Ô Dạ Đề - Đâu Đâu Ma (Chương 9/1oo) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Cốt truyện thực tế chứ quá như mơ. Ta thích :5:
      Ngọc Giao thích bài này.

    2. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Ngọc Giao thích bài này.

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Thực nam 9 btg k sao nhưng mấy ngụy thái giám bị hoàn cảnh o ép hơn nhiều vì vậy mấy vết nhơ nho đáng để bỏ qua cho ảnh mà
      nhimxuNgọc Giao thích bài này.

    4. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      Chương 5: Tranh chấp

      Tác giả: Đâu Đâu Ma

      Sắp chữ: Ngọc Giao

      I.

      [​IMG]

      Sáng sớm hôm sau, Xuân Sơn hầu hạ y thay đổi xiêm y từ trong ra ngoài, hôm nay chọn bộ thường phục màu đỏ tía, bên ngoài gấm Hoa La khoác lớp lụa Vân Hương màu đen tuyền, trong lúc giơ tay nhấc chân luôn toát lên vẻ phú quý ung dung của cuộc sống trong nhung lụa, trái ngược hoàn toàn với thân phận nô tài nhất đẳng trong thiên hạ này.


      Xuân Sơn khom lưng buộc lại thắt lưng bên hông của Lục Yên, đoạn xuôi tay đứng bên bẩm:

      "Nô tài nghe Bạch Tô nương , Quận chúa tối qua ho suốt đêm, trời chưa sáng liền dùng thuốc rồi, giờ vừa mới ngủ."


      Lục Yên chỉnh lại tay áo thêu chỉ vàng hết sức xa hoa. Trước khi ra cửa, y căn dặn Xuân Sơn:

      "Mời Hứa thái y đến nhìn xem, đối đơn thuốc thử, ngươi nhớ cẩn thận chút."


      "Nghĩa phụ, có cần phải tới Bích Khê các bẩm lại ạ?"


      " cần, Thạch Thiên, Thánh thượng mới có được hai vị mỹ nhân, ngươi bảo Lý Truyền Phúc suy nghĩ phong hào rồi trình lên cho Thánh thượng."


      Tiểu thái giám mới sáng sớm liền đứng hầu ở ngoài cửa Xuân Hòa cung rốt cục có được cơ hội, bẩm báo lên , Thạch Thiên nhướng mày bẩm lại:


      "Nghĩa phụ, biết kẻ nào tiết lộ, Qúy phi nương nương vừa biết chuyện có mỹ nhân mới vào cung, từ sáng đến giờ làm ầm lên. Vu công công mời người qua nhìn xem chút, khuyên lơn nương nương."


      Lục Yên đáp:

      "Biết rồi, bây giờ ngay."


      ________


      Khi từ Xuân Hòa cung trở về là buổi trưa, việc vặt ở Nội Vụ phủ nhiều khôn kể, bản tấu của Tây Xưởng đầy cả bàn. Thường quyền lực là khát vọng lớn nhất của đàn ông, thái giám xem như là nửa đàn ông, tất nhiên cũng ngoại lệ. Lúc mài mực đề bút tức là nắm quyền sinh sát trong tay, cảm giác bản thân cao hơn mọi người, giống như tường cao đất bằng, nâng y lên cao, bất kể xuất thân thế nào, thân thể khiếm khuyết ra sao, chỉ dựa vào cây bút này, chiếc mũ ô sa, cũng dám đứng ở cao mà nhìn xuống chúng sinh.


      Chỉ khi trở lại chiếc án thư gỗ lim chạm vàng này, y mới có thể cảm thấy mình vẫn là người, chứ phải là con chó sủa trước cửa nhà.


      Mải mê chú tâm lúc, khi ngẩng đầu lên là lúc mặt trời lặn bóng ác tà, ráng mây đầy trời.


      Lục Yên chống bàn ngồi dậy, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi rảo bước trong viện, thấy cúc Giải Trảo nở đẹp vô cùng, liền đứng ở vùng hương tỏa khắp, chẳng nhìn trời chiều hay ngắm trăng non, tâm tư cũng là phàm nhân thể đoán được.


      "Các cung đều ổn chứ?"


      Xuân Sơn luôn cơ trí, cân nhắc :

      "Các cung đều ổn cả, chỉ có bệnh của Quận chúa hôm nay thấy thuyên giảm, trái lại càng ho nhiều hơn, Thái y là do gió lạnh vào phổi, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng ba đến năm ngày, mới có thể hết ho."


      "Có ai tới truyền lời ?"


      "Người hầu ở cung Từ Ninh là Tiểu Đức Tử vén ra đầu tường trao cho mảnh giấy, viết chính là lời của Cẩm Y vệ, chắc là Vinh đại nhân có việc muốn nhờ."

      ___________

      Lúc này, Cảnh Từ rúc giường ấm, uống bát trà nóng, người áo ngủ bằng gấm mặc kín kẽ, khiến cho mồ hôi đầm đìa cả người. Nhẫn Đông bắc cái ghế ngồi bên chân Cảnh Từ, hủy tờ giấy. Nàng liếc chút sắc mặt của người giường, mới dám mở miệng :

      "Lễ Bộ Thị lang Triệu đại nhân bị giam trong ngục, cả nhà chịu tội, Vinh đại nhân bảo ... nỡ thấy Triệu nương băng thanh ngọc khiết phải lưu lạc phong trần, thế nên đến hỏi Quận chúa, có thể nhờ Xưởng công đại nhân giúp đỡ chút hay ..."


      Cảnh Từ híp híp mắt, giận mà lại còn cười, buông cốc trà sứ có văn hoa sen còn nóng tay xuống, buồn cười bảo:

      "Còn chưa có vào nhà họ Vinh, bảo ta lo chuyện thiếp thất cho rồi ư? Chắc là trong lúc nóng vội nhất thời quên thường ngày chịu thiệt trong tay ta như thế nào rồi, lòng chỉ nghĩ tới làm hùng cứu mỹ nhân. Vị Triệu Tứ nương này ... Ta cũng biết chút ít, dường như là trong tiệc thiên thu (1) của Hoàng hậu nương nương có gặp rồi, chỉ nhớ được nàng ta trắng vô cùng, nghe bảo là do từ yếu ớt, bệnh tật triền miên."


      (1) Thiên thu là cách nhắc đến sinh thần của người khác với ý tôn trọng


      Bạch Tô thay trà, :

      "Nô tỳ cũng nhớ, đáng lẽ vị Triệu Tứ nương kia thường hay cáo ốm ở nhà ít khi lộ mặt, Vinh đại nhân làm sao biết được, lại như thế nào mà ... trông thấy?"


      Nàng kéo dài giọng lúc mới phát ra hai chữ "trông thấy", ý xấu.


      Bán Hạ đầy lòng căm phẫn :

      "Đủ thấy là phường hồ ly chuyên dụ dỗ người ta, kim chỉ nữ công thư họa cầm kỳ học gì cả, chỉ biết mê hoặc đàn ông. Quận chúa, ả này người tuyệt thể cứu, nếu để cho Vinh đại nhân mang về phủ rồi, sau này biết người còn phải gặp bao nhiêu chuyện phiền toái nữa."


      "Được rồi, tất cả cho rằng ta có bản lĩnh bằng trời sao, bản án mà Cẩm Y vệ cùng Đông Xưởng đều nhúng tay vào, sau lưng còn có hồng nhân trong cung giựt dây, ta có thể làm được gì chứ?" Ngón tay vuốt vé nắp cốc, khêu khêu nước trà xanh biếc trong cốc, nàng khẽ cười , "Nhẫn Đông, muội truyền lời, bảo Vinh đại nhân chi nghìn lượng bạc, nộp tám trăm lượng cho Xuân Sơn, bảo vào trong lao xem chút, nếu vị Triệu Tứ nương này thiếu gì lo cho chu tất. Nếu là muốn đổi phòng rộng hơn, cũng đổi cho nàng ta . Hai trăm lượng còn lại, bốn người các muội nhận lấy, để dành làm đồ cưới."


      Nhẫn Đông hơi e dè:

      "Vậy ... Nếu Triệu Tứ nương kia sau này với Vinh đại nhân, sợ rằng tốt đâu ..."


      Cảnh Từ bảo:

      " ôm lòng muốn làm hùng, ta nếu thừa cơ lừa khoản, trái lại có vẻ ta có tận tâm rồi, hơn nữa, quan trường khúc chiết há có thể tất cả đều bày ra bên ngoài, điểm này Vinh đại nhân càng hơn ta. Các muội cũng đừng cảm thấy lo lắng, lừa lừa , chính là khi dễ ngu ngốc, đáng đời."


      Đoạn, nàng lại bùi ngùi cảm thán:

      "Cả người mà Tây Xưởng chỉ đích danh đòi người cũng dám chạm đến, đủ thấy tình ái thế gian này hại người ít, biết bao nam nữ si tình, biết bao quyển truyện mười văn quyển, đều từ nó mà ra."


      đùa lúc, Quế Tâm vén rèm vào thưa:

      "Quận chúa, Lục đại nhân đến ạ."


      ________

      @Giao lảm nhảm: Thế nên Giao mới chả thích mấy hùng là thế, nhiều chuyện hết sức biết, chuyện gì cũng có mấy ảnh nhúng tay vào, thành ra ái muội với hàng tá . >.< Hồi trước có bàn ngôn tình với đứa bạn, thấy nó cũng đúng: hùng chúng ta được đối xử tốt y như vẫn tốt với mọi người, còn ác nhân xấu với cả thiên hạ, chỉ tốt với ta. Mọi người thích kiểu nào hơn? :)))

      Để Giao tìm JQ đoạn này nha, có ai để ý bạn Yên vừa nghe Vinh Tĩnh truyền giấy cho bé Từ nhanh chóng tới "bắt gian" rồi ? :v

      ___________


      II.


      Trùng hợp vô cùng, khi giọng Quế Tâm vừa vang lên, nàng liền bị ho, ho đến lồng ngực thấy đau, Bán Hạ với Nhẫn Đông người vỗ lưng kẻ bưng trà, bị giày vò cả lúc lâu mới thở ra được hơi, Cảnh Từ nghẹn đỏ mặt, vỗ vỗ ngực :


      "Trời già là thính tai tinh mắt, nửa phần chuyện xấu cũng cho làm."


      "Quận chúa muốn làm đại , cũng phải chờ thân thể khỏe lại rồi hãy ." Trắng như ngọc, sáng như gương, thanh như chuông, đó là Lục Yên, "Qúy Thái y, bắt mạch ."


      Lời vừa dứt, từ sau y xuất vị đại phu già tóc bạc trắng - Qúy Mẫn Chưởng viện Thái Y viện, ông cụ lớn tuổi nên ít khi ra ngoài chẩn bệnh, nếu lão đến tận nơi khám tất nhiên phải là thánh giá phượng thể khỏe, hôm nay lại tới chẩn mạch cho nàng, chẳng là nàng với Lục Yên, mặt mũi của ai lớn hơn.


      Qúy Mẫn bảo cần đổi đơn thuốc khác, uống thử trước ba đến năm ngày xem sao. hề nể mặt, trước giờ chưa từng hết lời.


      Bán Hạ thấy Lục Yên, y như chuột thấy mèo, vội vàng theo Bạch Tô ra ngoài hốt thuốc, Nhẫn Đông cũng lui vào phòng, trái lại Xuân Sơn đứng canh gần hơn, khiến người ta ngờ vực chẳng biết đây rốt cục là viện của ai. Cố tình lại có người muốn đổi khách làm chủ, khoác chiếc áo choáng bằng lông chồn lên bao kín người nàng, hỏi:

      "Quận chúa hôm nay chẳng hay gặp phải chuyện gì khó xứ, đừng ngại hãy cho thần nghe, vi thần tận tâm tận sức phân ưu cho Quận chúa."


      "Lục đại nhân, người ngươi là thơm, toàn là mùi của Xuân Hòa cung."


      Y khom người, tiên hạc cưỡi mây hung bối của y liền kề sát bên, nàng mười ngón tay thon dài, quấn lấy chiếc khuy hồ điệp ở vạt áo y, khẽ ngâm:

      "Cái cúc , kết lại mối nhân duyên đẹp. Người ôm lấy ta, ta ôm lấy người, cả hai ôm rời, thành đôi quấn quýt. Buột lại đồng tâm kết, tết lên vẫn cảnh (1) giao. Lúc rời ra, khi thời khép lại."


      (1) vẫn cảnh: kề gáy


      Kéo về phóa trước cái, hai người cách nhau quá gần, trông thấy mắt y tựa hồ băng, mi như núi xa, sóng mũi cao thẳng tựa hồ muốn chạm vào mặt nàng, đúng lúc ấy, nàng chợt đẩy y ra:

      "Ngươi khiến ta thở được."


      Lục Yên :

      "Quận chúa thường ngày đọc những sách gì, học những thơ từ nào, toàn là những thứ ra thể thống gì cả."


      Cảnh Từ đáp:

      "Ta đọc sách nào, cần ngươi lo. Còn tốt hơn ngươi ở Xuân Hòa cung, làm những việc ra thể thống gì cả."


      Lục Yên trầm mặng , chỉ mím môi, mặt vẫn là vẻ bình thản gợn sóng, ai hiểu được trong đó trào dâng bao nhiêu sóng gió, thứ đầu tiên y học được khi vào cung chính là giấu răng sắc uống máu tươi.


      chuyện vội vàng, luồng khí sặc lên cổ, Cảnh Từ chợt ho khan, cuối cùng nửa người gục bàn ho đến tê tâm liệt phế, Lục Yên ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, gì, cũng tiến lại gần, Nhẫn Đông mấy lần muốn xông vào nhưng bị Xuân Sơn ngăn ngoài cửa, hai người mắt to trừng mắt tranh chấp trong yên lặng.


      Ứơc chừng nửa nén hương sau, Cảnh Từ mới thở được, tay xoa xoa trán, nàng ho đến đau đầu, :


      "Lục đại nhân thôi, dù sao ta cũng kẻ quan hệ quăng tám sào cũng tới (2) mà mở lời với đại nhân đâu. Trong cung đầy tai mắt cuả Tây Xưởng, nào có cái gì có thể giấu được Xưởng công đại nhân người kia chứ? Về phần bệnh của ta ... A, ta uống thuốc gì, ăn canh nào, thậm chí xông loại hương chi, chắc rằng Lục đại nhân còn hơn nha hoàn của ta, sao phải làm phiền Qúy Thái y chuyến."


      (2)Ý chỉ kẻ quan hệ, quan hệ xa, quan trọng


      Lục Yên giống như đầu gỗ, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn nàng cái, sau đó :

      "Đêm khuya, Quận chúa nghỉ ngơi sớm, vi thần cáo lui."


      Dứt lời, y liền cất bước, ra ngoài sân, bỗng nghe thấy phía sau vang lên tiếng loảng xoảng, tựa hồ là tiếng đồ sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành. Ánh sáng khung cửa nhàn nhạt ấm áp, chiếu lên dáng người thon gầy, cùng với trận ho khan, bóng người khung cửa càng cúi thấp, gót giày của Lục Yên muốn xoay lại, lại bị câu "tên khốn vô liêm sỉ" bên trong vọng ra ngăn bước, liền quay đầu ra khỏi cửa, áo choàng trong đêm căng đầy gió thu, bước chân nhanh đến mức khiến cho Xuân Sơn vội vàng đuổi theo.


      Hết chương 5.

      @Giao lảm nhảm: Cho nên kết cục của việc Lục đại nhân "bắt gian" chính là tức quá bỏ về. :v
      ra vẫn cảm thấy lần này là bé Từ cố ý gây , người ta ràng quan tâm bé mờ. >.<

      Last edited: 4/7/16
      Cain, 1012, Trâu3 others thích bài này.

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Giao soi jq từng chương cơ.. siêng quá nà
      Ngọc Giao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :