1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ôi. ôi chị ý là hiền mà... ahihi.. thanks c Hằng ạ.
      Hằng Lê thích bài này.

    2. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Dâm thú, ha ha, chửi hay, cười lộn ruột :)))))

    3. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      * Chuyện tình tứ:
      Các bạn còn nhớ hình ảnh sến kinh điển của đôi tình nhân ngắm cảnh ? Đó là nam nữ đứng tựa/ngồi tựa vào nhau, cùng nhìn về hướng xa xăm, tay chỉ chỉ gì đó, mặt nở nụ cười ngu ngu...à , hạnh phúc. Bây giờ áp cái cảnh này vào Thái phó và Hoàng thượng nó thành như sau:
      Ở Đại Ngụy các phương tiện giải trí rất hạn chế, và vì thân phận đặc thù, Thái phó cũng thể dẫn Hoàng thượng khắp nơi được. Thế là để giải sầu, Thái phó dẫn Hoàng thượng xem tù nhân bị dẫn khắp phố, các bạn có thể liên tưởng đến cảnh bố dắt con sở thú. (Các bạn nhớ đứng chắn trước mặt mình, già kia điên lên lại chặn miệng cho mình phát biểu tiếp.)
      Tiếp nào, khi dắt Hoàng thượng xem tù nhân, các bạn cũng nhìn thấy hình ảnh sến kinh điển kia: nam nữ đứng cạnh nhau, cùng nhìn về phía, tay chỉ chỉ, nở nụ cười... ờ... ngu ngu.
      - "Nàng xem kìa, đẹp ? Thằng kia bị ném trứng vào mặt, vàng vàng đầy đầu như đống shit. Còn thằng kia bao giờ chém đầu nó, máu tóe ra, lúc đó mà uống rượu ngắm nhìn thơ mộng phải biết."
      *Chuyện dâm thú:
      Có rất nhiều suy đoán về việc giải mã bức thêu của Hoàng thượng gửi cho Thái phó. Nhưng thuyết mưu của tôi như sau: "Bà cho mà biết, con dâm thú kia kết cục là bị cắt. Tên khốn nhà cũng thoát khỏi kết cục này đâu. Rồi ngày bà cầm dao bà cắt, trừ nạn dâm thú cho muôn dân. À, trong khi bà , bà dò hỏi bộ Quỳ Hoa Bảo Điển để làm quà an ủi tinh thần cho sau khi cái ấy về với cõi phật."

      Dạo này mình hơi bận, cho nên comment được dài lắm, tinh thần hoang tưởng phát huy được cao, các bạn đọc tạm chỗ này.
      conlu124, ChauKhoa2268, Vyngg42 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 120
      Edit: Bống

      Đáng tiếc thuyền rời bến, Thái Phó có tức giận mắng chăng nữa cũng tới được chỗ thuyền Niếp Thanh Lân. Bởi vì bằng đường thủy đường thông thuận, mười ngày sau cập bến Giang Nam.

      Cũng bởi vì mang trong mình phần dòng máu của phương Nam, nên khi thuyền cập bến trong lòng Niếp Thanh Lân tự nhiên dâng lên cảm giác vô cùng quen thuộc. Từng giọt mưa khẽ đong đưa tạo cảm giác tươi mát, đập vào mắt là cảnh sông nước phồn hoa làm tâm tình thoải mái, vui sướng.

      Mùa đông ở miền Nam cũng có chút lãnh, may mắn vì nghênh đón công chúa nên biệt quán sớm được chuẩn bị kỹ càng, lại gia cố thêm mấy lò sưởi, vừa vào phòng, do mặc nhiều áo nên có chút chịu được nóng, vừa tới nội thất nàng liền thay ra chỉ mặc thân áo lụa,

      An trí xong cho tiểu công chúa, ma ma sai người mang nước ấm thùng gỗ vào bên trong. Đợi Niếp Thanh Lân thả mình vào trong làn nước ấm, liền thoải mái nhắm mắt lại Đan mama liền đưa tới trước mặt Niếp Thanh Lân chiếc hòm .

      “Công chúa, ngọc trong hòm này được tạo thành từ sữa phối hợp với dược liệu hương cao, đem nó thả vào trong nước, hương cao theo khe ngọc mà chậm rãi lan ra, làm cho da thịt chậm rãi hấp thu, cực kỳ có lợi đối với thân thể lạnh của người.”

      Niếp Thanh Lân liếc nhìn về phía chiếc hòm mở, chỉ thấy bên trong đặt pho tượng hình người,đưa ngón tay cầm lên liền phát người ngọc kia được điêu khắc tinh tế, mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng tắp nét nào là giống người nọ, như vậy mà khắc ra, đúng là có tâm….Cổ tay khẽ cong liền “Bốp” tiếng, người ngọc kia liền bị quăng ra xa, lăn mấy vòng tấm thảm mềm mại mới dừng lại.

      Nực cười, đây là muốn nàng cùng tắm rửa với người ngọc giống sao? Bản lĩnh chế lục cung của cũng sắp vượt xa phụ vương, bản thân làm bạn với người đẹp Bắc Cương, nhưng lại làm khối ngọc mang hình đem đến đây để an ủi người cũ sao?

      Đan mama ngờ tiểu công chúa luôn dịu dàng, hòa thuận cũng có lúc đập đồ, bỗng có chút sững sờ, nhìn nhìn công chúa, lại nhìn nhìn về khối ngọc, cau mày : "Nếu trong lòng công chúa khó chịu, đập bể vài thứ cũng sao, nhưng cũng nên chọn mấy thứ sần sùi xấu xí mà đập, khối ngọc này cực kỳ bổ dưỡng và tốt cho cơ thể của người, thể tùy tiện đập như thế….” Vừa vừa xoay người nhặt.

      Đan mama vốn dĩ xuất thân bình thường, lại từng được tôi luyện trong quân doanh, tính tình luôn ngay thẳng, tuy sau đó vào cung, mặc dù cũng thu liễm cử chỉ ít, nhưng đôi khi tình thế bất ngờ, tính tình kia vẫn bộc lộ ra ngoài.

      Niếp Thanh Lân cũng quen với bộ dáng này của Đan mama, nhìn bà đau lòng dùng nước rửa khối ngọc kia, tâm tính nghịch ngợm liền nổi lên, liền cố ý đùa : "Trách được mama luôn hung hăng chê bai Lỗ tướng quân, ra là do bề ngoài của sần sùi xấu xí, chỉ nên dùng để đánh đập cho bõ ghét, chứ nếu muốn kí thác tâm tình nên chọn những thứ tinh tế, xinh đẹp như khối tượng ngọc này."

      Đan mama ngờ đột nhiên tiểu công chúa lại lấy câu chuyện mắc cở chết người đó của mình ra trêu đùa, trong lúc nhất thời sắc mặt ửng đỏ, trong lòng liền mắng thầm Lỗ Dự Đạt tiểu oan gia kia, những ngày thuyền, tính xấu đổi, vẫn luôn tìm lúc người đến trêu chọc mình, nhưng lại bị tiểu công chúa nhìn thấu.

      Niếp Thanh Lân xong liền nở nụ cười, nhìn thấy đôi má Đan mama đỏ rực, đến khi thấy bắt đầu lan xuống cổ, nàng mới nín cười : "Ma ma đừng tức giận, ở đây có người, ta và ma ma chỉ thủ thỉ tâm thôi mà.”

      Mama lúc này mới chậm rãi nghiêm mặt tới, cũng có để ý tiểu công chúa có nguyện ý hay , liền đem tượng ngọc thuốc kia ném vào thùng gỗ, Niếp Thanh Lân cũng hiểu được vừa rồi mình dùng vật vô tri kia để phát tiết cơn giận cũng ổn, nên cũng tùy tiện để nó chìm xuống đáy thùng nước, sau đó lại dùng đôi bàn chân trắng nõn ở phía dưới chà đạp nó thương tiếc.

      “Nhưng ra mà , vì sao đến bây giờ mama vẫn luôn có sắc mặt tốt khi đối diện với Lỗ tướng quân thế? Theo bổn cung thấy, Lỗ tướng quân cũng là người si tình đối với mama, cho dù mama có lạnh nhạt như thế nào chăng nữa, si mê cuồng dại của đối với ma ma vẫn hề thay đổi."

      Nếu như người ngoài hỏi bà câu hỏi đó, chắc chắn Đan Thiết Hoa thèm tốn giọt nước miếng nào để giải thích, trực tiếp vung tay tát cái, đá văng ra ngoài. Nhưng câu hỏi này lại từ miệng của , trơn mềm, thơm mát, mềm mại trước mặt, những lọn tóc ướt, rối tung xõa dài bên đôi má, khuôn mặt nhắn trắng noãn nay đỏ hồng hồng bởi hơi nước nóng bốc lên, nhưng lại mang đến cho người đối diện cảm giác thư giãn phòng bị, tại bị nàng giọng hỏi, làm bà bỗng dưng có ý định muốn tâm những chuyện riêng tư mà trước kia, khi còn ở trong cung hai người vẫn chưa từng qua.

      “Nô tỳ là quả phụ, trượng phu qua đời nên giữ gìn bổn phận, cũng đâu thuộc dạng quyền quý được sống trong khuôn viên nhà cao cửa rộng, có nhiều rỗi rảnh như thế, cho dù có muốn tái giá chăng nữa cũng nên tìm người đồng cảnh ngộ như mình, công chúa có từng gặp qua quả phụ nào bốn mươi tuổi lại tái giá với nam tử ba mươi chưa? Họ Lỗ kia cợt nhả đứng đắn, làm công chúa chê cười rồi.”

      Niếp Thanh Lân nghe đến đây liền có chút sáng tỏ: "Vậy nếu như Lỗ tướng quân cũng là bốn mươi tuổi mất vợ, có phải Đan ma ma suy nghĩ lại hay ?”

      Cả khuôn mặt của Đan mama đều đỏ bừng, cầm cái khăn nhàng chà sát sau lưng tiểu công chúa: "Nô tỳ tái giá! Đến tuổi này rồi ai lại nghĩ đến chuyện tái giá để người đời chê cười là biết giữ gìn trinh tiết chứ.”

      Niếp Thanh Lân tựa vào thùng gỗ, thoải mái nhắm mắt lại lại, lười biếng : "Đại Ngụy triều sớm bãi bỏ tục lệ tặng biển trinh tiết liệt phụ từ lâu, mama coi đó làm chí hướng làm gì, theo Bổn cung thấy, Giang Nam khí hậu ôn hòa, Bổn cung nhìn kỹ hình dáng của Lỗ tướng quân cũng thuộc hàng đoan chính, nếu cạo sạch bộ râu kia , dáng vẻ cũng tuấn tú chẳng thua kém gì ai, chi bằng sau khi ổn định xong chỗ ở Giang Nam này, sớm ngày thành thân, cũng tránh cho Lỗ tướng quân phải ngóng dài cả cổ…”

      Mặt Đan ma ma đờ ra như khúc gỗ, sức lực tay bỗng mất khống chế, đem tấm lưng ngọc của công chúa chà sát đỏ hồng mảnh.

      Có lẽ là do thay đổi địa phương, tâm tình thản nhiên lâu thấy bây giờ xuất trở lại, cảnh sắc ở núi rừng phương Nam xinh đẹp tuyệt trần, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình. Cảnh sắc trong khuôn viên biệt cung này lại rực rỡ lạ thường. Mỗi ngày, mỗi khi thức dậy, nàng mặc lên xiêm y xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, liền ngồi lên xe ngựa bắt đầu du sơn ngoạn thủy, du ngoạn thưởng thức hết tất cả các cảnh đẹp chùa miếu tại thành Lâm An.

      Công chúa cải trang để du lãm thắng cảnh hạ lưu Trường Giang, cũng treo cờ hiệu của công chúa Đại Ngụy, mà chỉ sử dụng cờ hiệu của nữ quyến đại tộc phương Bắc. Bởi vì, xe ngựa đẹp đẽ sang trọng, thị nữ theo hầu người đều ăn mặc tơ lụa sang quý, tiền thưởng lại càng hào sảng, nên mỗi khi đến các nơi đều được đối đãi cẩn thận lấy lòng, lại bớt chút khúm núm e dè khi đối đãi với người hoàng tộc, làm cho nàng chơi cực kì vui vẻ.

      Về phần Thái Phó ở xa tận chân trời kia, tất cả những vật phẩm ăn mặc ở lại cần thiết đều là thứ sang trọng nhất, được vận chuyển đến Giang Nam bằng thuyền hề gián đoạn, nhưng mà người nọ lại hề giống như lúc xuất phát đến Nam Cương, nhờ cánh nhạn đưa thư mang theo tình ý, hơn tháng qua , cũng chưa từng gửi tới phong thư. Có lẽ dây dưa triền miên cùng với kiều thê mới cưới, nên có thời gian rảnh để chấp bút viết thơ cho nàng.

      Niếp Thanh Lân ngược lại rất thông cảm, Thái Phó từ trước đến nay luôn là người ‘chung tình’ nếu vừa ý với người mới đâu còn thời gian rảnh mà chiếu cố tới người cũ. Thỉnh thoảng vẫn có lúc ngẩn ngơ như mất hồn đúng là có, nhưng mà rời xa hoàng cung, giữa trời đất mênh mông này, có rất nhiều thứ hấp dẫn, mỗi ngày đều thiếu cảnh đẹp ý vui, theo đó bình phẩm thưởng thức nhiều món ăn ngon, cho dù thỉnh thoảng có thẫn thờ nhớ về chuyện cũ cũng rất nhanh bị những thứ mới mẻ đa dạng thu hút suy nghĩ.

      Ngày hôm đó, nàng vừa mới tới địa phương nổi tiếng về ẩm thực. Tửu lâu gia truyền Thạch Bảo nổi tiếng, nghe mỗi ngày nấu món mới, nhưng tinh xảo mười phần, nguyên liệu nấu ăn được lựa chọn kỹ lưỡng, sau đó dùng lửa đun khoảng năm canh giờ, tỉ mỉ từng chi tiết, nhưng lại ngon đến mức làm người ta muốn nuốt đầu lưỡi. Món ăn được sắp xếp tinh xảo, vừa nhìn muốn ăn ngay.

      Dù Niếp Thanh Lân có tiếng là kén ăn, nhưng cũng ăn cực kì ngon miệng, đến khi ngừng đũa thức ăn bàn gần như hết sạch, nghe Đan mama lẩm bẩm, chỉ bữa ăn này tiêu tốn hết trăm lượng bạc, với số tiền đó đủ cho nhà bình thường, ăn gà quay, thịt heo mũm mĩm no căng bụng trong ba năm, nhưng khi đến Thái Bình lâu này chỉ đủ để vừa lửng dạ. vậy, quy định ở Thái Bình lâu này lại chỉ cho gọi mỗi món, cho ăn kèm them món thứ hai, nghe đây là quy định của tổ tiên tránh cho khách nhân bị lẫn lộn vị giác, làm mất hương vị vốn có của thức ăn nổi danh trăm năm của cửa hiệu.

      Niếp Thanh Lân gật gật đầu, khen ngợi người sáng tạo ra món ăn này đúng là nhân tài, nắm rất tâm lý thích truy tìm cái hiếm lạ của những phú hào. Người có thể bỏ ra số tiền có thể mua nổi món ăn này, chắc chắn phải hạng người để bụng đói kêu vang, khi cung ứng thức ăn cũng phải đúng giờ giấc quy định, lại còn là số ít như thế, làm cho người ta có cảm giác ăn mãi vẫn chưa thỏa mãn.

      thế gian này vẫn luôn là như thế, nếu như dễ dàng có được, hoặc cho ăn uống chè chén thoải mái, ngược lại sinh ra cảm giác khinh thường tôn trọng, lại càng cảm nhận được cái tốt đẹp đó đáng được trân quý ra sao.

      Thái Bình lâu, rất tệ! Thu hút khách đến chỉ dừng lại ở mỹ thực, quan trọng nhất là làm thỏa mãn tới tận tâm của người thưởng thức. Uống thêm cốc trà xanh, nàng liền miễn cưỡng đứng dậy, chuẩn bị tới Tố Hương trai cách đó xa dùng chút điểm tâm.

      Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa tửu lầu, liền nghe thấy cách đó xa trận ồn ào của tiếng kèn sáo, ra là phú hào của địa phương nạp thiếp, mang kiệu hoa dạo phố.

      Giang Nam ngoài văn nhân cũng có nhiều thương nhân. Tuy thương nhân tiền tài nhiều, nhưng lại có công danh, nên muốn cảm nhận được cách hưởng thụ của các bậc đế vương về chuyện ăn mặc ở lại. Đây cũng là nguyên do vì sao nơi đây lại cực kì chú trọng về kiến trúc tinh xảo của đình đài, lầu các, và có cầu rất cao đối với vấn đề ẩm thực. Cho nên nơi khác biệt rất xa đối với kinh thành, cũng có nhiều lễ nghi quy định phiền phức. Nếu là vương hầu ở kinh thành, cũng nào có loại hành động phất cờ gióng trống nạp thiếp thất, bất quả chỉ mang kiệu mang người đó nhập phủ qua cửa sau thôi, cho dù là muốn cho thiếp thất thể diện, cũng chỉ là mở vài bàn tiệc tiếp đãi bạn tốt là xong.

      Niếp Thanh Lân chưa từng thấy qua tiệc cưới của nhân gian, nhìn đội quân rước tân nương vừa qua liền cảm thấy thú vị, ràng chỉ là thương nhân, nhưng lại dùng bạc trắng để trang hoàng xung quanh cỗ kiệu mà chỉ quan phủ mới có, thanh huyên náo phía trước, là có chút cảm giác chẳng ra cái gì cả

      Cưỡi con ngựa to đầu là vị công tử khoảng ngoài ba mươi, tướng mạo tuy tốt, nhưng đáy mắt mỏi mệt vì sắc tửu sắc quá độ, bộ dáng phóng đãng ngang tàng, lúc này thoạt nhìn như đường làm quan rộng mở, thỉnh thoảng chắp tay chào những người dân xem náo nhiệt chung quanh.

      “Lâm gia tiểu thư dịu dàng đoan trang, lại bị tên thiếu gia ăn chơi này nạp làm thiếp thất, đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.” Dân chúng đứng bên xem náo nhiệt tức giận bất bình .

      chuyện chút, hiệu thuốc của Lâm chưởng quỹ tuy là nhà nghèo, nhưng há phải dạng ham phú quý? ràng là Phan tam gia cưỡng ép, Lâm chưởng quỹ bị đánh đến giờ vẫn còn nằm liệt giường…Cũng chỉ bởi vì lúc trước Lâm gia cự tuyệt thẳng thừng, làm mất thể diện vị Phan gia này, cho nên mới cố tình gióng trống khua chiêng, để cho mọi người biết, tiểu mỹ nhân họ Lâm nằm trong túi !” vị trưởng giả bên cạnh tiếp lời.

      Niếp Thanh Lân đứng bên cạnh xe ngựa nghe ràng, trong lòng có chút kinh ngạc: Lạ , chốn phồn hoa giàu có đông đúc này mà sao lại có hành động cưỡng đoạt ép cưới như này!

      Đúng lúc này, kiệu hoa lắc lư đến bên cạnh, có lẽ là do tân nương tử giãy dụa quá mạnh, nên mấy kiệu phu đường bước chân hơi loạng choạng. Đúng lúc này cơn gió thoảng qua, mành kiệu bị gió thổi nhấc lên, làm lộ ra gương mặt của xinh như đóa phù dung lúc này đẫm nước mắt, nhìn tình hình của nàng ấy ràng là bị trói lại, đôi môi đỏ mọng bị nhét khối vải trắng, chặn cho nàng phát ra lời.

      Niếp Thanh Lân trợn to hai mắt, nếu phải Đan mama bên cạnh nâng đỡ, nàng ngã ngồi mặt đất: "…Bát hoàng tỷ?” Nàng nhất thời sợ chính mình hoa mắt, liền nắm chặt tay Đan mama hỏi: "Đan mama…Có thấy?”

      Đan mama cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, khuôn mặt kia….Nhất là những giọt nước mắt rơi như mưa đó đúng là có vài phần phong thái của công chúa Thiệu Dương.

      Mắt thấy đội đón dâu sắp qua, Niếp Thanh Lân kịp thời ra lệnh cho Lỗ Dự Đạt: "Mau ngăn kiệu hoa kia lại!”

      Lỗ Dự Đạt đợi công chúa dứt lời, liền phi thân qua, mang theo vài thị vệ ngăn cản đội đón dâu, lại vận khí ở đan điền, mạnh mẽ quát: "Đứng lại!”

      Giọng của Lỗ Dự Đạt hét vang như sấm, lấn át cả tiếng kèn trống ầm ĩ, làm tất cả mọi người có mặt đường chấn động, đứng im tại chỗ.

      Vị Phan tam gia kia cả kinh thiếu chút nữa ngã từ lưng ngựa xuống đất, đợi thấy người trước mặt là ai, liền thở hổn hển : "Mấy tên thô lỗ có mắt này từ đâu xuất , có biết bổn thiếu gia là ai , lại dám ngăn cảm kiệu hoa của bổn thiếu gia!” Niếp Thanh Lân được Đan mama nâng đỡ, vững vàng tới lạnh giọng : "Vậy ngươi ta nghe thử, bởi ta rất tò mò, hiểu là vị quan to nào lại dám cường đoạt dân nữ nhà lành lãnh thổ của Đại Ngụy ta?”

      Phan tam gia vốn thổi râu trợn mắt giận dữ, nhưng lại nghĩ tới, từ bên kia tới là tiểu mỹ nhân vô cùng tuyệt sắc! Vốn tưởng rằng vị trong kiệu hoa kia là quốc sắc thiên hương, nhưng thể ngờ, vị đứng trước mặt này mới làm cho người ta nhìn đến chớp mắt.

      Nhìn đến đây, sắc tâm lập tức nổi lên, cợt nhả : "Vị mỹ nhân này chắc là người từ phương xa mới đến? Nên mới biết Phan tam gia ta là ai, ta là cháu họ ngoại của mẹ ruột đương kim thánh thượng, Lệ phi nương nương là muội muội của ông nội ta, tiểu công chúa sắp gả cho Định Quốc Hầu là tiểu di mẫu của ta…haha, vậy nàng biết ta là ai chưa?”

      Niếp Thanh Lân nghe thấy thế, đầu tiên là trợn to mắt giận dữ, nhưng ngay sau đó lại nghẹn họng, lúc lâu sau mới thành lời: " gia thế hiển hách tột đỉnh…”

      Phan tam gia tưởng rằng giai nhân bị chinh phục bởi gia thế của mình, ánh mắt lập tức tràn đầy đắc ý, nhướng mày : "Nếu biết nhau, mỹ nhân có thể cho chút mặt mũi, đến quý phủ của ta cùng uống chén rượu mừng hay ?”

      Niếp Thanh Lân cảm thấy ngọn lửa giận trong lòng càng lúc càng bùng lên cao, nghĩ tới mình ở trong hoàng cung nhẫn nhục khiêm tốn, cẩn thận chu đáo mọi bề, nhưng gia tộc nhà mẫu phi ở Giang Nam này sống thoải mái ngang tàng như thế, quả nhiên là cường long thể đè ép được địa đầu xà, cho dù là hoàng đế cũng uy quyền bằng quan ở huyện !

      Nghĩ thế nàng bật cười giận dữ, cất cao giọng hỏi: “Vậy ngươi có biết ta là ai ?”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Kỳ tiểu Long Châu nhất định rất muốn măng chửi điên cuồng: Ta là bà bà của mi đây!
      Last edited: 29/6/16
      Kimanh1257, conlu124, Iluvkiwi86 others thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      ôi ôi hay mà
      tác giả cắt đúng chỗ quá
      hóng chương mới :037::037::037: chương mới chị @Hằng Lê
      Hằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :