1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 55


      Lão vương phi nhắc đến : "Hai ngày này sao thấy Trì Ca, hay là lại bị cha nhốt lại, cũng biết hai cha con này sao lại hợp nhau, cả ngày ngươi nhìn ta được tự nhiên, ta nhìn ngươi thấy khó chịu, cho cùng, vẫn là cha thằng bé tốt, nếu lão vương gia còn sống, ta , đừng bắt thằng bé đọc nhiều sách như vậy, đọc riết ngu luôn đó, còn lại cho ta , ở bên ngoài thấy người ta đọc sách, trở về nhìn Trì Ca chúng ta, chỗ nào cũng vừa mắt, theo ta thấy, đọc sách cũng có sao đâu, cũng cần trông cậy vào khảo thi công danh, sống an nhàn tự tại, cả đời này cũng thiếu ăn thiếu uống, muốn tiền đồ lớn như vậy làm cái gì."


      Bà tử bên cạnh nghe xong, vội : "Lão tổ tông rất đúng, Trì Ca ta có số mệnh này, cần gì phải khổ luyện đọc sách, như thế này cũng phải có tiền đồ, lần trước vào cung, thái hậu lão phật gia phải khen đó sao, Trì Ca ta so với hoàng thượng mạnh mẽ hơn, lanh lợi vui vẻ, miệng lại ngọt, liền muốn gọi vào, vừa vào, thái hậu nương nương có thể vui vẻ vài ngày, chỉ là luôn tìm thấy bóng dáng Trì Ca."

      Lão vương phi nghe xong cười : "Cũng phải như vậy, cái miệng của tiểu tử này ngọt ngào, ra lời người nghe ấm lòng, hài tử hiếu thuận như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm, lão tử chết sống nhìn vừa mắt, Thu Nhi người đừng đợi nữa, ra đằng trước nhìn cái, nếu như ở nhà bảo tới đây chuyện với ta, nếu , hỏi tiểu tử trong nội viện chút xem đâu, ra ngoài gọi về cho ta, ta nhớ ."


      Thu ma ma trả lời tiếng vừa bước ra thềm cửa, liền nhìn thấy Diệp Trì vào viện, liền cười : " cần , tới rồi." Diệp Trì chào Thu ma ma, mới bước chân vào bên trong.


      Lão vương phi nhìn thấy tôn tử, cười thấy răng thấy mắt, chỉ vào : "Vừa mới nhắc tới ngươi đó, ta vừa mấy ngày nay thấy ngươi, sợ phải lại gây ra họa hoa gì chứ, bị cha ngươi giam lại, ngươi tới rồi."


      Nha đầu bên cạnh cho mang băng ghế tới, Diệp Trì cũng ngồi, qua đặt mông ngồi bên cạnh lão vương phi, hì hì cười : "Nghe lời này của lão tổ tông, biết còn tưởng ta là người chuyên gây họa." xong duỗi cánh tay ra ôm lão Vương phi mà lắc.


      Lão Vương phi vô cùng vui vẻ, vỗ vỗ phía sau lưng của : " phải là người chuyên gây họa, cũng làm tổ mẫu nhớ thương, tổ mẫu ngóng trông ngươi mau lấy nàng dâu vào cửa rồi sinh tôn tử cho ta, cũng có người thay ta nhìn ngươi, lại sinh chắt trai chắt , là tổ mẫu vui lắm rồi."


      Lão Vương phi vừa xong, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, bất kể bà tử nha đầu, người nào dám phụ họa, các nàng biết tiểu gia kiêng kị, cái gì cũng được, chỉ là thể đến chuyện cưới vợ, nhắc tới liền buồn bực, cho dù thể buồn bực lão vương phi, nhưng trong lòng buồn bực hạ nhân các nàng cũng chịu nổi, ăn bao nhiêu thiệt thòi, những người này sớm học thành tinh rồi, lúc này nguyên đám cúi đầu cúi não, như có nghe thấy, như vậy mà trong lòng còn gõ trống bình bịch.


      Nào biết hôm nay tiểu gia các nàng động kinh, nghe xong lời này tức giận, ngược lại còn đáp lời : "Lão tổ tông rất đúng, nên cưới vợ rồi."


      câu đừng dọa đầy tớ nhảy dựng, ngay cả lão vương phi cũng cho là mình nghễnh ngãng nghe lầm, vội vàng lại hỏi câu: "Trì Ca cái gì? tổ mẫu ngươi lớn tuổi lỗ tai nghểnh ngãng, có nghe , ngươi lớn tiếng chút lập lại lần nữa."


      Diệp Trì nhịn cười được, ghé sát bên tai lão vương phi lớn tiếng : "Ta ta muốn cưới vợ, lão tổ tông nghe ?"


      " Nghe , nghe , được rồi, sớm nên lấy nàng dâu rồi, ngươi thấy hoàng thượng lớn hơn ngươi ba tuổi, hoàng tử noàng nữ đều có mấy đứa rồi, ngươi bây giờ còn chưa có nàng dâu, tổ mẫu có thể sốt ruột sao, được rồi, ngươi nghĩ thông suốt, tổ mẫu ngày mai đem tất cả nhà khuê nữ nữ hài chọn lượt, chọn ra dáng vẻ hàng đầu, tính tình ổn thỏa, cho ngươi xem qua, ngươi thấy thích nhà nào, ta muốn nhà nào, nếu nhìn được, đều lấy hết về, Định thân vương phủ cái khác có, chứ viện trống có rất nhiều, rất nhiều, lấy mười tám người về cũng được"

      Lão Vương phi vui mừng quá độ, vừa nghe Diệp Trì đồng ý cưới vợ, hận thể lấy về đây hết, Diệp Trì lại : "Ta muốn nhiều như vậy, ta chỉ muốn người."


      Lão vương phi vỗ vỗ tay : " người quá ít, Định thân vương phủ chúng ta thế nhưng ba đời đều là con , chỉ có mình ngươi thôi, tuy phú quý tôn vinh, nhưng hương khói vượng, cha ngươi thể cốt dùng được, tổ mẫu sớm trông cậy vào, liền trông cậy vào ngươi cho ta thêm mấy chắt trai, có câu nhiều con nhiều phúc, đây mới là lý lẽ."


      Diệp Trì : "nhiều con nhiều phúc cũng cần phải cưới nhiều vợ, nữ nhân nhiều có cái gì tốt, cả ngày gà ầm ĩ đấu với ngỗng yên tĩnh, lấy người trong lòng ta thích là được."

      Lão Vương phi suy nghĩ bà thể ép buộc , tiểu tử này lúc trước người cũng muốn lấy, lúc này đồng ý lấy người là tốt rồi, nghĩ như vậy, lão vương phi vội vàng đổi giọng: "Được rồi, người cũng được, người càng phải hảo hảo lựa chọn, để ta suy nghĩ nương nhà ai xứng đôi."


      Thu ma ma bên cạnh thấy lúc này già trẻ ông gà bà vịt, nhịn được cười tiếng : "Lão tổ tông, người sao còn có nghe ra, Trì Ca là có người trong lòng rồi."


      câu làm cho lão vương phi ngẩn người, lúc này mới quay đầu tường tận xem xét cháu mình, thấy chân mày khóe mắt đầy ý cười, khuôn mặt càng thêm tuấn tú, cả người tinh thần phấn chấn, so với mấy ngày trước mặt mày ủ rũ quả tưởng như hai người.


      Chợt nhớ tới cái gì, bắt lấy tay Diệp Trì : "Trì Ca nhi, tổ mẫu là thương ngươi, cái gì cũng theo ngươi, nhưng ta cũng thể làm bậy theo nguơi, ngươi trước kia ở bên ngoài hoang đường với những kỹ nữ kia, còn bây giờ cưới vợ chính là đại , cho phép ngươi làm ẩu, những nữ nhân sạch kia ,cho dù ngươi vừa ý, cũng thể vào cửa, ngươi với tổ mẫu , ngươi nhìn trúng như thế nào..." xong nhìn qua Thu ma ma : "Xuân cái gì lầu gì ấy nhỉ?"


      Thu ma ma vội : "Xuân Lai Lâu."


      "Đúng, đúng, Xuân Lai Lâu, nghe tên liền biết phải là nơi đứng đắn, có thể có nha đầu đứng đắn gì chứ, cũng thể làm ẩu."


      "Lão tổ tông người ở chỗ nào nghe được vậy, ta sớm những địa phương đó nữa rồi."


      " là tốt, những kỹ nữ con hát kia chỉ để mua vui thôi, nếu nạp vào phủ cực kỳ ổn, cũng phải là, vậy ngươi cho tổ mẫu, nhìn trúng nha đầu nhà ai rồi." xong lại nghĩ tới cái gì: "Tổ mẫu nhớ tới rồi, hôm kia tiến cung, thái hậu với ta cửa hôn , là Cẩm Phong nha đầu của Trấn Viễn Hầu phủ, các ngươi từ nhận biết nhau, biết tính tình lẫn nhau, nếu như thành phu thê, như vậy vô cùng thích hợp, huống chi, ngươi và tiểu tử Cẩm Thành thân thiết, lấy muội tử của , đúng là quá tốt, chớ phải là ngươi nhìn trúng Cẩm Phong nha đầu, nếu như đúng như vậy, ngược lại bớt việc rồi."


      Diệp Trì nghe xong lông mày liền nhíu lại, nghĩ đến lời này mà ngày nào đó rơi vào trong lỗ tai vợ , biết nghĩ như thế nào về nữa, càng liền bất mãn : "Ai nhìn trúng nha đầu ngốc kia, vợ ta tốt hơn nha đầu ngốc kia nhiều." xong Diệp Trì nhịn được nhếch môi nở nụ cười: "Dáng vẻ vợ ta đẹp mắt, tính tình ôn nhu, chuyện như gió mưa phùn, giọng dễ nghe vô cùng, còn có vợ ta thêu hoa rất đẹp, đọc sách cũng tốt, ôn ôn nhu nhu văn văn tĩnh tĩnh, đứng ở đó tựa như một bức tranh."

      "Phốc xuy..." Thu ma ma quả thực nhịn được cười lên, với lão vương phi: "Trì Ca vừa như vậy, lão nô nghe giống như tiên nữ trời."


      Lão vương phi cũng nở nụ cười, tin : " tốt như vậy sao, phải là ngươi lừa gạt tổ mẫu chứ, còn có, ngươi da mặt dày sợ bị xấu hổ, người ta còn chưa vào cửa, ngươi cứ gọi nàng dâu, có thể thấy được là trong đầu hợp ý, ngươi nhiều như vậy, ngược lại là nha đầu nhà ai, ngươi , ta cho người đến cửa cầu hôn."

      Diệp Trì chợt thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nhìn lão vương phi : "Lão tổ tông, Tôn nhi xin trước, đời này ta chỉ lấy nàng dâu này, phải nàng lấy, còn có, người muốn gì cứ với Tôn nhi, thể gây phiền phức cho vợ ta, vợ ta yếu ớt lắm, chịu nổi nửa điểm ủy khuất đâu."

      Lão Vương phi ngược lại có chút tức giận, với Thu ma ma: "Ngươi nhìn , đây chính là tôn tử ta thương đó, nàng dâu còn chưa có cưới về nhà, sợ ta chọc tức vợ , được, ngươi cũng đừng mồm mép lừa bịp tổ mẫu nữa, ngược lại là con cái nhà ai, là dòng dõi thích hợp, hay như thế nào, đáng để ngươi rào trước đón sau như vậy sao."

      lão Vương phi vừa như vậy, cho dù Diệp Trì da mặt dày, cũng nhịn được có chút xấu hổ, gãi gãi đầu : "Tổ mẫu nên tức giận, Tôn nhi đây phải là sợ người đồng ý sao, dòng dõi mặc dù so ra kém nhà chúng ta, cũng là mấy đời thư hương, chính là trước hai năm hoả hoạn, gia sản nhà cửa cũng cháy hết, những thân thích bình thường hay qua lại, cũng thể dựa vào, nương nàng bệnh chết, cha bị khói làm cho tổn thương phổi, hai cha con nàng đến kinh thành, là vì xem bệnh, bệnh tốt rồi, liền ở kinh thành sinh sống."

      Lão Vương phi nghe xong khỏi nhíu nhíu mày: "Sao yên lành lại bị hoả hoạn, ngược lại rất đáng thương, nhưng trở lại, cho dù nhà nàng cháy, với dòng dõi của chúng ta ..."


      Lão Vương phi còn chưa dứt lời, Diệp Trì cọ chút đứng lên : "Dòng dõi làm sao, trước khi thánh tổ gia thống nhất giang sơn, nhà chúng ta cũng có nhà cao cửa rộng gì đâu, phải ở quan ngoại thả ngựa thả dê sao, nhà vợ ta ngược lại mấy thế hệ đều có người đọc sách, biết so với chúng ta tốt bao nhiêu, nàng chê Tôn nhi, Tôn nhi liền niệm Phật rồi."


      Lão Vương phi thấy đỏ mặt tía tai, cho thấy đúng như vậy, trong lòng biết tính tình của , đừng nhìn ngoài miệng hi ha cười toe toét, chủ kiến lại lớn lắm, nghĩ thế nào, ai cũng ngăn được, nhưng hôn nhân đại , cũng thể cái gì là cái đó, nếu đúng như , dòng dõi mặc dù kém chút ít, cũng có trở ngại, dù sao Định thân vương phủ cũng trông chờ dựa vào việc cưới vợ, chỉ cần gia thế trong sạch, tính tình tốt, là có thể cưới, có vấn đề gì.

      Nghĩ đến đây, liền : "Ngươi đừng nóng, theo như ngươi , nhưng tổ mẫu vẫn chưa nhìn thấy người, cứ như vậy , tìm cơ hội, cho tổ mẫu coi trộm chút, nếu đúng như ngươi , tổ mẫu này chủ cho ngươi , nếu như qua được mắt tổ mẫu, sớm làm dẹp tâm tư ..."

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 56




      Lão vương phi còn nghĩ tốt như vậy trước hết phải nhìn cái, ngờ lão vương phi vừa dứt lới, lão đại Diệp Trì lắc lắc đầu, khoát tay : " được, được, vợ ta da mặt mỏng lắm, thể gặp người lạ, lỡ lão tổ tông làm vợ ta sợ sao."




      Lão vương phi giơ tay lên chỉ với Thu ma ma: "Ngươi xem tôn tử mà ta thương , có nàng dâu ngay cả tổ mẫu cũng ghét bỏ, ngươi xem tổ mẫu là lão quái à, có thể ăn thịt vợ ngươi sao, nếu như ngươi cho tổ mẫu nhìn, cho dù nàng tốt, tổ mẫu cũng thể đáp ứng chuyện này."


      xong bí mật quan sát vẻ mặt của tiểu tử này, thấy cau mày trừng mắt, dáng vẻ thương lượng, thầm nghĩ tiểu tử này lại bướng bỉnh nữa rồi, bà phải đáp ứng, xảy ra chuyện gì sao, chẳng bằng trước tiên trì hoãn .




      Nghĩ đến đây, chuyển đầu đề câu chuyện : "Cưới vợ là đại , thể khinh thường, hôm nay mới sáng sớm tổ mẫu bị kinh hách, lúc này người mệt mỏi vô cùng, ngươi để tổ mẫu nghỉ chút, ngày mai tiếp."


      Diệp Trì tuy nóng vội, nhưng cũng tiện quấy rầy tổ mẫu, suy nghĩ sáng sớm ngày mai tới đây cũng được, liền hậm hực rời , chân trước , chân sau lão vương phi liền : "Thu Nhi ngươi xem tiểu tử này rốt cuộc bị làm sao vậy, ta thấy tinh thần giống như trúng tà ma, nhà ai cưới vợ mà như vậy, cho dù tốt, cũng vội vã như vậy đâu."




      Thu ma ma vội : "Lão nô cũng buồn bực, nhiều năm như vậy, là lần đầu thấy Trì Ca để ý người như vậy, trước kia mỗi khi nhắc tới cưới vợ liền bực bội, ngược lại đây là tiên nữ gì, lão nô đây trong lòng cũng muốn gặp lần."


      Lão vương phi đột nhiên : "Hy vọng đừng là ma quỷ quái gì”. Thu ma ma nhịn được cười : "Lão tổ tông người đây chính là đọc mấy quyển sách bình thường, hôm nay Thánh Quân trị xuống, ban ngày ban mặt, làm gì có cái gì ma quỷ quái, lão nô nghĩ, Trì Ca từ là bá vương, có ai quản thúc được đâu, đừng vương gia, cho dù thấy Hoàng Thượng, cũng biết sợ, hôm nay lại như vậy, đúng với câu tục ngữ nước chát điểm đậu hũ vỏ quýt dày có móng tay nhọn."




      Lão vương phi nghe xong gật gật đầu: "Có lý, nhưng cũng thể đần độn u mê liền đồng ý như vậy. Gì là được, chứ mê hoặc thần Trí Trì Ca là được."


      Thu ma ma : "Lão nô ngược lại có chủ ý này, Trì Ca , lão tổ tông bằng gọi Đắc Lộc tiểu tử kia đến, hỏi phải biết sao."


      "Chủ ý này được đó, ngươi gọi tiểu tử Đắc Lộc đến đây ."


      Thu ma ma đáp lời, ra khỏi nội viện, chạy ra phía trước, tìm lần thấy bóng dáng Đắc Lộc đâu, buồn bực, chặn đầu thấy tiểu tử này ôm bao quần áo từ bên ngoài vào.


      Thu ma ma ho khan tiếng, Đắc Lộc vừa nhấc mắt thấy là Thu ma ma bên cạnh lão vương phi, vội vàng vui vẻ chạy tới trước hành lễ rồi mới : "Ma ma người muốn ra ngoài phải , tiểu nhân sai người chuẩn bị kiệu cho người."


      Thu ma ma khoát tay cái : "Ta cũng đâu cả, tìm tiểu tử ngươi mới tìm đến nơi này đấy, lão vương phi gọi ngươi qua hỏi chuyện."


      Đắc Lộc vừa nghe xong câu hỏi, hai chân cũng run rẩy, biết chuyện tiểu gia nhà cưới vợ nhất định ầm ĩ, từ lúc tiểu gia nhà nhìn thấy Thời Gia nương ngày đó trở lòng liền như quả cân sắt, vì vậy sợ cũng vô dụng.


      Cho dù hiểu được đạo lý này, nhưng chuyện đến trước mắt, vẫn nhịn được sợ hãi, rụt cổ cái : "Ngài châm chước châm chước, ta trước để thứ này lại được ."


      Thu ma ma liếc mắt bao quần áo, hừ tiếng : "Vật quan trọng gì mà phải bỏ xuống, mang theo luôn ." câu ngăn chặn ý định tìm viện binh của Đắc Lộc, chỉ có thể theo Thu ma ma đến nội viện.




      Vừa đến lão trước mặt vương phi, đợi lão vương phi hỏi, tiểu tử Đắc Lộc trước bịch tiếng quỳ mặt đất tùng tùng dập đầu hai cái : "Lão tổ tông người thành toàn cho tiểu gia nhà chúng ta ! Tiểu gia nhà chúng ta rất thích nương kia, có nàng chỉ sợ sống được."




      Lão vương phi ngược lại cười với , chỉ vào : "Ngươi cùng loại đức hạnh với chủ tử ngươi, ngươi hảo hảo cho ta nghe chút, rốt cuộc là nương nhà ai, qua lại như thế nào, nếu có nửa câu giả dối, gậy đánh đánh chết cho xong."




      Đắc Lộc biết thể gạt được, nhưng cũng thể kể hết đầu đuôi, liền chọn ra những điều có thể , ví dụ như lai lịch Thời Tiêu thế nào, tiểu gia gặp nàng ở đâu, khi nhìn thấy nàng có cử chỉ điên rồ ra sao, cả ngày theo người ta, mỗi ngày ở ngoài cửa lớn người ta canh chừng, chờ đợi, ngóng trông, bởi vì muốn gặp mặt người ta, chiêu gì cũng sử dụng.


      Lão Vương phi nghe xong trừng mắt, sau nửa ngày mới : "Nghe lời này của ngươi, nha đầu kia trong lòng cam tâm tình nguyện đúng ."




      Trong lòng Đắc Lộc phải cam tâm tình nguyện sao, nếu là ngươi tình ta nguyện, đâu đến nỗi phải hành hạ nhau như thế, tiểu gia nhà sớm ôm nàng dâu về rồi, nhưng lời này thể với lão vương phi, đành phải hàm hồ : " nương da mặt mỏng, hôn nhân đại dù sao cũng phải là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, gia , trước phải với lão vương phi, rồi lại tìm bà mối tới cửa làm mai."


      Lão vương phi làm sao biết tiểu tử này láu cá, nhưng cứ như vậy ngược lại hợp với tâm tư của lão vương phi: "Nghe ra cũng là nương nhà đàng hoàng." Quét mắt thấy bóp bao quần áo trong tay, vải thô thanh hoa, trong vương phủ bọn họ chưa từng có bao quần áo như vậy, vừa thấy bảo vệ bao quần áo liền hỏi câu: "trong bao quần áo này là cái gì thế, lấy ra ta xem chút."




      Trong lòng Đắc Lộc sợ cái gì gặp cái đó, nhưng nghĩ lại, mình giấu cái gì, những thứ này lão vương phi thấy chừng tốt hơn, Nghĩ đến đây, hóp lưng lại như mèo đứng dậy đặt bao quần áo trước mặt lão vương phi mở ra.




      Vừa mở ra, lão vương phi ngược lại khỏi ngạc nhiên, thấy bên trong là bộ quần áo ngũ phúc phủng thọ, kiểu dáng tuy bình thường, đường may cũng tính là tinh tế, nhưng thêu rất sống động: "Đây là chỗ nào làm? Chẳng lẽ là ngươi hiếu kính nương ngươi?"




      Đắc Lộc vội : "Nương nô tài nào có phúc như thế." xong liền đem đầu đuôi ra, ra sau khi Diệp Trì ở đại tạp viện ăn bánh bột ngô, cơ hồ sinh ra tâm lý oán hận, vừa nghĩ tới việc nuốt xuống thứ khó nuốt này, vợ cũng phải ăn, trong lòng liền thấy khó chịu, sợ vợ chịu khổ.




      Nghĩ cho ít bạc, nhưng với tính tình của vợ , mua gạo và mì đến còn chịu chi đến việc trực tiếp cho bạc, chừng lại ầm ĩ, nghĩ tới nghĩ lui liền nãy ra cái ý nghĩ này.


      phải nàng làm mấy việc vụn vặt trong cửa hàng của Phan quả để giúp gia đình sao, dứt khoát mượn lý do này, tuy nỡ để vợ vất vả, nên mới sai Đắc Lộc làm chuyện này, còn sợ Phan quả phụ nhận ra Đắc Lộc, bảo Đắc Lộc đặc biệt tìm người dùm, mấy bộ khác sớm làm xong rồi, còn bộ này, làm chậm hơn chút, hôm nay mới cầm về.


      Lão vương phi nghe xong, khỏi thở dài, tôn tử tốn ít tâm tư nhỉ, bà nghe cũng mệt mỏi thay , nếu trong lòng thích, đâu có như vậy: "Những thứ này đều là nha đầu kia làm?"




      Đắc Lộc vội : "Quần áo là cửa hàng làm, chỉ có thêu thùa là thủ nghệ của nương."


      Lão vương phi nhịn được cầm lấy đưa ra ánh sáng ngoài cửa sổ, quan sát tỉ mỉ, đưa cho Thu ma ma : "Ngươi nhìn cái xem, nha đầu khéo léo, chẳng trách Trì Ca khoa trương với ta, trông y như , châm tuyến này thêu rất tinh tế."




      Lão vương phi rốt cuộc vẫn thuộc lớp người già, tuy thương tôn tử, đến cùng cũng muốn lấy nàng dâu tài đức vẹn toàn, trước hình dáng như thế nào, tay châm tuyến tốt như vậy lọt vào mắt lão vương phi.


      Lão vương phi lườm Đắc Lộc cái : "Tiểu tử ngươi ngược lại tinh ranh, biết lấy lòng chủ tử nhà ngươi, được rồi, ta hôm nay cũng làm khó ngươi, ngươi chỉ cần cho ta, nha đầu kia sống ở đâu rồi ta cho ngươi trở về."




      Đắc Lộc nghe xong muốn khóc: "Lão tổ tông ơi, nương kia là tâm can bảo bối của tiểu gia nhà chúng ta, chịu nổi ủy khuất đâu."




      Lão vương phi hừ tiếng: "Chủ tớ các ngươi cùng giuộc mà."


      Thu ma ma tới : "Lão tổ tông là người nào, còn có thể gấp gáp làm khó dễ nha đầu tiểu bối sao, bất quá là chủ tử ngươi ép quá, lão tổ tông ở đây chịu nổi, muốn nhìn cái thôi mà, mà chuyện này ngươi cũng giữ kín trong lòng luôn nhé, lão tổ tông thăm hỏi nha đầu kia là người trong lòng của chủ tử ngươi, tất nhiên làm khó nàng."


      Đắc Lộc từ trong nội viện ra, trong lòng xoắn xuýt, suy nghĩ chuyện này có nên với tiểu gia hay , , biết lão vương phi muốn làm cái gì, , lão vương phi mới vừa với , cho với gia, Đắc Lộc xoắn xuýt cả buổi vẫn nghĩ ra, dứt khoát nghĩ , dù sao sớm muộn gì cũng qua được cửa của lão vương phi, muộn bằng sớm, cứ như vậy , nghĩ vậy liền về phía nội viện của tiểu gia.




      Quay lại chỗ lão Vương phi, Thu ma ma chải tóc cho lão vương phi, nhìn qua tấm gương : "Lão tổ tông cải trang như vậy, cũng làm cho nô tài nhớ tới chuyện trước kia, khi đó lúc thánh tổ gia vừa mới vào kinh, người và lão vương gia mang theo chúng nô tỳ ra ngoài dạo, cải trang thành dáng vẻ dân chúng bình thường, ai có thể nhận ra là thiết mạo tử vương do Hoàng Thượng thân phong chứ."


      Lão Vương phi đưa tay vuốt ve tóc mai thở dài : "Thoáng cái hơn mười năm trôi qua, nay thành lão nhân rồi, biết lúc nào nhắm mắt buông tay, tìm gia lão vương Gia."




      Thu ma ma vội : "Nhìn lão tổ tông, có chỗ nào già chứ, tằng tôn còn chưa có, đợi Trì Ca cưới nàng dâu sinh tằng tôn, vòng quanh trước mặt người gọi thái thái, trong lòng người vui vẻ biết bao."




      Mấy câu khiến lão vương phi tinh thần tỉnh táo: "Cũng phải nha, nàng dâu có rồi, tằng tôn của ta cũng còn xa, , hôm nay chủ tớ chúng ta nhìn nha đầu kia cái ."




      Thu ma ma sáng sớm cho người chuẩn bị kiệu mềm, chỉ chờ cải trang xong, chủ tớ hai người từ cửa hông vương phủ ra ngoài, nhanh đến phố Tỉnh Thủy, xa xa xuống kiệu, đuổi kiệu phu ra kia ngồi chờ, Thu ma ma cùng với lão vương phi vào phố .


      Nhìn thấy cây hòe lớn đầu hẻm, lão vương phi chợt nhớ tới những thứ Đắc Lộc , nhịn được lắc đầu, hai chủ tớ đến trước cửa viện bên trong cùng.




      Lão vương phi và Thu ma ma gật đầu, Thu ma ma tiến lên gõ cửa, bao lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, sau đó két.. tiếng, cửa từ bên trong mở nửa ...



      Nga Nhi, Dion, huyetsacthiensu11 others thích bài này.

    3. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Tks bạn edit. Giờ chờ đợi hạnh phúc thui. Trì Ca ơi

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      57 chương




      Thu ma ma tò mò nhìn qua, thấy tiểu nha đầu đứng bên trong cánh cửa, tuổi nhìn cũng khoảng mười sáu mười bảy, dáng vẻ rất chỉnh tề, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay nhắn sạch trắng như tuyết, người mặc dù mặc quần áo vải thô, ngược lại hết sức sạch nhàng khoan khoái, tóc thắt bím thả xuống trước ngực, lông mày lá liễu, đôi mắt như nước hồ gợn sóng, tuy khuynh quốc khuynh thành, nhưng mắt mũi hài hoà, chả trách tiểu gia bọn họ thích .




      Thời Tiêu thấy hai cụ già tóc trắng đứng ngoài cửa, tuy nhìn rất phúc hậu, nhưng nhìn quần áo trái ngược với người đường, nhìn bầu trời nắng gắt, cho rằng bọn họ khát nước rồi lấy chén nước, liền kéo cửa ra : "Hai vị bà bà nếu khát nước, mời vào uống chén nước nghỉ lát!"




      câu này đúng với ý nguyện của lão vương phi: "Đúng là khát quá." xong cùng với Thu ma ma theo Thời Tiêu vào viện, vừa vào lão vVương phi liền đánh giá chung quanh lượt, phòng ở có chút lâu đời, ngược lại dọn gọn gàng, nhất là dưới gốc cây hòe trong sân được quét dọn sạch .


      Lão vương phi ngồi ghế đẩu dưới cây hòe ngẩng đầu quan sát, tán cây to như vậy, như cái dù khổng lồ, che khuất mặt trời, cơn gió rào rạc thổi tới, hết sức mát mẻ.




      Thời Tiêu vào nhà bếp lấy hoa hòe phơi khô và hai đóa cúc dại hôm qua Trụ Tử hái về, pha hai chén trà mang lên, đặt bàn dưới cây hòe : "Trong nhà có trà ngon, hoa hòe và hoa cúc này ngâm nước thanh nhiệt trừ hoả, vừa làm trà còn dùng để giải khát, hai vị bà bà nghỉ ngơi trước, ta bếp lò hấp bánh."




      xong lại quay trở lại nhà bếp, là nhà bếp, ra chỉ là cái lều, viện vốn lớn, bọn họ ngồi dưới tàng cây cũng có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở mọi thứ trong nhà bếp, chỉ thấy nha đầu kia vào, nhấc cái nồi lớn lên, đem bánh hấp đen sì bên trong biết là cái gì, vớt ra để lên cái vỉ trúc, múc nước trong nồi ra, dập lửa, lúc này mới ra.




      Động tác liên tục, lưu loát thuần thục, có thể thấy được là làm quen rồi, lúc Thời Tiêu đem bánh ra, chợt nhớ tới dáng vẻ lần trước lúc Diệp Trì ăn bánh này, nhịn được muốn cười, khó khăn mới nhịn được, ra thấy trà hoa hòe bàn động cũng có động, khỏi có chút kinh ngạc.




      Lão vương phi lại : "Nha đầu ngươi pha trà này đẹp quá, làm ta nỡ uống." xong chỉ chỉ hoa hòe bên trong : "Đây là cái gì?"




      Thời Tiêu nghe xong nhịn được cười tiếng : " phải là thứ quý giá gì, chính là hoa hòe, phơi khô, người cứ uống , còn nhiều mà."




      Lão vương phi lúc này mới bưng bát lên nếm nếm, có mùi thơm thoang thoảng, liền uống ngay nửa bát, buông bát nhìn phía sau nhà bếp của Thời Tiêu : "Đó là món gì, lão nhân gia ta ngược lại chưa từng thấy qua?"




      Bà vừa , Thời Tiêu nghĩ bà đói bụng, lại xấu hổ mở miệng, mới tìm lý do như vậy, liền : " Nhị lão nếu như chưa ăn cơm, ta làm vài món tới đây."


      Thu ma ma vừa muốn cự tuyệt, ngờ lão vương phi : "Như thế, làm phiền nha đầu, vội vàng lên đường, ngược lại bỏ lỡ buổi trưa cơm, lúc này thực rất đói bụng."




      Thu ma ma nháy mắt mấy cái, trong lòng lão vương phi diễn rất giống, nhớ buổi trưa lão vương phi ăn hơn nửa chén cơm, bây giờ sao lại đói bụng.




      Đợi Thời Tiêu vào nhà bếp, Thu ma ma giọng : "Lão tổ tông người thực đói bụng sao?"




      Lão vương phi : "Trì ca phải vợ cái gì cũng tốt sao, bản ta muốn nhìn xem thiệt hay giả."


      Thu ma ma khỏi mỉm cười, nhìn chằm chằm vào thân ảnh bận rộn trong nhà bếp : "Như vậy lời Trì Ca cũng khuyếch đại, giống với nha đầu khác, người nhìn xem khuôn mặt nhắn trắng nõn sáng bóng, giống như người ngọc đặt kệ trong phòng người, cũng chẳng trách Trì Ca nhìn trúng, chỉ dáng vẻ, tâm địa cũng tốt, thương lão tiếc bần, đáng tiếc chính là dòng dõi hơi kém, nhà cửa nghèo như vậy, có chút xứng với vương phủ chúng ta."




      , Thời Tiêu bưng ra hai cái bát: "Gấp gáp quá, cũng có giì khác, chỉ có hai chén mì sợi, bà bà tạm ăn đỡ ạ."


      Lão vương phi vốn đói bụng, nhưng nhìn tô mì lại tự nhiên thấy thèm, chén canh mát lạnh, mì sợi cắt mảnh, phía là hành lá cắt xanh biếc, chút dầu vừng, mùi thơm từng chút từng chút bốc lên, làm cho lão vương phi nhớ tới trước kia cùng với vương gia dạo chợ ăn mì Dương Xuân, cũng là hương vị thanh đạm nhàn nhạt như vậy.




      Đầu bếp vương phủ tất nhiên là kém, mỗi bữa ăn đều thay đổi món ăn đa dạng, nhưng lão vương phi có đôi khi muốn mấy món thuần túy đơn giản, ví dụ như tô canh mì này, còn có trà hoa hòe.


      Lão vương phi ăn xong, thỏa mãn thở dài, vừa chỉ chỉ bánh bột mì màu đen bên trong: "Đó là cái gì?" Ngược lại thành bảo bảo hiếu kỳ.




      Thời Tiêu : "Cho những người bên ngoài vùng ven ăn."




      "Bên ngoài vùng ven sao? Người nào?" Lão vương phi hiểu, Thu ma ma vội : "Là những người ăn mày, nghe Sơn Đông bên kia náo loạn mất mùa, có ít người chạy trốn tới kinh thành, vào thành được liền ở bên ngoài tường thành làm ăn mày, thảm lắm."




      Lão gật gật đầu: " rất đáng thương."




      xong nhìn qua Thời Tiêu hỏi: " Bao nhiêu rồi, có nhà chồng chưa?"




      Thời Tiêu nghĩ người người lạ lại hỏi nàng những thứ này, lắc đầu, ngồi cũng xong, đứng cũng phải, khuôn mặt đỏ lên, Thu ma ma thấy người ta ngượng ngùng, vội vàng với lão vương phi: "Trà cũng dùng rồi, mì cũng ăn, chúng ta nên thôi."




      Lão vương phi lúc này mới đứng lên, Thời Tiêu thầm nhàng thở ra, tiễn hai người ra cửa, thấy hai người ra khỏi phố , mới quay đầu trở về, đem bánh bột mì đặt vào khung giắt xà nhà, suy nghĩ ngày mai mấy tên tiểu tử phải giúp Quyên Tử đưa rượu, Trụ Tử làm người hầu ở Quốc Công Phủ, dù sao vẫn tốt bằng ở nhà, bằng tự mình chuyến.




      nghĩ ngợi, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa tùng tùng, nghe xong động tĩnh này, cần nhất định là Diệp Trì, Thời Tiêu mở cửa, tức giận: "Làm gì lớn tiếng như vậy?"




      Diệp Trì đâu còn quản động tĩnh lớn , thấy Thời Tiêu vô cùng khẩn trương nhìn nàng: "Cái kia, cái kia, nàng có chuyện gì chứ?"


      Thời Tiêu nhịn được liếc cái: " yên lành ở nhà, có thể có chuyện gì? Huynh mới vừa trở về, sao giờ lại tới nữa."




      Diệp Trì nghe xong lời này trong lòng vui: " ra vợ ta ghét ta tới thường xuyên hả ?"




      Mặt Thời Tiêu đỏ lên: "Ai, ai là vợ huynh, cho phép bậy."




      Diệp Trì thấy nàng tuy cho , nhưng mặt kia đỏ bừng, khỏi thả lỏng, vậy là có việc gì, có việc sớm có dáng vẻ này rồi.


      Diệp Trì vừa nghe lão vương phi đến phố Tỉnh Thủy, hận thể lập tức chạy đến nơi này, ngăn tổ mẫu lại, ghét bỏ Đắc Lộc báo tin chậm, còn đạp Đắc Lộc cước, tội nghiệp Đắc Lộc oan ức mà thể ra.


      đường chạy như ma đuổi, rốt cuộc vẫn đuổi kịp, cũng chẳng quan tâm đuổi theo lão vương phi, trước trấn an vợ quan trọng hơn, Diệp Trì hôm nay cảm nhận được, trong lòng nếu thích người nào, ngọn gió thổi cỏ lay cũng có thể sợ hết hồn hết vía, vợ khó khăn lắm mới đồng ý với , cũng thể gây thêm phiền toái nữa, hôm nay trở về phải xử lý cho xong chuyện này, cứ thế này sớm muộn gì cũng hù chết .


      Nhớ kỹ chuyện này, nên cũng ở lại đại tạp viện lâu, vài lời với Thời Tiêu liền rời , loại người cả ngày đuổi cũng , giờ như vậy, khiến cho Thời Tiêu có chút quen.




      Diệp tiểu gia ta là vì sau này, quay về vương Phủ chạy tới nội viện lão vương phi, vào phòng đến trước mặt lão vương phi : "Lão tổ tông người cũng thấy rồi đó, có phải nên làm chủ cho tôn nhi hay ."




      Lão vương phi liếc cái : "Ngươi cũng hỏi chút, tổ mẫu nhìn có vừa mắt ."


      Diệp Trì cười hì hì : "Vợ ta tốt như thế, sao lại vừa mắt."




      Lão vương phi nhịn được cười : " như vậy, lúc đầu còn ngăn tổ mẫu làm cái gì." xong thở dài : "Nhắc tới nha đầu này cũng coi như duyên phận của ta, dáng vẻ kém, tính tình cũng lương thiện, nhưng chính là trong nhà... có chút qua được."




      Diệp Trì nghe xong liền nóng nảy: "Sao qua được, ta thấy được mà."


      Lão Vương phi : "Cái tính tình này của ngươi bao giờ mới sửa được hả, nghe tổ mẫu xong , ta là vì tốt cho các ngươi, ngươi cưới vợ, nhìn trúng liền cưới, như vậy quá dễ dàng, phải ba môi sáu sính, lễ nạp thái, tặng gả, nhiều chuyện lắm, qua cửa cũng thể chỉ có vợ chồng son các ngươi sống, trong cung, nữ quyến các phủ, chung quy, tổ mẫu sợ nha đầu kia ủy khuất."


      Diệp Trì nghe xong ôm lão vương phi : "Còn dễ dàng sao, có lão tổ tông che chở vợ ta, có ngài ở đây, xem ai dám khi dễ vợ ta."




      Lão Vương phi nhịn được tát cái: "Cái mồm dẻo dẹo, được rồi, vừa ý ngươi, tổ mẫu cũng làm chuyện gậy đánh uyên ương, ta đồng ý, với cha ngươi ."




      bên ngoài Định Thân Vương đến, trước làm lễ cho lão vương phi, Định Thân Vương cau mày liếc con mình, nhìn chỗ nào cũng vừa mắt, muốn hai câu, lão vương phi mở miệng trước: " Đúng lúc ngươi tới đây, ta định chuyện Trì Ca cưới vợ, nha đầu kia ta nhìn qua, là đứa bé ngoan, trong nhà mặc dù hơi bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng là thư hương thế gia, với nhà chúng ta cũng tính là xứng, ta , chỉ cần hai vợ chồng son bọn chúng vừa ý nhau, tương lai mới sống tốt được, sinh cho ta mấy tôn tử, còn gì tốt hơn."




      Định Thân Vương nghe lời này liền cảm thấy trong đầu đập thình thịch mấy cái, nghe sao cũng thấy thích hợp, tiểu tử này chết sống thuận theo việc hôn nhân với Trấn Viễn Hầu phủ, vì cái này cái kia mà náo loạn trận, mới vài ngày, sao lại muốn cưới vợ rồi, lấy ai? Nhà nào? phải là người mà ông nghĩ chứ.




      Nghĩ như vậy, vẫn bình tĩnh hỏi câu: "Lão tổ tông rất đúng, ta đây hồ đồ rồi, vậy nhìn trúng nương nhà ai thế?"


      Việc đến nước này, Diệp Trì dứt khoát thẳng: "là Thời Tiêu"




      Định Thân Vương nghe là Thời Gia, lập tức đau đầu nhức óc, còn chuyện này qua rồi mà, khi đó thấy nha đầu kia và Trạng Nguyên Lang sắp thành hôn rồi, sao tiểu tử này chết tà tâm còn can thiệp vào làm gì.




      Nghĩ đến đây, khỏi giận dữ, vỗ bàn cái chỉ vào : "Ngươi điên rồ cái gì nữa vậy, Thời Gia nha đầu kia thành thân với Trạng Nguyên Lang, ngươi còn nhớ mãi quên có ích gì, chẳng lẽ còn muốn đoạt vợ người sao."




      Diệp Trì lại : "Năm ấy Thời Gia bị hoả hoạn chính là do cữu cữu của Hứa Minh Chương làm đó, việc hôn nhân này sớm huỷ bỏ rồi."




      Định Thân Vương sửng sốt chút, nhưng vẫn : "Huỷ bỏ cũng được, Định thân vương phủ ta, sao có thể lấy nữ nhân huỷ hôn, truyền còn có thể diện gì nữa."




      Định Thân Vương nhắc tới thể diện, Diệp Trì nổi giận, nhảy lên ba thước cao: " Thể diện cái gì chứ, là người cưới vợ, hay là ta cưới vợ, cha ngại vợ ta mất thể diện, được thôi, ta ở rể, con rể tới nhà Thời Gia, dù sao vẫn trở ngại đến thể diện của cha!"





      Nga Nhi, little_chicken, Dion14 others thích bài này.

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Sao mà thích diệp tiểu gia vậy
      Hog chương

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :