1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ - Sói Hú Trên Đồi Cát

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      KẾ HOẠCH THAY ĐỔI NỮ PHỤ

      Thể loại : trùng sinh – nữ phụ văn

      Tác giả : Sói Hú Đồi Cát

      Số Chương : lết từ từ theo năm tháng



      VĂN ÁN​
      Trong cuộc đời ngắn ngủi của Hạ Nghiên , điều sai lầm nhất chính là hi sinh quá nhiều để rồi đánh đổi lại khinh rẻ của chính những người mình thương .

      Còn trong cuộc đời ngắn ngủi của Hạ Nghi , điều hối hận nhất chính là nghe tuyên truyền đài truyền hình “ nên lái xe khi uống rượu” để phải mất mạng oan uổng .

      Sống lại trong thân xác của Hạ Nghiên , Hạ Nghi biết đời này của mình xong rồi , bởi lẽ nàng Hạ Nghiên trong nguyên tác có số phận quá đen đủi , Hạ nghi nghĩ có lẽ nên xin cho mình “lá bùa bình an” .

      Chương 1:
      Ngày 29 tháng 5 năm 2020
      Tòa nhà cao ốc Hạ Thị

      trong chiếc váy cưới trắng tinh đứng lan can sân thượng, gió thổi làm làn váy của lay động khiến chúng giống như đám mấy trắng bồng bềnh cao , gương mặt lem luốc phấn son làm cho gương mặt vốn xinh đẹp của trở nên quái dị , nước mắt chảy dài gương mặt ấy , Hạ Nghiên cúi đầu nhìn dòng người bên dưới . điện thoại cầm tay reo liên tục
      - Hạ Hoàng Cảnh , em có biết trong đời chị hối hận nhất là điều gì ? Chính là chị quá tự tin vào bản thân để rồi thất bại thảm hại như hôm nay . Hạ Nghiên bắt điện thoại

      - Hạ Nghiên chị xuống đây cho tôi . Hạ Hoàng Cảnh gầm lên trong điện thoại

      - Tiểu Cảnh ! chị cho em bí mật nha , em có muốn biết tại sao những đối tác ban đầu lại muốn ký hợp đồng với công ty như em ? . Hạ Nghiên cười khúc khích

      - Tại sao ? . Hạ Hoàng Cảnh trầm giọng quát

      - Bởi vì chị đều ngủ với tất cả bọn chúng đó , Tiểu Cảnh e thấy chị có giỏi ?

      - Chị …. Hạ Hoàng Cảnh nghẹn giọng

      - Nhưng nhìn chị bây giờ xem , tất cả mọi người đều khinh thường chị , ghê tởm chị , hết Hạ Hoàng Lãnh rồi ngay cả em cũng thế . Tiểu cảnh ! chị rất nhớ mẹ vì mẹ bỏ rơi chị dù bà ấy có lạnh nhạt với chị .

      - Hạ nghiên ! xuống chị đó nguy hiểm lắm , ngoan nào Hạ Nghiên . Hạ Hoàng Cảnh giọng khuyên bảo Hạ Nghiên

      Hạ Hoàng Cảnh ngước đầu nhìn lên tòa nhà nơi Hạ Nghiên đứng , chiếc váy cưới trắng được những cơn gió vờn quanh làm nó tung bay giống như đôi cánh thiên sứ , khiến cho người ta cảm giác giống như thiên sứ bất cứ lúc nào cũng có thể bay trở lại Thiên Đường . Hạ Hoàng Cảnh nhíu chặt đôi mày kiếm , trong mắt giờ đây tràn đầy lo lắng . Có thể thương người chị này thậm chí từng lăng mạ , ghét bỏ nhưng thể phủ nhận đều chảy trong người cùng dòng máu .


      Hạ Hoàng Cảnh vẫn biết Hạ nghiên hi sinh nhiều cho như thế , chỉ ngu ngơ cho rằng thành công của đều là do cố gắng đạt được , hề biết rằng người chị luôn coi thường , chán ghét hi sinh nhiều cho . Với Hạ Hoàng Cảnh bây giờ hai từ “ Hối Hận” dám cũng có tư cách để , trong suốt thời gian qua lợi dụng rồi ruồng bỏ chị của mình . Hạ Hoàng Cảnh cảm thấy bản mình ghê tởm .

      - Hạ Nghiên ! chị xuống chị chẳng phải chị bảo vệ em sao , nếu chị chết rồi ai bảo vệ em nữa đây .

      - Tiểu Cảnh dấu , em lớn rồi em cần bảo vệ của chị nữa , những gì chị hứa với mẹ chị làm xong rồi , tiểu Cảnh chị rất mệt mỏi nên chị muốn ngủ .


      Khoảnh khắc Hạ nghiên Ngã người về phía trước , cánh cửa sân thượng được mở ra người đàn ông có gắng chạy nhanh níu lấy tay của Hạ Nghiên nhưng kịp ,thân thể Hạ Nghiên rơi xuống ngay nơi Hạ Hoàng Cảnh đứng , máu của bắn lên người làm cho gương mặt vốn lạnh lùng của thêm vài phần lãnh huyết . Hạ Hoàng Cảnh đờ đẫn vươn tay lau vết máu mặt chị mình nhưng hết lần này đến lần khác vẫn thể lau sạch vết máu gương mặt xinh đẹp ấy .

      Hạ Nghi đứng bên cạnh Hạ Hoàng Cảnh chứng kiến tất cả những việc đó , thương tiếc của chỉ có thể gói trong những tiếng thở dài . Với Hạ Hoàng Cảnh hay Hạ Nghiên đều đáng thương , Hạ Nghi chết được hơn hai mươi năm trong những năm tháng làm hồn dã quỷ chứng kiến nhiều cái chết , đa phần họ đều chết do tai nạn hoặc ngoài ý muốn nhưng tất cả họ vẫn còn lưu luyến với nhân gian , còn với Hạ Nghiên cảm thấy rất tiếc nuối .

      Nhìn linh hồn Hạ Nghiên sau khi rời khỏi thân xác ngơ ngẩn nhìn xung quanh , Hạ Nghi thở dài lại . Với những linh hồn mới họ thường bối rối trong việc nhận thức rằng mình chết vì thế Hạ Nghi thân là tiền bối có trách nhiệm giúp đỡ họ .

      Hạ Nghi lại vỗ vai Hạ Nghiên vẫn còn thờ thẫn , Hạ Nghiên giống như bị kinh động giật mình quay lại nhìn thấy Hạ Nghi nhe răng cười với mình , Hạ Nghiên chớp chớp đôi mắt to của mình khó hiểu nhìn Hạ Nghi .
      - Chào ! tôi là tiền bối quản lý khu vực này , là ma mới nên chắc có nhiều bối rối nhưng sao tôi giúp đỡ . Hạ Nghi Hồ hởi chào đón nàng ma mới

      - Cám … cám .. ơn chị . Hạ Nghiên gật đầu nhút nhát , quay lại nhìn Hạ Hoàng Cảnh cố sức lau vết máu mặt mình , trong mắt Hạ Nghiên thoáng lên nỗi mất mát .

      - Đừng buồn nữa , chết cũng chết rồi , bây giờ hối hận muốn sống lại cũng được đâu . Hạ Nghi vỗ vỗ vai xem như an ủi Hạ Nghiên

      - Em biết chứ ạ! Chỉ là nhìn Tiểu Cảnh như vậy em đành lòng .

      - Cậu ta đối xử với như vậy mà còn thương tiếc cậu ta làm gì ?.

      - Sao chị lại biết ạ ? . (o.o)

      - Tôi biết , tôi biết hết sau này làm ma lâu như tôi rồi biết tai sao tôi biết mua…. ha …. Ha …ha . Hạ Nghi đắc ý cười dài

      - Vậy bây giờ em nên làm gì ạ . Hạ Nghiên cúi mắt hỏi

      - À … bây giờ theo tôi .
      Last edited by a moderator: 14/7/16

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 2 :
      Hạ Nghi dẫn Hạ nghiên xuyên qua con hẻm phía bên kia tòa nhà , nơi này là nơi tụ tập của nhiều linh hồn mới chết , để dễ dàng quản lý nên địa phủ cho mở trụ sở ở đây . Sauk hi dẫn Hạ Nghiên vào trụ sở , Hạ Nghi kêu ngồi chờ trong khi làm thủ tục nhập cảnh cho Hạ nghiên . Nghe tới thủ tục nhập cảnh Hạ Nghiên ngạc nhiên hỏi Hạ Nghi :
      - Làm ma cũng cần phải có giấy phép nhập cảnh nữa sao chị ?
      - Sao lại chứ , ngày có rất nhiều người chết nếu có giấy tờ làm sao biết ai với ai .
      - Vậy ạ ! E cứ nghĩ là người chết bị hắc bạch vô thường dẫn xuống điện Diêm Vương để phán xét hay qua cầu Nại Hà chứ ạ .
      - Lúc trước là như thế nhưng do dạo này dân số bùng phát ghê quá , nhân lực của địa phủ đủ mà đường xuống cầu Nại Hà thường xuyên bị ùn tắc nên địa phủ quyết định xây trụ sở này để giảm bớt nạn tắc cầu đồng thời cũng ban hành ra giấy tờ tùy thân để tiện bề quản lý . Vừa ghi chép hồ sờ Hạ Nghi vừa trả lời vấn đề

      - Vậy khi nào em được đầu thai vậy chị ? .

      - À đây là bản nguyện vọng của , điền vào đây nguyện vọng của bản thân cho kiếp sau , địa phủ xem xét rồi sau đó thông báo cho giờ giấc đầu thai .

      - Em cám ơn chị
      Trong lúc Hạ Nghiên ghi chép , Hạ Nghị được cảnh trưởng của trụ sở kêu vào phòng chuyện riêng .


      - Tôi này Hạ Nghi , làm ma hơn hai mươi năm rồi mà hồ sơ của bên dưới cũng giải quyết xong mà sao vẫn chưa chịu đầu thai vậy hả? . Cảnh trưởng day day huyệt thái dương

      - Ô ! chẳng phải tôi nộp đơn xin làm nhân viên công vụ rồi hay sao ? .

      - Chuyện đó … Là thế này , Địa phủ giảm biên chế nên …. Có biết mà .

      - Nhưng hồ sơ tôi nộp mười năm trước rồi .

      - Tôi biết nhưng bây giờ giờ địa phủ giảm biên chế nên chưa có nhu cầu tuyển dụng . Hay như vầy! giúp tôi làm chuyện , tôi giúp môt chân vào trong địa phủ

      - Chuyện gì , thử xem .

      - Chuyện người bà con xa của Mạnh Bà đầu thai nhưng mệnh cách ta tốt nên kiếp nào ta chỉ chết sớm mà còn rất thê thảm . Mạnh bà bất mãn chuyện này nên đâm đơn kiện Ti Mệnh Tinh quân , bên Ti Mệnh Tinh Quân cũng đâm đơn kiện Mạnh Bà vu khống , kiện qua kiện lại cũng hơn 100 năm , nàng bà con của Mạnh Bà cũng đầu thai hai kiếp nhưng vẫn chịu khổ nên bên Ti Mệnh cũng được lời nào , tôi với Tinh Mệnh Tinh Quân cũng coi như bạn bè lâu năm cũng nỡ thấy chết mà cứu , vậy nên tôi muốn thay nàng xấu số kia thay đổi mệnh cách tiền kiếp của ta , nếu vụ này êm xuôi bên Ti Mệnh cũng giúp chân Thiên Đình , đó chế độ tốt hơn ở đây . thấy sao .

      - Tôi còn có thể thấy sao nữa , tất nhiên là được rồi .

      - Vậy cầm hồ sơ này đến phòng đầu thai , bên đó hổ trợ cho .


      Hạ Nghi cầm hồ sơ đến phòng đầu thai lúc ngang qua dãy hành lang dài nhìn thấy Hạ Nghiên ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ . Vài tia nắng phủ lên gương mặt ấy làm nó tỏa sáng như hoa hướng dương dưới bầu trời rực nắng dù mặc áo cưới nhiễm máu Hạ Nghiên vẫn cứ kiều diễm , Hạ Nghi chép miệng than “ mỹ nhân vẫn cứ là mỹ nhân” dù cho người bê bết máu vẫn là mỹ nhân .

      qua vỗ vai Hạ Nghiên , Hạ nghi mỉm cười với ấy

      - Sao lại đứng thẫn thờ ở đây , hồ sơ làm xong ?

      - Dạ , em nộp xong rồi , họ bảo em chờ khi nào có kết quả cho người đến báo .

      - Vậy sao ! vậy e cứ đâu đó cho khuây khỏa , kết quả của họ cũng lâu lắm có khi vài năm cũng biết được .

      - E có thể đâu được ạ , ngoài chị ra bây giờ e cũng quen biết ai ?

      - Vậy e cứ thẳng quẹo trái , ở đó là phòng dịch vụ linh hồn , em có thể nhờ người bên đó tư vấn cho em nên du lịch ở đâu , em biết đó ! nhiều linh hồn khi còn sống cũng được đây đó nên chết họ hi vọng mình được , dịch vụ của địa phủ cũng tốt lắm , em muốn đâu cứ đăng ký là được

      - Vậy ạ ! thế tốt quá , em cám ơn chị .

      - Ừ ! nhanh kẻo lại bị trễ chuyến .

      - E chào chị . Hạ Nghiên mỉm cười vẫy tay chào Hạ Nghi

      Tiễn Hạ Nghiên , Hạ Nghi thong thả đến phòng đầu thai . Sau khi vào phòng được các nhân viên trong phòng chào đón nhiệt tình , cũng lại Hạ Nghi làm ma lâu nên cũng quen biết nhiều , là người nhiệt tình lại thường xuyên giúp đỡ mọi người trong địa phủ giúp họ bớt được rất nhiều việc nên họ đối với rất nhiệt tình vui vẻ

      Đem hồ sơ giao cho Lý Khánh , Hạ Nghi ngồi xuống bàn trà tán gẫu cùng mọi người

      - Hạ nghi ! Cuối cùng cũng chịu đầu thai rồi sao , tôi cứ tưởng xin vào làm trong địa phủ ấy chứ . Thím Trương người có tuổi thọ cao nhất lên tiếng hỏi

      - Em cũng tính như thế nhưng cảnh trưởng báo là địa phủ chưa có tuyển dụng bảo em chở thêm vài năm nữa . Hạ Nghi nhấp ngủm trà đen thở dài

      - Cái lão cảnh trưởng ấy gian manh phải biết ,Hạ Nghi đầu thai sao
      trong hồ sơ lại ghi "năm tuổi" mới . Lý Cảnh sau khi xét duyệt hồ sơ ngạc nhiên quay đầu hỏi

      - À vì lần này tôi làm nhiệm vụ của cảnh trưởng nên thể đầu thai vào lúc sơ sinh được , cứ nghĩ đến cái cảnh già rồi mà còn phải ngậm ti mẹ tôi thể chịu được , nên xin cảnh trưởng đợi đến năm tuổi tôi mới bắt đầu chuyển giao linh hồn .

      - Nhiệm vụ gì ? kể nghe chút xem . Thím trương hai mắt tỏa sáng

      - Này này Thím Trương , thím quên quy định địa phủ rồi sao . Chị Hà lau dọn bàn lên tiếng nhắc nhở

      - Biết rồi ! là … Thôi nhanh rồi về nhé Hạ Nghi .

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 3 :
      Bước vào vòng tròn luân hồi sau vài đợt choáng váng Hạ Nghi dần chìm vào bóng tối

      Tiếng chim hót ngoài cửa sổ làm người giường nhíu mày khó chịu , hàng mi dài khẽ chớp vài lần ,đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp mơ màng mở ra . Hạ Nghi ngơ ngẩn nhìn trần nhà màu trắng trước mắt , cảm thấy thân thể mình đau đớn khó tả , đầu váng mắt hoa khiến đầu óc Hạ Nghi tạm thời đình chỉ trong giây lát , sau mấy phút thích ứng

      Mùi thuốc sát trùng gay mũi cho Hạ Nghi biết ở trong bệnh viện , mặc cho cơ thể đau đớn mệt mỏi cố ngồi dậy quan sát xung quanh .

      Căn phòng bệnh xa hoa với chiếc giường king size những vật dụng đắt tiền được trang trí lông lẫy mà trang nhã , nếu phải mùi thuốc sát trùng quá nồng Hạ Nghi nghĩ mình ở khách sạn năm sao chứ phải trong bệnh viện

      Tiếng mở cửa khẽ vang lên , người phụ nữ trong chiếc váy body khoe ra đường cong mê người , gương mặt trang điểm kỹ lưỡng tôn lên gương mặt sắc sảo nhưng lại mất vẻ quý phái lạnh lùng bước vào.


      Trịnh Bình vừa bước vào phòng bệnh Vip thấy Hạ Nghi ngồi giường bệnh ngơ ngác nhìn mình . Bà đối với đứa con của chồng trước bà ghét nhưng thương thể , nhìn đứa con bệnh đến khờ chỉ khiến bà cảm thấy áy náy dù sao nó vẫn là đứa con bà mang nặng đẻ đau .

      Trịnh Bình cố gắng dịu dàng nhìn Hạ Nghi hỏi “ tỉnh rồi sao , khó chịu chỗ nào , để mẹ gọi bác sĩ kiểm tra”

      Hạ Nghi nhìn người phụ nữ hỏi han ân cần, gương mặt dù đẹp nhưng lạnh lùng , dù dịu dàng hỏi han Hạ Nghi nhưng mặt bà lại có tí quan tâm , lo lắng như trong lời .

      Hạ Nghi im lặng lên tiếng , cảm thấy nếu mình vẫn tiếp tục im lặng hơn , giờ não trống rỗng ký ức của nguyên chủ chẳng may điều gì sai toi

      Trịnh bình nhìn con trả lời có phần bực bội trong lòng , dù sao bà cũng là mẹ nó ,vậy mà nó cho bà tí mặt mũi .

      khí trong phòng bệnh bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường , ngoại trừ tiếng chim hót ngoài cửa sổ và tiếng hít thở của hai người có bất kỳ tiếng động nào nữa , hai người vẫn duy trì trạng thái trầm mặc trừng mắt nhìn đối phương

      Cửa phòng bệnh vang lên lần nữa , tiếng bước chân hỗn độn bước vào phá vỡ bầu khí quỉ dị trong phòng , đầu là bác sĩ trẻ cùng y tá theo sau họ là ba người đàn ông . Trịnh Bình - Hạ Nghi cùng quay đầu nhìn lại .

      Người đàn ông trung niên bước nhanh đến ôm lấy eo Trịnh Bịnh rồi ôn tồn hỏi Hạ Nghi “ Con thấy sao rồi”
      Hạ Nghi quan sát những người mới đến , trừ bác sĩ , y tá cùng hai người trước mắt còn hai chàng trẻ tuổi thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám

      Hai chàng đều rất tuấn tú , nhất là chàng mặc đồng phục đeo mắt kiếng , tuấn bức người , mũi cao mắt sâu , môi mỏng , tổng thể gương mặt pha trộn giữa nét đẹp hoang dại phương tây và bí của phương đông nhất là đôi mắt , màu đen thẳm như muốn nhấn chìm mê muội cho những ai nhìn vào nó.Hạ Nghi cúi mắt trong đầu ngừng gào thét “ quả là đẹp trai”

      Hạ Quốc Bắc nhíu mày nhìn Hạ Nghi trả lời mình , tuy ông thích con bé này nhưng thể phũ nhận việc mình nhận nuôi nó và con trai ông khiến nó phải nhập viện , tuy vậy ông cũng rất khó chịu khi nó lơ mình .

      Hạ Quốc Bắc ho khan nhắc nhở , trầm giọng hỏi Hạ Nghi : “ Ba hỏi con có nghe ? sao lại trả lời”

      Hạ Nghi giương mắt nhìn Hạ Quốc Bắc ,người đàn ông đen mặt nhìn mình , dùng chất giọng non nớt của trẻ con trả lời : “ Chỉ hơi nhức đầu và đói bụng”

      “ Bác sĩ , ông khám cho con bé xem” . Hạ Quốc Bắc vẫy tay ra lệnh cho bác sĩ , kéo Trịnh Bình lui qua bên

      Bác sĩ trẻ làm mấy động tác chuyên nghiệp khám cho Hạ Nghi
      sao , chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi hôn mê lâu thôi , nghỉ ngơi vài ngày ổn , tôi kê thuốc giảm đau cho bé vài hôm là có thể xuất viện ”

      xong chờ Hạ Quốc Bắc lên tiếng đắt y tá rời khỏi . Hạ Quốc Bắc cau mày bực dọc nhìn bác sĩ khỏi phòng , cúi đầu hôn Trịnh bình cái sau đó

      “ Nếu con bé sao em cũng cần lo lắng , cho con bé ở viện vài hôm rồi hãy đón về”

      Trịnh Bình đỏ mặt nhu thuận “ Dạ” rồi theo Hạ Quốc Bắc khỏi phòng .

      Nhất thời trong phòng chỉ còn lại ba người hai lớn trợn nhìn nhau , Hạ Nghi nhàm chán nằm xuống giường thèm nhìn hai người đứng kia , trong đầu ngừng yy cảnh tưởng làm thịt thằng nhóc mắt kiếng kia “ quá háo sắc rồi” , phút mặc niệm

      Hạ Hoàng Lãnh bị Hạ Nghi bỏ qua cảm thấy ức chết

      “ Hừ !? Sao chết luôn , đúng là sống dai hơn cả gián”

      “ Hoàng Lãnh đủ rồi … !!” . Kiều Mạch quát khẽ Hạ Hoàng Lãnh

      Hạ Nghi chép miệng nghĩ thầm Hạ Nghiên bé con đúng là chết rồi , nếu sao tới lượt Hạ Nghi chiếm thân xác “thằng nhóc này đẹp trai nhưng miệng tiện quá , lần sau để xem lão nương trị ngươi như thế nào”

      Ngày Hạ Nghi xuất viện , thời tiết đẹp lạ thường , trời xanh mây trắng , nắng dịu gió mát , cây cỏ xanh tươi tỏa mùi thơm mát nếu có thằng nhóc chuyên nguyền rủa người khác bên cạnh đẩy xe lăn cho mình thấy mỹ mãn .

      Hạ Hoàng Lãnh cảm thấy mình rất oan ức , hôm nay lý ra cậu nên được ở nhà bên những quyển sách quí của mình chứ phải tới bệnh viện đón đứa con nuôi nghèo túng đáng ghét này .

      Hai người hai dòng suy nghĩ lên xe về trang viên nhà họ Hạ

      Xe uốn quanh con đường dưới chân núi , Hạ Nghi ngồi trong xe ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài , trang viên họ Hạ nằm ngoại thành thành phố H

      Dọc hai đường xe chạy là hàng cây ngô đồng xanh tươi , nhìn xa xa là dãy núi với ruộng bậc thang chè xanh tươi mát mắt , xe chạy hai mươi phút bắt đầu vào trang viên .

      Nhà họ Hạ Chuyên kinh doanh lá trà và số thực phẩm liên quan tới trà nên trang viên của họ luôn tỏa mùi trà dễ chịu , xe chạy thêm mười phút tới cổng biệt thự .

      Đón hai người là quản gia , quản gia mặc bộ vest đuôi tôm như các quản gia người . Ông cung kính mở cửa cho hai người sau đó xoay người mở cốp xe lấy xe lăn cho Hạ Nghi “ Mừng tiểu thư về nhà” .

      Hạ Hoàng Lãnh sau khi xuống xe mạch vào nhà , Hạ Nghi loay hoay biết làm sao xuống xe , kể ra càng tức , nghĩ mình kiếp này được vào nhà giàu có , có thể ăn sung mặc sướng yên tâm làm sâu gạo .

      Ai biết trời đố kỵ tài , cố tình để cho Hạ Nghi vừa xuyên vào thân thể tiểu Hạ Nghiên bị liệt hai chân tuy rằng bác sĩ có thể điều trị từ từ nhưng phải mất thời gian rất dài

      Hạ Nghi nghiến răng cắn khăn ghi hận Cảnh trưởng “ ông chờ đó ,chờ tôi xuống dưới xử ông ra sao” .

      Quản gia biết qua tình hình của Hạ Nghi , ông mỉm cười dịu dàng cúi người bế Hạ Nghi lên xe lăn , cẩn thận đẩy vào nhà

      Quản gia cảm thấy Hạ Nghi rất đáng thương tuy được nhà họ Hạ nhận nuôi
      nhưng ai cũng thương ,vì thế mới để cho đại thiếu gia Hạ Hoàng Lãnh đẩy xuống lầu khiến bị tổn thương não hôn mê hơn ba tháng dẫn tới liệt hai chân , bác sĩ trị được nhưng ai biết trị được của bác sĩ là bao lâu .

      Quản gia đẩy Hạ Nghi vào thang máy lên phòng của , xuất phát từ áy náy của lão gia và phu nhân , để tiện cho việc lại của Hạ Nghi họ thiết kế thêm thang máy trong nhà

      Hạ Nghi vừa vào phòng choáng ngợp , ở trong thế giới hello kity sao , mọi thứ trong phòng đều là màu hồng đến nhà vệ cũng màu hồng bắt mắt, trong phòng còn được thiết thêm vài chi tiết cho người khuyết tật

      Hạ Nghi là người cuồng màu lạnh nên với căn phòng toàn màu hồng nóng bỏng thể làm thoải mái nổi , vì để ai nhìn ra khác thường của mình Hạ Nghi đành cắn răng chịu dựng .

      Quản gia thấy Hạ Nghi ngơ ngác nhìn phòng nghĩ chắc thấy trong phòng thêm vài chi tiết cho người khuyết tật cảm thấy tổn thương , quản gia đau xót xoa đầu , dù sao cũng chỉ mới năm tuổi như thế cũng quá tàn nhẫn với .

      “ Tiểu thư ! đừng buồn , lão gia thêm vài thứ này để tiện cho việc sinh hoạt , bác sĩ cũng là chân chịu khó điều trị lành lặn như trước…(giản lược 1000 chữ) ” . Quản gia quỳ trước xe lăn nắm tay Hạ Nghi an ủi .

      Hạ Nghi cúi mắt nhìn quản gia thao thao bất tuyệt nghĩ “ quản gia ông nghĩ nhiều rồi , tôi chỉ nhức mắt với cái màu hồng này thôi , nếu có thể ông hãy thay hết thành màu xanh đậm như thế tôi thích hơn” .

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 4 :
      Bóng đêm trầm bao phủ trang viện họ Hạ , Hạ Nghi sau khi đánh răng lên giường , thể chợp mắt ,làm ma lâu khiến quên cảm giác ngủ. Hạ Nghi trằn trọc lăn qua lăn lại giường , khi tiếng chuông đồng hồ điểm canh mười hai giờ khí trong trang viên bỗng lạnh hơn bình thường

      Hạ Nghi mơ màng chợp mắt , tiếng chuông làm giật bắn mình ,có tiếng trẻ con khe khẽ khóc , Hạ Nghi nheo mắt lắng nghe “quái !? sao lại có tiếng trẻ con , trong biệt thự này phải tiểu Hạ Nghiên là nhất sao …” .

      Hạ Nghi mặc thêm áo khoác rồi lần mò ngồi vào xe lăn ,sau khi ra khỏi phòng Hạ Nghi lăn xe hành lang lờ mờ ánh đèn theo tiếng khóc . Càng gần cuối hành lang tiếng khóc càng .

      Phía cuối hành lang , bức tranh vẽ người sáng lập trang viên tỉ mỉ treo tường , bức tranh được phóng to hết cỡ để treo vừa khớp với bức tường . Khi Hạ Nghi dừng lại trước bức tranh nghe thấy tiếng khóc nữa , mọi thứ đều yên tĩnh như thể tiếng khóc vừa rồi là do tưởng tượng

      Hạ Nghi khó hiểu nhìn chằm chằm vào bức tranh , biết vì sao mình lại làm thế nhưng trực giác mách bảo cho biết , có điều gì rất kỳ lạ ở bức tranh này. Từ lúc bước vào trang viên luôn bị khí trầm của nó làm luôn có cảm giác khó tả

      bàn tay lạnh lẽo bất ngờ đặt lên vai Hạ Nghi làm cả người cứng đờ , nếu phải đôi chân vô dụng này tàn phế Hạ Nghi bật dậy chạy xa . Tự kỷ ám thị cho mình vài giây “ Dẫu sao mình làm ma vài chục năm , loại ma quỷ nào chưa thấy qua , sao , sao bất quá coi như chào hỏi đồng nghiệp thôi” . Hạ Nghi bình tĩnh quay đầu

      “Tiểu thư , sao giờ này vẫn chưa ngủ” . Quản gia dịu dàng nhìn , ánh đèn mờ ảo tường khiến gương mặt dịu dàng của lão càng thêm đáng sợ

      “ tôi khát ! Muốn uống nước nhưng lạc được” . Hạ Nghi nhìn thấy quản gia thở phào nhõm , xém tí nữa hù chết con tim già cỗi của rồi … “ chết tiệt ! Mình làm sao thế này , sao bỗng dưng nhát nhúa thế này ”

      “ Àà à à à ... Vậy sao” . Quản gia nghi ngờ nhìn Hạ Nghi

      “ này này … gương mặt ông là thế nào hả ? Ông nghĩ đứa bé năm tuổi có thể khám phá ra bí mật to lớn gì ? Huống chi nó còn bị què” . Hạ Nghi nghĩ thầm , lé mắt nhìn quản gia .

      Quản gia xoa cằm nghi ngờ nhìn Hạ Nghi , quản gia mặc đồ ngủ màu hồng hình hello kity kết với vẻ mặt nheo mắt nghiền ngẫm nhìn qua khiến hạ nghi dựng tóc gáy , Hạ Nghi trợn mắt nhìn tạo hình mấy hợp tuổi của quản gia thầm mắng “ Biến thái ….” . Bây giờ biết vì sao căn phòng của tiểu Hạ Nghiên lại có tạo hình như vậy , đảm bảo nó là kiệt tác nghệ thuật của lão già biến thái cuồng màu hồng hello kity này .

      “ Quản gia sao ông lại nhìn cháu như vậy” . Hạ Nghi dùng giọng non nớt trẻ con nghi ngờ hỏi quản gia .

      “ Ấy tiểu thư , phải khát nước sao , để tôi đưa về phòng rồi lấy nước cho nhé , ở đây lạnh lắm nếu bị cảm hay” . Quản gia ân cần mỉm cười lại phía sau đẩy xe lăn cho Hạ Nghi .

      Hạ Nghi trợn mắt trước thái độ thay đổi xoành xoạch của quản gia … “ lạnh cái con khỉ ! Cả cái biệt thự đóng cửa kín bưng , ngọn gió còn lọt vào , ông lừa quỉ à” . Tuy nghĩ như thế nhưng Hạ Nghi vẫn nhu thuận nghe lời quản gia .
      Sau khi cho Hạ Nghi uống nước ,dỗ ngủ , quản gia nhàng ra khỏi phòng . Hạ Nghi lắng nghe tiếng bước chân và tiếng đóng cửa phòng , mở mắt nhìn trần nhà suy nghĩ …

      Biệt thư này chắc chắn có gì đó bình thường, từ thái độ lão quản gia chắc chắn tiếng khóc vừa rồi phải do tưởng tượng ra , còn bức tranh cuối hành lang tuy rằng nhà giàu thường thích treo tranh vẽ tổ tiên lên tường nhưng cũng đâu cần phải to đến nỗi lấp hết cả bức tường , trằn trọc suy nghĩ Hạ Nghi mơ màng ngủ mất .

      Buổi sáng ở trang viên tràn ngập mùi trà thoang thoảng , khí tươi mát cùa bình minh xoa tan bóng đêm trầm , vài tia nắng len lỏi qua rèm cửa làm căn phòng sáng bừng , Hạ Nghi ngon giấc trong chăn bị người dựng dậy .

      Quản gia nhàng chỉnh lại mái tóc dài rối bù của Hạ Nghi , Hạ Nghi ngơ ngáo khó chịu xoa mắt , đêm qua hơn hai giờ sáng mới ngủ vậy mà sáng nay bị bắt dậy sớm làm tinh thần của Hạ Nghi thể vui vẻ nổi .

      “ Tiểu Thư ! Dậy đánh răng ăn sáng nào” . Quản gia vui vẻ ẵm Hạ Nghi vào phòng tắm giúp đánh răng rửa mặt ,lão còn hăng hái lựa cho Hạ Nghi bộ váy công chúa màu hồng phấn vèn ren, tóc thắt bím và gắn cái băng ren màu trắng hình bướm đầu .

      Hạ Nghi vẻ mặt thờ ơ nhìn quản gia trang trí cho mình chẳng khác nào búp bê , nhưng trong lòng ngừng hò hét … “ lão này phải mắc bệnh cuồng Lolita chứ ....” .

      “ Tiểu thư của tôi xinh đẹp” . Quản gia thỏa mãn ôm lấy Hạ Nghi xoay vài vòng sau đó nhéo nhéo gương mặt trắng mịn của .

      Hạ Nghi ngước mắt nhìn mình trong gương ,chẹp miệng than.. “ Quá đáng mà..” , gương mặt tiểu Hạ Nghiên rất đẹp , con bé thừa hưởng nét đẹp của thiên thần , đôi mắt to tròn, lông mi dày đen cong vút cùng màu mắt hổ phách dị, mũi cao thẳng , môi hồng đầy đặn tất cả kết hợp với gương mặt thon gọn có phần hơi phúng phính nhưng mịn màng trắng trẻo của trẻ con .

      Bế Hạ Nghi lên xe lăn , quản gia vui vẻ đẩy đến phòng ăn . Trong phòng ăn
      mọi người ngồi đầy đủ , quản gia bế Hạ Nghi ngồi vào ghế dành cho trẻ em , kế bên là thằng nhóc Hạ Hoàng Lãnh độc mồm .

      Hạ Hoàng Lãnh chán ghét liếc Hạ Nghi ngồi cạnh mình , Hạ Nghi vào phòng ăn mọi người bắt đầu ăn sáng , quản gia bưng cho Hạ Nghi chén cháo yến mạch, hoa quả tươi và ly sữa bò . Hạ Nghi tuy thích ăn ngọt đặc biệt còn ghét uống sữa vì nó quá béo nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết mọi thứ quản gia đưa cho mình , để tránh phiền phức .

      “ Tiểu thư muốn ăn nữa ?” Quản gia dịu dàng hỏi Hạ Nghi

      Hạ Nghi lắc đầu uống hết ngụm sữa còn lại trong ly … “ ông tưởng nuôi heo sao , ăn nhiêu đó còn muốn tôi ăn nữa” Hạ Nghi thầm kinh bỉ quản gia .

      “ Hoàng Lãnh , ngày mai con đưa Hạ Nghiên tới trường tuy con bé thể lại nhưng con bé vẫn cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài” Hạ Quốc Bắc nhìn Hạ Hoàng Lãnh ra lệnh .

      “ con mới con chung với thứ con hoang như nó” . Hạ Hoàng Lãnh tức tối bật dậy chỉ vào Hạ Nghi nghiến răng .

      Bên kia bàn Trịnh Bình vô tức nắm chặt ly café tay , Hạ Nghi liếc mắt qua vẻ mặt thờ ơ của Trịnh Bình , từ hôm ở bệnh viện về Hạ Nghi tiếp nhận được ít ký ức của tiểu Hạ Nghiên , biết tiểu Hạ Nghiên là con riêng Trịnh Bình và chồng trước tuy nhiên Trịnh Bình lại với Hạ Quốc Bắc rằng tiểu Hạ Nghiên là con nuôi của bà ta , tiểu Hạ Nghiên do người bạn của bà ta lầm lỡ sinh ra do cảm thấy thương con bé nên bà ta nhận nuôi tiểu Hạ Nghiên

      “ Con cái gì ? Nó là em con nếu còn để cho ta nghe thấy điều này lần nữa đừng trách tại sao ta phạt con” . Hạ Quốc Bắc lạnh lùng cầm tờ báo đọc quan tâm vẻ mặt tức xanh mặt của Hạ Hoàng Lãnh .

      “ Mày đừng mơ thành em tao , cả đời cũng đừng mơ tới” . Hạ Hoàng Lãnh bực tức nhìn Hạ Nghi , đá ghế lên lầu .
      Hạ Nghi liếc mắt nhìn Hạ Hoàng Lãnh trong lòng thầm phỉ nhổ … “ Bà thèm vào …” .
      linhdiep17, Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 5 :
      Cả ngày hôm nay Hạ Nghi đều loanh quanh quan sát biệt thự , muốn nhớ các lối trong biệt thự để buổi tối tiện hành động . Tại sao lại là buổi tối , xin hỏi có ai lục lọi nhà người khác mà hiên ngang ban ngày bao giờ chưa , tất nhiên là phải chờ tối mù tối mịt, nghe câu “ bóng đêm đồng lõa với tội ác” à !

      Hạ Nghi dùng giấy vẽ các lối trong biệt thự , còn đặc biệt khoanh tròn dấu đỏ ở con đường hành lang nơi bức tranh được treo , có linh cảm rằng bức tường phía sau bức tranh đơn giản chỉ dùng để treo tranh

      Tối qua khi theo tiếng khóc tới gần bức tranh còn nghe thấy ,lão quản gia lại xuất đúng thời điểm Hạ Nghi muốn chạm vào bức tranh , thể có trùng hợp đến như vậy

      Vậy giả thuyết chỉ có thể là lão quản gia biết được gì đó về bức tranh và có thể lão biết được nguyên nhân tiếng khóc tối hôm qua , Hạ Nghi biết tiếng khóc tối hôm qua phải ai cũng nghe được ,sở dĩ có thể nghe thấy vì linh khí người trẻ con rất tinh khiết chúng có thể cảm nhận được những thứ mà người bình thường thể cảm nhận .

      Dù cảm nhận ấy rất nhưng Hạ Nghi chắc chắn tiếng khóc ấy thuộc thế giới này . lăn xe tới trước bức tranh , ban ngày ánh sáng tràn đầy khiến cho bức tranh bớt và đáng sợ như đêm qua .

      Hạ Nghi chăm chú nhìn người trong tranh , người đàn ông độ tuổi trung niên , mặc người bộ áo tôn trung sơn màu đen , ngồi nghiêm trang chiếc ghế bành kiểu châu âu , gương mặt cương nghị lạnh lùng . Phông cảnh trong tranh hình như được vẽ trong phòng sách , thấy phía sau ông ta là các kệ sách được xếp gọn gàng .

      Bức tranh được vẽ rất tỉ mỉ chi tiết , dù là cạnh của kệ sách phía sau cũng rất nét sinh động , Hạ Nghi vươn tay muốn sờ bức tranh có tiếng quát vang lên phía sau

      “mày muốn làm gì ?” . Hạ Hoàng Lãnh chạy xộc tới đẩy mạnh xe lăn của Hạ Nghi làm nó quay vòng 360 độ đụng vào bức tranh , trong khoảnh khác cán tay đẩy xe dụng vào tường Hạ Nghi nghe được thanh rỗng ruột phía sau bức tường .

      Cảm giác xoay vòng làm Hạ Nghi cảm thấy buồn nôn , xe lăn đụng vào tường rồi nghiêng lệch sang bên , Hạ Nghi té lăn đất đau đến nhe răng, cũng may là đất có trải thảm nếu biết mình thảm tới cỡ nào

      “ Đồ khốn ! có cần phải đẩy mạnh thế , bà đây là người khuyết tật đấy”
      Tất nhiên câu chửi chỉ là tiếng lòng của Hạ Nghi , nếu dám ra chắc chắn Hạ Hoàng Lãnh ngại đá lăn thêm vài vòng , biết tiểu Hạ Nghiên là đặc tội gì với nó mà để nó đối xử tàn nhẫn như vậy .

      “ Mày muốn làm gì ? muốn phá hư bức tranh của ông nội sao ? Đồ con hoang bẩn thỉu” . Hạ Hoàng Lãnh gầm lên với Hạ Nghi , tức tối trừng mắt nhìn nằm đất .

      có ! A Nghiên chỉ muốn sờ tranh chút , vì nó đẹp quá nên chỉ muốn sờ chút” . Hạ Nghi phát huy sở trường của của trẻ con , òa khóc nức nở, hi vọng tiếng khóc của mình có thể dẫn người làm đến

      dối ! tao thấy ràng , mày muốn lấy tay rạch bức tranh của ông nội , đồ thứ con hoang vô học”

      có ! Em có” . Hạ Nghi càng gào khóc to hơn … “ Quản gia ! ông đâu rồi, thằng khốn này sắp nhào vào đánh búp bê đáng của ông đây này … ”. Hạ Nghi trong lòng ngừng rên rỉ . phụ tiếng khóc cao hơn 800 đề xin ben của , quản gia thực hội hả chạy đến .

      Quản gia nhìn thấy Hạ Nghi nằm đất khóc tức tưởi , đau lòng bế vào lòng . Ông quay sang hờn giận nhìn Hạ Hoàng Lãnh

      “ Thiếu gia ! cậu biết tiểu thư thể lại sao còn đẩy ấy , cậu xem tay chân ấy bầm hết rồi này”

      “ Quản gia ! Nó muốn xé bức tranh của ông nội , ông còn binh nó”

      “ Thiếu gia ! bức tranh đâu có làm sao” . Bế Hạ Nghi tay quản gia lại gần quan sát bức tranh ,nó hoàn toàn có vết rách hay hư hỏng.

      “ cái đó …. May là tôi tới kịp nên nó có cơ hội , Hừ ! nếu tôi chậm chút là nó làm hỏng bức tranh rồi” . Hạ Hoàng Lãnh hung tợn nhìn Hạ Nghi trong lòng quản gia .

      “ Thiếu gia ! Dù sao tiểu thư cũng là em cậu , cậu cũng đâu cần xô ấy té nặng như thế”

      “ Nó phải em tôi”

      “ Thiếu gia ! Cậu thừa nhận ấy là em cậu cũng được thôi nhưng ấy còn hơn nữa chân ấy cũng do cậu làm tàn phế sao cậu có thể đối xử tàn nhẫn với ấy như vậy” . Quản gia bất bình trách mắng Hạ Hoàng Lãnh , ôm Hạ Nghi vào lòng vỗ về

      Hạ Nghi vùi mặt trong lòng quản gia cười lạnh … “ Đồ khốn ! bà đây ghi nợ chú , quân tử trả thù mười năm chưa muộn , chú cứ chờ sau này bà trị chú ra sao”

      “ Quản gia , ông đừng để bị nó lừa , ông nhìn xem nó cười mỉa tôi kìa… đó đó.. ông nhìn nét mặt hả hê của nó kia…đáng ghét” . Hạ Hoàng Lãnh tức tối

      “ Thiếu gia ! chuyện hôm nay coi như tôi báo lão gia và phu nhân nhưng tôi tuyệt muốn có chuyện này xảy ra nữa , thôi cậu về phòng học bài ngày mai cậu phải học lại rồi” . Quản gia thèm nhìn Hạ Hoàng Lãnh ôm Hạ Nghi lướt qua trở về phòng

      Hạ Nghi nghiêng đầu nằm vai quản gia nhìn Hạ Hoàng Lãnh , nhe răng cười trêu tức Hạ Hoàng Lãnh. Hạ Hoàng Lãnh nhìn Hạ Nghi cười mỉa mai mình tức đến nổ phổi , hung hăng trút giận lên chiếc xe lăn nằm gần đó . Hạ Nghi chẹp miệng “ Đồ trẻ con …”

      Quản gia đặt Hạ Nghi lên giường xem xét vết thương người , ông đau lòng lấy thuốc dịu thoa , quản gia xoa bóp rất nhàng , ông sợ đau , da Hạ Nghi vốn trắng nõn non mịn vì thế lúc nãy té để ít vết bầm tím ,ứ xanh người

      Quản gia đau lòng nhìn vết thương người Hạ Nghi , bé xinh đẹp đáng như vậy mà thiếu gia cũng đành lòng làm bị thương , là quá đáng mà .

      Hạ Nghi liếc mắt nhìn vẻ mặt đau lòng của quản gia , nếu phải
      biết quản gia có bệnh Lolicon cộng thêm tuổi tác qua năm mươi khẳng định nghi ngờ tiểu Hạ Nghiên là con riêng của ông chừng , nhìn xem vẻ mặt của ông xem … chẹp ….

      Bóng tối lần nữa bao phủ toàn trang viên , cái lạnh dần thay thế cho ấm áp ban ngày , nương theo ánh trăng , bóng cây bên ngoài in lên cửa sổ như những con quái vật canh đêm đáng sợ . Hạ Nghi lăn lộn giường chờ đợi thời cơ

      Khi tiếng chuông đồng hồ điểm canh mười hai giờ , Hạ Nghi tập trung lắng nghe , sau vài giây chuyển giờ tiếng khóc đêm bắt đầu vang lên , đêm nay nó ràng hơn , Hạ Nghi vội vàng leo lên xe lăn theo tiếng khóc , lần này rút kinh nghiệm khi đường thỉnh thoảng quan sát xung quanh xem có thấy bóng dáng quản gia

      Sáng nay trong lúc tuần tra quanh biệt thự , Hạ Nghi để ý phòng của quản gia , nó nằm ở cuối hành lang ngay phía bên dưới tầng treo bức tranh . Điều này rất đáng ngờ , theo như thái độ của những thành viên trong gia đình họ Hạ quản gia đơn giản chỉ là quản gia

      Ông giống như trưởng bối của họ , nhìn thái độ lễ phép của Hạ Hoàng Lãnh với ông cũng đủ thấy được địa vị quản gia trong nhà họ Hạ , vậy người được tôn trọng như thế lại chịu ở căn phòng nằm ở góc khuất tối nhất nhà so với căn phòng của những người làm khác .

      Lúc gần đến bức tranh như đêm qua tiếng khóc cũng thấy tăm hơi, Hạ Nghi di chuyển xe cách chậm rãi nhàng , sợ mình kinh động đến quản gia phòng bên dưới , đến gần bức tranh Hạ Nghi lấy trong túi áo ngủ chiếc đèn pin cỡ bằng ngón tay cái , bắt đầu nghiên cứu các góc quanh bức tranh

      Sáng nay dùng mấy tiếng đồng để nghiên cứu bức tranh , vẫn thể tìm ra khác lạ gì của nó , khi có ý định tìm chạm đến các góc cạnh của bức tranh Hạ Hoàng Lãnh xuất phá rối

      Hạ Nghi cố gắng soi vào những góc khuất ở chân bức tranh , bên dưới chân bức tranh bình hoa lớn khác nhau được sắp xếp hợp lý bên dưới chân bức tranh , biết chủ nhà cho rằng như thế thể hiếu thảo của mình với tổ tiên hay có dụng ý khác

      Hì hục mười mấy phút Hạ Nghi vẫn thể tìm ra chút manh mối nào , lúc gần đèn pin vô tình rớt xuống nền tạo tiếng động , Hạ Nghi hoảng hốt cúi người nhặt lên , ánh đèn chiếu vào góc của bức tranh Hạ Nghi thấy góc giấy màu vàng ngắn cỡ đốt tay

      Dù chỉ thấy góc nhưng kinh nghiệm làm ma mấy chục năm Hạ Nghi biết mẩu giấy mà thấy là loại chuyên dùng để viết phù chú . Hạ Nghi nhanh chóng xé mẫu giấy rời khỏi trường .

      Hành động nhanh nhưng với người tàn tật như là cả vấn đề , cúi người cố gắng vươn tay xé mẫu giấy trong góc , Hạ Nghi nghe có tiếng bước chân trầm ổn bước lại gần , mồ hôi sau lưng tuôn ra như tắm …. “ khốn ! Lão quản gia phát ra rồi” .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :