Quốc Bắc tổ chức bữa tiệc lớn để công bố cho toàn tỉnh H biết mình sắp có thêm con . Ngày ấy lại được tổ chức đúng ngày giỗ mẹ Hạ Hoàng Lãnh , điều đó càng làm tăng thêm mâu thuẫn giữa cha con họ

      Bắt đầu từ lúc ấy , Hạ Hoàng Lãnh càng nghi ngờ sâu hơn cái chết của mẹ mình , vẫn luôn nghi ngờ mẹ mình chết có liên quan đến Trịnh Bình và Hạ Quốc Bắc nhưng do chưa có chứng cứ cụ thể nên tạm thời chưa làm gì bọn họ

      cho người điều tra kĩ càng cái chết của bà Hạ, ngày Trịnh Bình sinh Hạ Hoàng Cảnh , dấu bao nhiêu năm cuối cùng cũng được đưa ra ngoài ánh sáng , Hạ Quốc Bắc rất tức giận ,dù rằng ông ta còn thương người vợ quá cố kia nhưng khi biết Trịnh Bình làm thế với bà , ông ta cũng rất đau lòng

      Người đời vẫn “ Nợ máu phải trả bằng máu” . Hạ Quốc Bắc Trịnh Bình tuy nhiên ông ta nợ mẹ con Hạ Hoàng Lãnh quá nhiều , ông ta cần cho Hạ Hoàng Lãnh câu trả lời thích đáng

      Hạ Quốc bắc là người đa nghi và tàn nhẫn, ông ta cho người giết Trịnh Bình đơn giản vì áy náy với mẹ con Hạ Hoàng Lãnh mà vì Trịnh Bình biết quá nhiều việc làm phi pháp của ông ta , ông ta sợ ngày nào đó bị Trịnh Bình cắn ngược

      Hạ Nghiên là con nuôi danh nghĩa của Trịnh Bình nhưng Hạ Quốc Bắc sớm biết thân thế của Hạ Nghiên, ông ta vẫn mắt nhắm mắt mở nuôi dưỡng Hạ Nghiên như con nuôi nhà họ Hạ

      Ông ta muốn bù đắp phần nào tội lỗi của mình với Hạ Nghiên nên trước khi chết ông ta bắt trong hai con trai mình phải kết hôn với , cho cuộc sống sang giàu lo . Ông ta cũng mặc kệ cái gì là huyết thống giữa và Hạ Hoàng Cảnh dẫu sau cũng chẳng ai có thể vạch trần được này

      Hạ Nghi ngồi sắp xếp lại trí nhớ , vẫn luôn thắc mắc tại sao Hạ Hoàng Cảnh lại đối phó Hạ Nghiên ngay khi biết Trịnh Bình là người giết mẹ mình , vẫn luôn để ấy sống thoải mái ,sau khi Trịnh Bình chết tuy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ chán ghét ấy nhưng chỉ cần Hạ Nghiên thích thứ gì vẫn dùng mọi cách đáp ứng , đãi ngộ như thế so với con của kẻ thù giết mẹ có hơi kỳ quặc

      Chẳng lẽ Hạ Hoàng Lãnh chán ghét Hạ Nghiên như ấy vẫn nghĩ , ghét người chỉ cần nhìn họ thở thôi cũng chán ghét chịu được huống gì là chiều , dù rằng sau này cũng hành hạ ấy khi ấy chia rẽ và Dao Đình Đình nhưng mức độ vẫn chưa đến mức quá tàn nhẫn

      Hạ Nghi đột nhiên nhớ đến ánh mắt hôm Hạ Nghiên chết của Hạ Hoàng Lãnh , nó hả hê , thỏa mãn mà là đau thương tột độ , giống như đánh mất thứ gì đó rất quý giá của mình

      Nếu như thế tại sao còn tiếp tay cho báo giới lăng nhục Hạ Nghiên khiến trở thành nỗi nhục bao giờ quên của nhà họ Hạ lẫn Hạ Hoàng Cảnh , Hạ Nghi thể hiểu nổi tư duy của Hạ Hoàng Lãnh

      Suy nghĩ miên man đến tận khuya , Hạ Nghi quyết định bỏ qua vấn đề nan giải này dẫu sao mục đích của tới đây là giúp cho Hạ Nghiên an toàn vượt qua tuổi ba mươi lăm , còn mấy thứ khác cần quan tâm .

      và lão Cảnh Trưởng cũng giao dịch với nhau , chỉ cần kiếp này của Hạ Nghiên sống qua ba mươi năm hoàn thành nhiệm vụ , lúc đó có thể trở về nhậm chức ở địa phủ

      ngủ ngon lành , vòng ngọc tay Hạ Nghi lóe sáng , bị tiếng hét lớn làm giật mình tỉnh dậy . Đập vào mắt là gương mặt đầy máu ,con mắt trắng dã , mái tóc bù xù dài ngoằng của bà Hạ , lần này Hạ Nghi thể giữ bình tĩnh được nữa vung tay đấm thẳng vào mặt bà Hạ khiến bà ta bay vòng đẹp mắt rồi rơi thẳng vào góc tường

      “ Khốn kiếp … Dám hù tôi” . Hạ Nghi tức giận quát

      “ Đừng đánh , tôi có ý hù đâu ….~>”<~” . Bà Hạ nhanh chóng chạy đến trước mặt Hạ Nghi phân minh

      “ Nửa đêm bà ở yên trong sau bức tranh còn lăng xăng chạy tới đây làm gì”

      “ Tôi qua phòng của tiểu Lãnh thăm nó , phát sốt mà bây giờ mọi người trong nhà đều ngủ , tôi sợ tiểu Lãnh có chuyện nên muốn sang đây kêu giúp mà ngủ say qua tôi định lay dậy nhưng chiếc vòng của làm tôi đau quá “ . Bà Hạ uất ức nhìn Hạ Nghi , gương mặt bà Hạ vốn rất đáng sợ bây giờ còn trưng ra vẻ mặt chó con, Hạ Nghi thấy lông tơ của mình dựng ngược rồi

      “ Bây giờ là giờ giới nghiêm của trang viên , nếu tôi ra khỏi phòng gặp phải quản gia đừng tới tìm cho tro cốt cho bà ngày cả mạng tôi cũng giữ được chừng”

      đừng lo , tôi đảm bảo lão ta xuống được giường chứ gì là ra khỏi phòng ”

      “ ……..”

      Câu lắm ý nghĩa sâu xa , đừng trách Hạ Nghi suy nghĩ xấu xa , các người dám các người nghĩ xấu , hứ … Hạ Nghi chắp tay cầu nguyện cho quản gia “ Quản gia à , hi vọng ông cố sống sót đến lúc tôi quay về phòng”

      Hạ Nghi lăn xe đến phòng Hạ Hoàng Lãnh , thấy trùm chăn kín mít lo lắng bị bệnh chết mà bị ngộp chết mất thôi , kéo chăn khỏi đầu . Người Hạ Hoàng Lãnh sớm ướt đẫm mồ hôi

      Hạ Nghi sờ trán mình rồi áp tay lên trán Hạ Hoàng Lãnh , bàn tay mát lạnh của làm thoải mái hừ , khẽ cọ cọ như muốn được nhiều hơn . cười khẽ trước hành động ngốc nghếch của

      Hạ Nghi vào nhà tắm tìm khăn mặt vắt ướt đắp lên trán Hạ Hoàng Lãnh , lấy thuốc hạ sốt đỡ đầu Hạ Hoàng Lãnh ép uống , dù sốt nhưng vẫn rất cứng đầu chịu hé miệng , còn cách nào khác Hạ Nghi đành bóp miệng cho uống

      Đắp khăn uống thuốc xong xuôi , Hạ Nghi còn phải canh chừng Hạ Hoàng Lãnh nếu trong tiếng mà vẫn chưa hạ sốt đành làm liều mà gọi cấp cứu thôi , mà có chuyện gì mẹ đeo theo ám suốt đời

      Bởi vì lén lút đến Hạ Nghi thể bật sáng đèn , ánh đèn ngủ đủ ánh sáng để đọc sách , nhàm chán ngắm nhìn gương mặt đẹp như khắc của Hạ Hoàng Lãnh

      Hạ Nghi cảm thán , biết bà Hạ lúc sống như thế chứ riêng cái nhan sắc như thần này của Hạ Hoàng Lãnh cũng đủ khiến cho các thiếu nữ phải thét chói tai .Bây giờ biết vì sao Hạ Nghiên kiên trì , dù tính tình có đê tiện cỡ nào với gương mặt này cũng đủ che lấp mọi thứ

      Hạ Nghi vuốt ve tỉ mỉ gương mặt Hạ Hoàng Lãnh , từ cái trán trơn bóng , đôi mày kiếm nghiêm nghị , chiếc mũi cao thẳng , đôi mắt sâu cùng hàng mi dài cong vuốt ,bờ môi mỏng đầy đặn tuy bây giờ trắng bệch do bệnh nhưng vẫn quyến rũ chết người

      Hạ Nghi thích thú ăn đậu hủ Hạ Hoàng Lãnh thôi , đưa tay đo đạc lông mi của mình và Hạ Hoàng Lãnh xem ai dài hơn , sau đó lấy mặt mình cọ cọ mặt xem ai trơn láng hơn

      Chơi bời chán chê Hạ Nghi leo lên giường Hạ Hoàng Lãnh nằm , thoải mái vung tay đè cổ Hạ Hoàng Lãnh rồi làm đủ mọi tư thế xấu xa chỉ tiếc đôi chân của bị liệt nếu muốn dùng nó kẹp cổ Hạ Hoàng Lãnh như tư thế các đô vật mỹ hay làm \(^o^)/

      Hạ Nghi mệt mỏi ôm Hạ Hoàng Lãnh ngủ , trong phòng nhiệt độ giảm dần mà thân người lại rất ấm , Hạ Nghi thấy thoải mái ôm . Hạ Nghi vừa nhắm mắt ngủ người bên cạnh chợt mở mắt , ánh mắt ấm áp như ánh nắng mặt trời

      Hạ Hoàng Lãnh tỉnh dậy từ lúc Hạ Nghi bước vào phòng nhưng vẫn giả vờ như ngủ sau , muốn biết con nhóc này làm gì trong phòng giờ này . Khi kéo chăn sờ trán , lòng Hạ Hoàng Lãnh chợt rung mạnh , bàn tay bé mát lạnh khiến muốn thoát ra , cách cho uống thuốc thô lỗ nhưng vẫn thấy lòng mình ấm áp

      bao lâu rồi Hạ Hoàng Lãnh cảm thấy ấm áp như hôm nay , từ ngày mẹ mất còn ai ban đêm đến chăm sóc . Hạ Hoàng Lãnh điều chỉnh lại tư thế thoải mái cho Hạ Nghi rồi ôm vào lòng , tuy biết con nhóc này có mưu đồ gì nhưng chỉ cần nhiêu đây thôi cũng đủ để thấy lòng mình ấm áp

      Ánh nắng đáng ghét chiếu vào phòng làm hai người giường khó chịu nhíu mày. Hạ Hoàng Lãnh khó chịu vươn tay bấm nút kéo rèm cửa rồi thoải mái ôm Hạ Nghi ngủ tiếp , đêm qua ôm Hạ Nghi ngủ rất ngon giấc nên bây giờ muốn dậy sớm

      Quản gia gõ cửa phòng đánh thức Hạ Hoàng Lãnh , ông gõ nhiều lần nhưng ai trả lời , lấy chìa khóa dự phòng mở cửa vào, cảnh tượng trong phòng làm quản gia ngạc nhiên . Hạ Hoàng Lãnh ôm Hạ Nghi ngủ say sưa , hình ảnh ấm áp nhu hòa ấy khiến quản gia mỉm cười dịu dàng , ông khẽ đóng cửa phòng lui ra ngoài .

      Hạ Nghi mơ giấc mơ đáng sợ , thấy mình bị con quái vật khổng lồ đè nặng mặc cho kêu gào la hét nó vẫn ung dung quấn chặt lấy , Hạ Nghi khó thở mở mắt , đập vào mắt là gương mặt phóng to đẹp đẽ của Hạ Hoàng Lãnh .

      Hạ Nghi hết hồn định hét lên bỗng chợt nhớ tới điều gì vội vàng bịt chặt miệng , Hạ Nghi nhàng lách khỏi người Hạ Hoàng Lãnh leo lên xe lăn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng . Hạ Hoàng Lãnh hí mắt nhìn Hạ Nghi như con chuột trộm gạo trong lòng ngừng cười to

      Về đến phòng Hạ Nghi ngừng vuốt ngực mình an ủi , cũng may là tại chỉ mới năm tuổi nếu mười lăm biết xảy ra chuyện gì nữa . Hạ Nghi gõ gõ đầu vì ngớ ngẩn của mình , trong bữa sáng vẫn ung dung thong thả như có chuyện gì xảy ra

      “ Tiểu thư , sao sáng nay lại ngủ trong phòng thiếu gia vậy” . Quản gia vừa rót sữa vừa ân cần hỏi Hạ Nghi

      “ phì ……” . toàn bộ sữa trong miệng Hạ Nghi bắn ra hết bàn ăn

      “ Tiểu Nghiên , con bất lịch quá , con xem bây giờ ai ăn được nữa” . Trịnh Bình nhìn toàn bộ bàn ăn đều dính sữa của Hạ Nghi cau mày trách mắng

      “ Con xin lỗi”

      sao tiểu thư , để tôi đổi lại món mới” . Quản gian nhanh chân thay đổi thức ăn bàn

      “ Tối qua hai đứa ngủ cùng nhau sao” . Hạ Quốc Bắc ngẩng đầu khỏi tờ báo nhìn hai người

      “ Dạ thưa cha , tôi qua tiểu Nghiên ngủ mình sợ nên con bế em ấy qua phòng” . Hạ Hoàng Lãnh ung dung ăn cháo trả lời

      “ Ừ ! Hai đứa là em nên thân thiết với nhau hơn” , Hạ Quốc Bắc nhấp ngụm café

      “ Thằng nhóc này hôm nay trúng tà sao , sao hiền lành vậy trời” . Hạ Nghi ăn trái cây trợn mắt nghĩ

      “ Cha ơi ! Hôm nay con có thể mời bạn tới chơi ạ” . Tâm tình Hạ Quốc Bắc có vẻ tốt , Hạ Nghi định bụng rủ mắt xanh đến vậy nhân dịp này luôn

      “ Tiểu Nghiên con có bạn sao” . Trịnh Bình tao nhã ăn bánh mì nướng quản gia đưa lên hỏi

      “ Dạ , bọn con mới quen biết nhau nhưng ấy rất tốt con muốn gặp ấy nhiều hơn” .

      “ Được rồi , hãy kêu quản gia đón nó đến” . Hạ Quốc Bắc rồi đứng dậy lên phòng sách

      Hạ Nghi vui vẻ đến phòng bếp báo với quản gia chuyện của mắt xanh , sáng nay nhắn tin với mắt xanh ý định hôm nay của mình , mắt xanh cũng đồng ý đưa địa chỉ cho , Hạ Nghi đưa địa chỉ cho quản gia xong lăn xe về phòng đợi

      cần chuẩn bị vài thứ , dù sao hai người cũng là trẻ , cánh rừng kia tuy lớn nhưng cũng ai đảm bảo nó có nguy hiểm . Chuẩn bị trước chắc ăn hơn .[font=]time new roman[/font]

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 10
      Mắt xanh đẩy Hạ Nghi theo con đường mòn đầy sỏi tiến vào khu rừng , mặc dù biết mục đích chuyến lần này của là gì nhưng cậu vẫn làm theo , từ khi quen biết Hạ Nghi cậu vẫn luôn nghe theo

      Càng sâu vào cánh rừng ánh sáng càng tối , cây cối um tùm che ánh mặt trời, vài tia nắng ngoan cường cố len lỏi qua các khe lá tạo ra những vệt sáng bất định làm cho bầu khu rừng càng thêm u tĩnh mịch

      đoạn khá xa nhưng vẫn chưa thấy đích đến mắt xanh bắt đầu lo lắng sợ hãi, cậu tuy lớn tuổi hơn Hạ Nghi nhưng dù sao tâm trí vẫn còn là đứa trẻ , siết chặt tay nắm xe lăn cậu cố gắng tự trấn an bản thân

      Hạ Nghi cũng cảm nhận khí xung quanh có gì đó ổn , bất an trong ngày lớn , kêu Mắt Xanh dừng lại, hỏi bà Hạ

      “ Bà chắc đúng đường chứ” . Hạ Nghi nghi ngờ nhìn bóng trắng bay phía trước

      Khi theo bà Hạ vào khu rừng , Hạ Nghi luôn cảm thấy trong lòng bất an khác thường nhưng bà Hạ lại khẳng định cảm nhận được tro cốt của mình ở đây , càng vào sâu , khí xung quanh càng trầm bức người, hắc khí xung quanh bà Hạ cũng nồng đậm lên rất nhiều

      Hạ Nghi nheo mắt nhìn hắc khí tản mát quanh linh hồn bà Hạ , kinh nghiệm nhiều năm cho biết thứ hắc khí này đơn giản là oán khí , thầm rút trong túi sợi dây chuyền “trừ tà” nhét vào tay mắt xanh

      Hôm qua lúc học về ngang chùa “ Bảo Tự” , xin sợi mặc dù nó linh thiêng như vòng đá Bạch Vô Thường cho nhưng dùng để trấn áp ma quỉ bình thường cũng tạm ổn

      “ Bà Hạ , bà nghe tôi hỏi ? Chúng ta đúng đường chứ” . Hạ Nghi kiên nhẫn lặp lại câu hỏi , nhìn bà Hạ dường như khác thường hơn trước

      “ Em chuyện với ai vậy , xung quanh đâu có ai” . Mắt xanh hiếu kỳ nhìn quanh , vẫn là rừng cây u bóng người

      “ Đeo thứ này vào , dù xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ hãi cứ đứng cạnh em là được” . Hạ Nghi đưa dây chuyền cho mắt xanh ra lệnh bắt cậu đeo vào

      Linh lực của Hạ Nghi còn, bây giờ là người , dù nhớ được cách thức trừ tà cũng vô dụng , có linh lực , thứ bây giờ có thể trông chờ chỉ có vòng đá tay mình , hi vọng nó uổng phí công sức vất vưởng bên cạnh Địa Tạng Bồ Tát nhiều năm

      Bà Hạ bỗng nhiên cười lớn , tiếng cười rít lên trong cánh rừng càng thêm dữ tợn . Mắt Xanh nghe được tiếng cười hung ác của bà Hạ ,thân thể cậu run mạnh,bàn tay siết chặt xe lăn còn giọt máu nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh như lời Hạ Nghi

      “ Tiện nhân … Ngươi là con của tiện nhân , ta phải bắt ngươi trả giá” . Bà Hạ hét lên dữ dội , móng tay sắc nhọn cào về phía Hạ Nghi

      Luồng ánh sáng vàng nhạt chiếc vòng nhanh chóng bọc lấy Hạ Nghi và Mắt Xanh ,tỏa ra hơi thở linh thiêng thể mạo phạm của phật môn , bà Hạ bị ánh sáng vàng làm chói mắt lùi lại .

      bà ta mau chóng hòa vào hắc khí hóa thành vòng xoáy đen lao đến Hạ Nghi , vòng đá tay nóng kinh người , ánh sáng vàng càng lúc càng đậm ,chống đỡ mọi tấn công của hắc khí , như mãnh hổ giao chiến , hai luồng sáng lao vào cắn xé nhau

      Bà Hạ bị ánh sáng vàng đánh văng ra xa , khuôn mặt chi chít vết thương của bà ta ngừng chảy máu , hắc khí có dấu hiệu nhạt dần , hoảng sợ bà ta dùng hết sức lực lần nữa lao đến Hạ Nghi

      Ánh sáng vàng biến thành đứa bé tóc húi cua, hung hăng đạp vào mặt bà Hạ ,biến nó thành nắm bầy nhầy ghê tởm , thằng bé tức giận la lên

      “ Đồ điên , muốn chết đúng ? Nếu ngươi còn dám lao đến nữa , bản tôn dẫm người thành nắm bùn” . Thằng nhóc phun nước miếng mắng chửi

      “ Ngươi … Sao ngươi biến thành người được ” . Hạ Nghi trố mắt nhìn thằng nhóc trước mặt

      “ Bản tôn vốn hóa được thành người , chẳng qua ta lười… Phiền phức” . Thằng nhóc ngồi khoanh chân hất đầu kiêu ngạo

      Hạ Nghi biết vạn vật khi có linh tính đều có thể hóa thành người nhưng lại nghĩ đến vòng đá mình đeo có nhân hình , nhìn thằng nhóc bảnh chọe ngồi kiêu ngạo,lại nghĩ đến từ hôm đeo nó đến nay chưa từng tháo ra ngay cả khi tắm , máu điên nhanh chóng bơm lên não

      Hạ Nghi điên tiết lăn xe đến chỗ thằng nhóc , nhấc bổng nó nhắm vào mông nó ngừng đánh

      “ Hôm nay lão nương phải đánh chết tên nhóc nhà ngươi , nhìn trộm ta tắm còn dám lớn lối”

      “ Lão bà thối tha … Ngươi dám đánh ta , ta về méc với Tổ sư gia … Hu hu hu đau quá … Ngươi dừng tay cho ta” .

      Thằng nhóc ngừng khóc lóc la hét, nó vùng vẫy muốn thoát khỏi ma chưởng của Hạ Nghi , để thằng nhóc như ý nguyện , Hạ Nghi ra sức ghì chặt lấy nó ,đánh mạnh tay hơn

      Mắt Xanh bên kia chưa kịp định hồn , thấy Hạ Nghi đẩy xe về trước nhanh tay bắt thứ gì , nhìn ngừng quất mạnh vào khí , mắt xanh kinh sợ thôi , đừng trách sợ hãi như vậy . Ai khi thấy gặp cảnh tượng như thế sợ mới là lạ huống chi mắt xanh vừa rồi nghe được tiếng cười man rợ đó

      Bà Hạ bên kia bị thằng nhóc dẫm cho nát bét khuôn mặt ré lên như cắt tiết, bên này thằng nhóc con ngừng khóc lóc la ó.Cảnh tượng náo nhiệt miễn bàn , Hạ Nghi tức giận quát lớn

      “ Câm miệng hết cho lão nương , kẻ nào còn dám la , lão nương lột da nó ,cắt từng thớ thịt người nó rồi xát muối lên”

      Toàn trường im lặng tiếng động , bà Hạ run rẩy im lặng chỉnh chu lại gương mặt , thằng nhóc nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Nghi đầy uất ức . Mắt Xanh nghe thấy Hạ Nghi hét lên vội chạy đến

      bế bổng lên ôm vào lòng , dáng người chỉ cao hơn Hạ Nghi cái đầu vậy mà sức lực lại bé tí nào , ôm nhàng hề gò bó , ôm chặt Hạ Nghi vào lòng Mắt Xanh đề phòng nhìn xung quanh

      Thằng nhóc bị Mắt Xanh hất khỏi người Hạ Nghi lăn vài vòng đất ,đầu đụng vào gốc cây làm nó đau điếng . Đứng dậy hung tợn trừng nhìn Mắt Xanh tuy nhiên nó vẫn chạy lại chắn trước người Mắt Xanh , đề phòng nhìn bà Hạ

      Hạ Nghi trong lòng Mắt Xanh híp mắt phóng sát khí nhìn bà Hạ , dương quái khí

      “ Tại sao lại tấn công tôi , tôi giúp bà đấy”

      “ Giúp tao … Nực cười , thứ dơ bẩn như mày có tư cách sao” . Bà Hạ chỉnh lại gương mặt hất cằm kiêu ngạo , lần này gương mặt bà ta còn đáng sợ như lúc trước mà có vài phần xinh đẹp

      “ Vậy tại sao bà lại cầu tôi giúp bà”

      “ Tao có cầu sao , do mày tự ý thôi , ta chưa hề cầu xin mày” . Bà Hạ cười khinh châm chọc nhìn

      “ Bà phải do Trịnh Bình giết đúng ?” . Hạ Nghi nheo mắt

      “ Làm sao mày biết” . bà Hạ tròn mắt ngạc nhiên , bà ta biết tại sao Hạ Nghi lại biết được

      “ Đoán mò thôi !!!” . \(^0^)/ Đoán chơi ai dè trúng thiệt …

      “ Phải ! Ta phải do con đàn bà đó giết , chẳng qua ta cũng thoát được liên can nếu phải vì ta ta sao phải chết”

      “ Là Hạ Quốc Bắc làm đúng ?”

      “ Sao ngươi lại biết”

      “ Đoán… Xem ra tôi nên mua vài tấm vé số , biết đâu cũng may như vậy nhỉ” . \(^0^)/

      Mắt xanh , thằng nhóc , bà Hạ tập thể ngã chổng vó , “Vận may cái beep..!!” là tiếng lòng chung của ba người

      “ Tôi đoán, toàn bộ quá trình bà bị giết đều là chỉ có hung thủ là thay đổi , người giết bà là Hạ Quốc Bắc chứ phải Trịnh Bình” . Hạ Nghi xoa xoa cằm phân tích , khả nghi cũng chỉ đoán bừa thôi , đúng hay …Phải xem bà ta có thừa nhận hay

      “phải , là giết ta …” . Bà Hạ thấp giọng trả lời, giọng bà ta u phảng phất nỗi buồn tả

      “ Vậy tại sao bà lại hận Trịnh Bình trong khi người giết bà là Hạ Quốc Bắc”

      “ Nếu vì con đàn bà đó , Hạ Quốc Bắc nghi ngờ Hoàng Lãnh phải con cũng cho người điều tra ta và Hạo Nhiên”

      OMG ….0.o … Hạ Hoàng Lãnh phải con ruột của Hạ Quốc Bắc , sao cái này khác xa nguyên tác thế

      “ Hạo Nhiên?”

      “ Hạo Nhiên là mối tình đầu của ta , ta và nhau được vài năm nhưng do hoàn cảnh khó khăn nên ta và thể đến với nhau , sau này khi kết hôn cùng Hạ Quốc Bắc , chúng ta gặp lại nhau và tình cũ bắt đầu nhen nhóm , chúng ta chưa kịp bỏ trốn bị Hạ Quốc Bắc phát , ông ta cho người giết Hạo Nhiên sau đó đến ta chỉ khác là cách giết ta tàn nhẫn hơn” .

      “ Vậy Hạ Hoàng Cảnh phải con của Hạ Quốc Bắc”

      , thằng bé là con của , nếu ngươi nghĩ Hoàng Lãnh có thể sống tới giờ sao”

      Phù …. May quá tình tiết quay về đúng nguyên tác

      “ Vậy liên quan gì đến tôi mà bà phải hạ thủ với tôi”

      “ Trịnh Bịnh làm ta mất người ta , ta cũng phải khiến ả mất người ả thương” . Bà Hạ oán hận nhìn Hạ Nghi như muốn róc da xẻ thịt

      “ Bà lầm rồi , người Trịnh Bình thương phải tôi , người phụ nữ đó chẳng ai hơn chính mình” . Hạ Nghi cúi mắt nhìn vòng đá

      Người phụ nữ như Trịnh Bình chẳng bao giờ thương ai hơn chính mình kể cả đứa con ruột như Hạ Nghiên

      “ Thế sao , ngươi cũng phải chết trong này thôi , trận pháp trong khu rừng giam bọn mày lại , đến lúc đó nước thức ăn ta mày sống thế nào” . Bà hạ cười khoái chí , bà ta mong Hạ Nghi chết dù Trịnh Bình có thương Hạ Nghi hay cũng còn quan trọng nữa

      Hạ Nghi thở dài nhìn biểu điên cuồng của bà Hạ . cố chấp , lòng tham và ích kỷ khiến bà ta trở nên xấu xí hơn bao giờ hết , Hạ Hoàng Lãnh liệu có biết mẹ là người như thế , Nghĩ đến Hạ Hoàng Lãnh lòng Hạ Nghi trầm xuống

      Bây giờ hiểu vì sao trong nguyên tác Hạ Hoàng Lãnh đối phó với Hạ Nghiên , có lẽ điều tra được về mẹ mình . Xấu hổ , giận dữ cùng thất vọng mà phải gách chịu cũng thua kém đau khổ mà gây ra cho Hạ Nghiên

      Hạ Nghi rút tờ giấy màu vàng trong túi áo đưa cho thằng nhóc đá linh hồn

      “ Vận dụng linh lực của ngươi , nó đưa chúng ta rời khỏi đây”

      “ sao ngươi làm mà bắt ta làm” .Cầm tờ giấy , thằng nhóc phụng phịu

      “ Ngươi nhìn ta đủ linh lực để làm sao , đừng quên nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ ta, ngươi còn dùng thái độ đó đừng trách lão nương tố giác ngươi làm việc thất trách trước mặt Địa Tạng Bồ Tát” . Hạ Nghi đe dọa nó

      “ Ngươi … Lão bà chết tiệt” . Nghiến răng truyền linh lực vào phù chú Hạ Nghi đưa cho , thằng nhóc ngừng lầm bầm khó chịu

      “ Khoan ” . Hạ Nghi phất tay ra hiệu cho dừng lại

      “ Lại làm sao nữa” . thằng nhóc bực dọc liếc Hạ Nghi

      “Xử lý bà ta trước … À mà ngươi tên gì nhỉ” Hạ Nghi chỉ chỉ bà Hạ bên kia tự kỷ cười điên dại mình

      “ Hắc Thạch …bây giờ ngươi mới nhớ hỏi tên ta , đáng ghét”

      nhiều quá , nghĩ xem xử lý bà ta làm sao , bà ta cười nãy giờ cũng lâu rồi , bà ta sợ rút cơ mặt nhưng ta sợ phiền” . Hạ Nghi ngoáy ngoáy lỗ tai biểu trạng thái của mình

      “ Hừm … Đồ điên đó cứ chưởng tan nát hồn phách cho xong”

      “ Ngươi có là mấy trăm năm qua ở cạnh Địa Tạng Bồ Tát nghe kinh ? Sao tàn nhẫn quá”

      “ Chứ ngươi thấy nên làm thế nào”

      “ Chờ chút , Hạ Nghi e chuyện với ai vậy” . Mắt Xanh trong trạng thái vô hình từ lúc vào rừng đến giờ có cơ hội thể tồn tại của bản thân

      Hạ Nghi lé mắt nhìn Mắt xanh , nãy giờ quên mất cậu ở bên cạnh … Thất trách quá nhưng cũng đừng trách , ai biểu cậu luôn trầm tính ít khiến mình luôn như người vô hình kia chứ

      chút em giải thích với sau , quan trọng bây giờ mình phải rời khỏi đây ” . Hạ Nghi an ủi vuốt vuốt đầu Mắt Xanh , cậu bế nên động tác vuốt đầu Mắt Xanh có hơi kỳ quái mà chả sao, ai quan tâm kia chứ

      Who !!! Đứa nào lên tiếng lão nương dẫm chết nó … Hừm !!!

      phải cứ theo đường cũ về được sao” . Mắt Xanh chỉ chỉ con đường mòn ban nãy bọn họ vào , kỳ quái nhìn Hạ Nghi

      Hạ Nghi trợn mắt nhìn con đường Mắt Xanh chỉ , bố tổ đứa nào bày trận pháp … Đồ gà mờ nhà ngươi , cuối cùng là ngươi có biết bày trận hay sao mắt trận lại là con đường vào thế , tập thể khinh bỉ ngươi , đồ thứ pháp sư gà mờ

      Nhìn con đường cũng là mắt trận Hạ Nghi ba chấm với tên pháp sư bày trận . Cuối cùng Hạ Quốc Bắc thỉnh trúng tên trứng thối nào tới trấn áp bà Hạ đây , sao đến cái trận giam giữ đơn giản như thế mà cũng xong hả?

      “ Này !!! Vậy cuối cùng có đốt lá bùa này ?” . Hắc Thạch nhìn gương mặt biến hóa đủ màu sắc của Hạ Nghi e dè hỏi

      “ Ngươi nghĩ có cần ” . Hạ Nghi nhếch miệng nheo mắt nguy hiểm nhìn Hắc Thạch

      “ Vậy bà ta xử lý sao đây” . Hắc Thạch run rẩy trước cái nhìn của Hạ Nghi , nhóc vội vàng đánh trống lãng chỉ sang bà Hạ

      “ Gọi Hắc Bạch Vô Thường lên giải quyết bà ta, còn nữa mail cho cảnh trưởng biết vụ án của bà Hạ xong ,bảo lão ta đừng có mà tìm cớ quỵt nợ” . Hạ Nghi phiền chán phất tay giao cho Hắc Thạch

      “ Gọi Hắc Bạch Vô Thường ta biết nhưng còn cái mail gì ấy ta biết sử dụng , ngươi biết đó ta mới hóa hình người được vài năm thôi mà đa phần ta lại luôn ở nguyên hình nên với mấy thứ đó ta rành lắm” . Hắc Thạch xấu hổ sờ sờ đầu

      “ Kêu Bạch Vô Thường làm giúp cho , ta bây giờ làm gì có cái năng lực mà mail cho lão , thôi cứ vậy , ta về trước ngươi khi nào xong việc cũng về theo bọn họ ” . Hạ Nghi ném nguyên thân của Hắc Thạch cho rồi kêu Mắt Xanh bế ra khỏi rừng

      “ Này ...Sao bỏ ta lại chứ , lão bà đáng ghét , lợi dụng người ta xong bỏ rơi người ta” . Hắc Thạch oan ức la to , giọng chất chứa oán hận như người vợ bị bỏ rơi

      Hạ Nghi đầu đầy vạch đen , biết Địa Tạng Bồ Tát vì sao lại nhận nuôi cái tên có tí tiết tháo như vậy . Thể trạng trẻ con vốn luôn ốm yếu , cả buổi lang thang đối phó với bà Hạ làm Hạ Nghi vừa mệt vừa đói, mệt mỏi ngã đầu lên vai mắt xanh ngủ . Ánh chiều tà bao lấy hai người , Mắt Xanh bế Hạ Nghi thong thả con đường mòn , bóng hai người kéo dài rồi hòa làm , khung cảnh hòa hợp khó tả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :