[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 67

      Như Ý ngã ngồi xuống, hơn nửa ngày ngoan ngoãn ngồi ghế có chút phản ứng.

      Triệu Thanh Trạch còn tưởng là nàng ngã đau, vội vàng đến đỡ nàng dậy hỏi: "Đụng đâu sao?"

      Như Ý hơi mở miệng, lắc lắc đầu, có chút mê man ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Thanh Trạch lại ngẩn người.

      "Làm sao lại thành đứa ngốc thế này."

      Triệu Thanh Trạch lắc lắc đầu, có chút buồn cười, "Ta đỡ nàng về phòng nằm nghỉ."

      " cần." Đột nhiên Như Ý tránh ra chút, Triệu Thanh Trạch phòng bị, ngược lại để nàng có chút xíu khí lực cũng tránh thoát ra ngoài.

      tay Như Ý chống bàn, còn tay kia cầm lấy bầu rượu, mở miệng : "Chúng ta uống ly nữa, hôm nay vui vẻ!"

      Dứt lời, liền đưa bầu rượu cho Triệu Thanh Trạch.

      "Vui vẻ cái gì?" Triệu Thanh Trạch phối hợp nhận lấy bầu rượu, hỏi.

      Như Ý nghe vậy, trái lại có chút choáng váng.

      Đúng a, nàng vui mừng cái gì? Nàng có gì mà vui mừng như vậy?

      Vẻ mặt nàng mê man, trong đầu mơ hồ hỗn loạn nghĩ, hơn nửa ngày cũng có phản ứng.

      Triệu Thanh Trạch cũng nhẫn nại, đứng tại chỗ nhìn nàng, còn rất hứng thú chờ nàng trả lời.

      Qua hơn nửa ngày, rốt cuộc Như Ý nghĩ ra đáp án, mặt lộ ra nụ cười ngây ngô như con nít, mở miệng : "Tào !"

      "Tào tìm được con trai!" Như Ý hơi tăng thêm ngữ khí, bỗng nhiên, tươi cười lại ngừng lại: " tốt, mẫu tử đoàn tụ."

      Vẻ mặt Như Ý như muốn khóc, cả người có vẻ cực kỳ khó chịu: "Ta cũng muốn."

      "Muốn gì?"

      Triệu Thanh Trạch thấy nàng đứng vững, vội vàng tới đỡ lấy nàng, thấp giọng hỏi: "Nàng muốn gặp cha mẹ nàng sao?"

      "Muốn!" Như Ý gật gật đầu, bỗng nhiên khóe mắt rơi xuống nước mắt.

      đôi tay nhanh chóng xoa mặt Như Ý, giọng an ủi: "Đừng khóc. Đừng khóc."

      Đột nhiên cảm xúc của Như Ý lại hỏng mất nửa, bắt đầu khóc lớn lên: "Ta rất nhớ bọn họ, nhưng ta lại thể gặp bọn họ!"

      "Sao lại thể gặp được!" Triệu Thanh Trạch bất đắc dĩ nhìn Như Ý khóc lóc nức nở như tiểu hài tử, , rất khó coi, nhưng lại khiến đau lòng.

      "Ta phái người đưa họ đến kinh thành, về sau nàng muốn gặp bọn họ, ta dẫn nàng gặp được . Còn cho bọn họ vào cung đến thăm nàng."

      " phải... phải..." Như Ý nắm y phục của Triệu Thanh Trạch chặt, khóc thở hổn hển, " gặp được! gặp được!"

      "Tại sao gặp được?"

      Triệu Thanh Trạch thấy Như Ý càng khóc càng lợi hại, có chút luống cuống chân tay, chỉ có thể ngừng lau mặt cho nàng, ôn nhu dỗ dành, "Đừng khóc, đừng khóc!"

      "Bọn họ phải! Bọn họ phải!"

      Đột nhiên Như Ý kích động lắc đầu, búi tóc hỗn độn, nhưng nàng lại nhìn thấy.

      "Được, được, bọn họ phải!"

      Triệu Thanh Trạch vội vàng ôm lấy Như Ý để nàng giãy giụa nữa, lên tiếng .

      "Bọn họ phải..." Như Ý khóc thập phần ủy khuất, lại kiên trì .

      Triệu Thanh Trạch nhìn thấy Như Ý như thế, trong lòng khỏi nghĩ tới những lời Như Ý với mình lúc trước, đúng a, có cha mẹ như vậy, cũng khó trách nàng muốn nhận.

      cười, tay nhàng vỗ về Như Ý, giọng : "Nàng cũng hâm mộ Tào Thụy có mẫu thân như nhũ nương! Kỳ ... ta cũng hâm mộ, thậm chí ghen tị."

      nhàng thở hơi, lại : "Ta và nàng giống nhau, đều có cha mẹ tốt, cho nên chỉ có thể hâm mộ những người khác. Hi vọng A Mãn giống như vậy, chúng ta... chúng ta cố gắng làm đôi cha mẹ tốt, khiến những người khác hâm mộ con chúng ta."

      "A Mãn?"

      Mắt Như Ý hơi mang mê man ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Thanh Trạch.

      Dáng vẻ thế này, khiến Triệu Thanh Trạch biết nên mắng hay nên cười mới tốt.

      "Nghe thấy A Mãn nàng liền kích động như vậy, sợ ta tức giận." nhịn được hơi nhéo mặt Như Ý, nặng, những cũng để lại dấu hồng khuôn mặt nhắn của nàng, " nàng làm cho ta bộ xiêm y nàng ra sức khước từ, vậy mà lại vụng trộm thiêu thùa may vá cho A Mãn, trong lòng nàng chỉ có con trai A Mãn mà có ta người tướng công này phải !"

      Đầu óc Như Ý mơ hồ, nghe Triệu Thanh Trạch ai oán, nhưng nàng vẫn cảm nhận được đau nhức do mặt bị nhéo. Nàng vươn bàn tay ra bưng kín mặt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Triệu Thanh Trạch: "Chàng khi dễ ta!"

      Triệu Thanh Trạch bị Như Ý khiển trách biến thành dở khóc dở cười, muốn phủ nhận, lại thấy Như Ý cầm y phục của , khóc kể: "Chàng khi dễ ta! Lúc nào chàng cũng khi dễ ta!"

      Triệu Thanh Trạch hoàn toàn bị hành động bất thình lình của Như Ý làm cho ngây ngẩn cả người.

      kiên nhẫn muốn bắt lấy cánh tay tác quái của Như Ý, lại nhìn thấy Thược Dược bưng chén canh giải rượu đẩy cửa tiến vào ngạc nhiên nhìn bọn họ, mà đám cung nhân đứng bên cạnh tuy rằng cúi đầu, nhưng hiển nhiên lần ầm ĩ này của bọn họ để người dưới có trò hay để xem.

      "Như Ý, đừng làm rộn, nàng nhìn cho xem ta là ai?"

      Triệu Thanh Trạch vất vả chế trụ tay Như Ý, thấp giọng hỏi.

      Bên này xong, bên khác Triệu Thanh Trạch liền bưng mặt, phân phó Thược Dược: "Để canh giải rượu lại, các ngươi đều lui ra!"

      Cung nhân rời , Triệu Thanh Trạch mới thở dài nhõm hơi, ai biết, đột nhiên Như Ý trừng nổi giận đùng đùng : "Đương nhiên ta biết chàng là ai! Chàng là người xấu nhất xấu nhất thế giới này!"

      "Xem ra là say rượu hồ đồ rồi."

      Triệu Thanh Trạch lắc lắc đầu, chuẩn bị lấy canh giải rượu cho Như Ý uống. Như Ý lại kéo lại, lên tiếng với : "Hoàng Thượng rất giỏi a! Triệu Thanh Trạch chàng chính là tên khốn kiếp!"

      "Như Ý!"

      Triệu Thanh Trạch thực hơi nổi giận, bắt lấy tay nàng, trong giọng mang theo vài phần hung tợn, "Nàng có biết nàng ?"

      "Chàng lại hung dữ với ta!"

      Ánh mắt Như Ý lên án, mắt chớp hai lần, nước mắt liền chảy xuống.

      Triệu Thanh Trạch cũng thấy bản thân gặp quỷ, vốn dĩ muốn mắng Như Ý trận, uống say cũng nên lung tung, nhưng vừa thấy nàng khóc, tức giận vừa rồi liền tan thành mây khói, đành phải lau mặt cho nàng.

      "Được rồi, hung dữ với nàng!"

      bất đắc dĩ an ủi, chỉ cảm thấy Như Ý như vậy quả thực thể tưởng tượng nổi, mà cũng cảm thấy đầu to ra. Tay lấy được canh giải rượu, muốn trực tiếp cạy miệng Như Ý ra đổ vào, nhưng nếu làm như vậy, lại sợ khiến nàng tổn thương, chỉ có thể ôn nhu khuyên nhủ: "Đến, uống canh nào!"

      " uống!"

      Như Ý bây giờ, hoàn toàn ăn gan hùm mật gấu, trực tiếp đẩy canh giải rượu Triệu Thanh Trạch đưa tới, canh giải rượu từ trong chén văng ra, chất lỏng màu nâu làm ướt ống tay áo của Triệu Thanh Trạch, nhuộm y phục màu vàng thành màu nâu.

      "Như Ý, nàng lại ầm ĩ, ngày mai tỉnh lại đừng hối hận!"

      Triệu Thanh Trạch vội vàng đặt chén canh giải rượu còn hơn phân nửa chén lên bàn, lại bắt lấy tay Như Ý, thấp giọng quát lớn. đủ kiên nhẫn, cũng chỉ có thể mang tư thái uy nghiêm ngày thường ra dọa Như Ý.

      Chẳng qua, vào lúc này, cái này đối với Như Ý mà là thứ hiệu nghiệm nhất.

      Như Ý tiếp tục kiêng nể gì lên án: "Triệu Thanh Trạch, căn bản chàng chỉ muốn ta luôn nghe lời chàng, biến thành con rối chỉ biết vâng lời chàng. Ta làm cho A Mãn cái nón đội đầu, chàng liền mất hứng. Ta chuyện hay làm việc gì trái ý chàng, chàng liền làm ta sợ..."

      Ánh mắt Triệu Thanh Trạch nặng nề nhìn Như Ý, lại thấy Như Ý từ từ tựa đầu vào người : "Chàng có nghĩ tới trong lòng ta có bao nhiêu lo sợ, bao nhiêu khó chịu hay . Ta muốn hồi cung, ta có thể nghe lời chàng , chúng ta trở về có được !"

      "Trong cung hay ngoài cung, có cái gì khác nhau sao?"

      Hồi lâu, Triệu Thanh Trạch nhàng lên tiếng.

      "Thế nào là khác, thế nào là giống. Ở trong cung, ta sợ hãi, làm chức Quý phi này, trong lòng ta chắc..."

      "Ta rồi, ta bảo vệ nàng."

      Đột nhiên Như Ý lại nở nụ cười, Triệu Thanh Trạch chưa từng nhìn thấy Như Ý cười như thế, có chút quyến rũ, lại có chút trào phúng.

      "Chàng là Hoàng Thượng, đương nhiên chàng cảm thấy chàng có thể bảo vệ ta. Thế nhưng, cái gì chàng cũng muốn dạy ta, cách chàng cái gì ta cũng làm được, ta cũng có tư tưởng, ta cũng có suy nghĩ, ta có cảm giác an toàn..."

      "Chàng chỉ ta nên làm thế nào, nhưng chưa từng với ta vì sao, cũng thương lượng cùng ta. Có lẽ chàng cảm thấy cần thiết, nhưng ta cảm thấy bản thân suy xét, trong lòng ta sợ hãi..."

      "Chàng luôn muốn cùng ta làm phu thê nhà bình thường, nhưng phu thê nhà bình thường phải như thế, bọn họ đều có thương có lượng, mà phải giống như chàng..."

      Triệu Thanh Trạch trầm mặc, nghe Như Ý liên miên cằn nhằn lặp lại, nhắm mắt lại, ầm thầm thở dài hơi, giọng câu: "Ta chỉ muốn nàng thay đổi, muốn có ngày nhìn thấy nàng biến thành loại nữ nhân ta chán ghét."

      "Ta bảo vệ nàng tốt sao? Ta vẫn bảo vệ nàng..."

      Như Ý cảm thấy đầu mình càng ngày càng mê man, như thể nàng rất nhiều, nhưng lại giống như nàng gì.

      chén canh chua chua chát chát bị đưa vào miệng nàng, nàng vẫn cảm thấy khó chịu, mơ mơ màng màng vẫn muốn chuyện, nhưng nàng muốn điều gì.

      Ánh mắt Triệu Thanh Trạch phức tạp nhìn Như Ý bị ôm đến giường, trong miệng nàng còn lẩm bẩm gì đó, đưa tay sờ sờ trán nàng, sau đó nhàng dán mặt vào.

      Dường như Như Ý cảm thấy hơi nóng, hai tay đẩy đẩy , nhưng Triệu Thanh Trạch vẫn dán vào mặt nàng như cũ.

      "Nóng..." Như Ý khó chịu rên rỉ, tay tự mở cổ áo mình.

      Nàng cảm thấy người mình như bị đặt trong lò lửa, thiêu đốt cả người nàng hỗn loạn, nàng cực kỳ khó chịu.

      Lúc ngủ được nửa, người như được tháo bỏ trói buộc, nàng cảm thấy mát mẻ, rồi lại có thân thể nóng bỏng dính vào, làm cho nàng khó chịu thêm lần nữa.

      Cả đêm, nàng cảm thấy mình bị lăn qua lộn lại, cảm thấy mình mệt mỏi hỏng rồi, rồi lại cực kỳ khó chịu, nàng có chút chịu được khóc rống lên, nước mắt chảy đầy khuôn mặt, sau khi khô, rồi lại chật căng khó chịu.

      Đợi đến khi nàng mở mắt ra, nàng cảm thấy dường như mình mơ thấy giấc mộng kỳ quái, trong mộng có cái gì, nàng nhớ được, nhưng nàng cảm thấy mình mệt mỏi hỏng rồi, đầu cũng đau chịu được.

      "Hôm qua nương nương uống nhiều quá, bây giờ đầu còn đau ? Có muốn nô tỳ mời thái y đến ?"

      Thược Dược thấy Như Ý ôm đầu, mặt thống khổ, vội vàng tiến lên giọng hỏi.

      " cần, Thược Dược."

      Như Ý tùy Thược Dược hầu hạ thay y phục, lại cảm thấy người dinh dính, vì thế lên tiếng : "Dìu ta tắm rửa trước!"

      Nàng tùy Thược Dược đỡ nàng ngồi xuống bên giường, cung nhân tiến lên mang giày cho nàng, Như Ý hơi cau mày, trong lòng vẫn cảm thấy dường như tối qua xảy ra chuyện gì đó, nàng có chút bất an, nàng nhìn Thược Dược mở miệng hỏi: "Thược Dược, tối qua ta uống say, có làm cái gì hay ?"

      Kiếp trước, tửu lượng của nàng tệ lắm, thêm nữa trong nhà gia giáo rất nghiêm, rất ít uống rượu, có uống cũng chỉ uống hai ly, chưa bao giờ uống quá nhiều, cho nên cũng biết sau khi mình say là dáng vẻ gì.

      "Hôm qua nương nương say liền ngủ!"

      Thược Dược dối, nhưng lời này hết sức chột dạ, ngay cả Như Ý cũng nhìn thấu khác thường của nàng.

      "Ngươi , rốt cuộc hôm qua ta làm gì?"

      Tuy rằng Thược Dược , nhưng trong lòng Như Ý có dự cảm rất tốt.

      "Nương nương..." Thược Dược trù trừ, cuối cùng liều phen, dứt khoát lời : "Hôm qua nô tỳ biết bao nhiêu, chỉ nhìn thấy nương nương lôi kéo y phục Hoàng Thượng ngừng chuyện gì đó, vừa khóc vừa nháo."

      "Ta vừa khóc vừa nháo!"

      Như Ý có chút choáng váng, sao nàng say lại có đức hạnh này.

      Đừng là Như Ý, ngay cả Thược Dược nhìn thấy dáng hôm qua của Như Ý cũng cảm thấy có chút tiếp thụ được, ràng là Quý phi nương nương dịu dàng như vậy, say rượu lại giống hệt tiểu hài tử.

      Bất quá, nhìn thấy Như Ý hoàn toàn sợ ngây người, nàng nhanh chóng lên tiếng an ủi: "Nương nương đừng vội, buổi sáng Hoàng Thượng ra ngoài còn dặn dò nô tỳ chăm sóc người tốt, nét mặt nhìn có tức giận, hẳn là có việc gì. Nương nương cũng có làm chuyện gì khác người."

      Lời này của Thược Dược, hoàn toàn an ủi được Như Ý .

      Như Ý vừa nghĩ đến dáng vẻ bản thân vừa khóc vừa nháo hôm qua, liền cảm thấy dám gặp người.

      Cũng may Thược Dược vẫn chưa nghe được mấy lời kinh người Như Ý hôm qua, nhưng cứ như vậy, cả người Như Ý cũng có chút uể oải. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, nàng ôm quyển sách nằm tháp, có tinh thần như người bị bệnh.

      Triệu Thanh Trạch vừa vào phòng Như Ý phát ra, nhưng bây giờ nàng cảm thấy hôm qua nháo trận như vậy, liền dám nhìn , vội vàng cúi thấp đầu hơn nữa, chỉ kém chôn đầu vào cuốn sách.

      " xem cái gì?" Triệu Thanh Trạch tới bên cạnh Như Ý, giọng hỏi.

      " có gì?" Giọng Như Ý như muỗi kêu.

      "Còn thoải mái?" Triệu Thanh Trạch đưa sờ trán nàng, Như Ý biết mình thể tránh thoát, nàng đành phải kiên trì buông sách.

      " có việc gì, tốt hơn nhiều!"

      Như Ý cúi đầu xuống, giọng : "Hôm qua, là ta thất thố!"

      "Chuyện hôm qua, nàng còn nhớ ?"

      Triệu Thanh Trạch nhìn nàng cúi đầu xuống, lên tiếng hỏi.

      " nhớ , Thược Dược ta náo loạn." Như Ý thành thành trả lời.

      Ánh mắt Triệu Thanh Trạch nặng nề nhìn thoáng qua Như Ý, chỉ lên tiếng : "Sao lại dám nhìn ta ?"

      " có..."

      Lúc này Như Ý nhu thuận như vợ , chỉ kém đứng nghiêm ngay ngắn.

      "Vậy nàng ngẩng đầu lên!"

      Như Ý bất đắc dĩ, chỉ có thể ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Triệu Thanh Trạch nghiêm túc nhìn nàng, lòng nàng khỏi rùng mình, nhất thời biết nên cái gì mới tốt.

      "Hôm qua, những lời nàng với ta, chẳng lẽ đều quên mất!"

      Dường như Triệu Thanh Trạch muốn ràng chuyện hôm qua, cũng khiến Như Ý vừa thẹn vừa quẫn bách.

      Như Ý nhịn được cắn cắn môi dưới, lại hề lên tiếng.
      amandatruc, heartheart788, td2n25 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      có khi còn làm cho t/c 2 người thêm tốt đẹp
      Byn.Small thích bài này.

    3. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 68

      Triệu Thanh Trạch nhìn lướt qua Như Ý, ngồi xuống tháp, tùy tay nhặt quyển sách Như Ý vừa xem lên, lơ đãng lật hai lần, ánh mắt lại nhìn Như Ý.

      "Sao ngồi xuống!"

      Ngữ khí của ôn hòa như cũ, chẳng qua biểu tình mặt lại có ý cười nào. Điều này khiến Như Ý nhìn thấy, cả trái tim nhịn được mà lo sợ bất an.

      "Hôm qua ta làm sai chuyện gì đó, dám ngồi xuống!"

      Như Ý mềm mỏng, mắt lại nhịn được liếc trộm Triệu Thanh Trạch.

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy, đột nhiên lại nở nụ cười, kéo tay Như Ý lại, nhàng dùng ngón cái ma sát da thịt non mềm của Như Ý.

      "Thanh Trạch..."

      Như Ý cảm thấy có chút tự nhiên kêu tiếng.

      Đột nhiên tay Triệu Thanh Trạch sử dụng lực, kéo Như Ý đến bên người, Như Ý bị bất ngờ kịp phòng bị, thiếu chút nữa ngã xuống tháp, rồi lại được Triệu Thanh Trạch đỡ lấy người.

      ấn nàng ngồi đùi mình, tư thế hai người vô cùng thân mật, Như Ý lại cảm thấy cực kỳ được tự nhiên, nàng nhiên động đậy chút, muốn đứng lên, lại bị Triệu Thanh Trạch ôm chặt eo, mở miệng : "Đừng nhúc nhích!"

      Dứt lời, ngón tay sờ sờ khuôn mặt Như Ý.

      "Chuyện hôm qua, nàng nhớ , nhưng ta lại nhớ rất ràng, nàng đừng chống chế!"

      "Ta... ta cũng muốn chống chế, chẳng qua nhớ !"

      Sắc mặt Như Ý quẫn bách, giọng phản bác.

      Triệu Thanh Trạch cười, có chút có hảo ý : "Đây là nàng ."

      Trong lòng Như Ý dự cảm tốt, quả nhiên, chỉ nghe Triệu Thanh Trạch cười tiếp tục : "Hôm qua, nàng ta ăn dấm chua với A Mãn, hâm mộ nàng làm nón cho nó, ta rất vui..."

      "Lời này..."

      Trong đầu Như Ý loáng thoáng có chút ấn tượng ràng, nhưng nàng lại cảm thấy dường như phải như vậy.

      "Đừng ngụy biện. Lúc ấy ta uy nàng uống canh giải rượu, nàng phát giận hất canh lên người ta, lúc ấy ta còn chưa muốn gì nàng! Nàng liền phải kiện xiêm y, về sau xiêm y của ta đều do nàng làm!"

      Mắt Triệu Thanh Trạch chăm chú nhìn thần sắc mặt Như Ý, thấy nàng có chút luống cuống, lại thêm câu: "Những lời này, đừng là nàng chưa từng nha."

      Quả Như Ý muốn phủ nhận, nàng cảm thấy coi như nàng say mèm, cũng cầu thiêu thùa may vá, hơn nữa xiêm y sau này của Triệu Thanh Trạch đều do nàng làm, chuyện này cũng do hôm qua nàng quá, vạn vạn thể thừa nhận.

      "Sao ta có thể như vậy."

      Như Ý cắn răng kiên trì phủ nhận, dù sao thời đại này cũng thiết bị có ghi , có thể Triệu Thanh Trạch tìm ra chứng cớ để chứng minh, huống hồ, nàng nghe Thược Dược , hôm qua, lúc canh giải rượu bưng vào đến bọn họ đều lui ra ngoài.

      "Ta biết nàng chống chế."

      Triệu Thanh Trạch cười bình tĩnh, "Nhưng việc nàng hất canh giải rượu và y phục của ta, nàng chống chế được. Hôm qua ta sai Đặng Tiên để y phục lại."

      xong, Triệu Thanh Trạch liền buông Như Ý ra, từ tháp đứng lên, phân phó về phía bên ngoài: "Đặng Tiên, mang xiêm y hôm qua trẫm thay ra vào đây."

      Lúc này Như Ý hoàn toàn trợn mắt hốc mồm, sao nàng lại nghĩ đến, Triệu Thanh Trạch còn chừa lại chiêu như vậy.

      Nàng nuốt ngụm nước bọt, chạy đến bên cạnh Triệu Thanh Trạch, giữ chặt góc áo của , giọng : "Thanh Trạch, ta tin, đừng để người lấy!"

      "Cái này thể được, miễn cho nàng còn mình như vậy."

      Như Ý còn muốn thêm gì nữa, Đặng Tiên nhanh tay đặt bộ thường phục màu vàng vào khay mang vào, nghiêng mình, hai tay đặt khay lên bàn, sau đó nhanh bước lui về sau ra ngoài.

      Triệu Thanh Trạch bắt được tay Như Ý, dẫn nàng tới trước bàn, tay nhặt bộ thường phục đó lên, lộ ra góc vết bẩn, cười : "Nàng xem, phía này dính canh giải rượu tối qua nàng hắt xuống."

      Dứt lời, giống như còn ngại đủ, cầm thường phục lên, đặt vào tay Như Ý: "Lại , hôm qua người nàng còn dính mùi rượu tan, trẫm phải hầu hạ nàng đêm!"

      Câu sau cùng, Triệu Thanh Trạch có chút mập mờ, Như Ý hoàn toàn đỏ mặt, cũng biết là bị chứng cứ này làm cho xấu hổ và lúng túng, hãy là do câu sau cùng của .

      "Được, được! Ta làm, ta làm còn được sao!"

      Như Ý có biện pháp, ném bộ thường phục tựa như ném củ khoai nóng phỏng tay, trực tiếp vứt xuống khay, sau đó giấu tay ra sau lưng, lên tiếng cam đoan.

      "Sớm thừa nhận phải tốt hơn sao?"

      Triệu Thanh Trạch cười vòng tay qua thắt lưng nàng, ghé sát miệng vào tai Như Ý, giọng : "Yên tâm, cũng để nàng làm hết , ta sợ nàng mệt chết, chẳng qua, nương tử may y phục cho tướng công, là nên thôi!"

      "Ừ!"

      Như Ý đáp như muỗi kêu, Triệu Thanh Trạch lại cười ôm lấy Như Ý khen: "Như Ý của ta ngoan như vậy, ta nên thưởng gì cho nàng mới tốt đây!"

      nhàng cúi đầu hôn trán Như Ý cái, ngoài miệng lại thêm gì nữa.

      Như Ý chỉ cho là lời tâm tình, ngoài nghe xong có chút mặt đỏ, cũng vẫn chưa tích cực.

      Triệu Thanh Trạch với Như Ý chốc lát, thiện phòng đưa ngọ thiện của hai người lên.

      Đợi hai người dùng ngọ thiện xong, còn chưa ngủ, đột nhiên Thược Dược tiến vào thông báo: "Tào muốn tới đây lời từ biệt với Hoàng Thượng và nương nương."

      "Nhũ nương gấp như vậy?"

      Triệu Thanh Trạch nghe xong lời này trái lại có chút hơi hơi kỳ quái, quay đầu nhìn Như Ý cười : "Sáng nay ta vừa truyền đạo thánh chỉ cho Tào gia, cũng ban thưởng trạch viện cho Tào gia, xem ra nhũ nương đợi kịp muốn đoàn tụ với nhi tử!"

      xong lời này, ngữ khí ôn hòa phân phó Thược Dược: "Vậy mời nhũ nương vào ! Cũng phải người ngoài, cần tiếp kiến ngoài đại sảnh!"

      Thược Dược cười nhận lời lui xuống.

      Lúc Thược Dược đến đại sảnh vừa lúc nhìn thấy hai người Tào nhũ nương và Tào Thụy đứng chờ trong sảnh, Tào Thụy đỡ Tào nhũ nương đứng. Nàng dừng bước chút, hít sâu hơi, cười tới, ngữ khí ôn nhu : " , Hoàng Thượng người phải người ngoài, cho nên mời người vào phòng lời từ biệt!"

      Tào nhũ nương nghe vậy gật đầu cười, lại nhìn về phía Tào Thụy phía sau, mở miệng : "Thụy nhi, trong phòng ngươi tiện, ngươi ở nơi này chờ nương, nương vào lời từ biệt Hoàng Thượng!"

      "Được! Nương, người cẩn thận."

      Tào Thụy cẩn thận dặn dò, Thược Dược lại cười đỡ tay khác của Tào nhũ nương, mở miệng : "Tào công tử đừng lo lắng, nô tỳ chiếu cố ."

      "Vậy làm phiền Thược Dược nương!"

      Tào Thụy ôm quyền cảm kích cười với Thược Dược, Thược Dược lại cúi đầu xuống, gì nữa, chỉ cẩn thận đỡ Tào nhũ nương về phía phòng bên.

      Tào nhũ nương vừa vào tẩm cung cung kính quỳ gối xuống đất hành lễ tạ ơn.

      "Nhũ nương là, nhanh đứng lên ."

      Triệu Thanh Trạch lắc đầu cười, Như Ý ở bên nhìn thấy, cũng vội vàng để Thược Dược đỡ người dậy.

      " , đúng, bây giờ nhũ nương là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ta cũng nên gọi Tào lão phu nhân!" Như Ý cười mở miệng .

      Tào nhũ nương mới thăng làm Tào lão phu nhân nghe vậy chỉ cười : "Ở trong lòng nô tỳ, Tào phu nhân, tiếng nhũ nương Hoàng Thượng, tiếng của Quý phi nương nương là tôn quý."

      Lời này Tào lão phu nhân là phát ra từ nội tâm, cũng là tình hình thực tế. Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, triều đình phong thưởng xuống phải là người, hơn nữa cũng chỉ là danh hiệu, thậm chí rất nhiều quý nhân trong cung căn bản nhớ được phu nhân đó là ai, nhưng nhũ nương Hoàng Thượng, quý phi nương nương gọi là , điều này đại biểu lại rất vinh sủng.

      Triệu Thanh Trạch và Như Ý nghe vậy cũng cười theo. Như Ý cười : " mau ngồi ! Ta cũng quen xưng hô ."

      Tào lão phu nhân cũng chối từ, ngồi xuống chỗ bọn họ sắp xếp.

      "Hôm nay nhũ nương tới lời từ biệt, phỏng chừng về nhà còn có rất nhiều chuyện tình cần xử lý, trẫm cũng nhiều lời, chẳng qua ngày sau nhũ nương phải thường tiến cung đến ngồi chút."

      Triệu Thanh Trạch cười mở miệng .

      "Chỉ cần Hoàng Thượng và nương nương ghét bỏ, tự nhiên nô tỳ muốn thường xuyên đến lải nhải với Hoàng Thượng và Quý phi nương nương."

      Khóe mắt Tào lão phu nhân cười ra nếp nhăn, nhưng người lại xuất cỗ vui sướng.

      "Sao còn tự xưng nô tỳ?"

      Như Ý cười nhắc nhở câu.

      Mà Triệu Thanh Trạch nghe vậy trong lòng cũng hơi hơi rung động, nhưng mặt vẫn cười : "Nay nhũ nương tự xưng nô tỳ rất tốt!"

      Kỳ Tào lão phu nhân tính là cung nhân trong cung, lúc trước, Triệu Thanh Trạch còn là Thái Tử, vào lúc Tào gia gặp nạn muốn đón Tào nhũ nương tiến cung chiếu cố, ai biết tuy rằng Tào nhũ nương được đón vào cung, lại cố chấp xem mình thành cung nhân, lúc ấy quản lý tẩm cung Thái Tử trong Đông cung. Mà tự xưng cũng giữ lại từ đó.

      Dường như Tào lão phu nhân cũng nhớ đến chuyện cũ, lại cười : "Xem cái miệng này cũng là thói quen, chốc sửa được."

      Triệu Thanh Trạch cũng nhiều lời, chỉ cười : "Nếu nhũ nương còn muốn xuất cung, trẫm cũng giữ lại, bất quá trạch viện là trẫm ban thưởng, tuy rằng trước kia Tào gia cũng có, nhưng rời rạc, xa cách, trẫm sai người chọn hai mươi cung nhân đưa qua cho các ngươi, là để chúc mừng việc nhũ nương và A Thụy thăng quan."

      "Người trong cung tự nhiên rất tốt, ban thưởng đến Tào gia khỏi lãng phí..."

      Tào lão phu nhân nghe vậy có chút kinh hãi, mà Triệu Thanh Trạch chỉ cười khoát tay : "Nhũ nương đừng từ chối, hơn nữa phải nhũ nương sốt ruột thu xếp hôn cho A Thụy sao? Trong chốc lát cũng tìm thấy người thích hợp, nhưng bên người Tào Thụy có thể để mấy người hầu hạ trước, trong cung ra ngoài, ít nhất xuất thân trong sạch, quy củ cũng tốt. Đối với các nàng mà cũng là đường ra."

      Tào lão phu nhân nghe vậy có chút dao động.

      Triệu Thanh Trạch và Như Ý đưa Tào nhũ nương , Như Ý lại nhịn được thở dài hơi.

      Triệu Thanh Trạch nhìn thoáng qua Như Ý, cười hỏi: "Sao thế?"

      " có gì?" Như Ý lắc lắc đầu, rồi lại nhịn được , "Chẳng qua khó chịu thay những cung nữ bị chàng ban thưởng cho Tào Thụy làm thiếp, cũng khó chịu thay thê tử tương lai của Tào Thụy..."

      "Nàng tại... là... càng ngày cái gì cũng dám !"

      Triệu Thanh Trạch lắc đầu cười, dường như bắt đầu giải thích câu: "Những cung nữ kia, có thể giống nàng, đối với các nàng mà , có thể sau khi bị ta thưởng đến Tào gia, hẳn phải cơ hội. Ở trong cung, ta canh chừng mình nàng, các nàng sống chỉ uổng phí thanh xuân. Mà thê tử Tào Thụy, bên cạnh trượng phu tuy có thị thiếp, mặc dù trong cung thưởng tên tuổi dễ nghe, nhưng chung quy có bối cảnh gì, cũng hẳn là chuyện may mắn."

      Như Ý gì, nàng vốn cũng biết bản thân suy nghĩ nhiều, ở thời đại này, Hoàng Thượng thưởng cung nữ cho thần tử, kỳ chỉ là thủ đoạn biểu vinh sủng mà thôi. Bất quá, nghe Triệu Thanh Trạch với nàng, canh chừng mình nàng, nàng vẫn nhịn được có chút xúc động.

      Nàng chớp mắt, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện, cười : "Nghe Hoàng Thượng như vậy, ta cũng nghĩ đến chuyện, muốn cầu Hoàng Thượng ân điển."

      "Chuyện gì?"

      Triệu Thanh Trạch nhìn Như Ý hỏi.

      "Thược Dược bên cạnh ta, nếu giữ nàng đến 25 tuổi mới thả xuất cung, ngược lại chỉ sợ khó tìm được mối hôn , lúc trước nàng theo giúp ta đến Đông Hạng Khẩu, lại vẫn tỉ mỉ chăm sóc ta, cho nên ta muốn cầu cho nàng ân điển."

      Tuy rằng Như Ý vẫn cảm thấy quy định cung nữ đến 25 tuổi mới có thể thả xuất cung rất vô nhân đạo, chung quy ở thời đại này, nữ tử mười mấy tuổi thành thân mới là bình thường, vượt qua 18 tuổi đều là lỡ , nhưng , nàng chưa từng nghĩ tới việc thay đổi cái quy định này. quy định này vô nhân đạo rồi thay đổi, vậy chẳng phải quy định của hoạn quan càng vô nhân đạo hơn sao...

      Nay tuy nàng ở địa vị cao, nhưng có năng lực lớn như vậy để thay đổi quy định sử dụng thời gian dài, nhưng Thược Dược là người bên cạnh nàng, đến cùng nàng muốn bất công chút.

      "Chuyện nào có đáng gì, đợi đến lúc nàng muốn xuất cung, nàng có thể làm chủ. Nếu muốn tìm mối hôn tốt, chúng ta làm chủ cho nàng, đồ cưới cũng do chúng ta bỏ ra!"

      Chuyện này, đối với Triệu Thanh Trạch mà , bất quá là chuyện thể hơn, tất nhiên đáp ứng liên tục.

      "Vậy ta thay Thược Dược cảm tạ trước." Như Ý lấy được đáp án hài lòng, mặt mày hớn hở.

      Thược Dược dìu Tào lão phu nhân tới đại sảnh, vốn dĩ Tào Thụy đứng ở bên chờ liền vội vàng tiến lên đỡ Tào lão phu nhân.

      " lời từ biệt Hoàng Thượng và Quý phi nương nương, Hoàng Thượng còn cho hai mươi cung nhân, thời gian cũng còn sớm, chúng ta về nhà thôi."

      "Được, nương, người đừng vội!" Khuôn mặt tuấn tú của Tào Thụy treo tươi cười săn sóc, mở miệng , "Nương, chân còn chưa khỏi hẳn, chậm chút, đợi ra đến cửa cung, liền ngồi xe rồi!"

      Ở trong cung, ngoại trừ chủ tử đứng đầu cung, đều chuẩn cưỡi ngựa ngồi kiệu như nhau, người khác trừ phi chủ tử bên ban cho phần này ân sủng mới có thể.

      Tuy rằng Triệu Thanh Trạch cũng săn sóc Tào nhũ nương, nhưng rốt cuộc vẫn là nam nhân, cũng suy tính đặc biệt cẩn thận.

      Mà Thược Dược đứng ở bên nghe vậy, lại vội hỏi: "Chân dễ lại, nô tỳ bẩm báo Hoàng Thượng và nương nương tiếng!"

      "Đừng !"

      Tào lão phu nhân vội vàng kéo Thược Dược lại, cười : "Đừng vì chút chuyện này mà kinh động Hoàng Thượng và nương nương, lúc này, có thể hai vị chủ tử ngủ lại."

      Mà Tào Thụy đứng ở bên cũng cười : "Cám ơn lòng tốt của Thược Dược nương, bất quá ta cõng nương ta ra ngoài được rồi!"

      Dứt lời, Tào Thụy liền ngồi xổm người xuống, để Tào nhũ nương tựa vào lưng .

      Tào lão phu nhân vốn muốn ngăn cản, nhưng sợ Thược Dược chạy cầu tình cho mình, vì thế liền lại gần ngồi lên.

      Tào Thụy cõng Tào lão phu nhân lên, sau khi đứng vững, lại hơi khom lưng về phía Thược Dược, tươi cười cảm kích : "Còn phải đa tạ Thược Dược nương chiếu cố nương ta."

      xong, tay đỡ Tào lão phu nhân, tay lấy cái hà bao người ra, đưa cho Thược Dược.

      ", ..."

      Sắc mặt Thược Dược có chút tái nhợt, liên tục vẫy tay, thanh rất : " cũng rất chiếu cố ta, là ta nên làm ."

      "Thược Dược nương, chỉ là chút lòng thành, ngươi nhận lấy !"

      Tào Thụy tươi cười sang sảng, mang theo chút bóng râm, sắc mặt Thược Dược lại trở nên tái nhợt, cái gì cũng chịu nhận.

      "Đúng vậy, Thược Dược, ngươi hãy nhận ."

      Tào lão phu nhân cười mở miệng, "Ngày sau, ta đây hằng ngày muốn vào cung, chỉ sợ còn muốn làm phiền ngươi!"

      " có chuyện tìm ta tốt. dám làm phiền."

      Thược Dược cúi đầu, cuối cùng nhận lấy cái hà bao kia.

      P/s: chương này rất mập mờ, hehe...
      amandatruc, heartheart788, td2n20 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      liệu có gian tình giữa TD vs TT ko nhỉ???
      Byn.Small thích bài này.

    5. meomeoconmeo

      meomeoconmeo Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23
      Hóng chương mới của b
      Byn.Small thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :