1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vật hy sinh nữ phụ gả lần hai công chiếm - Tẫn Tương Tư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Vật hy sinh nữ phụ gả lần hai công chiếm

      <Tên khác: Pháo hôi nữ phụ nhị gả công lược>

      Tác giả: Tẫn Tương Tư

      Convert: ngocquynh520

      Editor: Hijushima

      Thể loại: Xuyên sách

      Độ dài: 133 chương chính văn + 3 ngoại truyện

      [​IMG]

      Giới thiệu:

      Tỉnh lại sau giấc ngủ, phát mình xuyên thành nữ phụ trong suốt nhoi* trong sách, sống hai chương ra sân lần ngủm**, vẻ mặt Tạ Bích Sơ nghiêm túc giơ tấm chắn tròn màu vàng: " thân ở bên trong, tất cả nam trư nữ trư*** đều nhìn thấy ta!"

      *chỉ nhân vật phụ trong truyện/phim thường để lại ấn tượng cho người đọc/xem* / **chết** / ***chỉ nam nữ chính***

      Kết quả ——

      Tạ Bích Sơ: Hoàng thượng van ngươi cách ta xa chút được ? Nữ trư muốn tới đánh ta a a a!

      Người cha có tính nữ nhi khống*: Tất cả cút ra, ai dám động đến Bảo nhi nhà ta?!
      *vô cùng thương, chăm sóc, chiều chuộng con *

      kẻ phúc hắc*: Nhạc phụ đại nhân**, những chuyện nhặt này để tiểu tế*** tới là được, ngài lớn tuổi cứ nghỉ ngơi!
      *phúc = bụng, hắc = đen, phúc hắc = bụng dạ đen tối* / **cha vợ** / ***con rể***

      Tóm lại, đây chính là chuyện xưa về người xuyên vào vật hy sinh* cực kỳ bé trong sách, cố gắng muốn né tránh nam chủ nhưng chưa thành công, bị nữ chủ bắt nạt, cuối cùng bị nam chủ khác ngậm trong miệng tha .

      *nhân vật phụ thường có tác dụng thúc đẩy mạch truyện phát triển*

      Cung nữ: Nương nương, Hoàng thượng gặp chuyện ở Thượng Lâm Uyển——

      Ngốc manh*: Yên tâm, làm nam chủ thứ nhất, tạm thời chết được. *chỉ những người ngốc nghếch đáng *

      Cung nữ: Nương nương, Quý phi được Hoàng thượng độc sủng* tháng rồi ——
      * thương, cưng chiều duy nhất người => ý nhà vua chỉ qua đêm với người đó*

      Ngốc manh: Yên tâm, làm nữ phụ ác độc, nàng sớm muộn gì cũng sống được.

      Cung nữ: Nương nương, Hoàng thượng phong Tĩnh mỹ nhân làm Quý Tần đó ——

      Ngốc manh: Yên tâm, làm nữ chủ, người ta thăng quan ngươi cản được.

      Cung nữ: Nương nương, vì sao cái gì ngài cũng biết?

      Ngốc manh: Ha ha, bởi vì ta và kịch tình quân là bằng hữu!

      Cung nữ: Nương nương, Vương gia ngài ấy là gian phu của ngài!

      Ngốc manh: Cái gì cái gì?! Tình tiết kịch này đúng, kịch tình đại thần ngươi đâu? Ngươi lầm đường rồi, van ngươi mau trở lại a a a!

      Văn vui vẻ nhàng, văn vui vẻ nhàng, văn vui vẻ nhàng, chuyện quan trọng ba lần!

      Nội dung chủ yếu của văn này:

      Bổ đạo Thiên Lôi*, rơi vãi chậu cẩu huyết

      Bổ đạo Thiên Lôi, rơi vãi chậu cẩu huyết

      Mênh mang đất khô cằn, máu chảy thành sông. . .

      Mời các tự mang theo cột thu lôi và thuyền gỗ


      *chú thích khác vì mình giải thích từ “lôi văn”, các từ này có thể suy ra từ đó: Lôi văn là: Văn dở; Thể loại mà mình ghét (ví dụ nhiều người ko thích NP/nhân thú/…); Nhân vật trùng tên mình, nhưng bị chà đạp nhiều; Văn cổ đại mà đưa mấy ca từ, từ ngữ quá đại vào; Ghép couple mình thích (trong đồng nghiệp văn); Vai vế công thụ (trong đam mỹ đồng nhân) mình thích; Giọng văn giống tác giả khác; Văn phong giống 1 truyện nào đó; Lời văn phù hợp với nhân vật;… => Lôi văn là truyện/chi tiết truyện mà mình thích => Lôi khu là thể loại người đọc thích => “Bổ đạo thiên lôi” ý trong truyện có thể có tình tiết khiến người đọc thích… Nguồn:https://blackrose102.wordpress.com/2012 ... a-loi-van/
      Last edited: 4/12/16
      Dion, luuhoatien, BaoYu4 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      001 Thân xác Loli trái tim Ngự tỷ*:

      *chỉ những nàng mạnh mẽ, ga lăng kém gì các chàng trai*

      Lúc Tạ Bích Sơ tỉnh lại, ngồi giường sửng sốt lâu, hoàn cảnh xa lạ trước mắt khiến cho nghi ngờ mình còn ở trong mộng, nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu suy nghĩ lúc vẫn có kết quả, vì vậy quyết đoán vén chăn lên chuẩn bị xuống giường tìm hiểu ngọn ngành.

      "A —— Nương nương!" Người từ ngoài cửa đột nhiên tiến vào nhìn thấy động tác của Tạ Bích Sơ lập tức thét lên, "Bệnh của ngài còn chưa khỏe sao có thể xuống giường, vất vả hạ sốt nếu lại cảm lạnh nô tỳ cũng sống được, nô tỳ truyền tin cho Tướng gia để cho ngài ấy mời Chu lão thái y nhàn rỗi ở nhà tiến cung xem bệnh cho Nương nương, Nương nương phải bảo trọng thân thể gấp ngàn vạn lần, tuyệt đối thể tùy hứng. . . . . . Bla bla. . . . . ."

      Tạ Bích Sơ mê mang mà nhìn chằm chằm vào ngừng tung bay hai cánh môi, lúc lâu mới thốt ra giọng : ". . . . . ."

      Tiểu cung nữ giống như nghe thấy, tiếp tục thét chói tai, "Nương nương, ngài có phân phó gì cũng nên đắp chăn cho kín trước !"

      " là ai? Vì sao xuất trong giấc mộng của tôi?"

      Tiểu cung nữ kinh ngạc trợn to đôi mắt tròn vo, chậu đồng trong tay "Phanh" cái đập xuống đất, thanh “ông ông” va chạm dường như cụ thể hóa thành từng vòng sóng công kích bốn phía, Tạ Bích Sơ vốn là bị ta càu nhàu đến chóng mặt nhức đầu lần nữa bị nhận kích, theo bản năng giơ tay lên muốn che lỗ tai, đáng tiếc còn chưa chạm đến, cũng chút do dự lần nữa hôn mê bất tỉnh.

      "A a a Nương nương!"

      Thời tiết tháng ba rất là thoải mái, ánh mặt trời đầu xuân sáng rực rỡ giống như cái ôm ấp dịu dàng, dung nạp tất cả đất đai vạn vật vào bên trong, ngoài phòng chồi non mới nhú hoan hô tắm rửa trong đó, sớm có nụ hoa có vẻ gấp gáp nở ra, theo gió chập chờn, vài con bươm buớm lẻ tẻ qua lại dập dìu, nhàng tung bay.

      Cửa lớn cửa sổ của cung điện đều mở ra, gió mát mang theo mùi hoa nhàn nhạt thổi xuyên qua mà vào, thổi bức rèm che nửa khép bay làm vang lên tiếng động nhàng.

      Tạ Bích Sơ ngồi đàng hoàng trước bàn trang điểm, trong gương chiếu ra ảnh ngược khuôn mặt nhắn non nớt, thịt nhiều mang theo vẻ mập mạp của trẻ con, cái miệng nhắn đỏ thắm như cánh hoa vểnh , lỗ mũi cao thanh tú khéo léo, mắt hạnh long lanh trong trẻo trong suốt.

      Tạ Bích Sơ khẽ nghiêng đầu, mặt bày ra vẻ mặt hiểu vô tội nháy mắt mấy cái về phía chiếc gương, ngay sau đó sau lưng từ từ dâng lên vòng sáng còn rực rỡ lóng lánh hơn ánh mặt trời bên ngoài, Tạ Bích Sơ cảm thấy cả người đều khỏe lắm, còn có cái gì đáng sợ hơn việc ngủ giấc thức dậy phát mình hoàn toàn biến thành người khác?

      Cha mẹ của đều còn, có nhà có xe có nghiệp, tuyệt nghĩ thể nghiệm cuộc sống của người khác, hơn nữa chuyện như xuyên qua thế này nên xảy ra sau cố tai nạn xe cộ, nhảy lầu, thang máy hư ... sao? Ngủ giấc cũng có thể xuyên qua, Tặc Lão Thiên* tư duy lô-gíc của ngươi bị thiên cẩu** ăn? *chỉ ông trời với ý mỉa mai* / **chó trời**

      Cho quỳ xuống xin được ?

      Cùng quan trọng là, lúc chọn túi da có thể đừng trơn tay ? trái tim Ngự tỷ của ta nằm trong vỏ ngoài loli. . . . . .

      Ha ha.

      Tạ Bích Sơ kéo khóe môi cười lạnh, cái miệng nhắn của bé trong gương hơi vểnh lên, lộ ra vẻ mặt tức giận đáng . . . . . . Tạ Bích Sơ buồn bã than tiếng, mệt mỏi đỡ trán.

      Cẩm Đoạn vội vã đẩy cửa vào, vừa kéo Tạ Bích Sơ dậy vừa chỉnh lý búi tóc cho nàng: "Nương nương tốt của ta, thánh giá* của Hoàng thượng đến cửa cung Trường Hoa rồi, sao ngài vẫn ngồi yên động, Cẩm Trù, ngươi nhanh chọn xiêm y cho nương nương, Cẩm Lạc đâu rồi, trở về chưa? Hoàng thượng đến đâu rồi?"

      Tạ Bích Sơ nghiêm mặt, mặt thay đổi nhìn ngón tay Cẩm Đoạn tung bay đầu mình, giọng bình thản : "Từ từ , gấp làm gì."

      Cẩm Đoạn bị giọng sinh thể luyến* của nàng làm sợ hết hồn, tay tăng sức, vậy mà lại lôi vài sợi tóc xuống, nàng nhìn thấy mà choáng váng, lập tức "Bùm" tiếng quỳ xuống: "Nô tỳ biết tội." * còn gì lưu luyến để sống/chán nản, mệt mỏi*

      Giọng Tạ Bích Sơ có chút kiên nhẫn, khó chịu khoát tay cái : "Được rồi, tất cả xuống!"

      "Nương nương," Cẩm Đoạn hơi do dự, "Hoàng thượng đến ngay."

      Tạ Bích Sơ nhíu chặt chân mày, đưa tay dùng sức dằn gương đồng trước mặt lên bàn trang điểm, giọng cứng rắn: " thân thể ta suy yếu, thích hợp diện Thánh*, tránh cho lây bệnh." *gặp vua*

      Qua lúc lâu Cẩm Đoạn vẫn có đáp lại, Tạ Bích Sơ nhạy bén cảm thấy sau lưng có tầm mắt dừng lại, vừa như có việc gì quay đầu lại vừa lạnh nhạt : "Tất cả xuống!"

      Cung nhân quỳ đầy đất chỉ có ba người Cẩm Đoạn quỳ lết lui ra ngoài.

      Ánh mắt Tạ Bích Sơ chuyển qua bóng dáng cao lớn nơi cửa, nam tử mặc thân thường phục màu đen, dọc theo vạt áo tay áo dùng Kim Tuyến* thêu Long văn** tinh xảo, tay chắp sau lưng, tay ở phía trước cầm thanh Ô Cốt Chiết Phiến***, ngón tay thon dài trắng nõn và cây quạt bằng xương màu đen đối lập nét, cực kỳ đẹp mắt —— tay khống đảng**** căn bản cầm giữ được mà.

      *sợi chỉ mảnh màu vàng/bằng vàng* / **hình rồng** / ***quạt bằng xương màu đen*** / ****chỉ những người thích bàn tay/ngón tay đẹp****

      Tạ Bích Sơ thầm cảm thán, tầm mắt lướt qua Dương Chi ngọc bội có thế nước cực tốt treo bên hông , lúc này mới ngước mắt lên nhìn mặt của , khuôn mặt có vẻ đẹp vượt mức như trong dự liệu, gò má tuấn dật hình dáng ràng, lông mày chỉnh sửa gọn gàng , ánh mắt thâm thúy, giờ phút này vẻ mặt chứa hiểu kín đáo, nhàn nhạt nhìn nàng.

      Tạ Bích Sơ quan sát cái, liền như có việc gì thu hồi ánh mắt, lát sau mới phản ứng được, dường như nàng phải hướng tới thỉnh an, do dự chút, nàng vẫn là đứng dậy về phía , khi cách ba bước dừng lại, cúi chào phúc theo như dáng vẻ trong trí nhớ: "Tham kiến Bệ hạ."

      Đợi hai ba giây, mới nghe thấy nhàn nhạt lên tiếng: "Miễn lễ." Ngừng vài giây rồi tiếp: "Tất cả lui ra."

      Cung nhân mới vừa rồi còn quỳ lập tức tất cả đều lui ra ngoài, trong cung điện to như vậy chỉ còn sót lại hai người là Hoàng đế và Tạ Bích Sơ, Tạ Bích Sơ xem như thấy, đứng tại chỗ cúi đầu chờ Hoàng đế mở miệng trước.

      ------------------------------

      002 rất có lý nên thể phản bác:

      Nàng cảm thấy mình bày ra dáng vẻ bộ khí thế chuẩn bị đàm phán, nhưng nàng quên nàng có khuôn mặt cản trở.

      Cảnh Diệp nhìn chằm chằm mặt béo ú bởi vì mất hứng mà cong lên của tiểu Hoàng hậu nhà mình, mặc dù mặt thản nhiên, trong lòng cũng nhịn được cảm thấy buồn cười, cho tới bây giờ cũng biết, ra lúc nàng tức giận lại có thể đáng khiến người vui vẻ như vậy.

      Trong lòng theo đó mà cũng khỏi mềm nhũn ra, nổi lên chút áy náy lạ lẫm, trước khi đại hôn phải là biết tính cách nàng đơn thuần ngây ngô, dựa vào địa vị của Tể Tướng, tương lai tìm nam nhân tiếp tục cưng chiều nâng niu nàng là chuyện rất dễ dàng, cố tình vì mục đích của , khiến nàng thể hãm sâu hậu cung này.

      Điều này cũng thôi , cẩn thận che chở nàng nhiều chút, ai biết bởi vì phần thiên vị của , khiến Quý phi ỷ vào được cưng chiều mà kiêu ngạo, lại có thể sẵng giọng đến người nàng.

      Những chuyện này trước kia cũng phải là có, chỉ là suy nghĩ của tiểu Hoàng hậu luôn luôn đơn thuần, người bên cạnh quanh co lòng vòng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nàng căn bản nghe hiểu, vậy mà lần này lại tức đến xỉu, chủ yếu là bởi vì Quý phi mắng là phụ thân của nàng, Tể tướng đương triều.

      Thường ngày thỉnh thoảng ghé Trường Hoa Cung thăm nàng, nàng có lần nào mà phải là bộ dạng vui mừng khôn xiết, lần này lại ngay cả thấy cũng muốn thấy, có thể thấy được là tức giận cực kỳ.

      Cảnh Diệp ho tiếng, ngồi xuống trước, rồi kêu Tạ Bích Sơ: "Ngồi ."

      Tạ Bích Sơ nghiêm túc : "Tạ Bệ hạ, nô tì dám."

      Cảnh Diệp biết nàng tức giận đối với việc lúc trước bảo vệ Quý phi, nhịn được bất đắc dĩ tới nắm vai nàng: "Người nho , tính tình cũng , nhìn xem, mặt cũng tức đến tròn." Vừa xong nhịn được đưa tay chọc chọc khuôn mặt phình lên của nàng.

      Toàn thân Tạ Bích Sơ cứng đờ, hao hết toàn lực mới khống chế mình hất tay qua bên, nàng nhịn rồi lại nhịn mới bỏ qua vấn đề mặt, lui ra hai bước quy củ : " biết Bệ hạ đến đây có chuyện gì?"

      ràng là muốn xin tha cho Quý phi, Tạ Bích Sơ thầm hừ lạnh tiếng, chờ mở miệng.

      Cảnh Diệp nghe vậy quả nhiên có chút ngượng ngùng, dừng chút mới : "Trẫm tới xem thử thân thể Hoàng hậu khá hơn ."

      Vẻ mặt Tạ Bích Sơ thay đổi, vái cái trả lời: "Nhờ hồng phúc của Bệ hạ."

      Cảnh Diệp nhìn nàng cái, hình như cân nhắc chút mới : "Khỏe là tốt rồi, lần này là lỗi của Quý phi, cũng là bị nô tài xảo quyệt bên người nàng khích bác, dưới phẫn nộ nhất thời hồ đồ. . . . . ."

      "Bệ hạ." Tạ Bích Sơ nghe đến đường hoàng, nhịn được mở miệng: "Phụ thân từng cho ta biết, lời người ra khi ở trong ba loại tình trạng nhất định phải nhớ kỹ, bởi vì đó chắc chắn là lời , Bệ hạ biết là gì ?"

      Cảnh Diệp nghe thấy nàng nhắc tới phụ thân, khỏi cũng nghiêm túc lên: "Xin lắng tai nghe."

      "Lúc say rượu, trong mộng, cùng với tức giận." đợi Cảnh Diệp hỏi, tiếp tục : "Phụ thân , rất nhiều người đời giỏi về che giấu bản thân, bình thường che giấu cảm xúc kín đáo, giấu trong vẻ bề ngoài, chỉ có ở trong ba loại tình trạng này, mất kiểm soát của lý trí, lời bật thốt lên mới đều là ý nghĩ trong lòng. Từ trước đến giờ ta đều rất ngốc nghếch, xác định được giả trong lời của người khác, cho nên chỉ có thể nghe theo phụ thân."

      Cảnh Diệp nghẹn lời, cẩn thân suy nghĩ cũng cảm thấy lời Tể tướng rất có đạo lý, vậy mà còn lời gì để phản bác.

      Tạ Bích Sơ lại mở miệng hỏi: "Xin hỏi Bệ hạ, giờ phụ thân ở chức quan mấy phẩm?" *Phẩm hàm. Ngày xưa đặt ra chín phẩm Chánh (chính) và Tòng (phó), từ nhất phẩm đến cửu phẩm, để phân biệt phẩm tước cao thấp*

      "Chính Nhất phẩm."

      "Bệ hạ có tính toán giáng chức phụ thân hay ?"

      "Dĩ nhiên có."

      "Vậy dám hỏi câu nữa, Quý phi ở mấy phẩm?"

      Phó Nhất phẩm. . . . . . Dĩ hạ phạm thượng*. . . . . . Cảnh Diệp lần nữa bị nghẹn lời, làm thế nào bây giờ, tiểu Hoàng hậu đơn thuần như vậy cũng rất có lý, vậy mà phản bác được. *kẻ ở dưới/thấp kém hơn mạo phạm/ tôn kính với cấp *

      Tạ Bích Sơ liếc cái, thẳng: "Thân thể nô tì mệt mỏi, xin được cáo lui trước." xong cũng chờ phản ứng lại, trực tiếp phất tay áo vào nội điện* đầy khí phách.

      *bên trong của cung điện. cung điện thường chia thành nội điện và ngoại điện, ngoại điện là để tiếp khách, nội điện là khu vực riêng tư, để nghỉ ngơi*

      Vừa thoát khỏi tầm mắt Cảnh Diệp, ngay lập tức Tạ Bích Sơ đặc biệt muốn nằm xuống hung hăng đấm vào đất.

      Thân thể chiếm cứ này cũng gọi là Tạ Bích Sơ, bởi vì có gương mặt trẻ con nên nhìn sơ qua khoảng mười tuổi, tuổi chẳng qua cũng mới mười ba tuổi, khoảng hai năm trước trở thành Hoàng hậu nước Hoàn.

      Bởi vì phụ thân nàng chính là Tể tướng đương triều* Tạ Dịch Giang. *triều đại nay*

      Tạ Dịch Giang lúc đầu vốn cũng là Tể Tướng tiền triều*, bởi vì tiền triều quá mức thối nát nên bị Tiên đế** đương triều chiêu hàng***, sau khi nội ứng ngoại hợp*4 cải triều hoán đại*5 được thăng làm Tể tướng giống như trước, lúc Tiên đế qua đời, Hoàng đế Cảnh Diệp giờ mới tám tuổi, lúc bấy giờ Tiên đế lưu lại di chỉ*6 để Tể Tướng trợ giúp việc nước, Hoàng đế đến mười sáu tuổi tự mình quản lý việc nước, vì để tiếp tục mượn sức Tể Tướng, nên phong con Tạ Bích Sơ của ông đến mười tuổi trở thành Hoàng hậu.

      *triều đại trước* / **vua đời trước** / ***kêu gọi đầu hàng/kêu gọi chuyển sang phía mình*** / *4phối hợp từ trong đánh ra từ ngoài đánh vào*4 / *5thay đổi triều đại*5 / *6ý chỉ để lại của vua*6

      Tạ Dịch Giang đến tuổi trung niên mới có con , hơn nữa còn là đứa duy nhất, tất nhiên là nâng niu trong lòng bàn tay mà chiều chuộng, bởi vậy hình thành tính tình đơn thuần của nguyên chủ*, tính tình như vậy làm sao có thể sống sót ở trong cung được? Mặc dù Hoàng đế bởi vì Tể Tướng mà chăm sóc nàng chút, cũng khó tránh khỏi có lúc sơ xuất. *chủ nhân vốn có/ban đầu/chủ cũ*

      Huống chi Hoàng đế đối với nàng cũng chỉ là do bị bức bởi nguyên nhân chính trị mới thu vào Hậu cung, cũng phải thích, đối với việc nữ nhân mà cưng chiều xúc phạm nguyên chủ cũng trách cứ. Vậy nên xong, sau khi nguyên chủ bị quý phi được nhận cưng chiều châm chọc khiêu khích, khó chịu tích tụ mới đời nhà ma*. *chết*

      Dĩ nhiên đây phải đều là trí nhớ của nguyên chủ, thực tế. . . . . .
      Dion, BaoYu, Trâu5 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      003 Quyết tâm làm tiểu trong suốt*:

      *Người mờ nhạt/người bị người khác chú ý*

      Tạ Bích Sơ ngửa mặt 45o nhìn lên bầu trời, phải đau buồn mịt mờ, mà là tức giận mắng lừa bịp, bởi vì vốn là xuyên vào trong quyển tiểu thuyết cung đấu* Thiên lôi cẩu huyết logic có nề nếp lễ nghi trong sạch.

      *đấu tranh trong hậu cung*

      Nữ chính là nhân sĩ* trọng sinh**, đường tới có vầng sáng rực rỡ bao phủ đánh khắp bốn phương, từ hoàng cung tầng dưới cùng đến đứng ở nơi có quyền lợi cao nhất —— chỉ như vậy tất nhiên là chưa đủ! Nữ chính chinh phục Cảnh Diệp, khiến Cảnh Diệp vì nàng mà giải tán Hậu cung, sau đó trong khi nước Hoàn và nước láng giềng là nước Hi giao chiến, thông đồng với Hoàng đế nước Hi, tiếp theo Vương bát chi khí*** mở rộng ra, khiến Hi đế cũng quỳ gối dưới gấu quần kia. *chỉ người có tri thức, có tư tưởng tiến bộ* / **sống lại. Nhân vật chết rồi sống lại hoặc “nhập” vào cơ thể khác trong cùng khoảng gian và thời gian của “

      kiếp trước”** / ***"Vương bát chi khí" là cách đọc chệch ra từ "vương bá chi khí". tức là để chỉ 1 người có khí thế lãnh tụ trời sinh, khiến người khác biết từ khi nào cảm thấy dễ tin tưởng những gì người đó và lãnh đạo, dễ thu được thuộc hạ***

      Vì vậy cuộc chiến giữa hai nước bắt đầu do tranh đoạt lãnh thổ giờ lại tăng thêm tranh đoạt mỹ nhân*, chiến tranh ngày càng nổ ra thường xuyên và thảm thiết, nơi nơi tiếng kêu than dậy khắp trời đất, dân chúng lầm than, tổng hợp thực lực của mỗi nước trong hai nước giảm xuống thẳng tắp, còn nữ chính bị cướp đoạt tới, xoay chuyển qua lại bên người hai Đế vương, lần này ngắm hoa trước sân rồi ba ba ba** với người này, lần khác lại đối nguyệt ngâm thơ*** với người khác rồi oo lại xx**. . . . . .

      *người đẹp* / **chỉ việc XXOO/H/quan hệ** / ***ngâm thơ dưới ánh trăng***

      . . . . . . Tạ Bích Sơ che mặt, là nhớ lại nổi nữa, tất nhiên Tạ Bích Sơ biết kết cục cuối cùng, bởi vì đọc đến đây tam quan* của hoàn toàn hỏng mất, chừng đọc tiếp cơ thể bằng máu thịt của bởi vì khó có thể thừa nhận lễ rửa tội của Thiên lôi mà bị đánh cho thành tro. *tam quan bao gồm thế giới quan (cách nhìn nhận về thế giới), nhân sinh quan (cách nhìn nhận về sống của con người), giá trị quan (cách nhìn nhận mức độ quan trọng của việc)*

      Nghĩ tới đây đột nhiên Tạ Bích Sơ cảm thấy mình nhận ra chân tướng, nhất định là bởi vì nguyên văn* quá lôi mới đánh tới đây, có điều may là bị đánh thành nữ phụ, chứ phải nữ chính tam quan bất chính**, khí tiết*** vỡ thành mảnh vụn đó. *tác phẩm chính/gốc* / **nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan bình thường** / ***chí khí kiên cường trong việc bảo vệ giá trị và danh dự***

      Có điều khiến cho phải nghẹn khuất là tình hình dưới mắt.

      Quý phi là cháu ruột của Thái hậu, biểu muội* ruột của Hoàng đế, từ là thanh mai trúc mã**, vốn là Hoàng hậu thỏa đáng nhất, ai biết bởi vì Cảnh Diệp muốn giữ vững chắc ngôi vị Hoàng đế nên phong Tạ Bích Sơ làm Hậu, con vịt đun sôi lại bay mất***, búng máu lăn lộn trong cổ họng Quý phi, suýt nữa bị tức chết, sau chuyện đó, mặc dù được phong làm Quý phi, nhưng vẫn tìm Tạ Bích Sơ gây phiền phức, may mà Tạ Bích Sơ cũng phải được đặc biệt cưng chiều, cũng quản lý Hậu cung, hơn nữa còn có lực ảnh hưởng ở trong triều của Tể Tướng, cho nên Quý phi dám vượt qua ranh giới cuối cùng của Cảnh Diệp mà giết chết Tạ Bích Sơ.

      *em con , cậu hoặc dì tuổi hơn người *

      **đôi trai thân thiết/chơi đùa với nhau từ thuở **

      ***chỉ việc tưởng chừng sắp thành công/vật cầm chắc trong lòng bàn tay còn bị thất bại/mất ***

      Thường ngày những lời chua ngoa* chưa từng dứt, nhưng căn bản chạm đến vấn đề tiền triều, lần này khác, bởi vì nữ chính ra tay. *lắm lời, những lời khiến người khác khó chịu*

      trong tứ đại cung nữ bên cạnh Quý phi, Kiểu Nguyệt, từng nhân ơn lớn của nữ chính, là kẻ trung thành* đến chết với nữ chính, sau khi gặp lại nữ chính ở trong cung, được nữ chính dặn dò, thường ở trước mặt Quý phi nhấn mạnh rằng vị trí Hoàng hậu của Tạ Bích Sơ tất cả đều bởi vì Tể Tướng, Quý phi vốn tâm cao khí ngạo** cuối cùng trong cơn giận đùng đùng trực tiếp chửi bới Tạ Bích Sơ là kẻ đần độn đầu óc ngu si, vốn xứng với vị trí Hoàng hậu, trong lúc năng cũng nhiều lần chửi bới đối với gia thế*** cùng với người lớn trong nhà của Tạ Bích Sơ, trực tiếp hơn còn chỉ ban đầu Tể tướng bị chiêu dụ*4 vốn chính là đánh chủ ý đưa Tạ Bích Sơ vào cung.

      *trước sau lòng dạ, giữ trọn niềm tin, giữ trọn những tình cảm gắn bó, những điều cam kết đối với ai hay cái gì* / ** kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài** / ***các thế hệ đời trước trong dòng họ, về mặt có quan hệ đến thân thế và nghiệp của cá nhân nào đó ( tổng quát) tratu.soha*** / *4mời chào chuyển sang hướng khác*4

      Tạ Bích Sơ luôn luôn lạnh nóng trực tiếp quăng cho Quý phi cái tát, kết quả Hoàng đế vừa vội vã chạy đến thèm hỏi nguyên nhân mà trực tiếp mở miệng chất vấn Tạ Bích Sơ, Tạ Bích Sơ vừa tức vừa giận, hơi thở nổi trực tiếp chết rồi.

      Chậc chậc, gây ra nghiệt* gì mới xuyên thành vật hy sinh trong sách sống hai chương ra sân lần liền lĩnh cơm hộp**?

      *tội lỗi/tội ác* / **chỉ việc nhận lương sau khi hết vai, vì là vai nên tiền lương rất ít, thậm chí chỉ có hộp cơm**

      Có điều trước mắt là thay thế nguyên chủ, biết bàn tay chủ mưu sau lưng là nữ chính, nhưng vẫn phải thỏa mãn nguyện vọng của nữ chính.

      Mục đích của nữ chính đúng là muốn lộ diện, cho nên ấy, trước tiên phải bắt kẻ thù chung của Hậu cung là Dương Quý phi , cho dù đánh chết cũng muốn khiến cho nàng (Dương Quý phi) bị cấm túc gì gì đó trước, tiện thể tạm thời khiến bên cạnh Hoàng đế trống rỗng, nhưng Phi Tần trong cung bị Quý phi chèn ép thời gian dài, tất cả đều vâng vâng dạ dạ lấy Quý phi dẫn đầu, duy nhất có thể cùng nàng chống lại cũng chỉ có hoàng hậu Tạ Bích Sơ.

      Mặc dù Tạ Bích Sơ biết kịch tình*, biết mục đích của nữ chính, cũng chỉ có thể nuốt thua thiệt này vào, bởi vì cũng muốn khiến Quý phi bị cấm túc đó, còn phải thừa dịp trong khoảng thời gian này tìm biện pháp trở về nữa.*diễn biến câu chuyện*

      Về phần nữ chính à, có thù oán tất nhiên là phải báo, nhưng mà xét đến vầng sáng nhân vật nữ chính, vẫn là đừng trực tiếp chống lại tốt hơn, dù sao nữ phụ thứ nhất là Quý phi, sau này nếu có việc gì cứ để cho Quý phi ra mặt là được rồi.

      Nữ chính bước ra rồi, sau đó nhất định có vầng sáng lóng lánh đánh khắp bốn phương, bản thân vẫn là làm tiểu trong suốt, thuận tiện xem kịch là tốt rồi.

      Thử tưởng tượng mỗi ngày thư thư phục phục* ăn ngon uống ngon ngủ ngon, đồng thời còn có thể xem kịch nhiều tập đặc sắc có quảng cáo chen ngang, cuộc sống này quả thực là thể hạnh phúc hơn nữa. *bình tĩnh nhàn nhã, thong thả ung dung/thoải mái*

      Tất nhiên, lựa chọn đầu tiên vẫn là có thể được trở về, mặc dù trong tiềm thức cũng biết , sợ rằng trở về được nữa rồi.

      Từ ngày đó sau khi Cảnh Diệp bị nghẹn lời rời , Tạ Bích Sơ đương nhiên mà lấy cớ thân thể tốt cần nghỉ ngơi vẫn luôn làm tổ trong Trường Hoa cung, Cảnh Diệp cũng quay lại, nhưng mà lệnh xử phạt Quý phi được ban xuống rất nhanh: Cấm túc nửa năm, phạt bổng* hai năm.

      *bổng lộc = lương của quan lại, phân theo phẩm cấp, tước vị (phi tần cũng có phẩm cấp (có nhắc đến ở chương trước)) / cũng có thể hiểu là tiền chi tiêu của phi tần/cung nhân được phân phát theo định kỳ*

      Chuyện như phạt tiền lương vậy hoàn toàn là có cũng được có cũng sao, hai năm tiền lương của Quý phi có lẽ giá trị còn bằng bộ vòng tay của nàng, từ trước đến giờ nghề nghiệp Hậu Phi này đều thu nhập dựa vào chất xám, tiền lương là thứ đồ chơi gì.


      Chủ yếu nhất là cấm túc đó, làm nghề nghiệp cần thường xuyên xuất tạo cảm giác tồn tại, chuyện như cấm túc vậy tương đương với giấu kín, giấu khoảng nửa năm sau ai còn nhớ ngươi là ai chứ, tình cảm cũng cần phải duy trì, cho dù là thanh mai trúc mã của Hoàng đế, qua nửa năm, cho dù tình cảm nhiều bao nhiêu cũng bị tiêu tan từng chút, huống chi còn là loại đa tình đến vô tình như Hoàng đế.

      ----------------------------------------

      004 Tam quan của Tể tướng rất chính trực:

      Tạ Bích Sơ chây lười thoải mái mà vùi nhuyễn tháp*, nghe Cẩm Tú ríu rít kể lại ý chỉ của Hoàng đế, khỏi trợn to đôi mắt, nhớ lại trong nguyên tác sau khi Tạ Bích Sơ bị tức chết, Quý phi cũng chỉ là bị giáng vị** xuống làm Phi, phạt bổng hai năm.

      *giường/ghế dài trải nệm êm* / **chức vị**

      có Hoàng hậu, chuyện như hạ vị xuống thế này đối với Quý phi mà chỉ là chuyện nhàng, bởi vì của người ta là Thái hậu, cho dù người ta chỉ là Quý nhân, khắp Hậu cung cũng còn có người nào dám chọc giận nàng, cho nên dù Hoàng hậu chết , đầu sỏ gây nên vẫn cứ được bỏ qua nhàng như vậy rồi, khó trách bao lâu sau Tể tướng Tạ Dịch Giang quỳ ở cửa Ngự Thư phòng* ngày đêm thỉnh cầu cáo lão về quê**.

      *Ngự thư: chữ của Vua => Ngự Thư phòng: nơi Vua viết chữ => thường là nơi nhà vua xem xét, đưa ra ý chỉ về các vấn đề của đất nước* / **xin được về quê vì tuổi già**

      Sau đó nước Hi dám trực tiếp phát động chiến tranh, nguyên nhân rất lớn cũng là vì Tạ Dịch Giang rời khỏi, phải biết rằng Tạ Dịch Giang xem như nhân vật truyền kỳ, ba tuổi có tài làm thơ, năm tuổi làm văn, mười chín tuổi lên chức vị Tể tướng tiền triều, là người đứng đầu Văn thần*, được văn nhân khắp thiên hạ theo đuổi hướng tới. Ba năm sau, bởi vì chính trị tiền triều mục nát, thường xuyên nội loạn**, biên cảnh*** bình yên, Tạ Dịch Giang vứt bỏ bút nghiên*4 tòng quân, tiến về phía biên cảnh.

      *đứng đầu các quan văn* / **đấu đá bên trong chính đất nước đó, do tác động từ bên ngoài** / ***chỉ khu vực biên giới*** / *4vật dùng của người đọc sách/văn nhân*4

      giỏi về mưu lược*, kiêu dũng thiện chiến**, biên cảnh dần được bình ổn, nhưng cũng như mong muốn trấn áp nội chiến, nhập ngũ ba năm, nội chiến càng xảy ra kịch liệt, Hoàng đế tiền triều tin lời gièm pha, nhiều lần ngăn chặn vật tư đến biên cảnh, khiến quan binh tử thương vô số, dưới tình trạng trái tim băng giá***, tiếp nhận chiêu dụ của Hoàn Thái tổ lúc ấy khởi nghĩa vũ trang, bằng trong ứng ngoài hợp trả giá trợ giúp ông ta (Hoàn thái tổ) lật đổ tiền triều.

      *mưu kế, sách lược* / **chiến đấu dũng, tài giỏi** / ***ở đây muốn mất lòng tin***

      Lần nữa được thăng làm Tể Tướng, Tạ Dịch Giang lần nữa bỏ võ theo văn, cũng tiếp tục dừng lại được Văn thần theo đuổi, Võ quan cũng kính nể tài mưu lược của , tuy có người phỉ nhổ* việc phản bội, nhưng càng nhiều người lại sùng kính** khí tiết của về việc trấn áp nội chiến, quả quyết của khi tiếp nhận chiêu dụ lấy chiến để ngừng chiến. *ý coi thường* / **sùng bái, kính trọng**

      Con người vô cùng chính nghĩa, cho dù dùng mưu lược cũng cực kỳ quang minh chính đại, thủ đoạn Hạo Nhiên Chính Khí*.

      *Hạo: Nhiều, lớn rộng. Nhiên: như thế. Hạo nhiên: To lớn như thế. Khí Hạo Nhiên: Hạo Nhiên chi khí/chính khí: Cái khí chất to lớn trong bầu Trời. Khí Hạo Nhiên cũng có nghĩa là cái ý chí to lớn và chính đại quang minh.Nguồn:http://diendan.songhuong.com.vn/showthread.php?t=1331*

      Dùng lời đại mà , chính là tam quan rất chính trực, thẳng tắp giống như cột cờ.


      nhân vật kiểu mẫu như vậy ở đây, nghĩ lại Đại Hoàn cũng dễ dàng, đây cũng là lý do tại sao sau khi Cảnh Diệp thân chính, cho dù thích cũng phải đưa Tạ Bích Sơ được Tạ Dịch Giang đặt trong lòng bàn tay* tiến cung, vừa là lôi kéo cũng là bức hiếp đối với Tể tướng.

      rất được cưng chiều, thương*

      Tạ Bích Sơ thở dài, đưa tay che vị trí trái tim, cảm thụ nơi đó từng nhịp nhảy lên, cũng trách tại sao nguyên chủ bị tức chết, phụ thân đáng sùng kính* như vậy, đáng kính ngưỡng* như vậy, có ngày lại bị tên hề điêu ngoa như Quý phi này tùy ý chửi bới, Tạ Bích Sơ trực tiếp nhào tới bóp chết Quý phi coi như là có lợi cho nàng.

      đáng được sùng bái, kính trọng, để người khác nhìn lên*

      Tạ Bích Sơ ngơ ngác thất thần* lúc lâu, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, bị bóng dáng ngồi bên cạnh làm sợ hết hồn, suýt nữa từ nhuyễn tháp lăn xuống. * tập trung, suy nghĩ lung tung nhiều việc*

      Cảnh Diệp nhanh chóng cúi người, cánh tay đặt bên cạnh nhuyễn tháp, ngăn cản phía trước hướng nàng lăn xuống, thuận thế ôm nàng vào trong ngực, vừa dùng lực liền ôm nàng ngồi lên đùi .

      Tạ Bích Sơ sửng sốt, thân thể cứng đờ theo bản năng muốn tránh ra, cảm thấy cánh tay dùng lực ngăn cản, đành phải buông tha cho việc giãy giụa, ngoan ngoãn ngồi, mặt lại xoay sang bên.

      Cảnh Diệp sững sờ, ngay sau đó hơi buồn cười, vẻ mặt lại thản nhiên, hỏi "Trẫm xử phạt Quý phi như vậy, Hoàng hậu vừa lòng?"

      ra cũng chỉ là khách sáo hỏi chút mà thôi, cảm thấy Tạ Bích Sơ cũng phản bác, ai ngờ Tạ Bích Sơ hừ tiếng, giọng mềm mại tùy hứng : "Nếu ta hài lòng sao?"

      Cảnh Diệp ngạc nhiên, hơi nhíu mày, trong lòng hơi bất mãn*, nhưng vẫn là kiềm chế tính tình hỏi "Vậy Hoàng hậu cảm thấy nên làm như thế nào?" * bằng lòng*

      "Nếu như ta muốn vả miệng nàng sao?"

      Giọng của Cảnh Diệp hơi trầm xuống, hiển nhiên đối với gương mặt Quý phi vẫn là rất thích, khuyên: "Nàng ta bị trẫm cấm túc, trong lúc cấm túc chỉ có nàng ta thể ra, tất cả những người khác cũng thể ra vào ."

      Tạ Bích Sơ đột nhiên nghiêng đầu lại nhìn chằm chằm, hung dữ : "Vậy ngươi hỏi ta có hài lòng hay có ích lợi gì?!"

      Cảnh Diệp tức giận sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhắn của nàng cố gắng bày ra dáng vẻ tức giận hung ác, đột nhiên ngay lập tức tất cả đều còn, cố gắng mím môi, khống chế mình đừng phát ra tiếng cười trong lúc nghiêm túc như vậy.

      Nghiêng đầu khắc chế rồi lại khắc chế*, mới ho tiếng, chậm giọng : "Được rồi, trẫm biết là nàng ta sai lầm rồi, phải trẫm phạt nàng ta rồi sao, đừng tức giận, ngày thường nàng ta nhiều như vậy phải là nàng cũng chưa từng tức giận." *kiềm chế*

      Tạ Bích Sơ sưng mặt lên : "Nàng ta mắng ai cũng được, nhưng thể mắng phụ thân, thể mắng!" Giọng đáng của nàng bởi vì mang theo chút tùy hứng mà cực kỳ mềm mại, dáng vẻ thở phì phò khiến cho cả người nàng rung động.

      Cảnh Diệp ngầm thở dài, trong lòng cũng biết nghiêm khắc lại mà lời của Quý phi cũng coi như là đại nghịch bất đạo*, dù sao lúc đó là Tiên đế tự mình thuyết phục Tạ Dịch Giang, chửi bới Tạ Dịch Giang có mưu đồ khác, cùng với chửi bới Tiên đế nhận thức người có khác nhau ở chỗ nào?

      *tội lớn trái với đạo đức/lề lối được đặt ra*


      Có điều và Quý phi từ cùng nhau lớn lên, tình cảm cạn, tự nhiên muốn bảo vệ nàng, nên cũng muốn nhắc lại những điều này, ngay lập tức tránh : "Vậy trẫm sao?"

      Tạ Bích Sơ nghe vậy giải thích được nhìn cái, "Quý phi mắng ta, mắng a nương*, mắng phụ thân, mắng Tạ gia**, cho tới bây giờ cũng chưa từng mắng ngươi."

      *cách gọi mẹ* / **nhà họ Tạ**

      Cảnh Diệp: . . . . . .

      "Khụ, trẫm biết lần này nàng bị uất ức, nàng muốn được ban thưởng gì, trẫm đều cho nàng."

      Ánh mắt Tạ Bích Sơ sáng lên, "?"
      Dion, BaoYu, Trâu5 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      005 kiện làm xôn xao Hậu cung:

      Cảnh Diệp thấy thế theo bản năng cảm thấy có phải mình rớt vào hố* hay , nếu Tạ Bích Sơ vẫn muốn đánh Quý phi trận phải làm sao? Có điều mới vừa ra khỏi miệng lời cam kết, bây giờ đổi ý cũng phải là phong cách của Hoàng đế, cho nên chỉ có thể chần chờ mở miệng : "Coong.. . . . . Nhưng. . . . . ." *bị lừa*

      "Ta muốn về nhà!" Tạ Bích Sơ cũng có suy tính, bật thốt lên, lời vừa ra khỏi miệng nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Diệp im lặng, vội vàng giải thích: "Là phụ thân chịu uất ức, cho nên ta muốn trở về an ủi người, bởi vì ta là Bảo Nhi của người."

      Theo như tính tình của Tạ Bích Sơ tại này ra lời buồn nôn như vậy, nhưng tính tình nguyên chủ chính là đáng khen ở chỗ này, cùng với Tạ Dịch Giang là phụ nữ hỗ khống*.

      *cha và con đều rất thương nhau, tương tự nữ nhi khống giải thích ở văn án; phụ nữ: ở đây chỉ cha và con , hỗ: lẫn nhau*

      Cầu xin đừng giải thích. khóe miệng Cảnh Diệp co quắp cái ràng, giơ tay đè xuống rồi mới : "Hôm nay gần trưa rồi, vậy ngày mai trở về , sớm về sớm."

      Cái gì cái gì? sớm về sớm? Nàng có thể nghỉ lại ở Tể tướng phủ thêm vài ngày đấy!

      " được, phụ thân bị uất ức quá lớn, an ủi ngày đủ." Khuôn mặt mềm mại đáng của Tạ Bích Sơ tỏ vẻ nghiêm trang .

      Cảnh Diệp: . . . . . .

      Tạ Bích Sơ suy nghĩ chút tìm được cái cớ: "Hơn nữa thân thể ta tốt, muốn dưỡng tốt, trong cung quá nhiều người, họ đều có quan hệ tốt với Quý phi, còn có thể đến chọc giận ta, ta thoải mái."

      Vì gia tăng lực thuyết phục, nàng vừa vừa ôm ngực, cau mày tạo ra vẻ tim của ta rất đau ta sắp thở nổi.

      Cảnh Diệp: . . . . . .

      Bình thường tiểu Hoàng hậu mặc dù có hơi ngốc, nhưng mà ăn vạ như vậy là ý gì, quả nhiên vừa gặp phải chuyện có liên quan đến Tể Tướng là phong cách cả người tiểu Hoàng hậu cũng trở nên kỳ quái .

      Nhưng mà chống lại vẻ mặt ta rất nghiêm túc rất nghiêm túc rất có lý của nàng, đột nhiên cảm thấy hình như nàng cũng có gì đúng.

      chần chờ chút : "Nàng là Hoàng hậu, rời cung thời gian quá lâu tốt."

      "Chỗ nào tốt?" Tạ Bích Sơ hỏi rất nghiêm túc, ngay sau đó chu mỏ : "Các nàng đều cảm thấy rất tốt, ta cũng cảm thấy tốt."

      ". . . . . ." Cảnh Diệp suy nghĩ chút, thể làm gì khác hơn là : "Trẫm cảm thấy tốt."

      "Nhưng phụ thân cảm thấy tốt!"

      Cảnh Diệp: . . . . . . 【 Người chơi Cảnh Diệp bị thương tổn 8000 điểm tinh thần 】

      Sau khi được cho phép, Tạ Bích Sơ vui vui vẻ vẻ kêu tứ Cẩm* thu dọn đồ đạc, Cảnh Diệp ngồi bên nhìn nàng phân phó cung nữ mang các loại tài vật từ trong khố phòng ** của nàng như nước chảy***, cảm giác cả quai hàm cũng chua*4.

      *bốn cung nữ có tên bắt đầu bằng chữ Cẩm xuất trước đó* / **có thể hiểu là nhà kho/nơi cất giữ tài sản riêng** / ***lưu loát/trôi chảy*** / *4cảm thấy ghen tị*4

      Tạ Bích Sơ kiểm lại cái, hơi cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, quay đầu nhìn thấy Cảnh Diệp mặt thay đổi uống trà, lập tức cọ qua : "Bệ hạ, nếu mà trở về phụ thân biết ngài có vật gì để an ủi người, người đau lòng, người là bị biểu muội của ngài làm thương tổn." xong còn dùng lực gật đầu cái để tỏ vẻ cường điệu.

      Cảnh Diệp buồn bực than tiếng, giơ tay lên che cái trán, đồng thời kêu Tổng quản thái giám Lý lộc bên người, vô lực : ", mở ra tư khố* của trẫm." Mới vừa rồi tại sao muốn cảm thấy nàng rời cung tốt? Tại sao sau khi cho phép còn ngồi ở chỗ này xem trò vui? Ha ha, nhất định là bởi vì hôm nay còn chưa uống thuốc.

      *nhà kho/nơi cất giữ tài sản của riêng nhà vua*

      Trong khi Hoàng đế Bệ hạ của Đại Hoàn Đế quốc thầm đau lòng hà bao của mình xuất huyết mạnh*, cả Hậu cung sôi trào lên, nguyên nhân chỉ có :

      *túi tiền mất số lượng lớn tiền bạc*

      Hoàng! Hậu! Nương! Nương! Ra! Cung! Á!

      Về! Nhà! Tịnh! Thân! Ngày! Về! Chưa! Định!*

      Ngày! Về! Chưa! Định!

      Chưa! Định!

      *về nhà để tĩnh dưỡng/yên tĩnh bản thân, chưa xác định ngày trở lại*

      ngọn núi lớn khác áp bức đầu nhân dân khổ nạn rốt cuộc cũng bị dời , mùa xuân của quảng đại* quần chúng nhân dân rốt cuộc tới!

      *rộng lớn/khắp các tầng lớp, giai cấp*

      Tại mùa phát tình với cảnh xuân rực rỡ này đây, có Quý phi và Hoàng hậu gây trở ngại, lúc này khắp Hậu cung Đại Hoàn đều xôn xao, hơi thở nồng đậm mùi Hormone*. *nội tiết tố, tản ra từ tuyến sinh dục, buồng trứng*

      Trăm hoa* bị Quý phi áp chế hằng năm rốt cuộc được đến gian sinh trưởng rộng rãi, chờ đợi kịp mà nở rộ vẻ đẹp —— Xế chiều hôm Hoàng hậu về nhà, có hậu phi to gan tặng cháo gà cho Hoàng thượng ở Ngự Thư Phòng.

      *chỉ các nữ nhân xinh đẹp trong cung*

      Cả Hậu cung đều khẩn trương nhìn chằm chằm phản ứng của Hoàng thượng, vừa mong đợi Hoàng thượng tiếp nhận, cái này lên sau khi Quý phi bị cấm túc, Hoàng thượng chuẩn bị lâm hạnh* Hậu cung, lại vừa mong đợi hoàng thượng chấp nhận, bởi vì thế nào cũng thể tiện nghi hồ ly tinh chiếm tiên cơ** đó!

      *vua đến cung của các phi tần* / **chiếm thời cơ trước tiên**

      Kết quả —— Cảnh Diệp ở dưới tình trạng gặp double damage* về cả tinh thần và vật chất, được mỹ nữ theo đuổi, lập tức cảm thấy sức quyến rũ của mình lần nữa lấy được khẳng định, cũng hết sức hài lòng đối với hậu phi kịp thời đưa cháo gà tới này, Hoàng đế Bệ hạ hãnh diện, đêm đó liền thuận nước đẩy thuyền** hưởng thụ mỹ nhân.

      *thiệt hại gấp đôi* / **nhân dịp/thừa dịp**

      Lần này xong, cả Hậu cung đều bùng nổ, hơi dè dặt còn biết hỏi thăm lúc có những người khác đưa canh mới , cuồng phong chút bất kể.

      Vì vậy cửa Ngự thư phòng thường xuất hai phi tần qua đưa canh trở lên, ngừng vung ra { kỹ năng trào phúng } đối với nhau, tiếp đó lại dẫn phát kiện dùng binh khí đánh nhau đến đổ máu, Cảnh Diệp uống bụng nước canh uống đến muốn ói rốt cuộc hiểu tư vị tự ăn quả ác, trong cơn tức giận trực tiếp hạ chỉ cấm hoạt đông đưa canh, đồng thời bố trí bài tập ở nhà —— sao chép kinh Phật.

      loạt động tác này nhanh đến mức làm cho người ta hoa cả mắt, đợi đến lúc mọi người chân chính phản ứng lại cũng kết thúc, vẫn còn tỉ mỉ sắp xếp bước hành động kế tiếp—— tìm cuộc gặp gỡ bất ngờ với Hoàng đế Bệ hạ của Đại Hoàn Đế quốc, nữ chủ đại nhân trực tiếp bối rối, tiếng gió quá chặt, nữ nhân cả Hậu cung đều nơm nớp lo sợ rụt móng vuốt về lại, Hoàng thượng đứng ở thời kỳ phiền não đối với nữ nhân, nếu như nàng lại tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ, làm tốt lấy được phải là Hoàng thượng sủng hạnh, mà là đao lớn phục vụ.
      Hale205, Dion, BaoYu10 others thích bài này.

    5. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      truyện hay quá, nhưng mình có góp ý nho là bạn có thể là ghi chú thích dứoi mỗi bài được chứ bạn chèn vào chung như vậy khá khó đọc và gây bối rối
      Hale205, TrâuSooSyl thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :