1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hành trình mạt thế tìm cha: Thân ái đừng chạy loạn! - Mặc Tĩnh Khuyên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Hành trình mạt thế tìm cha: Thân ái đừng chạy loạn!

      Tác giả: Mặc Tĩnh Khuyên

      Thể loại: Mạt thế, đại, dị năng, huyền huyễn, 1+1= thân ái!

      Tốc độ: bò từ từ (tại ta đào nhiều hố quá mà)


      ★——Giới thiệu——★

      Giật mình tỉnh lại, ngó tứ phía. Đây là đèn điện!?

      Cánh tay trắng mịn nết nhăn này? Diệp Tuyên Dã, bộ dạng sửng sốt đến câm lặng.

      Người ngoài cửa thấy vậy, có chút bất đắc dĩ đẩy vào, kéo áo , thanh trong trẻo.

      "Mẹ..người dậy nào. Sáng rồi, người được ngủ nướng đâu đó. Hôm qua mẹ hứa với con cái gì!?"

      Như quản gia tí hon, cậu cứ liến thoắng hồi lâu hề phát ra mẹ mình có gì bất thường, hệt như đây là lẽ dĩ nhiên!

      Tuyên Dã khóe môi kéo kéo, tay nhịn được véo má của cậu nhóc, dẫn đến trận ríu rít, đùa bỡn.

      "Mẹ...người được chà đạp người ta..!" Cậu chu môi, mắt chớp đầy vẻ ủy khuất thôi.

      "Hả?" Lúc này, mới để ý đến cách xưng hô của cậu nhóc. Oa, vì cái gì mới xuyên qua liền thành mẹ rồi.

      ●○●Phiên bản: dạo

      "Thân ái, con muốn nơi nào?" nắm bàn tay bé của cậu, nhìn dòng người tới lui.

      "Mẹ, ngươi đem ta lạc " Cậu nhóc nào đó ngây thơ chớp mắt vô tội .

      Tuyên Dã 囧.

      ●○●Phiên bản: Mạt thế tiếp diễn
      "Mẹ, baba con là ai?" Cậu nhóc đáng nào đó mở to mắt mong đợi.

      "A, làm sao mà ta biết!" mới xuyên đến, có trí nhớ của nguyên chủ.

      Vậy ta ở đâu chui ra vậy a? >__<~~

      "Ngươi hỏi làm chi!?"

      "Ăn bám a!" Cậu nhóc nào đó thản nhiên phun ra câu.

      ●○●Phiên bản: Baba?

      Trong cuộc hành trình tìm baba, gặp được nhiều người đàn ông cao giá, nên mới cuộc đối thoại như sau diễn ra.

      "Mẹ, chú kia thực xinh đẹp. Đó là baba con sao!?"

      " phải!"

      "Mẹ, chú kia rất nổi tiếng a. Ở trong cái hộp suốt."

      "Nổi tiếng! Ăn được sao?"

      "Mẹ, ai mới là baba ta a?"

      "Hả? Tùy ý ngươi chọn "

      ★✩★Trích lời nhắn của cậu nhóc nào đó với baba:"Người cứ yên tâm từ từ đến nga. Con dọn sạch lót đường cho baba rồi. Nếu mẹ còn nhớ người...cứ trực tiếp ăn luôn mẹ!"








    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      ♥ Xuyên qua

      Tinh thần yếu ớt níu kéo khoảng khắc ánh sáng mỏng manh phía trước. Đến khi cảm người đều muốn mệt chết...xung quanh đột ngột sáng lên.

      chợt kinh sợ, nhớ tới. Mệt !? cư nhiên còn có cảm giác được. nghĩ tưởng đây là mơ, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, buông tha .

      "Thân ái, mẹ mệt mỏi !"

      Đáy mắt xẹt qua tia sáng, chớp mắt, ra vẻ hiểu chuyện: "Dạ !" Rồi ra ngoài.

      đảo mắt quanh phòng, căn phòng cũng rất đơn giản. Mắt hơi mị, suy nghĩ lại rối loạn lần nữa.

      Nguyên thể này, cùng tên với , Diệp Tuyên Dã, tuy nhiên, cho rằng người có cái tên khí phái cùng dã tâm bá đạo làm sao người nhu nhược !?

      Nãy giờ thấy baba của đứa bé, chồng của nguyên thể, đưa ra kết luận, người này có chồng. Đứa bé này tên là Diệp Thần !

      Chủ nhân thân thể này... có đơn giản !? Nếu thế, cần gì gắn loại camera quân bé tí cùng máy ghi . Ai nha, nên phức tạp như vậy, chỉ đơn giản muốn bình yên mà sống thôi...

      Miên man, Tuyên Dã lại tiếp tục vào giấc ngủ.

      Vào lúc này, cánh cửa đóng khe khẽ mở ra, cái đầu ló vào nhìn chung quanh, nhíu mày suy tư, rồi lại dấu vết rút lui.



      "Dã nhi..."

      hoảng hốt tỉnh dậy, hơi thở rối loạn, thần thức có điểm .

      Đó là ai !? Giọng của ai !? Rốt cục phải có bao nhiêu bi thương đau khổ mới có thể khiến người nhói lòng như vậy.

      cũng suy nghĩ nhiều như vậy, tự trấn tĩnh VSCN rồi xem hoàn cảnh mình sống sau này...

      Mái nhà này tính là lớn, cũng thể , thiết bị đều rất tốt, trang trí ấm áp. Mọi cửa sổ đều hướng ra phong cảnh tự nhiên xa xa, là nơi đón gió nên đặc biệt mát mẻ dễ ngủ.

      "Mẹ, mẹ ăn !" Diệp Thần đặt phần ăn ốt lết và ly sữa bàn cho .

      "Ừ !" tập trung xé bánh mì, bên lại miên man lung tung, kinh tế tài chính ! Người mẹ này có vấn đề, vậy tiền đâu nuôi sống con trai ?

      Ăn xong, mở miệng đề nghị:"Chúng ta dạo phố thôi !"

      Vừa dứt lời, Diệp Thần ngẩng đầu nhìn lúc lâu, rồi mới đáp: "Dạ !"

      Tại sao lại nhìn , có phải để lộ sơ hở gì hay ? Nhưng vậy sao chứ, đó phải thân quen gì với , vì sao phải lo !?

      Nghĩ đến đây, tâm thả lỏng chút.

      "Thân ái, con muốn nơi nào ?" nắm bàn tay bé của cậu, nhìn dòng người tới lui.

      "Mẹ, mẹ làm con lạc chứ ?" Cậu nhóc nào đó ngây thơ chớp mắt vô tội .

      Tuyên Dã 囧.

      Đây là chuyện gì !? Sao thằng nhóc này cứ như...nguyên thể này chưa bao giờ ra khỏi nhà.

      Trong lúc lơ đãng, nhìn lên màn hình to ở quãng trường, hơi thở chậm lại nhịp, mọi thứ giống như ảm đạm chút.
      ly sắcTrâu thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 1: Nguyên thể mới

      Tinh thần yếu ớt níu kéo khoảng khắc ánh sáng mỏng manh phía trước. Đến khi cảm người đều muốn mệt chết...xung quanh đột ngột được khai sáng.

      chợt hoảng hốt, nhớ tới. Mệt!? cư nhiên còn có cảm giác được. nghĩ tưởng đây là mơ, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, buông tha .

      , ! muốn ngủ...Nhất định phải sống, nhất định!

      Thầm nhủ với bản thân, nhưng vẫn là cạn kiệt tinh thần, rơi vào giấc ngủ sâu.

      Miên man trong bóng tối, tự hỏi lòng, mục đích giãy dụa thoát khỏi mọi cái chết đến tại là gì!?

      Hình như....là tồn tại sao!? Đúng rồi... phải sống để nhìn nhân sinh bị giẫm đạp quỳ dưới chân . Chứ phải là bị xem thường cùng phản bội đến mức đường cùng này!

      muốn sống...

      Giật mình tỉnh lại, ngó tứ phía. Đây là đèn điện!?

      Ngoài cửa sổ kia là, hàng cây xanh ngát, xe cộ tấp nập nhưng chẳng chút ảnh hưởng đến gian này.

      Trong mắt thể nào che lấp vẻ ngạc nhiên, cuối cùng nhịn được muốn nhìn bản thân. Bởi ý nghĩ kì quái nào đó cứ phiêu lãnh trong đầu liên tục.

      Hơi cúi đầu. Cánh tay trắng mịn nết nhăn này?

      Diệp Tuyên Dã, bộ dạng sửng sốt đến câm lặng. cảnh giác thấm vào xương máu mất tăm, cứ thế mà đơ người ra. Trông ngố cực kì!

      [Ry: thực ra ta mún để hai chữ "ngu người"..bữa h nge dân chúq đàm luận tiếu tiếu s á]

      Người ngoài cửa thấy vậy, có chút bất đắc dĩ đẩy vào, kéo áo , thanh trong trẻo.

      "Mẹ..người dậy nào. Sáng rồi, người được ngủ nướng đâu đó. Hôm qua mẹ hứa với con cái gì!?"

      Như quản gia tí hon, cậu cứ liến thoắng hồi lâu hề phát ra mẹ mình có gì bất thường, hệt như đây là lẽ dĩ nhiên!

      Tuyên Dã khóe môi kéo kéo, tay nhịn được véo má của cậu nhóc, dẫn đến trận ríu rít, đùa bỡn.

      "Mẹ...người được chà đạp người ta..!" Cậu chu môi, mắt chớp đầy vẻ ủy khuất thôi.

      "Hả?" Lúc này, mới để ý đến cách xưng hô của cậu nhóc. Oa, vì cái gì mới xuyên qua liền thành mẹ rồi.

      Đầu óc hoàn toàn choáng váng~~

      Đây là vụ gì a!? Đừng trách có điểm quá bức xúc, mất bình tĩnh, vì...

      Gương kia ngự ở tường...thế gian nào có người mẹ như ta..

      Nhìn gương mặt trong gương đối diện giường ngủ...non nớt hết chịu nổi, đứng cùng chỗ với thằng nhóc này, ai nghĩ họ là hai mẹ con a..

      Trong lòng thở dài buồn phiền, chốc lát lại trấn tĩnh, đây là việc của trước kia... tự nhiên quản.

      muốn hảo hảo sống... cần chạy trốn ngày ngày, lúc ngủ cũng phải đề cao cảnh giác.

      Aiz, tháng ngày mệt mỏi nhưng cũng đầy kích thích.

      Thấy mẹ mình tâm trạng lên xuống bất định, cũng cảm thấy có gì lạ, vẫn thản nhiên như cũ bày ra bộ mặt ủy khuất đáng thương hề hề.

      Tuyên Dã chút động tâm cũng , thản nhiên liếc biểu thái quá của , .

      "Thân ái, mẹ mệt mỏi!"

      Đáy mắt xẹt qua tia sáng, chớp mắt, ra vẻ hiểu chuyện: "Dạ!" Rồi ra ngoài.

      đảo mắt quanh phòng, căn phòng cũng rất đơn giản. Mắt hơi mị, suy nghĩ lại rối loạn lần nữa.

      Nguyên thể này, cùng tên với , Diệp Tuyên Dã, tuy nhiên, cho rằng người có cái tên khí phái cùng dã tâm bá đạo làm sao người nhu nhược!?

      Nãy giờ thấy baba của đứa bé, chồng của nguyên thể, đưa ra kết luận, người này có chồng. Đứa bé này tên là Diệp Thần!

      Chủ nhân thân thể này... có đơn giản !? Nếu thế, cần gì gắn loại camera quân bé tí cùng máy ghi . Ai nha, nên phức tạp như vậy, chỉ đơn giản muốn bình yên mà sống thôi...

      Miên man, Tuyên Dã lại tiếp tục vào giấc ngủ.

      Vào lúc này, cánh cửa đóng khe khẽ mở ra, cái đầu ló vào nhìn chung quanh, nhíu mày suy tư, rồi lại dấu vết rút lui.



      "Dã nhi..."

      hoảng hốt tỉnh dậy, hơi thở rối loạn, thần thức có điểm .

      Đó là ai!? Giọng của ai!? Rốt cục phải có bao nhiêu bi thương đau khổ mới có thể khiến người nhói lòng như vậy.

      cũng suy nghĩ nhiều như vậy, tự trấn tĩnh VSCN rồi xem hoàn cảnh mình sống sau này...

      Mái nhà này tính là lớn, cũng thể , thiết bị đều rất tốt, trang trí ấm áp. Mọi cửa sổ đều hướng ra phong cảnh tự nhiên xa xa, là nơi đón gió nên đặc biệt mát mẻ dễ ngủ.

      "Mẹ, người ăn !" Diệp Thần đặt phần ăn ốt lết và ly sữa bàn cho .

      "Ừ!" tập trung xé bánh mì, bên lại miên man lung tung, kinh tế tài chính! Người mẹ này có vấn đề, vậy tiền đâu nuôi sống con trai?

      Ăn xong, mở miệng đề nghị:"Chúng ta dạo phố thôi!"

      Vừa dứt lời, Diệp Thần ngẩng đầu nhìn lúc lâu, rồi mới đáp: "Dạ!"

      Tại sao lại nhìn , có phải để lộ sơ hở gì hay ? Nhưng vậy sao chứ, đó phải thân quen gì với , vì sao phải lo!?

      Nghĩ đến đây, tâm thả lỏng chút.

      "Thân ái, con muốn nơi nào?" nắm bàn tay bé của cậu, nhìn dòng người tới lui.

      "Mẹ, ngươi làm con lạc chứ?" Cậu nhóc nào đó ngây thơ chớp mắt vô tội .

      Tuyên Dã 囧.

      Đây là chuyện gì!? Sao thằng nhóc này cứ như...nguyên thể này chưa bao giờ ra khỏi nhà.

      Trong lúc lơ đãng, nhìn lên màn hình to ở quãng trường, hơi thở chậm lại nhịp, mọi thứ giống như ảm đạm chút.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 2: Như thế là tốt nhất.

      Tác giả: Vô Tâm Vô Tư.
      Beta: sakura009.


      Trong lúc lơ đãng, nhìn lên màn hình to ở quảng trường, hơi thở chậm lại nhịp, mọi thứ giống như ảm đạm chút.

      Xung quanh như mất mọi thanh.

      Chân bất giác lùi lại, tay đặt ngực khẽ níu chặt, khóe mi run run, sắc mặt tái nhợt.

      Người thiết kế ra chiếc nhẫn màn hình quảng bá kia là . Hơn bất kì ai hết, Tuyên Dã hiểu nó nhất.

      Chiếc nhẫn thạch tím lưu ly huyền ảo, từng đường nét lấp lánh chứa vạn ngàn bí ai ngờ tới...so với kim cương còn muốn tốt gấp tỷ lần...vật liệu của nó, chính là mảnh thiên thạch rơi xuống trái đất cách đây trăm triệu năm. Hấp thu tinh hoa trời đất vạn vật...

      Mà, nó rất giúp ích cho...việc sinh tồn tại mạt thế!

      Cuối cùng, vẫn tránh thoát được sao!? Vận mệnh bi ai.

      Lấy lại tinh thần, buông tay Diệp Thần, xoay người chạy sau khi vứt lại câu:"Thân ái, đừng tìm ta nga..."

      Vẫn là cho có lệ, chớ sống chết của liên quan gì tới a. Theo vị trí quá khứ, Tuyên Dã chạy thẳng vào căn cứ.

      Mắt quét qua phòng thí nghiệm quen thuộc, có chút hoài niệm. Căn phòng khá rộng, nhưng chiếm đa số diện tích là máy móc tân tiến, ngoài ống thông gió cùng chiếc sofa nghỉ ngơi, chẳng có gì nữa.

      Tuyên Dã cười nhạt.

      Trước khi mạt thế đến... ở đây! Và suốt quãng thời thơ ấu... cũng ở đây!

      Phải! từ khi sinh ra định sẵn công cụ mặc người khác lợi dụng. Ngay cả vật phẩm cực khổ sáng chế ra, đều bị cướp đoạt!

      Trong thời đoạn mạt thế, giá trị lợi dụng của đều bị ép khô...hết giá trị vứt bỏ.

      cho phép bản thân này bị lợi dụng lần nữa. Chấm dứt đau đớn trống rỗng này...

      *Két...* Tiếng cánh cửa sắt nặng nề mở ra, trái ngược lại, bước chân của người xuống hầm lại hết sức nhàng.

      vội vàng chui vào gầm bàn, ngưng thần, quan sát.

      Trong gian u ám này, thanh ríu rít thanh thanh của chim họa mi lại đặc biệt vang vọng, giảm bớt căng thẳng cùng tù túng.

      "Nha, tội nghiệp cho mi, cớ gì bị bắt chứ...tự do a!"

      Nằm bẹp dí dưới gầm bàn, nghe lại giọng của chính mình, lòng khỏi phức tạp len lỏi vào tim...là ưu thương!

      Trước khi mọi xảy ra, có bao nhiêu đơn thuần, biết tâm kế, càng hiểu lòng người...thế nên mới hội như vậy chết thảm.

      "Ha..ha.." Nghĩ đến nhịn được bật ra tiếng cười giễu, ngay tức , người ngoài kia liền phát .

      "Ai!?"

      bị phát , Diệp Tuyên Dã bình tĩnh lộ diện. tuổi, tay vuốt lông chim họa mi tí hon chỉ cần bóp là chết thể nghi ngờ, mắt nâu nghi hoặc nhìn .

      "Ngươi là, làm sao vào đây!?"

      Câu hỏi căn bản chỉ là tò mò cùng hiếu kì, ý tứ muốn báo kẻ đột nhập cũng có.

      "San Kyo" Sau khi môi mỏng phun ra hai chữ, Tuyên Dã chớp mắt lẳng lặng đợi phản ứng của đối diện.

      Quả nhiên, sau khắc, San Kyo kích động tới nắm chặt lấy tay , đôi mắt đỏ bừng, lòng ngực cùng phập phồng vì chủ nhân của nó mất bình tĩnh.

      ".. tới rồi!" Ngoài người biết tên nặc danh của ra là "Thân", chẳng còn ai biết nữa. Việc này phản ánh bộ não siêu việt của San Kyo, ra đây cũng kì diệu.

      " tới đúng lúc nha, và rất may mắn nữa...họ vừa vặn hoàn trả để tôi xét lại lần cuối!"

      San Kyo cười híp mắt, chút do dự đem hộp thủy tinh chứa chiếc nhẫn khiến triệu người điên đảo, ghen tị tới đỏ mắt ném vào lòng Tuyên Dã. Song, lại phấn khích loay hoay lấy ra khung chứa toàn đồ chơi mini.

      Cuối cùng, ly thủy tinh màu chất lỏng!

      ngớ người nhìn San Kyo, khóe môi cứng ngắc, trong lòng tư vị hỗn tạp.

      Sao trước kia biết bản thân lại được "bình thường" như thế này!?

      "...dừng lại! định uống thứ đó!?" Tâm bất an, mày liễu nhíu chặt lại, gằn giọng sẵn ngăn cản cảm giác kì lạ lớn dần.

      "Chứ sao!?" San Kyo ngớ người, trong ánh mắt khó hiểu là bóng hình Tuyên Dã ôm đống đồ.

      Tâm nháy mắt chìm xuống đáy cốc, rốt cục là có nên cản lại hay ? biết kế tiếp khi San Kyo uống xong chất lỏng màu tím là chuyện gì. Nhưng lại do dự, nửa muốn ngăn cản....nửa kia chính là sống chết mặc ngươi.

      Đừng trách nhẫn tâm gì cả, Tuyên Dã vốn dĩ là người lạnh nhạt, thậm chí có phần tàn độc...sau khi trải qua kiếp mạt thế!

      Và...nó lần nữa chậm rãi bắt đầu xóa sổ nhân loại.

      "..có thể cùng tôi mà!" Nhưng, dù sao đó là chính , bản thân có thể hạ thủ sao!?

      San Kyo thế nhưng lại lắc đầu, giọng mỉm cười:" biết !? Tôi chờ đợi giây phút này lâu lâu lắm rồi... cũng thế mà, đúng !?"

      Tuyên Dã lạnh người . Chứng kiến, San Kyo dứt khoát uống sạch...mất trọng lực..ngã xuống và..tắt thở.

      Khóe môi nâng lên nụ cười phát ra từ nội tâm.

      Phải... lâu!

      Mọi chuyện như vậy...mới là tốt nhất!



      "Mẹ, ngươi đâu vậy!?"

      Tuyên Dã nháy mắt, ném cho Diệp Thần khung đồ chơi...giọng nghiêm trọng:"Thân ái, giữ cẩn thận, đừng đem rớt điệu nha!"

      Cậu chớp mắt vì sao mẹ lại trân trọng mấy món đồ tầm thường này!?

      Thấy trong mắt là khinh thị, khóe mắt Diệp Tuyên Dã đầy ý cười.

      Cẩn thận cất đồ của San Kyo xong, kéo tay ngồi vào xe. Tâm trang thời rất tốt, thế nhưng, đứa con trai dư thừa của người nào đó lại phun ra câu, phá hủy hoàn toàn.

      "Mẹ biết lái xe sao!?"

      Tuyên Dã nhất thời im lặng. Bãi rác ở đâu? muốn ném cái thằng nhóc chết tiệt này cho rồi! Con ai sinh mà biết cách phá hỏng tâm trạng người ta...

      " lạc !"

      Thế là, đoạn đường , vang lên " chút" ầm ĩ.

      ....

      Quỹ thời gian chậm rãi xoay...


      Hết chương 2.
      ly sắc thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 3: Tính toán sai

      Write: Vô Tâm Vô Tư
      Beta: rinnina

      Diệp Thần tròn mắt chăm chăm nhìn vào đống đồ Tuyên Dã vừa mới "vác" lên để ở ghế phụ, khóe môi giật giật, tay lục tung thùng gần mình nhất.

      A…Từ lúc nào mẹ có sở thích ăn vặt thế này ?

      "Mẹ, chúng ta chuẩn bị dã ngoại sao !?" Nếu , chăn gối, đồ thể thao, hộp cứu hộ y tế....dùng để làm gì ?

      "Ừ, đại loại như thế !" chút để ý đáp. Nếu ai biết đánh đồng việc sinh tồn tại mạt thế tựa như dã ngoại...hẳn là tức chết. Đáng tiếc, ai biết cả.

      " là nhiều. Chúng ta cả tuần sao?" Diệp Thần mặt lên vẻ háo hức, vui mừng. lâu, cậu chưa cùng mẹ chơi !

      "A, hẳn vậy !" nhàn nhạt liếc Diệp Thần cái. Nhóc này mà biết mua gần cạn thẻ đen Thụy Sĩ, biết có biểu tình gì.

      Mà đống đồ này qua miệng của Diệp Thần là nhiều, nhưng thực tế, đây chỉ là số so với kho đồ quăng vào tích trữ trong gian nhẫn thôi.

      *Vútttt* đạp phanh phóng , như chạy đua cùng gió.

      Diệp Thần ngồi ở ghế phụ bên cạnh che mặt, dở khóc dở cười. Ai mẹ biết lái hả..hả ? Lúc chiều, nhận lấy phen giáo huấn tốc độ thót tim, nó nghĩ dám nghi ngờ năng lực của mẹ nữa.

      nên cho mẹ đụng vào xe, baba, ý của người là vì lí do này sao.

      Trong lòng Diệp Thần ai oán thôi, baba người nhẫn tâm, nỡ lòng nào đặt con trai người vào chỗ hiểm nguy.


      "Thất thần cái gì ! Còn tắm." Tuyên Dã cầm khăn tắm ném vào mặt Diệp Thần lạnh giọng ra lệnh.

      [Ry: Sao ta lại xây dựng nhân vật bạo lực thế này*ngẫm nghĩ*]

      Sáng đến giờ, chưa đủ mệt mỏi hay sao, tắm xong còn ăn cơm ngủ nghỉ khỏe nữa chứ. Ngày mai hẵng còn nhiều việc.

      "Vâng !" Diệp Thần ủy khuất trả lời.

      nhíu mày, trong mắt lóe lên tia tàn khốc, người muốn ở cạnh phải tuyệt đối trung thành, nhưng thằng nhóc này...

      Thái độ của Diệp Thần đối với đủ lên rằng, hề tôn trọng mà chỉ là kính sợ người sau lưng thôi.

      Chỉ bằng những câu nịnh nọt, lời đơn thuần kia có thể lọt qua mắt sao. Ngu xuẩn !

      Thế nhưng, người dấu mặt sau lưng là ai ! Tuyên Dã này có lợi ích gì cho người khác phải sai người giám sát mọi hành động của đây.

      Tuy vậy, nếu gây ra nguy hiểm cho , ...

      Mạt thế đến, sống chết mặc nhau !

      "Thức ăn bàn, tôi mệt ngủ trước, có việc gì đừng làm phiền tôi." xong cũng mặc kệ nó có nghe hay , thẳng vào phòng khóa cửa.

      Kéo ngăn tủ, lấy g hộp gấm lọ thủy tinh có chất lỏng trong suốtbên tron.

      Sau đó lại nhìn chiếc nhẫn được lồng làm mặt dây chuyền.

      Chỉ có thể thở dài, nếu kiếp trước có người đến lấy những thứ này, sứ mệnh của cũng sớm hoàn thành. Việc gì luân lạc đến chết, những vậy còn bị cướp hết đồ mà người kia trao.

      Cho nên sau khi trùng sinh vào khoảng thời gian này rồi lấy hết chừa móng, chẳng lẽ muốn để cho bi kịch tái diễn sao !?

      Mà chiếc nhẫn cũng hết sức vừa vặn tay, làm tránh khỏi nghi ngờ...này là làm cho ư ? Vẫn là thoát khỏi cái miệng nhiều lời của Diệp Thần, mới tái tạo nó thành dây chuyền.

      Phân vân nhìn lọ thủy tinh, biết nên uống hay ? Thực trước kia chỉ dùng nhẫn này tạm thời để sống sót, nhưng còn cái này sao ? Uống vào chết chứ !

      Suy nghĩ lại , với sức lực bây giờ, sống sót nổi sao ? Còn mang theo cái cục nợ của nguyên thể này nữa..aiz, phiền nên lời !

      Cuối cùng vẫn là uống ngụm hết. Thân thể bỗng dưng nóng bừng, lỗ hở chân lông rát lạnh, lòng ngực bị đè ép suýt ngẹt thở.

      Máu giọt từ lỗ chân lông ra ngoài, cũng loại bỏ chất độc dư thừa trong cơ thể. Nhưng mất máu nhiều làm đầu óc hơi choáng váng.

      Dù vậy, thân thể dính nhớt nóng ran làm thể lết vào phòng tắm ngăm hồi lâu.

      "A.." có chút giật mình xoa mắt, người trong gương...đôi mắt màu tím hệt tinh linh ? Lại nhìn xuống cổ, chiếc nhẫn tím kia mất tăm...chuyện này thoát khỏi liên quan với nó.

      Khóe môi cong lên vươn chút thú vị, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đèn ngủ.

      A, phải là mắt bắn ra laze à ? Có chút thất vọng, chui vào chăn ngủ, hiển nhiên hề biết rằng, chiếc đèn ban nãy tiêu .



      Mắt nhắm mắt mở nhai nhai điểm tâm sáng. Mới sáng sớm lục đục, sao nó ngủ được đây. Aiz, cuối cùng mẹ làm cái gì vậy !

      "Mẹ..hôm nay mẹ rất lạ !" Diệp Thần nhìn mẹ mình loay hoay xếp đồ, khỏi cảm khái.

      "Vậy sao!?" mặn nhạt hỏi ngược lại.

      "Ân..." Hôm qua lạ, hôm nay còn lạ hơn. Cư nhiên dậy sớm !

      cũng biện giải điều gì, cuộc chuyện hiển nhiên kết thúc tại lúc vài câu ngắn ngủi. Cho thấy mối quan hệ mẹ con này có bao nhiêu gượng gạo.

      "A..con ra ngoài lát." Như nhớ đến cái gì, Diệp Thần nhảy xuống ghế chạy vào phòng lấy áo khoác.

      cúi đầu xem đồng hồ, vẫn là nhịn được mở miệng dặn dò:"Thân ái, sớm về sớm, chớ chạy loạn !"

      "Vâng !" Tuy hiểu mẹ vì sao vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp. Việc này cũng tốn nhiều thời gian, hẳn là về sớm.

      Trong căn nhà lặng yên, thi thoảng vang lên thanh rột roạt. bàn trong chiếc hộp rơi ra loạt danh thiếp, buồn bực xếp lại.

      Cái kia chiếc nhẫn làm sao đây, chẳng lẽ móc mắt để lấy đồ trong kho tích trữ sao ?

      Bàn tay bất giác dừng lại, mắt gắt gao nhìn danh thiếp màu trắng đơn bạc.

      Nhạc Thiên Ly ~

      Bằng hữu duy nhất của kiếp trước ! ấy tại ở đâu ?

      "Ly, tớ đây !"

      "Hả ? Ai vậy ?"

      sửng sốt lúc, phải rồi, kiếp này bọn họ chưa gặp nhau, cũng chẳng quen biết.

      "Sr..nhầm số !"

      .....

      Phải làm sao đây ! muốn Tiểu Ly giống đời trước, bi thương vô hạn. Lúc này xảy ra việc gì nhỉ...hình như là...bên bờ sông Lency.

      Cũng chẳng để tâm sắp đến giờ mạt thế, Tuyên Dã quăng điện thoại chạy ra khỏi nhà, phóng xe vun vút ngoại ô.

      Trong khí nồng đậm mùi máu tanh, đượm màu chết chóc. Nhìn xác người tán loạn, hơi cười chút. quen thuộc cảnh tượng a !

      Ánh mắt dao dác phong cảnh chung quanh, nơi góc khuất dưới chân cầu có...hơi thở nhè .

      Người thân thể đầy vết chi chít, máu rỉ ghê người, tóc bện vào khuôn mặt bụi bẫm...đấy phải Thiên Ly hay sao !?

      "Ôi.." Sao lại thê thảm thế này. Đây là lần thứ hai thấy Tiểu Ly tơi tả như vậy.

      Sau khi rửa mặt, băng bó vết thương cho Thiên Ly, gương mặt có phần sáng tươi hơn. Ai nha, thể tưởng tượng được, nếu xuất cứu ấy, liệu khi đến giờ này...mọi chuyện như cũ xảy ra, có phải Tiểu Ly còn thảm hơn hay !

      Bị thương thế này...

      đau đầu xoa mi tâm. Có cái gì đó như dòng suối ấm mát rượi chảy dọc làm dịu tâm thức của . Nhíu mi nghi hoặc nhìn bàn tay, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.

      Hai bàn tay chậm rãi đặt lên vết thương ở tay tiểu Ly , mắt nhắm hờ. Như ma chú, hãy làm dịu nỗi đau này, biến tan mọi tổn thương của thời gian.

      "A..haha ~"

      Dĩ nhiên là hệ quang trị thương, có cái này, vấn đề bị thương còn đáng ngại nữa rồi.

      "Ừm...đau.." Thiên Ly mệt mỏi ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn người trước mặt.

      " là ai ?" Sau hồi mơ hồ, lập tức cảnh giác lùi lại, tay thủ thế phòng bị.

      "Tôi, Diệp Tuyên Dã, Ly muốn ăn gì ." mấy bận tâm đến đề phòng của bạn, Tuyên Dã nhiệt tình hỏi thăm làm Thiên Ly ngơ ngác, buộc miệng .

      "Cháo thịt bằm hành."

      "Uh, đợi tôi lát !"

      phải do vết thương ở đầu, nhất định vỗ trán muôn phần cảm thán: "Mình lạc vào viện tâm thần đấy chứ !"



      Vừa ngồi ăn vừa xem tivi, Thiên Ly có chút mất tự nhiên. Qua khung cảnh thành thị, cùng cách bài trí, suy nghĩ bị lạc chỗ viện nào đó hoàn toàn bị loại bỏ.

      Tất cả cũng do kia quá nhiệt tình làm lầm tưởng. tại sao, đối với Tuyên Dã lại có cảm giác thân quen như vậy.

      Tuy nhiên, Thiên Ly cũng phải loại người quen biết tùy tiện mà bắt chuyện, Tuyên Dã có ác ý, nên cũng gỡ bỏ phòng bị, ngồi yên ăn.

      "Chậc...Đến rồi !"

      "Hử?" Cảm thấy tâm trạng người bên cạnh dao động cảm xúc, còn có vẻ rất vui lý do.

      Tuyên Dã hất càm về hướng tivi ở kênh thời .

      " giờ, ở số nơi thế giới xuất mưa bão bất thường, ở vùng nông thôn của các nước Mĩ, Ý,...có vòi rồng. Ở tượng cơn lốc sấm sét từng đợt gây chấn động mạnh tới mặt đất.

      Chưa hết...tại Nhật Bản trải qua đợt hai sóng thần, bùng nổ mặt nước ngầm ngoài biển, cá mập di tản vào bờ. Pháp gặp hiểm họa mưa liên tục dần dẫn đến nhấn chìm mảnh đất của đất nước tình này.

      Nhiều nơi, núi lửa bắt đầu phun trào, hiểm họa dung nham bùng nổ.

      Vào lúc này, tiến sĩ DiLan của chúng ta đo được mảnh thiên thạch với tốc độ 200 năm ánh sáng rơi thẳng vào đất Trung Hoa có chút tượng bất thường nào cả.

      Do đo lường được thời gian rơi và vị tri chính xác nên xin các vị nhanh chóng trở về nhà hoặc đến nơi kiên cố an toàn nào đó...."

      *Xoẻng* Thiên Ly đánh rơi cả tô cháo bàn.

      " xong rồi. Tôi phải về..."

      "Ly, cậu muốn làm gì ?" nheo mắt cảnh cáo. Tay chặn hành động bất thường của bạn tránh va chạm vết thương.

      "Con của tôi...hức.. buông tôi ra..." Giọng của Thiên Ly lạc dần, có chút nên lời.

      Con !? Ly có con sao. Tại sao biết ? thực tính toán sai rồi. Nửa tiếng đồng hồ nữa có bão và sấm sét từ dịch chuyển gian sang Trung Hoa.

      Tuyên Dã hoàn toàn rối rắm.

      "..buông..ra.."

      Lại nghe thêm tiếng than khóc mất lý trí của Thiên Ly, làm cho càng thêm phiền chán. chút do dự đập ngất bạn.

      _ Dù cho cậu có hận tôi, tôi cũng buông bạn đâu !
      ly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :