[Ngôn Tình - Hiện Đại] Anh Yêu Em, cô gái hư [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngô Vỹ

      Ngô Vỹ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      Tên tác phẩm: ẤY ĐÁNG ĐỂ TÂM
      Tên tác giả: NGÔ VỸ (Bút danh)
      Thể loại: Ngôn tình, Truyện Teen, Đại

      - Nếu các bạn mang truyện sang nơi khác (web, page,...) vui lòng giữ nguyên vẹn văn bản, chỉnh sửa, thay đổi nội dung truyện <3 !!

      Chương 2 (phần 3)


      HÔN NHÂN DƯỚI ĐẤT CHUI LÊN

      Tiết 5 trôi qua, tiếng chuông tan trường cũng reo lên.

      Chim bay thành đàn.

      Mây trôi thành dòng.

      Bước xuống bậc thang nhẵn nhụi, lòng tôi nhói đau khi phải thừa nhận rằng mình để vụt mất học bổng dành cho học sinh ưu tú toàn diện...

      Bắt gặp bóng ngồi phía cuối bậc thang, tôi gượng cười:

      - Chưa về à ?

      Linh Đan đưa cặp cho tôi, đoạn:

      - Chưa, tao quen về mà có mày !

      - Ừ ! - Tôi gượng gạo. - Về thôi ! Tao trễ giờ làm mất !

      Linh Đan như thấu được nét miễn cưỡng của tôi cũng như nỗi buồn đau đáu trong lòng, cao giọng bày cho tôi cách giải quyết:

      - Về chuyện hạnh kiểm, Vương Minh Kỳ chắc chắn giúp được mày !

      Tôi ngừng bước. Lưng vẫn hướng về phía Linh Đan. Thâm tâm tôi loé lên ánh sáng cứu thế. Nhưng cũng vụt tắt ngay sau đó. trợ giúp của , tôi vốn cần.

      Tôi cùng Linh Đan lê bước con đường phố A quen thuộc. Bên cạnh, Linh Đan cũng chẳng gì. hiểu tôi là người nghe lần là hiểu. cần phải nhiều.

      Chiều tà.

      Bóng cây rợp đường.

      Dòng người vẫn hối hả.

      Sky Bar hôm nay đột nhiên vắng tanh. Tôi lờ mờ nghe chị quản lí thông báo hôm nay Sky Bar được bao trọn nhưng tôi vẫn phải làm. Trầm trồ nghĩ ngợi, muốn bao trọn Sky Bar này trong tiếng, phải mất đến chục triệu đồng. Ấy vậy mà có người bao trọn cả tối. Đúng là người này có gì ngoài điều kiện mà.

      Tiếp tục công việc quét dọn của mình. Tôi lau từng chiếc ly sứ, ly thuỷ tinh cao cấp treo ngược trần quầy. “Ding” tiếng - chiếc chuông ngoài cửa vào reng lên báo hiệu có người vào. Tôi vội cất giọng mà quay về phía cửa:

      - Xin lỗi quý khách, hôm nay chúng tôi được bao trọn. Hẹn quý khách ngày mai.

      - Là tôi bao trọn đấy ! - Giọng quen thuộc vang sau tai tôi.

      Quay mặt lại nhìn, tôi nhận ra đó là Vương Minh Kỳ. ta vận chiếc áo thun trắng đơn giản, ngực có cái đầu lâu đen tựa tựa chiếc áo cao cổ của tôi, khoác ngoài cái áo sơ mi trắng. Quần jeans sẫm màu.

      Con người này, đúng là tiền thiếu. Chỉ hơn tôi có hai tuổi mà tài sản của bằng ba đời tôi làm lụng. Làm tiếp công việc của mình, tôi chà xát bề mặt chiếc khăn lông cao cấp trong tay lên thành chiếc ly cao cấp kém.

      Minh Kỳ ngồi xuống ghế bên cạnh tôi. Lặng lẽ nhìn tôi làm việc. Tôi thừa biết dù đảo mắt sang . Tôi xấu hổ cũng xấu hổ rồi, thẹn quá hoá giận cùng rồi, giờ tôi giữ được bình tĩnh vốn có của mình, ánh mắt lười nhác, tay lau kĩ càng.

      cũng quỡn ! Bao trọn đêm của Sky Bar, chỉ để nhìn tôi làm việc ! Trong lòng tôi xuất mớ hỗn độn. Thực hiểu nghĩ gì nữa ! Tính bày trò gì đây ? Đừng có với tôi việc này chỉ đơn giản là ! Nghe sến rện sao ấy !

      Loay hoay nhẩm xem còn việc nào chưa làm, tôi vừa điểm lại từng công việc .

      - Em làm xong việc hôm nay rồi ! - cất tiếng.

      Tôi đưa mắt sang . Im lặng đáp. nhàng bước vào quầy bar, đặt mông xuống ghế ngồi nghỉ. Chờ hết giờ làm.

      Giờ tôi mới để ý sau hồi lâu bận bịu: hôm nay bar chỉ có mình tôi làm, Dương, chị quản lý, hơn chục đồng nghiệp mặt mũi tăm hơi đâu thấy. Quán bar chỉ có tiếng nhạc du dương được bật từ trước... nhàng... ểm ả...

      - Phiền em ly cooktail mật ong ! - nhìn tôi dịu dàng.

      Tôi cũng nhìn , bắt gặp đôi mắt màu hổ phách đẹp tuyệt, tim tôi “Thụp” tiếng. đúng là đẹp trai nha ! Càng nhìn càng muốn rời mắt ! Tôi lần nữa lại loạn nhịp tim vì .

      Lấy chiếc cốc sành cao cổ từ khay, tôi đặt xuống bàn rồi nhanh chóng pha chế cooktail theo ý . Động tác tôi hơi vụng về, vì việc pha chế vốn là của Dương mà ! Cũng may tôi học lỏm pha chế vài món. Nếu chẳng biết trả lời sao đây !

      Đẩy ly cooktail đến trước mặt , tôi kèm nụ cười chuyên nghiệp:

      - Chúc ngon miệng !

      lộ vẻ bất mãn trước câu của tôi. Tôi cũng chẳng quan tâm bất mãn hay . Tôi chỉ làm hết giờ rồi về thôi ! Tay chống cằm, tôi tiếp tục thơ thẩn nhìn ra ngoài phố ngập ánh đèn.

      - Em có gì muốn tôi giúp đỡ sao ? - chợt hỏi.

      Tôi thừa biết chuyện Linh Đan có liên quan tới . Linh Đan chưa bao giờ đề nghị giúp đỡ của ai cho tôi. là cậu ấy đích thân giải quyết, hai là cùng tôi giải quyết. Chiều nay nghe nhắc đến Minh Kỳ, đáy lòng tôi nhói lên tia hụt hẫng. Cảm giác giống như người bạn thân bấy lâu bị mua chuộc mất vậy... Tôi cũng chắc chắn Minh Kỳ biết chuyện của tôi rồi !

      Mắt tôi vẫn hướng ra phố, miệng chép chép trả lời :

      - Ờ, đúng là tôi có chuyện, nhưng cần giúp đỡ !

      Minh Kỳ có vẻ thất vọng. Tôi biết thế là vì tôi nghe thấy tiếng thở dài của . Tôi cũng muốn để tâm nữa. Tôi vẫn hướng mắt ra phố...

      - Nếu hạnh kiểm của em đạt loại tốt, học bổng học sinh ưu tú toàn phần ...

      - Vụt mất ! - Tôi lạnh lùng ngắt lời .

      Thấy thế, Minh Kỳ thở dài.

      - Em cam tâm để hạnh kiểm mình bị ra gì đánh giá sao ? Học bổng bấy lâu nhọc công phấn đấu vì ra gì mà vụt mất sao ? - Minh Kỳ hắng giọng với tôi.

      ta cứ như tức giận thay tôi vậy ! Hạnh kiểm này giống như hạnh kiểm của ta vậy ! Học bổng này giống như học bổng của ta vậy ! ta giống như đứng vào vị trí của tôi mà tức giận vậy !

      Tôi cười hiền hoà với ta, nhàng :

      - Có số việc, chúng ta buộc phải chấp nhận ! phải vì chúng ta cam tâm, mà là vì chúng ta có khả năng !

      xong, Bội Trân lại hướng mắt ra phố ngập ánh đèn. Minh Kỳ thấy thế nhen nhói trong lòng. muốn giúp nhưng cũng muốn thông qua chuyện này, có thể ra điều kiện với : bắt đầu để tâm đến dù chỉ chút ! Vả lại cũng muốn có ấn tượng tốt với chút.

      - Em có khả năng nhưng em tính nhờ vả người có khả năng sao ? - Minh Kỳ thấp giọng. Ý ám chỉ ta là người có khả năng đó.

      - Nhờ ? Tôi cũng từng có dự tính ! - Tôi đáp hờ hững. - Nhưng nhờ chắc chắn phải trao đổi gì đó !

      mở to mắt trước tinh ý của tôi. nhận ra rằng tôi có thể nhìn thấu . Tôi đâu có ngốc như vậy. Nhờ giúp đỡ khác gì trao đổi điều kiện với . là thương nhân mà. Thấy vậy, cũng vào thẳng vấn đề:

      - Em hãy để tâm đến tôi chút !

      - Để tâm đến ? - Tôi hỏi lại. - Điều kiện đơn giản vậy thôi sao ?

      Minh Kỳ cười, giọng trầm ấm:

      - Ừ, đơn giản vậy thôi !

      Tôi đắn đo suy nghĩ, để tâm đến chút ? Chắc cũng chỉ giống như quan tâm Linh Đan nhỉ ? Nhưng nếu đơn giản như vậy, có hợp với tay lão làng của giới doanh nghiệp như ?

      Thấy tôi đăm chiêu, bồi thêm câu:

      - Tôi muốn em cưới tôi mà có tình cảm. Em hãy quan tâm tôi chút kể từ bây giờ, tôi chắc chắn khiến em rung động !

      Tôi được phen ngạc nhiên. cũng nghĩ đến chuyện này giống tôi sao ? vừa bảo khiến tôi rung động đó sao ? Tôi nhất thời kìm được bất ngờ, “Ah ?” tiếng.

      vẫn cười hiền, nở nụ cười ma quỷ quyến rũ trước mắt tôi. Đôi mắt có vẻ trong trẻo hơn, con ngươi màu hổ phách bị sương mù che lấp, trông rất mĩ miều. Tôi còn thơ thẩn, đột ngột má tôi ấm nồng. đặt môi mi lên má tôi cái. nhàng mà dứt khoát.

      - Làm cái gì á ? - Tôi vội đẩy ra, hai tay vội che gò má đỏ lựng.

      - Mi má cái ! Coi như tạm ứng cho vụ hạnh kiểm. - trơ tráo.

      Tôi ngạc nhiên, tự nguyện giúp tôi à ? Tôi còn chưa đồng ý điều kiện của kia mà ? Đôi mắt tôi đảo lên người , thăm chừng xem có gì bất ổn ?

      - Tôi vẫn chưa đồng ý điều kiện của ? - Tôi buông câu lạnh lùng.

      nghe thế cười. Tay đặt đầu tôi, xoa nhè nhưng cũng đủ làm mớ tóc mái trở nên lù xù. hết sức tình cảm:

      - Bây giờ em để ý tôi chút rồi ! Tôi cũng tạm ứng rồi ! Sao có thể giúp em ?

      Tôi đỏ mặt ngẩn đầu nhìn . Gương mặt quá đổi hoàn mĩ. Biệt danh “nam thần” đúng là hợp với . Ánh mắt giết người bằng cái đối mắt khi làm việc và ánh mắt dịu dàng ôn tồn như bây giờ... Đúng là khác nhau trời vực ! loại làm người ta muốn né cũng được, loại lại khiến người ta muốn rời cũng nguôi.

      - Cám ơn ! - Tôi mỉm cười hạnh phúc. - Sau khi nhận được học bổng, tôi báo đáp !

      Tôi yên lòng khi học bổng ưu tú toàn diện lần này bị vụt mất ! Trong cuộc đời tôi, tôi cố gắng rất nhiều cho mục đích đề ra. Những mục đích của tôi đa số liên quan đến tiền như học bổng và tiền thưởng. Vì nó, tôi bỏ công học tập và làm việc ngừng nghỉ. Tôi cũng chẳng ngại tôi luyện các kỹ năng ghi nhớ hoặc giao tiếp, phong cách làm việc chuyên nghiệp để phục vụ cho bản thân.

      Đáy lòng tôi ánh lên tia tin tưởng tuyệt đối. Tôi cũng biết nó dựa vào đâu mà nhen lên như vậy ! Vì chăng ? người vẹn toàn như , cũng đủ vững chắc để dựa vào, nhỉ ? Tôi mơ hồ mở miệng :

      - giúp tôi bằng cách nào ?

      Minh Kỳ nghe thế, chỉ cười mà , ôm tôi vào lòng, quá nơi cũng quá chặt. Tai tôi áp vào ngực Minh Kỳ, nghe được nhịp tim rất . Từng nhịp, từng nhịp. trái tim đầy sức sống !

      Trái tim tôi cũng đập liên hồi vì . đối tốt với tôi như vậy, tôi có muốn ghét như lúc đầu cũng thể ! quá đỗi hoàn hảo rồi ! Tôi thể giữ tim mình bình ổn được nữa!

      Trong vô thức, tôi lặng lẽ đẩy ra, ngượng ngùng :

      - Đừng có thân mật với tôi ở chỗ làm chứ !

      Đáy mắt Minh Kỳ chuyển ranh ma, hỏi lại tôi:

      - Ở chỗ khác được à ?

      - ! - Tôi dứt lời, gương mặt tôi đỏ chín như quả cà. - Đồ háo sắc !

      Minh Kỳ thấy mặt tôi cùng màu với máu liền bật cười. cười ha hả. Tôi ngượng đỏ cả mặt, vừa ngượng vừa tức. Cảm thấy giống như mình bị trêu ghẹo !

      - Tôi háo sắc. Tôi chỉ háo em thôi. - Minh Kỳ cong môi thành hình trăng khuyết.

      Ah ! Tôi thể giữ bình tĩnh với cái tên này mà ! Cắn răng cắn lợi, tôi gục mặt xuống bàn. Tóc tôi phũ xuống che kín từng góc mặt. Màu đỏ má cũng đập vào mắt nữa ! Tôi vẫn chịu khuất phục mà bất khả kháng như thế, mạnh miệng câu:

      - Nếu giải quyết ổn thoã đừng hòng tôi thích !

      Minh Kỳ mỉm cười, tay lại xoa đầu Bội Trân, im lặng thưởng thức tiếp ly cooktail. Vị mật ong ấm nồng cổ họng. di mắt ra phố, ném cái nhìn xa xăm.

      Dòng người thưa thớt dần.

      khí càng ẩm dần.

      Chiếc đồng hồ điện tử cũng nhấp nháy. Tan làm.

      Tôi ngồi dậy vào trong phòng thay đồ của quán bar. Yên lặng tráo đồ cơ thể với đồ trong ngăn tủ thép nhắn. Vẫn là chiếc áo cao cổ, hơi rộng màu trắng, ngực có điểm cái đầu lâu đen.

      Thay đồ xong, tôi ra ngoài đuổi về:

      - Quán đóng cửa rồi ! Về !

      Nghe thấy giọng lanh lảnh của Bội Trân, Minh Kỳ đứng dậy. Lãnh đạm rời khỏi ghế, tiến ra ngoài cửa vào.

      Thấy ly cooktail sạch nhẵn, úp ngược giàn phơi, đoán rằng Minh Kỳ động tay rửa ly, mắt thoáng ý nghĩ phức tạp.

      Bên ngoài, Minh Kỳ suy nghĩ việc giải quyết bà Phủ đó. Nếu làm theo cách của đơn giản, đuổi thẳng bà ta bằng đoạn băng ghi hình nhục mạ học sinh, khiến bà ta có cơ hội hành nghề giáo viên nữa ! Nhưng nếu làm vậy, đối với người có tình có nghĩa như Bội Trân, chấp nhận ! biết chắc là như thế ! Dù sao bà Phủ cũng dạy Bội Trân, người ta có câu: “ chữ là thầy, nửa chứ cũng là thầy”. Bội Trân nỡ tuyệt đường sống của bà già trung niên sắp về hưu như vậy.

      Lặng lẽ móc ra gói thuốc. Lấy điếu ngậm vào miệng, chợt ngừng lại. Trong tiềm thức , hình ảnh Bội Trân chịu được khói thuốc mà sặc sụa loé lên. Nếu người có mùi thuốc khác gì chịu được ? Nghĩ vậy, Minh Kỳ vất cả gói thuốc lẫn hộp quẹt vào thùng rác công cộng bên cạnh con hẻm.

      Hành động này của vô tình lọt vào mắt Bội Trân. Sau khi dọn dẹp sơ lại quán, khoá cửa kỹ càng rồi bước ra khỏi cổng sau. Chứng kiến hết cảnh Minh Kỳ định rít điếu thuốc, rồi đột ngột dừng lại, rồi vứt cả bao , trong mắt tràn ngập ánh cười, từ từ bước đến bên cạnh Minh Kỳ.

      - Lại đưa tôi về à ? - Tôi hỏi, mắt nhìn con Lamborghini màu bạc quen thuộc.

      Minh Kỳ mỉm cười gật đầu, tay mở cửa xe cho tôi. Khung cảnh cứ như hoàng tử đón lọ lem vậy. Hai má tôi bất giác hồng hào. Tôi nhanh chóng yên vị ghế phụ thân quen.

      Con siêu xe màu bạc lướt trong màn đêm lạnh sương.

      Ngoài trời rất lạnh.

      khí ẩm sương.

      Trong xe rất ấm.

      Ấm nồng hạnh phúc của hai con người tài hoa.

      Trong đầu tôi chợt vụt qua ý nghĩ muốn ở cạnh - Vương Minh Kỳ.

      Chiếc siêu xe đỗ trước căn trọ nhắn. Minh Kỳ vội bước xuống xe, vòng qua hông và mở cửa xe cho tôi. ta vẫn ga lăng như vậy, vẫn quyến rũ như vậy. Tôi từ tốn xuống xe, tay lấy chìa khoá mở cánh cửa cũ. Trong lòng bỗng nhen lên mong muốn chuyện hôm qua lập lại: Minh Kỳ ôm tôi.

      Tôi bị chập mạch hay sao chứ ? Tự nhiên có ý nghĩ đó ! Đúng là ngu ngốc ! Tôi kìm lòng dặn mình được trông đợi bất cứ cái gì từ người khác. Ý nghĩ vừa rồi cũng thoắt mất tăm.

      Giọng Minh Kỳ trầm ấm sau lưng tôi:

      - Còn 28 ngày nữa là đến lễ cưới của chúng ta đấy !

      Tôi giật giật mắt, quay đầu về hướng ta. Môi mấp máy, chưa kịp mở miệng ta giành:

      - Tôi thích em ! Nên em hãy mau chóng thích tôi nhé !

      Gương mặt Minh Kỳ rất bình ổn ra câu đó. Toàn bộ cử chỉ, nét mặt hầu như chẳng có gì thay đổi. Chỉ có đôi gò má là ửng hồng. Tôi ngượng ngùng trước bộc bạch trắng trợn đó của ta. đoái hoài tới câu đó, tôi giọng:

      - Khuya rồi ! Về !

      Trong thâm tâm tôi dường như có chút chấp nhận chuyện đại này ! Tôi nhận ra mình cũng thích thích ta. Tôi dám chắc chắn nhưng ít ra, tim tôi vì ta mà chệch nhịp mấy lần.

      Đầu tôi bỗng có vật gì đó nóng hổi đặt lên. Minh Kỳ đưa tay xoa đầu tôi. tước đứt sợi thun tôi búi tóc, khiến mớ tóc vốn gọn gàng của tôi buông xoà xuống. mỉm cười:

      - Đúng như tôi nghĩ ! Em xoã tóc trông rất xinh đẹp !

      khen tôi ! Lần đầu tiên trong đời, ngoại trừ mẹ tôi, giờ đây có người con trai khen tôi xinh đẹp. Tôi bất giác đỏ mặt. Tay tôi hất tay , cố lạnh lùng quay vào trong căn trọ, miệng quên :

      - Biết rồi ! Về !

      Minh Kỳ thấy tôi có vẻ phục, nhịn được nở nụ cười mãn nguyện. Quay gót lên xe. Miệng léo nhéo đằng sau:

      - Ngủ ngon ! Mai gặp !

      Tôi nghe, vội đóng cửa lại.

      Tôi bắt đầu dẹp tư tưởng động lòng vì trai mà bắt tay vào dọn dẹp sơ nhà cửa. Vừa làm, tôi vừa nhớ lại nội dung bài hôm nay học. Như thế, tôi tiết kiệm được khối thời gian để học bài.

      Sau nửa tiếng đồng hồ, mọi việc đâu lại vào đấy. Căn trọ nhắn của tôi được bố trí gọn gàng, sàn bụi. Tôi ngồi vào chiếc bàn học cạnh cửa sổ. Tay lật sách. Mắt đọc lách. cách nhanh chóng, tôi lưu toàn bộ nội dung trong sách vào đầu, chuẩn bị cho tiết học ngày mai.

      Xong việc, tôi trải chiếu, đắp chăn rồi chìm vào giấc ngủ.

      Ngoài trời bắt đầu những cơn mưa phùn.

      khí bắt đầu ẩm ướt.

      Tiết trời chuyển lạnh hơn.

      Trong chiếc chăn ấm áp sờn, tôi đánh giấc ngon lành.

      Cũng thời điểm đó, có ánh đèn trong căn phòng của căn dinh thự nằm ở ranh giới giữa thành phố S và thành phố A vẫn sáng. Trong phòng là chàng thanh niên cao mét tám, ngồi nghiêm nghị rà soát lại đoạn băng ghi hình.

      Nhấc chiếc di động, lạnh lùng cất giọng:

      - Huỷ buổi họp sáng mai ! Tôi có chuyện cần làm ở trường ! Bảo với các cổ đông rằng họ có thể ngủ thêm chút.

      Đầu dây bên kia bất ngờ nhưng mau chóng “Vâng dạ”. Chàng thanh niên cầm cốc cà phê capuchino quen thuộc, nhấp từng ngụm. Cảm giác đầu lưỡi hơi đắng chát.

      - Bà Phủ, bà thoát được hay còn nhờ vào lòng tốt của Bội Trân rồi ! - Vương Minh Kỳ cười nhàn nhạt.

      Về phía người vừa nhận lệnh của Tổng giám đốc Vương ở đầu dây bên kia, sắc mặt chín phần bất ngờ, phần thú vị. Làm việc cho Tổng giám đốc Vương lâu nay, Phùng Lương chưa bao giờ thấy đại boss của mình huỷ chuyện công để lo việc tư như lần này. Nghe Minh Kỳ có việc cần làm ở trường, cộng thêm việc chuẩn bị lễ cưới cho trước kia, Phùng Lương có thể nhìn thấu được rằng: Minh Kỳ tiếp viên ở Sky Bar - nơi nhận được hai từ “Bạn học !” xuề xoà của Kỳ.

      Phùng Lương vốn là người tinh ý. Kỳ , hiểu mười. Cùng lớn lên với thiên tài bẩm sinh như Kỳ, ta cũng có chút ảnh hưởng: làm việc dứt khoát, con mắt nhạy bén, các kỹ năng cần thiết đều được tôi luyện, chỉ riêng cho việc kinh doanh...

      Nhấc máy điện thoại, Lương gọi cho Minh Long. Chàng trai tên Minh Long này nghe được việc Kỳ huỷ buổi họp sáng mai kém phần ngạc nhiên nhưng cũng chỉ “Vâng dạ” làm theo lời của Lương: báo cho Hắc Long huỷ buổi họp sáng mai, đồng thời tìm Bạch Long thương lượng tổ chức và trang trí lễ cưới.

      Đêm khuya.

      Những nhân tài tú vẫn lật đật làm việc, phục vụ đại boss.

      Sáng sớm hôm sau.

      Chiếc đồng hồ báo thức “Reng” tiếng lanh lảnh quen thuộc.

      Tôi tỉnh giấc, gấp mền gọn gàng, xếp chiếu dựng ngay ngắn. Trí óc tôi sáng nay hoàn hoàn trống rỗng. Cả đêm qua tôi chỉ nghĩ đến chuyện kết hôn với . Ah... chết tiệt, tên này ! Tôi mặt thờ thẫn vào trong nhà tắm. Bên tai bỗng nghe tiếng ga xe hơi. Tai tôi giật giật.

      - phải lại đưa tôi học đó chứ ? - Miệng mớ kem đánh răng, tôi nghĩ thầm.

      Cũng chẳng thiết ngó ra cửa sổ, tôi nhanh chóng thay đồng phục, soạn cặp sách, mở cửa đến trường. Cuối cùng suy nghĩ của tôi vẫn đúng. Chiếc Lamborghini Veneno màu bạc đỗ trước cửa căn trọ. Người đứng tựa chiếc siêu xe đắt đỏ đó nở nụ cười rất chi là mê hồn với tôi.

      - Chào buổi sáng ! - Minh Kỳ mỉm cười.

      - Lại đưa tôi đến trường ? - Tôi hỏi lại, bỏ qua nụ cười đó.

      Minh Kỳ mở cửa xe cho tôi, gương mặt ta sáng ngời. Tôi có chút cảm động với hành động này của ta. Nghĩ lại, ta đúng là soái ca hoàn hảo, quan tâm tôi từng li từng tý. Thoáng ngượng ngùng, tôi bước vào trong xe, tự thắt dây an toàn, ngồi ngay ngắn ở ghế phụ.

      - từng làm những việc như thế này với người bạn trước à ? - Đợi sau khi ta lên xe, tôi lên tiếng hỏi. - Thao tác điêu luyện .

      Minh Kỳ như đứng hình trước câu hỏi của . ta từng làm những việc như thế này với người bạn trước ? Lần đầu tiên trong đời, đem lòng thích người. Và người đó là ! lấy đâu ra “người bạn trước” chứ ? Minh Kỳ cười khổ giải thích:

      - ! Đây có lẽ là lần thứ ngàn, trăm hay triệu gì đó tôi mở cửa xe cho . Nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi đón , chở .

      - phải chứ ? - Tôi lơ đễnh đáp. - tiếp xúc biết bao mỹ nhân, vậy mà lần đầu chở con sao ?

      Minh Kỳ thấy tôi có vẻ châm chọc, cảm thấy thái độ của tôi xấc xược hay sao đó, mà tay kéo cằm tôi, quay hẳn mặt tôi về phía .

      - Nghe này bé ! Đừng có ý định châm chọc tôi như thế ! - gằn từng tiếng. - Nếu ! Tôi bịt miệng em lại đấy !

      Tôi vừa tính ăn thua đủ với , đột nhiên nhớ đến lần trước : “Bịt miệng bằng môi” môi tôi đóng chặt. Chẳng thốt lời nào. Im ỉm chịu đựng. Thấy thái độ ngoan ngoãn của tôi, nhoẻn miệng cười. Gương mặt lộ vẻ hài lòng.

      Tôi chẳng muốn thua , liếc ngang liếc dọc bâng quơ, dọ ý khiêu khích:

      - Lái xe chứ ! Chẳng phải đến đây để đón tôi sao ?

      Vừa có chút hài lòng gương mặt, đáy mắt Minh Kỳ nhen lên chút gì đó nóng bỏng. nhìn tôi với đôi ngươi màu hổ phách mờ mờ, đục đục sương.

      - Tôi có nên bịt miệng em ngay bây giờ ? Có vẻ em chẳng bao giờ chịu thua tôi nhỉ, bé ? - Mắt càng nhìn càng nguy hiểm. Tôi bất giác rùng mình.

      Tôi vẫn ấm ức lắm ! Tôi chẳng muốn thua chút nào ! Vừa định mở miệng cãi lại môi phủ lên môi tôi. Tôi tráo trân hai con mắt.

      Cái hôn buổi sáng kéo dài được bao lâu. rời môi tôi, cười đắc ý:

      - Trân Trân này ! Thế giới của tôi, nụ hôn đơn thuần chỉ mang ý nghĩa chào hỏi. Vì thế biết bao nhiêu lần tôi phải mi má các thay vì hôn họ. Đây là lần đầu tiên tôi hôn người đấy, có biết ?

      đưa tay nhéo mũi tôi trong lúc mặt tôi vẫn ngây ngốc. Não tôi tại hoàn toàn phẳng. thể suy nghĩ được cái gì cả !

      - Làm cái gì vậy ? - Tôi tức giận lấy tay lau môi, mặt đỏ lựng vì xấu hổ. Ôi nụ hôn đầu tiên của đời tôi ! - điên à ?

      thấy vậy liền cầm lấy tay tôi ngăn cho tôi lau những ẩm ướt mà vừa mới tạo môi. đưa tay tôi lên miệng, nhàng đặt nụ hôn, như muốn xoa dịu tôi. Đôi mắt màu hổ phách ấy giương lên nhìn tôi, kèm câu bá đạo:

      - Em thừa biết trong giới của tôi, tình bắt đầu nhanh thế nào mà ? Tôi chỉ ôm em, hôn em là còn chậm cho em đấy !

      Máu tôi dồn lên não, khiến màu da chuyển nốt sang màu máu. Giựt tay ra khỏi tay , tôi tức giận tuôn tràn:

      - Chậm chậm cái con mắt ! Thế giới của nó là cái đinh gì tôi cần biết ! ở trong thế giới của tôi ! có quyền hành xử như ở thế giới của gì gì đó !

      Minh Kỳ nghe thế mắt sáng lên, miệng mấp máy hỏi lại:

      - Tôi ở trong thế giới của em ?

      Tôi nghe vậy sực tỉnh. Tôi quá kích động nên thốt ra những gì mình nghĩ trong chốc lát, tôi ngờ lại để ý kĩ từng lời của tôi như thế. Trong lúc lúng túng biết trả lời ra sao, đột nhiên lên tiếng:

      - Em tuyên bố quyền sở hữu tôi sao ?

      Nghe vậy tôi càng tức giận thêm nữa ! Quyền sở hữu cái gì chứ ! tính thốt ra câu đó mặt tôi bị vùi vào ngực .

      - Làm cái...

      chưa dứt câu, tôi bắt gặp đôi mắt chứa chấp vẻ thèm khát của . Tôi biết tình ở thế giới rất nhanh. Phải là siêu tốc ! Nếu có hôn trước ngày gặp mặt, ngày hai kết hôn, ngày ba động phòng. Còn nếu bị sắp đặt trước ngày ôm ấp, ngày hai hôn hít, ngày ba lên giường mất rồi ! Có khi dồn cả trong ngày ấy chứ !

      Thấy tình hình ổn ! Tôi thực chẳng muốn hôn thêm lần nữa ! Nhanh chóng cúi mặt xuống tránh né ánh mắt , mặt tôi lại vùi vào ngực , yếu ớt cất tiếng:

      - Lái xe ! Trễ bây giờ ! - Đây là cách tốt nhất tôi có thể nghĩ ra trong lúc này để tránh cái hôn 99,99% sắp đến.

      Thấy bộ dạng bất lực mà cứng đầu của tôi, Minh Kỳ bất giác thở dài, mỉm nụ cười ma lực. ta nhìn tôi cách chứa chan tình cảm. Tôi xụ mặt quay ra ngoài cửa. Hai tai vẫn ửng đỏ.

      nhấn ga, phi chiếc Lamborghini đến trường. Đáy mắt lơ lửng vẻ hài lòng.
      -----
      #Ngô_Vỹ update chương mới sớm nhất có thể

      - Các bạn hãy comment và share để ủng hộ người update <3

      - Các bạn có thể theo dõi #Ngô_Vỹ để cập nhật chương mới nhất theo thứ tự newest hoặc oldes tại https://cungquanghang.com/members/ngo-vy.39488/ <3
      Last edited: 22/6/16

    2. Ngô Vỹ

      Ngô Vỹ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      Tên tác phẩm: ẤY ĐÁNG ĐỂ TÂM
      Tên tác giả: NGÔ VỸ (Bút danh)
      Thể loại: Ngôn tình, Truyện Teen, Đại

      - Nếu các bạn mang truyện sang nơi khác (web, page,...) vui lòng giữ nguyên vẹn văn bản, chỉnh sửa, thay đổi nội dung truyện <3 !!

      Chương 3 (phần 1)


      RA MẮT VƯƠNG GIA

      Buổi sáng hôm nay trong vắt.

      khí có phần lạnh hơn.

      Dòng người vẫn hối hả.

      Người ngồi bên cạnh vẫn tràn đầy thương.

      Chiếc xe đỗ vào bãi. Minh Kỳ vẫn nhanh nhẹn mở cửa xe cho tôi. Tôi bước ra khỏi chiếc siêu xe màu bạc, thoáng rùng mình vì cơn gió lạnh, nhịn được “Hắt xì” cái. nghe thấy tiếng tôi, vội lại gần bên, cởi bỏ chiếc áo khoác da màu đen cao cấp của , khoác lên vai tôi.

      - Mặc cho ấm ! được cởi ! - Minh Kỳ cười hiền hoà với tôi. Lòng tôi thoáng cái rung động. Con tim “Thịch” tiếng mạnh.

      Rúc cổ vào trong chiếc áo da ấm áp, tôi quay gót bước . Trong lòng vẫn dạt dào cảm xúc lâng lâng, bối rối. Có lẽ tôi thích mất rồi ! Vừa tôi vừa nghĩ, cũng bỏ qua bao con mắt dèm pha của mọi người, mạch lên lớp. Thấy tôi đến, Linh Đan hí hửng bắt chuyện:

      - Mày nghĩ sao rồi ? nhờ nam thần giúp đỡ chưa ?

      Tôi nheo mày, đặt cặp xuống bàn, ngồi lên chiếc ghế của mình:

      - Tao chưa nhờ ! - Tôi lấp lửng trả lời. - ta đồng ý giúp tao !

      Linh Đan nghe thế thoắt hiểu. chưa nhờ Minh Kỳ ấy làm sao đồng ý ! Lời của Bội Trân có vẻ mâu thuẫn. Lập tức Linh Đan hỏi lại:

      - Ý mày là ?

      - Tao thừa biết việc mày đề cập tới ta việc hạnh kiểm của tao ! - Tôi lườm bạn. - Việc này mày thừa sức giải quyết mà lại giới thiệu ta với tao là sao nhể ? , ý định bán gả bạn bè của lộ liễu đấy !

      Tôi tin thế lực nhà Linh Đan đủ bào chữa cho vụ việc lần này của tôi !

      Linh Đan thấy tôi lườm, cười hề hề:

      - À ... Đúng là tao dư sức giải quyết nhưng mày nhờ ta có phải tốt hơn ? Đỡ tốn sức của tao ? - Linh Đan phơi vẻ mặt nũng nịu tơm tởm trước mặt tôi. - Với lại đây cũng là dịp kiểm tra xem ta có lòng với mày mà ? Vừa vặn dò xét hiệu quả làm việc của ta !

      Tôi nghe quả có lý ! Việc thích tôi quá đỗi bất khả thi. Tôi cũng từng có ý định muốn xem xem lòng hay chỉ chơi qua đường. Tôi cũng muốn xem năng lực của ra sao ? Giải quyết bằng cách nào cho êm đẹp ! Dù gì trường Vạn Thành cũng có tiếng trong ngành giáo dục, giải quyết lôi thôi cũng đẹp mặt ! Vả lại lại là người có địa vị. Vụ việc lần này giống như thử thách đối với ! Bỏ công giúp đỡ tôi, giải quyết cách êm đẹp !

      - Có lý ! Tạm tha cho mày ! - Mắt tôi ánh lên tia cười.

      Linh Đan thấy thế cười khì khì. chuyện ríu rít với tôi. kể gì gì đó túi xách, giày dép,... Hình như là những món hàng xa xỉ với giá lên trời phải. Hai tiết học buổi sáng mau chóng trông qua. Tiết Lý và tiết Công Nghệ hôm nay khá thú vị, đều có thể áp dụng thực tiễn trong cuộc sống.

      Chuông reo tràng dài.

      Giờ ra chơi đến.

      Tôi bị Linh Đan kéo ra khỏi phòng học ngay lập tức, hắt những ánh nhìn mấy thiện cảm cùng những lời ra tiếng vào đầy mỉa mai để xuống căn tin trường. Vừa đặt chân xuống bậc thang cuối của tầng ...

      “Xin mời em Vũ Bội Trân lớp S - 2 đến phòng hội đồng ngay bây giờ. Xin nhắc lại ! Xin mời em Vũ Bội Trân lớp S - 2 đến phòng hội đồng ngay bây giờ.” - Tiếng của giám thị cương trực vang lên qua những chiếc loa trang bị dọc các hành lang và lớp học.

      - Tao tý rồi về ! - Tôi gỡ tay Linh Đan nắm tay áo mình. - Mua cho tao ổ bánh mì chà bông và hộp đậu nành nhé !

      Linh Đan mỉm cười, trong đầu chắc chắn Minh Kỳ ra tay.

      - Giải quyết nhanh nhé ! - Linh Đan cười với tôi.

      Tôi yên lòng quay gót bước . Hướng thẳng đến phòng hội đồng. Tôi nhanh chóng có mặt trước phòng hội đồng. Căn phòng to nhất nhì trường này nằm ở tầng 3, tôi mất khoảng 10 phút để đến nơi. Cũng may là phải phòng Quản trị hay phòng Hiệu trưởng, nếu lại phải lết lên thêm lầu.

      Mở cửa phòng, đập vào mắt tôi đầu tiên là bà Phủ. Đúng là Minh Kỳ giải quyết việc này rồi ! Dáng vẻ của bà ta ngập ngừng, ánh mắt như cầu cứu tôi ! Tôi điềm tĩnh bước vào, cúi chào thầy hiệu trưởng Phàm và thầy trưởng ban Kỉ luật Trịnh. Cả Vương Minh Kỳ cũng có mặt.

      - Trân Trân, trò hãy ngồi xuống. Chúng ta có số chuyện muốn trò hợp tác làm . - Giọng thầy hiểu trưởng già ngân lên.

      Vị hiệu trưởng Phàm này cũng từng là giáo viên ưu tú. Ông ta cũng ưu tú giống như mẹ tôi vậy, cũng tận trung với nghề, làm việc cương trực. Tôi hoàn toàn yên tâm khi có mặt ông ta ở đây ! Nhấc chiếc ghế bên cạnh Minh Kỳ, là ghế đối diện với bà Phủ, tôi an toạ.

      Đến lượt thầy trưởng ban Kỷ luật lên tiếng:

      - Trò Bội Trân, việc Vương thiếu đưa em học là nguyên nhân khiến giáo viên Phủ giở giọng sỉ nhục em, có đúng ? Còn đe doạ hạ hạnh kiểm của em nữa ?

      Giọng thầy trưởng ban Trịnh cứ như luật sư, đanh thép, chắc cú, khiến người đối diện phải trả lời thành . Tôi thoáng im lặng, vì lí do này riêng tư quá, tôi tiện thừa nhận. Thấy tôi im lặng, thầy Trịnh giọng hơn chút:

      - Trò cứ thẳng thắn ra ! Vương thiếu có bằng chứng rồi, trò cần phải sợ !

      Tôi ngơ ngác quay sang Minh Kỳ. có bằng chứng ? Bằng cách nào ? Lớp tôi riêng Linh Đan, chẳng ai thuộc phe tôi cả. Lúc bà Phủ sỉ nhục tôi, cả lớp còn cười hùa lời dơ bẩn ấy ! ta lấy đâu ra bằng chứng ?

      Tôi bất giác hỏi lại:

      - Bằng chứng ?

      Thầy Trịnh vẫn kiên nhẫn an ủi tôi nhưng cũng hề từ bỏ ý định hối thúc tôi thừa nhận:

      - Đúng vậy ! Trò chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi !

      Tôi thấy thế đầu óc tạm trống rỗng ! Thầm cảm thán Minh Kỳ. ngờ ta làm việc nhanh gọn lẹ, mà còn có bằng chứng nữa ! Thấy tôi vẫn gì, Minh Kỳ huých vào tay tôi, nháy mắt ra hiệu. Tôi hiểu ý, lên tiếng thừa nhận:

      - Đúng vậy thưa thầy !

      - Giáo viên lấy công trả thù tư, có ý định bới móc việc riêng của người khác, lạm dụng chức quyền hạ thấp người khác. Những điểm này giáo viên hoàn toàn được có ! Chúng ta định đuổi việc giáo viên Phủ về việc lần này, đồng thời công bố cho toàn ngành giáo dục biết nhân phẩm của bà ta. Trò có ý kiến gì ? - Giọng thầy Trịnh ngày càng sắc sảo, đanh thép.

      Phủ nghe thế giật mình, hai tay run rẩy. Tôi nhìn thấy vai bà ta run từng đợt. Nét mặt thể nào khó coi hơn. Bà ta nhìn tôi với đôi mắt van xin. Ngụ ý mong tôi bớt cho bà vậy ! Tôi thở dài ! khó xử !

      Bà ta là giáo viên của trường cũng khá lâu rồi. Vì việc lần này mà bị đuổi có gì đáng . Tuy tôi cũng ghét bà ta vì sỉ nhục tôi nhưng công khai lỗi lầm của bà ta cho toàn ngành giáo dục có lẽ hơi tuyệt tình. Làm thế khác nào cắt đứt con đường nghiệp của bà ta ? Khiến bà ta thân bại danh liệt trong ngành giáo dục... Khoản lương hưu của bà ta cũng cánh mà bay vì chuyện đáng xấu hổ này !

      Tôi bất chợt rùng mình. Khoản lương hưu đó còn đối với bà ta chẳng khác gì học bổng bay mất đối với tôi. Tôi thở dài lên tiếng:

      - Thưa thầy, em muốn làm đến mức đó ạ !

      - Tại sao ? - Lần này, thầy hiệu trưởng lên tiếng.

      Tôi biết ông thầy hiệu trưởng này là người khẳng khái, chắc chắn chấp nhận trường mình chứa chấp giáo viên ra gì như bà Phủ. Tôi thà trình bày suy nghĩ của mình trước mặt hai thầy (và tất nhiên có cả ):

      - Thưa thầy,

      Đối với giáo viên, lấy công trả thù tư đúng là tuyệt đối chấp nhận được ! Theo em, chỉ cần đình chỉ làm việc giáo viên Phủ 2 tuần, cắt toàn bộ tiền thưởng cả năm, đồng thời kèm bản kiểm điểm danh dự là ổn.

      Có lẽ hai thầy theo lí mà làm việc. Nhưng thưa thầy, trong đối nhân xử thế cũng phải có tình nghĩa, Phủ làm việc ở trường khá lâu, cũng cống hiến ít cho nhà trường, cũng góp phần đào tạo nhân cách học sinh của nhà trường. Công bố việc xấu lần này cho toàn ngành giáo dục chẳng phải là thẳng thừng quá sao ạ ? Vừa xấu mặt nhà trường, nguôi bớt danh tiếng, lại có thể lên báo mấy tuần nữa ạ ?

      Nếu hai thầy làm thế, khoản lương hưu của giáo viên Phủ chẳng phải mất luôn sao ạ ? Đối với ấy, khoản lương hưu quan trọng như học bổng đối với em vậy ? Hai thầy xét xem về tình về lý, về công về tư, có nên tuyệt tình với giáo viên Phủ như thế ạ ?

      Tôi dứt lời, im lặng quan sát nét mặt của mọi người.

      Thầy hiểu trưởng và thầy trưởng ban Trịnh có vẻ ngạc nhiên. Hình như hai người khá bất ngờ với lời giải trình của tôi. Mặt ngừng trầm trồ, miệng hết lời ca ngợi tôi biết nhìn nhận việc bao quát. Tôi chỉ biết “Thầy quá khen” cho qua chuyện. Thực ra tôi nghĩ sao vậy thôi, có lẽ cái đầu của tôi giảo hoạt hơn người khác. Trong trường này, chỉ số IQ của tôi dưới người, vạn người. Và dĩ nhiên, cái người duy nhất tôi chính là Vương Minh Kỳ - kẻ ra tay giúp đỡ tôi lần này. IQ của tôi là con số 188 đẹp đẽ, ăn đứt tôi, IQ 200 tròn trĩnh.

      Nét mặt của bà Phủ còn bất ngờ hơn hai thầy. Bà ta ngờ đứa học trò này lại giúp bà ta. Lúc nghe thầy Trịnh công khai nhân phẩm, bà ta sợ phát run. Cảm giác thất bại ê chề. Chỉ mong sao có thể chỉ bị đuổi việc trong êm đẹp. Bà ta còn chưa kịp nghĩ đến khoản lương hưu nữa là !

      Người duy nhất hề mảy may thay đổi nét mặt chính là Vương Minh Kỳ. ngồi nghe cách chăm chú, hài lòng với từng lời, từng chữ Bội Trân thốt ra. Đúng như đoán, tuyệt tình. chỉ ngờ có thể đưa ra lí lẽ đầy “tình người” như vậy.

      mỉm cười tự tin. đúng là nhân tài xuất chúng ! Việc giải bày cách thẳng thắn, lập luận chắc chắn, lí lẽ hợp tình như vậy khác gì đòn tâm lý đối với người nghề giáo. Ngành giáo dục là chỉ dạy người sau, buộc chính bản thân phải hoàn hảo, tinh tế trong mọi chuyện. Đòn “có tình có nghĩa” này của mũi tên trúng hai con nhạn: vừa giúp được bà già Phủ thoát nạn trong im lặng, vừa nâng cao địa vị của trong mắt đối phương. Chưa kể đến việc dùng danh tiếng của trường, giả thiết lên mặt báo. Vũ Bội Trân ! Em quả nhiên phụ lòng trông đợi của tôi ! - Minh Kỳ thầm cảm thán.

      Đảo mắt lượt, căn phòng hội đồng bớt căng thẳng. Thầy Trịnh lên tiếng:

      - Tốt lắm ! Làm theo ý của em ! - đoạn, thầy quay sang bà Phủ. - Giáo viên Phủ, bị đình chỉ làm việc 2 tuần, cắt toàn bộ tiền thưởng năm nay, đồng thời viết tay bản kiểm điểm danh dự, nộp lại cho phòng Kỷ luật vào cuối tuần. có đồng ý với hình phạt này ?

      Phủ nghe thấy thế gật đầu lia lịa. Tôi thở phào. Xem ra, hạnh kiểm của tôi được bảo toàn rồi ! Vụ này coi như xong ! Tôi liền đứng dậy, gập người cúi chào:

      - Nếu còn việc gì, em xin phép về lớp chuẩn bị cho tiết học tiếp theo !

      Thầy hiệu trưởng và trưởng ban Trịnh vui vẻ chào tôi. Đột nhiên Minh Kỳ lên tiếng:

      - Em lên văn phòng hội học sinh chút ! Tôi còn có việc với em !

      - Nhưng tiết học tiếp theo sắp bắt đầu rồi ! - Tôi cố chuồn.

      Thầy hiệu trưởng đột nhiên lên tiếng:

      - Trò cứ giải quyết công chuyện với Vương thiếu ! Ta xin phép giáo viên bộ môn của trò cho !

      Thấy thầy hiệu trưởng vậy, tôi ngạc nhiên. Ở đời là hiệu trưởng ngôi trường vang danh khắp nước mà vẫn gọi Vương Minh Kỳ là Vương thiếu, lại còn đích thân xin phép giáo viên bộ môn cho tôi ! Ôi Minh Kỳ ơi Minh Kỳ, tôi tò mò về độ to bự của thế lực nhà .
      -----
      #Ngô_Vỹ update chương mới sớm nhất có thể

      - Các bạn hãy comment và share để ủng hộ người update <3

      - Các bạn có thể theo dõi #Ngô_Vỹ để cập nhật chương mới nhất theo thứ tự newest hoặc oldes tại https://cungquanghang.com/members/ngo-vy.39488/ <3
      Last edited: 22/6/16

    3. Ngô Vỹ

      Ngô Vỹ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      Tên tác phẩm: ẤY ĐÁNG ĐỂ TÂM
      Tên tác giả: NGÔ VỸ (Bút danh)
      Thể loại: Ngôn tình, Truyện Teen, Đại

      - Nếu các bạn mang truyện sang nơi khác (web, page,...) vui lòng giữ nguyên vẹn văn bản, chỉnh sửa, thay đổi nội dung truyện <3 !!

      Chương 3 (phần 2)


      RA MẮT VƯƠNG GIA

      Rốt cuộc tôi vẫn phải theo Minh Kỳ lên văn phòng hội.

      Vị trí của văn phòng hội đúng là thuận mắt nha ! Cạnh bên cửa sổ nhìn ra là thành phố A là cây bằng lăng rất đẹp, tuy lâu năm nhưng vẫn tràn đầy sức sống !

      Vừa ngắm nhìn bằng lăng nở rộ, tôi vừa hỏi Minh Kỳ:

      - Có chuyện gì cần tôi đến đây thế ?

      - Làm thay tôi số việc, tôi cần nghỉ ngơi ! - Minh Kỳ chỉ vào dăm ba tập tài liệu bàn làm việc. - Giúp tôi nhé ?

      Cái tên này dùng ánh mắt nũng nịnh đê tiện nhất tôi từng thấy =.= ! Bây giờ nhờ tôi khác nào bắt buộc tôi làm. Về lí, vừa giúp tôi giật lại trong những học bổng quan trọng của năm, tôi đáng ra phải trả ơn đơn giản là việc để ý tới chút như ; về tình: vì tôi mà bỏ công ra thu thập bằng chứng, dọn dẹp nhanh, chuẩn, chắc. Người ta cũng bày tỏ, tôi đồng ý thôi, thể đoạn tuyệt với được.

      Xét về tình về lí, tôi buồn bực ngồi vào bàn làm việc của tại văn phòng hội.

      Minh Kỳ thấy thế cười toác cả miệng. Trong le lói niềm hạnh phúc đơn giản của trai mới lớn khi rơi vào tình đầu. Nhoài người lên chiếc sofa cao cấp, tranh thủ chìm vào giấc ngủ trong khi người con ở bên.

      Lật lật đống tài liệu bàn, tôi nhăn nhó. Cái khối văn kiện khỉ gió gì thế này ! Não tôi lâm vào trạng thái làm việc tích cực. Lúc tập trung giải đề ở lớp, não tôi còn xoắn đến thế này ! Ôi trời đất ơi !

      Nhìn sang Vương Minh Kỳ nhắm nghiền mắt ghế sofa, tôi bất giác ngưỡng mộ . Mỗi ngày phải giải quyết đống tài liệu, lại điều hành tập đoàn Minh Hạo, còn phải hoàn thành tốt công việc cố vấn kinh doanh của Vương Thị, quản lí hội học sinh, chỉ đạo đổi mới vật chất, cập nhật xu hướng và tâm lý của học sinh,... Lòng tôi hơi nhói trước dáng vẻ mệt mỏi của . Có lẽ, vì thêm chuyện của tôi mà quá sức chăng ?

      Lòng trắc trỗi dậy, tôi nghiêm túc xử lí cho hết dăm bảy tệp tài liệu bàn . Nghiên cứu từng tờ tài liệu kỹ, cổ họng tôi hơi rát. Có lẽ cũng rát họng như tôi khi làm việc với cường độ thiên tài như thế này !

      Tôi thấy cốc cà phê cũ nhưng rất đẹp bàn, chẳng ngần ngại uống hớp rồi làm tiếp. Sau khi đọc hết sáu bộ tài liệu, tôi soạn ra sau bản tóm tắt chi tiết tương ứng với sáu bộ tài liệu ấy.

      Xong việc, tôi ưỡn người, vươn vai lấy lại sức, tôi bước ra khỏi văn phòng hội. Thấy trời se lạnh, tôi đột nảy ra ý nghĩ. Lập tức tôi về lớp, xin phép giáo viên lễ phép rồi vào lớp lấy cái áo khoác da cao cấp bước ra khỏi lớp. Giáo viên bộ môn cũng hó hé gì tôi có lẽ vì hiệu trưởng đích thân xin phép. Còn Linh Đan và bọn classmate tráo trân đôi mắt. Nhớ tới bản mặt Linh Đan lúc đó mà tôi phì cười.

      Cầm chiếc áo khoác da dày cộm trong tay, tôi bước vôi lên tầng 3. ngang phòng hội đồng, tôi nghe thấy thầy hiệu trưởng vẫn hết lời ca ngợi tôi. Thầy Trịnh cũng gật gù phủ nhận. Tôi mỉm cười, xem ra, Minh Kỳ lần này giúp tôi rất tốt !

      Mở cửa văn phòng, tôi đắp chiếc áo khoác lên người Minh Kỳ, cũng khép cửa sổ lại. Bắt gặp cốc cà phê cũ ấy, tôi chần chừ, nhấc chiếc cốc lên. Tôi thay tách cà phê mới. Trong lúc rửa sạch cốc cà phê, tôi nghe có tiếng Minh Kỳ gọi tôi:

      - Trân Trân à...

      “Trân Trân” ? Tôi khựng người trước tiếng gọi thân mật ấy. Bình tĩnh vọng ra:

      - Có chuyện gì ?

      Tôi nghe tiếng đáp. Thấy thế tôi cũng chẳng hỏi lại. Tôi rót đầy cốc cà phê mới, từ từ bước ra ngoài mà thưởng thức. Cà phê nóng hổi. Tôi vừa thổi vừa húp từng ngụm.

      - em ! Trân Trân ! - Minh Kỳ mớ. Tôi suýt phụt vào ly cà phê vừa mới pha.

      Ôi trời đất ơi ! Cả trong mơ cũng mơ thấy tôi ! Tim tôi đập thình thình ! Nó đạp muốn banh lồng ngực vậy ! Tôi bình tĩnh đặt cốc cà phê xuống, hướng đôi mắt ngập ngừng xấu hổ về phía ta.

      - Bội Trân à ? - Tôi lí nhí bên tai chàng trai say giấc.

      - Ừ ! - Minh Kỳ theo phản xạ có điều kiện trả lời chắc nịch.

      Mắt ta mở, có lẽ ta trả lời theo trong mơ. Tôi ngượng ngùng. “Tôi cũng thích !” - Tôi chỉ nhép miệng, tần số Hz gần như bằng 0. Nhìn gương mặt ngây thơ ngủ say, tôi cười hạnh phúc.

      Ngoài trời, gió đông bắt đầu thổi.

      Trong phòng, gió xuân thổi trong tim hai con người.

      Lúc Minh Kỳ tỉnh giấc, Bội Trân còn ở trong văn phòng. Đáy mắt thấp thoáng thất vọng. còn tưởng khi thức dậy, hãy còn ở bên. Ngay lúc đó, thấy người mình có chiếc áo da đắp cẩn thận. Biết ngay là đắp cho mình, nở nụ cười ngây ngốc.

      Đứng dậy đến bàn làm việc, được phen thoả mãn với 6 tệp tài liệu gọn gàng, đâu ra đó. Kèm với mỗi tệp là bản tóm tắt được đính bằng ghim. Bản tóm tắt bố cục ràng, đủ ý, nét chữ kiều, ghi chú cẩn thận. mỉm cười hài lòng.

      Ông hiệu trưởng già gõ cửa, được đồng ý của bước vào. Mặt ông nở nụ cười phúc hậu, an toạ xuống chiếc sofa tiếp khách, thẳng thắn với :

      - Vương thiếu, có vẻ cậu tìm được chân mệnh thiên tử rồi nhỉ ?

      Minh Kỳ nghe vậy liền cười, hơi ngập ngừng :

      - đâu ! ấy còn chưa chấp nhận tôi nữa !

      Ông hiệu trưởng già nghe vậy, đáy mắt có phần ngạc nhiên. Ông ngạc nhiên vì Vương thiếu của Vương gia bao lâu nay nổi danh là người giải quyết công việc rất vô tình, để mất thời gian vào tình nghĩa dù chỉ chút hôm nay vì người con , nương tay cho bà Phủ.

      Ông ôn tồn:

      - Vương thiếu, cậu có muốn nghe câu chuyện về quá khứ của Tiểu Trân ?

      Mắt Minh Kỳ đột ngột trong vắt. Nghe đến Bội Trân, lập tức có tâm trạng:

      - Xin hiệu trưởng Phàm cứ . - Đáy mắt có phần hớn hở.

      Ông Phàm nhận lấy tách trà từ Minh Kỳ, hớp ngụm, ông chầm chậm thuật lại câu chuyện ngày xưa, thời ông còn đại học:

      - Mẹ Bội Trân vốn là bạn của ta. ấy cũng theo học Sư phạm. Cái tên Bội Mỹ của ấy thời đó toàn ngành ai là biết. Cổ nổi tiếng với nhạy bén trong giảng dạy và học tập. Ta quen biết ấy từ thời cuối cấp II. Ta từng đem lòng ngưỡng mộ ấy.

      Năm đó, Bội Mỹ kết hôn với đại gia hạng trung tuổi trung niên từng trải qua đời vợ. Đương nhiên là Bội Mỹ bị bạn bè, tiền bối phản đối kịch liệt. Nhưng vì gia đình túng thiếu nên buộc kết hôn với vị hôn phu được mai mối. Xui xẻo thay, ông ta là kẻ trăng hoa trắc nết. bao lâu sau khi Bội Mỹ có mang, bị người chồng khốn nạn vứt ra đường.

      Bội Mỹ vẫn kiên cường nuôi đứa con . dốc sức nuôi dạy Bội Trân, lo no ấm cho con bé, mình chống chọi với khổ sai. Cuối cùng, Bội Trân phụ lòng , con bé trở nên tài giỏi như ngày hôm nay giống như tâm nguyện của mẹ nó. Nhưng Bội Mỹ qua đời do bạo bệnh.

      Minh Kỳ bất giác nheo mày. ngờ thiên tài như vậy lại có quá khứ bi thương như vậy ! mới nhận ra câu: “Người tài sinh ra từ khó khăn” là hoàn toàn đúng đắn !

      - Tất cả ở ấy đều thừa hưởng từ mẹ. - Minh Kỳ nhận ra Bội Trân có gì đó mạnh mẽ vô cùng. - Cả cái tên của ấy ?

      Hiệu trưởng Phàm gật đầu, cười ôn hoà với Minh Kỳ:

      - Cố gắng nhé ! Con bé độc lập lắm, dễ dàng dựa vào vai người đâu ! - Vừa , ông vừa hớp ngụm trà. Vị đăng đắng.

      Đáy mắt Minh Kỳ loé lên tia ngần ngại.

      “Vũ Bội Mỹ, con của cậu xem ra rất có năng lực !” - Hiệu trưởng Phàm thầm cảm thán.

      Đường phố lên đèn.

      Thành phố A người người qua lại.

      Sky Bar ở trung tâm thành phố nườm nượp khách ra vào.

      Tôi vẫn lau dọn bàn ghế như mọi khi. Có khách vào tiếp. Rảnh lúc nào tôi lục lại trí óc lúc đó. Việc này giúp tôi chuyên tâm và tiết kiệm thời gian hơn. Tôi nhàng lau chiếc bình sứ kiêu sa màu lam. Thành bình nhẵn nhụi dưới chiếc khăn bông của tôi, trong vắt đến nỗi tôi có thể thấy mình qua gương.

      Mải mê soi bóng mình, tôi để ý xung quanh. Dương vỗ vai tôi, cười :

      - Quán chưa có khách vào thêm, tranh thủ cháp chút gì dằn bụng bé !

      Tôi sực tỉnh. Từ sau bữa trưa, tôi chẳng bỏ vào bụng cái gì ngoài cốc cà phê của Minh Kỳ. Tôi mỉm cười với Dương, vào trong phòng thay đồ, nhàng mở cửa tủ cá nhân, tay mở cặp lấy ra ổ bánh mì chà bông và hộp sữa đậu nành mà Linh Đan mua cho, ngon lành thưởng thức.

      Linh Đan đúng là tốt ! Mua cho tôi bánh mì chà bông khổ lớn, hộp sữa đậu nành cao cấp ! Tôi thầm đa tạ vị hảo hữu này, nhòm nhoèm nhai lấy nhai để ổ bánh mì. Người khác biết chắc nghĩ tôi là dị nhân vừa thoát khỏi cơn đói quá ! Chưa kịp uống hết sữa, tôi bị gọi ra ngoài:

      - Tiểu Mi ! Bàn 24 có khách. - Giọng chị quản lý lại léo nhéo.

      Tôi lật đật chạy ra ngoài. Nhanh chóng quẹt sạch miệng, tay vớ lấy chiếc khay màu bạc, vội vã đến bàn 24 ở bên ngoài trời.

      - Xin hỏi quý khách dùng gì ? - Tôi nở nụ cười chuyên nghiệp.

      Vị khách ở bàn 24 là người đàn ông trung niên, tuổi tầm 40, thoạt nhìn vẫn rất phong độ. Vị khách này niềm nở cười với tôi, cầu 2 ly cooktail mật ong. Tôi hơi dừng lại, “cooktail mật ong” - 4 tiếng này xuyên qua màng nhĩ tôi. Tôi chợt nghĩ đến Minh Kỳ. Lần nào đến cũng gọi cooktail mật ong cả. Thấy tôi có vẻ khựng, người đàn ông trung niên lên tiếng:

      - Chả là tôi chờ người nữa ! Nó bảo với tôi cooktail mật ong ở đây rất ngon nên tôi cũng muốn thử ! Chút nữa là nó đến rồi !

      Thấy người đàn ông phúc hậu thoải mái giải thích, tôi cười trừ, “Vâng ạ” ông rồi ngoảnh vào quầy pha chế. Đặt khay xuống bàn, ghim tờ phiếu ghi món vào đinh, tôi với Dương:

      - Bàn 24, 2 cooktail mật ong !

      Dương nghe thế đột nhiên cười toác cả miệng, giọng nửa đùa nửa trêu tôi:

      - Hôm nay có đến 2 chàng tốt số ăn cước Taekwondo của em à ?

      - Làm nhanh ông ! - Tôi lườm Dương. Trong đầu càng đầy ý nghĩ về Minh Kỳ.

      Tôi dửng dưng nhìn lỏm cách Dương pha chế ly cooktail. Ngấm ngầm ghi nhớ. “Ding” tiếng từ ngoài cửa vọng vào, tôi ngoảnh mặt lại. Là Vương Minh Kỳ ! Bản mặt đập ngay vào trong mắt tôi. Tim tôi lập tức lệch nhịp.

      Tôi ngơ ngác nhìn về phía ông chú trung niên ở bàn 24. Cảm thấy như hai người có quan hệ mật thiết lắm ! Ông chú ấy chẳng ngần ngại phép tắc với Minh Kỳ gì cả ! Hai người vui vẻ trò chuyện. Có lẽ ông là khách hàng siêu bự của tập đoàn cho nên dám động tới chăng ?

      Má tôi đột nhiên lạnh băng vì cú át tay của Dương. Chạm bàn tay mới bào đá lên má tôi, Dương vẫn châm chọc:

      - Này em ! 2 ly cooktail có rồi ! Làm việc , ở đó mà ngắm trai !

      - Có trai ngắm em có ! - Tôi lè lưỡi. Sắp ly lên khay, tôi điêu luyện bưng khay đến bàn số 24.

      Dương đối với tôi cũng giống như trai vậy. Năm nay 23 tuổi. Từ khi vào làm, tôi được chiếu cố rất nhiều. cũng khá quan tâm đứa em từ trời rơi xuống như tôi nữa. Chúng tôi bắt đầu thân nhau do tính cách khá hợp, chuyện cũng triết lý ngang nhau.

      Đặt 2 ly cooktail xuống chiếc bàn đá hoa cương cao cấp. - Chúc quý khách ngon miệng ! - Tôi nở nụ cười thân thiện với ông chú, bỏ qua tên Kỳ.

      Bỗng nhiên Minh Kỳ kéo tôi ngồi xuống bên cạnh . Tôi còn chưa kịp nhận thức chuyện gì xảy ra vội giới thiệu:

      - Ba, đây là Trân Trân ! - Nhìn vào mắt tôi, Kỳ cười. - Trân Trân, đây là ba !

      Tôi được phen bất ngờ. ngờ vị khách dễ mến này lại là ba của tên khó ưa như ! Tôi cứng mặt, miễn cưỡng chào người đàn ông đối diện:

      - Vương lão gia, chào ngài ! - Tôi thừa biết Vương lão gia quyền cao chức trọng nên rất khách sáo chào hỏi.

      Người đàn ông bật cười, từ tốn với tôi:

      - Con cần khách sáo ! Cứ gọi ta là bác Vương. Trước sau chúng ta cũng là người trong nhà, con hà khắc phải miễn cưỡng như thế !

      Tôi bất ngờ chồng chất bất ngờ. còn tin vào những gì tai mình nghe thấy nữa ! Sao lại dẫn ba tới đây gặp mặt tôi chứ ? Người ba này cũng tự nhiên nha ! Khẳng định chắc nịch “trước sau chúng ta cũng là người trong nhà” mới ghê chứ !
      -----
      #Ngô_Vỹ update chương mới sớm nhất có thể

      - Các bạn hãy comment và share để ủng hộ người update <3

      - Các bạn có thể theo dõi #Ngô_Vỹ để cập nhật chương mới nhất theo thứ tự newest hoặc oldes tại https://cungquanghang.com/members/ngo-vy.39488/ <3
      Last edited: 22/6/16

    4. shan shan

      shan shan New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Chương 2: Tình cờ
      Nó 1 mình quay về thành phố nơi nó học. Mở laptop lên để làm bài, nhưng nó thể nào tập trung được. Nó nhớ , nhớ và hận nó đến điên dại. Tắt Laptop , nó bước ra khỏi bàn, lại tủ quần áo chọn 1 bộ đồ. Nó thay đồ, nó chọn 1 bộ đầm da bó màu đen, trang điểm và đeo lens mắt màu xanh vào, xõa mái tóc dài của nó ra, nó lên chiếc AirBlade màu đen của mình và chạy . Nó khắp thành phố mà có điểm dừng, nó lê lếch đến những nơi có kỷ niệm của và nó. Gần 12h đêm, nó ngừng xe trước quán Bar. Đưa xe cho bảo vệ, nó bước lên cầu thang, lối dẫn vào bar. Cửa mở, tiếng nhạc sập sình vang lên ĩ. Nó vào 1 mình và bao ánh nhìn lạ lẫm, khinh bỉ dành cho nó. Nó vẫn mặc kệ những người dèm pha quanh nó. Nó chọn 1 bàn trong góc khuất. Gọi 1 chai Wicky, nó 1 mình nốc hết chai rượu mạnh. Nó cố gắng để mình say, để nó quên những nỗi buồn gậm nhấm nó từng ngày. Nó uống nhiều để quên nỗi đau trong lòng nó bao lâu nay...
      - Hello bé, sao có mình vậy em? tìm kép hả? - 3 thằng côn đồ lại gần nó và chuyện, thằng đại ca lên tiếng, tay đặt lên đùi nó vuốt ve
      - Sao em buồn vậy cưng? vui vẻ với tụi , tụi đưa em lên thiên đường - thằng thứ 2 nham nhở
      - Nhìn em bốc vậy chắc là gà mới hả? chìu tụi , tụi ạnh bảo kê cho làm ăn ngon lành - thằng thứ 3 chạm tay vào mặt nó bảo
      - Cút! Biến khỏi chỗ của tao, để tao yên! - Giương đôi mắt xanh to tròn chứa đầy tia giận dữ nhìn 3 tên đó. Nó lên tiếng 1 cách lạnh lùng
      - Mày khôn hồn theo tụi tao. tao cho mày chết nghe con quỹ cái - thằng đại ca rít lên tức tối
      Nó với tay lấy chai Wicky uống dỡ bàn...
      - Xoảng! - Nó đập bể chai rượu rồi đứng bật dậy đưa đoạn miễn chai vào cổ thằng đại ca mà - Tao đéo có sợ tụi bây, có giỏi đụng tao rồi chết nghe con. Tao tụi bây biến cho tao yên sao tụi bây lì như chó vậy hả
      - Con ranh này, mày... - chưa hết câu cứa vào cổ tên đó 1 đường dài bật máu. 2 tên kia thấy vậy nhào đến đánh nó để giúp đại ca tụi nó. Nó thả tên đại ca ra rồi đánh nhau với 2 tên kia. Tuy nó có võ nhưng nó say nên đánh ngang sức với bọn côn đồ
      Lúc này, cả quán Bar hỗn loạn lên vì đánh nhau, ai cũng chạy để thoát thân. lúc này cũng trong bar.Từ trong toilet ra, thấy mọi người chạy tán loạn mà biết chuyện gì xảy ra. em nuôi của chạy đến kéo tay
      - chạy Thiên. đánh lộn ghê lắm - con bé đó kéo tay rồi chỉ về phía đám đông
      đưa mắt nhìn qua chỗ em đánh nhau. nhìn thấy nó "ủa? giống Băng Tâm quá vậy ta?" ( nghĩ thầm)
      - em chạy trước . lát về sau. còn quên đồ
      - Vậy nhớ cẩn thận nhe. em à
      chạy lại gần nó. đỡ dùm nó 1 cú đánh lén của thằng kia
      - nè, bạn có sao , sao lại ở đây đánh nhau? - hỏi nó
      - Bạn , chuyện này liên quan đến bạn. Tui muốn bạn dính vào rắc rồi - Nó xua đuổi
      - bạn bè với nhau, bạn như vầy chẳng lẽ tui bỏ mặc bạn sống chết
      - Nhưng bạn gặp rắc rối vì tui. chạy
      - tui mặc kệ. Giờ làm sao thoát được mới quan trọng nè
      - lát em tui đến giúp tui. Bạn chạy nhanh
      Nó và mải chuyện với nhau mà quên đề phòng 3 tên đó. 3 tên đó lao vào đánh nó như muốn giết nó chết. có tí võ nên cũng né tránh được
      - Coi chừng! - Nó hét lên khi thấy ánh sáng lóe qua. Con dao của tên cầm đầu chuẩn bị đâm lén
      Nó nhanh như chớp đẩy ra. Và con dao cấm phập vào vai nó. Nó khụy xuống, máu chảy ra ngừng. Lúc này bên ngoài có 1 đám đông vào đứng che cho nó và , còn 1 số người bắt 3 tên kia đánh túi bụi. 1 thằng con trai tóc đỏ hoe và đôi mắt đỏ tiến lại gần nó và ngồi xuống, nhìn thấy vết thương vai nó. mặt tên đó xám xịt lại
      - Chị, em xin lỗi, em tới trễ. Chị muốn xử sao? - tên đó hỏi nó
      - Giải quyết theo luật cũ - nó lạnh lùng trả lời
      - dạ chị! - Tên đó quay sang với lũ đàn em - Móc mắt, cất hết gân tay, gân chân tụi nó, đem bỏ xuống biển cho cá ăn - nó quay sang với 3 thằng đó với giọng như muốn ăn tươi nuốt sống tụi nó - tụi bây ngon lắm, dám làm chị 2 của tao bị thương, tụi bây chết chắc rồi
      - tha cho tụi em ơi! tụi em biết sai rồi ơi! - 3 thằng van xin nài nỉ trông thảm thương
      - Lôi tụi nó , giải quyết sạch vào! - tên tóc đỏ với tụi đàn em
      - Khoan ! - nó lên tiếng
      - Có chuyện gì sao chị! - tên tóc đỏ
      - Thiên! đỡ tui dậy dùm cái! - nó quay sang với
      đơ nãy giờ nghe nó gọi giật mình, vội vàng đỡ nó đứng dậy tiến lại chỗ tên cầm đầu 3 tên đó
      - Tao với mày rồi, đừng có đụng đến tao, mày gan lắm - Nó rút mạnh con dao cắm lưng nó, đâm thẳng vào tim thằng đó. Thằng đó trợn mắt nhìn nó như xin tha. rồi gục xuống đất tắt thở - đụng tao tao còn tha được, đâm lén bạn tao phải chết
      - Rút - Nó ra lệnh cho tụi đàn êm
      - rút tụi bây, xử lý cho gọn gàng sạch !- tên tóc đỏ quay sang với đàn em nó
      - Chị, để em đưa chị về nhà! - tên tóc đỏ chạy theo gọi nó
      - Rin, em về trước , chị với bạn chị về chung được - nó với tên đó
      - Nhưng chị bị thương, về nhà để em băng bó lại cho chị
      - để chị bạn chị về cùng. em kêu đàn em lấy xe chị với bạn chị về nhe
      - ok chị, để em lấy xe lại đón chị, chị ở đây đợi em nha
      - nè! về nhà tui với tui nhe! sáng mai tui đưa bạn về sớm học! - Nó quay sang với
      - ờ, vậy cũng được. dù gì bạn cũng đỡ dùm tui 1 dao. tui cũng nên coi vết thương của bạn có sao . Mà bạn giết người bạn sợ sao? - thắc mắc hỏi nó
      - có nhiều thứ ở tui mà bạn biết lắm. dù tui có làm gì tui cũng phạm tội. Nếu bạn là bạn của tui. từ từ bạn hiểu
      im lặng thêm gì nữa mà theo đuổi những dòng suy nghĩ về nó, về người con và kì lạ này. Nó nhìn mỉm cười rồi bước cùng
      ____________
      GTNV:
      - Hùng Lâm (Rin): 20 tuổi, cùng là con nuôi của ba nuôi nó, từng du học ở Mỹ. Có đôi mắt đỏ và mái tóc đỏ hung. Rin được ba nuôi nó gọi về bảo vệ nó sau cái chết của con trai duy nhất của ông (con trai ông là ai và chết như thế nào được nhắc đến ở những chương sau)
      - Hoàng Minh: 55 tuổi, ba nuôi của nó và Rin. Ông chủ của tập đoàn đá quý lớn nhất Châu Âu. Ông còn là ông trùm của thế giới ngầm nhưng ít ai biết đến. Ông có 1 người con trai độc nhất nhưng bị giết năm cậu ây 21 tuổi. Ông vô cùng thương nó và giao mọi quyền hành ở thế giới ngầm cho nó. sau khi con trai ông mất. cả ông và nó đều rút khỏi thế giới ngầm
      - Hà Ngọc: 22 tuổi, em nuôi của . đanh đá chua ngoa. thích nhưng lại chỉ xem là em . mưu kế thủ đoạn và quỷ quyệt

    5. Ngô Vỹ

      Ngô Vỹ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      Tên tác phẩm: ẤY ĐÁNG ĐỂ TÂM
      Tên tác giả: NGÔ VỸ (Bút danh)
      Thể loại: Ngôn tình, Truyện Teen, Đại

      - Nếu các bạn mang truyện sang nơi khác (web, page,...) vui lòng giữ nguyên vẹn văn bản, chỉnh sửa, thay đổi nội dung truyện <3 !!


      Chương 3 (phần 3)


      RA MẮT VƯƠNG GIA

      Thế là bác Vương và Minh Kỳ cùng lôi kéo tình cảm của tôi. Tôi ngần ngại, biết xử trí như thế nào. Cửa ra vào lại “Ding” tiếng. Có cứu tinh ! Tôi mở miệng:

      - Bác Vương ! xin lỗi ! Cháu phải làm việc rồi !

      Vừa định đứng lên, tôi bị Minh Kỳ túm chặt:

      - Em yên tâm ! Giờ làm của em tôi thanh toán cho quản lí Hạ rồi.

      Tôi cứng đờ người. Rướn mắt vào phòng quản lí, tôi thấy chị Hạ vui sướng ve vẩy cộc tiền, nhìn tôi cười hạnh phúc, ra hiệu OK ! OK cái đầu chị chứ OK ! Tôi khóc thầm trong bụng, ngồi xuống bên Minh Kỳ, nét mặt vẫn giữ được vẻ chuyên nghiệp khi tiếp khách.

      - Tiểu Trân, ta dự định trong 2 tuần nữa đến nhà con dạm hỏi, ý con thế nào ?

      Bác Vương thẳng thắn vào chủ đề. Người trong giới kinh doanh biết tiết kiệm thời gian. Chẳng phí giây cho việc ngoài luồng vô bổ nào cả ! Tôi nghe thấy thế lòng chợt buồn, hơi ngập ngừng thú nhận với ba Minh Kỳ - Vương Minh Khải:

      - Thưa bác ! Cháu có người thân ! Việc dạm hỏi cháu thể đáp ứng bác được !

      Thấy giọng tôi run run, Minh Kỳ nắm chặt tay tôi, cất giọng giải thích với ba :

      - Thưa ba, Trân Trân bị ba bỏ rơi từ khi còn trong bụng mẹ, mẹ ấy cũng đoản mệnh mà qua đời. Việc dạm hỏi con thấy cần thiết !

      Bác Vương nghe vậy chợt lúng túng xin lỗi tôi ! Tôi cười cho qua chuyện ! Minh Kỳ lại bồi thêm câu khiến tôi chao đảo mặt mày:

      - Ba à ! Hôn con chuẩn bị xong xuôi, 2 tuần nữa ba cố gắng thu xếp công việc, tổ chức buổi lễ đính hôn, luôn tiện giới thiệu với truyền thông thể.

      - Lễ đính... hôn ? - Tôi lắp bắp.

      - Ừ ! - Kỳ chắc nịch.

      Đầu óc tôi “Cách” cái. Chẳng còn thể suy nghĩ được gì.

      Lúc này, bác Vương thêm bớt ý:

      - Đúng thế, Tiểu Minh chí phải ! 2 tuần nữa ta tổ chức buổi lễ đính hôn cho con và nó ! Con hãy chuẩn bị nhé !

      Cha con nhà này tỉnh rụi nha ! Áp đặt cuộc đời Bội Trân tôi chỉ bằng câu .

      Lúc này, tôi kìm được bức xúc bực dọc lẫn thắc mắc trong lòng, hỏi bác Vương đầy thẳng thắn:

      - Thưa bác, chúng cháu quen biết nhau chưa quá tuần. Hôn nhân có phải là quá sớm ạ ? Vả lại, con nhà tài phiệt lớn như Minh Kỳ, phải nên cưới về thiên kim đại tiểu thư thân thế xuất chúng sao ạ ? Như thế củng cố được thế lực nhà bác, làm vững mạnh thêm quyền hạn của nhà họ Vương.

      Cháu có ý hỗn xược nhưng bác Vương à, việc bác và con bác cháu vốn thể chấp nhận được ! Cháu mới chỉ quen trong tình cảnh khỉ ho cò gáy, cả ngày hôm qua chỉ mới khắc phục ấn tượng với chút, tối hôm nay đưa bác đến đây, bác nhận ra cháu rơi vào thế bị động hoàn toàn sao ạ ?

      Cháu xin trình bày quan điểm của mình cho bác luôn ạ ! Cháu kết hôn mà mang theo tình . Vả lại, nếu gả cháu về làm dâu nhà bác, tốt tiếng mà còn có thể bị xấu mặt vài tháng mặt báo đấy ạ ! Bác và con bác hãy xoá bỏ ý định ấy ạ !

      Có gì thất kính, cháu mong bác rộng lượng đứng lập trường của cháu mà suy nghĩ, xem xét bỏ qua cho ạ !

      Bội Trân hít hơi để ổn định khí áp. Mắt nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung tuấn. Trong thầm rằng chắc chắn mình thảm bại trong việc lấy lòng trưởng bối. Nhưng ít ra, giải toả được lòng mình. còn gì khó chịu với lương tâm cả !

      Minh Kỳ và Vương Minh Khải được phen lĩnh giáo tinh thần cương trực thẳng thắn của Bội Trân. Trong lòng Vương Minh Khải có chút vị nể này ! Ông uống ngụm cooktail mật ong, nhấm nháp từng giọt đọng lưỡi.

      - Con phải ! Kết hôn mà có tình chẳng khác gì hôn nhân giấy ! Ta thể để con thiệt thòi ghi bước chân vào Vương gia được. - Vương Tuấn Khải thẳng thắn với Bội Trân. - Ta rất thích biểu hôm nay của con ! Ta mong con có thể sắp xếp thời gian, dành ngày đến nhà ta chơi. Từ từ vun đắp tình cảm với Tiểu Minh.

      - Cháu...

      để Bội Trân mở lời, Minh Kỳ lên tiếng nài nỉ:

      - Phải đó Trân Trân à ! Ba đích thân mời em giá lâm đến Vương gia, em có thể nể mặt mà đồng ý ? Chỉ lúc thôi cũng được.

      Đôi mắt cha con nhà này là cùng thể loại. Trơ trẽn mà sắc bén. Chạm đến lòng người. cho người khác cơ hội trốn thoát.

      Tiếng nhạc vẫn xập xình bên tai.

      Từng người từng người vẫn nhún nhảy bên mắt.

      Đinh ninh suy nghĩ hồi lâu, tôi đồng ý:

      - Dạ được ! Chủ nhật cháu đến thăm nhà bác ạ !

      cho Minh Kỳ và ba cơ hội ăn mừng, tôi mạch:

      - Hôm ấy bác được cũng như ai được chuẩn bị gì cho cháu hết ! Nhà tài phiệt như bác đây chú trọng lễ nghĩa, đối nhân xử thế, chắc chắn tiếp khách đến chơi cách nồng hậu ! Hôm ấy bác cần khách sáo với cháu đâu ạ ! Hãy tự nhiên để cháu được tự nhiên !

      xong, tôi cúi chào, quay lại làm việc. Minh Kỳ và Vương Minh Khải bất động trước lời của tôi. Mặt họ đăm chiêu suy nghĩ. Đáy mắt lộ ánh hài lòng.

      Tôi màn đến việc họ có hài lòng hay ! Tôi chỉ đắc tội họ là được ! Tiếp tục công việc của mình, tôi cũng nhận ra đáy lòng mình hạnh phúc. Hạnh phúc vì người ta giới thiệu tôi với thân nhân, còn muốn tổ chức lễ đính hôn, công khai với báo giới. Điều đó trong hôn nhân là chỗ dựa an toàn nhất !

      Hai cha con họ ngồi tầm 10 - 15 phút nữa rời , để lại tờ 500 đô. Hai ly cooktail mật ong quá 200 đô, cha con họ đúng là có gì, chỉ có tiền ! Tôi dọn dẹp lại bàn, cầm tờ 500 đô vào bỏ tủ cho chị quản lí. Chị Hạ thấy thế bảo:

      - Em cứ cầm lấy ! chàng lúc nãy bao cả giờ làm của em và tính tiền rồi !

      - Từ lúc nào ? - Tôi trố mắt hỏi. - vừa mới rời mà ?

      - chàng ấy vừa chuyển khoản cho chị này ! - Quản lí Hà ve vẩy tờ hoá đơn xác nhận trước mặt tôi. - Là 2000 đô đấy !

      Tôi cũng chẳng bất ngờ với số tiền đó nữa ! Tôi thừa biết Vương gia rất giàu: giàu nứt tường đổ vách ! Tôi cũng khá chướng mắt với cách tiêu tiền này của họ. Nhưng tiền là tiền của họ, tôi có quyền gì mà đâu. Tôi cầm tờ 500 đô trong tay, trong lòng rất vui ! Tháng này tôi có thể tự tẩm bổ cho mình chút rồi, phải thắt lưng buộc bụng nữa.

      Sky Bar hôm này đẹp hơn như thế nào ấy nhỉ ?

      Tiếng nhạc có hồn hơn như thế nào ấy nhỉ ?

      Tâm trạng tôi vui sướng hơn như thế nào ấy nhỉ ?

      Chắc là vì tiền rồi ! - Tôi thầm nghĩ. Đúng là tâm trạng tôi rất tốt, nhưng sao cứ le lói tia lo lắng trong lòng vậy. Lo lắng vì chuyện Minh Kỳ dẫn tôi ra mắt bác Vương, vì bác Vương đại giá quang lâm mời tôi đến nhà. Vì... ra mắt ba chồng ?

      Trong khắc, tôi nghĩ Minh Kỳ là chồng tôi và tôi cảm thấy áp lực khi đến Vương gia. Tôi đúng là bị hớp hồn rồi !

      Bầu trời tối đen, lấp lánh ánh sao.

      Con đường tấp nập, sáng từng ánh đèn.

      Bên ngoài, chiếc Lamborghini rời .

      - Con kiếm đâu ra bé ấy vậy ? - Vương lão gia châm điếu thuốc, hỏi nhàng.

      - Ở Sky Bar đấy ạ ! - Minh Kỳ cười. - ấy làm thêm ở Sky Bar 2 năm rồi, kể từ khi thi tuyển cấp ba xong ạ !

      Vương lão gia chợt ngạc nhiên, hơi tin vào tai mình.

      - bé ấy... rất nghèo sao ?

      - Vâng ạ ! Sau khi mẹ ấy chết, ấy đơn thân độc mã đến thành phố A, vừa làm vừa học ! - Minh Kỳ thoáng buồn.

      Vương Minh Khải nhận thấy dáng vẻ buồn bã của Minh Kỳ, trong lòng ngạc nhiên càng ngạc nhiên hơn ! Bao lâu nay, ông ở Vương Thị có trở giúp của Minh Kỳ, tất cả các dự án lớn đều rất thuận lợi. Lợi nhuận ngừng tăng, chỉ riêng khoản thu từ Tập đoàn của Minh Kỳ là con số khổng lồ. Ông cũng rất nể nang con trai mình, nó là nhân tài xuất chúng !

      Bao lâu nay Minh Kỳ làm việc đặt chữ “Tình” vào công việc. Ấy vậy mà hôm nay, ông nhận được điện thoại của hiệu trưởng Phàm tán gẫu về việc hôm nay Minh Kỳ ra sao, thái độ ân cần như thế nào. Ông kỳ thực sốc trước lời của ông bạn thân. ngờ Minh Kỳ lạnh lùng của ông có ngày rung động trước bé ! Càng ngờ hơn lại châm chước, làm việc có tình có nghĩa.

      - Con thương con nhà người ta à ? - Ông chầm chậm hỏi.

      - Vâng thưa ba ! - Minh Kỳ lập tức đáp lời, cần suy nghĩ.

      Chiếc Lamborghini lướt nhàng trong làn sương lạnh. Vương Minh Khải và Vương Minh Kỳ dự tính điều gì đó ! điều gì đó lớn lao mà ấm áp.

      22h30, Sky Bar tan làm.

      Tôi thay đồ rồi bước vội đến Thegioididong ở phố B. Từ chỗ này đến đó tầm 4 km, có lẽ hơi mất thời gian đường. Từ lâu rồi, tôi luôn muốn sắm cho bản thân chiếc di động để tiện bề liên lạc. Quản lí Hạ cũng hay cằn nhằn tôi vì liên lạc với tôi khó quá ! Cả Linh Đan nữa, nó cứ léo nhéo đòi mua cho tôi chiếc điện thoại nhưng tôi mực từ chối. Vừa vặn hôm nay được thưởng 500 đô, tội gì sắm cái.

      Vừa định đón taxi cho đỡ tốn thời gian, tiếng “Ting ting” vang sau tai tôi. Quay lưng lại đó là con Lamborghini màu bạc cực quen mắt. Đáy mắt tôi lập tức xuất tia cười. ràng là tôi rất vui khi nhìn thấy chủ chiếc xe. Bước 2 bước đến bên chiếc xe, Minh Kỳ bước xuống và mở cửa xe cho tôi.

      - Lên , đưa em về !

      - Tôi định mua điện thoại. - Tôi . - Hay là chở tôi nhé ! Vừa vặn có tài xế free, vả lại cũng là người có mắt nhìn, chắc chắn giúp tôi mua được chiếc điện thoại vừa xịn giá lại hợp lý.

      Minh Kỳ nghe thế phì cười, giọng hơi bất mãn:

      - Vậy ra hôm nay ngoan ngoãn lên xe chỉ vì muốn là tài xế riêng thôi à ?

      - Ừ, nếu muốn tôi tự cũng được ! - Tôi cười hì hì.

      Minh Kỳ nghe vậy bĩu môi, đẩy tôi vào trong xe, kèm câu phục:

      - Em được lắm !

      Tôi mỉm cười ngồi chiếc ghế phụ. Tâm trạng tôi vui đến mức muốn nhảy cẫng lên. Ngồi ngay ngắn, suy nghĩ xem mình nên mua điện thoại hiệu gì, khoảng bao nhiêu tay Minh Kỳ bỗng vòng qua người tôi.

      - Có việc gì vui à ? - Minh Kỳ cười . Tay vòng ra thắt dây an toàn cho tôi. - Mặt em chình ình chữ “Tiền” kìa.

      Tôi bất giác đỏ mặt. Vừa đỏ vì hành động của Minh Kỳ, vừa đỏ vì Minh Kỳ biết lí do tôi vui. Đáy lòng tôi chợt hạnh phúc.

      Tôi gật đầu, kể cho ta hôm nay quản lí Hạ thưởng cho tôi số tiền đó. Minh Kỳ nghe vậy cười khì:

      - Đó đáng lẽ là tiền của ! Nếu để lại cho ly cooktail đến lượt em có nó đâu nhỉ ?

      - Nhưng để lại rồi nên nó là của tôi chứ nhỉ ? - Tôi quơ 5 tờ 100 đô trước mặt Minh Kỳ. Giọng đanh đá thua.

      Minh Kỳ chợt giật lấy số tiền tôi cầm tay, mắt nồng nặc ngạo nghễ. Nhìn tôi đăm đăm, Minh Kỳ châm chọc:

      - Xem như đây là tiền xe.

      Tôi há hốc. - được, trả lại đây ! - Vừa vừa vươn người về phía , cố giành lại 500 đô. Ah ! Tên chết tiệt, sao với mãi tới thế này !

      Người tôi quá trớn nên nhoài cả lên người Minh Kỳ. ta thấy thế liền vòng tay ôm eo tôi. Tên này đúng là trơ trẽn, giật tiền của lại còn giở trò dê nữa chứ !

      - Buông ra coi ! Làm cái gì v... - Tôi tay gỡ tay , tay cố với đến tay còn lại của để giật lại 500 đô.

      Ngay tức , miệng tôi bị bịt chặt bởi nụ hôn ấm áp. Nụ hôn này nhàng. Môi mịn màng chạm lên môi tôi. Tôi mở to mắt, cánh tay lúc nãy cố rướn đến 500 đô giờ tự dưng bất động.

      thấy tôi có phản kháng tiến xa hơn, chầm chậm múi lấy môi tôi. Động tác rất , rất thoải mái. Cái tên này cũng nhạy nhỉ ? Thấy tôi đơ liền tấn công ! Thoắt nghĩ ngợi, tôi nhàng vươn tay mình đến cái tay thúi cầm tiền của . Từng chút, từng chút !

      “Vụt !” - Thoáng cái 5 tờ 100 đô rơi về phía sau. Tôi há hốc mồm. cười đầy mỉa mai:

      - hôn mà còn dám ma mãnh lấy lại tiền, xem ra gan em cũng lớn đấy !

      đoạn, hôn tôi mạnh hơn ! Tôi hoảng hồn đẩy ra, tay chéo hình chữ X trước ngực, mắt trợn lên lườm . Tôi thủ thể rất kín, mà tiến tới mội mi li mét ăn đấm ngay.

      - Sao thế ? Tưởng em kiên trì tới cùng chứ ? - Minh Kỳ cười thoả mãn. - Sao tiếp tục hôn tôi rồi vòng tay ra sau ghế lượm tiền ?

      Tôi nhận ra rằng câu của đầy khinh miệt. Cơn nổi giận bùng lên, tôi quát thẳng vô mặt :

      - xem tôi là điếm ngoài đường à ? Nghĩ rằng tôi nghèo nàn đến mức phải bán nụ hôn của mình à ? Nếu có tư tưởng đó biến !

      - Ba rất vừa ý em ! - Minh Kỳ cười trơ trẽn. - Tính cách của em làm ba rất hài lòng, Trân Trân à !

      Bác Vương vừa ý tôi ? Tôi cảm thấy sốc . lão hồ ly trong giới thương nghiệp lại vừa ý tôi ? Tôi nhớ tôi đâu có gì với bác ấy đâu nhỉ ? Hai cha con này coi bộ bệnh cả rồi.

      Trong lúc tôi còn sốc, Minh Kỳ cười cười nhìn tôi chăm chú.

      - em ! - Giọng trầm bổng, ngọt ngào. - Trong mắt em như nữ thần hoàn hảo vậy !

      Tôi bất giác đỏ mặt. Màu má lại cùng màu với máu. Tôi tránh né, quay mặt ra ngoài. Kìm chế hạnh phúc trong lòng, miệng tôi cong lên quyến rũ. Minh Kỳ tôi. Minh Kỳ ba ấy vừa ý tôi. Thế khác nào tôi trở thành vợ ấy ?

      Nghĩ tới đây, tôi hơi nheo mày.

      Chiếc Lamborghini lao băng băng về cửa hàng Thegioididong ở phố B.

      Đáy lòng của cặp trai tài sắc ấm áp lạ thường.

      Bước vào cánh cửa kính nhẵn bóng, Minh Kỳ và Bội Trân tránh được bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. là họ ngưỡng mộ vì chiếc Lamborghini, hai là họ ngưỡng mộ Bội Trân được thanh niên tuấn tú như Minh Kỳ hộ tống.

      Người quản lý lập tức nhận ra Minh Kỳ, lễ phép đến cúi chào:

      - Vương thiếu, cơn gió nào đưa đến đây vậy ?

      - có cơn gió nào cả ! - Vương Minh Kỳ lạnh lùng trả lời. - mỹ nhân mang tôi đến thôi !

      Người quản lí lập tức nhìn tôi ! Con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ! Khó ưa với cái thể loại mắt của mẻ, tôi gằn giọng:

      - Liếc quá lé, lé qá đui !

      Chỉ 6 chữ đơn giản, tôi khiến cả cửa hàng di động im bặt. Đồng thời thu hút thêm ánh nhìn của mọi người. Bỏ qua những con mắt đó, tôi đến quầy di động giá từ 3 - 5 triệu. Nhìn lượt, tôi bắt gặp Minh Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng tôi. Mẹ quản lý cũng chuồn tự lúc nào !

      - Soi cái gì đấy ? - Tôi nhăn mặt hỏi . - có ý định 18+ đấy à ?

      Minh Kỳ phì cười. - Nào có ! - giải bày oan ức. - Tôi đơn giản muốn nhìn em thôi !

      Tôi khá hài lòng với câu trả lời của , tiếp tục quay vào lựa điện thoại. Tôi khá thích hãng Samsung, tôi định mua chiếc giá từ 4 triệu đổ lại thôi ! Tôi còn muốn tẩm bổ cho mình nữa nên muốn tậu điện thoại sang chút nào !

      - Samsung Galaxy J3 ! Cam trước 5.0, cam sau 13.0 ! 2 sim 2 sóng, RAM 4 GB ! 3 490 000 đồng ! - Minh Kỳ cúi người, đặt cằm lên vai tôi.

      - thấy chiếc đó hợp với tôi à ? - Tôi chẳng quay lại nhìn cũng chẳng đẩy ra.

      - Ừ ! - Giọng Minh Kỳ vẫn văng vẳng bên tai tôi.

      - Vậy lấy chiếc đó . - Tôi quyết định nhanh chóng. Ngoắc tay với bán hàng gần đó. - Phiền lấy cho tôi xem Samsung Galaxy J3 trắng.

      bán hàng nhanh nhảu mở khoá tủ, cầm ra chiếc hộp điện thoại màu trắng. Minh Kỳ đột nhiên cất giọng:

      - Lấy cả màu đen nữa !

      nhân viên thấy thế lấy thêm hộp điện thoại nữa. Mang hai chiếc hộp đến đặt xuống bàn, nhân viên tính mở miệng tiếp thị bị Minh Kỳ ngăn lại:

      - Tiếp thị với ngốc này cứ để tôi !

      đoạn, khéo léo bày điện thoại ra trước mặt tôi, siêu tốc tạo cho tôi tài khoản Gmail, tài khoản Google+, bla bla. Tôi còn đơ trước hai chữ “ ngốc”. Bực thiệt nha ! Tôi mà ngốc luôn sát hạng à ?

      - Em test máy ! - Minh Kỳ đưa cho tôi chiếc điện thoại màu trắng.

      Tôi nhận lấy, hơi e dè dùng thử trước đôi mắt ngưỡng mộ của nhân viên. Hình như ta hiểu lầm tôi và cặp phải ! Tôi thở dài bất mãn, đâu cũng bị hiểu lầm làm sao tôi sống được ? Vừa hay, tôi bắt gặp chiếc điện thoại màu đen trong tay Minh Kỳ.

      - chưa có điện thoại à ? - Tôi ngây ngốc hỏi.

      Tôi hơi tin vào câu hỏi của chính mình. là ai chứ ? Là Vương thiếu của Vương Thị đó ! Iphone Ipad còn chẳng là gì với , sao có thể mua nổi cái điện thoại ?

      - Có rồi ! Nhưng muốn mua ! - Minh Kỳ cười cười. - Biết vì sao ?

      - Vì sao ? - Tôi càng ngây ngốc hơn.

      - Điện thoại cặp. - Đôi ngươi hổ phách của trong veo, hút mất hồn tôi chôn vào đáy mắt, giữ luôn trong đó.

      Tôi ngượng ngùng. phản đối, phủ nhận, chỉ ngoan ngoãn ngồi test điện thoại. Tôi còn cảm thấy khó chịu với thái độ chứng tỏ chủ quyền của tôi nữa.

      - OK ! Máy ổn ! - Minh Kỳ giật chiếc điện thoại trắng trong tay tôi gộp chung với chiếc điện thoại đen trong tay , đưa cho nhân viên. - Thêm 2 ốp lưng nhựa trong suốt, dán màn hình trước sau đầy đủ, 1 thẻ nhớ 32 GB, 1 pin sạc dự phòng 5000 mAh.

      rồi, Minh Kỳ đưa cho nhân viên tập tiền toàn mệnh giá 500 000. nhân viên vội vào quầy thu ngân.

      - tiêu tiền phung phí quá ! - Tôi quở trách.

      - Thừa người ta hoàn trả, em lo gì chứ ? - Minh Kỳ cười khì.

      - Những đồng tiền dư của nếu tích luỹ lại rất được việc đấy ! - Tôi nghiêm túc nhìn . Trong lòng chợt nhận ra tôi quan tâm mất rồi !

      Minh Kỳ hiểu lòng tôi, nắm tay tôi, giở giọng an ủi:

      - Được rồi được rồi ! Tôi phung phí nữa ! Tiền thừa sau mỗi giao dịch đưa cho em hết, có được ?

      Tôi liền gật đầu theo phản xạ khi nhắc đến tiền về tay tôi. Lúc sực tỉnh ra Minh Kỳ xoa đầu tôi cách ấm áp rồi ! Tiền thừa của ... Xem như tôi giữ hộ vậy ! Tôi bâng quơ nhìn ra ngoài đường, trong lòng chợt hạnh phúc.

      Sau khi mua điện thoại, kích hoạt sim, gắn thẻ nhớ, Minh Kỳ chộp ngay cơ hội lấy số tôi. Số điện thoại mua cho tôi đúng đẹp nha ! 0909 292 494 ! Cực kỳ dễ nhớ. lưu số của đầu danh sách danh bạ của tôi, kèm cả số của Linh Đan nữa ! Tôi hơi thắc mắc sao biết số Linh Đan nhỉ ?

      - Tôi là hậu thuẫn của Diêu gia ! - Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của tôi, Minh Kỳ giải thích.

      - Ò... - Tôi liền nhớ ra có lần Linh Đan bảo Minh Kỳ là hậu phương của thế lực Diêu gia.

      Bước lên chiếc xe Lamborghini màu bạc quen thuộc, tội chợt ngáp dài. quá 11h30 rồi, tôi buồn ngủ quá ! Tôi gật gù ghế phụ, Minh Kỳ thấy thế liền hạ thấp ghế phụ ra sau cho tôi.

      - Em nhắm mắt lát ! - Minh Kỳ ôn tồn, tay đắp cho tôi chiếc áo khoác của .

      - Ừm. - Tôi đáp tiếng rồi nhắm mắt.

      Giấc ngủ đến nhanh cũng nhanh. Chợp mắt được chút xíu nghe tiếng Minh Kỳ lay dậy. Tôi chán nản ngồi dậy, gật gà gật gù xuống xe. Tay quờ quạng tìm chìa khoá, nghe có tiếng đằng sau:

      - Còn 27 ngày nữa là đến lễ cưới ! Hết đêm nay là chủ nhật ! Sáng mai tôi đến đón em !

      Trong cơn buồn ngủ, tôi ậm ừ cho qua chuyện. Nhanh chóng dọn dẹp, tôi ườn người lên chiếc chiếu mòn, nhắm nghiền mắt, suy nghĩ về chuyện xa vời.

      Màn đêm lạnh tanh ngoài cửa sổ.

      Làn sương càng ngày càng dày.

      Nhiệt độ càng xuống thấp.

      Giấc ngủ của Bội Trân càng sâu, càng dài.

      Căn phòng tầng 2 của toà biệt thự vẫn sáng đèn.

      Vương Minh Kỳ nhâm nhi ly cà phê bằng sứ màu ngọc. Minh Kỳ rất từ tốn, tay phê duyệt văn kiện, mắt đăm đăm vào thông tin tài liệu. Tâm trạng tại của Minh Kỳ rất tốt ! Ngày mai đưa vợ chưa cưới của mình về ra mắt bà nội và ba. Ba rất ưng ý Bội Trân rồi. Về phần bà nội , có chút lo lắng.

      Nhưng tin, tin rằng khiến cho bà nội thích ! khá chắc chắn về điều này !

      Đầu tưởng tượng về tương lai đẹp đẽ nào đó !

      Ngoài trời vẫn lạnh buốt.

      Tách cà phê vẫn hẩm nóng mùi vị.

      Đắng lưỡi, nhưng ngọt trong lòng.

      -----
      #Ngô_Vỹ
      update chương mới sớm nhất có thể

      - Các bạn hãy comment và share để ủng hộ người update <3

      - Các bạn có thể theo dõi #Ngô_Vỹ để cập nhật chương mới nhất theo thứ tự newest hoặc oldes tại https://cungquanghang.com/members/ngo-vy.39488/ <3
      Last edited: 22/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :