1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký dưỡng thành Thừa tướng - Văn Đàn (chương 51)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 37
      [​IMG]
      Huynh ấy muốn dẫn mình đâu?

      Nghi Ninh vẫn có chút tò mò.

      tại huynh ấy là trung tâm chú ý của mọi người, hẳn huuynh ấy phải ở tiền viện nhận lời chúc mừng mới đúng. Nhưng giờ huynh ấy dắt mình hành lang gấp khúc.

      Hai bên đèn lồng lụa đỏ lủng lẳng trong gió đêm, là ban đêm mát mẻ rồi.

      Cuối cùng La Thận Viễn ngừng lại, buông tay Nghi Ninh ra, từ trong tay áo lấy phong thư đỏ ra đưa cho Nghi Ninh.

      Nghi Ninh nhận rồi mở ra, bên viết là "Tiệp báo La Thận Viễn quý phủ đậu Giải Nguyên, kinh báo đăng Hoàng Giáp." cho mình là tin tiệp báo Giải Nguyên!

      Nghi Ninh nhìn khuôn mặt bình tĩnh, đột nhiên biết nên gì, hình như gì cũng có lỗi với dụng tâm của .

      La Thận Viễn lại sờ sờ đầu nàng, cười tủm tỉm hỏi: "Đây có tính là tốt là tốt ?"

      Nghi Ninh trước sau cộng lại coi như là sống hơn bốn mươi năm, kỳ rất nhiều việc thể khiến nàng động dung. Nhưng nàng nhìn nét mặt La Thận Viễn, trong lòng lại lẳng lặng suy nghĩ, kỳ vô luận người này tương lai có phải thừa tướng hay , cũng quan trọng. Đây là Tam ca nàng, nàng nhất định tốt với huynh ấy.

      Nàng chợt nhớ tới miếng dương chi ngọc bội.

      Bảo là tặng cho huynh ấy, nhưng cả ngày hôm nay huynh ấy cũng rảnh rỗi.

      "Tam ca, huynh ở đây chờ ta, ta rồi trở lại." Nghi Ninh xong xoay người chạy , nàng đặt miếng ngọc bội đó ở trong hộp nữ trang.

      La Thận Viễn kịp kéo nàng lại, nhìn bóng dáng nho của nàng khuất dần ở hành lang gấp khúc.

      Nghi Ninh sợ chờ sốt ruột, cũng chạy rất nhanh. Khi qua bậc cửa nhất thời chú ý, bị vấp cái ngã sấp xuống, đầu gối đau điếng. Tùng Chi bưng cái sọt đan ra nhìn thấy nàng ngã, vội vàng lại dìu nàng: "Tiểu thư, tiểu chư chạy vội như vậy làm cái gì, ngã rồi?"

      Đầu gối nhói đau, hẳn là ngã bị thương. Nghi Ninh khỏi cảm thán mình càng sống càng thụt lùi, chạy vậy thôi cũng té ngã. May mắn để Tam ca thấy, là quá mất mặt.

      " sao." Nghi Ninh đứng lên vỗ vỗ bụi người. Bảo Tùng Chi lấy miếng ngọc bội làm xong kia qua.

      Tùng Chi vẫn là rất lo lắng: " Tiểu thư vẫn nên ngồi xuống để nô tì xem thử cho thiểu thư , nên để bị thương gân cốt."

      Để La Thận Viễn phải chờ bản thân vì chút chuyện thế này, Nghi Ninh cảm thấy vẫn cần làm tốt hơn.

      "Ta lát rồi trở về." Nghi Ninh dặn dò nàng , "Đừng với tổ mẫu ta bị ngã."

      Tùng Chi gật đầu đồng ý, nhìn tiểu thư nhà các nàng khập khiễng xa. Nghĩ rằng ngã thế này, bộ cũng chẳng ổn.

      Nghi Ninh từ xa nhìn thấy La Thận Viễn còn đứng ở nơi đó chờ nàng, gió đêm thổi tay áo bay bay, ngọ thụ lâm phong, biểu cảm lạnh nhạt. Tam ca Nàng quả nhiên đẹp mắt, về sau biết có bao nhiêu hoa đào đến kiếm chuyện với . Nghi Ninh bất giác nhớ tới Cao tiểu thư bên cạnh, kỳ lấy nhân phẩm bộ dạng của Cao tiểu thư, vẫn có thể miễn cưỡng xứng đôi với .

      La Thận Viễn quay đầu nhìn Nghi Ninh, khuôn mặt nhắn của nàng đỏ ửng, tư thế lại tựa hồ có chút vấn đề, như hơi khập khiễng...

      khỏi nhíu nhíu mày, cúi người đỡ nàng bờ vai nhìn chân nàng.

      "Muội sao vậy? Chân bị thương?"

      Nghi Ninh đưa ngọc bội trong tay cho , cười với : "Đây là khối ngọc nguyên muội lục tìm từ chỗ mẫu thân, bà lại cần, muội cho người khắc cái ngọc bội, là hình dạng tì hưu. Tam ca huynh mau nhìn xem, đây chính là thượng đẳng dương chi ngọc!"

      La Thận Viễn lại nhíu mày: "Nghi Ninh, ta hỏi chân của muội sao rồi."

      Nghi Ninh thấy thể lấp liếm cho qua được, mới bất đắc dĩ : "Vừa nãy chạy quá nhanh, bị vấp bậc cửa ngã cái. Tam ca huynh đừng hỏi..."

      La Thận Viễn mới lấy ngọc bội tay nàng qua nhìn, miếng ngọc tốt thượng đẳng, chất ngọc ôn nhuận nhẵn mịn. Mà con tì hưu cũng rất sống động. vuốt ve miếng ngọc ở lòng bàn tay lát, cất vào. Nhìn Nghi Ninh thản nhiên : "Để ngày mai tặng cho huynh cũng sao, muội chạy nhanh như vậy, cái này ngã vỡ làm sao bây giờ."

      Nghi Ninh có chút mất hứng, người này là, còn phải vì nàng muốn hôm nay tặng mới có ý nghĩa à.

      Mà dáng vẻ đó là gì, nếu thích trả cho nàng. Tự nàng đeo cũng có gì tốt.

      "Nếu Tam ca ghét bỏ, vậy trả ngọc bội lại cho ta ." Nghi Ninh đưa tay muốn cướp đồ trong tay áo , lại bị né qua, giơ tay cao. Nghi Ninh tuổi còn người bé, nhảy lên nhay xuống còn chạm tới ống tay áo của .

      "Nào có đạo lý tặng đồ rồi còn đòi lại chứ." La Thận Viễn thấy nàng như vậy, làm sao cũng với tới, ngược lại có vài phần cảm giác nhìn nàng từ xuống, "Lần sau còn vội vã chạy nữa ?"

      Nghi Ninh hít hơi sâu, nghĩ rằng nàng cần gì so đo với La Thận Viễn. Nhịn nhẫn : " chạy..."

      dường như vừa lòng chút. Lại nhìn chân nàng thở dài, vươn tay cho nàng : "Đến."

      Nghi Ninh có chút mờ mịt: "Là sao?"

      "Muội ngã chân bị thương, ẵm muội về." La Thận Viễn cũng nhiều lời, ẵm nàng lên. Mà kiểu ẳm này là kiểu mấy đứa bé, dù sao Nghi Ninh còn , ẳm nàng trực tiếp về đến chính đường.

      Nghi Ninh lần đầu tiên được huynh trưởng ẵm, theo bản năng ôm cổ , người Tam ca có loại hương vị ấm áp, rất dễ ngửi. Mẫu thân trước kia của nàng sinh nàng và hai người tỷ tỷ liền buông tay nhân gian, tuổi hai người tỷ tỷ hơn kém với nàng bao nhiêu, nhưng thương nàng. Đồ có nhiều như vậy, cả nhà đều cướp lấy, nào có ai rảnh quan tâm tuổi nàng có phải nhất hay .

      La lão thái thái nhìn thấy La Thận Viễn ẳm Nghi Ninh trở về, hơi nheo mí mắt: " phải mới nãy tay thoải mái sao."

      Mẹ con Cao gia trở về, Kiều di nương và Trần thị chờ hai người cũng theo. Náo nhiệt qua chỉ còn lại phòng quạnh quẽ.

      La Thận Viễn đặt Nghi Ninh ở giường la hán, với La lão thái thái: "Nàng ngã bị thương ở chân."

      La lão thái thái mới nhìn qua Nghi Ninh, Nghi Ninh cảm thấy ánh mắt tổ mẫu nhìn mình có chút ý tứ buồn cười: "Bình thường chạy nhảy cũng chẳng ngã, nay sao lại vậy."

      Nghi Ninh muốn lại giải thích, lỡ bước chân thành thiên cổ hận. Những lời này là , nàng lĩnh hội đầy đủ.

      La lão thái thái bảo nha đầu đến xem Nghi Ninh ngã có nghiêm trọng . Bên ngoài lại có gã sai vặt đến, là Nhị gia tìm La Thận Viễn về, chờ ở trong thư phòng.

      "Nghi Ninh, ngày mai huynh phải đến nha môn tuần phủ." La Thận Viễn với nàng, "Mấy ngày này nên hoạt động nhiều, dưỡng thương cho tốt."

      La Thận Viễn hướng về phía La lão thái thái cáo lui, rời khỏi chính đường.

      La Thận Viễn rồi La lão thái thái nhìn vết thương Nghi Ninh, kỳ cũng nghiêm trọng, chỉ là trầy da, tơ máu đan xen nhìn thấ hơi ghê. La lão thái thái nhéo cái mũi nàng: "Nay có Giải Nguyên làm ca ca, cao hứng ?"

      Nghi Ninh nghĩ bụng đương nhiên nàng cao hứng, chỉ là vận mệnh về sau của La gia chỉ e phải đổi.

      La lão thái thái tiếp nhận băng gạc trong tay Từ ma ma băng bó cho nàng, Nghi Ninh nhìn tay La lão thái thái, dường như là lớn tuổi mà mất vẻ mịn màng, vẫn mềm mại như vậy. Nàng ngoan ngoãn im lặng tựa vào người La lão thái thái, chỉ cần có tổ mẫu ở bên cạnh là tốt rồi, lại biết, những ngày nàng được ỷ lại tổ mẫu còn bao lâu.

      Trong thư phòng La Thành Chương đốt nến.

      Ông ta đợi La Thận Viễn.

      Hôm nay, lúc nhận tiệp báo ở trong nha môn, ông ta vô cùng khiếp sợ. Làm sao lại là La Thận Viễn, vì sao là La Thận Viễn! Thứ trưởng tử này ông ta chưa từng có chú ý. Ngược lại Đại ca rất nhanh bình tĩnh, ánh mắt nhìn La Thận Viễn cẩn trọng như lúc bình thường.

      Trong phòng La Thành Chương vốn có hai nha đầu thông phòng, ông ta thích người như thuận kia hơn, ngờ bị kẻ khác hại chết, đứa bé và mẫu thân đều sống sót, xác hai mạng. Nha đầu thông phòng đó, trời sinh tâm tư liền hơn người khác nhiều, lúc nào cũng trầm, nhưng cũng là kẻ vô cùng thông tuệ.

      La Thận Viễn được sinh ra rồi ông ta cũng chẳng phải rất thích La Thận Viễn, cũng quan tâm làm gì. Chẳng qua là tốt xấu gì cũng là thứ trưởng tử của chính mình, cũng chưa từng khắt khe. La Thận Viễn trước sau vẫn lặng lẽ, mà cũng có mặt nào để phát triển, nên lại càng ông ta coi trọng.

      Tâm tư La Thành Chương đặt vào việc bồi dưỡng Hiên ca nhi. Mong chờ vào tương lai Hiên ca nhi là cánh cửa của chi thứ hai.

      Vừa rồi trong bữa tiệc, tuần phủ đại nhân cười kính rượu với ông ta, hỏi ông bình thường dạy dỗ La Thận Viễn thế nào, đáp được câu. Ngược lại là La Thận Viễn tiếp nhận, thản nhiên : "Phụ thân bận rộn công việc, mọi việc trong nhà cũng cần ông quan tâm."

      có chút xấu hổ, tuần phủ đại nhân lại khen La Thận Viễn hậu sinh khả uý.

      Nha đầu thông truyền báo La Thận Viễn đến, La Thành Chương mới xoay người đối mặt với .

      Thứ trưởng tử này đứng ở trước mặt ông, có thể đứng thẳng, có thể là do cảm xúc của chính bản thân ông, chung vẫn cảm thấy thái độ bình tĩnh của La Thận Viễn có chút cảm giác đè nén. Trước đây cảm thấy đó là trầm mặc ít lời, tại mới biết được là nhẫn mặt đổi sắc.

      Như vậy kết quả trong lòng nghĩ cái gì đây? Tính kế gì đây?

      Ông ta thấy người chung quanh khinh thường , gì cũng , cũng biểu gì. Hoặc là yên lặng nhớ kỹ trong lòng, nghĩ kế ác độc cho mỗi người, bao gồm ông. La Thành Chương nghĩ đến đây, cảm thấy bóng dáng La Thận Viễn và mẹ đẻ chồng chéo lên nhau.

      Khiến ông ta có chút sợ cùng sợ hãi.

      "La Thận Viễn." La Thành Chương nhìn , mày nhăn lại, "Trước kia mày... Đều là gạt tao?"

      La Thận Viễn mỉm cười, thản nhiên : "Phụ thân, phải con gạt ông, mà là ông theo thèm để ý con."

      La Thành Chương sửng sốt. Lập tức ông hơi tức giận, chỉ vào : "Mày diễn xuất như vậy, sao tính là quang minh lỗi lạc! Mày có biết quân tử thẳng thắn, tiểu nhân thường ưu tư? Con người, việc làm là phải chính trực, mày như vậy làm sao tao ngẩng đầu trước mặt đại bá mày!"

      La Thận Viễn nghe ra ý trong lời La Thành Chương, vô cùng bình tĩnh: "Phụ thân, ông cảm thấy đại bá là quân tử? Hay Đại ca là quân tử?"

      La Thành Chương nhất thời ra lời, nhưng ngay sau đó, ngữ khí trầm thấp : "Mày đây có ý gì!"

      "Tự bản thân ông ngẫm lại là được." La Thận Viễn chắp tay sau lưng, cầm lấy quyển sách La Thành Chương đặt ở án thư, nhìn nhìn mục lục rồi ."Ông thích đọc lịch sử nước ngoài này nhất, trong đó có chuyện xưa huynh đệ vương phủ tranh chấp, vì trong nhà có món ngọc khí thần bí truyền lại đời sau. Đoạn này ông luôn đọc đọc lại, vậy ông cảm thấy chuyện xưa này như thế nào?"

      La Thành Chương nhất thời gì.

      "Tuy là cùng cội rễ, chung lợi ích, nhưng dù sao mỗi người cũng có nhu cầu riêng." La Thận Viễn , "Con cũng vậy, chẳng lẽ phụ thân nên cao hứng sao?"

      La Thành Chương híp mắt lại. Mãi ông ta mới : "Về sau mày có vấn đề gì đều có thể đến thỉnh giáo vi phụ, nếu thiếu cái gì tiếng mẫu thân mày. với tư chất mày, tiên sinh trong nhà chỉ sợ là dạy mày nổi. Mấy tháng sau mày theo Đại bá mày lên kinh thành, tao viết phong thơ cho Trương hàn lâm, bảo cho giới thiệu mày người thầy."

      La Thận Viễn đáp rồi cáo lui.

      Sau khi , La Thận Viễn kêu nha đầu tiến vào : "Hôm nay qua nghỉ chỗ phu nhân, ngươi thông truyền tiếng."

      Hết chương 37 - Hitsuji
      Last edited: 12/6/16
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh42 others thích bài này.

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      cass_moon3010 thích bài này.

    3. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 38

      Editor: Bé Muỗi


      Sáng sớm hôm sau, La Thận Viễn và La Hoài Viễn đến nha môn Tuần phủ. Bọn họ là tân cử nhân, phải tham gia Lộc Minh Yến.

      La lão thái thái kêu phòng bếp nấu cháo đậu đỏ cho nàng, Nghi Ninh ngồi bên uống cháo, nhìn Tùng Chi mang cái hộp vào. Cười tủm tỉm mở ra cho nàng xem: "Tiểu thư, đây là tiểu thư Cao gia cách vách sai người mang đến cho người. Nghe là món chỉ có ở Quảng Đông, gọi là bánh sầu riêng."

      Tiểu thư Cao gia cách vách sai người đưa điểm tâm cho nàng?

      Nghi Ninh ngừng tay múc cháo lại, vẫy tay kêu Tùng Chi đến bên người nàng, nàng mở ra xem. Bên trong có khối điểm tâm màu vàng óng ánh, vỏ ngoài tầng tầng lớp lớp, còn có lớp bột phủ lên. Mùi hơi kỳ lạ, nhìn qua rất mê người.

      Cao Nhàn chưa bao giờ chuyện nhiều với nàng, sao có thể đưa điểm tâm cho nàng đây.

      Nghi Ninh đậy nắp lại, kêu Tùng Chi đặt lên bàn. Cao Nhàn chỉ muốn lấy lòng nàng mà thôi, còn cố ý hỏi thăm món thích của nàng. Tặng hòm điểm tâm lại.

      Nghi Ninh lại suy nghĩ, với Tùng Chi: "Quên , vẫn đừng nên nhận. Hãy là ta ăn cháo rồi."

      Lúc La lão thái thái từ tiểu phật đường trở về, ngửi thấy trong phòng có mùi lạ, là kỳ quái nên lời. Bà nhìn xung quanh, phát ra món điểm tâm bàn của cháu .

      “Món này là tiểu phòng bếp làm cho con?" La lão thái thái nhíu mày hỏi.

      Nghi Ninh cười : "Đây là Cao tiểu thư tặng cho cpn, gọi là bánh sầu riêng. Tổ mẫu cũng nếm thử ?"

      La lão thái thái cảm thấy tiểu nha đầu này kiêng cử bất cứ món gì. Bà tránh còn kịp: "Mùi này ta chịu nổi, con ăn xong dọn dẹp ngay . lát, ta mang con Cao phủ bái kiến Cao lão thái thái."

      A? Sao đột nhiên muốn Cao phủ?

      La lão thái thái giải thích tiếp: "Cao lão thái thái mời chúng ta qua làm khách, còn mời luôn mẫu thân con nữa."

      Nghi Ninh cười : "Làm khách là giả, con nghĩ bọn họ coi trọng tam ca mới là !"

      Sau khi Từ ma ma và Tuyết Chi nghe được buồn cười, La lão thái thái nhìn bộ dáng quỷ tinh linh của nàng, tức giận : "Con cũng là nương gia giáo, sao kiêng kỵ gì hết vậy. Có nương nhà ai như con , con xem Cao tiểu thư......"

      "Con muốn như vậy đấy, tổ mẫu người còn phải 'Ngươi xem La gia thất tiểu thư, cả ngày đều vui vẻ cười đùa'. Tổ mẫu người thấy đúng ?"

      La lão thái thái bị nàng đến phản đối được, sờ đầu nàng dở khóc dở cười : "Tốt lắm, ta còn thích nhất Mi Mi nhi của chúng ta—— Vậy con mau ăn hết món điểm tâm đó , ta ngửi thấy trong phòng toàn mùi vị này."

      Nghi Ninh liền ăn nhanh cho hết mấy miếng bánh còn lại, Tuyết Chi mang nàng vào thay quần áo.

      chiếc xe ngựa chạy đến trước đại môn La phủ. xe, nữ tử cao lớn vạm vỡ vạch bố mành, kêu thủ vệ : "Vị huynh đệ này, thỉnh cầu thông truyền tiếng. Trịnh ma ma ở Thực Định đến bái kiến lão thái thái."

      Thủ vệ kia trẻ tuổi, gặp nữ tử quần áo dáng vẻ quê mùa, liền khinh miệt : "Thôn phụ hương dã nhà ai, lão thái thái nhà ta ngươi gặp là có thể gặp. Mau mau trở về, chớ để chật chội con phố làm xe lưu thông được."

      Nữ tử nghẹn lại, lập tức mở miệng mắng: "Ngươi chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng gì đó, ma ma chúng ta ở Thực Định, có ai phải ôm ngàn lượng vạn lượng đến cầu bà xem bệnh —— Ngươi lại dám chúng ta là thôn phụ hương dã."

      Bên trong truyền đến thanh ôn nhu: "Thanh Cừ, đừng tức giận."

      "Trịnh ma ma, loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng gì đó phải mắng mới tỉnh người ra. Nhịn làm cái gì?" Nữ tử quay đầu với tấm mành xe.

      "Con đem thứ này đưa ." Bên trong lại đưa ra cái danh thiếp.

      Thủ vệ lười biếng nhận danh thiếp, cẩn thận đọc rồi sợ tới mức ra lời. Vội vàng xin lỗi: "...... Lão thái thái sớm phân phó qua Trịnh ma ma muốn trở về, tiểu nhân nghĩ là người lớn tuổi như vậy...... Xin lỗi! Mời người vào trong!"

      xong mở cửa cho bà, sau đó lập tức có người chính đường thông truyền cho La lão thái thái.

      Nghi Ninh nghe được Tuyết Chi Trịnh ma ma trở lại, nàng liền thay quần áo ra.

      " là Trịnh ma ma trở lại?" Nghi Ninh còn xác nhận với Tuyết Chi. Tuyết Chi còn gật đầu , "Lão thái thái tạm Cao gia. Kêu tiểu thư nhanh nhanh ra ngoài gặp Trịnh ma ma, lại tiếp...... Lúc người mới nửa tuổi đều do Trịnh ma ma chăm sóc."

      Nghi Ninh sớm tò mò về Trịnh ma ma, nàng đối với mẹ đẻ Tiểu Nghi Ninh rất hiếu kỳ. Chẳng qua hai tháng trước phái người thỉnh Trịnh ma ma, nay tam ca trung cử, họ mới đến. là có muộn chút.

      Tuyết Chi dẫn nàng chính đường, dọc theo đường tinh tế vị Trịnh ma ma này trước kia như thế nào. Nghi Ninh lẳng lặng nghe, chuyển qua hành lang gấp khúc, nàng nhìn thấy lão phụ tóc bạc trắng ngồi phía dưới La lão thái thái, ngay ngắn chỉnh tề, trang phục cực kỳ mộc mạc, giơ tay nhấc chân đều thập phần ôn hòa. Phía sau bà còn có nha đầu diện mạo giản dị đứng hầu.

      La lão thái thái vẻ mặt có chút bình thản, chỉ vào Nghi Ninh : "Đó là Nghi Ninh."

      Lão phụ quay đầu nhìn nàng, tỉ mỉ đánh giá, hốc mắt ửng đỏ: "Nô tì gặp qua tiểu thư. Lúc nô tì rời , người còn rất , thể tưởng được người lớn như vậy." Bà tựa hồ rất muốn ôm Nghi Ninh cái, tay vươn ra lại rụt trở về.

      Nghi Ninh gật đầu với bà: "Trịnh ma ma là người hầu hạ mẫu thân, cần hành lễ."

      Nghi Ninh còn nhớ La lão thái thái từng qua, Trịnh ma ma rời sau khi mẫu thân của Tiểu Nghi Ninh chết bao lâu, là người thanh nhã. Nàng tuy rằng cũng hoàn toàn nhớ Trịnh ma ma, nên muốn thân cận với bà.

      Nghe được thanh non nớt mà trong trẻo của nàng, Trịnh ma ma thần sắc lại có chút động dung: "Tiểu thư được lão thái thái dạy dỗ rất tốt."

      La lão thái thái kêu Nghi Ninh đến bên cạnh bà, Nghi Ninh ngoan ngoãn qua. Nhìn đến Nghi Ninh nho thân cận với bà, Trịnh ma ma có chút ảm đạm. La lão thái thái lại thản nhiên mở miệng : "Năm đó ta khuyên ngươi đừng , ngươi cũng rời thèm quay đầu lại. Nay ta bị bệnh, già , cũng lực bất tòng tâm. đời này có thù nào hóa giải được. Tìm ngươi trở về vì xem bệnh cho ta là chuyện, còn chuyện nữa, ta còn muốn hỏi ngươi, có nguyện ý tiếp tục ở lại bên người Nghi Ninh hay . Nay bên người nó...... người có thể quản ."

      Trịnh ma ma trấn định vài phần.

      sớm đoán được nguyên nhân chân chính La lão thái thái tìm bà trở về, vốn bà muốn trở về. Nhưng nghe La lão thái thái bệnh nặng, cũng nhẫn tâm nhìn bà ấy chịu khổ. Tuy rằng lần này trở về...... Có thể là sai, nhưng bà vẫn muốn trở về nhìn xem.

      "Lão thái thái, nô tì trước vì người xem bệnh ." Trịnh ma ma nhàng , "Nô tì mấy năm nay ở điền trang tại Thực Định, tuy là nông phụ, y thuật cũng có buông tay, bây giờ cũng tiến bộ khá nhiều."

      La lão thái thái nhìn Trịnh ma ma, cái gì cũng , chậm rãi thở dài.

      "Thôi, ngươi theo ta đến nội thất ."

      Từ ma ma đỡ La lão thái thái nội thất. Nha đầu của Trịnh ma ma cũng mang theo rương gỗ sau lưng bà ấy.

      Nghi Ninh lẳng lặng đứng ở chính đường. Nàng lập tức cũng muốn nội thất, nha đầu canh giữ ở cửa ngăn nàng lại, nhu hòa : "Thất tiểu thư, người cứ ngồi ở đây. Lão thái thái cho người vào."

      "Ta muốn vào." Nghi Ninh , "Ngươi tránh ra."

      Nha đầu kia cười cười, nhưng tránh ra.

      Nghi Ninh ở bên ngoài qua lại, căn bản nghe được bên trong chuyện. Lúc này, nàng mới ý thức được, nếu lão thái thái muốn nàng nghe được chuyện gì bên trong, khẳng định nàng nghe được.

      Nàng ngồi ở ghế tựa bên ngoài chính đường, biết qua bao lâu, cũng biết bên trong La lão thái thái cái gì với Trịnh ma ma.

      Ngày hôm qua trong phủ mới náo nhiệt, hôm nay lại yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến nổi nàng nghe được bất kỳ thanh gì. Loại yên lặng này làm nàng có chút hoảng hốt.

      Tấm bình phong nội thất rốt cục cũng mở, Trịnh ma ma ra trước, La lão thái thái ra.

      Trịnh ma ma nhìn thấy Nghi Ninh ngồi ghế tựa cao cao, lại nghĩ đến mẫu thân của Nghi Ninh - Minh Lan. Nghi Ninh rất giống Minh Lan hồi , Minh Lan là do bà tay chăm sóc. Bà nhìn thấy Nghi Ninh như vậy sao lại có thể cảm thấy thân thiết, chỉ muốn có thể ôm nàng dỗ dành.

      đến trước mặt Nghi Ninh, khom xuống nhu hòa : "Mi nhi có biết đọc sách chưa?"

      Nghi Ninh 'Có' , ánh mắt vẫn nhìn nội thất.

      Trịnh ma ma liền cười cười: "Mẫu thân con lúc còn rất thích đọc sách, trong phòng ở Đa Bảo Các có rất nhiều thư sách."

      Bà thấy Nghi Ninh cứ thẳng nhìn nội thất, lại ảm đạm.

      Ai chăm sóc thân với người đó, quả sai. Nghi Ninh rất thân cận với La lão thái thái, bà ràng nhớ được lúc Nghi Ninh còn , còn muốn La lão thái thái ôm.

      Nghi Ninh nhìn lát, quay đầu hỏi Trịnh ma ma: "Bệnh của tổ mẫu sao rồi?"

      Trịnh ma ma lại thở dài, sau lúc lâu, sờ sờ đầu nàng, nhu hòa : "Tiểu thư cần lo lắng."

      Mới vừa rồi ở trong nội thất, bà xem xét qua bệnh tình La lão thái thái, bệnh nhiều năm thế này, đích xác dầu hết đèn tắt. Có thể sống thêm hai năm nữa dễ dàng. Nhưng việc này sao có thể cho Nghi Ninh, nàng còn như vậy.

      Biết người thường bầu bạn bên mình còn thời gian nhân thế, lại là người thân cận nhất, sao nàng có thể chấp nhận được.

      Lúc La lão thái thái nghe Trịnh ma ma như vậy ngẩn ra, kỳ sớm liệu đến, chỉ là khi nghe chính miệng người khác ra, cảm giác nên lời. Bà liền khàn khàn: "Ngươi...... đừng cho Nghi Ninh nghe."

      Trịnh ma ma thực gian nan.

      La lão thái thái lại chậm rãi cười : "Tóm lại còn có hai năm, Nghi Ninh khi đó mười tuổi. Đáng tiếc là ta nhìn được nó xuất giá, biết nó được gả cho dạng người gì......"

      Trịnh ma ma nghe được thập phần khó chịu: "Lão thái thái, đây là chuyện bất định. Nô tì chưa chắc chuẩn."

      "Ngươi luôn luôn sai." La lão thái thái lắc đầu " cần an ủi ta."

      La lão thái thái nằm ở giường nghỉ ngơi, kêu bà ra trước.

      Nghi Ninh nghe lời Trịnh ma ma trong lòng lại lộp bộp tiếng, nàng phải tiểu hài tử, làm sao có thể biết những lời này có ý tứ gì.

      Nàng chậm chạp tiến vào nội thất, lần này nha đầu ngăn nàng lại. Nghi Ninh trèo lên giường tổ mẫu, ghé vào bên người bà: "Tổ mẫu...... Trịnh ma ma bệnh của người ra sao? Có phải uống thuốc gì hay ?"

      La lão thái thái lại chậm rãi nắm tay nàng."Nghi Ninh, ta muốn con làm chuyện, con có thể làm được ?"

      Nghi Ninh : "Tổ mẫu cứ , Nghi Ninh khẳng định hoàn thành."

      "Con nhất định phải giữ Trịnh ma ma lại." La lão thái thái , "Trịnh ma ma vô cùng tốt, con chỉ cần cầu bà ấy, bà ấy nhất định tiếc thương con mà ở lại."

      Nghi Ninh muốn Trịnh ma ma, nàng căn bản biết bà ấy. Nàng thầm nghĩ chỉ muốn tổ mẫu.

      La lão thái thái những lời này ngữ khí thập phần nghiêm túc, lại kiên quyết muốn bức nàng đáp ứng."Con có nghe hay ?"

      Nghi Ninh cuối cùng miễn cưỡng gật đầu, La lão thái thái mới nhàng thở ra.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh40 others thích bài này.

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 39

      Editor: Bé Muỗi


      Trịnh mẹ theo nha đầu viết phương thuốc cho La lão thái thái điều dưỡng thân thể, nha đầu của Trịnh ma ma tạm thời lưu lại chính đường. Tên nha đầu này là Thanh Cừ, Trịnh ma ma là nhà người này liên tiếp sinh bốn năm nha đầu, lão cha ngại nha đầu phải tốn của hồi môn, chỉ với lượng bạc bán nàng ấy . Vốn là muốn đưa người ta làm con dâu nuôi từ bé, được Trịnh ma ma cứu rồi nuôi dưỡng bên người.

      Nàng ấy ôm thùng đứng ở chính đường, khiếp đảm cũng sợ hãi. Tò mò đánh giá Nghi Ninh.

      "Ngươi là thất tiểu thư mà Trịnh ma ma luôn nhắc tới sao ——"

      Nghi Ninh chưa bao giờ nghe được có người với nàng như vậy, nàng ngẩng đầu, phát nha đầu kia mặt mày nghiêm túc, giận mà sinh uy. Nếu là nam nhi nhất định hoàn hảo, nhưng tiếc thay lại là nữ tử. Nàng ấy lại cao lớn, cao hơn Tuyết Chi cái đầu.

      Tùng Chi bên : "Nha đầu kia được vô lễ, đây là thất tiểu thư nhà ta."

      Thanh Cừ tiếp tục : " phải ta gọi là thất tiểu thư sao, đám trong nhà các ngươi đều rất thích tức giận. Có cái gì mà hung hăng vậy! Thủ vệ cũng vậy, lúc ta cùng Trịnh ma ma ở Thực Định, người nào từ thân hào nông thôn đến đại lão gia đều phải cung kính."

      Tùng Chi còn muốn cái gì nữa, Nghi Ninh giữ chặt nàng ấy : "Tùng Chi, quan trọng." Nữ tử này thuở sinh trưởng ở nông thôn, nghĩ là , làm gì phải so đo với nàng.

      Thanh Cừ nghe được Nghi Ninh chuyện mềm yếu, đặc biệt tò mò: "Tiểu thư nào cũng giống như ngươi da thịt mềm mại như vậy sao? Ngươi nếu đến chơi ở nông trang chúng ta, khẳng định bị dã nha đầu đánh khóc. Ngươi sao bộ dạng mềm yếu thế này......" Nàng ấy tới nhéo nhéo tay Nghi Ninh.

      Nghi Ninh lại bị nàng ấy nhéo đau đến cắn răng cái, sao nữ tử này sức lực lớn như vậy!

      Tuyết Chi cùng Tùng Chi lại kinh hô, vội vàng đem nàng ấy kéo ra: "Ngươi làm cái gì, đừng lộn xộn!"

      "Ta lại làm sai gì nào." Thanh Cừ có chút khó hiểu, sao những người này đều bất chợt cả kinh.

      Trịnh ma ma dặn dò Thanh Cừ, muốn nàng ấy yên tâm chờ đợi vị thất tiểu thư này, thân cận cùng vị thất tiểu thư này. Lúc nàng ấy ở nông trang còn thường xuyên chơi cùng mấy đứa , ẵm bọn họ lên, bọn họ đám đều vô cùng vui vẻ.

      Nàng ấy cho tới bây giờ chưa thấy qua tiểu nương mềm yếu, được chiều chuộng như vậy. Trắng noãn bé bỏng, khuôn mặt tròn tròn, ngũ quan khéo léo thanh tú. Mặc áo lụa ngắn thêu hoa, cổ đeo khóa trường mệnh tinh xảo. Nhìn qua rất ngay ngắn chỉnh tề. Khác hoàn toàn với hài tử ở nông thôn.

      Nàng ấy chỉ là tò mò mà thôi.

      Nghi Ninh hít sâu hơi, xoa tay : "Thanh Cừ nương, ngươi ngồi xuống ."

      Thanh Cừ nhìn đến tay bé trắng noãn của nàng lên dấu hồng hồng, có chút thể tin được. Làn da nàng cũng yếu ớt.

      Trịnh ma ma qua phải đối xử tốt với thất tiểu thư, nàng ấy nhéo người ta bị thương, hình như tốt lắm......

      Thanh Cừ ôm rương gỗ ngồi xuống.

      Nghi Ninh suy nghĩ chuyện tổ mẫu. Tổ mẫu đột nhiên kêu nàng giữ Trịnh ma ma ở lại, khẳng định là vì sức khỏe bà tốt lắm, bà tính toán cho tương lai của nàng. Lại biết sức khỏe của bà tệ đến mức nào rồi......

      Trịnh ma ma viết xong phương thuốc, Từ ma ma liền tự mình mang theo hai người sắp xếp ổn thỏa, rồi mới ăn cơm trưa.

      Vì Trịnh ma ma đến, Nghi Ninh Cao gia. La lão thái thái ở bên trong thất cho Trịnh ma ma châm cứu điều dưỡng, Nghi Ninh ở thứ gian phía tây, ghé vào bàn con viết chữ.

      Vừa viết được hai ngày, bên ngoài vang lên tiếng pháo, chiêng trống vang trời.

      Là tân Giải Nguyên hồi phủ.

      Nghi Ninh nhìn thấy nhiều nha đầu trong viện đều chạy nhìn. Nàng nghe lúc Giải Nguyên hồi phủ, cửu phố mười hạng đều rất náo nhiệt. Mọi người đến xem phong thái của Giải Nguyên, huống chi thiếu niên Giải Nguyên —— Triều đại này cũng chỉ có ba người mà thôi.

      Nàng đặt xuống bút chạy vàon nội thất, với La lão thái thái tam ca trở lại.

      Lúc Trịnh ma ma nghe được, tựa hồ hơi sửng sốt: "Giải Nguyên...... là đứa năm đó Hàm lưu lại?"

      La lão thái thái từ từ nhắm hai mắt nắm tay Nghi Ninh, bà cũng nghe được thanh bên ngoài ồn ào náo động, chậm rãi : "Ngươi còn nhớ nha đầu kia sao."

      Trịnh ma ma : "Nha đầu kia rất thông minh, là làm cho người ta ấn tượng khắc sâu. Năm đó nếu phải ta phát , chỉ sợ ai biết là ả hạ độc......"

      Trịnh ma ma ngữ khí thực bình thường.

      kiện năm đó mơ hồ ra ở trước mặt Nghi Ninh, nhưng kinh tâm động phách đều qua . tại chỉ còn lại lão phụ bình thản. Nghi Ninh nhìn hai người chuyện, trong lòng lại thầm nghĩ.

      Động tác thi châm của Trịnh ma ma nhanh chậm, La lão thái thái tuy rằng mệt, nhưng tinh thần khá tốt. Như vậy xem ra, sức khỏe tổ mẫu tuy rằng tốt, nhưng trong thời gian ngắn có vấn đề gì. Nàng lo lắng có ích lợi gì, chỉ có thể hiếu kính tổ mẫu mà thôi.

      La lão thái thái nghiêng đầu hỏi Trịnh ma ma: "Ngươi thử tưởng tượng xem La gia ngày càng náo nhiệt."

      Trịnh ma ma hiền lành tươi cười có tia thâm ý, "Nô tì nguyện ý xem."

      La lão thái thái lại bắt tay Nghi Ninh: "Nghi Ninh, con cũng xem ." Nghi Ninh nắm tay tổ mẫu, ba người đứng ở chính đường. Xa xa đám người chậm rãi vào.

      Nghi Ninh lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân bên cạnh La Thận Viễn, bên người vây quanh rất nhiều người. Ánh mắt ông nhìn tam ca có vinh yên tán thưởng. La Thành Chương mang theo La Thận Viễn lên phía trước, cúi đầu trước La lão thái thái: "Mẫu thân mạnh khỏe."

      La Thận Viễn nhấc vạt áo, quỳ xuống : "Tổ mẫu mạnh khỏe, tôn nhi trở về thỉnh an tổ mẫu, mong tổ mẫu an tâm."

      Những người khi xưa khinh thường , tại đều chỉ có thể đứng ở phía sau, tư vị phức tạp nhìn .

      La Thận Viễn biểu cảm trước sau như quỳ rất bình tĩnh. Nghi Ninh lại cảm giác khác trước, sắc bén thường ngày giấu sâu trong người nay còn ra . Nàng đột nhiên nhớ tới mình từng cách biển người nhìn thấy thanh niên La Thận Viễn, khi đó là Lại bộ Thị Lang, sẵng giọng mà trầm. Bọn họ chưa bao giờ quen biết, mà nàng chỉ là cây trâm đầu trưởng tẩu.

      có cái bộ dáng sơ hình kia, hơn nữa về sau từng bước trở thành thừa tướng quyền khuynh thiên hạ.

      Nghi Ninh mỉm cười.

      La lão thái thái nhìn La Thận Viễn tràn đầy tán thưởng, nâng dậy. Đám người La Hoài Viễn mới lên thỉnh an. Hai người tham gia Lộc Minh Yến trở về, chân chính nổi danh. Hôm qua tuy rằng cũng vui mừng, nhưng mọi người đều bận tiếp khách đến thăm hỏi, được rảnh rỗi. Hôm nay người trong nhà mới tụ họp lại, La lão thái thái liền phân phó buổi tối ăn cơm tại viện của bà, kêu nha đầu thỉnh Trần thị cùng Lâm Hải Như.

      Vừa vặn hôm nay La Thận Viễn phải dâng trà cho Lâm Hải Như và La Thành Chương, cảm tạ ân giáo dưỡng. Lâm Hải Như lần đầu tiên làm mẹ cử nhân, lần đầu tiên có người kính trà cho bà, trong lòng có chút yên, ăn mặc so với ngày thường hoa lệ hơn vài phần. Lúc La Thận Viễn dâng trà cho bà, bà tiếp nhận chén trà, lấy trong tay áo bao lì xì đưa cho La Thận Viễn.

      "Ta càng nghĩ càng biết đưa con cái gì cho tốt, thôi con cứ cầm bạc, muốn tiêu gì tiêu. Ta cũng lười nghĩ đến mấy thứ nho nhã " Lâm Hải Như đến độ có chút ngượng ngùng, "Tiền đồ sĩ đồ cái gì đó, con đạt được là tốt lắm rồi."

      chuẩn bị bụng nho nhã muốn cùng con, La Thành Chương phải ho khan tiếng, trong lòng khỏi thầm trách cứ Lâm Hải Như. Lời bà kêu ông phải tiếp gì đây, chẳng lẽ cũng lấy ra cái lì xì đưa cho La Thận Viễn? Việc này rất tục khí!

      La Thận Viễn nhàng vân vê, chỉ biết bên trong dưới mười tấm ngân phiếu.

      cũng có tỏ vẻ gì tình nguyện, cười cười : "Cám ơn mẫu thân." Rồi đem lì xì cất vào trong tay áo.

      La Thận Viễn thèm để ý, La Thành Chương cũng ngượng ngùng trách cứ Lâm Hải Như. Ông nghiêm túc đoan chính cổ vũ La Thận Viễn.

      Nghi Ninh ở bên cạnh thiếu chút nữa phun ra nước trà, kế mẫu a kế mẫu, người này cũng quá trực tiếp rồi! Nào có người nào trực tiếp đưa bạc.

      Mà lúc La Hoài Viễn dâng trà cho Trần thị và La đại gia, mọi người cũng có chú ý lắm. Trần thị tiếp nhận trà, nhìn La Hoài Viễn với ánh mắt hơi áy náy cùng cam lòng, bà lại nghĩ đến hai ngày qua, mọi người đều như có như nịnh hót Lâm Hải Như.

      Bà cắn răng mỉm cười khen con trai của mình, giấu giếm nét khác thường. La đại gia tôi luyện quan trường nhiều năm, sớm là nhân vật thành tinh, hỉ giận sớm thành thói quen bộc lộ ra. Nhất thời cũng khá hòa thuận.

      Sau đó, bọn nam tử La gia muốn tán gẫu chuyện chế nghệ. La lão thái thái giới thiệu Trịnh ma ma cho Lâm Hải Như biết. Lúc Trịnh ma ma rời khỏi La gia, Lâm Hải Như còn chưa gả vào.

      Trịnh ma ma năm đó ở La gia rất có địa vị, bà chữa khỏi bệnh thắt lưng của La lão thái gia. Cho nên ngay cả La đại gia cùng La Thành Chương đều phải cung kính kêu bà tiếng"Trịnh ma ma" . Trần thị sinh La Nghi Tú bị bệnh, cũng nhờ Trịnh ma ma điều dưỡng tốt. Bà ấy cũng rất cung kính Trịnh ma ma.

      Nghi Ninh gặp dịp quan sát kỹ, phát Trịnh ma ma là người tâm tư sâu kín, đối với ai cũng rất hòa nhã.

      Trong nhà này mặc kệ là ai, đều có quan hệ tốt với bà, cho bà vài phần mặt mũi.

      Lâm Hải Như nhìn Trịnh ma ma lát, đột nhiên có chủ ý. Bà nghiêng đầu thấp giọng với Trịnh ma ma: "Ta thể chất hàn...... Bụng nhiều năm cũng có động tĩnh. biết ma ma có biện pháp điều dưỡng hay ?"

      Trịnh ma ma lại cười : "Có nắm chắc hay , dù sao cũng phải xem qua mới được." Rồi kêu Lâm Hải Như tiến vào nội thất cho bà xem qua.

      Lâm Hải Như nghe xong có chút ngượng ngùng, giữ chặt Nghi Ninh ở bên cạnh uống trà nhàm chán vô nghĩa : "Dù sao con cũng rảnh, theo ta vào xem bệnh ."

      Nghi Ninh bị Lâm Hải Như lôi kéo vào nội thất, nhìn đến Trịnh ma ma lấy ra gối cho Lâm Hải Như đặt cổ tay lên, phương thức đáp mạch có chút đặc biệt, đầu ngón tay hạ ấn, ngón út chế trụ cổ tay Lâm Hải Như. Sau lúc lâu mở mắt ra, cười cười : "Chuyện này có thể điều trị được, nửa năm liền có thể mang thai."

      Lâm Hải Như rất kinh hỉ, liền hỏi Trịnh ma ma có phải hay . Năm năm nay, bà xem lang trung đều có cách nào. Tuyết Chi nghe bà tin, mới ở bên : "Nhị phu nhân đừng nghi ngờ, Trịnh ma ma là thánh thủ. Bà ấy nửa năm khỏe, vậy khẳng định người có thể mang thai."

      Lâm Hải Như vui mừng đứng lên, Nghi Ninh nhìn bà vui như thế, nàng cũng thư thái, liền cảm thấy Trịnh ma ma quả nhiên là thánh thủ.

      Lâm Hải Như quay đầu liền cười tủm tỉm với nàng: "Nghi Ninh, con phải muốn đệ đệ sao? Ta sinh đệ đệ cho con được . Về sau chờ trưởng thành còn có thể che chở con. Nếu ai dám khi dễ con, con hãy kêu đệ đệ báo thù cho con ——"

      Nghi Ninh nghe xong, dở khóc dở cười. Chờ đệ đệ kia trưởng thành, chỉ sợ nàng sớm xuất giá.

      La lão thái thái vốn chỉ là muốn thử lần, kêu Trịnh ma ma xem bệnh cho Lâm Hải Như. nghĩ tới có thể điều dưỡng, cố tình trông hoa hoa mọc, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh. Bà kêu Trịnh ma ma viết phương thuốc, quyết định ngày mai bắt đầu điều dưỡng cho Lâm Hải Như. Có thể điều dưỡng thế nào liền điều dưỡng thế ấy, nhanh bụng sinh hạ đứa trẻ mới là đúng đắn.

      Lúc này nha đầu đến thông truyền, Kiều di nương mang theo Hiên Ca cùng La Nghi Liên đến thỉnh an lão thái thái.

      Nghi Ninh ràng nhìn thấy, khi Trịnh mẹ nghe được tên Kiều di nương, thần sắc hơi lạnh lùng.

      Kiều di nương nắm tay Hiên Ca tập tễnh tiến vào, Hiên Ca nhu thuận kêu tổ mẫu. La Nghi Liên thấy được Trịnh ma ma đứng sau lưng Nghi Ninh, nghi hoặc sao trong nội thất có bà tử lạ mặt. Bên cạnh Kiều di nương kinh ngạc : "Vị này...... Vị này là Trịnh ma ma?"

      Nghi Ninh phát Kiều di nương trong giọng có chút e ngại.

      Trịnh ma ma mỉm cười, chợt chậm rãi : "Nhiều năm như vậy, Kiều di nương còn nhận được lão bà tử ta, ta già . Ta xem Kiều di nương mấy năm nay sống rất tốt, còn sinh được hai đứa con, vì La gia kéo dài hương khói."

      Kiều di nương cắn môi, ánh mắt lóe ra.

      Trịnh ma ma chuyện kỳ quá khách khí, nhưng ả ta làm sao dám so đo với Trịnh ma ma. Lúc đó, ả ta chỉ tính kế nho với Trịnh ma ma, đều ba lần bốn lượt bị Trịnh ma ma bất động thanh sắc trả thù. Cho nên lúc Trịnh ma ma rời khỏi La gia, Kiều di nương nhàng thở ra. Ả vốn tưởng rằng người này bao giờ trở lại nữa.

      Nhưng sao bà ấy lại đột nhiên trở lại.

      Kiều di nương thấy được bà ấy đứng bên cạnh La Nghi Ninh, trong lòng có chút lạnh cả người.

      Lâm Hải Như biết ân oán năm xưa, bà chỉ biết Trịnh ma ma là bà tử hiền lành y thuật cao siêu, lại nghĩ rằng Kiều di nương luôn muốn gió được gió muốn mưa được mưa e ngại Trịnh ma ma. Hảo cảm của Lâm Hải Như đối với Trịnh ma ma lập tức tăng lên rất nhiều.

      Kiều di nương rất nhanh định thần. Ả ta còn là Kiều Nguyệt Thiền cơ khổ vô y kia nữa, tại ả có nhi có nữ, còn có La Thành Chương sủng ái. Trịnh ma ma lợi hại thế nào, bà ấy cũng già , ả còn sợ cái gì. Vì thế, ả mỉm cười với Trịnh ma ma: "Năm đó, Trịnh ma ma cầu rời , ta cho rằng còn được gặp lại ma ma nữa. nghĩ tới ma ma còn trở về."

      Trịnh ma ma mỉm cười gì.

      Trần thị tiến vào cơm chiều dọn xong, thỉnh lão thái thái đến bàn ăn.

      Nghi Ninh nghĩ đến đối thoại của Kiều di nương cùng Trịnh ma ma, chỉ ăn mấy miếng liền để bát đũa xuống, nàng leo xuống ghế, cho đám người Tuyết Chi theo nàng. Mà là chạy chậm vào thứ gian phía đông, Trịnh ma ma viết phương thuốc cho Lâm Hải Như.

      Trịnh mẹ vừa viết lạng bạch thuật, nhìn thấy Nghi Ninh xa xa đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn bà. Bên ngoài đèn lồng chiếu sáng vào, ánh sáng đem bóng dáng nho của nàng kéo dài. Bên ngoài náo nhiệt như vậy, lúc này lại có vẻ thập phần yên tĩnh.

      Trịnh ma ma chua xót trong lòng, Minh Lan rồi, chỉ lưu lại đứa trẻ linh như vậy đời. Cho dù có nhiều người chăm sóc nàng, nhưng dù sao cũng phải mẹ đẻ a! Mẫu thân là người mà ai cũng có thể thay thế được hay sao.

      Bà buông bút, cười với Nghi Ninh: "Mi nhi, đến chỗ ta này."

      Giống như dụ dỗ động vật .

      Nghi Ninh chậm rãi tới, nàng muốn hỏi Trịnh ma ma chút việc. Nàng ngửa đầu nhìn Trịnh ma ma : "Tổ mẫu với ta, ngày xưa ma ma từng hầu hạ mẫu thân."

      Trịnh ma ma thấy nàng rốt cục có hơi chút thân cận mình, trong lòng xúc động, bà gật đầu, lại hỏi: "Mi nhi, sao con chạy tới đây có mình? Nha đầu theo chăm sóc con đâu?"

      Nghi Ninh lắc đầu, nàng hỏi: "Trịnh ma ma, ma ma lưu lại chăm sóc ta được ?"

      Trịnh ma ma bị nàng hỏi nao nao, nàng hỏi trực tiếp như vậy, chút uyển chuyển. như vậy, ngược lại Trịnh ma ma khó trả lời. Vốn bà quyết định bất luận lão thái thái khuyên như thế nào, bà bất động thanh sắc từ chối.

      Nhưng Nghi Ninh có nét tương tự Minh Lan, khuôn mặt sạch nhắn. Những lời này sao bà có thể được.

      Trịnh ma ma ngồi xổm xuống, nắm bả vai nàng, ngữ khí thấp: "Mi nhi, nếu ta thể lưu lại, con...... Con có trách ta hay ?"

      Nghi Ninh lại lắc đầu. Trịnh ma ma năm đó phi phải rời khỏi La gia, nhất định có nguyên nhân của bà. Tuy rằng nàng còn thể xác định Trịnh mẹ là dạng người gì, nhưng theo nàng chứng kiến. Trịnh mẹ phải là loại người lạnh bạc vô tình. Huống chi nàng cũng thèm để ý.

      "Ta trách Trịnh ma ma." Nghi Ninh mở miệng , nàng ngẩng đầu lẳng lặng , "Nghi Ninh có mẫu thân, bên người cũng có người mẫu thân lưu lại. Nghi Ninh quen rồi."

      Trịnh ma ma cười khổ tiếng, bà vuốt tóc Nghi Ninh, vẻ mặt có chút bi thương: "Mi nhi, con còn hiểu. Đôi khi có người thể ở bên con, là vì bảo vệ con......"

      Nghi Ninh hiểu ý của Trịnh ma ma. Lời này kỳ quái, vì sao bà chịu lưu lại là vì bảo hộ nàng.

      Phải rời khỏi La gia, mặc kệ Tiểu Nghi Ninh như thế nào, là vì bảo hộ nàng sao?

      Trịnh ma ma hít hơi sâu, bà : "Mi nhi, tuy rằng ta thể lưu lại, nhưng ta dẫn theo người cho con. Con nếu thích nàng ấy, ta cho nàng lưu lại chăm sóc con được ?"

      Bên ngoài vẫn thực náo nhiệt, La lão thái thái được Từ ma ma đỡ, đứng ở ngoài tấm bình phong lẳng lặng nghe bên trong chuyện.

      Từ ma ma nghe xong, sắc mặt trắng bệch, nửa ngày ra lời.

      La lão thái thái ý bảo đỡ bà nghỉ, Từ ma ma đỡ bà vào trong phòng ngồi xuống. Ngữ khí có chút lo lắng: "Lão thái thái, người xem Trịnh ma ma những lời này...... Chỉ sợ là vô luận như thế nào bà đều lưu lại. Nô tì lại , những lời của Trịnh ma ma là có ý gì......"

      La lão thái thái thản nhiên : "Ta suy nghĩ nhiều năm như vậy còn , ngươi có thể nghe vài câu liền hiểu sao. Trịnh thị tâm tư sâu kín như vậy, bà ấy nghĩ cái gì người khác làm sao mà biết."

      Từ ma ma chậm rãi thở dài, cũng cảm thấy trong lòng hơi lạnh.

      Bà ấy vẫn chịu lưu lại.
      Laica, béo.5233, bornthisway01109143 others thích bài này.

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 40

      Editor: Bé Muỗi


      Kinh thành, phủ Ninh Viễn hầu, thời điểm trăng sáng chiếu rọi.

      Trình lang ngồi ở tiền thính uống trà, nhìn gốc cây râm to lớn ngoài vườn. Hoa nở đầy cả chạc cây, hương thơm thoang thoảng trong đêm, từng đóa hoa chen lẫn vào từng phiến lá, vừa đẹp lại vừa thơm.

      Lúc còn , Nghi Ninh thường mang theo đến tiền thính hái hoa râm, kêu rửa sạch, phơi khô để làm thành túi hương, đặt ở bên gối có tác dụng an thần. Nàng hay mặc bộ váy áo màu xanh thanh nhã, cổ tay mang chiếc vòng bạch ngọc. Khi vươn tay hái hoa, vòng ngọc tay nàng trượt xuống, cổ tay trắng noãn của nàng lộ ra. Khi còn bé, đối với , đó là đôi tay đẹp nhất đời. Mùi hoa râm cũng là mùi thơm nhất thế gian.

      Nay nàng chết bảy năm, cây râm này cũng lớn lên cao to.

      Trình lang hơi có chút xuất thần. Cho đến khi hộ vệ vào tiền thính, quỳ xuống hô: "Công tử."

      Trình lang mới lấy lại tinh thần, đứng lên qua hỏi: "Chuyện gì?"

      Hộ vệ lấy từ trong tay áo ra phong thơ đưa cho , Trình lang mở ra xem, lập tức cười lạnh.

      "Bắt được rồi à." khép lại tờ giấy , "Đạo Diễn là khách quý của tứ cữu, các ngươi phải khách khí với . Bố trí cho tiểu phật đường , cho cả ngày tụng kinh niệm phật, chỉ cần chạy trốn là được."

      Hộ vệ tuân lệnh, lập tức do dự chút : "Công tử, Giải Nguyên năm nay đăng hoàng giáp...... Là La gia tam công tử La Thận Viễn ở Bảo Định."

      Trình lang, sau khi từ Bảo Định trở về, rất bận rộn, chú ý tới La Thận Viễn.

      " phải kẻ tầm thường." Trình lang cười cười, thản nhiên , " chừng trong tương lai, còn muốn vào triều làm quan, cứ thong thả chờ xem."

      Trình lang cầm giấy viết thư vào hậu viện Trình gia.

      Năm mới, lúc đại cữu Lục Gia Nhiên còn sống, phủ Ninh Viễn hầu thập phần náo nhiệt, ngày đêm ồn ào tiếng người. Sau này, tứ cữu thành Hầu gia, thành Lục đô đốc, đại cữu bị giết, toàn bộ hầu phủ đều thay đổi. Nhị cữu cùng tam cữu tuy rằng bị hại, nhưng mỗi lần nhìn thấy tứ cữu đều sợ tới mức chân run lên, sau này chủ động tránh , đến sống ở tiền viện. Người ở hậu viện cũng còn mấy ai.

      Trình lang đến ngoài thư phòng, nhìn thấy nha đầu đều đứng bên ngoài, lại tiếng động, đều có huấn luyện, nửa chữ cũng dám nhiều lời.

      Sau khi nha đầu thông truyền, mới tiến vào, nhìn thấy Lục Gia Học đứng sau trường án, chuyện với cấp dưới.

      kêu tiếng"Cậu", sau đó ngồi bên cạnh, chờ Lục Gia Học xong.

      Lục Gia Học năm nay hai mươi bảy, diện mạo tuấn lãng, đặc biệt có khí chất nhu hòa. Thân hình cao lớn, khoác áo choàng màu đen. Nếu là người hiểu biết ta, nhất định cảm thấy tính tình ta vô cùng tốt. Nhưng ra ta rất vô tình, lúc Lục Gia Nhiên bị giết, lúc ta mang binh chiến trường, chưa từng nương tay.

      Trình lang luôn nhớ hình ảnh ta cầm theo kiếm máu vào, thần sắc hờ hững, cả đời cũng quên được cảnh tượng kia.

      Lục Gia Học xong, uống ngụm trà mới hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"

      Trình lang cung kính đem lá thư này trình cho ta xem.

      Lục Gia Học mở ra nhìn, cũng gì thêm, đề bút bắt đầu viết chữ, ta viết cách tĩnh lặng. Viết xong, xếp lại tờ giấy, với Trình lang: "Đem phong thư này đưa cho Đạo Diễn, xem biết nên làm gì. Cũng cần quản ."

      Trình lang xác nhận, Lục Gia Học lại uống ngụm trà, nhìn chậm rãi : "Nghe ngươi gần đây nghị thân với đích nữ của Đậu gia?"

      Trình lang cúi đầu, mỉm cười : "Tin vịt mà thôi, cậu cần để ý."

      Lục Gia Học thần sắc thay đổi nhìn Trình lang, ta dù sao cũng sống lâu hơn Trình lang mười năm. Tâm tư của Trình lang như phô bày ra trước mặt ta. ta tuy rằng là võ tướng, nhưng lòng lại là của văn nhân, khả năng so với chính bọn họ còn muốn ràng. Lục Gia Học cũng vạch trần, dời ánh mắt thản nhiên : "Đậu Các lão luôn thương đứa cháu này, ngươi cần thể quá mức."

      Trình lang lại xác nhận, Lục Gia Học mới phất tay: "Được rồi, ngươi lui ra ."

      Trình lang để ý cười cười, rời khỏi thư phòng của Lục Gia Học. Tuy rằng là Giải Nguyên, tuy rằng kêu Lục Gia Học tiếng"Cậu" . Nhưng ở trong mắt Lục Gia Học, chỉ là quân cờ mà thôi.

      Trình lang hành lang gấp khúc, phía trước có mấy nha đầu cầm hộp đồ ăn tới. Nhìn thấy liền kêu tiếng biểu thiếu gia.

      Trình lang gật đầu hỏi: "Các ngươi mang đồ cho Hầu gia, sao trước kia ta có gặp qua?"

      Trong đó cái nha đầu : "Nhóm nô tì ở Tây Uyển, thường ra ngoài. Khó trách biểu thiếu gia biết."

      Tây uyển...... Trình lang sắc mặt trầm xuống, sao lại quên phủ Ninh Viễn hầu này còn có Tây Uyển.

      Người ở Tây Uyển là Tạ Mẫn.

      Năm xưa, tài mạo song toàn danh chấn kinh sư, phu nhân thế tử Tạ Mẫn, nay chỉ còn là phụ nhân trung niên ở trong viện bỏ hoang, ai nhìn đến. Sau khi Lục Gia Học giết trượng phu của bà - Lục Gia Nhiên, vì tỏ ra mình phải là người đuổi cùng giết tận, buông tha Tạ Mẫn, chuyển bà vào sống ở Tây Uyển. Tuy rằng chết, nhưng nhiều năm như vậy, sống hay chết cũng khác gì nhau.

      Đôi khi Trình lang biết kết quả là bà thảm hại hơn, hay là La Nghi Ninh thảm hại hơn.

      La Nghi Ninh ra rất nhàng, hưởng qua phúc bị người hại chết. Sau khi chết, trượng phu lại thăng chức rất nhanh, thành Lục đô đốc tay cầm trọng binh. Mà Tạ Mẫn bị là hại chết La Nghi Ninh, ở Tây Uyển đóng cửa nhiều năm như vậy.

      Trình lang nhìn hộp đồ ăn trong tay nha đầu, cười thấp giọng : "Ngươi nên cho bà ấy tiếng, kêu bà ấy...... Nhất định phải sống sót."

      nhìn về phía thư phòng của Lục Gia Học, rồi mới ra khỏi hậu viện.

      Tháng chín là thời điểm cuối thu, là lúc đan quế tỏa hương thơm ngát.

      Tuyết Chi chỉ huy nha đầu đem mành trúc đổi thành mành vải dày. Nghi Ninh dựa vào song cửa sổ, vừa ăn lê trộn mật hoa quế, vừa đọc Kinh Thi.

      Sau khi La Thận Viễn trúng Giải Nguyên, người nổi tiếng cứ đến viếng thăm nhà nườm nượp. La Thành Chương mang theo thứ trưởng tử gặp khách, vốn tưởng rằng La Thận Viễn có vài phần khiếp đảm, nghĩ tới lại lạnh nhạt thong dong, trả lời lưu loát. Ông lại càng yên tâm, với quản trong nhà, về sau công việc lớn cứ hỏi tam công tử là được, cần đến hỏi ông.

      La Thận Viễn dù sao cũng là thứ trưởng tử, phải gánh vác trách nhiệm của chi thứ hai.

      La Thận Viễn bởi vậy nên công việc càng thêm bận rộn, có đôi khi mấy ngày thấy được bóng người, lần trước khi Nghi Ninh nhìn thấy, bị vài quản vây quanh, rất lâu thấy tăm hơi, cũng ít trở về Phong Tạ Đường ngủ.

      Nghi Ninh càng thêm nhàm chán, hơn phân nửa đều ở cùng La lão thái thái, nhìn Trịnh mẹ châm cứu. Hoặc là La Nghi Tú tìm nàng đến hậu sơn hái hoa quế, trở về làm mật hoa quế.

      La Thận Viễn đạt được địa vị cao, địa vị Lâm Hải Như ở nhà cũng nước lên thuyền lên, La Thành Chương càng tôn kính bà cần , Trần thị cũng muốn dựa hơi bà. Cũng có các phu nhân khác thay nhau đến mời bà xem hát. Người mời ta thỉnh, nhất là Cao phu nhân, cũng mời Lâm Hải Như ba bốn lần.

      Lâm Hải Như rốt cục cũng được tham gia vào thế giới của các phu nhân ở Bảo Định. Bà gả lại năm năm cũng chưa thể thành công dung nhập vào, La Thận Viễn trúng Giải Nguyên, bà liền nhận được sủng ái quyết liệt. Nghi Ninh rất vui mừng cho bà. Người ta trước kia đều chỉ mời Trần thị, tại cuối cùng bà cũng được giao tế.

      Lâm Hải Như ngẫu nhiên cũng mang nàng xem hát. Vừa nghe nàng là muội muội ruột của La Thận Viễn, điểm tâm của các phu nhân tiểu thư cứ nườm nượp được nhét vào tay nàng, họ lại còn khen nàng thông minh đáng hiểu chuyện.

      Tuần phủ phu nhân có lần nắm tay Lâm Hải Như : "...... Ta ở Từ Châu có chất nữ, bộ dạng thanh tú , may vá nữ hồng cũng vô cùng tốt. Tổ phụ nàng chính là tri phủ Từ Châu. Ngươi nếu cũng có ý, chúng ta liền tìm người xem bát tự coi hợp ."

      Bị nhét đống điểm tâm, Nghi Ninh ngồi thong thả ăn cao hạt dẻ, nghe vậy lại ăn ngon. Tuần phủ phu nhân tốt xấu gì cũng được phong cáo mệnh phu nhân, việc mai mối mà bà ấy cũng muốn làm hay sao?

      Lâm Hải Như bị tuần phủ phu nhân nhiệt tình chiêu đãi, có chút ngượng ngùng. Mọi người đều cho rằng chuyện La Thận Viễn bà có thể quyết định, kỳ bà quản nổi, bà chỉ có thể : "Ta còn phải xem ý của Thận Viễn, ta qúa khó khăn trong chuyện hôn của nó."

      Tuần phủ phu nhân nghe xong lại cao hứng : "Cực kỳ tốt! Việc này còn phải do bọn trẻ quyết định. Ta lập tức viết thư cho muội muội ta tiếng, kêu muội ấy hỏi ý tứ chất nữ ta chút......"

      Nghi Ninh thấy Lâm Hải Như lại bị mọi người vây quanh làm rối, vội vàng cười tủm tỉm : "Tổ mẫu tam ca còn muốn đọc sách thêm vài năm nữa." Nàng tại là đứa trẻ, vậy cũng ai trách nàng vô phép.

      Nhưng cứ gặp vài lần như vậy, Nghi Ninh cũng phiền, muốn nữa. Lâm Hải Như lập tức cũng muốn , mấy vở diễn lưu hành ở Bảo Định vở nào bà cũng xem qua ít nhất ba lần, còn ý gì nữa. Huống chi người ta căn bản phải xem diễn, chỉ đều chăm chăm nhìn bà.

      Nghi Ninh còn hỏi qua La lão thái thái: "Tam ca gần đây đều bị người ta làm mai, người cảm thấy người nào tốt?"

      Lão thái thái mí mắt vừa nhấc, lười biếng hỏi nàng: "Vậy con cảm thấy người nào tốt?"

      Nghi Ninh tự nhiên cảm thấy người nào cũng xứng với La Thận Viễn, tùy tiện chọn người : "Con cảm thấy tiểu thư Cao gia cách vách chúng ta cũng được."

      La lão thái thái nghe xong liền cười, hỏi lại nàng: "Người ta cho con chỉ mấy khối bánh sầu riêng, con liền bán luôn tam ca con à?"

      Nghi Ninh dở khóc dở cười, nàng nào có ý này!

      La lão thái thái lại tiếp: "Chuyện của nó ta gấp, ta cũng quản . Ngày sau lại trúng tiến sĩ, người tới cửa cầu hôn lại càng nhiều."

      Nghi Ninh gặp lão thái thái có quyết định này, rốt cục nhàng thở ra, nàng cần lại nơi nơi nhìn diễn.

      Lâm Hải Như đem tin tức này để lộ ra ngoài, người mời bà tụ hội ít hơn phân nửa.

      Này thường xuyên qua lại liền đến mùa thu. Nghi Ninh kỳ có chút sợ nóng, thời tiết mát mẻ xuống dưới nàng cũng thư thái, bay qua tờ Kinh Thi tiếp tục đọc, lại hướng miệng nhét khối lê.

      Lúc này, nha đầu bên ngoài vào, với nàng tam thiếu gia đến thăm nàng.

      Nghi Ninh ngồi thẳng thân mình, phải cửa hàng ở Thông Châu sao, sao giờ phút này trở lại.

      Lúc La Thận Viễn vào, nhìn thấy tiểu nha đầu làm mâm lê. chỉ nhìn thoáng qua, đem đồ trong tay đưa cho nàng: "Mang từ Thông Châu về cho muội đó."

      Là loại quế hoa cao phục linh mới nhất năm nay.

      Nghi Ninh gần đây thưởng thức khá nhiều điểm tâm trong yến hội, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ ăn nổi bất kỳ điểm tâm nào. Đương nhiên nàng cũng dám cái gì, nhận lấy cất vào trong tráp, lôi kéo cánh tay uống trà của , cười hỏi: "Tam ca, Thông Châu chơi vui ?"

      Nàng hai đời đều qua chỗ này, nghe gần kinh đô, lại là kênh đào đầu mối then chốt, rất phồn hoa.

      La Thận Viễn ngẩng đầu, chậm rãi nâng chén trà : " sai. Chỉ là ta nghe , muội vì mấy khối điểm tâm bán đứng ta, ta liền mang ít về cho muội."
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh44 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :