1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại làm nữ thổ phỉ - Tú Cẩm ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 74



      Ngô Nguyên Nương vừa xong, Trác Vân lập tức đoán được ý đồ của nàng ta, đen mặt . Thư Minh cũng trợn to mắt nhìn Ngô Nguyên Nương, mặt lộ vẻ ‘ thể tưởng tượng nổi’. Ngô Nguyên Nương thể hiểu tại sao hai người lại có phản ứng như vậy, mím môi “Trong kịch phải đều diễn vậy sao? Nữ giả nam tiến vào quân doanh! Dựa vào bản lĩnh của chúng ta, chừng có thể trở thành đại tướng quân ấy chứ!”

      Thư Minh bất đắc dĩ nhìn Trác Vân cười khổ, chắp tay với Trác Vân cái, tìm cớ tránh . Trác Vân với Ngô Nguyên Nương, “Chính Nguyên Nương cũng biết đó là kịch đấy thôi! Sao có thể là ! Hơn nữa, trong quân doanh, trướng ở chừng mười bảy mười tám hán tử, mười ngày nửa tháng chưa được tắm là chuyện bình thường, hơn nữa, mọi người đều ở trần mà ngủ, Nguyên Nương có chịu được ? Chúng ta là nữ tử thay y phục, tắm rửa gì đó thế nào? Về sau, thân phận bị lộ, ta sau, cùng lắm là Hạ Quân Bình tức giận từ hôn, nhưng còn Nguyên Nương, nhà họ Ngô bị mất hết thanh danh, sợ là sau này ai thèm lấy nương nhà họ Ngô nữa rồi!”

      Ngô Nguyên Nương nghe vậy, mặt trắng bệch, trán mơ hồ có mồ hôi lanh, nhưng vẫn mạnh miệng “Làm…. Làm gì nghiêm trọng tới mức đó!”

      Trác Vân lời nào, ánh mắt lạnh dần, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. Ngô Nguyên Nương bị dọa, dám phản bác, chỉ cúi đầu im lặng.

      Thư Minh thấy hai người yên tĩnh lại rồi, mới kêu hai người dắt ngựa về.

      Sau khi về Thư phủ, Ngô Nguyên Nương tới phòng Trác Vân nhận lỗi, “A Vân đừng giận, ta biết là ta đúng, về sau bao giờ làm chuyện như vậy nữa, a Vân đừng chấp nhặt với ta được ?”

      Trác Vân biết Ngô Nguyên Nương xưa nay mạnh mẽ, hiếm khi chủ động xin lỗi, tất nhiên làm khó, nghe Ngô Nguyên Nương xong dịu dàng khuyên, “Ta cũng biết Nguyên Nương chịu khổ mấy ngày nay, nên muốn tìm hai tên lừa đảo báo thù. Có điều, dù muốn báo thù cũng thể làm càn như vậy được!”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Mắt Ngô Nguyên Nương lóe sáng nhìn chằm chằm Trác Vân, vẻ mặt mong đợi, “A Vân có cách bắt được hai tên lừa đảo kia?”

      Trác Vân dở khóc dở cười “Nguyên Nương cho rằng ta là thần tiên làm được hay sao?” Hai tên kia trốn trong doanh trại chỉ cần ngày ra ngoài có cơ hội bắt. Trong doanh trại quản thúc nghiêm khắc, dù là Ngô Nguyên Nương, nàng, hay thậm chí là Thư Minh cũng có khả năng lén lút vào được.

      “Chẳng lẽ cứ bỏ qua cho bọn chúng như vậy?” Ngô Nguyên Nương nghiến răng , giận đến mức đỏ bừng cả mặt “ thấy thôi, ta xem như bị chó cắn cái, nay biết bọn chúng ở trong quân doanh, há có thể trơ mắt nhìn mà làm gì?”

      Nếu Trác Vân gặp chuyện như vậy, chắc chắn nàng cũng rất tức giận, nhưng giờ nàng là người ngoài cuộc, suy nghĩ sáng suốt hơn nhiều, bèn lắc đầu “Nguyên Nương có biết tên họ của hai tên kia ? Nếu ngay cả tên cũng biết còn gì đến chuyện báo thù? Dù tìm tới nơi mà hai tên đó nhất quyết nhận, ngược lại còn đổ lỗi cho Nguyên Nương sao?”

      Ngô Nguyên Nương nghe xong, giận tới mức nhảy dựng lên, hung hăng dậm chân mấy cái rồi xông ra ngoài. diễn.đà'l'n.lê,qlluý,đôl'n Trác Vân cũng lười đuổi theo, chỉ dặn dò người làm với Thư Minh tiếng dặn người gác cổng giữ Ngô Nguyên Nương lại, đừng thả cho nàng ta ra ngoài gây chuyện.

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Trác Vân, sáng sớm hôm sau, Ngô Nguyên Nương báo tiếng ra cửa. Trác Vân biết tin, nhanh chóng đuổi theo, Thư Minh sợ hai người bị khi dễ, cũng lập tức theo sát.

      Trác Vân và Thư Minh đuổi theo Ngô Nguyên Nương đến trước cổng doanh trại, lúc này Ngô Nguyên Nương trực tiếp xông vào như hôm qua mà kiếm nơi khá kín đáo, xuống ngựa, tránh sau gốc cây to nhìn chằm chằm vào quân doanh.

      ra nàng ta định ôm cây đợi thỏ? Trác Vân và Thư Minh nhìn nhau lắc đầu cười tiếng.

      “Hay là qua hỏi thăm tiếng?” Thư Minh cười hỏi.

      Trác Vân lắc đầu, “Chúng ta cứ ở đây chờ xem .” Trong lúc hai người chuyện thấy cổng doanh trại mở, đội lính ra ngoài. Người đầu trông rất quen, khổ nỗi Trác Vân lại thể nhớ chính xác là ai, cứ trợn to mắt nhìn chằm chằm người kia thất thần.

      Thường ngày Trác Vân luôn rất tỉnh táo bình tĩnh, hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn như hôm nay, Thư Minh khó hiểu nhìn theo tầm mắt của nàng, quan sát nhóm nhóm binh lính kia hồi lâu, nhưng vẫn phát có gì bất thường bèn tò mò hỏi “Sao? Có vấn đề à?”

      Trác Vân lắc đầu, day day huyệt Thái Dương, “Người đầu hình như ta gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời nhớ được là ở đâu?”

      “Cái người cao to nhất nhóm kia?” Thư Minh quay đầu nhìn chằm chằm người đầu, suy nghĩ chút, rồi ngồi xổm xuống nhặt lấy hòn đá , thừa dịp có người chú ý ném vào đùi người kia. Cục đá đập vào bắp chân người kia, khiến hô đau tiếng, rống lớn “Kẻ nào có mắt dám đánh lén gia gia?”

      Trác Vân nghe thấy giọng quen thuộc kia bỗng muốn khóc, nhìn chằm chằm lão Ngũ Khâu Minh Vĩ lúc này còn chưa có bộ râu quai nón mặt, lại nhìn Thư Minh cái thầm nghĩ: đời trước lão Ngũ sợ nhất là Thư Minh, biết đời này có như vậy nữa hay .

      Lão Ngũ ôm bắp chân nhảy mấy vòng, cuối cùng thấy Trác Vân và Thư Minh đứng ven đường, lập tức chống nạnh tới trước mặt hai người, trợn mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm hai người, phẫn nộ quát “Tên mặt trắng kia! Vừa rồi là hai ngươi đánh lén gia gia phải ?”

      Trác Vân nhìn lão Ngũ cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết. Thư Minh ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ như nghe hiểu. Lão Ngũ đỏ mặt nhìn Trác Vân lẩm bẩm “ được rồi, mặt trắng bây giờ còn đẹp hơn nữ tử nhiều!” rồi nhìn Thư Minh quát, “Này, tên mặt trắng kia, mắc gì ngươi đánh lén ta?”

      Thư Minh lộ vẻ mặt vô tội nhìn lão Ngũ, ngó bên trái, rồi ngó bên phải xong duỗi ngón tay chỉa vào chóp mũi mình, hỏi “Ngươi chuyện với ta sao? Ta làm gì ngươi?”

      Trác Vân ngờ Thư Minh còn có thiên phú diễn trò, diễn bộ dáng vô tội cực kỳ sinh động. Lão Ngũ thấy vậy lại hơi dao động, gãi gãi ót, lúng túng quát “Ngươi…. Ngươi đừng có mà giả bộ! phải ngươi là ai? Hẳn phải là là tên thư sinh này chứ, ngươi xem, tay chân lèo khèo như vậy, chỗ nào giống kẻ xấu ?!”

      Lão Ngũ thông minh! Trác Vân dùng sức gật đầu, vẻ mặt thân thiết. Lão Ngũ bị nàng nhìn như vậy, uốn éo đầu quay về phía Thư Minh rống to “Chớ giả bộ! Gia gia chắc chắn chính là ngươi! Ngươi muốn sống nữa phải ? Dám chọc tới gia gia! Có biết đây là đâu ? đầu ngón tay của gia gia….”

      Lão Ngũ còn chưa xong, trước cửa trại truyền tới tiếng ồn ào. Do Ngô Nguyên Nương thấy hai tên lừa đảo, bèn vọt tới như cơn gió, vung roi quất vào hai tên đó, khiến hai tên đó phải gào khóc ngừng.

      Lão Ngũ sững sờ lúc, rồi lập tức xông tới, níu tay Ngô Nguyên Nương lại, hung hắng hất nàng ta ra, giận “Ngươi làm gì? Dám chạy tới địa bàn của gia gia giương oai? muốn sống nữa hả? Kẻ vừa đánh lén ta cũng là ngươi phải ?”

      Trác Vân thấy Ngô Nguyên Nương bị lão Ngũ hất ngã xuống đất, vội vàng chạy lại nâng Ngô Nguyên Nương đứng dậy, còn Thư Minh cản trước người lão Ngũ, quát “Ngươi là nam tử hán động tay động chân với nữ tử hùng cái nỗi gì, có gan đánh với ta này!”

      Lão Ngũ sững sờ, lùi về sau nửa bước, nghiêng đầu nhìn Ngô Nguyên Nương, nháy nháy mắt, vẻ mặt oan ức “Lão tử làm sao biết nàng ta là nương? Tiểu nương ở nhà thuê hoa, chạy tới doanh trại làm gì? Còn hung hăng đánh người, ngươi xem thuộc hạ của ta bị đánh thành cái gì rồi?” Lão Ngũ vừa vừa chụp tên bị đánh tới, chỉ vào vết máu cổ , “Dù là nữ tử cũng được đánh người như vậy!”

      Thư Minh cười lạnh, “Sao ngươi hỏi thử xem hai tên thuộc hạ của ngươi gây ra chuyện tốt gì?” Ánh mắt Thư Minh sáng quắc nhìn về phía tên lừa đảo, khiến chột dạ, cúi đầu dám nhìn thẳng.

      Lão Ngũ là người thẳng tính, nghe vậy lập tức trừng tên thuộc hạ rống to “Mau hai ngươi làm gì để người ta phải tìm tới cửa tính sổ?”

      Tên lừa đảo cắn răng nhận, “Khâu hiệu úy, thuộc hạ…. Thuộc hạ biết gì hết! Chẳng biết tại sao nàng ta lại nổi điên lên, vừa thấy mặt ra tay đánh người! Khâu hiệu úy, ngài phải làm chủ cho bọn thuộc hạ!”

      Thấy tên lừa đảo quả nhiên đổ lỗi ngược lại mình, Ngô Nguyên Nương tức muốn nổ phổi, xông tới muốn đánh tiếp. diễn,dl;k,'ànlêqumbvýđôn May nhờ Trác Vân cũng khỏe, kéo nàng ta lạis, lạnh lùng liếc tên lừa đảo cái, nghiêm túc với lão Ngũ, “Khâu hiệu úy, hai tên này trước khi vào quân doanh từng lừa hết tiền bạc của bằng hữu ta, bằng hữu ta mới cố tình đuổi theo tới đây. Nếu ngài tin, có thể tra hỏi thử, tính ra, hai tên này nhập ngũ cũng lâu, nhiều lắm là tháng thôi!”

      Lão Ngũ nào biết có chuyện như vậy, giận tới mức đen mặt, lạnh lùng quát hỏi hai tên lừa đảo “Thư sinh này đúng ?”

      Tên lừa đảo ấp a ấp úng , lão Ngũ thấy vậy sao có thể đoán ra được, giận tới mức hung hăng vung bàn tay, tát tên kia bay xa, đụng vào tường gạch của doanh trại, phát ra tiếng “Rầm…” to.

      Ngô Nguyên Nương thấy vậy, sợ tới ngu người. Mặc dù nàng ta giận đùng đùng muốn tới đây tìm hai tên lừa đảo báo thù , nhưng hề có ý muốn lấy mạng hai tên đó, nay thấy lão Ngũ ra tay hung tàn như vậy, giật mình khiếp vía. Thư Minh cũng cảm thấy run rẩy cả người, lén nhìn tên lừa đảo hôn mê nằm đất mấy lần, xác nhận xem còn thở hay .

      Trác Vân biết lão Ngũ tuy thô lỗ, nhưng phải người xấu, dù nóng giận cũng có chừng mực, nhất định tùy tiện giết người, bèn cười cười “Khâu hiệu úy công chính! Tại hạ thực bội phục!”

      Lão Ngũ nghiêm mặt quát “Đừng có bày đặt tâng bốc ta! Lão tử làm sao biết là kẻ lừa đảo, mặt lại có khắc hai chữ ‘lừa đảo’. Hơn nữa, việc tuyển lính cũng chẳng phải do ta làm chủ, đều do lão Lâm…..”

      Lão Lâm! Trác Vân đột nhiên nhớ ra, đây phải là tên gian tế lão Ngũ mỗi ngày đều phải mắng mấy lần sao? Nếu do đốt kho lương, lão Ngũ cũng bị đánh cho trận tơi bời rồi bị đuổi ra khỏi quân, suýt nữa mất mạng, sau đó bất đắc dĩ mới phải lên núi Phương Đầu làm cướp.


      Chương 75


      Hai tên lừa đảo tính ra cũng chưa phạm phải lỗi gì quá lớn nên lão Ngũ chỉ phạt đánh ba mươi hèo, nhưng đuổi , chỉ muốn giữ lại trông coi cho kỹ, để khỏi lừa gạt người khác nữa. Ngô Nguyên Nương tuy có hơi hài lòng, nhưng cuối cùng vẫn gì, lầm bầm mấy câu, rồi hậm hực kéo Trác Vân về Thư phủ.

      Gian tế còn ở trong quân, chuyện đời trước biết lúc nào xảy ra, chỉ ảnh hưởng tới lão Ngũ mà quân Yến cũng bị tổn thất lớn, vì vậy Trác Vân cười với lão Ngũ, “Đa tạ Khâu hiệu úy chủ trì công đạo cho bọn ta! Khó được có duyên làm quen, bằng chúng ta uống bữa !” Dứt lời, nàng lại nghiêng đầu với Thư Minh, “Hôm kia chẳng phải Thư công tử trong thành có quán rượu tệ sao?”

      Thư Minh biết tại sao Trác Vân lại phần kính trọng hán tử cao to trước mặt này, nhưng vẫn cười “Là quán rượu của lão Dương, bán rượu mấy chục năm rồi, có nghề chưng rượu do tổ tiên truyền lại, chỗ khác có mà uống đâu!”

      Lão Ngũ vừa nghe có rượu ngọn, sâu rượu trong bụng lập tức cựa quậy, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ vẻ bất đắc dĩ, do dự hồi mới đáp “Nếu tiểu huynh đệ khách khí như vậy, ta mà từ chối chẳng phải là biết điều, đúng ? Ha ha…” vừa cười vừa thân thiết tiến lên muốn choàng tay qua vai Trác Vân.

      Trác Vân chưa kịp phản ứng Thư Minh gấp tới độ nhảy dựng lên, đột nhiên “A…” tiếng, choàng tay lên vai lão Ngũ cười “Ta dẫn hai người !”

      Tính lão Ngũ phóng khoáng, cũng suy nghĩ nhiều, cười ha ha bàn luận về rượu ngon nhà lão Dương “…. Rượu nhà lão Dương rất nồng, uống ngụm là từ cổ họng tới bụng đều ấm hết, thơm khỏi chê… chỗ khác đúng là chưng được cái vị đó…”

      Ngô Nguyên Nương lặng lẽ tiến tới bên tai Trác Vân “Cần gì khách khí với kẻ thô lỗ như vậy! Miệng cứ mặt trắng này, mặt trắng nọ, chỉ có a Vân mới chịu được thôi!”

      Trác Vân cười cười, “Khâu hiệu úy tuy hơi thô lỗ, nhưng người lại hào phóng chính trực. Hôm nay, nếu là người khác, chưa chắc tin lời của chúng ta, chừng còn đổ là chúng ta vu oan đó!”

      Ngô Nguyên Nương tin, kinh ngạc hỏi “Sao có thể?”

      Trác Vân hết cách với Ngô Nguyên Nương, lắc đầu “Đợi lúc Nguyên Nương về Nghi Đô, hỏi trưởng bối trong nhà thử xem, biết thói đời đơn giản như mình vẫn nghĩ đâu!”

      Ngô Nguyên Nương cái hiểu cái , suy nghĩ hồi lại “Ta biết rồi! đâu xa xôi, chỉ riêng trong nhà ta, những di nương kia đều đơn giản, trước mặt kiểu, sau lưng kiểu, thủ đoạn gì cũng làm được, khổ nỗi phụ thân ta lại biết, chỉ nghĩ trong nhà rất hài hòa. Đúng là buồn cười!”

      Chuyện trong nhà người khác, Trác Vân tiện xen vào, chỉ coi như nghe thấy, cười cười bước theo Thư Minh và lão Ngũ. Ngô Nguyên Nương ngẩn người lúc, khi phục hồi lại tinh thần bọn Trác Vân xa, bèn hắng giọng la lớn “Chờ ta với, chờ ta với….”

      “Tiểu nương này giọng lớn !” Lão Ngũ móc móc lỗ tai, tấm tắc , lại quay đầu nhìn Ngô Nguyên Nương cái rồi với Thư Minh, “Tiểu nương này là thê tử của tiểu huynh đệ? Tính tình nóng nảy quá, nếu là ta, lấy thê nên cưới người hiền lương, loại kiêu căng thế này, tốt nhất tránh càng xa càng tốt!”

      Thư Minh dở khóc dở cười, lại sợ Ngô Nguyên Nương nghe thấy, giọng đáp “Khâu hiệu úy đừng giỡn, Ngô nương chỉ là… chỉ là bằng hữu thôi, đừng lung tung ảnh hưởng đến thanh danh nương nhà người ta!”

      phải thê tử của ngươi, chẳng lẽ là của tiểu ca nhi tuấn tú kia?” Lão Ngũ suy nghĩ hồi lâu, lại hỏi “Tiểu ca nhi kia tên gì? Ta lớn từng này rồi, mới lần đầu tiên thấy thư sinh tuấn tú như vậy! Chậc chậc… còn đẹp hơn cả nữ tử! Tính tình rất hào phóng, sao lại nhìn trúng tiểu nương ương ngạnh kia?”

      Thư Minh ho hai tiếng, giúp Ngô Nguyên Nương vài câu “Ngô nương chỉ là hơi nóng tính tí, nhưng người cũng xấu! Dù gì cũng là đại tiểu thư nhà quan được cưng chiều từ , tất nhiên có hơi ngang ngược tí.”

      Lão Ngũ mặc dù khờ, lại ngu, nghe ra ý của Thư Minh, về Ngô Nguyên Nương nữa, lại bàn về những nơi có rượu ngon.

      Bốn người tới quán rượu của lão Dương, tìm chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Lão Ngũ lập tức kêu tiểu nhị mang rượu lên. diễml;n.đàn,lê.quýư\.đô;kn Tiểu nhị thấy lão Ngũ với Thư Minh, thái độ rất ân cần, chỉ lát mang vài bình rượu ngon lâu năm lên. Lão Ngũ thấy vậy cười ha ha “Lão Dương đáng chết này, mỗi lần lão tử tới đều chịu mang rượu thượng hạng lên, hôm nay đúng là nhờ phúc của Thư huynh đệ!”

      Thư Minh khiêm tốn “Tại hạ làm gì có mặt mũi lớn như vậy, chỉ vì lão Dương và gia phụ là bằng hữu lâu năm, mới cho mấy ly rượu ngon uống. Khâu hiệu úy nếu thích, lần sau tới đây cứ là khách của Thư phủ, lão Dương nể mặt phụ thân ta, làm khó dễ Khâu hiệu úy đâu!”

      Lão Ngũ vui mừng với tiểu nhị “Ngươi nghe thấy rồi chứ! Lần tới ta đến, ngươi được giấu rượu ngon nữa, bằng ta tới Thư phủ tố cáo!” dứt lời lại với Thư Minh, “Đừng có Khâu hiệu úy này Khâu hiệu úy nọ nữa, trong nhà ta xếp thứ tám, hai người cứ gọi ta Khâu lão bát là được!”

      “Sao được!” Thư Minh là người đọc sách, chưa từng trải qua sóng gió như đời trước, nên da mặt còn mỏng, “Nếu vậy, ta kêu huynh là Khâu đại ca !”

      “Tùy lão đệ kêu cái gì đều được!” Lão Ngũ vung tay lên , thấy Trác Vân đẩy nút hũ rượu ra, tự rót cho mình bát to, vội vàng đẩy chén của mình tới, “Lão đệ đừng uống mình mau rót cho ta chén với! Ôi, là thơm!”

      Trác Vân cười híp mắt, rót chén cho lão Ngũ, thuận miệng hỏi “Phụng An sắp có đánh nhau à? Ta thấy nơi này rất yên bình, giống như sắp có chiến tranh!”

      Lão Ngũ rất nhạy cảm với đề tài này, đáp lời, chỉ cười cười “Khó mà trước được, bọn ta là lính, chỉ biết nghe lệnh cấp , cấp bảo làm gì bọn ta làm cái đó thôi!”

      Trác Vân ngờ lão Ngũ lại cẩn thận như vậy, kinh ngạc nhìn lão Ngũ cái, lắc đầu cười “Ra khỏi Phụng An là đất của Đại Chu, nghe Yến quân đến Hàn Thành, ta nghĩ khả năng các huynh ra trận lớn, có thể là được phái áp tải lương thảo!”

      Lão Ngũ đột nhiên ngừng động tác, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, híp mắt nhìn Trác Vân, lập tức lộ vẻ mặt đề phòng, lạnh lùng “Tiểu huynh đệ quan tâm hơi nhiều rồi đó!”

      “Ngươi có ý gì?” Ngô Nguyên Nương sớm nhìn lão Ngũ vừa mắt, nghe vậy lập tức vỗ bàn “Chẳng lẽ ngươi hoài nghi chúng ta là gian tế? hỏi thăm thử xem bổn tiểu thư là ai? Ngô đại tướng quân là đường thúc của ta, a Vân lại là nghĩa nữ của Yến vương phi, hai ta sao có thể là gian tế?”

      Lão Ngũ ngẩn người ra, phải vì bị thân phận của bọn họ dọa sợ mà vì ngờ Trác Vân cũng là nữ giả nam. diễ n.đà.ln,lê.qluý,đô'ln nhìn Trác Vân hồi lâu, lẩm bẩm “Quả nhiên là nương, ta rồi, làm gì có thiếu niên nào lại đẹp hơn cả nữ tử như vậy! Mấy tiểu nương các ngươi ở nhà thêu hoa, chạy tới đây cho thêm phiền sao?”

      “Ngươi mới là thêm phiền đó!” Ngô Nguyên Nương cao giọng hét “A Vân rất lợi hại, thô kệch như ngươi chưa chắc là đối thủ của A Vân đâu! Như vậy …..” Ngô Nguyên Nương đảo mắt vòng, lập tức có ý tưởng “Như vậy , ngươi hãy so uống rượu với a Vân, nếu ngươi thắng, coi như xong dù sao nam tử hán thắng nữ tử cũng là chuyện bình thường, có điều nếu ngươi thua, phải dẫn chúng ta vào doanh trại!”

      Trác Vân tức giận quát “Nguyên Nương chớ hồ đồ, doanh trại phải là nơi muốn tới là tới muốn !”

      Lão Ngũ cũng gật đầu “Chỗ đó phải là nơi có thể tùy tiện dẫn người ngoài vào! Hơn nữa, ở trong đó bình thường bọn ta đều mặc áo sát nách chạy lung tung, hai tiểu nương các ngươi….. tốt nhất nên tùy tiện vào! Nếu bị phát , ta cũng gánh nổi trách nhiệm. Tướng quân mà nổi giận cực kỳ nghiêm khắc, chắn chắc cho ta mười mấy hèo!”

      Ngô Nguyên Nương hừ “Sợ cái gì, ngươi phải là Hiệu úy hay sao? Cứ hai ta, , thêm cả Thư Minh nữa, ba bọn ta là thị vệ của ngươi, như vậy chẳng lẽ chúng ta còn chen chúc với những người khác hay sao? Hay là ….” Ngô Nguyên Nương lại nheo mắt cười khinh miệt “ ra, ngươi sợ thua đúng ?”

      Lão Ngũ bị khích, giận tới mức đập bàn nhảy dựng lên quát to “ bậy! Chẳng lẽ lão tử còn bằng tiểu nương?”

      Nha đầu này quả nhiên là muốn vào quân doanh chơi lần! Trác Vân cau mày liếc Ngô Nguyên Nương cái cảnh cáo, rồi với lão Ngũ, “Khâu đại ca chớ chấp nàng, quân doanh là nơi quan trọng sao có thể tùy tiện ra vào được!”

      Lão Ngũ lại nghĩ Trác Vân cố ý khích , càng tức giận hơn, xắn tay áo lên quát “Bớt nhảm ! So so! Lão tử tin, tiểu nha đầu có thể xưng bá xưng vương ở trước mặt ta, lát thua thảm đừng có mà khóc nhè!”

      “Chưa biết ai sợ ai đâu!” Ngô Nguyên Nương chỉ sợ thiên hạ loạn, cố ý đổ thêm dầu vào lửa. Kể từ lần thắng Từ Nhã Ninh, Ngô Nguyên Nương bỗng có tin tưởng mù quáng với Trác Vân, nghe được ít lần về công tích vĩ đại của Trác Vân từ trong miệng Yến thế tử, nên tuyệt lo lắng Trác Vân thất bại.

      Trác Vân kéo Ngô Nguyên Nương qua góc hỏi, “Nguyên Nương quên hết những lời ta hôm qua sao? Quân doanh há là nơi chúng ta có thể tùy tiện vào, nếu việc này truyền ra ngoài, sau này Nguyên Nương phải làm sao?”

      Ngô Nguyên Nương cắn môi lời nào, hốc mắt ửng đỏ, trầm mặc hồi lâu mới đáp “A Vân, nếu ta về, ta có thể trở lại như lúc đầu được sao? Ta lâu như vậy, sao có thể lộ ra tin tức, chỉ sợ nhà họ Hứa sớm tới từ hôn rồi! Dù giờ có về Nghi Đô cũng bị đưa tới am ni sống cả đời, chẳng bằng thừa dịp này chơi cho , ngày sau còn có hồi ức tốt đẹp để nhớ lại.”

      Trác Vân bỗng cảm thấy vừa chua xót lại vừa bất đắc dĩ. ra nàng sớm nhận ra, trước kia mặc dù Ngô Nguyên Nương to gan nhưng cũng đến mức dễ kích động làm bậy như bây giờ, ra nàng ta chết tâm, nên mới muốn hưởng thụ quãng thời gian tự do này.

      Trác Vân vỗ vỗ bả vai Ngô Nguyên Nương, dịu dàng an ủi “Đừng dại đột! Mẫu thân Nguyên Nương sao nỡ để Nguyên Nương vào am ni chứ! Nhà họ Hứa từ hôn có gì to tát đâu, cùng lắm lại tìm nhà khác, thiên hạ lớn như vậy, còn sợ tìm được nam nhân tốt hay sao?”

      Ngô Nguyên Nương vuốt mặt, lau nước mắt, gượng cười “A Vân cho là ai cũng được may mắn như a Vân, tìm được người mình như Hạ Quân Bình? A Vân biết trong thành có bao nhiêu người vừa đố kị vừa hận a Vân đâu, nếu nhờ Yến vương phi nhận a Vân làm nghĩa nữ, biết có bao nhiêu người đến cửa làm phiền đấy!”

      Trác Vân xuy “Ta cũng đâu có kém, nếu do Yến vương phi ban hôn, cửa nhà ta bị bà mối đạp sập rồi!” Tuy miệng vậy, nhưng mặt nàng vẫn giấu được nụ cười ngọt ngào.

      “Nếu a Vân tìm Hạ đại thiếu, chắc chắn vui mừng chết mất!” Ngô Nguyên Nương vừa giựt giây “Hay là chúng ta Hàn Thành tìm bọn họ !”

      Trác Vân lập tức lắc đầu, vỗ vỗ vai Ngô Nguyên Nương, “ yên phận được à?” Nếu nàng tìm Hạ Quân Bình, bị người ta chê cười chết mất, bị lấn lướt cả đời! Hơn nữa giờ bên này còn chuyện quan trọng phải làm, gian tế còn chưa bị bắt, sao nàng có thể bỏ .

      Trác Vân về lại chỗ ngồi, với lão Ngũ, “So cái gì? Cỡi ngựa? Bắn cung? Nếu ta thắng, lần áp tải lương thảo tới, huynh phải dẫn bọn ta theo! Hiếm lắm mới có cơ hội ra ngoài, bọn ta cũng muốn cho mở mang tầm mắt!”

      Lão Ngũ thấy dáng vẻ thản nhiên của Trác Vân giận điên lên, bưng ly rượu uống ừng ực hơi, vỗ bàn “Mấy tiểu nương biết trời cao đất rộng các ngươi, hôm nay ta phải giáo huấn chút, để các ngươi biết được lợi hại của Khâu lão bát ta!”
      Last edited: 23/7/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76


      Lão Ngũ vừa uống rượu xong, phấn khích kêu Trác Vân về sân luyện võ trong doanh trại so tài với mình. Lúc này Trác Vân từ chối, cười cười theo.

      Vừa ra khỏi cửa quán rượu, lão Ngũ đột nhiên “A” tiếng, lớn tiếng chào hỏi nam nhân trung niên mới từ trong cửa hàng tơ lụa ra, “Lão Lâm? Là huynh à? Sớm biết hôm nay huynh cũng ra ngoài ta mời huynh uống rượu chung rồi, trong quán lão Dương đều là rượu ngon! Huynh đúng là có phúc được uống!”

      Đây là lão Lâm? Trác Vân quan sát cẩn thận nam nhân trung niên đứng cách ba người xa kia. Lão Lâm mặc cái áo khoác màu xanh đen, đầu đội nón da chồn, ăn mặc rất kín, có vẻ gầy, trông tao nhã như người đọc sách, thể nhìn ra là tên gian tế.

      Lão Lâm ngờ gặp lão Ngũ ở đây, hơi bối rối, nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường, chụp cánh tay, há miệng run rẩy “Ta ra mua cái áo khoác, cứ nghĩ lập xuân trời ấm hơn, ai ngờ mấy ngày nay trời càng lạnh hơn, đến mức ta run cầm cập luôn này!”

      Lão Ngũ cười “Mấy người đọc sách các huynh là! Giờ là mùa gì rồi còn than lạnh! Mùa đông ở phía bắc mới có thể là dọa người…” Lão Ngũ vừa mở miệng là lại ngừng được, dong dài hồi, cho đến khi Ngô Nguyên Nương chịu nổi nhắc nhở câu, mới ngừng lại hỏi “Huynh mua được chưa?”

      Lão Lâm lắc đầu, “Trong tiệm toàn màu sáng, ta lớn tuổi rồi mặc sao được nữa, chuẩn bị tiệm khác tìm thử xem!”

      Lão Ngũ cười “Bậy! Huynh lớn đâu mà lớn! nhân lúc còn trẻ mặc màu sáng, chờ già rồi, muốn mặc cũng mặc được đâu….” Trác Vân biết tính Lão Ngũ vốn hơi dong dài, giờ lại có hơi men, càng ngừng được, bèn mượn cớ nhà xí, lặng lẽ chạy khỏi quán rượu lão Dương.

      Trác Vân vào con hẻm sau quán rượu lão Dương, nhìn quanh vòng, quả nhiên thấy có mấy nhóc ăn xin ở đó, bèn vẫy vẫy tay với cả bọn. Mấy tên nhóc nhìn nhau xong đứa cầm đầu chạy chậm tới, cúi đầu hỏi “Công tử có việc tìm bọn ta?”

      Trác Vân móc ra hai miếng bạc vụn, ném miếng cho nhóc kia, con phố chính đằng trước có nam nhân mặc áo khoác màu xanh đậm, đội nón da chồn, lát nữa ngươi lặng lẽ theo, xem thử đâu, gặp ai, hồi ta tới tìm ngươi!”

      Nhóc kia lập tức sáng mắt, vội vàng cất thỏi bạc cẩn thận, vỗ ngực “Công tử yên tâm, việc này cứ để ta lo!”

      “Đợi chút….” Trác Vân lại vung vung miếng bạc ràng lớn hơn miếng trước rất nhiều, “Nếu bị phát nên làm gì?”

      Nhóc kia cười hắc hắc “Ta thấy mình, nên muốn lại xin ít tiền. Công tử cứ yên tâm, ta làm việc rất cẩn thận, tuyết đối để bị phát !” vừa vừa duỗi tay muốn lấy thỏi bạc kia, lại bị Trác Vân tránh “Chờ ngươi có được tin tức nhận bạc cũng muộn!” Dứt lời, nàng cười cái rồi về quán rượu lại.

      Lúc Trác Vân về tới, lão Ngũ còn kéo tay lão Lâm liến thoắng ngừng. Ngô Nguyên Nương hoàn toàn chen vào được, vừa nóng vừa giận, thèm để ý tới hai người đó, kéo Thư Minh chuyện phiếm. Trác Vân tới đá lão Ngũ cái, “Khâu đại ca, rốt cuộc có hay ? Sợ rồi à?”

      Lão Ngũ lập tức nhảy dựng lên, quát “Ai sợ ai!” dứt lời cũng kịp lời tạm biệt với lão Lâm vội vàng chạy về sân tập võ. Thư Minh cau mày nhìn Trác Vân cái, có vẻ nghi ngờ sao vừa rồi nàng còn bình tĩnh giờ lại trở nên hiếu thắng.

      Lão Lâm chung, chỉ có bốn người hiên ngang vào doanh trại. Lão Ngũ vung tay lên quát to “Lấy cung tên ra! Lão tử so tài với tên mặt trắng này!”

      Bọn lính nghe vậy, lập tức tụ lại xem náo nhiệt, cười hì hì chỉ chỉ trỏ trỏ nhóm Trác Vân, khẽ bàn tán “Tên mặt trắng này là tuấn tú!” “To gan ! Dám khiêu chiến với Khâu hiệu úy!” “ chừng người ta có bản lĩnh đó!” “Hừ, người nhìn tay chân lèo khéo của kìa, cánh tay còn to bằng cây cung nữa, kéo nổi ?”

      Tên lính kia vừa dứt lời, Trác Vân nhận lấy cây cung, dễ dàng kéo căng lên, tiếng bàn tán nhất thời im bặt.

      Lão Ngũ cũng trợn to mắt nhìn Trác Vân, ngạc nhiên hỏi “Ồ, nhìn ra, quả nhiên là có chút tài , khó tránh dám đấu với lão tử! Có điều chỉ kéo căng dây cung cũng vô dụng, quan trọng là có bắn trúng hay ! Gia gia lập tức cho ngươi xem bản lĩnh của gia gia, phải khoác chứ ở trong doanh trại này gia gia ta là giỏi bắn cung nhất…”

      Trác Vân hoàn toàn cần ngắm, tùy ý bắn tên , “Vút….” tiếng chiếc đèn lồng cửa chính của sân luyện võ lập tức rớt xuống đất.

      Mọi người trợn to mắt nhìn, bốn phía bỗng hoàn toàn yên tĩnh.

      Cửa chính của sân luyện võ cách chỗ Trác Vân ít nhất cũng hơn trăm bước, nếu là Lão Ngũ, bắn trúng đèn lồng dĩ nhiên thành vấn đề, nhưng muốn bắn trúng sợi dây treo đèn lồng phải vấn đề ! Lão Ngũ bỗng nhiên thấy lạnh cả người, tỉnh rượu hẳn, dám tin sờ sờ ót, lẩm bẩm “Nương ơi, tiểu tử này…. Quả là có bản lĩnh !”

      Mặt Trác Vân vẫn thản nhiên như , hất cằm nhìn Lão Ngũ. Lão Ngũ vuốt mặt, quát “Tiểu tử kia, hôm nay gia gia cho ngươi được mở rộng tầm mắt!” Dứt lời, lão Ngũ nhận lấy cây cung trong tay binh sĩ, hơi dùng sức chút kéo cây cung căng hết mức. Các binh sĩ đứng xem trầm trồ khen ngợi. Lão Ngũ nheo mắt, buông tay, mũi tên bay vút …. Lướt qua đèn lồng…

      Bọn lính “….”

      Ngô Nguyên Nương ôm bụng cười ha ha, Thư Minh cũng nhịn được cười, Trác Vân nghiêng đầu nhìn lão Ngũ, trong mắt đầy vẻ đắc ý.

      Lão Ngũ hung hăng vỗ vỗ mặt, mất tự nhiên “Uống… uống nhiều quá, run tay!” Dứt lời, lại đỏ mặt “Thôi thôi, tài bắn cung của tiểu tử này quả rất lợi hại! Dù ta uống rượu cũng bằng được! Ván này tính ta thua, chúng ta so cỡi ngựa!” dinlklễn.đàn.lê.ql;uý.đôn] Lão Ngũ vừa nhận thua, khí thế cũng yếu hẳn, dám gia gia lão tử gì nữa, đàng hoàng xưng ta, bọn lính thấy vậy, lo lắng hỏi “Khâu hiệu úy, hôm nay ngài uống hơi nhiều, hay là, cỡi ngựa cũng chờ qua ngày mai ?”

      Lão Ngũ nghe theo, ! Từ ta lớn lên lưng ngựa, chưa học biết cỡi ngựa rồi, đừng là uống say, dù là ta cũng có thể cỡi được!” Vừa vừa nghênh ngang đằng trước.

      Ngô Nguyên Nương chạy tới gần Trác Vân “A Vân, đánh bại , để biết lợi hại của chúng ta!”

      Thư Minh vuốt vuốt mũi, cười lát Khâu hiệu úy thẹn quá thành giận chứ?” Thư Minh dường như chắc chắn lão Ngũ thất bại.

      Tất cả các binh sĩ vây xem rối rít khuyên “Khâu hiệu úy, Khâu hiệu úy, mai đấu tiếp ……..”

      Lão Ngũ vẫn sải bước về phía chuồng ngựa, xoay người rống Trác Vân “Tiểu tử họ Phương kia, mau tới đây, sợ tiểu gia rồi à?” Lão Ngũ vừa vài bước quên bén thất bại thảm hại vừa rồi, bắt đầu tiểu gia này, lão tử nọ.

      Trác Vân cười híp mắt tới, dáng vẻ thân thiết “Đùa cho vui thôi, cần gì nghiêm túc dữ vậy!”

      Lão Ngũ hừ lạnh, “Từ trước tới giờ lão tử phải là người tùy tiện!”

      Cả đám binh lính, “…..”

      Tài cỡi ngựa của Lão Ngũ cũng tệ, chỉ vì lên núi trễ mới xếp hạng thứ năm, chứ tính ra, sợ rằng Thư Minh cũng phải là đối thủ lão Ngũ, cho nên tự tin như vậy cũng có căn cứ. Đáng tiếc, gặp phải Trác Vân, lại còn trong lúc uống say.

      Bất quá, trước mặt nhiều người như vậy, Trác Vân muốn để Lão Ngũ thua quá khó coi bèn nương tay, để trận thứ hai kết quả hòa. Vốn nghĩ Lão Ngũ dừng lại, ai ngờ bỗng nhiên hăng lên, đòi thi tiếp trận thứ ba.

      “Chúng ta tỷ thí công phu quyền cước!” Lão Ngũ giơ quả đấm lên, mặt lộ vẻ cam, nhìn cánh tay mảnh khảnh của Trác Vân, tự tin “Ngươi yên tâm, ta ra tay có chừng mực, đánh tới nơi là ngừng, nhất định để ngươi bị thương!”

      Ngô Nguyên Nương chưa từng thấy tận mắt võ công của Trác Vân, nắm chắn mười phần, nhưng Thư Minh gặp qua vẻ quyết tuyệt của Trác Vân lúc giết người, lập tức nhìn Lão Ngũ cười “Khâu hiệu úy khách khí rồi!”

      Lão Ngũ lại gần tai Thư Minh, thầm “ sao? phải ngươi tiểu nương này là nghĩa nữ của Yến vương phi sao, nếu ta làm nàng ta bị thương, sao sống nổi! Đúng rồi, sao hai người họ lại đến Phụng An? Đây phải là nơi các đại tiểu thư nên đến chơi!”

      Thư Minh cũng biết trả lời sao, đành “Khâu hiệu úy thắng trước rồi tính tiếp!”

      Lão Ngũ “Hừ…” tiếng, trừng Thư Minh “Tiểu thư ngươi cho là ta thua?”

      Thư Minh nở nụ cười, lộ ra hàm rắng trăng bóc.

      Lão Ngũ nóng nảy, lập tức ngoắc Trác Vân “Có vẻ ngươi hơn ta mấy tuổi, vậy ta nhường ngươi hai chiêu!”

      Trác Vân khiêm tốn cười “Đa tạ Khâu hiệu úy!” Vừa dứt lời, nàng lập tức uốn người, nhấc chân đá cái. Lão Ngũ bị đánh kịp trở tay, mặc dù nhảy ra tức , nhưng vẫn tránh kịp, vai trái bị Trác Vân đá cái, đau đến mức giống như bị trật khớp.

      Lão Ngũ lập tức phát nhìn tiểu tử này trông trắng trắng non non, nhưng phải dễ bắt nát, ra chiêu lưu loát như vậy, có lẽ có bản lĩnh thực !

      Lúc này Lão Ngũ tỉnh rượu, mặt trầm xuống, lui về sau mấy bước, tránh chiêu tiếp theo của Trác Vân. diễk.,,;n.đàn.lê.quý.đưkjôn Trác Vân tuy là nữ tử nhưng sức , mỗi chiêu đánh ra đều như hổ ra uy, hơn nữa động tác linh xảo biến hóa, khiến Lão Ngũ trở tay kịp. Mọi người đứng bên ngoài xem cũng có cảm giác bị Trác Vân dồn ép.

      Ngay cả Lão Ngũ cũng rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Vốn rất có lòng tin với võ công của mình, trong doanh trại có thể thắng chỉ có hai người, nhưng dù là đấu với người giỏi nhất trong doanh trại cũng phải cố sức như bây giờ.

      ra Trác Vân cũng dũng mạnh như mọi người thấy, nếu bàn về võ công, hẳn là nàng giỏi hơn lão Ngũ, nhưng nhờ kinh nghiệm đời trước, đối với Lão Ngũ, Trác Vân là người xa lạ nhưng với Trác Vân, người từng thấy chiêu số của Lão Ngũ biết bao nhiêu lần, tự nhiên biết phải ứng phó thế nào. Vì vậy, Lão Ngũ dễ dàng bị đánh bẹp cách thê thảm.

      Trác Vân ra tay rất có chừng mực, chỉ đá mấy cái đùi và vai lão Ngũ. Rốt cuộc lão Ngũ nhận thua, nhưng trong lòng vẫn có chút uất ức. lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên thảm như vậy, tay chân như bị xích lại, hoàn toàn thi triển được, cảm giác rất tệ.

      Ngô Nguyên Nương thấy Trác Vân lại thắng, đắc ý nhảy nhót, xông lên trước quát to “Hừ, tên kia, đừng quên những lời ngươi hứa đó!”

      Lão Ngũ chớp chớp mắt, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, “Gì? Ta chẳng nhớ gì hết!”

      Ngô Nguyên Nương thấy vậy, giận đỏ cả mặt, kéo tay Trác Vân hô to “A Vân xem chuyện giữ lời kìa!”

      Trác Vân cười phải giờ chúng ta ở trong doanh trại sao?”

      “Sao giống nhau được!” Ngô Nguyên Nương gấp tới độ dậm chân liên tục, nghiến răng thầm bên tai Trác Vân, “ A Vân cam tâm sao? Dù là văn hay võ, a Vân đều hơn hẳn cả khối nam tử, nhưng chỉ vì thân là nữ nhi nên bị nhốt trong nhà, sau này phải giúp trượng phu dạy hài tử hầu hạ bà bà, sống phí cả đời? Ta cam lòng….”

      Hai mắt Ngô Nguyên Nương sáng lên, “Ta lớn lên trong những câu chuyện chinh chiến sa trường của đường thúc, khi đó rất mong có ngày có thể ra khỏi Nghi Đô, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, thậm chí cũng có thể lập được công lao như đường thúc! Nhưng dù là phụ mẫu ta, hay bằng hữu thân thiết, thậm chí là thương ta nhất, đều ai cảm thấy ý nghĩ này là đúng, thậm chí cảm thấy ta bị điên, nên mới vội vàng bắt ta đính hôn, muốn kiềm chế suy nghĩ của ta! Ta muốn thành thân! Vừa nghĩ tới việc cuộc sống mấy chục năm sau đều gói gọn trong sân nháf, sinh con dưỡng cái, hầu hạ công công bà bà, ghen tuông với tiểu thiếp, tranh giành thương của trượng phu là ta thấy lạnh run cả người…… đáng sợ!”

      Trác Vân và Thư Minh đều yên lặng nhìn Ngô Nguyên Nương.

      Thành , theo Ngô Nguyên Nương mấy ngày nay, Trác Vân cũng có lúc mất kiên nhẫn, cảm thấy nương này rắc rối, hề lý, là đại tiểu thư kiêu căng. Nhưng giờ, nghe Ngô Nguyên Nương , Trác Vân mới giật mình phát ra trong lòng nàng ta lại có ý tưởng khác hẳn người thường như vậy.

      “A Vân, có phải a Vân cũng cảm thấy ý tưởng của ta quá khác người?” Ngô Nguyên Nương thở dài, vẻ mặt u ám, nhưng trong mắt lại có nhiệt tình vô hạn, khiến nàng ta trở nên chói mắt.

      Trác Vân đột nhiên thấy lòng mềm nhũn, có loại xót xa thành lời. Tuy Ngô Nguyên Nương hay kích động lại nóng tính lý, thậm chí cố tình gây chuyện cả này, nhưng Trác Vân cách nào ghét nàng ta nổi. Nghĩ kỹ lại, có thể là vì người Ngô Nguyên Nương có tinh thần chưa ai từng có, khiến nàng nhớ lại nàng của đời trước.

      Last edited: 23/7/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77



      Lúc về, Trác Vân tìm cớ rời , tới con hẻm sau quán rượu của lão Dương tìm nhóc ăn mày lúc trước. Mới vào đầu hẻm, nhóc kia vui vẻ chạy tới, cười hì hì với nàng “Công tử tới rồi, tiểu nhân đợi ngài lâu!”

      Trác Vân thấy vậy, biết nhất định nhóc kia thăm dò được cái gì rồi, bèn khẳng khái móc bạc ra, phất tay hỏi “ !”

      Nhóc kia cũng vội vã lấy tiền, cười hì hì “Ta theo lời công tử lặng lẽ theo người kia. Người kia đầu tiên là chạy lòng vòng đường, hết nhìn đông lại nhìn tây rất cẩn thận, sau đó thấy có người bèn vào con hẻm, tới nhà Từ quả phụ, ở trong đó gần hai canh giờ mới ra. Chờ rồi, ta mới hỏi thăm, biết tháng nào luôn tới đó mấy lần. Từ quả phụ có nhi tử, năm nay ba tuổi, mặt giống như đúc, chắc chắn là nhi tử của !”

      Lão Lâm nuôi mỹ nhân ở ngoài? Trác Vân sờ sờ cằm, thầm vui trong lòng, thoải mái ném thỏi bạc trong tay cho nhóc kia, rồi “Ngươi cứ tiếp tục nhìn chằm chằm tên kia cho ta, xem đâu, chuyện với ai. Còn cả tiệm may gần quá rượu lão Dương nữa, cũng chú ý kỹ! Nhớ, đừng để bị phát !”

      Nhóc kia vỗ ngực “Công tử cứ yên tâm, về chuyện thu thập tin tức Tiểu Sơn Báo ta cũng có chút tiếng tăm trong thành Phụng An này! Tuyệt đối làm lỡ việc của ngài!”

      Trác Vân thấy tên nhóc này tuy ăn mặc rách rưới, nhưng đôi mắt lanh lợi, bèn sinh thiện cảm, suy nghĩ chút lại “Ngươi là nam hài tử, có tay có chân lành lặn, sao kiếm công việc đàng hoàng mà làm? Còn nếu khó khăn quá, đầu quân cũng là con đường để chọn, nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi tay.”

      Tiểu Sơn Báo nghe vậy lập tức lắc đầu “Đạ tạ ý tốt của công tử! nhưng ta còn muội muội trong nhà, thể bỏ lại muội muội đầu quân được.” Dứt lời, vái chào Trác Vân xong, xoay người chạy tóe khói.

      Trác Vân về Thư phủ, thấy Ngô Nguyên Nương dọn đồ đạc xong chuẩn bị doanh trại. Thư Minh cau mày nhìn cửa, biết nghĩ gì, thấy Trác Vân vào, nhìn nàng cái rồi lặng lẽ ra ngoài.

      “Phương nương muốn vào quân doanh sao?” Thư Minh và Trác Vân ra khỏi phòng tới chỗ vắng mới hỏi .

      Trác Vân cau mày biết nên trả lời thế nào. Thư Minh thấy vậy, lập tức hiểu ra điều gì đó, thản nhiên cười cười, “Hai nương đều là nữ tử, tuy trong quân doanh có Khâu hiệu úy giúp đỡ, nhưng khó tránh khỏi có những điều bất tiện, bằng ta cũng , dù giúp gì nhiều ít nhất cũng giúp che giấu thân phận được!”

      Trác Vân nhìn Thư Minh, thấy mặt Thư Minh thoáng vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, cười cười nhìn nàng. Trác Vân cũng cười, qua lúc lâu mới chậm rãi gật đầu, “Được!”

      Thư Minh lập tức thở phào nhõm.

      Trác Vân muốn bắt lão Lâm bằng bất cứ giá nào, nhưng lão Ngũ vội tiếp nhận đợt lương thảo mới, tạm thời có thời gian sắp xếp cho nhóm Trác Vân. diễn.đàln/đàưn,lê/q]uý'lđôn Ngô Nguyên Nương rất sốt ruột, nhiều lần hận thể vọt vào doanh trại, nhưng đều bị Thư Minh cản lại.

      “Khâu hiệu úy bận việc quan trọng, làm sao có thời giờ lo cho chúng ta! Nếu cứ xông vào như vậy, những người khác xem chúng ta ra gì, mà cũng khiến Khâu hiệu úy khó xử!” Thư Minh tận tình khuyên Ngô Nguyên Nương.

      Trác Vân lặng lẽ quan sát hai người, thấy Ngô Nguyên Nương tuy vui, nhưng lại đàng hoàng ngồi yên trong Thư phủ, tìm Lão Ngũ làm ầm lên, thấy buồn cười, thầm nghĩ, tên Thư Minh này, quả là có tài thuyết phục người khác.

      Lại qua hai ngày, người gác cổng của Thư phủ tới tìm Trác Vân báo có người xin gặp. Trác Vân nghi ngờ ra ngoài xem thấy là Tiểu Sơn Báo, kinh ngạc lôi Tiểu Sơn Báo đến chỗ vắng hỏi “Sao ngươi biết ta ở đây? Tìm ta có việc gì sao?”

      Tiểu Sơn Báo ngượng ngùng sờ sờ ót, “Tiểu nhân thấy ngài và Thư đại công tử chung với nhau!”

      Hay lắm, tên tiểu tử giảo hoạt này dám theo dõi nàng! Trác Vân dở khóc dở cười đồng thời cũng thắc mắc, nàng tự nhận là rất cảnh giác, ngờ bị tiểu quỷ này theo dõi mà hề hay biết, Tiểu Sơn Báo quả là có chút bản lĩnh. Trác Vân cũng tính truy cứu chuyện này, chỉ tò mò hỏi “Ngươi đến đây tìm ta, có phải xảy ra chuyện gì ?”

      Tiểu Sơn Báo trầm mặt xuống, trịnh trọng gật đầu, “Mấy ngày nay ta vẫn luôn canh trước cửa quân doanh, cứ thấy họ Lâm kia ra ngoài là lại lén theo, kết quả ta thấy đến tiệm rượu của nhà họ Bành ở phố đông mua xe rượu đầy về doanh trại.”

      Trác Vân nhíu mày, hơi khó hiểu. Quân Yến mặc dù có kỷ luật nghiêm, nhưng chỉ cấm uống rượu trước khi ra trận chứ ngày thường cũng quá gò bó, lão Lâm mua xe rượu có gì to tát đâu.

      Tiểu Sơn Báo thấy vẻ mặt Trác Vân vẫn như thường, bèn hạ thấp giọng hơn nữa, có vẻ rất thần bí “Công tử biết, Lâm tam gia kia trước giờ thường tiệm mì Khánh Vân ăn cơm, nhưng chưa bao giờ uống rượu. Hôm nay thấy vậy, ta lập tức thấy là lạ, bèn cố ý té đụng vào xe rượu của , ngài đoán ta phát cái gì?”

      Trác Vân cau mày, lập tức đoán được, hỏi “Bên trong phải rượu?”

      Tiểu Sơn Báo gật đầu, “Phần lớn là rượu, còn mấy hũ ở dưới cùng đoán chừng đều là dầu hỏa. Lỗ mũi của ta được ví như mũi cẩu, dù cách tầng bình cũng có thể ngửi ra mùi dầu hỏa. Sợ rằng họ Lâm mưu gì đó! Ai chẳng biết doanh trại PhụngAn chúng ta chịu trách nhiệm áp tải lương thảo, đưa vài hũ dầu hỏa vào đó để làm gì?” đến đây, mặt Tiểu Sơn Báo cũng lộ vẻ phẫn hận, hiển nhiên cũng đoán được mục đích của lão Lâm.

      Lão Ngũ vừa tiếp nhận số lượng lớn lương thảo, lão Lâm đem vài hũ dầu hỏa vào doanh trại, cần nghĩ cũng biết định làm gì. Nếu để được như ý, Lão Ngũ bị trách phạt, mà quan trọng là quân Yến bị đả kích lớn. Nghĩ đến đây, Trác Vân vội vàng về báo với Thư Minh, rồi lập tức chuẩn bị doanh trại.

      Trác Vân sợ Ngô Nguyên Nương hiểu chuyện bứt dây động rừng, nên chịu dẫn nàng ta theo, khiến Ngô Nguyên Nương giận tới mức suýt nữa động thủ, kết quả bị Thư Minh khích vài câu, thở phì phò chạy vào phòng khóc. Hai người để ý tới nàng ta, dắt ngựa doanh trại tìm Lão Ngũ chuyện.

      Có lẽ vì lương thảo đều tập trung ở đây nên trong doanh trại giới nghiêm hơn ngày thường nhiều, tuy binh sĩ giữ cổng biết Trác Vân và Thư Minh nhưng cũng dám tùy tiện để hai người vào, kêu binh sĩ khác vào bẩm báo Lão Ngũ.

      Qua lúc lâu mới thấy Lão Ngũ hùng hổ xông ra, từ xa lớn tiếng “Lúc này hai ngươi tới làm gì? Ta rất bận, có thời gian tán dóc đâu!”

      Trác Vân “Ta có chuyện quan trọng muốn với Khâu đại ca.”

      Tuy Trác Vân làm thủ lĩnh băng cướp nhiều năm, nhưng khi nghiêm mặt, quả rất có khí thế, khiến lão Ngũ run rẩy, biết tại sao lại thấy lạnh cả người. Lão Ngũ sửng sốt chút rồi vội vàng kêu binh sĩ gác cổng cho hai người vào.

      Lão Ngũ mới sờ sờ ót lẩm bẩm “Kỳ lạ! Chỉ là tiểu nương thôi, ta sợ cái gì chứ!” Vừa vừa vô thức theo sau Trác Vân.

      Ba người vào lều của Lão Ngũ xong, Trác Vân lại kêu hết các binh sĩ trong đó lui ra hết, mới kể chuyện của lão Lâm.

      thể nào!” Lão Ngũ sững sờ “Bọn ta biết nhau năm sáu năm, sao có thể là gian tế chứ?” Đáng lẽ lão Ngũ phải tin tưởng lão Lâm hơn, nhưng biết tại sao, trong lòng lại hề nghi ngờ lời của Trác Vân. Điều này khiến lão Ngũ rất ngạc nhiên, xưa nay phải là người dễ tin, nhưng với Trác Vân lại có cảm giác thân thiết khó thành lời, giống như quen biết nhau từ kiếp trước.

      “Chuyện này thể tùy tiện kết luận được, ta phải kiểm tra phen !” Lão Ngũ đứng dậy vòng vòng lều vài vòng, mặt đầy vẻ nóng nảy và lo lắng. hồi, dừng lại kêu tiếng, lập tức có binh sĩ ứng tiếng xuất , Lão Ngũ trầm giọng phân phó, “Ngươi hỏi thử xem, sáng hôm nay có phải Lâm tham quân ra khỏi doanh trại, còn mua xe rượu về hay ? Nhớ lặng lẽ tra, đừng khinh động người khác!”

      Binh sĩ kia hỏi nguyên do, lập tức đồng ý, xoay người bước .

      Lão Ngũ vẫn lo lắng yên, chống tay tới lui trong lều. Trác Vân cũng thúc , chậm rãi thưởng thức trà.

      biết qua bao lâu, rốt cuộc binh sĩ kia trở lại báo “Sáng nay quả Lâm tham quân có ra ngoài, đường vô tình thấy nhà kia chưng rượu ngon bèn mua xe về, chia cho mọi người uống thử.”

      Lão Ngũ lại hỏi “Phân hết rồi, vậy trong lều còn ?”

      Binh sĩ kia lắc đầu, “Thuộc hạ hỏi thử, phân hết rồi!”

      Lão Ngũ nghe xong phất tay cho binh sĩ kia lui ra. Trác Vân “Chỉ sợ sớm cất ở chỗ khác. Trong quân doanh nhất định còn gian tế khác!”

      Lão Ngũ thở dài có chứng cớ ta cũng có cách bắt !” vậy cũng đồng nghĩa với việc tin lời Trác Vân. Thư Minh ngạc nhiên hỏi thử “Khâu đại ca tin lời bọn ta?”

      Lão Ngũ ngồi xuống ghế, bất đắc dĩ “Lâm lão tam bình thường thích uống rượu, nay bỗng nhiên lại mua xe rượu lớn về! Lúc trước ta từng nghi trong quân doanh có gian tế, nhưng chưa bao giờ hoài nghi . Dù gì cũng biết nhau nhiều năm. Nhưng nay nghe hai ngươi vừa vậy, suy nghĩ kỹ chút, bỗng thấy quả có nhiều điểm rất lạ. Có điều giờ có chút chứng cớ gì, ta cũng thể mơ hồ bắt được, nếu bị mọi người mắng chết. Đành cho thuộc hạ theo dõi sát , để thực được mưu là tốt nhất!”

      Trác Vân lắc đầu “Chỉ có chuyện ngàn ngày làm trộm làm gì có chuyện phải đề phòng trộm cả ngàn ngày? Trong doanh trại nhiều lương thảo như vậy, khó tránh khỏi có lúc sơ hở. Cho dù ra tay, ai biết có người khác giúp tay hay ? Ngộ nhỡ để được như ý, chỉ sợ Khâu đại ca biết phải ăn thế nào với tướng quân.”

      Lão Ngũ sao lại biết những điều này, có điều thực nghĩ ra được cách nào khác. Lão Ngũ nghĩ chút rồi lại phân phó tâm phúc lặng lẽ lục soát trong doanh địa, thử xem có thể tìm ra mấy bình dầu hỏa hay . Nhưng tìm suốt buổi chiều, vẫn có bất kỳ tiến triển nào.

      “Làm sao bây giờ?” Thư Minh rốt cuộc nhịn nổi, hỏi Trác Vân “Đề phòng lúc được, chứ thể đề phòng cả đời, nếu bắt được gian tế, Khâu đại ca đừng mong được ngủ an ổn! Phương nương có biện pháp gì ?”

      Trác Vân cười cười, mặt cũng có vẻ nặng nề như Thư Minh tưởng tượng, “Sáng mai !”

      Sáng hôm sau lúc hai người chuẩn bị , Thư Minh thấy lưng ngựa Trác Vân đột nhiên xuất hai vò rượu, ngạc nhiên hỏi “Phương nương làm gì vậy?” Thư Minh vừa vừa tò mò tiếng lại nhìn thử, hít hít mấy cái. vò rượu có dán giấy đỏ ghi ba chữ ‘Nữ nhi hồng’ bên hông là dấu ấn của tiệm rượu nhà họ Bành, nhưng mùi rượu lại mơ hồ giống như mùi rượu nhà lão Dương.

      Thư Minh khó hiểu hỏi “Đây là rượu nhà lão Dương? đúng, rượu nhà lão Dương luôn có sáp dán lên, mà mùi rượu cũng nồng như vậy. Phương nương….. tưới rượu lên?”

      Trác Vân giơ ngón cái lên với Thư Minh, gật đầu khen “Thông minh!”

      Thư Minh lại càng khó hiểu, “ nương tưới rượu lên vò làm gì?”

      Trác Vân nở nụ cười tinh ranh, “ phải Khâu hiệu úy có chứng cứ bắt người sao? Hôm nay chúng ta đưa chứng cứ! Lão Lâm tẩu tán chứng cứ, chúng ta nhét chứng cứ vào lều lại! đơn giản, là hãm hại đó!”

      Thư Minh dù gì cũng là con nhà gia giáo từ đọc sách thánh hiền, thấy Trác Vân làm việc xấu mà còn năng hùng hồn như vậy, lập tức trợn mắt nhìn, sửng sốt hồi lâu mới chỉ vào hai vò rượu run rẩy hỏi “Trong đó, đều là… là dầu hỏa?”

      Trác Vân cười nhướng mày với Thư Minh, “Nếu , Thư công tử nghĩ là gì?”

      đường đến doanh trại, Thư Minh cứ luôn thất thần, lúc vào doanh trại lại cúi đầu, bộ dáng có tật giật mình. dbiễn.kđàn.lênb.quý/đ/'ôn Trác Vân thản nhiên cười như có chuyện gì, thậm chí còn đùa với binh sĩ giữ cổng hai câu. Chờ Lão Ngũ vào Trác Vân kế hoạch với . Lão Ngũ nghe xong lập tức nhảy dựng lên, vỗ tay “Hay! Biện pháp hay!”

      câu này quyết định kết cục của Lâm lão tam.

      Vào buổi trưa, Lâm lão tam bị bắt vì dám giấu dầu hỏa trong lều.

      Lão Ngũ tự mình thẩm vấn, hi vọng có thể khai ra đồng bọn, để thanh trừ hết tai họa ngầm trong doanh trại. ngờ Lâm lão tam cũng là kẻ cứng miệng, Lão Ngũ vừa đấm vừa xoa cả nửa ngày cũng có tiến triển gì, giận tới mức chỉ muốn chửi thề.

      “Hay là để ta vào hỏi chút?” Trác Vân đề nghị.

      Lão Ngũ nhìn Trác Vân cái, hơi rối rắm, phải tin Trác Vân, chẳng qua cảm thấy tiểu nương có cách gì có thể khiến lão Lâm có thể mở miệng chứ, do dự hồi lâu, rốt cuộc hỏi “Ngươi có biện pháp?”

      Trác Vân cười “ thể tiết lộ được.”

      Lão Ngũ thấy nàng tỏ vẻ thần bí, suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn dẫn nàng qua lều thẩm vấn.

      Trác Vân vừa vào lều đuổi hết binh sĩ ra, lại chớp mắt với lão Ngũ. Lão Ngũ lập tức nóng nảy “ phải ta cũng muốn đuổi chứ?”

      Trác Vân nghiêng đầu nhún vai với lão Ngũ. Lão Ngũ đành dậm chân cái, xông ra ngoài.

      Kết quả chỉ qua khắc đồng hồ, thấy Trác Vân ung dung vén rèm ra, vung tay lên, ném mảnh giấy vào tay lão Ngũ. Lão Ngũ nghi ngờ mở ra xem, thấy bên trong có mấy cái tên, lập tức trợn to mắt hỏi Trác Vân “Ngươi…. Ngươi……. Ngươi dùng cách nào cạy được miệng hay vậy?”

      Trác Vân chỉ cười , trong đầu lại nghĩ, Tiểu Sơn Báo lại lập được công to!
      Last edited: 23/7/16

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Oa quá . Đọc liền mấy chương lun. Thanks ban ed nhé

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Cuối chương 71 bị nhầm pic của truyện khác bạn ơi.
      Truyện hay chừng à. :yoyo52::yoyo52::yoyo52:



      => @Phong Vũ Yên cảm ơn bạn nhắc, mình sửa lại rồi <3<3<3
      Last edited by a moderator: 1/7/16
      SooSylTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :