1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 6 - Hương vị của .


      Ở đầu bậc thang, Lưu Đình Vân ôm Phú Quý, tay cầm bình dấm, bị vài người đàn ông biết từ đâu xuất áp bức đứng ở đó, xung quanh đều tỏa ra sát khí.

      Từ đầu kẽ ngón chân đến ngọn tóc của đều tỏa ra sợ hãi, đến chú mèo Phú Quý ôm tay cũng run nhè .

      Những người này tuyệt đối phải là hạng người lương thiện, nếu trong lúc này có hành động gì khiến họ phát bị đánh hết sức thảm.

      Hủy dung là chuyện , chỉ sợ tàn phế mới là chuyện lớn.

      Đây là trực giác của ba mươi tuổi.

      Trong đám có người đàn ông bộ dáng cực kỳ tuấn tú chơi với con dao , gấp lại rồi mở ra, bóng dao xoẹt qua mắt của Lưu Đình Vân, hơi hèn nhát rụt đầu lại, dám thở mạnh.

      Khoảng cách người đó với ngày gần, gần đến nỗi có thể cắt vỡ cổ họng của khiến cho máu tươi phun tại chổ.

      Lưu Đình Vân nghĩ trong bụng, thầm hối hận. Tại sao phải mở cửa? Não bị úng hay sao? Ngay cả con nít cũng biết khi có người lạ nên mở cửa!

      Y Y đâu? Những người này dường như chỉ khống chế mình . Chuyện gì xảy ra? Chuyện có liên quan gì đến Y Y?

      Lưu Đình Vân ý thức bóp Phú Quý cái, Phú Quý đau quá cào .

      Tiếng bước chân ngày càng gần, người mèo đều run rẩy.

      Đứng ngoài cửa, Tiết Ngũ nhìn lại – “Đừng tự trách mình, mở cửa là quyết định chính xác” – Nếu cửa kia lập tức bị phá hủy.

      Lưu Đình Vân trừng mắt nhìn Tiết Ngũ, tròng mắt suýt chút rớt ra ngoài.

      Cũng vì nhìn thấy con người này, mới hồ đồ mở cửa.

      Tiết Ngũ cắn điều thuốc, nở nụ cười mỉm sâu xa, mang theo vài phần trêu chọc – “Người đẹp, em biết ư?”

      Quay đầu chỗ khác, Lưu Đình Vân cắn môi.

      Tê dại!

      Bây giờ là lúc được gì, mất khả năng chuyện.

      suy nghĩ đến thân phận của Tiết Ngũ, đầu óc Lưu Định Vân như lướt qua Bá đạo Tổng Tài hệ liệt, phải, nếu Tiết thiếu là tới bắt Y Y, vậy có khả năng ta đứng ở chổ này?!

      Bọn họ khẳng định là hận tình thù, nhau đến đuổi cùng giết tuyệt.

      lẽ là vậy…

      sống đời 30 năm, còn biết mình có phải là con riêng thất lạc của ai ? Cho nên lần này liên quan đến mưu gia tộc?

      Đoán chừng cha mẹ nếu biết nghĩ gì, chừng đập chết .

      Khóe miệng Lưu Đình Vân co rút, bị khả năng suy luận siêu cường của mình thuyết phục.

      Nếu ngày nào đó còn làm diễn viên theo đoàn làm phim, có thể lên mạng sáng tác tiểu thuyết kiếm thêm phí sinh hoạt.

      Tiết Ngũ cầm cái bật lửa, thình lình thốt ra câu – “Con mèo trắng này đúng là…mập…à nha…”

      Phú Quý lập tức run lẩy bẩy, sợ hãi dùng sức chui vào trong lòng của Lưu Đình Vân.

      Lưu Đình Vân – “…”

      Ở trong phòng bếp, tay Tần Chính đặt ót của Đường Y Y, kéo đầu về phía , hơi thở giao thoa, mùi máu tanh tràn ngập môi hai người họ.

      Hương vị của vẫn như trước đây, chưa từng thay đổi.

      “Em nhớ ra chưa? Hửm?

      Lưng Đường Y Y dựa vào bồn rửa, phía sau nữa là tường, đẩy ra, chuyển .

      lại bị người đàn ông xa lạ cắn miệng đầy máu.

      “Lúc nãy tôi , tôi biết !”

      Đình Vân ở đâu? Môi Đường Y Y rách nát, máu ngừng chảy ra, nhịn được nữa, cuồng bạo chửi tục trong lòng.

      Tay Tân Chính để đầu Đường Y Y, chân ép sát lên chân .

      Thân thể của mỗi tấc Tần Chính đều quen thuộc như lòng bàn tay mình, giờ phút này máu Tần Chính sôi cuồng cuộn, như nham thạch sôi ùng ục miệng núi lửa sắp phun trào.

      Bởi vì dục vọng đàn ông tỏa ra quá mãnh liệt, lan tràn trong khí, mạnh mẽ chui vào mũi . Đường Y Y đột nhiên cảm thấy dạ dày bị mổ ra và bị nhét khí độc vào, đầu tiên là nôn khan, sau đó nghiêng đầu nôn mửa vào bồn rửa bên cạnh.

      Tần Chính ngẩn người.

      Phẫn nộ khủng bố ụp tới chậm nửa nhịp, đầu dây thần kinh xoắn lại, đau lên từng đợt.

      kinh tởm đấy ư? Người ngoan ngoãn gì nghe nấy luôn ủng hộ đâu rồi? Bây giờ diễn kịch cho xem hay sao?

      Lời thổ lộ , chính miệng ra đâu rồi? Trêu cợt ư?

      Lồng ngực Tần Chính như bị giáng đòn mạnh, hai tròng mắt thoáng chốc lạnh như băng.

      loại cảm xúc biết tên đột nhiên phát sinh, ầm ầm nổ tung, biến thành những sợi lao vào bên trong đầu Tần Chính.

      Trong lúc điện lửa va chạm, Đường Y Y cầm lấy chén nước pha ớt loãng gần đó ném vào Tần Chính.

      Chén nện vào gạch men sứ, trong nháy mắt vỡ tan tành, mảnh vụn vỡ ra khắp nơi như pháo hoa.

      Nước ớt xuống gò má, quần áo đều dính mùi ớt nồng nặc, ánh mắt Tần Chính mơ hồ, tròng kính đều là nước ớt, hai mắt Tần Chính bị đốt cay xè – “!”

      Đường Y Y vừa chạy vài bước, đầu tóc liền bị kéo lại.

      bị kéo ngửa ra sau, tiếng kêu trong cổ họng còn chưa kịp phát ra, quân tan lính rã.

      Tần Chính xách như xách con mèo , ném lên ghế sofa bằng lực . Mắt Tần Chính đỏ hồng, trong hàm răng cắn chặt phun ra mấy chữ.

      “Đường Y Y, em ác độc.”

      Vì chạy khỏi , phủi sạch quan hệ với từ thủ đoạn nào, lần đầu tiên trong đời Tần Chính nếm mùi đau khổ.

      Đường Y Y ngã xuống, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, đầu truyền đến thanh đầy hận ý, giãy giụa quay lại nhìn xem khuôn mặt đáng ghét của người đàn ông kia, nhất thời giật mình.

      Hàm dưới cong lên lạnh lùng, Tần Chính đột ngột đưa tay ra.

      Cơ hồ trước sau, Đường Y Y vô thức dùng cánh tay ngăn cản phía trước.

      Động tác kia giống như làm nhiều lần, giống như là bản năng phòng vệ của người bị đánh.

      Hô hấp của Tần Chính cứng lại.

      Tay giơ lên giữa trung chầm chậm bỏ xuống, nắm thành quả đấm, Tần Chính chết lặng nhìn coi vào đâu. Tần Chính cười trào phúng, cho rằng quên sạch mọi thứ, nhưng nghĩ tới còn để lại vật.

      Nhưng vì sao lại chỉ là sợ hãi?

      Giữa họ có gì đáng cho nhớ nhung hay sao?

      Tần Chính vận dụng kiên nhẫn còn nhiều hơn ba mươi mấy năm cộng lại để khắc chế bản thân ăn tươi nuốt sống này ngay tại chỗ.

      Tần Chính đột nhiên nắm tay Đường Y Y, viết vào lòng bàn tay hai chữ - “Tần Chính”

      Đường Y Y sững sờ.

      Khóe mắt hẹp dài của Tần Chính nổi lên ánh sáng lạnh – “ Tên tôi.”

      Thoát khỏi kiềm kẹp của , Đường Y Y im lặng.

      Thái độ Tần Chính cường thế, ngoan tuyệt bên trong – “Gọi lại lần.”

      Đường Y Y vẫn im lặng.

      Tần Chính khẽ cúi đầu, giọng trầm , lời lại giống như đến từ tào địa phủ - “Em muốn tôi dùng dao khắc chữ đó lên người em chăng?"

      Mí mắt Đường Y Y giật giật - “Tần Chính."

      Tần Chính lại buông tha, cho cự tuyệt – “Gọi lại lần nữa”

      Đường Y Y nuốt xuống ngụm máu và nước bọt – “Tần Chính.”

      Vuốt ve vân tay của , Tần Chính nhàng liếc – “Nhớ chưa?”

      Đường Y Y cứng ngắc gật đầu.

      Lúc này Tần Chính mới hài lòng cong khóe môi, Tần Chính xoa khóe mắt, đau đớn giảm trái lại còn tăng, bỗng dưng Tần Chính dí mặt sát vào .

      Cảm giác sặc nước ớt pha làm khó chịu, Đường Y Y lạnh cả sống lưng, cả người cương lên.

      Tần Chính áp cái trán nóng vào , cười lạnh – “Mai gặp lại.” Rồi Tần Chính bỏ .

      Phòng khách chỉ còn lại mình , thân thể Đường Y Y mềm oặt xuống, chưa tỉnh hồn, nhìn ra phía cửa.

      Nếu phải mùi tanh từ răng môi truyền đến, cho rằng mình nằm mơ.

      Còn là mơ cơn ác mộng đầy những hình phạt tàn bạo.

      -------------------------

      Đến bệnh viện xử lý mắt, Tần Chính cầm cọng tóc dài đưa cho Lục Sơn cầm kiểm tra – “Nhanh .”

      Lục Sơn lên tiếng – “Dạ”

      Rất nhanh sau đó Tấn Chính nhận được đáp án mình muốn, cọng tóc chính là DNA của Đường Y Y.

      Tiết Ngũ chỉ vào tài liệu trước mắt, cho Tần Chính biết .

      “Hai năm nay bệnh viện nào có tài liệu của Đường Y Y.”

      Nếu là người bị chấn thương não dạng nặng dẫn đến mất trí nhớ, phải chỉ đơn giản uống thuốc là khỏi, càng thể nào để lại bất cứ dấu vết nào.

      “Có phải là…” Tiết Ngũ do dự lúc, phun ra hai chữ - “Thôi miên?”

      Nếu ký ức chính là gói dữ liệu, Đường Y Y có thể đem gói dữ liệu đó đóng gói lại rồi lấy ra khỏi đầu, sau đó bỏ vào gói mới.

      Tần Chính cầm chung trà lên, ngửi mùi vị, rồi lại vô vị bỏ xuống.

      “Cậu muốn ấy lấy ra ung nhọt và độc dược, đem tất cả ký ức có liên quan tới tớ đều thay đổi?”

      “Cái này là cậu .” Tiết Ngũ ho khan tiếng – “Tớ .”

      Ngón tay của Tần Chính nhịp mặt bàn, đếm xỉa đến xung quanh, từng tiếng từng tiếng gõ xuống.

      Hai năm nay, Tần Chính đều nhìn .

      Rời khỏi , ấy sống tự do tự tại, sống theo ý thích của mình.

      Còn , ấy, ngay cả ngụm trà đều uống trôi.

      Loại nhận thức này khiến Tần Chính lập tức muốn dập tắt nó, suy nghĩ như lửa cháy lan đồng cỏ khô.

      “Đường Y Y phải còn cha còn mẹ sao? Còn có người em nữa, hay đón họ đến?” Tiết Ngũ tự hỏi tự đáp – “ ấy nhớ gì hết.”

      Cho dù gia đình của Đường Y Y đến sao? đối với người thân lạnh lùng xa cách, ở thời điểm còn u u mê mê biết gì, gia đình vứt bỏ , đổi lấy lợi ích cho họ. còn tình thân.

      “Lúc trước tớ nhắc nhở cậu rồi, con là phải chiều.” Tiết Ngũ có chút đắc ý – “Cậu nhìn tớ , có nào ở cạnh tớ quá hai tháng ?! Khi các ấy gặp lại tớ, vẫn mỉm cười lấy lòng tớ”

      Tần Chính mỉm cười đúng hay sai.

      “Với tính tình của cậu, Đường Y Y có thể chịu đựng được ngần ấy năm, đủ khiến cho mọi người giơ ngón tay cái lên tán thưởng, phải là mình chỉ trích cậu, nhưng muốn con cam tâm tình nguyện, phải kêu là đến, gọi là , phải nâng..”

      Lời còn chưa hết, ánh mắt sắt lạnh quét sang, Tiết Ngũ nuốt luôn câu trong bụng.

      Tiết Ngũ đầu đuôi hỏi – “Bao lâu rồi cậu chạm vào phụ nữ vậy? Vài ngày?”

      Tần Chính lấy mắt kính xuống, khép mi lại.

      tháng? Hai tháng? Nửa năm? Hay là…cậu đừng với tớ là từ khi ấy chết cậu liền có…” Càng , vẻ mặt Tiết Ngũ càng kỳ dị - “A Chính, cậu bình thường.”

      Hơi thở lạnh như băng vây quanh người, Tần Chính đứng dậy lời.

      Cứ như vậy mà ? Tiết Ngũ cũng đứng lên theo – “Bây giờ cậu tính sao?”

      Bước chân Tần Chính dừng lại – “ khách sạn ngủ.”

      Hai năm qua Tần Chính giấc ngủ ngon, ai biết rằng trong lòng Tần Chính quá nặng nề, ngọn nguồn đều do Đường Y Y phản bội .

      tại người ở trong khống chế của , chỉ có chạy đằng trời.
      Last edited: 30/6/17

    2. Hoa Bỉ Ngạn

      Hoa Bỉ Ngạn Active Member

      Bài viết:
      115
      Được thích:
      178
      Lạy editor TTvTT
      Người năng suất dữ
      lananhtran51 thích bài này.

    3. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      lananhtran51, lyly, vuthuhang2 others thích bài này.

    4. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      Chương 7: Cho Dù Em Chết


      Đêm khuya.


      Hai cùng con mèo béo trắng ngồi ở phòng khách, trong khí đầy mùi ớt cay nồng.

      “Tớ tìm bạn tìm hiểu thông tin về Tiết thiếu, tìm được nhiều, nhưng có số chuyện liên quan đến người tên là Tần Chính…” Lưu Đình Vân móc di động ra cho xem, liếc mắt nhìn thấy bên mặt của người đàn ông kia, liền đứng hình – “Tần Chính có người thư ký.” Dừng lại chút, Lưu Đình Vân nhìn Đường Y Y – “ ấy cũng tên là Đường Y Y”

      Đường Y Y nhíu mày, lập tức - “Tên của tớ bình thường mà, người trùng tên với tớ cũng là chuyện bình thường.”

      "Cùng tên đúng là bình thường ." Lưu Đình Vân thở dài hơi, cầm điện thoại đưa qua trước mặt Đường Y Y - “Có bộ dạng giống nhau như đúc bình thường."

      Đường Y Y sửng sốt .

      Trong màn hình là mặc áo sơ mi trắng, tóc màu đen cột thành đuôi ngựa, toàn bộ tóc được buộc ra sau tai, lộ ra cái trán trơn bóng, mũi cao, môi vểnh lên, khuôn mặt trẻ tuổi như vẽ, giữa lông mày bao hàm khôn khéo trầm tĩnh.

      Lưu Đình Vân nhìn Đường Y Y cách quái dị, bạn tấm ảnh kia là nhờ người khác tìm, tốn ít công sức và trả khoản thù lao .

      Ý tứ ràng, Lưu Đình Vân nợ người ta món nợ ân tình.

      “Nghe này mất tích hai năm trước, phản bội Tần Chính, tại sống chết .” mặt Lưu Đình Vân tràn ngập lo lắng cùng khủng hoảng – “YY, người ta đồn đãi Tần Chính là người máu lạnh, tàn bạo, còn…còn…”

      Miệng Lưu Đình Vân khó mở lời, lâu sau mới nghẹn ra lời muốn – “Còn là người bạo lực giường, đối với phương diện này nhu cầu hết sức khủng bố.”

      “Lần này đuổi tới đây có thể là vì trả thù.”

      Đường Y Y vuốt ve nhúm lông xù lưng của Phú Quý, đáy mắt rũ xuống, kết băng, có bộ dạng giống nhau thôi, trả thù cũng tới phiên .

      Biết tình huống đêm nay, ngược lại bình tĩnh ít.

      “Đình Vân, tớ cùng kia có quan hệ gì hết.”

      Lưu Đình Vân lên tiếng, biết như thế nào, nhưng cảm thấy mọi chuyện đơn giản như vậy.

      Tiết thiếu, Tần Chính, hai người họ nhìn như thế nào đều là thiên chi kiêu tử, vốn dĩ cuộc sống của họ và hai có khoảng cách hết sức xa xôi, cũng có cái gì liên quan, tại bỗng chốc lại dính líu tới nhau.

      phải, có, chỉ có Y Y.

      Càng nghĩ Lưu Đình Vân càng lo lắng cho bạn cùng phòng của mình – “Y Y, cậu có chị em sinh đôi ?”

      Đường Y Y lắc đầu - “ có." Trong trí nhớ của mình, nhi, bị cha mẹ bỏ rơi từ , có vướng bận gì.

      "Trời ơi!" Lưu Đình Vân thống khổ hướng mặt lên trần nhà rên tiếng - “Y Y, tớ với cậu, từ lúc bắt đầu tới giờ mí mắt tớ liên tục nhảy."

      "Cậu biết đâu, tình hình lúc này giống y phim hành động, chính là con kiến bị bầy báo đen tấn công” – đưa ra ngón tay chỉ chỉ Phú Quý - “Phú Quý sợ sắp khóc ."

      Phú Quý nằm ở đùi Đường Y Y vẫn nhúc nhích, giống như bị dọa chết khiếp.

      “Y Y, tớ cảm thấy Tần Chính ngừng tay đơn giản vậy.” – Lưu Đình Vân đột nhiên nghiêm túc, cách nặng nề – “Cho dù ta phát mình nhận lầm người, cũng đem cậu làm thế thân cho đến khi chính chủ xuất .”

      “Thế thân?” Ấn đường của Đường Y Y nhăn lại, nửa đùa nửa – “Nghe từ này thôi thấy bi kịch.”

      Lưu Đình Vân thể đồng ý hơn nữa – “Ở studio, thế thân cũng là bi kịch khi quay phim.”

      Bất luận trường hợp nào, danh tiếng và hào quang luôn dành cho chính chủ mà phải thế thân.

      Thế thân luôn phải trả giá bằng mồ hôi và máu, vắt óc tìm mưu kế, tiêu hao thể lực, nhưng chỉ cần khi chính chủ xuất , thế thân nhất định phải chìm trong bóng tối.

      Hai người đều im lặng.

      Bầu khí đột nhiên nặng nề.

      Thế thân – cái từ này vừa xuất dường như bão tuyết cũng kéo đến, thê lương thảm hại, khí trong phòng khách đều đông cứng lại.

      Đường Y Y nhếch khóe môi - “ bước tính bước, đừng tự dọa bản thân.”

      Hai người đều muốn tiếp tục đề tài này, Lưu Đình Vân tới gần trêu chọc Phú Quý - “Đúng vậy, chúng ta ở chỗ này đoán mò cũng vô dụng."

      " cũng phải lại, Tần Chính là người đàn ông tuyệt vời." chậc lưỡi - “Nếu như Tiết thiếu là nam thần, Tần Chính còn cao hơn cả nam thần bậc."

      Đường Y Y xùy - “Nam thần kinh."

      Lưu Đình Vân phát ra chuỗi tiếng ngỗng kêu cười ha ha ha, ngã trước ngã sau, thiếu chút nữa lạc giọng.

      Phú Quý bị tiếng cười của Lưu Đình Vân làm cho hoảng sợ run rẩy, nhảy xuống chân Đường Y Y, trốn vào trong phòng.

      Đường Y Y đỡ trán.

      Người đàn ông kia đúng là bệnh thần kinh, bên ngoài đẹp đẽ bên trong u.

      Cười ra nước mắt, Lưu Đình Vân vừa lau mắt vừa nhìn miệng Đường Y Y kết vảy, nhưng vẫn có thể nhìn ra hôm đó giao phong kịch liệt như thế nào.

      "Thời điểm ta đối xử với cậu như vậy cậu có cảm giác gì ?"

      Môi Đường Y Y theo phản xạ có điều kiện đau đớn, giống như lại nếm đến mùi máu tanh - “Chán ghét."

      Nghe vậy, Lưu Đình Vân dại ra hồi lâu, dám tin lẩm bẩm - “Y Y, cậu tuyệt đối là có vấn đề."

      bình thường nhìn thấy đàn ông như Tần Chính, hai mắt cũng chớp, bước được, thể nào cảm thấy chán ghét, con người luôn có bản năng tiếp cận cái đẹp.

      Đường Y Y muốn tiếp tục đề tài này - “Cậu ngủ , tớ dọn dẹp phòng bếp.”

      Nhìn bóng lưng Đường Y Y, Lưu Đình Vân bất khả tư nghị nghĩ, đời này có người giống người như vậy sao?

      Đến bản thân , lúc đầu nhìn thấy cũng nghĩ là cùng người.

      Kéo cửa kính lên, Đường Y Y đứng bên cạnh bồn nước, vặn mở vòi nước cọ rửa hạt tiêu còn vương lại, vị cay xọc thẳng vào mắt chạy tán loạn, nghiêng đầu, nhanh tay nhanh chân đem phòng bếp quét dọn mảnh vụn sạch , lại kéo cửa lại.

      Đường Y Y đột nhiên nhớ ra, gặp qua Tiết thiếu, lúc ở đường Phú Quý Viên, cùng đối phương gặp thoáng qua.

      Khi đó Lưu Đình Vân chơi di động, có chú ý.

      Đường Y Y cầm giẻ lau, ngây ngẩn cả người, kỳ quái.

      Nhưng lại ra được là kỳ quái ở đâu.

      Đường Y Y lắc đầu.

      nghĩ nhiều, đem nước tiêu còn lại bỏ hết, rời khỏi phòng bếp, Lưu Đình Vân nằm dựa ghế sofa, cầm di động chuyện với bạn trai, mặt mày vui vẻ, dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc.

      Đường Y Y rửa vài trái cà chua , ăn hai trái, còn dư lại đều bỏ bàn trà trước mặt Lưu Đình Vân.

      Lưu Đình Vân vui vẻ lấy chân mình chà xát lên chân Đường Y Y, nhét trái cà chua vào miệng, cùng bạn trai – “Tiểu Trương đồng chí à, em cho biết, thương em cũng có người thương.”

      Đường Y Y nghe thấy tiếng hô vang, khóe mắt liếc qua.

      Đến lúc đánh răng, bản chải cẩn thận đụng trúng môi, cứ mấy lần như vậy, Đường Y Y cảm thấy đau, phun bọt kem đánh răng ra đều mang theo vài sợi tơ máu.

      cầm bàn chải đánh răng ném vào trong cốc, nhướng mắt nhìn vào trong gương, trong gương mái tóc ẩm ướt lộn xộn, đôi môi ướt át, sắc mặt tái nhợt, khép mắt lại nghẹn nỗi bực dọc trong bụng.

      Ôm bụng tức giận vào phòng, Đường Y Y vén mền lên, Phú Quý dịch lại gần , nằm úp sắp lên bụng .

      người mèo tiến vào mộng đẹp.

      Đường Y Y bị bừng tỉnh, mơ thấy mình đường cái, đột nhiên có con chó đen lớn nhào ra, đuổi theo cắn .

      có ai giúp đỡ , ngã vào trong vũng máu, con chó điên vẫn tiếp tục ở người gặm, cắn, trầy da sứt thịt trong cơn hấp hối.

      Lau mồ hôi lạnh mặt, ngồi bình tĩnh lại, Đường Y Y nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, vừa qua bảy giờ. đè tay lên cổ, hình như bị sái cổ.

      “Phú Quý, dậy thôi.”

      Chú mèo trắng lăn lộn, cong mình lại liếm liếm đệm thịt, linh hoạt nhảy lên cái giá kế bên trước khi Đường Y Y xếp mền lại.

      Sau khi lấy thức ăn cho mèo, Đường Y Y bắt đầu rửa mặt, trang điểm, thay quần áo, lưu lại lời nhắn cho Lưu Đình Vân, hơn tiếng đồng hồ sau ra khỏi nhà.

      Trời đầy mây, gió Tây Bắc nổi lên, còn sớm, cảm giác mát mẻ càng đậm nét.

      Đường Y Y đem tóc dài tung ra sau vai, vào cửa hàng hằng ngày mua sữa đậu nành và bánh bao, vừa vừa ăn.

      Sau lưng , chiếc Maybach thong thả theo đuôi , tràn ngập ý vị sâu xa.

      Đôi mắt Tần Chính híp lại, trong ấn tượng của , kia năm bốn mùa đều mặc đồ công sở, đầu tóc chỉnh chu, lộ ra cái cổ thon dài, nút áo sơ mi lúc nào cũng đóng chặt.

      Hết lần này tới lần khác đều trong trạng thái giỏi giang, nghiêm cẩn, chút dễ thương hay tia xinh đẹp, loại cảm giác đó đánh thẳng vào , làm người muốn ngừng mà ngừng được.

      Còn trước mắt lại là đầu tóc dài xõa ra sau lưng, váy dài chấm gót chân, váy màu xanh tím, làn váy tung bay theo đôi giày cao gót mang.

      Mọi thứ đều làm cảm thấy xa lạ.

      Trừ những ánh mắt của những người đàn ông khác thỉnh thoảng liếc qua , điều này giống như trước đây, luôn làm nổi giận.

      Tần Chính vuốt ngón tay, giọng – “Mua cho tôi phần giống ấy.”

      Lục Sơn xuống xe, rất nhanh phần sữa đậu nành bánh bao liền xuất tay Tần Chính..

      Tần Chính ăn miếng bánh bao, lông mày lập tức nhíu cái, lấy khăn giấy ói bánh bao ra.

      Vị rau cần tây tràn ngập khoang miệng, đôi mắt Tần Chính lạnh lùng u, so với thời tiết bên ngoài càng muốn trầm hơn.

      từ trước đến nay có để ý đến cuộc sống của , cho đến tối hôm qua xem qua tài liệu được quản gia chỉnh sửa, mới biết được thích cái gì, thích cái gì, món trong đó chính là rau cần tây.

      Nhưng bây giờ ăn thành thói quen.

      kia thực thay đổi, thay đổi long trời lở đất.

      Thiết kế tỉ mỉ như vậy, vòng tiếp vòng, lừa dối tiếp lừa dối, liền như tránh xa rác rưởi hôi thối để tránh xa .

      Tần Chính dựa đầu về phía sau, đáy mắt lên cuồn cuộn vẻ vặn vẹo vui sướng, nhưng mặt lại lên tâm tình khác, là mất mát, là thương cảm.

      Đường Y Y, từ khi em bước vào cửa Tần gia, em là người của Tần Chính.

      Cho dù em chết, tro cốt em cũng là của tôi.

      Đời này cũng đừng hòng thoát khỏi tôi.
      Last edited: 2/9/17

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      gặp con người ta xong túm cổ hành hạ 1 cái rồi luôn, đúng là có máu SM nặng trong người :yoyo18::yoyo18::yoyo18::yoyo18::yoyo18:
      lananhtran51Carol thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :