1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 19: Trò chuyện với nhauthật vui vẻ.

      Ngón tay hoàn mỹ như được điêu khắc từ Ngọc Thạch, giơ lên trong đêm tối, nổi bật dưới ánh nến, đầu ngón tay như được phủ tầng ánhsáng trong suốt nhàn nhạt.

      Có thể khoa trương chút nào, bởi vì đây tuyệt đối là kiệt tác hoàn mỹ nhất của trờiđất.

      Ông trời đúng là quá ưu ái Thần rồi, mỗi phân tấc người đều là hoàn mỹ như thế, chút nào tỳ vếtnào.

      Ngay cả trong ngày thường cũng thấy hoànmỹ như vậy, dù là người có lực tự chủ cực mạnhchỉ sợ cũng trầm mê mà kinh hãi than mộttiếng hoàn mỹ, nhất định là nhìn mãi mà thể dời mắt được.

      Chỉ là, lúc này Liễu Hâm Dung lại cực kì hy vọng mình chưa từng xuất ở đây, bị người nam nhân hoàn mỹ này chú ý tới, nhất làkhông bị ngón tay của chỉ vào.

      Ánh mắt của mọi người cũng tập trung vào Liễu Hâm Dung, nhớ lại vừa rồi Chủ nhắc tới đảo côn trùng còn có cốc điên. . . . . . Ánh mắt liền từ kinh ngạc nhanh chóng chuyểnthành đồng tình, giống như thấy trước được vận mệnh bi thảm của Liễu Hâm Dung.

      "Tôn, Tôn chủ. . . . . . Kẻ gây ra mọi chuyện ràng là Liễu Lan Yên, thế nào lại chuyển thành Liễu Hâm Dung chứ?" Liễu Tấn Lợi vội vàng quỳ hai gối xuống, nâng mặt tràn đầy vết máu của mình lên, thấp thỏm hỏi Thần.

      "Là Liễu Lan Yên lỗ mãng tìm Tôn chủ muốn nội đan, chuyện này liên quan đến LiễuHâm Dung." Liễu Tấn Lợi bị sợ đến mức tráitim cũng sắp ngưng đập.

      muốn con của mình cũng bị dínhlíu vào.

      Chủ xem xét tình huống này chút, sau đó cũng ở bên cạnh nở nụ cười : "Tôn chủ, người xem, chuyện này. . . . . . Cũng liênquan đến Liễu Hâm Dung mà."

      "Ý của ngươi là, bổn tôn phán đoán sai sao?" Thần nở nụ cười ôn hòa, nhưng trong mắtcủa Chủ, lại là hết sức lạnh lẽo, làm khỏi rùng mình cái.

      " dám, dám." Chủ vội vàngkhoát tay , cũng dám đắc tội YêuThần, nhưng mà, giải thích cho thần dân của mình cũng là việc chính đáng, "Chuyện này, Liễu Hâm Dung vì sao trở thành đầu sỏ gây nên, ta là có chút hồ đồ."

      "Nàng cũng chỉ là khen ngợi Tôn chủ có thựclực cao cường, bị người kia hiểu lầm mới có thểchọc giận Tôn chủ. Nếu nàng là đầu sỏ gây nên, có lẽ là hiểu lầm người tốt rồi" Chủ vẫn là thiên vị Liễu Hâm Dung .

      Dù sao bây giờ Liễu Tấn Lợi mới là Đại TrưởngLão, còn người phụ thân từng là Đại TrưởngLão của Liễu Lan Yên kia quả đúng là có làm chút chuyện tình cho Giới, nhưng mà,người chết vĩnh viễn cũng bằng người sống.

      "Nàng phải đầu sỏ sao?" Thần nhàng điểm ngón trỏ lên huyệt Thái Dương củamình, cười như cười ngước mắt nhìn Liễu Hâm Dung quỳ đất.

      "Dĩ nhiên phải." Chủ ở bên nởnụ cười, "Vọng tưởng lấy nội đan của Tôn chủ người, đương nhiên là phải phạt nặng. Nhưng vềphần Liễu Hâm Dung, nhiều lắm chỉ là khuyết điểm nho , trừng phạt chút làđược rồi."

      "Ai là muốn lấy nội đan của bổn tôn phảiphạt nặng?" Thần buồn cười nhìn Chủ bên cạnh, lời của , đừng là YêuChủ hồ đồ, mà chính là tất cả mọi người trong vườn đều mơ hồ, rối rít nhìn nhau, căn bản làkhông có biện pháp suy đoán được Thần nghĩ gì.

      "Này, ý tứ của Tôn chủ là. . . . . ." Chủ tìm mọi cách suy đoán cũng căn bản là đoán ra tâm tư của Thần.

      "Bổn tôn trò chuyện vui vẻ với Liễu Lan Yên nương, vậy mà nàng lại đột nhiênchạy ra quấy rối hứng thú của bổn tôn, chẳng lẽ phải là đầu sỏ phá đám sao?" Lời củaYêu Thần vừa ra khỏi miệng, liền làm cho cằm của biết bao nhiêu người nặng nề rớt xuống đất.

      Trò chuyện với nhau vui vẻ?

      Hứng thú?

      Thần phải là luôn luôn cao cao tạithượng sao?

      Tại sao bị người cầu nội đan, mà lại cóthể trò chuyện với người đó vui vẻ, vậy còn giận dữ, đây, đây là cái tình huống gì?

      Thần cũng mặc kệ những ngững người kiađang trợn mắt hốc mồm ra sao, chỉ nghiêng đầu, kề sát Chủ như có chuyện riêng muốn : "Chẳng lẽ Chủ cảm thấy bổn tôn dối sao?"

      ", , . . . . . . Tôn chủ cứ đùa."Trái tim Chủ ngừng co rút nhanh,máu nhanh chóng chảy về tim, có chút lạnh cảngười, da đầu cũng đều tê dại, "Chỉ là, tròchuyện với nhau vui vẻ như vậy, là, là.. . . . ." là cả nửa ngày, Chủ cũngkhông có biện pháp tìm được từ chính xácđể hình dung, đừng xem là vốn từ của ít ỏi, mà là tình huống trước mắt quá mức quỷdị, vượt ngoài phạm vi tiếp thu của .

      "Liễu Lan Yên ra là nương rất thúvị, ăn thẳng thắn lại làm mích lòngngười, là hiếm có." Thần cong khóemôi nở nụ cười, hình như tâm trạng rất tốt.

      Thần cũng cười, những người khác đương nhiên cũng dám Liễu Lan Yên cái gì, tất cả đều cười theo.

      Trong khoảng thời gian ngắn, cả khuôn viên cùng vang lên tiếng cười "Vui vẻ", cái này tuy là tiếng cười, nhưng nghe thế nào cũng đều cảmthấy kỳ cục, ràng giống cười chút nào,mà vẫn phải cố tình làm ra bộ dáng vui vẻ, là làm khó những vị Quý tộc thế gia này.

      "Tôn chủ, tối nay chớ vì loại chuyện này mà làm giảm hứng thú của Tôn chủ, để cho bọn họ xuống trước ." Chủ tức thời ở bên cạnh câu.

      "Ừ, cách làm của Chủ đương nhiên sẽkhông làm bổn tôn thất vọng." Thần tùy ý câu, Chủ lại lập tức hiểu ý.

      "Người đâu, mang Liễu Hâm Dung xuống, phạt 60 gậy." Chủ vừa dứt lời, thị vệ đứng ở dưới liền lập tức lôi Liễu Hâm Dung ra ngoài,còn về chuyện Liễu Hâm Dung hoảng sợ kêu gào thảm thiết mọi người gạt sang bên quan tâm.

      Tiếng kêu gào thê lương biến mất, Liễu Tấn Lợi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi bảo bối củamình bị kéo , toàn thân ngừng phát run.

      Chủ nhìn thấy, lại nghiêm nghị trách cứ:"Liễu Tấn Lợi, nhìn xem nữ nhi của ngươi, cònkhông trở về tự đóng cửa suy nghĩ, giáo dục nữ nhi của ngươi cho tốt mà còn đứng ở đó làm gì!"

      "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Liễu Tấn Lợi giốngnhư bị rút toàn bộ hơi sức, run rẩy bò dậy, cung kính hành lễ, liền nhếch nhác lui ra ngoài.

      "Liễu Lan Yên, nếu nàng thích nội đan của bổn tôn như vậy, ta cố gắng." Thần cong môi cười, khuôn mặt ôn hòa, nhìn thế nào cũng đều thấy dịu dàng.

      Chỉ là, phen hỉ nộ vô thường mới vừa rồi của , cho dù ai cũng thể liên hệ hai chữ dịu dàng này với .

      Nếu hình dung mặt hổ mỉm cười sợ rằng còn thích hợp hơn.

      "Ừ, ta biết rồi, ngươi cứ chờ đó. Nội đan củangươi ta nhất định là muốn." Liễu Lan Yên khẳng định , mọi người trong vườn nghe được liền bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

      Thần mới vừa xử lý xong Liễu Hâm Dung,vậy mà nữ tử Liễu Lan Yên này còn dám như vậy, quả nhiên là thẹn với danh hiệu của nàng -- kẻ ngu!

      "Được, ta chờ." Nhưng sau câu đó của Thần, liền làm biết bao nhiêu ngườibật ngửa.

      Được rồi, hôm nay đầu óc của mọi người cũng quá bình thường.

      "Tôn chủ, ngài nhìn xem những thứ kia có hàilòng hay ." Chủ cũng muốn tiếp tục dây dưa cái vấn đề này nữa, bây giờtrong đầu biến thành đống bột nhãorồi, căn bản là cũng ràng lắm rốt cuộc đây là tình huống gì, chỉ đành phải dẫn sang chuyện khác.

      Thần tùy ý gật đầu cái, Chủ lập tức sử dụng ánh mắt ra hiệu cho Dư Cận Thước vẫn còn ngơ ngác mất hồn, nháy mắt, thấy có phản ứng, Chủ thể làm gì khác hơn là mở miệng: "Tam đệ."

      "A? À, vâng" Dư Cận Thước bị Chủ kêu như vậy, lúc này mới phản ứng được, phân phóthủ hạ làm việc.

      Lúc này Liễu Lan Yên ngồi trở lại chỗ của nàng, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra thoải mái ăn uống. Ai cũng biết lúc nàng rũ đầu xuống trong mắt liền xoẹt qua tia kinh ngạc, cái tên Thần này. . . . . . Hìnhnhư có gì đó đúng lắm.

      Người khác cũng là còn trong khiếp sợ chưa kịp lấy lại tinh thần, nên đương nhiên có ai chú ý tới Thần cao cao tạithượng liếc nhìn Liễu Lan Yên ngồi mộtmình, trong mắt lóe lên nụ cười thâm trầm.

      Editor: tyvybutchi.

      Chương 20: Tâm tư khó đoán.

      Dư Hân Dật thở dài hơi, ngồi xuống, gãi gãiđầu của mình.

      Liễu Lan Yên và Thần rốt cuộc là diễn trò gì?

      Chẳng lẽ hai người từng quen biết nhau?

      Dư Hân Dật là trăm mối nghìn tơ vẫn có cách giải, trong khi cúi đầu suy tư, đột nhiên cảm thấy quanh thân chợt lạnh, bản năngcảnh giác cho biết – đó là sát khí.

      Nâng ly rượu lên, tùy ý ngẩng đầu, nhìn chung quanh vòng, rốt cuộc là ai động sát tâm vớihắn?

      Xem vòng, Dư Hân Dật nhìn đến đốitượng khả nghi -- Thần.

      biết có phải là tưởng tượng haykhông, mà luôn có cảm giác nụ cười bên môicủa Thần cứ rét lạnh thế nào, khi tùy ý khẽ liếc mắt quét qua , còn mang theo sát khí lãnh.

      Trừng mắt muốn nhìn cho kĩ nhưng cái cảm giác kỳ quái kia lại chợt biến mất, giống như vừa rồichỉ là ảo giác của .

      Sắc mặt Dư Hân Dật thay đổi, vẫn là cái bộ dáng cả ngày vô công rỗi nghề kia, chỉ làtrong lại lòng khỏi hoài nghi, hình như có đắc tội Thần, chẳng lẽ cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác thôi sao?

      Trong lúc Dư Hân Dật nghĩ mãi xong, đột nhiên có tiếng thanh thúy do ngọcbội khẽ chạm nhau vang lên, thanh này hếtsức dễ nghe, hấp dẫn lực chú ý của mọi người,tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mười mỹ nhân chầm chậm lên phía trước, trực tiếp dừng lại ở phía dưới vị trí trung tâm.

      Mười người, mỗi bên năm người, chia ra làm hai hàng hành lễ hạ bái.

      Vừa thấy mười người kia, dù là những Quý tộcthế gia cũng đều khỏi sợ hãi than ra tiếng,mười người này bộ dạng có thể là làxinh đẹp động lòng người, mỗi người đều làmang theo phong tình, lẳng lơ.

      "Tôn chủ, đây là người mà Chủ Thượng tậntâm chọn lựa, Tôn chủ có hài lòng ?" Dư Cận Thước chắp tay làm lễ, ngẩng đầu nhìn YêuThần nửa ngồi nửa dựa vào bên trong ghếđệm, cung kính .

      Thần ngước mắt, nhàn nhạt quét mắt mộtcái, nhìn mười người xinh đẹp bên dưới.

      Mười người này, tùy tiện lấy ra người cũngtuyệt đối là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hại quốc hại dân, cái nhăn mày nụ cười đều giống như có ma lực, câu người thần hồnđiên đảo, trong lòng ngứa ngáy rạo rực, hận thể lập tức cướp bọn họ làm của riêng. Hận thể dâng tất cả những gì mình có đếntrước mặt bọn họ, chỉ vì muốn đổi cái liếc mắt dừng lại ngắn ngủi của bọn họ.

      Dư Cận Thước đối với mỹ nhân mình chọn là có niềm tin tuyệt đối, mười người này có thể là phong cách khác nhau, đẹp sắc xảo, lạnh lùngngạo mạn, thanh tú, ngây thơ. . . . . . Tuyệt đối là bao gồm tất cả các loại phong cách.

      Chỉ cần ra mong muốn, mười người này đềucó thể thỏa mãn tất cả.

      Cho nên, sau khi ánh mắt Thần quét mộtvòng qua mười người đó, Dư Cận Thước liền hơi ưỡn ngực lên, nở nụ cười hả hê chờ Thần khen ngợi.

      Thần cười, cong khóe môi, làm cho ngườita có loại cảm giác gió xuân hiu hiu dịudàng, làm cho người ta từ trong ra ngoài đều thấy nhõm, cả người tựa như tung bay trong gió.

      "Dung chi tục phấn (tầm thường)." nhàngphun ra bốn chữ, lập tức khiến Dư Cận Thước từ cao trực tiếp rơi xuống đáy cốc, bị đảkích đến thương tích đầy mình, nụ cười hả hê nhanh chóng đọng lại ở mặt, cộng thêmkinh ngạc đột ngột, tất cả tổ hợp lại với nhau, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.

      Thần hề nhìn sắc đẹp phía dưới nữa, nghiêng đầu, chút để ý hỏi câu: "Đâychính là thành ý của Chủ?"

      Trong lòng Chủ run lên, vội vàng : "Tônchủ, mười người này trải qua chọn lựa tỉ mỉ, bọn họ đều là. . . . . ."

      Tiếng cười nhàng tràn ra từ bờ môi mỏngcủa Thần, nụ cười nhõm làm cho Chủ nghe được phải lập tức câm miệng.

      " Chủ còn muốn chuyện như Khánh Lê xảyra lần nữa?" Lời Thần , khiến bộmặt cười của Chủ cứng đờ, những lờinày nhận cũng được, mà nhận cũng được.

      Khánh Lê dễ dàng tiến vào phạm vi thế lực của Thần như thế, có lẽ là bởi vì ban đầu sớm bọn họ muốn mượn người của Thần ra tay.

      Hôm nay Thần lại lấy ra như vậy, YêuChủ dù sao cũng cảm thấy hơi lúng túng.

      "Tôn chủ, chuyện này. . . . . ." Trong lúc Chủ vẫn còn tìm lý do, Thần nhàng cười tiếng, trêu : " Chủkhông cần khẩn trương như vậy, bổn tôn cũng chỉ là đùa chút thôi. Những người này, bổn tôn nhận."

      Sao?

      Thần đột nhiên biến chuyển, làm cho YêuChủ thể nào giải thích được, căn bản là theo kịp ý định thay đổi bất thường của .

      Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Chủ lập tức thở phào nhõm, chỉ cần Thần nhận lấy quà tặng, ít nhiều gì cũng đều đồng nghĩa với chuyện Khánh Lê qua.

      "Sắp tới là ngày hội luận phẩm, đúng ?" Thần cũng hề để ý chuyện Khánh Lê, ngay cả mười người xinh đẹp nhuthuận đứng ở bên, nhìn cũng thèm nhìn cái, mà chỉ tùy ý hỏi Chủ.

      "Đúng vậy." Nhắc tới cái này, mặt Chủcũng lộ ra thần sắc vui mừng.

      Đây chính là đại hội quan trọng của giới trẻ trong Giới bọn họ.

      "Còn nửa tháng nữa chính là ngày hội luậnphẩm, biết đến lúc đó Tôn chủ có thể dư ra chút thời gian giá lâm?" Những lời này củaYêu Chủ hoàn toàn là khách khí, chứ người nàomà biết từ trước đến giờ Thần đềuluôn khinh thường tham gia những loại chuyệnnhư vậy, huống chi còn là đại hội tỷ thí của tiểu bối tuổi, càng thêm thèm liếcmột cái.

      "Ừ, được." Thần hời hợt câu, lạithiếu chút nữa dọa cho Chủ rớt cằm, mới vừa rồi phải là nghe lầm chứ?

      Thần tới tham gia hội luận phẩm?

      "Tôn chủ, ngài đây là. . . . . ." Chủ thấp thỏm lo âu dò hỏi.

      bình thường, quá bình thường rồi.

      Chẳng lẽ Thần chuẩn bị hành động gì sao?

      Càng nghĩ, Chủ càng thấp thỏm, bất ổn chờ câu kế tiếp của Thần.

      "Bổn tôn muốn tìm người, sức mạnh lúc nào cũng cần phải truyền thừa." Thần thản nhiên , nhưng câu nặng nhẹnày ra lại làm cho thanh niên trong khion6 viên chấn động ngừng, tất cả đều vuimừng nhìn chằm chằm vào Thần cao cao tại thượng.

      Truyền thừa sức mạnh?

      Đây là có ý gì?

      Chẳng lẽ là, Thần muốn tìm đệ tử sao?

      Tính tình Thần bất định, luôn làm việc theo ý thích, nhưng mà năng lực của tuyệt đối là người nào dám chất vấn.

      Nếu như có thể trở thành đệ tử của Thần .. . . . . được chỉ dạy tu luyện lực, thành tựu sau này, cộng với chỗ dựa vững chắc là Thần. . . . . . Vô luận là nghĩ theo phươngdiện nào, đây cũng đều là cơ hội ngàn năm có .

      Những con em thế gia, thế hệ thanh niên kia như thế nào lại động lòng được chứ?

      Vì vậy, những ánh mắt nóng bỏng chờ đợi của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn chằm chằm Thần, cái người nam tử hoàn mỹ ngồi ở vị trí cao cao tại thượng kia, khiến cho Chủcũng phải kiêng kỵ ba phần, rất có thể là sư phụ của bọn họ, bọn họ làm sao có thể kích động đây?

      "Liễu Lan Yên, ngươi muốn nội đan của bổn tôn như vậy, chắc là tham gia hội luận phẩmchứ?" Thần đột nhiên cất giọng , khiếncho Liễu Lan Yên ngồi phía dưới phảingẩng đầu, hơi hất cằm lên, khẳng định , "Tađương nhiên tham gia, nội đan của ngươi làcủa ta!"

      Liễu Lan Yên lời khoác lác vô sỉ, lập tứclàm mọi người trong vườn thấp giọng châmbiếm, người ngay cả lực cũng có,mà còn dám tham gia hội luận phẩm sao?

      nàng ngu, đúng là ngu đến hết thuốcchữa.

      "Vậy bản tôn phải mỏi mắt mong chờ rồi." Thần cười như cười liếc mắt nhìn LiễuLan Yên, đùa giỡn câu.

      Trong vườn, những người có tâm tư bén nhạy, liền thầm suy nghĩ, mơ hồ suy đoán.

      Thần chỉ là đùa bỡn Liễu Lan Yên thôi.

      Lúc đầu còn giống như rất quan tâm đến Liễu Lan Yên, tại lại bảo nàng tham gia hội luận phẩm, đây phải là bêu xấu nàng trướcmặt mọi người sao.

      ra là như vậy, Liễu Lan Yên chỉ là vật giải khoay của Thần trong lúc nhàm chánmà thôi.

      Nghĩ thông suốt điểm này, mọi người liềnsáng tỏ gật đầu, khó trách vừa rồi Thần bảo vệ Liễu Lan Yên như vậy, ra cũng chỉ là hắntrong lúc nhàm chán để dành lại trêu chọc thôi.

      Bị Thần làm loạt hành động kỳ quái giải thích được, trong lòng Liễu Lan Yên cười lạnh dứt, đầu óc của cái tên Thần này phải là có bệnh chứ? Làm gì lạimuốn gây khó dễ cho nàng như vậy?

      Nếu muốn gây khó dễ cho nàng . . . . . . Hừhừ. . . . . .

      Liễu Lan Yên cúi đầu uống ly rượu trong tay,trong mắt lên nụ cười phức tạp, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21. Ám Dạ Tinh Linh.

      Edit: Linh.

      Yến hội tiến hành trong cảnh hoan ca cườinói, nhìn khoảng , Liễu Lan Yên đứngdậy, lặng yên tiếng động rời , dù sao nàng cũng phải trọng điểm của yến hội,tự nhiên cũng có ai chú ý đến nàng.

      ra khỏi vườn hoa, lúc này Liễu Lan Yên mớithở dài hơi, trong vườn quá bực bội.

      Những lời a dua nịnh nọt, nàng nghe đượcthật là cảm thấy thoải mái.

      "Lan Yên muội muội." Đột nhiên vang lên thanhâm làm cho Liễu Lan Yên phải dừng chân, nàng khó hiểu quay đầu lại, sau khi thấy ràngngười vừa tới, liền lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Tô công tử, sao ngươi lại tới đây?"

      "Lan Yên muội muội, nơi này cũng thíchhợp với ngươi, sau này ngươi đừng trêu chọc Tôn chủ nữa." Tô Hãn Hạo nghiêm túc .

      Có trời mới biết vừa rồi ở trong yến hội, hắnnhìn thấy hành động của Liễu Lan Yên, trái timthiếu chút nữa nhảy ra từ cổ họng, nhưng mà nghĩ đến sinh tử tồn vong của gia tộc, cũngkhông thể làm gì khác hơn, loại cảm giác bất lựcnày khiến uể oải.

      "Ta có trêu chọc ." Liễu Lan Yên nháy đôi mắt to ‘hắc bạch phân minh’ của mình, ngây thơ .

      "Ngươi.....Aizzz....." Tô Hãn Hạo còn muốnkhuyên hai câu nữa, nhưng nghĩ đến trí lực củaLiễu Lan Yên, chỉ sợ mình cái gì nàng ta cũng hiểu được, nên đành bỏ qua ý định tiếp tục khuyên.

      "Tô công tử, ngươi vẫn là nhanh trở về thôi."Liễu Lan Yên cười ha hả , thúc giục Tô Hãn Hạo, người râu ria như nàng rời khôngsao, nhưng Tô Hãn Hạo là công tử của trưởnglão, đương nhiên thể vắng mặt thời gian dài.

      Tô Hãn Hạo yên lòng nhìn Liễu Lan Yên chút, cuối cùng than tiếng, xoayngười rời .

      Liễu Lan Yên nhìn bóng lưng của Tô Hãn Hạonhẹ nhàng gợi lên khóe môi, nàng cũng muốn bị nhiều thứ trói buộc như vậy, là người tốt, nhưng mà lưng đeo quá nhiều thứ.

      đường thuận lợi rời Vương Cung, Liễu Lan Yên trở lại Liễu phủ, mới vừa trở lại phòngcủa nàng, liền bị Tần Tụ phen bắt qua.

      "Tần di, người....."

      "Tiểu thư, người sao rồi? Có bị thương ? Có bị người khác khi dễ hay ?" Căn bảncũng để cho Liễu Lan Yên có cơ hội nóichuyện, Tần Tụ hơi liên tiếp hỏi ra nhiềuvấn đề, làm Liễu Lan Yên có nửa phần cơ hội chen miệng vào.

      "Tiểu thư, Liễu Hâm Dung bị đánh, còn ngườicó bị làm sao ?" Tần Tụ ở bên trong Liễu phủ nghe Liễu Hâm Dung bị đánh đến trầy da sứt thịt, được nâng trở về, dọa cho nàng hốthoảng, chỉ sợ tiểu thư nhà mình gây ra chuyện gì trong yến hội, kết quả so với Liễu Hâm Dungcòn thảm hơn.

      "Ta rất khỏe." Liễu Lan Yên vô tội mở ra haibàn tay, để Tần Tụ thuận lợi kiểm tra phen.

      Tần Tụ nhìn từ xuống dưới xác định nhiều lần, Liễu Lan Yên có việc gì, lúc này mớiyên lòng lại.

      Nàng còn muốn hỏi thêm chút nữa, nhưngkhi thấy Liễu Lan Yên ngay cả mí mắt cũng mở ra nổi, ngừng ngủ gật đaulòng thôi, giọng : "Tiểu thư, đãchuẩn bị xong nước nóng rồi, người tắm cáirồi ngủ tiếp được ?"

      "Được." Liễu Lan Yên mơ mơ màng màng đáp lời, nhắm mắt lại, mặc cho Tần Tụ đem nàng tớiphòng bên, tùy tiện tắm rửa sạch , trở lại nằm úp sấp giường liền ngủ.

      Tần Tụ thấy tiểu thư nhà mình như vậy, cũng tiện cái gì nữa, thấy cửa sổ đều đóng hết, lúc này mới lui ra ngoài, trở về phòng ngủ của chính mình.

      Qua nửa canh giờ, Liễu Lan Yên vốn nên ngủsay ở giường thế nhưng hóa thành đạoảnh nhạt, biến mất giường .

      Ở rừng núi ngoài thành, Liễu Lan Yên ngồi nhánh cây, đung đưa bắp chân, chỉ thấy làn váy theo gió đêm khẽ phất phới.

      Bạch y mỏng manh nhàng khoác ở người, giống như đám mây lúc lúc ởtrên trời hóa thành quần áo, tóc dài đen nhánhgiống như mực đổ xuống sau lưng, sợi tóc tungbay ở trong bóng đêm hòa thành thể.

      Đôi mắt linh động như nước lưu chuyển, giống như ánh sao mỹ lệ trong đêm tối.

      Chỗ nào giống tiểu thư mồ côi ngây dại ở Liễuphủ, ràng chính là ám dạ tinh tinh bướng bỉnh.

      "Tiểu thư." Trong đêm tối vang lên giọng nam nhàn nhạt, nếu nghe kỹ, còn tưởnglà tiếng lá cây ma sát vào nhau tạo thành.

      "Tình huống thế nào rồi?" Liễu Lan Yên cười ha hả , căn bản cũng để ý bên cạnh mìnhkhông có bóng người.

      "Tất cả đều giống như tiểu thư dự đoán." Thanh rất vang lên, khiến Liễu Lan Yên hàilòng mỉm cười.

      "Tiểu thư, trễ thế này rồi mà người còn ra ngoài,nếu như bị người Liễu phủ phát khôngphải là chuyện tốt. Sau này, hãy để thuộc hạ gặp tiểu thư bẩm báo."

      "Ngươi biết cái gì? Người Liễu phủ coi là cái gì, tiểu thư đây là đợi ở Liễu phủ nhàm chán, mớira ngoài giải sầu." thanh nghịch ngợm đột nhiên xuất , vẫn như cũ thấy bóng dáng, nhưng giọng điệu nhàng kia, làmcho người ta biết đấy là hoạt bát.

      Giọng nam nhàn nhạt ban đầu tiếngđộng yên lặng lui xuống, sai lầm rồi. Hắnhoàn toàn quên tiểu thư thường theo lý lẽ bình thường.

      "Tốt lắm, hai người các ngươi, đừng có vừa gặp liền cãi vã như vậy." Liễu Lan Yên cười lắc đầu: "Ta muốn yên lặng chút."

      "Vâng" sau khi đồng thời lên tiếng trả lời, trongrừng núi lại khôi phục mảnh yên tĩnh.

      Liễu Lan Yên ngồi ở cành cây, nghĩ ngợichuyện hôm nay nhìn thấy thần, người nam nhân kia làm cho người ta ngoài ý muốn, chỉ là đùa bỡn nàng và Liễu Hâm Dung thôi sao?

      Đối với nàng dung túng, đối với Liễu Hâm Dung trách móc nặng nề, chỉ là do nhất thời nhàm chán sao?

      Nghĩ đến bộ dáng nửa nằm nửa ngồi ghế của người nam nhân kia, trong đầu thoáng quanụ cười ôn hòa vui vẻ bên môi của , lập tức cỗ đau nhức từ đáy lòng dâng lên, khuếch tán ra.

      Khiến cho Liễu Lan Yên nức nở tiếng, theobản năng để tay lên ngực.

      Đây là làm sao?

      Tại sao thấy người nam nhân kia, khiến nàng thoải mái như vậy?

      Chung quy nàng cảm thấy hành động của Yêuthần, đơn giản giống như bề ngoài.

      đợi Liễu Lan Yên nghĩ ra, lập tức cảmthấy cách đó xa có động tĩnh dị thường,nhướn mày, thầm mắng tiếng, thế nhưng lại sơ ý đến trình độ như vậy, có người đến gầncũng biết.

      "Người nào?" Dư Cận Thước nghe được tiếngvang, lập tức quát lớn tiếng, nhìn về chỗ thân của Liễu Lan Yên.

      Nếu bị phát , Liễu Lan Yên cũng cóý định né tránh, nhàng đưa tay đem lụamỏng che mặt, nhảy xuống.

      Sau đó, Dư Cận Thước thấy màn khiến hít thở thông.

      giống như bạch vân lượn lờ thướt tha từ bầu trời đêm lướt xuống, tóc dài tung bay, lộ ra cảm giác nhàng phiêu dật.

      Cặp mắt mang theo cười nhạo chịu tróibuộc, cũng bởi vì cặp mắt này, mê hoặc lòngngười, đem khí chất phiêu nhiên trong trẻo lạnhlùng giống như tiên hoàn toàn thay đổi, hóa thành ám dạ tinh linh .

      Cứ nhàng như vậy hạ xuống trước mặt , khiến trái tim hung hăng xuất vết nứt, có cái gì đó tiến vào chiếm giữ trong đó.

      thân là đệ đệ của chủ, Vương gia quyền cao chức trọng trong giới, sắc đẹpcũng thấy nhiều, nhưng chưa thấy nàođem thánh khiết cùng diêm dúa lẳng lơ dung hợp hoàn mỹ như thế.

      Hết lần này đến lần khác trước mặt có thể làm được, còn chút dị dạng khácthường.

      Lúc này, trong đầu của biết thế nào lại nhảy ra câu của thần ở yến hội "Dong chi tục phấn."

      Đúng vậy, cùng so sánh với này, mười mỹnhân kia đúng là dong chi tục phấn, có nửa phần có thể so sánh.

      cái ý niệm kiên định từ đáy lòng toát ra -- nữ tử này, định rồi!

      ------- lời ngoài mặt ------

      Cất giấu a, có thể tới mãnh liệt chút haykhông?

      Chương 22. thèm ngó đến.

      Edit: Linh.

      Ngay tại thời điểm Dư Cận Thước muốn mởmiệng, lại phát trong mắt nữ tử Tinh Linh lộ ra chút châm biếm, muốn xoay ngườirời .

      Châm biếm?

      Nàng nhìn vừa mắt sao?

      "Đứng lại!" Dư Cận Thước cáu kỉnh quát lớn.

      Coi như nữ tử này có khí chất bất đồng vớinhững người khác cũng có tư cách giễucợt .

      là đệ đệ của chủ, Vương gia nắm giữquyền lực ở giới, há có thể bị nữ nhâncười nhạo như vậy?

      "Ngươi có biết Bổn vương là người phương nàokhông? Bổn vương chính là Tam vương gia củayêu giới Dư Cận Thước!" Dư Cận Thước trầmgiọng đắc ý , từng chữ từng chữ nặng nề phun ra, muốn đem lời trong miệng biến thành tảng đá, đem nữ nhân dám can đảm cười nhạo đập nằm mặt đất.

      Thời điểm tên mình ra, Dư Cận Thước rất có lòng tin vào chính mình, tên của giới tuyệt đối là nổi tiếng, người nào khôngbiết đến uy danh của ?

      chờ thấy ánh mắt kinh ngạc của nữ tử này,thậm chí là sợ hãi sau khi nàng biết thân phận của , hoặc là --- lấy lòng.

      Hết lần này tới lần khác, tất cả suy đoán của đều sai lầm rồi.

      vừa xong, bước chân rời của nàng kia có nửa phần thay đổi, vẫn như cũ nhanh chậm ở dưới ánh trăng độchành, lời của cứ như ‘nước đổ lá môn’ vậy.

      Như vậy, khác gì trực tiếp cho Dư CậnThước cái tát, đánh cho mặt mũi của lót bên trong áo hay chăn toàn bộ bị tổn thương.

      tại đâu còn trông nom khí chất của nữtử kia có tầm thường hay , ‘thương hương tiếc ngọc’ loại chuyện cổ hủ này phải chuyện Dư Cận Thước làm, tay phải trực tiếp đưa lên, lực vô hình biến thành trảo phong sắc bén nặng nề chụp vào đầu vai của nữ tử.

      Dư Cận Thước tức giận, nhưng mà lý trí vẫncòn, đối phó với tiểu nữ tử còn cần phảitự mình xuống tay hay sao?

      Vì vậy, tránh chỗ hiểm sau lưng của nàng.

      Huống chi, còn muốn đem nữ nhân này bắt về dạy dỗ tốt phen, nếu như giữ nàng ở bên người cũng là niềm vui thú phải sao?

      trảo này, Dư Cận Thước tuyệt đối nắmchắc, dùng chính là lực cấp sáu, nhìn khắp cả giới, người có lực cấp sáu tuyệt đối là cao thủ.

      Nữ nhân này nhìn thế nào cũng giốngngười có lực cấp sáu.

      Nhưng mà, Dư Cận Thước làm việc vẫn rất cẩnthận.

      cũng lơ là, trực tiếp sử dụng lực cấp sáu, cho dù nàng ta cũng có lực cấp sáu,lần này bắt được nàng, nhưng cũng có thểép nàng thể dùng toàn lực phản kháng.

      Nếu như nàng vẫn chưa đạt tới lực cấp sáu..... Kết quả kia, cần cũng biết.

      Nàng nhất định là vật trong túi của .

      Trảo phong phá vỡ khí, bí mật mang theo gào thét hướng đầu vai của Liễu Lan Yên đánhtới, khoảng cách này cho dù nàng có lựccấp sáu, cũng thể tránh khỏi.

      Khóe môi Dư Cận Thước giương lên nụ cười đắc ý, dám đem để ở trong mắt, dạy dỗ nàng tốt, để cho nàng biết, cóngười thể trêu chọc vào.

      Trảo phong bí mật mang theo tiếng xé gió bénnhọn, nặng nề xuyên thấu qua đầu vai của LiễuLan Yên, xuyên qua bạch y như sương như khói kia, màu đỏ tươi như mong muốn cũng có xuất .

      Dư Cận Thước kinh sợ lập tức lui về phía sau, lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, phát, tùy thời chuẩn bị công kích.

      Thần kinh căng thẳng đến cực hạn, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải tình huống quỷ dị như vậy.

      lâu rồi có cảm giác kinh khủng như thế, trơ mắt nhìn bóng dáng nữ tử bạch y cách đó xa từ từ nhạt dần, cho đến khi biếnmất thấy.

      Tàn ảnh!

      Hai chữ này thoáng qua nhanh trong đầuDư Cận Thước.

      Ý tứ chứa trong đó khiến da đầu tê dại, mồ hôi lạnh theo sống lưng chảy xuống.

      Khoảng cách ngắn như vậy nàng né tránh nhưthế nào?

      Tốc độ của nàng khiến cho cách nào nhìn ..... lực cấp bảy, như vậy nàng..... Là lực cấp nào?

      Cái vấn đề này, càng nghĩ Dư Cận Thước càng cảm thấy sau lưng từng trận lạnh cả người, gió đêm vừa thổi, y phục cũng dính vào lưng.

      Tiếng cười nhàng, giống như vang vọng ởbên tai, Dư Cận Thước cả kinh xoay người, xem xét chung quanh, nhưng thấy nửa điểmbóng dáng của nàng ta.

      lực trong lòng bàn tay đột nhiên sáng hơn mấy phần, nhưng Dư Cận Thước có phátra công kích, phải là muốn, mà là căn bản biết nên công kích hướng vào.

      Tiếng cười nhàng kia giống như ở bên tai, quay đầu nhìn, lại thấy tung tích.

      Cổ họng khẩn trương hoạt động cái, DưCận Thước cố gắng trấn định tức giận dò hỏi:"Người nào? Ngươi rốt cuộc là ai?"

      có người trả lời, chỉ là gió đêm từ từ thay thế cho tiếng cười nhàng kia, trong rừng núi khôi phục yên lặng vốn có, chỉ còn lại tiếng lácây xào xạc, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng kêu củamấy con côn trùng.

      Đợi khoảng khắc [15 phút] xác định khôngcó ai, lúc này Dư Cận Thước mới đem lực thu hồi, thần kinh căng thẳng dần dần buônglỏng xuống.

      Lúc này mới phát , quần áo người mình bị mồ hôi lạnh thấm ướt, trong lòng càng thêm tức giận.

      nghĩ tới thế nhưng lại thua trong tay nữ tử biết tên, đây tuyệt đối là nhụcnhã vô cùng.

      "Bất kể ngươi là ai, Bổn vương tuyệt đối sẽkhông bỏ qua cho ngươi!" Dư Cận Thước dùngsức siết chặt nắm đấm, nặng nề đập vào mộtthân cây khô, chấn động khiến chim cây vẫy cánh phành phạch bay .

      Trừ bỏ tức giận ra, nhiều hơn nữa là camtâm.

      Địa vị của giới, có vật gì là có được?

      Hết lần này tới lần khác, nữ tử này lại khinhthường quay đầu lại nhìn .

      Đôi mắt Dư Cận Thước lóe lên tia nguy hiểm: "Nếu như muốn đưa đến hứng thú cho Bổn Vương, như vậy ngươi thành công rồi."[Eo, tự kỉ kinh. ]

      Nữ nhân này, định!

      Ly khai rừng núi, con đường mòn, cây liễu nhàn nhã phơi ánh trăng, vui mừng.

      "Tiểu thư, tiểu thư...... Dư Cận Thước đối với người rất có hứng thú." Thanh mới vừa rồi ởtrong rừng vang lên.

      "Ta đối với có hứng thú." Liễu LanYên hừ tiếng, cho là Vương giacó thể mắt cao hơn đầu sao? "Băng, ngươi lại tới đây làm gì?"

      Nàng biết tiểu tử này, ngày thường nghịch ngợmthì nghịch ngợm, nhưng tuyệt đối phảingười làm việc nghiêm túc. Cố ý tới tìm nàng, chắc chắn là có chuyện.

      "Tiểu thư là thông minh." Thanh cười hìhì của Băng vang lên, "Tiểu thư, chuyện của chúng ta tiến hành rất thuận lợi, nhưng mà, thiếu đồ nha."

      "Thiếu cái gì?" Liễu Lan Yên kỳ quái hỏi.

      "Chính là cái này." Theo lời của Băng vang lên,trong tay Liễu Lan Yên nhiều hơn tờ giấymỏng.

      Nhanh chóng xem lần, Liễu Lan Yên khẽmỉm cười: "Cái này dễ thôi, ta chuẩn bị xong sẽđưa cho ngươi."

      "A? Nhưng mà những thứ này đều là thuốc cực kỳ trân quý, phải dễ dàng có thể lấy được." Băng rất tin tưởng thực lực của tiểu thư nhà mình, nhưng mà trong thời gian ngắn thuthập tất cả, sợ rằng rất khó khăn.

      "Yên tâm, đến năm ngày, tuyệt đối chuẩnbị đầy đủ." Liễu Lan Yên tràn đầy tự tin, nóixong nàng liền rời .

      Lưu lại Băng trong bóng tối hiểu chớp chớp mắt to, lầm bầm lầu bầu nghi ngờ: "Thuốcnày mấy trăm năm mới có lọ, tiểu thư làm sao lấy được?"
      Chris, windlove_9693sunnysmile1012 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Bắt đầu hành động


      Về tới Liễu phủ, Liêu Lan Yên cũng trựctiếp đến phòng mình, mà là tránh thủ vệ của Liễu phủ, cố ý đến viện của Liễu Hâm Dung.

      Còn chưa tới gần khuê phòng của Liễu HâmDung, chợt nghe thấy tiếng chửi rủa hữu khí vô lực từ bên trong, cùng với nha hoàn bận rộn ra khỏi cửa.

      mình trong bóng tối, Liễu Lan Yên khoanhtay trước ngực, nghe những tiếng mắng chửi đầy tức giận và cam lòng của Liễu HâmDung, đôi lúc trong đó còn xem lẫn cả tiếng kêurên đau đớn, là làm quấy nhiễu mộngđẹp của người khác mà.

      "Nữ nhi, nữ nhi, con đừng kích động như vậy,thương thế của con vừa mới tốt lên được, đừng nên lộn xộn. Có chuyện gì chờ dưỡng thươngtốt lại ." Liễu Tấn Lợi ở trong phòng ngừng khuyên can nữ nhi, sợ nàng làm ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      "Giết nàng ta, giết con tiện nhiên kia !" Liễu Hâm Dung lớn tiếng gào thét, bởi vì động tác quá mạnh, làm ảnh hưởng đến vết thương trênlưng nàng, đau đến nỗi khiến nàng nhe răng nhếch miệng, thấp giọng hô đau.

      Vị trí từ phần eo xuống đến đầu gối, bị đánh đến loang lổ máu, cho dù là dùng thuốc trị thươngtốt nhất lúc này băng gạc cũng có những điểm hồng do vết máu để lại.

      "Được, được, giết nàng ta. Phụ thân nhất định giúp con giết nàng ta! Nữ nhi ngoan của ta, con đừng cử động, đừng nhúc nhích nữa." Thấy trênngười Liễu Hâm Dung lại chảy máu, khiến cho Liễu Tấn Lợi luống cuống tay chân, muốn trấnan Liễu Hâm Dung, lại sợ chạm đến miệng vếtthương của nàng, đứng bên gấp đến độ xoay quanh.

      "Con tiện nhân kia!" Miệng vết thương nứt ra khiến cho Liễu Hâm Dung bị đau, liên tục hít vài ngụm khí lạnh để giảm bớt đau đớn.

      Nàng vốn muốn mượn cơ hội lần này, lần trừ bỏ Liễu Lan Yên vĩnh viễn, sao nghĩ đượchành động của Thần lại ngoài dự đoán củamọi người như thế.

      chỉ đá được Liễu Lan Yên ra khỏiphủ, trái lại còn khiến nàng rước lấy thương tổncả người, chuyện này chuyện đối bỏ qua, nàng phục thù người Liễu Lan Yên thậttốt.

      "Nữ nhi ngoan của ta, con đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện cứ để phụ thân xử lý. Con cứ yên tâm dưỡng thương là tốt rồi." Liễu Tấn Lợi đaulòng dặn dò Liễu Hâm Dung phen, lại hétlên ra lệnh nhắc nhở nha hoàn hạ nhân từng cáitừng cái vô cùng cẩn thận, phải hầu hạ LiễuHâm Dung tốt, sau đó mới có thể rời khỏikhuê phòng của Liễu Hâm Dung.

      Tâm phúc của Liễu Tấn Lợi đứng bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ : "Lão gia, tại ngàicũng thể trắng trợn động đến Liễu Lan Yên được. Trong tay nàng ta còn có ngọc bài của Đại Trưởng Lão."

      "Đương nhiên là ta biết." Liễu Tấn Lợi đè thấp thanh , sợ bị người khác nghe được, truyền vào tai Liễu Hâm Dung, nàng ta lại đại náo phen: "Nữ nhi bị khi dễ, phải an ủi nó trước.Nếu có thể động được đến Liễu Lan Yên nhưlời , ta sớm động rồi. Phải sớm tìm ra mộtlý do chính đáng để trừ bỏ nàng ta."

      Liễu Tấn Lợi khó xử cân nhắc.

      Chung quy vẫn cảm giác thấy Liễu Lan Yên cóchút tà môn, sao có thể khiến cho Thần coi trọng, che chở nàng ta?

      "Lão gia cần quá lo lắng. Thần bất quá cũng chỉ là đùa giỡn nàng ta chút thôi."Tâm phúc vui sướng khi người gặp họa cười: "Hội luận phẩm vào nửa tháng sau, Thầmcòn kêu Liễu Lan Yên tham gia đó."

      "A? Thần kêu nàng ta tham gia hội luậnphẩm?" Vừa nghe thấy điều này, tinh thần LiễuTấn Lợi liền tỉnh táo, chút buồn bực vừa rồicũng hóa thành hư .

      "Đúng vậy, vừa rồi lão gia ra về sớm, điều này là lúc sau chính miệng Thần ra." Tâm phúc khẳng định .

      "Ha ha......." Liễu Tấn Lợi đột nhiên nở nụ cười:"Ta còn cho rằng biết Liễu Lan Yên nắmđược Thần từ lúc nào, nguyên lai nàng ta bất quá chỉ là trò tiêu khiển của Thần lúc nhàm chán."

      tham gia hội luận phẩm, chútyêu lực, làm gì?

      Chịu chết sao?

      Liễu Tấn Lợi tưởng tượng đến kết quả cuốicùng của Liễu Lan Yên khi tham gia hội luận phẩm, liền cười đến khép miệng được.

      Thuận miệng vài câu với tầm phúc, nhómngười Liễu Tấm Lợi chậm rãi tiêu sái rời .

      Liễu Lan Yên nghe xong những thứ này, bên môi hơi gợi lên nụ cười, lặng yên tiếng động trở về phòng mình.

      Trái với Liễu Hâm Dung luôn trằn trọc khôngyên, nàng lại mộng đẹp cả đêm, thẳng đến hừngđông.

      Sáng sớm hôm sau thức dậy, vừa ăn xong điểmtâm, Liễu Lan Yên thu thập mọi thứ thỏa đáng rời khỏi Liễu phủ.

      Đợi đến khi Liễu Hâm Dung đứng lên, lại thay thêm lần thuốc, cảm nhận được đau xót người. Đau đớn người thể bằng được phần nỗi hổ thẹn trong lòng nàng,những thứ này đều là do nữ nhân kia gây ra chonàng.

      "Đem nữ nhân đó đến đây cho ta!" Liễu HâmDung phân phó cho nha hoàn bên cạnh.

      Hoàn Thúy lập tức : "Tiểu thư, nữ nhân kiasáng sớm vừa thức dậy xuất môn rồi."

      "A? Nàng ta xuất môn làm gì?" Liễu Hâm Dung kinh ngạc nhìn về phía Hoàn Thúy.

      " biết ạ. là lên núi đốn củi rồi." Hoàn Thúy là nha hoàn bên người Liễu Hâm Dung, tuyệt đối là tận chức tận trách, nắm trong tay nhất cử nhất động của Liễu Lan Yên, "Sợ là nàng ta muốn làm chút chuyện để lấy lòng tiểu thư."

      "Hừ, bây giờ muốn lấy lòng ta, muộn rồi!" Liễu Hâm Dung hừ lạnh tiếng, phân phó cho Hoàn Thúy: "Nàng ta mà trở về, lập tức lôi nàng ta sang đây."

      Tưởng như thế có thể tránh được nàng, khôngcó cửa đâu, nàng muốn dạy dỗ lại Liễu Lan Yên tốt.

      Đêm qua nàng đau đến thể chịu được,mới đưa ra phán đoán sai lầm.

      Lập tức giết Liễu Lan Yên, thực quá tiện nghi cho nàng ta rồi.

      "Vâng, tiểu thư." Hoàn Thư cúi người hành lễ,cười khẽ.

      Ngay khi hai chủ tớ Liễu Hâm Dung tínhkế Liễu Lan Yên, nàng đến Vương Thành, giờ tiến đến mục tiêu.

      Cổng lớn màu đỏ thẫm, trước cửa có bậc thềm cao cao, hai bên có thủ vệ sâm nghiêm, khôngcần hỏi cũng biết, người ở phú thìquý.

      Liễu Lan Yên bước lên bậc thềm, còn chưa tớigần được cổng lớn, tiếng quát lớn đột nhiênvang lên, xuyên thẳng vào lỗ tai: "Đứng lại!"

      "Nơi này ngươi có thể tùy tiện tới được hay sao?" Thủ vệ đánh giá Liễu Lan Yên chút, bộ quần áo người tuy rằng quá tệ, nhưng cũng phải thứ tốt gì, thể là hạ nhân, nhưng cũng tuyệt phải quần áo dành cho chủ tử dùng.

      Có thể làm thủ vệ cho nhà giàu, cặp mắt sớmluyện được đến ngưỡng sáng như tuyết, ngườinào có tiền có quyền nên nịnh bợ, người nào đáng nhắc tới cần đế ý đến, bọn họ phân ra rất ràng.

      "Ta đến để đưa thư." Liễu Lan Yên dâng ra bộ dáng tươi cười ngọt ngào, lựa chọn tự động bỏ qua bộ dáng cao ngạo của thủ vệ.

      "Đưa thư?" Thủ vệ vừa nghe, cũng thấy sáng tỏ.

      Nguyên lai là hạ nhân chạy việc.

      "Lão gia nhà ta cũng chắc là chịu xem........" Thủ vệ nửa, nếu là người có chút hiểu biết, biết tại là nên nhét chút gìđó vào tay thủ vệ, nếu , lá thư này có vào được bên trong hay , cũng là vấn đề.

      "Yên tâm, yên tâm, lão gia nhà ngươi nhất địnhsẽ xem." Liễu Lan Yên dùng sức gật đầu, hồnnhiên khẳng định .

      Hành động này khiến thủ vệ chau mày, bất mãn nhìn chằm chằm vào nàng, sao có thể dùng mộtđứa nhanh nhạy chút nào như thế chứ.

      Còn nhất định xem, bọn họ có thể cam đoan, lão gia nhà bọn họ thấy được.

      Vừa muốn với nàng vài câu cho có lệ, đuổi nàng , nào ngờ, này thế nhưng lại lấy từ trong ngực ra miếng ngọc bài, đặt chung với lá thư đưa lên trước mặt họ: "Lão gia các ngươinhất định xem, đúng ?"

      "Xem cái...." Lời nhục mạ của thủ vệ còn chưara khỏi miệng, giống như bị ai bóp chặt cổ,tất cả đều nghẹn chặt ở cổ họng, nóiđược nửa lời.

      "Xem, xem, tuyệt đối xem. nương có muốn vào trong ngồi chút hay , tựmình giao thư cho lão gia chúng ta?" Thái độcủa thủ vệ lập tức chuyện biến 180 độ, vô cùng ân cần.

      " cần, ta còn có việc." Liễu Lan Yên đưathư cho thủ vệ, xoay người rời .

      "Đại Trưởng Lão gửi thư cho lão gia chúng ta, muốn làm gì chứ?" Thủ vệ nghĩ đến khối ngọcbài tượng trưng cho thân phận của Đại TrưởngLão vừa rồi, thầm ngừng.

      "Ai biết, đưa cho lão gia là được." thủ vệ tùy ý , đền cùng là thế nào, cũng phải là chuyện mà thủ vệ nho như bọn họ có thểbiến đến.

      Chương 24: Phiền toái lớn


      Thủ vệ nhìn thấy ngọc bài tượng trưng cho thân phận của Đại Trưởng Lão, sao còn dám trì hoãn,hai tay nâng lấy phong thư mỏng manh, vội vã chạy vào.

      Lão gia của phủ đệ này, coi như là nhân vật số số hai ở Vương Thành, tuy rằng cóchức quan trong người, nhưng uy vọng lại khôngnhỏ.

      Các cửa hàng dưới quyền trải rộng khắp các nơi ở Giới, tài phú ngất trời.

      Vừa mới cầm thanh ngọc khí tốt nhất lên để thưởng thức, bị thủ vệ lỗ mãng cắt ngang,ngọc khí trong tay thiếu chút nữa trực tiếp rơi xuống đất, khiến tức giận mắng mộttiếng: "Hồ nháo, ngơi thiết chút nữa đập bểmột phần mười Vương Thành rồi!"

      Thủ vệ cũng phát hoảng, vụng trộm đưa mắtnhìn ngọc khí tinh xảo này, cũng biết thứtrong tay lão gia nhà mình là bảo bối, giá trị nhất định là xa xỉ.

      "Chuyện gì mà lỗ mãng như thế?" Dè dặt cẩn trọng cất kỹ ngọc khí xong, lúc này mới tức giậnchất vấn.

      Thủ hạ luôn luôn biết chừng mực, sao hôm naylại thế này?

      "Lão gia, có người đưa tới lá thư." Thủ vệvừa nghe câu hỏi của lão gia, vội vàng cung kính dùng hai tay dâng lá thư lên.

      Người nọ cúi đầu vừa thấy, tức giận đến thiếu chút nữa liền cước đạp chết thủ vệ.

      lá thư thô ráp mà chỉ có những nhà đê tiện thấp hèn nhất mời dùng như vậy, mà cũng dám dâng lên trước mặt ?

      " phải ngươi hồ đồ rồi đấy chứ, những thứ này cũng mang vào sao!" Càng nghĩ càng giận,nhịn được quát lớn, người đưa tới loại thưnày, thân phận địa vị tuyệt đối cao, ràng đây là vũ nhục .

      "Lão gia, đây là do Đại Trưởng Lão phái người đưa tới." Thủ vệ vội vàng giải thích, cũngbiết nhìn thấy vật như vậy, lão gia nhà mìnhtức giận đến mức nào.

      "Đại Trưởng Lão?" Tất cả lửa giận đều tạm thời bị chặn lại, thân thủ lấy bức thư đến, rút tờ giấy bên trong ra, vẫn là tờ giấy đơn sơ như trước.

      Mặt nhiều chữ lắm, ý tứ biểu đạt cũng rất ràng, chỉ là xem xong lá thư này, sắc mặt nam nhân đột nhiên từ trắng biến xanh, tức giận đến toàn thân phát run.

      "Liễu Tấn Lợi khinh người quá đáng!" Nam nhân cầm thư trong tay vỗ vào bàn mạnh, bàn gỗ cứng rắn bị lung lay hai cái, trực tiếp nứtra khe , từ từ tách thành hai nửa.

      Thủ vệ cả kinh lui về sau hai bước, rời xa cơngió lốc của lão gia nhà mình.

      ", chuẩn bị kiệu, ta muốn tìm Liễu Tấn Lợi cho ràng, ý của là gì!"

      "Vâng!" Thủ vệ sợ tới mức vội vàng ra ngoàiphân phó chuẩn bị kiệu.

      Lúc này, trong Liễu phủ, Liễu Tấn Lợi vừa dọn xong bữa trưa, còn chưa kịp động đũa, quản gia liền nghiêng ngả chao đảo vọt từ ngoài vào, thở hồng hộc ngừng, mồ hôi lạnh chảy đầmđìa mặt, trực tiếp nằm sấp đất: "Lão,lão gia...... ngoài, bên ngoài........"

      "Bên ngoài như thế nào?" Liễu Tấn Lợi nhướngmày, lão quản gia theo mình bao lâu nay sao lại có hành động hoảng loạn thất thườngnhư thế.

      "Là trời sập hay là động đất rồi?" Liễu Tấn Lợi chế nhạo câu, quản gia của Đại TrưởngLão lại thất thố như thế, chuyện này nếu truyềnra ngoài, còn ra thể thống gì chứ?

      Quản gia nửa quỳ nửa nằm rạp đất, lắp ba lắp bắp run giọng : "Lão gia, có, rất nhiềungười, người đến......."

      "Ai? Ai lớn gan như thế, dám xông vào phủ đệ của trưởng lão?" Liễu Tấn Lợi vừa nghe liềnnóng nảy, trực tiếp vỗ bàn đứng lên.

      đường đường là người đứng đầu Tứ ĐạiTrưởng Lão của Giới, thậm chí còn có người dám can đảm để vào mắt, đếnchuyện này mà còn nhịn được gì có chuyện gì thể nhịn chứ.

      Nhìn thấy Liễu Tấn Lợi nổi giận đùng đùng định lao ra như thế, quản gia vội vàng ra mấuchốt quan trọng của vấn đề: "Lão gia, nhữngngười đó là ông chủ Lý của Thúy Hoàn Cư, chưởng quầy Trương của Tụ Bảo Lâu, còn có........"

      Theo thanh báo cáo của quản gia, từng cái từng cái tên, trực tiếp khiến cho lửa giận trong lòng Liễu Tấn Lợi bay sạch, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

      "Sao bọn họ lại cùng nhau đến đây?" Liễu TấnLợi mở miệng, lời ra có nửa phần tứcgiận, lại thừa kinh ngạc.

      Những người này, đều là nhân vật đứng đầutrong các ngành nghề, tài sản nắm giữa nhiều đếm xuể, tùy tiện người đến đây, đều khiến cho phải khách khí.

      Cho dù là Đại Trưởng Lão của Giới cũng có lý do trở mặt với thần tài, ngày thườngcũng có lui tới với tất cả mọi người, quan hệcũng xem như tệ.

      Hôm nay sao lại, cùng nhau kéo đến phủ củahắn.

      Tâm còn nghi hoặc, Liễu Tấn Lợi nhìn thoángqua sắc mặt cực độ tốt của quản gia,trong lòng lộp bộp rơi xuống, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

      Ở trong này đoán già đoán non cũng khôngđược gì, Liễu Tấn Lợi quyết định nhanh, đivề phía sảnh.

      Mặc kệ thế nào, tiếp đãi tốt rồi sau.

      Bước nhanh tiêu sái đến tiền thính, quả nhiên,tất cả các nhân vật có uy tín danh dự trongVương Thành đều ngồi trong đó, đám người sắc mặt tốt, sắc mặt trầm giống như đỉnh đầu bao phủ mây đen nghìnnghịt.

      khí ở tiền thính vốn thoải mái khoáng đãng, cứ như thế bị mấy người này biến thành đè nén cực độ, giống như phong kín gian chừa cho người ta lối thoát vậy.

      "Ai nha nha, biết cái vị quang lâm, khôngđón tiếp được từ xa a." Liễu Tấn Lợi áp chế sựthấp thỏm trong lòng, nỗ lực bày ra vẻ mặt tươicười, bước ra đón tiếp.

      "Sao còn dâng trà, hiểu quy củ mà." Liễu Tấn Lợi quát lớn tiếng với hạ nhân, quay đầu cười: "Hạ nhân hiểu quycủ, các vị chê cười rồi."

      "Đại Trưởng Lão, trà nước miễn , sợ là takhông dám uống." người trong số đó mởmiệng chuyện.

      Liễu Tấn Lợi vừa nhìn, đúng là thương nhânnắm giữ dược liệu các nơi, vội vàng cười ha ha theo: "Ông chủ Tề, sao lại thế, chuyện nàychỉ sợ có chút hiểm lầm gì đấy."

      Liễu Tấn Lợi sớm thấy được có gì đó đúng lắm, nhưng mà, trong lúc nóng vội căn bản thể tra kịp những người này sao lại cùng nhau đến đây, chỉ có thể bên hàn huyên vớibọn họ bên tùy cơ ứng biến.

      "Thư của Đại Trưởng Lão cũng đưa đến rồi,nghĩ nghĩ, chuyện quan trọng như vậy, chúng ta vẫn là muốn tự mình đến cửa nghe câu trả lời thuyết phục của Đại Trưởng Lão." Ông chủ Tề thay mặt cho tất cả mọi người mở miệng, hiển nhiên, những người này đều thống nhất ýkiến.

      "Thư? Thư gì?" Liễu Tấn Lợi ngạc nhiên hỏi lại: "Các vị, phương diện này có phải có chút hiểu lầm gì ? Tại hạ vẫn chưa viết gì cho các vịcả."

      có ai trả lời vấn đề của Liễu Tấn Lợi, ông chủ Tề vứt mấy tờ giấy trắng lên bàn, xemnhư là cho đáp án.

      Liễu Tấn Lợi vội vàng cầm lấy, vừa nhìn, sợ tớimức thiếu chút nữa ngất .

      Nội dung ở mặt cơ bản đều giống nhau,dùng chung quy cách -- Mang vật XX củaphủ đưa đến Liễu phủ.

      XX kia là binh khí quý báu, là tinh thạch hiếm có hoặc là dược liệu giá trời, tuyệt đối đềulà bảo bối có tiền khó cầu.

      Khó trách những người này tức giận, những vậtviết thư, tùy tiện lấy ra vật, đều có thể nhấc lên trận sóng gió ở Vương Thành.

      "Này, người viết thư này đúng là biết trời cao đất rộng mà." Liễu Tấn Lợi cười gượng , trong lòng kinh hoàng thôi, hành vi lớn mật như thế tuyệt đối đắc tội với nhómngười trước mắt này.

      Những người này đều là nhân vật hô phonghoán vũ ở Vương Thành, đắc tội với bọn họ,tuyệt đối có được ngày tốt lành.

      Chỉ là.......

      "Sao các vị lại nghĩ những bức thư này có quan hệ với tại hạ?" Liễu Tấn Lợi ôm tia hi vọng,có lẽ bọn họ nghĩ sai rồi, cũng biết chừng.

      "Nếu có ngọc bài của Đại Trưởng Lão, láthư như vậy sao có thể xuất trước mặt ta?"Ông chủ Tề hừ lạnh tiếng, rốt cuộc ra mấu chốt của vấn đề.

      Đáp án của lập tức khiến Liễu Tấn Lợi tứcđến ngứa răng, ngọc bài của Đại Trưởng Lão, phải người Liễu Lan Yên sao?

      Con nha đầu muốn hại chết sao?

      Cũng tốt, lo tìm thấy phương phápquang minh chính đại để trừ bỏ nàng ta, tại thế nhưng lại có cơ hội, sao có thểkhông lợi dụng tốt chút chứ?
      Chris, windlove_9693sunnysmile1012 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 25: đánh màthắng.

      "Các vị, chuyện này tuyệt đối phải nhưmọi người nghĩ." Trong lòng Liễu Tấn Lợi có chuẩn bị tinh thần, chuyện cũng có bối rối như vừa rồi.

      "Ta, Liễu Tấn Lợi là hạng người gì, phảimọi người ràng lắm sao?" Liễu Tấn Lợi trấnđịnh, khiến cho người trong phòng chần chờ chút.

      Nếu người tên Liễu Tấn Lợi này cương trực công chính, đó tuyệt đối là thể nào.

      Nhưng mà đối với nhân vật có lợi cho , chắc chắn đắc tội .

      Liễu Tấn Lợi đích thị là người thức thời.

      "Chuyện ngày hôm nay, Đại Trưởng Lão thế nào đây?" mặt Tề lão bản vẫn là vẻ khôngvui như cũ, nhưng giọng điệu còn cứng rắn như vừa rồi nữa.

      Nghe được ý tứ của Tề lão bản có chút hoàhoãn, Liễu Tấn Lợi vội vàng kể ra hết tìnhngọn nguồn: "Mọi người cũng đều biết, cáivị trí Đại Trưởng Lão ta đây còn phải dựa vàogia huynh mới có thể lên làm, nếu phảibởi vì gia huynh bất hạnh, ta cũng . . . . . . Ai. . . . . ."

      Liễu Tấn Lợi thở dài tiếng, mặt có mơ hồ bithương và thái độ nghẹn khuất, nhưng lại cố gắng mạnh mẽ áp chế lại, hình như là vì nhắc tớivị huynh trưởng gặp nạn, nên làm cho hết sức bi thống.

      Tề lão bản và những người kia đối với phản ứngcủa Liễu Tấn Lợi từ chối cho ý kiến, có phải là khổ sở hay , đều liên quan đến bọn họ, cái bọn họ cần chính là kết quả, chứkhông phải muốn cùng với Liễu Tấn Lợi nhớ lạithương cảm.

      Cũng may Liễu Tấn Lợi cũng biết có chừngmực, rất nhanh chuyển chủ đề sang chuyệnchính: "Tại hạ tuy là làm tới chức Đại TrưởngLão, nhưng ngọc bài đại biểu thân phận Đại Trưởng Lão lại mực ở trong tay nhi nữ của huynh trưởng- Liễu Lan Yên."

      tới chỗ này, Liễu Tấn Lợi giống như là mớinhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi " Nhưng người đưa tin cho các vị là nữ tử sao?"

      Bên cạnh Liễu Lan Yên trừ Tần Tụ ra cũng còn người nào khác, nghĩ cũng ralà còn có ai khác nữa.

      Tề lão bản đúng là lắm là ai đưathư tới, ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía nhữngngười đứng cùng .

      "Là nử tử." Có người mở miệng .

      "Vậy được rồi." Trong lòng Liễu Tấn Lợi thởdài cái, lại lần nữa chắp tay cái , "Các vị cũng cũng biết đó, sau khi nha đầu Lan Yên này nghe được tin dữ của gia huynh, bị chịukích thích cực lớn, nên đầu óc có chút được bình thường lắm. Có thể là nhất thời hồ đồlàm ra chuyện như vậy, các vị nể tình mặt giahuynh, ngàn vạn xin mở con đường lui."

      "Đại Trưởng Lão, như vậy khôngđúng." Tề lão bản cũng có bị Liễu Tấn Lợi vài ba câu liền thôi, " Đầu óc Liễu LanYên hồ đồ, chúng ta cũng biết. Nhưng đầu óc nàng hồ đồ còn biết tìm chúng ta muốn những thứ đồ này sao?"

      Tề lão bản vừa như thế, những người khác ngồi cũng cùng gật đầu phụ họa.

      "Chuyện này. . . . . ." Liễu Tấn Lợi khổ sở chắclưỡi hít hà, nhất thời tìm được lời nào để phản bác.

      " bằng Đại Trưởng Lão mời Liễu tiểu thư đến, đối chất nhau mới đúng." Tề lão bản cănbản cũng tin chuyện này là do Liễu Lan Yên làm, cảm giác là Liễu Tấn Lợi đứng sau lưng đưa ra chủ ý.

      "Tề lão bản, bây giờ nàng thành như vậy, cóphải cần ra mặt đối chất rồi hay ?"Liễu Tấn Lợi cố ý làm ra bộ dạng khó khăn.

      ra trong lòng sớm hồi hộp, cái muốn chính là khiến Liễu Lan Yên ra ngoài, sauđó đối , thuận nước đẩy thuyền cho nàng tự xử lí.

      "Đại Trưởng Lão, chuyện này chúng ta muốntra ra manh mối càng sớm càng tốt. Dĩ nhiên, nếu Đại Trưởng Lão muốn cho chúng tabiết, chúng ta cũng có thể biết. Dù sao bản thân ta thấp kém, sao dám tham dự vàoquyết định của Đại Trưởng Lão đây?" Lời nóicủa Tề lão bản là "Ngoài mềm trong cứng" chút buông lỏng nào.

      Liễu Tấn Lợi thở dài tiếng, phân phó : " gọi Liễu Lan Yên tới."

      Nha hoàn nhận mệnh, vội vã chạy tới trắc viện để cho người.

      lâu sau , Liễu Lan Yên theo nha hoàntới đây, thấy người đầy phòng, khó hiểu sững sờ.

      "Lan Yên, lá thư này là ngươi gửi sao?" Liễu Tấn Lợi vừa thấy Liễu Lan Yên tới, liền cầm lá thư bàn giơ lên trước mặt nàng, chất vấn.

      Vốn cho là Liễu Lan Yên chống chế, nào ngờnàng thừa nhận chút do dự: "Đúng vậy."

      Liễu Tấn Lợi sững sờ, ngay sau đó liền phảnứng kịp, đầu óc nàng hồ đồ như vậy, biết thế nào là chống chế chứ?

      Nàng thừa nhận dễ xử lý rồi.

      "Đúng vậy." Quả nhiên, như Liễu Tấn Lợi dự liệu, Liễu Lan Yên thoải mái thừa nhận, ngay cả chút chần chờ cũng có.

      "Hồ đồ!" Vừa nghe Liễu Lan Yên xong, Liễu Tấn Lợi quát lớn, " Ngày thường ngươi hiểu chuyện cũng thôi , hôm nay thếnào lại hồ đồ đến nước này hả?"

      Liễu Tấn Lợi diễn vai trưởng bối khiển trách tiểu bối, là diễn cực kì đạt, chỉ là, nhữngngười ngồi kia, cũng phải là kẻ ngu,bọn họ mặc kệ giữa Liễu Tấn Lợi và Liễu Lan Yên có vấn đề gì, cái bọn họ để ý là ích lợi của mình.

      "Đại Trưởng Lão, nếu Liễu Lan Yên là mộtngười có đầu óc hồ đồ, vậy làm sao lại biết đitìm chúng ta muốn những thứ đồ này?" Tề lãobản ở bên nóng lạnh mở miệng, nhưng mà lời bén nhọn lại chút cũng nể tình.

      Thân phận của bọn họ tuy là cách nào so với Đại Trưởng Lão, nhưng mà ở những phương diện thế lực khác tuyệt đối thể khinh thường.

      Nếu phải vì nhận được lá thơ cẩu thả xấuxí như thế, giọng điệu nội dung ra lệnh, làm bọn họ cảm giác bị vũ nhục, cũng khôngchạy tới chất vấn.

      Mọi người đều là người lăn lộn trong cuộc sống, đương nhiên biết thủ đoạn có lợi cho hai bên.

      Nhưng mà lần này tới lần khác Liễu Tấn Lợi lạilàm là quá đáng, nếu như bọn họ chútbiểu cũng có, sau này bọn họ làmsao có chỗ đứng trong Vương Thành này chứ?

      Tề lão bản mở miệng, ý tứ rất ràng, kẻngu như Liễu Lan Yên, làm sao mà biết tìm bọn họ muốn những thứ đồ này.

      Kẻ ngu là tuyệt đối thể nào, nhưng màtrong Liễu phủ cũng phải là chỉ có mộtmình Liễu Lan Yên.

      Nếu như có người mượn danh tiếng của Liễu Lan Yên, nhân cơ hội trắng trợn lấy đồ, cũngkhông phải là thể được.

      Nghe được lời Tề lão bản , Liễu Tấn Lợi sững sờ, đúng rồi, trước mắt đều người là thông minh.

      Đầu óc Liễu Lan Yên được minh mẩn, trong vương thành ai cũng biết.

      Liễu Lan Yên có thừa nhận cũng vô ích, tin, nhưng những người đó .

      Trong lòng Liễu Tấn Lợi hối hận, làm sao lạiquên mất vấn đề này chứ? Chuyện này hoàn toàn là quá đột ngột, làm cho kịp ứng phó, trong lúc nóng vội mới làm ra hành độngthiếu sáng suốt như thế.

      Trong đầu Liễu Tấn Lợi trống rỗng, căn bảncũng biết làm sao để giải thích tình huống trước mắt.

      Đại não nhanh vận chuyển, muốn tìm được lời giải thích hoàn mỹ.

      "Đại Trưởng Lão, nghĩ kỹ lý do rồi chứ?" Đám người Tề lão bản nhìn thấy sắc mặt Liễu Tấn Lợi đột biến, bộ dạng còn trầm mặc , càng thêm khẳng định, tất cả đều là do LiễuTấn Lợi ở sau lưng giở trò.

      Đúng rồi, Liễu Lan Yên là kẻ ngu, làm sao có thể biết trong phủ của bọn họ có đồ vật gì đó, còn lập tức xuất tìm bọn họ nữa chứ.

      Vì muốn đẩy trách nhiệm cho Liễu Lan Yên,Liễu Tấn Lợi là nhọc lòng, cũng biếttừ nơi nào tìm được tờ giấy xù xì như thế, còn nhăn nhăn nhúm nhúm, giống như đồchơi của mấy kẻ ngu điên khùng.

      Liễu Tấn Lợi là có tâm tư a, chỉ là, cuối cùng dù cẩn thận mấy cũng có sơ sót, để chobọn họ chộp được nhược điểm.

      "Các vị, tại hạ. . . . . ." Liễu Tấn Lợi lắp ba lắp bắp muốn giải thích, đáng tiếc những người kháclại cho cơ hội này.

      Tề lão bản nhìn những người khác cái, sau đó trao đổi ánh mắt với nhau: "Đại Trưởng Lão, chuyện này có lẽ là tình khác. Chỉ là, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng hi vọng lấy được câu trả lời chắc chắn của Đại TrưởngLão."

      xong, mọi người đứng dậy, khách khí hànhlễ cáo lui: "Ngày mai, trong Vọng Giang lâu, bọnta xin đợi Đại Trưởng Lão đại giá."

      lưu lại cho Liễu Tấn Lợi chút thời gian trả lời, xoay người rời .

      Ý tứ của Thái Minh quá ràng rồi, nếu Liễu Tấn Lợi cho bọn họ câu trả lời chắcchắn hài lòng, sau này "Giao tình" giữa mọingười rất có thể xảy ra đại biến.

      Bọn họ vừa rời , Liễu Tấn Lợi lập tức chánnản tê liệt ngồi lại ghế, vị trí Đại TrưởngLão của vẫn luôn ổn định, vất vả mới kéo được chút quan hệ với những ngườinày, hôm nay nếu như sinh lòng hiềm khích. . . . . . cuộc sống sau này của dễqua.

      Liễu Lan Yên hơi cúi đầu đứng ở bên, rũ tóc xuống che lại ý cười chợt lóe trong mắtnàng.

      Editor: tyvybutchi.

      Chương 26: Cầm liền cầm.

      Liễu Tấn Lợi mất hồn tê liệt ngồi ghế, đầuóc tê rần dần dần thanh tỉnh lại, nhanh chóng tựhỏi chuyện này.

      Đột nhiên, ý nghĩ lóe lên trong đầu LiễuTấn Lợi.

      "Liễu Lan Yên, là ngươi giở trò quỷ sao?" Đột nhiên Liễu Tấn Lợi hô to tiếng, chỉcó hù sợ Liễu Lan Yên, mà càng thêm hù sợquản gia và nha hoàn ở bên cạnh.

      Thân thể Liễu Lan Yên run lên, sợ hãi lui vềphía sau hai bước, đôi mắt trừng lớn, bên trong tràn đầy hoảng sợ nhìn Liễu Tấn Lợi, tựa như tiểu thú bị kinh sợ, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.

      Nha hoàn và quản gia bên cạnh, cũng bị hù sợ vìnhững lời này của Liễu Tấn Lợi.

      Sau hồi liếc mắt nhìn lẫn nhau, từ trongmắt đối phương cùng nhìn ra ý nghĩ -- lão gia điên rồi sao?

      Đầu óc Liễu Lan Yên bình thường, đó là chuyện ai ai cũng biết, nếu như là nàng giở tròquỷ, đoán chừng mặt trời cũng có thể mọc từ đằng tây.

      Liễu Tấn Lợi cũng mặc kệ người khác là nghĩ như thế nào, chính là cho rằng như vậy.

      Chợt nhảy lên từ ghế, sải bước tiến tới gầnLiễu Lan Yên, đưa ngón tay chỉ nàng, lớn tiếngép hỏi: ", có phải là ngươi hay ? Cái con nha đầu này, ta nuôi ngươi bao lâu, thế nhưng ngươi lại thầm tính toán ta."

      "Ta...ta có. . . . . ." Liễu Lan Yên sợ đến hốt hoảng lui về phía sau, khuôn mặt nhắn bị doạ đến trắng bệch.

      "Ngươi dám ngươi có?" Liễu Tấn Lợi càng muốn chuyện này là do Liễu Lan Yên làm.

      Muốn nàng là cố ý làm ra loại chuyện như vậy, vu khống hãm hại cho .

      tự biết địa vị của mình ở trước mặt YêuChủ được ổn định, cho nên mới lôi kéothế lực khắp nơi, nếu phải vì bảo vệ vị tríĐại Trưởng Lão của , cần gì phảigiao thiệp với loại người thương nhân phốphường- Tề lão bản này, duyên cớ gì phảihạ thấp thân phận của .

      Vốn là tính toán tốt, dựa vào quan hệ với thương nhân, coi như là tạo nên cơ sở quanhệ tốt với dân chúng, cộng thêm kết thân vớiVương Gia- Dư Cận Thước có thực lực nhất Giới, từ đó, dù là triều đình hay dướidân gian đều có người của .

      Đến lúc đó còn lo gì địa vị của mình khôngyên?

      Vốn có quan hệ tốt với đám người Tề lão bản, lúc trước phải tốn biết bao hơi sức mới có thể lôi kéo được những người này, quan hệ chỉ vừa ổn định, đợi vững chắc lại cố tìnhxảy ra chuyện này.

      Nếu là bởi vì chuyện này mà phá hủy nhữngquan hệ vất vả tạo dựng lên, đúng là khóc cũng có chỗ để khóc.

      Tổn thất quá lớn.

      "Ta đập chết ngươi, cũng tốt hơn để ngươi ở đâylàm hư chuyện tốt của ta." Càng nghĩ Liễu TấnLợi càng giận, đầu tư quá nhiều, vô luậntài lực hay là tinh lực, chuyện này nếu thể giải quyết được, có cố gắng đến mấycũng thất bại trong gang tấc.

      "Lão gia, lão gia xuống tay lưu tình!" Nhận được tin, tâm phúc lập tức vọt tới, ngăn cản Liễu Tấn Lợi.

      Quản gia vừa nhìn, lập tức mang theo nha hoànvà người làm rời , chuyện nơi đây khôngthích hợp cho nghe nữa.

      "Ngươi cũng muốn giúp nàng?" Liễu Tấn Lợi vừa thấy tâm phúc mình tín nhiệm nhất cũnggiúp đỡ Liễu Lan Yên, lửa giận trong lòng càngthêm cháy lớn, cặp mắt đỏ ngầu.

      "Lão gia, thuộc hạ phải giúp nàng. Nhưngmà nàng còn phải tham gia hội luận phẩm. . . . . ."

      "Chỉ bằng kẻ ngu như nàng, làm sao có thểtham gia hội luận phẩm gì chứ?" Liễu Tấn Lợi thở phì phò cắt đứt lời tâm phúc của mình,lại có phát giác, chính cũng đãbắt đầu trước sau mâu thuẫn.

      "Lão gia, là Tôn chủ cho nàng tham gia, ngườikhông thể giết nàng được, đó là đắc tội Tônchủ!" Tâm phúc gấp đến độ liều mạng ngăn Liễu Tấn Lợi lại, chỉ sợ nhất thời xúc động làmra hành động thể vãn hồi.

      "Tôn, Tôn chủ. . . . . ." Liễu Tấn Lợi dù là đangtrong tức giận, nhưng cũng bị hai chữ này in dấuthật sâu vào linh hồn, đánh thức dậy.

      Liễu Tấn Lợi tựa như bóng cao xu xì hơi, ngồi liệt cái ghế gần đó, còn hơi sức giơlên mí mắt nhìn Liễu Lan Yên nữa.

      làm sao lại quên mất, nàng là được tôn chủ bổ nhiệm tham gia hội luận phẩm, ngộ nhỡ nếu là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, làm Tôn chủ tức giận, tuyệt đối thể gánh vácnổi.

      Khi đó còn là vấn đề địa vị tiền đồ nữa,mà là tánh mạng của .

      "Liễu Lan Yên, ngươi lợi hại, nhiều năm nhưvậy thế nhưng ta lại nhìn lầm, ngươi ở đây giả vờ ngây ngốc, ngay cả ta cũng thể khôngbội phục." Liễu Tấn Lợi vẫn hoài nghi tất cả đều là do Liễu Lan Yên làm, vì vậy quát lớn, dọa cho mọi người giật mình.

      Liễu Lan Yên cắn cắn môi, nháy đôi mắt mêmang, nhìn Liễu Tấn Lợi, giống như lầm bầm lầu bầu câu: "Nhưng, là Tôn chủ bảo như vậy mà."

      "Tôn, Tôn chủ bảo?" Mặt Liễu Tấn Lợi liền biếnsắc, trắng đến mức có chút xám ngắt.

      Thế nào lại biến thành Tôn chủ phân phó rồi?

      Liễu Lan Yên giống như lý giải được lờiLiễu Tấn Lợi , nháy mắt, tốn sức suy tư nửangày cũng biết phải trả lời như thế nào,môi động nửa ngày, cuối cùng xuất ra câu:"Nếu , ngươi hỏi Tôn chủ."

      Những lời này của Liễu Lan Yên thiếu chút nữalàm cho Liễu Tấn Lợi tức đến phun máu, thân phận của là gì, làm sao dám hỏi Tôn chủ, nghĩ ngại mình mệnh quá dài, nên chán sống sao?

      Nhưng mà chuyện trước mắt, nếu cho bọn Tề lão bản câu trả lời thỏa đángcòn được lý do, này, cái này phảilàm thế nào?

      Liễu Tấn Lợi trợn mắt nhìn Liễu Lan Yên nửangày, hận thể phát đập chết nàng, nhất là khi nàng gây ra chuyện phiền toáinày làm hư đại của .

      "Được rồi, được rồi, mau trở lại trắc viện của ngươi , nhìn ngươi liền phiền." Liễu Tấn Lợi nhịn được khoát khoát tay, cho ngườiđuổi Liễu Lan Yên ra ngoài.

      "Lão gia, chuyện này còn muốn tìm Tôn chủ xác nhận chút ?" Tâm phúc lo lắnghỏi.

      Chuyện lần này là có chút khó giảiquyết.

      Có phải là do Tôn chủ phân phó hay , chỉ đều là lời bên của Liễu Lan Yên,nếu phải , rất có thể đắc tội Tềlão bản. Còn nếu là , xử trí Liễu Lan Yên, chính là đắc tội Tôn chủ.

      Vấn đề là, hỏi Tôn chủ, cái này phải hỏi thế nào đây?

      " được, phải hỏi." Liễu Tấn Lợi suynghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định.

      Cũng làm trễ nãi, vội vả rời khỏi Liễu phủ chạy thẳng tới Rừng trúc ngoài thành.

      Liễu Tấn Lợi dầu gì cũng là Đại TrưởngLão, lực thấp, dùng hết tốc lực chạytrên đường, tốc độ cực nhanh, lâu sau liền đến bên ngoài Rừng trúc.

      Còn chưa đến gần, cỗ áp lực cường hãnđánh tới, ép khí huyết sôi trào thiếu chútnữa mà phun ra ngụm tiên huyết tại chỗ: "Người nào?"

      "Tại hạ là Đại Trưởng Lão của Giới- Liễu Tấn Lợi, vì chuyện của Liễu Lan Yên mà muốncầu kiến Tôn chủ." Liễu Tấn Lợi ngược lại thông minh, ra tên Liễu Lan Yên.

      Liễu Tấn Lợi xong, có chút thanh nào đáp lại , cũng dám vọngđộng, quy củ đứng ở bên ngoài chờ.

      Rất nhanh, cảm giác được cảnh vật trước mắtđột nhiên biến đổi, người ở trong mảnhhoa viên, kinh ngạc ngẩng đầu, thấy trong lương đình cách đó xa là người nằmnghiêng, ôn hòa như xuân, phải Tôn chủ còn ai vào đây nữa?

      "Tham kiến Tôn chủ đại nhân." Liễu Tấn Lợi sợhãi ngã quỵ hành lễ, chỉ sợ chậm bước, liền rước lấy Tôn chủ hài lòng.

      "Chuyện gì?" Thần lười biếng mở miệng,nhìn cũng nhìn Liễu Tấn Lợi cái, nếukhông phải nghe được tên Liễu Lan Yên, hắncũng thèm gặp ông ta.

      "Lan Yên nàng ta cầm ít bảo bối rấtcó thực lực của thương nhân, những thứ kia là của những thương nhân có thế lực rất lớn trong Vương Thành, bọn họ tìm tới cửa, muốn LanYên cho bọn họ cái công đạo, chuyện này. . . . . ." Liễu Tấn Lợi cũng thông minh, cóhỏi trực tiếp, mà là vòng vo dài dòng, đem chuyện uyển chuyển ra, về phần kết quả làcái gì, phài xem ý tứ của Tôn chủ.

      Là thừa nhận hay là phủ nhận gì, cũng biết phải xử lý Liễu Lan Yên như thế nào rồi.

      Nhưng tuyệt đối ngờ rằng, nghe xonglời của , Thần ngay cả mí mắt cũng hề động đậy, chút để ý mộtcâu: "Cầm liền cầm, có gì sao?"
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27. Quan trọng nhất.

      Edit: Linh.

      Giọng của Thần cao thấp, chút để ý nào mà ra, nhưng chứa trong đó là bá đạo vô tận.

      Thương nhân của Vương Thành như thế nào, khống chế toàn bộ mạch kinh tế sao?

      Tất cả những thứ này, đều để ở trongmắt.

      ", có gì." Liễu Tấn Lợi liên tiếp đáp lời, thấy Thần nằm xuống, vội vàngcung kính cáo lui.

      Đợi đến lúc Liễu Tấn Lợi rời , Bành Trăn luônở bên ngoài đem tất cả nhìn vào trong mắt đến, khó hiểu hỏi: "Liễu Tấn Lợi là xướngtuồng gì?"

      Liễu Tấn Lợi câu thể giải thích được, rốt cuộc là muốn làm cái gì?

      YêuThần giật mình, tùy ý giơ tay lên, đem sợitóc chảy xuống bả vai vén lên : "Tùy ý."

      Giọng thoải mái, tỏ ý hề đemnhững lời Liễu Tấn Lợi vừa để ở trong lòng.

      Thái độ của Thần, đương nhiên là BànhTrăn nghĩ tới, vừa muốn khai báo chính ,còn chưa kịp mở miệng đột nhiên nghe thấyYêu Thần phân phó: " điều tra chút Liễu Lan Yên làm cái gì."

      "A?" Bành Trăn sửng sốt, tốc độ suy nghĩ của căn bản có biện pháp đuổi theo suy nghĩ của Thần.

      "Điều tra Liễu Lan Yên?" Bành Trăn xácđịnh hỏi lại câu, là nghe hay Tôn chủ ràng.

      "Tôn chủ, ngài vừa mới tùy ý." Cũng mayBành Trăn theo Thần phải ngàymột ngày hai, lá gan của dĩ nhiên lớn hơnmột chút, cũng dám đem nghi vấn trong lòng mình hỏi lên.

      "Liễu Tấn Lợi tất nhiên là tùy ý." Thầnnhàn nhạt câu.

      Thái độ thờ ơ như vậy, thiếu chút nữa khiến cho Bành Trăn hộc máu.

      rốt cuộc cũng hiểu ý tứ của Thần.

      Liễu Tấn Lợi gì làm gì tùy ý, cần trông nom, thương nhân của Vương Thành như thế nào, lại càng cần để ý.

      Nhưng mà, Tôn chủ phải biết hành động củaLiễu Lan Yên.

      Bành Trăn nhịn được lấy tay vỗ trán cái, để cho đại não hỗn loạn của tỉnhtáo lại chút.

      phải tự chủ của đủ, mà là, phản ứng của Tôn chủ nhà quá mức dũng mãnh.

      Bành Trăn xoay chuyển ánh mắt, nhịn xuống vui vẻ, chính trực ngay thẳng : "Tôn chủ, thuộc hạ có ít chuyện cần bẩm báo, chuyệnLiễu Lan Yên lấy thuốc....."

      " giới bị diệt sao?" Thần chậm rãi cắt đứt lời của Bành Trăn, câu đầu đuôi lại có thể khiến cho Bành Trăn ngay lập tức hiểu được ý tứ của , vội vàng đáp lại "Vâng, thuộc hạ lập tức làm."

      Tôn chủ có ý tứ nha.

      Chỉ cần chuyện bẩm báo phải là giới bị diệt, là có thể để qua bên, trước tiênđiều tra chuyện Liễu Lan Yên lấy thuốc.

      Bành Trăn từ từ thối lui ra khỏi đình nghỉ mát, vừa muốn xoay người rời , liền nghe thấy tiếng Tôn chủ phân phó vang lên, thanh trong veo như nước nhưng cảm giác được nửa phần nhàng khoan khoái, chỉ cảm thấy tráitim căng thẳng, lạnh từ đầu đến chân.

      "Bành Trăn, về sau chuyện Liễu Lan Yên lấythuốc chính là chuyện quan trọng. Ngươi khôngcần phải lại suy đoán."

      Lời hời hợt nhưng chứa ý tứ cực kì ràng.

      Thần nhìn thấu ý dò xét vừa rồi của , cũng chút nào giấu giếm mà giao phó cho .

      Chuyện Liễu Lan Yên lấy thuốc chính là quan trọng nhất.

      "Thuộc hạ ." Bành Trăn xoay người hành lễ, sau đó lập tức rời .

      nghe được ngưng trọng trong lời của Tôn chủ, ở bên cạnh Tôn chủ ngàn năm, so với người bên cạnh còn tùy ý hơn nhiều, có lúc đùa, Tôn chủ cũng sẽkhông trách móc.

      Chỉ là, chuyện Liễu Lan Yên lấy thuốc lần này, Tôn chủ chấp nhận có nửa điểm sơ xuất.

      Thu hồi tất cả ý đùa giỡn, Bành Trăn bướcnhanh rời khỏi, thăm dò chuyện Liễu Lan Yên lấy thuốc.

      Bên trong đình nghỉ mát, Thần vẫn nằmnghiêng ở giường như cũ, tròng mắt hơi hé ra, cũng ai nhìn thấy, ánh sáng trong mắtlưu chuyển, khóe môi giương , mang theomột phần cưng chiều.

      Liễu Tấn Lợi trở lại Liễu phủ, cũng có đem chuyện này với ai, tự mình vào thưphòng, từ từ nghiên cứu thiệt hơn.

      Thẳng đến lúc ăn cơm tối, mới chợt nhớ đến hôm nay chưa có thăm Liễu Hâm Dung.

      Lúc này mới vội vàng chạy tới, nhìn thấy bộ dáng tức giận của Liễu Hâm Dung, Liễu TấnLợi vội vàng lên tiếng xoa dịu: "Đây là ai dámđắc tội nữ nhi bảo bối của ta?"

      "Hừ, cha có việc bận cứ làm việc của cha , sao còn đến đây quan tâm chuyện con sốnghay chết chứ?" Liễu Hâm Dung thở phì phò oán trách, ra thương thế người nàng,dưới tác dụng của thuốc cực phẩm tốt hơnnhiều rồi, cũng làm trễ nãi nàng tham gia cuộc thi luận phẩm.

      Nhưng mà, phụ thân thương nàng từ nhỏđến lớn, thế nhưng cả ngày có đến thămnàng, khiến cho trong lòng nàng cực kỳ thoải mái.

      "Nữ nhi ngoan, phải là do cha có việc bận hay sao? Hết bận liền chạy đến đây thăm con liền." Liễu Tấn Lợi đối với Liễu Hâm Dungnuông chiều có thừa, nàng ta muốn mặt trăng tuyệt đối đưa ngôi sao cho nàng.

      Liễu Hâm Dung cũng chỉ là giở tính trẻ con thôi, náo loạn lát liền bị Liễu Tấn Lợidụ dỗ.

      Suốt đêm có chuyện gì, ngày hôm sau,Liễu Tấn Lợi niềm tin mười phần đến VọngGiang lâu.

      Bên trong sương phòng, những lão bản tai to mặt lớn ngày hôm qua sớm chờ ở đây, họ muốn có được đáp án thỏa đáng.

      Cho dù Liễu Tấn Lợi là Đại trưởng lão, cũngkhông có lý do làm nhục bọn họ như vậy.

      Liễu Tấn Lợi vừa đến, Tề lão bản liền pháthiện đúng lắm.

      Tự tin.

      Hôm nay toàn thân dưới của Liễu Tấn Lợi lộ ra cỗ ngạo mạn tự tin, giống với sợhãi và hốt hoảng của ngày hôm qua.

      Tề lão bản phát ra đương nhiên nhữngngười khác cũng nhận ra, trao đổi cho nhau mộtánh mắt, chờ xem Liễu Tấn Lợi cái gì đây.

      "Chuyện của ngày hôm qua, đúng là Liễu LanYên đúng." Sau khi Liễu Tấn Lợi vào,lên tiếng chào hỏi rồi ngồi xuống ghế nhìn vềphía Tề lão bản "Ngày hôm qua tại hạ đãđặc biệt kiểm chứng phen, chuyện này là cùng Liễu phủ có nửa điểm quan hệ."

      "Buồn cười, quan hệ đến các ngươi, chẳng lẽ cùng chúng ta có quan hệ sao?" lão bản trong đó kiềm chế được tức giận, nặng nề vỗ bàn cái.

      Liễu Tấn Lợi ỷ vào việc mình là Đại trưởng lão mà có thể muốn làm gì làm sao?

      Nếu như Vương gia Dư Cận Thước mà có ở chỗnày, có lẽ bọn họ kiêng kỵ chút, nhưng bọn họ vẫn có năng lực để chống lại trưởnglão.

      "Chuyện này, nếu có quan hệ với cácvị cũng chưa chắc." Liễu Tấn Lợi vừa xong, mọi người lập tức trợn mắt nhìn.

      Ai cũng ngờ Liễu Tấn Lợi lại biết xấu hổ và quá đáng như thế.

      " như vậy, là do bọn ta đúng sao?" Tề lão bản ngược lại giận dữ cười, sắc mặt tốt nhìn chằm chằm Liễu Tấn Lợi.

      Vốn mọi người còn muốn lưu lại con đườngcho nhau, cố gắng xé rách mặt nạ củamình, nhưng Liễu Tấn Lợi lại biết thức thời như thế đừng trách bọn họ.

      "Chủ yếu là trong phủ của các vị có nhiều đồ tốt." Lời Liễu Tấn Lợi vừa ra lập tứcđưa tới công phẫn* [nỗi căm giận chung củamọi người.] của nhiều người.

      "Chúng ta có đồ tốt cũng thành tội đúng ,Đại trưởng lão?" Tề lão bản cắn răng ra ba chữ Đại trưởng lão, hận thể đem đầu của Liễu Tấn Lợi cắn đứt.

      "Cũng phải như vậy." Lúc này thái độcủa Liễu Tấn Lợi còn là ngạo mạn nữa, hoàn toàn có thể dùng từ phách lối để hìnhdung, ai bảo tại có gì phải sợ hãi, đương nhiên là cái gì cũng để ở trong lòng "Các vị cũng biết, Liễu Lan Yên lập tức sẽtham gia cuộc thi luận phẩm, nàng muốn nângcao lực tự nhiên là muốn các ngài phải mang thứ gì đó đến để bồi bổ. "

      "Thối lắm, nàng muốn đồ bổ đến tìm chúng talấy, nghĩ nơi này của chúng ta là nhà kho củacác ngươi hay sao?" Tề lão bản hoàn toàn bịchọc tức, tại cơn giận của ông lên đến cực điểm, lực người bắt đầu ngưng tụ, khí trong phòng đột nhiên cứng đờ, sátkhí tỏa ra mãnh liệt.

      Ở nơi giống như bị sát khí chèn ép này, LiễuTấn Lợi lại chút hoang mang cười ha ha : "Đây chính là có người phân phó."

      "Nga, ta cũng muốn xem chút là ai phân phó." Tề lão bản ra tiếng lòng của mọi người, ngay cả Chủ cũng thể đếnnhà của bọn họ cướp đồ, bọn họ có thể lựa chọncho hoặc cho.

      Liễu Tấn Lợi đắc ý ngửa đầu, cười : "Tônchủ."

      Chỉ hai chữ nhàng như thế, lại giống như thanh trường kiếm vô cùng sắc bén, lập tức đem sát khí trong nhà chém sạch trong vô hình.


      Chương 28. Ai là người thắng.

      Edit: Linh.

      Tôn, Tôn chủ?

      Mấy người Tề lão bản đột nhiên cảm thấy trong lỗ tai có tiếng “ong ong”, giống như là có ai đó cầm cái đồng la khổng lồ, đánh cái mạnh bên tai ông.

      Đại não mảnh trống rỗng, căn bản là khôngbiết nên phản ứng như thế nào.

      Nếu như Chủ tìm bọn họ muốn những thứđó, bọn họ còn có thể uyển chuyển cự tuyệt.

      Chủ là người đứng đầu giới, cho dù làcó quyền có thế, cũng thể ỷ thế ức hiếpngười, phải được bọn họ đồng ý mới có thể mua hoặc cầm những thứ khác đến trao đổi.

      Nếu như người muốn đồ của bọn họ là Tônchủ..... Vậy kết quả tuyệt đối cần phải bàn nữa.

      Tôn chủ mới thèm quan tâm cái gì thíchhợp hay thích hợp, chuyện mà muốn làm, có chuyện gì là làm được.

      "Liễu Tấn Lợi, ngươi láo khỏi có chút quá." Tề lão bản mở miệng, khàn khàn .

      Chỉ là ánh mắt hơi dại ra, nửa điểm thuyết phục cũng có, sợ rằng ngay cả chính cũng tin lời mình vừa ra.

      Liễu Tấn Lợi căn bản cũng sợ bọn người Tề lão bản tin, dám mang Tôn chủ ra tuyệt đối phải là láo.

      Người nào đầu óc có vấn đề mới có thể mang Tôn chủ ra hươu vượn.

      Nếu Tôn chủ mà biết, cho dù người đó có giữ lại được mạng sống cũng nhất định là sốngkhông bằng chết.

      Bởi vì toàn bộ giới đều biết tính tình củaTôn chủ, cho nên khi nghe lời của Liễu TấnLợi, trừ bỏ bọn người Tề lão bản khiếp sợ ra cũng có người nào dám tin.

      Mấy vị lão bản khác liếc mắt nhìn nhau, vừa định gì đó, liền nghe thấy Tề lão bản tự mìnhđưa ra quyết định: "Nếu như thế, đồ của chúng ta sau giờ ngọ được đưa đến Liễuphủ."

      "Vậy đa tạ các vị lão bản." Liễu Tấn Lợi thấy mục đích của mình đạt được, cũng thêm nhiều lời vô ích nữa, đứng dậycáo từ rồi rời khỏi.

      "Tề huynh đệ, chuyện này, cứ để yên như vậy hay sao?" Có người tức giận bất bình .

      "Aizzz, đây là quyết định của Tôn chủ, chúng ta cũng thể gì." Hiển nhiên còn có ngườinhận tình thế, biết thể đấu lại Tôn chủ được.

      "Các vị có cảm thấy chuyện này có vấn đề ?" Tề lão bản ngưng trọng hỏi mấy ngườingồi ở đây, khiến mọi người mới vừa rồi cònđang nghị luận ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh lại.

      Những người ngồi ở đây đều là thươngnhân xuất sắc nhất, tất nhiên đều là người thôngminh.

      Suy nghĩ chút, tất cả đều phản ứng lại, trămmiệng lời kêu lên: "Liễu Tấn Lợi."

      " sai, chính là Liễu Tấn Lợi." Tề lão bản lãnh cười, tròng mắt bắn ra sát khí dày đặc "Liễu Lan Yên là kẻ ngu, làm sao biếtchúng ta có những thứ gì? Còn phải là do Liễu Tấn Lợi biết Tôn chủ cố ý dặn dò Liễu LanYên tham gia cuộc thi luận phẩm cho nên hắnmới lén lút đánh mưu kế lên người Tôn chủ. "

      Tôn chủ để cho người khác đánh chủ ý lên mình hay sao? chẳng qua chỉ là nhất thờicao hứng, biết làm sao lại đối với Liễu Lan Yên có chút hứng thú nên mới để cho nàng tham gia cuộc thi luận phẩm.

      Liễu Tấn Lợi liền mượn cơ hội này, dựa vào danh nghĩa của Tôn chủ đến cướp đoạt đồ tốt của bọn họ. nghĩ bọn họ dám tìm Tôn chủ để chứng thực chuyện này cho nên mớikhông chút kiêng kị nào mà làm như thế.

      Nếu , vì sao còn phải bịa ra lời láo vụng về như vậy, cái gì mà chủ ý của Liễu Lan Yên chứ, kẻ ngu có chủ ý nhưvậy hay sao?

      "Tề huynh đệ, chúng ta phải làm sao bây giờ?"Những lão bản ngồi trong phòng cũng còn ngồi yên, Liễu Tấn Lợi này là khinh người quá đáng, dám đem Tôn chủ ra áp chế bọn họ.

      "Nếu Liễu Tấn Lợi cần, đem đồ đưa qua ."Tề lão bản hừ lạnh .

      "Như vậy sao được?"

      "Đúng vậy, những thứ đó đều do chúng ta trăm cay nghìn đắng mới lấy được."

      Lời của Tề lão bản lập tức đưa tới tiếng nghịluận của mọi người, ai cũng đồng ý đưa cho Liễu Tấn Lợi.

      "Các vị, chuyện này chúng ta thể chốngđối cùng Liễu Tấn Lợi, tại ỷ mình có Tôn chủ chống lưng cho....."

      đợi Tề lão bản xong, lập tức bị mọingười đánh gãy: "Chúng ta tìm Tôn chủ lý luận, chẳng lẽ lại để cho tên Liễu Tấn Lợi kia “cầm lông gà làm lệnh tiễn” hay sao?"

      "Các vị an tâm chút đừng nóng vội." Tề lãobản vội vàng đưa hai tay ra, làm động táctay đè xuống, ý bảo mọi người nghe .

      "Chúng ta thể đến nơi ở của Tôn chủ,tính khí của mọi người đều ràng, nếukhông cẩn thận chọc giận , tất cả chúng tađều thể gánh nỗi hậu quả đâu." Lời củaTề lão bản khiến mọi người lâm vào trầm tư.

      lúc lâu sau, mới có người chần chờ mở miệng: "Tề huynh đệ, vậy ngươi xem, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      "Đồ đưa cho , về phần chuyện sau này rasao...." Trong mắt Tề lão bản lóe ra tia sát khí ngoan " để ngày sau từ từ ."

      Những lão bản khác đều hiểu được, lộ ra nụ cười hiểu .

      Liễu Tấn Lợi trở về phủ, đắc ý tính toán chuyện này có thể đạt được nhiều đồ tốt, coi như có nhiều thương nhân tiếp tục ủng hộ,nhưng mà sau lưng còn có nhân vậtmạnh hơn --- đó là Tôn chủ.

      Tôn chủ tuyệt đối là thần bảo hộ của giới,từng ấy năm trôi qua, tại sao giới lại có thể bình yên đến như vậy mà bị những thế giới khác tấn công hay chiếm đoạt, tất cả đều dựa vào thực lực của Tôn chủ.

      Bởi vì như thế, mới có thể đặt Tôn chủ ở địa vị “chí cao vô thượng”, cho dù là Chủ cũng đều phải hết sức tôn kính đối với Tôn chủ.

      Xem ra Tôn chủ hết sức để ý Liễu Lan Yên, nếu như người đó đối với Liễu Lan Yên tốt hơn mộtchút, có phải chức vị Đại trưởng lão cuả sẽcàng vững chắc hay ?

      Nếu như cùng Dư Cận Thước kết thân, vậy càng hoàn mỹ rồi.

      Chỉ là, trong đó còn số vấn đề cần chuẩn bị chu toàn hơn chút, ví dụ như, trước tiênphải cho nữ nhi bảo bối của mình biết saunày nên khi dễ Liễu Lan Yên nữa.

      Liễu Tấn Lợi ở trong thư phòng tính tính toán toán con đường hoàng kim ngày sau mở rộng của , có người đến báo, Tề lão bản phái người mang đồ tới.

      Nhìn những đồ được đưa tới, ánh mắt Liễu Tấn Lợi cũng sáng lên, sau khi đếm lần lượt từng món, tiếc hận lắc đầu cái, đem cái hộpđóng lại: "Đưa đến sân bên cạnh , cũng đưa đến phòng cho Liễu Lan Yên."

      Nhìn nha hoàn cầm đồ rời , tâm phúc của LiễuTấn Lợi khó hiểu hỏi: "Lão gia, đưa những đồtốt như vậy cho nàng, phải là rất lãng phí hay sao?"

      "Lãng phí lãng phí, vì câu cá, mất chút mồi câu là chuyện đương nhiên." Liễu Tấn Lợi làm sao có thể đau lòng? Nhiều loại thuốcthượng hạng như vậy, hận thể thuvào trong lòng, nhưng mà, tại thể tham lam ít đồ như vậy.

      chút lợi mà buông tha cho núi dựa lớn như Tôn chủ tuyệt đối đáng giá.

      Về phần Liễu Lan Yên sau khi nhận được những loại thuốc này liền hưng phấn chạy rakhỏi Liễu phủ, chỉ là ai cũng biết, lúc vào trong rừng, vốn là thuốc ở trong tay Liễu Lan Yên tất cả đều biến mất thấy đâu.

      Lững thững vào trong rừng, nàng cảm giácđược ở đây có cỗ hơi thở bìnhthường, cố ý bất động thanh sắc về phíatrước.

      Tìm được nơi yên tĩnh, Liễu Lan Yên mởmiệng lẩm bẩm: " lực, muốn tu luyện lực phải làm sao đây?"

      Khó xử xoa trán, dùng sức nắm chặt quả đấm:"Ta nhất định phải thắng."

      "Chỉ như vậy mà cũng muốn có được nội đan của ta hay sao?" Giọng trong veo như nướcvang lên, mang theo nụ cười thản nhiên, Tôn chủ đột nhiên xuất ở sau lưng Liễu LanYên, mỉm cười nhìn bóng lưng của nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :