1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 24

      Bà nội Sở cam đoan, cụ chỉ muốn cho Cố Bách Chu ngạc nhiên thôi mà.

      Đỗ Kiêu Kiêu cam đoan, đây chính là lần đầu tiên trong hai kiếp nhìn thấy đàn ông khỏa thân.

      Cố bách Chu cam đoan, bình thường ở nhà khỏa thân như vậy đâu.

      Đây chỉ là trùng hợp tuyệt vời mà thôi.

      Đỗ Kiêu Kiêu trợn mắt nhìn cả người Cố Bách Chu, hoàn toàn quên mất như mình bây giờ cần phải che mắt lại rồi thét tiếng chói tai "lưu manh".

      Cố Bách Chu nhanh chóng cầm khăn quấn quanh hông.

      cứ như vậy qua lại trong phòng ngủ.

      Nghe được tiếng đóng cửa, Đỗ Kiêu Kiêu mới phản ứng bình thường lại.

      , vừa mới nhìn thấy cái gì vây?! nhìn thấy cái gì đâu đấy nhé! đúng, vừa nãy thấy hết cả rồi.

      thân hình trắng noãn của vẫn còn đọng lại ít giọt nước, bình thường cứ nghĩ rằng rất gầy yếu, thế nhưng lại vô cùng tràn đầy sức sống. còn có cơ bụng! Mấy múi nhỉ? Mặt Đỗ Kiêu Kiêu ửng hồng, cảm thấy Cố Bách Chu là người có cơ thể đẹp nhất mà từng gặp...

      Đương nhiên, chỉ mới thấy mỗi cơ thể của thôi.

      "Két". Cố Bách Chu mở cửa phòng ra.

      mặc quần áo xong, là chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc, cổ áo vẫn chưa kịp cài lại, hơi mở rộng để lộ làn da bên trong.

      Đỗ Kiêu Kiêu khống chế được hai mắt mình, luôn nhìn vào nơi đó, làm sao bây giờ, phải là người háo sắc đâu mà...

      Vẻ mặt Cố Bách Chu lạnh nhạt, "Em đến rồi à."

      Vô nghĩa! Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu khi nhìn Cố Bách Chu lại được câu gì.

      "A, đúng, đúng vậy, tôi tới lâu rồi..."

      Người có khí thế này là sao? Đỗ Kiêu Kiêu muốn thừa nhận.

      "Có chuyện gì sao?" Cố Bách Chu cầm khăn lau tóc, giọt nước chảy xuống mặt , Đỗ Kiêu Kiêu ngây người nhìn.

      " có chuyện gì thể tới tìm được sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hơi cứng rắn.

      Cố Bách Chu đột nhiên ngồi xuống cạnh , nhìn Đỗ Kiêu Kiêu : "Tôi thích em."

      Đột, đột nhiên vậy là muốn gì đây? Đỗ Kiêu Kiêu hề đề phòng, chẳng lẽ muốn tôi chịu trách nhiệm với sao?

      "Em tới tìm tôi như vậy, tôi... tôi rất vui." Ánh mắt Cố Bách Chu sáng bừng, khiến Đỗ Kiêu Kiêu dám nhìn thẳng .

      Đỗ Kiêu Kiêu xoay mặt, : "Tôi chỉ muốn tới ăn chực bữa cơm thôi mà..."

      Cố Bách Chu nắm tay Đỗ Kiêu Kiêu, "Kiêu Kiêu, có phải em đồng ý với tôi rồi ."

      Đỗ Kiêu Kiêu kinh ngạc, biết ngay mà! Biết ngay mà! Cố Bách Chu nhất định trách .

      "Tôi... Tôi trước , vừa nãy tôi cố ý đâu. Mà cũng tại , ai bảo lại trần truồng chạy ra ngoài như vậy, sao chịu mặc quần áo vào, cơ thể chỉ miễn cưỡng nhìn được thôi mà, làm vậy để ai xem..." xong, Đỗ Kiêu Kiêu nhịn được nhìn vào trong ngực của Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu để ý tới động tác của , vui vẻ cởi nút ra.

      Đỗ Kiêu Kiêu lập tức đứng bật dậy, tức giận chỉ vào , " muốn làm gì?!"

      Cố Bách Chu vô tội nhìn , "Tôi chỉ hơi nóng thôi..."

      "Nóng, nóng, biết mở máy lạnh lên à, cởi quần áo làm gì?"

      "Tôi đâu có cởi quần áo. Tôi chỉ cởi nút thôi mà." xong, lại cởi thêm cái nữa.

      Đỗ Kiêu Kiêu thẹn quá hóa giận, "Đừng cởi nữa, mau mặc lại cho tôi!"

      Nhìn mặt Đỗ Kiêu Kiêu đỏ bừng, Cố Bách Chu cài nút lại, đoán chắc Đỗ Kiêu Kiêu giận rồi.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Cố Bách Chu ngoan ngoãn cài nút lại, nhàng hừ tiếng.

      chỉ tay vào Cố Bách Chu, ", mau nấu cơm cho tôi ăn."

      Dám sai bảo người khác như vậy, chỉ có mỗi mình Đỗ Kiêu Kiêu. Nhưng cam tâm tình nguyện.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn nấu cơm cho mình, hơi ngạc nhiên, , Cố Bách Chu cần phải nhân nhượng như vậy, bọn họ đâu có gì với nhau, hơn nữa cũng từ chối lời tỏ tình của rồi.

      Ỷ Cố Bách Chu thích , bắt làm cái này làm cái kia, rất đáng ghét, mình như vậy, có khác gì Đỗ Khanh Khanh đâu?

      Đỗ Kiêu Kiêu tức giận xuống bếp, giành lấy quả cà chua trong tay Cố Bách Chu.

      "Để tôi làm." rầu rĩ , rồi cầm dao lên cắt, còn đuổi Cố Bách Chu ra khỏi bếp.

      Cố Bách Chu dựa vào cửa chịu , "Kiêu Kiêu, hay em cứ để tôi làm ."

      Đỗ Kiêu Kiêu quơ quơ con dao trong tay, biểu cảm : " là để tôi làm rồi mà, hay là muốn tôi ăn , mau mau chỗ khác ."

      biết Cố Bách Chu nghĩ gì, rũ mắt, đôi tai đỏ bừng.

      Kiêu Kiêu, muốn ăn sao?

      Nếu như vậy, rất sẵn lòng. Cố Bách Chu ngẩng đầu nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, mặt mang theo nụ cười thỏa mãn, "Kiêu Kiêu..."

      "Mau ." Đỗ Kiêu Kiêu đen mặt, bây giờ nấu cơm cho người khác mất tự nhiên lắm rồi, vậy mà cái tên này còn lảng vảng trước mặt .

      Tôi sẵn lòng để em ăn tôi. Cố Bách Chu chưa kịp hết nửa câu sau bị Đỗ Kiêu Kiêu đuổi ra ngoài.

      Nhưng vẫn cười như cũ, vì đây là lần đầu tiên Kiêu Kiêu nấu cơm cho ăn, theo như biết, đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Kiêu Kiêu nấu cơm cho người khác ăn.

      Nhìn bóng dáng bận rộn của Đỗ Kiêu Kiêu trong bếp, tim Cố Bách Chu đập nhanh hơn, nếu Đỗ Kiêu Kiêu ở luôn nhà tốt rồi, cần phải làm gì, chỉ cần ở bên cạnh là được.

      Nhanh quá, nghĩ, thể vội được.

      Đỗ Kiêu Kiêu chỉ làm đĩa cà chua xào trứng và đĩa khoai tây thái sợi xào, còn canh chẳng thấy đâu.

      Nhưng Cố Bách Chu cũng hết sạch .

      phải chỉ vì đây là đồ ăn của người trong lòng làm, mà còn là vì Đỗ Kiêu Kiêu làm đồ ăn rất ngon.

      Thực ra Đỗ Kiêu Kiêu chỉ biết nấu hai món này thôi, những món phức tạp hơn biết làm. Kiếp trước, phải học lâu lắm mới lắm mới miễn cưỡng làm được hai món này.

      Cơm nước xong, Đỗ Kiêu Kiêu ngồi ghế salon đợi tiêu cơm, đột nhiên nhớ mình vẫn chưa tặng quà cho Lâm Trí Hiên, vì vậy hơi do dự hỏi " cảm thấy tôi tặng cái gì cho Lâm Trí Hiên được đây?"

      Cố Bách Chu gọt táo cho Đỗ Kiêu Kiêu, nghe hỏi vậy, ánh mắt tối sầm lại, "Em muốn tặng cho ta cái gì?"

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi buồn rầu, "Tôi muốn tặng cái gì cả."

      Dù có tặng chăng nữa tên kia chưa chắc gì quý trọng.

      Cố Bách Chu gọt táo xong đưa lên miệng Đỗ Kiêu Kiêu, nhìn thấy đôi môi nhắn dùng sức cắn cái, mới chậm rãi : "Tôi chuẩn bị cho ta món quà.

      Mắt Đỗ Kiêu Kiêu sáng lên, "Quà gì vậy?"

      Cố Bách Chu nhìn , đút thêm miếng táo, "Em muốn biết à?

      Đỗ Kiêu Kiêu rất đầu, dáng vẻ rất ngạc nhiên.

      "Ăn xong tôi cho em biết." Cố Bách Chu tiếp tục đút táo cho Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu muốn tự mình ăn, vậy nhanh hơn chút, nhưng Cố Bách Chu cứng đầu chịu buông, đành phải cắn luôn cái tay đút táo của .

      Cắn đấy, suýt nữa cắn tay Cố Bách Chu, may mà dùng sức, nếu đau chết luôn.

      Cố Bách Chu sờ vào chỗ Đỗ Kiêu Kiêu cắn, gì, ánh mắt sáng bừng lên, nhưng nhanh chóng biến mất.

      Nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu vội vàng muốn biết món quà kia là gì, Cố Bách Chu đành phải lật sách ra.

      "Đây là cái gì vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu nhìn vài tấm ảnh và băng ghi hình.

      Cố Bách Chu cầm lấy tấm hình đưa tới trước mặt , "Em nhìn kỹ xem."

      Đây, đây chẳng phải là hình Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên hôn nhau sao? Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ nhìn Cố Bách Chu, "Sao có được nó vậy?"

      "Tôi tự chụp." Cố Bách Chu lạnh nhạt .

      Đỗ Kiêu Kiêu kinh ngạc, chụp hồi nào vậy, nhớ ràng lúc đó Cố Bách Chu đứng sau lưng kia mà...

      Ơ? Hình như nhớ Cố Bách Chu có nghịch điện thoại mình phải. ngờ ra lúc đó chụp hình.

      "Vậy đó là cái gì?" Đỗ Kiêu Kiêu tò mò cầm cuốn băng.

      "Là đoạn phim tôi quay lại."

      Đỗ Kiêu Kiêu che miệng lại, " còn quay lại nữa cơ à?!"

      Cố Bách Chu nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu như vậy, cứ nghĩ rằng vui, nên uể oải gật đầu.

      Đỗ Kiêu Kiêu vỗ vai Cố Bách Chu, "Đúng là chỉ có mới làm vậy, sao quay nó lại vậy?" vui vẻ hỏi Cố Bách Chu.

      ra mất hứng, Cố Bách Chu thở dài nhõm hơi, trong mắt tràn đầy ý cười, "Tôi cũng chỉ chợt nghĩ tới thôi."

      Thực ra lúc nhìn thấy Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh đứng cùng nhau, muốn làm vậy rồi. Quay lại rồi đưa cho Đỗ Kiêu Kiêu, để lúc nào cũng nhìn thấy hai người kia làm chuyện như vậy, muốn dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy.

      thưa nhận mình cũng hơi hèn hạ , nhưng cảm thấy Lâm Trí Hiên xứng với Đỗ Kiêu Kiêu, ta thể mang lại hạnh phúc cho .


      Nghĩ vậy, đành đê tiện chút, chỉ cần có thể ở cùng với là được rồi.

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hu hu dễ thương kinh khủng T^T
      Bánh Đậu thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 25

      Cầm món quà Cố Bách Chu chuẩn bị cho Lâm Trí Hiên, tâm trạng Đỗ Kiêu Kiêu hơi phức tạp, muốn 'tặng' những tấm hình này cho Lâm Trí Hiên sao?

      Đúng lúc Đỗ Kiêu Kiêu do dự, điện thoại của đột nhiên vang lên.

      Là Lâm Trí gọi.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ hồi, cuối cùng vẫn nhận.

      "Alo?"

      "Kiêu Kiêu." Giọng của Lâm Trí Hiên hơi mờ ám.

      "Sao?" đặt ảnh xuống, nhìn Cố Bách Chu rửa chén trong bếp.

      Bên kia điện thoại, hơi thở Lâm Trí Hiên hơi dồn dập, "Kiêu Kiêu, em có rảnh ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu nghi ngờ, gần đây Lâm Trí Hiên rất ít khi tới tìm , trước kia, và Lâm Trí Hiên hẹn nhau cũng tương đối nhiều.

      "... có chuyện muốn với em." Giọng của Lâm Trí Hiên càng lúc càng .

      Đỗ Kiêu Kiêu tò mò hơn, "Có chuyện gì qua điện thoại được à?"

      Lâm Trí hơi do dự, "Chúng ta gặp mặt chuyện tốt hơn."

      Đỗ Kiêu Kiêu nghe ta cứ ấp úng như vậy, trong lòng phiền chán muốn , nhưng thấy Lâm Trí Hiên cứ kiên trì như vậy, cũng hay cho lắm, muốn nghe xem, Lâm Trí Hiên có chuyện gì mà phải gặp mặt mới được.

      Thấy Có Bách Chu rửa chén xong ra, Đỗ Kiêu Kiêu giơ tay lên quơ quơ.

      "Mau tới đây ."

      Cố Bách Chu tới.

      "Lâm Trí Hiên bảo tôi ra ngoài chuyến." Đỗ Kiêu Kiêu đưa di động về phía Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu rũ mắt xuống, "Em có muốn ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Đương nhiên là có rồi. Hiếm lắm ta mới hẹn tôi lần."

      Ánh mắt Cố Bách Chu lên vẻ mất mát, gì nữa.

      Đôi mắt của Đỗ Kiêu Kiêu cong lên, vô cùng vui vẻ, "Nên có muốn với tôi ?"

      Cố Bách Chu ngẩng đầu mạnh, hơi ngạc nhiên, nhưng vui nhiều hơn. "Em muốn tôi cũng em sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu bật cười : "Nhất định phải mang theo, tôi sợ đánh lại ta."

      xong chỉ vào đống ảnh.

      Cố Bách Chu cũng cười, " ta ra tay với em đâu."

      Đây chỉ là ảnh hôn nhau thôi mà, có phải ảnh hạn chế độ tuổi gì đâu.

      "Tôi mặc kệ, phải với tôi, tôi muốn xem ta định chơi trò gì nữa đây." Đỗ Kiêu Kiêu tin Lâm Trí Hiên vô duyên vô cớ hẹn ra ngoài như vậy được.

      "Được." Cố Bách Chu đương nhiên đồng ý rồi, dù Đỗ Kiêu Kiêu bảo , cũng tìm cách theo.

      Điểm hẹn là quán cà phê bọn họ thường tới.

      Lúc Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu tới, Lâm Trí Hiên có mặt trong quán.

      "Chúng tôi tới rồi." Đỗ Kiêu Kiêu kéo Cố Bách Chu ngồi xuống, đối diện Lâm Trí Hiên.

      Hình như vừa rồi Lâm Trí Hiên mới ngẩn người, sửng sốt lâu vẫn chưa tỉnh lại, lúc bồi bàn mang thực đơn tới, ta mới phát Đỗ Kiêu Kiêu tới.

      Nhưng ta ngờ, Cố Bách Chu cũng tới đây.

      Sắc mặt Lâm Trí Hiên hơi khó coi, chẳng lẽ từ trước tới nay Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu vẫn ở cùng nhau sao?

      Đỗ Kiêu Kiêu nhấp miếng cà phê rồi : "Có chuyện gì sao?"

      Lâm Trí Hiên gì nhìn Cố Bách Chu ngồi cạnh Đỗ Kiêu Kiêu. Ý của ta rất ràng, ta muốn Cố Bách Chu tránh chút.

      Nếu là người bình thường, nhất định tránh , nhưng Cố Bách Chu nào có phải là người thường, thậm chí còn thèm ngẩng đầu nhìn Lâm Trí Hiên cái, nên sao có thể nhận thấy được ám hiệu của ta cơ chứ.

      Đương nhiên, dù có nhận được, chắc chắn cũng tránh đâu.

      Nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Kiêu Kiêu còn kiên nhẫn được nữa, Lâm Trí Hiên mấp máy môi, hơi khó : "Kiêu Kiêu. và Khanh Khanh ở bên nhau."

      và Khanh Khanh ở bên nhau...

      Đây là lần thứ hai Đỗ Kiêu Kiêu nghe được lời này, vốn tưởng rằng dựa vào thời gian của kiếp trước, năm năm sau Lâm Trí Hiên mới cho biết.

      Rốt cuộc là có chuyện gì thay đổi đây, sao lại cho biết chuyện này trước năm năm.

      ra, Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh ở bên nhau từ lâu rồi sao?

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi hoảng hốt, dường như lại nhìn thấy Đỗ Khanh Khanh đứng từ cao nhìn xuống trong phòng bệnh.

      Đỗ Khanh Khanh dương dương đắc ý với , Đỗ Kiêu Kiêu, chị đáng thương đó.

      Đột nhiên tay trở nên ấm áp, hình như có người nào đó cầm tay phải.

      Là Cố Bách Chu.

      Đỗ Kiêu Kiêu sững sờ nhìn , ánh mắt Cố Bách Chu vô cùng dịu dàng, "Nếu tôi nhớ lầm hình như cái Đỗ Khanh Khanh kia là em của Kiêu Kiêu phải."

      Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu.

      Cố Bách Chu quay qua nhìn Lâm Trí Hiên, "Tôi nhớ Đỗ Khanh Khanh gọi trai mà."

      Lâm Trí Hiên hơi luống cuống, "Bách Chu..."

      "Bạn trai của chị và em ở bên nhau, thấy chuyện này thế nào?" Cố Bách Chu chậm rãi hỏi.

      "Tôi và Kiêu Kiêu có cái quan hệ như cậu nghĩ đâu!" Dưới tình thế cấp bách, Lâm Trí vội vàng thốt ra.

      "Hả?" Cố Bách Chu ngạc nhiên, "Vậy quan hệ của và Kiêu Kiêu là thế nào?"

      "Ừm..." Lâm Trí Hiên biết trả lời sao.

      "Là em à?" Cố Bách Chu tò mò hỏi, dường như muốn cho Lâm Trí Hiên bậc thang.

      Lâm Trí Hiên gì.

      Cố Bách Chu như hiểu ra chuyện gì đó, gật đầu, " ra Kiêu Kiêu và Đỗ Khanh Khanh đều là em của , vậy đúng là hay tí nào rồi."

      Đỗ Kiêu Kiêu giễu cợt nhìn Lâm Trí Hiên dám phản bác, trong lòng càng lúc càng coi thường cái tên này.

      Ngay thừa nhận cũng dám, người như vậy, trước kia bị mù nên mới coi trọng ta.

      Đỗ Kiêu Kiêu lấy tấm ảnh từ trong túi ra, nhàng đặt trước mặt Lâm Trí Hiên.

      "Chuyện này..." Lâm Trí Hiên hiểu cầm tấm ảnh lên.

      Khi thấy hai người , ta sợ hãi nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      " cần phải cho tôi... Tôi biết lâu rồi." Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn ta.

      "Mấy người nghĩ tôi bị mù sao? Dám ở trước mặt tôi liếc mắt đưa tình. Tôi muốn biết cũng khó."

      Dường như Lâm Trí Hiên ngờ Đỗ Kiêu Kiêu với mình như vậy, ta vội vàng kéo tay Đỗ Kiêu Kiêu, "Kiêu Kiêu, có, chỉ bất đắc dĩ..."

      Bà nội thích Đỗ Kiêu Kiêu, ta đâu còn cách nào khác?

      Đỗ Kiêu Kiêu chán ghét rút tay mình ra, cầm lấy tách cà phê uống sạch hơi, đứng lên, từ cao nhìn xuống Lâm Trí Hiên.

      "Lâm Trí Hiên, ghê tởm đó."

      Từ những ngày đầu gặp lại Lâm Trí Hiên sau khi sống lại, rất muốn với ta như vậy.

      Lâm Trí Hiên là người như vậy, bên ta hưởng thụ Đỗ Kiêu Kiêu si mê ta, bên kia lại muốn bỏ Đỗ Khanh Khanh.

      Dù bây giờ thẳng ra, ta cũng ra vẻ mình có lỗi, ta chỉ bất đắc dĩ mà thôi.

      Đúng là quá ghê tởm.

      Lâm Trí Hiên muốn giải thích, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu hoàn toàn cho ta cơ hội. giành lấy ly cà phê trong tay Cố Bách Chu, hất mạnh vào người Lâm Trí Hiên.

      "Phục vụ, thanh toán với ta!"

      Đỗ Kiêu Kiêu kéo Cố Bách Chu chạy ra ngoài.

      Ra khỏi quán cà phê, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy mình giống như tháo được cái xiềng cổ xuống rồi.

      Cả người vô cùng thoải mái.

      nắm tay Cố Bách Chu chậm rãi dạo phố, Cố Bách Chu cứ nghĩ tâm trạng bây giờ của tốt, nên cũng quấy rầy , chỉ là, lặng lẽ cầm ngược lại tay .

      Bọn họ dọc phố, đường có rất nhiều người chỉ trỏ bọn họ.

      Dù sao diện mạo của hai người cũng tệ, nắm tay phố như vậy khiến người khác dừng lại nhìn chút.

      Đỗ Kiêu Kiêu chưa bao giờ để ý tới ánh mắt tới người khác, nhưng hôm nay ngoại lệ, thấy ánh mắt của mọi người đều đổ xô vào và Cố Bách Chu, trong lòng đột nhiên rất vui vẻ.

      Nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, nghĩ, dù thế nào chăng nữa, chàng này vẫn luôn ở bên .

      Trong lòng chợt mềm ra, vì vậy, liền dừng bước.

      Hai người đứng cây cầu lớn, dưới cầu là hồ Ba Quang Liễm Diễm.

      Cố Bách Chu cứ nghĩ rằng Đỗ Kiêu Kiêu muốn ngắm cảnh đêm, nên cũng dừng theo.

      Cơn gió nhàng thổi qua cầu, là mùa thu rồi, gió đêm vẫn mang theo chút se lạnh.

      Cố Bách Chu thấy Đỗ Kiêu Kiêu chỉ mặc chiếc phong phanh, hơi đau lòng, vì vậy cởi áo khoác mình ra, khoác lên người .

      Đỗ Kiêu Kiêu phản kháng lại, nhìn Cố Bách Chu thành khoác áo cho , đôi mắt hơi cong cong.

      "Cố Bách Chu.'

      "Ừm." Cố Bách Chu sửa lại cổ áo cho .

      " cũng thấy rồi đó, ai muốn tôi nữa rồi."

      Cố Bách Chu nhíu mày, thích Đỗ Kiêu Kiêu mình như vậy.

      định mở miệng an ủi, nghe được Đỗ Kiêu Kiêu .


      "Cho nên, tôi chịu trách nhiệm với ."

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 26

      "Cho nên tôi có thể chịu trách nhiệm với ."

      Hai tay Cố Bách Chu vẫn nắm cổ áo Đỗ Kiêu Kiêu, ngơ ngác nhìn , quên mất phản ứng.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, chẳng lẽ người này bị dọa rồi?

      Ngay lúc Đỗ Kiêu Kiêu chuẩn bị tiếp, Cố Bách Chu đột nhiên ôm chằm lấy .

      "Kiêu Kiêu, em được đổi ý đâu đó." ôm chặt , như sợ chạy mất.

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng ôm , " đâu, em thấy hết của rồi, sao có thể chịu trách nhiệm được chứ?"

      khẽ đẩy Cố Bách Chu ra, thành nhìn ; "Con người của em, có lẽ cáu kỉnh, lòng dạ hẹp hòi, trong mắt được dính hạt cát nào. Em như vậy, biết hết ?"

      Cố Bách Chu im lặng, nhìn Đỗ Kiêu Kiêu hơi căng thẳng, giơ môi : " biết."

      Nghe vậy, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy trong lòng nặng nề, biết mình có rất nhiều khuyết điểm, nhưng Cố Bách Chu trả lời chắc chắn như vậy khiến hơi buồn.

      "Vậy sao chứ, vẫn thích em mà." Cố Bách Chu dịu dàng nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, ràng chỉ là câu ngắn ngủn nhưng lại khiên người khác thể nghi ngờ được.

      Đỗ Kiêu Kiêu cho rằng mình thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Cố Bách Chu cũng phải là người biết những câu như vậy, nhưng chỉ cần câu này là đủ rồi.

      Chưa từng có người với như vậy. Lâm Trí Hiên cũng chưa.

      Đỗ Kiêu Kiêu biết tính mình được đáng lắm, nên kiếp trước liều mạng lấy lòng Lâm Trí Hiên, chỉ cần Lâm Trí Hiên hơi đáp lại chút, là lại hiểu sai ý.

      Cố Bách Chu là người đầu tiên thích , vốn tin đây là , nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, trái tim ngừng đập.

      Đỗ Kiêu Kiêu biết đây có phải là thích , nhưng cũng ghét những hành động bất thường của mình.

      Ở cùng với Cố Bách Chu.

      Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng cũng thấy ấm áp rồi. Cho nên, cứ thử lần vậy, dù sao cũng ghét gì .

      Cố Bách Chu đưa tay lên nâng mặt của Đỗ Kiêu Kiêu, cảm nhận được thân nhiệt lạnh lẽo do bị gió thổi của Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Cố Bách Chu." Mặt Đỗ Kiêu Kiêu đỏ bừng lên vì hành động vô cùng thân mật của .

      "Hửm?" Cố Bách Chu chuyện bằng hơi mũi, giọng hơi cao.

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi, ngay cả Cố Bách Chu cũng dám nhìn, ánh mắt vội vàng lảng nơi khác chỉ vì muốn nhìn thẳng vào mắt .

      "Mau bỏ ra..."

      Cố Bách Chu nhìn thấy đôi mắt của Đỗ Kiêu Kiêu hơi long lanh nước, tiếc nuối bỏ tay xuống, xem ra phải 'dạy cho em biết tình trong sáng' tốt rồi, nghĩ vậy hơi buồn rầu.

      Đỗ Kiêu Kiêu dụi mắt, mặt vẫn còn đỏ bừng, biết là tức giận hay xấu hổ.

      "Chúng ta về thôi." xong, Đỗ Kiêu Kiêu quay đầu lại, vội vã .

      "Kiêu Kiêu..." Giọng của Cố Bách Chu vang lên sau lưng , Đỗ Kiêu Kiêu quá nhanh, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghe thấy Cố Bách Chu gọi mình, mặt càng đỏ hơn, bước chân cũng nhanh hơn.

      "Kiêu Kiêu..."

      Đừng để ý!

      Đỗ Kiêu Kiêu lặp lặp lại câu này, sau đó vùi đầu tiếp.

      Lát sau, nghe thấy gì nữa, Đỗ Kiêu Kiêu lo lắng quay đầu lại, nhưng lý trí thể quay qua nhìn, nên đành chậm lại. Nghĩ, lát nữa cũng theo kịp thôi.

      tiếp đoạn, nhìn xung quanh, Cố Bách Chu vẫn chưa tới.

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu hơi tủi thân, chẳng lẽ Cố Bách Chu giận rồi? Nhưng cũng đâu có chờ đâu.

      Đỗ Kiêu Kiêu khó chịu trong lòng, Cố Bách Chu vừa thích , nhưng bây giờ chả thấy bóng dáng đâu, đây là chuyện gì vậy?

      tức giận có chỗ phát tiết, giận đùng đùng quay đầu lại, muốn tìm người kia đòi câu trả lời hợp lý.

      Nhưng vừa quay đầu lại liền va vào lòng ngực ấm áp.

      Đôi mắt Đỗ Kiêu Kiêu hơi chua xót, dùng sức giãy giụa nhưng được, đầu đụng phải ngực của người kia.

      "Kiêu Kiêu." Giọng của Cố Bách Chu mang theo chút ý cười.

      Đỗ Kiêu Kiêu buồn bã muốn chuyện, vừa nãy còn muốn chỉ trích , nhưng tình huống bây giờ làm kịp đề phòng.

      "Sao sau lưng mà chịu gì vậy?!" Đỗ Kiêu Kiêu thẹn quá hóa giận.

      "Chẳng phải em nhanh như vậy là vì muốn chuyện với à?" Cố Bách Chu hiểu.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghẹn họng, do dự : "Ai bảo có chuyện gì muốn mà cũng gọi em!"
      Cố Bách Chu ra vẻ vô tội, "Vừa nãy muốn cho em biết... Em ngược hướng rồi."

      ...

      Đỗ Kiêu Kiêu lúng túng biết nên để tay ở đâu. Chẳng lẽ phải vì lúc nãy xấu hổ quá nên mới nhầm đường sao? Nằm mơ, bao giờ thừa nhận.

      "Vậy sao chịu sớm chút?" Đỗ Kiêu Kiêu đánh vào ngực Cố Bách Chu, dùng hành động này giảm bớt cảm xúc lúng túng của mình.

      Cố Bách Chu tủi thân : " còn chưa kịp em mất rồi."

      Tay Đỗ Kiêu Kiêu cứng đờ, "Tại vì, em chỉ muốn mau mau về nhà thôi, ở ngoài lạnh quá."

      Cố Bách Chu ôm chặt Đỗ Kiêu Kiêu vào lòng, "Còn lạnh ? Lần sau nhớ mặc nhiều chút."

      Đỗ Kiêu Kiêu im lặng chút, rồi buồn bã : "Em biết rồi..."

      Dưới kiên trì của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu được đưa về nhà.

      Lúc hai người sắp tạm biệt nhau, đột nhiên Cố Bách Chu gọi Đỗ Kiêu Kiêu lại.

      buồn bực quay đầu lại.

      Sau đó cảm nhận được cái gì đó lành lạnh mềm mại mặt mình.

      bị Cố Bách Chu hôm trộm!

      Đỗ Kiêu Kiêu mở to mắt nhìn, khó tin che gò má mình, ngơ ngác nhìn Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu mấp máy môi, lộ ra nụ cười trẻ con.

      Đỗ Kiêu Kiêu đỏ bừng cả khuôn mặt, biết làm sao để nhìn , muốn nổi giận với , nhưng ràng trong lòng vô cùng ngọt ngào.

      Cuối cùng, đành lúng túng : "Em về đây..."

      Ánh mắt Cố Bách Chu lóe sáng lên, gì lại hôn thêm cái, nhưng lần này là môi .

      Chỉ đụng cái rồi nhanh chóng rời .

      Trong đầu Đỗ Kiêu Kiêu 'đùng' tiếng, đầu óc rơi mất rồi.

      Nụ hôn đầu tiên cuối cùng cũng mất rồi.

      Đây là phản ứng đầu tiên của Đỗ Kiêu Kiêu.

      Sau đó, nội tâm hoạt động liên tục, bị hôn! Bị hôn! Là bị hôn đó! Mình muốn đánh ấy sao?! được, đây là Cố Bách Chu. Mình phải làm sao bây giờ?! Hôn lại... sai?

      Đỗ Kiêu Kiêu ngây ngốc nhìn Cố Bách Chu, ánh mắt tự chủ được nhìn vào môi , cái cảm giác mềm mại kia vẫn còn đọng lại trong lòng .

      "Nghe người có thể làm vậy." Cố Bách Chu xấu hổ nhìn .

      Đỗ Kiêu Kiêu ngạc nhiên, gật đầu đồng ý với , "Đúng vậy...."

      Cái lý do này đúng là chừa đường cho người ta phản bác lại mà.


    5. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      cuoi cung da chinh thuc den voi n9 roi.:yoyo52:
      Bánh Đậu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :