1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      Cảm ơn bạn edit tiếp! Bạn edit hay lắm! Cố lên bạn nhé!

    2. DươngMao

      DươngMao Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      66
      CHƯƠNG 29
      ---oOo-
      --
      Edit: Dương Mao
      Beta: LạcLạc


      Ngày đó Tiết Bách trôi qua với tinh thần bối rối, yên.


      ngồi sát cửa sổ lớp học, tư thế ngồi ngay ngắn, tựa như chăm chú nhìn nam tử áo xám đứng ở phía trước, nghe giọng Triệu tiên sinh trầm bổng du dương giảng bài, nhưng chỉ có biết, kỳ thực nhìn cái gì, cũng nghe gì hết. Toàn bộ tinh thần của đều tập trung vào những hình ảnh triền miên nóng bỏng trong đầu, muốn nghĩ tới nhưng khống chế được bản thân mình. Bất kể làm việc gì, đường cũng vậy, đọc sách cũng vậy, luyện chữ cũng vậy, hình ảnh đó luôn quanh quẩn ở đó, gạt được.


      ảo não gõ tay lên trán. Tiết Bách ơi Tiết Bách nàng là chị dâu ngươi, nàng may quần áo, làm cơm cho ngươi, nàng chăm sóc huynh trưởng, người thân của ngươi, sao ngươi có thể tôn trọng nàng nhiều lần thế?


      được, cho dù chỉ là ý nghĩ cũng được!


      Đúng vào lúc này, Triệu tiên sinh kêu đọc thuộc lòng đoạn văn.


      Tiết Bách nhanh chóng tập trung tinh thần, vội đứng dậy, trong thời gian ngắn ngủi nhớ lại bài, hờ hững đọc, giọng trong trẻo như mưa đánh mâm ngọc.


      Triệu tiên sinh ý vị xâu xa nhìn , lại hỏi tiếp hàm nghĩa mấy câu trong đó, nghe đối đáp trôi chảy, bèn gật đầu, ra hiệu cho ngồi xuống.


      Trải qua phen này, tinh thần Tiết Bách cuối cùng cũng trở lại bình thường, dám suy nghĩ lung tung nữa. Lễ vật biếu tiên sinh mỗi năm năm lượng, năm vào trường đọc sách mười tháng, ngày là mười sáu, mười bảy văn tiền, được phép lãng phí.


      Cuối giờ mùi đầu giờ Thân (tức 3 giờ chiều), buổi học kết thúc, Tiết Bách thu dọn giấy bút xong, chào mấy vị đồng môn có quan hệ thân thiết, dọc theo con đường dẫn tới trấn Bắc trở về.



      Có lẽ là do quá rảnh rỗi, giấc mơ tối qua lại chùn bước xông vào.



      Thân thể trắng mịn như ngọc, gò má e thẹn như hoa Hải Đường, đôi mắt long lanh như nước, vặn vẹo giãy giụa, nghênh tiếp quấn quanh, chân như xảy ra.


      "A! Thiếu gia ngài sao chứ?"

      Tiếng lanh lảnh bỗng vang lên bên tai, trong nháy mắt Tiết Bách giật mình tỉnh giấc, lúc này mới ý thức được mình đụng vào người ta.


      vừa thẹn vừa mắc cỡ, gấp rút đưa tay ra đỡ nam tử áo trắng trước mặt.


      Nhưng tay lại bị gã sai vặt mặc áo xanh bên cạnh đẩy ra, "Ngươi được chạm vào thiếu gia của ta!"

      Tiết Bách kinh ngạc, tự chủ nhìn gã sai vặt đó, chỉ thấy ‘ ta’ môi hồng răng trắng, vóc người bé, trợn mắt nhìn , gương mặt lại nổi lên hai rặng đỏ ửng, kiều xinh đẹp, ràng là nương mà!


      mải suy nghĩ, thiếu niên mặc áo trắng thản nhiên bình tĩnh đứng lên, lưng ta quay về phía Tiết Bách, hai tay tùy tiện phẩy vạt áo, nghiêng mặt với ‘gã sai vặt’: " được vô lễ, cố ý." xong, thân thể cũng hơi xoay chuyển, tựa như muốn xoay người lại, nhưng biết vì sao dừng lại, nhìn cũng thèm nhìn , gọi ‘gã sai vặt’ rồi .


      Vẻn vẹn bên gò má, nhưng cũng đủ khiến Tiết Bách nhận ra, đối phương cũng là nương, còn là nương rất xinh.


      khỏi nhíu mày, nương chịu ở nhà, lại bắt chước trong tuồng kịch nữ phẫn nam trang ra ngoài như vậy, là...


      Suy nghĩ chút, chắp tay xin lỗi với bóng lưng hai người: "Vừa nãy thất thần, vô ý đụng vào vị thiếu gia này, thỉnh đừng để bụng." Dù thế nào, cũng đụng vào người ta, nhất định phải xin lỗi.


      Dương Hinh Lan biết thân phận nữ nhi của mình bại lộ, vốn định tiêu sái rời , lại nghe được giọng của , cũng định nhìn lần nữa, bèn xoay người mỉm cười: "Đâu có, đâu có, là tại hạ cẩn thận đụng vào công tử, công tử sao chứ?"


      Ngọc quan vấn tóc, lông mày dài, đôi mắt đẹp, vừa có ba phần khí khái nam tử vừa mất mềm mại của nữ nhi, ngoái đầu vừa cười như thế, làm ít người qua đường xoay đầu nhìn trộm.


      Trong lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Tiết Bách liền rũ mi mắt xuống,"Nếu vậy, ta cáo từ." xong cũng nhiều lời, vội vàng rời .


      "Tiểu... Thiếu gia, sao lạnh lùng thế!" Tiểu nha hoàn bất mãn bĩu môi, trừng bóng lưng Tiết Bách, khẽ oán trách. Dựa theo lời kịch hát, phải chủ động làm quen với tiểu thư nhà mình, sau đó hai người chuyện hợp ý, dần dần trở thành tri kỷ, cuối cùng trong lúc vô tình tiểu thư để lộ thân phận nữ nhi, mới thực phát chú ý tiểu thư từ lâu, đến lúc đó, thà vứt bỏ công danh lợi lộc cũng phải ở rể Dương gia cùng tiểu thư tương thân tương ái.....


      Dương Hinh Lan nhìn nét mặt hoảng hốt của nha hoàn, liền đoán được nàng ta lại hiểu lầm, giơ quạt giấy lên gõ đầu nàng ta cái: "Ta thấy ngươi theo lão phu nhân xem tuồng nhiều quá rồi đấy, hai người hoàn toàn xa lạ, sao có thể vì câu mà lập tức tiến tới chứ? Hơn nữa, vội vã về nhà, nếu lần này có thể nhớ kỹ, có vài phần ấn tượng với ta, ta cũng thỏa mãn rồi. thôi, chúng ta hồi phủ." Ngày sau còn dài, nàng vội.

      ***

      Buổi chiều, Tiết Tùng và Tiết Thụ trở về hơi muộn, có điều Diệp Nha chuyên tâm dạy cách thêu thùa cho Xuân Hạnh nên cũng để ý.


      "Nương tử, nàng đoán xem ta mang cái gì về?" Tiết Thụ chắp hai tay sau lưng vọt vào nhà, cười hì hì , lúc dừng lại mới phát trong phòng còn có người ngoài. sửng sốt trong nháy mắt, vội vàng giấu chặt thứ cầm trong tay, chỉ sợ Xuân Hạnh nhìn trộm rồi mật báo.


      Kỳ thực, Xuân Hạnh nhìn thấy, muội ấy cúi đầu cười trộm, lặng lẽ liếc Diệp Nha cái, thấy nàng có vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận, trong lòng hơi động,"Nhị tẩu, muội ra ngoài xem hôm nay đại ca mang cái gì về, nghe Hổ Tử trong sân sau có hai con chim trĩ, hôm nay muội tới chính là vì muốn xem chim trĩ, ngờ chỉ mải mê học thêu pháp của tỳ mà quên mất chuyện chính!" xong, muội ấy nhanh nhẹn mang giày, dí dỏm nháy mắt mấy cái với Tiết Thụ, rồi ra ngoài.


      Trong phòng chỉ còn Tiết Thụ tràn đầy mong chờ và lấy lòng, và Diệp Nha vừa xấu hổ vừa tò mò.


      "Nương tử, nàng đoán xem!" Tiết Thụ đến trước giường, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, hối nàng mau chút.


      Hai người dù sao cũng hiểu nhau, lúng túng khi bị Xuân Hạnh bắt gặp Diệp Nha nhanh chóng khôi phục bình thường, nàng bỏ kim chỉ trong tay xuống, đến trước mặt , giả vờ tức giận nhìn : "Đồ tốt gì đáng cho chàng thần thần bí bí vậy, hại ta bị Xuân Hạnh cười nhạo!"


      Tiết Thụ cười hì hì, nhanh chóng cúi người hôn mặt nàng cái, trước khi nàng giơ tay lên đẩy ra, cầm mấy món đồ đến trước mặt nàng, "Nương tử, có đẹp ?"


      Đó là bó hoa dại đỏ rực, thân cây dài xanh biếc đội tầng cánh hoa mỏng mềm mại, chính giữa là nhị hoa vàng nhạt. Từng bông hoa kề sát nhau, chen chúc thành từng vòng, cứ rực rỡ tươi đẹp như vậy xuất trước mặt nàng.


      Diệp Nha ngây ngẩn cả người.


      Nàng từng thấy rất nhiều hoa quý giá, mẫu đơn duyên dáng sang trọng, sen trắng thanh cao trang nhã, mộc tê với những bông hoa dày đặc hương thơm ngát..... So với bó hoa dại mộc mạc trước mắt này, những loại hoa kia đều đẹp có tiếng thơm ngát biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên, loại hoa nào giống bó hoa này, khiến nàng nhìn đến sững sờ, làm nàng thích hết sức, làm nàng nhịn được hơi động lòng.



      "Rất đẹp." Hai tay nàng cầm lấy bó hoa, bó hoa còn lưu lại hơi ấm của bàn tay . Nàng cúi đầu khẽ ngửi, hương hoa rất nhạt rất nhạt, thậm chí dễ ngửi, song nàng vẫn cười thỏa mãn, ngẩng đầu lên với : "Hoa này thơm lắm, ta rất thích, chàng hái ở đâu thế?"


      Nhìn nàng cười dịu dàng, trái tim Tiết Thụ sắp rơi mất, kìm lòng đậu mềm giọng ,"Ta hái núi, lúc đầu chỉ nhìn thấy đóa, thấy đẹp, liền muốn mang về cho nàng, ngờ vách núi vẫn còn rất nhiều, ta bèn leo lên hái. Đại ca rất nguy hiểm, cho ta leo, ta liền ta leo chậm chút, chắc chắn có chuyện gì, hì hì, đại ca lại ta, sau đó huynh ấy... huynh ấy mặc kệ ta." Hỏng bét, suýt chút nữa lộ hết, đại ca cho với nương tử rằng chuyện này có đại ca hỗ trợ hái hoa!


      Trong lòng Diệp Nha tràn đầy ngọt ngào, dựa theo lời tưởng tượng dáng vẻ cố trèo lên vách núi hái hoa cho nàng, nàng nghĩ lại mà sợ, "Sau này, được leo lên vách núi nữa, biết chưa?" Cũng để ý vẻ mất tự nhiên sau cùng của .


      Tiết Thụ gật đầu, nương tử cái gì chính là cái đó.


      "Nương tử, ta tặng hoa cho nàng, nàng thưởng ta cái gì?" Mùa đông, Hổ Tử giúp nhị thẩm bóc vỏ đậu phộng, nhị thẩm đồng ý bóc xong đĩa thưởng cho đồng, bây giờ Tiết Thụ làm nương tử vui vẻ, nên cũng thể được thưởng phải ?


      Diệp Nha thoáng buồn cười, ra hái hoa chỉ vì muốn được thưởng?


      Nàng cúi đầu che giấu ý cười ở khóe môi, trả hoa lại: "Ta có gì để thưởng, đành trả cho chàng, ai có thưởng chàng tặng người đó !"


      Tiết Thụ lập tức cuống lên," Hoa này là của nàng, ai ta cũng tặng, ta cần thưởng nữa, được chưa!" nắm chặt tay nàng cho nàng buông ra.

      Đúng là đầu đất dễ lừa gạt!

      Diệp Nha ngẩng đầu nhìn , nghe Tiết Tùng và Xuân Hạnh chuyện ở sân sau, nàng lập tức đỏ mặt từ ngồi thành quỳ, ưỡn thẳng người, với nam nhân cao to, ngốc nghếch trước mặt: "Chàng cúi xuống, nhắm mắt lại."


      Ánh mắt Tiết Thụ lóe lên vẻ mờ mịt, nhưng vẫn thành làm theo lời nàng.


      Diệp Nha tay cầm hoa, nhàng vòng qua cổ , vốn định hôn cái cho xong, nhưng nhịn được dùng ánh mắt cẩn thận quan sát nam nhân trước mặt, lông mày, mũi, mi mắt mấp máy bất an của , hầu kết chuyển động vì căng thẳng của . Sau đó khi môi khẽ mở hờ ra như muốn miệng, nàng lớn mật che kín, in đôi môi căng mọng của nàng lên môi , khác với vài lần đụng chạm ngẫu nhiên như chuồn chuồn đạp nước của , nàng kiềm chế xấu hổ gặm môi , thậm chí còn đưa đầu lưỡi khẽ liếm cái.


      Hơi thở của lập tức dồn dập, đột nhiên kiềm eo nàng, nụ hôn sâu này làm khí huyết dâng trào. ra hôn chỉ là môi chạm môi, ra còn có thể như thế, muốn ăn, muốn ăn lưỡi của nương tử!


      Đột nhiên trong phòng bếp lại vang lên tiếng .


      Diệp Nha vội vàng dùng lực đẩy ra, nhân lúc sững sờ nàng xỏ giày xong, cố gắng tự trấn định, giải thích: "Hoa này vẫn còn rễ, ta đem ra sân sau trồng, xem có thể sống ." xong liền chạy ra ngoài.


      Tiết Thụ còn chím đắm trong nụ hôn của nàng, ngẩn người, cười khúc khích đuổi theo. Nương tử nhất định là sợ bị đại ca và Xuân Hạnh nhìn thấy, sao, có thể chờ, có thời gian cả đêm tìm tòi học tập.


      Diệp Nha cầm hoa ra khỏi phòng, đúng lúc đối mặt với Tiết Tùng, hai người đều nhanh chóng dời mắt.


      "Hoa này rất đẹp, là nhị ca tặng tẩu phải ?" Xuân Hạnh cười trêu ghẹo.


      Diệp Nha trừng muội ấy cái, kéo tay muội ấy ra sân sau,"Tỷ trồng chúng, muội theo giúp tỷ!" Quen thuộc rồi, da mặt cũng mỏng vậy.


      Nhìn bóng lưng vui vẻ của nàng, Tiết Tùng nhịn được giải thích: "Loại hoa đó chỉ có thể sinh trưởng vách núi, trồng trong sân được."


      Bước chân Diệp Nha dừng lại, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, trồng được sao?


      "Ừ, muội muốn thử xem, biết đâu có thể sống...." Nàng giọng trả lời, trong nhà có bình hoa, nàng nỡ để chúng khô héo.


      Nàng thèm quay đầu, xong lập tức kéo Xuân Hạnh ra ngoài. Tiết Tùng cau mày, hơi ảo não, sai sao?


      suy nghĩ, Tiết Thụ cảnh xuân đầy mặt từ bên trong chạy ra, nháy mắt liền lướt qua bên người , ồn ào chạy tới sân sau, "Nương tử, ta cũng giúp nàng!"


      khắc đó, Tiết Tùng đột nhiên hơi hâm mộ nhị đệ của , tuy nó ngốc nhưng lại biết làm nàng vui.



      thở dài khó mà nhận ra, mình về phòng đông.


      Tuy nhiên, thực ngờ tới, vừa ăn cơm tối xong, nàng đứng ngoài rèm cửa gọi ra ngoài tí, là có chuyện muốn .


      vô cùng bất ngờ, cố gắng xem kinh ngạc, hiếu kỳ của Tiết Bách, vẫn trầm ổn như thường ngày trả lời tiếng, rồi ra ngoài.


      Nàng đứng sát bên lu nước, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, dám nhìn , trong tay nàng hình như cầm món đồ gì, khóe mắt nhìn ra đó là cái hầu bao.


      Biết nàng có khả năng lén tặng đồ cho mình, nhưng trái tim vẫn loạn nhịp, có lẽ, có lẽ nàng cũng đưa cho nhị đệ, tam đệ. Nhưng nếu như thế, nàng cần gì phải đơn độc tặng cho mình? Lẽ nào, lẽ nào... , thể nào…



      ở đây nghĩ ngợi lung tung, Diệp Nha rốt cục đắn đo xong lời cần , cúi đầu lấy hầu bao ra: "Đại ca, hôm nay Hạ Hoa đến đây, nàng ta nhờ muội chuyển cái này cho huynh, muội vốn dám tự tiện nhận nó, nhưng nàng ta....." Nàng mím môi, Hạ Hoa khóc lóc cầu xin nàng sao?

      thế, đại ca có trách nàng làm nàng ta khóc ?


      "Tóm lại, muội nhận, giờ đưa cho huynh."


      Tay nàng có chút run rẩy đưa ra, nhưng chậm chạp nhận, Diệp Nha bất an ngẩng đầu nhìn .


      Màn đêm sớm bao phủ, bên trong phòng bếp chỉ có ngọn đèn lay lắt, mờ mờ tỏ tỏ. đứng ở đó với sắc mặt bình tĩnh, ngoại trừ khóe môi căng cứng, đôi mắt sâu thẳm làm nàng nhìn thấu, dường như có gì khác bình thường.


      Có lẽ nàng nhạy cảm nên nhận ra được mất hứng, ngẫm lại cũng đúng, chuyện kiểu này bị đệ muội biết được, cảm thấy mất hết mặt mũi. Haizz! Là nàng quá ngu ngốc, hẳn phải nhờ Tiết Thụ đưa cho mới đúng, ít ra cũng cần lúng túng như bây giờ.


      câu nào, cũng có bất kỳ động tác nào, Diệp Nha càng lúc càng căng thẳng bất an, nàng suy nghĩ chút, đặt hầu bao ở góc bàn ăn, "Vậy muội ngủ trước, đại ca huynh cũng nghỉ sớm ." Rồi quay người rời .



      "Sau này, nếu như nàng ta lại tới tìm muội, muội cần để ý đến nàng ta." Ngay lúc tay nàng sắp đụng rèm cửa, giọng lành lạnh của rốt cục truyền tới.


      Đây là trách cứ nàng xen vào việc người khác sao? Nàng hơi oan ức, "Vâng, muội nhớ rồi."


      Tiết Tùng nghe ra oán giận của nàng, mắt thấy nàng sắp vào, buột miệng giải thích:"Đệ muội, muội, muội đừng hiểu lầm, ta bảo muội đừng để ý tới nàng ta, là vì nàng ta làm thế, rất dễ khiến người khác gièm pha."


      Trong giọng có thêm lo lắng hiếm có, Diệp Nha mềm lòng, chỉ đơn thuần bảo mình cần để ý đến Hạ Hoa sao?


      Nghĩ vậy, lòng nàng dễ chịu hơn, nhưng nhịn được biện bạch cho bản thân: "Đại ca, muội cũng muốn nhận đâu, nhưng nàng ta nàng ta thích huynh, huynh cũng thích nàng ta, muội mới giúp tay..... Huynh yên tâm, sau này muội chắc chắn tự ý nhận đồ của nàng ta nữa. Nhưng hầu bao này tính sao đây?"


      Tiết Tùng như bị sét đánh.


      Hạ Hoa thích nàng ta?


      còn nhớ nổi hình dáng nàng ta ra sao nữa!


      Sớm biết nàng ta dây dưa như vậy, lúc trước đáng lẽ nên đồng ý gặp mặt nàng ta chỉ vì muốn cưới thê tử để quán xuyến mọi việc trong nhà. Trước đó, ngoại trừ miêu tả của Tam đệ, vốn chú ý tới người này, chỉ riêng Hạ Hoa, cũng chưa từng chú ý tới bất kỳ nương nào. phải lên núi săn thú kiếm tiền nuôi gia đình, phải dạy dỗ Nhị đệ đạo lý làm người, phải làm “bảo mẫu” cho tam đệ bảy tuổi của mình, đâu còn có tâm tư suy nghĩ những chuyện khác?


      Ngay cả đêm Hạ Hoa hẹn ra ngoài, đó mới là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn nàng ta, hoàn toàn có ý gì khác. Nàng ta mở miệng chuyện, yên lặng lắng nghe, nàng ta hỏi cái gì, trả lời cái đó, hề có câu dư thừa. Đến khi nàng từ từ im lặng, nữa, mới nghĩ rằng chắc do thái độ của mình lãnh đạm quá, muốn thử chút gì đó, bất ngờ phụ mẫu Hạ Hoa đuổi tới mắng trận. Cũng chính vào lúc đó, mới biết chuyện này vốn là do Hạ Hoa đơn phương tình nguyện, nàng ta cũng cho phụ mẫu biết, càng đừng tới xin phép đồng ý của bọn họ.


      sớm biết, với tình cảnh nhà ai đồng ý gả vào. Tâm ý của Hạ Hoa đích thực làm sinh ra phần hy vọng. Tuy nhiên, chứng minh, đó cũng chỉ là giả thuyết, bất kể thế nào cũng thực được, nên bảo Hạ Hoa đừng tới tìm nữa, chuyện này nhất định có kết quả, muốn phiền phức, cũng có tâm trí suy nghĩ những việc này.


      cho rằng chuyện này sớm kết thúc, nhưng ngờ Hạ Hoa lại tới nữa. Nghe hình như nàng ta sắp lập gia đình, cần gì phải làm thế chứ?


      chìm đắm trong ảo não tự trách, nhưng Diệp Nha nào biết nỗi lòng của ? Thấy đứng im gì, còn tưởng do dự phải xử lý hầu bao này thế nào! Vì sao phải do dự? Nhất định là vì trong lòng có người kia, muốn nhận nhưng dám nhận, nhận tình ý khó bỏ.....


      Nhưng bất kể ra sao, nhiệm vụ của nàng cũng hoàn thành, những chuyện còn lại tự giải quyết .


      Nàng đẩy rèm cửa ra lần nữa, vừa rồi Tiết Thụ còn hối thúc nàng vào nhanh chút, nàng biết tại sao lại hối, nghĩ lại thấy xấu hổ muốn chết.


      "Ta thích nàng ta."


      "Đệ muội, ta chưa từng thích nàng ta, hầu bao này muội cầm lại , làm phiền muội tìm cơ hội trả lại cho nàng ta." Tiết Tùng nhét hầu bao vào tay nàng, sải bước ra sân sau. Nhịp tim giờ rất loạn, cần yên lặng chút.


      nghĩ ra tại sao phải giải thích ràng, tại sao chịu nổi việc nàng tiếp tục hiểu lầm. vốn có thể nhận hầu bao, nửa đêm đến nhà Hạ Hoa gia, đứng ngoài tường ném đồ vào, nhưng hy vọng nàng biết, giữa và Hạ Hoa chẳng có quan hệ gì. Về phần nguyên nhân, cũng ràng!
      Last edited by a moderator: 27/1/17

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Sau bao ngày chờ đợi có chương mới.

    4. DươngMao

      DươngMao Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      66
      Last edited: 5/7/16

    5. hikari2088

      hikari2088 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      33
      Thanks bạn Dương Mao edit tiếp truyện, b edit mượt lắm nhưng mà nếu b để ý phần xưng hô giữa các nhân vật sao cho hợp lý hay hơn, ví dụ em, vợ chồng mà xưng "ta-ngươi" xa cách quá bạn ơi. Có thể đổi thành "ta- chàng, ta- nàng, huynh- muội, tỷ- đệ....." cho tình cởm bạn ơi :)
      Last edited: 8/7/16
      Linh Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :