Ô Dạ Đề - Đâu Đâu Ma (Chương 9/1oo) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      THÔNG BÁO

      Giao add phần (II) chương 5 vào post cũ, mọi người vào xem tiếp nhé. :3

      @Trâu Tôi là chuyên gia soi JQ hành nghề nhiều năm mà . :v
      Cain, Trâu, nhimxu 1 thành viên khác thích bài này.

    2. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      @Ngọc Giao wan tâm kì quá nên bé từ ko thấy á. Nàng biết bộ nào có jq giới thiệu ta với nhé
      Ngọc Giao thích bài này.

    3. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      Chương 6: Cảnh Ngạn

      Tác giả: Đâu Đâu Ma

      Người edit: Ngọc Giao
      [​IMG]

      I.


      Gió thu quạnh quẽ, hoa trong vườn nở, từng đóa héo úa trong quang cảnh tiêu điều. Sau buổi tối mùng năm tranh chấp trận, nàng ném vỡ cốc trà sứ men xanh, Lục Yên liền hề bước chân đến Bích Khê các nữa, mà bộ ấm trà cũng bởi vì thiếu mất chiếc cốc này nên bị cất dưới đáy rương. Đến mùng chín, bệnh ho của Cảnh Từ mới khá hơn tí, nàng chầm chậm uống vào thuốc đắng, cả ngày nằm giường bệnh, người cũng phát lười ra, có khi cả ngày tỉnh được mấy canh giờ. Bạch Tô chui vào góc tường che miệng khóc lúc lâu, đơn thuốc học thuộc lòng nhưng lại tìm được người truyền lời. Cảnh Từ bảo:


      "Phương thuốc kia ta xem qua, rất bình thường, khi nấu thuốc Nhẫn Đông luôn ở bên xem chừng, muội ấy cẩn thận nhanh trí nhất, kẻ khác tìm được khe hở. Chắc chắn là phải ra tay trong thuốc, mà là nước trà, thức ăn, hoặc có thể là huân hương, vải vóc, tóm lại cũng nên phí sức đoán mò cả ngày, nếu y có ý muốn hại ta, các muội ngàn phòng vạn phòng cũng tránh được."


      Bạch Tô run giọng được mấy câu liền bật khóc:

      "Vậy cũng đâu thể để người chịu hại như vậy, cả ngày nay người thức được mấy lúc, mạng của nô tỳ đều bị dọa suýt mất luôn."


      Hoàng đế chưa vội thái giám gấp, thân thể của mình, nàng trái lại xem như , cuốn lấy lọn tóc trước ngực quấn quanh đầu ngón tay mà nghịch, mắt nhìn nóc giường, mơ hồ buồn ngủ:

      "Y là muốn ta xen vào chuyện ở Xuân Hòa cung, thế nên làm cho ta bệnh rời giường được, là độc ác."


      Bạch Tô :

      "Hay là nô tỳ thử tìm Tiếu Tổng Kỳ, đem tin truyền tới phủ, tìm lão phu nhân tính cách giúp."


      Cảnh Từ lắc đầu:

      "Nếu có thể truyền tin ra ngoài cung, Tam tỷ tỷ nhất định sớm tìm lão phu nhân xin "thuốc an thần", tội gì phải để Hoàng Tiến Lương cản đường muội? Lùi bước mà , y để cho ta ra mặt, tất càng để phủ Quốc Công liên lụy vào. Được rồi, ta mệt rồi, trước ngủ , muội căn dặn nhà bếp chưng bát súp thịt dê, trời lạnh, ta muốn ăn món này."


      ___________



      Chỉ chớp mắt, chuyện xảy ra nửa tháng, cũng đến lúc thánh giá hồi cung. Tề Vương mặc dù tốt hơn, nhưng vẫn bị Dụ Uyển Dung sắp xếp ở trong cung Xuân Hòa, giả vẻ bệnh tật quấn thân nằm giường dậy nổi. Cũng bệnh liệt giường thể đến cung Từ Ninh xem trò hay còn có Cảnh Từ, cả ngày ngủ mê man vô cùng, người của Thái Y viện bị Thái hậu mắng vô dụng trận, đến Bích Khê các chẩn mạch hai lần, cả đám người suy nghĩ phương thuốc, giằng co qua lại, lại đổi phương thuốc càng đắng hơn. Thái hậu dù tra án, cũng sai Đại thái giám ở Từ Ninh cung là Phúc Toàn sớm chiều qua xem, tất nhiên, những việc này nàng đều hay biết, nàng nằm mộng thiên thu, cho dù trong cung có trời long đất lở, nàng cũng còn vui chơi trong mộng.


      Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên cao, đột nhiên thần thanh khí sảng, trăm bệnh đều biến mất, nếu biết còn tưởng rằng hôm qua mới dùng qua thuốc tiên, có thể đảo lộn càn khôn, cải tử hồi sinh.


      Bạch Tô và Nhẫn Đông hầu hạ nàng dùng cơm trưa ở vườn hoa , xa xa nghe thấy tiếng vang vọng của thiếu niên, cùng với tiếng thở hồng hộc, giọng càng ngày càng lớn vọng tới:

      "Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, Tiểu Mãn ... Ngươi quả nhiên tỉnh rồi, chắc là biết bản thiếu gia về kinh, sớm thức dậy chờ ta phải . Ngươi ăn gì chưa? Mấy món canh loãng nước trong này, làm sao dưỡng bệnh được?"


      Bạch Tô khuỵu gối, thưa:

      "Tam thiếu gia, Quận chúa còn bệnh lắm, Thái y căn dặn phải ăn chút."


      Thiếu niên nhếch môi, cười đến rạng rỡ, cả vườn tiêu điều cũng như được nụ cười này chiếu sáng, nhàng mà mãnh liệt.


      vung áo choáng, đĩnh đạc ngồi xuống :

      "Bạch Tô tỷ tỷ mau cho ta thêm đôi đũa, ta cùng ăn với Tiểu Mãn."


      Gác đôi đũa lên cái khoái chẩm (1) màu đỏ tươi, Cảnh Từ nhấc lên mí mắt, nhìn dáng vẻ ngây ngô cười của Cảnh Ngạn ở đối diện bàn, ngậm ngụm trà, súc miệng cái mới :

      "Từ Ninh cung giữ đệ lại ăn cơm à? Còn đòi đến chỗ ta ăn. Hơn nữa, sớm bảo đệ bao nhiêu lần rồi, Tiểu Mãn là đệ có thể gọi sao? Sao học Trì nhi chút , Lục tỷ tỷ, Lục tỷ tỷ, gọi thân mật biết bao."


      (1) Khoái chẩm là cái đồ gác đũa ngày xưa (khoái = đũa, chẩm = gối)


      "Đừng có đem ta so với thằng nhóc ranh chưa mọc lông kia, hai chúng ta ai lớn ai còn chưa chắc đâu, chừng là ngươi quỷ quái gian xảo, ta ở trong bụng mẫu thân muốn ra ngoài, bị ngươi ngáng chân tranh ra trước, thế nên bà đỡ mới thấy ngươi đầu tiên." Thiếu niên năm nay chưa tròn mười lăm, dáng vẻ mày rậm mắt to, khí bừng bừng, có bảy phần giống Cảnh Từ, hai tỷ đệ thời gian sinh ra quá gần nhau, thường ngày khi có người ngoài còn quy củ chút, khi chỉ có hai người là tuyệt nghe được gọi tiếng tỷ tỷ, mở miệng ngậm miệng cũng là Tiểu Mãn này Tiểu Mãn nọ, cứ ưa ra vẻ trưởng bối với nàng.


      Cảnh Từ nhìn lau mặt rửa tay, cũng lười dây dưa vấn đề đó với :

      "Về khi nào đấy? đến Di Thọ đường thỉnh an chưa?"


      Cảnh Ngạn đáp:

      "Ngươi yên tâm, những việc này ta đều rất cẩn thận. Tối hôm kia về kinh, đầu tiên chính là gặp lão thái thái. Hôm qua vốn định đến xem ngươi, nhưng nghe bảo là ngươi bị bệnh nặng, cho gặp mặt. Hôm nay đến Từ Ninh cung thỉnh an, bẩm với Thái hậu, xin được ý chỉ mới dám tới, điện hạ vốn cũng muốn tới, mới được nửa đường, bị Hoàng hậu nương nương dẫn về Khôn Ninh cung giáo huấn rồi."


      Cảnh Từ hỏi:

      "Đệ lần này đến núi Thang Tuyền, gây họa gì chứ?"


      "Sao có thể chứ? Sao mà ta vừa ra ngoài là ngươi cứ lo chuyện này vậy, có, có, gia làm rất tốt đấy." Giọng điệu của chợt cao lên, tựa hồ muốn phô trương thanh thế.


      Nàng nghe thấy phong phanh gì, tự nhiên cũng lười tra khảo , định hỏi chút xem Thái hậu ở Từ Ninh cung có khỏe , lại nghe Cảnh Ngạn cướp lời:

      "Hôm qua ta cũng ở Từ Ninh cung, Tiểu Mãn ngươi bị bệnh, ta với điện hạ đều sợ ngươi chịu thiệt, đều ở yên đâu."


      "Chỉ mình ngươi chịu đâu là được rồi, đừng kéo theo Thái tử."


      "A, phải phải phải, là do ta mặt dày mày dạn cầu ngài ấy , để đòi lại trong sạch cho Tiểu Mãn ngươi. Đợi ta uống xong bát canh này kể cho ngươi nghe, hôm qua là náo nhiệt, Bạch Tô cùng Bán Hạ cũng có mặt, cảnh tượng đó, là hả hê lòng người, ngày lễ xem tuồng cũng đặc sắc bằng."



      "Cảnh Thanh Nham! Đệ phải cẩn thận miệng mồm đấy, lời bậy bạ nào cũng dám ."


      Hai chữ Thanh Nham, là vị phụ thân đại tài tử danh nổi khắp kinh sư kia của nàng nghĩ ra tên chữ (2) cho Cảnh Ngạn, nàng vốn là cũng có cái, chẳng qua là tên cùng tính tình khác nhau quá xa, liền lười dùng nó.


      (2) Tên chữ: Là tên gọi của người trong thời gian trưởng thành của cuộc đời, thường do cha mẹ hay chính bản thân đặt, gọi tên chữ là thể cho trưởng thành và kính trọng



      Cảnh Ngạn bình chân như vại:

      "Hai chúng ta chút thôi, có cái gì mà khó liệu chứ. Hơn nữa, lời này dù có truyền tới tai điện hạ cũng sao, ta rất thân với điện hạ mà."


      Cảnh Từ đứng dậy, vịn Bạch Tô vào trong nội đường. Trong phòng thắp lên lò sưởi, hương thơm trong lành tường hòa khiến người ta vừa tỉnh táo vừa ấm lòng, hai tỷ đệ cởi giày, rúc vào noãn tháp trò chuyện.


      ______


      @Giao lảm nhảm: Chương này về Cảnh Ngạn là chủ yếu nên vắng bóng bạn Yên, buồn quá . (T.T)

      Cơ mà Giao cũng thích bạn Cảnh Ngạn lắm nhớ, thường mấy cặp song sinh hay thân thiết, JQ tung tóe luôn, dễ xương quá mà! <3 Bé Từ với bé Ngạn thân đến nỗi bạn Yên ghen luôn với bé Ngạn nha. :v Mà bé Ngạn cũng ghét bạn Yên lắm, người ta là thiếu niên cương trực chính nghĩa, đương nhiên ưa gian thần như bạn Yên, vậy còn là gian thần muốn cướp tỷ tỷ nhà người ta. :v

      @nhimxu Giao xem truyện nào cũng soi ra JQ cả nên biết giới thiệu nàng bộ nào đây. :v Giao vừa đọc xong bộ "Xảo gả cuồng thú", thiếu gia ôn nhu x tiểu nha hoàn, 3S luôn, nàng đọc được convert đọc thử , Giao thấy cũng dễ thương lắm, nam chính vừa ôn nhu vừa gian vừa sắc (với nữ chính :v).

      ______________

      II.

      Cảnh Ngạn :

      "Hôm qua cái vị ở Xuân Hòa cung kia vừa vào cửa khóc lóc, có điều thánh thượng có ở đó, bà ta có khóc cũng vô dụng. Bà ta luôn miệng bảo rằng có người chôn vu cổ ở bốn góc trong cung để nguyền rủa Tề vương. Cón có tiểu cung nữ trong cung Xuân Hòa bị Đông Xưởng đánh đến máu chảy đầm đìa rồi kéo lên, khai rằng vào tháng nọ năm nọ, theo lời căn dặn của Triệu tổng quản ở Khôn Ninh cung mà chôn thứ ấy trong tiểu hoa viên Xuân Hòa cung."

      Trong nháy mắt, lại lấy cái kiềm trong tay Bạch Tô, tự mình gõ quả hạch đào mà ăn, chỉ chỉ vào Bán Hạ :

      "Tỷ tiếp , gia khát nước, uống ngụm trà, ăn chút điểm tâm trước ."

      Bán Hạ thưa:

      "Nhưng mà những thứ đào lên từ các cung khác phải là có nhân chứng sao? Thái hậu liền sai Tôn ma ma khám nghiệm, điều tra ra hình nộm ở Nhu Nghi điện và chỗ chúng ta đều làm từ vật liệu là gấm Vân Lăng."

      Nghe vậy, Cảnh Từ thoạt đầu ngẩn người, chốc sau mới lấy lại tinh thần, do dự :

      "Gấm Vân Lăng?"

      phải là gấm Bình Văn sao?

      "Đúng ạ, lại gấm Vân Lăng cung nào cũng có, thế nên bảo phủ Nội Vụ tra lại sổ sách. Khôn Ninh cung có nhiều nhất, có đến ba cuộn, còn ngay ngắn nguyên vẹn trong kho lớn chưa từng động tới, chỗ Thục phi nương nương cũng còn, Từ Chiêu nghi cắt ra làm áo ngủ, những góc còn thừa làm vớ, nhưng mà Từ Chiêu nghi lần lượt xé ra từng món , ghép lại thành tấm vải hoàn chỉnh. Chỉ duy có gấm Vân Lăng ở Xuân Hòa cung, bảo là làm xiêm y cho Tề vương, còn rằng thưởng cho Hinh tần nương nương, nhưng nửa chút chứng cứ cũng có, Dụ Qúy phi nóng ruột tức giận, hô to rằng hoang đường, hoang đường, làm gì có đạo lý mẹ ruột lại hại con mình."

      Cảnh Ngạn gõ vỏ hạch đạo đến thấy phiền, đập mạnh cái, mảnh vỏ văng vào mặt Bán Hạ, vội vàng xin lỗi:

      "Bán Hạ tỷ tỷ ngàn vạn đừng tức giận nha, dù gì cũng nên kể xong chuyện trước , đừng để Lục nương nhà ta chờ."

      Cảnh Từ liếc xéo cái:

      "Đệ là lão ma ma hầu hạ trong phòng nào thế, cứ gọi xằng bậy Lục nương này Lục nương nọ."

      Bán Hạ tiếp lời:

      "Nô tỳ bị gọi sang hỏi chuyện, chỉ nghe được đoạn sau. Qúy phi nương nương ầm ĩ vô cùng, luôn bảo rằng nếu chuyện này là do Xuân Hòa cung vu oan cho Hoàng hậu nương nương với Thục phi nương nương, cũng có chứng cớ. Nhưng mà trời cao có mắt, tiểu cung nga kia đột nhiên khai ngược, cầu xin Thái hậu nương nương khai ân, cha mẹ già cùng với ca ca tẩu tẩu của nàng ta đều ở trong tay của lão cửu gia (1) nhà Dụ Qúy phi, bắt nàng nàng phải nấy, Triệu tổng quản trước giờ chưa từng dặn nàng làm gì cả, chuyện hình nộm kia đến khi bị đào lên nàng mới biết. Thái hậu sai Cẩm Y vệ điều tra Dụ đại nhân, Cẩm Y vệ lợi hại, mới hai canh giờ tới, liền tìm ra người trong biệt trang, có điều họ sớm bị người của Dụ gia giết chết, chôn dưới ruộng."

      (1) Lão Cữu gia: Ý chỉ cha của Qúy phi

      "Đệ đừng gõ nữa, ầm ĩ cả nửa ngày rồi, ta còn chưa ăn được nửa miếng."
      Cảnh Từ giật lấy cái kiềm trả lại cho Bạch Tô.

      Cảnh Ngạn thầm:

      "Ngươi khó hầu hạ mà."

      Cảnh Từ mặc kệ , lại hỏi Bán Hạ:

      "Dụ Qúy phi tìm thánh thượng cầu tình sao?"


      Bán Hạ trông có vẻ hả hê :

      " chứ, sao lại được? Thái hậu nương nương trước với thánh thượng, thánh thượng bảo Dụ Qúy phi đóng cửa tự ngẫm, sau này có chiếu dụ được ra khỏi cung, chuyện trong hậu cung giao lại cho Hoàng hậu nương nương quản lý, tối đến lại hạ chỉ, lệnh Tề vương tháng ba năm sau đến phủ Thiểm An nhậm đất phong. Dụ Qúy phi bấy giờ liền thể chịu nổi, kêu trời gọi đất, ôm Tề vương ở bên ngoài điện Thái Hòa khóc sướt mướt, mới quỳ được nửa canh giờ bị Tào công công khuyên về rồi, thánh thượng ấy ạ, vừa có được hai mỹ nhân, nào còn tâm trạng nhàn rỗi để ý đến bà ta chứ? Trái lại là Hoàng hậu nương nương đấy, đúng là bồ tát sống, chịu oan khuất lớn vậy, thế mà nương nương nửa câu than thở cũng ra."


      Cảnh Từ yên lặng hồi lâu, mới khẽ thở dài:

      "Tề vương còn quá, năm sau liền đến đất phong rồi ..."


      Cảnh Ngạn vuốt tay :

      "Vốn chính bởi vì được phong vương quá sớm, mới khiến cho Xuân Hòa cung nảy sinh tâm tư nên có, Hoàng thượng thánh minh, chỉ có khi nào Xuân Hòa cung bị dẹp yên rồi, trong cung mới có thể yên bình."

      Cảnh Từ bảo:

      "Xuân Hòa cung nhất định bỏ qua đâu, trong cung này, có bao giờ có thể dùng hai chữ "yên bình" chứ? xong rồi chứ? Cũng đừng ở lâu tại chỗ này của ta nữa, ta bị bệnh, ở lâu sợ rằng lây cho đệ đấy."

      Cảnh Ngạn đỉnh đạc khoát tay:

      " sợ, thân thể gia rất tốt."


      lại đưa tay đến trước mặt nàng:

      "Nếu gia cho ngươi véo hai cái, biết gia liền tháng, ngươi nhất định là rất ngứa tay mà, đến đây , gia sợ."

      "Đấy là đệ đấy ..." Cảnh Từ mặt nảy sinh ý cười xấu xa, vươn ra bàn tay ...

      "Ối ối ối ... Đau chết gia rồi. Ngươi ngươi này ... Tay của gia đưa đến bên cạnh ngươi véo, lại cứ muốn véo mặt của gia. Khuôn mặt này của gia phải cẩn thận, nếu bị ngươi véo biến dạng, các nương trong thành nhất định đau lòng chết mất."

      "Da mặt của đệ quá dày, ta véo nổi."


      Cảnh Ngạn vừa trừng nàng cái, vừa xoa quai hàm, đột nhiên ra vẻ thần thần bí bí mà ghé qua :

      "Này, Tiểu Mãn, kể cho ngươi nghe chuyện lớn trong kinh thành nha."


      Cảnh Từ nhướng mi:

      "A? Đệ hơn nửa tháng ở trong kinh, vừa về có chuyện lớn gì đây?"

      "Ta với ngươi mà, nhà của Triệu Thị lang kia phải xáy ra chuyện rồi sao, ba con chưa xuất giá của ông ấy bị đưa đến Giáo Phường ty làm kỹ nữ, thế là Giáo Phường ty náo nhiệt rồi, ai cũng xếp hàng để ngủ ... , phải, là để thấy con của Thị lang đại nhân. Điện hạ bảo sáng mai dẫn ta đến xem cho biết ..."


      Chưa dứt lời, Bán Hạ liền nhảy dựng lên:

      "Ôi chao, Tam thiếu gia của tôi ơi, lời này sao người có thể trước mặt Quận chúa chứ, lời này ... nên ..."


      "Ta ... Ta chỉ là thấy Tiểu Mãn bị bệnh nhiều ngày thế này nhất định buồn bực đến chết mất thôi mà ... Ta có làm gì đâu ... Nhìn tỷ này, nhảy lên cả ba thước, khiến gia sợ đến làm rơi hạch đào."

      Cảnh Từ véo cái:

      "Đệ tên hư hỏng này! Giáo Phường ty được nghe chưa, nếu đệ dám , ta lập tức đến chỗ tổ phụ mách, để đệ bị quỳ ba ngày ở từ đường, chờ gia pháp hầu hạ."

      "Ngươi! Được lắm! Có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ sói. Ta kể nữa, được chưa!" phồng lên hai má ngồi bên hờn dỗi, vừa nãy còn tự xưng gia này gia nọ, chớp mắt liền phát ra tính tình trẻ con, chờ người dỗ.

      Hết chương 6.

      @Giao lảm nhảm: Cảnh Ngạn đáng quá ~ ing (*^__^*)


      Last edited: 11/7/16
      Cain, quỳnhpinky, Jeremej San3 others thích bài này.

    4. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      @Ngọc Giao ta thích cái j vừa gian vừa sắc lắm nhe.

      Thanks nàng
      Ngọc Giao thích bài này.

    5. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      THÔNG BÁO

      Giao add phần (II) chương 6 vào post cũ, mọi người vào xem tiếp nha. :3

      @nhimxu @Trâu @ngocanh @1012


      @nhimxu Nàng giống Giao thế, vừa gian vừa sắc vừa ôn nhu là hợp khẩu vị của ta nhất. ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :