1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cách làm sủng phi - Bích Vân Thiên (Full+đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Lục hành giấu diếm j đây
      LạcLạcpedautay thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 87
      Editor: LạcLạc
      Nụ cười của Hoàng thị lập tức cứng nhắc, bà từ chối, “Bình nhi chẳng phải hứa hôn với con trai thứ ba của Uyển Bình hầu ư?” Bà còn nhớ Đại Hoàng thị cực kỳ quý đứa cháu này, vì từ nuôi bên người, nên tình cảm cũng tầm thường, như con ruột vậy.

      “Đâu có chuyện đó? Lúc ấy ta chỉ có ý định thôi, về sau phát Tam gia Uyển Bình hầu lại là người có tiếng có miếng, mới mười sáu có con thứ rồi.” Tuy việc qua rất nhiều ngày, nhưng Đại Hoàng thị nhắc tới vẫn còn rất tức giận, “Muội xem, với đức hạnh đó còn muốn chúng ta gả Bình nhi ? Chắc chắn làm nhục gia phong, ta nỡ.”

      Trong lòng Hoàng thị lẩm bẩm câu, sau khi vào cung cả ngày thể gặp mặt, tỷ lại cam lòng hả? Chẳng qua trước giờ cách đối nhân xử thế của bà đều mềm mại, nên dám thẳng, bèn chuyển qua chuyện thêu thùa, ví dụ như mùa đông này lưu hành hoa văn hồ lô màu tử đinh hương, màu sắc này hai người có thể mặc… Đại Hoàng thị cũng là người thông minh, thấy Hoàng thị đề cập chuyện thái tử phi nữa, cũng biết chuyện này nóng vội được, liền bắt đầu tán gẫu với bà.

      Đúng lúc này, tiểu nha hoàn tới rỉ tai vài câu với Hoàng thị. Sau khi tiểu nha hoàn lui ra, Hoàng thị lộ vẻ mặt áy náy với Đại Hoàng thị, “Lão gia nhà ta tìm thấy chiếc áo choàng gấm, bảo ta qua đó, tỷ tỷ, tỷ có thể ở đây chờ ta chút ?”

      Đại Hoàng thị biết chừng mực, nhanh nhẹn đứng dậy, “Nhắc tới mới , ta tới lâu rồi, Mậu ca nhi trong nhà biết dậy chưa, định trở về xem thử, muội biết đâu, Mậu ca nhi cho ai ẳm hết, chỉ để ta ẵm.” Đại Hoàng thị nhắc tới cháu trai lớn của mình rất đắc ý, mặt mày đều vui vẻ.

      Hai người lại khách sáo vài câu, Hoàng thị sai nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh mình tiễn người, còn mình tới Đông sương. Ngô Hình Chỉ ở Đông sương tới lui, hai nha hoàn ở bên nơm nớp lo sợ nhìn, đợi đến lúc Hoàng thị bước vào, Ngô Hình Chỉ lập tức phát cáu, “Chẳng phải kêu bà mau trở lại ư, sao giờ mới tới?”

      Tính tình Hoàng thị mềm yếu, thấy Ngô Hình Chỉ nổi giận đùng đùng, bà sợ đến mức rụt đầu lại , “Lão gia, ta nghe tin xong tức khắc tới ngay mà.”

      Ngô Hình Chỉ thấy Hoàng thị suýt ngất vì mình hơi lớn tiếng, có tức giận cũng phát nổi nữa, đành gắng gượng nhịn, “Lần trước trong thư phòng ta có để cái hộp bằng gỗ thông chạm sơn đỏ dài bằng nửa cánh tay, bà từng trông thấy ?”

      Hoàng thị nghe xong đáp, “Bên trong đặt pho tượng phật ngọc phỉ thúy đúng ạ?”

      “Đúng!” Ngô Hình Chỉ nghe Hoàng thị đáp vậy, thở phào nhõm, “Là bà lấy à?”

      Hoàng thị vốn nghĩ đó chỉ là món ngọc điêu khắc hơi đẹp mắt, lúc này thấy Ngô Hình Chỉ hỏi thế, hình như rất quan trọng, bà chột dạ vội vàng đáp, “Trước đây chẳng phải lão gia , chỉ cần thứ ta nhìn trúng đều có thể làm đồ cưới cho thái tử phi, ta thấy phật ngọc đó tồi nên…”

      “Bà cho thái tử phi rồi?”

      “Đúng vậy, ta còn thấy thái tử phi rất thích.” Hoàng thị tới đây, thấy Ngô Hình Chỉ nổi trận lôi đình, vừa sợ hãi vừa quật cường , “Bây giờ lão gia cũng giữ lời nữa, trước đây ràng được mà.”

      “Phụ nhân vô tri này!” Ngô Hình Chỉ hung hăng vỗ bàn, chiếc bàn phát ra tiếng bốp vang dội, “ phải ta từng với bà, đừng động vào những thứ trong thư phòng sao?”

      Hoàng thị sợ đến mức thoáng cái ngồi phịch xuống đất, đỏ mắt , “Lão gia, ông sao thế? Làm ta sợ rồi, chẳng phải chỉ là pho tượng phật ngọc à? Đâu phải thứ gì quý giá quá đâu.”

      Ngô Hình Chỉ thấy sắc mặt Hoàng thị trắng bệch, giống như ông thêm câu bà liền òa khóc vậy, nỗi oán giận nghẹn ngay ngực. Ông vòng quanh phòng mấy vòng mới có thể hòa hoãn, cụt hứng ngồi xuống ghế dựa, thở dài, “Bà ngay bây giờ , đưa thiếp cho thái tử phi, gấp rút lấy phật ngọc đó về.”

      Hoàng thị vốn muốn hỏi nguyên do, lại thấy sắc mặt Ngô Hình Chỉ thực quá khó coi mới vâng dạ thuận theo.

      Sáng sớm hôm sau, Hoàng thị ngồi chiếc xe ngựa sơn đen bình thường vào cung, đợi đến lúc được cung nhân dẫn vào, gặp được thái tử phi sắp buổi trưa.

      Thái tử phi Ngô Lan Hi mặc bộ bối tử đỏ hồng thêu hoa cẩm chướng bằng chỉ vàng, bên dưới phối với váy dài trăm hoa màu hồng cánh sen, Mẫu Đơn đầu[1] cài trâm đính ngọc lục bảo nạm hoa vàng, tai đeo khuyên ngọc lam, trông rất khoan thai sang trọng, phong thái ung dung, nhưng mắt thâm quầng, thoạt nhìn hơi tiều tụy.

      [1]Mẫu Đơn đầu: là kiểu tóc bông hoa tám cánh, trong những kiểu tóc của con người Hán cổ đại.

      Hoàng thị vừa nhìn hiểu, ràng cuộc sống của thái tử phi thuận lợi. Trong lòng bà lại sốt ruột, tự chủ nhớ tới lời Đại Hoàng thị …, tìm nữ tử nhập cung để củng cố sủng ái, cách này phải được, mặc dù có chút ra gì, song ở cái nơi ăn thịt người thấy xương này, chung quy phải nghĩ biện pháp sống sót mới quan trọng. Chẳng qua Bình nhi ràng thích hợp, khoan tới dung mạo, chỉ bàn xuất thân, chừng nuôi hổ thành họa.

      Tuy Hoàng thị là người có chủ kiến, nhưng cũng hồ đồ, đặc biệt cực kỳ cẩn thận với những chuyện liên quan tới con , rất sợ cốt nhục bị uất ức.

      Đúng lúc đó, biết sao đột nhiên Hoàng thị nghĩ tới Ngô Minh Lan vì đập đầu bị thương ngay trán mà bỏ lỡ cơ hội, mấy ngày nay thấy vết thương trán nàng chữa trị gần như nhìn ra dấu vết, trong lòng bà lại nhịn được rục rịch chộn rộn. Ngô Minh Lan này từ dung mạo lẫn tài hoa đều xuất sắc, quan trọng nhất là có cha mẹ làm chỗ dựa, về sau chẳng phải thái tử phi nghe nấy ư?

      Mấy ngày nay thái tử phi Ngô Lan Hi hơi ủ rũ, vực dậy nổi tinh thần. Từ khi tiệc sinh thần nàng bố trí tỉ mỉ bị Hình Thượng Thiên nhàng từ chối, nàng cảm thấy tương lai ngày càng xa vời, lúc này hỏi mẫu thân, bà lại như có tâm vậy nửa ngày cũng lên tiếng. Nàng nhịn được cáu kỉnh, the thé , “Nương, nương có nghe ?”

      Hoàng thị mới phục hồi tinh thần, thấy nét mặt bực mình của thái tử phi Ngô Lan Hi, bèn , “Nương nương, con mới gì?”

      Thái tử phi bực dọc cầm chén trà, nhìn Hoàng thị hỏi, “ phải nương tiến cung có việc sao?” Thái tử phi cảm thấy có phải mẫu thân lớn tuổi rồi ? Sao giống như nghe nàng gì cả, càng nghĩ càng bực bội, “ có việc gì nương về .” xong định đứng lên, Hoàng thị vội vàng ngăn lại, “Có việc, có việc…, nương nương, con đừng tức giận.” Sau đó thuật lại chuyện phật ngọc với thái tử phi.

      “Làm con tưởng chuyện gì lớn, thứ này bảo Hương Ngưng lấy cho nương .” Thái tử phi .

      Hoàng thị thấy việc thuận lợi thế cũng thở phào nhõm, may mà thái tử phi chưa đưa cho người khác, tự mình giữ lại, bằng chẳng biết phải ăn sao với Ngô Hình Chỉ đây. Đợi Hương Ngưng lấy phật ngọc, bà bèn giọng hỏi, “Nương nương, gần đây… thái tử điện hạ có đến cung của con ?”

      Thái tử phi khó khăn lắm mới dằn được cơn tức giận xuống, lúc này lại trào lên, cau mày hỏi, “Nương, nương hỏi chuyện này làm gì?”

      Nhìn nét mặt thái tử phi, Hoàng thị biết ngay chuyện này vẫn tồi tệ, lòng trầm xuống, buột miệng , “Nương nương, cứ tiếp tục thế này chung quy phải cách, chỗ ta có biện pháp chẳng biết có được hay ?”

      Thái tử phi tin lắm nhìn Hoàng thị, phải nàng đánh giá thấp mẫu thân mình, quả có đôi lúc Hoàng thị quá ngây thơ, “Biện pháp gì?”

      Thấy đôi mắt đẹp của thái tử phi trầm ngâm nhìn mình, như đầm nước mùa thu khiến lòng người say mê, Hoàng thị thực biết vì sao thái tử thích con bà, càng nghĩ lòng càng chua xót, lại cảm thấy lời tiếp theo hơi tàn nhẫn. lúc lâu, bà mới lấy dũng khí , “Con thấy dung mạo Cố lương đệ và muội muội Ngô Minh Lan của con thế nào?”

      “Đương nhiên Cố lương đệ hơn rồi, có điều Minh Lan muội muội đúng là có chút nhan sắc… ăn mặc trang điểm tốt, có phong thái khác.” Thái tử phi Ngô Lan Hi tới đây, bỗng nhiên cả kinh, chợt ngừng lại nhìn Hoàng thị, từ từ trợn mắt lên, “Nương, đừng nương muốn đưa muội muội vào cung đấy?”

      “Ý ta là, nếu thái tử vẫn giận con, con để muội muội thử xem… A, nương nương, con đừng nóng.” Hoàng thị thấy thái tử phi Ngô Lan Hi ném chén trà, lại đập vỡ bình hoa Nhữ Diêu ngay trước mặt bà, bà rất khiếp sợ, nhịn được , “Tại sao bây giờ con có bộ dáng này, ta nhớ trước khi con tiến cung rất nghe lời mà…”

      Đợi đến lúc Hương Ngưng cầm phật ngọc ra, trong phòng mảng hỗn loạn, thái tử phi Ngô Lan Hi vô lực ngồi ghế dựa, yên lặng nhìn chằm chằm mặt đất, mà Hoàng thị sớm thấy bóng dáng đâu, việc này là sao? Lẽ nào hai người lại cãi nhau?

      Thái tử phi Ngô Lan Hi ngồi ngẩn ngơ, nghĩ tới những lời trước khi mẫu thân , tính khí ngươi cho dù ta là thái tử cũng chịu nổi, nàng căm hận nắm chặt khăn tay… Nghĩ tới những chuyện ngu ngốc mình làm trước đây, thấy thái tử chậm chạp đến sủng hạnh mình, bèn Thường Lê cung trút hận, mất phen tâm cơ mới thu mua được cung nữ bên cạnh Dương lương đệ, bảo ả xúi giục Dương lương đệ đưa điểm tâm có tẩm độc cho nàng, đồng thời còn khuyên bảo, cách này quá trắng trợn chắc chắn để thái tử nghi ngờ. Quả nhiên ả Dương lương đệ ngu xuẩn kia tin .

      Nàng sớm chuẩn bị xong, đến lúc đó bảo cung nữ ấy ra đối chất, nhưng khiến thái tử phi ngờ là, nàng nhận được phải thương tiếc của thái tử, mà là ánh mắt ngày càng chán ghét của . Cung nữ cũng sớm bị bắt, đồng thời còn khai ra hành vi phạm tội của nàng, đáng lẽ nàng chỉ muốn thái tử điện hạ ghét Dương lương đệ, biếm ả vào lãnh cung. ngờ chỉ có Dương lương đệ bị ghét, bị vứt bỏ, mà còn có bản thân nàng… Hai người ngao cò tranh nhau, lại để Cố thôn kia ngồi im bất động được lợi.

      Từ đó về sau, ngay cả nhìn nàng cái thái tử cũng chịu, lúc này nàng mới biết mình ngu cỡ nào, địch thủ lớn nhất của nàng phải Dương lương đệ kia, mà là vị Cố thôn nàng từng coi thường.

      Tuy nàng hối hận vô cùng, song trong lòng lại cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, vì việc dễ dàng bị thái tử điện hạ tra xét ra… biết vì sao trong lòng nàng mơ hồ có ý nghĩ, dường như vị cung nữ đó chính là quân cờ thái tử điện hạ sắp xếp, mục đích chỉ vì để nàng và Dương lương đệ trở mặt thành thù.

      Nghĩ tới đây thái tử phi lắc đầu, sắc mặt trắng bệch thầm tự nhủ, thể nào, thái tử điện hạ làm thế, nếu quả làm thế, có thể thấy thái tử thâm tình cỡ nào với Cố thôn kia. Nếu vậy cần gì phải cưới mình và Dương lương đệ chứ… đâu. Tuyệt đối đâu, thái tử phi Ngô Lan Hi giống như muốn thuyết phục mình mà lặp lại lần nữa.

      “Nương nương, nô tỳ rót chén trà cho nương nương nhé?” Hương Ngưng khẩn trương tiến lên hỏi.

      Thái tử phi đưa mắt nhắm ngay cái hộp đó, “Đây là phật ngọc mẫu thân cần?”

      “Đúng ạ…” Hương Ngưng còn chưa hết chỉ thấy trong mắt thái tử phi Ngô Lan Hi lóe lên hận ý, cầm cái hộp kia ném xuống đất, cộp tiếng phật ngọc trong hộp lăn ra, lập tức biến thành mảnh vụn.

      “Nương nương, người nhìn xem đây là…” Hương Ngưng vội vàng nhặt phật ngọc lên, ai ngờ vừa ngồi xổm xuống liền thấy tờ giấy cất giấu trong phật ngọc, nàng lấy làm lạ cầm lên hỏi, “Nương nương, đây là cái gì?”

      Thái tử phi Ngô Lan Hi tiếp nhận tờ giấy kia từ tay Hương Ngưng, mở ra xem, vậy mà là tờ ngân phiếu mệnh giá năm vạn lượng, nàng cả kinh, buột miệng , “Trong nhà lấy đâu ra nhiều ngân lượng thế.” Lại nhìn ngày tháng, là năm Thái Chân, chẳng phải tiền triều sao?

      ***

      Trong quan nha tri phủ thành Dương Châu, Mã Dần nhìn Lục Hành hối hận tột cùng, “Ta thấy ngọc bài tay Tôn thị là biết ngay, đây là con vị thế thúc của ta, lúc đó ta từng thiếu vị thế thúc kia mạng… Ta vừa sợ vừa giận, lại thể làm gì, thế là làm bộ rời khỏi ngoài hồi, chuyện sau khi trở về đại nhân biết rồi.”

      “Ngươi đúng là hồ đồ!”

      Lục Hành cúi đầu , “Mã đại nhân, ngươi hãy nghe ta , phải ta cho nàng thoải mái, ta hiểu nàng… chúng ta hỏi được gì, các nàng được rèn luyện lớn lên thế nào, Mã đại nhân, ngươi biết mà.”

      “Sao ngươi biết ta chỉ có mỗi cách thẩm vấn cưỡng ép này?” Mã Dần chỉ vào Lục Hành lên lán kịch liệt, “Đại của ta bị ngươi hủy hết rồi.”

      Mã Dần chắp tay sau lưng đứng ngay cửa sổ, nhìn dãy núi xa xa, trong lòng có tư vị khác. Lại lần này ông tới Dương Châu phá án hạ quyết tâm, lẽ nào lại tay trắng trở về?

      Buổi tối, Lục Hành ngủ chợt nghe tiếng đập cửa, giật mình thoáng cái tỉnh táo, lại nghe ngoài cửa truyền đến giọng của Mã Dần, ông , “Lục đại nhân, ngươi ngủ chưa?” Lục Hành nhìn sắc trời đen như mực, nghĩ thầm, cái quái gì mà giờ này ai ngủ chứ, cũng bất đắc dĩ bò dậy, “Mã đại nhân, đợi chút.”

      Đến khi chạm đất, mặc y phục tử tế, đẩy cửa ra, thấy Mã Dần ăn mặc xộc xệch, gương mặt tràn đầy phấn khởi, “Theo ta tra án.”

      Lục Hành ngây ngẩn cả người, “Bây giờ?”

      Trong mắt Mã Dần lóe lên tia sáng kỳ lạ, “Đúng.”

      Đợi Lục Hành nhìn thấy nơi Mã Dần muốn lại sợ hết hồn, “Mã đại nhân, phải ngươi muốn tra án ư? Sao tới chỗ này?” Hóa ra Mã Dần dẫn Lục Hành lên xe ngựa, mạch tới Diêm Nghiệp cục bên cạnh tri phủ.

      “Chỗ ta muốn tra chính là đây?” Mã Dần nhìn tấm bảng với thể chữ mạ vàng, lạnh lùng , “Vu Thế Nhuận là diêm thương, lại chết kỳ quái vậy, tất Diêm nghiệp cục thoát khỏi can hệ.” Ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên Mã Dần chợt nghĩ ra bật dậy, phương hướng bọn họ điều tra đúng, nếu đầu mối phía sau đều cắt đứt, vậy bắt đầu tra từ phía trước, phải biết rằng Vu Thế Nhuận là vì buôn bán muối lậu bị tra ra mà tự sát.

      Lục Hành rất thấp thỏm, phải biết rằng Diêm Nghiệp cục phải ai muốn tra là tra được, vì mỗi người trong này đều có chỗ dựa vững chắc, nước rất sâu. Lẽ nào tra được án, lại ném mình vào, ai ngờ vừa xoay đầu lại thấy Mã Dần lộ ra tư thái nóng lòng muốn thử… Trong lòng hơi hồi hộp, rốt cuộc nhớ ra, vị Mã Dần trước mắt này ngay cả con trai của công chúa tiền triều cũng dám giết, đâu có chuyện gì ông dám làm, hơn nữa cũng vì ông, mà tại tiền triều ràng công tích hiển hách, nhưng chức quan vẫn ở vị trí chủ bộ được cất nhắc lên.

      Chẳng biết tại sao, bỗng Lục Hành có loại dự cảm xấu. gặp người sợ trời sợ đất vậy, vụ này gần như phải chọc thủng toàn bộ trời Đại Kỳ rồi…

      ***

      Cố Tương vui vẻ chuẩn bị y phục cưỡi ngựa, nghe hoàn cảnh Tây Sơn săn thú rất đẹp đẽ, cổ thụ rất sâu, đường xá ngoằn ngoèo, bây giờ là mùa thu càng có rất nhiều quả dại thấy được… Nàng tưởng tượng mình cưỡi tiểu Bạch cực kỳ dũng mãnh bắn tên, tự chủ nhớ tới những ngày ở biệt viện. Khi đó Hình Thượng Thiên cũng rất dịu dàng, sợ nàng khổ sở, cố ý bắt con thỏ cắm tên của nàng vào, rằng nàng bắn. Ai có thể ngờ được, chỉ trong chớp mắt việc này là chuyện mấy năm trước rồi, khi ấy nàng rất sợ thời gian trôi quá nhanh, Hình Thượng Thiên lại trở về bên người Uông thị. Kết quả, tại hai người có với nhau hai mặt con.

      Lúc Hình Thượng Thiên tiến vào, Cố Tương nhìn áo choàng viền lông trắng ngẩn người, nét mặt tươi cười dịu dàng, trong mắt tràn ngập tình ý hơn cả ngọt ngào, sửng sờ, tới hỏi, “ nghĩ gì thế?”

      Cố Tương thấy Hình Thượng Thiên, tình ý trong mắt vẫn tản , hờn dỗi, “Điện hạ, người vào cũng thiếp tiếng.” Sau đó chỉ chỉ áo choàng trong tay, hỏi, “Điện hạ còn nhớ chiếc áo choàng này ?”

      Mặt Hình Thượng Thiên tự chủ đỏ bừng, lúng túng xoay mặt sang chỗ khác, “Đương nhiên nhớ.” Kế đó tự mình lấy chén trà rót trà, lại nhớ về sau bị Cố Tương vạch trần, hốt hoảng con thỏ bị hù chết, giờ nghĩ lại đúng là… đúng là ngốc quá, cũng biết Cố Tương nghĩ sao về mình? Nghĩ tới đây, lòng rối bời, chỉ cảm thấy chưa từng chật vật thế, cũng bất cẩn rót trà lên ngón tay, cái tay kia chợt buông ra, chén trà lập tức rơi xuống đất.

      Cố Tương, = =

      Mùa thu thời tiết hanh khô, món canh cá cay, thố cay các loại Cố Tương thích ăn đều ném sang bên, bắt đầu chuyển qua ăn sushi. Lại ngày Cố Tương mơ thấy mình ăn bàn lớn sushi, sáng sớm tỉnh lại thèm chịu được. Hình Thượng Thiên thấy dáng vẻ này của Cố Tương liền hỏi, rốt cuộc nàng mơ thấy cái gì mà thèm vậy?

      Cố Tương muốn ăn cơm nắm bọc rong biển.

      Kết quả khiến Cố Tương rất kinh ngạc là, lúc này có rong biển rồi, nhưng chắc chắn có loại rong biển tráng thành bánh mỏng, nên Cố Tương bèn lấy đống lớn rong biển vụn bọc cơm, nắn thành kích cỡ chừng quả đấm. là bọc cơm, thực ra chính xác hơn là trộn cơm, hỗn hợp trộn với nhau. Vị đầu bếp đó còn rất thích thú bỏ hai quả sơn tra ở giữa nắm cơm trắng to cỡ quả đấm, giống như hai mắt đáng , 囧.

      Sáng kiến tệ, nhưng có phải sushi Cố Tương muốn ăn .

      Cố Tương trao đổi rất nhiều lần với Liễu Chi, Liễu Chi với đầu bếp. Đợi đến lúc sushi lần nữa đưa lên, đúng là làm thành miếng rong biển, có điều vẫn to cỡ nắm tay, mặt cũng dùng sơn tra làm mắt, nhưng vấn đề là ai có thể cho nàng biết tại sao miếng rong biển này cắn nổi trời? Rồi vì sao cơm bên trong là cơm rang, nàng cho tôm bóc vỏ, nhưng đâu có cơm rang tôm bóc vỏ chứ.

      Lần thứ ba, dựa theo cầu của Cố Tương làm thành kích cỡ sơn tra, Cố Tương nghĩ thầm. lúc này để sơn trà làm mắt nhỉ, bên trong cũng phải cơm rang nhỉ, ắt hẳn dùng xì dầu và giấm trộn cơm nhỉ! Ai ngờ sau khi nhìn thấy thành phẩm nàng trợn tròn mắt, còn sơn trà làm mắt nữa mà đổi thành hạt gạo đen.

      Cố Tương nghĩ người làm món sushi này thực rất cố chấp với tạo hình đáng nè. = =

      Đương nhiên sau đó Cố Tương cũng phát , đời này phải ngươi có nhóm đầu bếp giỏi nhất nước có thể làm ra tất cả mỹ vị, dưới tình huống hề có phương pháp làm và nguyên liệu, việc ấy chỉ là nằm mơ thôi. Có điều may mà… những thành phẩm thử nghiệm của Cố Tương lại chiếm được thích của Hình Thượng Thiên, đặc biệt hàng loạt cơm nắm mắt gạo đen đáng kia, ăn hết miếng này tới miếng khác, cảm thấy vừa tiện vừa ngon, sau đó sao… Những thứ này được xem như điểm tâm chuẩn bị sẵn trong ngự thư phòng, vị đầu bếp chấp nhất với tạo hình đáng đó cũng được thưởng bạc.

      Đương nhiên về tên món ăn, lần đầu tiên Cố Tương lập tức gọi sushi, nàng nghĩ, cũng thể vì nàng chuyển kiếp liền đổi tên được, việc này ổn lắm… Kết quả Hình Thượng Thiên lại nghe thành ‘gầy tí’[2], thuận miệng câu, món này trông như trống tròn đâu giống gầy đâu?

      [2]Gầy tí: đồng với từ sushi.

      Cố Tương, = =

      Sau đó Hình Thượng Thiên cầm tay Cố Tương an ủi nửa ngày, chỉ giờ mặc dù nàng hơi đầy đặn, ừm… bộ ngực của Cố Tương phát triển theo tuổi tác sắp đột phá lên cúp C rồi. Vóc dáng Cố Tương cũng cao, cộng thêm gần đây thu phiêu[3], đúng là có chút đủ tiêu chuẩn mảnh khảnh.

      [3]Thu phiêu: ngày trong lập thu, dân gian dùng cách ăn thịt kho để bù lại ‘lượng mỡ’ mất vào mùa hè.

      Tất nhiên trọng điểm của Hình Thượng Thiên là giờ nàng đâu béo, ta thấy rất ổn, đừng giày vò mù quáng, làm món cơm nắm gọi là gầy tí.

      Trong ánh mắt tràn đầy thương của Hình Thượng Thiên, Cố Tương cảm động ngớt, chẳng qua nàng thực có ý này mà, = =

      *Mẫu Đơn đầu
      [​IMG]

      Hộp gỗ chạm sơn đỏ có kiểu dáng như thế này
      [​IMG]

      Gõ mãi mới xong T________T
      nkhanh3324, gemikat, Tiểu Ly 111161 others thích bài này.

    3. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Nhà nhà người người trùng trùng mưu cùng tính kế.
      Cố thôn vẫn miệt mài ăn, nghĩ đến ăn, cải thiện bữa ăn. Cố thôn biết là béo lên hay lại đứa nữa đấy? Mắn gì mà mắn thế!
      tart_trung, thuhuong, song ngư5 others thích bài này.

    4. Dion

      Dion New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      5
      Đọc từ 7h sáng đến giờ mà mai lạ thi các nàng ạ >.<
      LạcLạc thích bài này.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Cha ngô lan hi có vấn đề rồi
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :