1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 83: Chuyện giường
      Ánh Nguyệt cung, Hứa dung hoa vừa tỉnh lại nghe được mọi chuyện, mặt tái nhợt lên vẻ tức giận. tay gạt phăng chén nước cung nữ đưa tới làm nó vỡ nát mặt đất.

      Hứa dung hoa vẻ mặt dự tợn lặp lại lời xử phạt được truyền tới, gằn từng tiếng " Tô Khiêm Trạch, ngươi là hảo ngoan tâm." Nàng cho độc dược để được tự do lựa chọn sống chết. lại đem nó để tha nàng xuống nước. còn có thể ngoan tâm hạ độc nặng như vậy với bản thân để hoàng thượng tra được ngày đó nàng vụng trộm đến Thanh Huyền cung.

      Cứ như vậy mọi nỗ lực lúc trước của nàng uổng phí.

      "Bên kia hoàng hậu nương nương như thế nào?" Hứa dung hoa bình tĩnh hơn chút, hỏi hai cung nữ quỳ bên cạnh. Trong đó người trả lời "Vốn là giam cầm nửa năm, nghe là hoàng hậu cầu tình giảm cho ngài "

      Hứa dung hoa vốn cau chặt mày có chút dãn ra. Ít nhất nỗ lực chỗ hoàng hậu còn uổng phí.


      "Nương nương, ngài có muốn thỉnh thái y lại đây xem chút." cung nữ bên cạnh nhìn thấy sắc mặt nàng đỡ hơn, mở miệng hỏi.

      " cần." Hứa dung hoa xốc chăn lên, để thân mình lộ ra ngoài. Trời tháng muời, mới chút nàng thấy lạnh. Hứa dung hoa chậm rãi nhắm mắt lại "Đợi nửa ngày sau rồi mời."

      Mấy người Tương Như Nhân vào cung được năm. Hứa dung hoa là người đầu tiên bị giam cầm.


      Có điều giam cầm mới hai ngày. Ánh Nguyệt cung truyền ra tin tức Hứa dung hoa tật cũ tái phát, sốt cao.

      Cái gọi là tật cũ chính là vết thương năm ngoái chịu đao cho thái tử. Lúc đó đao thương rất nguy hiểm, hắc y nhân xuống đao chính là muốn giết thái tử, đổi người khác cũng thể thu lực. Hứa dung hoa lúc ấy chịu đao rất nặng sau lưng, còn liên lụy nội tạng, hôn mê đến tận nửa tháng.


      Tỉnh dậy rồi cơ thể tất nhiên được như trước. Thái y luôn là nội phủ suy , chưa hoàn toàn hồi phục. Còn sao, bây giờ lại phát sốt.

      Tương Như Nhân là chịu cái ân tình này nhưng chịu ân cứu mạng như Kim thục dung và Nghiêm chiêu nghi nhất định phải thăm. Nếu trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa.

      Các nàng thể vào Ánh Nguyệt cung nên chỗ hoàng hậu cầu cái tình nhường các nàng xem Hứa dung hoa cái. Lúc hạ hình phạt gặp khách nhưng cuối cùng vẫn cho phép. Nàng nhưng cho Kim thục nghi và Nghiêm chiêu nghi lúc, xem nửa canh giờ liền rời .

      Qua hai ngày, cơn sốt của Hứa dung hoa cũng lui.

      Bên phía Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân nghe Phùng Áng báo cáo, nhướng mày " tìm thấy người nhà nàng?"

      Phùng Áng gật đầu "Hồi bẩm nương nương, chờ tiểu nhân đến người nhà Tiểu Kết đều còn. vào phòng xem chút thấy có lẽ là vội, có ít đồ có thể mang nhưng cũng mang . Hỏi thăm hàng xóm xung quanh ngày trước khi tiểu nhân đến, trong thôn có xe ngựa lớn đến. Từ xe xuống là vài người mặc y phục phú quý, vào nhà Tiểu Kết hồi rời . bao lâu sau, cả nhà của Tiểu Kết liền thu thập mọi thứ bỏ ."

      "Có đâu?"

      Phùng Áng lắc đầu.

      Này là có người sớm hơn nàng bước đến khuyên bọn họ rồi. Tương Như Nhân chỉ là tra theo nguyên nhân tự sát của cung nữ, có thể để cung nữ màng đến tính mạng của bản thân, phải người nhà là uy hiếp tốt nhất sao.

      "Vậy thăm dò xem vài người y phục phú quý đó là ai. Hứa dung hoa bị giam cầm, người trong Ánh Nguyệt cung đều dè dặt cẩn trọng, lúc này dám ra bên ngoài truyền cái tin tức gì. tra xem hai ngày nay người ra vào cung được ghi lại có ai."

      Tương Như Nhân nhận định Hứa dung hoa cùng chuyện hạ độc thoát khỏi có can hệ. Chỉ là nàng tìm được manh mối liên quan. Nay lại có người chủ động ra tay trước. Sợ bị tra ra sao? Như thế này lại càng lộ ra dễ truy tìm...


      Ban đêm, hoàng thượng lại đây.

      Bình Ninh và Dung nhi hành lễ. Nghe Bình Ninh hô tiếng phụ hoàng. Tô Khiêm Dương đúng là có chút nhớ nhung thời điểm nàng gọi phụ thân, tương đối thân cận.

      Hỏi chút việc học ở thái học viện. Bọn họ vừa đến Thái học viện tháng. Bình Ninh là chưa có gì. Nhưng ngược lại Dung nhi biểu rất có hứng thú.

      ngày thường tính tình trầm tĩnh, vừa ngủ dậy ôm sách đọc. Có gì hiểu lại hỏi Tương Như Nhân. tại Tô Khiêm Dương ở đây, liền hỏi phụ hoàng.


      Tô Khiêm Dương giải đáp vài thứ cho , tùy tay lật chút trang sách xem, có chút kinh ngạc, là nông pháp thư.

      Đây cũng phải cái gì lạ, nhưng nông pháp giống như luật pháp khó hiểu. Chính bản thân xem mấy thứ này cũng là tầm chín tuổi do lão sư chỉ đạo, còn có chút hiểu . Dù sao đối với việc này chỉ biết vài mặt, để ý giải bày hết trong sách gì.

      Nhưng tại xem vẻ mặt Dung nhi thế này, lại giống như thú vị.

      Tô Khiêm Dương khẽ rùng mình, thử hỏi "Ngươi vì sao xem thứ này?"


      Dung nhi ngẩng đầu, giải thích nghiêm cẩn "Mẫu phi cơm chúng ta ăn vốn là gạo, đôi đũa dùng vốn là gỗ, còn có thịt vốn cũng khong phải hình háng ban đầu như vậy. Nhi thần muốn biết bọn chúng vốn là trông như thế nào?"


      Tô Khiêm Dương vừa nghe như vậy liền cảm thấy là tự bản thân suy nghĩ nhiều quá. Nông pháp thư biên lại phía cuối phụ lục quả là có hình vẽ cây trồng cùng lời chú giải. Tiểu hài tử, đối với những thứ chưa thấy qua đều có tò mò.


      Dung nhi buông sách xuống, hỏi Tô Khiêm Dương "Phụ hoàng, nhiều hạt gạo như vậy mới đủ chén cơm, nông dân là vất vả." bình thường ăn đến ba xới, nhiều khi còn hơn chén. Hạt gạo như vậy. tháng ăn biết bao nhiêu là hạt cũng đếm nổi. Này người làm ra đủ mệt.

      Hình chú giải giấy vẽ rất . Tô Khiêm Dương nhìn nhi tử bộ dáng hồn nhiên. Điều này có cách nào giải thích cho hiểu. Cây là từng nhánh, từng nhánh, thu cũng là bó chứ khong phải từng hạt từng hạt. Vì thế Tô Khiêm Dương sờ sờ đầu "Năm sau thu hoạch vụ thu, phụ hoàng mang ngươi xem, thóc gạo này rốt cuộc là dạng như thế nào."


      Dung nhi gật đầu. Bình Ninh bên cạnh lập tức phụ họa "Phụ hoàng, Bình Ninh cũng phải ."

      Bình Ninh vô cùng thân thiết dán vào bên cạnh phụ hoàng. Nhìn thoáng qua sách trong tay đệ đệ, có hứng thú, ngẩng đầu nhìn Tô Khiêm Dương, ánh mắt chớp chớp "Bình Ninh cũng muốn biết."


      Hiểu nữ nhi là mẫu thân. Tương Như Nhân sao biết nàng rốt cuộc muốn cái gì. Nàng thuần túy là muốn ra ngoài. Vừa thái học viện được hai ngày. Trở về, Tôn ma ma liền nàng nhìn chằm chẵm bãi học kỵ xạ. Khổ là tuổi nàng còn chưa học được, bằng nàng chạy ào tới. Chính là ham vui như vậy, bây giờ còn giả dạng ham học.


      Hai hài tử bộ dáng chờ đợi như vậy khiến cảm giác làm phụ thân của Tô Khiêm Dương được thỏa mãn. Gật đầu cái, kim khẩu nhất khai, đáp ứng bọn họ.

      Gần đến giờ ngủ, Bình Ninh lôi kéo đệ đệ ra ngoài. Tương Như Nhân hầu hạ thay đồ rửa mặt. Hai người lên giường. Vừa tắt đèn, Tô Khiêm Dương đưa tay qua đây kéo lại. Tương Như Nhân thở , muốn đẩy nhưng lại bị lật người cái áp dưới thân. Hơi thở nóng hổi phả vào mặt, hơi thở Tương Như Nhân cũng trở nên dồn dập, ngầm hạ màn trướng, nàng nhìn Tô Khiêm Dương nhắc nhở "Hoàng thượng, này còn tại..."

      Tô Khiêm Dương đưa tay che kín miệng nàng áp sát vào tai " vào trong "

      xong, tay liền tháo núy thắt áo ngủ.

      Tương Như Nhân cũng phải người hiểu phong tình, lúc này còn cùng hoàng thượng cường điệu hiếu kì gì đó là có mắt. Vì thế, nàng nâng nâng tay, để đem áo ngủ cởi ra.


      Mấy tháng liền Tô Khiêm Dương bận rộn, các cung cũng ít hơn. Mặc dù đến chỗ nàng, cũng rất nhanh trôi vào giấc ngủ. Nhưng cứ thế được mấy lầu đâu, mĩ nhân ở giường. Chính là Tô Khiêm Dương chịu đựng, mỗi lần Tương Như Nhân bị thân hình nóng bỏng của đụng vào đều khó có thể vào giấc ngủ.

      Vì thế lần này, hai người đều động tình rất nhanh.

      Tương Như Nhân cố gắng phát ra tiếng rên. Tô Khiêm Dương lại nhấc chân nàng lên cao, lấy tư thế sâu nhất mà tiến vào, rất nhanh mồ hôi đầm đìa.

      Hai tay Tô Khiêm Dương từ mặt nàng vuốt xuống cổ, tiện đà xuống dưới. Thân thể mạn diệu như thế ở trong lòng, làm sao có thể chưa tẫn hứng.

      Thân mình hướng tới nàng phúc phúc, tay đem chân nàng khoác lên lưng mình. Tương Như Nhân tự giác đặt chân còn lại lên. Tô Khiêm Dương cúi đầu ngậm miệng nàng, dưới thân động tác mãnh liệt, như muốn đem mọi thứ của nàng đều nuốt vào.


      Thẳng đến khi thân mình nàng đột nhiên run rẩy, Tô Khiêm Dương mới từ trong cơ thể nàng rút ra, phóng lên bụng nàng.

      cỗ mũi kia truyền đến. bụng có cảm giác ẩm dính. Tương Như Nhân còn ngơ ngác, cúi đầu nhìn, thấy Tô Khiêm Dương lấy khăn ở bên cạnh lau cho nàng.


      Như thế này vẫn là lần đầu. mặt ửng hồng của Tương Như Nhân thêm phần ngượng ngùng. vào trong, dĩ nhiên là tứ này.

      Nguyên bản nàng còn tính toán sau uống thuốc tránh thai. Tuy rằng hai mươi bảy thâng hiếu kỳ, trăm ngày đầu chuyện phòng the. Nếu sau trăm ngày có đứa cũng phải được nhưng vẫn tránh khỏi bị lên án. Để ai có thể hai mươi bảy tháng phải tuân thủ tốt.

      Nàng nghĩ xuất thần, thân mình bị đụng giật mình. Tương Như Nhân vừa tính gì, cái kia ở phía dưới lại có phản ứng. Nàng trợn to mắt nhìn Tô Khiêm Dương. ngờ xoay người nằm xuống, đem nàng ôm ngồi dậy người "Trẫm mệt mỏi. Nhân Nhân, nàng làm sao bây giờ?"

      Chân cẳng Tương Như Nhân tức như hơi nhũn ra. Tô Khiêm Dương lại để nàng có cơ hội tránh né, nhấc thắt lung của nàng lên, thuận thế tiến vào.

      Tương Như Nhân liền đỡ tay hắt, cắn chặt môi kêu lên. Tô Khiêm Dương nhìn nàng tư thái này, ánh mắt miên man, chịu đựng nhìn nàng. Vỗ chút chân nàng, trêu đùa "Nhân nhân, thể nhàn hạ."...

      Đây là muốn đem toàn bộ nửa năm bù trở lại.


      Sau đó Tương Như Nhân nhớ được, mơ mơ màng màng muoins ngủ, bị gọi dậy nhìn thấy trong giường bừa bộn. Sau đó gọi mấy người Thanh Thu vào dọn dẹp, lại tắm rửa rồi mới ngủ. Vừa nằm xuống ngủ bao lâu trời sáng.

      Cũng phải còn là thiếu nữ, đều sinh qua hai cái hài tử. Buổi sáng Tương Như Nhân tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nhất là chân, đtặ mặt đất có cảm giác mềm như bông vải.


      Ngồi ở mép giường lúc, Thanh Đông cầm y phục muốn mặc hôm nay tiến vào. Tương Như Nhân đến trước bàn trang điểm, nhìn vào bản thân trong gương đồng, xem ra hôm nay bản thân trang điểm đậm hơn chút.

      "Đêm qua ai giúp bản cung tắm rửa?" Cố định xong cây trâm cuối, Tương Như Nhân đứng dậy. Thanh Thu thắt chặt đai lưng cho nàng "Nương nương, tối hôm qua ôm nàng tắm, là hoàng thượng."

      lehanh, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 84: Dưỡng điêu hoàng thượng
      vẻ mặt Tương Như Nhân khựng lại chút, hơi vẻ khó tin được. Thanh Thu kiểm tra qua y phục của nàng, đưa tay vuốt phẳng nếp gấp cổ áo "Thanh Đông còn muốn giúp tay nhưng tắm xong từ trong thùng đứng lên, hoàng thượng đều bảo chúng nô tỳ ra ngoài. Đợi đến lúc hoàng thượng ôm nương nương bước ra, người ngài khoác áo rồi, khi ấy ngài giống như ngủ"

      "..." Tương Như Nhân ngẩn ra đó hồi.

      Khó trách tối qua nàng có cảm giác là lạ. Thời điểm tắm ở trong thùng nàng buồn ngủ, đứng dậy ai đỡ ai ôm nàng cũng để ý, là quá buồn ngủ. Nhưng hoàng thượng ôm dậy, nàng đúng là nghĩ tới.

      Ăn sáng xong, Tương Như Nhân Cảnh Nhân cung thỉnh an. Ngoại trừ Hứa dung hoa, mọi người đều có mặt. Có điều so với cả điện rộng lớn, các nàng nhiêu đây vẫn cảm thấy thiếu.

      Trong cung hai năm này khoing cí yến hội gì, cung vụ tương đối thoải mái. Chuyện trúng độc lần trước, dưới cung chỉnh đốn qua lần. Hoàng hậu với các nàng phái thêm người đến các cung, mỗi nơi hai người. Riêng Cảnh Du cung có ba vị tận phân đến bốn người.

      Diệp thục dung ngồi ở đối diện cứ nhìn Tương Như Nhân thêm vài lần. Hôm qua này ân trạch, hưởng mưa móc, dù trang điểm nhưng vẫn nhìn ra nét hồng nhuận bên dưới. Đều là người sinh qua hài tử, làm sao nhìn nhận ra.


      Mấy người còn lại cũng là nhìn ra đến nhưng có điều tình này, ai lại đem ra .

      Diệp thục dung cúi đầu, đáy mắt ánh lên nét ghen tị. Hoàng thượng đến chỗ nàng vài buổi tối, bất kể cái gì cũng chưa làm. Thậm chí có buổi noia chuyện đùa giỡn với Đồng nhi xong còn phân giường ngủ.


      Hoàng hậu nhìn lướt qua mọi người cái, cười hiền hòa "Cũng là vì siết chặt cung kỷ, sau này đồ ăn các cung đều được tự làm tại mỗi cung, đều cần thống nhất làm từ ngự thiện phòng. Bằng qua vài năm nữa người trong cung nhiều hơn liền khó quản. thời ngồi đây cũng đều là người có đủ tư cách, càng là phải làm gương tốt."

      "Nương nương phải, đồ ăn hàng ngày đều nên thống nhất từ ngự thiện phòng. Có điều còn phải dưỡng hài tử, nếu trong cung cái gì cũng thể làm cũng quá bất tiện." Đức phi cười đề nghị cùng hoàng hậu. thời tứ hoàng tử là nhất, hoàng hậu còn có tứ công chúa, chả lẽ tự bản thân làm gì cho bọn ăn hay sao. Nếu cái gì cũng phải đến ngự thiện phòng, ngày biết phải chạy tới chạy lui mấy lần.

      Hoàng hậu gật đầu "Là bản cung suy nghĩ chưa chu toàn. Có điều hoàng tử công chúa đủ tám tuổi đều là muốn dọn ra ngoài ở tại hoàng tử sở, công chúa tư. Chỗ đó đều có người lo mấy chuyện này, ngự trù cũng thiếu. Cũng có gì phiền toái. Cứ thống nhất vậy tốt hơn."

      Hoàng hậu cự tuyệt lời của Đức phi, Tương Như Nhân gì. Mấy người còn lại cũng chẳng có gì để mở lời.

      Ý của hoàng hậu là rất ràng. Nếu muốn cung quy nghiêm khắc chặt chẽ từ cái lớn như đồ đạc, như kim chỉ cũng đều phải đăng kí danh sách. Ai lĩnh ai dùng cũng đều minh bạch, để đến lúc tra mới có lí có cớ.

      Từ Cảnh Nhân cung ra, Đức phi hồi cung mình mà theo Tương Như Nhân về Chiêu Dương cung.

      Vừa ngồi xuống, Đức phi liền hướng nàng oán trách "Ngươi làm sao lại vào hai ba câu. Ngươi là sành ăn nhất, chẳng lẽ muốn ăn cái gì cũng Ngự thiện phòng lãnh về?"

      Tương Như Nhân rót trà cho nàng "Xem ngươi vội kìa. Quy củ luôn là như vậy, trước đây hoàng hậu chưa là vì chúng ta vừa vào cung đều bận rộn nên còn cố kị. Sau lại sanh ra chuyện, còn phải nhanh lập ra quy củ sao. Ngươi có lý, nhưng quy củ này từ khi thái hậu nương nương cầm quyền là như thế, còn có thể cho ngươi trường hợp đặc biệt?"

      Đức phi uống ngụm trà "Ta vẫn tin Tứ công chúa ăn cái gì cũng đều từ Ngự thiện phòng."

      Tương Như Nhân cười khuyên nàng "Vậy cũng ai biết tất cả món ăn trong Nghi Hòa cung có phải đều từ Ngự thiện phòng hay ". Quy củ là quy củ, bên ngoài tất nhiên cần tuân thủ. Nhưng này là đứng đầu cung, nếu tự làm cái gì ở trong cung mình để ăn, chẳng lẽ hoàng hậu còn chiêu cáo hậu cung nhắc nhở sao!

      Đức phi khẽ giật mình, cười đánh Tương Như Nhân cái "Khó trách ngươi vừa rồi chẳng gì, ra có chủ ý này."

      "Ta có chủ ý gì, ta là tuân thủ lời hoàng hậu nương nương, đều cho người lấy." Tương Như Nhân vô tội, tiểu phòng bếp cũng đều sạch , chưa làm gì đâu.


      Đức phi cũng biết ở Chiêu Dương cung người thực làm đồ ăn cho Tương Như Nhân là ai, nhìn nàng còn nghiêm cẩn như vậy, giận liếc cái, cười gì...

      Ban đêm hoàng thượng từ Thừa Kiền cung đến chỗ nàng gần giờ hợi. Bọn Bình Ninh ngủ. Tương Như Nhân nhìn tinh thần tệ, khó tránh khỏi nhớ tới chuyện tình đêm qua, vì thế xoay người qua vẻ mặt có chút vi diệu.

      Tô Khiêm Dương phát nàng có điểm khác thường, nhìn bàn "Có thể đôn nấu gì đó , trẫm hơi đói bụng!"


      Tương Như Nhân gật đầu, rồi tức khắc lại lắc đầu, gọi Thanh Đông vào "Hoàng thượng muốn ăn gì, thần thiếp sai người báo với ngự thiện phòng"

      "Chỗ nàng có sao?" Tô Khiêm Dương rốt cuộc phát ra điểm kì quái trong phòng. Thường ngày giờ này đến bàn đều có điểm tâm khuya, mà hôm này đến bàn lại trống trơn, chỉ có mỗi mâm trái cây.

      "Hôm nay hoàng hậu nương nương vừa quy củ, nay trong hậu cung là được tư thiện." Tương Như Nhân đứng dậy đến bên cạnh gỡ nút thắt áo cho . Việc này Tô Khiêm Dương ràng. là ở trong cung lớn lên, đại hôn mới ra phủ. Trước đây mẫu hậu chưởng cung quỷ củ cũng là như vậy, đoạn gật đầu "Làm đơn giản chút, nấu ít cháo hay ăn là được"

      Tương Như Nhân phân phó Thanh Động Ngự thiện phòng, đưa tay cởi áo ngoài cho .


      Thanh Đông trở về cũng mau, trong tay cầm theo thực hộp. Tương Như Nhân múc cho hoàng thượng bát, múc cho bản thân non nửa bát.

      Tô Khiêm Dương ăn miếng, mày khẽ nhíu nhưng cũng gì. Ăn xong cũng muốn thêm, trong bát cũng còn cả nửa.

      Tương Như Nhân mới ăn hai miếng, thấy ăn no liền gọi Thanh Đông đem mọi thứ dẹp hết xuống. Sai người chuẩn bị nước "Điện hạ cần rửa mặt?"

      Tô Khiêm Dương gật gật đầu, rửa mặt xong, hai người ngủ.


      Ngày hôm sau buổi tối lại đậy, cũng là tình hình như vậy.

      Muốn ăn cái gì phải ngự thiện phòng lĩnh, thông báo sớm chút bọn họ chuẩn bị trước được. Tô Khiêm Dương sau khi ăn cháo, lại cho bọn họ làm chút bánh, nhưng vẫn cảm giác vị đúng.

      Như vậy giằng co bảy tám buổi, rốt cuộc nhịn được, buông thìa hỏi Tương Như Nhân "Trước kia mấy thứ chỗ nàng phải người trong cung sắp xếp làm sao? Thế nào vị lại giống?"

      "Hoàng thượng là điểm tâm khuya thường ngày sao? Đây phải do người trong cung sắp xếp, đều là nha hoàn bên người thần thiếp làm." Tương Như Nhân thấy buông thìa, cười giải thích "Thần thiếp thích ăn, ở phủ thái tử thể làm phiền thiện phòng, vào cung dĩ nhiên cũng muốn phiền toái ngự thiện phòng. Trong ngày thường mấy thứ thần thiếp ăn đều là Thanh Đông làm, từ lúc thần thiếp năm tuổi nàng theo thần thiếp, vì thế đối với khẩu vị của thần thiếp nàng cũng hiểu ."


      Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua cung nữ bên cạnh "Thế nào tại để nàng làm?"

      "Trong cung ban quy củ này, thần thiếp tất nhiên muốn tuân thủ. Các cung đều là như vậy, cũng thể vì sở thích của thần thiếp mà làm hỏng quy củ" Tương Như Nhân nghĩ cũng ăn nữa, để Thanh Động dọn hết , bưng mâm mứt trái cây lên trước mặt , ôn nhu "Đây là sáng nay vừa đưa đến, hoàng thượng nếm thử"

      Tô Khiêm Dương ăn thấy gì ngon.


      Miệng này bị dưỡng điêu (kén chọn), muốn kéo trở về là khó khăn. Trước đây ở trong cung ăn đều là từ ngự thiện phòng an bày, cũng biết thế nào. Dù sao mọi thứ trong cung đều là tốt nhất. Thời điểm ở phủ thái tử, đầu bếp cũng là từ trong cung phân ra, tất nhiên cũng có gì khác. Nhưng từ sau khi Tương Như Nhân đến, ăn qua mấy lần điểm tâm khuya chỗ nàng, miệng liền bị chiều hư. Cũng phải là ăn hợp gì đó từ ngự thiện phòng, chỉ là thấy khi đến Chiêu Dương cung đặc biệt hơn chút.

      Vì thế Tô Khiêm Dương nhìn nàng, bộ nghiêm trang phân phó "Ban đêm qua lại phiền phức. Sau này trẫm đến chỗ nàng ăn khuya cứ để cung nữ kia làm. Chỗ hoàng hậu trẫm giao đãi tiếng, nàng cần lo lắng."


      Tương Như Nhân mỉm cười "Vâng" . . .


      quá hai ngày, hoàng thượng liền chuyện này với hoàng hậu. Để phá hư quy củ, vẫn là lấy danh nghĩa của , chính là thông báo tiếng. Chiêu Dương cung muốn ăn bữa khuya cái gì liền từ trong Chiêu Dương cung làm là được. cần ngự thiện phòng đăng kí lĩnh, trong ngày thường đến, tất nhiên vẫn dựa theo quy củ.


      Nhưng thời gian tháng có đến gần nửa tháng hoàng thượng ở lại Chiêu Dương cung. Hoàng hậu nghe tới được chính là tạo thuận lợi cho Hiền phi, trong lòng biết tư vị gì, mặt lại vẫn đủ hiền lành haog phóng hỏi "Vậy để thần thiếp phân phó ngự thiện phòng phái hai người đến Chiêu Dương cung"


      Tô Khiêm Dương vốn định cự tuyệt, nghĩ lại chút, vẫn là gật đầu " người là đủ rồi. Cũng phải thường xuyên làm."

      Tươi cười của hoàng hậu khẽ hạ, thường xuyên như thế, còn gọi là thường xuyên sao.

      Ma ma dẫn Lệ Viện hơn tuổi đến. Tiểu nha đầu nãi thanh nãi khí hô phụ hoàng. Hài tử gần tuổi rưỡi lại chập chững, là giai đoạn cực đáng .

      Chờ lúc được đặt lên đùi Tô Khiêm Dương, Lệ Viện ngồi xuống trong lòng . Tựa hồ là bất mãn với việc chú ý đến bản thân, hươ tay lôi kéo áo muốn cúi đầu xuống.

      Đợi lúc Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn nàng, thế này nàng mới vừa lòng cười.

      bao lâu thái tử cũng đến, hướng phía Tô Khiêm Dương thỉnh an xong, ôn hòa nhìn muội muội trong lòng phụ hoàng. Viện nhi nhìn thấy là ca ca, lại đưa tay muốn ôm.

      Hoàng hậu nhìn nhà bốn người ấm áp, mặt tươi cười hơn ít. Tử nữ song toàn phải chính là những gì người trong nhà bình thường mong muốn sao. thời nhi tử cũng trưởng thành, bắt đầu theo hoàng thượng học chính vụ. bao lâu nữa, có thể mình đảm đương phía.


      Tô Khiêm Dương hỏi thái tử ít việc học, hoàng hậu để mama mang theo Viện nhi vào phòng trong, để gian riêng cho hoàng thượng và thái tử.

      Viện nhi ở trong lòng hoàng hậu, đầu dựa vào vai nàng, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa ý muốn cũng theo ra ngoài kia trò chuyện.

      Hà ma ma bưng vào dìa hoa quả và bánh. Hài tử mà, rất dễ dụ, nhìn thấy ăn tinh thần liền thay đổi.

      Hoàng hậu ôn nhu lau khóe miệng cho nữ nhi. Kì thực Đức phi có sai. Trong cung có đứa , nếu ăn cái gì cũng Ngự thiện phòng lĩnh rất bất tiện. Nhưng đây là quy củ bên ngoài, còn trong cung mình thực làm gì cho đứa ăn. Chẳng lẽ nàng còn bám chặt cho làm sao.


      Chiêu Dương cung kia, thế nhưng có thể khiến hoàng thượng đến mở miệng với nàng, đúng là có bản lãnh.

      "Hà ma ma, mấy cung nữ bên cạnh Hiền phi, ngoại trừ Tử Yên ra, còn có những ai?"

      Hà ma ma báo tên vài cung nữ còn lại, hoàng hậu như có đăm chiêu "Hà ma ma, viết phong thư tay đưa Triệu gia, mẫu thân tiến cung chuyến gặp bản cung."

      lehanh, song ngư, tart_trung8 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 85: La lị học cưỡi ngựa
      Thời gian trôi nhanh, đảo mắt qua năm, cuối năm cúng tế tiên hoàng xong, trong cung đón tân niên rất đơn giản. Ngay cả Lâm An thành khí tân niên so với năm ngoái cũng phai nhạt hơn.

      Đầu năm trong cung vụ nhiều. Tương Như Nhân cũng thể như hồi còn ở phủ thái tử mà ra cung hồi Tương gia. Ngày mười hai, Tương phu nhân mang theo hai con dâu tiến cung thăm nàng.

      Trình Bích Nhi hoài thai thứ hai, hành động có hơi bất tiện. Ở Chiêu Dương cung ngồi hồi, Tương Như Nhân gọi bọn Bình Ninh vào vái trưởng bối, nhận hồng bao, vô cùng cao hứng ra ngoài.

      Khi nhắc đến thân mình tổ phụ, Tương phu nhân thở dài "Tấu chương của tổ phụ ngươi, chỉ sợ ngày mai lại được phê chuẩn." Tân hoàng đăng cơ mới có năm, còn cần người phụ trợ. Tương lão gia tử laii là nguyên lão ba triều. Bất luận kinh nghiệm hay kiến thức cũng ai so sánh được. Vài người cùng thế hệ với vẫn còn trong triều, muốn cáo lão, trong hai năm là có khả năng.

      Tương Như Nhân cũng biết thân mình tổ phụ mình khỏe. Lão nhân gia đến từng này tuổi, chỉ muốn ngốc ở trong nhà nghỉ ngơi. Hoàng thượng cũng thông cảm, miễn Tương lão gia tử mỗi ngày lâm triều, nhưng mặc dù là như thế, công vụ vẫn đến, vẫn là mệt nhọc.

      "Đây cũng là hoàng thượng đối với Tương gia tín nhiệm." Tương Như Nhân cười an ủi "Tư lịch như tổ phụ, trong triều có thể so sánh chẳng có mấy người. Hoàng thượng tất nhiên là chịu thả người."

      "Phụ thân ngươi cũng như vậy." Tương phu nhân gật đầu, đề tài lại chuyển lên người Tương Như Nhân. Những gì Tương phu nhân phải dặn dò cũng nhiều, nữ nhi này nàng vẫn là an tâm, ngược lại trưởng tử khiến nàng ngừng lo lắng.

      Theo như thư Tương Cảnh Trí gửi về càng ngày cách Lâm An thành còn xa, sớm trở về Tương gia.

      Phái người tiễn các nàng ra ngoài, ở cửa Bình Ninh lôi kéo đệ đệ hướng vào phòng thăm dò. Khi nhìn thấy trong phòng có người chạy vào, làm nũng bên người Tương Như Nhân "Mẫu phi, khi nào ta có thế học cưỡi ngựa?"

      Đây là lần thứ bao nhiêu Bình Ninh đề cập với nàng chuyện học cưỡi ngựa. Tương Như Nhân kéo nàng ra, nghiêm túc " tại chưa được, chờ thêm vài năm nữa!"

      "Năm trước ngài cũng chờ vài năm, năm nay ngài laii chờ thêm vài năm" Bình Ninh đề cao lượng hô "Ngài là gạt ta!"

      "Bình Ninh!" Tương Như Nhân quát lớn "Ngươi đây là hồ nháo!"

      Bình Ninh bị nàng quát lớn như vậy, nhất thời hai mắt rưng rưng, còn ngừng, nước mắt cũng rơi xuống "Ta nào có hồ nháo. Đại tỷ tỷ có thể học, tại sao ta thể học?"

      Sắc mặt Tương Như Nhân nhất thời trầm xuống. Từ tháng sáu năm ngoái Thái học viện, trở về nàng luôn cùng bản thân la hét muốn học cưỡi ngựa, học bắn cung. Mấy lớp khác cũng chuyên tâm nghe, chút nữ hồng còn có thể mang cho tiểu cung nữ làm thay, trở về còn bộ nghiêm trang với Tương Như Nhân là công chúa cần học mấy thứ đó. Hỏi ra biết là đại quận chúa phủ Tứ công chúa dạy nàng như thế.

      "Bình Ninh, ngươi còn cố tình gây như vậy tháng sau cần đến Thái học viện nữa, cứ ở trong Chiêu Dương cung thôi, lão sư dạy được mẫu phi tự dạy ngươi." Tương Như Nhân để tâm nàng khóc nháo, lạnh lùng . Đứa năm tuổi, chả lẽ biết Đại công chúa so với mình lớn hơn nhiều, đủ tuổi học cưỡi ngựa rồi, lại ở trong này nhõng nhẽo đòi học.

      Bình Ninh tiếng khóc lớn chút, nước mắt rơi càng mãnh liệt. Nàng trừng mắt nhìn Tương Như Nhân, hừ tiếng "Ta tìm phụ hoàng!" Dứt lời bỏ chạy ra ngoài.

      Tương Như Nhân sai Tử Hạ dẫn cung nữ theo. vẻ mặt càng là sương giá, ngẩng đầu hỏi Tôn mama "Bình Ninh có phải vẫn lại gần với các nàng?"

      Tôn ma ma gật đầu "Hai quận chúa phủ Tứ công chúa, còn có tiểu công chúa phủ Tam công chúa." Thái học viện là nơi để tất cả con cháu hoàng gia học tập, đưa đến đây đều là thân phận tôn quý. Mấy người Tôn ma ma cũng chỉ là nô tỳ theo bồi đọc, làm sao dám ngăn cản Bình Ninh lại gần với ai. Chưa kể theo như tính tình của Bình Ninh, cũng phải ngươi khuyên nàng chợt nghe.

      "Bản cung nhớ được mấy đứa kia so với Bình Ninh đều hơn mấy tuổi." Mấy vị công chúa hoàng thất, phẩm chất tốt chỉ được Nhị công chúa. Tam công chúa, Tứ công chúa, sau khi thượng chủ hậu viện còn đủ loạn sao. Làm chết cái tiểu thiếp đối với các nàng cũng là quá bình thường. Quận chúa từ các nhà như vậy xuất ra, tính tình là giống nương các nàng.

      "Chính là lớn hơn công chúa mấy tuổi nên công chúa mới đòi học cưỡi ngựa theo." Tôn ma ma kể chuyện ở Thái học viện cho nàng.

      Tiểu hài tử đều thích học theo. Kia mấy quận chúa đều tám chín tuổi, được học cưỡi ngựa. Biết Bình Ninh rất hâm mộ còn luôn trước mặt nàng cưỡi ngựa thích. Dung Nguyệt quận chúa phủ Tứ công chúa còn luôn giựt giây Bình Ninh, để nàng hồi cung cầu xin mẫu phi cho nàng sớm học. Cứ thế, Bình Ninh lại rất mê, cứ lần lại lầu đến với Tương Như Nhân.

      Sau này còn phải ở Thái học viện đọc sách đến mấy năm. Tương Như Nhân có khả năng vì thế mà đem Bình Ninh về Chiêu Dương cung cho nàng tiếp xúc với mấy người này. Ở trong cung này, nếu có chút thông minh, dù là công chúa cũng phân biệt được thiệt hơn...

      Bên này Tương Như Nhân còn tức giận, bên kia Bình Ninh cáo trạng đến Thừa Kiền cung. Tô Khiêm Dương nghe bẩm báo cho người đưa nàng vào, lại thấy Bình Ninh khóc sướt mướt chạy vào. đường qua gió lạnh thổi khuôn mặt nàng đỏ bừng. Tô Khiêm Dương ôm nàng vào lòng, sờ tay nàng thấy lạnh, sai thái giám đưa lò sưởi tay qua cho nàng ôm "Đây là như thế nào?"

      Vài người Tử Hạ thủ ở bên ngoài cũng nghe được tiếng Bình Ninh cáo trạng.

      "Phụ hoàng, ta muốn học cưỡi ngựa, ta muốn học cưỡi ngựa. Mẫu phi chịu đáp ứng ta. Phụ hoàng ngài cho ta học được ? Đại tỷ tỷ đều có thể học, vì sao ta thể?" Bình Ninh chuyện cứ như dây pháo nổ, hồi cầu hoàng thượng, hồi cáo trạng Tương Như Nhân, hồi đại công chúa có thể học, nàng cũng muốn theo.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng hốc mắt hồng hồng, mặt bộ dáng ủy khuất. Khẳng định là ở Chiêu Dương cung bị Hiền phi qua, đưa tay lau nước mắt cho nàng "Ngươi xác định muốn học?"

      Nháy mắt đáy mắt Bình Ninh tràn đầy ao ước, gật gật đầu, mặt khóc nức nở "Ta muốn học, phụ hoàng, ta muốn học cưỡi ngựa"

      Tô Khiêm Dương xem nàng lòng ôm lấy chuyện này, nắm tay nàng dắt ra ngoài điện,", phụ hoàng liền mang ngươi học"

      Bình Ninh vui vẻ a, cầu phụ hoàng đúng là hữu dụng. Lần sau mẫu phi còn đáp ứng, nàng tìm phụ hoàng.

      Ở cửa Tử Hạ nghe hoàng thượng muốn dẫn công chúa học cưỡi ngựa, bị dọa sợ. Tính sai cung nữ về Chiêu Dương cung báo cho Tương Như Nhân tiếng nhưng bị hoàng thượng gọi cùng theo hết.

      Rất nhanh tới Thái học viện, thời còn chưa vào học nên trong viện đều im ắng. Bình Ninh vội, nắm tay kéo Tô Khiên Dương về hướng trường ngựa. Nhìn vào chuồng ngựa, Bình Ninh chỉ con ngựa , giống như là đánh giá "Phụ hoàng, lớn nhi thần cưỡi được, nhi thần cưỡi con kia thôi. "

      Tô Khiêm Dương gật đầu, sai người dẫn con ngựa đó ra ngoài. Tử Hạ bắt đầu mặc áo choàng vào cho Bình Ninh, nàng cũng cần, la hét muốn nhanh ra.

      Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua sân chạy, sai người ở phía cuối lót cỏ khô, phía sau dày chút, sau đó nhìn Bình Ninh nhảy nhót bên cạnh "Ngươi muốn học?"

      "Ta muốn học. Phụ hoàng ngoài mau bế ta lên !" Bình Ninh thân thể bé, nhìn thấy ngựa đỏ thẫm vô cùng phấn khích, khuôn mặt đỏ bừng kia tràn đầy cao hứng. Tô Khiêm Dương ôm lấy nàng, đặt lên mình ngựa.

      Bình Ninh nhớ lại người khác cưỡi ngựa tư thế ra sao, tay cầm lấy dây cương, chân muốn đặt vào bàn để chân nhưng người cao, chân laii ngắn đặt tới. Tô Khiêm Dương ở bên cạnh nhìn khồn gì. Bình Ninh đành cố gắng vươn tới chạm mũi chân vào bàn đặt chân, tay bé sờ sờ lưng ngựa, hướng Tô Khiêm Dương cười cười "Phụ hoàng người xem"

      Tình cảnh này nhìn như tùy thời nàng đều có thể rơi xuống. Chỉ dùng mũi chân điểm như vậy là thế nào ổn, ngựa di chuyển trọng tâm nàng liền bất ổn. Tô Khiêm Dương để người khác ở phía trước dẫn ngựa, mình theo ở bên cạnh, chậm rãi tới.

      Bình Ninh tay níu chặt dây cương, khắc cũng dám nơi lỏng. Dù hưng phấn vô cùng nhưng nàng vẫn có chút lo sợ. Vì chỉ cần nàng trầm tĩnh lại, liền cảm thấy bản thân có khả năng như sắp ngã xuống.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng cái, người dẫn ngựa phía trước bỗng chạy nhanh hơn. Bình Ninh a tiếng, buông tay ra chụp lấy tay Tô Khiêm Dương ở bên cạnh, có chút khiếp sợ "Phụ hoàng, để nó chậm chút, chậm chút." Nàng sắp rơi xuống mất rồi, ngồi đây lâu lưng và cổ đều đau, chân luôn nhón cũng rất mỏi.

      "Ngươi phải muốn học cưỡi ngựa sao?" Tô Khiêm Dương muốn nới tay nàng ra nhưng nàng bán chặt buông, mặt toàn là ý sợ.

      "Được rồi... như thế này là được rồi. " Ngựa nhanh thêm từng bước, Bình Ninh lại càng phát hoảng, nhanh thêm chút là nàng rơi xuống mất.

      "Vậy sao được? Ngươi phải muốn học cưỡi ngựa sao? lớp học tới nửa canh giờ, tại mới bao lâu. Phụ hoàng muốn nới ngươi ra, ngươi lại nắm chặt, như vậy sao đúng là muốn học như lời ." Tô Khiêm Dương dứt lời liền chạy chậm lại, người dắt ngựa tăng tốc. Ngựa ban đầu thong thả bước thời chạy. Bình Ninh hét lên tiếng, bị Tô Khiêm Dương thả tay, hai tay nàng nắm chặt dây cương, mắt đẫm lệ nhìn Tô Khiêm Dương "Phụ hoàng, ta muốn xuống. Ta chạy, chạy nữa."

      Tô Khiêm Dương liếc mắt nhìn người dẫn ngựa cái, ngựa liền nhanh thêm bước. Lúc Bình Ninh như sắp ngã xuống, ngựa bỗng dừng laii đột ngột, Bình Ninh cả người chống đỡ được, liền văng xuống đống cỏ khô dày cạnh đó...

      Bên này Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân đợi nửa canh giờ cũng chưa thấy các nàng quay lại, tính sai Tôn ma ma xem nghe tiếng Bình Ninh khóc từ ngoài cửa.

      Ngẩng đầu vừa thấy Bình Ninh rúc trong lòng hoàng thượng, níu chặt y phục khóc thập phần thương tâm.

      ra ngoài chỉ mới rưng rưng nước mắt, trở về thành vậy. Tương Như Nhân đứng dậy nuốn tiếp nàng. Bình Ninh vừa thấy nàng, oa tiếng càng khóc lớn, ôm chặt cổ nàng buông, vừa khóc còn vừa "Ta cần cưỡi ngựa, cần cưỡi ngựa."

      Tương Như Nhân vỗ vỗ lưng nàng, đưa mắt nhìn hoàng thượng. Tô Khiêm Dương vào phòng thay y phục bị nàng khóc làm ẩm, lúc trở ra thấy nàng còn khóc ủy khuất như vậy, cười "Nàng phải muốn học cưỡi ngựa sao. Trẫm liền mang nàng cưỡi ngựa."

      Tương Như Nhân sửng sốt. Bình Ninh ở trong lòng vừa nghe hai chữ cưỡi ngựa, ra sức lắc đầu " cần cưỡi ngựa, ta cần học."

      Tô Khiêm Dương ngồi xuống bên cạnh, sờ sờ cái trán của nàng," học sao? phải mẫu phi cho ngươi học. Tỷ tỷ các nàng đều học, ngươi cũng muốn học theo?"

      Bình Ninh hít hơi nhìn , lắc đầu, laii chui vào trong lòng Tương Như Nhân, rầu rĩ " học." chút cũng vui, còn đáng sợ như vậy, thời điểm rơi xuống dọa người.

      Tô Khiêm Dương cùng Tương Như Nhân nhìn thoáng qua, cười gật đầu "Được, nghe lời ngươi, học."
      lehanh, song ngư, tart_trung7 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 86: Đông Thi bắt chước
      Bình Ninh lần này xem như bị giáo huấn khóc sướt mướt. Tương Như Nhân lại an ủi. Cuối cùng là đem lòng muốn học cưỡi ngựa này dẹp . Này là cảm thấy lời mẫu phi đều rất đúng.

      Dỗ Bình Ninh ngủ xong, vẫn là buổi chiều. Tương Như Nhân tưởng hoàng thượng đưa Bình Ninh về xong . Nhưng ngờ cũng dựa vào giường kia nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Tương Như Nhân nhận lấy chăn từ trong tay Thanh Đông, mở ra đắp lên cho . Vừa mới phủ lên người, Tô Khiêm Dương liền mở mắt. Tương Như Nhân thuận thế ngồi xuống "Hoàng thượng nếu mệt ngủ chút . Đến canh giờ thần thiếp gọi ngài."

      Tô Khiêm Dương để nàng cũng dựa vào, thấy nàng nhíu mày, cười khẽ "Thế nào, còn lo lắng chuyện Bình Ninh sao?" Tương Như Nhân gật đầu, cũng phủ nhận "Cũng có gì. Nếu nàng lại như thế kiên trì giáo huấn để nàng tỉnh ngộ." Nhưng có số việc, chờ hối hận rồi quay đầu còn là như ban đầu.

      Tô Khiêm Dương ôm lấy Tương Như Nhân "Nàng thông mình, lần sau gặp chuyện như vậy biết cân nhắc mà làm."

      Đối với việc dạy dỗ đứa , thể luôn ngăn cấm cho nàng làm, như thế càng khiến bọn họ muốn ngược lại. Ngươi buông tay để nàng làm, gặp chuyện rồi tự nhiên ghi nhớ. Lần sau lặp lại chuyện tương tự, nàng ngẫm lại trước xem có nên làm hay .

      Tương Như Nhân cũng biết đứa luôn phải lớn lên, phải va chạm mọi thứ. Hồi còn từng vấp ngã có bài học, lớn lên có thiệt thòi "Quá kiêu căng cũng tốt."

      Tô Khiêm Dương nhéo nhéo tay nàng "Có cái gì tốt ? Lấy được công chúa hoàng gia là phúc phận của bọn họ."

      Từng người làm phụ thân đều cảm thấy khuê nữ của mình là tốt nhất, người đứng đầu thiên hạ này cũng ngoại lệ. Ở trong mắt Tô Khiêm Dương, ai lấy được mấy nữ nhi của đều là đỉnh đại phúc khí, ai dám ghét bỏ?"

      Tương Như Nhân trừng mắt liếc cái "Vâng, chính là có phụ hoàng như ngài làm chỗ dựa nên đến lời của thần thiếp nàng cũng nghe." Nàng cũng coi như nhìn ra, này nấy công chúa kiêu căng như vậy cũng phải vô lý a. Tiên hoàng đối với các nàng đều cực kì sủng ái. Trong hoàng cung muốn xái gì có cái đó, mặc dù là gả cho người nhưng cũng phải dựa theo ý của các nàng.

      Tô Khiêm Dương thể phủ nhận "Chiều chuộng nữ nhi chút có gì tốt. "

      Tương Như Nhân chuyện với thông, hừ tiếng quay mặt . Phía sau lưng truyền đến tiếng cười của Tô Khiêm Dương "Nhìn bộ dáng này, xem ra Bình Ninh khá là giống nàng ."

      "Thần thiếp hồi nào có như vậy!" Tương Như Nhân quay đầu phản bác. To Khiêm Dương nổi lên hứng thú, nhướng mày "Ồ! Vậy Nhân Nhân lúc là như thế nào?"

      Tương Như Nhân mỗi lần nghe gọi bản thân như vậy có chút thoải, ho tiếng "Lúc thần thiếp lớn như nàng, học còn muốn nhiều hơn so với ca ca."


      Nàng ba tuổi bắt đầu mình ở tại Tạ Thủy các. Mỗi ngày trừ bỏ học nữ nhi gia cơ bản, phần lớn thời gian đều là tổ phụ tự mình dạy nàng. Từ ba tuổi đến năm tuổi, tổ phụ chính là mở bản đồ Đại Thiên quốc kể chuyện xưa cho nàng nghe, rất nhiều chuyện kể ra từ lời Tương lão gia tử đều đặc biệt có ý tứ.

      "Đến tám tuổi, thần thiếp liền theo học cùng lớp với các ca ca." Tương Như Nhân hồi tưởng khoảng thời gian ấy. Kì thực đối với nàng mà , hai chữ thơ ấu ràng lắm.


      Tô Khiêm Dương lại lần nữa đối với người có ánh mắt mơ hồ trước mặt có thêm hiểu biết. người nàng luôn có gì đó để tìm hiểu mãi xong. Lần đầu tiên gặp có gì, thậm chí mới gặp qua hấp dẫn gì đến ngươi. Nhưng ở chung càng lâu, ngươi bất tri bất giác bị ăn mòn.

      Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn , khẽ cười "Hoàng thượng khi đó học cái gì a?"


      Tô Khiêm Dương đặc biệt thích nhìn ánh mắt nàng. Để nàng dựa vào người mình, vừa vặn cúi đầu có thể nhìn đến mặt nàng "Trẫm hồi còn , ước chừng đều là học này học kia." Khi bắt đầu học vài thứ cũng ở trong cung. Sắc phong thái tử, đồng nghĩa cần phải nỗ lực trả giá nhiều.

      Thời điểm khi năm sáu tuổi, vẫn còn hiểu nên thường hỏi mẫu hậu vì sao các đệ đệ hơn hai tuổi đều cần học mà đều phải học. Đến khi lớn chút, phân chia này càng là ràng, thro hoàng thượng học chính vụ, nhóm thái phó với đều là quốc gia đại . Mà bọn đệ đệ đều là học cũng được, học cũng sao, bắt buộc.

      Thời gian ấy Tô Khiêm Dương đặc biệt cảm thấy tịch.

      Cảm thấy bản thân tồn tại rất khác biệt, có cách nào hòa hợp cùng các đệ đệ. Thời điểm bọn họ chơi đùa, học. Thời điểm bọn họ học, lại càng dụng công gấp bội mà nỗ lực. Phụ hoàng dạy thể vui mừng lộ nét mặt. Trở thành người đứng đầu phải biết thu liễm cảm xúc của bản thân. Nếu để cho người ta nhìn ràng dễ bị họ khống chế.


      "Lớn thêm chút nữa, trẫm cũng thành thói quen." Tô Khiêm Dương trở tay nắm lấy tay nàng "So với bàng hồi , có phải trẫm thú vị bằng?"

      Tương Như Nhân lắc đầu, nghiêng mặt nằm lên ngực , nghe tiếng tim đập mạnh nẽ kua, bỗng nhiên đặc biệt cảm thấy an bình.


      Tổ phụ từng với nàng, khoing cần suy nghĩ vì sao mà là nghĩ nên làm cái gì. Hưng suy của gia tộc cùng vinh quang của mỗi cá nhân trong gia tộc đều cũng nhịp. Hoàng gia cho hoàng thượng quyền thế vô hạn, mà sau lưng hoàng thượng phải trả giá gì đó, nhất định cũng rất nhiều.

      Bọn họ so với người bình thường càng phải nỗ lực, hy sinh nhiều.

      Nàng chưa từng suy nghĩ qua thơ ấu hẳn phải như thế nào, nhưng nàng cũng hơn lần nghi hoặc qua vì sao giống với người khác. Mà lúc này nàng và cùng tựa vào chỗ, nàng lại cảm thấy kỳ thực hai người bọn học cũng khác biệt lắm, bản thân cũng phải người duy nhất ngoại lệ.


      Tương Như Nhân nâng nâng đầu, cùng bốn mắt nhìn nhau. Tô Khiêm Dương nhìn đến tia sáng trong con ngươi nàng, cứ như dòng nước xiết trực tiếp va chạm vào trong lòng , như tạc nở hoa, trái tim bỗng phịch tiếng.

      Cảm giác này chưa từng có, Tô Khiêm Dương kịp kinh hoảng, càng kịp tìm tòi xem kết quả ra sao, chỉ nhìn đến đôi mắt kia cách bản thân ngày càng gần, hai tay ôm nàng căng thẳng, trực tiếp xoay người áp nàng dưới thân, cúi đầu hôn xuống...


      Đến tối, hoàng thượng rồi. Tương Như Nhân nằm ở giường cứ có cảm giảm chỗ nào đó đúng.

      Thanh Thu tiến vào thấy nương nương nhà mình bộ dáng ngơ ngác, sai cung nữ bên ngoài đem y phục tiến vào, đến bên giường gọi nàng tiếng "Nương nương, ngài nên dậy thôi."

      Dậy để ăn bữa tối.

      Tương Như Nhân hoàn hồn. Nàng biết chỗ đúng kia là gì. Vừa mới rồi còn là ban ngày ban mặt a.

      nhàng lắc lắc đầu. Nàng cảm thấy mấy ngày này mình có chút mất hồn, đứng dậy thay y phục. Tử Yên dẫn người tiến vào thay giường nệm.


      Bình Ninh còn ngủ. Dung nhi cùng mẫu thân dùng bữa. Ăn được nữa, Dung nhi thấy mẫu phi thât thần, buông đũa "Mẫu phi, phụ hoàng nhi thần tháng sáu cuối năm có thể tuyển thư đồng rồi. Ngài nên chọn nhà nào tốt?"

      Tương Như Nhân gắp cho đũa thức ăn "Ngươi muốn tuyển nhà ai?"

      Dung nhi nghĩ nghĩ, trưng cầu ý kiến nàng "Nhin thần muốn chờ lúc đó bọn họ đến lại nhìn lại. Mẫu phi nghĩ sao?"

      Tương Như Nhân cười sờ đầu "Mẫu phi cảm thấy Trình gia tệ. Có điều chủ yếu vẫn là xem ngươi. Tuyển người đầu tiên xem nhân phẩm gia tộc thế nào, lại nhìn coi với ngươi hợp hay hợp, hợp nhau là tốt, đến lúc đó bọn đến ngươi cứ xem thế nào."

      Dung nhi gật gật đầu, cần lấy đũa yên lặng ăn cơm.

      Thời gian liền qua mau, đảo mắt liền đến tháng sáu cuối năm là thời điểm con cháu thế gia tiến vào thái học viện. Này đứa mới chỉ năm sáu tuổi, lớn chút cũng chỉ bảy tám tuổi. Muốn tuyển thư đồng cũng tuổi là tốt nhất. Trình thái phó y theo lời hoàng thượng chọn cho Dung nhi vài nhân tuyển, cho chọn.

      Dung nhi lại muốn trước hết cùng bọn họ ở chung thời gian rồi mới quyết định.

      Này là bộ dáng tiểu đại nhân nhưng ra khiến hoàng thượng đáp ứng, để cùng những người này ở chung tháng, sau lại để chọn.

      Dung nhi tuổi tuy nhưng lo lắng thiếu. Cuối cùng tuyển người Trình gia, lại thêm người Tiền gia.

      Hoàng thượng lúc nhận được báo lên, xem tên viết tập cười "Ánh mắt ra tệ. " Trình gia trước nay luôn xuất ra thư đồng của hoàng tử. Trình thái phó còn từng dạy qua đương kim hoàng thượng. Về phần Tiền gia, người của phủ Phong Tấn hầu, từng người từng người đều có chút thú vị.

      Trình thái phó nghe hoàng thượng vậy, biết hoàng thượng đây là đáp ứng rồi, theo đó an bày để hai hài tử kia sau này theo Tam hoàng tử đọc sách.

      lát sau ngoài điện thái giám bẩm báo hoàng hậu đến. Tô Khiêm Dương khép tấu chương lại, cho người mời vào. Hoàng hậu đến dẫn theo hai cung nữ, tay còn mang cả thực hộp.

      Nhìn thoáng qua bàn kia dày tấu chương, Triệu Nhị phân phó cung nữ bày đồ ăn ra rồi lui ra. Triệu Nhị lôi kéo Tô Khiêm Dương ngồi xuống bên này, ôn nhu "Hoàng thượng ngài dù bận, cũng chú ý lấy sức khỏe."

      bàn bày mấy đĩa điểm tâm tinh xào. Tô Khiêm Dương quả bận thoáng cái buổi trưa, có chút đói bụng, cầm đũa lên ăn vài miếng.

      Triệu Nhị thấy thích, ý cười mặt càng sâu, cầm lấy cái đĩa trước mặt đẩy qua "Hoàng thượng nếm thử cái này." Tô Khiêm Dương gắp miếng bánh mềm mại này, để vào trong miệng, gật gật đầu " tệ."


      Hoàng thượng nếu thích, thần thiếp thường mang qua đây. Viện nhi cũng thích mấy thứ này. Sáng nay còn muốn cùng phụ hoàng ăn." Triệu Nhị cười đoan trang. Mấy cái đĩa gì đó, nàng đối với hoàng thượng có hiểu biết, ăn nhiều như vậy đủ để thấy là hoàng thượng thích.

      Lửng dạ, Tô Khiêm Dương buông đũa "Nàng cung vụ bận rộn, cần thường đưa qua. Nếu trẫn muốn ăn qua."

      Có mấy lời này, Triệu Nhị gật đầu, để người thu dọn lại "Hoàng thượng còn bận, thần thiếp cáo lui trước." ra khỏi Thừa Kiền cung, ý cười mặt giảm vài phần, ngược lại trong mắt thêm chút đắc ý.

      Mấy chuyện này, hoàng thượng thích, nàng cũng làm được. So với Chiêu Dương cung càng là danh chính ngôn thuận, cúi đầu phân phó "Mấy thứ này tệ, làm lại út, buổi tối có thể hoàng thượng đến ăn."

      Đêm đó, hoàng thượng quả Cảnh Nhân cung, nhiều ngày gặp Lệ Viện.

      Có điều quá hai ngày sau, biết nơi nào truyền ra lời trong cung bào có đồ ăn ngon, hoàng thượng đến cung đó.

      Vị ấy ở Chiêu Dương cung vì sao được sủng ái. Nguyên nhân là vì trong cung nàng có cung nữ tay nghề làm điểm tâm rất tốt. Còn , bên phía hoàng hạu nương nương thêm hai người như vậy, hoàng thượng liền lưu lại đó mấy buổi liền.

      Vì thế, liền có màn bắt chước bừa này.

      Tương Như Nhân mới đầu còn biết. Mãi đến lúc hoàng thượng nối giận phạt cấm túc Trịnh tần ở Cảnh Du cung, nàng mới hay chuyện. biết từ khi nữ nhân hậu cung nghĩ đến dùng ăn để lung lạc đế tâm, khiến hoàng thượng đến cung mình nhiều hơn.
      lehanh, tart_trung, song ngư7 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 87: Tình cảm có tiến triển
      Nguyên nhân vẫn là chuyện ăn uống. Trong hậu cung, hôm nay hoàng thượng ở lại đâu, ngày mai chỗ nào đều được ghi chép lại. Hoàng thượng chỗ hoàng hậu vài buổi tối sau biết thế nào lại có lời như vầy: hoàng thượng thích ăn gì đó do cung nữ của hoàng hậu làm ở Cảnh Nhân cung. Cho nên mới nhiều ngày như vậy đều trở về Cảnh Nhân cung.

      Đây phải là cơ hội sao. Ba vị tần ở Cảnh Du cung kia liền ra chủ ý. Trong ba người Trinh tần là tay trù nghệ. Vì thế hoàng thượng đến Cảnh Du cung nàng liền tự mình xuống bếp nấu nướng. Nhưng nơi đây có đến ba vị chủ tử, Trịnh Tần vất vả chuẩn bị bàn thức ăn, nhưng hay rồi, hoàng thượng lại ở lại chỗ Hạ tần.

      Đêm hôm đó là xảy ra chuyện gì. Nhưng sáng hôm sau Trịnh tần tức giận đùng đùng nổi lên tranh chấp đôi co với Hạ tần. Hạ tần cười nhạo nàng đây là phí công phí sức, Trịnh tần liền đem những thứ chuẩn bị ngày hôm qua ném vào mặt Hạ tần.

      Cái này cũng chưa phải chuyện gì, chủ tử trong Cảnh Du cung cãi nhau có hoàng hậu làm chủ, đáng đến tai hoàng thượng. Mấu chốt là tranh cãi càng lớn, Hạ tần mắng Trịnh tần là bắt chước bừa. Trịnh tần mắng Hạ tần đây là chặn đường ngáng chân, ngừng đến tận tai hoàng thượng.

      Hoàng thượng nghĩ cái liền thông thấu. Những lời "bắt chước bừa" này phải là noi theo Chiêu Dương cung mà là liên quan đến hoàng hậu. Cảnh Nhân cung vài bữa tối kia, quả đều cùng Lệ Viện ăn điểm tâm gì đó có " tệ", cũng để Cảnh Nhân cung đều lấy ra thêm.

      Việc này vốn cũng có gi để nghĩ. Vốn đồ ăn ngon để lấy lòng hoàng thượng. Bây giờ nháo thành như vậy lại biến thành lấy đồ ăn để dụ hoàng thượng đến cung của bản thân.

      là đồ tốt lại thành công cụ tranh thủ tình cảm. Ở trong mắt hoàng thượng liền lập tức biến vị. Càng khiến cho tức giận là mấy cái phụ nhân trong hậu cung này lại cho rằng là kẻ ngốc hay sao, mà có thể ra hoàng thượng là vì miếng ăn mà bị trói chân lại cung. Đây là coi thường trí tuệ của , hay là coi trọng thủ đoạn của các nàng.

      Vì thế hoàng thượng ra lệnh giam cầm Trịn tần nửa năm, Hạ tần ba tháng. Trong cung mà phi tần đánh nhau còn ra thể thống gì.

      Tương Như Nhân nghe Thanh Thu kể xong, có chút khí tin được, hừ tiếng cười "Các nàng cho rằng hoàng thượng là dễ tác động như vậy sao?" thầm còn , đât còn lớn tiếng để hoàng thượng biết, là tự làm khó bản thân "Giam cầm nửa năm, ba tháng coi như ít." Nếu để Tương Như Nhân giam năm cũng đủ. dễ nghe là các nàng xem hoàng thượng là cái gì, có đồ ăn ngon liền có thể dụ dỗ qua sao.

      Đây là vô tình tiết độc, đối với người kiêu ngạo như hoàng thượng, thế nào có thể chịu được.

      Trò khôi hài này vừa ra, hoàng thượng Cảnh Nhân cung ít, cung khác ít lại càng ít. Chiêu Dương cung nhiều lại càng nhiều.

      Tương Như Nhân cũng biết trong đầu còn vướng cái chuyện này nên hỏi muốn ăn gì. Sai Thanh Đông bưng lên rồi lui xuống, nàng múc cho chén để lên bàn trước mặt .

      "Đây là cái gì? " Tô Khiêm Dương ngửi thấy như là mùi bí đỏ.

      "Đây là canh bí đỏ a hoàng thượng." Tương Như Nhân múc muỗng thổi thổi "Thanh Đông tự hầm, nêm nếm chút tiểu thanh qua, rất vừa miệng."

      Tô Khiêm Dương ngẩng đầu thấy ở đối diện Tương Như Nhân thổi vù vù, tự ăn trước.

      Chính là loại cảm giác này, chỉ ở chỗ nàng mới có. Nét mặt Tô Khiêm Dương thả lỏng, cúi đầu cũng uống chút canh.

      Buổi tối Tương Như Nhân ăn ít, giờ có chút đói nên ăn đến mấy nửa chén canh. Đến lúc no bụng ngẩng đầu thấy Tô Khiêm Dương nhìn mình, nàng lấy khăn lau khóe miệng, có chút ngượng ngùng.

      Nàng chính là như thế, thuần túy là vì bản thân thích ăn và kén ăn nên mới sai cung nhân của mình tự làm cho vừa lòng. Trước kia ở phủ thái tử cũng là như vậy. đến, nàng vì múc thêm chén, cũng chưa từng vì mà nấu cái gì.

      Điều đó đối với Tô Khiêm Dương lại chính là thoải mái nhất.

      Nghĩ xong, Tô Khiêm Dương khỏi nở nụ cười. Tương Như Nhân thấy tối nay phản ứng có chút kì quái. Tô Khiêm Dương nhìn nàng ngồi trước bàn trang điểm tháo khuyên tai, tùy ý "Xem ra học còn kém vài phần, học được tinh túy trong đó."

      Tương Như Nhân khó hiểu, Tô Khiêm Dương kéo nàng đến bên giường ngồi xuống, sờ sờ mặt nàng "Nàng là thích, còn các nàng là dựa theo trẫm thích"

      Tương Như Nhân hiểu được ý tứ của , nhất thời biết thế nào. Chuyện này mặc dù nàng hiểu nhưng người ở trong hậu cung này có mong muốn hoàng thượng đến cung mình là có sai "Hoàng thượng, trong hậu cung này muốn lấy lòng ngài là có sai."

      Bằng lấy lòng ai đây?

      Tô Khiêm Dương ngồi dậy, nhìn bên mặt nàng, vuốt phần tóc xõa xuống của nàng " nên dùng cách này" Trong lòng chợt nảy sinh cảm giác chấp nhất. Phần thích này duy chỉ có nơi nàng, cũng hy vọng người khác học theo.

      Tương Như Nhân xoay người lại tháo nút thắt cho , cười "Hoàng thượng kì thực cần nghĩ cái này, đều là vì để ý đến ngài mà thôi" Theo như nàng thấy còn là vì muốn lấy lòng , để vui phải sao.

      Tô Khiêm Dương nâng mày, chăm chú nhìn nàng "Vậy còn nàng?"

      Tương Như Nhân nâng tay chút, mở miệng đáp "Thần thiếp tất nhiên là để ý ngài."

      Tương Như Nhân cúi đầu, nhìn vẻ mặt dưới làn mi, nhưng vẫn duy trì nụ cười thong dong, hai tay chậm rãi gỡ nút thắt, cởi áo ngoài cho khoác lên giá treo.

      muốn xoay người lấy đồ ngủ cho thay, tay bỗng nhiên bị bắt lấy, vùng lực khiến Tương Như Nhân suýt làm đổ bình phong. Nàng đến trong lòng có chút khẩn trương, nắm lấy áo "Hoàng thượng?"

      Tô Khiêm Dương bình tĩnh nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng "Nàng dối".

      Tương Như Nhân tim nhảy thót cái, kinh ngạc nhìn . Tô khiêm Dương đưa tay giữ mặt nàng lại, ánh mắt chuyên chú khiến nàng thể lẫn tránh.

      Đây phải là lần đầu.

      Tương Như Nhân khắc sâu ấn tượng ở phủ thái tử ngày trước cũng từng như vậy. Lúc ấy nàng mơ hồ ý tứ của hoàng thượng. Mà bây giờ lặp lại, Tương Như Nhân có cảm giác thất thố.

      Trong phút chốc sững sờ như vậy nàng suy nghĩ rất nhiều, ánh mắt có chút mờ mịt, kinh ngạc nhìn hoàng thượng.

      Tô Khiêm Dương than tiếng ôm nàng vào lòng, kề sát tai nàng nhàng "Nhân Nhân, nàng xem nàng, vẫn luôn dối."

      Tương Như Nhân thân mình chấn động, trong lòng lại cuồn cuộn nổi lên cổ hoảng loạn.

      "Trẫm đâu, nàng để ý sao?" Lời của vang ở bên tai nàng, nhàng cùng với hơi thở nóng hổi xoay tròn, còn có chút nhột "Nàng rốt cuộc để ý cái gì đâu."

      Tương Như Nhân ở trong lòng . Hai trái tim lúc này cách rất gần, gần đến nổi có thể nghe được thanh nhịp đập. Tương Như Nhân cuối cùng cũng áp xuống cảm giác hoảng loạn kia, mặt trở lại chút thong dong, ở trong lòng lẩm bẩm "Hoàng thượng đâu, thần thiếp tất nhiên là để ý, quyết định là ở người hoàng thượng, thần thiếp ngăn cũng được, phải sao?"

      Trong giọng nàng còn lộ chút ủy khuất. Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn nàng tay phủ lên ngực mình, hai người dựa vào bức bình phong khiến nó lung lay sắp ngã.

      Vài năm trước chuyện tình, Tương Như Nhân cảm thấy thời điểm hoàng thượng còn là thái tử cố tình gây . Mạc danh kì diệu là thời nàng có thể ứng đối này đó. Ở trong hậu cung nàng được sủng ái rất ràng. mong muốn, nàng có thể cho cũng đáp ứng .

      Tô Khiêm Dương nghe lời này của nàng ngược lại là trách cứ đến người , đ nàng đỡ thẳng người lên, muốn nàng kề sát lại "Vậy nàng muốn trẫm ở tại đây sao?"

      Tương Như Nhân ánh mắt khẽ động, gai tay vòng ra sau lưng , gò má dán vào lồng ngực , cúi đầu khẽ đáp "Thần thiếp muốn."

      Dựa vài càng gần, lại càng muốn nhiều hơn. Tô Khiêm Dương cùng nàng càng gần, lại càng muốn nhiều hơn từ người nàng. Người động tâm trước luôn muốn được đáp lại.

      Trong phòng nhàn nhạt bay tới mùi hương, bốn phía yên tĩnh.

      Tương Như Nhân đáp lời hồi kia khiến cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

      Tô Khiêm Dương bỗng nhiên ý thức được nữ nhân này đối với còn bình thường. Đem mỗi cái nhấc mắt nhăn mày, mỗi nụ cười, mỗi tiếng cử động đều khắc họa ở trong lòng .

      luôn thể nhận ra là vì cho tới giờ luôn hướng tới gần nàng, giống như nàng luôn đứng ở đây, bao giờ lui về sau, cũng tiến tới trước.

      Nhận thức như vậy lại khiến chút vui sướng vừa qua của Tô Khiêm Dương bị dập tắt.

      Tương Như Nhân cũng cảm thấy được khí có chút lạnh xuống, khẽ rời khỏi vòng ôm ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mơ hồ chừng.

      Tương Như Nhân đưa tay xoa xoa mặt , thử hỏi "Như thế nào?"

      Tô Khiêm Dương bắt lấy tay nàng, đưa tới miệng mình, hôn lên mu bàn tay nàng cái.

      Tương Như Nhân mặt trực tiếp ửng hồng đến mang tai.

      Tô Khiêm Dương nhìn thấy phản ứng của nàng, mặt rốt cuộc laii rộ ý cười. Nàng dù bình tĩnh có năng lực như thế nào.

      phen ôm lấy nàng. Tương Như Nhân mấy đợt bị thất thường làm hoảng sợ nên cả kinh ôm chặt lấy sợ bị làm ngã. Thế là ở trong tiếng cười của , bị ôm trở về giường. . .

      thời ở trong cung, còn cách tuyển tú tới năm, người vẫn là nhiêu đó. Trước ở phủ thái tử ai được sủng ái, đến trong cũng vẫn là người đó được sủng ái. Hiền phi ở Chiêu Dương cung này là đối tượng tuyệt đối thể chọc vào. Bắt đầu tháng sáu cuối năm, mỗi tháng số lần hoàng thượng đến Chiêu Dương cung hơn vượt hơn nửa. tháng chưa kể nguyệt của Hiền phi, chưa kể hoàng thượng nghỉ lại Thừa Kiền cung, số lần hoàng thượng các cung đúng là thiếu đến đáng thương.

      Hoàng hậu dù tại đức sáng suốt, mỗi đầu tháng và mười lăm hoàng thượng lưu lại, những ngày khác cũng ít khi hăn ở lại qua đêm. Thái hậu cũng tiện khuyên gì, còn phải chuyện ăn uống kia nháo thành hay sao.

      Bản thân Hiền phi chính là thích ăn nên bên cạnh có hai nha hoàn trù nghê tốt là bình thường, xuất giá liền theo rồi. Các nàng hay rồi, nghe gió là thành bão, khối học theo, cũng phải dùng đầu óc mà nghĩ cho cẩn thận, hoàng thượng thích chỗ Hiền phi như vậy chẳng lẽ thực chỉ do miếng ăn sao.

      Việc này cũng liên quan đến hoàng hậu đầu têu. Mặc dù hoàng hậu đưa lời giải thích với thái hậu là vì Tứ công chúa thích ăn nên để Triệu gia tìm người đến. Nhưng thái hậu là bao nhiêu tuổi rồi, tiểu xiếc ấy của nữ nhân gia lẽ nào nhìn ra.

      quốc gia chi mẫu, ngoài đủ tài đức sáng suốt, còn phải có phong phạm chính cung. Về điểm này hoàng hậu có thiếu sót, thái hậu chỉ có thể hơi đề điểm thêm, nhìn nàng ý vị thâm trường "Ngươi là hoàng hậu, là mẫu thân của thái tử, là thê tử hoàng thượng đại hôn cưới hỏi đàng hoàng. Bấy nhiêu đó cũng đủ để ngươi yên tâm rồi. Hậu cung này ngày càng nhiều, năm sau còn tuyển tú, ngươi cũng đủ có vội."

      Hoàng hậu trong lòng cũng ủy khuất, nghe thái hậu vậy lại càng thấy thẹn thùng, gật đầu "Cẩn tuân mẫu hậu ý chỉ."

      Thái hậu nhìn nàng, thở dài hơi "Làm con dâu hoàng gia chúng ta, điểm ấy dễ dàng vẫn là tiểu nhân. Hiền phi nàng phải loại người thị sủng mà kiêu. Mấy năm nay ai gia cũng xem ở trong mắt. Ngươi a, tự biết trong lòng !"
      lehanh, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :