1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Oài, hầu như đọc truyện ít có nữ chính nào mình thích được, tại sao họ cứ na ná giống nhau hết vậy, chả thấy khác biệt gì hết, tính cách cũng lẫn lộn thống nhất. (mình thích nữ chính trong truyện phượng tù hoàng-nữ chính có não, k quá thần thánh vs truyện bổn vương ở đây-Thẩm Ly đúng là chị đại trong lòng mình... vs số truyện nữa)
      Tiếp nữa là mk thích nhân vật là người bình thường thôi chứ thần thánh hóa thế này mắc mệt, huhu, truyện trọng sinh cũng mệt thấy sao sao đó, hehehe, hehehe, hehehe, đọc truyện thần thánh quá mà mình mệt, mệt đấy, mệt!!!!! :yoyo59:
      Ngày qua ngày vẽ rồi lại edit truyện cũng vui, chứ như trc chỉ ngồi vẽ nên nhiều khi lại lăn quay ra ngủ quá giờ hết cả vẽ vời. hehehe:yoyo63:
      levuong, Phương Lăng, susu2 others thích bài này.

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 209: vợ chồng kết tóc, ân ái rời!
      Editor: Jun

      Sương mù bao phủ khắp gian, hai hàng lông mi của nàng rủ xuống tạo thành hai chiếc bóng xinh, tóc đen cũng chỉ dùng cây trâm tùy tiện cài đầu. Làn nước trong veo, thân thể nhắn của nàng như trêu chọc tầm mắt .

      Xuân sắc kiều diễm như vậy đương nhiên khiến Quân Cơ Lạc cảm thấy cảnh đẹp ý vui, thân thể lặng lẽ nảy sinh biến hóa. Nhưng nhìn bộ dáng ngủ say sưa của nàng đành tạm thời áp chế thân thể bị lửa dục thiêu đốt.

      cầm bàn tay sạch ẩm ướt của nàng lên, bắt đầu nhàng chà lau. Khi khăn ẩm ướt đến bộ ngực mềm mại Đường Tứ Tứ giả bộ ngủ rốt cục nhịn được đành mở to mắt.

      "Để thiếp tự làm..." Đoạt chiếc khăn ẩm ướt tay , nàng lúng túng tự mình chà lau.

      Tuy phải lần đầu tiên hai người thân mật gần gũi nhưng nàng biết đưa nàng tới nơi này đêm nay phỏng chừng nàng như cá nằm thớt tùy người xử lý.

      Quân Cơ Lạc cười tà ác xấu xa.

      Hai má trắng ngần của Đường Tư Tứ nóng ran mà ửng hồng, nàng cúi thấp đầu xuống tự mình chà lau, đôi mắt phượng của Quân Cơ Lạc ngắm nhìn nàng chăm chú.

      Đúng lúc Đường Tứ Tứ hề chú ý đột nhiên đem nàng đặt ở trong lòng. Thân mình xích lõa nóng bỏng của như bốc hỏa, tựa như có thể quay nướng được cả thịt.

      "Chúng ta nên ở trong này..." Đường Tứ Tứ cúi đầu đỏ mặt chỉ vào cửa, lo lắng có người ngoài vào.

      Ban ngày Đường Tứ Tứ đều tập trung vào đứa , chỉ có buổi tối mới có thể thừa dịp đứa nghỉ ngơi chút để thân mật với nương tử nhà mình. Khi nàng tỉnh, Quân Cơ Lạc cảm thấy nếu mình thực dễ dàng buông tha nàng chính là thuận với lẽ thường chút nào.

      lại cúi đầu nắm lấy hai bầu ngực trắng ngần của nàng, dùng đầu lưỡi nhàng cắn mút.

      Cảm giác khó diễn tả được bằng lời dâng lên, toàn thân nàng như thể có trăm ngàn con kiến cắn, trong lòng dâng lên khát vọng nóng bỏng. Nàng khó chịu vặn vẹo thân mình, đúng lúc này nàng đụng phải vật dưới thân kia của khiến nàng hơi hoảng hốt.

      Yết hầu trượt lên xuống, nâng mông của nàng lên cao, làm cho nàng trượt dài ngồi ở người .

      "Tứ Tứ, nàng xem tại chúng ta giống đôi uyên ương hay ?" vùi đầu thân thể nàng, thấp giọng cười.

      Đường Tứ Tứ lắc đầu phủ định:"Uyên ương thường xuyên đổi bạn tình cho nên ta muốn làm uyên ương."

      "Được, nàng thích uyên ương, vậy chúng ta làm hồ . Hồ ly cả đời chỉ có bạn tình." Quân Cơ Lạc nhếch khóe miệng, tiếng gian tà phun ra khỏi miệng.

      đặt nụ hôn nóng bỏng lên nơi tư mật của nàng, sau khi chắc chắn nàng có thể tiếp nhận , ngay dưới gian ấm áp này muốn nàng.

      Bên ngoài còn có khách khứa của khách điếm qua lại trước cửa phòng. Trong phòng, sau khi để nàng phía dưới thân lúc nàng như cá nằm thớt, xốc nàng qua thân, từ sau lưng tinh tế bóng loáng mà lại muốn nàng.

      "Tứ Tứ, sau này mặc kệ ta có làm chuyện gì có lỗi với nàng, nàng đều phải nhớ kỹ, ta --- ---- nàng" Tình dâng lên từ tận sâu đáy lòng, tận sâu trong đôi mắt u tối của là tình cảm sâu nặng.

      "Ưm." Nàng giọng trả lời, tình lên tới đỉnh điểm khiến nàng mải mê đắm chìm. Nàng nâng hàng mi xinh đẹp lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của .

      Quân Cơ Lạc giật mình, ôm lấy thân thể của nàng cùng nàng đạt tới cao trào.

      Đến cuối cùng, Đường Tứ Tứ mệt mỏi ngủ ngay trong suối nước nóng. Khi cao trào qua , Quân Cơ Lạc thỏa mãn rồi rốt cụ thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc giúp nàng tắm rửa. Tiếng nước chảy róc rách, thân thể xích lõa cùng khuôn mặt tuấn mỹ của tạo nên vẻ dâm mỹ thành lời.

      Trong phòng, hơi nước ấm áp ngừng bốc lên. Đường Tứ sau khi bị ép buộc thực dám ở lâu trong ôn tuyền, vội vàng lấy quần áo treo bình phong rồi trốn sau binh phong mặc quần áo, nàng nghe thấy Quân Cơ Lạc đứng dậy trong ôn tuyền tạo ra tiếng nước ào ào.

      Khi nàng mặc xong quần áo ra khỏi bình phong Quân Cơ Lạc cũng thay xong bộ cẩm bào nguyệt sắc. ống tay áo thuê hoa văn mây trắng rất hợp với .

      ôm lấy nàng, Quân Cơ Lạc nhàng cọ cắm bóng loáng của mình lên hai gò má mềm mại của Đường Tứ Tứ, mãi đến khi khiến Đường Tứ Tứ mất hết kiên nhẫn mới cười rồi cầm lấy tay nàng:"Đói bụng chưa, chúng ta ăn gì đó nhé." Buổi tối bởi vì Tiểu Xú Xú khóc suốt, nàng phải vội vàng dỗ dành nên cũng chưa ăn được gì nhiều, vừa rồi còn bị ép buộc liên tiếp hai lần, thể cũng bị lực tiêu hao nhiều.

      Đường Tứ Tứ liếc mắt xem thường , vừa rồi chính bản thân còn van cầu , hừng hực khí thế chịu dừng tay, bây giờ lại cợt nhả lấy lòng nàng.

      thèm nhìn ánh mắt của Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc kéo nàng ra khỏi phòng.

      Vì vừa ở trong ôn tuyền tắm nước nóng nên thân thể Đường Tứ Tứ thực quá mệt mỏi.

      Đêm cũng muộn, tiểu nhị thu dọn bàn ghế trong đại sảnh, chưởng quầy vùi đầu tính toán thu chi trong ngày. Quân Cơ Lạc thả trước mặt chưởng quầy thỏi đại bạc lớn, hai người bọn họ liền có thể tùy ý sử dụng phòng bếp và nguyên liệu nấu ăn.

      Sau khi Quân Cơ Lạc chỉnh lại quần áo cho Đường Tứ Tư vô cùng kiêu ngạo :"Tứ Tứ, nàng cứ ngồi đây. Đêm nay vi phu tự mình xuống bếp thể tài nghệ, nàng được ăn món ăn ngon nhất đời ngay đây."

      Đây là lần đầu tiên Quân Cơ Lạc nấu ăn cho nàng, Đường Tứ Tứ tỏ vẻ hoài nghi khả năng của .

      Quân Cơ Lạc khua môi múa mép nữa, lập tức tiến vào phòng bếp, trong phòng bếp liền có thanh đứt quãng truyền tới. Đợi chừng thời gian nén hương, Quân Cơ Lạc liền bưng bát mỳ ngon nhất đời đến trước mặt nàng.

      Đường Tứ Tứ nhìn bát mỳ trước mặt mình thấy bát mỳ vô cùng bình thường. Bát mỳ có thêm chút rau xanh, nhìn qua nhìn lại vẫn thấy có gì đặc biệt.

      "Nàng ăn thử !" người mặc chiếc tạp dề, vóc người cao lớn tuấn đứng bên cạnh nàng, trán còn lấm tấm mồ hôi.

      Đường Tứ Tứ cầm lấy đũa gắp mì sợ bỏ vào miệng.

      "Thế nào? Tài nghệ của tướng công nàng có phải rất cao siêu hay ? phải ta khoác lác đâu, thực là nhờ cha mẹ ta cho ta cái đầu thông minh. Bát mỳ sợ này thể làm khó nổi ta." Đường Tứ Tứ còn chưa đưa ra bình luận về miếng mỳ trong miệng, Quân Cơ Lạc thôi hồi.

      "Ọe..." Đường Tứ Tứ che miệng ghé vào cạnh bàn, bộ dáng như sắp nôn mửa.

      Quân Cơ Lạc vội vàng bưng bát mỳ, cầm đũa gắp lấy miếng bỏ vào miệng, kết quả là lập tức mặt biến sắc, hấp tấp phun miếng mỳ trong miệng ra.

      "Mặn quá!" Quân Cơ Lạc kêu lên, liền đem toàn bộ nước trà bàn uống cạn.

      Đường Tứ Tứ lấy khăn tay ra lau khóe miệng mình, vui sướng khi thấy người gặp họa, :"Ôi chao, đúng là tài năng xuất trúng. đời này thế nhưng lại có chuyện Cửu Thiên Tuế của chúng ta làm nổi."

      Tuy Đường Tứ Tứ vậy nhưng vẫn xin tiểu nhị ít nước ấm đổ vào bát mỳ, sau đó quấy lên rồi gắp mỳ sợi lên ăn.

      "Nhưng thử lại cũng đến nỗi quá kém. Chàng muốn ăn cùng hay !" Trước lời mời của nàng, Quân Cơ Lạc bĩu môi ngồi xuống bên cạnh nàng.

      Ánh sáng yếu ớt phủ xuống trong phòng đơn sơ của khách điếm, bát mỳ thể là ngon miệng, hai người ngồi bên nhau lại ăn bát mì rau xanh với vẻ vô cùng ngon lành.

      Ánh trăng bầu trời tắt, khi bọn họ chở về phòng mình nghe thấy tiếng gà trống gáy vang.

      Đường Tứ Tứ mơ mơ màng màng ngủ, ngày hôm sau khi tỉnh lại phát ngủ nhưng Quân Cơ Lạc vẫn nắm chặt tay nàng buông.

      Trong lòng nàng cảm động là giả, như khi bọn họ cùng nhau ăn bát mỳ đó, dù thực vô cùng khó ăn nhưng đối với nàng đó là bát mỳ do người nam nhân đầu ấp tay kề với mình làm.

      Bởi có tâm ý của nên trở nên vô giá.

      Nhân lúc chưa tỉnh ngủ, nàng hôn trộm lên mặt rồi lại giả bộ ngủ tiếp.

      Quân Cơ Lạc sớm bị hành động vụng trộm của nàng đánh thức. Trong lòng thầm thở dài, chỉ mong vài ngày tới khi nàng biết được kế hoạch điên cuồng của có thể tha thức làm "tổn thương" nàng.

      Buổi sáng, đoàn người bọn họ tới tòa núi ở phụ cận Mặc thành. Người thân Quân Cơ Lạc được chôn ở ngọn núi đó. Quân Cơ Lạc dẫn mọi người tới trước khu mộ hẻo lánh dừng lại. Phần mộ phủ rất nhiều cỏ dại mọc cao quá nửa thân người. Quân Cơ Lạc nhổ cỏ trước bia mộ, sắc mặt nghiêm túc với Đường Tứ Tứ:"Tứ Tứ, năm đó hơn trăm hai người Quân gia chúng ta chết thảm, khi phụ thân Thẩm thục nghi còn sống giết tất cả bọn họ rồi đem thiêu. tại chỉ còn lại tro cốt của họ được chôn ở đây mà thôi."

      Quân Cơ Lạc dù là Cửu Thiên Tuế cao quý nhưng bị ngàn vạn người thóa mạ, muốn kẻ khác thóa mạ rồi lại tới đây quấy rầy người thân của an nghỉ, đây là lý do vì sao đưa hơn trăm hai mươi người Quân gia chuyển tới nơi có phong thủy tốt hơn.

      Quân Cơ Lạc nhắm mắt lại, trong lòng đưa ra quyết định chờ lần này mọi chuyện xong xuôi, nhất định để cho người thân chịu ủy khuất phải an nghỉ tại nơi hoang vắng thế này.
      nancy1986, tart_trung, thuytlu15 others thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 210: Bởi vì có chàng nên tất cả cảnh đẹp chỉ là phụ.
      Editor: Jun

      Bụi cây cỏ dại um tùm bị gió thổi xào xạc rung động. tay Quân Cơ Lạc ôm con, tay còn lại nắm lấy tay Đường Tứ Tứ, đứng ở trước bia mộ, thân mình lạnh lùng thẳng tắp.

      Đường Tứ Tứ ngẩng đầu nhìn bên mắt của . Bình thường Tiểu Xú Xú được Quân Cơ Lạc ôm khóc nháo, nhưng giờ lại ngoan ngoãn im lặng khác thường, chỉ mở to đôi mắt nhìn cha nó.

      Quân Cơ Lạc cúi đầu lúc lâu mới ngẩng đầu lên, giọng đượm buồn:"Cha, mẹ, nhị thúc... Năm nay con lại đến gặp mọi người. Nhưng năm nay giống như năm trước. Con còn dẫn thêm hai người tới gặp mọi người." Quân Cơ Lạc cất giọng, nghiêng đầu dịu dàng nhìn Đường Tứ Tứ rồi liếc nhìn Tiểu Xú Xú.

      Đường Tứ Tứ buông tay ra, tiên lên phía trước, lễ độ cung kinh hành lễ trước mộ phần. Quân Cơ Lạc khẽ thở dài, kiêu ngạo :"Mẹ, mẹ thấy thế nào? Mẹ nhất định rất thích nàng. Cậu của Tứ Tứ là chiến thần tướng quân của Tiêu quốc Trì Lệ Dập. Nàng cũng là Đường gia đích nữ... Nàng chỉ rất tốt mà đối xử với tướng công cũng vô cùng tốt. Con thực rất thích nàng... Con thích nường nào nhất định mẹ cũng thích."

      Bị Quân Cơ Lạc khen , Đường Tứ Tứ có chút sợ hãi quen. nhàng giật giật góc áo của , Quân Cơ Lạc lại cười dịu dàng, mắt híp lại thành đường chỉ hẹp, tự giễu cười :"Mẹ, con thực dám giấu diếm gì. Trước khi cưới được nàng, nàng còn náo loạn trần. May mà con mặt dày, biết xấu hổ mới cưới được nàng về... Mẹ, con trai của mẹ rất lợi hại phải , lấy được nương tốt như vậy về nhà..."

      "Chàng thực càng lúc càng lung tung..." Đường Tứ giọng ngăn "ngôn từ lunh tung" của .

      Bàn tay to của Quân Cơ Lạc ôm lấy eo của nàng, cười lưu manh, :"Mẹ, mẹ xem Tứ Tứ thẹn thùng đó."

      Đường Tứ Tứ trừng mắt nhìn , tay đấm người cái.

      Quân Cơ Lạc thu hồi ý cười mặt, lại nghiêm túc nhìn Tiểu Xú Xú. Tiểu Xú Xú mở to đôi mắt đen láy tò mò nhìn ngó xung quanh. Quân Cơ Lạc nở nụ cười, nghiêm nghị :"Cha, nó là con cháu của Quân gia chúng ta. Con nhất định ghi nhớ lời dạy của người, nuôi dưỡng dạy bảo nó tốt. Hy vọng cha trời linh thiêng phù hộ cho nó."

      Như thể là cảm nhận được cảm xúc của , Tiểu Xú Xú lúc trước còn yên lạnh đột nhiên lại oa oa khóc to. Tiếng khóc vô cùng ủy khuất.

      Đường Tứ Tứ vội đón lấy Tiểu Xú Xú, bế nó cách xa đoạn. Thanh Nhi sau hầu hạ Đường Tứ Tứ. Quân Cơ Lạc thừa dịp này đến trước mộ cầm lấy bình rượu hồ lô từ tay tùy tùng.

      nghiêng hồ lô cho rượu chảy xuống mồ phần, thấp giọng nhàng :"Cha, mẹ... Chờ khi con hoàn thành xong việc lớn lại đến gặp mọi người. Mong mọi người trời linh thiêng phù hộ cho Tứ Tứ và đứa . Ai, trước kia con đơn độc thân mình, ngày ngày tiêu dao tùy tiện. nay con làm phu làm phụ, trong lòng cũng phải có phải có thêm cố ỵ. Lần này con muốn làm việc lớn, ai, lúc đó chừng phải có lỗi với mẹ con hai người họ. Ngẫm lại con làm tướng công mà thất bại... Khiến nữ nhân của mình sống yên tâm luôn phải sợ hãi lo lắng... Tóm lại Tứ Tứ theo con phải chịu ít khổ cực... Con muốn khiến nàng và đứa phải chịu thêm nghẹn khuất khổ cực.

      Vẻ mặt Quân Cơ Lạc dần lên chút sợ hãi, xong lời này nghẹn ngào khó thêm được gì.

      "Xem con này, mở miệng là tới mẹ con hai người họ, quên khuấy mất mọi người. tại nếu mẹ nghe được lời con khẳng định mắng con có vợ quên luôn mẹ già...' Giong của Quân Cơ Lạc càng ngày càng thấp xuống thêm phần bi thương:"Mọi người ở dưới hãy sống tốt... Con bất hiếu thể phụng dưỡng hai người. Còn nhị thúc nhất định cũng làm phụ thân rồi, nhị thúc là người đứng đắn như vậy con của thúc chắc chán cũng đứng đắn gì..."

      Khi Đường Tứ Tứ dỗ Tiểu Xú Xú nín khóc xong, nàng quay đầu nhìn Quân Cơ Lạc phát Quân Cơ Lạc dường như... khóc. Đây là lần đầu tiền nàng nhìn thấy khóc. Tướng công kiêu ngạo cuồng vọng, coi ai ra gì của nàng thế mà lại có lúc khóc.

      Đường Tứ Tứ muốn qua an ủi nhưng lại nghĩ lại, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, đứng xa xa ngắm nhìn bóng dáng đến ngẩn người.

      biết qua bao lâu, Quân Cơ Lạc lau khô nước mắt, đứng dậy trước mộ phần. vừa quay lại nhìn thấy Đường Tứ Tứ. hấp tấp lau khóe mắt ướt át rồi đến chỗ nàng đứng.

      Mặt trời giữa trưa lên đến đỉnh đầu, Quân Cơ Lạc cúi đầu , bóng và nàng lẫn lên nhau ở cùng chỗ, hàng mi giương cao lên.

      Con đường cuộc đời này chỉ có mình tiến về phía trước nữa.

      Giờ có nàng rồi, tốt!

      Khi đoàn người xuống núi, ánh nắng nóng bỏng phủ lên toàn bộ vạn dặm núi sông, nhiễm vàng cả toàn Mặc thành rộng lớn. Tới buổi chiều, Quân Cơ Lạc đưa Đường Tứ Tứ thăm quan cả tòa Mặc thành.

      Tuy Mặc thành lớn nhưng nơi này có hoa đào rất nổi tiếng.

      Mưa bụi Giang Nam, phố nhiều ngóc ngách, tú nữ xinh đẹp qua lại đường , phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Lúc này, Đường Tứ Tứ và Quân Cơ Lac che ô con đường rải đầy đá cuội.

      khí tràn ngập mùi hương thơm ngát của hoa đào nở rộ, hai người dạo đường , chút lại ngừng chút, dạo được hơn nửa Mặc thành. Có thể cùng hề kiêng nể gì mà sánh bước tại trấn Giang Nam này đối với Đường Tứ Tứ tất cả phong cảnh xung quanh đều chỉ là phụ.

      Hai người cùng nhau ăn bánh đậu xanh, cùng nhau thưởng trà, uống cùng loại rượu... Cạnh khe suối chảy qua Giang Nam, tất cả đều tuyệt vời gì sánh bằng.

      qua phủ viện cũ nát, Quân Cơ Lạc dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn bức tường phủ đầy rêu phong, đột nhiên Quân Cơ Lạc lên tiếng:" Nơi này là... nơi ta sinh sống hơn mười lăm năm."

      khí vui vẻ bởi vì câu của mà đột nhiên trầm xuống. Đường Tứ Tứ nhìn thấy cửa lớn đổ nát, nhíu mày hỏi:"Chàng muốn vào bên trong ?"

      " cần đầu!" Quân Cơ Lạc lắc lắc đầu:"Nơi này sớm còn là nhà của ta, nơi này chính là nơi mai táng người thân của ta."

      Quân Cơ Lạc bước nhanh rời . Đường Tứ Tứ đuổi theo, Quân Cơ Lạc bá đạo nắm lấy tay nàng, hai người sóng bước đường.

      Sau hồi lâu, khí mới tốt lên, Quân Cơ Lạc lại dùng giọng điệu đùa giỡn với Đường Tứ Tứ:"Tứ Tứ, con người khi tuyệt vọng nhất phải mạnh mẽ cắn răng chịu dựng bền bì, còn sống là còn có hy vọng, nếu khôngsống hy vọng cũng còn. Như ta năm đó rời khỏi nơi này vậy, có ai có thể nghĩ tới ta trở thành Cửu Thiên Tuế của Tiêu quốc. Cho nên nàng là nữ nhân của Quân Cơ Lạc cho dù là gặp chuyện cực khổ đến thế nào cũng phải kiên trì chịu đựng."

      Đường Tứ Tứ tại sao vốn vui vẻ đột nhiên Quân Cơ Lạc lại với nàng câu thâm ý xâu xa như vậy.

      cảm giác bất an lan tràn trong đầu óc, Đường Tứ Tứ đột nhiên nhớ tới trước đây khi sinh Tiểu Xú Xú, có tặng nàng phần lễ vật thứ nhất. Nàng mở miệng hỏi nghi hoặc của mình:"Khoản tiền trong ngân hàng tư nhân đó là có ý gì?"

      Quân Cơ Lạc dừng bước chân, xoay người nhàng ôm nàng vào trong ngực, Đường Tứ Tứ tựa lên vai , lời của truyền vào tai nàng:"Làm sao có thể có ý tứ gì được chứ, nàng sinh con vì ta, ta đương nhiên muốn đem toàn bộ tiền riêng của mình cho nàng giữ. đến mới thấy nàng buôn bán có lời. Số lượng bạc đó nàng và con chúng ta có thể tiêu xài ba đời hết. Nếu may ngày nào đó ta mất , nàng có thể mang bạc của ta tìm nam nhân khác gả .

      Xem số bạc đó dù nam nhân nào nữa cũng cự tuyệt nàng. Nhưng mà Tứ Tứ à, nàng nhanh chóng phát đời này có nam nhân nào thương chiều chuộng nàng bằng ta đâu."

      Nghe thấy vô duyên vô cờ nhắc tới "chết", trong lòng Đường Tứ Tứ thoải mái, liền phản bác ;"Quân Cơ Lạc, tốt nhất là chàng nên cứ mở miệng là nhắc tới chết chóc. Thiếp cho chàng biết nếu chàng dám có chuyện gì ngoài ý muốn thiếp lập tức mang theo con gả cho nam nhân khác. Sau đó để nam nhân khác ngược đãi con của chàng. Còn số bạc đó chàng tặng thiếp giao toàn bộ cho phu quân thứ hai. Thiếp muốn chàng tức chết, tốt nhất là tức tới độ từ trong quan tài bật dậy."

      Gió xuân đầu mùa thổi qua, cây đào hai bên đường bị gió thổi qua khiến hoa đào cây rơi xuống. Quân Cơ Lạc ôm nàng cười haha. Tiếng cười thoải mãi như gió xuân vang vang con đường .

      "Tứ Tứ, ta chỉ đùa thôi. Nàng gả cho bản đốc bản đốc cho dù nằm trong quan tài cũng phải tìm nàng. Cho dù như thế nào nữa ta tự tin đời này có nam nhân nào săn sóc thương nàng bằng ta. Ta tặng nàng cho nam nhân khác đâu. Nam nhân khác cũng thể có quà ta tặng nàng!"

      rõng rạc tuyên bố, đóa hoa đào màu hồng nhàng bay xuống dừng vai , cùng với y bào mặc người kết hợp hài hòa thành vẻ đẹp tinh tế.

      Đêm dài thê lương.

      Đến buổi tối, sau khi Tiêu Xú Xú an ổn, hai người ngồi bên nhau mái hiên khách điếm, sao trời lấp lánh khiến đôi mắt người cũng trở nên lung linh.

      Đường Tứ Tứ tựa vào ngực , ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, có ý xấu cố ý luồn bàn tay bé lạnh lẽo vào trong tay áo của , đối với trò đùa của nàng, Quân Cơ Lạc chỉ cười bao dung, lập tức bắt lấy tay nàng.

      Được bàn tay to nắm lấy, khóe miệng nàng nở nụ cười thỏa mãn.

      Quân Cơ Lạc nhìn bầu trời đêm Mặc thành, trong lòng dâng lên hàng vạn cảm xúc, cùng nàng tán gẫu về những chuyện vui vẻ trước kia ở đây. Đường Tứ Tứ quen lâu như vậy nhưng thấy rất ít khi đề cập tới chuyện trước năm mười lăm tuổi, nàng biết đó là điều cấm kỵ trong lòng . Mỗi người đều đều có chuyện muốn người khác hỏi tới, , nàng cũng hỏi, chỉ chăm chú nghe kể chuyện xưa mà thôi.

      biết qua bao lâu, khi Quân Cơ Lạc kể tới chỗ thú vị mà Đường Tứ Tứ phản ứng lại, dừng lại nhìn xuống thấy Đường Tứ Tứ dựa vào vai ngủ ngon lành từ lúc nào.

      thở dài khe khẽ, thấp giọng ni non chiều :"Nàng đó, ngay cả khi ngủ cũng quyến rũ ta, khó trách người ta hồng nhan họa thủy, nàng chính là họa thủy. Ta nghĩ quay trở về nhưng thực thể ngày có nàng và con... Tứ Tứ, nàng nhớ ký lời ta , cho dù thế nào cũng phải sống. Ta cho nàng và con những ngày tháng bình an.

      xong những lời này, Quân Cơ Lạc lại ngước nhìn ánh sáng lâp lánh bầu trời.

      Đêm dài yên tĩnh, Quân Cơ Lạc bế nàng đặt giường, cẩn thận đắp chăn, rồi mở cửa sổ chỗ mái hiên ra liền có phi tiêu phi tới. Quân Cơ Lạc đóng cửa cẩn thận, liền thi triển khinh công bay tới trong rừng trúc cách khách điếm xa.

      Nơi đó có hắc y nhân đợi .

      Nhìn thấy Quân Cơ Lạc tới, người nọ quỳ xuống.

      " tại ngươi xuất chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ở trấn Thanh Hà?" Quân Cơ Lạc nhíu mày, nghiêm túc hỏi.

      Hắc y nhân gật đầu, cung kính hồi báo:"Dạ Kiêu Cửu đến nơi đó liền nhanh chóng hành động, khách điếm cầm cự được bao lâu nữa."

      "Trì tướng quân đâu?" Quân Cơ Lạc nhíu mày càng sâu, theo lý mà thể như vậy. Trì Lệ Dập làm gì vậy.

      Hắc y nhân hồi bẩm:"Mấy ngày nay Trì tướng quân bị nội hương có chuyển biến tốt. Trì công tử còn trẻ tuổi, các huynh đệ khác phục . Còn nữa, nếu có Cửu Thiên Tuế ngài ở đó, huynh đệ chúng ta cũng dám thi hành kế hoạch..."

      "Được rồi, bản đốc biết. Ngươi quay về trước , bản đốc nhanh chóng quay trở về. Bảo bọn họ cố gắng giữ vững hai ngày." Quân Cơ Lạc mệnh lệnh. Hắc y nhân cung kính nhận lệnh rồi nhanh chóng biến mất trong rừng trúc.

      Khi Quân Cơ Lạc trở về Đường Tứ Tứ vẫn ngủ say, ngồi bên cạnh giường, vỗ về hai gò má của nàng, tha thiết nỡ buông tay.

      đêm này, Quân Cơ Lạc lại ép buộc Đường Tứ Tứ, muốn nàng lần lại thêm lần, mãi đến sáng sớm gà gáy hôm sau mới dừng lại đòi hỏi điên cuồng của bản thân.

      Chờ khi nàng nghỉ ngơi đầy đủ, buổi chiều Quân Cơ Lạc mới sai người chuẩn bị thuyền, bọn họ lên thuyền. thuyền, Quân Cơ Lạc :"Tứ Tứ, cậu và biểu ca nàng ngày mai có thể trở lại hoàng thành rồi." Mà ta tạm thời phải rời , thực kế hoạch mạo hiểm kia.

      Đường Tứ Tứ biết suy nghĩ trong lòng nên khi nghe Trì Lệ Dập và Trì Hằng Liễu nhanh trở lại trong lòng nàng lập tức vui mừng:"Xú Xú, hai người bọn họ sắp trở về rồi, lúc đó mẫu thân nhất định cho con mặc quần áo đẹp để cữu ông ngoại nhìn con liền thích!"

      Quân Cơ Lạc ở bên cạnh ngắm nhìn hai người, đôi mắt u ám chứa đầy phiền muộn phức tạp.
      Layla06, tart_trung, thuytlu18 others thích bài này.

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 211: Tình sâu nặng trao cho nàng!
      Editor:Jun

      Đến chạng vạng thuyền của bọn họ cập bến hoàng thành. Bầu trời hoàng thành mây đen giăng kín, có vài giọt mưa tí tách rơi xuống.

      Cạnh bến chiếc xe ngựa xa hoa đứng đợi. Đường Tứ Tứ ôm Tiểu Xú Xú, Quân Cơ Lạc cầm ô. Hai người lên xe ngựa, trong xe ngựa rộng rãi đốt sẵn huân hương.

      Quân Cơ Lạc ôm đứa vào trong ngực, cầm trống lắc lắc qua lại nhàng. Tiểu Xú Xú nghe thấy tiếng trống lắc hai cánh tay mập mạp vui vẻ vung vẩy.

      Xoa đầu con, Quân Cơ Lạc thương :"Con trai, cha sắp phải ra ngoài chuyến, con ở nhà với mẫu thân được làm mẫu thân vất vả. Bằng sau khi cha trở về đánh đòn con đó."

      Quân Cơ Lạc sờ soạng Tiểu Xú Xú mấy cái, Tiểu Xú Xú mở to đôi mắt, cánh môi hồng nhuận đóng mở, vẻ mặt ngây thơ nhìn Quân Cơ Lạc.

      Đường Tứ Tứ ở bên cạnh ngắm nhìn hai cha con đùa nghịch nghe thấy Quân Cơ Lạc phải rời , sắc mặt nàng hơi thay đổi, tươi cười cũng dần biến mất.

      Quân Cơ Lạc bị đôi mắt to đen láy của con trai mình hấp dẫn, dùng sức hôn lên khuôn mặt con, sau đó lại giọng "lên lớp": Con trai à, tuy rằng con là từ trong bụng mẹ con chui ra. Nhưng cha con vì con được sinh ra mà cũng tốn ít công sức. Cha con biết, khi cha con ở nhà con phải giúp cha bảo vệ mẹ con.

      đời này nam nhân hư hỏng rất nhiều, mẹ con lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn nam nhân hư hỏng thích nhất. Trọng trách bảo vệ mẹ, cha giao cho con trai bảo bối..."

      "Quân Cơ Lạc, chàng xem chàng kìa, chàng toàn với con trai mấy lời đứng đắn. Con trai hiểu được mới là lạ." Đường Tứ Tứ chỉ cảm thấy đại nam nhân như mà lại giảng dạy mấy lời đứng đắn như vậy với tiểu hài tử thực là vô cùng vớ vẩn, liền tới ôm lấy đứa . Tiểu Xú Xú sau khi trở lại trong lòng Đường Tứ Tứ chớp chớp đôi mắt to hết nhìn Quân Cơ Lạc lại nhìn Đường Tứ Tứ, thế rồi gào khóc oa oa.

      Quân Cơ Lạc cười "haha", lộ ra hàm răng trắng bóng, vừa cười vừa ôm Tiểu Xú Xú lại vào trong lòng mình, sau đó cố ý bĩu môi với Đường Tứ Tứ:"Tứ Tứ, ta đâu có lời nào đứng đắn với nó. Ta đây là cho nó biết nam tử hán đại trượng phu phải biết gánh vác trách nhiệm. Còn nữa, hai nam nhân chúng ta chuyện, nàng là nữ nhân nên chen vào, nàng biết , nàng làm như vậy là phá hư quan hệ giữa hai cha con ta đó."

      Đường Tứ Tứ làm sao có thể nghe lọt lí lẽ bậy bạ của , nàng giang tay muốn đón đứa từ trong lòng Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc thuận theo, vài lần được, Đường Tứ Tứ hai tay khoanh trước ngực, hừ lạnh thèm để ý tới hai nam tử hán lớn nữa.

      Quân Cơ Lạc cẩn thận lấy khăn tay lau nước mắt mặt Tiểu Xú Xú, khẽ thở dài, bất đắc dĩ :"Tiểu tổ tông của ta à, con khóc cái gì vậy. Người phải khóc là ta mới đúng. Lão tử ta muốn rời xa hai mẹ con. Con biết đâu, ta rất sợ ngày ta trở về lại thấy mẹ con mang theo con gả cho nam nhân hư hỏng nào khác. Con tưởng lão tử nhà con dễ dàng sao, cưới tiểu nương tử như mẹ con, bên ngoài có biết bao nam nhân hư hỏng nhớ thương..."

      Quân Cơ Lạc thực là bị mấy chữ "nam nhân hư hỏng" ám ảnh, rốt cục sợ "nam nhân hư hỏng " tới mức nào.

      Tiểu Xú Xú mấp máy môi đỏ mọng, miệng nhi nhi nha nha gì đó Quân Cơ Lạc căn bản nghe hiểu. Nhưng hiểu cũng sao, điều này thể gây trở ngại việc tiếp tục tán gẫu với con .

      "Con trai à, cha con là nam nhân tuấn tú nhất đời này; cha con cũng là nam nhân lợi hại nhất đời này; cha con..."

      "Quân Cơ Lạc, rốt cục chàng có biết xấu hổ hay vậy." Đường Tứ Tứ lấy tay bịp tai mình, vẻ mặt ghét bỏ nhăn nhó "Chàng thể khiêm tốn chút sao? May mà con trai hiểu chuyện nếu ói ra hết sạch..."

      Quân Cơ Lạc hề để ý tới lời mắng của Đường Tứ Tứ, vô cùng tự tin vuốt ve cằm bóng loáng, cười lưu manh, tay nhàng nhéo nhéo mặt Tiểu Xú Xú:"Con trai à, con phải nhớ kỹ. đời này cha con là tuấn tú nhất, tài trí nhất, võ công cũng là hạng nhất, cũng thông minh nhất... Cho nên chờ ta ra ngoài về, con nhất định được quên cha con đâu đó, nếu ta đánh đòn con.

      Ai... đời này có chuyện xấu gì cha con chưa làm qua.

      Nhưng cẩn thận nhớ lại đắc ý nhất đó chính là cướp đoạt dân nữ, bá đạo dùng mưu kế lừa gạt mẹ con về... tự hào nhất chính là..." ràng là chuyện vui nhưng giọng chuyện cao vút của Quân Cơ Lạc lại chuyển trầm xuống"Tự hào nhất là... biết có hỗn đế Ma vương con kế thừa ta. Con trai, con nhất định phải nhớ kỹ khuôn mặt của cha con..."

      Đường Tứ Tứ nhịn được xen vào:"Rốt cục chàng lo lắng cái gì vậy. Tiểu hài tử sao có thể nhớ nổi mặt chàng. Chờ khi chàng trở lại rồi cùng nó cùng sinh sống, lúc đó tự nhiên nó nhớ kỹ chàng."

      Nàng vì sao hôm nay lời của lại mang theo bi thương như vậy. Nàng chán hét loại khí này.

      Quân Cơ Lạc thâm trầm nhìn Đường Tứ Tứ, có khắc nào đó muốn với nàng kế hoạch kia của mình, nhưng vừa tưởng tượng thấy nàng biết được kế hoạch này quả chính là để nàng ở nơi đầu sóng ngọn gió.

      Hầu kết của trượt lên xuống vài cái, chớp chớp mắt, thầm oán :"Tứ Tứ, nàng xem nàng làm thế nào mà sinh ra được đứa tuấn tú như vậy chứ. Nếu cậu và biểu ca của nàng nhìn thấy thích nó mới là lạ. Cậu nàng vui mừng như vậy khẳng định bế nó khoe khắp trong quân doanh. Nàng xem, đến lúc đó mỗi ngày có bao nhiêu khuôn mặt trưng ra trước con chúng ta như vậy nó chắc chắn nhỡ được mặt ta nữa."

      Đường Tứ Tứ bị lời ủy khuất của làm cho phản bác lại được câu nào.

      Tiểu Xú Xú hiểu hai người lớn cái gì, nhưng biết nguyên nhân vì sao nó lại nhìn chăm chú Quân Cơ Lạc rồi nín khóc mỉm cười, vui vẻ phấn chấn vung tay vẫy vẫy, miệng y nha nha phát ra thanh hiểu được.

      Thấy con trai mình cười ngây ngô như vậy, Quân Co Lạc cũng phối hợp bật cười ngốc nghếch. Trong nhất thời, hai nam nhân lại dùng phương thức vô cùng quái dị trao đổi với nhau. Điều này khiến Đường Tứ Tứ ở bên cạnh càng kìm được đau lòng.

      Khi xe tới trước cửa phủ Cửu Thiên Tuế, chỉ có Đường Tứ Tứ ôm đưa xuống xe ngựa. Quân Cơ Lạc còn lại mình trong xe ngựa lệnh cho xa phu tới chỗ Tiết thần y.

      Chuyện Đường Tứ Tứ bị Quân Cơ Lạc đưa Thẩm Hoa Dung cũng biết. Bà với Đường Tứ Tứ chuyện xảy ra trong phủ mấy ngày nay. Thứ nhất là chuyện Đường lão phu nhân bị đưa xuống trang viên. chuyện khác là mỗi ngày thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện đều đến phủ Cửu Thiên Tuế, mục đích ràng, nhưng khẳng định phải chuyện gì tốt đẹp.

      Quân Cơ Lạc đến y quan của Tiết thần y, chờ đồ đệ của Tiết thần y rót trà xong lui xuống, mới lấy từ trong tay áo ra tập ngân phiếu, đẩy tới trước mặt Tiết thần y, buồn rầu :"Lão Tiết, đây là chút bạc, khi ta có ở đây, ngươi nhiều lần giúp ta chăm sóc Tứ Tứ và Xú Xú."

      Tiết thần y vừa thấy ngân phiếu, hai mắt liền sáng lên, nhưng khi đếm xong số ngân phiếu vô cùng kinh ngạc:

      "Quỷ thiếu đạo đức, đầu óc ngươi bị đá đập trúng sao, lần này sao lại hào phóng như vậy. số ngân phiếu này cũng đủ để lão già này hưởng thụ hết nửa đời còn lại. Hôm nay sao ngươi lại hào phóng như vậy."

      Tiết thần y vô cùng kinh ngạc Quân Cơ Lạc lại thảnh thơi nâng trà lên nhấp ngụm, rồi buông chén trà tay xuống, cười khẽ, :"Đầu óc của ta bị đá đập trúng gì hết. Chỉ là lần này ta có chuyện có vẻ khó giải quyết, có lẽ ta phải thời gian dài. Hy vọng ngươi có thể quan tâm tới Tứ Tứ và đứa . Còn nữa, khi ta rồi, ta hy vọng ngươi có thể chuyển vào trong phủ của ta ở. Như thế có thể tiện thời chăm sóc đứa ."

      Nghe thấy phải rời , Tiết thần y ngẩn người ra, rồi lập tức truy hỏi:"Chuyện khó giải quyết sao? Là chuyện gì vậy? Còn nữa, rốt cục khi nào ngươi mới trở về thế. Nhưng ta phải cho ngươi biết, ta nhẫn nãi lắm cũng chỉ giúp ngươi chăm sóc người được tháng mà thôi. Còn tháng sau, nếu ngươi quay trở lại ta mặt kệ."

      Quân Cơ Lạc đứng lên, dùng tay phủi phủi người, mắt hạ xuống:"Ngươi yên tâm , ta mau chóng trở lại... Phiền người để tâm tới Tứ Tứ và đứa ."

      Bởi vì khi chuyện đầu cúi thấp nên Tiết thần y vẻ mặt khi lời này.

      Tiết thần y chưa bao giờ khách khí với Quân Cơ Lạc, hưng phấn đem sấp ngân phiếu cất vào trong tay áo, vui vẻ :"Ngươi phải đồng ý với ta là phải mau trở lại, được thất hứa đâu đó."

      "...Được!" Quân Cơ Lạc trầm mặc lát mới khẽ trả lời chữ ngắn gọn.

      "Ta còn phải ra ngoài kiểm tra chuyến, thể cùng ngươi chuyện tiếp được." Quân Cơ Lạc cáo biệt rồi rời . Hoàng hôn buông xuống, Tiết thần y nhìn theo cầm ô ra ngoài viện. Gió thôi vù vù khiến tay áo bào của phập phồng rung động, có cảm giác như bay vậy.

      Lòng Tiết thần y run lên, nhất thời nhớ tới câu thơ về Kinh Kha ám sát Tần vương ngày đó.

      Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ trở về... (bài thơ Dịch Thủy ca)

      Đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, Quân Cơ Lạc là ai chứ, từ trước tới giờ đầu là hại người khác chứ có khi nào bị người khác hại đâu. Cho nên nhất định gặp chuyện gì may.

      Tiết thần y thu hồi lại suy nghĩ của chính mình, khi ngẩng đầu lên bóng dáng của Quân Cơ Lạc biến mất rồi, chỉ còn lại mưa bụi trong ánh hoàng hôn mà thôi.
      Layla06, tart_trung, thuytlu16 others thích bài này.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      mong là bác trâu già vẫn bình an lê xác về nhà, k bị tên thiếu đạo đức kia bắt nạt, k chắc bạn tứ tứ nhà ta đau lòng chết mất
      Dothuydung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :