1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế - Tô Tiểu Lương (90.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      CHƯƠNG 89.1: Đám cưới 1
      Edit: Mây
      Ngâm Hoan nằm ở lưng Cố Dật Tín từng bước ra khỏi Tử Kinh viện, Cố Dật Tín hai tay vững vàng cõng nàng, vững vàng về phía cửa lớn bên kia.

      Lúc lên kiệu hoa Ngâm Hoan nghe giọng hỉ nương nhắc nhở, bên ngoài kiệu hoa có tiếng chuyện của Tô Khiêm Mặc, lát sau, Ngâm Hoan chỉ cảm thấy kiệu hoa khẽ động, bốn người nâng kiệu hoa vững vàng nâng kiệu lên, chờ Tô Khiêm Mặc lên ngựa, hô to tiếng, đường đánh trống thổi sáo náo nhiệt về phía Bát vương phủ.

      Tư Kỳ đỡ Mộc thị đứng ở cửa, lệ rơi đầy mặt, Chu di nương xa xa nhìn kiệu hoa, nước mắt rơi đầy mặt mà vui mừng nhìn đỉnh kiệu xa dần, bên trong kiệu hoa Ngâm Hoan cầm lấy khăn tay kia có chút suy nghĩ, lúc được nửa đường liền từ bên trong kiệu hoa ném ra ngoài.

      Đội ngũ đón dâu quanh thành vòng mới về đến Bát vương phủ, cảm giác được kiệu hoa dừng lại, tâm Ngâm Hoan cũng dừng lại theo, bên dưới hỉ khăn đỏ tươi nàng nhìn thấy hai bàn tay mình được đeo đầy vòng vàng vòng ngọc, mà trái táo được cầm bởi hai bàn tay đó khẽ run run.

      Chỉ nghe bên ngoài tiếng pháo nổ vang trời, lúc nghe hỉ nương nhắc tân lang đá kiệu, Ngâm Hoan cảm giác được kiệu bên ngoài kiệu có người đá, hỉ nương liền vén rèm kiệu lên cho dâu mới ra, cỗ kiệu nghiêng về phía trước, Ngâm Hoan duỗi tay ra khoác lên tay của hỉ nương, hai chân nhảy ra khỏi cổ kiệu.

      Trong tay trái táo bị người bên cạnh cầm , chưa kịp đợi Ngâm Hoan cầm lấy hồng nhiều tử kia, Tô Khiêm Mặc trực tiếp cõng nàng lên tới cửa chính, hỉ bạc đỉnh đầu Ngâm Hoan run lên theo từng bước chân của , chung quanh là những tiếng chúc mừng hoan hỉ, Ngâm Hoan cúi đầu là thấy được cổ , mà lúc này cổ đỏ bừng như khăn hồng đầu nàng vậy.

      Hỉ nương cũng vội vàng theo, suốt những năm làm hỉ nương bà chưa thấy chú rể nào theo lẽ thường như , lúc đến trước chậu than Tô Khiêm Mặc mới thả người xuóng, lúc này Ngâm Hoan mới cầm được đầu kia của dải lụa đỏ, hỉ nương ở bên cạnh nhắc nhở vài câu, Ngâm Hoan vượt qua chậu than, giẫm bể mảnh ngói trước chậu than, chung quanh mọi người cười lên, bước qua bậc thang tiến đến hỉ đường, ngọn lửa hồng thắp sáng cả gian phòng, hai người đứng ở đó, theo tiếng hô to bắt đầu làm lễ, Ngâm Hoan xoay người về phía sau lạy lạy, sau đó lạy tiếp theo là lạy Bát vương gia Bát vương phi.

      "Phu thê giao bái."

      Lúc cuối đầu lạy cái cuối cùng nàng có thể thấy được tay khẩn trương níu chặt tấm lụa đỏ, Ngâm Hoan nhàng phúc thân, chỉ nghe thấy thanh hô to, "Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng."

      Phía trước có người bưng nến dẫn đường, hỉ nương săn sóc đỡ nàng qua nhiều hàng lang quanh co, bước qua ngưỡng cửa, vào tân phòng, rốt cuộc cũng được nghỉ chút. Cả ngày trời nàng đội cái mão vừa to vừa nặng này khiến cổ nàng như sắp gãy rồi.

      Hỉ nương đứng bên vừa kết đồng tâm kết vừa những lời chúc phúc với Tô Khiêm Mặc, lòng bàn tay Tô Khiêm Mặc lấm tấm mồ hôi cầm lấy hỉ xứng vén hỉ khăn ra đằng sau mũ phượng, trước mắt liền ra gương mặt thanh lệ động lòng người của người trong lòng , đôi mắt linh động trước kia nay khẽ khép hờ lộ vẻ ngượng ngùng, sợi tóc hai bên má phấn khẽ lay động theo làn gió khiến tim dường như cũng lay động theo nhịp điệu kia, nhìn kỹ xuống phía dưới đôi má ấy là đôi môi đào điểm son cũng tự đỏ, khiến người ta muốn nếm thử vị ngọt ngào từ đôi môi ấy.

      Tô Khiêm Mặc lặng người trước nàng, thẳng đến khi hỉ nương bên cạnh nhắc uống rượu giao bôi vài lần mới khiến hồn trở về. Tô Khiêm Mặc ho tiếng, mặt dày cầm lấy ly rượu bên mâm kia, Ngâm Hoan thể nghe số thanh cười khẽ trước của, buông rèm mi xuống, cầm lấy ly rượu.

      Lúc hơi thở của hai người giao nhau, dường như cảm nhận được mùi thơm nhàng từ người nàng, Tô Khiêm Mặc nhìn phía sau tai nàng đỏ ửng, cười cười, cầm ly trả lại mâm. với hỉ nương đứng bên cạnh, "Buỗi lễ kết thúc rồi, ngươi hãy tháo mũ phượng ra."

      Bên ngoài là tiếng bằng hữu giục ra mời rươuk, Tô Khiêm Mặc quay đầu lại nhìn nàng cái, lại nhìn liếc nhanh về phía Tạ Quán, thấy được đối phương khẽ gục đầu mới an tâm ra bên ngoài.

      Ngâm Hoan cảm thấy hai bên tai còn nóng bỏng như lúc nãy nữa, vừa mới khẽ ngẩng đầu liền thấy ở cửa có ít người, thế tử phi Tạ Quán, nhị phu nhân Đường Uyển Kỳ, còn có vài người Ngâm Hoan chưa biết, mấy vị phu nhân đều cười khanh khách nhìn nàng, vài tiểu nương còn với nhau.

      "Tam phu nhân." Người săn sóc nàng dâu bưng chén sủi cảo lên, múc viên đưa vào miệng Ngâm Hoan, mặt cười hỏi, "Tam phu nhân, này sủi cảo sinh sinh?"

      Ngâm Hoan hai gò má ửng đỏ, nho tiếng, "Sinh." Trong phòng mọi ngừoi cười ầm lên, từ chỗ mấy vị phu nhân có tiếng "Tam đệ muội xinh đẹp này có thể sinh nha."

      Người chuyện chính là thứ nữ duy nhất của Bát vương phủ, Tô Tĩnh Vũ, nàng kéo tay vị phu nhân khác, cười nhìn Ngâm Hoan.

      "Tốt lắm, các ngươi điều này cũng đừng làm khó Tam đệ muội ta, đến để tẩu giới thiệu mấy người này cho muội." Đường Uyển Kỳ ra, thoải mái giới thiệu những vị phu nhân trong phòng với Ngâm Hoan, "Này là đại tẩu, muội nhất định gặp rồi, đây là chị chồng của muội, đây là thiếu phu nhân Diệp gia, muội có thể gọi nàng là Tần tỷ tỷ..." Đường Uyển Kỳ giới thiệu lần lượt từng người từng người, Ngâm Hoan cười cười khẽ cúi đầu xem như chào hỏi.
      Dion, Phong Vũ Yên, Phương Lăng2 others thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 88.1
      Edit: Song

      "Binh sĩ cùng Lục công tử ra ngoài càng đánh về sau càng hỗn loạn, cũng chú ý nơi nào." Mộc Triều Lộ phái người hỏi tất cả binh lính xuất chiến trở về, vốn là giữa trại tân binh thân phận của Lục Trùng Nham người biết , đánh giặc ai chú ý chứ, tất nhiên hỏi ra kết quả gì.

      "Lúc quân Bắc đồ rút lui khỏi cũng nhìn thấy mang người bên ta ." Lục tướng quân trầm mặc hồi mở miệng , Tô Khiêm Mặc có chút bực bội kéo cổ áo chút, "Phái người lại đến Hãn thành xem chút, có thể là bị thương, Mộc đại nhân, sáng ngày mốt Lục vương gia đến, chuyện ở đây giao cho các người, sáng mai ta xuất phát trở về."

      Lại luận có thân phận gì, binh sĩ mất tích chẳng lẽ còn phải lưu lại sao, thấy Lục tướng quân cũng phải là người công tư bất phân, người có thể ở đây cũng chả phải cậu ấm, nơi này người có thân phận cao hơn Lục Trùng Nham đích thực là nhiều .

      Mộc Triều Lộ gật gật đầu, để chuyện Lục Trùng Nham mất tích sang bên, trước tiên ba người tự khai báo ràng chuyện công thành hôm nay, chuyện tiếp theo Tô Khiêm Mặc cũng lần với bọn họ, "Mộc đại nhân, Lục tướng quân, những cuốn sách này đều để ở đây, ta nghĩ nếu cần gì ở bên trong cũng có thiếu."

      "Được rồi cháu ngoại trai, ở đây có chúng ta, đừng trở về quá sớm, ủy khuất cháu ngoại của ta." Mộc Triều Lộ đàm luận chính xong sắc mặt cũng dễ nhìn hơn, cười vỗ vỗ bờ vai của , Tô Khiêm Mặc nghiêm túc gật đầu, "Ta ."

      Lục tướng quân cùng Tô Khiêm Mặc ra khỏi doanh trướng của Mộc Triều Lộ, lúc này Tô Khiêm Mặc mới nhắc tới chuyện của Lục Trùng Nham, suy nghĩ xong mở miệng ra, "Lục bá bá, về chuyện của Trùng Nham, ngài đừng quá để ý."

      "Nếu ta mang tới nơi này, liền chuẩn bị kỹ càng, huống chi tại người chỉ là mất tích." Lục tướng quân cười cười, vỗ vỗ bờ vai của , " , dọn dẹp chút, chúng ta đều có biện pháp đến Bát vương phủ chúc mừng, trước tiên ở chỗ này chúc mừng ngươi."

      Tô Khiêm Mặc cười hàm súc, buông tha chút mệt mỏi trong đáy mắt của Lục tướng quân, bất luận tâm địa có sắt đá tới bao nhiêu, dầu gì cũng là người cha, trong lòng Tô Khiêm Mặc thở dài, mang theo tiểu Tứ trở về doanh trướng của mình.

      "Tô đại... Đại nhân, huynh đệ chúng ta có thứ gì đáng giá, đây là tâm ý của chúng ta." Tiểu Tứ lời này trôi chảy, từ trong lòng ngực móc ra cái túi tiền tinh xảo, nặng trịch, tiểu Tứ cười hắc hắc, "Đại nhân, ngài cũng đừng ngại tục khí của mấy người chúng ta."

      "Được, ta nhận, tương lai lưu cho ngươi cưới vợ!" Tô Khiêm Mặc thu túi tiền vào, "Ngươi, tìm vài huynh đệ, nhóm theo ta trở về Lâm An thành, khiêng kiệu cho ta, có nguyện ý hay ?"

      Tiểu Tứ lăng ngốc, biết Tô Khiêm Mặc khỏi doanh trướng, lúc này tiểu Tứ mới toét miệng ra cười chạy tìm người.

      Sáng sớm hôm sau Tô Khiêm Mặc liền mang theo mười mấy người xuất phát trở về Lâm An, bởi vì rời sớm, buổi trưa có chạm mặt Lục vương gia, Lục vương gia nhìn xem doanh trướng thu thập sạch chỉ có thể cười mắng, "Tiểu tử này, cho tới bây giờ cũng thấy làm chuyện gì mà vội vã như vậy, chờ ta nửa ngày cũng chịu!"...

      Lại bầu khí ở Lâm An thành ra sao, dù gì khí trong Cố phủ hết sức vui mừng, hôn lễ tháng năm, Cố phủ sớm bắt đầu chuẩn bị vì dù sao Ngâm Hoan cũng là gả vào Bát vương phủ, mặc dù Tô Khiêm Mặc phải là thân phận thế tử nhưng tuổi còn trẻ cũng có chức quan nhị phẩm, sau khi Cố lão phu nhân ngẫm nghĩ, của hồi môn của Ngâm Hoan thể ít hơn so với Ngâm Nguyệt, Hoàng Thượng tứ hôn, Cố gia như thế nào cũng muốn gả nàng thuận lợi vui vẻ.

      Sính lễ của Bát vương phủ còn chưa tới, nhiều người tặng thêm cho Ngâm Hoan của hồi môn, Mộc lão phu nhân Mộc gia Huệ An thành, hai người cậu, còn có em bà con, cao thấp Cố gia, còn có quà tặng của trắc phi thái tử, quà tặng của Nhị thiếu phu nhân Tưởng gia, kể cả Đại thiếu phu nhân Lục gia, tiểu thư phu nhân trước đây cùng Ngâm Hoan giao hảo đều tặng thêm quà, ít nhiều gì cũng là tâm ý.

      Cuối tháng ba Tô Khiêm Mặc chạy tới Lâm An thành, chuyện thứ nhất chính là tiến cung diện thánh, bẩm báo tình huống ở Dương quan cho Hoàng Thượng, hoàng thượng càng xem đứa cháu này càng thích, dựa theo lời của , nay con cháu Hoàng thất chịu tiến bộ rất ít, Tô Khiêm Mặc chính là tấm gương của bọn họ, xuất thân Hoàng thất cấp cho con đường so với người khác tốt hơn, nên sau này chính mình phải càng thêm nỗ lực gắng gượng.

      Từ trong cung về đến nhà, chức quan của Tô Khiêm Mặc liền thăng lên bậc, cũng sợ ai hoài nghi , chiến tích ở Dương quan đều bày ngay trước mắt, thần tử nào phục có thể trực tiếp đến Dương quan tự mình lĩnh binh đánh hồi thử xem.

      Bát vương phi sớm chuẩn bị xong sính lễ, con trai vừa về đến, vung tay lên đem những gì mà mấy năm hoàng đế ban thưởng nửa để trong sính lễ, vốn là ba mươi hai cỗ sính lễ lại trực tiếp thêm mười cỗ.

      Nhị phu nhân ở bên nhìn có chút cứng lưỡi, ở bên tai thế tử phi nhàng ra, "Cái này có nhiều quá hay , đại hôn của thái tử cũng mới sáu mươi bốn cỗ."

      Tạ Quán cười , mặt khác giá trị của mười cỗ thêm này có thể theo kịp hai mươi cỗ của người khác, những thứ kia đều là Hoàng Thượng thưởng cho, có quần áo gì, tất cả đều là vàng bạc châu báu.

      "Mặc nhi, sính lễ này cũng quá nhiều ." Mặc dù Bát vương phi cảm thấy mặt mũi đủ, nhưng lúc con trai lớn đón dâu sính lễ cũng chỉ có ba mươi sáu cỗ, làm em trai cũng thể vượt qua ca ca, khiến cho người Bát vương phủ quá thiên vị.

      "Những thứ này đều là ta thêm, có cái gì nhiều, nếu mẫu phi sợ khiến cho người bàn tán, vậy phân ra hai lần đưa qua, lần tính Bát vương phủ, lần tính của chính ta." Tô Khiêm Mặc vốn muốn thêm toàn bộ, nhưng là dễ gây chú ý quá mức cũng nên, cho nên mới quyết định thêm nửa.

      "Làm càn, ở đâu còn có tách ra mà tặng!" Bát vương phi nhìn bộ dáng sao cả của , bắt đầu hoài nghi con trai chính là muốn tìm náo nhiệt, phải so với người khác nhiều hơn mới thích.

      "Mẫu phi, bằng đem những quần áo này lấy ra bộ phận, bỏ thêm vào cho Tam đệ, dù sao nữa những quần áo này đặt trong phủ đến lúc đó cũng có thể cầm đến viện của Tam đệ, số cỗ cũng có thể ít chút." Tạ Quán ở bên đề nghị, thế tử phi nhìn xem sáu cỗ quần áo kia gật gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

      Cuối cùng số cỗ vẫn là bằng với lúc Tô Khiêm Hòa đón dâu, ba mươi sáu cỗ, còn lại những thứ quần áo lấy ra kia toàn bộ mang đến viện của Tô Khiêm Mặc.

      Đầu tháng tư hai huynh đệ Tô Khiêm Hòa Tô Khiêm Nhân đại biểu Lục vương phủ đến tặng sính lễ, tảng sáng đầu tháng ba, trước Bát vương phủ xếp thành đường dài, bốn người mỗi người cỗ mặc cẩm phục đỏ thẫm đến Cố phủ, hai huynh đệ trước sau theo đội ngũ tặng sính lễ, đến Cố phủ, ba mươi sáu cỗ sính lễ bao lâu toàn bộ đặt ở tiền viện.

      Cố lão phu nhân nghe số cỗ làm của hồi môn phản ứng đầu tiên chính là Bát vương phủ làm sao vậy, sính lễ này đúng là nhiều như lúc thế tử đón dâu a, phản ứng tiếp theo bởi vì như vậy mà nghĩ xem ra của hồi môn còn phải tăng thêm.

      Đợi đến khi Mộc thị lấy được danh mục sính lễ được tặng kia mới bị dọa, nhìn xuống toàn bộ danh mục quà tặng, ngoại trừ giá y được mang đến cùng cái rương chứa ba bộ xiêm y, trong ba mươi lăm cỗ còn lại cỗ đặt vải vóc quần áo, Mộc thị cùng Cố lão phu nhân ở trong sảnh mở ra xem lễ vật còn lại mà hai huynh đệ Tô Khiêm Hòa đưa đến.

      lâu, Cố lão phu nhân thở dài hơi, "Vãn Đình, bảy của hồi môn của nha đầu, lại thêm nhiều hơn hai ngàn lượng, ngàn lượng trong đó, do ta đây xuất."

      "Mẫu thân, ta xuất là được rồi, sao còn có thể để cho ngài lại xuất nữa." Mộc thị ngăn trở, Cố lão phu nhân lắc lắc đầu, "Ba mươi sáu cỗ này, đến lúc đó con xem chọn tám cỗ lại đưa ." Lúc tặng của hồi môn cũng có người nhà trực tiếp đặt nửa sính lễ trong của hồi môn, đây là điều kiện nhà chưa đủ tốt, sợ của hồi môn bủn xỉn lấy sính lễ cho đủ số, các nàng vốn thương lượng sính lễ còn bốn cỗ, hôm nay xem ra, những thứ này đều quá mức quý trọng.

      “Vâng." Mộc thị kiểm kê tốt rồi để cho người mang đến kho hàng khóa kỹ, Ngâm Hoan ở Tử Kinh viện nghe Tập Noãn hồi báo, nhưng có kinh ngạc gì quá lớn, đây giống như là biết làm.

      "Tiểu thư, ngài nên thử của hồi môn." Sính lễ đều mang đến kho hàng, của hồi môn đặt trong cái rương mang đến Tử Kinh viện, sau đó trong sương phòng sớm có bóng dáng người, vài nha hoàn cẩn thận mang từng bộ y phục đặt xuống, còn có mũ phượng để ở bên.

      "Tiểu thư, ngài thử xem." Mặc dù những bộ lúc trước đều đưa , quá nửa năm người cũng cao thêm chút, Ngâm Hoan vào thử, Thanh Nha cũng để cho nàng tự mình soi gương xem, chỉ là đáy mắt mang theo sợ hãi thán phục, thay nàng đo trước sau, gật gật đầu, " cần sửa lại, vừa vặn."

      Ngâm Hoan chưa kịp tự mình nhìn cái, Thanh Nha để cho nàng thay y phục lại rồi cẩn thận bỏ vào kệ, Ngâm Hoan buồn cười, "Thanh Nha tỷ tỷ, sao ta lại cảm thấy y phục này so với ta còn quý báu hơn."

      "Đại tiểu thư của ta, y phục này đúng là được đặc chế từ trong cung, vốn phải là để thế tử phi Bát vương phủ ăn mặc, hôm nay ngài cũng có bộ, có thể thấy được xem trọng của gia đối với ngài." Ngâm Hoan nhìn thoáng qua y phục yên lặng treo ở kia, muốn cho nàng thứ tốt nhất, làm được.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88.2:
      Edit: Song

      Ngày đầu tháng năm, mùng bốn hôm đó, Cố đại ca Cố nhị ca hai người mang theo đội ngũ, đến Bát vương phủ tặng của hồi môn, trong sân Bát vương phủ của hồi môn của Ngâm Hoan còn ngừng đưa vào bên trong, Bát vương phi nhìn xem tình hình này, của cải Cố gia đúng là giàu có vô cùng, xem từ danh mục quà tặng, ngoại trừ tám cỗ sính lễ nhà mình, còn lại tất cả đều là do chính Cố gia đưa ra, bao gồm giấy tờ hợp đồng mua bán nhà, còn có mấy cửa hàng do Mộc gia tặng.

      Vì tiết kiệm số lượng, Cố gia chọn lựa biện pháp gần giống Bát vương phủ, ổn thỏa số cỗ, nội dung phong phú.

      Gấm ngọc trong nội viện, Ngâm Phỉ thay tỷ tỷ trải xong giường, giường chiếu bàn ghế trong phòng đổi thành đồ của Cố gia tặng, la trướng đỏ thẫm treo ở mép giường, cả căn phòng tràn ngập khí vui mừng.

      Giờ phút này Ngâm Hoan nghe theo mệnh lệnh của Mộc thị, mấy ngày nay đều là mười ngón tay dính nước dưới mấy thửa ruộng khô khan vào mùa xuân, may vá, dính nước canh, sổ sách cũng cho phép nhìn, phàm là chuyện khiến nàng quan tâm mệt nhọc đều cho làm, đây là loại ngụ ý của nhà , hi vọng nữ nhi xuất giá ở nhà chồng có thể trải qua việc đuợc người hầu hạ, cuộc sống có phiền não cần bận tâm.

      Ngâm Hoan chỉ có thể cùng ca nhi mới vừa học chơi, tiểu tử giống như là biết muốn , sau này cơ hội gặp mặt được nhiều, mấy ngày nay dính hết sức, có việc gì liền nằm ở trong ngực nàng, y y nha nha hô, "Cạch cạch ~ "

      "Là ~" Ngâm Hoan sợ phiền dạy , ca nhi sợ phiền trả lời nàng 'Cạch cạch', hô xong còn nhất định phải ở mặt Ngâm Hoan đánh cái dấu.

      "Ca nhi của chúng ta làm sao lại đáng như thế chứ." Ngâm Hoan ở mặt hôn cái, ca nhi sung sướng vỗ tay, lung la lung lay đứng lên tự mình vòng, vừa quay đầu nhìn về phía Ngâm Hoan, Ngâm Hoan lập tức vỗ tay, lúc này ca nhi mới hài lòng lại vòng trở lại trong ngực nàng, bật thốt lên chính là câu, "Cạch cạch ~"...

      Đến buổi tối sau khi Ngâm Hoan tế bái sớm ngủ, trời mới vừa tờ mờ sáng liền bị Thanh Nha kêu dậy, tắm rửa thay quần áo xong sau đó Toàn Phúc bà bà rửa mặt chải đầu cho nàng, Mộc thị từ sớm thức dậy, ở bên nhìn xem Toàn Phúc bà bà lời may mắn, hốc mắt có chút ướt át.

      " chải đến cả đời chung thủy, hai chải đến đầu bạc răng long, ba chải đến con cháu đầy nhà, bốn chải đến tiền bạc tiêu cả đời hết." thanh của Toàn Phúc bà bà dịu dàng, Ngâm Hoan nghiêng mắt nhìn mẫu thân ở bên, hốc mắt cũng đỏ lên.

      "Tiểu thư chớ khóc." Toàn Phúc bà bà vừa giúp nàng chải đầu vừa khuyên nhủ, Ngâm Hoan hít hơi, đảo mắt Mộc thị ra ngoài.

      Lúc hừng đông Ngâm Hoan trang điểm chải đầu xong, Thanh Nha cầm bộ đồ cưới tới mặc từng cái vào, cài thắt lưng ở bên hông, mũ phượng kia theo đó mà đội lên, Ngâm Hoan kinh ngạc ngắm mình trong gương đồng, hỉ phục đỏ thẫm, mũ phượng chói mắt, còn có trang dung tinh xảo.

      "Tiểu thư, ta đỡ ngài lên giường ngồi." Cố định xong mũ phượng, Nhĩ Đông cùng Tập Noãn đỡ nàng lên giường, Ngâm Phỉ các nàng ở ngoài phòng chỉ nhìn xem có tiến vào, Cố Dật Triết cũng len lén ở cửa nhìn chút, thấy bộ dáng này của Ngâm Hoan, vậy mà mặt đỏ chạy .

      chút tâm tình của Ngâm Hoan bị bộ dáng của chọc cười cũng xua tan, lát sau Mộc thị tiến vào, Tư Kỳ ở sau lưng để cái đĩa xuống, Mộc thị cười nhìn xem nàng, "Ngâm Hoan của chúng ta xinh đẹp."

      "Mẫu thân." Ngâm Hoan nghẹn ngào tiếng, những năm này chung đụng nàng sớm coi Mộc thị là người thân nhất của mình, nếu có bà, nàng cũng thể nào được như ngày hôm nay.

      "Nữ nhi lớn phải lập gia đình, chớ khóc, nên cao hứng." Mộc thị đút cho nàng miếng cơm, miếng cá và miếng thịt, "Nương chỉ dặn dò ngươi chuyện, muốn vui vẻ ở cùng gia, phu thê hai người chỉ có đồng tâm hiệp lực, sau này các ngươi mới có thể sống tốt, chỉ cần sau này ngươi sống tốt, nương liền vui vẻ."

      Ngâm Hoan chỉ lo gật đầu, trong cổ nghẹn ngào ra lời, Mộc thị cười khóe mắt có lệ, "Ngày đại hỉ, chúng ta khóc."

      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng la của Cố Dật Triết, "Thất tỷ phu tới rồi." Pháo ở cửa lớn Cố gia sớm vang dội nóc, trong phòng Mộc thị cười từ trong tay Tư Kỳ nhận lấy khăn hỉ kia đội lên cho Ngâm Hoan, đặt quả táo ở trong tay nàng.

      Bốn phía bỗng chốc chỉ còn lại mảnh hồng, Ngâm Hoan chỉ thấy được làn váy.

      Ở cửa lớn đám huynh đệ Cố gia ngăn đón để cho bọn họ vào, Cố Dật Triết biết được từ khi nào vọt tới cửa mang theo Ngâm Phỉ ở đó hô to, "Thất tỷ phu, ngươi tới đúng là sớm a, khẳng định buổi tối ngủ ?"

      "Vậy khẳng định, Thất tỷ phu đâu còn ngủ được a." Cố Dật Thành ở bên cùng người phụ họa người xướng lên , thi từ làm khó dễ, cũng phải là võ nghệ khó khăn, hai đường huynh đệ ở nơi này chọc cười, đứng ở bên cạnh đều nở nụ cười, 'Người tài ba' theo sau lưng Tô Khiêm Mặc cũng bị mất tác dụng.

      "Thất tỷ phu của chúng ta là vì chúng ta bảo vệ quốc gia, thi từ thể làm khó được." Cố Dật Triết lại , Cố Dật Thành phối hợp lắc đầu, "Là thể."

      "Ta cũng phải nghĩ chút gì đó, để cho Thất tỷ phu dễ dàng mang Thất tỷ , vậy sao được chứ." Con ngươi của Cố Dật Triết chuyển động, mưu ma chước quỷ quá nhiều.

      "Vậy ngươi làm sao bây giờ."

      Trước mắt hai người làm động tác chọc cười chính là cậu em vợ, thể đắc tội, Tô Khiêm Mặc dở khóc dở cười nhìn bọn họ, Nhị ca từ phía sau cầm lấy bao lì xì trong tay trước tiên chặn miệng hai người bọn họ, "Được rồi được rồi, nếu hai người thích, hôm nào ta cùng các ngươi luyện tập chút."

      Cố Dật Triết thỏa mãn, chính là muốn vũ đao lộng thương đấy, phối hợp độ chạy trốn rất cao, mọi người bị hai tiểu tử này lừa gạt lâu như vậy, thế nhưng qua nửa canh giờ, vì để lỡ giờ lành, việc trêu chọc chuẩn bị kế tiếp cũng đều làm được, Cố Dật Thủ ở kia hô to Ngũ đệ Lục đệ khẳng định sớm bị mua chuộc.

      Đưa bao lì xì cho người ngăn đón ai cũng sót, lúc này Tô Khiêm Mặc mới được vào, mọi người chen chúc vào Cố gia.

      Trong Tử Kinh viện, Ngâm Hoan nghe tiếng huyên náo ở phía ngoài, khẩn trương cầm lấy trái táo, tiếng bước chân ở cửa tới gần, lát sau, thanh trầm ổn của Cố Dật Tín vang lên, "Ngâm Hoan, Đại ca cõng ngươi ra ngoài."...
      Dion, Phong Vũ Yên, trangtrongnuoc4 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 89: Động phòng 1

      Edit: Mây


      Từ xa truyền đến tiếng cười , đáy mắt Tạ Quán khẽ xẹt qua tia kinh ngạc người đến cửa rồi, Thất công chúa Tĩnh Thù cùng vài vị tiểu thư có quan hệ tốt với nàng trực tiếp xông thẳng vào tân phòng

      Tạ Quán dù muốn ngăn cũng ngăn kịp, thời điểm Tĩnh Thù ngước mắt lên nhìn Ngâm Hoan thể nàng là thích hoàn toàn, nhưng nơi này là Bát vương phủ, thời điểm xuất cung mẫu hậu và vài vị ma ma dặn được vô cớ gây rối, nên dù thích Ngâm Hoan nàng cũng chỉ liếc mắt mà hề có thêm hành động nào khác

      khí trong phòng có chút cứng lại sau khi Tĩnh Thù vô cớ xông vào, trước mặt công chúa ai mà dám đùa giỡn nữa chứ, Tạ Quán lại càng sợ Tĩnh Thù gây ra hoạ gì nữa, lần xuất cung này nàng mang theo cung nữ cùng ma ma/

      may là Tĩnh Thù cũng có ngây người trong tân phòng lâu, nàng chính là tới để nhìn Ngâm Hoan lúc, sau đó liền mang theo mấy người kia ra ngoài, Ngâm Hoan có chút cảm giác thể giải thích được, Tạ Quán lên tiếng hoà giải, "Tính tình công chúa vốn là ngay thẳng, thôi chúng ta cũng ra ngoài thôi, Tam đệ hẳn là chờ lâu rồi nha."

      khí trong phòng liền hài hoà trở lại, mọi người cùng đùa giỡn lát liền cùng nhau ra ngoài, chỉ chừa lại mình tân nương trong phòng.

      Ngâm Hoan thở phào nhõm, Thanh Nha cùng Tập Noãn vào, giúp nàng tháo trâm vàng mũ phượng xuống, cả ngày đội mũ phượng đầu có chút nặng nha. Ngâm Hoan thấy cũng còn ngoại nhân, khe lúc lắc cái cổ, nhân lúc Thanh Nha bưng lên chén canh nấm tuyết bụng nàng cũng phối hợp thầm vài tiếng.

      "Tiểu thư, đây là gia sai người đưa đến, tiểu thư ăn nhiều chút." Cái mũ phượng kia cầm còn thấy nặng huống chi nàng đội nó nguyên ngày, chờ hỉ nương rời khỏi, Thanh Nhã khẽ đấm vai cho nàng.

      Ngâm Hoan mang người từ Cố phủ sang ít, bốn thiếp thân nha hoàn nàng đều mang , nửa năm trước khi xuất giá Mộc thị cũng tìm thêm cho nàng bốn nha hoàn nữa, cộng thêm vài vị ma ma bên cạnh Mộc thị tổng cộng cũng hơn hai mươi người, mà ngoài tân phòng cũng hề thấy bất kì nha hoàn nào của Cẩm Tông viện

      Ngâm Hoan uống hơn phân nửa chén đầy bụng, từ rất xa cũng có thể nghe tiếng mọi người ăn mừng trong Bát vương phủ, "Mọi người an bài xong xuôi rồi chứ?"

      "Nhĩ Đông cùng Tập Kích sắp xếp xong rồi."

      Ngâm Hoan gật gật đầu, "Chắc chắn là gia thể về sớm được, bằng ngươi giúp ta tẩy trang ." Hôm nay là ngày cưới nên son phấn được bôi dày hơn thường ngày, bây giờ chắc cũng còn ai tới quấy rầy nữa nên nàng muốn tẩy trang cho người thoải mái hơn chút.

      Tập Noãn bưng thau nước ấm sạch lên, Ngâm Hoan ngồi ở trước bàn trang điểm, Thanh Nha gỡ từng món từng món trang sức được cài đầu nàng, ngoài cửa Hứa má má gõ cửa vào, Thanh Nha cùng Tập Noãn thoái lui sang bên, trong tay Hứa ma ma cầm cái khay, vén tấm vải đậy bên lên bên trong là quyển sách.

      Hứa ma ma tay cầm quyển sách đến trước mặt nàng, lật từng tờ từng tờ chậm để nàng có thể nhìn được , Ngâm Hoan thấy quyển sách kia biết đó là vật gì, vừa khẽ liếc liền mặt đỏ tim đập mạnh, Hứa ma ma coi như cũng trấn định cho đến khi toàn bộ đều lâtj xong, khép tay lại hỏi Ngâm Hoan còn muốn xem lại lần nữa hay .

      Ngâm Hoan lắc lắc đầu, tay che gương mặt đỏ bừng thèm nhìn lại, Hứa ma ma sau khi rời khỏi, ngoài phòng liền vang tiếng bước chân, A Hỉ mang Tô Khiêm Mặc vào, sau khi đưa được Tô Khiêm Mặc lên giường xong liền thở hồng hộc, hành lễ với Ngâm Hoan vội vàng chạy ra bên ngoài, bên ngoài vài huynh đệ thân thiết của Tô Khiêm Mặc thấy A Hỉ ra, bèn cùng nhau chê cười hồi liền tiếp tục uống rượu

      Trong phòng thoang thoảng mùi rượu tản ra, Ngâm Hoan nhìn người nằm úp sấp giường bèn ra hiệu Tập Noãn bưng ít nước đến, đến bên giường nhìn nhìn hồi, cũng ngồi xuống, cười khẽ tiếng, "Còn tiếp tục giả bộ sao?"

      Tô Khiêm Mặc thấy nàng bị lừa, lúc này mới miễn cưỡng mở mắt ra lật người nằm thẳng giường nhìn nàng, Tập Noãn từ ngoài phòng mang nước vào rất nhanh, Ngâm Hoan ra hiệu nàng để ở bên, dặn "Các ngươi ra ngoài hết ."

      Thanh Nha cùng Tập Noãn đều lui ra ngoài, Ngâm Hoan xoay người sang chỗ khác muốn giặt khăn mặt để lau ngờ sau lưng có lực kéo rất mạnh, Ngâm Hoan bị chặn ngang ôm đến giường.

      Ngâm Hoan thấp giọng hô tiếng, Tô Khiêm Mặc đè nàng dưới thân, từ cao nhìn xuống, "Tại sao nàng biết ta còn tỉnh."

      Ngâm Hoan cảm nhận được hơi thở của phả trực tiếp đến mặt nàng, gương mặt khẽ ửng đỏ, nàng đương nhiên biết , với tình tình của làm sao có thể uống cái say mèm mới trở về được, đưa tay đẩy cái, Tô Khiêm Mặc thuận thế buông lỏng cánh tay nằm sấp lên người nàng, Ngâm Hoan oán trách nhìn cái, "Ta đoán."

      Đập vào mi mắt chính là vành tai khéo léo của Ngâm Hoan, Tô Khiêm Mặc quả chút men say, nhưng giả say thành công như ý nguyện trở lại tân phòng, nhìn thấy nàng ở dưới người ửng đỏ như tôm luộc, nhất thời tâm tư trêu đùa nỗi dậy, chống cánh tay lên, tay kia nhàng vuốt ve từ vần trán bướng bỉnh của nàng xuống, dừng ở lỗ tai nàng, véo chút, "Vậy nàng có đoán được lát nữa ta làm gì ?"

      Ngâm Hoan ngước mắt nhìn , đáy mắt thoáng tia khẩn trương, Tô Khiêm Mặc mơn trớn gò má trắng trong thuần khiết của nàng, đưa tay ngắt cái khéo léo mũi cái, chậm rãi cuối xuống, dừng ở bờ môi hồng hào của nàng, nụ cười của sâu thêm vài phần, lúc này còn cố kỵ gì nữa mà cuối xuống chà đạp bờ môi như giấc mơ của bao lâu nay.

      Kỹ thuật hôn có chút trúc trắc thuận, khi mờ khi tỏ, hơi thở nhàn nhạn mùi rượu toả ra giữa đôi môi của hai người, tay Tô Khiêm Mặc khẽ vuốt ve vành tai khéo léo của Ngâm Hoan, nàng khẽ buồn bực hừ tiếng, đầu lưỡi của cạy hàm răng nàng ra, rất nhanh liền tung hoành ngang dọc đuổi theo phấn lưỡi của nàng

      Trải qua thời gian dài, Tô Khiêm Mặc cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn dài ướt át này. Khẽ ngẩng đầu, hôn xuống trán nàng, hai tay bắt đầu bận rộn cởi từng lớp áo của nàng.

      Rất nhanh mặt đất rất nhiều lớp quần áo đỏ thẩm bị tuỳ tiện quăng xuống, trong rèm lên bong dáng hai người quấn quýt lấy nhau, Ngâm Hoan thấp giọng thở phì phò phối hợp cùng , mà Tô Khiêm Mặc tay ôm sát eo của nàng, tay kia dần dần lướt xuống từ cổ trắng noãn của nàng, người nàng mỗi tấc da thịt đều có nụ hôn của in dấu lên

      Đáy mắt Tô Khiêm Mặc chất chứa toàn bộ dục vọng , lúc này thân thể lung linh trắng noãn của nàng dưới trêu chọc của lên màu phấn hồng, vô cùng câu nhân.

      đôi bánh bao tròn tròn trắng trắng lại vừa nắm tay, Ngâm Hoan hai mắt mờ mịt, nhìn bày biện thân thể của mình thành tư thế vô cùng xấu hổ, nhưng có lực phản kháng, đành ưm tiếng kháng nghị.

      Mà bên phía dưới nàng sớm ướt át như bùn, Tô Khiêm Mặc đưa tay xuống ngón tay khẽ dò xét bên ngoài mị huyệt, Ngâm Hoan đột nhiên căng thẳng bắt lấy cánh tay kia của , đôi môi khẽ nhếch, đôi mắt mê ly nhìn .

      cơ thể tinh tráng của sớm rịn rịn mồ hôi, Tô Khiêm Mặc nâng hai chân của nàng lên, con ngươi yên lặng nhìn nàng, vận sức chờ phát động.

      Trong rèm truyền đến tiếng thấp kêu, lát sau chính là những tiếng rên rỉ vô cùng mê người truyền ra, bên ngoài phòng Tập Noãn cùng Nhĩ Đông đứng canh phòng sớm đỏ bừng hai má yên lặng nhìn nhau, mà bên trong phòng những tiếng rên rỉ mê người ngừng truyền ra.

      lâu sau, trong phòng truyền đến thanh lành lạnh của gia, Nhĩ Đông cúi gương mặt đỏ bừng xuống bưng nước vào phòng, trong phòng khắp nơi là quần áo vương vãi, sau khi Nhĩ Đông cùng Tập Noãn bưng thùng nước vào phòng xong, Tô Khiêm Mặc sai các nàng ra ngoài, chính mình ôm lấy Ngâm Hoan bước vào thùng nước tắm.

      Sauk hi tắm rửa Ngâm Hoan vùi gương mặt nhắn vào trong lồng ngực còn sức chuyện, Tô Khiêm Mặc thâm tình nhìn nàng, bất chấp việc lớn tiếng ảnh hưởng đến người khác mà liên tục gọi nương tử nương tử.

      Ngâm Hoan híp mắt đưa tay bưng kín miệng của , Tô Khiêm Mặc hôn trong lòng bàn tay nàng cái, người trong ngực rung rinh hai chữ, "Vô sỉ."

      Hai chữ này Tô Khiêm Mặc rất là hưởng thụ, bàn tay xuống nhéo nhéo vòng eo tinh tế của nàng mãi đến khi nàng cầu xin tha thứ mới hài lòng buông lỏng tay, lại hôn gò má của nàng chút, khàn giọng , "Tiểu bất điểm, sau này cho nàng có thể rời khỏi ta."

      Ngâm Hoan mệt mỏi hừ hừ đáp lại hai tiếng liền ngủ mất, Tô Khiêm Mặc vén mái tóc dài của nàng lên, vẻ mặt thỏa mãn ôm nàng cũng ngủ.

      Chỉ có ánh nến bên ngoài rèm đỏ ngừng phát sáng, phảng phất như chúc mừng đôi tân nhân này...
      Dion, Phong Vũ Yên, Phương Lăng2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 90.1:

      Edit: Song


      Tỉnh lại lần nữa là bình minh, Ngâm Hoan mở mắt ra cảm giác được hai tay đặt ở eo mình mới giật mình, nàng thành thân.

      Ngẩng đầu liền đụng phải cặp mắt sớm mở của , chứa đựng vui vẻ nhàn nhạt cứ như vậy yên lặng nhìn xem, gò má Ngâm Hoan ửng hồng, vừa nhìn sắc trời, thấp giọng hô tiếng giãy giụa muốn đứng lên, chăn mền mới kéo ra lại đắp lên cực nhanh, cáu giận nhìn xem gương mặt vui vẻ kia, tối hôm qua sau khi tắm rửa xong nàng nhanh chóng ngủ thiếp , cứ như vậy mà mặc áo lót.

      "Tiểu thư, gia." Nhĩ Đông ở ngoài cửa đợi từ lâu, nghe được động tĩnh bên trong mới gõ cửa hô.

      Ngâm Hoan đẩy cái, "Mau đứng lên a, chậm nữa là kịp thỉnh an." Ngâm Hoan chống đỡ người đứng dậy tìm y phục ở giường, Tô Khiêm Mặc có chút hăng hái tựa vào chỗ kia, vừa vặn nhìn thấy phần lưng trơn bóng của nàng, tóc dài lay cái ở sau lưng nàng di động, tầm mắt dần dần dời xuống hông của nàng, bộ dáng quyến rũ của người dưới thân đêm qua bỗng nhiên ra trong đầu.

      Cảm giác được ánh mắt ở sau lưng càng ngày càng nóng bỏng, Ngâm Hoan quay đầu lại trừng mắt liếc cái, Tô Khiêm Mặc rốt cục nháo nàng nữa, xoay người cầm lấy y phục được đặt ghế cho nàng rồi hướng phía ngoài phòng hô tiếng, "Vào ."

      Nhĩ Đông mang theo Tập Noãn tiến vào, y phục ném lung tung mặt đất, Nhĩ Đông cùng Tập Noãn cúi đầu vội vã qua đặt chậu xuống, Nhĩ Đông cất những y phục kia , đến bên giường kêu tiếng tiểu thư, Ngâm Hoan đáp lại tiếng, lúc này Nhĩ Đông mới kéo màn trướng lên.

      Có mụ mụ vào lấy lụa đỏ dính vết máu , Tập Noãn lấy quần áo phải mặc ra, Ngâm Hoan ngồi ở mép giường, Tô Khiêm Mặc thay quần áo xong trực tiếp đỡ nàng đến trước bàn trang điểm, ra hiệu Nhĩ Đông các nàng hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng, Thanh Nha đến, thay Ngâm Hoan chải tóc xong, Tô Khiêm Mặc cầm lấy bút vẽ lông mày trong tay Thanh Nha đến trước mặt nàng.

      "Chàng làm cái gì?" Ngâm Hoan ngẩng đầu liền chứng kiến khoa tay múa chân lông mi của mình lại nhìn bộ dáng trong gương đồng, mặt hơi nhíu lại, nghiêm túc ra, "Vẽ lông mày cho nàng!"

      Nhĩ Đông cùng Tập Noãn ở trong phòng làm việc chậm lại nhìn về phía này, cả thân thể của Ngâm Hoan cứng ở kia, Tô Khiêm Mặc cầm lấy bút khoa tay múa chân hồi mới quyết định ra tay.

      Hai đầu lông mày truyền đến hoạt động nhàng, hai mắt Ngâm Hoan nhắm nghiền, chỉ lo về việc vẽ cho mình đạo lông mày, lâu, Tô Khiêm Mặc tiếng được rồi, lúc này Ngâm Hoan mới mở mắt ra, nhìn qua mình trong gương đồng, tuyến lông mày này là lấy hình dáng lông mày của Ngâm Hoan mà vẽ theo, nhưng như thế nào nàng đều cảm thấy có chỗ thuận.

      "Sau này đều để ta giúp nàng vẽ." Tô Khiêm Mặc tự mình xem thấy hài lòng, để bút vẽ lông mày xuống, cầm lấy y phục ở kệ cũng cần Nhĩ Đông các nàng hầu hạ, tự mình mặc vào.

      Khóe mắt Ngâm Hoan giật , cầm lấy bút vẽ tự mình bổ sung vài cái, cài cây trâm đơn giản, Nhĩ Đông lấy y phục ra cho nàng mặc, mấy ngày tân hôn này cũng chỉ mặc y phục đỏ thẫm, thắt lại đai lưng, Tô Khiêm Mặc cũng thu thập xong, hai người đứng chung chỗ mà lại thập phần xứng đôi.

      Nhĩ Đông bưng trà, Tập Nhân mang bức tranh thêu của Ngâm Hoan, dưới hướng dẫn của mụ mụ hướng viện tử của vương gia vương phi mà , tại sớm muộn, vương phi cũng vừa mới dậy, ăn mặc chỉnh tề chờ tân nương tử kính trà.

      Người ở Bát vương phủ nhiều lắm, đêm qua đến uống rượu mừng cũng đều về, tính vương gia vương phi và hai ca ca tỷ tỷ, lại tính thêm nữa chính là các tẩu tẩu cùng vài đứa cháu trai.

      Ngâm Hoan quỳ gối trước mặt Bát vương gia từ trong tay Nhĩ Đông tiếp nhận trà cung kính , "Phụ vương, mời ngài uống trà."

      Bát vương gia cười ha ha, tiếp nhận cái chén uống ngụm, cầm lấy đại hồng bao đưa cho nàng, Ngâm Hoan đưa cho Tập Nhân ở sau lưng, lại từ trong tay Nhĩ Đông tiếp nhận trà đến trước mặt Bát vương phi, "Mẫu phi, mời ngài uống trà."

      Bát vương phi cúi đầu nhìn xem Ngâm Hoan cũng vội nhận cái chén, Tô Khiêm Mặc ở sau lưng sắc mặt biến hóa, Tạ Quán các nàng cũng biết, đây là quy củ mẹ chồng lập ra cho tân nương tử.

      Ngâm Hoan giơ tay bưng cái chén lâu nên dù tay cũng mỏi nhừ, Bát vương phi hợp tác, thẳng đến khi Bát vương gia ở bên cạnh khụ tiếng, nàng mới đưa tay nhận lấy cái chén, Ngâm Hoan cũng dám nhanh chóng để tay xuống, sợ là khiến nàng cho rằng mình muốn hoàn thành việc kính trà nhanh, từ từ thu tay về, Bát vương phi bưng ly trà kia, nhấc nắp chén đưa lên bên miệng hoàn toàn uống, nhàn nhạt câu, "Trà nguội lạnh."

      Tô Khiêm Mặc muốn cái gì, Tạ Quán đối với nhàng lắc đầu, lúc này nếu Tam đệ thay Tam đệ muội chuyện, trong lòng mẫu phi khó chịu, có khi sau này xảy ra tranh chấp với Tam đệ muội.

      "Là con dâu suy tính chu toàn, Nhĩ Đông, đổi cái chén khác." Ngâm Hoan cười từ trong tay Nhĩ Đông lại cầm lấy cái chén mới rót trà nóng vào, vững vàng bưng đến trước mặt vương phi, thái độ rất là thành khẩn.

      "Nào có chuyện con dâu kính trà hai lần chứ, mẫu phi ngươi đùa với ngươi đấy." Bát vương gia thấy vậy hoà giải, Bát vương phi bưng ly trà kia nhấp miếng, cầm lấy bao lì xì để bàn giao cho nàng.

      "Tạ mẫu phi." Ngâm Hoan cung kính đón lấy, đem bức tranh thêu của mình đưa cho Bát vương phi, "Đây là chút tâm ý của con dâu." Đó là áo choàng gấm bố do Ngâm Hoan đích thân thêu, cây kim sợi chỉ ước chừng là do nàng tốn bảy tám buổi tối mới thêu xong, Bát vương phi cầm trong tay còn muốn làm khó cũng cách nào nên luôn nghiêm mặt, "Được rồi, làm quen với đại ca đại tẩu của ngươi ."

      Tạ Quán cùng Đường Uyển Kỳ đều tặng tiểu lễ, Ngâm Hoan cũng cầm bức tranh thêu của mình tặng cho các nàng, ba đứa cháu mỗi người cái hà bao xinh đẹp tự tay thêu, bên trong còn để kim lõa tử làm phình ra.

      Kính hết trà chính là muốn lắng nghe lời của mẹ chồng, lúc này Bát vương phi ra vẻ kiêu căng, cũng quản sắc mặt của con trai nhìn có tốt hay , nếu gả vào Bát vương phủ phải tuân theo quy củ của Bát vương phủ.

      Trong viện Cẩm Tông vốn có nhiều nha hoàn, lúc trước Tô Khiêm Mặc thích, sau này Dương quan lại càng chỉ có mấy người quản lý việc thường ngày, tại thành thân Ngâm Hoan mang những người này đến vẫn đủ, lần Bát vương phi lại nhận bốn nha hoàn hai ma ma, để cho quản gia của con dâu trưởng lại nhận thêm vài bà tử.

      Đối với lần này Tô Khiêm Mặc ý kiến lớn, "Mẫu phi, tiểu viện Cẩm Tông, đưa thêm nhiều người như vậy vào làm cái gì, chúng ta sớm đủ người rồi." Bát vương phi trừng mắt liếc cái, "Cái gì đủ rồi, đại ca ngươi chỉ có chừng này người, tương lai chờ ngươi cùng Ngâm Hoan sinh ra hài tử còn phải nhận thêm người."

      "Tốt lắm, các ngươi trở về chuẩn bị chút, đợi lát nữa tiến cung tạ chỉ." Bát vương gia phất phất tay, cắt đứt phát biểu của Bát vương phi, , "Cũng thể để cho hoàng hậu nương nương chờ các ngươi."

      Lúc này Bát vương phi mới ngậm miệng, con dâu này cái gì đều cười nhận, nàng đúng là quyền đập vào bông mềm, chút mạnh mẽ cũng có.
      Dion, Phong Vũ Yên, Phương Lăng2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :