1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mân Côi - Phó Du (Full+đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 60
      Editor: LạcLạc
      Lúc Lâm Mân Côi ra cửa, còn cố tình xác nhận thử liệu Kim Phân Phương ngủ chưa.

      Khi căn phòng tối đen vọng lại tiếng hít thở yên ổn, Lâm Mân Côi thở phào.

      Tối nay Kim Phân Phương gặp gỡ bạn già, có uống chút rượu, lại gặp phải gã chồng trước Lâm Kiến Quốc tới ầm ĩ, có lẽ thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nên mới ngủ say vậy.

      Lâm Mân Côi thở phào nhõm, lặng lẽ đóng cửa lại, xuống lầu.

      Dưới lầu, Phương Nhược Cuồng chờ ở đó.

      Buổi tối mùa đông ở Nghi Châu rất lạnh, chỉ mặc mỗi áo khoác xám đậm, cả người thẳng tắp đứng ngay đèn đường mờ mờ. Quá xa, thấy mặt , chỉ thấy dọc đường vừa sạch vừa yên tĩnh, như gốc cây tùng, sừng sững giữa trời đông giá rét ngã.

      Trong lòng Lâm Mân Côi đột nhiên dâng trào vô số dòng nhiệt, vài bước tiến lên ôm lấy người đàn ông.

      sợ lạnh sao?” Vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, Lâm Mân Côi lầm bầm.

      “May mà… lạnh lắm…” Song mặc dù thế, Phương Nhược Cuồng vẫn cẩn thận ôm Lâm Mân Côi lên xe, “Bên ngoài lạnh… có mang theo trà sữa nóng cho em nè…”

      Tối nay Lâm Mân Côi ăn nhiều lắm, mấy người kia quá mạnh mẽ, Lâm Mân Côi ăn đến mức đau bụng thôi.

      Dường như biết tối nay Lâm Mân Côi chẳng ăn gì, Phương Nhược Cuồng cũng có mang chút đồ ăn vặt cho .

      Lâm Mân Côi vui vẻ bưng trà sữa lên, nhấp ngụm, sau đó lại cầm cái bánh bao mềm, cắn cái, “Ngon quá… đúng rồi, ăn gì chưa?”

      đợi Phương Nhược Cuồng mở miệng, nhét bánh bao vô miệng , đồng thời còn mỉm cười hỏi , “Ngon ?”

      “Ngon…” Phương Nhược Cuồng cười, ôm bé của , thả lỏng tựa vào chỗ ngồi, thở phào nhõm.

      Hai người xa cách lâu ngày gặp lại, nhưng giao lưu nhiều, chỉ ngụm em ngụm đút đồ ăn cho đối phương.

      Lâm Mân Côi ăn uống no nê, miễn cưỡng tựa vào lòng Phương Nhược Cuồng, cầm bàn tay to của , trong lòng ngọt lịm.

      “Chuyện bên kia giải quyết sao rồi?”

      Lâm Mân Côi xem ti vi biết việc huyên náo rất lớn.

      Phương Nhược Cuồng lại để ý, nắm bàn tay mũm mĩm của Lâm Mân Côi thân thiết gặm cái, “Còn em… ở bên ngoài chơi vui ?”

      Lâm Mân Côi sững sờ, ngồi thẳng người. cho rằng Phương Nhược Cuồng còn tức giận vì bỏ lại ra ngoài chơi, nhưng ngồi thẳng mới phát ánh mắt thản nhiên của đối phương, hình như thực chỉ đơn thuần hỏi thôi.

      Lâm Mân Côi bĩu môi, lắc đầu, “ vui gì hết.”

      Phương Nhược Cuồng cười, vỗ vỗ đầu , “Về sau với em, lúc đó vui.”

      Coi như cam đoan nhỉ, Lâm Mân Côi ôm tay Phương Nhược Cuồng, “ cãi nhau nữa?”

      Phương Nhược Cuồng chợt đứng hình, lại mỉm cười, “Chúng ta từng cãi nhau à?”

      “…”

      Lâm Mân Côi bĩu môi, ở mặt nào đó mà , người đàn ông này đúng là tên chết còn sĩ diện.

      Có điều, hình như hết thảy đều qua, hai người tựa vào nhau, kéo tay nhau, thơm đối phương, bầu khí cực kỳ ấm áp.

      Nhưng đàn ông dù sao cũng là động vật ăn thịt, Phương Nhược Cuồng lâu gặp Lâm Mân Côi, khoảng thời gian trước bận coi như tính, giờ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, sao có thể ngồi trong lòng mà vẫn loạn[1] được.

      [1] Ngồi trong lòng mà vẫn loạn: ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ nhưng trong lòng nảy sinh ý đồ xấu.

      Tay người đàn ông nhanh chóng thành , dọc theo áo len của Lâm Mân Côi luồn vào trong.

      Động tác của rất dịu dàng, cũng rất thành thạo, Lâm Mân Côi mau chóng nóng lên.

      muốn , cũng vậy.

      Song, cuối cùng tia lý trí khiến Lâm Mân Côi từ trong lòng Phương Nhược Cuồng ngồi dậy, cũng từ nụ hôn nóng bỏng tìm lại chính mình.

      được… em… mẹ em vẫn còn ở đây…”

      Phương Nhược Cuồng cắn vành tai , nắm bầu ngực đầy đặn bỗng nhiên nắm chặt, bởi vì hưng phấn nên giọng hơi mơ hồ.

      “Chẳng phải em ngủ ư…”

      Người đàn ông nôn nóng hôn đôi môi của người phụ nữ, cấp thiết muốn tha về hang núi.

      Nhưng Lâm Mân Côi lại túm tay , chật vật lắc đầu, câu.

      “Có phải trước đây mẹ em từng gặp …” Thở dốc tiếng, Lâm Mân Côi lại bỏ thêm câu, “Hình như mẹ thích …”

      “…”

      Nghe Lâm Mân Côi thế, tay Phương Nhược Cuồng chợt ngừng lại, ngọn lửa khắp người lập tức giảm xuống điểm đông.

      chậm chạp bò dậy từ người Lâm Mân Côi, nhíu mày, “Mẹ em thích ? Em đề cập với dì?”

      Lâm Mân Côi ngồi ngay ngắn, vuốt mái tóc lộn xộn, hắng giọng cái , “Cũng tính là từng đề cập… tối nay mẹ gặp xong trở về chuyện của cho em biết… hình như…”

      Lâm Mân Côi thấy sắc mặt Phương Nhược Cuồng trở nên lạnh lùng, đắn đo ngôn từ mới lên tiếng, “Hình như mẹ có ấn tượng xấu với …”

      “…”

      Phương Nhược Cuồng hoàn toàn còn lời nào để , cũng mất hết hăng hái.

      Chẳng có người đàn ông nào sau khi nhận được tin cha mẹ vợ thích mình, còn có thể háo sắc, bổ nhào vào con đối phương.

      Phương Nhược Cuồng cảm nhận được ác ý ác liệt của cuộc đời.

      “Được rồi… đừng mặt lạnh nữa… rất đáng sợ…” Lâm Mân Côi uốn éo trong lòng Phương Nhược Cuồng, làm nũng, “Mẹ cũng chưa những thứ khác… chỉ lớn hơn em, mẹ có chút thích thôi… Hơn nữa, đâu phải cha mẹ nào nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt đâu, về sau biểu cho tốt vào… chừng mẹ em thích …”

      Lâm Mân Côi trấn an hơi có tác dụng.

      Phương Nhược Cuồng là ai? Vất vả lắm mới để ý người, sao có thể vì chút thất bại nho này mà từ bỏ chứ?

      Nghĩ vậy, Phương Nhược Cuồng cũng mỉm cười, ôm Lâm Mân Côi hôn cái, hỏi, “Mẹ em thích gì?”

      Hai người ầm ĩ trận, Lâm Mân Côi sở thích của Kim Phân Phương cho Phương Nhược Cuồng biết, tiện thể tin tức quan trọng với Phương Nhược Cuồng.

      “Gần đây ba mẹ em ly hôn… tuy em cam tâm tình nguyện lắm, nhưng em cũng hiểu, chuyện này ba em hơi quá đáng… Hơn nữa…” Nghĩ đến dáng vẻ hôm nay Lâm Kiến Quốc tới tìm Kim Phân Phương, Lâm Mân Côi khó tránh khỏi lo lắng, “Em đoán vụ này dễ ly hôn…”

      Ở góc độ nào đó mà , Lâm Mân Côi nhắc nhở Phương Nhược Cuồng.

      Nếu muốn Kim Phân Phương thích, xem ra vẫn cần xuống tay từ chỗ Lâm Kiến Quốc.

      Phương Nhược Cuồng đâu phải kẻ ngốc, nhanh chóng hiểu ý Lâm Mân Côi, nhướng mày cười như cười, “Vẫn là Hoa thương …”

      Hai người vành tai và tóc mai chạm nhau, tuy Phương Nhược Cuồng dám lộn xộn, song hai người kéo cái tay , thơm lên cái miệng nhắn, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

      Lâm Mân Côi sợ Kim Phân Phương tỉnh lại, liên tục muốn Phương Nhược Cuồng .

      Phương Nhược Cuồng lưu luyến rời, muốn tiễn Lâm Mân Côi lên lầu, nhưng bị Lâm Mân Côi ngăn lại.

      “Nếu bị mẹ em trông thấy… toàn bộ ấn tượng của đều còn…”

      Sau khi thốt ra lời này, sắc mặt Phương Nhược Cuồng thối như đại tiện, có điều kéo Lâm Mân Côi qua, hung hăng hôn mấy cái cho đỡ thèm mới rời .

      Lâm Mân Côi gặp được người dấu, tâm trạng rất tốt. lặng lẽ mở cửa, định thần biết quỷ hay trở về phòng ngủ của mình, còn chưa mò về phòng, chợt nghe tạch tiếng, đèn phòng khách sáng lên.

      Mẹ già Kim Phân Phương nhà mình ngồi salon với sắc mặt nặng nề, ôm cây đợi thỏ.

      Lâm Mân Côi vừa thấy tư thế đó của Kim Phân Phương, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng. Tiêu rồi, với cái dáng vẻ này, Kim Phân Phương biết hết toàn bộ?

      Lâm Mân Côi run lên, thấy mình khó tránh khỏi chỉ đành ủ rũ tới, cũng tiện thể chuyện với Kim Phân Phương.

      “Mẹ… trễ vậy mẹ còn chưa ngủ sao?”

      Kim Phân Phương nhìn đôi môi đỏ chót của con nhà mình, cười như cười, “Con còn biết trễ hả? Ra ngoài ăn canh thập cẩm cay[2] à….”

      [2]Canh thập cẩm cay (麻辣烫) là món ăn mang đậm hương vị văn hóa ẩm thực trường phái Tứ Xuyên. Canh thập cẩm cay là món hỗn hợp bình dân. Rau củ thịt cá đều được xiên đầy những que trúc, cho hết vào chung nồi nước nóng, chính là nghĩa đen của “nước sôi lửa bỏng”. cần ninh nấu tỉ mỉ, thức ăn được trộn với nhau như vậy, hòa quyện hương vị với nhau.

      “…” Lâm Mân Côi cười gượng, nhìn đồng hồ tường, ba giờ rồi, muốn ăn khuya lại thoáng thấy Kim Phân Phương đen mặt, làm sao cũng được.

      “Mẹ… con ngủ được ấy mà… nên ra ngoài chút…”

      “Ra ngoài chút?” Kim Phân Phương chợt vỗ bàn, “Lâm Mân Côi! Con cũng biết dối với mẹ ta! vậy, con con đứa đâu! Con thực xem mẹ như người mù hả?”

      Lâm Mân Côi vừa thấy Kim Phân Phương tức giận, liền biết việc có biến rồi.

      thầm nghĩ, nếu xử lý tốt, sau này Phương Nhược Cuồng hoàn toàn xong đời.

      Sắc mặt trắng bệch, vội vàng ôm đùi Kim Phân Phương, “Mẹ, xin lỗi… con cố ý… chẳng qua lâu con gặp ấy…”

      Trước mặt Kim Phân Phương tối sầm, “Con có bạn trai? Còn sâu nặng thể chia lìa như thế… Hai con bao lâu rồi?”

      Lâm Mân Côi vừa thấy bây giờ có giải thích cũng vô dụng, chỉ đành thẳng thắn để được khoan hồng.

      Phịch tiếng quỳ trước mặt Kim Phân Phương, “Mẹ… xin lỗi, là con tốt, sau khi con kết hôn, bọn con mới quen nhau…”

      Sắc mặt Kim Phân Phương đen kịt, giọng cũng giống như từ kẽ răng nặn ra, “Ý con là sau khi kết hôn con ngoại tình…? Hay thằng đó dụ dỗ con?”

      Lâm Mân Côi bị hỏi đến mức ngốc đầu lên nổi, “Là con tốt, con dụ dỗ ấy…”

      “Con… con… con…” Kim Phân Phương liên tiếp ba chữ con, dường như thất vọng tràn trề về Lâm Mân Côi.

      Lâm Mân Côi cũng biết mình làm vậy đúng. Bất kể Phương Tử Quân cặn bã thế nào, cũng nên danh nghĩa trả thù có quan hệ với người đàn ông khác.

      “Mẹ, là con tốt, con nên…” Lâm Mân Côi giải thích vài câu, nước mắt rơi tí tách.

      Bỗng nhiên đôi tay nâng dậy.

      Lâm Mân Côi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Kim Phân Phương, “Bé ngoan, con tưởng mẹ trách con ngoại tình à? … phụ nữ nhà họ Kim chúng ta muốn chơi thế nào chơi… chỉ cần con vui vẻ, mẹ gì cũng trách con…”

      “…” Tam quan này, nhất thời Lâm Mân Côi có cảm giác mắt chó bị chọc mù.

      Bác Kim với tam quan vặn vẹo còn thêm, “Mẹ chỉ nghĩ, người đó nếu biết con vẫn chưa ly hôn còn để con dụ dỗ, đùa à, cũng đâu phải kẻ tốt lành gì…”

      “…”

      Câu này xem như đổ hết mọi sai lầm lên người Phương Nhược Cuồng ư? Ban đầu Kim Phân Phương thích , giờ chẳng phải 0 điểm sao?

      “Mẹ… liên quan tới ấy… tại con…”

      “Con có tương lai này!” Thấy Lâm Mân Côi cấp thiết giải vây cho Phương Nhược Cuồng, Kim Phân Phương tức giận vỗ chưởng lên đầu Lâm Mân Côi, “Con bị ngu hả! Trước đây khi mẹ Phương Tử Quân tốt, con cũng bảo vệ nó như vậy! Giờ cũng thế… con liên quan tới người đàn ông kia! Bé ngoan! Con có dám , lúc thằng đó qua lại với con biết con có chồng ?!”

      Tác giả: Mẹ Hoa cực kỳ thích con rể tương lai nha… Hahahaha…
      Last edited: 1/7/16
      28101995, Khủng Long, Hiyoko59 others thích bài này.

    2. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Bị thích Bác Kim tam quan vặn vẹo. May mà bác Kim tam quan vặn vẹo dặn con là: muốn chơi thế nào chơi, đừng để mang thai là được. Có câu đấy bác Kim tam quan vặn vẹo ngồi ngay ngăn , chúng cháu quỳ lạy tại chỗ.
      tart_trung, Xu trần, Hoaithao4 others thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      ko thể để a Cuồng dễ dàng cưới dc vợ ah, fai thử thách nhiều vào, khakha
      @Lạclac: nàng sao ko thông báo có chap mới cho t vậy, lần nào vào xem cũng chậm mấy chap, hix, nhớ gửi tbao cho t khi có chap mới nha, đừng wen t nhé:yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @song ngư đãng trí nàng ơi, lúc đăng ko nhớ cái j là cái j luôn :062:cơ mà chậm mấy chap cũng đâu sao :))) đọc liên tục đc mấy chương :v
      thanh thanhsong ngư thích bài này.

    5. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      Lại khổ PNC rồi, già rồi vẫn k lấy dk vợ
      nhoxhauanLạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :