1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Ô tô bay


      Ngày tháng chín đến rất nhanh. Tôi cùng Blaise tạm biệt nhau ở sân ga chín ba phần tư, bước lên tàu hỏa trở lại trường Hogwarts.

      Năm nay chúng tôi cần qua hồ - đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho học sinh năm nhất, chúng tôi được xe ngựa đưa vào trường Hogwarts.

      Chiếc nón phân loại vẫn hát bài hát quái dị, các học sinh cũng rất nể tình mà vỗ tay (trừ nhà Slytherin - nhà Slytherin luôn khác biệt trong Hogwarts).

      Giáo sư McGonagall luôn nghiêm khắc nay mặt cũng thấp thoáng ý cười, đứng ở bên cạnh chiếc nón phân loại xướng tên học sinh. Chiếc mũ cũ nát này biết dùng phương pháp gì phán đoán nhà phù hợp cho các học sinh mới, rồi phân chúng đến các nhà.

      Cụ Dumbledore với các ngón tay đan vào nhau đặt bàn xem quá trình phân nhà, bộ râu bạc của cụ tỏa sáng - ngoài mấy ngọn nến lập lòe sáng. Chỗ ngồi của giáo sư Snape trống . Bên cạnh chỗ ngồi của Giáo sư Snape, là chỗ ngồi từ trước đến nay của giáo sư dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, có người đàn ông ngồi.

      Tôi nghĩ tới lời bà chủ tiệm sách, nhịn được mở to mắt nhìn kỹ người đàn ông này. ta có mái tóc vàng óng rực rỡ, nó sáng lấp lánh, được uốn vừa phải, đôi mắt xanh còn hơn cây xa cúc.

      Hình như người đàn ông có chút đẹp trai này chính là người có tiếng tăm lừng lẫy Gilderoy Lockhart. Người này cho tôi cảm giác hoàn toàn giống trong sách, thoạt nhìn cũng còn trẻ, vốn tôi còn tưởng rằng thấy người nam nhân trung niên phóng đãng, thần bí, phong lưu cơ.

      Nhưng có vẻ nhóm bạn học của tôi - nhất là các nữ sinh lại thích người như thế này. ít bạn học nhận ra ta, bởi vậy dù có ở lễ phân nhà, cũng ít người kéo tay áo bạn học khe khẽ , say mê nhìn ta.
      “Hôm nay, tôi có tin muốn thông báo với các em” sau khi kết thúc lễ phân nhà, cụ Dumbledore . “Tại đây, tôi hân hạnh giới thiệu tới các em, giáo sư mới của chúng ta, phụ trách môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Gilderoy Lockhart!”

      Giáo sư Lockhart đứng lên, nụ cười tiêu chuẩn với tám cái răng lóe sáng, cái chào vừa tao nhã lại vừa khoa trương.

      Tiếng vỗ tay, tiếng thét chói tai vang lên, nhóm nữ sinh càng kích động, ít nam sinh mang theo thái độ thù địch cùng phản đối bĩu môi.

      Đến thời điểm mọi người dùng cơm, Malfoy rời . Đến khi yến hội sắp kết thúc mới trở về, nhìn cực kỳ cao hứng.

      “Hừ! Các ngươi biết ? Chúa cứu thế Potter và tên phản đồ nghèo mạt rệp thuần chủng nhà Weasley, cưỡi chiếc ô tô bay đến trường. Bọn chúng bị đuổi học.”

      Nhà Gryffindor vừa nghe thấy liền ầm ĩ, có phẫn nộ chỉ trích Malfoy dối, nhiều hơn là ủng hộ Harry Potter, giống như điều đó là chuyện đáng kiêu ngạo. Percy Weasley, huynh trưởng nhà Gryffindor nhắc nhở: “Malfoy, nếu cậu còn bịa đặt lung tung, tôi nhất định phạt cậu.”

      Huynh trưởng Coffey nghe vậy thản nhiên liếc nhìn ta. Malfoy hất cằm lên cao ngạo nhìn lại, khinh thường cùng ta chuyện.

      “Quá hèn nhát, muốn tin tưởng , lúc nữa Potter cùng Weasley khóc lóc mà đến ký túc xã lấy hành lý, các ngươi biết đây là thực. Hừ.” Malfoy xấu xa , “Percy Weasley, em trai ngươi nghỉ học, chắc chắn giúp gia đình ngươi giảm ít gánh nặng đấy chứ?”

      Percy Weasley tức giận cực kỳ. Nhưng Hugh Coffey như vô ý đứng lên, tách Weasley và Malfoy ra, trong lúc đó cũng trừng trừng nhìn lại.

      ta vỗ tay, lạnh nhạt : “Xin mời các học sinh mới.”

      Năm hai cùng năm nhất có điểm khác biệt, tôi ngồi dãy bàn cuối, chỗ đấy thuộc về học sinh năm nhất. Phiền toái là chỗ ngồi của tôi cũng dễ tìm… Ngày hôm sau, tôi phải đợi tất cả mọi người ngồi xuống ăn cơm, mới ngồi vào chỗ duy nhất còn trống.

      Vừa ngồi xuống, hàng trăm con cú ùa bay vô. con cú mèo đặc biệt lộng lẫy chuyển cho Malfoy túi kẹo - thứ mà nhà Malfoy mỗi buổi sáng đều gửi cho cậu. Cậu ta tự đắc bóc ngay gói kẹo phân phát cho hai người hầu trung thành của mình.

      con cú màu xám trượt dài xuống dãy bàn nhà Gryffindor, nó liên tục đụng đổ mười mấy chén đĩa, cuối cùng rớt tõm vào ly sữa của Hermione.

      “Errol!” Ron Weasley kêu lên, kéo nó từ trong ly sữa ra.

      Malfoy ôm bụng cười ngặt nghẽo, cậu chỉ vào dãy bàn nhà Gryffindor: “Trời ơi, Tao chưa từng gặp con cú nào già đến thế! Nhà Weasley nghèo mạt rệp đến nỗi bóc lột con cú già kìa.”

      trận phẫn nộ ồn ào làm cho mọi người hoảng sợ, nhưng chờ cậu (Malfoy) phản ứng kịp cậu lại cười càng thêm khoái trá: “Ha ha, Ron Weasley nhận được lá thư Sấm!”

      Tôi nhìn về phía dãy bàn nhà Gryffindor, Ron Weasley đỏ bừng mặt như cái mồng gà.

      -----------------------

      Chương 32: Phòng hiệu trưởng


      Tiết đầu tiên của học kỳ này là môn Thảo dược học, nơi học là nhà lồng kính số ba, cây cỏ ở đó càng thêm thú vị và đương nhiên là nguy hiểm hơn nhiều. Thời điểm học năm nhất, chúng tôi được phép vào đó.

      Nhà lồng kính có mùi khí ẩm ướt, những đóa hoa to bằng cái dù, treo lủng lẳng. Các loại cây cỏ được chuyển đến các phía, ở giữa là khoảng rộng với vùng xanh mượt toàn là Nhân sâm (Mandragora).

      Buổi học hôm nay là thay chậu cho cây Nhân sâm. Nhân sâm thường được dùng trong thuốc phục hồi, nhưng bản thân cây này có điểm nguy hiểm. Giáo sư Sprout tiếng kêu của cây trưởng thành có thể làm chết người nghe tiếng, điều này làm cho rất nhiều học sinh do dự. Nhưng những cây Nhân sâm này chỉ là cây con, còn chưa có khả năng làm chết người, nhiều nhất chỉ có thể làm cho người ta bất tỉnh vài giờ thôi.

      Gốc cây Nhân sâm giống em bé sơ sinh xíu với nước da xanh nhợt, chúng nó giận dữ giãy giụa trong khí, ra sức khóc rống lên. Lúc đặt vào chậu mới chúng vẫn còn giãy giụa, vặn vẹo dốc sức hướng ra ngoài. Cuối buổi học, tất cả học sinh đều mồ hôi đầm đìa, cực kỳ nhếch nhác.

      Tiết thứ hai là môn Biến của Giáo sư McGonagall. Sau năm luyện tập, chúng tôi bắt đầu biến hình con vật. Tiết hôm nay cầu biến bọ cánh cứng thành cái nút áo.

      Tôi uyển chuyển vung đũa phép, ma lực thông thuận luân chuyển giống như nước, cảm giác mọi việc như ý làm tôi mừng muốn khóc.

      Hermione Granger vẫn như thường là người đầu tiên hoàn thành, cúc áo của ấy màu xanh rất đẹp. Giáo sư McGonagall cao hứng cho ấy năm điểm.

      Malfoy vui hừ tiếng, sau lúc cố gắng, cậu ta biến con bọ cánh cứng thành nút áo có chạm nổi hình con rắn màu bạc nhà Slytherin, giáo sư McGonagall cho điểm vì cái nút áo tinh xảo này.

      Ron Weasley nhìn cực kỳ thê thảm… đũa phép của cậu biết bị cái gì làm gãy, vì thế cậu ta đành phải dùng băng dán dính nó. Tiết đầu tiên, cậu ta quơ quơ cây đũa nhưng con bọ cánh cứng cứ chạy lon ton quanh bàn.

      “Đến đây thôi, tan học.” Giáo sư McGonagall : “trò Hopper, sau bữa trưa, trò lên phòng hiệu trưởng, giáo sư Dumbledore chờ trò đấy.”

      Tôi chả hiểu gì : “Vâng, thưa giáo sư McGonagall.”

      Sau bữa trưa, tôi đến phòng thầy hiệu trưởng.

      Đây là căn phòng hình tròn sáng sủa, tường là các bức tranh chân dung các hiệu trưởng khóa trước ngủ say. Bốn phía là các kệ sách trưng bày rất nhiều sách với nhiều màu sắc khác nhau. Có cái thang lên lầu - nơi sinh hoạt hàng ngày, chiếc bàn to bên cạnh cây thang được bày biện giống các cung hoàng đạo, cọ ra có ánh đồng. Bên phải bàn làm việc là cành cây khô, cây là con vật màu xám đỏ, con chim già ngừng rụng lông.

      Giáo sư Dumbledore với toàn thân sặc sỡ ngồi phía sau bàn làm việc, hiền lành nhìn tôi. Giáo sư Snape đứng lặng im trong góc , nhíu mày sâu… Thầy đứng ở góc đó phảng phất như có màu, chỉ có hai màu đen trắng.
      “Ngồi , trò Hopper” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm kéo ra cái ngăn , “Có muốn chút kẹo ?”

      thưa thầy” Tôi dè dặt “Cảm ơn thầy”

      Giáo sư Snape phát ra hơi thở kiên nhẫn.

      “A, được rồi, được rồi. Severus, đối với cụ già và trẻ cần có chút khoan dung, đúng ?” cụ Dumbledore bình tĩnh , sau đó với tôi “trò Hopper, từ chỗ thầy Snape ta được biết… thành tích môn Bùa mê của trò rất tốt?”

      Tôi nhìn sang Giáo sư Snape, nhưng cái mặt cau có của thầy chỉ có chán ghét.
      “Đúng vậy” Tôi .

      “Ồ… Trò có thể thi triển cái cho ta xem ? Bùa bay là được.”

      Tôi gật đầu, rút ra đũa phép chỉ vào cái bàn làm việc: “Wingardium - Leviosa!”

      Chiếc bàn vững vàng bay lên, trôi nổi trần nhà, đồ đạc bàn cũng hề bị rơi rớt.

      “Rất tuyệt.” Thầy Dumbledore tươi cười , thầy vẫy vẫy ống tay áo, cái bàn trở lại vị trí cũ, nước trong bình hề bị sánh ra ngoài. “Ồ, ở tuổi này của trò ma lực của trò rất cường đại đấy.”

      Giáo sư Snape khinh thường hỉ mũi.

      “Từ chỗ thầy Snape ta được biết, mấy ngày nghỉ trước, ma lực của trò lại bạo động đúng ?” thầy Dumbledore tươi cười biến mất, bình tĩnh nhìn tôi.

      Tôi gật đầu. Do dự chút, tôi : “Thầy Dumbledore… con đọc được trong sách, phù thủy khi còn rất dễ xảy ra bạo động phép thuật, bởi vì cơ thể chưa trưởng thành, thể tự nhiên khống chế phép thuật từ linh hồn. Nhưng sau khi nhập học phát sinh những chuyện như vậy nữa. Chương trình học năm đầu khống chế và khai thông phép thuật, vậy mà phép thuật của con vẫn còn ổn định, có phải… con được bình thường?”

      “À, . Thực tế là cho dù trưởng thành phù thủy cũng phát sinh bạo động phép thuật. Nhưng cũng có thể, trò Hopper, tình huống của con có lẽ cũng bình thường.”

      Cụ ngừng lại, quan sát vẻ mặt của tôi qua chiếc kính nửa vầng trăng.

      “Vậy, trò Hopper, con có biết tác dụng của đũa phép ?”

      “Vâng,” Tôi trả lời ngay “Đũa phép dùng để dẫn đường cho phép thuật cùng tăng phúc cho phép thuật.” Chần chừ, tôi lại hỏi: “Thưa thầy… chuyện này với con có liên quan sao ạ?”

      “Dĩ nhiên, người trẻ tuổi nên kiên nhẫn.” cụ Dumbledore cười nhìn tôi với ánh mắt màu xanh “Theo như ta nghĩ, ở độ tuổi của con, phép thuật của con rất cường đại… quá cường đại. Chỉ sợ chương trình học năm nhất cũng thể kiểm soát được. Mà cây đũa phép con dùng lại phải là của chính con, nó thể mang lại tác dụng dẫn đường tốt được.”

      “Ừm, cần căng thẳng, trò Hopper. Để ta nhìn xem nào… vấn đề đũa phép được giải quyết, tốt lắm… Ta nghĩ, chúng ta phải bố trí cho con khóa phụ đạo. Con có sẵn lòng học phụ đạo với Giáo sư Flitwick vào mỗi buổi tối thứ Tư ? Thầy ấy lựa chọn những phép thuật để dạy cho con. Nếu giáo sư Flitwick có thời gian giáo sư Snape thay thế.” Cụ Dumbledore hiền lành .
      Lấy hiểu biết của tôi đối với giáo sư Snape, chỉ sợ thầy ấy cũng vui vẻ gì khi thời gian cá nhân còn muốn dậy phụ đạo cho đứa nhóc đáng ghét. Mặc dù thầy ấy cau mày, cũng vui sướng gì nhưng thầy ấy cũng từ chối.

      Tôi ngạc nhiên mà nhìn trộm thầy ấy cái, trả lời: “Vâng.”
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Học phụ đạo


      , cổ tay phải chuyển động như vậy, phải linh hoạt, chú ý đến chuyển động của ma lực trong cơ thể… nhìn đây”, giáo sư Flitwick đứng đống sách, chỉa đũa phép vào tôi, : “Thả lỏng.”

      Đũa phép rời tay, cả người tôi nhũn ra.

      Thầy Flitwick phất tay, tôi cảm thấy lực lượng lại trở về.

      Ông ấy vui vẻ : “À, vậy trò thử chút .”

      Tôi nhặt đũa phép lên, hướng về phía ông ấy: “Thả lỏng.”

      “Đúng thế! Tốt lắm!” Giáo sư Flitwick vui mừng , “Tôi cảm thấy hơi mệt. Trò Hopper rất có thiên phú.”

      Tôi biết gì nhìn ông ấy.

      “Ha ha, trò vừa lòng với hiệu quả của nó sao?” Thầy Flitwick chú ý tới thái độ của tôi, cười tủm tỉm , “Ở tuổi của trò, trò làm được thế cũng là tốt rồi.”

      Tôi miễn cưỡng tiếp nhận cách này của ông ấy. Nên biết vị chủ nhiệm của nhà Ravenclaw này tuy nhìn như già lắm, nhưng tuổi lại cùng giáo sư McGonagall cũng chênh lệch nhiều - tất cả mọi người đều biết, tuổi càng lớn phù thủy càng mạnh. Huống chi, vị giáo sư này tuy rằng vóc dáng bé, chưa đến ngang bụng tôi, nghe hồi trẻ là quán quân quyết đấu.

      “Mặc dù ít chú ngữ để giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám dạy thích hợp hơn…” Giáo sư Flitwick nhìn thời gian, từ đống sách xuống, “Ừ, hôm nay đến đây thôi.”

      đến môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám, tôi khỏi cười khổ: “A, ngày mai là giờ học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám… đúng là tai nạn. Nếu giáo sư Snape có thể đặc biệt phê chuẩn em cần học giờ học này tốt quá.”

      Vĩ đại Gilderoy Lockhart, trước giờ học của ông ta, hầu hết các học sinh đều hưng phấn, từ sách của ông ta có thể thấy đó là phù thủy mạnh và dũng cảm. Nhưng ai ngờ được trong giờ học đầu tiên liền vạch trần ngu xuẩn cùng ngu ngốc của mình, ông ta lại để những con nhí Cornish cướp đũa phép, Merlin ơi - đó chỉ là những con nhí Cornish mà thôi!

      Trong sách ông ta là con người thú vị, ông ta mạo hiểm trong đêm tuyết tìm kiếm nhìn như , làm cho mọi người lạc vào thế giới kỳ lạ - nhưng sau khi quan sát mấy buổi học, tôi thừa nhận ông ta là người mặt dầy tự cao tự đại, trừ việc mặc quần áo lộng lẫy tới lui trong sân trường để cho các trong thời kỳ trưởng thành thưởng thức có tác dụng gì nữa.

      Giáo sư Flitwick nhón chân, để những sách phép thuật sử dụng để lên giá sách. Khi nghe tôi nhắc đến giáo sư Lockhart, sắc mặt tốt lắm : “À, đáng tiếc, giáo sư Snape cho trò đặc quyền đó đâu. Dù sao ông ta… à, cũng là giáo sư, chúng ta phải kính trọng ông ta.”

      Khổng tước Lockhart khẳng định giáo sư Flitwick cực kỳ sùng bái ông ta, cực kỳ nhiệt tình đưa cho giáo sư Flitwick mười ảnh chụp hình ông ta ở nhiều địa điểm có ký tên - Lockhart tham gia Quidditch, Lockhart đứng ở bên xác chết quái thú, Lockhart nhàng hất mái tóc, Lockhart đứng ở đài trao giải… Mỗi ảnh chụp đều là Lockhart với mái tóc vàng óng, nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng.

      Hình như, giáo sư Flitwick rất tiếc nuối khi thể cấp phê chuẩn đặc biệt…

      Tôi hiểu cũng đồng tình liếc nhìn giáo sư Flitwick, giúp thầy đặt sách lên giá, hơn nữa chọn mấy quyển sách nguyền rủa: “Giáo sư, em có thể mượn mấy cuốn sách này ạ?”

      “Được.” Giáo sư Flitwick hăng hái mà xem những quyển sách tôi chọn, “À… ‘Từ xưa đến nay - sâu phân tích bùa mê tình’?

      Tôi ngại ngùng: “Em chỉ là rất tò mò với phép thuật mê tình.”

      “A ha, đúng vậy, nó rất thú vị, nhưng với trò vẫn còn quá sớm.” Ông ấy bỏ quyển sách bìa màu phấn hồng qua bên, đem những quyển sách khác đưa tôi, “Mấy quyển này đều rất hay, em có thể xem thử, nhưng nên nóng vội. ra, tôi đề nghị em nên luyện tập những chú ngữ em biết, cảm nhận khác biệt về ma lực trong những lần thi phép, đây mới là tốt.”

      “Vâng, thưa thầy.” Tôi trả lời rồi rời khỏi lớp Bùa mê, về tới hầm nhà Slytherin.
      Sắp đến thời gian cấm lại, hôm nay tại phòng sinh hoạt chung số người còn ở đây còn rất nhiều so với trước kia, tựa hồ mọi người chờ đợi hoạt động gì đó.

      Huynh trưởng Coffey suy nghĩ ngồi dựa ghế sofa gần lò sưởi. Tôi thấy Malfoy ở đây, mặt cậu ta hưng phấn khống chế được.

      Nhưng chẳng liên quan gì đến tôi… Tôi xuyên qua phòng sinh hoạt chung trở lại phòng ngủ của mình.

      Lúc tắm tôi thấy ngực mình nhú lên như quả trứng đặt trong túi và chiều cao cao hơn năm trước nhiều.

      Tôi lại lần nữa tiến vào thời kỳ trưởng thành.

      ----------------------

      Chương 35: Thư viện


      Từ ngày xui xẻo dạo trong sân trường gặp Gilderoy Lockhart, tôi lại trở về Thư viện.

      Bà Pince chắc chắn là đáng hơn Lockhart, nhóm Chúa cứu thế mặc dù có chút ầm ĩ, nhưng ít nhất có bọn họ nghĩa là có hài kịch để xem.

      Tôi chủ yếu luyện tập bùa chú tại phòng ngủ, tuy rằng ở đây có chút buồn, hơn nữa việc dọn dẹp phòng ngủ bừa bộn sau khi luyện tập thất bại phiền toái - gần như là mọi lần, hậu quả của bùa chú phải là cái rửa sạch là có thể xử lý sạch.

      Ron Weasley mệt mỏi nằm sấp bàn, Harry Potter cũng mệt mỏi chào tôi, Granger gật đầu chào tôi, sau đó bên làm bài tập, bên bực bội dạy bọn họ.

      “Ôi, Merlin! Buông tha cho tớ Hermione!” Weasley cáu bẳn , “Ngày hôm qua tớ vừa phun đống sên, vừa phải đánh bóng các đồ bằng bạc trong phòng truyền thống.”

      “Mình tình nguyện cùng bồ trao đổi,” Potter cam lòng , “Tớ phải hồi thư của người hâm mộ Lockhart. Bồ biết chuyện này khổ sở như thế nào ?”

      “Trao đổi?” Weasley hoài nghi , “Ý bồ là chuyện phun sên à?”

      ” Potter dè dặt , “Ý mình là giúp Filch đánh bóng các đồ bạc trong phòng truyền thống thôi.”

      Tôi ngồi ở cái bàn khác, nghe vậy thể nhịn cười ra tiếng, Ron Weasley là người tích cực nhất trong những người thù hận Slytherin - ngày hôm qua vào lúc Gryffindor cùng Slytherin tranh đoạt sân Quidditch, Weasley có ý đồ sử dụng bùa chú với Malfoy bằng chiếc đũa muốn gãy của mình, kết quả là chính cậu ta cả ngày muốn ói sên mà lại còn bị cấm túc. Hình ảnh cậu ta vừa ói sên vừa đánh bóng các đồ bị các học sinh Slytherin truyền khắp các nhà.

      Cậu ta bực bội nhìn tôi.

      Tôi có ý để cho cậu ta xả giận lên người mình, tuy có thành ý là mấy, nhưng tôi vẫn tươi cười ngăn cậu ta lại: “ xin lỗi. "

      Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, quay đầu lại tiếp tục chuyện phiếm cùng Granger và Potter.

      " Đến bây giờ mình vẫn thấy đau nhức cả người, lão Filch luôn đứng bên cạnh nhìn mình, bắt mình đánh bóng cái cúp Quidditch đến mười bốn lần mới hài lòng ! Nếu ông ta có chuyện gì mà phải rời , ông ta để con mèo lại giám thị mình - ôi, cái con đó giống như con ma vậy, con mèo vừa xấu vừa gầy, lúc lão Filch ở đấy, mình hận thể đá cho nó mấy phát ! "

      " Bồ nên cảm thấy may mắn khi mình làm thế. " Granger uy hiếp .

      Ông Filch là thầy giám thị, nghe thầy ấy lượn lờ ban đêm, bắt các học sinh đến giờ cấm còn lại bên ngoài, ngoài ra còn hung dữ trừng phạt. người Gryffindor thích lượn lờ vào ban đêm thể ghét Filch, cho dù thực tế họ chỉ cần tuân thủ nội quy trường học, dù thầy nghiêm khắc cũng có lý do phạt bọn họ.

      Thầy Filch có con mèo già gầy trơ xương là bà Noris, tôi từng đứng xa xa nhìn thấy vài vần. Đó là con mèo có đôi mắt màu hồng, luôn im lặng như bóng ma lại qua các hành lang, khi phát ra các học trò làm sai lập tức kêu lão Filch đến đó. chỉ có Ron, còn rất nhiều học sinh đều chán ghét nó, thậm chí cặp sinh đôi Weasley từng trêu trọc bà ta.

      Kiếp trước tôi là bác sĩ thú y, đến trung tâm cứu hộ chó làm tình nguyện trong thời gian dài, đối với động vật, tôi thể nhìn chúng bị bắt nạt. Tôi nhịn được chen vào : " Xin lỗi… có thể là tôi có cùng cách nhìn ? Tôi cho rằng nếu có người uy hiếp con vật phụ tá công việc, đó là hành động tồi tệ. "

      Squips là những người có ma lực đủ để thi triển phép thuật, để cuộc sống ở thế giới phù thủy được tốt hơn, có rất nhiều người ký kết khế ước với mèo để mượn dùng sức mạnh của chúng, những con mèo đó được xưng hô là " Ông " hoặc " Bà ".

      Nhóm ba người quay lại nhìn tôi.

      " Tôi phải với các cậu rằng… Bà Noris có tác dụng giống như những chú chó dẫn đường cho người mù ở thế giới Muggle, đúng ? "

      Weasley mờ mịt hỏi : " Chó dẫn đường là cái gì ? " Nhưng Potter và Granger hiểu ý tôi, vành tai Potter nhanh chóng đỏ rực.

      " À, việc này, " Cậu ta lắp bắp , " Mình nghĩ Ron là người hay đùa. "

      " Đương nhiên. " Granger nghiêm khắc , " Cậu ta có cơ hội làm cái gì đối với Bà Noris đâu. "

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36 : Tiệc Halloween


      Tháng mười đến, thời tiết u nhiều mưa. Thỉnh thoảng trời mưa, khí ẩm ướt lạnh lẽo bao phủ mặt đất, ngấm vào trong lâu đài.

      Đội trưởng Wood đội Quidditch nhà Gryffindor vẫn còn dằn vặt bởi trận thu năm ngoái, mặc dù trời mưa cũng cho ngừng luyện tập, mỗi ngày đều thấy các cầu thủ nhà Gryffindor ướt đẫm dính đầy bùn từ sân bóng trở về.

      điên rồ của họ lây sang nhà Slytherin - đội trưởng Marcus Flint mặc dù cả đội đều được dùng Nimbus 2001 (vì chúc mừng Malfoy trở thành Tầm thủ, cha cậu ta tặng), nhưng ta cho rằng việc tập luyện chăm chỉ trầm trọng đả kích đội Gryffindor.

      Vì thế mỗi buổi tối ngày nghỉ đều thấy cầu thủ mệt mỏi bước vào phòng nghỉ, dưới chân kéo theo hàng nước, mỗi người thoạt nhìn vừa lạnh vừa mệt, khuôn mặt Malfoy vốn tái nhợt nay lại càng thêm xanh xao - cậu ta là học sinh năm hai duy nhất trong đội, vẫn là thiếu niên, thân thể gầy yếu cường tráng, mỗi lần đội mưa luyện tập đối với cậu ta là gánh nặng.

      Mỗi lần trở về đều ướt đẫm, Pansy Parkinson đều đưa cậu ta chiếc khăn lông lớn, thành thạo làm ra cái bùa chú hong khô, như vậy Malfoy có thể cả người bốc hơi nước tiến vào phòng ngủ - tâm tư của Parkinson với Malfoy tất cả mọi người nhà Slytherin đều biết, mặc dù tính cách Malfoy nhiều cái xấu, nhưng tất cả mọi người đều phải thừa nhận, cậu ta rất đẹp trai.

      Có vẻ là bùa hong khô của Parkinson có tác dụng, thời điểm bệnh cảm mạo quét qua toàn bộ Hogwarts - tôi cũng bị bệnh - Malfoy gầy yếu vậy mà cũng bị bệnh.

      Tôi bắt đầu luyện tập bùa chú lên động vật còn sống - đối tượng thực tập tốt nhất là chuột, Hogwarts mặc dù là trường học phép thuật, như cho tới bây giờ đều thiếu loại động vật u nho này.

      Nhưng tôi cẩn thận tìm kiếm chúng, rồi tôi phát , năm nay rất ít chuột, tôi cố hết sức mà mới bắt được mấy con.

      Rồi Halloween đến. Trang phục nhà Slytherin như lúc tham dự bữa tiệc của trường, Parkinson uống ma dược, cả người đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Bạn của là Malfoy - tôi cho rằng cậu ta sử dụng ma dược là có thể đạt tới hiệu quả này.

      Cụ Dumbledor mời đoàn vũ công Bộ Xương khô đến biểu diễn, lúc bọn chúng - hoặc là bọn họ ? - bắt đầu khiêu vũ, toàn bộ học sinh hét chói tai gia nhập. Có học sinh nghịch ngợm phóng bùa trôi nổi, leo lên đàn dơi trong đèn bí ngô khổng lồ trôi trong khí, trong ngọn lửa vàng rực rỡ bọn họ vui vẻ thò đầu qua miệng quả bí ngô nhìn xuống phía dưới.

      Tôi phải là tiệc Haloween lần này so với lần trước là tuyệt, chúng tôi đùa nghịch rất thoải mái.

      Tiệc kéo dài hai giờ mới chấm dứt. Vẫn còn tiếc nuối, các học sinh tốp năm tốp ba ghé vào nhau, vừa vừa chuyện rôm rả.

      Lúc chúng tôi tiến lên hành lang lầu ba, phía trước truyền đến tiếng hét chói tai. Các học sinh ở phía sau tò mò ùn ùn tiến lên, sau đó hàng loạt tiếng hít khí.

      Tôi thấy kỳ lạ tiến lên phía trước, thấy ở vũng nước, cái đuôi bà Noris vắt lên phía cây đuốc, cơ thể gầy guộc của bà cứng ngắc như tượng đá. Phía bên dưới bà, tường có hàng chữ được viết bằng thuốc màu đỏ - có thể là máu, viết bừa bãi.

      Phòng Chứa Bí Mật Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.

      " Có chuyện gì thế " Thầy Filch dùng bả vai lách qua nhóm người, tiếp theo, khi ông ta nhìn thấy mèo của mình, tiếng gào thảm thiết vang lên. Ông ta bổ nhào về phía Potter, hai tay dùng sức bóp hai vai cậu, " Là mày ! Mày ! Mày giết chết mèo của tao ! Mày giết chết nó ! Tao giết mày ! Tao… "

      " Filch "

      Cụ Dumbledor chạy tới trường, phía sau còn có các giáo sư khác.

      " theo tôi, Filch, " ông ta với Filch, " Còn các trò, trò Potter, trò Weasley, trò Granger. Huynh trưởng đưa các học sinh khác về ký túc xá. "


      -------------------------------

      Chương 37 : Phòng chứa bí mật


      Vài ngày sau đó, chuyện gì ngoài chuyện Bà Noris gặp công kích, rất nhiều học sinh dùng ánh mắt nghi hoặc sợ hãi nhìn Potter.

      Granger dũng cảm tại lớp Lịch sử pháp thuật hỏi giáo sư Binns " Phòng chứa bí mật là như thế nào. " Giáo sư Binns : " Các trò khẳng định cũng biết, trường Hogwarts là do bốn vị Phù thủy mạnh nhất thành lập hơn nghìn năm trước… Bốn nhà được đặt theo tên của họ. Bọn họ tạo nên tòa lâu đài này, tránh những con mắt tò mò của dân Muggle, bởi vì thời điểm đó, nhóm Muggle luôn sợ phù thủy, các phù thủy gặp bất trắc rất nhiều. Nhưng trong bọn họ cũng dần dần có những bất đồng quan điểm. Slytherin hi vọng Hogwarts tuyển học sinh cần lựa chọn cẩn thận. Ông ta cho rằng phù thủy chỉ nên được truyền dạy cho con cái những gia đình phù thủy thuần chủng mà thôi. Ông thích thu nhận những đứa trẻ con nhà Muggle vì cho là chúng đáng tin cậy. thời gian sau lại xảy ra cuộc tranh luận gay gắt về đề tài đó giữa Slytherin và Gryffindor, sau đó Slytherin bỏ trường ra … Những nguồn tư liệu lịch sử đáng tin cậy cho ta khá nhiều chứng cứ xác thực. "

      " Nhưng vẫn có cái là truyền thuyết, " Giáo sư Binns tẻ ngắt , " Slytherin cho xây dựng căn phòng bí mật trong lâu đài, chỉ có người thừa kế mới có thể mở căn phòng, thả ra nỗi kinh hoàng bên trong, để thanh trừng hết những kẻ xứng đáng theo học phép thuật. "

      " Có thể sử dụng đến Tà thuật Hắc ám mới mở được… " có đệ tử đoán. Lời của ấy tạo nên cuộc tranh luận mới, thảo luận nhiệt tình về cách mở căn phòng bí mật trong truyền thuyết. Giáo sư Binns lớn tiếng ngăn lại. Nhưng cho đến khi hết giờ học, các học sinh vẫn giảm hứng thú đối với đề tài này.

      " Mình sớm biết Salazar Slytherin là lão điên biến thái. " Ron Weasley với Granger, " Nhưng mình biết chính lão khởi xướng cái vụ phù thủy thuần chủng. Có cho tiền mình cũng thèm vô nhà của lão. thiệt với mấy bồ, nếu cái nón phân loại xếp mình vô nhà Slytherin mình lập tức lên xe lửa về nhà… "

      Tôi bị nhóm người chen lấn đứng tại phía sau bọn họ, nghe được Weasley vậy tôi bị chọc giận.

      " Tao cho rằng với trí thông minh của mày, trừ bỏ Gryffindor đều vô được, Weasley. " Blaise Zabini trợn mắt lên liếc cậu ta, nhàng qua cậu ta.

      Weasley trừng mắt nhìn theo bóng dáng của Zabini, hung tợn : " Slytherin ghê tởm. "

      " Tôi cảm thấy cậu nên vơ đũa cả nắm, Weasley. " Tôi từ phía sau bọn họ, " Tôi nghĩ rằng tôi rất ghê tởm. "

      Nhóm ba người nhìn về phía tôi, sắc mặt Weasley đỏ bừng lên, giận đùng đùng : " Vơ đũa cả nắm ? Slytherin phải cũng đối xử như vậy với Gryffindor sao ? "

      " Ít nhất, cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ như thế. " Tôi hé miệng , " Tôi cũng nghĩ đến Salazar Slytherin là lão điên biến thái, ông ta là Phù thủy vĩ đại, giống như ba người còn lại. "

      " Vĩ đại, ha, ông ta cho rằng phép thuật chỉ nên dạy cho con cái gia đình các phù thủy thuần chủng ! " Weasley tức giận nghi ngờ nhìn tôi, " Cậu xuất thân từ gia đình Muggle, chẳng lẽ cậu cũng đồng ý với chuyện điên rồ này sao ? "

      " Tôi nghĩ rằng cậu nên kết hợp với bối cảnh lịch sử lúc đó rồi hãy nghĩ đến suy nghĩ của ông ta. " tôi cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, nhàng , " Giáo sư Binns cũng qua phải sao ? Tình hình lúc đó, Muggle sợ hãi phù thủy, rất nhiều phù thủy bị hãm hại. "

      " Vậy thế nào ? Phù thủy căn bản sợ bị Muggle thiêu cháy đúng ? À, có người còn để cho thiêu cháy mười bốn lần, tên là gì ấy… " Weasley .

      " Vậy thế nào ? " Tôi hiểu nổi, " Cũng phải toàn bộ phù thủy sợ Muggle. Đoạn lịch sử đó ít phù thủy chết trong tay Muggle, thậm chí còn có học sinh của Hogwarts, cậu ta bị Muggle đập chết bằng tảng đá. Thời điểm đó Muggle và Phù thủy là đối thủ, bọn họ cũng có thể giết phù thủy, Weasley. Cậu nên coi thường Muggle. "

      " Như vậy, Phù thủy xuất thân từ Muggle là sai sao ? Bởi vì Muggle cướp quyền lợi nhận được giáo dục sao ? " Potter xen vào.

      " À, thể phủ nhận rất nhiều Phù thủy xuất sắc có xuất thân từ Muggle, Granger là học sinh ưu tú nhất mà tôi gặp " Tôi gật đầu với Granger, " Nhưng nên đem lịch sử và tại nhập làm , phải biết thời điểm đó ở hoàn cảnh đó, Salazar Slytherin tín nhiệm nhóm học sinh xuất thân từ Muggle cũng có thể hiểu được. Bởi vì bọn họ đều có gia đình thân thuộc Muggle, cho dù gia đình có thể hiểu được, ủng hộ bọn họ, nhưng nếu thân phận Phù thủy bị bại lộ, thân nhân Muggle của bọn họ bị bắt buộc bọn họ phải làm số chuyện có hại đối với toàn thể Phù thủy… chỉ cần người đồng ý làm vậy, hậu quả người đó mang lại là thể đo lường, đúng ? "

      Ron Weasley tức giận : " Đây chỉ là giả thiết của cậu mà thôi. "

      " Nhưng cậu cũng thể phủ nhận điều này có thể xảy ra, " Tôi kiềm chế tức giận nhưng cuối cùng vẫn nhịn được , " Weasley, đầu cậu cứng như trúng bùa Hóa đá vậy ! "

      Tôi nổi giận chen đám người phía trước rời , Granger đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38 : Lại bị tấn công


      Những con chuột dùng để luyện bùa chú càng ngày càng ít, điều này khiến tôi phải tính toán tỉ mỉ sử dụng chúng. Bây giờ, nếu có thể tôi đều cố gắng phục hồi chúng như cũ mà phải vứt bỏ chúng như trước đây, để tôi có thể sử dụng tiếp.

      Đáng tiếc, môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám biến thành giám định phép thuật và thưởng thức - bạn cũng có thể gọi là khóa học triển lãm da mặt dày nhất, Chim công Gilderoy Lockhart ở lớp học, đem những đoạn ngắn nội dung sách của ông ta đọc cho học sinh nghe, thỉnh thoảng còn có thể đem các đoạn buồn cười diễn lại. Ông ta chú ý đến cậu nhóc Chúa Cứu thế, mỗi lần biểu diễn đều cố gắng để Potter diễn nhân vật.

      Làm người ta đau thương chính là sau khi làm bài tập ông ta giao về nhà (viết thơ về câu chuyện của ông ta), ông ta càng ngày càng nhiệt tình và cực kỳ tán thưởng đối với tôi, hơn nữa được ông ta tặng quyển tự truyện, tờ giấy trắng của mặt sau chỉ có chữ ký xinh đẹp bay bướm của ông ta.

      Đến thứ bảy, trận đấu đầu tiên của mùa bóng Quidditch lại được mở màn giữa Gryffindor và Slytherin.

      Slytherin tràn đầy tự tin, dù sao đến đội bóng chuyên nghiệp cũng thể tất cả các cầu thủ đều sử dụng Nimbus 2001.

      Khi các cầu thủ Gryffindor tiến vào sân tiếng hoan hô vang lên, Ravenclaw và Hufflepuff đều mong họ đánh bại Slytherin. Phần khán đài nhà Slytherin vang lên những tiếng cổ vũ rất .

      Các tình huống của trận đấu vẫn như mọi khi, trái Bludges điên cuồng đuổi theo muốn đẩy Potter ra khỏi cán chổi. Điều này làm tôi nghĩ đến năm thứ nhất khi cái chổi muốn đẩy Potter rơi xuống. Đội trưởng Gryffindor kêu tạm dừng, nhưng ngay sau đó họ lại tiếp tục trận đấu… trái bóng Bludges vẫn giải quyết được !

      Tôi thấy ngạc nhiên, điều này chứng tỏ Potter thể nghi ngờ là con quái Gryffindor có bộ não siêu thích đam mê mạo hiểm…

      Malfoy cưỡi chổi rất khá, nhưng kết quả là Potter bắt được trái Snitch vàng, rồi bị gẫy tay… Khổng tước Lockhart giáo sư trị liệu cho cậu ta thay vì gắn lại xương lại rút xương cánh tay cậu ta mà thôi. Lúc này khuôn mặt hung ác của Malfoy mới dịu .

      Ngay tại buổi tối ngày Slytherin bị Gryffindor đánh bại… lại vụ tấn công xảy ra, người bị hại là Gryffindor, người hầu luôn thích chụp ảnh chúa cứu thế.

      Tại bữa sáng ngày hôm sau, giáo sư McGonagall thông báo với mọi người tin tức này, tất cả mọi người đều khiếp sợ. Lập tức tin đồn bay toán loạn, mỗi người đều nghi ngờ.

      tại, học sinh năm nhất khi đâu đều tạo thành nhóm, giống như những chú chuột con lạnh run sưởi ấm cho nhau. Mà Ravenclaw cùng Hufflepuff cũng bắt đầu tránh mặt Slytherin, ngay cả Gryffindor cũng bớt phóng túng nhiều.

      Lúc rời nhà ăn, có Hufflepuff hướng bạn mình ý kiến của mình đối với kiện kia : " Mình nghĩ, cái này là do Slytherin trả thù ! "

      Lời của cậu ta lại bị con rắn nghe được, con rắn ngạo mạn lớn tiếng cho cậu ta biết : " Vì để ý phút giây chiến thắng mà đặc biệt ám hại Gryffindor ? Ngươi quá coi thường chúng ta, Slytherin cũng phải là người chịu nổi thất bại ! "

      Con chồn Hufflepuff nhìn như muốn khóc, hình như cậu nhóc cho rằng mình là người hi sinh tiếp theo.

      ra, con chồn coi thường Slytherin, nhưng tình hình thực tế cũng giống như con rắn đó , tối thiểu, đối với việc " phút chiến thắng " mà dằn vặt trong lòng nên chuyên môn đến ám hại Gryffindor, tôi có biết người nhà Slytherin đó là… Malfoy. Gần đây cậu ta cực kỳ hài lòng, nên đối với việc tìm phiền toái cho nhóm Chúa cứu thế cực kỳ nhiệt tình. Nhưng có vẻ nhóm Chúa cứu thế bận rộn việc gì đó, tạm thời chưa có phản ứng đối với những khiêu khích của cậu ta.

      ----------------------------

      Chương 39 : Sách cấm


      Từ khi cậu nhóc người hầu của Potter gặp chuyện may, ngoại khóa của giáo sư Flitwick tôi chỉ đến lần.

      " À, ta nghĩ bao giờ kiện phòng chứa bí mật được giải quyết, trò cần đến đây. " Giáo sư Flitwick , " Buổi tối mình lại an toàn chút nào. "

      Việc này làm tôi cảm thấy cực kỳ buồn bực, nhưng tôi biết là thầy đúng. Để bù lại việc thể đến lớp Bùa chú, tôi quyết định mượn nhiều sách.

      Giáo sư Flitwick đưa tôi về đến hầm nhà Slytherin. Tuy rằng thầy thấp bé nhưng đáng tin cậy, có ông ở bên cạnh tôi rất yên tâm. Tuy rằng tôi đều gì nhưng đối với việc mọi người bị tấn công vẫn chưa được giải quyết, mình tôi qua hành lang người là điều đáng sợ.

      Lúc tôi đến Thư viện vào buổi sáng, thấy nhóm ba người ở đây rồi.

      " Cỏ chút chít ? Cái này làm được. "

      " Chính là vẫn còn thiếu… "

      " Cái này cần nghĩ cách. "

      Tôi nhàng chào họ.

      " Sớm vậy, mọi người thảo luận cái gì đấy ? "

      " À… ít phương pháp phối độc dược… cậu biết đấy… " Potter ấp úng .

      " Là đơn thuốc đa dịch. " Weasley . Potter cùng Granger nhìn chằm chằm cậu ta, cậu ta thoạt nhìn muốn cắn rụng lưỡi.

      Tôi ngạc nhiên nhìn bọn họ, nếu như tôi nhớ lầm bọn họ chưa được học về thuốc Đa dịch.

      Granger miễn cưỡng cười với tôi : " Giáo sư Lockhart phê cho phép bọn mình đọc quyển sách Độc dược tối hiệu nghiệm này, bồ cũng biết, trong sách của thầy có xuất loại độc dược, quyển sách này có giới thiệu qua. "

      " Vậy à… ". Tôi hiểu vì sao bọn họ lại hồi hộp như thế, gật đầu rồi qua ngồi ở bàn khác, lấy tấm da dê bắt đầu học.

      Quyển sách Độc dược tối hiệu nghiệm này tôi nhớ là từng nhìn thấy ở khu vực sách cấm, nếu muốn mượn trách được lại cần giáo sư Lockhart phê chuẩn.

      … Khu vực sách cấm ? Tôi mơ ước sách của nơi này lâu rồi.

      Tôi nhịn được hưng phấn đứng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía bọn họ. Bọn họ hình như bị bộ dáng hưng phấn của tôi dọa, nhịn được nhìn nhau đứng lên.

      Nhưng tôi lại cảm thấy tôi cần giải thích với họ, tôi thu thập đồ đạc rồi lập tức trở về phòng ngủ.

      Tôi đến giá sách lấy quyển sách mà Gilderoy Lockhart thưởng cho tôi - " Cái tôi huyền bí ", bìa sách đầy bụi. Tôi mở bìa sau, tờ giấy trắng chỉ có chữ ký hoa lệ xinh đẹp của ông ta.

      Tôi cẩn thận đem nó xuống, phía chữ ký viết : " Đồng ý cho Sylvia Hopper mượn đọc… "

      Nên mượn cái gì đây?

      Tôi buồn rầu nhíu mày, có lẽ tôi trở lại thư viện chuyến.

      Khi trở lại thư viện, nhóm ba người , may quá là bọn họ rồi.

      Tôi đứng ở khu vực sách cấm làm ra bộ vô tình hướng bên trong đó nhìn quanh, bà Pince cảnh giác nhìn tôi.

      Mượn sách gì nhỉ ? Tôi đồng ý với việc phép thuật còn phân biệt giữa sáng và tối, từ trước đến nay Phép thuật Hắc ám bị cấm tôi đều rất tò mò. Mượn " Phép thuật Hắc ám sơ cấp " ?

      được, cho dù tôi có thể mượn đọc, chỉ sợ cũng làm cho các giáo viên cảnh giác, Slytherin cùng với Ma thuật hắc ám kết hợp quá tệ hại.

      Nhìn nhìn lại, cuối cùng tôi lựa chọn quyển sách " Ngàn năm lịch sử - những chú ngữ bạn biết ". Thứ nhất là nó rất dầy, cũng đủ cho tôi đọc rất lâu ; thứ hai là ít bùa chú được lưu truyền tới nay luôn có ý nghĩa của nó ; thứ ba, phép thuật cổ đại cũng có cứng ngắc phân chia ra sáng và tối, tôi nghĩ Phép thuật Hắc ám ở quyển sách này cũng đủ để thỏa mãn quan tâm của tôi đối với phép thuật Hắc ám.

      Khi tôi đưa thư phê chuẩn giả mạo cho bà Pince, tôi xác định là đầu tôi đầy mồ hôi có khiến cho bà chú ý . Bà đưa thư phê chuẩn soi ngọn đèn, vừa nghi hoặc nhìn tôi, tựa hồ xác định nó là hay giả.

      Nhưng cuối cùng bà vẫn đến khu vực sách cấm, lát sau mang sách tôi lựa chọn đến.

      Tay tôi khẩn trương hưng phấn phát run, mang theo nụ cười ngại ngùng cảm ơn bà, sau đó cố gắng bình tĩnh ra khỏi thư viện.
      Tuyết Liên, thuytly sắc thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40 : Xà khẩu


      " Ngàn năm lịch sử - những chú ngữ bạn biết "

      Tôi may mắn vì mượn nó, nhưng tôi cũng thể những bùa chú biến mất luôn có lý do của nó, hoặc là quá phiền phức, hoặc quá mức ác độc, hoạc là hiệu quả quá vu vơ - có bùa chú cần niệm giờ, sai chữ, mà tác dụng chỉ là thông qua bùa biến hình, đem trái dưa biến thành quả dứa.

      Nhưng thể phủ nhận, những bùa chú phiền phức này cũng có giá trị nghiên cứu, bùa chú dài đem mỗi mắt xích bày ra ràng.

      Tựa như là tất cả mọi người biết diện tích hình thoi bằng đường chéo nhân đường chéo chia hai, tức S:-(a x b)/2, nhưng tại sao lại là như thế ?

      Bùa chú đại và bùa chú cổ đại trải qua quá trình phát triển dài, bùa chú đại giống như là định lý, mà bùa chú trong sách cầm niệm trong thời gian dài giống như là quá trình chứng minh định lý.

      Tôi hoàn toàn bị chúng mê hoặc, đến lúc tôi cảm thấy mình phải giải lao chút, tôi phát trong trường lại có lời đồn mới.

      Harry Potter là người kế vị của Slytherin, chứng cớ là cậu ta là xà khẩu, nhân chứng là Gilderoy Lockhart ngu ngốc và các bạn học tại câu lạc bộ quyết đấu.

      Trừ bỏ Weasley và Granger ai dám chuyện cùng cậu ta.

      Những con sử tử Gryffindor dường như chịu đả kích lớn, nhưng càng bị đả kích là những con rắn Slytherin, bọn họ thể nào thừa nhận việc người kế vị của Slytherin lại ở Gryffindor.

      " Nó tuyệt đối thể nào là người kế vị của Slytherin ! " Malfoy tức giận làm cả người phát run, mái tóc bạch kim luôn gọn gàng cũng vểnh lên, giống như con mèo xù lông.

      " Được, chính cậu cũng nhìn thấy cậu ta chuyện cùng rắn. " Blaise Zabini tựa vào ghế sofa màu xanh lá cây, hai chân dài gác lên mặt bàn.

      " Cho dù tao có nghe thấy được bao giờ là người thừa kế của Slytherin ! " Malfoy kiên trì , cậu ta nóng nảy tới lui trong phòng sinh hoạt chung, " Nó là Gryffindor. "

      Tôi im lặng xuyên qua phòng, về hướng thư viện.

      , tôi có cùng ý kiến với Malfoy.

      Bản thân Slytherin là xà khẩu, nhưng mà thiên phú này chỉ có huyết mạch Slytherin mới có được ?

      Trước Slytherin có ai có khả năng này ? Như cha mẹ , ông bà…trước Slytherin, như vậy có ai có thể chắc chắn có nhánh phụ nào - ngoại trừ nhánh của Salaza Slytherin, có khả năng này ?

      Nếu những người sinh trước ai có khả năng này, mà chỉ có Slytherin bị đột biến, như vậy có ai dám chắc đột biến này xuất phù thủy khác ?

      Mà điều quan trọng nhất, người kế vị của Slytherin làm sao có thể là Gryffindor.

      Thư viện cũng như mọi khi có đông người đến và , ngờ nó cũng rất yên tĩnh. Tôi có thể đoán là có Harry Potter ở đây.

      Nhóm ba người ngồi ở cái bàn trong góc phòng, Granger chuyên tâm tìm kiếm cái gì đó, Ron Weasley hỗ trợ bên, nhưng lúc cậu ta lại cử động, giống như dưới mông có con rận.

      Harry Potter… trông rất chán chường hơn trước, ngơ ngác ngồi ghế, cũng chào hỏi tôi như mọi hôm.

      " Có thể mình là người kế vị của Slytherin… " Cậu ta yên lòng .

      " Đừng có đùa. " Tôi nhịn được bực bội , " Cậu bao giờ có thể là người thừa kế Slytherin ! " Tôi còn nhớ Gryffindor là như thế nào, cậu ta chán ghét, khinh bỉ Slytherin đến thế nào, người như vậy mà là người thừa kế Slytherin ? thể nào !

      Nhưng thái độ thô lỗ của tôi cũng làm Potter tức giận, cậu ta ngồi thẳng nhìn tôi, ánh mắt như phát sáng : " sao… bồ… bồ tìn mình sao ? "

      Tôi cảm thấy có chút đúng, Slytherin trong cậu ta, toàn bộ học sinh giống như cơn ác mộng, làm cho người ta muốn rời khỏi nó ngay lập tức. Nhưng tôi còn gật đầu, xuất phát từ… A, đồng cảm chết tiệt. Kiếp trước tôi được chào đón đến bây giờ vẫn thế, nhưng tôi biết cái cảm giác bị xa lánh, huống chi cậu ta lại giống như từ mây té xuống bùn.

      Chỉ mong câu trả lời của tôi là lời an ủi cho cậu ta.

      Ánh mắt cậu ta sáng lên, dừng chút, cậu ta rụt rè : " Cám ơn. "

      … Tôi biết gì, gật đầu lung tung, bắt đầu tìm sách đọc giải trí giá.

      " Này… " Cậu ta ở bên im lặng lúc, lo lắng hỏi tôi, " Từ trước đến nay quan hệ giữa tớ và Slytherin cũng tốt… cậu cũng là người nhà Slytherin, vì sao từ năm đầu lại thường xuyên chú ý tới tớ, mà lại mang theo ý đồ xấu ? "

      Tôi có thể gì ? Tôi có thể rằng tôi thường xuyên xuất trước mặt cậu chỉ vì cậu là " máy hấp dẫn Malfoy " ?

      " À, cậu biết đấy. " Tôi hắng giọng cái, còn nhìn tôi mắt xanh biếc của cậu, " Tôi cảm thấy các cậu… rất tốt, đáng yên. Tôi thích các bạn. "

      " Ôi, Merlin… " Weasley trợn mắt nhìn tôi, Granger cũng ngưng lẩm nhẩm bài vở.
      Potter đỏ mặt.

      " A, cảm ơn lời khen của cậu. " Cậu ta tránh ánh mắt của tôi, giọng có chút bối rối.

      Tôi nhìn họ hiểu nổi rồi lại đắm chìm trong thế giới của sách.

      -----------------------

      Chương 41: Nghỉ lễ


      Kết thúc học kỳ với những kiện bị công kích xảy ra, những con chồn Hufflepuff tuyên bố và thề rằng Harry Potter tìm kiếm nạn nhân.

      Tôi tin cậu nhóc có thể làm ra chuyện độc ác như vậy, nhưng ở trong trường học nguy hiểm, bởi vậy khi kỳ nghỉ đông đến, tôi thở dài nhõm, nhanh chóng thu thập đồ đạc của mình giống như các học sinh khác, ước gì có thể bay về nhà ngay lập tức.

      Blaise đợi tôi ở ngã tư Vua, hôn lên mặt tôi. gầy hơn trước nhiều, khuôn mặt luôn tròn đầy bây giờ lại có thể nhìn thấy cái cằm , nhưng tràn đầy sức sống.

      Kỳ nghỉ đông công việc người mẫu của mang đến hướng mới, nửa năm nay luôn làm công việc ngắn hạn như thế này. Tuy công việc lâu nhưng tiền lương lại cao hơn trước bởi vậy kinh tế nhà tôi cũng tốt hơn trước nhiều.

      Ngày nghỉ mà quá bận rộn, thời điểm này người mẫu luôn thiếu.

      Tôi từng qua nơi làm việc của , mặc chiếc váy ngắn màu đỏ Giáng sinh, dây lưng màu đen, chân mang đôi giày hồng lông xù, nụ cười tươi mê người.

      Tôi nhận thấy rằng công việc này.

      Buổi sáng Giáng sinh, mệt mỏi trở về, chúng tôi cùng nhau trải qua lễ Giáng sinh.

      Tôi tặng cái kẹp được phù phép, kẹp nó tạo ra hai mươi ba kiểu tóc. Blaise tò mò sử dụng nó, mái tóc đen quăn đổi tới đổi lui.

      Blaise tặng tôi hai chiếc áo choàng xinh đẹp lại đơn giản, phải là sản phẩm của bà Malkin, nhưng lại càng quý giá hơn, là do Blaise làm, tuy rằng là dùng nguyên liệu của Muggle, tuy rằng phải phải giữ phong cách chung của áo choàng, nhưng phong cách mười phần là Slytherin, mang theo xinh đẹp lại tao nhã. Tôi nghĩ Muggle có thể làm ra chiếc áo choàng có phong cách quý tộc Phù thủy, chúng xinh đẹp nên tôi có ý mặc chúng.

      Ngày nghỉ cuối cùng cũng hết, tôi đóng gói hành lý, chuẩn bị trở lại trường.

      Nhưng nhìn yên tâm.

      “Con , trường học tại an toàn phải ?” hỏi.

      Tôi muốn lo lắng, nên cho tình hình tại của trường học. Nhưng ràng còn có các con đường khác để biết tình huống ở trường tôi.

      sao ạ.” Tôi mỉm cười, “Trong trường học con chỉ đến phòng học và ở trong phòng ngủ, có nguy hiểm cũng đến con.”

      Lời của tôi lại làm lo lắng phương diện khác.

      “Chỉ ở phòng học và phòng ngủ sao?” lo lắng hỏi tôi, “Con , con cần kết giao với ít bạn bè.”

      “Đương nhiên, đương nhiên,” tôi qua loa, “Con đương nhiên là có bạn chứ.”

      Lấy tuổi của tôi, tôi cảm thấy mình kết bạn được cũng là bình thường, người duy nhất chơi thân lại là học sinh nhà đối thủ.

      Tôi trở về Hogwarts trong nỗi lo lắng của Blaise, sau đó phát Granger mất tích. Mọi người bị tấn công.

      Tôi làm bộ bị cảm cúm chạy tới Bệnh thất thăm ấy, dù sao Slytherin thăm Gryffindor là bình thường. Nhưng thực tế là tôi cần giả bộ, bởi vì người muốn nhìn xếp hàng dài, trong đó ít Slytherin muốn nhìn “Chuyện hài về Máu bùn”.

      Ngoài giường của đều quây mành, che kín , nhưng tôi yên tâm, từ phía sau tấm mành của truyền ra mấy tiếng nức nở, hiển nhiên là phải bị hóa đá.

      Ở đây tôi gặp Weasley và Potter.

      biết vì sao tôi cảm thấy Potter có chút ngượng ngùng khi nhìn tôi, nhưng có vẻ bọn họ buông bỏ cảnh giác đối với tôi. Tôi hoang mang vì chuyển biến của họ nhưng tôi vẫn rất vui mừng, ai thích người khác nhìn mình săm soi.
      Tuyết Liên, thuytly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :