Quyển I: Có nàng Phùng Hành
Chương 1: Mộng về Dược Sư
Tác giả: Thu Thủy Tình
Editor: Ngọc Giao
I.
Phùng Hành phát ra mình ở nơi ngập tràn sương mù, nàng nheo mắt lại, muốn nhìn cho cảnh vật trước mặt.
Chợt nàng trông thấy ngôi đình ở trong rừng trúc, chỉ thấy trong đình có mấy người, có nữ có nam, mà trong đấy có nam nữ đứng mặt đối mặt với nhau, dáng người xanh trắng thấy rất ràng, nhưng xem được tỏ tường tướng mạo của họ.
Chỉ thấy người mặc áo trắng hai tay vuốt vuốt tóc, sau đó nghe thấy giọng dịu dàng ngọt ngào:
"Hoàng đảo chủ... Người còn có cơ hội để hối hận."
Nàng nhíu mày, giọng này ... Hình như nghe ở đâu đó rồi.
Người áo xanh đứng yên, chỉ chăm chú nhìn người áo trắng, trầm lặng lúc.
Nàng có chút hiểu, cất bước muốn đến gần trúc đình. Vừa khi ấy, giọng ngọt ngào dịu dàng của áo trắng lại truyền đến.
"Ta, Phùng Hành, hôm nay tuyên thề, cùng Hoàng Dược Sư định ra hôn ước, đời này kiếp này ngoài chàng ra lấy ai khác." Giọng nàng êm dịu, nhưng lại tuyệt có chút điệu đàng nào.
Sau đó, chàng trai áo xanh kia cũng vươn tay phải lên, ngẩng đầu lên trời:
"Ta, Hoàng Dược Su, ở đây thề với trời, hôm nay định ra hôn ước cùng với Phùng Hành, từ đây nhân duyên gắn liền, rời bỏ."
Hoàng Dược Sư? Còn nữa ... áo trắng kia cũng tên là Phùng Hành? mặt nàng xuất vẻ mờ mịt, chầm chậm tới gần, muốn xem cho tướng mạo của họ.
Chỉ trông thấy chàng trai áo xanh kia cúi đầu chăm chú ngắm áo trắng đứng bên cạnh mình, chốc sau mới lên tiếng bảo:
"Đưa tay ra."
Thiếu nữ áo trắng ấy vốn luôn cúi đầu, nghe lời của y, mỉm cười ngẩng đầu, đưa tay kích chưởng kết nghĩa cùng với chàng trai kia.
"Trời đất làm chứng, xem đây là thề." Chàng trai kích chưởng .
Sau đó, nàng đến gần, chợt trông thấy được tướng mạo của áo trắng ấy, kinh ngạc đến tròn xoe mắt.
nương kia, lại nom giống nàng như tạc!
... Đột nhiên tỉnh mộng.
Phùng Hành cả mặt ửng hồng, thở hổn hển. Nàng nhìn mặt biển mênh mông bị bóng đêm bao phủ bên ngoài thuyền, trong lòng hơi mờ mịt.
Người chèo thuyền ở bên ngoài vui sướng hô to:
" nương, tối nay xuôi gió thuận nước, vậy mà lại đến bờ sớm hơn bình thường nửa canh giờ.
Đến bờ rồi? Nơi này là thành Tô Châu ư? Phùng Hành ra khỏi khoang thuyền, ánh triều dương ở chốn xa nơi trời và biển giao nhau ra vệt màu hồng, lại là ngày mới. môi nàng khỏi nở ra nụ cười.
_________
Có người vẫn luôn chuyện ...
Nàng sau khi lên bờ vẫn thường trằn trọc khó ngủ, bây giờ khó lắm mới ngủ thiếp , những người này có cần phải cứ làm ồn nàng như thế ? Nàng vỗ vỗ đầu, bỗng mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên là lớp lớp lụa trắng.
Lụa trắng? Nàng sửng sốt, nhìn khắp bốn phía, phát mình nằm giường, bốn bề lấy lụa trắng làm rèm. Nàng đổi sắc mặt, nhớ rằng mình vốn tìm nơi ngủ trọ ở khách sạn, vừa mới buông xuống hành lí uống bát trà, nhất thời lại cảm thấy buồn ngủ, lên giường nằm chợp mắt chút. Nhưng mà ... Nàng xoa xoa đầu, giường của khách sạn, có rèm cơ mà. Nàng là bị người ta ám toán sao?
Đôi mắt trong veo của nàng nhìn khắp bốn phía, muốn xuống giường thăm dò, lại đột nhiên nghe được có tiếng động truyền lại từ tấm ván gỗ dày nặng, hơi mơ hồ ...
"Hoàng Dược Sư, Giang Nam là chốn phồn hoa, khắp nơi đều là vàng bạc, vì sao ngươi cứ chỉ chăm chăm cản đường phát tài của ta, làm khó ta?" Giọng của người đàn ông mang theo chút phẫn hận.
Hoàng Dược Sư? A Hành hơi ngẩn người, lại là cái tên này. "Giang hồ sử ký" đảo có viết: Thiên hạ có người cực kỳ thông minh tuyêt đỉnh, từ văn tài võ học, thư họa cầm kỳ, cho đến y bốc tinh tướng, kỳ môn ngũ hành, gì biết, có cái nào giỏi, Hoàng Dược Sư đảo chủ đảo Đào Hoa thuộc về dạng người ấy. Nhưng người này độc hành độc hành độc vãng, tính cách cao ngạo, ly kinh phản đạo, theo nhân nghĩa lễ pháp, làm việc ngoài dự đoán của mọi người, lại ở đảo Đào Hoa Đông Hải, thế nên người giang hồ xưng là Đông Tà, hay còn gọi là Hoàng lão tà, môn hạ có hai đệ tử.
"Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm, Bích hải triều sinh án ngọc tiêu." Nhớ đến câu thơ mà trong giang hồ dùng để về Hoàng Dược Sư, nàng mỉm cười. Là y sao? Trong lòng Phùng Hành lúc này có mấy phần chờ đợi.
"Vì sao ta chỉ cản trở đường phát tài của ngươi, luôn làm khó ngươi ư?" Nàng lại nghe được giọng trầm trầm của người đàn ông hỏi lại, nghĩ chắc là Đông Tà Hoàng Dược Sư. "Ta đây lại hỏi ngươi, cả phòng trận pháp này của ngươi, tuy thể xưng là cao minh, nhưng là xem như có chút thành tựu, ngươi học được từ ai?"
"Ta ... Ta là tự mình tu tập! được sao?"
Hoàng Dược Sư hừ lạnh tiếng:
"Tháng trước ta mất quyển sách, trong sách ghi lại tường tận cách bố trí trận pháp kỳ môn ngũ hành, chỉ có chép lại hết sở học của những bậc hiền nhân trước đây, mà còn có ít trận pháp do chính ta nghĩ ra."
"Ta ... Ta biết gì cả!" Giọng của gã đàn ông có chút hoảng loạn.
Nghe được đối thoại giữa bọn họ, khó để đoán ra vì sao chủ nhân nơi đây có thể tinh thông ngũ hành kỳ thuật. Hóa ra là ... Là bố trí theo quyển sách của Hoàng Dược Sư, khó trách ... Nàng chớp chớp mắt, con ngươi đảo vòng, sau đó đứng dậy xuống giường, cẩn thận đếm từng bước .
Chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động "leng keng", sau đó giọng của Hoàng Dược Sư truyền vào:
"Có thể đọc hiểu những ghi chép của ta, hơn nữa còn có thể bày trận, xem như là nhân tài, tiếc rằng táng tận lương tâm, cho ngươi đao chấm dứt, hãy tự mình kết liễu ." Trong giọng của y đều là vẻ xem như là đương nhiên.
Nàng khỏi lè lưỡi, vị Đông Tà này làm việc quả như là quái dị giống như trong sách , khó có thể lường được. Nàng hơi phân tâm, suýt chút quên mình đếm bước , vội vàng tập trung đếm lại, việc cấp bách bây giờ, chính là phải ra khỏi trận này .
"Đông Tà?! Ngươi ... Ngươi đừng khinh người quá mức!" Trong giọng của gã vừa có sợ hãi vừa có tức giận.
"Hừ!" Hoàng Dược Sư hừ lạnh tiếng, sau đó trầm giọng :
"Đông Tà ta, chưa bao giờ bắt nạt người khác. Ta từ trước đến nay vốn kính trọng người trung nghĩa, nếu ngươi xem sách cuả ta mà an phận thủ thường, thế cũng thôi . Đằng này, ta gần đây lại nghe được có nhiều thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp bị kẻ gian nhốt trong trận ngũ hành bát quái, đợi đến lúc hết sức chống cự, lại đến làm nhục. Ta lần theo dấu vết từ Vân Nam, phát quả là như thế."
Thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp? Tay nàng sờ sờ mặt mình, ai cũng bảo rằng Giang Nam nhiều mỹ nữ, nàng lại ngờ được mình cũng được liệt vào nhóm này. Ngược lại, những người đảo, nam tuấn lãng phi phàm, nữ xinh đẹp như hoa, thoạt nhìn, là vô cùng cảnh đẹp ý vui. Những người Giang Nam này, so với những đệ tử đảo, đúng là hơi kém chút ... ! Phải là kém hơn rất nhiều.
Nhưng nhìn lại chính mình, phụ thân vốn hay nhìn tướng mạo của nàng mà thở dài, đoán chắc là buồn vì dung mạo của nàng kém các đệ tử khác. ngờ được, nàng còn có thể được người ta liệt vào nhóm người có tướng mạo đẹp, nếu phụ thân biết được, hẳn phải cảm thấy vui sướng lắm.
Thế gian vạn vật đều là hóa tướng, đều là ảo ảnh, ngày nào đó hồng nhan già , cũng chỉ là bộ túi da thối mà thôi. Nàng mỉm cười lắc đầu, tự giễu mình sao lại nghĩ đến những chuyện này cơ chứ, dưới chân cũng rối loạn chút nào mà bước theo phương vị bát quái. Sau đó lúc, trong đôi mắt trong veo lên ý cười: Tìm được cửa sinh rồi.
"Ngươi có gì để chứng minh ta là kẻ gian trong miệng ngươi chứ?"
Hoàng Dược Sư cười lạnh tiếng:
"Ngươi nghĩ rằng ta biết ngươi bắt thiếu nữ áo trắng từ Tô Châu thành về đây nhốt ở nội thất ư?"
"Ngươi ..."
"Sao? Ngươi muốn tự kết liễu hay muốn ta động thủ?" Hoàng Dược Sư trầm giọng hỏi.
Nhưng vào lúc này, "kẽo kẹt" tiếng, cửa gỗ thông với nội thất mở ra, cả hai người trong phòng đều sửng sốt.
________
II.
Hai người ở bên trong phòng, kẻ thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, cả người vận áo trắng, trán đẫm mồ hôi, thần sắc kinh sợ. Người còn lại khoác trường bào màu xanh, đầu chít khăn vuông, tay cầm ngọc tiêu, nhưng bởi vì đứng ở cửa đưa lưng về phía ánh sáng, nên cách nào nhìn tướng mạo ra sao. Thế nhưng "Giang hồ sử" có tới Đông Tà Hoàng Dược Sư ưa mặc thanh sam, người đàn ông đứng cạnh cửa hẳn là Hoàng Dược Sư rồi.
Lúc này hai người ở trong phòng cũng chuyện, nghiêng đầu đồng loạt nhìn về phía Phùng Hành, chỉ thấy Phùng Hành tựa vào cửa, toàn thân áo trắng, mái tóc đen nhánh dài đến gối chỉ dùng sợi dây màu trắng buộc lên nửa, dáng người cân đối mảnh khảnh, thể giấu hết vẻ phong lưu.
Nàng chớp chớp mắt sáng, khẽ thở dài, với người áo xanh:
"Tiểu nữ tử Phùng Hành, đa tạ ân cứu giúp của Hoàng đảo chủ."
đoạn, nàng len lén nhìn về phía Hoàng Dược Sư, chỉ tiếc ngược sáng nên thấy được tướng máo, chỉ trông thấy dáng người cao gầy, khăn vuông đầu thi thoảng theo gió phất phơ, ngọc tiêu trong tay đặt hờ trước ngực, toát lên thần thái tiêu sái thể trói buộc ... Nàng lại nghĩ tới giấc mơ hôm đó, trong lòng nhất thời xuất loại cảm giác quái dị, sao lại ... trùng hợp đến thế?
Vừa , nàng định về phía người áo xanh kia, người đàn ông áo trắng vốn bị xuất đột ngột của nàng làm cho ngơ ngác, nhưng thấy nàng toan muốn , mắt y chợt lóe lên vẻ hung ác:
"Muốn à, đâu dễ như vậy!"
Nghe được tiếng gió phía sau, Phùng Hành quay đầu nhìn lại, đốm sáng màu trắng trước mắt ngừng phóng đại, khí tức lạnh như băng theo đốm sáng càng lúc càng tiến lại gần. Hóa ra người đàn ông mặc áo trắng kia tự biết gặp phải Đông Tà là gã nhất định chết, lúc này thấy Phùng Hành lại thoát ra được trận pháp trong phòng, ngoại trừ cảm giác kinh ngạc, càng nhiều là ý nghĩ muốn đồng quy vô tận, cho nên cầm lấy chủy thủ lao về phía Phùng Hành.
Cùng với khí thế ngày đến gần, nàng tròn mắt nhìn chiếc chủy thủ trắng lòa đâm về phía mình, hai bàn tay trắng nõn nắm thành quyền giấu vào trong ống tay áo màu trắng. Mắt thấy chủy thủ sắp đâm vào mạch máu ở cổ Phùng Hành, nàng khỏi nhắm chặt mắt lại. phải nàng muốn tránh ra, mà là với tốc độ này, nàng vốn thể tránh thoát.
Nàng nhắm hai mắt, chờ đợi cổ truyền đến cảm giác đau nhói. lúc lâu, lại thấy cảm giác đau trong dự đoán. Nàng chầm chậm hé mắt, thấy cảnh tượng trước mặt, lại càng sửng sốt.
Người đàn ông áo trắng kia ngã lăn mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thần sắc đau đớn, tựa như là chịu đựng cơn đau vô cùng to lớn, thậm chí ngay cả rên la cũng đủ sức, mà Hoàng Dược Sư đứng bên cạnh gã.
Có thể là vô cùng kinh ngạc, lúc lâu sau, nàng mới miễn cưỡng dời tầm mắt ra khỏi gã đàn ông áo trắng đất, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Dược Sư, trong mắt lên vẻ ngạc nhiên.
Chỉ thấy Hoàng Dược Sư nhàn nhạt liếc nàng cái, sau đó ánh mắt dừng lại nắm tay phải của nàng, đoạn lại nhìn vào mắt nàng. Phùng Hành bị y nhìn đến cả người sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, hai tay ôm quyền lại cảm ơn với Hoàng Dược Sư:
"Cảm tạ ... Ân cứu mạng của Hoàng đảo chủ."
Hoàng Dược Sư vẫn là hờ hững nhìn nàng, nàng ngẩn ra, lập tức khẽ cười, bảo:
"Từ lâu ngưỡng uy danh của Hoàng đảo chủ, hôm nay được thấy, quả nhiên phong thái ung dung ... lần nữa cảm tạ Hoàng đảo chủ cứu giúp, làm lỡ việc của người nữa, Phùng Hành lập tức rời ngay."
đoạn nàng quay người toan bước , lại nghe Hoàng Dược Sư nhàn nhạt hỏi:
"Nơi này chung quanh đều bày trận pháp, làm sao ra ngoài?"
Chỉ thấy y ngồi xuống vỗ vai của gã đàn ông sắc mặt trắng bệch đất, gã kia hét lên tiếng thảm thiết. Phùng Hành chân mày nhíu lại, có chút đành lòng nhìn về gã đàn ông lăn lộn đất kia.
Hoàng Dược Sư phất tay áo cái, đứng lên, sau đó màng nhìn nàng lấy cái, bảo:
"."
Phùng Hành lại nhìn gã nằm đất cái, kế đó khẽ thở dài, nhanh chân đuổi theo bóng lưng màu xanh khí vũ hiên ngang kia.
Trước kia bị ám toán, bị bắt đến trong lúc hôn mê bất tỉnh. Bây giờ đánh giá khung cảnh bên ngoài, thể thừa nhận, người đàn ông áo trắng kia tuy rằng thủ đoạn có chút tàn ác, rắp tâm bất chính, nhưng cũng xem như là kẻ tao nhã.
Hóa ra nàng bị nhốt trong tửu quán, bên ngoài tửu quán có rừng đào, hoa đào nở rộ, trong rừng đào còn có ngôi đình, thường ngày nếu nhàn rỗi, ngồi trong đình pha trà ngắm hoa, cũng là chuyện thú vị đời.
Khung cảnh như thế, quả tệ, đáng tiếc ... Chủ nhân hơi xấu chút. Lại nhớ tới đoạn dối thoại vừa rồi giữa hai người, quyển sách ghi chép ngũ hành kỳ thuật của Hoàng Dược Sư bị mất, bị gã đàn ông vừa rồi nhặt được, cho nên y mới đường tìm đến Tô Châu. Vậy là ... Chủ nhân của nơi này phải là gã đàn ông khi nãy.
Phùng Hành nhìn về dáng người cao lớn phía trước, tâm tư xoay chuyển trăm ngàn lần. Nàng lại đưa mắt nhìn bóng lưng của y, mỉm cười :
"Hành động khi nãy của Hoàng đảo chủ, xem như lả giữ lại cho chủ nhân nơi này hơi thở rồi."
Hoàng Dược Sư cũng quay đầu lại, phất tay áo màu xanh, hừ lạnh tiếng:
"Ta chẳng qua là muốn cho tặc nhân kia làm bẩn trận pháp của ta thôi."
Phùng Hành nhìn bóng lưng của y, thân ảnh màu xanh giữa khoảng rừng đào hồng nhạt càng lộ vẻ cao ngạo mà cuồng vọng. Người cổ quái lại tài hoa vô song như thế, chẳng biết người con ra sao mới có thể sóng vai cạnh y ... Nghĩ lại, nàng khỏi cười tiếng, có chút buồn cười bản thân sao lại nghĩ tới chuyện này, lẽ nào nàng lại đem chuyện trong mộng cho rằng ư.
Trong thoáng chốc, hai người ra khỏi rừng đào. Hoàng Dược Sư thoáng nhìn về phía Phùng Hành, lại liếc xuống tay phải của nàng:
"Chỉ có mỉnh, nên luẩn quẩn ở nơi này lâu."
Lời chưa dứt, người xa.
... Phùng Hành im lặng nhìn bóng lưng khuất xa của y, lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Hoàng Dược Sư ... Qủa nhiên là giống như "Giang hồ sử" miêu tả lại, hình tướng thanh tao, phong thái ung dung, cao lớn hiên ngang, trầm tĩnh như thần ... Qủa là mỹ nam hiếm có, so với đệ tử đảo, chỉ có hơn chứ kém.
Nàng đem tầm mắt từ phương xa dời về, nhìn rừng hoa đào trước mắt, khẽ thở dài. Ác giả ác báo, gã đàn ông áo trắng kia, lúc này khó sống rồi. Hoàng Dược Sư khi nãy vỗ lên người gã, e là hạ Phụ Cốt châm.
Nàng nhớ rằng trong "Giang hồ sử" có ghi, Phụ Cốt châm là võ công độc môn của Hoàng Dược Sư, chỉ cần y vỗ người, châm liền cắm vào da thịt, ghim chặt lên các đốt xương ở ngón tay, châm có độc, dược tính mỗi ngày phát tác sáu lần, theo huyết mạch mà chuyển động, khiến người ta sau khi chịu nhiều lần đau đớn cùng cực khôn tả mới chết .
Nhưng mà Hoàng Dược Sư này, dù tính tình có chút cổ quái, lại cũng giết oan ai. Nàng trong mắt chứa ý cười nhìn về hướng Hoàng Dược Sư rời , kế đó chắp tay sau lưng, chậm rãi rảo bước.
Hết chương 1.