1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
      Chương 035 – Thủy tinh * Cao tăng * Kim cương


      Huyền Diệp và Chỉ Lan vừa bước vào xưởng có rất nhiều người nghênh đón, Huyền Diệp chỉ bảo họ đứng lên rồi gọi chủ quản hỏi riêng.

      “Tình hình sản xuất thủy tinh đến đâu rồi?” Huyền Diệp vốn định xem thủy tinh thành phẩm ngay lập tức, nhưng nhìn Chỉ Lan nóng bức mệt mỏi, suy nghĩ chút liền , “Thôi, nghỉ ngơi lát , đặt mấy khối băng trong phòng, pha trà, rồi mang mấy sản phẩm thủy tinh vào đây.”

      Chủ quản vội vàng cúi đầu, cung kính trả lời, nhưng lòng méo xệch, nơi này kiếm đâu ra băng, ông chủ này ràng là biết khó khăn của nhân gian, xem ra chỉ có tìm cách vay mượn.

      “Lan nhi vẫn còn nóng sao?” Huyền Diệp nhấp ngụm trà, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

      sao ạ.” Khi ở trong cung Chỉ Lan vốn thấy khổ sở vì nóng, thứ nhất là vì có băng làm mát, thứ hai là có cung nữ quạt, lần này xuất cung mệt mỏi.

      “Quảng Tế Tự là chỗ tránh nóng, lúc nữa đến đấy dễ chịu hơn.” Huyền Diệp dỗ dành thuyết phục Chỉ Lan, để tránh việc nàng đòi về cung, hôm nay xuất cung, mục đích chính là tìm cao tăng giải mộng.

      “Vâng, biểu ca, thủy tinh là cái gì ạ?” Chỉ Lan giả vờ thắc mắc.

      lát nữa em nhìn thấy biết.” Huyền Diệp biết giải thích thế nào, ra có là người đại cũng biết giải thích.

      “A.” Chỉ Lan suy nghĩ người làm ra thủy tinh là ai, nàng cảm thấy mười người xuyên mà có người biết làm thủy tinh là quá giỏi rồi, hơn nữa nhất định phải là học Hóa chuyên ngành, nếu cũng là gia đình có xưởng sản xuất thủy tinh, so với những nhân tài xuyên mang theo tri thức kỹ thuật đại, nàng cảm thấy bản thân kém cỏi.

      Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan có phần mệt mỏi cũng lo lắng, rất tự tin là Chỉ Lan nhìn thấy thủy tinh khẳng định thấy phấn chấn.

      “Gia, đây là sản phẩm làm theo phương pháp ngài đưa.” Chủ quản đặt hộp gỗ lên bàn.

      Huyền Diệp mở hộp, bên trong quả nhiên là thủy tinh từng thấy trong mộng, kỹ thuật sản xuất vẫn còn thơ sơ, nhưng ảnh hưởng tới sức hấp dẫn của khối thủy tinh. Đó là khối thủy tinh trong, cầm lên có thể mơ hồ thấy được cảnh vật bên trong, thời Thanh sơ mà làm được sản phẩm thủy tinh thế này phải là rất khá.

      Chỉ Lan nhìn khối thủy tinh, biết tại sao lại thấy giống đồ nhựa, nhưng nàng vẫn làm ra vẻ rất kinh ngạc.

      “Biểu ca, thứ này đẹp, gần như trong suốt! Đây là thủy tinh sao?”

      Huyền Diệp rất hài lòng với phản ứng của Chỉ Lan, gật đầu , “ ra đây mới chỉ là bán thành phẩm, khi kỹ thuật chế tạo tốt hơn làm được những sản phẩm còn tinh xảo hơn.”

      Chỉ Lan gật đầu dù hiểu hết, nàng có hứng thú với thủy tinh, nhưng muốn làm Huyền Diệp mất hứng.

      “Biểu ca, ai nghĩ ra thứ này vậy? thông minh!”

      “Tôi cũng biết, là thuộc hạ dâng lên.” Huyền Diệp thể là thứ thấy trong mơ, vậy hoang đường quá.

      “A.” Chỉ Lan biết hỏi được gì nữa nên cúi đầu uống trà, nàng dùng hành động tỏ vẻ nàng rất buồn chán, muốn rời khỏi chỗ này.

      Huyền Diệp cũng nhìn ra Chỉ Lan muốn ngồi đây nữa, vì vậy cho báo cáo nhanh rồi lên đường Quảng Tế Tự.

      “Gia, có băng rồi.” Tổng quản vừa dứt lời liền hối hận, sao chưa gì , đừng có phải là có thể mang băng trả cho người ta.

      “Uh, đặt vào trong xe.” Nhìn Huyền Diệp thèm quay đầu, tổng quản cảm thấy tổn thương sâu sắc.

      Có khối băng trong xe quả nhiên dễ chịu hơn, Chỉ Lan nghĩ nếu có thể vén rèm càng tốt. Nhưng nàng còn tâm trí nghĩ đến chuyện nóng hay nóng nữa, bởi vì Huyền Diệp lại ngồi bên cạnh nàng.

      “Biểu ca.” Chỉ Lan có chút sợ hãi, vì vậy thanh cũng hơn.

      “Có chuyện gì?” Huyền Diệp biết Chỉ Lan nghĩ gì, nhưng vì muốn đùa nàng nên làm ra vẻ hay biết gì.

      có gì ạ.” Chỉ Lan uể oải cúi đầu, nàng có dũng khí bảo Huyền Diệp ngồi xa ra chút, cũng nên ôm nàng hay hôn thân mật gì đó.

      Huyền Diệp cười khẽ, làm khó Chỉ Lan nữa, nhắm mắt suy nghĩ, Chỉ Lan cũng gì, bình an vô đến Quảng Tế Tự.

      Quảng Tế Tự là đạo trường của Luật Tông giai đoạn Thanh sơ, Luật Tông là tông phái của Phật Giáo, vì nghiên cứu tuân thủ các điều giới luật mà gọi là Luật Tông. Từ năm Thuận Trị thứ 5, Thuận Trị Đế để Ngọc Quang luật sư khai đường truyền thành trong chùa, tính ra được 20 năm. Trong thời gian đó Quảng Tế Tự có trải qua nhiều lần tu sửa, nhưng vẫn duy trì được thịnh vượng từ thời Minh.

      Quảng Tế Tự có ba đường vào, Huyền Diệp và Chỉ Lan đường bình thường, qua cổng là thấy Thiên Vương Điện nổi tiếng, bên trong có rất nhiều người dâng hương, quả nhiên hương khói thịnh vượng.

      “Vị thí chủ, mời bên này.” tiểu sa di nhìn thấy nhóm Huyền Diệp vào nhanh chóng tới dẫn đường.

      “Uh.” Huyền Diệp đương nhiên tới mà chuẩn bị trước, trước khi tới phái người báo với trụ trì, vì vậy trụ trì và vị cao tăng vân du mới về chờ

      “Lan nhi, em Đại Hùng Điện thắp nén hương trước. Biểu ca… biểu ca có mấy chuyện muốn riêng với trụ trì.” Huyền Diệp thể muốn nhờ cao tăng giải mộng.

      “Dạ, biểu ca đừng chuyện lâu nhé.” Chỉ Lan đá đá hòn đá bên chân, lần xuất cung này chẳng có gì thú vị.

      “Vậy em chờ , đừng lại lung tung biết ?” Huyền Diệp lại dặn dò bọn thuộc hạ mới theo tiểu sa di.

      Trong phòng quả nhiên có hai vị hòa thượng chờ, người mặc nhìn đẹp hơn chút là trụ trì, vậy vị hòa thượng mặc mộc mạc kia chính là cao tăng vân du mới về. Trụ trì nhìn Huyền Diệp vào, cúi người chào rồi ra, ông ấy biết có chuyện nên nghe, ông ấy chỉ phụ trách làm trung gian liên lạc thôi.

      biết phải xưng hô với đại sư thế nào?” Huyền Diệp ngồi xuống hỏi.

      “Bần tăng pháp danh Thường Hòa, thí chủ lần này đến đây có chuyện gì muốn hỏi bần tăng sao?” Vị hòa thượng Thường Hòa này vòng vo tam quốc, hỏi thẳng Huyền Diệp muốn gì, dù ông ấy chỉ là hòa thượng, nhưng thời gian của hòa thượng cũng rất quý giá.

      “Mấy ngày trước ta có giấc mộng, giấc mộng đó rất chân , khiến ta phân biệt được là hay giả.” ra Huyền Diệp cũng ôm hy vọng gì lớn, nhưng chuyện này huyền diệu khó giải thích, giải quyết được chỉ có thể xin ý kiến chuyên gia.

      biết lý do gì khiến thí chủ đánh giá giấc mộng chân ?”

      “Bởi vì vật xuất trong mộng thực tồn tại.”

      Thường Hòa biết thiếu niên trước mắt thân phận cao quý, vì thế hỏi mơ thấy chuyện gì, hơn nữa tuy ông ấy xưng là cao tăng, nhưng cũng là có chút thành tựu ở lĩnh vực phật pháp thôi, đổi thành đại chính là nhà nghiên cứu thuyết pháp, bảo ông ấy giả làm thần phật hơi quá sức. Nhưng dù gì Thường Hòa cũng là nhân vật thân kinh bách chiến, dễ dàng được những lời mông lung.

      “Bần tăng thấy thí chủ tướng mạo bất phàm, cuộc đời nhất định suôn sẻ, nhưng nhân sinh mười việc có đến tám chín được như ý, có lẽ giấc mộng là để cảnh tỉnh thí chủ.” Thường Hòa dừng chút, “Thí chủ chỉ cần thuận theo tâm ý, đừng để ngoại vật cám dỗ là có thể gặp dữ hóa lành.”

      Huyền Diệp cũng biết hòa thượng này quá hay , cũng chỉ có thể gật đầu, quyết định trở về nghiền ngẫm tốt mấy câu đó

      “Vậy cảm tạ đại sư.” Huyền Diệp chắp tay đứng dậy, tiểu biểu muội vẫn còn ở bên ngoài chờ , cũng thể trì hoãn quá lâu.

      “Thí chủ thong thả.” Thoạt nhìn Thường Hòa rất có phong phạm đại sư, nhưng ông ấy tự biết khả năng của mình, làm gì có ai nhìn tướng nhìn chữ mà được vận mệnh cả đời, giải mộng càng phải sở trường của ông ấy, quý nhân có chuyện, đành lôi ông ấy ra chống đỡ thôi.

      Huyền Diệp vừa ra khỏi cửa liền thấy Chỉ Lan tán gẫu cùng khác dưới tàng cây, dù nàng cười, nhưng Huyền Diệp dám khẳng định nha đầu này buồn chán chịu nổi rồi. Huyền Diệp nhanh chậm đến, mới phát người chuyện cùng Chỉ Lan là người chán ghét nhất trong giấc mộng kia, Hách Xá Lí Bảo Doanh.

      “Nô tỳ tham kiến Tam aka, Tam aka cát tường.” Hách Xá Lí thấy Huyền Diệp tới, có chút tình nguyện hành lễ, phải tự xưng là nô tỳ, ta cảm thấy rất tổn thương.

      Huyền Diệp thèm liếc đến ta với Chỉ Lan, “Em có vẻ buồn chán, chúng ta dạo phố lúc.”

      Hách Xá Lí phải nhún mình hành lễ vốn thấy ấm ức, nghe Huyền Diệp xong càng giận hơn, sao lại buồn chán, ý là chuyện với ta rất đáng chán sao?

      Huyền Diệp xong mới làm ra vẻ như giờ mới thấy Hách Xá Lí, : “Đứng lên .” Cũng hỏi “nàng là ai”, cầm tay Chỉ Lan luôn.

      “Tam aka xin dừng bước.” Hách Xá Lí vốn luôn cho rằng Huyền Diệp chỉ nhìn thấy ta nhất định sững sờ ngỡ ngàng phen, ngờ đâu chẳng buồn nhìn quay lưng . Dù ta thích Huyền Diệp thậm chí có chút khinh thường, nhưng chỉ có thể là ta ghét bỏ , mà phải là ghét bỏ ta, thế nên quyết đoán hành động để gây chú ý.

      biết vị tiểu thư này có chuyện gì?” Huyền Diệp quay đầu quan sát Hách Xá Lí.

      có gì, chỉ là nô tỳ và Chỉ Lan muội muội vừa gặp mà như quen, muốn tặng muội muội lễ vật ra mắt.” Hách Xá Lí lấy từ trong túi tiền ra viên kim cương màu hồng nhạt, viên kim cương kia long lanh trong suốt, Chỉ Lan vừa nhìn liền thích, nhưng nàng biết lễ vật ra mắt chỉ là cái cớ mà Hách Xá Lí lấy bừa, mục tiêu đích thực là Hoàng đế tương lai đứng bên cạnh nàng cơ.

      “Ah? Vậy Gia thay mặt biểu muội cảm ơn.” Huyền Diệp cũng biết Hách Xá Lí chỉ gây chú ý với , nhưng Chỉ Lan có vẻ thích thứ đó, cũng coi như nhận.

      “Chỉ Lan cảm ơn tỷ tỷ.” Chỉ Lan cũng cười cám ơn, nhìn qua khác nào hai chị em tốt.

      thôi!” Huyền Diệp phớt lờ Hách Xá Lí, nắm tay Chỉ Lan quay lưng .

      Hách Xá Lí nhìn bóng lưng hai người xa khuất, mới nhếch môi cười mỉa, trèo càng cao ngã càng đau, chưa chắc tiểu Đông thị có mệnh để mà hưởng thụ tình của bậc đế vương.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: công nghệ chế tác thủy tinh thời Khang Ung Càn rất phát triển, mọi người có thể xem chế phẩm thời kỳ đó, đẹp lắm. ~

      lẽ đồng chí Hách Xá Lí chuẩn bị xuất chiêu? ~

      Linh cảm mách bảo tôi ta chỉ là vật hi sinh. ~
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    2. ChangHanie

      ChangHanie New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      9
      Chương 36

      Chỉ Lan ngồi trong phòng, quan sát viên kim cương dưới ánh mặt trời, kích cỡ khoảng nửa quả trứng gà, nếu khéo có thể chế tác thành cả bộ trang sức, ở thời đại này cũng coi là viên kim cương hoàn mỹ. Đáng ngại ở chỗ hễ đưa tới gần Tị độc châu là Tị độc châu liền phát sáng, trước kia nàng mua Tị độc châu để đề phòng hậu cung thâm hiểm, nhưng từ ngày đó đến giờ nó chưa từng phát sáng, nàng gần như sắp quên.


      Chỉ Lan nhìn cái tên đứng đầu “danh sách thù địch” rồi kéo xuống, trường hợp này nàng cảm thấy có phần khó nghĩ, dù sao bọn họ cũng có thể là đồng hương, vì thế Chỉ Lan có ác cảm với Hách Xá Lí, nàng có kiểu khái niệm ngươi sống ta chết khi gặp thiếu nữ xuyên khác. Ngược lại, có thể gặp người từng sống ở xã hội đại, nhận giáo dục đại ở thế giới cổ đại này nàng còn cảm thấy có phần may mắn, tuy nhất định phải thành bằng hữu, nhưng bị “đồng hương” ám hại, nàng cảm thấy có chút bất ngờ.

      Chỉ Lan cũng biết rốt cuộc viên kim cương này có tác dụng gì, nhưng chắc cũng chỉ quanh quẩn lại làm người ta chết dần chết mòn hoặc thể có thai đại loại thế, nàng thở dài, quyết định vứt.

      “Uyên Ương, ném viên đá này .” Chỉ Lan suy nghĩ chút, lo có người thấy nó đẹp mắt nhặt lại, còn thêm, “ được để người khác thấy rồi nhặt lại, biết ?”

      Uyên Ương hiểu tại sao chủ tử lại muốn vứt vật đẹp mắt như thế, nhưng thắc mắc nhiều, nhận viên đá rồi lui xuống, vừa ra đến cửa gặp Tam aka.

      “Nô tỳ thỉnh an Tam aka, Tam aka cát tường.” Uyên Ương vội vàng hành lễ.

      “Uh.” Huyền Diệp gật đầu, định tiếp, có lẽ do khả năng quan sát sắc bén, liếc mắt liền thấy viên đá màu hồng nhạt trong tay Uyên Ương

      “Đây là…?” Huyền Diệp có chút nghi hoặc.

      “Cách cách sai nô tỳ mang vứt.” Uyên Ương hầu hạ nhiều năm nên rất tinh ý, vừa nghe là biết Huyền Diệp muốn hỏi gì

      “Vậy ngươi lui ra .” Huyền Diệp cũng hỏi nhiều, dù sao cũng chỉ là viên đá, thích vứt cũng tốt.

      “Biểu ca sao lại tới?” Chỉ Lan đứng dậy thỉnh an Huyền Diệp, bình thường Huyền Diệp bận rộn công việc, giờ này lại tới thăm nàng nàng thấy kỳ quái.

      có gì, ngồi .” Huyền Diệp rất tự nhiên đến cầm tay Chỉ Lan, Chỉ Lan biết nghĩ gì thoáng cái đỏ mặt

      “Sao mặt lại đỏ thế này, nóng quá sao? Tôi bảo Tiểu Lý Tử mang băng qua vẫn chưa nhận được sao?” Huyền Diệp sờ trán Chỉ Lan, lẽ sinh bệnh?

      “Chắc là do trời quá nóng, băng em nhận được rồi, nhưng lúc nãy thấy chưa nóng quá nên dùng.” Chỉ Lan có chút quẫn bách, “Biểu ca hôm nay có công việc phải xử lý sao? Sao lại tới tìm em lúc này?”

      “Hoàng ama chuẩn bị phái tôi Giang Nam chuyến, mấy tháng nữa mới về, ngày mai xuất phát, tôi đến báo với em.”

      Chỉ Lan cũng hỏi Huyền diệp làm gì, đấy phải vấn đề nàng nên tò mò, “Vậy đến lúc biểu ca trở về tuyển tú nữ xong xuôi.” Chỉ Lan lời này chính xác là để thăm dò, hơn nữa ý tứ rất ràng, nàng tin Huyền Diệp cũng biết nàng muốn gì.

      “Tiểu nha đầu ghen tuông sao?” Huyền Diệp véo mũi Chỉ Lan, cười rất vui vẻ.”Em yên tâm, biểu ca phụ em.” biết tại sao Huyền Diệp đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra trong giấc mộng kia, lòng trào dâng mùi vị thể diễn tả.

      “Biểu ca trêu em, ai ghen chứ, muốn cưới bao nhiêu cưới, liên quan gì tới em.” Mặc dù Chỉ Lan thế nhưng ra lòng suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể khiến Huyền Diệp ba năm đụng vào nữ nhân khác.

      được bừa, tại sao lại liên quan tới em?!” Huyền Diệp vừa nghe Chỉ Lan thế liền hóa đá nụ cười, giọng điệu cũng lộ vẻ nghiêm khắc, khiến Chỉ Lan giật mình

      “Biểu ca sao chứ? Mấy ngày gần đây hơi kỳ lạ?” Chỉ Lan nghĩ Huyền Diệp xe ngựa hôm qua so với trước kia như trời vực, bình thường Huyền Diệp luôn có vẻ uyên thâm bị làm khó bao giờ, nhưng mấy ngày gần đây tâm trạng của có vẻ rất phập phù, đối với thành viên hoàng thất phải biết che dấu tâm tư đấy phải chuyện tốt.

      “Tôi có chuyện gì, nhưng lời vừa rồi sau này được nhắc lại nữa, nhớ ?” Huyền Diệp dịu giọng hơn, nhưng vẫn thể cứng rắn cho phản đối.

      “Vâng.” Chỉ Lan ngoan ngoãn gật đầu, ra vẫn biết Huyền Diệp bảo được nhắc lại là được nhắc lại câu nào.

      “Thế mới ngoan.” Huyền Diệp hài lòng, nhưng vẫn phải dặn dò Chỉ Lan mấy việc mới an tâm.

      “Tôi xa em phải chú ý giữ gìn sức khỏe, trời nóng lấy băng ra dùng, phần băng hai tháng tới tôi chuyển cho em hết. Còn nữa, sau khi tuyển tú được ngang bướng, tốt nhất nên ra ngoài, tránh gây thị phi, đặc biệt đề phòng các tú nữ.”

      Huyền Diệp hiểu Chỉ Lan rất , có thông minh nhưng chỉ là khôn vặt, nếu phải so bản lĩnh , Chỉ Lan tính là đối thủ mạnh, nhưng bận tâm, nữ nhân của bảo vệ tốt, vô dụng như Khang Hi trong giấc mộng kia. Hơn nữa là hoàng tử có tham vọng, cũng hy vọng người con mình người thủ đoạn ghê ghớm.

      “Biểu ca yên tâm!” Từ khi xuyên , Chỉ Lan sống đúng chuẩn của tiểu thư khuê các, ra cửa trước, bước cửa sau, ngoài lúc ở trước mặt Huyền Diệp có cởi mở hơn, còn lại đều giữ nghiêm quy củ, nàng biết bản thân sắc sảo gì, giữ quy củ mới bảo vệ được bản thân, chỉ cần phạm sai lầm, có ai bới móc được nàng.

      “Tôi vừa thấy Uyên Ương em sai vứt viên đá màu hồng kia, sao đột nhiên lại chán rồi?”

      có gì.” Chỉ Lan thể là viên kim cương kia có độc, nàng muốn để Huyền Diệp biết chuyện kiểu đấy, cảnh hãm hại nhau còn nhiều, thể lần nào cũng tìm Huyền Diệp cáo trạng.

      “Uh, vứt cũng tốt, tôi tìm khối ngọc Hòa Điền tặng em.” Là người cổ đại, Huyền Diệp vẫn thích ngọc hơn, hoàn toàn có khái niệm gì về kim cương, trong mắt đó chỉ là viên đá hơi đẹp mắt.

      “Cám ơn biểu ca, biểu ca ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn, sớm ngày trở về.” Nếu phải đồ trong hệ thống thể lôi ra tùy tiện tránh hoài nghi của người khác, Chỉ Lan đưa đan dược giải độc cho Huyền Diệp mang theo.
      Loading...


      “Em yên tâm, tôi còn việc phải làm, có chuyện gì giải quyết được phải tìm ngạch nương, biết ?” Huyền Diệp vẫn chưa yên lòng.

      “Dạ, biết.” Mặc dù Chỉ Lan cảm thấy Huyền Diệp có phần dông dài, nhưng cũng biết đấy là biểu của quan tâm, lòng rất ấm áp.

      Huyền Diệp về Aka Sở cho gọi mấy tâm phúc tới.

      “Điều tra thế nào rồi?” Huyền Diệp hạ quyết tâm phải an bài xong xuôi trước khi xuất phát, tránh việc có ở đây lại phát sinh tình huống bất ngờ.

      “Hồi Tam aka, Hách Xá Lí thị quả có chỗ cổ quái, khi ta ngủ cho người hầu kẻ hạ nào bén mảng vào phòng, Nghênh Xuân từng lén vào, phát giường có ai, nhưng lúc sau lại biết từ đâu ra.” Người báo cáo là Ngụy Đông Đình, là con trai của nhũ mẫu của Huyền Diệp, lớn lên cùng Huyền Diệp, quan hệ thân thiết nên mới được Huyền Diệp giao nhiệm vụ này.

      “Cái đứa Nghênh Xuân đấy có tiết lộ với thám tử của Hoàng ama chưa?” Huyền Diệp xoay nhẫn ngọc ngón cái, biết qua mặt được Thuận Trị, cũng có ý định giấu diếm, có thể tạm coi đấy là cách thức trao đổi tin tức của cha con họ.

      “Nô tài nghĩ Hoàng thượng cũng biết rồi.” Ngụy Đông Đình đáp.

      “Biết là tốt rồi.” Huyền Diệp nghĩ đến kết cục của Hách Xá Lí trong mộng, nhếch môi cười mỉa, buông tha cho ta sao? vốn định đích thân ra tay, nhưng lại phải làm nhiệm vụ, chỉ có thể mượn tay người khác. Nhưng cũng cho thấy đa phần chuyện trong mộng là có , làm được thủy tinh, xi măng phái người làm, Hách Xá Lí này cũng có vấn đề. phải là Huyền Diệp tin giấc mộng kia, mà là tin tưởng bản thân hơn.

      “Hai tháng tới ngươi phải bảo vệ Đông cách cách tốt, nhiều khả năng có kẻ sắp ra tay.” Chưa dứt lời mà giọng trầm rét lạnh, Ngụy Đông Đình càng thêm khẳng định vị trí của Đông cách cách trong lòng chủ tử.

      “Nô tài tuân mệnh.”

      “Được rồi, lui xuống .” Huyền Diệp nhìn hoa nở bên ngoài, cười trầm, giờ chỉ là vấn đề thời gian, nhất định phải giữ được Chỉ Lan.

      ———— ———— Đường phân cách “Thuận Trị liên quan”———— ———— ————

      “Các ngươi khẳng định?!” Sắc mặt Thuận Trị rất tốt, có ai phát ra chuyện tiểu thiếp tương lai của con trai mình có thể là quái mà lại vui vẻ được chứ, nhất là ông ấy từng khoe với Thanh Uyển rằng đấy là lựa chọn rất ưu việt.

      “Hồi Hoàng thượng, nô tài tận mắt thấy Hách Xá Lí cách cách bỗng nhiên biến mất, lại đột ngột xuất . Hơn nữa nô tài có dò la được từ bà vú nhà họ, vị cách cách này thường xuyên đưa ra những đồ vật kỳ quái, hôm qua gặp Đông cách cách còn đưa cho Đông cách cách viên đá màu hồng nhạt.”

      hoang đường, Sách Ni lại dạy dỗ ra được cháu như thế, được lắm.” Thuận Trị cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào gặp Thanh Uyển.

      Người báo cáo cảm nhận được tức giận của Hoàng đế, bắt đầu run rẩy, chỉ hy vọng Hoàng đế đừng giận cá chém thớt, nếu khó giữ mạng này.

      “Các ngươi biết xử lý thế nào chưa?” Thuận Trị nhấp ngụm trà cho xuôi cơn tức.

      “Hoàng thượng yên tâm, nô tài nhất định xử lý thỏa đáng.”

      ———— ———— Đường phần cách “Huyền Diệp sắp hồi cung” ———— ———— ————

      Mấy ngày nữa là bắt đầu tuyển tú, đối với rất nhiều thiếu nữ đây là kiện rất quan trọng, nhưng liên quan đến Chỉ Lan, nàng vẫn tiếp tục cuộc sống học tập vất vả hơn cả thi đại học.

      “Kỹ thuật thêu của cách cách thuần thục hơn nhiều.” Quế mama cầm mẫu thêu Chỉ Lan mới hoàn thành, gật đầu hài lòng, vị tiểu chủ tử này kiêu căng nóng nảy, từ khi bắt đầu học thêu đến giờ ngại vất vả, bà ấy thấy có được đệ tử thân phận cao quý mà lại chịu khó như thế là vinh dự.

      “Là nhờ Quế mama tận tâm chỉ dạy.” Quan hệ giữa Chỉ Lan và người của cung Cảnh Nhân tệ, Quế mama dạy nàng thêu sáu năm, càng thân thiết hơn.

      “Cách cách làm lão nô tổn thọ.” Quế mama nhớ đến lời căn dặn của Đông Quý phi, tiếp, “Nương nương , mấy ngày tới các tú nữ tiến cung, cách cách nhớ cẩn thận đừng va chạm với họ.”

      “Mama yên tâm, Chỉ Lan hiểu, chỉ là…” Chỉ Lan do dự hồi vẫn quyết định , “Mấy ngày trước ta có nghe nhắc đến Nhị cách cách nhà Hách Xá Lí, ấy làm sao vậy?”

      “Nghe là đột nhiên ngã bệnh, lúc đầu bệnh tình rất nghiêm trọng, biết tại sao lại khởi sắc.” Quế mama nhớ Đông Quý phi từng có ý định kể chuyện này với Chỉ Lan, vì thế giấu diếm, “Lúc đầu tiến cung báo là thể tham gia tuyển tú, nhưng hôm qua lại báo là sức khỏe ổn, có thể tham gia tuyển tú.”

      “A, là thế sao, cảm ơn mama.” Chỉ Lan có chút sợ hãi, tại sao lại ngã bệnh, bệnh kỳ quái, mà khỏi cũng kỳ quái, nhưng liên quan tới nàng, giờ nàng chỉ quan tâm tới chuyện Huyền Diệp sắp hồi cung.

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! phải bệnh tình nghiêm trọng rồi sao? Tại sao vẫn có thể tham gia tuyển tú!” Thuận Trị nổi giận, chỉ là con nha đầu, độc chết là xong việc, ông ấy ngờ việc cỏn con thế cũng xong.

      “Hoàng thượng bớt giận, nô tài thấy Hách Xá Lí cách cách ăn đồ ăn bỏ thuốc mỗi ngày, mấy ngày trước cả Sách Ni đại nhân cũng biết ta sắp qua khỏi, biết tại sao hôm qua lại bất ngờ khỏe lại.” Người báo cáo rất buồn bực, thuốc ông ấy bỏ vào thức ăn khẳng định là có vấn đề, vậy mà giờ lại phải giơ đầu chịu báng.

      “Thôi, các ngươi thêm người theo dõi, trẫm nhất định phải biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!” Lúc trước Thuận Trị cũng coi trọng tiểu Hách Xá Lí thị cho lắm, nhưng giờ đúng là có vấn đề. Làm Hoàng đế, đương nhiên Thuận Trị rất chú ý tới sức khỏe bản thân, ông ấy từng mắc bệnh đậu mùa suýt qua khỏi, càng thêm coi trọng vấn đề, ông ấy nhất định phải điều tra ra bí mật của tiểu Hách Xá Lí thị.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    3. ChangHanie

      ChangHanie New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      9
      Chương 037 – Trước ngày tuyển tú (2)


      Huyền Diệp gió bụi phong trần về cung, báo cáo công tác với Thuận Trị Đế xong liền về Aka Sở, phải biết lý do gì mà Hách Xá Lí Bảo Doanh còn chưa chết.

      phải Hoàng ama cho người giải quyết sao? Tại sao Hách Xá Lí thị vẫn khỏe mạnh?” Huyền Diệp bắt đầu giận dữ, hề có ý định cưới nữ nhân đấy, trong mắt Hách Xá Lí thị chẳng khác gì quả bom hẹn giờ, phải nhanh chóng giải quyết.

      “Hồi Tam aka, nghe Hách Xá Lý cách cách ăn thứ gì , đột nhiên khỏe lại, Hoàng thượng rất tức giận, phái người thăm dò.”

      “Các ngươi tra xét nữa, phái người lén theo, ngàn vạn lần thể để cho Hoàng ama biết.” Nghĩ đến chuyện có thể dính dáng đến bí mật nào đó, Huyền Diệp dám công khai phái người tra xét đến cùng, nếu tra ra chuyện nào đó nên biết rất phiền, nhưng vẫn muốn biết Hách Xá Lí thị kia có cách gì khiến người sắp chết khỏe lại.

      “Nô tài tuân mệnh.”

      “Thời gian qua Đông cách cách có khỏe ?” Khiến Huyền Diệp lo lắng nhất có lẽ chính là Chỉ Lan, quyết để chuyện trong giấc mộng phát sinh ngoài đời.

      “Cách cách vẫn sinh hoạt như trước kia, có điều có người mua chuộc nha hoàn nhị đẳng bên người cách cách, bị nô tài giải quyết .”

      “Là thuộc hạ của ai?” Huyền Diệp giận dữ, nếu phải chuẩn bị trước, có phải Chỉ Lan lại bị những nữ nhân kia làm tổn thương.

      “Là người của Át Tất Long đại nhân.” Ngụy Đông Đình cảm thấy vị đại nhân kia cũng quá bạo gan, mấy ngày trước vừa có tin cách cách nhà Hách Xá Lí thể tham gia tuyển tú, ông ấy liền hết nhẫn nại bắt đầu dọn đường cho con nhà mình

      “Điều tra ra rồi?” Huyền Diệp càng giận thái độ lại càng bình tĩnh, ngờ lại có kẻ bề tôi dám to gan lớn mật vọng tưởng khống chế hậu viện của .

      “Vâng, việc này là do đại cách cách nhà Nữu Hỗ Lộc đề xuất, thứ thuốc kia có tác dụng làm người ta suy yếu dần, nô tài có nhờ thái y quen xem hộ, nếu dùng thuốc đó lâu thể sống quá tuổi 20.” Ngụy Đông Đình vừa dứt lời liền cảm giác sức ép nặng nề, chỉ mong tìm thấy cái lỗ nẻ để trốn vào.

      biết, lui ra .” Huyền Diệp trầm mặc lâu, rốt cuộc bình tĩnh cho lui.

      Huyền Diệp ngồi mình trong Aka Sở, nhìn ráng chiều biết suy nghĩ gì, cuối cùng đứng lên, chỉnh trang y phục, sai Tiểu Lý Tử mang theo lễ vật của Đông Quý phi và Chỉ Lan đến cung Cảnh Nhân.

      , hôm nay biểu ca hồi cung ạ?” Chỉ Lan rất nhớ Huyền Diệp, hai tháng, biết có gầy nhiều .

      “Uh, nghe mới trở về Aka Sở, có lẽ lát nữa qua đây, tiểu nha đầu, nhớ biểu ca sao?” Đông thị trêu ghẹo, thấy con trai và cháu tương thân tương ái như thế, bà rất vui.

      “Nào có, trêu cháu.” Chỉ Lan nghiêng đầu giả như thẹn thùng, khiến Đông thị rất tức cười.

      “Tốt lắm, lát nữa nhớ đón biểu ca của con bằng bộ dạng này.” Đông thị cầm khăn tay che miệng cười.

      .” Chỉ Lan làm nũng, nàng cảm thấy làm nũng thần công nàng luyện tập mỗi ngày cùng Đông Quý phi rất thuần thục.

      trêu con nữa, con lại cáo trạng với biểu ca.”

      “Tam aka đến!” Đông thị vừa dứt lời Huyền Diệp đến.

      “Thỉnh an ngạch nương.” “Thỉnh an Tam aka.” Thỉnh an xong hết, Huyền Diệp liền ngồi xuống bên cạnh Chỉ Lan.

      “Con có khỏe ? Gầy nhiều.” Đông thị nhìn Huyền Diệp vừa gầy lại vừa đen hơn hai tháng trước rất đau lòng.

      “Ngạch nương yên tâm, con sao, ngạch nương nên bảo trọng thân thể.” Huyền Diệp cũng rất quan tâm ngạch nương.

      Chỉ Lan ngồi bên ngoan ngoãn ngồi nhìn cảnh mẹ con trùng phùng.

      “Gần đây Lan nhi có khỏe ?” Huyền Diệp quay đầu quan sát Chỉ Lan, thấy má nàng vẫn tròn đầy, gật đầu hài lòng.

      Đông thị nghe cách xưng hô đó liền sửng sốt, sau đó nhìn Huyền Diệp và Chỉ Lan bằng ánh mắt đầy ý, Chỉ Lan thấy ánh mắt ý của Đông thị liền đỏ mặt, vốn định cúi đầu, lại cảm thấy cúi đầu là tố cáo bản thân chột dạ, vì vậy ngẩng đầu làm như có chuyện gì trả lời, “Cảm ơn quan tâm của biểu ca, Chỉ Lan rất khỏe.”

      Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan ra vẻ nghiêm trang rất muốn trêu nàng, nhưng nghĩ có Đông thị ngồi nên bỏ ý định.

      “Lần này Giang Nam, con có mang về cho ngạch nương và biểu muội ít đồ, đều là đặc sản phương Nam, Tiểu Lý Tử đưa cho Lý mama.” Huyền Diệp .

      “Uh, con xa về cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi trước .” Huyền Diệp tặng đồ, xác nhận ngạch nương và biểu muội đều khỏe mới trở về Aka Sở, lần này Giang Nam thu hoạch tương đối, hơn nữa còn chuẩn bị xuất cung xây phủ riêng, có rất nhiều truyện phải giải quyết. Quan trọng nhất là, phải điều tra chân tướng chuyện hạ độc.

      ———— ———— Đường phân cách “phủ Át Tất Long” ———— ————

      “Cách cách, sắp đến ngày tiến cung tuyển tú, cẩn thận chút, giữ gìn đôi mắt.” Nhũ mẫu của Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương thấy tiểu thư vẫn thêu, vội vàng khuyên nhủ.

      “Vâng, pha hộ cháu chén trà.” Nữu Hỗ Lộc đặt mẫu thêu xuống, nhìn bầu trời tối, nghĩ đến cuộc sống sau khi tiến cung, trong lòng có chút mờ mịt.

      “Cách cách suy nghĩ về chuyện tuyển tú sao?” Đại nha hoàn của Nữu Hỗ Lộc thị hỏi, chủ tớ hai người rất thân thiết, mới có thể hỏi câu đó.

      “Đúng vậy, mấy ngày nữa là tuyển tú rồi, biết…” Từ sau lần chuyện mấy hôm trước cùng Át Tất Long, Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương thường xuyên hoảng hốt. Đúng là ma xui quỷ khiến mới đưa ra ý kiến đấy, từ khi Hách Xá Lí Bảo Doanh nửa cố ý nửa vô tình nhắc tới Đông cách cách sống trong cung, ta bắt đầu chú ý đến quan hệ giữa Tam aka và tiểu Đông thị

      Trước đây Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương hề để tâm tới tiểu Đông thị, tiểu Đông thị còn , ai biết ba năm sau làm được gì, tuy có lời đồn tiểu Đông thị được chỉ định làm đích phúc tấn cho Tam aka, nhưng ta tin lắm, vì nhà họ Đông cũng chỉ là dựa vào Quý phi mà được vinh hiển, phải gia tộc nắm nhiều thực quyền.

      Nhưng tin tức nghe ngóng từ Hoàng cung rất lạc quan, Tam aka đối xử với Đông cách cách rất đặc biệt, đặc biệt đó trở thành chướng ngại vật lớn nhất với ta, cho dù Đông Chỉ Lan có là đích phúc tấn hay , nữ nhân như thế cũng cần đề phòng. Sở dĩ ta hạ thủ lúc đó, là vì Tam aka vắng mặt, hơn nữa có ai ngờ đến chuyện có người ám hại tiểu cách cách tham gia tuyển tú.

      Nhưng dù sao Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương cũng chỉ là tiểu nương, dù được giáo dục kỹ càng về gia đấu, nhưng lý thuyết nhiều mà thực hành thiếu, lần đầu tiên hành động lại để thủ tiêu hẳn con người, vì thế Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương có phần sợ hãi. ta vừa hy vọng con hầu kia thành công, lại nghĩ hại chết cách cách nhà họ Đông như thế.

      “Haizzz.” Nữu Hỗ Lộc thở dài, nâng chén trà nhấp ngụm, “Nghe Bảo Doanh cách cách khỏe?”

      “Hôm qua Bảo Doanh cách cách khỏe lại, vì thế vẫn tham gia lần tuyển tú này.” Nhũ mẫu , bà ấy biết Hách Xá Lí thị là đối thủ nặng kí nhất của tiểu thư nhà mình, vì thế rất chú ý nghe ngóng tin tức, hơn nữa còn là chuyện lớn như thế.

      ra tham gia cũng tốt, Bảo Doanh việc gì phải cố chấp.” Quan hệ giữa hai cách cách nhà Nữu Hỗ Lộc và Hách Xá Lý có chút kỳ quái, hai người vừa thấy mặt liền nã pháo với đối phương, nhưng lại vì đối phương là người bạn thời thơ ấu hiếm hoi của mình nên lại nương tay, chính vì thế mới dẫn đến tình cảnh ngươi sống ta chết.

      “Cách cách giữ lời.”

      “Cháu biết, mama lui xuống , để lại Yến Nhi hầu hạ là được, cháu nghỉ.”

      ———— ———— Đường phân cách “Thuận Trị liên quan nhưng vẫn phải xuất ” ———— ————

      “Điều tra được chưa?” Thuận Trị ngồi long ỷ, ngẩng đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.

      “Hoàng thượng thứ tội, nô tài vô năng.” Người báo cáo muốn khóc, bọn họ biết Hách Xá Lí cách cách ăn thứ gì mà qua khỏi.

      Thuận Trị nghe thế mới ngẩng đầu lên, ông ấy vốn cho rằng chuyện này giải quyết rất nhanh gọn, chỉ là tiểu nha đầu mà thôi, ngờ tiểu nha đầu kia lại khiến ông ấy phải ngoài dự đoán những hai lần. Thuận Trị vốn định thủ tiêu Hách Xá Lý Bảo Doanh trước kỳ tuyển tú, xem ra được, nhưng cũng thể để tai họa như thế đến bên Huyền Diệp.

      “Thôi, phái thêm vài người nữa giám thị cả ngày lẫn đêm, trẫm tin ta có khả năng thông thiên triệt địa.”

      “Nô tài tuân chỉ.” Rốt cuộc lại nhặt về mạng.

      “Thanh Uyển, Hách Xá Lý thị có chút vấn đề, lần này tuyển tú thể chỉ định ta cho Huyền Diệp.” Thuận Trị quyết định xong liền thông báo với Đông thị.

      “Ý Hoàng thượng là?” Đông Thị cũng biết Thuận Trị có ý gì.

      “Trước hết phong ta làm Quý nhân.” Đông thị trợn mắt nhìn Thuận Trị kinh ngạc, ngờ Thuận Trị có ý đấy.

      Thuận Trị buồn cười vuốt má Đông thị, ôm vào trong ngực, “Đừng nghĩ bậy, chuyện về Hách Xá Lí thị, trẫm điều tra với nàng, Uyển nhi đừng ghen, lòng trẫm chỉ có nàng.”

      Đông thị nghe thế mới thả lỏng, phải là bà ghen, mà là cảm thấy chuyện đoạt con dâu này có phần kinh khủng. biết Hách Xá Lí này có vấn đề gì, lại khiến Thuận Trị phải đặt trong tầm mắt để giám thị.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    4. ChangHanie

      ChangHanie New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      9
      Chương 038 – Tuyển tú (1)


      Hách Xá Lí thị ngồi trong xe, nhớ tới mấy ngày hôm trước lại thấy hoảng hốt. Mấy ngày đó ta thấy sức khỏe suy yếu nghiêm trọng, nhưng bận tâm nhiều, nước suối trong gian tùy thân đủ cho ta khỏe mạnh đến ngày trăm tuổi. Nhưng sau đó tình trạng sức khỏe thay đổi khiến ta cảm thấy rất ràng là bản thân bị hạ độc, hơn nữa độc tính rất mạnh, nếu có nước suối trong gian, có lẽ ta chẳng sống được đến ngày hôm nay. Hách Xá Lí sợ hãi sờ lên cổ, ta vẫn nhớ cảm giác như chết đuối đấy, thở được, còn như bị ai đó bóp cổ.

      Hách Xá Lí cũng biết là bị ai hạ độc, ta chỉ là tú nữ nho , nếu có kẻ nào đó muốn thủ tiêu ta, chỉ có thể là tú nữ cũng tham gia lần này và có khả năng gả cho Tam Aka. ta nâng lên đặt xuống mấy cái tên, cuối cùng vẫn thể xác định, nhưng tiềm thức ta nhận định người hạ độc thủ là Nữu Hỗ Lộc thị, chỉ có Nữu Hỗ Lộc thị mới có động cơ và bản lĩnh làm chuyện đấy.

      Đoàn xe chở tú nữ lăn bánh trong bóng đêm qua Thần Võ Môn, Hách Xá Lí xiết vạt áo, trời cũng lạnh lắm nhưng ta thấy lòng như đóng băng. Hách Xá Lí thầm cổ vũ bản thân phen, ta tin với tướng mạo bản thân ta có thể chiếm được sủng ái của Tam Aka, ta nhanh chóng sinh con trai trước khi tiểu Đông thị vào phủ, có thể mới tạo được chỗ đứng vững chắc.

      Làm thiếu nữ đại, Hách Xá Lí rất ràng tiểu Đông thị mới là đối thủ nặng ký nhất, ta nhìn ra được Tam Aka đối đãi với tiểu Đông thị giống người khác, dù khác biệt chỉ là chút cũng đủ để tiểu Đông thị có lợi thế to lớn. Vì thế ta mới tặng tiểu Đông thị viên kim cương kia, ta biết lịch sử, vì thế cũng biết tiểu Đông thị sống thọ, cũng vì thế mà có cảm giác áy náy nhiều, hơn nữa đó là đồ lấy từ gian tùy thân ra, người khác có điều tra cũng chẳng tra được gì. Chỉ nghĩ tới chuyện bản thân lại bị người khác ám hại.

      đến Thần Võ Môn, mời các cách cách xuống xe.” Nghe tiếng thái giám, Hách Xá Lí thị ngừng suy nghĩ, cùng đám tú nữ lần lượt xuống xe, xếp thành hàng vào Thần Võ Môn. Xung quanh cũng chỉ là những bé mười ba mười bốn tuổi, ở đại mới là cuối cấp 2, vậy mà ở cổ đại này có thể lấy chồng sinh con. Hách Xá Lí thị thầm oán chế độ tuyển tú triều Thanh, may sao ta có nước suối trong gian tùy thân, khiến thân thể trưởng thành sớm, phải lo lắng nhiều.

      qua cổng tò vò là đến Thuận Trinh Môn. Đứng đầu là quan viên Hộ Bộ, chịu trách nhiệm tuyển chọn là các thủ lĩnh thái giám, Hách Xá Lí thị chưa từng tiến cung, vì thế biết các thái giám kia là ai. Các tú nữ chia thành các nhóm năm người, tiến lên phía trước để các thái giám xem xét, các thái giám thấy đạt tiêu chuẩn lưu thẻ bài lại, tú nữ nào được lưu thẻ bài có thể về nhà.

      bao lâu liền đến lượt Hách Xá Lí, đối với sơ tuyển ta chút lo lắng, dù sao mặc định là trắc phúc tấn cho Tam Aka rồi, đương nhiên thẻ bài của ta được lưu lại. Nhưng chờ đợi rất mất thời gian, khi tổng quản thái giám tuyển xong tú nữ cuối cùng là giữa trưa, những người qua kỳ sơ tuyển có thể về nhà tính chuyện cưới xin, được chọn ở lại trong cung chờ ngày phục tuyển.

      nhóm tú nữ khác vào, Hách Xá Lí Bảo Doanh chút bất ngờ nhìn thấy Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương, trước kỳ tuyển tú hai người vẫn tính là có chút tình nghĩa, nhưng sau ngày hôm nay cùng trở thành trắc phúc tấn của Tam Aka, chỉ có thể ngươi sống ta chết.

      “Bảo Doanh muội muội.” Hiển nhiên Nữu Hỗ Lộc thị cũng nhìn thấy Hách Xá Lí thị.

      “Xảo Phương tỷ tỷ.” Hách Xá Lí cũng gật đầu chào hỏi.

      “Mấy ngày trước nghe muội muội bệnh, khỏe hẳn rồi sao?” Nữu Hỗ Lộc nhìn khí sắc hồng hào của Hách Xá Lí, nhìn xuôi nhìn ngược thế nào cũng giống người mới ốm dậy, lẽ là tin vịt.

      “Tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội có gì đáng ngại.” Hách Xá Lí trả lời có phần lạnh nhạt, nhưng bớt vẻ kiêu ngạo, giờ ở trong cung, ta biết nhất cử nhất động đều có người nhìn theo, điều ta muốn thể cũng chỉ có khúm núm ngạo mạn, cũng thể quá lạnh lạnh hay quá nhiệt tình.

      “Tỷ tỷ cũng được an tâm.” Nữu Hỗ Lộc cũng tự tìm mất mặt, thấy Hách Xá Lí lạnh nhạt thế, ta quay đầu chuyện phiếm cùng các tú nữ khác, ngày đầu tiên của kỳ tuyển tú, các tú nữ rất căng thẳng, thừa dịp thái giám có ở đây, tìm người an ủi.

      lúc lâu sau, nhóm Hách Xá Lí mới được an bài phòng ở, bốn người gian, tiện nghi cũng tệ, dù sao cũng có thể là chủ tử tương lai, vì thế các nô tài dám sơ suất. Cho đến khi Hách Xá Lí bình ổn được tâm trạng, mới phát là lúc hoàng hôn, ta nhìn mặt trời lặn sau Tử Cấm Thành, lòng rất bình yên, thậm chí còn có chút thấp thỏm, chẳng qua sống hai kiếp, ta tập trung suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể có được sủng ái của Tam Aka, có thể sinh ra Hoàng đế tiếp theo.

      —————————— Đường phân cách “nữ chính lên sàn” ————————————

      “Biểu ca, lần này tú nữ phục tuyển ở đâu?” Chỉ Lan tò mò hỏi, xong ngày sơ tuyển, mấy ngày nữa chính là phục tuyển.

      “Chắc là ngự hoa viên.” Huyền Diệp chút để ý trả lời, tiểu biểu muội quấn quít liệu có thể hỏi câu từng hỏi trong mộng , chuẩn bị câu trả lời rất tốt, tại sao vẫn chưa hỏi.

      “Ngự hoa viên sao ạ? biết đến lúc đó có thể nhìn lén chút hay .” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp nháy mắt cái, may là Huyền Diệp lơ đãng hẳn là bị nàng làm cho đỏ mặt.

      “Tôi cũng biết có tiểu nha đầu muốn , đến lúc đó tôi thử xem thế nào, nếu được đưa em theo.” Huyền Diệp suy nghĩ chút quyết định thỏa mãn cầu của tiểu biểu muội, dù sao cũng chỉ là ngó qua tú nữ, cũng phải chuyện gì to tát.

      Chỉ Lan vốn chỉ là đùa, nàng rất biết nhìn lén thế đúng quy củ, hề ôm hi vọng là Huyền Diệp nhận lời, nghĩ lại được .

      “Vậy Chỉ Lan cảm ơn biểu ca trước!” Chỉ Lan cười híp mắt, nhìn Chỉ Lan cười vui vẻ, Huyền Diệp càng thêm buồn bực.

      “Lan nhi có gì muốn với biểu ca sao?” Huyền Diệp cũng biết bản thân mong đợi gì, trong giấc mộng, Chỉ Lan hỏi câu kia ràng có phần đại nghịch bất đạo, nhưng giờ phút này lại rất muốn nghe nàng hỏi câu đấy.

      “A.” Chỉ Lan dẩu môi, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra được có chuyện gì cần với Huyền Diệp, nàng lắc đầu, “Em có chuyện gì cần với biểu ca chứ?”

      Huyền Diệp nghe thế lòng có chút khó chịu, ràng hỏi mới là tốt nhất, cũng có thể được vấn đề kia buông tha, nhưng hỏi lại khiến cảm giác rằng biểu muội quan tâm tới nhiều lắm.

      có gì.”

      Chỉ Lan nhìn sắc mặt Huyền Diệp tốt, vội hàn huyên về chuyến công cán Giang Nam.

      “Biểu ca, Giang Nam rất đẹp sao?”

      “Giang Nam rất đẹp, có cơ hội đưa Lan nhi .” Huyền Diệp đột nhiên nghĩ đến tên đàn ông đáng ghét kia ở Giang Nam, nhưng nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy

      “Oa, biểu ca được quên đâu, biết tại sao, em rất muốn Giang Nam.” Chỉ Lan cảm thấy Giang Nam rất có duyên với nàng, có lẽ kiếp trước nàng sinh ra ở Giang Nam ?

      Nghe thấy lời đó, sắc mặt Huyền Diệp càng đen hơn, nghĩ xem sau này tuần du Giang Nam có đưa Chỉ Lan cùng .

      đến Giang Nam nữa, gần đây em luyện chữ thế nào rồi?” Huyền Diệp tuyệt đối muốn nghe thấy hai chữ Giang Nam từ mồm Chỉ Lan nữa, dứt khoát đổi đề tài khác.

      “Sư phụ em viết chữ Khải có phần uyển chuyển mỹ lệ.” Chỉ Lan bắt chước dáng vẻ của phụ, thấp giọng, lắc lắc đầu, còn sờ sờ chòm râu tồn tại.

      Huyền Diệp nhìn điệu bộ của Chỉ Lan bật cười, giám sát việc luyện chữ của nàng hai tháng, sợ nàng trễ nải nên muốn kiểm tra.”Mang bản luyện chữ của em trong hai tháng vừa rồi qua đây cho tôi xem.”

      Chỉ Lan trừng mắt nhìn Huyền Diệp, phẫn nộ đến thư phòng lấy bản luyện chữ, hoài nghi cả bầu trời tư cách như nàng, xấu xa!

      “Uh, quả nhiên có tiến bộ, nhưng thể kiêu ngạo tự mãn.” Huyền Diệp thấy Chỉ Lan vừa nghe khen ngợi liền mắt sáng long lanh, nhanh chóng bồi thêm câu, quả nhiên Chỉ Lan tươi cười xụ mặt xuống.

      “Lan nhi lại đây.” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp với ánh mắt đề phòng, nàng chưa quên hành vi cầm thú của .

      “Ngoan, biểu ca phải mãnh thú hồng thủy, mau qua đây.”

      Chỉ Lan chậm rì rì đến bên cạnh Huyền Diệp, đột nhiên bị kéo cái ngã nhào vào lòng .

      “Đúng là ôm Lan nhi thoải mái.” ra ngoài hai tháng, Huyền Diệp rất nhớ nhung tiểu biểu muội, về cung chờ mãi mới đến lúc thân mật, trái tim thanh niên dậy đầy xao động rốt cuộc bộc phát.

      Chỉ Lan đỏ mặt nhưng giãy ra được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên, tránh việc nàng phản kháng lại thành kích thích “thú tính” của Huyền Diệp.

      “Biểu ca, buông em ra, em thở được.”

      Chỉ Lan cúi đầu, Huyền Diệp nhìn thấy mặt của nàng, nhưng nhìn vành tai cũng đỏ bừng là biết nàng xấu hổ, vì vậy nghe lời thả lỏng Chỉ Lan.

      “Lần này tuyển tú Lan nhi cần lo lắng quá mức.” Huyền Diệp cảm thấy mặc dù Chỉ Lan hỏi, nhưng vẫn phải lời cam đoan, nếu để Chỉ Lan ra thể níu kéo.

      “A.” Chỉ Lan cũng suy nghĩ chuyện tuyển tú, nàng liên lạc với hệ thống rất lâu, vì cầu của đối phương quá đáng, nàng chỉ còn cách cân não, bên nào hết kiên nhẫn trước bên đấy thua.

      Hiển nhiên Huyền Diệp rất hài lòng với câu trả lời lấy lệ đó của Chỉ Lan, nhưng lại thể bắt chước giáo chủ gào thét (Mã Cảnh Đào) giữ vai nàng lay mạnh gào thét, vì thế nhẫn nại, cố gắng dùng thực tế chứng minh lời hứa của rất chân thành. ra nhận ra lời hứa của có chút độ tin cậy nào, Chỉ Lan có thể “A” tiếng là rất nể mặt rồi.

      “Được rồi, phải Lan nhi muốn xem tuyển tú sao? Mấy ngày nữa tôi dẫn em đến ngự hoa viên, nhưng được nghịch ngợm, nếu bị phát nhất định bị Hoàng ama giáo huấn.”

      “Dạ, biểu ca tốt, thích biểu ca nhất!” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp sùng bái, quả nhiên là người làm Hoàng đế, ngay cả chuyện nhìn lén cũng thể làm khó .

      Kế hoạch nhìn lén của hai người được quyết định như thế.
      tuyệt sắc đại yêu nữthuyt thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Cảm ơn bạn post nốt hộ mình; thực làm r; bận quá ko thể post được truyện nữa,
      Thanks bạn lần nữa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :