1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 332: Hoàng hậu

      Tiểu Tống hoàng hậu bệnh qua đời, phàm là nữ quyến có cáo mệnh trong người đều muốn tiến cung phúng, Tề Hoàn có cáo mệnh, tất nhiên là cần tiến cung, nhưng Triệu phu nhân có thân phận cáo mệnh tam phẩm, thời điểm trời còn chưa sáng, cũng tiến cung.

      Bảo Nhi ở trong ngực Tề Hoàn dùng sức cọ bộ ngực của nàng, phát giác có sữa tươi ngọt ngào để ăn giống như bình thường, Bảo Nhi ê a kêu vài tiếng,miệng mếu máomuốn khóc.

      Tề Hoàn vẫn luôn nghĩ đến cái chết của tiểu Tống hoàng hậu.

      Tiểu Tống hoàng hậu chết, thái hậu trải qua cuộc sống tĩnh dưỡng, mất hậu cung đứng đầu, hậu cung chỉ sợ lại duy trì được yên bình.

      Ít nhất có thể khẳng định Mộ Dung quý phi muốn vẫn luôn là quý phi.

      Nếu như Mộ Dung quý phi thành hoàng hậu, chẳng lẽ Tứ hoàng tử trở thành thái tử? thể nào! Hoàng đế căn bản hướng về phía Tứ hoàng tử tàn khốc thô bạo kia làm thái tử tương lai, nếu như hoàng đế muốn Mộ Dung quý phi là hoàng hậu, lúc trước trừ Tống gia cùng thời điểm phế thái tử, cũng lưu lại tiểu Tống hoàng hậu.

      Hoàng Thượng muốn... Mộ Dung gia có thể buộc ông đồng ý hay ?

      Triệu Ngôn Ngọc ởkinh đô, Lục hoàng tử bị cấm túc, Đông Hồ và vài nước nhìn chằm chằmvào biên cảnh Đại Chu, tiểu Tống hoàng hậu đột nhiên bệnh qua đời... Tề Hoàn cảm thấy cực độ bất an.

      "Bạch Hủy! Biểu thiếu gia ở nơi nào? Nhanh tìm đến." Tề Hoàn gấp giọng ra.

      "Ô a..." Bảo Nhi ở trong ngực Tề Hoàn khóc to.

      Tề Hoàn ôm Bảo Nhi dụ dỗ, trong lòng lộn xộn, càng ngày càng tưởng niệm Triệu Ngôn Ngọc.

      Nàng cởi bỏ tà áo cho Bảo Nhi bú sữa, Bảo Nhi sớm bực mình dùng miệng cọ, trong miệng ô ô khóc, cho đến khi ăn được sữa tươi ngọt ngào, lúc này mới thỏa mãn khẽ ừ tiếng.

      Bạch Hủy hồi lâu mới về, là quan lang ở trong nhà, còn chưa có trở lại.

      Có lẽ lại đến chỗ Lục hoàng tử , Tề Hoàn nghĩ thầm.

      đầy lát, Linh Nguyệt đến đây, Tề Hoàn với nàng lo lắng của mình."... Mặc dù cũng có quá nhiều giao tình với tiểu Tống hoàng hậu, nhưng trước thời điểm sinh thần của bà muộicó gặp qua bà, mặc dù được tốt, nhưng sắc mặt thoạt nhìn cũng tệ lắm. giống như có bệnh, nghe Thái Y Viện cũng tìm ra bệnh của bà, muộicảm thấy bà chết rất kỳ quặc."

      Trước kia Linh Nguyệt ở trong cung, quen thuộc với tiểu Tống hoàng hậu hơn so với Tề Hoàn, nàng than tiếng "Thái tử thành thứ dân, Tống gia lại còn. Bà sống kỳ có hi vọng gì, chết chừng là giải thoát, làm sao muội đột nhiên quan tâm đến chuyện của bà, cho dù bà bị người khác hại chết, lại có quan hệ gì với chúng ta?"

      Tề Hoàn nhàng đặt Bảo Nhi ngủ thiếp lên giường , hạ thấp giọng "Muội làm sao biết chuyện này liên quan đến chúng ta, chỉ là... Đại sư huynh và Tam sư huynh cũng giúp Lục hoàng tử làm việc. Cho dù bọn họ chưa từng đường hoàng, người có ý nhìnlà biết, tiểu Tống hoàng hậu chết cùng Lục hoàng tử bị hãm hại. chẳng lẽ chút quan hệ cũng có?"

      "Muộimuốn , tiểu Tống hoàng hậu là Mộ Dung quý phi..." Linh Nguyệt cả kinh, cẩn thận hồi tưởng chuyện xảy ra gần đây tại kinh đô, lúc này mới phát thích hợp "Tứ hoàng tử tại dân gian tư tạo binh khí là ?"

      "Là hay giả cũng trọng yếu." Tề Hoàn ra "Ta chỉ lo lắng Mộ Dung gia bỏ qua cơ hội lần này."

      "Muội Mộ Dung quý phi muốn thừa dịp tiểu Tống hoàng hậu bệnh qua đời thành hoàng hậu?" Linh Nguyệt hỏi, chân mày cau lại "Đây cũng có thể, trước kia lúc Tống gia chưa bị tịch thu, hai người bọn họ như nước với lửa. Mộ Dung quý phi sớm muốn làm hoàng hậu."

      Tề Hoàn nhàng thở dài "Hôm nay chúng ta cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến."

      Linh Nguyệt vỗ vỗ vai Tề Hoàn "Muội chớ suy nghĩ quá nhiều, Hoàng Thượng cũng dễ dàng để cho Mộ Dung gia uy hiếp, hơn nữa, chúng ta an phận thủ thường ở trong nhà. Bên ngoài loạn như thế nào đều quan hệ với chúng ta."

      Nàng chỉ lo lắng chuyện phát triển giống với đời trước mà nàng biết, nàng sợ hãi Tứ hoàng tử thành công, đến lúc đó lưu lại Lục hoàng tử, càng bỏ qua Triệu Ngôn Ngọc.

      Thời điểm trời tối, Triệu phu nhân mới từ trong cung trở lại, thay bào phục tới chỗ Tề Hoàn.

      "... Ai cũng cầm lấy khăn tay nhúng nước lau mắt, mỗi người đều khóc giống như mắt thỏ, đáng hận ta thế nhưng quên mất, trước kia chưa từng tham gia loại chuyện này, nhịn chết cũng nặn ra được giọt nước mắt, chỉ có thể cúi đầu giả khóc, nếu phải là nhặt được khăn tay bị rơi của ai đó, ta còn biết có nước đây, thực cho rằng các nàng có tình cảm sâu đậm với tiểu Tống hoàng hậu." Triệu phu nhân vừa miệng to uống trà vừa oán trách.

      "Còn có bào phục kia, mặc chốc lát đãrất khó chịu, mặc cả ngày, quả thực có thể đem người đè chết." Triệu phu nhân "Con cần là quá may mắn."

      Tề Hoàn nghe được khanh khách nở nụ cười.

      Triệu phu nhân giận nàng cái " cười đấy."

      "Nương, ngài có thấy Mộ Dung quý phi ?" Tề Hoàn thu liễm nụ cười mặt, thấp giọng hỏi.

      "Xa xa gặp qua, khí sắc tệ." Triệu phu nhân nhạt.

      Bà vú vừa vặn ôm Bảo Nhi đến, Tề Hoàn liền hỏi nhiều.

      Quan Lãng cả đêm cũng trở lại, sáng ngày thứ hai mới xuất , Tề Hoàn lập tức sai người mời đến.

      "Đại sư huynh, huynh với muội, có phảigần đây huynh giúp Lục hoàng tử làm việc ? Có phải Tam sư huynh dặn dò huynh cái gì ?" Tề Hoàn thần sắc nghiêm túc nhìn Quan Lãng, buộc .

      "Tiểu sư muội cái gì đó, tối hôm qua ta tiệm thuốc Quan gia tìm Quan thúc uống rượu." Quan Lãng ngáp lớn cái, cười hì hì ra.

      "Huynh cảm thấy muội có tin lời này của huynh hay ?" Tề Hoàn tự tiếu phi tiếu nhìn .

      Quan Lãng ưỡn ngực, lớn tiếng "Phụ nhân cũng đừng có hỏi chuyện ở bên ngoài của nam nhân, tiểu sư muội, muội an tâm ở nhà chiếu cố con dâu ta là được."

      Tề Hoàn trừng mắt liếc cái "Vậy thìhuynh cũng phải cho ta biết, tại Trầm Hương như thế nào ."

      "Nàng tốt lắm, yên tâm yên tâm." Quan Lãng .

      "Tứ hoàng tử tại dân gian tư tạo binh khí, có phải huynh truyền hay ?" Tề Hoàn hạ thấp giọng hỏi.

      Quan Lãng nhịn được thầm, khó trách lão Tam nhất định phải giấu diếm tiểu sư muội, nếu cho dù chút dấu vết để lại cũng bị nhìn ra "Cũng là vì Lục hoàng tử."

      Chứng cứ trong tay Trầm Hương có thể đối phó Tứ hoàng tử chính là cái này .

      Tề Hoàn còn muốn ép hỏi Quan Lãng, nào biết Quan Lãng liên tục ngáp quá mệt mỏi, cực nhanh chạy trốn, căn bản để cho Tề Hoàn có cơ hội.

      Mấy ngày qua, tang tiểu Tống hoàng hậu hết thảy kết thúc, mặc dù bà sớm thất sủng, nhưng rốt cuộc là nhất quốc chi mẫu, kinh đô các nơi vẫn yên lặng như cũ, dám uống rượu mua vui như xưa.

      Tề Hoàn trở về Tề gia chuyến, tìm Tề lão thái gia lo lắng của mình.

      Tề lão thái gia cười cần phải lo lắng.

      Nếu Tề lão thái gia như vậy, liền chứng minh Hoàng Thượng sớm có thể ứng phó hết thảy tình huống đột phát, Tề Hoàn hơi chút an tâm.

      Chỉ chưa đến hai ngày, phố lớn ngõ ởkinh đô đều hát đồng dao, đại khái ý là tán thưởng Mộ Dung quý phi hiền lành khoan dung, cóphong thái của nhất quốc chi mẫu. Đồng dao lang lảnh đọc thuộc lòng, cơ hồ hài tử cả kinh đô cũng hát.

      Này ràng cho thấy có người ở sau lưng thao túng, Mộ Dung quý phi quả nhiên cam lòng chỉ là quý phi.

      SAu khi đồng dao xuất , trong triều bắt đầu có đại thần góp lời với Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng mau chóng sắc lập hoàng hậu, để ổn định lòng hoang mang của chúng tần phi chốn hậu cung.

      Hoàng Thượng đối với mấy tấu chương này đều để ý tới.

      ...

      ...

      Mộ Dung quý phi và tiểu Tống hoàng hậu từ trước nayluôn tranh đấu gay gắt, hai bên đều là ta hận thể ngươi bị phế. Ta ước gì ngươi chết, hai năm trước Tống gia bị Hoàng Thượng xét nhà, Mộ Dung quý phi liền ngóng trông hoàng hậu bị phế, kết quả Hoàng Thượng vẫn giữ lại bà.

      Bà rất ràng, Hoàng Thượng diệt trừ Tống gia, là vì Tống gia uy hiếp quá lớn, cho nên bàbảoMộ Dung gia hết sức tuân theo ý tứ của hoàng thượng, để Hoàng Thượng biết Mộ Dung gia bọn họ giống Tống gia. Đối với Đại Chu trung thành và tận tâm.

      Đối với Hoàng Thượng, bà là tấm chân tình, mặc dù trong nội cung bàvà hoàng hậu tranh đấu gay gắt. bí mật mưu quyền, nhưng thể phủ nhận bà cái uy nghiêm tuấn kia, thế gian người nam nhân nào có thể so sánh, bà chứng minh vớiông, Mộ Dung giavà Tống gia là giống nhau,bàvà tiểu Tống hoàng hậu càng giống nhau.

      Có thể Hoàng Thượng càng ngày càng ít đến nội cung của bà, đối với bà ngày càng lạnh nhạt.

      Lòng của bà càng ngày càng lạnh.

      Bởi vì bà phát Hoàng Thượng đối với con trai của bà rất lạnh lùng, bởi vì Tứ hoàng tử là bà sinh à?

      Bàbảo Tứ hoàng tử ở trước mặt ông tận lực khiêm tốn, phải khoan dung nhân từ, cho rằng như vậy có thể làm cho ôngthay đổi cái nhìn đối với con trai của bà. Yên tâm giao giang sơn cho .

      Để cho bà phát Hoàng Thượng căn bản vô tình với Tứ hoàng tử làm thái tử chính là vào hai tháng trước.

      Ngày đó bà ngự thư phòng, cung nữ ngoài cửa ngăn cản bà, Hoàng Thượng và Lục hoàng tử chuyện ở bên trong, có hoàng thượng phân phó, ai cũng thể vào.

      Bà nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Hoàng Thượng từ bên trong truyền ra, hơn nữa cười mắng Lục hoàng tử.

      Qua nhiều năm như vậy. Coi như là phế thái tử, Hoàng Thượng đều chưa từng cười như vậy, cười mắng qua như vậy, chớ chi là trước mặt Tứ hoàng tử.

      Bà nhớ tới mẹ đẻ của Lục hoàng tử.

      Mẹ đẻ của Lục hoàng tử xuất thân rất thấp, là cung nữ bên cạnh Hoàng Thượng khi ông vẫn là thái tử, về sau thành tiểu thiếp, sau khi Hoàng Thượng lên ngôi, phongbàlàm quý nhân.

      Bànghĩ nữ nhân này chỉ là nô tỳ, luôn cho rằng như vậy.

      Bà nhớ tới khiHoàng Thượng mặc dù lãnh đạm với bà ấy, nhưng mỗi tháng nhất định có vài ngày tìm bà ấy, ánh mắt Hoàng Thượng nhìn về phía bàấy giống như nhìn các phi tần khác.

      Có đôi khi lạnh lùng cũng là loại bảo vệ.

      Hoàng Thượng bảo vệ cái tiện tỳ kia, là bảo vệ Lục hoàng tử...

      Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện Thất hoàng tử, Mộ Dung quý phi càng khẳng định suy đoán trong lòng mình, đối với Hoàng Thượng khỏi oán hận, bà thương ông, sinh Tứ hoàng tử cho ông, sao ông có thể làm như thấy bà?

      ra trong lòng ông vị trí của bà và tiểu Tống hoàng hậu đều giống nhau, có cũng được mà có cũng sao, bất quá là vì cân bằng quyền lợi, vững chắc giang sơn.

      như vậy, bà cũng hy vọng xa vời tình cảm của ông.

      Vì tương lai Tứ hoàng tử, vì mình qua nhiều năm như vậy, bà cũng nghĩ lại ủy khuất chính mình như vậy.

      Hôm nay như vậy, bất luận như thế nào Hoàng Thượng cũng phong bà làm hoàng hậu.

      Hoàng hậu và quý phi thủy chung bất đồng, cho dù bà sớm thống lĩnh hậu cung, nhưng quý phi chỉ là thiếp, phải thê tử, ít nhất bà nhất định phải là thê tử của ông.

      "Nương nương." Có cung nữ cúi đầu đến, đứng ở sau lưng mộ Dung quý phi, giọng khẽ gọi, khiến Mộ Dung quý phi đắm chìm trong suy nghĩ của mình chợt tỉnh lại.

      "Ừ?" Mộ Dung quý phi khẽ nghiêng người.

      "Hoàng Thượng nổi giận ở trong ngự thư phòng, mắng đám đại thần." Cung nữ dè dặt ra, con mắt dám nhìn Mộ Dung quý phi.

      Mộ Dung quý phi nắm chặt hai tay "Hoàng Thượng cái gì?"

      "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng nương nương có... có tư cách làm... Hoàng hậu... Quăng tất cả tấu chương xuống đất..."

      Cung nữ xong, liền nghe được từng tiếng vang lên, là Mộ Dung quý phi bẻ gãy móng tay dài của mình, máu tươi màu đỏ từ đầu ngón tay của bà chảy ra.
      tart_trung, susu, Genki13 others thích bài này.

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 333: Biến hóa

      Hoàng Thượng đồng ý phong Mộ Dung quý phi làm hoàng hậu, lý do là Mộ Dung quý phi đoan trang có thừa, nhân hậu đủ, cho rằng những năm này bà ở hậu cung loại trừ đối lập, đối với phi tử được sủng ái đều tìm mọi cách làm khó dễ, phẩm hạnh như thế thể làm Nhất quốc chi mẫu.

      Những đại thần thứ cầu xin Hoàng Thượng lập hậu kia cuối cùng nhìn ra ý tứ hoàng thượng, cũng trình tấu cầu xin ngài lập hậu nữa.

      Mộ Dung quý phi ở hậu cung tức giận đến toàn thân phát run.

      Ngoại trừ tức giận, còn có thương tâm tuyệt vọng, hôm nay bà mới hoàn toàn hiểu, người nam nhân kia đối với bà đừng bà, căn bản là ngay cả chút tình phu thê đều để ý.

      "Nương nương, Hoàng Thượng có lẽ vì tiểu Tống hoàng hậu mới mất, tâm tình tốt, lúc này mới chưa có tâm tư lập hậu, qua vài ngày nữa, cho phép liền..." An công công tâm phúc bên người Mộ Dung quý phi thấp giọng an ủi, trong lòng lại ràng thể có chuyện như vậy.

      Mộ Dung quý phi khóe miệng nhếch cái trào phúng cười lạnh "Ông ta có bao nhiêu tình cảm với hoàng hậu? Đừng là tiểu Tống hoàng hậu, mà ngay cả Tống hoàng hậu chỉ sợ ở trong lòng ông ta cũng chiếm được bao nhiêu vị trí."

      Mẹ đẻ Lục hoàng tử chính là bị Tống hoàng hậu làm cho cực khổ chết.

      "Nương nương..." Trần công công khổ sở nhìn.

      "Ông ta phải là muốn lập hậu, mà là muốn nữ nhiMộ Dung gia làm hoàng hậu." Mộ Dung quý phi cúi đầu nhìn móng tay bị đứt của mình "Ông ta muốn đối phó Mộ Dung gia sao?"

      Trần công công vội vàng "Mộ Dung tướng quân trung thành và tận tâm, cùng Tứ hoàng tử vì Đại Chu mà chinh chiến sa trường, Hoàng Thượng tuyệt đối ra tay với Mộ Dung gia, nương nương chớ có lo ngại."

      Mộ Dung quý phi lắc đầu "Ông ta còn có nhiều tình thương của cha với thái tử, chớ chi là đối với Tứ hoàng tử, bản cung nhìn ra, trong lòng ông ta chỉ có Lục hoàng tử cùng cái tiện tỳ kia, bản cung thể trơ mắt nhìn Mộ Dung giagiống như Tống gia... Tuyệt đối thể dẫm vào vết xe đổ."

      "Nương nương, ngài muốn làm gì?" Trần công công cả kinh.

      "Truyềntin ra ngoài, mời Lão thái gia tiến cung gặp mặt bản cung." Mộ Dung quý phi giọng .

      Trần công công vâng tiếng.

      Triệu gia, Tề Hoàn chiêu đãi khách nhân, khách nhân này phải là ai khác, chính là Diệp Tử Nhược vất vả mới được Diệp phu nhân đón về.

      "... Chỉ hận ta lúc đầu có nghe khuyến cáo của ngươi. Nếu lúc ấy có thể cẩn thận hỏi thăm ràng, ta liền đến mức rơi vào kết cục như vậy, A Hoàn, trong tâm ta rất hối hận." Diệp Tử Nhược rơi lệ đầy mặt. Vẻ mặt tiều tụy, thoạt nhìn già mười mấy tuổi, tuyệt như nương 17, 18 tuổi.

      Tề Hoàn nắm tay của nàng, ôn nhu "Trở lại là tốt rồi, về sau cần lại đối mặt Lương gia."

      "Sao có thể đối mặt, bọn họ chịu đem
      trả nhi tử lại cho ta." Diệp Tử Nhược nức nở nghẹn ngào tiếng. Đau nhức khóc lên.

      Lương Tam thiếu gia thích nam nhân, ban đầu là cưỡng bách mới cùng Diệp Tử Nhược sinh hạ nhi tử, Lương gia làm sao chịu để Diệp Tử Nhược mang tôn tử , Diệp gia cầu cùng cách, Lương gia chỉ cần lưu lại nhi tử, mới đồng ý thả Diệp Tử Nhược rời , Diệp Tử Nhược vốn bỏ được nhi tử, là Diệp phu nhân khuyên nàng. Rời Lương gia trước, lại nghĩ biện pháp mang nhi tử về.

      "Từ từ đến, tất có biện pháp." Tề Hoàn biết phải an ủi nàng như thế nào.

      Diệp Tử Nhược gật . Lau lệ khóe mắt "Ngươi đúng, ta cũng rời khỏi Lương gia, vô luận như thế nào ta cũng nghĩ biện pháp mang con ta ra ngoài, đúng rồi, A Hoàn, cám ơn ngươi, nếu phải ngươi sai người Sa thành giúp ta, Lương gia còn chưa chịu thả người."

      Tề Hoàn vỗ vỗ tay của nàng "Hai huynh trưởng ngươi tốt với ngươi ?"

      Nhắc tới hai Đại ca của mình, thần sắc Diệp Tử Nhược ảm đạm "Còn có thể thế nào, chỉ có thể như thế." Ngưng chút, nàng còn "Đúng rồi, chuyện Tứ hoàng tử
      tự tạo binh khí tại dân gian. Ta dường như ở trong nhà nghe Lương Chí Bằng qua."

      Lương Chí Bằng chính là Lương Tam thiếu gia.

      Vẻ mặt Tề Hoàn rùng mình " như thế nào?"

      "Ta nghe ràng lắm, hình như là tại trong sơn động gì đó, Lương Chí Bằng nhất định biết." Diệp Tử Nhược .

      "Hai huynh trưởng ngươi lại rất gần với Tứ hoàng tử, chẳng lẽ cũng biết chuyện này?" Tề Hoàn thấp giọng hỏi.

      Diệp Tử Nhược kinh ngạc "Bọn họ sao có thể cùng chỗ với Tứ hoàng tử." Lập tức lộ ra sắc mặt giận dữ "Khó trách ta viết thư xin
      bọn họ giúp đỡ, bọn họ đều bỏ mặc, nguyên lai là muốn đắc tội Lương gia, tức đắc tội Tứ hoàng tử."

      Nàng mới từ Sa thành trở lại, trước bị vây ở Lương gia, đối với bên ngoài hiểu nhiều, chỉ là đường hồi kinh nghe được có người nghị luận chuyện Tứ hoàng tử chế tạo binh khí, nguyên bản chỉ muốn bí mật chút với Tề Hoàn.

      Tề Hoàn lại nghĩ tới sơn động.

      Ban đầu khi ở Nam thành, những bạc kia cũng là giấu ở sơn động mấy chục năm có người phát .

      Diệp Tử Nhược đứng lên " được, ta phải trở về cho phụ thân, cũng thể làm cho Diệp gia bị bọn họ hãm hại."

      Tề Hoàn có lưu khách, đứng dậy đưa tiễn "Tình thế hôm nay, xác thực bo bo giữ mình cho thỏa đáng."

      Đợi sau khi Diệp Tử Nhược rời khỏi, Tề Hoàn lập tức kêu Quan Lãng đến, vừa vặn hôm nay Quan Lãng ở nhà, Linh Nguyệt cũng cùng.

      Tề Hoàn đem chuyện Diệp Tử Nhược nghe được với Quan Lãng "Đại sư huynh, việc này chỉ sợ là , chừng chế tạo binh khí ở Sa thành đây."

      "Là trong sơn động sao, khó trách liên tục tìm được địa điểm..." Quan Lãng thấp giọng câu "Ta phải tìm Lục hoàng tử."

      Linh Nguyệt nhíu mày "Lục hoàng tử cũng bị cấm túc, còn có thể làm cái gì?"

      Quan Lãng cười sang sảng "Hôm nay chính là muốn Lục hoàng tử bị cấm túc mới ."

      Chuyện Tứ hoàng tử tại dân gian tự tạo binh khí truyền đixôn xao, cuối cùng Hoàng Thượng hạ lệnh điều tra kỹ, cũng hạ chỉ lập tức gọi Tứ hoàng tử trở về kinh, phái võ tướng khác thay thế vị trí của .

      ...

      ...

      "Phụ hoàng hạ chỉ muốn ta hồi kinh?" Tứ hoàng tử trừng mắt thái giám đến truyền chỉ, kinh ngạc lớn tiếng hỏi "Kinh đô xảy ra chuyện gì?"

      Thái giám kia cúi thấp đầu "Nô tài biết."

      Tứ hoàng tử đẩy ra, kéo lấy thái giám khác phía sau "Chẳng lẽ phụ hoàng tin tưởng ta tự tạo binh khí?"

      "Tứ hoàng tử là bị oan uổng, Hoàng Thượng chỉ là muốn ngài trở về lộ diện chút, áp chế miệng lưỡi mọi người..."

      "Cút!" Tứ hoàng tử nắm chặt thánh chỉ trong tay, cho tất cả mọi người cút ra khỏi trướng của .

      Mộ Dung viêm đến, đưa phong mật thư trong tay giao cho "Là người ở sau lưng lão Lục giở trò quỷ, Hoàng Thượng căn bản có cấm túc , chính là bày ra bộ dáng mà thôi."

      Tứ hoàng tử phẫn nộ đá văng cái ghế "Phụ hoàng thiên vị như vậy"

      "Hoàng Thượng sợ là bỏ qua cho Mộ Dung gia." Mộ Dung viêm than tiếng, đáy mắt thoáng lên quẹt cái ngoan.

      "Mộ Dung gia đối với Đại Chu trung thành và tận tâm, làm sao phụ hoàng lại bỏ qua chứ?" Tứ hoàng tử lắc đầu, tin Hoàng Thượng tuyệt tình như vậy.

      Mộ Dung Viêm "Ông ta chịu để tỷ tỷ làm hoàng hậu, còn thẳng mặt khiển trách tỷ tỷ, ông ta là sợ Mộ Dung gia chúng ta công cao hơn chủ, tưởng tượng diệt trừ chúng ta giống như diệt trừ Tống gia ."

      "Mẫu phi như thế nào?" Nghĩ đến kết cục thái tử, mặt Tứ hoàng tử trở nên lạnh lẽo.

      "Ngươi xem qua biết." Mộ Dung Viêm đưa tin trong tay cho .

      Tứ hoàng tử xem qua mật thư kia, hồi lâu cũng lên tiếng, sau đó mới "Những binh khí kia chuyển chưa?"

      Sớm nghĩ đến có ngày hôm nay, nhưng ngờ lại nhanh như vậy, kể từ sau khi thái tử bị phế, còn tưởng rằng cần dùng đến bước cuối cùng này, ngỡ phụ hoàng đem giang sơn giao cho ...

      Đây là phụ hoàng ép!
      Last edited: 30/6/16
      tart_trung, susu, Genki15 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 334: Cải trang tiến cung

      Hoàng Thượng ngã bệnh.

      Thân thể hoàng đế luôn khỏe mạnh biết sao hôm nay đột nhiên lâm triều lại bị té xỉu, đến giờ còn chưa tỉnh lại, vào giữa trưa Tề Hoàn mới biết chuyện này.

      Sao Hoàng Thượng lại đột nhiên té xỉu? Triệu Ngôn Ngọc ở đây, Tề Hoàn cách nào biết tường tận tình huống của hoàng thượng, chỉ có thể đợi sau khi Triệu Bỉnh Đức trở về, Triệu phu nhân cho nàng biết.

      "... Thái y là mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi sao, bất quá ta hoài nghi đơn giản như vậy" Triệu phu nhân với Tề Hoàn "Nếu là mệt nhọc quá độ, tuyệt đối đến bây giờ còn chưa tỉnh."

      Cũng hơn nửa ngày, vẫn còn hôn mê như cũ, sao có thể đơn giản là mệt nhọc quá độ như vậy, Triệu phu nhân và Tề Hoàn đều học y, làm sao nhìn ra manh mối.

      "Thái y xem cũng được gì sao?" Tề Hoàn hỏi.

      Triệu phu nhân "Ai biết được, nghe bây giờ là Mộ Dung quý phi chiếu cố Hoàng Thượng, cho phi tần khác vào nhìn qua."

      Đây phải là giam lỏng Hoàng Thượng sao? Tề Hoàn nhíu mày, luôn cảm thấy Hoàng Thượng thể dễ dàng bị Mộ Dung quý phi khống chế như vậy được, làm sao có thể té xỉu?

      Có phải là bị hạ độc rồi hay ?

      Ý niệm trong đầu hơi , bản thân Tề Hoàn sợ hết hồn, nếu quả là bị hạ dược... người bỏ thuốc kia mưu đồ cái gì?

      Tề Hoàn kinh hãi nhìn về phía Triệu phu nhân "Nương, có phải là có người muốn gây bất lợi với Hoàng Thượng hay ?"

      Triệu phu nhân cười cười "Mặc kệ như thế nào, chúng ta chỉ là phụ nhân, trời sập xuống cũng tới phiên chúng ta trông nom, hơn nữa, có đôi khi chuyện thể chỉ xem bề ngoài."

      Tề Hoàn vẫn yên tâm, cố ý tìm Quan Lãng, hỏi Lục hoàng tử và Triệu Ngôn Ngọc có an bài gì .

      Quan Lãng khó có khi lộ ra thần sắc ngưng trọng "Lục hoàng tử cũng được thấy Hoàng Thượng, cho dù lão Tam thần cơ diệu toán, cũng nghĩ tới Hoàng Thượng đột nhiên ngã bệnh."

      Nếu phải biết Tứ hoàng tử có hành vi bức vua thoái vị, nếu phải biết Triệu Ngôn Ngọc và Lục hoàng tử vận mệnh tương liên. Nàng làm sao lo lắng như vậy.

      Nàng nhớ mang máng đời trước lúc Tứ hoàng tử bức vua thoái vị, cửa thành kinh đô bị bắt đóng kín, dân chúng trong thành đóng cửa dám ra. Những binh lính kia máu chảy thành sông, cho dù trốn ở trong phòng cũng có thể nghe được thanh kêu đánh kêu giết, mùi máu tươi lan tràn trong trung rất lâu sau đó...

      "Huynh đem chuyện này cho Tam sư huynh sao?" Tề Hoàn hỏi.

      "Lão Tam cơ sở ngầm còn nhiều, rất nhiều. rất nhanh biết." Quan Lãng ra.

      ...

      ...

      Sau vài ngày, Hoàng Thượng mới tỉnh lại. Bất quá thần trí mơ hồ, giống như ai cũng nhận biết, mà ngay cả Lục hoàng tử gặp ông, ông cũng nhận ra, chỉ biết trợn tròn mắt lời nào.

      Tề Hoàn đồng thời nhận được tin tức Vương Đại Bảo truyền đến cho nàng.

      Tứ hoàng tử trước chi viện cho Đại Nguyệt quốc chống lại Đông Hồ bỗng mất tích, binh sĩ trong quân doanh Đại Chu dường như thiếu hơn phân nửa, Vương Đại Bảo lo lắng Đại Chu phát sinh chuyện gì. Cố ý viết thư tới hỏi Tề Hoàn.

      Tề Hoàn còn chưa kịp tìm hiểu tin tức này, Lục hoàng tử tới tìm nàng.

      "Lục hoàng tử." Nàng vén áo thi lễ "Ngài có khỏe ?"

      Thoạt nhìn gương mặt cương nghị tuấn tú của Lục hoàng tử có vài phần mỏi mệt, nhìn về phía Tề Hoàn gật đầu , hàn huyên nhiều "Triệu Thiếu phu nhân, có chuyện muốn mời ngươi hỗ trợ."

      Tề Hoàn đại khái đoán được mục đích Lục hoàng tử đến lúc này, nàng nhàng gật đầu "Lục hoàng tử thẳng sao, ta cũng đúng lúc có việc muốn với ngài."

      "Ngươi có thể tiến cung chuyến với ta được . Bệnh của phụ hoàng thực có chút kỳ quặc, thái y đều nhìn ra ổn, phụ hoàng uống thuốc vài ngày cũng hiệu quả..." Lục hoàng tử .

      " thành vấn đề, Lục hoàng tử muốn ta khi nào tiến cung với ngươi?" Tề Hoàn hỏi.

      "Sau khi trời tối. Chỉ là, thể cứ như vậy mà tiến cung, ta muốn ngươi giả trang thành tiểu thái giám bên cạnh ta mới được." Lục hoàng tử .

      Tề Hoàn chút do dự gật đầu.

      Thần sắc Lục hoàng tử vẫn trầm trọng như cũ, thực lo lắng bệnh của hoàng thượng "Đúng rồi, ngươi có lời gì muốn cùng ta?"

      "Quốc vương Đại Nguyệt quốc truyền tin tức cho ta, là Tứ hoàng tử mất tích..." Tề Hoàn đưa lá thư cho Lục hoàng tử xem qua, biết có thể phát giác được Tứ hoàng tử ổn.

      "Thế nhưng tự tiện rời quân doanh? Nhiều ngày qua như vậy, chút tin tức cũng có." Thần sắc Lục hoàng tử biến đổi, biết chút nào về chuyện này.

      Tề Hoàn "Tứ hoàng tử mang theo hơn phân nửa binh sĩ rời quân doanh, nếu như trở về kinh đô, đường lại có người phát giác, chỉ sợ..."

      " phải là quang minh chính đại trở lại, tự nhiên để cho người phát giác, Triệu Thiếu phu nhân, đây là lúc phải hóa trang để tiến cung, ngươi chuẩn bị trước , ta tra chuyện này chút." Thần sắc Lục hoàng tử cuống cuồng, sau khi giao bao đồ trong tay cho Tề Hoàn, vội vàng rời .

      ...

      ...

      Trời tối, Tề Hoàn mặc xong xiêm y thái giám, sau khi dặn dò bà vú coi kỹ Bảo Nhi, liền từ cửa sau lên xe ngựa Lục hoàng tử phái tới.

      Lục hoàng tử ở trong xe.

      Tề Hoàn vốn muốn hỏi tin tức điều tra Tứ hoàng tử biến mất tại quân doanh, thấy được sắc mặt lạnh lẽo, liền mở miệng, chỉ yên lặng ngồi ở bên.

      Xe ngựa liên tục thay đổi phương hướng về phía trước, trong xe ngoại trừ Lục hoàng tử và Tề Hoàn, còn có nam tử khác mặc y phục giống như Tề Hoàn, chỉ là nam tử kia ngồi ở góc cúi thấp đầu, thấy dung mạo của .

      Đảo mắt đến ngoài cửa cung, Lục hoàng tử móc lệnh bài, thị vệ giữ cửa nhìn trong xe cái liền cho , xe ngựa chậm rãi qua cửa cung.

      Sau khi vào cửa cung, thái giám luôn thấy bộ dáng kia, liền cúi đầu mấy câu với Lục hoàng tử.

      Thanh , Tề Hoàn cảm thấy có chút quen tai.

      Lục hoàng tử sau khi nghe xong gật đầu , người nọ cúi người xuống xe ngựa.

      Từ đầu tới đuôi, Tề Hoàn đều thể nhìn bộ dáng của .

      Lục hoàng tử mang theo nàng vào tẩm điện hoàng đế.

      Thời điểm muốn nhanh chóng vào cửa điện, liền gặp Mộ Dung quý phi từ bên trong ra.

      Tề Hoàn nhanh chóng đứng phía sau lưng Lục hoàng tử, giấu thân ảnh của mình, hèn mọn cúi đầu, sợ bị Mộ Dung quý phi nhận ra.

      "Quý phi nương nương." Lục hoàng tử dừng bước, nghiêng người hành lễ với Mộ Dung quý phi.

      Sống lưng Mộ Dung quý phi thẳng tắp, căng thẳng mà hất cằm, khóe miệng mỉm cười "Lục hoàng tử, sao lúc này mới đến thỉnh an Hoàng Thượng?"

      Lục hoàng tử thấp giọng trả lời "Hôm nay vội vã, cho nên lúc này mới có thể thỉnh an phụ hoàng."

      "Nếu bận rộn như vậy, cũng cần tiến cung, phụ hoàng ngươi biết ngươi hiếu thuận." Mộ Dung quý phi nhạt nhẽo .

      "Mỗi ngày tự mình đến thỉnh an, trong tâm ta an lòng." Lục hoàng tử mặt thay đổi ra.

      Mộ Dung quý phi cười lạnh tiếng "Khó trách ngươi là hoàng tử mà Hoàng Thượng thương nhất."

      Lục hoàng tử trầm mặc đáp.

      "Hừ!" Mộ Dung quý phi hừ lạnh tiếng, mang theo cung nữ rời , tầm mắt của nàng chưa từng rơi vào người Tề Hoàn đứng sau lưng Lục hoàng tử, đại khái là khinh thường chú ý cái cung nữ.

      Tề Hoàn thở phào nhõm, theo Lục hoàng tử vào tẩm điện hoàng thượng.

      Vừa bước vào tẩm điện, liền ngửi thấy vị thuốc nồng nặc, vị thuốc này... Tề Hoàn nhăn mày, cảm thấy hồi hoang mang.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 335: Cướp người

      Lục hoàng tử dẫn Tề Hoàn vào giường rồng, Hoàng Thượng mới vừa uống thuốc, ngủ say, mặt thoạt nhìn rất bình thường, hoàn toàn nhìn ra thân thể có cái gì khó chịu.

      "Phụ hoàng?" Lục hoàng tử nhàng gọi tiếng.

      Mí mắt Hoàng Thượng khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, nhìn xem Lục hoàng tử cái gì cũng , chỉ là nhàng trừng mắt nhìn.

      Vẻ mặt lo lắng của Lục hoàng tử nhìn về phía Tề Hoàn "Phụ hoàng từ ngày té xỉu luôn như vậy, thoạt nhìn thanh tỉnh, lại câu đều nên lời, ngươi mau nhìn xem là cái bệnh gì."

      Đầu lông mày Tề Hoàn nhíu chặt, gật đầu , từ trong chăn lấy tay của hoàng thượng ra giúp ông bắt mạch.

      Hai mắt của Hoàng Thượng nhìn về phía Tề Hoàn, chuyên chú nhìn hồi lâu, lúc nhận ra thái giám trước mắt là ai, sâu trong đáy mắt ông thoáng lên tia quỷ dị.

      Lục hoàng tử và Tề Hoàn cũng phát giác được.

      Mạch đập vững vàng, nhanh chậm, căn bản chẩn ra có vấn đề gì.

      Tề Hoàn lại kiểm tra con ngươi và miệng của hoàng thượng, trong lòng càng ngày càng hồ nghi, chẳng lẽ nàng học nghệ tinh, cho nên mới xem xảy ra vấn đề gì?

      "Như thế nào?" Lục hoàng tử thấy sắc mặt Tề Hoàn kỳ quái, càng thêm lo lắng, chẳng lẽ bệnh phụ hoàng trị hết rồi?

      "Này..." Tề Hoàn khó xử lắc đầu "Thần cũng xem được là có vấn đề gì."

      Hoàng Thượng nhìn bọn họ, hai mắt đóng lại.

      Lục hoàng tử cả kinh "Ngay cả ngươi cũng có biện pháp?"

      Tề Hoàn giọng "Hoàng Thượng giống như có ngã bệnh..."

      "Có phải là bị hạ dược rồi hay ?" Lục hoàng tử thấp giọng hỏi " cách khác, làm sao thanh tỉnh lại ra lời, ta cái gì phụ hoàng giống như cũng nghe được."

      Sao lại có thể như vậy! Nhưng thuốc gì lợi hại như vậy, có thể làm cho người mạch đập khí sắc hoàn toàn bình thường mà ra lời lại nghe được?

      Có lẽ căn bản cũng có bệnh cũng bị bỏ thuốc?

      Tề Hoàn nghĩ đến khả năng này, khiếp sợ nhìn về phía Hoàng thượng, vừa vặn Hoàng Thượng mở mắt ra, chống lại tầm mắt của
      hai người.

      "Triệu Thiếu phu nhân?" nghe thấy Tề Hoàn trả lời. Lục hoàng tử lại gọi tiếng.

      Hoàng Thượng trừng mắt nhìn Tề Hoàn.

      Tề Hoàn kinh ngạc nhìn về phía Lục hoàng tử, trong lòng xác định ý nghĩ của mình, Hoàng Thượng căn bản ngã bệnh cũng bị hạ dược. Ông cố ý giả bộ.

      Ngay cả Lục hoàng tử cũng bị giấu diếm.

      "Hoàng Thượng ngài..." Tề Hoàn vừa nhìn về phía nam tử nhúc nhích giường rồng, chỉ thấy ánh mắt của ông trầm tĩnh tĩnh mịch, mơ hồ để lộ ra uy nghiêm." bị hạ dược, thần phải trở về tra chút mới có thể xác định."

      mặt Hoàng Thượng nếp nhăn nơi khóe miệng lên tia cười dễ dàng phát giác.

      "Ai dám bỏ thuốc phụ hoàng!" Lục hoàng tử lạnh giọng . Có thể bỏ thuốcHoàng Thượng tự nhiên là thân cận, nghĩ đến Hoàng Thượng đối với ẩm thực phi thường nghiêm cẩn, mặc kệ món gì trước khi vào cửa cũng dùng ngân châm thử độc, sao còn có cơ hội có thể cho người khác dùng?

      Lục hoàng tử nổi lên nghi ngờ, đem những người thân cận bên cạnh hoàng thượng suy nghĩ lần, hoài nghi đầu tiên là Lôi công cônghầu hạ Hoàng Thượng hai mươi năm, chỉ có mới có cơ hội hạ độc Hoàng Thượng.

      "Lôi công công, thực thiện của Hoàng thượng đều là ngươi phụ trách, đúng ?" ánh mắt sắc bén của Lục hoàng tử bắn về phía thái giám đứng ở bên.

      Thái giám kia mặt trắng râu, tuổi qua bốn mươi, mặc tam phẩm màu đỏ hầu hạ, luôn mắt nhìn mũi trầm mặc đứng cúi đầu, chợt nghe Lục hoàng tử hỏi , mặt lộ ra thần sắc sợ hãi "Hồi Lục hoàng tử, cuộc sống và ăn uống hàng ngày của hoàng thượng đều qua tay nô tài, hề qua tay người khác."

      Sắc mặt Lục hoàng tử càng thêm rét lạnh." như vậy, tại sao phụ hoàng bị như vậy, ngươi là người ràng nhất?"

      Lôi công công kinh hãi quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ ra."Hoàng Thượng đột nhiên té xỉu, nô tài cũng biết là vì sao."

      Tề Hoàn nhàng kéo ống tay áo Lục hoàng tử chút.

      Vẻ mặt Lục hoàng tử vốn muốn khiển trách hỏi tội Lôi công công bỗngnhẫn nại mở miệng.

      "Lục hoàng tử, bằng chúng ta trở về trước, thần cân nhắc lại xem làm saođểchữa trị cho Hoàng Thượng." Tề Hoàn thấp giọng ra.

      "Tốt." Lục hoàng tử sâu nhìn Lôi công công cái, với Hoàng Thượng "Phụ hoàng, nhi thần cáo lui trước, ngài nghỉ ngơi cho tốt... Phụ hoàng, ngài nhất định phải nhanh khỏe lên, Tứ ca ..."

      nghĩ nhắc nhở Hoàng Thượng, Tứ hoàng tử có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng nghĩ tới bây giờ Hoàng Thượng còn nằm ở giường dậy nổi, lại nên lời, thể lại kích thích hoàng thượng, huống hồ hôm nay còn chưa xác thực, đợi cẩn thận điều tra xong sau.

      Hai mắt Hoàng Thượng khép lại, phảng phất như ngủ.

      Lục hoàng tử mang theo Tề Hoàn rời .

      "Triệu Thiếu phu nhân, ngươi với ta, Hoàng Thượng đến tột cùng là bệnh gì? Còn có thể trị tốt?" Xuất cung, lo lắng mặt Lục hoàng tử hề che giấu, rất lo lắng thân thể hoàng thượng.

      Tề Hoàn nghĩ đến ánh mắt kia của Hoàng Thượng, gượng cười vài tiếng "Hôm nay thần cũng cách nào trả lời người, bất quá, Hoàng Thượng có gì đáng ngại, người cần quá lo lắng."

      Làm sao Lục hoàng tử có thể lo lắng, lông mày đều nhăn thành chữ xuyên.

      "Lục hoàng tử." Có cung nữ tới nghênh đón, khom gối thi lễ với Lục hoàng tử.

      Là cung nữ Thọ Khang cung.

      "Thái hậu thỉnh ngài đến Thọ Khang cung chuyến." Cung nữ kia nhìn Lục hoàng tử , tầm mắt khẽ quét qua mặt Tề Hoàn, lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc.

      Cung nữ Thọ Khang cung đều nhận ra Tề Hoàn.

      Lục hoàng tử quay đầu lại cùng Tề Hoàn liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng Thọ Khang cung.

      ...

      ...

      Ngoài cung, Triệu gia.

      Tề Hoàn rời cùng Lục hoàng tử bao lâu, Triệu gia tới cùng vài cung nữ và nhiều thị vệ, là truyền ý chỉ của thái hậu, muốn nhìn chút nữ nhi của Triệu Thiếu phu nhân, Bảo Nhi.

      Trong nhà chỉ có Bạch Hủy biết Tề Hoàn là tiến cung, Triệu phu nhân vừa vặn tiệm thuốc Quan gia.

      "Vị công công này, hôm nay phu nhân chúng ta và Thiếu phu nhân đúng lúc ở nhà, có thể đợi các nàng trở lại, rồi mang theo nương chúng ta tiến cung thỉnh an thái hậu hay ?" Bạch Hủy cười đút hà bao cho thái giám đầu lĩnh, cười hỏi.

      Thái giám kia vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười đem hà baotrả lại "Ý chỉ của Thái hậu chúng ta cũng dám sơ sẩy, nếu ngươi nguyện ý ôm nương bọn ngươi cho Thái hậu nhìn, vậy hãy để cho bản thân phu nhân các ngươi vớiThái hậu."

      Bạch Hủy vội cười làm lành " phải là chúng ta muốn, chỉ là phu nhân và thiếu phu nhân chúng ta đều ở nhà, chúng ta làm hạ nhân, sao có thể..."

      "Có thể tiến cung cho thái hậu ôm cái, là nương các ngươi mấy đời phúc khí, thái hậu lão nhân gia từ trước đến nay xem Triệu Thiếu phu nhân như tôn nữ mà đau, hôm nay muốn gặp chắt cũng được, nếu như thái hậu mất hứng, làm sao ngươi gánh vácđược. Hơn nữa, chẳng lẽ ôm nương bọn ngươi gặp thái hậu, còn có thể xảy ra chuyện gì hay sao? Các ngươi cho rằng Thái hậu có thể làm gì với nương các ngươi?"

      "Nô tỳ dám nghĩ như vậy." Bạch Hủy "Nhưng Thiếu phu nhân chúng ta có ở đây, nô tỳ dám giao nương ra, mong rằng công công thứ lỗi."

      Coi như là thái hậu thế nào. Thừa dịp mẫu thân người ta có ở đây đến ôm hài tử .

      "Đừng rượu mời uống lại uống rượu phạt." Công công kia lạnh giọng .

      Bạch Hủy do dự nhìn về phía Triệu quản gia, trong nhà chủ tử cũng ở đây. Nàng dám tùy tiện làm chủ, muốn nàng đem Bảo Nhi nương giao cho những cung nữ này, nàng nhất định là muốn, nhưng nếu lần này đắc tội thái hậu, làm liên lụy tới vài vị chủ tử Triệu gia, nàng là cái nô tỳ saogánh vác được?

      Nên làm cái gì bây giờ?

      công công khác mặc xiêm y màu xanh đậm tiến lên "Nếu Triệu Thiếu phu nhân có ở đây. Thái hậu lão nhân gia lại muốn biết bộ dáng của Bảo Nhicô nương, bằng các ngươi ôm nương ra, chúng ta nhìn cái rồi trở về chi tiết với thái hậu, như thế là được để lão nhân gia an tâm."

      Bạch Hủy nhìn bọn họ cái, chỉ cần mang Bảo Nhi nương , chỉ nhìn chút ngược lại thành vấn đề.

      "Các ngươi xin đợi chút." Bạch Hủy tự mình ôm Bảo Nhi nương từ sau viện ra, theo hai bên là Lục Châu vàChiêu đệ.

      Bảo Nhi lúc này mới hơn hai tháng, cái gì cũng hiểu, chỉ trợn tròn mắt nhìn Bạch Hủy, cái miệng nhắn toét ra nụ cười tươi tắn. Gò má trắng mịn lên hai cái lúm đồng tiền nhàng.

      "Bảo Nhi nương là bộ dạng phấn điêu ngọc trác." Công công mặc xiêm y màu xanh đậm tán thưởng tiếng.

      Công công đầu lĩnh đưa tay muốn ôm Bảo Nhi "Cho chúng ta ôm cái."

      Thân thể Lục Châu vàChiêu đệ vừa đỡ, Bạch Hủy lui về phía sau bước, đem Bảo Nhi ôm sát vào trong ngực."Vị công công này, nương chúng ta sợ người lạ, người xa lạ tớigần khóc lớn."

      Hài tử hơn hai tháng nhận thức cái gì! Công công kia nhếch miệng, quay đầu lại nháy mắt ra dấu về phía những thị vệ kia "Bộ dáng chúng ta thấy được, nhưng thái hậu thấy, hãy để cho chúng ta ôm gặp thái hậu."

      Bạch Hủy "Đợi Thiếu phu nhân chúng ta trở lại nhất định tự mình ôm nương gặp thái hậu nương nương, cũng phiền toái mấy vị công công."

      Đầu lĩnh công công cười lạnh tiếng, vung tay lên, thị vệ phía sau nhanh chóng đem quản gia và nha hoàn ởđại sảnh đều nằm đất.

      "Các ngươi muốn làm cái gì?" Bạch Hủy hét rầm lên "Có ai , có người muốn giết người rồi."

      Kim thạch cùng hai ám vệ khác do Triệu Ngôn Ngọc lưu lại bảo vệ Tề Hoàn lập tức xuất ở ngoài đại sảnh, gặp những người mặc xiêm y thị vệ này muốn cướp người, hai lời liền xuất thủ.

      "Làm càn, các ngươi dám bất kính với thái hậu, người đâu, bắt những cẩu nô tài này lại." thanh thái giám đầu lĩnh kêu lên.

      Bạch Hủy ôm chặt Bảo Nhi, mắng thái giám kia "Thái hậu lão nhân gia nhân từ khoan dung, tuyệt đối cho phép các ngươi cướp người như vậy, các người có phải thái hậu sai tới hay , còn nhất định đâu, hoạn quan đáng chết!"

      Thái giám đầu lĩnh giận thở nổi "Mau đoạt lấy đứa bé kia cho ta."

      Kim thạch cùng những thị vệ kia giao thủ trong nháy mắt liền phát giác thích hợp.

      Những thị vệ này thân thủ giống người trong nội cung, ngược lại càng giống cao thủ giang hồ... Chỉ với thân thủ của và hai ám vệ khác muốn đối phó mười thị vệ cung đình dễ như trở bàn tay, nhưng hôm nay giao thủ vài người, ngược lại cảm thấy rất cố hết sức.

      gặp có hai người thị vệ đến đoạt Bạch Hủy trong ngực Bảo Nhi, bất chấp sau đưa lưng về phía đối thủ, phác qua che chở Bảo Nhi.

      "A!" Phía sau lưng bị vỗ chưởng, chỉ cảm thấy nội phủ hồi quặn đau, khóe miệng tràn ra máu tươi.

      Hộ vệ Triệu gia nghe được tiếng đánh nhau, rối rít tiến đến hỗ trợ, nhưng đều phải là những đối thủ của thị vệ kia, Bạch Hủy khiếp sợ nhìn những hộ vệ kia nguyên đám bị đánh dậy nổi, trong lòng càng ngày càng kinh hoảng.

      Ở nơi này đến truyền ý chỉ, ràng là đến cướp người.

      Bọn họ phải là người của thái hậu.

      Bạch Hủy ôm Bảo Nhi vội vàng chạy về phía hậu viện.

      "Hừ, biết tự lượng sức mình!" Đầu lĩnh thái giám cười lạnh tiếng.

      Kim Thạch ngăn trở hai thị vệ muốn đoạt Bảo Nhi, người bị trọng thương, lại kiên chống đỡ, Quan Lãng cần phải mau trở lại.

      Vốn ở hậu viện núp khiến cung nữ này phát giác thân phận Linh Nguyệt nghe được thanh , vội vàng chạy ra "Đây rốt cuộc là thế nào?"

      Bạch Hủy kêu lên "Bọn họ muốn đoạt Bảo Nhi nương."

      người thị vệ tới sau lưng Bạch Hủy, kiếm sắc sớm rỉ máu đâm về phía Bạch Hủy, Bạch Hủy ôm sát Bảo Nhi che chở trong ngực, bả vai bị kiếm đâm xuyên qua.

      Linh Nguyệt cả kinh kêu tiếng, muốn qua ôm Bảo Nhi.

      Bảo Nhi oa oa khóc lớn lên.

      Thị vệ kia vượt lên trước Linh Nguyệt bước, đoạt lấy Bảo Nhi, giao cho thái giám đầu lĩnh kia.

      "Bảo Nhi..." Linh Nguyệt kêu lên, đuổi theo gã thái giám kia.

      Thái giám đầu lĩnh nhìn thấy bộ dạng Linh Nguyệt, lộ ra thần sắc khiếp sợ, rất nhanh lấy lại tinh thần, ôm Bảo Nhi cùng cung nữ khác bước nhanh rời khỏi Triệu gia.

      Kim Thạch bọn họ nghĩ đuổi theo kịp, lại bị những thị vệ kia cản trở.

      Bạch Hủy khóc lên "Bảo Nhi nương..."

      Linh Nguyệt đuổi theo đến ngoài cửa, chỉ thấy được chiếc xe ngựa màu đen nhanh chóng biến mất trong bóng chiều.
      Last edited: 5/12/16

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 336: Bao vây

      Thái hậu nghĩ tới Tề Hoàn xuất ở sau lưng Lục hoàng tử, biết nàng được Lục hoàng tử tìm đến xem bệnh cho Hoàng Thượng, thái hậu thở dài lắc đầu "Sau khi Hoàng Thượng bị bệnh, lão Lục cũng gầy vòng."

      Lục hoàng tử thấp giọng "Thái hậu nhất định phải bảo trọng thân thể."

      "Ai gia còn có thể chịu đựng được, hôm nay Thái quốc cữu tới, với ta chuyện lão Tứ có thể tách khỏi quân doanh, là con với Thái quốc cữu?" Thái hậu hỏi.

      "Tôn nhi cũng dám xác định, nhưng quả có tin tức truyền đến bên Đại Nguyệt quốc, lão Tứ ở trong quân doanh, binh lính cũng ít hơn phân nửa." Lục hoàng tử , trong lòng kỳ rất lo lắng, Hách Liên Tĩnh truyền tin tức cho Tề Hoàn là vài ngày trước, dựa theo thời gian, nếu như lão Tứ thực hướng tới kinh đô, vậy hẳn rất nhanh đến.

      Có thể mang nhiều người như vậy từ Đại Nguyệt quốc đến kinh đô, như thế nào chút hành tung cũng bị phát giác?

      " là nhi tử của phụ hoàng, chẳng lẽ còn muốn bức vua thoái vị..." Thái hậu vô ý thức câu.

      Tề Hoàn khiếp sợ ngẩng đầu, nàng cẩn thận quan sát thần sắc thái hậu. Phát mặt bà cũng có quá nhiều sầu lo, đối với bệnh hoàng thượng tựa hồ cũng còn để ý như thế nào, thoạt nhìn hết thảy đều trong lòng bàn tay.

      Lục hoàng tử cũng kinh ngạc, cái ý nghĩ này chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng, chưa từng ra.

      Thái hậu xuất ra cái hình chữ nhật hắc hộp gỗ, đưa cho Lục hoàng tử "Con cầm lấy cái này tìm Tề Lão thái gia, sau khi ông ta xem biết chuyện gì xảy ra."

      Sao lại muốn tìm Tề lão thái gia rồi? Lục hoàng tử và Tề Hoàn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hoang mang nghĩ tới.

      " , ai gia lưu A Hoàn vài lời."Thái hậu .

      Lục hoàng tử đành phải hành lễ cáo lui.

      Cung nữ bên cạnh Thái hậu theo Lục hoàng tử cùng nhau lui ra ngoài.

      "A Hoàn, đến đây ngồi xuống." Thái hậu ngoắc tay về phía Tề Hoàn, ra hiệu nàng ngồi đến bên cạnh.

      Đại khái đoán được thái hậu vì cái gì lưu lại mình nàng, thần sắc bình tĩnh của Tề Hoàn mang theo chút sợ hãi kinh hoàng "Thái hậu..."

      "Bắt mạch cho Hoàng Thượng rồi?" Thái hậu thấp giọng ôn hòa hỏi.

      Tề Hoàn đáp tiếng vâng, đầu rũ xuống phải thấp hơn.

      "Hoàng Thượng bị bệnh gì thế?" Thái hậu hỏi.

      Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn cái. Mí mắt rung , khiêm tốn "Nô tì học nghệ tinh. Nhìn ra Hoàng Thượng rốt cuộc là bệnh gì, kính xin thái hậu thứ tội."

      Thái hậu gõ đầu, trong mắt dấu tia tán thưởng "Thái y cũng nhìn ra manh mối." Bà ngừng chút, còn "Gần đây có cùng tiểu Triệu đại nhân thông tin qua lại? biết biên cảnh chiến như thế nào."

      " lâu nhận được thư của chàng." Tề Hoàn trả lời.

      Thái hậu lại hỏi chút chuyện đâu, Tề Hoàn trả lời phải dè dặt, trong lòng lại hận thể xuất cung sớm chút, trong hoàng cung khiến người ta hít thở thông, nàng cảm thấy rất được tự nhiên, hơn nữa biết vì cái gì, trong lòng nàng trống rỗng cảm thấy rất bất an.

      Nàng cảm thấy dường như thái hậu cố ý muốn lưu nàng trong cung. Cũng có ý tứ muốn thả nàng rời .

      Tề Hoàn muốn cáo từ rời , thế nhưng thấy bộ dáng hào hứng dâng trào của Thái hậu, lời đến bên miệng thế nào cũng nên lời.

      Thái hậu đây là có ý gì?

      ...

      ...

      Lục hoàng tử mang theo hộp gỗ màu đen thái hậu giao cho xuất cung, lập tức đến Tề gia, đem cái hộp giao cho Tề lão thái gia.

      Tề lão thái gia tiếp nhận cái hộp kinh ngạc hồi, lập tức gật đầu với Lục hoàng tử, trầm giọng hỏi "Lục hoàng tử, A Hoàn ở trong cung có phải ?"

      "Hôm nay cùng nàng xem bệnh cho Hoàng Thượng, bị Thái hậu giữ lại chuyện." Lục hoàng tử .

      "Phải ." trong mắt Tề lão thái gia quét qua cái thần sắc ngưng trọng.

      Lục hoàng tử chợt nhớ tới cái gì. Giọng có phần vội vàng "Tề lão thái gia, cái hộp này liền giao cho ngài, ta còn có chuyện quan trọng. Liền cáo từ trước."

      Tề lão thái gia tiễn đến cửa, đợi thân ảnh Lục hoàng tử biến mất ở trong màn đêm, kêu Hải thúc đến.

      "Kinh đô sợ là sắp có đại xảy ra, ta phải ra khỏi thành chuyến, ngươi lưu ở trong phủ bảo vệ Thịnh ca nhi." Tề lão thái gia thấp giọng phân phó Hải thúc.

      Hải thúc nhìn cái hộp trong tay Lão thái gia cái "Ta cùng ngài."

      "Tự có người khác theo ta ra khỏi thành, bọn họ bảo vệ ta an toàn, ngươi chăm sóc Thịnh ca nhi." giọng Tề lão thái gia chân đáng tin, ánh mắt nghiêm nghị.

      "Vâng, tướng quân." Hải thúc đành phải đáp ứng, vẫn xưng hô Lão thái gia là tướng quân như cũ.

      Sau khi Lục hoàng tử rời khỏi Tề gia, tìm Quan Lãng.

      Quan Lãng chuẩn bị từ tiệm thuốc Quan gia trở về, mới vừa ra cửa liền gặp được Lục hoàng tử xuống xe ngựa.

      "Triệu Ngôn Ngọc có phải ở Dương Thành rồi hay ?" Lục hoàng tử bước đến trước mặt Quan Lãng, câu đầu tiên chính là hỏi tới Triệu Ngôn Ngọc.

      "Sao Lục hoàng tử lại hỏi lão Tam đây?" Quan Lãng cười hắc hắc, cợt nhả trả lời thẳng.

      " muốn ngươi làm cái gì?" Lục hoàng tử lại hỏi.

      Quan Lãng ra " sựu đến với ta, Lục hoàng tử, người có thể khiến rời Dương Thành đời này chỉ có , ngài thay vì tới hỏi ta, bằng hỏi vị kia."

      Con mắt Lục hoàng tử hơi trầm xuống, lập tức phát sáng lên " ra là..."

      "Quan Lãng!" thanh thanh thúy mang theo kinh hoảng cắt đứt lời của Lục hoàng tử, trong bóng đêm, chỉ thấy thân ảnh mảnh khảnh chạy nhanh tới.

      Quan Lãng cả kinh, là thanh Linh Nguyệt, cho tới bây giờ chưa thấy qua dáng vẻ Linh Nguyệt sợ hãi kinh hoảng như vậy, vội nghênh đón "Làm sao vậy?"

      Linh Nguyệt khóc "Nhanh cứu Bảo Nhi, thái hậu cho người mang Bảo Nhi , còn đánh cho bọn Kim Thạch bị trọng thương, hộ viện trong nhà bị đánh chết hai người, Bạch Hủy đến nay cũng hôn mê bất tỉnh..."

      Lục hoàng tử khi biết được thanh phía sau là của ai cảm thấy giật mình, nghe những lời này của nàng, lại càng khiếp sợ, bước nhanh đến phía trước "Thái hậu khi nào phái người Triệu gia?"

      Lúc này chẳng quan tâm che giấu thân phận của mình, càng có thời gian cùng Lục hoàng tử quen biết nhau, Linh Nguyệt khóc ra "Vừa rồi, ta thấy những người kia phải là người bên cạnh thái hậu, từ trước đến nay chưa thấy qua, những thị vệ kia càng thích hợp, càng giống là người giang hồ."

      "A Hoàn ở chỗ thái hậu." Lục hoàng tử thấp giọng ra "Ta mới từ Thọ Khang cung ra, chưa từng nghe thái hậu kêu người mang Bảo Nhi tiến cung."

      Sắc mặt Quan Lãng trầm "Sao tiểu sư muội lại ở chỗ thái hậu? Có phải thái hậu muốn..."

      " thể nào!" Lục hoàng tử kiên quyết "Chuyện này có kỳ quặc, ta lập tức tiến cung chuyến, ngươi về Triệu gia trước."

      "Nếu như phải là thái hậu, là ai?" Linh Nguyệt hỏi "Có phải là Mộ Dung..."

      Quan Lãng dắt tay của nàng "Nàng tiệm thuốc Quan gia tìm Quan thúc bọn họ trước, ta tìm Bảo Nhi."

      "Ngươi cần phải làm loạn." Lục hoàng tử ngăn lại, " tìm Ninh Triều Vân hỗ trợ trước. Nếu quả là Mộ Dung gia mang người bắt Bảo Nhi, nghĩ biện pháp."

      Lúc này đúng là thể làm việc xúc động, Quan Lãng đành phải gật đầu ứng thừa xuống.

      ...

      ...

      Thái hậu chuyện với Tề Hoàn. Mộ Dung quý phi mang theo đám cung nữ đường hoàng đến, tiếng hô thông truyền cũng có. Trực tiếp bắt cung nữ Thọ Khang cung xuống.

      "Mộ Dung Yên ngươi phô trương lớn, đến nơi này của ai gia cũng cần thông truyền, ai gia là người mà ngươi muốn đánh liền đánh rồi?" Thái hậu trầm mặt, lạnh giọng quát hỏi Mộ Dung quý phi.

      Mộ Dung quý phi mặc xiêm y màu đỏ thẫm thêu mẫu đơn vàng kim, thoạt nhìn cao quý xinh đẹp, nàng cao ngạo hất cằm, có hành lễ. Ống tay áo phất cái ngồi ngay ngắn ở ghế bành, bên miệng mang theo cười lạnh "Người của ngươi? Nơi này còn có ai là người của ngươi?"

      Thái hậu giận dữ "Mộ Dung Yên, ngươi làm càn."

      Tề Hoàn khiếp sợ nhìn xem màn này, Mộ Dung quý phi cũng dám vô lễ như vậy với thái hậu, chẳng lẽ... Nàng cơ hồ dám nghĩ tới.

      Mộ Dung quý phi phát ra tiếng cười lạnh lẽo "Ha ha ha, ta làm càn? Ta có thể nhịn đến hôm nay là đủ tôn trọng người rồi. Thái hậu, ta muốn làm khó lão nhân gia người, bất quá, phải mời lão nhân gia người di giá đến tẩm điện hoàng thượng, đến đó bồi Hoàng Thượng."

      "Ngươi muốn làm cái gì?" Thái hậu lạnh giọng hỏi.

      "Cấm vệ hoàng cung đem bốn cửa cung đều giam lại. Cửa thành ở trong khống chế Mộ Dung gia, thái hậu lão nhân gia, người ta muốn làm cái gì?" Mộ Dung quý phi cười cười.

      "Mộ Dung gia muốn tạo phản?" Nghe được an toàn hoàng cung rơi vào trong tay Mộ Dung gia, thái hậu có lộ ra kinh hoảng, vẫn trấn định tỉnh táo nhìn Mộ Dung quý phi như cũ.

      "Thay vì bị diệt môn, còn bằng tiên hạ thủ vi cường." Mộ Dung quý phi .

      Quả là muốn bức vua thoái vị !

      Thái hậu hạ thấp con mắt nhìn Mộ Dung quý phi "Khi nào hoàng cung cấm vệ bị Mộ Dung gia khống chế?"

      Mộ Dung quý phi nở nụ cười "Lý đô thống vốn là cha ta tay nâng đỡ lên."

      "Còn Dương Uy đâu?" Tề Hoàn nhịn được mở miệng hỏi.

      Hoàng cung cấm vệ phải đều là Dương Uy thống trị à? Làm sao ra cái Lý đô thống?

      Mộ Dung quý phi lúc này mới phát tiểu thái giám luôn đứng ở bên cạnh lên tiếng là ai, cười càng thoải mái "Hóa ra là Triệu Thiếu phu nhân, nếu trong cung, vậy cũng cần phải kêu người với ngươi, nữ nhi ngươi gọi Bảo Nhi đúng , bộ dáng rất thú vị."

      Tề Hoàn sắc mặt lập tức trắng bệch "Lời này của ngươi là có ý gì?"

      "Nghe Triệu Ngôn Ngọc trở lại kinh đô, cũng biết về nhà thấy thê tử và nữ nhi của mình có phản ứng gì." Mộ Dung quý phi cười có chút ngông cuồng.

      "Người làm gì nữ nhi của ta?" Tề Hoàn la hét hỏi, trong lòng vừa kinh vừa sợ.

      Thái hậu phẫn nộ đứng lên "Mộ Dung Yên, họa bất cập thê nhi, mặc kệ Mộ Dung gia các ngươi muốn làm cái gì, sao có thể ra tay với đứa bé mới sinh?"

      Mộ Dung quý phi cười to "Ta ngay cả Hoàng Thượng cũng có thể ra tay, như thế nào còn để ý đó có phải là trẻ mới sinh hay , hãy bớt sàm ngôn , người đâu, thỉnh thái hậu và Triệu Thiếu phu nhân đến tẩm điện hoàng thượng."

      Lúc này, phía Đông dấy lên ánh lửa, đó là vị trí cửa thành.

      Tề Hoàn dìu Thái hậu, cố nén nước mắt cùng sợ hãi trong lòng, Bảo Nhi của nàng nhất định có việc gì, nhất định có việc gì.

      Thái hậu nắm chặt tay Tề Hoàn, thấp giọng "Nàng bắt nữ nhi ngươi, hẳn là muốn dùng nó để uy hiếp tiểu Triệu đại nhân, tạm thời có nguy hiểm."

      Tề Hoàn rất muốn yên tâm, nhưng chỗ của nàng có thể yên tâm, Triệu Ngôn Ngọc hồi kinh khi nào? Tình hình bên ngoài tại là gì, Bảo Nhi của nàng bây giờ ở nơi nào?

      Trời ạ, biết rất Tứ hoàng tử ngày bức vua thoái vị, nàng sao còn có thể lâm vào khốn cảnh như vậy, Tề Hoàn cho tới bây giờ chưa từng hận bản thân mình như vậy, nàng thực quá vô dụng.

      Đến tẩm điện hoàng thượng, mới biết được Mộ Dung quý phi cho người đem các cung tần phi đều bắt tới đây, trong nội cung biết khi nào bị người Mộ Dung gia khống chế được.

      Ngoài cung, Lục hoàng tử vốn định tiến cung hỏi thái hậu có phái người đón Bảo Nhi hay , nào biết còn chưa tới cửa cung, bị Ninh Triều Vân ngăn trở, là Tứ hoàng tử mang binh tiến tới gần cửa thành, phải phá thành mà vào.

      Ngay sau đó, bốn cửa cung đều bị khóa, Mộ Dung Thêm mang binh bao vây hoàng cung.

      Mộ Dung Thêm là nhi tử Mộ Dung Viêm.

      Kinh đô lâm vào hỗn loạn.
      tart_trung, susu, Genki14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :