Chương 4: Người mới Tác giả: Đâu Đâu Ma Sắp chữ: Ngọc Giao I. Ở tiểu thư phòng phía đông, Lục Yên cầm trong tay bản bẩm tấu của Mao Sĩ Long trình lên, con trai thứ của Triệu Hiền Trí chịu mở miệng, lưu loát trơn tru khai ra tội trạng của cha đẻ, ngay cả việc ép người ta làm thiếp, chơi bời ở hoa lâu cũng rất tường tận. Lục Yên ném bản tấu, với tiểu thái giám trình tấu rằng: " ràng chuyện này phải là thể làm được, mà là do kẻ ban sai để tâm, chẳng tận sức." Xoa xoa ấn đường cái, y lộ ra chút vẻ mệt mỏi: "Thôi, Cẩm Y vệ luôn là như thế. Ngươi , gọi Thạch Thiên vào bẩm lại." "Ken két". Cửa mở gây ra tiêng ồn vang dội, Lục Yên nghe thấy liền nhíu mày: "Thái giám quản ở Bích Khê các đâu? Những nơi cần tu sửa trong cung đều phải báo lên Nội vụ phủ, đến cánh cửa cũng cũ kỹ hỏng hóc còn ra thể thống gì nữa." Thạch Thiên ngập ngừng thưa: "Vị Quận chúa này từ năm Kiền Nguyên thứ sáu trở dùng thái giám, ma ma nữa, Quận chúa bảo rằng nhìn họ chướng mắt, những thái giám, lão ma ma ban đầu hầu hạ ở Bích Khê các, tất cả đều bị phái nơi khác." "Tính tình của nàng càng ngày càng bướng hơn trước, trong cung lại dám công khai làm càn như vậy." Thạch Thiên : "Mấy ngày trước đây, Tễ Trữ hầu hiến đôi hoa tỷ muội, nghe mới mười hai, mười ba, ắt phải mang về cung, Tào công công căn dặn phủ Nội vụ chuẩn bị cho sớm." "Chuyện này bảo Lý Truyền Phúc làm ." Y thắt lưng như tùng bách, ngồi ngay ngắn trước thư án, tay phải là cái ban chỉ (1) bằng ngọc vàng tựa hồ là đồ cổ, có lẽ là vật thích của vị tiền nhân nào đó, dù sắc ngọc ngả màu, nhưng được vuốt ve đến sáng bóng như nước, tôn lên làn da như sứ của y. Y vừa phê bản tấu vừa hỏi: "Hôm nay thế nào?" Thạch Thiên liền đáp làu làu như học thuộc lòng: "Hôm nay Bạch Tô bị Cẩm Y vệ Tiếu Tổng Kỳ cản lại hỏi chuyện ở Thái Y viện, chỉ hỏi Quận chúa gần đây thế nào, nàng đáp có gì đáng ngại, đừng lo lắng, sau khi ra Thái Y viện, hành lang bị Hoàng Tiến Lương bám theo, Hinh tần nương nương muốn tìm Quận chúa để tìm giúp đỡ, Bạch Tô bảo Quận chúa bệnh mê man có khả năng giúp được, khuyên Hoàng Tiến Lương hãy đợi , đừng có cản đường của bà đây. Hoàng Tiến Lương bị Bạch Tô nương mắng trận, tự rời ." "Người ở Nhu Nghi điện ngươi phải giám sát chặt chẽ chút." "Vâng, tiểu nhân hiểu." đợi đến Tam Pháp Ty hội thẩm, phải lệnh cho Cẩm Y vệ phủ Bắc Trấn định tội cho Triệu Hiền Trí trước bước, y đặt bút viết: Triệu Hiền Trí làm ác vô số, hành quyết xử trảm, gia quyến nam lưu vong Tây Bắc ba nghìn dặm, trọn đời được về kinh, nữ đưa vào Giáo Phường ty làm kỹ nữ, được chuộc thân. "Bản án của Cẩm Y vệ, Cẩm Y vệ tự làm , ngươi hãy xem như Mao Sĩ Long chưa từng gặp Tây Xưởng, ngươi cũng chưa từng đến Bắc Trần phủ đưa tin." Y buông bút xuống, đợi nét mực khô, lại hỏi, "Quận chúa bệnh đỡ hơn chút nào chưa?" Thạch Thiên đáp: " uống thuốc, đỡ hơn tí rồi ạ, vừa tỉnh lại chuyện lúc với Bạch Tô, tại ngủ." "Bản tấu này ngươi tự mình đưa cho Mao Sĩ Long, dặn dò cần phải xử lí ổn thỏa trước khi thánh giá hồi cung." Y xoay xoay cổ tay, đứng dậy. Xuân Sơn quen nhìn sắc mặt của y, vội vàng lấy chiếc áo choàng màu đen kiễng chân khoác lên cho "phụ thân". Y đẩy cửa ra, quả ngoài dự đoán, chính là về hướng phòng ngủ. ________ Lúc Lục Yên đến, Cảnh Từ ngẩn người nhìn bát thuốc đen ngòm, trong bụng buồn nôn trận, cả ngày cũng chưa ăn gì nhiều, nhưng chỉ vừa mới nghe vị thuốc này thôi muốn nôn. Lục Yên cởi áo choàng, liền nhận lấy bát thuốc trong tay Bạch Tô, lấy cái thìa bạc khác, nhấp thử ngụm, bảo: "Vừa nóng tới, Quận chúa hãy nhân lúc còn nóng uống ." Cảnh Từ mày nhăn thành nhúm, vui bảo: "Nếu ta là uống, ngươi chắc chắn những lời khó nghe như là "thuốc đắng dã tật" các thứ ..., ta câu cũng thích nghe." Y cười, múc thìa thuốc đến bên môi nàng: "Vậy xin Quận chúa cố gắng chút, uống hết bát thuốc này." Rốt cục cũng đâu phải trẻ con, chẳng cần đến mức khuyên câu mới chịu uống ngụm, nàng nhờ tay y mà miễn cưỡng uống được non nửa bát, gương mặt nhăn tới độ khiến người ta nỡ nhìn. Ô mai ngọt được ướp từ mùa trước ăn ngon miệng, nàng ăn liên tục ba viên, đáng tiếc rằng dù có lão ma ma cũng còn có Bạch Tô giám sát, chỉ bảo rằng ban đêm ăn nhiều bị sâu răng, chưa đợi nàng với tay mang xuống phòng bếp. Xuân Sơn sớm thối lui ra ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại nàng cùng với Lục Yên, hai bên cùng liếc hai lòng cùng ghét. Nàng nằm giường chán rồi, liền sai bảo Lục Yên: "Ta nằm thấy khó chịu, ngươi đỡ ta xuống giường chút ." Lục Yên chịu: "Thái y căn dặn, Quận chúa giờ nên ra gió, nên ngoan ngoãn nằm giường tịnh dưỡng mới phải." " được ra gió, thế ta muốn lại chút trong phòng, giải hơi nóng." Nàng tự mình ngồi dậy, toan mò kiếm giày. Lục Yên bất đắc dĩ, chỉ đành phải thay nàng mang giày choàng áo, đỡ sau lưng nàng tản bộ chầm chậm trong phòng. Cảnh Từ cười: " này ta lại biến thành lão bà cũng nổi rồi, Tiểu Lục Tử, ngươi phải hầu hạ cẩn thận, đừng có buông ra thắt lưng của lão bà ta đó." "Thần đương nhiên hết lòng." Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn, búi tóc được búi cẩn thận tỉ mỉ trong chiếc mũ ô sa, cũng vô vị như chính y vậy: "Lục đại nhân, nửa bát cháo ngươi đút cho ta tối qua, sợ là có trộn nửa cân độc thạch tín, ta từ tối qua hôn mê đến giờ, ngay cả ai là ai cũng phân biệt được." "Quận chúa đùa, vi thần sao dám." Vẫn là cái vẻ lạnh như băng có giội nước cũng vào được giọt nào. "Ta phải đùa đâu, người ở Xuân Hòa cung các ngươi đều lòng dạ độc ác như nhau, Lục đại nhân từ khi vào Xuân Hòa cung liền mạch bay lên tận mây xanh, rạng rỡ lắm đúng ? Mấy ngày trong tháng này, Dụ Qúy phi sao lại sai người truyền Lục đại nhân qua hầu? Phải rằng Xuân Hòa cung có thể ngày có thánh thượng, nhưng thể ngày có Lục đại nhân nha." "Quận chúa thận ngôn." "Ta rất cẩn thận cơ mà, lời này chỉ với Lục đại nhân thôi, mà cũng chỉ mới có ba phần." Đầu nàng đau vô cùng, liền ngồi noãn tháp, tựa vào chiếc bàn giường mà , "Tào Thuần khiến cho đám người Tào Đắc Ý kia khoác lác như thế nào, Lục đại nhân là ràng hơn ta. Ai mà ngờ được cuối cùng Bích Khê các của ta cũng có kẻ phú quý, chim sẻ bay lên cành cao, còn có thể bay lên xuân tháp của quý phi cơ đấy." _______ *Chú thích: (1) Ban chỉ: Chiếc nhẫn ngọc bản to hay được các quý công vương tôn ngày xưa đeo ngón tay cái ấy, nếu ai xem “Bộ bộ kinh tâm” rồi thấy các a ca trong phim đó đeo cái này nhiều lắm, đủ màu luôn. ^^ @Giao lảm nhảm: tình là edit chương này hơi bị khó chịu, cũng hơi bị dị ứng với quan hệ của Lục Yên và Dụ Qúy phi. Cơ mà ngẫm ngẫm lại với thân phận của Lục Yên, để leo lên địa vị như hôm nay, làm sao có thể hoàn toàn bằng con đường quang minh chính đại được chứ? Nếu bạn nào vẫn cảm thấy chịu được cái vụ nam chính có quan hệ mập mờ với nữ phụ đọc tới phần này dừng, chờ Giao làm chương 5 rồi đọc tiếp, đừng đọc phần (II) của chương 4, vì nó khiến bạn cực kỳ khó chịu luôn ý. Tất nhiên là, khẳng định lại lần nữa, nam chính là giả thái giám nên bà Qúy phi cũng chả “ăn” được ý đâu, chỉ có chút quan hệ mập mờ thôi, và nam chính vẫn sạch cả tâm lẫn thân nhé. ^^ ___________ II."Quận chúa có lời gì cứ thẳng đừng ngại." Có lẽ y nghe quá nhiều lời móc mỉa châm chọc, vài ba câu này cũng tính là gì. Cảnh Từ tay chống cằm, đánh giá y từ xuống dưới lúc lâu, cân nhắc dùng từ: "Ta nghĩ ra, đúng ra ngươi vốn luôn gian giảo ... Mưu tính sâu xa, bây giờ sao lại cùng bọn với đám thành đủ bại có thừa như Tào Đắc Ý kia, làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ? Vị ở Xuân Hòa cung kia có đầu óc, chỉ biết khóc lóc ỉ ôi, từ khi có ngươi lại thánh sủng ngớt, mà ngươi ..." Nàng tiến đến gần, mắt chứa ý cười, hỏi: "Lục đại nhân, ngươi đến cùng là muốn làm cái gì? Miệng ta rất kín, tuyệt đối lộ ra nửa chữ đâu." Lục Yên mi mắt chớp, giọng khàn khàn: "Quận chúa biết mà, đời chỉ có loại người bao giờ lung tung." Nàng có chút bực bội, bĩu bĩu môi bảo: "Biết rồi, người chết." "Quận chúa nghỉ ngơi sớm, chuyện bên ngoài đều giao cho thần xử lý, việc cần nhất của Quận chúa giờ là giữ gìn sức khỏe cho tốt." Y vươn tay dìu, Cảnh Từ trực tiếp đứng dậy đến bên giường: "Đó là đương nhiên, Đề đốc Tây Xưởng, tất nhiên có bản lĩnh bằng trời, cứ xem như ta có nhiều chuyện , nhàn rỗi nhiều câu, cái vị ở Xuân Hòa cung kia tuy rất khiến người ta chán ghét, nhưng người khó đối phó chính là cái vị mỗi ngày đều tụng kinh niệm Phật trong Phật đường đấy. Bảo hổ lột da (1), coi chừng tự hại lấy mình." mặt Lục Yên bấy giờ mới nhuộm mấy phần ý cười, cong cong môi, dừng lại ở bên ngoài rèm trướng, áo choàng màu đen cầm tay, ánh sáng nhàn nhạt ấm áp chiếu xuống thân người vững chãi như ngọc, khiến người ta dám nhìn lâu: "Tạ ơn Quận chúa chỉ điểm, vi thần cáo lui." Người bên trong ừ hử, y hiểu vì sao, lưu lại thêm chốc lát, sau đó bước ra cửa rời . Bấy giờ Bạch Tô cùng Nhẫn Đông mới hành lễ, rón rén vào trong phòng. ______________ Cùng lúc ấy, Dụ Qúy phi ở trong tẩm điện của cung Xuân Hòa, bởi vì cung nữ chải đầu hơi mạnh tay chút mà nổi trận lôi đình. Tiểu cung nga quỳ mặt đất cầu xin tha thứ, sợ run cầm cập. Lục Yên vào cửa, cầm lên dày, tỉ mỉ chải lên mái tóc dài cho Dụ Uyển Dung. "Chỉ là thứ mạng rẻ như giấy, nương nương cần gì phải vì ta mà tức giận, khéo giận đến hại sức khỏe, khiến người ngoài đắc ý." Lại đột nhiên đổi ngữ khí, phân phó Xuân Sơn, "Ném ra ngoài đánh hai mươi trượng, kéo đến Duyên Hi cung, nếu còn sống lại đưa sang phủ Nội Vụ làm việc." "Vâng, tiểu nhân làm ngay." Xuân Sơn nhìn vóc dáng cao, sức lại , nhấc tay cái kéo tiểu cung nga ra ngoài. Dụ Uyển Dung quay mặt sang nhìn chiếc kính thủy ngân bốn cạnh bốn góc bàn trang điểm, hừ lạnh bảo: "Ngươi vẫn là mềm lòng, bản cung vốn muốn đánh chết ả ta, để xem xem bọn nô tài này còn ai dám tận tâm!" Mắt phượng chợt lóe, nàng xuyên qua mặt gương mà nhìn dáng người phía sau: "Cũng chỉ có ngươi nhớ tình cũ, ả vừa bị bệnh, ngươi liền tâm tâm niệm niệm ở lại bên kia, nếu trở về bên ấy hầu hạ , đỡ cho ả ta mỗi lần gặp bản cung đều giống như con quạ đen, câu nào câu nấy cũng là cố ý muốn chọc bản cung tức chết!" "Nương nương đối với vi thần có ân tri ngộ, thần dù đầu rơi máu chảy cũng khó báo đáp phần vạn ân tình của nương nương. Về phần Quận chúa, thần chỉ là sợ Bích Khê các gây ra chuyện hoang đường gì, đợi khi Thái hậu hồi cung khó lòng hồi báo. Tính tình của vị kia người nhất, thần ở bên cạnh theo dõi mới yên tâm." Y cầm lọn tóc dài, nhàng đặt ở lòng bàn tay mà chải, vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt dịu dàng, phảng phất nhìn về trân phẩm hiếm thấy đời, khiến khí ôn nhu trong phòng cách giấu. Dụ Uyển Dung cũng dịu , lại nhìn y, trong đôi mắt chỉ có oán trách: "Ngươi mà, làm gì cũng có đạo lý." Y hơi cúi người, đôi môi mỏng lạnh lẽo kề vào sau tai nàng, khép khép mở mở, hơi thở ấm áp hoàn toàn chưng chín vành tai khéo léo. "Thần tự nhiên mọi việc đều đặt nương nương lên , bất kể thời khắc nào, trong lòng đều nghĩ đến nương nương, khắc dám quên." Cung nữ, thái giám vốn hầu hạ trong phòng đều sớm lui cả ra ngoài, ngọn nến cháy dở lặng lẽ nở ra đóa hoa nến, nóng, nóng đến mức khiến người miệng lưỡi khô khốc. Bàn tay kia cũng ấm áp, như điêu châu khắc ngọc, để cho Dụ Uyển Dung nắm chặt, từ dưới nách lần đến trước ngực, nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm, tựa như nắm lấy cả tính mạng của nàng. Tính mạng này của nàng, tối nay đều buộc ở đôi tay ấy của y. Nàng nghiêng mặt qua, làn môi đỏ mọng kề cận y, phun ra làn hơi nóng, mang theo hương thơm của đầu lưỡi: "Bản cung thích nhất cái miệng này của ngươi, ngọt lắm, ngọt đến mức ... Ưm ... Lấy mạng người ta ..." Lấy xuống chiếc mũ, tán ra mái tóc được búi gọn của y, móng tay sơn màu đỏ của hoa phương tiên từ từ lướt mặt y, khuôn mặt được trời cao ưu ái, nghìn vạn câu thơ áng văn cũng thể hết vẻ đẹp ấy, rượu khiến người say. "Đáng tiếc, tiếc cho khuôn mặt tựa thiên tiên này ..." Ai ai cũng với y rằng đáng tiếc đáng tiếc, tiếc cho cái túi da tuyệt mỹ này, lại sớm bị đứt đoạn nối dõi, y lại bảo: " có đáng tiếc, vi thần được sinh ra khuôn mặt này, thân thể này, chỉ để vào cung hầu hạ nương nương, khiến nương nương khoái hoạt ..." Ngón trỏ của nàng điểm vào đôi môi của y, mị nhãn khắp nơi: "Miệng lưỡi trơn tru, có điều nếu hôm nay khiến bản cung đủ khoái hoạt, bản cung tha cho ngươi đâu ..." Kế đó là tiếng quần áo ma sát soàn soàn vang lên, trâm hoa bàn trang điểm cũng bị hất ngã tán loạn đất. Điên loan đảo phượng giường , chẳng nhân gian bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng rên khóc đứt quãng, rì rầm suốt đêm. Hết chương 4. ________ *Chú thích: (1) Bảo hổ lột da: Ý chỉ việc bảo người ta tự hại chính bản thân mình, giống như là bảo con hổ tự lột da mình ra. _______________ @Giao lảm nhảm: ra bà Qúy phi này cũng tội lắm, cuối cùng cũng chỉ là con tốt bàn cờ của bạn Yên mà thôi. >.< Có ai nhận ra rằng JQ của bạn Yên với bé Từ luôn ngấm ngầm mà khắp nơi ? ^^ Bé Từ ra rất lo cho bạn Yên, đọc lại thoại của bé ý bề ngoài là như mỉa như móc, ra toàn là lo lắng cho người ta cả thôi. Nếu bạn nào cảm thấy khó hiểu ở chỗ bà Qúy phi bảo bạn Yên “nhớ tình cũ”, hay bé Từ là bạn Yên vốn là người của bé, mình xì poi trước luôn, bạn Yên vốn là người bên Bích Khê các của bé Từ nhé. ^^ Lúc bé Từ từng cứu bạn Yên, sau đó bạn Yên ở bên cạnh chăm bé Từ tới lớn luôn, ăn đậu hủ nhiều vô số kể, hầu tắm hầu thay đồ các thứ đều có.
THÔNG BÁO Giao add phần (II) chương 4 nha mọi người. Xin lỗi vì trễ ngày, ngày mai Giao cố làm thêm chương 5. ) @nhimxu @Jeremej San @quỳnhpinky @nhimxu : Câu đấy là nặng mùi JQ nhất ý. Cơ mà từ chương 3 trở chương nào cũng có JQ ạ. ^^
@quỳnhpinky Có đụng chạm da thịt nhưng lúc này bạn Yên giả làm thái giám nên chắc chỉ dùng tay để thỏa mãn bà Quý phi thôi nàng. Hồi đó Giao cũng dị ứng khúc đó lắm, ngồi edit mà nóng cả máu, có đoạn mà mần mãi xong vì tức. Nhưng mà thôi, dù gì bạn chừng ấy tuổi (lúc này bạn ý khoảng 29, 30 rồi, đáng tuổi cha nữ chính ) mà còn được sạch cả tâm lẫn thân là đáng quý rồi, ít ra cũng tốt hơn lũ vương tôn công tử trong truyện này thê thiếp đầy nhà. =_= Đọc về sau có những đoạn về cuộc sống và số phận của những người phụ nữ phong kiến, tự nhiên lại thấy bạn Yên và được bạn Yên là bất hạnh nhưng cũng là may mắn trong đời nữ chính. ^^ p/s: Giao xì poi luôn là ngoại trừ việc có quan hệ ái muội ( thẳng ra là sắc dụ) với bà Quý phi nam chính còn có bà thiếp làm cảnh do người ta tặng, để che mắt nên đem về xong nhốt lại, chứ đụng vào. Giao thanh minh trước cho bạn Yên luôn, để bạn bị ném đá tội.