1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 432: Học được tin tưởng (2)

      “Vậy lần kia sao, người phụ nữ xe ấy, tạo điều kiện cho phát tiết? Hình như luôn sắp xếp để hưởng đủ ‘công dụng’ của mỗi người đàn bà nhỉ, nhưng xin lỗi, tôi thể chấp nhận cái kiểu này của , chờ sinh đứa xong, tôi đưa Tiểu Trạch , muốn đứa này, tôi để lại cho .”

      Tường Vi cắn môi, khó khăn xong, trong đôi mắt là lửa giận ngùn ngụt, những suy nghĩ nảy ra liên tục trong đầu óc, sao chịu được việc cả đời mình phải sống dưới bóng đen của , những ngày hãi hùng lo lắng như vậy, nếm trải đủ rồi!

      Hắc Diêm Tước giận, ngược lại còn cười, tay chống đầu, tay nắm chặt bàn tay trái mềm mại của , cười khẽ, vẻ lười biếng của người đàn ông thành thục toát ra quyến rũ, mặc dù sắc mặt có hơi bị tiều tụy tái nhợt do mất máu, nhưng làm hao tổn chút khí nào, “Người phụ nữ để cho phát tiết xe? Ừhm… Cái người này đưa ra lý do buồn cười quá!”

      Đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt đôi mắt trong suốt ướt mềm đầy lửa giận, bên bờ môi mỏng hiển nụ cười nhàn nhạt, “Trong quá khứ, phụ nữ bên cạnh xác thực là rất nhiều, nhưng chỉ có người phụ nữ, hơn 15 năm, bóng dáng ấy luôn ở trước mắt hoặc trong đầu óc tới tới lui lui, như u hồn, xua được. Mà người phụ nữ đó sắp trở thành vợ , tương lai xa sinh hạ đứa bé thứ hai. Nhưng ấy sao nào, lúc nào cũng mỗi người nhận đứa bé, tự mình tiêu dao, ấy à, tương đối là tham lam hơn, cả ba mẹ con đều muốn có.”

      cười yếu ớt, đôi mắt đen nồng đậm thâm tình thể nào nhìn thấy, e hèm, đều phụ nữ có thai tính tình đều quái gở, vẫn chiều được, “Mặc dù biết người phụ nữ trong xe để cho phát tiết em vừa là người nào, nhưng có thể cho em biết, đó chắc chắn phải là .”

      Tường Vi chớp mắt hai cái,
      [​IMG]




      Chương 433: Bàn tay ấm áp (1)

      Im lặng chốc lát, Hắc Diêm Tước tiếp tục chân thành , “Tự dưng nghi ngờ đâu đâu, chỉ làm hư hại quan hệ hai người, thậm chí là gia đình. Chúng ta là người nhà, em phải học cách tin tưởng , tin tưởng dễ dàng làm tổn thương em nữa. Chuyện trước kia, rất xin lỗi, cũng rất tiếc nuối, mặc dù tạo ra nỗi ám ảnh lớn cho em, nhưng chuyện xảy ra, thể thay đổi được, nhưng mà từ nay về sau, hứa làm ra bất kỳ chuyện gì tổn thương em, bất kỳ chuyện gì cũng , nhưng chỉ có lựa chọn, chính là tin tưởng vô điều kiện.”

      Bất kể là tổn thương , hay là bảo vệ , mãi mãi là cái miệng thẳng thắn, lời ra hoặc là rất đẹp hoặc là làm cho người ta rất đau đớn, nhưng rất thẳng thắn, luôn có thể trúng trọng tâm làm cho Tường Vi bội phục.

      “Nhưng lương thiện như em, luôn luôn lặng lẽ đứng góc, làm thương tổn bất kỳ ai, cũng vậy, bị người khác thương tổn em cũng chỉ tìm nơi hẻo lánh im lặng trốn tránh, giống như con đà điểu ai trông thấy. Nhưng mà bây giờ, em có thể tựa vào vai người, có thể hoàn toàn tin cậy người đó, người này chống lên khoảng trời cho em và các con, cho nên, tất cả mọi vấn đề hãy giao cho giải quyết, hiểu ?

      Tường Vi bị lời dọa cho sững sờ, giây phút này đầu như vầng hào quang tỏa sáng lấp lánh, lúc này đây, cảm thấy, người đàn ông này như là từ ác ma biến thành thiên thần vậy, trong thế giới u tối của thắp lên nguồn sáng, trong lồng ngực bùng lên nỗi cảm động, si ngốc đáp lại, “Hiểu rồi.”

      “Ừ, nhưng mà lại bị thương.” sờ sờ vòng băng quấn quanh ngực mình, “Cả người đều bị hạn chế, em định chuẩn bị bồi thường cho thế nào đây?” Vẻ mặt kiêu ngạo, giống như Tường Vi chất vấn là xỉ nhục cao thượng, dám nghi ngờ và người phụ nữ khác mây mưa xe?

      E hèm, nhịn khổ cực như vậy, người phụ nữ bé này lại dám nghi ngờ lòng trung trinh của !

      “Hả? Bồi thường?” Tường Vi lúng túng giật giật khóe miệng, “Hắc Diêm Tước, được tiện nghi còn tỏ vẻ
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 434: Bàn tay ấm áp (2)

      Giọng có nỗi bất lực lại đau khổ, dường như giờ phút này nhớ lại những đau khổ ấy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, Tường Vi nắm chặt tay , đôi mắt trong trẻo dõi theo từng xúc cảm của , như cũng cảm nhận được nỗi đau khổ chôn giấu trong lòng , im lặng, nắm chặt tay , lặng lẽ cho an ủi.

      Hắc Diêm Tước nhắm mắt lại, dùng sức khẽ hít vào hơi, tiếp tục run giọng tiếp, “ sao, đấy, mặc dù ba phát tiết cáu giận lên người cũng chẳng tính là gì, nhưng có ngày, tận mắt thấy… thấy mẹ lên giường với người đàn ông khác! như phát điên xông tới hung hăng đánh người đàn ông giường kia, mẹ chỉ biết ôm đầu khóc thút thít, trừ khóc biết làm gì khác, hận bà ta mềm yếu, dám phản bội ba , quyến rũ người đàn ông khác cùng nhau làm tình!”

      chợt mở toang cặp mắt đầy tia máu, chộp lấy bàn tay , dùng sức mạnh tới nỗi làm đau mà biết, lạnh lùng từ tận xương tủy tản mát ra, mỗi khi nhớ lại cảnh mẹ mình quấn quýt giường cùng người đàn ông khác, luôn hận thể giết chết đôi nam nữ đó!

      “Cho nên hận phụ nữ, cho nên dễ dàng bỏ qua cho phản bội, phải ?”

      Tường Vi cúi đầu thầm, giọng hơi khàn khàn, trách được lần năm năm trước ở nhà Tả Đằng, có vô tình bắt gặp bước từ trong phòng mẹ ra ngoài, mẹ khóc lóc lệ rơi đầy mặt, sau này lợi dụng làm tổn thương Triết, thông qua đó làm tổn thương mẹ . Có thể thấy hận sâu đậm, nên theo đó phản kích cũng nặng nề!

      Tước trầm giọng gật đầu cái, ánh mắt có chút mơ hồ, thể giải tỏa mối bế tắc trong lòng, đưa bàn tay bé mềm mại của tới bên miệng nhàng hôn, “Em có
      [​IMG]




      Chương 435: Lau súng, đừng cướp cò

      “… em, em nhớ là lần đầu tiên gặp ta, là ở trong hành lang… các người…. rất thân mật…”

      màn kia là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhau, hôm nay nhớ lại, lòng vẫn thấy nhói đau, từng có biết bao nhiêu phong lưu, dễ dàng quên được!

      ngưng mắt, ý vị sâu xa nhìn Tường Vi cái, cười khẽ ra tiếng, “Nếu khi đó mà biết gặp em trong cái hành lang ấy, nhất định cầm bó hoa tươi chờ em xuất .”

      Lời tràn đầy đùa cợt, khỏi chọc cười Tường Vi, ra người đàn ông lạnh lùng này cũng có mặt hài hước như vậy, tưởng tượng ra bộ dáng cầm bó hoa tươi lại trong hành lang chờ đợi, si ngốc bật cười ___

      “Ha ha ha… Hắc đại nhân, mà cũng biết đùa sao? năm kia em mới có 10 tuổi, cho dù muốn trâu già gặm cỏ non, khi đó em cũng hơi bị bé quá , nghĩ là bó hoa tươi liền thu mua được đứa bé sao? Nếu như năm em 10 tuổi có thể biết trước cuộc đời về sau, ngày đó, em nhất định núp vào trong góc, xuất trước mặt !”

      đùa, lại làm nghiêm túc lại.

      Đúng vậy, nếu biết trước, gặp người, từ đó về sau cuộc sống vở bi kịch, ai mà chẳng vội vàng né tránh?

      Tước thở dài tiếng khẽ, trong con ngươi dịu dàng gần như muốn hòa tan dung nhan tuyệt sắc của vào trong đó, si mê , có lẽ là ngay từ lúc đứng ban công cầm ống nhòm rình xem , .

      Nhìn khẽ hạ mí mắt, tiếp:

      “Năm đó lợi dụng em, khi đó ta si mê , có thể dùng hai chữ ‘điên cuồng’ để hình dung. Bất kể bảo ta làm cái gì, ta đều ngây ngốc làm, cho dù bán đứng nhà họ Thẩm, ta cũng chẳng nhíu mày lấy cái, tưởng là chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời được ở cùng với . Nhưng mà, ta khỏi ngây thơ tới mức đần độn, làm sao lại có thể coi trọng người phụ nữ họ Thẩm?”

      Tường Vi khỏi phùng má, bất mãn nhìn chằm chằm, cũng là phụ nữ họ Thẩm đấy!

      “Ha ha, dĩ nhiên em là ngoại lệ duy nhất.”

      nhếch miệng, hiền hiền cười tiếng, má lúm đồng tiền nhàn nhạt làm cho tuấn tú như ánh mặt trời, nụ cười quả thực là vũ khí lợi hại nhất, đáy lòng Tường Vi run lên, sớm bị nụ cười ấm áp này thu phục. Hoàng tử Troy… Thân thể dường như hơi bay bổng, như lại lần nữa nhìn thấy nụ cười ấy khi ở Paris, làm cho người ta nhịn được mà đắm chìm…

      em, nhất định là hận thấu !” Tường Vi từ từ cau mày.

      “Đúng , em là người rất cố chấp, có lẽ còn hơn cả . Nếu ta chiếm được, chắc chắn hủy diệt. Nhưng đối với em, thấy thẹn với lương tâm. từng cho ta khoản tiền làm bồi thường, nhưng ta chịu, còn ép cưới ta, thậm chí vác dao đâm bị thương những người phụ nữ có quan hệ ngắn ngủi với , ta giống như kẻ điên khùng biến thái cuồng, cả ngày vây lấy , để yên thân, còn cách nào khác, mới tố giác chuyện của ta, sai người tố cáo cho ta tù.”

      gật đầu cái, đối với của Tường Vi, dám hy vọng mình được tha thứ, dù sao vốn dĩ chấp nhận được cái cách làm người của ta.

      ra … ấy từng như vậy…” hơi bị giật mình, cho là mình hận , chỉ vì ta bị ban cho 10 năm lao ngục. ra là ta từng si tình với như vậy, sâu đậm, thậm chí là… điên cuồng!

      “E hèm, ghen sao? biết có bao nhiêu người phụ nữ tới mức ngừng được!”

      bĩu môi, khẽ cười, người nào thích cũng để trong mắt, duy chỉ có người phụ nữ bé trước mắt này, câu ‘em lên lời làm cho thần hồn điên đảo, thậm chí mất hai chân vì cũng can tâm tình nguyện!

      “Tỏ vẻ! Cũng biết có bao nhiêu người phụ nữ hận kịp!” Tường Vi khẽ cau mày, dám khen tặng tự luyến và tự phụ của .

      “Tất nhiên, hận cũng là bởi chiếm được mà thôi.” kiêu ngạo nhíu mày, “Thế gian chỉ có Hắc Diêm Tước, ấy lại biết thuật phân thân, mỗi ngày phải lo lắng cho người phụ nữ ngu ngốc muốn chết đủ bận rộn, sống với đứa trẻ thành , lúc nào cũng hô hào muốn rời , chỉ thấy mỗi người có gương mặt nghiêng giống Hắc Diêm Tước nghi ngờ ấy và người phụ nữ khác làm tình xe, chậc chậc, làm tình xe, ừhm, nghe thấy cũng tồi, chờ khi em ‘rảnh rỗi’ nhất định phải kéo em cùng nhau thử phát mới được!”

      “Cái … cái gì, ai muốn thử với chứ….”


      Tường Vi bị chế nhạo mặt mũi đỏ bừng, rồi lại nhịn được cong miệng cười, thích nhìn nụ cười của , lần thứ nhất ở Paris, suốt đời này quên được nụ cười của

      Hắc Diêm Tước nhìn vẻ mặt mỉm cười si ngốc của Tường Vi, tròng mắt đen tối tăm lên ánh sáng dịu dàng, nắm chặt tay , trong lòng ngừng dâng lên cảm giác ấm áp, đây chính là hương vị hạnh phúc sao?

      tự tay nhàng vén sợi tóc phất phơ trán , gò má trẳng trẻo hồng hào cực kỳ cuốn hút, là duy nhất của , là người duy nhất xông vào nội tâm . Y như đóa túc có độc, chậm rãi nảy mầm trong lòng , dần dần cắn nuốt cả trái tim linh hồn, khi quay đầu lại, mới phát sớm bị gieo độc tự lúc nào.

      biết, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, bao nhiêu lần làm cho cõi lòng mê muội.

      “Biết , trong quá khứ mỗi lần thấy em vô tội như vậy, luôn tự với mình, thể mềm lòng với em, bởi vì mỗi người nhà họ Thẩm thể có tư cách sống vui vẻ! Nhưng càng ngày em càng biết cách cười trước mặt như thế nào, nụ cười đó như châm chọc có bao nhiêu nực cười, bởi vì bất kể có làm em tổn thương tới thế nào, hành hạ em tới thế nào… khóe miệng em vẫn luôn luôn mỉm cười, như nhạo báng , cho dù có cố gắng bao nhiêu, em vấn sống vui vẻ, chuyện này làm thấy khổ sở… thừa nhận, rất ích kỷ, muốn thấy bất kỳ người nhà họ Thẩm nào được cười!”

      “…” Độ cong nơi khóe môi Tường Vi run run càng lúc càng lớn, như bầu trời thoáng đãng làm người ta phải kinh ngạc, “Em cũng phải là cười nhạo đâu, chỉ là mỉm cười có thể làm cho em trở nên kiên cường hơn, đối mặt với kẻ như ác ma là , khóc thút thít chỉ làm em càng thêm mềm yếu, có thể khống chế mọi thứ của em, nhưng thể nào khống chế em mỉm cười từ trong lòng, đó là khát vọng với cuộc sống, khát vọng và ước mơ với hạnh phúc, hiểu….”

      “Là nụ cười của em, cảm phục . Làm cho nhịn được muốn với em những chuyện cũ chịu nổi này. Vì em là thiên thần của …” Tước kích động, nhịn được nghiêng người về phía trước, cúi xuống hôn cái trán mịn màng của Tường Vi.

      Tường Vi cảm thấy hơi ngứa, khẽ cười. Cái hôn khẽ khàng từ từ dời xuống bên mặt , ánh mắt Hắc Diêm Tước có cuồng thâm mờ nhạt mệt mỏi, nét dịu dàng mặt có chút mệt mỏi uể oải, có lẽ do vết thương đạn bắn, vừa mới tỉnh lại lại nghe được giường bệnh, bây giờ ông trời bắt đầu trừng phạt sao?

      bị thương, nghỉ ngơi cho tốt ! Em sao rồi, cần lo cho em.” đau lòng mệt mỏi, vuốt vuốt cái cằm đầy râu ria của , “Vết thương, còn đau ?”

      lắc đầu cái, cả người tựa vào bên giường, thầm, “Đau lòng, bị người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời dưỡng thai làm cho tức giận rồi.”

      Tường Vi cười yếu ớt gì, cảm giác mệt mỏi của càng lúc càng thêm lên, nằm bên giường , ngủ thiếp rất nhanh. Mặc dù muốn lay tỉnh , việc này có lẽ hơi ảnh hưởng tới vết thương của , nhưng
      [​IMG]

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 436: Trong lòng ngàn mối kết (1)

      Đáng chết, quát khẽ tiếng, hoàn toàn bó tay với ! Khổ muốn chết !

      Nghiêng người ngã xuống giường, rồi kéo chăn đắp kín cho Tường Vi, quần dài còn tụt xuống dưới chân, toàn thân lõa lồ trong khí, nhìn ngắm dục vọng tím hồng chịu kém cỏi của mình, lại phát ra tiếng lầm nhẩm thất bại.

      Tường Vi cố tình nhìn khuôn mặt uất ức của , nhịn được trừng mắt coi thường, “Cố ý? Hắc tiên sinh vĩ đại, cảm thấy em có cái loại ‘kinh nghiệm’ phong phú như thế sao?”

      Huống chi chuyện nam nữ vốn cần khéo léo, chậm bước hay nhanh bước lúc nào cũng đều có thể lau súng cướp cò, chuyện này phải là chuyện mà ‘cỏ non’ như có thể chơi đùa. Vậy mà lúc này vẫn muốn ! Cũng nghĩ xem, là ai làm cho mang thai!

      Hắc Diêm Tước thở dài, bò dậy, : “ vẫn nên tắm vậy!” tiểu tinh rắc rối, cãi cọ với nữa, đợi sinh con rồi, cho biết lợi hại!

      Tường Vi nghiêng người sang, cảm giác trong lòng là kỳ quái!

      lý trí muốn tiếp nhận cái cách xin lỗi này, nhưng thân thể lại hoàn toàn ghét đụng chạm, thậm chí còn say mê trong phản ứng bản năng của mình!

      Theo lý trí nên tức giận, nhưng thực tế là thấy có mấy phần buồn cười. Người đàn ông như vậy, thế mà chỉ sau câu của , liền chọn lựa tự mình vào phòng tắm giải quyết ‘chuyện xấu’ mình chưa giải quyết xong!

      Đột nhiên bản thân lại rất có cảm giác thành tựu, người đàn ông giễu võ dương oai ngày xưa, người đàn ông thoắt cái đè dưới thân tùy ý lăng nhục, hôm nay lại chỉ vì câu của mà lập tức ngừng lại, mặc dù có công lao của bảo bảo, nhưng cũng vì cảm giác thành tựu bé này mà cảm thấy kiêu ngạo!

      Đêm rất thoải mái, cơn gió mát từ ngoài cửa sổ đưa vào, trong nháy mắt, tới tháng năm rồi.

      Chăn phía sau lưng bị nhấc ra, Hắc Diêm Tước trượt vào trong chăn, từ sau lưng Tường Vi vòng tay lỏng lẻo ôm , sau lưng có ấm áp truyền tới, làm cho cảm thấy thoải mái, nhắm mắt lại, muốn ngủ rồi. Nhưng mà, lại có ít mỉm cười lo lắng, có câu, đương lúc tỉnh
      [​IMG]

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 437: Trong lòng có trăm ngàn mối kết (2)

      Chuyện này từng thể chịu nổi, là chuyện cũ chấp nhận được, chẳng bao giờ muốn nhắc lại, sợ làm buồn, cũng sợ càng hận hơn.

      “Ừ…” Lời của đủ làm hiểu, quả nhiên muốn làm như vậy để trừng phạt chính mình. Tường Vi dịu dàng gật đầu.

      Đến gần trong lồng ngực ấm áp của , đôi bên cùng mất năm năm nhạt nhòa như nhau, chỉ là, có Tiểu Trạch làm bạn, nhưng có. So ra, có lẽ khổ hơn , hơn nữa là khi đó đứng tiện.

      “Đừng nghĩ những chuyện khác nữa, nghỉ ngơi tốt , được ?” khẽ.


      “Được!”

      Hai trái tim trong màn đêm ấm áp này, nhờ càng lúc càng gần, giống như từng hai cục nam châm từng đẩy nhau, sau bao nhiêu năm lưu lạc nơi địa cầu, cuối cùng cũng bắt được lực hấp dẫn của nhau, càng lúc càng tới gần…

      Sáng sớm ngày thứ hai, khi Tường Vi trở mình tỉnh dậy, ấm áp sau lưng chuyển lạnh, Hắc Diêm Tước rời giường làm từ khi còn say giấc.

      Tường Vi ngồi dậy từ giường, vén mấy sợi tóc xõa xuệ, vừa khéo nhìn thấy chính mình trong chiếc gương trang điểm đối diện, hai gò má hồng hào buổi sớm, đôi mắt lười biếng giống như quen bị nuông chiều xinh đẹp và quyến rũ, mái tóc lười nhác rũ bờ vai, kinh ngạc…

      Bóng người hiển ràng trong tấm gương kia, là sao? chưa từng nhìn thấy bản thân quyến rũ như vậy, khi nhấc tay nhấc chân, có hương vị điềm nhiên an bình, thậm chí giữa đôi lông mày là nụ cười mờ ảo, ngay cả chính cũng thấy kinh ngạc, đây chính là tư thái của những người đắm chìm trong hạnh phúc sao?

      che miệng cười tiếng, lộ ra dịu dàng tuyệt mỹ.

      “Tường Vi tiểu thư, xin hỏi tỉnh chưa?” Ngoài cửa truyền tới giọng người giúp việc.

      “À, vào .”

      , đây giống như ‘bài tập’ phải làm mỗi sáng.

      Bởi vì nguyên nhân mang thai, Hắc Diêm Tước đặc biệt dặn dò người giúp việc mỗi sáng phải hầu hạ rửa mặt, tất cả mọi người
      [​IMG]

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 438: Trong lòng có trăm nghìn mối kết (3)

      Tường Vi ….

      Triết Dã mắt miệng khô khốc, ta quên được sao? ta từng đau khổ thời gian rất dài, mới quyết tâm buông bỏ người này, dù sao tồn tại của , gián tiếp nhắc nhở thất bại của ta.

      “Đứa ngốc, cảm ơn với em gì chứ? Em chỉ tiếc thương thế mình chưa khỏe, thể hầu hạ bên cạnh .” Mỹ Nhi nâng cái tay đeo găng lên, nhàng vuốt ve dung nhan tuấn lãng và dịu dàng của Triết Dã, ra đâu phải ta chưa từng tìm kiếm hình bóng Tước từ dung nhan này?

      “Mỹ, là làm em tủi thân. Em nên biết ra ‘Ny Thường’ ở Nhật Bản còn được như trước nữa, gần như là chỉ còn lại cái vỏ trống. Mấy năm nay nhà Tả Đằng sớm bị thất bại thảm hại, cho dù là vậy, em vẫn nguyện ý theo cảm động còn kịp nữa là….”

      Cho người ấm áp, đừng cho lúc người ta chảy mồ hôi, đưa dù trong cơn mưa, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Mỹ Nhi ghét bỏ ta rơi xuống ngàn trượng, ngược lại lặng lẽ đứng sau lưng chống đỡ cho ta, là làm cho ta cảm động.

      “Shh..h..h” Mỹ Nhi che môi Triết Dã lại, dịu dàng hôn lên, cọ sát lẫn nhau hồi lâu, ta thở gấp, “ cho lại những lời khách khí, biết ?”

      Triết Dã nâng khuôn mặt trát phấn dầy cộp nặng nề của ta lên, mặc dù thanh lệ thoát tục như Tường Vi, nhưng đây mới là gương mặt thuộc về ta, “Hy vọng vết thương của em nhanh tốt lên, muốn cùng em tạo ra kỳ tích khác cho ‘Ny Thường’!”

      ký tích khác? Mỹ Nhi nhướn mày, trong lòng thoảng qua tia vui, “Có thể tạo nên kỳ tích chỉ có…” Trong lòng lên cái tên Tường Vi.

      “Tường Vi, nghi ngờ chút nào, năm đó ấy dùng vở kịch ‘Mạn Đà La đẫm máu’, đêm nổi tiếng, đối với ‘Ny Thường’ thậm chí là với cả châu Á và thế giới mà , đều là kỳ tích!”

      Nhớ tới oanh động năm đó, trong mắt Triết Dã lóe ra ánh sáng trong suốt, ta của khi đó, mặc dù chỉ có thể nhìn đêm đó mà cất… , nhưng vẫn bị vở kịch phấn khích của Tường Vi làm rung động sâu sắc, chỉ tiếc sau đó màn Tường Vi bị rơi xuống đất kia, bị người của Hắc Diêm Tước bưng bít,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :